Đó là một cái tên cụ thể đến đáng ngờ để chỉ dùng làm ví dụ, nhưng có vẻ như Gaen-san không có ý định giải thích thêm, vì cô ấy chỉ nói: “Cảm ơn nhé, Koyomin. Có vẻ giờ chúng ta đã có chút manh mối để bắt đầu rồi,” xong cắt ngang cuộc trò chuyện bằng lời cảm ơn của mình. “Chuyển lời cảm ơn của chị đến bạn em nữa nhé.”
“À... vâng...”
Một khi “đại ca” đã kết thúc câu chuyện với khí thế như vậy thì tôi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài nghe theo... Mà thật ra, việc Gaen-san không muốn giải thích có thể cũng đồng nghĩa với việc tốt hơn là tôi không nên biết. Ít nhất là vào lúc này...
Dù sao thì, trước mắt cứ tạm gác lại chuyện giải mã thông điệp sống mà xác ướp thứ ba – Kuchimoto Kyoumi-chan – để lại... Với tôi, điều khiến tôi bận tâm hơn là vẻ mặt trầm tư của Gaen-san khi tôi bước vào phòng.
Cô ấy đã nói là có chuyện rắc rối xảy ra.
Và vì thế, cô ấy muốn nghe một chút tin vui.
Dù cô ấy đã nói lời cảm ơn, nhưng vẻ mặt u sầu của Gaen-san vẫn không hề dịu bớt, khiến tôi bắt đầu tự hỏi liệu thứ tôi mang đến có thực là tin tốt hay lại là tin xấu. Tuy nhiên, tôi cũng không thể giả vờ như không biết gì về bất tiện đã xảy ra trong lúc mình vắng mặt.
“Gọi đó là bất tiện nghe hơi phóng đại. Hay đúng hơn, nếu mọi chuyện đã thành ra thế này, thì phải nói là chị mừng vì đã gọi em đến từ trước, Koyomin... Theo một cách nào đó, đây là định mệnh. À, do mấy cái móc khóa điện thoại ấy, chị bắt đầu tự hỏi liệu ngoài việc cùng học chung trường, còn điểm chung nào khác giữa các nạn nhân không, nên chị có hơi xâm phạm đời tư của các cô gái một chút.”
“Nghe chị nói thế này thì em thật sự không biết rốt cuộc chị là chuyên gia trong lĩnh vực gì nữa, Gaen-san.”
“Kết quả là, chị phát hiện ra một điều hoàn toàn ngoài dự tính. Cả ba cô ấy đều từng tham gia cùng một câu lạc bộ.”
“Cùng một câu lạc bộ ư?”
À, vậy thì dù họ khác khối lớp, việc cùng có một loại móc khóa giống nhau cũng dần trở nên hợp lý... Dẫu vậy, bản thân tôi còn chưa từng tham gia câu lạc bộ nào, nên tôi gần như chẳng quen ai ngoài những người cùng khối.
Vậy ra không chỉ Kuchimoto-chan và Honnou-chan, mà cả xác ướp đầu tiên, Harimaze-chan, cũng có mối liên kết thông qua một điểm chung còn thiếu sót trước đó—nhưng điều đó thì có gì là bất tiện chứ?
Chẳng phải đó rõ là một điều tốt sao?
Thông tin này có vẻ rõ ràng hơn hẳn cái manh mối mà tôi đã phải lặn lội về tận trường đại học, làm phiền cô bạn mình chỉ để moi ra. Và xét cho cùng, đây mới là một đầu mối thực sự có thể giúp chúng tôi tiến gần hơn đến việc giải quyết vụ án này...
"Và câu lạc bộ ấy chính là đội bóng rổ nữ."
"Ah."
Tôi hiểu, Tôi đáng ra phải hiểu rất rõ.
Bởi vì, dù Gaen-san gần như chẳng có gì phải sợ — vốn là người chuyên xử lý đủ loại hiện tượng quái dị, yêu ma quỷ quái — thì cô ấy lại có một điểm yếu duy nhất: một nhóm khiến cô nhớ đến chị gái mình... Đội bóng rổ nữ trường Naoetsu.
Gaen Tooe.
Đó là tên của chị gái Gaen-san — tức là chị của “onee-san”, và con gái của chị của “onee-san” đó chính là Kanbaru Suruga — hiện đang là nữ sinh năm ba tại trường Naoetsu, và là cựu đội trưởng của đội bóng rổ nữ.
Cô ấy là một trong số ít đàn em mà tôi từng có dịp tiếp xúc — nói chính xác thì là đàn em của bạn gái tôi, nhưng mà, dù sao thì, từ khóa “xác ướp” lại là thứ có mối liên hệ cực kỳ không tốt với Kanbaru.
Ngay cả khi không tính đến mối liên hệ đó, thì đội bóng rổ nữ của trường Naoetsu cũng là một nhóm tương đối đặc biệt... Nó thực sự ở một đẳng cấp khác so với những câu lạc bộ thông thường trong ngôi trường vốn nổi tiếng nghiêm khắc, đặt trọng tâm vào việc thi lên đại học này.
Ngay cả khi không dính líu đến quái dị hay hiện tượng siêu nhiên, thì bản thân nó cũng đã là một CLB kỳ lạ rồi.
Nếu cả ba nạn nhân đều là thành viên của đội bóng rổ nữ, thì thật khó mà cho rằng đó chỉ là trùng hợp... Dù vậy, cũng nguy hiểm nếu vội vàng kết luận chính điều đó là nguồn cơn của vụ việc.
Tôi không nhớ chính xác lúc nào, nhưng từng có một chuyên gia nói với tôi thế này:
Quái dị luôn ẩn tàng lý lẽ riêng — đúng vậy.
Ngay cả con ma cà rồng từng hút máu tôi trong kỳ nghỉ xuân năm tôi 17 tuổi cũng có động cơ tất yếu để làm như vậy.
Và nếu lần này, vụ việc đây cũng là điều không thể tránh khỏi...
“Vậy thì... chúng ta sẽ phải tiếp tục điều tra thêm, đúng không? Ừm, tức là... tốt hơn hết là để em làm chuyện đó, đúng không?”
“Phải. Dù sao thì chị cũng không nên dính dáng thêm đến Suruga nữa.”
Có lẽ đó chính là ý mà cổ muốn nói khi bảo rằng cổ mừng vì đã gọi tôi đến từ trước... Trước đây, trong một vụ việc không chỉ liên quan đến yêu quái mà còn có cả ma cà rồng, Gaen-san từng phải mượn “cánh tay trái” của Kanbaru, và để làm được điều đó, cô ấy đã phải dùng một cái tên giả.
Cô phải làm đến mức đó, bởi vì việc bước lên “cái bóng” của chị gái mình là điều cấm kỵ đối với cô.
Dù là một người còn khó nắm bắt hơn cả Oshino, nhưng ít nhất về mặt đó, cô ấy rất nghiêm túc.
“Chưa kể, giờ Suruga đã mất đi ‘cánh tay trái’ của mình—hay đúng hơn là nên nói con bé đã ‘hồi phục’? Thật là, Kaiki lại đi làm một chuyện dư thừa không cần thiết. Nhờ vậy mà chị lại mất thêm một người thừa kế nữa.”
“…Nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước đây, em cũng hiểu cảm giác không muốn để em ấy bị cuốn vào. Nhưng mà...”
Tôi quay sang nhìn chiếc giường... Nơi cô gái thứ ba bị ướp xác, Kuchimoto Kyoumi, đang nằm.
Khi lại nhìn thấy cơ thể khô quắt của cô ấy thêm lần nữa, tôi biết mình không thể nói vậy.
“Vả lại, vốn dĩ Kanbaru cũng đã rút khỏi đội bóng rổ được một thời gian rồi, nên cũng khó nói được rằng con bé còn thông tin gì hữu ích hay không.”
“Dù vậy, chị vẫn muốn em làm việc đó. Vì con bé hòa đồng giống mẹ mình, nên không thể nào lại không biết nổi dù chỉ một hậu bối trong đội—nếu được, chị muốn có một danh sách tất cả các thành viên câu lạc bộ.”
“Đã rõ.”
Và dù tôi đã nhận lời, thì cảm giác do dự vẫn không thể dứt ra được. Bởi vì, cho dù tôi có cẩn thận đến đâu, nếu tiếp cận em ấy theo cách hơi đáng ngờ dù chỉ một chút, thì chắc chắn Kanbaru sẽ liều lĩnh nhúng mũi vào chuyện này... Ít nhất, tôi không muốn lặp lại những gì đã xảy ra ở lần trước.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay phải—giờ đang là giữa tiết 6 ở trường cấp ba. Nếu cứ theo tiến độ này, có lẽ tôi vẫn kịp gặp Kanbaru trước khi mặt trời lặn.
Khác với Meniko, vì Kanbaru đang ôn thi đại học, nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu nhắn tin trước để sắp xếp... Hay là gọi điện nói luôn cho nhanh? Mặc dù, xét theo tình hình hiện tại, tôi thực sự muốn gặp mặt và nói chuyện trực tiếp với em ấy hơn...
“Còn nữa, tiện thể thì để chị nói cho em biết những gì chị đã xác nhận được sau khi kiểm tra đồ đạc của cô gái này, Koyomin. Từ việc khám nghiệm hiện trường, ban đầu chị nghĩ rằng cô bé này bị ma cà rồng tấn công vào sáng nay, nhưng hóa ra cô bé đã trở thành nạn nhân từ lúc rạng sáng ngày hôm qua rồi.”
“Ngày hôm qua? Ơm... vậy thì... dù là người thứ ba được phát hiện, Kuchimoto-san thực chất lại là nạn nhân thứ hai sao?”
“Đúng thế đấy. Cô bé đã mất tích gần như cả một ngày—đó là điều chị biết được sau khi liên lạc với gia đình cô bé. Tổng hợp lại thì: Harimaze Kie-chan, học sinh năm nhất trường Naoetsu, bị tấn công vào tối ngày hôm kia—và trước khi trời sáng, ma cà rồng đã tấn công một học sinh năm nhất khác của trường Naoetsu, Kuchimoto Kyoumi-chan. Vẫn chưa rõ là nó hút máu cô bé ngay tại căn lều đó, hay là hút máu ở nơi khác rồi mới mang cô bé tới đó, nhưng dù thế nào thì cũng xảy ra trong đêm—đúng với cách hành động của ma cà rồng. Sau khi mặt trời mọc, nó tạm dừng, rồi khi màn đêm buông xuống lần nữa, nó cắm răng vào cổ của học sinh năm hai trường Naoetsu, Honnou Aburi-chan, ngay tại nhà của cô bé.”
Thứ tự có thay đổi, nhưng nếu có gì mới, thì nó đã bác bỏ giả thuyết, vẫn tiến triển nhanh như vậy, rằng mỗi ngày chỉ có một nạn nhân. Đến mức này rồi thì, chẳng thể xem đó là tin tốt được nữa.
Tên ma cà rồng này quả thật là tham ăn quá mức.
“Nói mới nhớ, chẳng phải ma cà rồng cần được cho phép mới có thể vào nhà hay phòng của người khác sao? Nạn nhân thứ hai... à không, là người thứ ba bị phát hiện, Honnou-chan—không phải cô ấy được tìm thấy trong chăn, ngay trong phòng của mình à?”
“Chuyện đó có nhiều dị bản nên chị chỉ có thể nói là tùy trường hợp. Có khi đúng, có khi không—tuy nhiên, nếu thủ phạm là một người đàn ông đẹp trai, thân hình chuẩn, thu nhập hằng năm 500 triệu yên, kiểu như Shishirui Seishirou chẳng hạn, thì chắc chẳng có nữ sinh nào lại không mở cửa cho anh ta vào phòng.”
Chà, tôi không rõ thu nhập hằng năm của Shishirui Seishirou có thực là 500 triệu yên hay không, nhưng, chà, điều đó đúng là sự thật—hay có thể gọi là ý trời cũng được... Cũng có khả năng, giống như trường hợp của Kuchimoto Kyoumi-chan, con ma cà rồng chưa rõ danh tính kia đã hút máu cô gái ở một con hẻm nào đó, biến cô ấy thành xác ướp, rồi sau đó mới mang về đặt lại trong phòng... Dù tôi chẳng hiểu nổi tại sao nó lại phải bày chuyện rườm rà như vậy.
"Dĩ nhiên, có thể còn nhiều nạn nhân hơn nữa, nên chị sẽ tiếp tục để mắt tới mấy xác ướp khô queo trong thị trấn này—không chỉ giới hạn ở các nữ sinh trường cao trung Naoetsu. Thực lòng mà nói, việc này giống như tìm kiếm một nền văn minh cổ đại hơn là một vụ do quái dị. May mắn là hiện tại phạm vi tìm kiếm chỉ trong thị trấn, nhưng tùy tình hình, có lẽ phải mở rộng hơn nữa."
"...Nếu nhờ Hachikuji giúp thì sao?"
Nếu đang nói về thị trấn này, thì đứa trẻ lạc đó đã trở thành vị thần của nơi đây, nên có lẽ em ấy sẽ biết những rắc rối đang xảy ra... Rất có thể em ấy đang nắm giữ manh mối nào đó.
"Hmm. Không chắc lắm. Dù khả năng cao là vậy, nhưng vì em ấy đã thành thần, nghĩa là giờ đây cô bé hoàn toàn đứng về phe quái dị rồi."
"Ra vậy."
Tôi thật sự không thể nào yên tâm được nếu phải nhờ cậy người bạn cũ của mình, rồi khiến cô ấy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa con người và quái dị.
Ngay cả thần cũng có vị trí và vai trò riêng mà họ phải bảo vệ—nếu tôi lợi dụng tình bạn để thuyết phục cô bé, rồi làm ẻm đánh mất vị trí của một vị thần, thì đứa trẻ lạc lối ấy rất có thể sẽ rơi thẳng xuống địa ngục mà không lạc đường thêm bước nào.
Dù sao thì, con đường dẫn lên Đền Bạch xà giờ đây cũng chẳng khác nào một lối tắt xuống địa ngục.
Và điều đó thì—ừm, tôi cũng không thấy có gì đau lòng khi nói ra cả.
"Dù sao thì, em sẽ lên kế hoạch để gặp Kanbaru trước đã. Nhân tiện, em sẽ nhanh chóng dọn dẹp phòng em ấy luôn."
"Nhân tiện mà làm việc nặng thế cơ à? Cháu gái chị quả thật làm phiền em nhiều quá."
Dù sao thì con bé cũng không tệ bạc bằng chị đâu.
À mà, chắc là tại dòng máu gia đình rồi.
"Giờ Gaen-san định làm gì?"
"Dù cảm thấy có lỗi khi em và cả đội tìm kiếm đang làm việc chăm chỉ, nhưng chị sẽ mượn một chiếc giường trống trong bệnh viện để chợp mắt - vì tối nay chị còn phải hoạt động. Dù có cố ăn mặc trẻ trung đến đâu, ở cái tuổi này mà thức trắng đêm thì quả thật khó nhằn."
Ừ, điều đó cũng hợp lý thôi.
Miễn là ma cà rồng còn hoạt động vào ban đêm, thì không còn cách nào khác ngoài việc phải điều chỉnh đồng hồ sinh học để theo dõi được hành tung của chúng—ngay cả việc ngủ cũng trở thành một phần công việc.
Tiện thể thì, một lợi ích phụ từ di chứng của tôi là tôi không cần phải lên lịch ngủ nghiêm ngặt như Gaen-san—mất ngủ một hai đêm cũng không gây áp lực gì quá lớn với tôi. Thể chất nửa người-nửa ma cà rồng của tôi đã tỏ ra khá hữu ích trong thời kỳ ôn thi.
"Ơ mà, Gaen-san. Em nói sao với Shinobu về vụ này? Sau cùng thì hiển nhiên là cổ sẽ dậy khi đêm đến."
Cũng giống như với Kanbaru, trong vụ của Shishirui Seishirou, Oshino Shinobu cũng đã được huy động, nhưng khó mà nói được liệu cô bé yếu đuối đó giúp ích được bao nhiêu.
Nếu nói thẳng ra, thì cô ấy đúng là chỉ gây thêm rắc rối.
Mà thôi, tôi cũng hiểu được hoàn cảnh của cô ấy, nên không thể một chiều trách móc hay phê phán hành động của cô ấy được—và tôi cũng không có ý định làm vậy. Nhưng nếu chuyện lần này lại lần nữa gợi cho cô ấy cảm giác hối hận từ đợt ấy, thì có lẽ ngay từ đầu, tốt hơn là đừng để cô ấy dính vào vụ này.
Sau khi bị phong ấn trong cái bóng của tôi, cô ấy chẳng còn giống bán ma cà rồng nữa, mà gần như là một bán nô lệ—nhưng dù vậy, cô ấy cũng không phải kiểu người sẽ ngoan ngoãn làm theo ý tôi muốn.
“Dù sao thì, vì cả hai đều là ma cà rồng, nên rất có thể kẻ đó là người mà cô ấy quen. Mà nếu đúng vậy, thì bản thân điều đó đã khiến cô ấy rơi vào tình thế khó xử rồi.”
“Chắc rồi. Có thể là người cô ấy quen thật. Như thế thì chắc chắn sẽ khiến cô ấy lúng túng,” Gaen-san lặp lại, gật đầu đầy ẩn ý. “Mà chuyện đó để tính sau, trong lúc cô ấy đang ngủ. Trước mắt, em hãy tập trung thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, trước khi đêm đến.”
“Rõ rồi.”
Koyomi gọi Gaen Izuko là "onee-san", ý là chị gái, mà chính Izuko cũng gọi bản thân như vậy. Để không trùng với chị của Izuko, đoạn này giữ nguyên cách gọi gốc. Ý tưởng rằng ma cà rồng cần được cho phép mới có thể vào nhà riêng là một mô-típ quen thuộc trong văn hóa dân gian và các tác phẩm hư cấu về ma cà rồng, nhưng nguồn gốc và cách lý giải của nó thì rất đa dạng.