Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 24 : Phòng tuyến Mannerheim (18)

Trương Hằng mặc xong áo, theo chân nữ bác sĩ đến nơi ở của viên thiếu úy râu kẽm. Người này đang dùng dao nhỏ cắt đầu điếu xì gà, vừa thấy cậu đã tươi cười rạng rỡ:

“Hoan nghênh! Người bạn của nhân dân Phần Lan! Chiến sĩ tự do! Đồng đội da vàng của tôi!”

Trương Hằng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Suốt hơn hai tháng qua, cậu chẳng tiếp xúc nhiều với viên chỉ huy du kích này. Lần duy nhất ngồi tại chỗ này là hôm mới đến trại. Khi đó ông ta chỉ nói vài câu rồi bỏ đi, để lại Maggie đứng ra trò chuyện thay. Còn lần này, không rõ có chuyện gì mà lại đích thân gọi cậu tới.

Thiếu úy râu kẽm đặt điếu xì gà đã cắt sang bên, lôi từ dưới bàn ra một chai vodka. Đó là chiến lợi phẩm từ lần du kích đánh úp đoàn tiếp tế của Liên Xô, nay đã uống vơi một nửa.

Maggie lấy ra ba chiếc ly, rót đầy từng cái. Thiếu úy râu kẽm nâng ly lên:

“Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn cậu. Vì tất cả những gì cậu đã làm trong hơn hai tháng qua. Trong thời khắc khó khăn nhất, cậu đã chiến đấu bên cạnh chúng tôi, giúp chúng tôi bảo vệ Tổ quốc. Tiếc là cậu không phải lính chính quy của Phần Lan, nếu không thì với thành tích như vậy, chắc chắn đã lập được không ít công trạng rồi.”

Trương Hằng cũng nâng ly uống cạn, im lặng chờ ông ta nói tiếp.

Quả nhiên, không để cậu đợi lâu, thiếu úy râu kẽm tiếp lời:

“Chắc cậu cũng biết rồi, chiến tranh sắp kết thúc. Tôi muốn hỏi, sau khi chiến sự chấm dứt… cậu định làm gì?”

Trương Hằng đã tính trước chuyện này. Nếu như đúng dự đoán, sau khi đình chiến hoàn toàn, cậu vẫn còn khoảng một tháng thời gian trong thế giới này. Tính đến hiện tại, cậu đã kiếm được tổng cộng 23 điểm thành tích: từ những nhiệm vụ nhỏ như “phát hiện căn cứ du kích”, “hạ gục một lính địch”, cho đến “phá hủy xe tăng bằng cocktail Molotov”, “bắn hạ sĩ quan đối phương”… thậm chí có cả mấy thành tích kỳ quái kiểu như “thu thập 10 bật lửa làm từ vỏ đạn”.

Nhiệm vụ chính “sống sót tại Phần Lan trong 20 ngày” thì đã hoàn thành từ lâu. Về lý mà nói, cậu không cần tiếp tục bám trụ ở đây nữa. Nếu có thể, Trương Hằng còn muốn nhân cơ hội ghé qua Anh hay Mỹ du lịch một vòng, nhất là Mỹ một quốc gia tương đối an toàn trong Thế chiến II, chỉ chiến đấu ở nước ngoài, lãnh thổ hầu như không bị tấn công.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phía du kích phải chịu để cậu rời đi. Giờ chiến tranh sắp kết thúc, bọn họ cũng chẳng còn lý do gì để giữ cậu lại nữa.

Nhưng bề ngoài, Trương Hằng vẫn nói mình muốn trở về quê nhà. Đó là lý do đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Thiếu úy râu kẽm và Maggie liếc nhau một cái, rồi đặt ly xuống, kẹp điếu xì gà lên môi.

“Chúng ta từng kề vai sát cánh chiến đấu, vậy nên tôi cũng không lòng vòng nữa. Lúc nào chúng tôi cũng coi cậu là người một nhà. Nhưng tiếc là… không phải ai cũng nghĩ như vậy.”

“Ý ông là gì?” Trương Hằng nheo mắt.

“Lần trước, có lính vận chuyển đạn dược cho du kích nói rằng họ đã nhìn thấy cậu ở trại,” thiếu úy râu kẽm châm lửa cho xì gà, giọng điệu bắt đầu thận trọng. “Có người… lo lắng rằng cậu biết quá nhiều. Nếu sau này cậu rời khỏi đây, liệu có đi tung hê mọi chuyện ra ngoài không?”

“Ví dụ như?” Trương Hằng hỏi lại.

“Ví dụ như cách chúng tôi xử lý tù binh.” Maggie nhận lấy điếu xì gà ông ta đưa, rít một hơi rồi thở ra làn khói lạnh, “Trong hoàn cảnh này, chúng tôi chỉ làm điều buộc phải làm. Nhưng nếu chuyện đó truyền ra ngoài, đặc biệt là vào thời điểm nhạy cảm như hiện nay khi Bộ Ngoại giao đang đàm phán với Liên Xô thì hậu quả có thể rất khó lường.”

Thiếu úy râu kẽm thò tay vào túi, lôi ra một khẩu súng ngắn, chỉ thẳng vào Trương Hằng.

Không khí trong phòng lập tức căng như dây đàn.

Nhưng chỉ một nhịp tim sau, ông ta lại đặt súng xuống bàn.

“Tin tốt là chúng tôi đều biết cậu là người thế nào. Cá nhân tôi rất tin tưởng cậu sẽ không mở miệng bậy bạ. Vậy nên giờ việc chúng ta cần làm rất đơn giản: khiến những kẻ không tin cậu phải tin cậu, giống như chúng tôi vậy.” Thiếu úy chậm rãi nói.

“Ý các người là gì, muốn tôi ám sát Timoshenko chắc?” Trương Hằng nhướng mày.

Khả năng kiềm chế cảm xúc của cậu khiến cả Maggie lẫn Arki không khỏi liếc nhau. Trong tình huống này, bất kỳ ai cũng có lý do để nổi giận. Trương Hằng đã chiến đấu hết mình cho phe du kích, từng sát cánh cùng Simon tiêu diệt không ít lính Liên Xô, thành tích không chê vào đâu được. Vậy mà bây giờ bọn họ lại lật mặt? Thế mà cậu chỉ cười nhạt một câu châm chọc, không chút kích động. Bản lĩnh tâm lý này… thật sự đáng nể.

Nhưng bên trong, Trương Hằng chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Cậu nhận ra mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.

Đây không phải một trò chơi máy tính. Không có chuyện “chọn phe là xong”. Dù đã chọn đứng về phe du kích, thì màu da, xuất thân mơ hồ và thân phận không thể xác minh của cậu vẫn khiến người ta khó mà đặt trọn niềm tin.

Từ đầu cậu đã biết: phe du kích chỉ đang lợi dụng mình để chống lại người Nga. Nhưng khi đó cậu cũng cần một phe để nương nhờ vượt qua chiến tranh, nên mối quan hệ này vốn dĩ chỉ là “mỗi bên đều có lợi”.

Vấn đề là: cục diện thay đổi. Vai trò của cậu cũng đổi. Từ “người có ích” thành “mối đe dọa tiềm tàng”.

Trương Hằng không phải không nhận ra điều đó. Nhưng vì những ngày qua ai cũng hòa thuận, cậu đã lầm tưởng rằng cống hiến của mình đủ để đổi lấy sự tự do sau chiến tranh.

Giờ nhìn lại, e là… cậu đã đánh giá sai rồi.

Thiếu úy râu kẽm cười:

“Yên tâm, chúng tôi không bắt cậu đi chịu chết. Việc lần này rất đơn giản, với cậu thì chỉ như trở bàn tay thôi. Chỉ cần làm xong, tất cả nợ nần xóa sạch. Muốn đi đâu cũng được.”

Maggie thở ra một làn khói, sắc mặt cô lúc này bỗng có vẻ do dự cảm xúc mà Trương Hằng chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt người phụ nữ ấy.

Một lúc sau, cô lên tiếng:

“Cậu có biết… đứa trẻ đó vốn dĩ không tên là Simon không?”

Trương Hằng hơi cau mày. Cậu không hiểu vì sao Maggie đột nhiên chuyển sang nói về Simon.

Nhưng nữ bác sĩ vẫn tự nói tiếp, ánh mắt xa xăm:

“Đất nước này đang bước vào thời khắc nguy hiểm nhất. Giờ hơn bao giờ hết, nó cần một anh hùng để tập hợp lòng người. Người ta có thể chờ đợi vị anh hùng ấy xuất hiện… hoặc có một cách an toàn hơn: tự tạo ra một anh hùng.”

Sắc mặt Maggie thoáng vẻ mỉa mai, nhưng lại pha chút tôn kính kỳ lạ.

“Simon thật sống ở một thị trấn nhỏ tên là Rautjärvi. Chẳng ai buồn quan tâm cái thị trấn ấy nằm ở đâu, cũng như chẳng ai quan tâm cậu ta từng làm gì. Cậu ta là một nông dân, thỉnh thoảng lên núi săn thú. Một người quá đỗi bình thường, đến mức chẳng ai buồn để ý. Cũng chính vì vậy… quá khứ của cậu ta có thể được tùy ý nhào nặn.”