Monogatari series - Monster season

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

7 32

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

103 1422

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

158 1651

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

230 1965

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

10 57

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

6 17

Ougimonogatari - Ougi Ánh sáng - 002

“Tôi sẽ không xin lỗi. Tôi sẽ không thốt ra dù chỉ một lời tạ lỗi.

“Tôi sẽ không van xin. Tôi sẽ chẳng quỳ xuống.

“Tôi sẽ không cúi đầu.

“Tôi sẽ không chuộc tội. Tôi cũng sẽ chẳng cầu tha thứ. Và sẽ không trả giá.

“Vì tôi đúng. Tôi chẳng hề sai. Dẫu ai nói gì, dẫu ai quở trách, dẫu ai chỉ trích, lẽ phải vẫn thuộc về tôi.

“Xin lỗi là thừa nhận thua cuộc.

“Tôi không muốn thua. Nên tôi sẽ chẳng xin lỗi.

“Nhưng, thử nói xem, dù tôi không xin lỗi, liệu tôi có thắng chăng? Tôi chẳng nghĩ thế chút nào. Ít nhất, tôi chẳng cảm nhận được tí nào niềm hân hoan của chiến thắng.

“Thậm chí, còn thấy khó chịu.

“Ở điểm đó, những kỳ thủ shogi thật đáng nể—tôi không khỏi kính phục họ, ngoài tài năng xuất chúng đó ra. Họ dạy người khác cảm giác tôn trọng. Dù sao, tuy khác với lời xin lỗi, nhưng khi không còn cơ hội thắng trên bàn cờ, họ phải tuân theo điều luật khắc nghiệt: tự mình thốt lên, “Tôi thua,” và thừa nhận thất bại, phải không?

“Sẽ thật nhục nhã, bởi họ quá xuất chúng.

“Dẫu là danh nhân hay kỳ thủ có cấp bậc.

“Người ta bảo golf là môn thể thao của quý ông, chẳng cần trọng tài, nhưng shogi cũng chẳng hề kém giá trị—dù, nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ lật tung bàn cờ trong cơn tuyệt vọng.

“Tôi sẽ không thừa nhận thất bại.

“Nói cách khác, liệu tôi có vô tội nếu tôi không thừa nhận lỗi lầm, như cách tôi chưa thua nếu tôi không cho rằng mình thua?

“Nếu tôi không xin lỗi, thì dù chẳng phải chiến thắng của tôi, không xin lỗi nghĩa là tôi có thể phủ nhận mình là kẻ xấu—vậy thì, tôi hoàn toàn trong sạch.

“Trong sạch và thuần khiết.

“Theo lẽ tự nhiên, tôi hoàn toàn vô tội.

“Liệu có giống như những kẻ ám ảnh với sự sạch sẽ lại sở hữu căn phòng bừa bộn nhất?

“Dù phòng tôi khá gọn gàng—tôi tự hỏi liệu có kỳ thủ shogi nào như thế.

“Những kẻ thua cuộc bướng bỉnh, chỉ im lặng, dẫu bị áp lực đến đâu, để kéo dài thời gian thay vì thừa nhận thất bại—nếu có, chắc chắn họ sẽ bị nhiều người khinh miệt, nhưng tôi

“Tôi đồng cảm với một hình mẫu như thế.

“Hình mẫu”?

“Thật nực cười, khi chính miệng tôi lại thốt ra từ đó.

“Dù sao, phơi bày bất kỳ ai có tài năng hay địa vị trong khoảnh khắc thừa nhận thất bại (đầu hàng) trước ánh mắt của toàn thể công chúng—như những trận shogi được phát sóng trực tiếp, hay những buổi họp báo xin lỗi của các tập đoàn, chính trị gia, hoặc thần tượng — chúng quả là những màn kịch tàn nhẫn.

“Tôi dám chắc chẳng thiếu người hâm mộ shogi ngồi trước màn hình theo dõi, chỉ để chứng kiến một kỳ thủ xuất chúng, người có thể là bậc tướng tài thời Chiến Quốc, tinh thần khuất phục.

“Không có sao?

“Chỉ mình tôi mang tâm địa nhỏ nhen như thế?

“Vậy sao.

“Tôi đã lỡ lời rồi. Có lẽ tôi đã phơi bày bản chất thật của mình.

“Nhưng tôi sẽ không xin lỗi.

“Kẻ nên xin lỗi là ngươi—Araragi Koyomi.”