Nếu mà tôi phải thú nhận thì Jouraku Ochiba quả thực là kẻ khởi xướng sự tình nhiễu loạn này, nhưng ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm thấy mình không thể chấp nhận sự thật này. Không phải là nuốt không trôi, mà là tôi không thể thông suốt được nó. Sự thật ấy, kể cả nóng như thiêu như đốt hay lạnh đến tê liệt, vẫn cứ nghẹn tắc nơi cổ họng. Nếu giống như mọi khi, thì tôi sẽ liệt kê một số đặc điểm đặc biệt về cô ấy để có thể dễ dàng bắt đầu câu chuyện, nhưng khi nói đến Jouraku Ochiba, tôi không biết phải viết gì, nên viết gì và không muốn viết gì về cô ấy.
Vì cô ấy chẳng có đặc điểm gì đặc biệt.
Chẳng có gì đáng chú ý về cô.
Không có gì để điểm về cô, thậm chí còn chẳng thể coi là "không đặc biệt".
Trang giấy trắng ấy vô phương lấp đầy.
Nói riêng giữa chúng ta thôi—tôi, hay đúng hơn, chúng ta, bị lôi cuốn bởi những kẻ đầy lý thú, và chỉ thích thú với những thứ thú vị. Chúng ta phát cuồng vì những kẻ dị hợm và những tên quái gở, và đam mê những tâm hồn lệch chuẩn bằng chính tình yêu lập dị. Chúng ta yêu thích thiên tài, và say đắm cả kẻ ngốc.
Trái tim ta ấp ủ xúc cảm riêng biệt dành cho những cá thể đặc biệt.
Và trang viết luôn thèm khát những số phận dị biệt.
Nhưng với Jouraku Ochiba, chuyện lại chẳng như thế.
Cô không phải thiếu nữ vung vẩy dụng cụ văn phòng, chẳng phải đứa trẻ lạc sẽ tới cắn bạn, không phải ngôi sao vời vợi ngoài tầm với, chẳng phải nữ sinh cấp hai chỉ có mỗi dáng vẻ đáng yêu, càng không phải lớp trưởng giữa hàng bao lớp trưởng.
Cô là Jouraku Ochiba.
Tất nhiên, trong quá trình truy tìm gốc rễ - hoặc có lẽ là thủ phạm - của tình huống này, tôi đã phần nào hiểu được lai lịch của cô ấy. Dù phải mất rất lâu chúng tôi mới gặp nhau do thông tin quá ít ỏi, nhưng tôi có cảm giác kết quả cũng chẳng khác đi bao nhiêu, ngay cả nếu những thông tin ấy hoàn toàn khác biệt.
Chưa từng có tiền lệ cho một kết cục như thế.
Đáng lẽ tôi muốn nói thế, nhưng thực ra chuyện như vậy đã xảy ra hàng đống, hàng đống lần trong quá khứ... Chỉ là tôi không nhận ra vì lơ đễnh. Hẳn phải có vô số người như Jouraku Ochiba ngoài bản thân cô ấy... Nhiều đến mức không đếm xuể.
Dù cô ấy là thủ phạm thực sự, hay phản diện của câu chuyện này, nhưng sự thật không nhất thiết phải là cô ấy - kẻ chủ mưu cũng dễ là bất kỳ ai khác. Có thể là anh ta, cô ta, bất cứ ai, hay thậm chí là chính tôi.
Thực ra, tôi còn nghĩ như thế này… Kỳ lạ thay.
Sao không phải là tôi?
Chẳng phải là tôi không cảm thấy bực tức—chẳng phải cơn giận trong tôi không sôi sục khi cô ấy khuấy đảo mọi thứ quanh tôi. Và việc để cơn giận lấn át lý trí, âu là điều mà bất kỳ ai cũng có thể gặp.
Không.
Đó đơn thuần là sai lầm bất kỳ ai cũng có thể mắc phải.
Vậy nên—ta vẫn phải tha thứ cho cô, có lẽ vậy.
Dẫu vết thương khoáy sâu và đau đớn đến đâu, dẫu tương lai phải đối mặt bao vấn đề vì thế, và dẫu cô ấy đã gây ra những tổn hại chẳng thể hàn gắn—ta vẫn phải tha thứ, có lẽ vậy.
Dù cô ấy chẳng thốt nổi một lời xin lỗi.