“Câu nói vậy tôi không hiểu. Đã có một Simon rồi, vì sao còn phải tạo ra thêm một người nữa? Với kỹ năng bắn súng của cô bé… cô ấy hoàn toàn xứng đáng trở thành anh hùng. Hà tất gì phải mượn danh một người xa lạ?”
“Không phải một người.” Maggie lại rít một hơi xì gà.
“Gì cơ?” Trương Hằng nhíu mày.
“Simon không phải là một cá nhân. Họ đã chọn ra bốn người, toàn là cao thủ ba tay bắn tỉa, một chuyên sử dụng tiểu liên. Bốn người đeo mặt nạ, dùng chung một thân phận hành động. Cứ như thế, họ đặt cược bốn lần, cùng nhau xây dựng nên huyền thoại vĩ đại nhất lịch sử loài người: Truyền thuyết Simon.”
“Hắn có mặt ở khắp mọi nơi, là bóng ma trên chiến trường, là đồng đội đáng tin cậy nhất, là ‘Thần chết trắng’ khiến quân Liên Xô nghe tên đã sợ, là truyền kỳ bất khả chiến bại tiếp thêm tinh thần cho hàng triệu binh sĩ và dân chúng Phần Lan…”
“À mà nói chính xác thì, Simon chỉ còn ba người. Một trong số họ chết ngay đầu cuộc chiến, hầu như không có phần trong truyền thuyết. Một người khác vừa bị trúng đạn trong trận đánh tuần trước, chết dưới họng súng của xạ thủ Liên Xô.”
“Vậy còn Simon thật thì sao? Anh ta có biết chuyện này không?” Trương Hằng hỏi.
“Cậu ấy không còn sống nữa. Tháng Mười năm ngoái, Simon thật tình nguyện nhập ngũ. Trong lúc huấn luyện, để bảo vệ đồng đội, cậu ấy đã lao người lên che một quả lựu đạn.”
“Nếu không vì sự kiện đó… cũng sẽ không có kế hoạch này. Nhưng…” Maggie xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, lòng bàn tay run nhè nhẹ. Có vẻ ngay chính cô ta cũng đang bối rối. “Giờ thì chiến tranh kết thúc rồi. Thế giới này chỉ còn lại hai ‘Simon’.”
“Những người lập ra kế hoạch này, chẳng lẽ không lường trước được tình huống đó?” Trương Hằng hỏi tiếp.
“Có chứ. Ban đầu, sau khi chiến tranh kết thúc, họ dự định sẽ cho những người sống sót cơ hội công bằng ít nhất… họ có thể tự dùng súng của mình để quyết định số phận cuối cùng. Nhưng giờ… mọi thứ đã rối tung.”
“Rối tung thế nào?”
“Trong hai người còn lại, một là cô bé kia. Người còn lại là tay súng tiểu liên. Hắn bị trúng đạn trong một cuộc đột kích hôm kia, may mắn sống sót sau ca mổ. Nhưng chẳng hiểu ai đã tuồn tin ra ngoài giới báo chí khắp nơi kéo đến bệnh viện. Và rồi… hắn công khai danh tính.”
Maggie thở dài, khóe môi hơi cong lên với vẻ bất lực: “Tôi hiểu vì sao hắn làm vậy. Cô bé ấy vốn là người mạnh nhất trong bốn. Giờ hắn bị thương nặng thế kia, đối đầu với cô ấy thì chẳng có chút cơ hội nào.”
“Vậy là các người định bỏ rơi cô ấy?” Giọng Trương Hằng trở nên sắc lạnh.
“Chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.” Maggie nói chậm rãi, ánh mắt trầm xuống. “Tình thế đã như vậy rồi. Giờ chỉ có thể phối hợp với hắn tiếp tục diễn trọn vở kịch này… thậm chí còn phải giúp hắn lấp liếm những lỗ hổng trong lời nói dối.”
Trương Hằng nhìn chăm chăm vào Maggie, ánh mắt lạnh đi hẳn.
“Nếu muốn tôi tin lời cô… thì ít nhất cũng nên giải thích vì sao một tình nguyện viên người Anh trong đội du kích lại nắm rõ một kế hoạch tuyệt mật đến thế, đúng không?”
Lần này đến lượt Maggie im lặng.
“Lúc trước tôi đã nói dối cậu.” cuối cùng cô ta cất lời. “Đúng là tôi lớn lên ở Anh, nhưng cha tôi là người Phần Lan. Hơn nữa… ông ta là sĩ quan cấp cao trong quân đội.”
“Kế hoạch này là do chính tôi đề xuất. Tôi cũng là người đích thân tuyển chọn họ. Tôi muốn chứng kiến tận mắt quá trình một truyền thuyết ra đời… nên đã theo họ đến tận đây. Arki thì được quân đội cử tới để bảo vệ tôi.”
Maggie bước tới bên cửa sổ, dáng đứng giống hệt ngày đầu tiên Trương Hằng gặp cô: khoanh tay, đứng im, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời đêm. Lúc này Trương Hằng mới hiểu được điều khiến cô ta bối rối ngày ấy là cảm xúc dành cho Simon, hoặc chính xác hơn, một trong những Simon.
Cô ta không thể đối xử công bằng với cả bốn người. Vì cô bé ấy quá khác biệt. Và điều đó khiến cô không thể giữ mình trung lập.
“Dù sao thì, chúng ta cũng chỉ là con người. Tôi thừa nhận tôi đã quan tâm đến con bé. Đã có lúc tôi thật sự nghĩ đến chuyện thuê người… bí mật loại bỏ những ứng viên còn lại.”
“Nhưng khi đó chiến tranh chưa kết thúc. Tôi không biết liệu con bé có thể sống sót hay không. Ở cương vị của tôi, tôi không thể mạo hiểm như vậy. Huống hồ… sau khi người thứ hai chết, luật cuối cùng vốn đã nghiêng về phía con bé.”
“Chỉ là tôi không ngờ đến việc sau đó…” cô ta dừng lại, rít thêm một hơi thuốc.
“Và giờ cô không thể tự mình ra tay nữa… nên muốn mượn tay tôi để giải quyết ‘cái gai’ cuối cùng?” Trương Hằng lặng lẽ nhìn khẩu súng nằm trên bàn. “Nhưng tại sao không để cô ấy đi? Cô biết rõ cô bé đó không quan tâm đến chuyện làm anh hùng hay không mà.”
“Tôi là người đề xuất kế hoạch, nhưng không phải người thực thi.” Maggie kẹp điếu xì gà, chẳng buồn để ý tàn thuốc đã rơi lên chiếc áo ngủ. “Tôi có tiếng nói, nhưng không có toàn quyền. Sau khi quá trình tuyển chọn kết thúc, nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc theo. Tất cả những gì tôi làm từ đó về sau… đều là hành động cá nhân.”
“Tôi không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Cũng không thể can thiệp vào quyết định cuối cùng từ phía trên.”
Cô ta ngừng một nhịp, rồi nói tiếp:
“Con bé tin tưởng cậu. Nên tôi mới kể hết mọi chuyện này, hy vọng cậu sẽ là người tiễn nó đoạn đường cuối cùng. Nghe nói ở phía Tây Bắc có một cái hồ rất đẹp. Nếu mọi chuyện kết thúc, có lẽ… chúng ta có thể tới đó câu cá.”
Maggie cuối cùng cũng nói hết những gì cần nói trong đêm nay.
“Tôi không có quyền lựa chọn, đúng không?” Trương Hằng hỏi, tay đã cầm lấy khẩu súng đặt trên bàn.
Maggie quay lưng về phía cậu, không trả lời. Chỉ giữ im lặng.
Trương Hằng không nói thêm lời nào. Những gì cần hỏi, cậu đã hỏi rồi. Cậu đứng dậy, rời khỏi nơi ở của viên thiếu úy, đi thẳng tới căn nhà nhỏ nơi Simon đang ở.
Trước khi rời đi, cậu vẫn quay đầu lại, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Trại du kích đêm nay yên tĩnh một cách lạ thường. Ngay cả Otto, người thường ngồi ở cửa bếp ngắm sao, cũng không thấy đâu. Nhưng toàn bộ trại lại sáng rực đèn dầu trước mỗi căn nhà gỗ nhỏ đều treo một chiếc.
Trương Hằng không ngoái đầu nhìn về phía rừng, chỉ rút khẩu súng giấu vào tay áo, rồi giơ tay gõ cửa.
Có lẽ vì nữ bác sĩ thường quên đem chìa khóa, nên Simon không lấy làm lạ khi có người gõ cửa muộn như vậy. Chỉ đến khi mở cửa thấy Trương Hằng đứng ngoài, cô bé mới hơi bất ngờ.
Ngay sau đó, cậu đã túm lấy cổ áo cô, đè xuống đất cả hai cùng ngã vào trong căn nhà gỗ nhỏ. Nhưng lạ thay, Simon hoàn toàn không phản kháng, chỉ nằm yên, ngước mắt nhìn Trương Hằng. Hai má cô đỏ bừng.
Y như lời nữ bác sĩ nói: nếu có thể đo được độ tin tưởng, thì Simon dành cho Trương Hằng chắc chắn là tuyệt đối.
Trương Hằng thở dài.
Giờ chỉ cần rút khẩu súng từ tay áo, nhắm thẳng vào ngực cô bé bóp cò là mọi chuyện kết thúc.
Nhưng cậu không làm vậy.
Trương Hằng lục lọi cả vốn từ tiếng Phần Lan ít ỏi của mình, mà vẫn không nhớ nổi chữ “phản bội” nói sao. Cuối cùng, cậu chỉ nhìn vào mắt Simon, khẽ nói:
“Tin tôi.”
Nói rồi cậu quay đi, nhanh chóng đảo mắt nhìn khắp căn phòng. Trương Hằng tin rằng, với đầu óc và bản lĩnh như Maggie, nếu cô ta đã tiết lộ đến mức này… thì chắc chắn cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui.
Ánh mắt cậu cuối cùng dừng lại nơi giường ngủ của nữ bác sĩ đó là chỗ duy nhất trong phòng, ngoài chiếc tủ, có thể giấu được thứ gì đó.