Monogatari series - Monster season

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

7 32

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

103 1422

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

158 1651

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

230 1965

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

10 57

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

6 17

Shinobumonogatari - Shinobu Mù tạt - 010

Tự hỏi trong bồn chồn rằng liệu sẽ xảy ra chuyện gì nếu tôi nói là tôi chưa có, rồi lại tự thấy xấu hổ khi bản thân dễ dàng bị một nữ sinh cao trung trêu chọc mặc cho mới gặp lần đầu, một lần nữa tôi lại hướng về Bệnh viện Đa Khoa Naoetsu.

Cuối cùng thì tôi thấy còn rầu rĩ hơn vì là một học sinh đã tốt nghiệp khỏi Cao trung Naoetsu, nhưng nếu xem xét kết quả, tôi cũng đã thành công lấy được danh sách thành viên đội bóng rổ nữ tương đối nhanh chóng, nên tôi cho rằng Gaen-san vẫn còn giữa cơn chợp mắt để chuẩn bị cho buổi tối, và nghĩ suy về lời khen cho khả năng chạy việc nhanh nhẹn của mình. Nhưng khi tôi tới nơi, vị chuyên gia đã tỉnh giấc rồi.

Chẳng nhẽ cổ chỉ ngủ trong khoảng 30 phút thôi sao?

Dù cổ bảo thức cả đêm thì mệt lắm, có hay chăng cô là một người mắc chứng ngủ ít, giống như những nhân vật xuất chúng khác…? Dù sao thì, tôi đã quay lại phòng bệnh đầu tiên mà mình ghé thăm ngày đó, phòng Harimaze Kie-chan nằm, năm nhất trường phổ thông Naoetsu và thành viên đội bóng rổ nữ, và thuật lại thông tin cho Gaen-san chẳng khác gì con bồ câu đưa thư.

“Chị thấy rồi. Em tận hưởng tuổi trẻ hết mình ha?”

Đó là những lời đầu của cổ.

Chà, với Gaen-san, người thuộc một thế hệ khác, người chưa từng học tập ở cao trung Naoetsu, thì với cổ là vậy.

Là người từng chứng kiến Kanbaru Suruga tỏa sáng như một siêu sao đa tài, tôi thực sự đau lòng khi nghe về tình trạng hiện tại của đội bóng rổ nữ, nhưng mong đợi người ngoài cuộc chia sẻ cảm xúc này chỉ là vô ích.

Điều đó chắc cũng giống như việc một tân sinh viên đại học như tôi vẫn chưa thể thực sự hiểu được khái niệm "việc làm" hay "hôn nhân".

"Nghe mà thấy buồn lòng quá. Dù sao chị đây cũng từng có một thời trẻ tuổi mà? Một tuổi trẻ gắn với Oshino, Kaiki và Kagenui... Và cả thanh xuân bên chị gái mình. Đúng như cách viết chữ 'tuổi trẻ' (青春) bằng hai chữ 'thanh' (xanh) và 'xuân', đó là một mùa xuân khiến ta tái xanh vì sốc đấy."

"Em... xin lỗi vì điều đó."

Nhưng quả thực tôi không thể tưởng tượng nổi Gaen-san và hội bạn thời thiếu niên... Đặc biệt là phiên bản tuổi teen của mẹ Kanbaru - Gaen Tooe.

"Theo như lời kể của Koyomin, hiện chưa có bằng chứng kết luận việc này liên quan đến hiện tượng ướp xác của các cô gái, nhưng cũng không có căn cứ để loại trừ khả năng đó. Vậy nên các thành viên đội bóng rổ nữ đã chán nản, tự hỏi tại sao phải hy sinh việc học để khổ luyện khi những đàn chị từng mang khát vọng cao xa kia đã ra đi - và biết đâu, ma cà rồng đã bị thu hút bởi bóng tối trong tim họ. Giả thuyết ấy quả là tương đối thuyết phục."

“Quái dị có lí do tồn tại của nó, phải chứ chị?”

“Queo, để chị gái biết tuốt đây nói cho em nghe: khoảng thời gian mà Kanbaru Suruga ở trong đội không nhất thiết là phải đẹp đẽ và vô ưu đâu. Bỏ qua trường của mấy gái khác, cô cháu gái của chị không tự nhiên mà đạt được tốc độ ấy theo cách tích cực đấy.”

Thực vậy.

Siêu sao ấy không được chào đời như một siêu sao. Nói đúng hơn, hoàn cảnh bắt buộc nên em ấy buộc phải thành siêu sao.

Vì ẻm đã ước với một con khỉ.

“Kể cả khi đã được giải phóng khỏi con khỉ ấy, con bé vẫn chưa thoát khỏi những phiền muộn tuổi dậy thì. Mà, theo lẽ thường, làm tiền bối là chấp nhận bị hậu bối làm phiền mà. Chúng ta buộc phải chấp nhận để giữ lời hứa rẻ tiền của em đấy, Koyomin."

Trước hết, hãy tập trung tìm hai thành viên còn lại đang 'mất tích' của câu lạc bộ đã.—Gaen-san nói sau khi lật giở cuốn sổ thành viên mà tôi đưa, quyết định phương án hành động.

"Đương nhiên, ta cũng cần xác nhận vị trí của những thành viên còn lại. Kanguu Misago-chan và Kiseki Souwa-chan —cả hai đều là học sinh năm hai."

"Theo giả thuyết, nếu hai đứa đó đã chạm trán ma cà rồng, thì trong năm nạn nhân, sẽ có ba học sinh năm hai và hai năm một."

Dù chưa thể rút ra kết luận gì, và có lẽ tôi đang hấp tấp khi những xác ướp của họ vẫn chưa được phát hiện.

Nhưng tôi không muốn tránh nghĩ đến những khả năng khó chịu ấy chỉ vì bi quan sẽ khiến mình nản chí—tôi muốn nghĩ đến mọi tình huống có thể, để sẵn sàng đối phó với kịch bản tồi tệ nhất.

3:2... Đó là tỷ lệ thành viên trong câu lạc bộ.

“À mà, Gaen-san. Em cũng mới nghĩ đến thôi, nhưng chị có nghĩ rằng tin nhắn mà Kuchimoto-san để lại trên cái thẻ nhớ ấy thực chất là chữ kí của con ma cà rồng không?”

“Chị thấy rất có khả năng.”

Vậy là cổ có khi đã cân nhắc chuyện này từ trước, bởi cô ấy đáp lại tôi ngay tức khắc - chữ cái đầu, à?

“D/V/S”.

"Tuy nhiên, trong đồ đạc của Harimaze Kie-chan ở đây hay Honnou Aburi-chan ở phòng bên cạnh, đều không có thứ gì tương tự. Dĩ nhiên, cũng không có lời nhắn nào của nạn nhân. Nhưng nếu 'B777Q' trên thẻ ghi chú thực sự là chữ ký, thì sẽ hợp lý hơn nếu những mã tương tự được để lại trên mỗi xác ướp."

Đúng vậy... Nhưng cô ấy đã kiểm tra điều đó từ lúc nào—người này có thực sự đã chợp mắt trong lúc tôi đi vắng không thế?

"Trường hợp của Kuchimoto-chan, thay vì nằm trên đường phố hay trong nhà riêng, lại ở một túp lều bỏ hoang. Có lẽ ma cà rồng cảm thấy có thể hành sự vô tư mà không lo bị nhìn thấy chăng?"

Khi nói ra điều đó, tôi không khỏi thấy bất an.

Không lo bị nhìn thấy? Vô tư hành sự?

Một ma cà rồng lo sợ bị phát hiện nghe như trò hề vậy... Nếu thế, sẽ hợp lý hơn nếu chúng để lại mã trên các xác ướp của Harimaze-chan và Honnou-chan—thứ mã không mấy giống mã.

"Còn vài điểm vô lý nữa, Koyomin. Nếu em giải thích rằng đây là việc ma cà rồng để lại chữ ký như họa sĩ ký tên lên tác phẩm, thì quả là rùng rợn và rất đúng chất truyện quái dị—nhưng trong trường hợp đó, chẳng phải chúng sẽ ký lên tác phẩm khiến chúng tự hào hơn sao?"

Ít nhất, chúng sẽ không làm thế trên một thất bại... —Gaen-san nói, ngẩng đầu khỏi cuốn sổ và nhìn về xác ướp trên giường.

Tôi hiểu rồi.

Là một người bình thường, suy nghĩ của tôi đình trệ khi nhìn thấy xác ướp kinh dị như vậy, nhưng rốt cuộc, một xác ướp thế này là thứ đã "thất bại" trong việc trở thành ma cà rồng—dù khao khát tỏa sáng đến đâu, chắc chắn không họa sĩ nào ký tên lên tác phẩm thất bại.

Vậy thì, tôi nên giả định rằng đó chỉ là lời nhắn của Kuchimoto-chan để lại?

“Chị đã phân tích chữ viết. So sánh nét bút đỏ trên thẻ ghi chú với chữ trong vở tìm thấy trong cặp của cô bé—tuy nhiên, không thể kết luận chắc chắn. Chữ viết dường như không khớp, nhưng nếu nạn nhân viết vội khi bị ma cà rồng tấn công, thì chút nguệch ngoạc là dễ hiểu."

“Thực vậy… Chà, đến cuối cùng, cho dù nó có là tin nhắn sống còn hay chữ kí đi chăng nữa, đây cũng không phải là vấn đề lớn.”

“Mặc dù, từ góc nhìn của kẻ truy đuổi là chúng ta đây, một ma ca rồng khát khao toả sáng thì hẳn là dễ tìm thấy hơn, nên việc này cũng có lợi. Nhưng ra sao đi nữa, như một chỉ huy, chị sẽ đưa ra một mệnh lệnh cho em, Koyomin.”

“À. Vâng. Là gì vậy chị?”

Hoàng hôn nhuộm tím khung trời. Những giây phút cuối ngày lặng lẽ trôi.

Ta đang dần tiến vào thế giới của màn đêm.

Sau cuộc trinh sát và thảo luận, có vẻ như cuối cùng đã đến lúc đưa ra hành động thiết thực đối với hiện tượng quái dị này—nhờ nói chuyện với Kanbaru và Higasa-chan, động lực giải quyết vụ án của tôi tăng lên bao nhiêu thì tâm trạng lại chùng xuống bấy nhiêu, nhưng giờ đây, tôi cần phải làm gì?

"Chị thực sự không chắc có nên nhờ em việc này hay không... Nhưng có lẽ cuối cùng vẫn phải làm thôi. Koyomin. Đây là thứ chỉ có em mới làm được."

Gaen-san nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Chị muốn em giữ chân Shinobu-chan trong tối nay."