Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 21 : Phòng tuyến Mannerheim (15)

Hai đợt tập kích trước hoàng hôn đã khiến đơn vị Hồng quân kia hoàn toàn rơi vào hoảng loạn nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi màn đêm buông xuống, cơn ác mộng thực sự mới bắt đầu.

Tầm nhìn vào ban đêm tụt dốc không phanh, khiến du kích ẩn trong rừng gần như tàng hình, trong khi hỏa lực áp đảo của Hồng quân cũng bị triệt tiêu đáng kể.

Sau một ngày hành quân ròng rã, lính Liên Xô gần như đói đến hoa mắt chóng mặt. Theo thói quen, lẽ ra giờ này đơn vị phải nhóm lửa nấu ăn rồi nhưng có một Tử thần vô hình đang lởn vởn quanh đây, bên cạnh vẫn còn xác đồng đội chưa kịp lạnh hẳn. Thế thì ai dám nhóm lửa?

Và đây cũng là lúc vấn đề thiếu kinh nghiệm của chỉ huy lộ rõ. Ông ta hoàn toàn không biết giờ nên cố thủ chờ tiếp viện, hay liều mình đột phá vòng vây. Đúng lúc ấy, những du kích Phần Lan khác cũng đã lần lượt kéo tới. Ngay sau đó, một nhóm lại tiếp tục mở cuộc tấn công mới vào đội quân xấu số kia.

Các chiến binh du kích, tay cầm súng tiểu liên, lao vun vút trên ván trượt giữa rừng rậm, bắn xối xả vào những binh sĩ Liên Xô đang hoang mang cực độ. Họ không đông, chừng hai mươi người, nhưng gan to bằng trời, vừa xuất hiện đã lập tức bắn hết công suất, đánh cho địch không kịp trở tay.

Mà hai tiểu đội súng máy của Hồng quân thì đã bị Simon quét sạch trước đó. Vài tên lính bị lôi lên thế chỗ, phản ứng thì chậm như rùa bò. Đến khi xoay được họng súng thì du kích đã bắn hết đạn trong băng, đổi hướng, lướt sát đội hình Liên Xô rồi mất hút vào rừng sâu.

Đến lúc Hồng quân bắt đầu phản công thì đã muộn. Chỉ có hai người du kích đi cuối bị trúng đạn. Một người bị đạn lạc bắn vỡ sọ, ngã lăn khỏi ván trượt, còn người kia bị thương ở vai, loạng choạng một lúc rồi cũng thoát thân thành công.

Trong khi đó, Simon cũng đã kịp lắp lại súng, bắt đầu "gặt lúa" trong lúc hỗn loạn. Sau đợt tấn công, cô lại cộng thêm tám cái tên vào danh sách “săn đầu người” của mình. Cùng lúc đó, sĩ khí của Hồng quân tụt thẳng xuống đáy bùn. Sụp đổ hoàn toàn chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Hồng quân tổn thất thêm hơn hai mươi người. Ngoài ra còn hơn ba mươi người bị thương, trong đó bảy người coi như mất hoàn toàn khả năng chiến đấu sống qua đêm nay hay không còn chưa rõ. Số còn lại tuy đã được băng bó sơ, vẫn có thể cầm súng, nhưng phải nghe tiếng đồng đội rên rỉ giãy giụa ngay bên cạnh, thì tinh thần cũng không khá hơn là bao.

Sau cú tập kích chớp nhoáng, tinh thần địch đang căng như dây đàn. Để tránh tổn thất không cần thiết, du kích Phần Lan cũng không tấn công tiếp ngay. Họ tiếp tục ẩn mình trong rừng như những kẻ săn mồi kiên nhẫn, gặm nhấm từng miếng con mồi đang hấp hối trước mặt.

Dù Hồng quân vẫn vượt trội về quân số và hỏa lực, nhưng trong mắt những tay du kích khoác áo ngụy trang trắng, bọn họ giờ chẳng khác gì cá nằm trên thớt. Phần Lan nằm sát vòng Bắc Cực đêm dài lê thê là đồng minh tốt nhất của du kích, cho họ thời gian để thong thả xé nát mục tiêu to gấp mấy lần mình.

Trương Hằng và Simon đã lui về vị trí an toàn. Họ thậm chí còn có thời gian ăn tối. Chỉ tiếc là không được đốt lửa, nên bữa ăn chẳng ngon lành gì mấy.

Một lúc sau, một bóng người cao lớn lướt qua những thân cây, trượt tuyết thành một đường cong đẹp như mơ, tuyết bay trắng xóa. Người ấy dừng lại ngay trước mặt hai người.

Trương Hằng lập tức nhận ra hắn chính là tên từng dí súng áp giải cậu về doanh trại hôm đầu. Sau này cậu mới biết hắn tên là Weiler, cũng là kẻ tỏ ra địch ý rõ nhất với cậu trong trại.

Có vẻ như Weiler lần theo dấu hiệu liên lạc mà Simon để lại suốt quãng đường. Trương Hằng đoán chắc hắn đến để bàn với cô chuyện đợt tấn công kế tiếp. Nhưng trước tiên, hắn trượt một cú biểu diễn, rồi vung khẩu tiểu liên ra khoe, nhìn Trương Hằng đầy thách thức.

Còn chưa đợi Trương Hằng kịp phản ứng, Simon đã bật dậy, nắm chặt khẩu M28 trong tay, đứng chắn trước cậu như một con sư tử nhỏ.

Sắc mặt Weiler lập tức tối sầm, buông hai câu cụt lủn rồi trượt vội đi.

“…”

Vẻ mặt Trương Hằng cũng có phần kỳ quái. Cậu nhận ra càng ở bên Simon lâu, cảm giác "có gì đó sai sai" càng rõ rệt. Thật ra, loại người như Weiler đầu óc đơn giản, cơ bắp phát triển không khó đối phó, khác với loại "chơi xấu" như Trình Thành, những kẻ tâm lý mãi chưa trưởng thành.

Ít nhất trong thời gian ở doanh trại, dù ghét cậu ra mặt, nhưng hành vi của hắn vẫn còn trong giới hạn. Cùng lắm là giả vờ cười nói to với đồng bọn khi Trương Hằng đi ngang qua, hoặc mặc chiếc áo khoác lông đen của cậu đi lại nghênh ngang, có khi còn trừng mắt lườm cậu chỉ cần cậu né mắt là hắn đã thấy hả hê như trẻ con thắng trò chơi.

Trương Hằng sau này mới biết tên này đã… có vợ, thậm chí là cha của hai đứa nhỏ. Tình cảm của hắn với Simon chẳng phải yêu đương, mà giống một kiểu ngưỡng mộ, thần tượng. Thấy "thần tượng" cứ bám lấy một kẻ khả nghi như cậu thì khó chịu là chuyện đương nhiên.

Nói trắng ra, chỉ cần cậu không làm gì cả, để thời gian trôi qua là hắn sẽ dần ngậm miệng. Còn phản ứng kiểu Simon đứng ra chắn thẳng mặt lại có khi kích động tính phản nghịch của gã này.

Dù vậy, cô gái kia cũng là vì tốt, Trương Hằng không trách cô được. Nhất là khi nghĩ tới việc Simon trước giờ chỉ sống với ông trong rừng núi, cách thể hiện thích hay ghét còn đơn giản hơn cả Weiler.

So ra, Trương Hằng lại thấy mấy người kiểu như bác sĩ Maggi mới thật sự khiến cậu đau đầu. Cậu không tài nào đoán được cô ta nghĩ gì trong đầu giống như một diễn viên giỏi đến mức tự tin rằng vai mình diễn là thật. Vì vậy, với Maggi, Trương Hằng luôn giữ lại vài phần cảnh giác.

Khoảng bốn mươi phút sau, du kích phát động đợt tấn công thứ ba.

Người Phần Lan lần này chơi chiêu. Họ không lao thẳng vào đội hình Hồng quân như trước, mà để hai tay bắn tỉa mở màn, thu hút hỏa lực từ đối phương. Sau đó, phần còn lại bất ngờ đánh từ hướng khác, tiếp tục khiến địch trở tay không kịp.

Simon vẫn giữ phong độ ổn định, đặc biệt "chăm sóc kỹ" mấy tay súng máy bên kia.

Còn Trương Hằng thì… rón rén bóp cò vài phát. Nhưng chiến trường lúc này đã là địa ngục súng đạn. Khoảng cách xa hơn nhiều so với lúc luyện tập, mà mục tiêu thì nhòe nhoẹt. Cậu cũng chẳng biết mấy viên đạn bay về đâu, cho đến khi hệ thống vang lên tiếng nhắc quen thuộc bên tai:

【Đã tiêu diệt một lính địch. Nhận +5 điểm kinh nghiệm. Vui lòng kiểm tra bảng nhân vật để xem thông tin liên quan……】

Trương Hằng lúc ấy mới sực tỉnh mình thật sự bắn trúng ai đó rồi.

Còn có đúng người mình nhắm đến không?

Chỉ trời mới biết.