Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 29 : Phòng tuyến Mannerheim (kết thúc)

Hai tháng sau, tại biên giới Phần Lan–Thụy Điển, một nông trại nhỏ ẩn mình nơi xó xỉnh.

Trương Hằng lau mồ hôi trên trán, đặt rìu xuống rồi bê đống củi mới bổ về nhà chất gọn trong kho. Khi cậu đẩy cửa bước vào phòng khách, trên bàn đã dọn sẵn bánh mì mới nướng và nồi súp cá còn nghi ngút khói.

Chủ nhân của nông trại là bà cụ Greta, 67 tuổi. Chồng và con trai duy nhất của bà đều đã chết trong chiến tranh. Cô con gái thì lấy chồng sang tận Mỹ. Hơn một tháng trước, chính bà là người tốt bụng cho hai kẻ tha hương này tá túc nhờ đêm mưa gió.

Biết họ không còn chốn về, bà lại nhiệt tình mời ở lại giúp đỡ công việc nông trại vốn đang thiếu người. Greta bảo với hàng xóm rằng họ là họ hàng bên đằng trai từ Mỹ sang. Tiếng Anh lưu loát của Trương Hằng cũng phần nào củng cố thêm “thân phận” ấy.

Còn Simon, như thường lệ, vẫn kiệm lời. Nhưng dần dà, cái vẻ trầm mặc đó lại khiến cô dễ được người khác chấp nhận hơn y như thể đó là một nét duyên rất Phần Lan.

Tất cả vũ khí họ đều vứt lại dọc đường. Vết thương nơi vai Simon cũng đã được một bác sĩ trong thị trấn chữa lành. Cô chẳng còn người thân nào, ông nội người thân cuối cùng đã mất từ hai năm trước. Xét cho cùng, cô chẳng vướng bận gì cả.

Lẽ ra, sau trận đánh ở ven hồ, Trương Hằng đã định đưa cô sang Mỹ. Nhưng nghĩ lại, cậu nhận ra chuyện đó không mấy thực tế. Mỹ xa quá. Mà tiếng Anh của Simon cũng chỉ ở mức đủ dùng. So ra, ở lại Thụy Điển nơi sát biên giới Phần Lan, lại dễ sống hơn.

Thụy Điển từng là mẫu quốc của Phần Lan. Rất nhiều người Phần biết nói tiếng Thụy Điển. Ở những làng quê sát biên giới như nơi này, hầu hết dân đều song ngữ. Greta cũng không ngoại lệ. Ít ra thì ở đây, Simon không cần phải sợ mình sẽ thành người câm.

Trương Hằng nhìn qua cửa sổ thấy Simon vừa từ ngoài trở về. Trên vai là khẩu súng săn, tay xách một con thỏ và một con cáo.

Simon đem chiến lợi phẩm vào bếp, sau đó cất súng lên gác xép rồi mới xuống rửa tay, chuẩn bị ăn tối.

Greta múc cho mỗi người một tô súp đầy ắp. Trương Hằng nói cảm ơn bằng tiếng Phần, y như bao bữa tối khác.

Bữa ăn trôi qua trong bầu không khí yên bình. Họ chúc nhau ngủ ngon và ai về phòng nấy.

Sáng hôm sau, bà cụ Greta đã dậy từ sớm, chuẩn bị sẵn thức ăn bỏ vào giỏ cho hai người.

Simon không mặc bộ đồ thường ngày dùng để đi săn, mà thay bằng chiếc váy hoa. Chiếc váy hơi chật vì vốn dĩ là Greta may cho con gái mình. Simon mặc không quen, đi đứng cũng gượng gạo.

Greta mỉm cười, đưa giỏ picnic cho cả hai rồi nói: “Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.”

Trương Hằng đón lấy chiếc giỏ, ôm lấy bà lão một cái thật chặt.

“Chào tạm biệt, Greta.”

“Chào con, đứa nhỏ ngoan.”

Từ xa nhìn lại, họ trông chẳng khác gì một đôi tình nhân trẻ đi dã ngoại. Trương Hằng đèo Simon trên xe đạp, băng qua cánh đồng, quảng trường thị trấn, ngang qua bệnh viện vẫn còn dán áp-phích kêu gọi hiến máu…

Họ dạo bước giữa một thị trấn châu Âu xa lạ nhưng yên bình.

Chiến tranh giữa Phần Lan và Liên Xô đã tạm khép lại. Nhưng khắp châu Âu, khói lửa vẫn chưa dừng. Là một quốc gia trung lập, Thụy Điển được xem như ốc đảo giữa cơn bão một mảnh đất ít ỏi còn giữ được sự yên lành trong Thế Chiến II.

Trương Hằng dừng xe ở một bãi cỏ ngoài thị trấn. Cả hai mang giỏ leo lên sườn đồi rồi bắt gặp một biển hoa trắng ở bên kia. Cậu chẳng biết loài hoa kia tên gì. Quốc hoa Phần Lan là hoa Linh Lan cũng là một loài hoa trắng, nhưng tiếc là giờ vẫn chưa đến mùa, cậu đành lỡ hẹn.

Đây là ngày cuối cùng Trương Hằng được ở lại thế giới phụ bản này.

Cậu đã nói rõ với Simon từ sớm. Cô gái không nói gì, chỉ lặng lẽ hẹn cậu chuyến dã ngoại cuối cùng này.

Họ đi dạo quanh thị trấn, câu cá ở ao làng, chơi vài ván bài, rồi ngồi bên nhau trên sườn đồi ăn bánh sandwich trứng cá Greta chuẩn bị. Như thường lệ, chẳng ai nói nhiều. Nhưng đó chính là kiểu thân mật quen thuộc nhất của cả hai.

Gió nhẹ thổi bay tóc Simon và tà váy hoa. Cô cuối cùng ngả đầu lên đùi Trương Hằng, nhắm mắt.

Trương Hằng nhìn đồng hồ, rồi nhẹ nhàng cởi áo khoác, đắp lên người cô gái đang say ngủ. Hàng mi của cô khẽ rung lên.

"Hyvästi... ja kiitos."

Và rồi giọng nói quen thuộc ấy vang lên bên tai cậu.

【Đã đến thời hạn rời khỏi phụ bản, xác nhận hoàn tất nhiệm vụ……】

【Phụ bản “Phòng tuyến Mannerheim” hoàn tất thông quan, vòng chơi thứ ba kết thúc. Sắp trở về thế giới thực……】

Trương Hằng mở mắt, thấy mình vẫn đang ngồi trong buồng ghế.

Cậu có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau cả một đời người.

Mặc dù vòng chơi này là vòng ngắn nhất, nhưng vì cái chết luôn cận kề, mỗi một giây sống đều như bị kéo dài đến tột cùng.

Từ khói lửa Thế Chiến trở về với thế giới văn minh ngày nay, cậu như thể đã đi qua cả một thế kỷ.

Chỉ là… bên cạnh giờ không còn người từng kề vai sát cánh nữa.

Lần này Trương Hằng ngồi yên trong buồng ghế suốt nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy. Mà ngay khoảnh khắc đứng lên, có một vật nhỏ từ túi áo rơi xuống.

Cậu cúi đầu nhìn, sững lại.

Đó là đoạn xương nhỏ vẫn luôn đeo trên cổ Simon một mẩu xương thú còn bé hơn cả miếng xương do ông lão mặc sườn xám ném cho cậu. Chỉ lớn bằng móng tay út.

Trên đó khắc hình một cây thông đỏ cao lớn, cành lá rậm rạp, rễ sâu bám chặt.

Cậu không biết Simon đã lén bỏ nó vào túi mình từ lúc nào, nhưng việc món đồ đó có thể đem về chứng tỏ đây cũng là một món đạo cụ trò chơi.

Trương Hằng đã từng nghĩ rằng vòng chơi thứ ba này sẽ không còn tìm được đạo cụ nào nữa, không ngờ… vật ấy vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Dù vậy, cậu cũng chẳng vội mang đến nhờ cô nàng bartender giám định. Nếu Simon đã đeo nó suốt một thời gian dài mà vẫn bình yên vô sự, thì chắc cũng không có gì nguy hiểm.

Lúc này, cậu còn có một món khác cần được xác nhận.

Mảnh xương của Molesby.

Trương Hằng nghe theo lời khuyên của ông lão mặc sườn xám, không để lộ quan hệ giữa hai người. Phải đến tận lúc vòng chơi kết thúc, cậu mới có cơ hội đem đạo cụ đó một món không phải kiếm được trong phụ bản tới nhờ cô nàng pha chế giám định.

Thế mà với tính cách lười nhác quen thuộc, cô nàng khi nhìn thấy món đồ ấy vẫn không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm, đầy vẻ nghi hoặc.

“Biết là cậu có cái chân thỏ may mắn rồi. Nhưng vận này thì có hơi quá đà nhỉ? Ba vòng, ba món đạo cụ? Cậu chắc cậu không phải con rơi của Thần May Mắn đấy chứ?”