Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 17 : Phòng tuyến Mannerheim (11)

Maggie dẫn Trương Hằng đến gặp người phụ trách quản lý kho vũ khí trong trại một ông già què chân, từng là thợ săn lão luyện, kiêm luôn đầu bếp. Bữa sáng thơm lừng hôm trước chính là tay nghề của ông ta.

Maggie ôm ông một cái, rồi nhanh chóng nói mấy câu bằng tiếng Phần Lan, đồng thời dúi vào tay ông nửa gói thuốc lá. Ông liếc nhìn Trương Hằng một cái, miễn cưỡng gật đầu rồi xoay người đi vào căn nhà nhỏ phía sau.

“Chút nữa ông ấy Otto sẽ hướng dẫn cậu cách sử dụng súng trường. Ông ấy săn thú mấy chục năm rồi, kinh nghiệm đầy mình, có gì không hiểu cứ hỏi, tôi phiên dịch cho.”

Trương Hằng nhướng mày, hơi ngạc nhiên. Maggie trông không giống kiểu người thích giúp đỡ người khác vô tư vô điều kiện.

“Là con bé kia nhờ tôi.” Bà chẳng giấu giếm, nhún vai, “Tôi được hút thuốc đều đều là nhờ nó, nên nó mở lời thì khó mà từ chối được. Xem như trả nợ vậy.”

Nói đoạn, Maggie liếc nhìn Trương Hằng, vẻ mặt trở nên dò xét:

“Nghe Seppo kể lúc bọn họ tìm thấy hai người, thì hai người đang…”

“…………”

Trương Hằng rốt cuộc cũng gặp phải một câu hỏi mà cậu thật sự không biết phải trả lời thế nào. Lúc đó tình thế ép buộc, cậu không còn lựa chọn nào khác. Nhưng mấy chuyện kiểu này dù có giải thích thì cũng chẳng ai tin, thế nên cậu đành im re.

May mắn thay, đúng lúc đó Otto từ trong nhà bước ra, ném cho cậu một khẩu súng trường.

“Khẩu M28 cậu cầm trên tay là phiên bản cải tiến từ Mosin-Nagant M1891. Gia công tốt hơn, bắn cũng chính xác hơn bản gốc nhiều. Giờ đội du kích khan hiếm súng đạn lắm, tốt nhất là đừng làm mất.”

Maggie cuối cùng cũng kéo chủ đề về lại đúng chỗ, làm nhiệm vụ phiên dịch của mình. “Ngoài ra, Otto phát cho cậu 70 viên đạn. Nhớ kỹ đây không chỉ là đạn luyện tập, mà còn là phần đạn cấp cho nhiệm vụ đầu tiên của cậu. Lời khuyên của tôi là, đừng bắn hết sạch.”

Bà dừng lại rồi nói thêm, “Từ lần sau, mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ, cậu có thể đến đây lĩnh thêm 40 viên. Muốn nhiều hơn thì phải nhặt từ xác mấy tên lính Liên Xô, hoặc dùng chiến lợi phẩm giá trị để đổi chẳng hạn súng thu được, thuốc men… Nếu cậu mà lái được một chiếc xe tăng T-26 về, thì xin chúc mừng, kho vũ khí trong trại này sẽ mở toang cho cậu tha hồ chọn.”

Maggie đang nói thì một nhóm du kích từ xa đi tới, khiêng theo khẩu súng máy hạng nặng Maxim. Có vẻ họ vừa thắng lớn ngoài kia. Một gã còn liều mạng huýt sáo trêu chọc bác sĩ.

Trương Hằng âm thầm tránh qua một bên, nhìn bọn họ hò reo đưa khẩu súng vào nhà.

Otto cúi đầu ghi chép gì đó vào quyển sổ tay.

Đợi đám hò hét ấy đi hết, ông mới bắt đầu hướng dẫn Trương Hằng cách sử dụng khẩu súng bắn tỉa. Trương Hằng chăm chú lắng nghe, bởi cậu hiểu rõ, Maggie không thể ngày nào cũng rảnh rỗi kiêm luôn Google Dịch, tâm trạng của bà cũng chẳng ổn định cho lắm.

Sáng hôm sau, nữ bác sĩ lại đưa Trương Hằng đến gặp một du kích giỏi trượt tuyết. Lần này, bà phải “đốt” cả một gói thuốc để đổi lấy nửa ngày hướng dẫn. Trương Hằng từng trượt vài lần ở quê, nên cũng không đến nỗi quá tệ, học nhanh hơn hôm qua chút đỉnh.

Qua hai ngày, Maggie mất kiên nhẫn, vứt luôn cậu ở đó cho tự luyện.

Nhưng cũng đúng lúc đó, Trương Hằng xem như hoàn thành khoá “đào tạo cấp tốc”, tìm một khu rừng vắng gần trại để tập luyện một mình. Trượt tuyết thì còn đỡ, chỉ cần nắm được kỹ thuật rồi chịu khó luyện là lên tay. Nhưng bắn súng thì lại là chuyện khác. Cậu nắm được lý thuyết sơ sơ, phần còn lại thì phải luyện tay, phải có cảm giác ngón trỏ với cò súng hòa làm một.

Mà cái “cảm giác” đó, chỉ có thể luyện bằng cách bắn đi bắn lại nhiều lần.

Khổ nỗi, trong tay cậu chỉ có 70 viên đạn. Dù đã tiết kiệm hết mức, nhưng hai ngày qua cũng bắn mất 40 viên rồi mỗi ngày 20 viên. Nếu trong trường bắn, chừng đó chắc chỉ đủ luyện hai phút.

Thế mà bắn xong 40 viên, Trương Hằng vẫn thấy mình chưa thấm vào đâu, thậm chí chưa “mò tới mép level 0”.

Cậu bắt đầu thấy khó xử. Cậu muốn chừa lại ít nhất 30 viên đạn để đi làm nhiệm vụ, nếu không được thì cũng phải có 20, ít hơn thì khác gì mang mạng ra cho người ta bắn.

Nhưng tính đi tính lại, thêm 10 viên đạn thì cũng chẳng cải thiện được mấy.

Khổ một nỗi, giờ cậu không thể ra ngoài trại, muốn xin thêm đạn chỉ có thể đổi với Otto. Mà mấy món có giá trị trên người cậu, ngay lúc mới bị bắt đã bị đám du kích lột sạch. Trương Hằng cũng chẳng đòi lại, vì thừa hiểu… có đòi cũng vô ích. Đồ đã vào tay bọn họ thì chẳng có lý do gì lại tự dưng trả lại cho cậu.

Nghĩ đến đây, cậu đành chấp nhận dừng luyện bắn súng trong tiếc nuối.

Nhưng điều cậu không ngờ là sáng ngày thứ ba, khi đến chỗ cũ luyện tập, cậu lại phát hiện 3 hộp đạn tổng cộng 45 viên đặt dưới gốc một cây bạch dương.

Chỗ này là do chính Trương Hằng chọn, cách trại khá xa. Cậu vốn không muốn gây chuyện với nhóm du kích kia, nhất là cái gã cầm tiểu liên hôm đó, rõ ràng là có thù oán ngấm ngầm với cậu. Vì vậy, Trương Hằng chọn rừng sâu vắng người để luyện súng.

Không ngờ lại có người lặng lẽ để đạn ở đây cho cậu.

Số đạn đó đúng lúc giải quyết được vấn đề cấp bách nhất của cậu. Trương Hằng ngắm nghía ba hộp đạn bằng da trong tay, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ suy nghĩ.

Đoán xem mấy thứ này đến từ ai… thật ra chẳng khó. Trong cả cái trại này, chỉ có đúng một người luôn dành thiện cảm cho cậu.

Hôm đó, Trương Hằng bắn hết sạch 45 viên.

Sáng hôm sau, khi quay lại gốc cây cũ, cậu lại thấy thêm ba hộp đạn. Ngoài ra còn có điện thoại, ví tiền, mấy món đồ nhỏ bằng gỗ, cả móc khóa chân thỏ may mắn. Trừ cái áo lông vũ ra thì gần như toàn bộ những gì cậu bị lục mất hôm đầu đều đã quay về.

Lần này, Trương Hằng không tiếp tục luyện súng nữa. Cậu đến trước cửa một căn nhà gỗ, gõ cửa.

Maggie ra mở. Trông bà có vẻ vừa ngủ dậy, vừa ngáp vừa hỏi:

“Gì vậy?”

“Chào buổi sáng, cô Maggie. Tôi đến tìm người.”

Trương Hằng biết nữ xạ thủ kia sống cùng Maggie.

Nữ bác sĩ rùng mình vì gió lạnh, kéo chặt cổ áo rồi ngoái đầu lại:

“Này, cái gã kia tới tìm nhóc kìa. Hắn hỏi nhóc có muốn gặp hay không?”

“…………”

Nửa phút sau, Maggie hé cửa cho Trương Hằng bước vào. Cô gái kia đang nằm quay lưng lại phía cửa, trùm kín chăn, chỉ để lộ mái tóc trông cứ như đang ngủ.

Nữ bác sĩ không khách sáo gì, tiến lại giường, hất tung chăn ra, để lộ cô gái mặc quần áo chỉnh tề bên trong.

“Simon, nhóc biết rõ là không thể trốn tránh đồng đội của mình mãi được, đúng chứ?”