Nữ xạ thủ không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, đành ngồi dậy. Sau vài ngày nghỉ ngơi, trông cô đã khá hơn nhiều, da mặt cũng hồng hào trở lại chỉ là ánh mắt vẫn né tránh không dám nhìn thẳng vào ai kia.
Trương Hằng quay sang Maggie, lịch sự nói:
“Có thể làm phiền cô phiên dịch giúp tôi một lần nữa không?”
Maggie rút một điếu thuốc từ bàn, ngậm vào miệng, vừa cười cợt vừa nhìn hai người:
“Cậu cứ nói đi.”
Trương Hằng nhìn về phía Simon, người vẫn đang ngồi trên giường:
“Cảm ơn cô đã bảo lãnh cho tôi, nhờ đó tôi mới được gia nhập đội du kích. Trước đây tôi có đến thăm cô, nhưng bác sĩ Maggie nói cô cần được nghỉ ngơi.”
Cô gái chớp chớp mắt. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẻ lúng túng kia không giấu đi đâu được. Vì thế Trương Hằng cũng không nhắc tới chuyện mấy hộp đạn hay đồ đạc cá nhân bị trả lại đầy đủ ở gốc cây.
Cậu dừng một chút rồi tiếp tục:
“Quê tôi ở rất xa nơi này. Vì một số lý do, tôi… không thể ở lại lâu. Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ rời đi.”
Simon thoáng sững sờ, thần sắc cũng dần ảm đạm.
Trương Hằng hiểu sau chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô gái kia hẳn đã nảy sinh cảm tình với mình. Dựa theo cách cư xử của mọi người trong trại, có thể đoán cô có vị trí không nhỏ trong nhóm du kích. Nếu cậu muốn, hoàn toàn có thể lợi dụng thứ tình cảm ấy để sống “dễ thở” hơn ở đây.
Nhưng đến ngày phải rời đi, sự ra đi ấy sẽ là một nhát dao sâu hoắm giáng vào một người đơn thuần như cô.
Nhiều lúc Trương Hằng cũng không chắc liệu đây có thật sự chỉ là một trò chơi. Bởi mọi thứ cậu trải qua đều quá sống động, quá chân thực. Rất khó để xem những con người quanh mình là một dãy số hay một đống mã lệnh khô khan. Cậu cũng không biết sau khi mình rời đi, thế giới này sẽ vận hành ra sao, những con người nơi đây sẽ có kết cục như thế nào…
Nhưng cậu biết chắc một điều:
Mình không thể lừa dối cô gái là người duy nhất đã đối xử tử tế với mình trong cái trại này.
Vì vậy, cậu chọn cách nói thật. Đây không phải là một lựa chọn lý trí, nhưng là điều cậu sẵn sàng chấp nhận rủi ro để làm.
Simon trông có vẻ bối rối, vẫn ngồi yên trên giường, đôi mắt vô hồn như đang lạc vào suy nghĩ nào đó.
Maggie đóng cửa lại, liếc nhìn người bên cạnh:
“Tôi cứ tưởng cậu là người biết điều, không ngờ cậu lại nói ra mấy lời tàn nhẫn như thế với con bé. Nhưng…”
Bà ngừng một nhịp, rồi nhả khói thuốc:
“Giờ thì tôi lại có chút thiện cảm với cậu. Đừng nhìn con bé bắn giỏi mà lầm. Nó lớn lên trong rừng với ông ngoại, sống bằng nghề săn bắn, tính tình ngây thơ như tờ giấy trắng. Trước đây tôi và Arki đều nghi cậu tiếp cận nó là có mục đích khác. Nhưng giờ thì xem ra là tôi hiểu nhầm rồi.”
Maggie khẽ cười đầy giễu cợt:
“Cả đời tôi gặp đủ loại đàn ông. Phần lớn chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Gái mà dâng đến miệng thì mấy ai từ chối được? Rồi sáng hôm sau thức dậy, chỉ còn lại cái giường lạnh và căn phòng trống chuyện cũ lặp lại như chép từ khuôn mẫu. Đàn ông mà, có khác gì nhau đâu?”
“Vậy… giờ các người có đồng ý giúp tôi ra tuyến sau không?” Trương Hằng hỏi thẳng.
“Rất tiếc, không đời nào.” Maggie dập tắt hy vọng ngay tắp lự. “Tôi đâu có lừa cậu, thật đấy. So với đám Hồng quân Liên Xô đông như kiến, đội du kích thiếu người trầm trọng. Cậu bây giờ đã chứng minh được mình không có vấn đề gì, thì chính là bổ sung nhân lực quý giá.”
“…………”
“Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết vấn đề bắn súng.” Maggie đưa hộp thuốc cho cậu, “Để tôi xem hôm nay ai còn trong trại… Đội của Veile mới về tối qua, chắc chưa đi ngay đâu, biết đâu gã ấy rảnh chỉ dạy cậu tí gì đó. Mặc dù gã có vẻ không ưa cậu cho lắm… Hoặc thử tìm Mike xem, chỉ là không biết giờ gã có ở đây không…”
Ngay lúc ấy, cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra. Simon đứng ở ngưỡng cửa, đầu cúi thấp, lặng lẽ nói gì đó bằng tiếng Phần Lan.
Maggie hơi bất ngờ. Một lát sau, bà quay lại nhìn Trương Hằng:
“Simon nói cô ấy sẽ dạy cậu bắn súng.”
Trương Hằng cũng bất ngờ. Cậu không ngờ sau những lời nói thật khi nãy, cô vẫn sẵn sàng giúp mình.
“Cô ấy đã khoẻ hẳn chưa?” Trương Hằng hỏi.
“Cậu đang nghi ngờ tay nghề bác sĩ của tôi à? Bây giờ đã là ngày thứ năm rồi. Miễn là không lao lực quá thì chẳng sao đâu.” Maggie nhướng mày.
Dĩ nhiên Trương Hằng không từ chối. Cậu biết rõ có một người thầy giỏi quan trọng thế nào. Trước đây Otto chỉ hướng dẫn qua loa, còn khi tập luyện, cậu gặp đủ kiểu vấn đề chẳng ai để hỏi. Bây giờ đâu phải như thế kỷ 21, mở mạng là có cả rổ video dạy bắn súng.
Mà năng lực của Simon thì không cần bàn. Cậu từng tận mắt chứng kiến cô một mình hạ gục hai đội trinh sát Liên Xô. Phát nào cũng bắn trúng chỗ hiểm, toàn một đòn kết liễu. Với độ tuổi như cô mà luyện được trình như thế, quả thật khiến người ta phải tò mò cô đã tập thế nào?
Simon thì vẫn cái kiểu hành động gọn gàng dứt khoát. Vốn đã mặc sẵn quần áo, vác theo súng và băng đạn. Thấy Trương Hằng gật đầu, cô không nói một câu, xoay người đi thẳng về phía rừng nhỏ nơi cậu hay luyện tập.
Maggie đứng sau nhăn mặt:
“Ê hai vị, cũng để cho tôi sống với chứ. Tôi còn chưa kịp ăn sáng đấy!”
Trương Hằng không biết Simon đã “cào” được bao nhiêu điểm tín dụng ở chỗ lão thợ săn què. Chỉ biết rằng cứ mỗi lần cô đến xin đạn, Otto đều ngoan ngoãn đưa. Cho đến khi cô lấy quá nhiều, gần như vét sạch kho, ông lão bắt đầu né người, thấy ai cũng giả vờ bận.
Nhưng trại thì có bao lớn. Ông còn phải nấu cơm nữa. Thế là lần nào cũng bị Simon chặn đúng lúc, chẳng trốn đâu cho thoát. Cuối cùng, bất đắc dĩ, Otto đành tăng giá đạn. Giờ đây, khi đội du kích ra ngoài làm nhiệm vụ, đạn dược trở thành chiến lợi phẩm được săn lùng nhiều nhất.
Trương Hằng cũng chẳng rõ mình đã bắn hết bao nhiêu viên trong tuần này. Nhưng cậu biết lần đầu tiên trong đời mình được trải nghiệm cảm giác… bắn súng như hack game.
Hiện giờ, cậu đang nằm sấp giữa nền tuyết, không động đậy. Cậu điều chỉnh nhịp thở, khiến điểm ngắm trên nòng súng trùng khớp với cái bia nhỏ cách đó ba mươi mét. Rồi bóp cò.
Trong khoảnh khắc, chiếc cốc sắt trên cọc gỗ bay văng lên không.
Bên tai Trương Hằng cũng vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống.
【Kỹ năng mới đạt được Bắn súng Lv0】
Đây có lẽ là lần cậu học kỹ năng nhanh nhất từ trước đến giờ chỉ mất đúng một tuần. Tuy nhiên, bên cạnh cậu, Simon vẫn chưa hài lòng.
Cô rút khẩu súng của mình ra, kéo nòng, ngắm, bắn tất cả chỉ mất chưa đến hai giây. Một chiếc hộp diêm đặt cách đó một trăm hai mươi mét bị xuyên thủng gọn ghẽ.
“…………”
Trương Hằng im lặng. Cách biệt giữa người với người, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Ở khoảng cách đó, không có ống ngắm, chỉ dùng thước ngắm cơ khí mà cậu còn chẳng nhìn rõ mục tiêu. Vậy mà Simon lại bắn như chơi. Tốc độ rút súng của cô cũng nhanh kinh hồn. Mà trong thực chiến, tốc độ đôi khi chính là sinh mạng nhất là khi hai xạ thủ đối đầu nhau, vài phần trăm giây thôi cũng đủ định đoạt kết cục.
Nếu phải đối đầu trực diện với Simon, Trương Hằng cảm thấy có khi mình còn chưa kịp giương súng đã gục rồi.