Monogatari series - Monster season

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

7 32

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

103 1422

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

158 1651

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

230 1965

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

10 57

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

6 17

Ougimonogatari - Ougi Ánh sáng - 005

Chiếc bút mà hiện tôi đang cầm trên tay không phải là một chiếc bút cảm ứng, mà đó là chiếc bút bi ưa thích của tôi (Tôi chỉ thích dùng bút bi), cơ mà tôi thì quá nghiệp dư để có thể xoay bút một cách điệu nghệ, nên tôi đơn thuần là chỉ cầm nó thế thôi, nhưng chiếc bút đã rơi tự hồi nào, trước cả khi tôi kịp nhận ra - “đột nhập phòng đêm”?

Bởi cái cụm “bị người khác lẻn vào phòng vào ban đêm ấy”, ý cổ là cái kiểu đột nhập thời xưa ấy hả?

“Đúng đóoooo. Cái thuật ngữ mà cậu thường thấy trong văn học cổ điển ấy.”

“Ùm, tớ rất sẵn lòng để mà cảm kích cách cậu cố tình làm thuyên giảm cái sắc thái hệ trọng của thuật ngữ này bằng cách liên tưởng nó tới văn học cổ điển, nhưng-”

Ể? Chẳng phải chuyện này hơi bị nghiêm trọng sao?

Bởi cái cách cổ đề cập tới vấn đề này nó quá chớt nhả và hời hợt giữa lúc chúng tôi đang ôn thi trong căng-tin, tôi đã suýt nữa bị cuốn theo mà xem nhẹ chuyện này. Nhưng hóa ra, chuyện giờ lại liên quan đến một tập tục văn hóa cổ xưa vượt xa mức độ truyền thuyết đô thị thông thường. Xét về những khái niệm không phù hợp với thời hiện đại, nó chỉ đứng sau mỗi quyền 'droit du seigneur'(quyền sơ khởi của lãnh chúa) mà thôi.

Cách lựa từ của cô xứng đáng là người có tư duy nhân văn nhất khoa Toán, thậm chí có thể gọi là đỉnh cao của diễn đạt văn chương... Đúng là đã có thời giới giải trí xem đó là từ ngữ để đùa cợt, có lẽ thập niên 80 còn thấy xuất hiện, nhưng ngày nay, nó đã trở thành một 'từ quyền lực' - à không, phải gọi là 'từ cấm kỵ' - cái loại bạn sẽ không bao giờ thấy trong các bộ manga ăn khách

"T- đây không phải là chuyện cậu nên báo với cơ quan chức năng sao, đâu phải với tớ...? Nếu cần tớ đi cùng thì tất nhiên rồi — tớ đã kể với cậu chuyện bố mẹ tớ làm cảnh sát chưa nhỉ?”

“Lần đầu nghe đấyyy.”

Chếc, tôi vừa tiết lộ quá dễ dàng.

Vì nhiều lý do phiền phức, tôi vẫn luôn muốn giữ kín nghề nghiệp của bố mẹ — nhưng thôi kệ. Meniko vốn có nguyện vọng vào Cục Cảnh sát Thủ đô trong tương lai, nên sớm muộn gì tôi cũng phải nói với cô ấy chuyện này. Không có lý do gì để không nói ngay bây giờ.

Hay đúng hơn, không có thời điểm nào tốt hơn hiện tại.

Tôi tưởng sẽ phải đối mặt với mấy phiền não kiểu ‘Không biết nên quất ngay con điện thoại mới ngay hay chờ phiên bản tiếp ra mắt’, nào ngờ lại dẫm phải vùng cấm địa riêng tư khủng khiếp thế này. Nhưng giờ không thể rút lui được nữa rồi.

Tôi có nên ôm cô ấy không đây? Không, nếu tôi, một thằng con trai, ôm một cô gái mà đã bị đột nhập phòng đêm thì hẳn nó sẽ không được coi như một lời động viên.

Kể cả vậy, đột nhập phòng đêm ư?

Tập trước nói về nạn bạo hành trẻ em, còn tập trước nữa lại xoay quanh một vụ bắt cóc. Từ khi bước vào arc sinh viên đại học, tôi đã mơ hồ cảm nhận được điều này, nhưng giờ anime kết thúc rồi, phải chăng gu truyện đã quay về thời kỳ đầu?

Đúng là trơ trẽn thật.

“Meniko, cậu có bạn trai mà phải không? Cậu đã nói chuyện này với anh chàng từ câu lạc bộ nhạc nhẹ đó chưa?”

“Tớ chia tay với cậu nhạc nhẹ đó được một khoảng thời gian rồiiiiiii. Bạn trai hiện giờ của tớ ở trong câu lạc bộ nghiên cứu câu lạc bộ cơ.’

“Câu lạc bộ nghiên cứu câu lạc bộ?”

“Chuẩn rồi đóoooo. Chắc cậu biết ảnh rồi, nhưng ảnh ngầu vãi chưởng luôn. Ảnh hơn tớ một tuổi, và tớ đã đá anh CLB nhạc nhẹ để quen ảnh đóoo."

“......”

Thực ra, tôi chẳng biết gì sất.

Tôi có cảm giác đó chỉ là một câu lạc bộ để nhậu nhẹt chứ chẳng nghiên cứu gì cả, và quả nhiên, những mối quan hệ tình cảm của cô ấy dường như cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Nhưng điều đó cũng không mấy quan trọng. Dù sao thì, bình thường nghe tin cô ấy có người bên cạnh để nương tựa cũng đáng yên tâm phần nào, nhưng nét mặt vô tư của Meniko chợt thoáng u ám.

"Nhưng cậu biết không... Tớ đã không thể nói chuyện với ảnh tí nào luôn."

"Hmm... Chà, tớ hiểu là chuyện này khó mở lời thật, nên cậu mới tìm đến tớ - đứa bạn đáng tin nhất - để xin lời khuyên phải không?"

"Ờ thì... đúng là tớ đến xin lời khuyên thật đấyyy, nhưng không chỉ có thế đâu. Lý do tớ không thể nói với bạn trai mình đó là... ảnh chính là thủ phạm của vụ 'đột nhập phòng đêm' đóaaa."

"Bạn trai cậu là thằng 'đột nhập' á?"

Cái người ở CLB nghiên cứu đó?

Phải chăng đây là kiểu bạo lực gia đình giữa hai người yêu nhau? Trước đây - ý là trước đây không lâu, chưa đủ xa để gọi là 'thời cổ đại' - những vụ như vậy thường bị bỏ qua mà không có can thiệp pháp lý. Cũng giống như cách người ta ngụy biện bạo hành trẻ em là 'dạy dỗ nghiêm khắc', loại bạo lực gia đình này thường bị xem nhẹ như những 'cuộc cãi vã của tình nhân'... Dĩ nhiên, ngày nay những trường hợp như vậy đã được xác định rõ ràng là hành vi phạm pháp.

Dù là bạn trai, bạn gái hay vợ chồng thì 'đột nhập phòng đêm' cũng đều là sai trái.

Nó sẽ làm biến chất đi ý nghĩa thực sự của một mối quan hệ.

Nói một cách chính xác, trong từ điển, định nghĩa 'đột nhập phòng đêm' không bao hàm yếu tố phạm pháp nào. Nhưng nếu gã bạn trai từ CLB nghiên cứu kia nghĩ rằng mình sẽ được tha thứ chỉ vì là bạn trai cô ấy, thì đó cũng là vấn đề đáng lưu tâm. Kabedon chỉ có thể chấp nhận được trong manga, hoặc cùng lắm là trong phim. Không có lý do gì để nghĩ khác đi.

"Kabedooon á?"

Meniko nghiêng đầu tỏ vẻ hoài nghi, như thể một từ ngữ như vậy đã quá lỗi thời với một chuyên gia ngôn ngữ như cô.

"Aaah. Chính cái đó mới phức tạp nèeee. Sự bất cân xứng giữa gây ra và nhận lấy tổn thương, nó nằm ngay đâyyy."

Meniko nói với vẻ mặt u ám.

"Tuy nhiênnn, đôi mắt của Koyomi-chan trông còn u tối hơn ấy."

"Đừng có nói thế với một người bạn mà cậu đang nhờ cậy chứ."

Không chỉ đơn thuần là âm u, mà dường như những giọt mưa sắp tuôn rơi từ đôi mắt ấy.

Lỗi của tôi khi dùng phép ẩn dụ mà một chuyên gia ngôn ngữ có thể bắt bẻ lại, nhưng dù sao Meniko vẫn tiếp tục.

"Lý do làaa, tớ đang cố gắng tha thứ cho cái trò 'đột nhập phòng đêm' đó đấyyy."

"Hả?"

"Không biết nói là 'đang cố tha thứ' có nghe hơi sai sai không ta? Ờ thìeee?"

Không biết trông tớ có giống đồ biến tháiiiiii không nhỉ? - Meniko thè lưỡi. Nhưng nói thật là với kinh nghiệm tiếp xúc với một đứa hậu bối cực kỳ biến thái, tôi cũng khó mà đánh giá được. Ể, không phải tôi là chuyên gia về mấy thể loại biến thái đâu. Nhưng nếu cô ấy đã tìm đến tôi để xin lời khuyên về chuyện đánh giá kiểu đó, thì rõ ràng Meniko mới là người đang chìm trong u ám - ý là đôi mắt cô ấy ấy.

Ấy thế mà, ánh nhìn cô ấy vẫn trong vắt như bầu trời quang đãng.

"Ngay từ đầuuu, tớ đã không có ý định bị 'đột nhập phòng đêm' rồi,"

cô nói.

Không có ý định bị 'đột nhập phòng đêm'?

“Đêm đó, bọn tớ chỉ định ân ái nhau thôi.”

“Ờm...”

Tôi liếc nhìn xung quanh bằng đôi mắt mờ đục.

Mắt tôi đảo láo liên 

Bạn có thể nói rằng tôi đã đảo mắt đi, như thể cảnh nóng đột nhiên hiện lên khi đang xem TV cùng gia đình.

Vì chưa tới giờ ăn trưa, căng-tin khá vắng vẻ... Đó chính là lý do chúng tôi chọn nơi này để ôn thi, nhưng không có nghĩa là nơi đây hoàn toàn không có ai.

So với cụm cổ lỗ như "đột nhập phòng đêm" nghe mà mơ hồ, thì cụm "ân ái" nghe chừng còn táo bạo hơn khi phát ra từ miệng của một sinh viên đại học thực thụ, khiến tôi theo phản xạ liếc mắt nhìn quanh. Nhưng may thay, giọng nói ung dung của Meniko không vang xa trong không gian rộng mở này, nên chúng tôi vẫn chưa bị những ánh mắt phán xét nhắm vào.

Tùy thuộc vào từ ngữ tiếp theo mà tôi sẽ phải hành động, nhưng tạm thời chưa cần đổi chỗ. Tôi quay lại nhìn Meniko, khẽ nghiêng người và tiếp tục thì thầm.

“Nhắc mới nhớ, cậu có nói là ‘trước khi nhận ra thì đã...’ ấy nhỉ... Vậy không phải là chuyện xảy ra lúc đang ngủ à?”

“Đúng rồi đóoooo. Không phải là, ừm, kiểu làm tình khi đang ngủ đâuuuuuuu.”

“Rồiiiii, sao mình không chuyển chỗ nhỉ, Meniko-san?”

“Aaa, xin lỗi nha~. Chắc là chuyện này hơi quá so với Koyomi-chan ngây thơ.”

Khi tôi quay đi và định rời khỏi chỗ ngồi, Meniko níu tay áo khoác tôi lại. Cách cô ấy giữ tôi trông cũng dễ thương thật. Bị một người bạn ngang hàng xem là ngây thơ thì đúng là hơi khó chịu, nhưng tôi tự nhủ có lẽ mình đã nghe nhầm chữ “say xỉn” mà cô ấy nói, nên lại ngồi xuống. Coi như tôi cho cô ấy một cơ hội nữa. Mặc dù... nếu đúng là cô ấy từng bị một kẻ say xỉn “đột nhập phòng đêm” thật thì bản thân chuyện đó đã là một vấn đề rất nghiêm trọng rồi…

“Tớ chỉ đang lo là sau này câu chuyện này sẽ được đưa vào tuyển tập của Aoitori Bunko thôi mà.”

Ờ thì... nếu thật sự dành cho Aoitori Bunko, thì cho dù có cố gắng tô vẽ thế nào để biến chuyện này thành văn học đi chăng nữa, thì từ “đột nhập phòng đêm” cũng đã là một từ không thể chấp nhận nổi rồi. Nhưng sau khi giải thích vậy xong, tôi quay lại với câu hỏi ban nãy của mình.

“Vậy, chính xác thì chuyện là sao? Tóm lại những gì cậu đã kể từ nãy đến giờ, thì theo sự đồng thuận của cả hai... Hai người đã định ‘làm tình’ vào đêm nọ, nhưng sau đó, người kia lại khăng khăng rằng anh ta đã ‘đột nhập phòng đêm’ sao?”

“Đúng vậyyyyy. Tớ không có ý làm nạn nhân đâu, nhưng anh Bạn troai cứ cho rằng mình là thủ phạm.”

Vậy cô ấy gọi cậu ta là Bạn troai…

Đó là điều tôi thực sự không muốn biết chút nào.

Nếu tôi ngắt lời cô ấy tại đây, thì thay vì một cuộc cãi vã giữa đôi tình nhân, chuyện này nghe giống như cổ đang khoe khoang về đời sống tình cảm của mình... Nhưng ra là vậy, hóa ra đây chính là sự khác biệt giữa việc gây tổn thương và nhận tổn thương.

À ha, cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu hiểu ra rồi.

Mặt trước và mặt sau.

Thậm chí ta còn có một câu nói rằng: ‘Kể cả kẻ cần chịu trách nhiệm có quên đi, thì người chịu đựng sẽ không quên,’ nhưng ngoài khía cạnh đó ra — kể cả khi người gây ra không có ác ý và hành động với thiện chí, chỉ cần người bị hại cảm thấy mình là nạn nhân, thì người kia vẫn sẽ bị coi là đã gây tổn thương. Ở một mức độ nào đó, hoặc thậm chí là ở một mức độ đáng kể, tôi cho rằng lập luận đó là đúng, bởi chính bản thân tôi cũng đã nhiều lần rơi vào tình cảnh như vậy.

Từ cả hai phía.

Tuy nhiên, lần này thì lại hoàn toàn ngược lại.

Trong trường hợp mà người bị hại không cho rằng mình là nạn nhân, thì liệu ta có thể thật sự kết luận rằng thủ phạm đã gây tổn thương hay không?

Kể cả khi kẻ đó có ác ý.

Kể cả khi hành động của gã xuất phát từ ý đồ xấu.

Nếu nạn nhân không cho rằng cô ấy bị hại, mà thay vào đó, còn coi đấy như là một ân huệ, thì liệu chuyện đấy có tệ đến thế không?

Một thủ phạm chẳng làm gì sai, và một nạn nhân không hề bị hại?

Người ta vẫn bảo rằng có thể đánh giá một con người qua việc họ có xin lỗi hay không, ngay cả khi đối phương không hề giận dữ... Nhưng dù đã kinh qua cả địa ngục cùng những cơn ác mộng kinh hoàng, tôi vẫn thấy lý thuyết trái khoáy này hoàn toàn xa lạ... À mà khoan, nói vậy cũng chưa đúng lắm.

Nếu có gì đó để nói về chuyện này...

Xét trên phương diện lý thuyết—thì đây chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi.

“Nếu xét về luật hình sự... Có những tội danh cần phải có đơn tố cáo chính thức từ nạn nhân mới được truy tố, và cũng có những tội không cần... Tớ nhớ là gần đây, những loại tội phạm tình dục như vậy đã được chuyển sang nhóm không cần đơn tố cáo, đúng không?”

“Đúng dzậyyyy. Miễn là luật còn đó. Ta đã học điều này trong lớp rồi, khiến tớ tự hỏi liệu bài kiểm tra có ra đến vấn đề này không. Vẫn còn có cách hiểu rằng, nếu nạn nhân không chống cự thì hành vi đó vẫn được coi là tự nguyện, dù thực chất là ép buộc. Nhưng tớ không biết sau này họ sẽ xử lý sự mất cân bằng đó như thế nào nữa.”

Chỉ đơn thuần với một bước điều hướng nhỏ, chỉ trong thoáng chốc, Meniko đã trở lại làm gia sư ôn thi cho tôi.

“Dù thế nào đi nữa, tội phạm tình dục vẫn được xem là một chủ đề nhạy cảm, nhưng họ lại cứ nhẹ nhàngggg bỏ qua. Nhưng nếuuuu đó thực ra là hôn nhân giảaaa thì sao nhỉ?”

“Kể cả khi cậu hỏi, ‘nhưng nếuuuu’...”

Hay kể cả cậu có hỏiiiii đi chăng nữa.

Cá nhân tôi cũng thấy vấn đề lừa đảo là một chủ đề nhạy cảm... Nó thật sự khiến tôi căng thẳng. Tuy nhiên, dù tôi khó mà phản ứng ngay được, tôi vẫn hiểu cô ấy muốn nói gì. Về cơ bản, đó là vấn đề: “Nếu một cuộc hôn nhân giả mạo thực sự diễn ra, liệu điều đó có thật sự được xem là lừa đảo hay không?”

Một lời nói dối đã được nói ra và sau đó được ép buộc thực hiện liệu có thể trở thành sự thật được không?

Với những lý do kiểu “mẹ tôi bệnh nặng” hay “công việc làm ăn thua lỗ”, chúng sẽ moi tiền người khác rồi bám riết lấy đời tư nạn nhân. Nhưng nếu người ấy cứ mãi ngây ngô không nhận ra... Nếu đối tượng chẳng bao giờ phát hiện ra trò lừa đê tiện đó, thì liệu nạn nhân có còn được xem là nạn nhân nữa không?

Tôi nghe nói đã có không ít nạn nhân tìm cách bảo vệ những kẻ lừa đảo hôn nhân sau khi chúng bị bắt... Có lẽ, nếu ta chỉ đơn giản là quy điều đó cho hội chứng Stockholm thì cũng có phần nông cạn.

Tình yêu vẫn luôn phức tạp và bí ẩn.

Như quái dị vậy.

“Chính xácccccc. Một trường hợp giới tính ngược lại tí, nhưng sau khi giao phối, bọ ngựa cái xơi luôn con đực… Cơ mà cảm thấy con bọ ngựa đực có đáng thương hay không thì cũng còn tuỳ người.”

“Tớ cũng biết qua là kể cả không làm gì nhau thì bọn nó cũng xơi tái đồng loại…”

“Vụ đó thì bọ ngựa đực hay cái cũng làm… Và có chăng đàn ông và phụ nữ cũng thếeee.”

Đó là một luận điệu thoạt nghe có vẻ sâu sắc nhưng thực chất lại là một ví dụ của sự vô nghĩa đầy hoa mỹ. Thế nhưng, trước giọng điệu đều đều không đổi ấy, trước sự khéo léo trong lời nói của cô ấy – chỉ cần tôi lơ là một chút thôi, tôi sẽ buông ra ngay một lời khuyên cộc lốc kiểu: ‘Nếu không thấy phiền thì cứ kệ nó đi?’ Nhưng làm thế thì đúng là nhận thức của tôi thật kém cỏi và đáng xấu hổ.

Tôi giờ chẳng còn là học sinh cao trung nữa.

Tôi phải có chính kiến của riêng mình.

Nếu mà Meniko không bận tâm, thì cô ấy đã chẳng phải tìm đến tôi để xin lời khuyên, và tôi cũng không thể phủ nhận khả năng cô nàng đang tìm kiếm sự giúp đỡ trong khi che giấu ý định thật sự của bản thân, như cách mà một người sẽ kể câu chuyện của chính mình dưới cái mác “bạn của bạn tớ đang”... Ví dụ, dù nói là họ đang “làm tình”, cũng có thể mối quan hệ của hai người cũng đang dần rạn nứt… Hay kể cả khi cậu kia không hề say xỉn, thì họ vẫn say trong men tình đến ảo giác… Nhưng, dù vậy.

Trước đây, cô bạn thuở nhỏ Oikura Sodachi đã có lần “phong” tôi làm bậc thầy ngược đãi trẻ em (cái kiểu hận thù gì cổ có với tôi vậy?), nhưng khi bàn đến kinh nghiệm tình trường, kiến thức của tôi mỏng như lá lúa, nên tôi cũng không nắm rõ cách để mấy sinh viên đại học lao vào cuộc tình.

Xem xét nó như này, tôi cũng hiểu được chút ít tại sao mấy sĩ quan cảnh sát chuộng kiểu không can thiệp vào các vụ dân sự. Nếu xử lý vụng về thì mọi chuyện rồi chỉ thêm tồi tệ, thậm chí chuốc ngược hận thù về... Thế nhưng, rốt cuộc tôi lại là con trai của hai vị từng lén can thiệp vào chuyện gia đình người khác, đôi khi còn che chở cả những đứa trẻ bị ngược đãi ngay trong chính nhà mình, trong khi bản thân họ lại còn là cảnh sát.

Sao hai cậu không nói chuyện phải trái cho ra nhẽ?

Thứ lời khuyên hờ hững như thế - tôi sẽ không bao giờ nói ra, bất kể như nào.

“Được rồi. Tớ sẽ đi gặp anh ta và chất vấn xem. Cứ tự nhiên nếu cậu muốn đi cùng, hoặc để tớ đi một mình cũng được. Để đó tớ lo. Dù sao thì, tớ sẽ đi nói với cái anh Bạn troai của cậu rằng: 'Nếu thực sự yêu Meniko, anh chẳng cần phải cảm thấy tội lỗi làm gì.’”

"Nhắc tới chữ 'yêu' có hơi nặng nề quá nhỉii?"

Tình bạn của Koyomi-chan cũng nặng ký không kém đấyyy, thuộc dạng hạng nặng luôn á, Meniko nói, nặn ra nụ cười gượng gạo như đang gặp rắc rối.

Cô ấy hẳn đang gặp rắc rối.

“Tớ không đề cập đến chuyện này với cậu đế yêu cầu cậu hi sinh cỡ đóoooo. Nó chỉ làm chuyện tệ hơn thôoooi. Bên cạnh đó, vì rồi mối tình này cũng kết thúc như vậy, tớ cũng sẵn sàng để chia tay với ảnh rồi, nên hoiiiii.”

“Thật không đó?”

Không phải hai người đang mặn nồng lắm sao?

Hai người có ân ái nhau, nhưng lại không yêu đương gì sao?

"Yeeep. Đừng cố nhóm lại ngọn lửa đã tắt làm gìiii. Hay nói đúng hơn là đừng đổ thêm dầu vào lửaaaa nữa. Nói thật thì, chia tay lúc này cũng là đúng thời điểm rồi. Với lại, tớ đang để ý một người khác rồi. Trong câu lạc bộ bóng vợt ấy."

Đúng là sớm nắng chiều mưa mà. Hết CLB nhạc nhẹ rồi CLB nghiên cứu CLB lại đến CLB bóng vợt… Cứ như cô ấy tham gia hai mươi lăm câu lạc bộ chỉ để chạy theo mấy anh chàng mình thích vậy.

Việc này đúng là đang định nghĩa lại hai chữ 'đồng hành' luôn rồi.

Không lẽ cổ đang tính cập nhật lại từ điển luôn sao?

"Cập nhật từ điển thì không cần đâu, tớ đây chỉ muốn tiến triển tình trường thôiii. Tớ là kiểu người chỉ âm thầm muốn hẹn hò với tất cả mấy anh mình thích màaaa."

“...Thế, chính xác là điều gì khiến cậu bận tâm về sự không cân xứng giữa nhận và gây tổn hại vậy?” 

Chẳng phải vấn đề nằm ở chỗ mối quan hệ giữa cậu và Bạn troai đang trở nên gượng gạo vì bất đồng quan điểm sao? 

"Tất cả là lỗi của mình”, “Mình chỉ làm phiền người khác”, “Những điều tồi tệ luôn xảy ra với người xung quanh mình”, “Mình như một lời nguyền” — có thể nói những ảo tưởng nặng nề tội lỗi kiểu ấy chính là mặt trái của cảm giác tự cho mình toàn năng. Theo logic đó, nó chẳng khác gì việc tuyên bố: “Ôi, mình chỉ là vận xui cho mọi người!”

Mặt trái.

Mặt ngược lại.

Dù thật đáng xấu hổ, nhưng chính bản thân tôi trước đây cũng có xu hướng nói những điều tương tự. Nhưng nếu đã muốn nói thế, sao không tích cực mà tuyên bố: “Mình là bùa may mắn của mọi người!” Ngay cả việc nói ra điều ấy thôi cũng đã có thể mang lại niềm vui cho những người xung quanh rồi.

Vậy nên nếu Meniko muốn dứt khoát cắt đứt với tên đàn anh luôn cúi đầu áy náy vì chuyện làm tình, thì tôi sẽ hoàn toàn tôn trọng quyết định đó.

Đó là vấn đề của họ, và là chuyện tình của họ.

Một quyết định như thế, chà… Chằng phải thứ mà tôi có thể hoàn toàn cho qua như thể “không phải vấn đề của mình”... Hừm? Không, khoan một xí… Chẳng lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi? Chỉ là trùng hợp? Ừ, chắc chắn là trùng hợp thôi. Mình đâu phải cái gì xui xẻo chứ.

Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Như cái cách tôi vô tình bắt gặp một cô nàng ma cà rồng đang cận kề cửa tử trong kì nghỉ xuân, đó chỉ là tình cờ - chỉ là trùng hợp.

“Mm… Nếu cậu ta có cúi gằm mặt thì ít nhất cũng còn chút gì đó dễ thương, vì suy cho cùng thì đâu có ai bị tổn hại gì thật sự đâuuu.”

“Hả? Ý cậu là sao vậy?”

“Phiền phức là do cơ thể mình nèee, còn gợi tình thì chắc là tại pheromone của tớ đó, tớ đoáán vậy~.”

Câu lảng tránh đó, suy cho cùng, cũng là một kiểu thể hiện đặc trưng cho cái tuổi trẻ của Meniko — cái tuổi trẻ với chuỗi “bạn trai không hồi kết” (vâng, trên đời này đúng là có người sống những thanh xuân kiểu vậy thật).

Nhưng… anh Bạn troai thì đâu có cúi đầu đúng không?

Cô ấy không nói thẳng ra, nhưng chẳng phải anh Bạn troai đi rêu rao chuyện đã “đột nhập phòng đêm” Meniko như thể đó là một chuyện tình lãng mạn hay sao?

Nếu đúng là như vậy… thì với tư cách bạn cô ấy, Araragi Koyomi chắc phải... nhuốm máu người mất thôi—

“Đừng nhuốm máu ngườiiiii mà. Đừng nhuộm tay đỏ loéee.”

“Còn tùy xem cuộc nói chuyện này đi đến đâu. Tay phải là sự sống, tay trái là cái chết.”

“Gì vậy nè, khẩu hiệu ngầu lòi của mấy tay sát thủ đó sao? Hừmm? Nếu hắn thực sự rêu rao chuyện này như kiểu tình sử ngôn tình, thì ít nhất tớ còn có thể cười nhạt bảo: 'Hóa ra mình yêu phải thằng ngốc.' Cho dù không buồn cười nổi, ít ra tớ còn kiện được đúng khôông? Nhưng sự thật thì ngược lại hoàn toàn. À mà không, không hẳn là ngược lại, mà là 'mặt sau' ấy."

Mặt sau.

Trong cái mặt sau ấy, lại chứa cả mặt trước.

“Anh ta cứ xin lỗi miết.”

Meniko nói. Như thể cô đã chán ngấy với điều này.

Kiểu biểu cảm này, tôi chưa từng được chứng kiến trên khuôn mặt của cô ấy.

"Đầu tiên, hắn quỳ sụp xuống trước mặt tớ và xin lỗiiii, sau đó xin lỗi cả đám bạnnnn tớ, rồi lần mò đến tận mấy thành viên CLB còn chẳng biết tớ là ai để mở hẳn một 'họp báo xin lỗi', cúi đầu khắp các hướng. Kể lể với tất cả rằng mình là kẻ tội đồ, liên tục sám hối không ngừng nghỉ."

"Sám hối—"

Một buổi họp báo xin lỗi.

Cảnh này chẳng còn mấy xa lạ ở quốc gia này, và dù trên TV hay Internet, ngày nào cũng có ai đó xin lỗi ai đó. “Mặt trái” của nó, nói cách khác, là thực tế phũ phàng rằng ngày nào cũng có người giận dữ với người khác. Nhưng ngay cả trong xã hội hiện đại khi những cảnh ấy đã trở thành cơm bữa, màn “lưu diễn xin lỗi” của anh Bạn troai vẫn gây ấn tượng mạnh.

Có khi đây thực sự là một câu chuyện tình lãng mạn... Nhưng thông thường, người ta không đi loanh quanh phô trương những dằn vặt tội lỗi ảo tưởng của mình - và với các buổi họp báo xin lỗi, mấy chỉ trích thường kiểu: “Tôi không biết anh đang xin lỗi ai, nhưng nếu đã xin lỗi thì hãy xin lỗi nạn nhân đi”. Thế mà trường hợp này thậm chí còn chưa tới mức độ đó.

Anh ta đang xin lỗi tất cả, và bất cứ người nào gặp phải

Trong trường hợp này, người được cho là “nạn nhân” thậm chí chẳng coi mình là nạn nhân — không có cụm từ nào để diễn tả chính xác tình huống này, nhưng nếu tôi phải gọi tên, thì đây là một 'vụ án không có nạn nhân'.".

Bỏ qua nguyện vọng của nạn nhân để rồi công khai xin lỗi khắp nơi... Nên diễn tả thế nào nhỉ... Nếu nhìn từ một góc độ nào đó, có thể coi là đáng nể đấy, cách hắn tự phán xét bản thân bằng chuẩn mực đạo đức của chính mình. Nhưng—ừ, thì chỉ là với bản thân hắn thôi.

"Còn với nạn nhân ... Nó có thể gây tổn hại thật sự."

Họ thực sự có thể bị tổn thương.

"Chuuuẩn. Đến mức làm tớ chẳng màng bén mảng tới CLB nghiên cứu CLB nữaaaa. Ai cũng coi tớ là ‘nạn nhân’ của cái vụ đột nhập phòng đêm đáng ghê tởm đó, rồi mấy cái nhìn thương hại và những lời an ủi ấy khiến tớ thật khó mà nán lại, và nỗ lực để phủ nhận từng cái một nghe có vẻ giả dối."

Tổn hại được gây ra cũng tệ không kém một tên côn đồ rêu rao về chuyện tình của mình, nhưng cái tour xin lỗi đó lố bịch thật sự. Ta có thể kiện một người vì tội vu khống kể cả khi người đó đang nói sự thật, hay chọn giữ im lặng dù họ đang tố cáo sai sự thật - nhưng đây lại chẳng phải là một cáo buộc sai phạm, mà là một vụ nạn nhân hoá nhầm.

Thật khổ sở biết bao khi mà bị buộc tội vì một điều mình chẳng gây ra, nhưng hẳn cũng không dễ chịu khi được xoa dịu vì tổn thương mà bản thân chưa bao giờ trải.

Bởi ta đâu thể nói gì.

Và vì vậy, tôi cũng không thể thốt nên lời.

“Với kiểu tớ đâyyy, thì việc bị vu oan cũng không còn xa lạ, nhưng chuyện này có là tớ cũng thấy khoaiiii. Nếu mà tớ bị tấn công, thì tớ còn phản công được, kiểu vậyyy, bét nhất thì nổi trận lôi đình. Nhưng tớ biết phải phản ứng sao với một người đang ăn năn hối lỗi đây?”

Nó có khác gì bạo lực trong cái lốt xin lỗi đâuuuu.

Đó là những gì Meniko đã nói.

"Đây cũng không phải là nhận tội giả đâu nhéeee. Ai nấy đều thành kính tin rằng anh ta không chỉ giả vờ thừa nhận lỗi lầm. Thật là ‘tôn trọng’ quá đi thôiii. Ngay cả khi tớ bảo dừng lại, hắn vẫn không chịu ngừng đâuuu. Mỗi lần tớ lên tiếng, dường như ảnh lại nghĩ mình phải xin lỗi nhiều hơnnn nữa. Xin lỗi, xin lỗi, và lại xin lỗi. Đến mức còn nói sẽ ra đầu thú với cảnh sáttt. Dù chắc chỉ bị đuổi về ngay thôi. Cứ đà này, sớm muộn gì tên đó cũng đăng bản tường trình xin lỗi viết tay lên mạng cho mà xem."

“.....”

Nếu đã đến mức đó, thì gần như là quấy rối bằng cách xin lỗi rồi... Đúng là bẩn thỉu, mà cũng đáng sợ nữa.

Việc không thể hiểu được ý đồ thực sự của anh Bạn troai càng đáng sợ hơn... Khác với nhận tội giả, hắn không hề bị ép buộc. Hắn tự nguyện nhận tội oan rồi đi khắp nơi xin lỗi, và chính cuộc sống của hắn cũng bị tổn hại thực sự. Đúng là một hành vi tự hủy hoại khó hiểu, đến cả người yêu cũng bị cuốn vào.

Tôi từng nghe nói có không ít người tự thú nhận những tội ác họ không hề gây ra... Nhưng trường hợp này thì quả là lần đầu tiên tôi được diện kiến.

"Xin lỗiiii. Thực ra tớ chỉ mượn cớ xin lời khuyên để than vãnnn thôi. Thật lòng mà nói, tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ nhờ Koyomi-chan làm gì cho tớ đâuuu. Nhưng màaa... khi nghĩ đến việc cái vòng xoáy xin lỗi của ông Bạn troai có thể lan đến cả cậu nữaaa... tớ mới quyết định sẽ tự kể với cậu trước cho xong."

Nghe xong một câu chuyện kỳ quặc như vậy, tôi không thể nói rằng nỗi sợ của cô ấy là vô căn cứ hay cô ấy đang phản ứng thái quá... Cũng không thể bảo đó là chuyện tưởng tượng được. Nếu không được nghe trước từ Meniko mà đột nhiên mấy đàn anh xa lạ xin lỗi tôi vì chuyện 'đột nhập phòng đêm' với cô ấy, tôi cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải.

Ngay từ đầu, tôi đã chẳng có ý định gặp mặt bạn trai của cổ, nhưng giờ tình hình đã thành ra thế này - hắn ta đã trở thành một nhân vật cực kỳ nguy hiểm mà tôi chẳng muốn lại gần. Tưởng tượng xem, bỗng dưng bị gán làm nạn nhân mà bản thân chẳng hay biết gì...

Kiểu như có người bất ngờ nói: “Xin lỗi vì đã bắt nạt cậu hồi xưa”, trong khi bạn chẳng nhớ mình từng bị họ bắt nạt? Nếu vậy... thì tôi hiểu.

Tôi hiểu rất rõ. Bởi vì.

"Ờ thì... Tớ cũng nghĩ ra mấy câu đố hay ho để hỏi cậu nữa. Và tự nhiên mồm miệng buột ra thế thôi."

Meniko nói vậy, nhưng nếu muốn tránh tương lai bị tôi thương hại một cách vô cớ, thì tôi thành thật xin lỗi vì đã bắt cô ấy viện cớ vụng về thay vì nhận được lời khuyên đúng nghĩa.

Xin lỗi nhé... Nhưng liệu cảm giác tội lỗi này có phải lại chỉ là một ảo tưởng dằn vặt sai đối tượng? Phải chăng nó là mặt trái méo mó của cảm giác tự cho mình toàn năng?

“Tớ đã do dự, thực đấyyy. Liệu tớ có thật lòng muốn kéo con nai nhỏ ngây thơ Koyomi-chan, người đã đang có một tình yêu vững chãi với bạn gái từ cấp ba, vào cái mớ drama ba xu nàyyyy? Có khi với cậu lại kích thích quá chứuu.”

Đúng vậy, tác phẩm này không hợp với Aoitori Bunko (dòng sách thiếu nữ), mà phù hợp với Kodansha Novels (dòng tiểu thuyết đại chúng) hơn..."

Thời kỳ họ còn đắm chìm trong ero guro (khiêu dâm kinh dị), trước khi chuyển sang shinhonkaku (trinh thám hiện đại).

Dù định dạng hai dòng đang ở vị trí bấp bênh…

"Nhưng Meniko này, tớ thấy buồn khi cậu coi tớ như đứa trẻ không hiểu chuyện tế nhị giữa nam và nữ đấy. Vì thế, tớ không thương hại gì đâu, nhưng với chuyện cậu vừa kể... với câu chuyện đó, có vài điều khiến tớ đồng cảm."

"Đồng cảmmm?"

"Không phải mức thần giao cách cảm đâu, nhưng là đồng cảm thật. Nói cách khác, nó không hoàn toàn xa lạ với tớ."

Tôi đang lên giọng ở đây, hoặc cơ bản là đang giả vờ mạnh mẽ một cách yếu ớt.

"Nhân tiện, cậu biết cô bạn gái tớ vẫn hẹn hò tương đối ổn định từ hồi cấp ba chứ? Mới hôm nọ, bọn tớ đã bàn đến chuyện chia tay."

Tôi đã nói thế.

Droit du seigneur: Tập tục thời Trung Cổ cho phép lãnh chúa được ngủ với tân nương của nông dân trong đêm tân hôn. Được coi là biểu tượng của những tập quán phi nhân tính nhất trong lịch sử. Koyomi nghe từ “suikan” và cố tự trấn an rằng chắc Meniko đang nói đến nghĩa kẻ say rượu (酔漢) thay vì nghĩa nặng nề hơn là hiếp người đang ngủ (睡姦).(đây là hai từ đồng âm khác cách viết khác nghĩa) Trước đó, Koyomi sử dụng 逆説 (gyakusetsu) để chỉ "nghịch lý". Sau đó, cậu lấy chữ 説 trong いい説 (“lý thuyết hay”) và liên hệ nó với 同調徒説 (douchoutosetsu), có nghĩa là “lặp lại một cách nông cạn những thông tin nghe được từ người khác”. Cái sau thực ra không phải là một “lý thuyết” đúng nghĩa, vì vậy đây chỉ là một trò chơi chữ với kanji mà thôi. Hai trào lưu văn học từng diễn ra tại Nhật Bản. Đặc biệt, shinhonkaku (新本格) - một tiểu thể loại trinh thám mà một số tác phẩm của Nisio Isin có thể được phân loại. Ám chỉ cách định dạng cột văn bản (tiểu thuyết Nhật thường trình bày chữ theo chiều dọc) thành hai hàng song song. Kodansha Novels là nhà xuất bản nổi tiếng với ấn phẩm sử dụng kiểu trình bày này. Theo nhận định của tôi, đây là phong cách định dạng cũ đang dần ít được sử dụng.