Vượt qua cửa ải, chúng tôi đặt chân đến Đại Lục Trung Tâm.
Từ đây đi về phía Bắc khoảng mười ba ngày –
Chúng tôi đến được thành phố Sactans, thủ đô của Đại Lục Trung Tâm… không, phải nói là thành phố lớn nhất thế giới này.
“Ồ ồ, trông đây đúng là một thành phố sầm uất ghê…”
“Ừm, tuyệt thật đấy…”
Chị Ishidou và Yuino nhìn ngắm đường phố rồi lên tiếng.
Quả thật, Sactans là một thành phố cực kỳ phồn thịnh. Nơi đây có rất nhiều tòa nhà cao tầng, đường xá rộng lớn, hạ tầng tiện ích cũng vô cùng đầy đủ. Những người đi lại trên đường đều trông rất thời trang. Các bức tường của nhà cao tầng đều được lắp màn hình lớn, chiếu quảng cáo sản phẩm, y hệt những khu trung tâm sầm uất ở thành phố của chúng tôi. Hiểu rằng đây chính là đô thị lớn nhất thế giới này.
…Mà, ban đầu đường phố rõ ràng có vẻ giống phong cách Trung Cổ Châu Âu, nhưng ở đây lại mang hơi hướng hiện đại, cái thế giới quan của trò chơi thực tế ảo này thật sự khiến người ta khó mà hiểu nổi.
“Thành Sactans này có sân bay.”
Chị Hiiragi nói.
“Sân bay ạ?”
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ đón chuyến bay định kỳ từ sân bay để đến đại lục tiếp theo.”
“Phi thuyền… nghe hoành tráng nhỉ…”
“Trước khi đến sân bay, chúng ta phải ghé qua cửa hàng vũ khí và giáp trụ để mua trang bị đã. Thành Sactans là thành phố sầm uất nhất thế giới này, chắc chắn sẽ có những trang bị gần như mạnh nhất.”
Thế là, như thường lệ –
Chúng tôi đi đến cửa hàng bán vũ khí và giáp trụ.
Và như mọi khi, tôi vẫn đứng đợi ngoài cửa hàng.
Trên con phố này, một kẻ biến thái như tôi cũng phải chịu đựng không ít những ánh mắt kỳ thị. Những người qua đường rõ ràng đều nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ.
Kìa, vừa rồi lại có một bé gái nhìn tôi như thể nhìn một đống rác bẩn… Hô hô hô…
“Đã để cậu đợi lâu rồi, đồ Heo Tarou!”
Chị Ishidou bước ra khỏi cửa hàng nói:
“Ở đây có rất nhiều vũ khí và giáp trụ xịn xò, sức mạnh của bọn tớ đều tăng vọt luôn! Phần của cậu bọn tớ cũng mua rồi, mau trang bị vào đi!”
Sau đó, trang bị hiện tại của chúng tôi như sau:
**Ishidou Mio**
* Nghề nghiệp: Tiểu Nữ Siêu Chiến Sĩ
* Vũ khí: Gậy Orichalcum
* Đầu: Bông tai Thánh Kỵ Sĩ
* Thân trên: Giáp vảy Rồng Vương
* Thân dưới: Giáp bảo vệ đầu gối Ma Thần
* Trang sức: Nhẫn Nữ Chiến Thần
**Yuino Arashi**
* Nghề nghiệp: Tiểu Nữ Võ Thần
* Vũ khí: Nắm đấm sắt
* Đầu: Mũ vải Kỳ Tích
* Thân trên: Áo Tiên Nhân
* Thân dưới: Váy Đạt Nhân
* Trang sức: Vòng tay Thần Tốc
**Hiiragi Noa**
* Nghề nghiệp: Tiểu Nữ Hiền Giả
* Vũ khí: Gậy Thánh Ma
* Đầu: Mũ Yêu Tinh Vương
* Thân trên: Pháp phục Huyễn Long
* Thân dưới: Váy Thiên Sứ
* Trang sức: Chuỗi hạt Thất Sắc
**Sado Tarou**
* Nghề nghiệp: Siêu Biến Thái
* Vũ khí: Khăn giấy của Nữ Hoàng
* Đầu: Không có
* Thân trên: Áo sơ mi kinh tởm của Otaku
* Thân dưới: Quần đùi boxer siêu bẩn
* Trang sức: Vòng cổ Nô Lệ
“Cái, cái trang bị kiểu gì đây?!”
Tôi hét lên bằng tất cả sức lực.
“Mọi thứ đều quá kỳ quặc rồi! Từ lúc nào mà nghề nghiệp của tôi từ ‘Biến thái’ biến thành ‘Siêu Biến Thái’ vậy?!”
“Heo Tarou… trông cậu thảm hại quá đi mất…”
“Chị ơi, sao chị lại tỏ vẻ sợ sệt vậy chứ? Đây là trang bị chị mua cho em mà!”
“Bởi vì, cậu chỉ có thể trang bị những thứ như thế này thôi…”
“Cho, cho dù có là vậy thì mấy món đồ này cũng quá đáng lắm rồi!”
Hơn nữa, phần thân dưới lại chỉ có mỗi cái quần đùi boxer…
“…………”
“…………”
Yuino và chị Hiiragi mặt đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác.
Ừm ừm, tôi hiểu cảm giác của họ mà… nhưng tôi thấy buồn quá…
Mà, hình như tôi còn thấy hơi sướng nữa… Hô hô hô…
“A, đủ rồi! Tôi sẽ tháo mấy món trang bị này ra! Dù sao năng lực cũng có tăng lên là bao đâu!”
Nếu đã thế, thì bộ đồ lữ khách trang bị ban đầu còn tốt hơn nhiều!
Tôi đang định cởi những món đồ đang mặc ra thì…
Lại vang lên một âm thanh bất lành “Rột rột rột rột rẹt rẹt rẹt” –
Trang bị này bị nguyền rủa rồi!
Không thể tháo ra!
“Bị nguyền rủa ư?”
Đây là trang bị mua ở cửa hàng mà, tại sao vậy?
“Ư, ư… Tháo ra đi mà…”
Dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, trang bị vẫn không chịu tháo xuống.
Khốn, khốn nạn…
“Bỏ cuộc đi, Heo Tarou. Cậu chỉ có thể tiếp tục cuộc phiêu lưu với cái bộ dạng đó thôi.”
“Tôi, tôi không muốn! Ăn mặc thế này đi ngoài đường, chẳng khác nào một tên biến thái toàn tập cả!”
“Không phải đâu, Heo Tarou… cậu không phải là biến thái, mà là Siêu Biến Thái cơ mà.”
“Thế thì tôi càng không muốn! Ít nhất tôi cũng muốn tháo mấy món này ra, trở về làm biến thái bình thường thôi! Mà biến thái bình thường là cái quái gì chứ?!”
“Ai lại tự mình nói rồi tự mình chê bai thế chứ… Xem ra cậu hết cứu rồi. Có lẽ đây cũng là do lời nguyền gây ra.”
Dù tôi có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi những món đồ trang bị này –
Tôi đành phải mặc nguyên bộ đó đi trên phố.
“Thôi được rồi, để lên phi thuyền, chúng ta đến sân bay thôi!”
Chúng tôi đi về phía sân bay.
Mặc dù vậy, ánh mắt của những người trên phố thật sự quá chói chang… Hô hô hô…
Hô hô hô hô hô hô hô hô…
“…Heo Tarou.”
“Chuyện gì vậy, chị?”
“Chính vì cậu quá kinh tởm – mà bọn tôi cũng bị người ta nhìn bằng ánh mắt kỳ quặc!”
“Ôi ụp!”
Bị chị gái đá một cái, tôi ngã vật ra đất.
“Tất cả là tại cậu làm bọn tôi mất mặt thế đấy! Cậu định bồi thường cho bọn tôi thế nào đây?!”
“Dù chị có nói thế thì em cũng…”
“Cùng đội với loại người như cậu thật quá khó chịu! Thủ tục lên chuyến bay định kỳ cứ để bọn tôi làm, cậu đi ra kia tản bộ đi!”
“Sao, sao lại nói thế…”
“Mau đi ra kia đi!”
Bị chị gái gầm lên một tiếng, tôi chạy trối chết khỏi chỗ đó.
“Ôi ô… Chị gái quá đáng quá…”
Tôi lang thang một mình trên phố.
Nhưng –
Dù đi đến đâu, tôi cũng luôn bị người ta nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Để tránh né ánh mắt của mọi người, tôi chui vào một con hẻm nhỏ.
Tựa lưng vào tường, tôi ôm đầu gối ngồi xuống.
“Haizzz…”
Tôi thở dài thườn thượt.
Ngay lúc đó –
“Sao thế? Mặt ủ mày ê ngồi ở cái chỗ này làm gì?”
Có người bắt chuyện với tôi.
Đó là một anh chàng đẹp trai y hệt như một gã trai bao.
“A…?”
Tôi ngơ ngác nói.
“Chủ, chủ tiệm…?”
Anh ta trông giống hệt ông chủ tiệm tiện lợi nơi tôi làm thêm.
Tại sao chủ tiệm cũng lại xuất hiện trong thế giới game này chứ…
Người đàn ông kia nhíu mày.
“Chủ tiệm? Tôi không phải chủ tiệm.”
“À…”
Vậy, đó chỉ là một nhân vật trông giống chủ tiệm thôi sao?
Nhưng mà, đúng là quá giống đi…
“Tên tôi là Doumyouji, một neet sống ở con phố này.”
“Neet…”
“Bởi vì nét mặt cậu trông quá đau khổ, nên tôi không thể làm ngơ được.”
“…Tôi là vì có người đối xử rất tệ với tôi nên tôi mới buồn rầu. Anh có muốn nghe tôi kể không? Thật ra thì…”
“Thôi, chuyện đó không quan trọng, cậu thấy các mỹ nữ hai chiều thế nào?”
“Cái gì?”
“Khi tất cả phụ nữ trên thế giới đều biến thành các bé gái, tôi nghĩ nhu cầu về mỹ nữ hai chiều sẽ cao hơn bao giờ hết.”
Doumyouji nở nụ cười sảng khoái nói:
“Cậu có muốn nói chuyện này với tôi không, chúng ta có thể trò chuyện đến sáng.”
“Ơ ơ… Chuyện này thì xin anh tha cho tôi đi…”
“Gần đây tôi thích một cô gái tên là Soukaryu Asuka Langley.”
Doumyouji nói với vẻ mặt say đắm:
“Asuka là một mỹ nữ tsundere đáng yêu vô cùng… A a, thật sự siêu đáng yêu luôn, khiến tôi không biết phải làm sao nữa…”
“Tôi thấy anh bây giờ đã không biết phải làm sao rồi…”
“Cậu cũng nhất định biết Asuka chứ?”
“Không, hoàn toàn không biết…”
“Cậu là đồ ngốc hả?”
“Xin lỗi…”
“Không sao cả, vậy thì, tôi sẽ kể cho cậu nghe thật kỹ về sức hút của Asuka nhé. Chúng ta có thể nói chuyện đến tận sáng ba ngày sau.”
“Ơ ơ… Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
“A! Đợi chút đã!”
Tôi vội vàng rời xa Doumyouji.
—Vừa trốn thoát khỏi Doumyouji, tôi liền gặp được các chị gái.
“…Tìm cậu mãi đấy, Heo Tarou.”
Chị gái nói với vẻ mặt hơi ngượng ngùng:
“Arashi với bé con đã mắng tớ một trận, họ nói tớ vừa rồi nói quá đáng lắm… Nhưng mà, chúng ta đúng là những người bạn đồng hành trong cuộc phiêu lưu mà. Tớ vừa rồi đã nói quá lời rồi.”
“Chị ơi…”
Hiếm khi chị gái có thái độ như thế này, khiến tôi có chút cảm động.
Chúng tôi lại một lần nữa lập đội, đi về phía sân bay.
Sân bay nằm ở phía Tây Bắc của thành phố.
Để đến đại lục tiếp theo, chúng tôi đang định làm thủ tục lên chuyến bay định kỳ thì –
“A… Chuyến bay định kỳ, lại không bay…?”
Chị Hiiragi ngơ ngác lẩm bẩm.
“Vâng, chúng tôi vô cùng xin lỗi…”
Nhân viên sân bay nói.
Tại quầy làm thủ tục lên phi thuyền.
Những người mua vé ở đây đều được thông báo rằng chuyến bay định kỳ của phi thuyền đã không còn hoạt động, và trong tương lai cũng không có kế hoạch tiếp tục bay.
“Tạ, tại sao vậy?”
“Tất cả là do Đại Ma Vương Himura gây ra…”
Nhân viên nói với vẻ mặt khó xử:
“Hắn đã hạ lệnh cấm tất cả phi thuyền bay ra khỏi đây… Nếu chúng tôi dám chống lại hắn, không biết hắn sẽ làm gì nữa…”
“Đại Ma Vương Himura sao…”
Để phá hủy con đường dẫn đến lâu đài của mình, hắn ta đã hạ lệnh bãi bỏ các chuyến bay định kỳ của phi thuyền chăng.
Quá đáng thật.
Mà nói gì thì nói, chuyện này quá bất công rồi.
Dù chúng tôi có hết lời năn nỉ nhân viên sân bay, nhưng bằng mọi giá, phi thuyền vẫn không thể bay được.
Chúng tôi chán nản rời khỏi sân bay.
“Bé con, ngoài việc đi chuyến bay định kỳ của phi thuyền ra, không còn cách nào khác để tiếp tục cuộc phiêu lưu sao?”
Chị gái hỏi chị Hiiragi.
Chị Hiiragi lắc đầu.
“Không, chỉ có thể đi phi thuyền ở đây thôi…”
“…………”
Chúng tôi nặng nề thở dài.
Cuối cùng, mọi người đành phải lang thang vô định trên phố.
Ngay lúc đó –
「Ơ… người kia, chẳng lẽ là…」
Yuino Arashi chợt khựng lại, ngước nhìn lên và thốt lên kinh ngạc.
「Yuino Arashi? Có chuyện gì thế?」
「Người kia…」
Chúng tôi cùng nhìn về phía Yuino Arashi chỉ.
Đó là một màn hình khổng lồ, trông như được chôn mình giữa những tòa nhà cao tầng.
Trên màn hình, một cô bé mặc đồ trắng xuất hiện.
Ban đầu, vì là một cô bé nên tôi không nhận ra đó là ai.
Nhưng nhìn kỹ lại, người mặc đồ trắng ấy…
「C-cô Mitsuru?」
Đó chắc chắn là cô Mitsuru trong hình hài một cô bé.
Trông như một chương trình truyền hình nào đó.
Cô Mitsuru có vẻ đang được phỏng vấn.
Chúng tôi ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình.
Kết quả là…
「Á! Là Nhà sản xuất Mitsuru đó!」
Đám đông các cô bé đang đi trên phố, nhìn màn hình và reo hò.
「Đó là nhà sản xuất lừng danh đã tạo ra những nhóm nhạc thần tượng như MC Fan Nữ Oa và Công xưởng Mitsuru đó! Aaa, sao lại có người tuyệt vời đến vậy chứ!」
「Em cũng muốn được cô ấy tự tay lăng xê để ra mắt!」
Nghe thấy cuộc đối thoại của mọi người, chúng tôi nhìn nhau.
「Nhà sản xuất Mitsuru…?」
Sau khi thu thập thông tin trên phố…
Chúng tôi tìm được nơi ở hiện tại của cô Mitsuru.
Đó là tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời.
Nghe nói cô Mitsuru sống ở đây.
「Chị Mitsuru sống ở đây ư?」
Tòa nhà chọc trời này là biệt thự sang trọng bậc nhất của thành phố.
Chúng tôi đi thang máy lên tầng cao nhất.
Chúng tôi đến trước cửa.
「Chị Mitsuru!」
Ishidou Mio học tỷ dùng sức đập cửa và gọi to.
「Chị Mitsuru! Em đây, em là Mio đây! Mở cửa đi!」
Kết quả là…
Cánh cửa từ từ mở ra, và cô Mitsuru xuất hiện.
Cô ấy vẫn lạnh lùng không biểu cảm, chỉ có thân hình là nhỏ đi mà thôi.
「Mio, và cả Sado Tarou nữa, hai đứa cũng đến rồi sao?」
「Chị Mitsuru, ừm…」
「Ưm, vào trong rồi nói chuyện.」
Chúng tôi bước vào phòng.
「Ồ ô…」
Không kìm được mà phải thốt lên kinh ngạc.
Căn phòng này lớn đến không ngờ.
Giường là loại dành cho công chúa, còn có cả màn che phủ.
Thảm lông dài.
Trên trần nhà thậm chí còn có đèn chùm pha lê lớn.
「Căn phòng này thật đáng kinh ngạc… nếu ở thế giới thực thì không biết phải trả bao nhiêu tiền thuê…」
Cô Mitsuru ngồi xuống một chiếc ghế sofa lớn.
Ishidou Mio học tỷ vẻ mặt đầy bối rối.
「Chị Mitsuru, tại sao chị lại sống trong căn phòng tuyệt vời như vậy? Còn nữa, trên TV nói chị là Nhà sản xuất Mitsuru…」
「Chuyện đó thì…」
Cô Mitsuru như mọi khi, dùng giọng điệu thờ ơ nói:
「Ta sẽ giải thích từ đầu. Khi ta bước vào thế giới ảo này, sau khi tỉnh lại, ta thấy mình chỉ có một mình trong thành Saactanz. Ta đã quan sát trên phố một lúc lâu, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, thì chợt nhận ra rằng thành phố này rất phát triển, có cả đài truyền hình, nhưng lại thiếu một thứ.」
「Một thứ?」
Học tỷ thắc mắc hỏi.
「Đó chính là… thần tượng.」
Cô Mitsuru nói.
Thần tượng à…
「Sau khi nghĩ như vậy, ta liền tìm kiếm những cô bé đáng yêu trên phố, và thử lập một nhóm nhạc thần tượng. Kết quả, các hoạt động biểu diễn đường phố đã tạo nên cơn sốt, thậm chí còn được mời lên đài truyền hình… Nhóm nhạc thần tượng do ta tạo ra đã trở thành ngôi sao hàng đầu, sau đó ta lại tiếp tục lăng xê hàng loạt thần tượng khác, tạo ra nhiều nhóm nhạc. Không biết từ lúc nào, ta đã được gọi là nhà sản xuất lừng danh. Đương nhiên, thu nhập cũng trở nên khổng lồ, ta đã trở thành người giàu nhất thành Saactanz. Trong thành này, ta đã đạt được địa vị, danh tiếng và tiền bạc cao nhất.」
「…………」
Chúng tôi nhìn cô Mitsuru với vẻ mặt không biết phải nói gì.
Cuối cùng thì cô đang làm cái quái gì thế…
「Nhưng, đương nhiên ta không quên mục đích ban đầu.」
Cô Mitsuru nói:
「Nếu có thể hội hợp với các ngươi, ta sẽ giúp các ngươi thực hiện mục đích đưa Himura Yukinojo trở về thế giới thực. Theo tin tức ta nhận được, Đại Ma Vương Himokugi đã dùng phép thuật biến tất cả phụ nữ trên thế giới thành cô bé…」
「Việc tìm Đại Ma Vương Himokugi là cách tốt nhất để nhóm Noa đạt được mục đích, nên mọi người mới luôn mạo hiểm đi đến Lục địa phía Bắc nơi Đại Ma Vương Himokugi đang ở, nhưng…」
「Có vấn đề gì sao?」
「Vâng…」
Gương mặt Hiiragi Noa học tỷ trở nên tối sầm.
Chúng tôi kể cho cô Mitsuru biết rằng vì Đại Ma Vương Himokugi mà các chuyến bay định kỳ của phi thuyền đã bị hủy, vì vậy giờ đây chúng tôi không còn đường tiến thân nữa.
「Ra vậy…」
Cô Mitsuru khoanh tay, lẩm bẩm:
「Phi thuyền à…」
「Giờ chúng em thật sự không biết phải làm sao nữa, chị Mitsuru, chị có ý kiến gì hay không?」
「Có chứ.」
「Hả?」
Ishidou Mio học tỷ mở to mắt.
「Th-thật sao?」
「Ưm, ừm.」
Cô Mitsuru gật đầu.
「Trạm hàng không không cho phi thuyền bay định kỳ, vậy thì chúng ta tự mua một chiếc phi thuyền là được mà!」
「Mua một chiếc phi thuyền là được…?」
「Ưm, ừm, chúng ta đến công ty sản xuất phi thuyền mua phi thuyền là được. Noa, chuyện này có khả thi không?」
「À? Ưm ừm… Độ tự do của trò chơi này rất cao, về nguyên tắc thì có thể, nhưng…」
「Nhưng cái gì?」
「Một chiếc phi thuyền chắc phải có giá 10 tỷ G đấy ạ…」
「10 tỷ G?」
Không phải 1 triệu, mà là 10 tỷ sao?
「Cô bé, không phải cô nói cô đã chỉnh lại cài đặt ban đầu, tăng tiền cho chúng ta sao? Giờ còn có thể thay đổi được không?」
「Kh-không được ạ… Một khi đã vào thế giới trò chơi rồi thì…」
「Khụ! Sao ngay từ đầu cô không cài đặt khoảng 50 tỷ G hay đại loại thế chứ?」
「Vì… Noa đâu có nghĩ đến chuyện mua phi thuyền đâu ạ…」
「Khốn kiếp, vậy thì không xong rồi.」
「Ư ư ư… Em xin lỗi…」
Hiiragi Noa học tỷ òa khóc.
「Học tỷ, chị nói quá lời rồi… Hiiragi Noa học tỷ, chị đừng bận tâm.」
Tôi đặt tay lên vai Hiiragi Noa học tỷ và nói.
Hiiragi Noa học tỷ ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
「Sado tiền bối… anh đang an ủi Noa sao…?」
「Hả? Ưm, ừm…」
「…Sado tiền bối quả nhiên rất dịu dàng. Nhờ có Sado tiền bối an ủi, Noa đã có tinh thần hơn rồi.」
Hiiragi Noa học tỷ khẽ cười.
「Thật là, Hiiragi Noa học tỷ đúng là chẳng giúp ích được gì cả. Thật đáng ngạc nhiên.」
「Ưm, ư ư ư…」
「C-cả Yuino Arashi cũng nói những lời gì thế này!」
Aaa, Hiiragi Noa học tỷ lại khóc rồi…
Nhưng, bình thường Yuino Arashi đâu có nói những lời như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
「Em thấy, Tarou chỉ dịu dàng với mỗi Hiiragi Noa học tỷ thôi…」
「Hả? Yuino Arashi, em nói gì cơ?」
「Không có gì!」
Yuino Arashi khịt mũi quay mặt đi.
Trông có vẻ không vui.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
「10 tỷ G à…」
「Chị Mitsuru, lẽ nào chị có vừa đủ 10 tỷ G sao?」
「Không, dù sao thì ta cũng không có nhiều đến vậy, tổng tài sản hiện tại của ta chắc chỉ khoảng một nửa số đó thôi.」
Một nửa…
Thế cũng đã quá kinh ngạc rồi…
「Vẫn phải kiếm thêm 5 tỷ G nữa.」
「Với năng lực của chị Mitsuru, không thể kiếm được ngay sao? Chị không phải là nhà sản xuất lừng danh sao?」
「Ưm ưm… Ngay lập tức à…」
Cô Mitsuru lẩm bẩm, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Ishidou Mio học tỷ.
Rồi, lại nhìn mặt Yuino Arashi và Hiiragi Noa học tỷ.
Cuối cùng…
「Ta nghĩ ra một cách hay rồi.」
Cô Mitsuru nói.
「Cách hay?」
「Ưm, ừm.」
Cô Mitsuru gật đầu.
「Mio, và Arashi, cùng Hiiragi Noa… Ba đứa, ta sẽ biến ba đứa thành thần tượng.」
Cô Mitsuru nói:
「Từ trước đến nay ta đã nhìn thấy rất nhiều thần tượng, nhưng chưa bao giờ có ai đáng yêu như ba đứa. Vì vậy, ta nghĩ ra cách này, chỉ cần biến ba đứa thành một nhóm nhạc thần tượng, biết đâu có thể tạo nên thành công lớn nhất từ trước đến nay.」
Nhóm nhạc mới do Nhà sản xuất Mitsuru tạo ra.
Hoạt động ra mắt sẽ được tổ chức tại Super Nippon Budokan, sân khấu hòa nhạc lớn nhất thành Saactanz. Đối với một nhóm nhạc tân binh, đây có vẻ là một ngoại lệ.
Toàn bộ khán phòng chật kín người.
Trên sân khấu là Ishidou Mio học tỷ, Yuino Arashi và Hiiragi Noa học tỷ.
Ishidou Mio học tỷ đứng giữa.
Bên trái là Hiiragi Noa học tỷ.
Bên phải là Yuino Arashi.
Ba học tỷ mặc những bộ đồ rất dễ thương và lộng lẫy.
Vừa dễ thương vừa lộng lẫy…
Và, cũng hở rất nhiều.
Cả ba người họ đều trông rất ngượng ngùng.
Khuôn mặt hơi ửng hồng một cách tinh tế, thái độ cũng có vẻ thẹn thùng.
「Không ngờ lại bị yêu cầu làm chuyện này…」
「Mặc đồ như đồ bơi đứng trước mặt người lạ, thật đáng xấu hổ quá…」
「Có, có nhiều người quá… Đâu đâu cũng là người…」
Còn tôi thì sao…
「…………」
Tôi, tôi… khà, khà, khà…
Tôi…
Bị Ishidou Mio học tỷ… giẫm dưới chân.
Tôi đang mặc bộ trang bị biến thái bị nguyền rủa, nằm rạp trên sàn.
Và chân của học tỷ, đang giẫm lên lưng tôi.
Nói cách khác, tôi đã trở thành bệ đỡ cho học tỷ… khà, khà, khà…
Chuyện này không biết nên nói là quá đáng hay quá sướng nữa, phu phu phu phu phu phu…
Hội trường tối tăm, bỗng chốc trở nên sáng chói.
Chúng tôi xuất hiện trước mặt khán giả.
Tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Đợi đến khi tiếng reo hò lắng xuống.
Ba người Yuino Arashi, Ishidou Mio học tỷ, Hiiragi Noa học tỷ.
「Tôi là Koarashi!」
「Tôi là Ishimi!」
「Tôi là Aa!」
Họ đồng thanh nói.
「Chúng tôi là ba người – 『Bộ ba chân không』!」
Tất cả khán giả đều nghe được tên nhóm của họ.
Tôi chỉ có thể khẽ khàng nói ra 「…Tôi là Đibutsu Butarou bệ đỡ」.
Hiện trường lại một lần nữa vang lên tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Rồi…
[Tải xuống (74.79KB) 2010-7-14 12:03]
Hội trường vang lên tiếng nhạc sôi động.
Ba người phối hợp với âm nhạc, nhảy những động tác đơn giản, và bắt đầu cất tiếng hát.
Đáng ngạc nhiên là, giọng hát của cả ba người họ đều khá hay!
Ngoài ra, vì các động tác trong bài hát, học tỷ hơi nhảy lên xuống. Mỗi lần nhảy, lưng tôi lại cảm thấy một gánh nặng dễ chịu, vì vậy tôi cũng thấy rất sướng, tuyệt vời!
Khán giả cũng cực kỳ phấn khích.
Cuối cùng…
Tất cả các bài hát đã được trình bày xong.
Tiếng reo hò của khán giả gần như muốn làm nổ tung cả hội trường.
「Tuyệt vời quá!」
「Ishimi đỉnh của chóp!」
「Arashi này, nhìn đây nè!」
「Noa cưng quá đi thôi!」
「Thằng Tarou lợn chết đi cho rồi!」
Và cứ thế…
Truyền thuyết về nhóm nhạc thần tượng "Bộ Ba Chân Không" đã chính thức mở màn.
Nhóm thần tượng "Bộ Ba Chân Không" được chính nhà sản xuất Onigawara Mitsuru đào tạo, đã khuấy đảo cả Thành phố Sacramentum với danh tiếng vang dội.
Album debut của họ, lẽ dĩ nhiên, đã leo thẳng lên vị trí số một trên bảng xếp hạng.
Buổi hòa nhạc ngoài trời có thể chứa đến năm vạn khán giả cũng cháy vé ngay trong ngày mở bán.
Các sản phẩm ăn theo như ảnh, phụ kiện… thì bán chạy như tôm tươi.
Ishidou-senpai, Yuino Arashi và Hiiragi-senpai đã quay không biết bao nhiêu là quảng cáo truyền hình.
Chưa kể các chương trình tạp kỹ, phim truyền hình cũng liên tục lên sóng, liên tục bấm máy.
Chương trình đầu tiên mang tên họ, "Bộ Ba Chân Không Đến Rồi", đạt tỷ suất người xem vượt quá 50%.
Trong chương trình đó, có một chuyên mục tên là "Ishidou Mio Trừng Phạt Thằng Lợn", nơi Ishidou-senpai đột kích thăm nhà khán giả rồi tuôn ra những lời mắng mỏ không ngớt như một kẻ cuồng bạo hành. Chuyên mục này đã bùng nổ danh tiếng, có lúc tỷ suất người xem cao nhất còn vượt quá 70%.
Độ nổi tiếng của "Bộ Ba Chân Không" đã trở thành một hiện tượng xã hội.
Trong khách sạn đắt đỏ nhất thành phố.
Chúng tôi đang ở căn phòng VIP siêu sang tại đó.
「…………」
Ishidou-senpai, Yuino Arashi và Hiiragi-senpai nằm rạp trên giường với ghế sofa, trông chẳng khác gì những kẻ vô dụng.
…Điều này cũng dễ hiểu thôi.
Vì ba người họ gần như đã làm khối lượng công việc của cả một đời người cộng lại.
Mặc dù tôi cũng làm việc với vai trò hỗ trợ phía sau cho "Bộ Ba Chân Không", nhưng so với ba người họ thì đúng là một trời một vực.
Tôi đã cảm nhận sâu sắc rằng, nghề thần tượng quả thực là vất vả đến vậy.
「Ba em làm việc chăm chỉ lắm.」
Mitsuru-sensei lên tiếng an ủi mọi người.
「Nhờ công sức của các em, chúng ta cuối cùng đã kiếm được 10 tỷ G, đủ để mua khinh khí cầu rồi đấy.」
Ồ ồ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy… "Bộ Ba Chân Không" thật là đỉnh!
「…Nói sao nhỉ, em cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa… vì thực sự quá mệt rồi…」
「Em, em cũng thấy thế…」
「Noa… muốn nghỉ ngơi…」
Cả ba đều trông kiệt sức.
Thật lòng, mọi người đã vất vả rồi.
「Được rồi, vậy chúng ta đi mua khinh khí cầu thôi.」
Mitsuru-sensei nói.
—Khoác lên mình bộ trang bị chiến đấu đã lâu không dùng, chúng tôi rời khỏi khách sạn. Tôi mặc bộ trang bị bị nguyền rủa, nên cũng chẳng khác gì ngày thường.
Việc đàm phán mua khinh khí cầu diễn ra suôn sẻ.
Mặc dù đối phương cảnh báo rằng xuất phát khinh khí cầu lúc này rất nguy hiểm, nhưng điều đó chúng tôi đã biết từ trước. Chúng tôi chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi.
Khi đến xưởng sửa chữa khinh khí cầu.
Lúc này, chúng tôi cuối cùng cũng được đối mặt với con khinh khí cầu của mình.
「Ồ ồ, đây chính là khinh khí cầu sao… Trông cũng to đấy chứ…」
「Woaa, tuyệt vời quá…」
「Khinh khí cầu chính là kết tinh của công nghệ tiên tiến nhất trong thế giới game này.」
「Ưm ưm, đúng là thứ đáng giá 10 tỷ G có khác.」
Khinh khí cầu có hình dáng giống một con thuyền.
Kích thước tựa như một chiếc tàu khách nhỏ.
Bên trong khinh khí cầu được lắp đặt phi hành thạch, nghe nói chính nhờ phi hành thạch này mà khinh khí cầu có thể bay lên được.
「Thế là cuối cùng cũng được giải thoát khỏi công việc thần tượng bận rộn đến phát điên rồi… Được rồi, mọi người, chúng ta có thể tiếp tục cuộc phiêu lưu rồi! Mau mau lên khinh khí cầu nào!」
Chúng tôi đang chuẩn bị bước vào bên trong khinh khí cầu.
Đúng lúc đó—
Một vài tên lính gác mặt mũi đáng sợ xông thẳng về phía chúng tôi.
À, mấy người này định làm gì đây?
Một trong số chúng lên tiếng:
「Onigawara Mitsuru, chúng tôi phải bắt giữ cô.」
Bắt giữ…?
「Cô đã lén chụp ảnh khỏa thân các bé gái thần tượng do chính mình tạo ra, còn có hành vi khiếm nhã với các bé gái thần tượng đó. Ngoài ra, chúng tôi nghi ngờ cô còn trốn thuế.」
「…Ưm ưm, tốc độ làm việc cũng nhanh phết nhỉ. Lính gác của thành phố này cũng khá giỏi đấy chứ!」
「Ơ ơ, Mitsuru-san…?」
「Mio, xem ra tạm thời tôi không thể đi cùng mấy đứa được rồi. Mặc dù tôi muốn cùng các em phiêu lưu, nhưng giờ thì không thể rồi.」
「Hả?」
「Phần còn lại cứ giao cho mấy đứa tự cố gắng nhé, chúc may mắn.」
Và rồi…
Mitsuru-sensei bị lính gác dẫn đi.
「…………」
Chúng tôi há hốc mồm nhìn cảnh tượng đó.
「…Thôi, thôi thì, trước tiên cứ lên khinh khí cầu hướng về lục địa phía Bắc đã.」
Mọi người nghe Hiiragi-senpai nói đều gật đầu.
Mitsuru-sensei…
Xin cô hãy tiếp tục cố gắng nhé…
「Vậy thì chiếc khinh khí cầu này sẽ được đặt tên là “Mitsuru-go”, để bày tỏ lòng tiếc thương của chúng ta.」
Ishidou-senpai nói.
Ơ ơ, Mitsuru-sensei đâu có chết đâu…
Chúng tôi lên khinh khí cầu — Mitsuru-go.
Vị trí điều khiển Mitsuru-go nằm ngay phía trước boong tàu.
Phòng điều khiển không phải ở trong nhà, mà được trang bị tay lái ở ngoài trời, theo kiểu đứng điều khiển, dưới chân còn có hai bàn đạp.
Hiiragi-senpai lật xem hướng dẫn sử dụng khinh khí cầu.
「Chiếc khinh khí cầu này được điều khiển bằng tay lái, bàn đạp dưới chân, bên phải là ga, bên trái là phanh.」
「Việc điều khiển cứ giao cho em! Trông có vẻ thú vị đấy!」
Ishidou-senpai la lớn.
Cô ấy hai tay nắm chặt tay lái.
「Vậy thì, xuất phát thôi!」
Mitsuru-go —
Từ từ bay lên.
「Ồ ồ…」
Tuyệt thật.
Nó thực sự bay lên rồi!
「Được rồi — xuất phát nào, Mitsuru-go!」
Senpai đạp bàn đạp ga.
Mitsuru-go lao nhanh về phía trước.
Xé tan không khí mà thẳng tiến.
Độ cao cũng tăng vùn vụt, đường phố dưới chân nhanh chóng trông bé tí tẹo.
「Uwoa! Đỉnh thật!」
Tôi cũng không hiểu sao mà cả người cũng hưng phấn theo.
「Cảnh đẹp quá…」
「Đúng thật…」
Yuino Arashi và Hiiragi-senpai cúi đầu nhìn xuống dưới, lẩm bẩm nói.
Mitsuru-go đang bay với tốc độ cao, nhưng chúng tôi ở ngoài trời lại không bị gió thổi bay, hẳn là vì đây là thế giới game chăng. Các định luật vật lý nhỏ nhặt này xem ra đều đã được lý giải một cách hợp lý rồi.
「Yeahhh! Tự dưng thấy vui kinh khủng!」
Senpai vừa nắm tay lái vừa hét lớn.
Khiến tôi cũng muốn được điều khiển thử một chút.
Lát nữa chắc phải nhờ cô ấy đổi chỗ cho tôi mới được…
「Khinh khí cầu cũng đã có trong tay, vậy thì cứ thế đi đến lục địa phía Bắc — tới Lâu đài Ma Vương nơi Đại Ma Vương Himura ngự trị thôi.」
Hiiragi-senpai nói một cách nghiêm túc:
「Theo cài đặt game ban đầu, sau khi đi chuyến bay định kỳ từ Thành phố Sacramentum đến lục địa tiếp theo, còn phải hoàn thành vài nhiệm vụ điều kiện nữa mới có thể mở khóa tuyến đường đến lục địa phía Bắc. Nhưng giờ Noa chúng ta đã có khinh khí cầu riêng, nên có thể bỏ qua các tình tiết cốt truyện trên đường, trực tiếp đi đến Lâu đài Ma Vương rồi.」
「Không thành vấn đề! Chúng ta cứ thế đi về phía Bắc thôi!」
Senpai xoay tay lái.
Mitsuru-go bay về phía Bắc.
「Noa vào xem phòng động cơ đi.」
Vừa dứt lời, Hiiragi-senpai đã bước vào bên trong khoang tàu.
Ishidou-senpai đang điều khiển, Hiiragi-senpai thì ở phòng động cơ.
Chỉ còn lại tôi và Yuino Arashi ở trên boong tàu ngắm cảnh bên ngoài.
「Uwa… cảnh đẹp thật đấy, đẹp ơi là đẹp.」
Mắt Yuino Arashi lấp lánh. Vì cô bé đang ở trạng thái bé gái, nên phải tì tay vào thành boong, nhón chân lên. Cô bé hưng phấn nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Trước mắt tôi là khung cảnh thần tiên đẹp như mơ. Tôi có thể hiểu được sự hưng phấn của Yuino Arashi, vì tôi cũng từ tận đáy lòng cảm thấy tất cả thật quá đỗi tươi đẹp.
「À! Tarou, nhìn kia kìa!」
「Hửm? Ồ ồ!」
Yuino Arashi đưa tay chỉ.
Có một đàn tiên nữ với đôi cánh trong suốt đang bay lượn trên không trung.
Yuino Arashi vẫy tay chào các tiên nữ, các tiên nữ liền mỉm cười, lượn một vòng.
「Uwaa! Đáng, đáng yêu quá đi! Tuyệt vời thật!」
Yuino Arashi càng thêm phấn khích.
Tôi cũng như Yuino Arashi, vẫy tay chào.
Nhưng các tiên nữ lại lộ vẻ khinh bỉ, làm động tác nhổ nước bọt… Xem ra, ngay cả tiên nữ cũng ghét mấy kẻ biến thái nhỉ…
Các tiên nữ vẫy tay chào Yuino Arashi xong, liền bay xa dần.
Yuino Arashi hưng phấn nhảy cẫng lên, cũng rất nghiêm túc vẫy tay chào. Tôi mỉm cười nhìn hành động của Yuino Arashi.
Nhận ra tôi đang nhìn mình, Yuino Arashi lộ vẻ khó hiểu.
「Tarou, sao thế?… Em làm gì kỳ lạ à?」
「Không có…」
Tôi mỉm cười nói:
「Anh chỉ là cảm thấy, em lúc hưng phấn trông đáng yêu ghê!」
Vẻ hưng phấn ngây thơ vô tội của một cô bé nhỏ thực sự là siêu đáng yêu.
Kết quả là…
「Anh, anh anh anh nói em đáng yêu sao… Đâu có đâu…」
Yuino Arashi không hiểu sao mặt đỏ bừng, chạy ra phía trước boong tàu.
Cái cô bé Yuino Arashi đó, tự dưng bị làm sao vậy chứ?
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó hiểu nghiêng đầu.
Đúng lúc đó—
「Mọi người!」
Ishidou-senpai hét lớn.
「Thấy lục địa phía trước rồi! Là lục địa màu đen!」
Hiiragi-senpai vừa khéo đi ra từ khoang tàu, nhìn chằm chằm về phía trước.
「Đó chính là — lục địa phía Bắc nơi Lâu đài Ma Vương ngự trị…」
Cô ấy nói.
Mitsuru-go xâm nhập vào lục địa phía Bắc.
Cái lục địa đen tối đầy điềm gở này.
Và ở trung tâm của lục địa đen tối.
Có một tòa lâu đài khổng lồ đáng ghét.
Đó chính là Lâu đài Ma Vương của Đại Ma Vương Himura…
Đúng lúc này…
Một bản nhạc dồn dập, căng thẳng vang lên.
Hiiragi-senpai ngẩng đầu.
「Đây là… nhạc khi chạm trán quái vật cấp cao!」
「Hả?」
「Ta, Tarou, nhìn kìa!」
Xung quanh Mitsuru-go —
— Xuất hiện những cái bóng đen.
「Kia, kia là…」
Những con rồng đen kịt như màn đêm, còn có cánh.
Con quái vật siêu to lớn này, thân hình còn to hơn cả khinh khí cầu.
Mà không chỉ có một con… có hơn mười con…
Chúng tôi ngẩn người, nhìn cảnh tượng kinh hoàng như ảo ảnh đó.
Mười ba con Hắc Ám Long đã xuất hiện!
「Hắc Ám Long sao?」
Hiiragi-senpai thét lên.
「Làm sao có thể… Hắc Ám Long vốn là trùm ẩn chỉ xuất hiện sau khi đánh bại Đại Ma Vương cuối cùng mà… Hơn nữa, lại còn có mười ba con…」
Xem ra, con Hắc Ám Long này là quái vật siêu cấp vô địch lợi hại.
…Ưm ưm, nói vậy thì nhìn bề ngoài cũng biết rồi.
「Kìa, nhóc con! Làm sao bây giờ?」
「Nếu thật sự đánh thì không thể thắng được! Giờ chỉ có thể chạy thôi!」
「Cho dù nói là chạy thì…」
Mitsuru-go đã bị bao vây hoàn toàn.
```text
Để phá vỡ vòng vây này... không hề dễ dàng chút nào.
"Haizz, chết tiệt! Tăng tốc hết cỡ!"
Học tỷ Ishidou đạp hết ga.
Chiếc Mitsuru-maru tăng tốc đến cực hạn.
Vừa chớp được khe hở trong vòng vây, thoát khỏi vùng nguy hiểm - ngay khoảnh khắc đó, bầy Ám Hắc Long lại vỗ cánh đen kịt, đuổi sát nút.
Xem ra không thể thoát chúng bằng tốc độ được rồi.
Toang thật...
Toang thật sự rồi...
Đúng lúc ấy -
Ám Hắc Long A bay sát mạn tàu há to mồm.
Trong khoang miệng lởm chởm những chiếc răng kiếm, ánh tử quang lóe lên.
Năng lượng kinh hồn khiến không khí xung quanh rung chuyển.
Rồi...
Một quả cầu tử quang khổng lồ - phóng thẳng từ miệng Ám Hắc Long A.
"Tuyệt chiêu (Meteor Strike) của Ám Hắc Long...?"
"Học tỷ!"
"Úi da!"
Ishidou Mio vặn lái điên cuồng.
Nhưng không thể né hoàn toàn.
Quả cầu năng lượng đập trúng hông sau Mitsuru-maru.
Âm thanh chói tai, rung chấn dữ dội.
"Úi trời ơi!"
"Áaaaa!"
"Íiiii!"
Tôi, Yuino và Hiiragi học tỷ đồng thanh hét thất thanh.
Chỉ có học tỷ Ishidou nghiến răng ghì chặt vô lăng.
"Lũ khốn... Dám đụng vào Mitsuru-maru của ta..."
Toang rồi, thật sự toang rồi.
Cứ đà này, buộc phải giao chiến thôi ư?
Không, tuyệt đối không được. Đánh nhau kiểu này chỉ có nước chết.
Phải làm sao đây...
Trong lúc do dự, Ám Hắc Long B đã tích tụ năng lượng.
Quả cầu tử quang thứ hai phóng tới.
"Khốn thật!"
Học tỷ gào thét, hai tay bám chặt vô lăng đã đến giới hạn.
Lần này may mắn né được trong gang tấc.
Vừa thở phào...
"Á!"
Hiiragi học tỷ hét lên.
"Trong hướng dẫn sử dụng có kẹp tờ giấy... do Mitsuru-sensei viết..."
Nội dung ghi: "Khi bất lực, hãy nhấn nút giữa vô lăng".
"Nút giữa ư?"
Ishidou Mio chớp mắt.
"À... Đúng là có cái nút này!"
Ấn nút xong chuyện gì sẽ xảy ra?
Phải chăng vũ khí tối thượng sẽ hiện ra? Thứ có thể quét sạch lũ Ám Hắc Long...
"Chị Mitsuru - cứu bọn em!"
Học tỷ bấm nút.
Kết quả -
Một phần boong tàu từ từ mở ra.
Thứ được đẩy lên từ bên trong là...
Màn hình TV.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một tiểu loli dễ thương.
Tôi nhận ra... cô bé này là idol nổi tiếng nhất trong MCR!
Tiểu loli trên màn hình ngượng ngùng cựa quậy:
"Ơ... Mitsuru-producer... Thật sự phải cởi đồ ạ...?"
『Ừm, để chị quan sát động tác kỹ hơn, lên chiến lược phát triển sau này』
『Nhưng... xấu hổ lắm...』
『Yên tâm, chỉ có hai chị em thôi. Cởi đi nào』
『Nhưng camera...』
『Không cần quan tâm, nhanh lên』
『......』
『Đúng rồi, giờ đến quần lót...』
『Em... em không cởi nữa đâu! Không thể khỏa thân được!』
『Muốn chống lại producer huyền thoại như chị à? Cẩn thận bị đuổi khỏi giới giải trí đấy!』
『Sao lại thế...』
『Nếu không muốn thì cởi đi, tất cả vì tương lai của em』
『Ư... ư...』
"——Cái quái gì thế này?!"
Tôi gào lên.
"Đây là bằng chứng phạm tội của Mitsuru-sensei à?!"
"Khi bất lực thì xem cái này cho bình tĩnh... Chắc ý cô ấy là vậy..."
Học tỷ thở dài.
Quả đúng phong cách "bá đạo" của Mitsuru-sensei.
Chỉ có mình cô ấy mới thấy bình tĩnh khi xem thứ này thôi.
"Khoan đã! Trong lúc mải xem, lũ Ám Hắc Long đã chặn hết đường rồi kìa!"
Học tỷ hét thất thanh.
Ám Hắc Long C và D chắn ngang mũi tàu.
Hai con quái vật giơ vuốt trước vồ tới.
"Chết tiệt!"
Học tỷ kéo mũi tàu bổ nhào lên.
Vừa né được đòn...
"Úi cha!"
Ám Hắc Long E đã chắn ngay trước mặt.
Nó há mồm, tử quang bắt đầu tích tụ.
Không thể né được nữa rồi.
Tất cả chuẩn bị tinh thần...
Bỗng -
Một luồng sáng xé toang không gian -
Đầu Ám Hắc Long E nổ tung, cả xác rơi xuống đất.
Năng lượng tích tụ nửa chừng phản chủ.
"Chuyện... chuyện gì vậy..."
Chúng tôi ngây người.
Thứ ánh sáng ấy là...?
Luồng sáng xoay vòng rồi quay về bên Mitsuru-maru.
Nó dừng lơ lửng trên boong tàu.
"Ơ...?"
Chân dung của ánh sáng -
Một tiểu loli tỏa hào quang rực rỡ.
"Đó là..."
Yuino lắp bắp:
"Mamiya... Yumi...?"
"Đúng vậy, Arashi."
Tiểu lội tóc buộc hai bên - Mamiya Yumi mỉm cười.
Cả đám há hốc nhìn cô bạn lớp mình.
Vừa rồi... chính Yumi đã hạ gục Ám Hắc Long?
"Sao cậu lại... Và sức mạnh đó..."
"...Khi vào game, tớ xuất hiện ở sa mạc phía Nam..."
Cô bạn đưa mắt nhìn xa xăm:
"Vùng đất khắc nghiệt... Không trang bị, không tiền, tớ phải vật lộn với quái vật, chống chọi cát nóng và đói khát để sinh tồn... Một mình."
Nghe kể mà thấy thương... Chỉ Yumi gặp tình huống khốc liệt nhất.
"Có lúc tưởng chết đi sống lại. Một hôm, tớ phát hiện hang động giữa sa mạc. Xuống tầng sâu nhất, tớ gặp... Rồng Massage Huyền Thoại..."
"Rồng... Massage?"
"Ừ. Chúng đã 4000 tuổi, sắp lìa đời. Trước khi chết, chúng trao toàn bộ sức mạnh cho tớ."
Sức mạnh của Rồng Massage...
Nghe có vẻ ghê gớm.
Mamiya Yumi
Nghề: Bậc thầy massage tiểu loli
Vũ khí: Nhẫn Rồng Nguyên Thủy
Đầu: Kẹp tóc Rồng Tổ
Áo: Giáp Rồng Nguyên Sinh
Chân: Bảo vệ gối Rồng Cổ
Phụ kiện: Huy hiệu Rồng Massage
Bộ trang bị đúng chất "bá chủ solo".
Yumi đã mạnh hơn cả nhóm chúng tôi.
"Kia... kia kìa...!"
Hiiragi học tỷ chỉ tay hét.
Da lũ Ám Hắc Long bong tróc.
Lớp da đen mới hiện ra.
Bọn chúng lột xác, hồi sinh.
Kích thước tăng gấp đôi...
Đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí...
"Tuyệt chiêu (Siêu Thoát Xác) của Ám Hắc Long...!"
Học tỷ Hiiragi tái mặt.
"Sau khi lột xác, sức mạnh tăng gấp đôi..."
"Gấp... đôi ư...?"
Bình thường đã kinh hồn, giờ còn mạnh hơn nữa...
"Không... không xong rồi... Tất cả sẽ bị xóa sổ..."
Giọng Hiiragi run rẩy.
Lúc này -
"Để tớ lo."
Yumi lên tiếng.
Trên trán Yumi hiện lên huyệt ấn hình đầu rồng cách điệu.
Khí lực cuồn cuộn tỏa ra, tạo thành đôi cánh sau lưng.
Hình ảnh ấy...
Tựa như thiên thần giáng thế.
Sức mạnh Rồng Massage truyền thừa...
"Đi đi, Arashi."
"Nhưng...!"
Yuino nghẹn ngào.
"Sao tớ có thể bỏ mặc Yumi..."
Đúng lúc đó -
Một quả cầu tử quang khác phóng tới.
Yumi đưa tay phải ra.
Khí lực tụ lại.
"Tuyệt kỹ Massage Tối Thượng - Nộ Lưu Vương Loạn!!!"
Nắm chặt bàn tay -
Quả cầu năng lượng méo mó rồi nổ tung.
Sóng xung kích làm Mitsuru-maru chao đảo.
Yumi... mạnh thật đấy...
"...Tớ massage không gian, dùng lực phản hồi để tiêu diệt địch. Đây là một trong những tuyệt kỹ hiện tại của tớ."
"......"
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
Massage không gian là sao???
"Arashi này, thật lòng thì tớ chẳng quan tâm thằng Himura sống chết ra sao."
Yumi nói mà không ngoảnh lại.
"Ơ?"
"Nhưng mà..."
Cô bạn quay nửa mặt lại:
"Đánh đổi mạng sống để bảo vệ bạn thân, người quan trọng... đó là nguyên tắc của tớ..."
"Yumi..."
Yuino cắn môi.
"Yumi... đừng chết nhé..."
"Tất nhiên. Hạ gục lũ này xong, tớ sẽ đuổi theo ngay."
"Ừ, tớ đợi cậu."
"——Được rồi! Cứ để Yumi xử lý, chúng ta tiến thẳng đến thành Ma Vương!"
```
Mio-senpai ra lệnh cho chiếc Ko-chan tăng tốc hết cỡ.
Bóng lưng Mamiya-chan cứ thế nhỏ dần rồi khuất hẳn.
“Mamiya-chan…”
Tôi nhìn thẳng về phía trước.
Không thể quay đầu lại, đây cũng là vì Mamiya-chan.
Đại Ma Vương Himura… cứ chờ đấy!
Chiếc Ko-chan dần dần tiến gần Ma Vương Thành.
Ngay lúc ấy…
Đột nhiên, chiếc Ko-chan hạ thấp độ cao.
“Học… Học tỷ! Chị sao vậy?”
Mio-senpai lộ vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“…Xem ra, đòn đánh đầu tiên của Hắc Long đã làm hỏng động cơ. Cứ thế này, có khi chúng ta sẽ rơi mất…”
“Hả?”
Rơi sao…
“Nếu đã vậy thì – hết cách rồi!”
Nói rồi –
Mio-senpai nhấn ga cho chiếc Ko-chan tăng tốc.
Phía sau chiếc Ko-chan truyền đến tiếng nổ, xem ra động cơ càng hư hại nặng hơn.
“Ishidou-senpai?”
“Cứ thế này, chúng ta sẽ lao thẳng vào Ma Vương Thành!”
“Cái gì –”
Mio-senpai đang nói gì vậy, chị ấy nghiêm túc thật sao?
“Chân ga và chân phanh đều đã hỏng gần hết rồi! Cứ thế này, chỉ có lao thẳng vào Ma Vương Thành mới có thể dừng được phi thuyền thôi!”
“Như thế quá liều lĩnh! Xin dừng lại!”
“Lắm lời! Hãy tin tưởng tôi và chiếc Ko-chan!”
Chiếc Ko-chan phía sau bốc khói nghi ngút, chúng tôi cứ thế bay thẳng về phía Ma Vương Thành.
Ma Vương Thành ngày càng gần hơn.
Và rồi –
Mũi thuyền Ko-chan đâm thẳng vào Ma Vương Thành.
“Ư, ư a!”
“A!”
“Ối giời ơi!”
“Haha! Lúc này phải cười lên chứ!”
Mũi thuyền xuyên thủng tường thành Ma Vương Thành.
Dưới cú va chạm kinh hoàng, tường thành vang lên tiếng đổ vỡ, gạch đá văng tung tóe.
Chiếc Ko-chan sau khi xuyên thủng tường thành, vừa kéo lê trên mặt đất vừa tiếp tục lao về phía trước –
Rồi cuối cùng, nó dừng lại như thể đã chết.
“…………”
…Học tỷ, quá liều lĩnh rồi.
Ishidou-senpai từ từ đứng dậy.
“…Mọi người còn sống không?”
“Chỉ tạm gọi là sống…”
“Huhuhu, gạch đá bắn cả vào mặt em rồi…”
Yuino và Hiiragi-senpai trả lời.
Xem ra, mọi người đều không sao.
“Theo lẽ thường trong game, Ma Vương thường ở tầng cao nhất của lâu đài. Vì phi thuyền đã đâm vào phần trên của lâu đài, chắc hẳn chúng ta không còn xa nơi Ma Vương ngự trị nữa.”
Ishidou-senpai nói.
Chúng tôi rời khỏi chiếc Ko-chan, bước đi trên mặt đất.
Trước mắt là một không gian vô cùng rộng lớn, được chống đỡ bởi những cây cột tráng lệ.
Không gian này có vẻ được làm từ vật liệu như đá cẩm thạch, và ở chính giữa có một cầu thang dẫn lên phía trên.
Chúng tôi tiến đến chỗ cầu thang.
Đó là một cầu thang rộng và dài.
Từ phía trên truyền xuống –
Một luồng khí tức vô cùng bất lành.
Chúng tôi bản năng nhận ra.
Đại Ma Vương – đang ở trên đó.
Chúng tôi nhìn nhau rồi bước lên cầu thang.
Ngay lúc này, tôi cảm thấy có người phía sau.
“…?”
Chúng tôi nhanh chóng quay đầu lại.
Trước mắt là… một cô bé mặc đồ hầu gái.
Robot Cô Bé A xuất hiện!
“Ro… Robot Cô Bé…?”
Quả thật, nhìn kỹ thì đó là một robot hình dáng cô bé.
“Là quái vật của kẻ địch!”
Mio-senpai hét lên. Chúng tôi chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Robot Cô Bé giơ tay phải lên.
Kết quả, phía sau cây cột xuất hiện thêm một robot cô bé y hệt.
Robot Cô Bé A gọi đồng bọn!
Robot Cô Bé B xuất hiện!
Rồi, hai robot cô bé này lại gọi thêm đồng bọn.
Đồng bọn lại gọi thêm đồng bọn.
Đồng bọn gọi đồng bọn xong lại gọi thêm đồng bọn –
Rồi, đồng bọn đến xong lại gọi thêm đồng bọn rồi lại gọi thêm đồng bọn –
“A, a a?”
Chúng tôi kêu lên thảm thiết.
Chỉ trong chớp mắt –
Vô số robot cô bé đã lấp đầy không gian này.
Một trăm con…
Hai trăm con…
Không, có lẽ còn nhiều hơn.
Chúng tôi sững sờ, trân trân nhìn đám robot cô bé vô số kể.
“S… số lượng này…”
Hiiragi-senpai run rẩy nói.
Chúng tôi cứng đờ tại chỗ vì kinh ngạc và sợ hãi.
Khoảng hai mươi con robot cô bé ở gần cầu thang –
Cùng lúc xông về phía chúng tôi.
“—?”
Chết, chết rồi! Phải đối phó thế nào đây…
“Tuyệt chiêu – (Bách Long Liệt Phá)!”
Nắm đấm của Yuino tỏa ra đấu khí, lao đi như một ngọn giáo –
Đánh bay tất cả robot cô bé đang xông tới.
“Yu… Yuino?”
Yuino mím môi, các ngón tay phải khép lại, lòng bàn tay hướng về phía trước.
“Tuyệt chiêu – (Võ Vương Linh Kích Chưởng)!”
Đấu khí tập trung trong lòng bàn tay cô ấy phóng thích ra một cách ào ạt.
Đấu khí màu lam như một cơn sóng thần ập tới, đánh bay những con robot cô bé bị khóa mục tiêu.
Quá, quá lợi hại…
Yuino “phù” một tiếng, thở ra, nhìn đám robot cô bé.
“Chỗ này cứ để tôi… Mọi người đi trước đi.”
“Cái gì…”
Tôi kinh ngạc kêu lên.
“Cậu đang nói gì vậy, Yuino! Như thế thì…”
“Không sao đâu, tôi có rất nhiều tuyệt chiêu để đối phó với kẻ địch đông đảo. Chặn lũ quái vật này ở đây, có lẽ là thích hợp nhất với tôi rồi.”
Yuino nở nụ cười.
“Yumi cũng đã rất cố gắng… nên tôi cũng phải cố gắng…”
“Yuino…”
Đám robot cô bé lại một lần nữa xông tới chúng tôi.
Yuino nhìn chúng, vung nắm đấm –
“Tuyệt chiêu – (Thần Thiết)!”
Trước khi cô ấy vung nắm đấm – một lưỡi đao ánh sáng khổng lồ đã quét sạch đám robot cô bé.
Toàn bộ robot cô bé đều bay vèo đi.
Sau khi đâm vào trần nhà và các cây cột, tất cả robot đều bị phá hủy.
“À…?”
Yuino sững sờ tại chỗ, nhìn người bên cạnh.
“M… Mio-senpai…?”
Người vừa tung tuyệt chiêu là Ishidou-senpai.
“Một mình em thì quá vất vả. Nên, tôi sẽ giúp em.”
“Mio-senpai…”
Mio-senpai vác vũ khí lên vai, nở nụ cười.
Rồi, chị ấy quay lại đối mặt với chúng tôi ở phía sau.
“Này, Heo Tarou và Bé Tí! Chỗ này cứ giao cho chúng tôi, nhanh đi đi!”
“Đi đi, Tarou! Hiiragi-senpai!”
Hai người họ nhìn tôi và Hiiragi-senpai với ánh mắt kiên quyết.
Chúng tôi không thể phụ lòng họ.
Tôi và Hiiragi-senpai nhìn nhau, gật đầu, rồi leo lên cầu thang.
Cuối cầu thang dài là một cánh cửa lớn.
Tôi và Hiiragi-senpai đẩy cửa ra.
Phía bên kia cánh cửa.
Là một căn phòng siêu siêu lớn.
Một không gian trắng xóa như bị tẩy trắng.
Ở chính giữa không gian có một ngai vàng.
Trên ngai vàng –
Đại Ma Vương Himura đang ngồi đó.
Chính xác hơn là, Himura.
“…………”
Tôi và Hiiragi-senpai không biết phải nói gì, không khỏi im lặng.
Bên cạnh Himura đang ngồi trên ngai vàng là ba cô bé loli vô cùng đáng yêu. Những cô bé đó đang phục vụ Himura.
“Đại Ma Vương Himura… không, Himura!”
Hiiragi-senpai hét lên.
“Cậu đang làm gì ở đây? Cậu có biết Noa chúng tôi đã lo lắng cho cậu đến mức nào không… Nói đúng hơn, tại sao cậu lại trở thành Đại Ma Vương? Và, phép thuật loli hóa rốt cuộc là gì?”
Himura từ từ ngẩng đầu lên.
“Noa-sama…”
Hắn tĩnh lặng nói.
“Tôi đã nghĩ rằng, sớm muộn gì cô cũng sẽ đến thôi.”
“Himura…”
“Người làm loạn thế giới ảo này là tôi. Trước khi bước vào thế giới game, tôi đã thao túng chương trình thiết kế, khiến toàn bộ thế giới game này trở nên giống hệt như tôi tưởng tượng… Tuy không phải một trăm phần trăm, nhưng những nội dung tối thiểu đã được thay đổi rồi.”
“?”
Hiiragi-senpai lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Thao túng chương trình thiết kế… Một người bình thường như cậu làm sao có thể làm được…”
“Những ghi chú mà Noa-sama viết khi chế tạo thiết bị, tôi đã lén đọc và rất chăm chỉ học hỏi rất nhiều thứ, học đến chết đi sống lại, thật sự là học đến mức gần chết. Chỉ cần liều mạng, phàm nhân cũng có thể đuổi kịp thiên tài.”
“Tại sao cậu lại cố gắng thay đổi thế giới này đến vậy…”
“Đó là để tạo ra thế giới lý tưởng của tôi trong thế giới game này.”
Himura nói.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm.
“Chỉ là nói chuyện với một cô bé loli thôi mà đã bị báo cảnh sát… Tôi không thể chịu đựng được thế giới như vậy nữa. Hơn nữa, Noa-sama, người vốn là nguồn an ủi tâm hồn tôi với thân hình siêu loli, cũng bắt đầu ghét bỏ tôi… Bảo tôi phải tự nhốt mình trong phòng… Vết thương lòng tôi đã không thể lành lại được nữa rồi…”
“…………”
“Vì vậy, tôi định sẽ xây dựng thế giới loli lý tưởng của mình trong thế giới game này, rồi mãi mãi sống trong thế giới này…”
Chúng tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Chỉ vì một lý do ngớ ngẩn như vậy, mà lại làm ra chuyện lớn đến thế…
“Cậu, cậu đang nói cái quỷ gì vậy, mau về thế giới thực đi! Cứ tiếp tục thế này, não cậu sẽ bị quá tải, cuối cùng có khi sẽ thành người thực vật đấy…”
“Như vậy cũng không sao. Bởi vì, tôi sống đã không còn hy vọng gì nữa rồi.”
Này, này, này, cậu nghiêm túc đấy à, Himura-kun…
Ánh mắt Himura lạnh lẽo.
“Tôi không muốn nói chuyện với các người nữa, xin các người hãy rời khỏi thế giới này.”
“Noa sẽ không làm thế được!”
Hiiragi-senpai tức giận hét lên:
“Nếu cậu không nghe lời… Noa sẽ đánh cậu đến khi cậu kiệt sức, tự nhiên cậu sẽ phải trở về thôi! Chỉ cần HP về không, game over thì sẽ tự động tỉnh lại!”
“Các người không làm được đâu.”
Himura lập tức đứng dậy, quay đầu lại.
Phía sau ngai vàng xuất hiện một cầu thang dài.
Himura bước lên cầu thang đó.
“Tôi sẽ đến khu vườn trên mái mà tôi yêu thích để nghỉ ngơi, tạm biệt.”
“Đợi, đợi đã!”
“Noa-sama, hãy để những cô bé loli yêu quý của tôi chơi đùa cùng các người nhé.”
Himura vừa nói xong –
Ba cô bé loli xinh đẹp bên cạnh ngai vàng, như muốn bảo vệ hắn, chắn trước mặt hắn.
“Nếu, các người thật sự có thể đánh bại bọn họ, tôi sẽ quay lại chơi cùng các người.”
Nói xong, Himura liền bước lên cầu thang.
Bóng lưng hắn như tan biến vào không gian.
Tiểu Loli Cận Vệ (Stheno) xuất hiện!
Tiểu Loli Cận Vệ (Euryale) xuất hiện!
Tiểu Loli Cận Vệ (Medusa) xuất hiện!
Tôi và Hiiragi-senpai chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Cận vệ của Đại Ma Vương… chắc chắn là kẻ địch siêu mạnh…
Cô bé tóc vàng là Stheno, thô bạo cầm một khẩu súng lớn.
Cô bé tóc xanh là Euryale, cầm một cây búa khổng lồ.
Cô bé tóc đỏ là Medusa, cầm một cây roi được nối từ những con dao nhỏ.
“Himura…”
Hiiragi-senpai cắn môi.
“Nhất định… phải đánh bại các ngươi…”
Cô ấy lẩm bẩm rồi – giơ cây trượng trong tay lên, hét lớn.
“Tuyệt chiêu – (Ma Lực Đại Giác Tỉnh)!”
Dịch theo yêu cầu:
Dưới chân Đồng học tỷ hiện lên vòng tròn phép thuật lấp lánh ánh sáng. Những hạt sáng từ pháp trận bao phủ lấy cơ thể nàng. Các hạt quang tử liên kết tạo thành lớp màng mỏng, cùng ánh lân quang bao trùm toàn thân Hiiragi học tỷ.
- Đồng học tỷ mở mắt.
"Chiêu tấn công - (Phượng Hoàng Chi Vũ)!"
Đầu cây pháp trượng chĩa thẳng về phía Stheno. Từ pháp trượng phun ra đám lửa tựa cánh chim xòe rộng, ngọn lửa hóa thành vô số lông vũ gặm nhấm không khí, xông thẳng về phía Stheno.
Stheno không kịp tránh né. Bị nuốt chửng trong biển lửa lông vũ, nàng văng ngược ra phía sau.
Ôi chao, phép thuật kinh hồn quá đỗi...
"Sau khi dùng tuyệt chiêu Ma Lực Đại Giác Ngộ, trong chớp mắt ma lực sẽ tăng gấp năm lần. Nhưng cái giá phải trả là... không thể sử dụng phép hồi phục HP nữa..."
"Không dùng được phép hồi phục...?"
Tôi đờ người, lẩm bẩm. Giống như con dao hai lưỡi, tuyệt chiêu này chính là như vậy.
- Medusa vung roi lên. Chiếc roi gắn lưỡi dao lao thẳng về phía chúng tôi. Đặc biệt - roi dao còn phân thành bảy nhánh giữa chừng. Tựa rắn bảy đầu, những chiếc roi tấn công dồn dập.
"Á... á a!"
"Phòng ngự thuật - (Quang Chi Thuẫn)!"
Những tấm khiên bán trong suốt hình lục giác xếp chồng lên nhau, hiện ra giữa không trung - chặn đứng đường tiến của roi.
Ngay khi chúng tôi tưởng đã chặn được đòn tấn công - Euryale đã lén tiếp cận, dùng chiếc búa khổng lồ đập mạnh vào Hiiragi học tỷ.
"Á!"
"Hiiragi học tỷ!"
Nàng văng ngược ra xa. Chiếc roi của Medusa chộp lấy thân thể đang bay giữa không trung của học tỷ, như xúc tu nâng bổng lên cao. Cổ họng Hiiragi học tỷ phát ra tiếng rên "Ha... ha!" đầy đau đớn.
Đúng lúc ấy - Stheno vừa ngã xuống đã đứng dậy, mũi súng chĩa thẳng về phía Hiiragi học tỷ.
"Không ổn rồi!" Ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Trên thân súng quấn lấy tia điện tử màu tím. Tia điện ngày càng dày đặc. Rồi... chùm tia điện tím xuyên thẳng về phía Hiiragi học tỷ đang bị treo lơ lửng.
Tia điện xuyên qua toàn thân nàng.
"Ách!"
Hiiragi học tỷ rơi xuống đất. Toàn thân bốc khói.
"Hiiragi học tỷ! Cậu không sao chứ?"
Tôi chạy tới ôm lấy vai nàng. "Ưm... ư ư... đau quá..." Gương mặt nàng nhăn nhó đau đớn. HP chỉ còn một con số, sắp chết đến nơi. Hơn nữa, tia điện tím dường như có hiệu ứng tê liệt, toàn thân nàng đã bất động.
Medusa lại vung roi về phía chúng tôi.
Tôi - "Tuyệt chiêu - (Cảnh Sát Không Bắt Được Đâu Nha)!" Kích hoạt một trong số ít chiêu thức có thể dùng. Đây là chiêu tăng khả năng né tránh.
Tôi bế Hiiragi học tỷ, bật nhảy khỏi vị trí cũ. Chiếc roi đập xuống nơi chúng tôi vừa đứng. May mắn né được, chân tôi chạm đất.
Nhưng - "Hử?" Stheno đã tính toán thời điểm chúng tôi tiếp đất, phóng ra tia điện tím.
"Ừm...!" Tôi gắng đạp đất, né khỏi điểm rơi của tia điện. Suýt nữa thì trúng đòn - dù không bị đánh trúng nhưng bị sóng xung kích hất văng.
Tôi và Hiiragi học tỷ bị ném xuống đất. Nàng nằm cách xa tôi.
"Chết tiệt..." Trận chiến chênh lệch quá lớn. Cứ thế này thì...
Đúng lúc ấy... "Cái gì đây..." Tôi phát hiện góc phòng có chiếc rương báu. Thường thấy trong game, những rương báu xuất hiện ở ngục tối hay lâu đài quái vật. Đây lại là lâu đài của đại ma vương. Có lẽ bên trong chứa vũ khí hoặc bảo vật lợi hại.
Tôi lợi dụng lúc mấy tiểu thư không để ý, lao tới mở rương.
Bên trong là... "Hả...?" - Một chiếc quần lót màu hồng.
"............" Tôi ngây người nhìn chiếc quần lót. Có vẻ đây là trang bị phòng ngự. Nhưng rõ ràng là đồ dành cho nữ, tôi chắc không thể trang bị được...
Đang nghĩ vậy thì... "Có thể... trang bị?" Cầm chiếc quần lót lên, hiện ra dòng chữ "Có thể trang bị". Thì ra đây là trang bị dành riêng cho nhân vật "Nghề nghiệp: Siêu Biến Thái".
Hơn nữa - "Cái gì...? Đây không phải trang bị phần thân dưới, mà là trang bị đầu?" Nghĩa là phải đội chiếc quần lót này lên đầu. Đội quần lót con gái lên đầu... Đúng là biến thái hạng nặng.
Nhưng... Nếu trang bị thứ này có thể tăng phòng ngự... "Kệ đi!" Tôi đội phắt chiếc quần lót lên đầu.
Ô trang bị đầu duy nhất hiện tên "Quần lót của Ả Xấu Xí". Trong chớp mắt - "Á...?" Toàn thân tôi bị ánh sáng chói lòa bao phủ.
Sado Tarou
Nghề: Siêu Biến Thái
Vũ khí: Khăn giấy của Nữ Vương
Đầu: Quần lót Ả Xấu Xí
Thân trên: Áo sơ mi kinh tởm của Otaku
Thân dưới: Quần đùi siêu bẩn
Trang sức: Vòng nô lệ
↓
Sado M. Tarou
Nghề: Biến Thái Thần
Vũ khí: Kinh tởm
Đầu: Kinh tởm
Thân trên: Kinh tởm
Thân dưới: Kinh tởm
Trang sức: Kinh tởm
"Ơ...?" Không gian rung chuyển. Luồng năng lượng còn sót từ người tôi xuyên thủng bầu khí quyển. Đồng thời - năng lượng tôi tăng vọt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy...?
"Sado học đệ... Năng lượng cậu kinh khủng quá. Rốt cuộc..." Hiiragi học tỷ đang nằm dưới đất ngồi dậy lẩm bẩm.
"Hay là..." Đồng học tỷ lóe lên ánh mắt hiểu ra. "Khi tập hợp đủ trang bị đặc biệt, năng lượng cậu đột ngột tăng vọt? Những trang bị dành cho biến thái trông như đồ bỏ đi, nhưng khi kết hợp lại sẽ tạo hiệu ứng đặc biệt... Noa, Noa nghĩ chỉ có thể là vậy!"
Quả đúng thế. Nhưng tốc độ tăng quá nhanh. Tôi còn phát hiện... Trong danh sách chiêu thức xuất hiện tuyệt kỹ mới.
"Siêu chiêu... (Vô Tận Thụ Nạn)?" Hóa ra không chỉ tăng năng lượng, tôi còn học được chiêu mới.
Mấy tiểu thư nhận ra sự thay đổi, lập tức vào thế chiến. Cả ba cùng tấn công tôi.
"Dù năng lực tăng, nhưng một mình chống ba..." Tôi gào lên trong tuyệt vọng: "Siêu chiêu (Vô Tận Thụ Nạn) - Kích hoạt!"
Đồng thời, toàn thân tôi hứng chịu đòn tấn công. Nhưng thay vì gục ngã... "A... a a a a a a a a a a a a!" Tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái!
Không đau chút nào! Thậm chí còn vô cùng dễ chịu! Ước gì mọi người tiếp tục đánh tôi!
Năng lượng tràn ngập cơ thể phóng lên thẳng đứng. Hình thành cột sáng. Thứ ánh sáng ấy... Ánh sáng thụ nạn.
"Uoooooooh!" Năng lượng áp đảo khiến toàn thân tôi như muốn nổ tung. HP, MP, tấn công, phòng ngự, tốc độ, ma lực - mỗi khi bị tiểu thư tấn công lại tăng kinh hồn.
Đúng vậy, (Vô Tận Thụ Nạn) chính là - tuyệt chiêu giúp năng lượng tăng vọt mỗi khi bị nữ giới tấn công.
Tôi nắm chặt nắm đấm phải, áp vào ngực. Tập trung toàn bộ khí chất biến thái vào nắm đấm.
"O...raaaaa!" Cú đấm ngập tràn biến thái khí phóng ra. Dòng năng lượng tựa sóng thần nuốt chửng lũ tiểu thư. Trong ánh sáng - hình bóng các nàng tan biến.
Hạ gục được rồi!
"Thật... kinh khủng..." Hiiragi học tỷ thốt lên.
Giờ chỉ còn... Đại ma vương Himura.
"Sado học đệ..." Hiiragi học tỷ đau đớn nói: "Noa không cử động được nữa... Việc Himura xin nhờ cậu..."
Nàng sắp khóc: "Hắn ta... ngốc nghếch, lại là loli khống, vô cùng kinh tởm. Chỉ vì Noa có thân hình tiểu nữ mà đến gần, gia nhập CLB Phát Minh. Đúng là đồ tồi tệ. Noa tuyệt đối không kết bạn, không muốn..."
Nàng gắng gượng tiếp: "Nhưng hắn... luôn ở bên Noa. Dù kinh tởm, tồi tệ... nhưng hắn luôn đồng hành, luôn luôn..."
Nước mắt lăn dài trên má: "Hắn đột nhiên biến mất... Noa thấy cô đơn quá..."
"Hiiragi học tỷ..."
"Nếu vì Noa nói lời quá đáng khiến Himura trốn trong thế giới này... Noa nguyện xin lỗi... Noa xin lỗi..."
"Yên tâm đi, Hiiragi học tỷ." Tôi quả quyết: "Tên khốn đó, nhất định tôi sẽ đưa hắn về thực giới."
"Sado học đệ..." Nàng mỉm cười an tâm rồi ngất đi.
Tôi - quyết tâm bước lên cầu thang.
Đầu cầu thang là khu vườn hoa tuyệt đẹp trên sân thượng. Khu vườn rộng mênh mông, có lẽ còn lớn hơn sân trường.
Himura - đang quay lưng nhìn xuống. Tôi từ từ tiếp cận.
"... Cậu hạ được lũ tiểu thư rồi à? Đúng là Sado." Hắn quay lại từ từ.
"Himura..."
Tôi nghiêm giọng: "Về thực giới đi. Ở đây cũng chẳng được gì đâu."
"Ta không về. Nơi đó... không còn chỗ cho ta."
"Himura, Hiiragi học tỷ cô ấy..."
"Sado." Himura - chuyển sang chế độ chiến đấu.
"Ta là... Đại Ma Vương Himura, kẻ thống trị thế giới này..."
Toàn thân hắn toát ra một luồng hắc khí u ám.
"Không cần nói nhiều... Tiếp theo, chúng ta hãy nói chuyện bằng nắm đấm đi..."
Đại Ma Vương Himura đã xuất hiện!
"Himura..."
Tôi siết chặt nắm đấm.
Dù gì cũng phải đánh thôi...
"Tuyệt thật..."
Tôi nghiến răng.
"Đối với thằng khốn nói mãi không nghe, chỉ còn cách đánh cho nó hiểu!"
Mấy cái chỉ số vừa tăng vọt nhờ bị hành hạ vô tận vẫn còn nguyên đấy.
Giờ đây tôi –
Tuyệt đối không thua bất cứ ai.
Toàn thân tôi bùng phát ra khí chất biến thái.
Sắc mặt Himura biến đổi.
"Himura!"
Hắn lao tới với tốc độ cực nhanh.
Tôi đối đầu trực diện với Himura.
Hắn bay văng ra, cày nát cả mặt sàn sân thượng.
"Ưm..."
Himura lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi.
Rồi sau đó...
"Tuyệt chiêu – (Hắc Lolita Cầu)."
Quanh Himura xuất hiện mấy quả cầu năng lượng đen tối.
Những quả cầu đen kịt kéo theo cái đuôi đen sì lao thẳng về phía tôi.
Còn tôi...
"Hựaaaaa!"
...thì liên tục vung nắm đấm, đánh tan tất cả các quả cầu.
"Cái gì..."
Himura lộ vẻ kinh ngạc.
Tôi bay tới chỗ Himura.
Cú đá mang theo khí chất biến thái nổ tung trên mặt Himura.
"Á, á phập...!"
Himura bay văng ra một cách kinh người.
Hắn ngửa mặt ngã vật xuống.
Tôi đã thắng.
Tôi tin chắc vào chiến thắng của mình.
"Heh... hehe..."
Himura từ từ đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười.
"Cũng không tệ nhỉ, Sado Tarou-kun..."
Tôi cảm thấy nụ cười của hắn rất thản nhiên, không kìm được nhíu mày.
"Xem ra, tôi không nghiêm túc là không được rồi."
"Nghiêm túc?"
"Ừm ừm."
Himura gật đầu –
"Tuyệt chiêu – (Siêu Ma Biến Thân)!"
Hắn nói.
Trong tích tắc...
Toàn thân Himura bị bao bọc bởi một cái kén màu đen.
"...?"
"Hù, ồ ồ..."
– Toàn bộ cơ bắp trên người Himura phình to.
– Da hắn cứng lại, biến dạng trông như lớp giáp.
– Trên trán còn mọc ra hai chiếc sừng xoắn vặn.
– Và sau đó, đôi cánh đen sì mọc ra từ lưng, xé toạc cái kén bao bọc Himura.
"Phù..."
Himura cười mãn nguyện.
"Biến thân xong xuôi..."
Tôi run rẩy nhìn chằm chằm vào Himura.
Tên này, thật sự biến thân rồi kìa...
Bộ mặt thật của Đại Ma Vương Himura.
Thật đáng ghét.
Tôi cảm thấy mình sắp bị khí thế của hắn nuốt chửng.
"Cũng chỉ là biến thân thôi, có gì mà ghê gớm?"
Tôi vội vàng tự cổ vũ bản thân, lao tới tấn công Himura một trận tơi bời.
Nhưng Himura vẫn đứng thẳng tắp, không hề nhúc nhích.
"Uwo!"
Tôi dùng toàn bộ sức lực, vung nắm đấm phải, đánh trúng bụng Himura.
Nhưng –
"Á...?"
Himura vẫn bất động.
"Khốn, khốn kiếp!"
Tôi dùng nắm đấm chứa sức mạnh biến thái, đánh khắp người Himura.
Cứ đánh mãi, đánh mãi.
Cứ đánh mãi, đánh mãi, đánh mãi.
Nhưng...
...Himura vẫn không hề hấn gì.
"Ngươi chỉ có thế thôi sao? Hiếm khi tôi biến thân, để tôi chơi thêm chút nữa đi mà."
"Câm, câm miệng!"
Tôi đá móc lên trên, trúng vào mặt bên của Himura.
Nhưng vẫn không thể làm hắn bị thương.
"Ôi chao, yếu ớt quá vậy nhỉ..."
Himura thở dài một hơi.
"Muốn đá thì... phải như thế này!"
Nói xong, Himura tung một cú đá xoay.
"Á—!"
Một cú va chạm quá mạnh.
Bị Himura đá trúng bụng, tôi văng xa ba mươi mét.
"Khụ, khụ phập..."
Khốn thật...
Sức mạnh này kinh khủng quá...
Tôi đứng dậy, trừng mắt nhìn Himura.
Himura đưa tay phải ra –
Hướng về phía tôi.
"Tuyệt chiêu – (Chớp Lolita Cuối Cùng)!"
Lòng bàn tay Himura phát ra luồng sáng đen.
Rồi sau đó –
Trong khoảnh khắc...
Tôi đã bị đánh gục xuống đất, gần như bị chôn vùi vào lòng đất.
"A... ư..."
Vừa, vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...?
À đúng rồi, tôi đã trúng một đòn của Himura...
"Khụ... á, á à...?! Sao...?"
Tôi kiểm tra thông tin của mình, kinh hãi tột độ.
Điểm HP, chỉ còn một chữ số thôi ư?
Sao, sao có thể chứ...
"Yếu ớt quá... Yếu ớt đến thảm hại nhỉ..."
Himura nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Hết cách rồi...
Không thắng được rồi...
Tuyệt đối không thắng được rồi...
Mặc dù vậy –
"Ồ... Ngươi vẫn đứng dậy được à..."
Vẻ mặt Himura có chút ngạc nhiên.
Tôi cố gắng đứng dậy, trừng mắt nhìn Himura với ánh mắt kiên cường.
Tôi đã hứa với Hiiragi-senpai rồi...
Cho nên, tôi vẫn chưa thể thua được...
"...Nhìn ánh mắt ngươi, có vẻ vẫn chưa chết nhỉ."
Himura nheo mắt lại.
"Nếu đã vậy, tôi sẽ phá hủy tâm trí ngươi trước."
Nói xong, Himura đưa ngón trỏ tay phải chỉ về phía tôi.
"Tuyệt chiêu – (Phá Lolita)!"
Ngón trỏ của hắn – phát ra một luồng sáng như kim châm.
Luồng sáng đó xuyên thẳng vào cổ họng tôi.
"Khụ khụ...!"
Tôi rên rỉ.
Nhưng –
"Ơ, lạ nhỉ?"
Mặc dù cảm thấy va chạm, nhưng lại không hề đau.
Điểm HP cũng không giảm.
Tại sao chứ...
Lúc này, tôi mới nhận ra.
Vật phẩm trang bị trên người tôi – chiếc vòng cổ nô lệ đã bị phá hủy.
"Đây là tuyệt chiêu phá hủy trang bị, tuy không gây sát thương, nhưng có thể phá hủy trang bị của ngươi."
"Cái gì..."
Tuyệt chiêu này hoàn toàn không công bằng chút nào...
Sau khi vòng cổ nô lệ bị phá hủy, bộ trang bị biến thái mạnh nhất của tôi đã xuất hiện một lỗ hổng.
Tôi lại trở về thân phận yếu nhất lúc ban đầu.
Đương nhiên, hiệu ứng bị hành hạ vô tận cũng biến mất.
"Sao, sao lại thế..."
Himura lại tiếp tục sử dụng Phá Lolita –
Khăn giấy của Nữ Vương...
Cả chiếc áo sơ mi mãn nguyện của otaku, đều bị phá hủy.
"A,..."
Mỗi khi mất đi một món trang bị, trong lòng tôi lại xuất hiện một vết nứt.
Ngón tay Himura chỉ vào đầu tôi.
Hắn phát ra một tia sáng mảnh.
Tia sáng đó phá hủy chiếc quần lót tam giác của cô gái xấu xí khổng lồ –
Cú sốc này khiến tôi ngửa mặt ngã vật xuống.
"...Chiếc quần đùi thì cứ để lại đó, xem như là lòng từ bi cuối cùng của tôi dành cho ngươi."
Himura nói.
"............"
"Nếu ngươi còn mong chờ có đồng đội đến giúp thì tôi khuyên ngươi đừng nghĩ nữa. Mời nhìn đây."
Himura nhìn sang khoảng không bên cạnh. Kết quả là, ở nơi hắn nhìn tới, xuất hiện một hiện tượng méo mó –
Màn hình không gian hiện ra Mamiya Yumi-san.
Có vẻ đó là hình ảnh chiếu cảnh Mamiya Yumi ở nơi xa.
Kìa, Mamiya Yumi-san nằm vật trên đất, khắp mình đầy vết thương.
"Đánh bại tất cả Hắc Ám Long cũng khá lợi hại đấy... nhưng xem ra cô ta cũng hết sức rồi. Mặc dù cố gắng lắm mới sống sót, nhưng cũng đã ở trạng thái nguy kịch. Không thể nào kịp đến đây được."
Ma, Mamiya Yumi-san...
"Không chỉ có cô ta."
Tiếp theo hiện ra là Yuino Arashi và Ishidou Mio-senpai ở khu vực phi thuyền đâm vào lâu đài, họ cũng nằm gục trên đất.
"Sau khi hoàn toàn tiêu diệt búp bê thiếu nữ, họ cũng đã cạn kiệt sức lực."
Hình ảnh Hiiragi Noa-senpai bất tỉnh cũng xuất hiện.
Tôi hiểu rất rõ, Hiiragi Noa-senpai hoàn toàn không thể đến giúp tôi được...
"Đồng đội của Sado Tarou-kun, tất cả đều đã thảm hại cả rồi."
Himura thản nhiên nói:
"Tôi đã thắng rồi, Sado Tarou-kun."
"............"
Trái tim tôi –
Đã tan vỡ.
Tôi không thể đứng dậy được nữa.
"...Vậy thì, tôi sẽ cho ngươi đòn kết liễu."
Himura giơ tay phải lên.
Ngọn lửa đen tối bao trùm lấy bàn tay hắn.
"Hãy dùng ngọn lửa địa ngục này, thiêu cháy cả xương thịt ngươi đi..."
Ngọn lửa đen điên cuồng bùng lên.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết.
Ngay lúc này –
Tôi nghe thấy một giọng nói.
"............"
Tôi – chao đảo, rồi lại đứng dậy.
Himura lộ vẻ ngạc nhiên.
"Không ngờ ngươi lại có thể đứng dậy được nữa... Nhưng, tất cả đã kết thúc rồi."
Hắn bình tĩnh nói:
"Tạm biệt nhé, Sado Tarou-kun. Tuyệt chiêu – (Hỏa Ngục)!"
Ngọn lửa như thú ăn thịt nhìn thấy con mồi, nhanh chóng lao về phía tôi.
Ngọn lửa đen đầy tuyệt vọng.
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Phòng ngự ma pháp –"
Tôi hét lớn.
"— (Thủy Thổ Phong Hỏa Dã Nguyên)!"
Trong tích tắc, một vòng tròn ma pháp được vẽ ra dưới chân tôi.
Mạng lưới ánh sáng từ vòng tròn ma pháp giữ lấy ngọn lửa đen tối, biến nó thành khói và tan đi.
"Cái gì...?!"
Himura thốt lên tiếng kinh ngạc.
Thủy Thổ Phong Hỏa Dã Nguyên. Ma pháp phòng ngự tối cao, có thể vô hiệu hóa hoàn toàn các đòn tấn công thuộc tính Hỏa, Phong, Thủy, Thổ.
"Sao có thể chứ? Tại sao Sado Tarou-kun lại biết ma pháp...? Chẳng phải nhân vật có nghề nghiệp biến thái thì không thể sử dụng ma pháp sao..."
Himura lộ vẻ mặt không thể tin được.
"...Chẳng lẽ lúc thay đổi thiết kế đã xảy ra biến hóa gì sao. Thôi, không sao, lần này tôi nhất định sẽ—"
Ngay khi hắn đang nói...
Tôi lao tới trước mặt hắn với tốc độ cực nhanh.
"—?"
Bởi vì, trên lưng tôi đã mọc ra đôi cánh đấu khí – sức mạnh của Long Massage đã toàn lực bùng nổ.
Và sau đó, tôi dồn đấu khí vào nắm đấm của mình.
"Tuyệt chiêu – (Võ Thần Linh Quang Quyền)!"
Tôi tung ra tuyệt chiêu tất sát không màng đến khả năng phòng ngự, giáng mạnh vào ngực Himura.
"Á,!"
Himura bị đòn nặng, bay văng ra phía sau.
"Cái gì... Sức mạnh của Long Massage, và cả tuyệt chiêu của Võ Đạo Gia...?"
Himura trợn tròn mắt, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Và –
"Tuyệt chiêu – (Cự Bổng Xung Kích)!"
Tay phải tôi, xuất hiện một cây gậy bóng chày được hình thành từ đấu khí.
Tôi nắm cây gậy ngang hông – rồi đâm mạnh một cú.
Đầu gậy cắm trúng trán Himura.
Nổ tung.
Cú va chạm mạnh đến mức mặt đất cũng rung chuyển.
Cây gậy và cú đâm đồng thời vỡ vụn, biến thành năng lượng phá hoại xung kích vào Himura.
"Ồ,,——!"
Himura kêu lớn, lộn nhào ngã vật xuống đất.
Hắn nằm úp sấp trên nền đất.
"Sao có thể... sao có thể..."
Himura ngẩng đầu lên.
"Sado Tarou-kun, rốt cuộc đây là—"
"Kỹ năng ẩn – (Năng Lượng Tình Bạn)."
Tôi nói.
"Đây là một tuyệt chiêu như thế này... khi tất cả các thành viên trong đội đều chỉ còn một chữ số HP... thì sẽ chuyển giao năng lực của mình cho một người nào đó trong đội..."
Ishidou Mio-senpai.
Yuino Arashi.
Hiiragi Noa-senpai.
Cả Mamiya Yumi-san, người chỉ vừa mới gia nhập đội trong chốc lát.
Mình đã tưởng chừng gục ngã, thế nhưng đúng lúc ấy, tiếng của các cô ấy vang lên.
Họ bảo – hãy trao sức mạnh cho mình.
Sức mạnh được gửi gắm ấy hòa quyện vào cơ thể mình, biến thành một năng lượng tối thượng, mạnh đến mức vượt qua cả sự hành hạ vô tận. Nhờ vậy, mình có thể đứng dậy một lần nữa.
“Thì, thì ra là thế… Có chiêu này ư… Đây là tính toán sai lầm của mình…”
Himura nhăn nhó khuôn mặt đau khổ, đứng bật dậy.
“Thế nhưng… mình vẫn chưa thua đâu…”
Dứt lời, Himura giơ cao tay phải.
Trên tay hắn, xuất hiện một thanh kiếm đáng ghét. Nhìn kỹ, lưỡi kiếm hiện rõ hình dáng chữ 『ロ (Ro)』 và 『リ (Ri)』 nối liền vào nhau, nhưng hơi méo mó.
Một năng lượng kinh người tỏa ra từ thanh kiếm. Đó hẳn là vũ khí cuối cùng của Himura rồi.
Mình –
Cũng như Himura, đồng thời giơ cao tay phải.
Trên tay phải mình, một thanh kiếm được hình thành từ chính sức mạnh của bản thân xuất hiện. Thanh kiếm này chính là sự cụ thể hóa của tất cả sức mạnh được gửi gắm vào mình.
Mình và Himura cùng nhau giơ kiếm lên.
“Himura…”
“Sado-kun…”
Cả hai đều đã chuẩn bị tinh thần.
Đây sẽ là – đòn kết liễu cuối cùng.
Kiếm của cả hai phát sáng. Khí quyển rung chuyển, với ánh sáng đen và trắng. Ánh mắt chúng mình giao nhau.
“Himuraaa…!”
“Sado-kun…!”
Mình…
Và Himura.
Đồng thời đạp mạnh xuống đất.
Phóng về phía đối phương.
Cả hai đều không nghĩ đến chuyện phòng thủ. Dùng hết sức lực toàn thân, dồn hết ý chí của mình…
Gửi gắm vào thanh kiếm.
“Himuraaaaa——!”
“Sado-kun——!”
Kiếm vung xuống –
Sóng năng lượng trắng và đen va chạm trực diện. Tiếng nổ vang trời, mây bị thổi bay, mặt đất trên sân thượng nứt toác, tất cả mọi thứ đều bị ánh sáng bao trùm.
Và rồi…
Sân thượng tĩnh lặng.
Mình và Himura, đứng quay lưng vào nhau.
Cuối cùng –
“…Khụ, khụ khụ!”
Kẻ rên rỉ ngã xuống đất – là Himura.
Mình ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm:
“…Mọi người, mình thắng rồi.”
Mình khẽ thở phào một hơi.
Mình quay người, bước đến bên Himura. Himura dù gần như kiệt sức, nhưng vẫn còn một hơi thở. Toàn thân hắn run rẩy, ngẩng đầu nhìn mình. Hắn đã thoát khỏi trạng thái biến thân, trở lại là Himura như thường ngày.
“Tuyệt vời quá, Sado-kun.”
Himura mỉm cười nói:
“Mình đã không còn bất kỳ sức lực nào nữa.”
“Himura…”
“Thôi nào, Sado-kun, xin cậu hãy cho mình đòn kết liễu cuối cùng đi.”
“…………”
“Dù Noa-sama từng nói – chỉ cần HP về 0, trò chơi kết thúc thì sẽ tự nhiên tỉnh dậy, nhưng thật ra không phải vậy. Đối với các nhân vật bình thường thì có thể, nhưng mình đã đồng hóa với đại ma vương cuối cùng trong thế giới game rồi, nếu HP về 0, mình sẽ chỉ hóa thành hư vô mà biến mất… Nhưng, đó cũng là điều mình đáng phải nhận.”
“…………”
“Đừng khách sáo, Sado-kun, hãy cho mình đòn kết liễu cuối cùng đi.”
Himura nói. Đúng lúc này, toàn thân hắn –
Bị bao trùm bởi một luồng sáng dịu dàng nhàn nhạt.
『——Himura, xin lỗi nhé.』
“Á…?”
Himura ngây người nhìn luồng sáng đó.
“Đây là… phép thuật hồi phục? Tại sao…”
“Không phải mình, là sức mạnh của Hiiragi-senpai…”
Mình cúi xuống nhìn Himura nói:
“Himura, Hiiragi-senpai cũng đã suy nghĩ lại rồi. Cô ấy vô cùng hối hận, cảm thấy mình đã nói những lời quá đáng với cậu, cô ấy bảo muốn xin lỗi cậu.”
“Noa-sama sao…?”
“Ừ, đúng vậy. Hơn nữa, cô ấy còn nói – không có cậu, cô ấy cảm thấy rất cô đơn.”
Himura mở to mắt.
“Noa-sama…”
“Himura, cậu không cô đơn sao? Sẽ không còn gặp được Hiiragi-senpai, chúng mình, và cả các bé gái ở thế giới thực nữa, cậu không cảm thấy cô đơn sao? Cậu không muốn… gặp lại mọi người một lần nữa sao?”
Mình vừa nói vậy –
Himura hắn –
Nước mắt lã chã rơi.
“Mình muốn gặp mọi người…”
Giọng hắn run rẩy.
“Mình cũng muốn gặp mọi người mà… Noa-sama, và cả các bé gái ở thế giới thực nữa…”
…Hóa ra không bao gồm ‘chúng mình’ ư? Haiz, thôi vậy.
Mình mỉm cười…
…Rồi đưa tay phải về phía Himura.
“Lúc nào cũng có thể gặp được thôi.”
Chỉ cần muốn gặp, lúc nào cũng có thể gặp được –
Himura hắn.
Nắm lấy tay mình.
Vài ngày sau khi chúng mình thuận lợi trở về thế giới thực, vào một ngày nọ.
Đang lúc mình nghỉ ngơi trong phòng, chuông cửa reo lên.
Mình bước ra cửa, trước mắt là –
“Hiiragi-senpai?”
“À, ừm.”
Hiiragi-senpai mặt hơi ửng hồng một cách kỳ lạ, nói. Hiiragi-senpai mặc đồ thường, trên tay cầm một thứ giống như hộp dụng cụ. Mình hơi ngạc nhiên.
“Ơ… Có chuyện gì vậy ạ? Sao tự nhiên lại đến thế?”
“Là để thực hiện lời hứa.”
“Lời hứa?”
“Cậu từng nói… dàn âm thanh có vấn đề cần sửa chữa. Vì vậy, Noa đến để sửa đây.”
“À…”
Mình quả thật đã nói vậy.
“Vậy là, cậu đã cất công…”
Mình lẩm bẩm. Hiiragi-senpai khẽ gật đầu, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Ơ… Vậy, cậu có vào không?”
May mắn thay, bây giờ mẹ và chị mình đều không có nhà. Thật sự, việc họ không ở nhà giúp mình rất nhiều.
“Có, có được không ạ?”
“Ừm, à. Bây giờ trong nhà chỉ có mình thôi ạ.”
“Chỉ, chỉ có một mình Sado-kun thôi ạ?”
Hiiragi-senpai đỏ mặt nói.
“Cậu không vào sao?”
Mình hỏi. Hiiragi-senpai vẻ mặt nghiêm túc.
“Đừng, đừng lo… Noa đã chuẩn bị tâm lý rồi…”
“À…”
Mình cũng không biết Hiiragi-senpai đã chuẩn bị tâm lý gì, đành gật đầu cho có lệ. Mình dẫn cô ấy vào phòng mình.
“Đây là phòng của Sado-kun sao…”
Hiiragi-senpai có vẻ rất cảm động.
“À, chính là cái dàn âm thanh này.”
“À, được.”
Hiiragi-senpai luống cuống ngồi xuống trước dàn âm thanh. Mình định chuẩn bị trà, nhưng rồi nghĩ lại, cứ sửa xong dàn âm thanh đã. Thế nên mình ngồi xuống giường, lặng lẽ nhìn Hiiragi-senpai bận rộn.
Kết quả –
“Sado-kun…”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện của Himura… thực sự rất cảm ơn cậu…”
“Đừng nói thế, may mà không diễn biến thành tình huống tồi tệ nhất là được rồi.”
Himura khi trở về cuộc sống thực, bây giờ đã sống một cuộc sống bình thường. Cứ như thể hắn đã quên sạch những chuyện lung tung đó.
Hiiragi-senpai bận rộn đôi tay trước dàn âm thanh.
“Tất cả là nhờ công cậu. Lúc nào cũng là Sado-kun cứu Noa.”
“Đừng bận tâm chuyện đó mà.”
Mình khẽ cười nói.
“Noa đương nhiên bận tâm… Phải làm thế nào để báo đáp ân huệ của Sado-kun đây…”
“Ân huệ gì chứ…”
“Chỉ cần có thể báo ân, Noa làm gì cũng được. Thật, thật sự làm gì cũng được đấy nhé… Chỉ cần là điều Sado-kun muốn, bất cứ chuyện gì cũng…”
Hiiragi-senpai không hiểu sao lại đỏ mặt lẩm bẩm.
“…………”
Mình –
Đứng dậy khỏi giường.
“Hiiragi-senpai…”
“Sa, Sado-kun…?”
Hiiragi-senpai ngạc nhiên nhìn mình.
“Sao vậy, cậu sao lại có vẻ mặt nghiêm túc thế… Á? Chẳng, chẳng lẽ!”
Hiiragi-senpai vẻ mặt hoảng hốt.
“Vì Noa đã nói ra những lời đầy ẩn ý rằng chuyện gì cũng đồng ý, nên đã khiến công tắc trong lòng Sado-kun bật lên… Vậy thì…”
Hiiragi-senpai mặt đỏ bừng.
Rồi, cô ấy cúi đầu.
“Được, được thôi ạ… Nếu Sado-kun muốn…”
“Hiiragi-senpai… Cái đó…”
Mình cứng người chỉ vào dàn âm thanh.
“Kia là… cái gì vậy?”
“Á…?”
Cái dàn âm thanh mà Hiiragi-senpai đang sửa…
Không biết từ lúc nào, đã không còn là dàn âm thanh nữa rồi. Các thiết bị điện tử đủ loại trong phòng, tất cả nối liền vào nhau, vậy mà lại biến thành một khối máy móc khổng lồ gớm ghiếc.
“Á, ôi trời! Vì Noa vừa nghĩ chuyện kỳ quặc vừa làm, nên không biết từ lúc nào đã…”
Khối máy móc gớm ghiếc phát ra tiếng rít rít, bắt đầu khởi động. Rồi vươn ra những xúc tu như dây điện, trói chặt cơ thể mình và Hiiragi-senpai.
“Cái gì…!”
“Á á…!”
Và rồi…
Khối máy móc phun ra lửa như tên lửa phản lực – xuyên thủng mái nhà bay vút lên trời.
“Ôi trời! Mái nhà của mình!”
“Chết, chết rồi…”
Khối máy móc cứ thế trói chặt chúng mình, bay ngày càng cao.
“Hi, Hiiragi-senpai! Rốt cuộc đây là loại máy móc gì vậy? Còn nữa, chúng ta rốt cuộc sẽ đi đâu vậy?”
“Noa, hức hức, Noa không biết! Noa cũng không biết đâu!”
Hiiragi-senpai vừa khóc vừa kêu toáng lên.
“Cái gì mà không biết chứ…”
“Có lẽ nào, cứ thế này sẽ bay lên vũ trụ mất…”
“Vũ, vũ trụ…”
Thật sao đây…?
Mình và Hiiragi-senpai –
…Mặt mày tái mét, hét toáng lên.