Buổi sáng.
"Ừm..."
Tôi mở mắt định ngồi dậy thì -
"——?"
Phát hiện có thứ gì đó mềm mại đang ép sát vào người.
Thứ mềm mại này chắc chắn là... ngực con gái...
"Ch-Chị Shizuka!"
Tôi phản xạ hét lên.
Nhưng người ôm tôi không phải chị gái.
Cũng chẳng phải mẹ.
Trên giường tôi là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài óng ả.
"Ah... Tarou-nii, chào buổi sáng ạ."
"Na-Nanaha?!"
Cô ấy là em họ của tôi - Sado Nanaha.
Nanaha hiện đang học năm nhất cấp hai, sống cách nhà tôi khoảng một giờ đi tàu.
Tôi sửng sốt đến mức không thốt nên lời: "Sao... sao em lại ở đây... mà còn trong chăn của anh..."
"Hehehe."
"Đ-Đây không phải lúc để cười như thế đâu..."
Dù nụ cười ấy rất đáng yêu, tôi không dễ bị lừa đâu. Tôi hiểu rõ bản chất thật của Nanaha mà.
Nanaha mặc đồng phục trường.
Kỳ lạ là bộ đồng phục được mặc rất phản cảm - tất cả cúc áo đều mở toang, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Đúng lúc đó -
"Tarou!"
"Ta! rou!"
Cánh cửa phòng tôi bật mở, chị Shizuka và mẹ xông vào.
"Tarou, ngủ chung đi! Hãy cùng nhau làm những chuyện người lớn nào!"
"Tarou, hai mẹ con mình vật lộn kiểu người lớn nhé!"
Họ hét lên rồi đờ người ra khi thấy Nanaha trong phòng.
"Na-Nanaha? Sao cháu lại ở đây?"
"Và... còn ở trên giường..."
Nanaha đỏ mặt: "Bởi vì... Tarou-nii gọi cháu đến từ sáng sớm..."
"Hảaaaa?"
Tôi trợn mắt kêu lên.
Em đang nói cái quái gì thế, Nanaha!
Nanaha vặn vẹo trên giường:
"Anh ấy gọi điện bảo em: 'Anh muốn làm chuyện ấy với em, đến phòng anh ngay. Nhớ mặc đồng phục đấy, thế mới dễ thương mà, hehehe.'"
"C-Cái gì..."
"Không... thể nào... *khụ*..."
Chị và mẹ tái mặt như sắp nôn ra.
"Nanaha, sao em lại nói dối-"
Tôi chợt nhận ra...
Nanaha đang nở nụ cười đắc ý nhìn hai người họ.
"Kukuku... Xem bộ họ sốc nặng nhỉ. Đã quá!"
Đúng vậy -
Từ nhỏ Nanaha đã bị chị và mẹ đối xử tệ nên vẫn còn hận. Kế hoạch trả thù của cô bé là giả vờ thân mật với tôi để khiến họ ghen điên lên... Lần này cũng là một phần kế hoạch.
Hơn nữa, Nanaha là kiểu "腹黒少女" (cô gái đểu giả) mà chị và mẹ tôi vẫn chưa biết bản chất thật.
Nanaha trở lại vẻ ngoài ngây thơ:
"Nhưng em rất vui khi được Tarou-nii gọi đến! Vì em cũng cực kỳ thích anh mà!"
Nói rồi cô bé ôm chầm lấy tôi.
Tim tôi đập thình thịch vì cái ôm bất ngờ.
"Ch-Chờ đã... Nanaha!"
"Tarou-nii, chúng ta yêu nhau mà đúng không? Khi em đủ tuổi kết hôn, hãy cưới nhau ngay nhé!"
Kết quả -
"Con nhỏ không biết trời cao đất dày này... Phải xử lý thôi..."
"Đúng rồi, tuyên bố Nanaha sẽ tiêu vong..."
Chị và mẹ phát ra sát khí dữ dội.
Họ hóa thân thành hiện thân của tử thần, tiến về phía Nanaha với khí thế đen tối.
"K-Khoan đã!"
Tôi vội đứng che chắn cho Nanaha.
"Hai người bình tĩnh! Không được giết họ hàng, tuyệt đối không!"
Chị và mẹ sửng sốt:
"Ta-Tarou, sao con lại bảo vệ con bé này?"
"Phải... Phải chăng con thực sự có tình cảm với nó..."
Không, tôi chỉ không muốn người nhà thành sát nhân thôi!
Sát khí của họ càng lúc càng mạnh. Ôi trời, phải làm sao đây!
"Tarou-nii."
Nanaha thì thầm sau lưng tôi:
"Em có cách hay để ngăn họ."
Rồi cô bé nói vào tai tôi kế hoạch.
Nghe có vẻ... cực đoan quá...
Như đang bám víu vào cọng rơm cuối cùng, tôi quyết định thực hiện.
Tôi nhìn Nanaha -
Ôm chầm lấy cô bé một cách nồng nhiệt.
"Aaa, Nanaha! Em đáng yêu quá! Sao em có thể dễ thương thế này? Anh không biết mình sẽ làm gì mất!"
"Uwaaa—!"
"Khụ—!"
Chị và mẹ tái mét như sắp hộc máu.
"Ta-Ta ta ta ta ta ta, Tarou, con đang làm cái gì, ôi..."
"Tại... Tại sao lại ôm Nanaha... Còn khen nó dễ thương..."
"Nanaha là cô gái đáng yêu nhất vũ trụ!"
"Ôi—!"
"Khụ—!"
Hai người hét thất thanh rồi ngã vật ra, sùi bọt mép bất tỉnh.
——Đó là kế của Nanaha để ngăn họ.
Tôi phải ôm và khen cô bé khiến họ sốc tinh thần mà ngừng hoạt động.
Tạm coi là thành công... Nhưng khi họ tỉnh dậy thì thật kinh khủng...
Nanaha -
"Thắng lợi hoàn toàn rồi nhỉ? Kukuku... Vui muốn khóc..."
Run rẩy vì đắc ý, cô bé tỏ ra vô cùng hài lòng.
Rồi -
"Thôi bỏ qua chuyện đó..."
Nanaha nhìn tôi:
"Tarou-nii... Anh làm lại lúc nãy được không?"
"Hả? Làm lại cái gì?"
Mặt cô bé đỏ ửng: "Là... ôm em... Rồi khen em dễ thương ấy..."
"Hả? Tại sao?"
Chị và mẹ đã ngất rồi, làm nữa cũng vô ích mà...
"Đ-Để phòng hai con gián dai lỳ này sống lại..."
"Phòng xa à... Nhưng họ bất tỉnh rồi, làm nữa cũng chẳng tác dụng..."
Nanaha bỗng đỏ mặt: "V-Vì em thấy thích... À không, thôi! Tarou-nii đồ ngốc! Ngốc lắm!"
Cô bé giận dỗi chạy khỏi phòng.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng kỳ lạ ấy.
—
Đến trường Sakamori.
Tan học, tôi đứng dậy tiếp cận Yuino.
"Nào Yuino, đến CLB Tình nguyện số 2 thôi."
"Ừ, cố lên nhé Tarou."
Yuino gật đầu quả quyết.
——Nhất định phải trở lại CLB.
Về nơi có Ishidou-senpai.
Nhưng...
"Khoan đã."
"Gì thế Tarou?"
"Dù có cố gắng... Senpai vẫn sẽ phớt lờ ta thôi."
"Ừm, đúng thế..."
Yuino ngẩng đầu: "Nhưng... dù sao vẫn phải cố gắng!"
"Phải rồi. Nhưng nên có chiến lược trước."
Yuino suy nghĩ: "Em... có một kế hoạch."
"Cần sự giúp đỡ của Hayama-kun..."
"——Oi, các người đang nhắc tên tôi à?"
Hayama Tatsuyoshi đang định ra về liền quay lại.
Yuino nhìn cậu ta: "Xin hãy giúp chúng tôi."
"Giúp gì?"
Mắt Hayama mở to.
——
Chúng tôi hùng hổ mở cửa phòng CLB.
Ishidou Mio - chủ tịch CLB - nhướng mày khi thấy chúng tôi.
"Lại các người à? Đủ rồi đấy——"
"Senpai."
Tôi nghiêm túc nói:
"Vì bị đuổi khỏi CLB... không được trị liệu M... nên tình trạng em đã trầm trọng lắm rồi..."
"Gì cơ?"
Yuino tiếp lời: "Tarou giờ rất tệ đó ạ."
"——Ohohohohoho!"
Một tràng cười the thé vang lên.
Hayama Tatsuyoshi xuất hiện trong bộ trang phục nữ giới lộng lẫy - một mỹ nhân yểu điệu với mái tóc dài.
"Quý tộc siêu lãng mạn - Tatsuyoshi Antoinette đây! Ohohohoho!"
"Biến thái mặc đồ nữ... kinh tởm..."
Mio-senpai nhíu mày.
"Sao lại dắt thứ này đến..."
"Ohohohohoho!"
"Vẫn cái kiểu cười khó ưa đó..."
Hayama quay sang tôi:
"Đồ biến thái bẩn thỉu!"
Cậu ta hét lên.
"Đồ gớm ghiếc! Mày làm tao muốn nôn ói ra hết cả rồi! Nôn ra cái kiểu quý tộc tao đây này! Quỳ xuống tạ tội đi! Mau úp mặt xuống đất ngay!"
Còn tôi ư...
"Dạ! Được được được được ạ!"
Vừa dứt tiếng hét, tôi lập tức nằm sấp xuống đất.
"Dạ, dạ xin lỗi Tatsuyoshi-sama! Tôi đang tự kiểm điểm đây ạ!"
"Cái gì mà Tatsuyoshi-sama! Phải gọi là Chủ nhân!"
Vừa nói, Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ nhi còn không ngừng đá vào mông tôi.
"Dạ, dạ xin lỗi ạ, Chủ nhân!"
"Hả...?"
Đàn chị Ishidou ngây người nhìn chúng tôi.
"Tại sao cái thể chất siêu M lại... Tên đó chẳng qua chỉ là thằng con trai giả gái thôi mà..."
"Đàn chị Mio..."
Yuino mặt mày xám xịt.
"Chỉ vì đàn chị Mio không chịu giúp Tarou trị bệnh siêu M, nên mới thành ra tệ hại thế này... Thể chất siêu M của Tarou đã nặng hơn rất nhiều rồi..."
"Nặng hơn sao?"
"Vâng, trước giờ thì cậu ấy chỉ có phản ứng với sự hành hạ của phụ nữ không phải người nhà, nhưng bây giờ thì chỉ cần trông có vẻ giống phụ nữ – chỉ cần là đàn ông giả gái hành hạ cậu ấy, thể chất siêu M của cậu ấy cũng sẽ có phản ứng..."
"............."
Đàn chị mặt đầy vẻ ngỡ ngàng.
"Chủ, Chủ nhân! Xin hãy đánh tôi thêm nữa đi ạ!"
Tôi nhe răng cười một cách đáng tởm, rồi gào toáng lên.
—Đương nhiên, thể chất siêu M của tôi chẳng hề trở nặng hơn chút nào.
Cái bộ dạng tôi đang vùng vẫy vì khoái cảm lúc này, tất cả chỉ là diễn mà thôi.
Đây là một kế hoạch nhằm kích thích lòng trắc ẩn và tinh thần trách nhiệm của đàn chị.
Vì đàn chị muốn chúng tôi rút khỏi câu lạc bộ, khiến tôi không thể tiếp tục điều trị siêu M, nên thể chất siêu M của tôi mới trở nên trầm trọng hơn. Nếu nói như vậy, đàn chị sẽ thương xót chúng tôi, hoặc cảm thấy có trách nhiệm, biết đâu sẽ cho chúng tôi quay lại câu lạc bộ—đó là tính toán của chúng tôi.
Vì thế, mới phải nhờ Tatsuyoshi giúp đỡ.
Kế hoạch mà Yuino nghĩ ra, rốt cuộc có thành công không đây...?
"Ưm ưm..."
Đàn chị Ishidou liếc mắt nhìn tôi.
"Tôi cứ thấy cái mức độ ghê tởm của cậu không đủ như mọi khi, cảm giác giả giả thế nào ấy..."
Chết, chết rồi!
Sắp bị đàn chị phát hiện là đang diễn kịch rồi!
Lúc này đành phải dựa vào nghị lực và sự tự sướng mà trụ vững thôi.
Tôi nháy mắt với Yuino.
Yuino khẽ gật đầu.
"Hayama-kun, cái này cho cậu..."
Cô ấy đưa một cây roi đen cho Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ nhi.
Đây là đạo cụ mượn từ câu lạc bộ kịch.
Phải dùng cái này...
Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ nhi vung roi lên.
"Cái đồ heo ngu ngốc thảm hại này! Ta sẽ dùng cây roi yêu thích của ta để trừng phạt ngươi! Ăn một roi đi!"
"Ồ ồ!"
Cây roi vụt vào lưng tôi.
"Á ái! Sướng quá!"
Thật ra chẳng sướng chút nào, phải nói là – đau điếng.
Nhưng mà, tiếng hét đau đớn này giờ phải biến thành tiếng gầm sung sướng, cố gắng lên tinh thần –
"Chủ nhân ơi! Xin hãy cho tôi thêm thật nhiều roi nữa đi ạ!"
"Vậy thì cứ theo ý ngươi muốn, ta sẽ tặng ngươi thêm thật nhiều roi nữa! Ô hô hô hô hô hô!"
Những đòn roi ngày càng tới tấp hơn.
Tat, Tatsuyoshi...
Cậu mạnh quá... Đau quá...
"Tổng thể mà nói thì siêu vui luôn ấy! Ô hô hô hô hô hô! Ô hô hô hô hô hô!"
Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ nhi mặt đỏ bừng, hơi thở khẽ trở nên dồn dập, không ngừng vung roi.
Không được rồi, Tatsuyoshi càng ngày càng hăng!
Sức mạnh của những đòn roi dần tăng lên.
"Ư, ư ư! Đau, đau quá ạ—Không, sướng quá ạ! Đau thật đấy. Á, nói dối đấy, thật ra siêu... ưm... khoái, khoái cảm...!"
"Ha, Hayama-kun, cậu hình như đánh quá đà rồi đấy, đừng quên mục đích ban đầu của chúng ta chứ..."
"Ô hô hô hô hô hô! Ô hô hô hô hô hô!"
Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ nhi mạnh mẽ vung vẩy cây roi.
Những đòn roi mạnh mẽ khiến da lưng tôi sắp bong ra tới nơi rồi.
Tôi đã...
Đến giới hạn rồi.
"Đau, đau lắm đấy đồ đáng ghét!"
Tôi đứng dậy, túm lấy cổ áo của Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ nhi.
"Cậu làm quá đáng rồi đấy! Nhìn thẳng vào mắt tôi này, tôi sắp khóc tới nơi rồi đấy! Thật sự rất đau mà!"
"Cậu, cậu mà cứ nắm cổ áo tôi lắc qua lắc lại thế này, tôi, tôi sẽ ngất mất thôi... Ư hự..."
"Ta, Tarou..."
Nghe thấy giọng của Yuino.
Tôi mới hoàn hồn.
Tôi quay đầu lại, nhìn đàn chị Ishidou.
Đàn chị đang trừng mắt nhìn chúng tôi với ánh mắt rất đáng sợ.
Ồ ồ, sợ chết khiếp...
Khừ, khừ, khừ...
Đàn chị hít một hơi thật sâu rồi gắt lên:
"—Biến về!"
Chúng tôi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
—
Chiều hôm sau khi tan học.
Tôi và Yuino đang ở trong phòng y tế.
Bên cạnh bàn trong phòng y tế, ngồi một người phụ nữ mặc thường phục khoác ngoài chiếc áo blouse trắng. Mái tóc dài của cô ấy buộc ra sau gáy, vẻ mặt mệt mỏi và vô cảm nhìn chúng tôi.
Đó là cô Onigawara Mitsuru, giáo viên phòng y tế.
Gần đây cô Mitsuru cũng ít đến Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 hơn.
Trước đây cô ấy gần như ngày nào cũng đến phòng câu lạc bộ, nhưng gần đây thì khoảng ba ngày mới đến một lần.
Tại sao vậy? Khi chúng tôi hỏi cô ấy lý do...
"Cứ thấy Mio dạo này, tôi cảm thấy hơi đau lòng..."
Cô ấy trả lời chúng tôi như vậy.
"Cô Mitsuru."
Tôi lên tiếng.
"Xin cô, hãy giúp chúng cháu quay lại Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 đi ạ."
"............."
"Cô Mitsuru chắc chắn cũng thấy trạng thái hiện giờ là không ổn đúng không ạ. Cho nên..."
Cứ cầu xin đàn chị như bình thường thì chắc chắn là không được rồi.
Thế nên chúng tôi chạy đến cầu xin cô Mitsuru.
Nếu cô Mitsuru chịu giúp chúng tôi thì biết đâu...
Nhưng, cô Mitsuru lại nói:
"...Tôi nói gì cũng vô dụng thôi!"
"Hả?"
"Mio đã quyết tâm rồi. Dù tôi có đi cầu xin con bé cũng không thể khiến con bé cho các cậu quay lại câu lạc bộ đâu."
"Sao có thể..."
"Thật xin lỗi, cô không giúp được các cậu rồi."
Tôi và Yuino cảm thấy ý chí vô cùng suy sụp.
Tôi ngẩng đầu lên.
"Vậ, vậy thì — có ý tưởng nào có thể làm lay động trái tim của đàn chị không ạ?"
"Ý tưởng?"
"Vâng."
Tôi gật đầu.
Cô Mitsuru là người thân cận nhất với đàn chị Ishidou.
Cho nên...
Dù cô Mitsuru không thể thuyết phục đàn chị, nhưng biết đâu có thể nghĩ ra kế hoạch tác động đến nội tâm của đàn chị... Tôi nghĩ vậy.
"Ý tưởng để lay động con bé sao..."
"Vâng."
"Ý tưởng nào cũng được sao?"
"Ý tưởng nào cũng được ạ."
"Ngay cả những kế hoạch mà chính tôi cũng cảm thấy tỷ lệ thành công không cao cũng được sao?"
"Đúng vậy, dù chỉ có một chút khả năng cũng được ạ."
"Ưm ưm..."
Cô Mitsuru suy nghĩ một lát rồi nói:
"Thế, ý tưởng này các cậu thấy thế nào?"
Tôi và Yuino rời khỏi phòng y tế, đi đến phòng câu lạc bộ Tình nguyện số 2.
Yuino mở cửa phòng câu lạc bộ.
Rồi nói:
"Đàn chị Mio!"
"Arashiko à..."
Đàn chị nói với giọng có vẻ rất chán nản.
Tôi nấp ở bên cạnh lối vào, không để đàn chị nhìn thấy.
"Đàn chị Mio, xin nhìn đây ạ!"
Yuino vừa nói, liền thuận thế xuất hiện –
Là tôi. Tôi xuất hiện trước mặt đàn chị.
"Hả...?"
Đàn chị vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
"Đàn, đàn chị..."
"Tarou heo... Sao cậu lại giả gái vậy..."
Đúng vậy, tôi bây giờ đang giả gái.
Mặt trang điểm, đầu còn đội tóc giả có đuôi ngựa.
Hơn nữa...
Bộ quần áo tôi đang mặc – là đồng phục y tá.
Tức là thiên thần áo trắng đại nhân đó!
—Cô Mitsuru đã nói thế này:
[Mio thật sự thấy Sado Tarou giả gái rất dễ thương. Cho nên, nếu cậu giả gái đến cầu xin con bé, biết đâu con bé sẽ đồng ý cho các cậu quay lại câu lạc bộ đấy... Tuy nhiên, chỉ cầu xin bình thường thì e rằng chưa đủ, vì vậy, cậu có muốn thử đóng các vai nhân vật đáng yêu khác nhau không? Đó là kế hoạch mà tôi nghĩ ra đấy.]
Tôi tin lời cô Mitsuru, hóa trang thành con gái, thậm chí còn chơi cả cosplay...
"............."
Ánh mắt của đàn chị vô cùng lạnh nhạt.
Tôi khúc khích cười.
"Những tổn thương trong trái tim của chị, cứ để thiên thần y tá Tarouko này chữa lành nhé!"
Tôi thử nói câu thoại như vậy.
"............."
Ánh mắt của đàn chị càng lạnh nhạt hơn. Đơn giản là cực hàn.
"Ta, Tarou... Đàn chị Mio, hình như không thích đồ y tá đâu..."
"À, ừm ừm."
Vậy thì, đổi bộ khác vậy.
Tôi lại quay về chỗ cạnh lối vào, nhanh chóng thay đồ.
Thay đồ xong lại xuất hiện.
Lần này – tôi mặc bộ sườn xám màu tím.
Với bộ dạng này tôi nói:
"Đàn chị! Xin chị, hãy cho chúng em quay lại Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 đi ạ!"
"............."
"Xin, xin chị đấy... Chào chị..."
"............."
Xem ra, cái này cũng thất bại rồi!
Tôi lại quay về lối vào.
Kế tiếp là đồ hầu gái.
Ngay sau đó là đồ nữ tu.
Tiếp theo là yukata.
Cái sau sau sau sau đó là nhân viên nhà ga.
Tôi không ngừng cosplay.
Nhưng...
"............."
Cứ mỗi lần tôi cosplay một lần, biểu cảm trên mặt đàn chị lại càng nghiêm nghị hơn.
Không được rồi, giờ biểu cảm trên mặt đàn chị đáng sợ hơn bao giờ hết.
"Ưm..."
Vậy, vậy thì bộ này thế nào?
Tôi đem ra tạo hình dễ thương đã chuẩn bị từ lâu.
—Tôi xuất hiện trong tạo hình chim cánh cụt.
Cảm giác như đang mặc một bộ đồ thú nhồi bông to lớn, lông xù, phần đầu có một lỗ tròn vừa vặn để lộ mặt ra ngoài.
Tôi vẫy vẫy hai tay lên xuống – không, là đôi cánh của tôi.
"Đàn chị! Xin chị, hãy cho chúng em quay lại Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 —"
"Hai ngày liên tiếp..."
"Hả?"
"Hai ngày liên tiếp đều mang cái tên biến thái giả gái kinh tởm này đến đây... diễn những màn hài kịch nhảm nhí... Tôi thực sự tức giận rồi đấy..."
Đàn chị nói với giọng từ địa ngục vọng lên.
Chỉ nghe giọng đó thôi tôi đã thấy sướng run người rồi... Khừ, khừ, khừ...
Đàn chị cô ấy –
Cầm cây gậy bóng chày kim loại trong phòng câu lạc bộ, giơ cao lên.
"Các cậu vừa phải thôi, biến ra ngoài ngay—!"
Cây gậy bóng chày kim loại bị ném về phía tôi như thể ném lao.
"Khụ phụ ô ô—!"
Thật chính xác. Cây gậy bóng chày kim loại vừa vặn đập trúng mặt tôi đang lộ ra.
"Á, á ái—"
"Ta, Tarou?"
Toàn thân tôi bị niềm vui thống trị, ngã ngửa ra sau và ngất lịm đi.
A a...
Chúng ta đúng là lũ ngốc khi đã tin vào kế hoạch của cô Mitsuru mà...
Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường trong phòng mình. Thở dài một tiếng: "Haizz..." Tôi bất giác thở dài.
Dù đã nghĩ ra bao nhiêu là kế sách, đủ mọi chiêu trò... nhưng cuối cùng vẫn thất bại trắng tay.
"Xem ra, có lẽ mình vẫn nên tìm hiểu lý do vì sao chị Ishidou Mio lại muốn chúng ta rút khỏi câu lạc bộ trước đã..."
Thế nhưng, cho dù chúng tôi có năn nỉ ỉ ôi thế nào đi chăng nữa, chị ấy vẫn chẳng chịu chấp nhận.
"Lý do ư...? Lý do gì đây chứ...? Mình hoàn toàn không nghĩ ra nổi..."
Tôi lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường.
Thật sự đấy, rốt cuộc vì sao chị ấy lại muốn chúng tôi rút khỏi câu lạc bộ chứ?
Đúng lúc đó—
"Tarou!"
"Chị, chị Shizuka?"
Chị Shizuka mở tung cửa, lao bổ vào phòng tôi.
Rồi, chị ấy phóng người tới, ôm chầm lấy tôi.
"Chị Shizuka, chị lại không gõ cửa đã—"
"Ưm, trong vòng tay của Tarou, tâm hồn em thật sự được chữa lành biết bao!"
Mặt chị Shizuka cứ cọ cọ vào ngực tôi.
"Thật là dễ chịu quá đi... Ngực em có tạo ra ion âm sao?"
"Làm gì có chuyện tạo ra cái thứ đó chứ!"
Tôi như thường lệ, hất chị Shizuka ra ngoài.
"Thật là hết nói nổi..." Tôi thở dài một hơi.
Chị Shizuka đang nằm lăn lóc dưới đất liền bật dậy ngay lập tức.
"Nghe em nói này, Tarou."
"Gì vậy?"
"Em có biết *fumi-e* không?"
"*Fumi-e*, đó là cái đó phải không. Thời Edo cấm Thiên Chúa giáo, Mạc phủ để tìm ra tín đồ Thiên Chúa giáo đã bắt mọi người giẫm lên ảnh Đức Kitô hoặc Đức Mẹ Maria, ai không chịu giẫm thì bị coi là tín đồ Thiên Chúa giáo và bị bắt ngay tại chỗ..."
"Đúng vậy!" Chị Shizuka gật đầu.
"Từ cái *fumi-e* đó, em đã có một ý tưởng—"
Nói xong, chị Shizuka rút ra một bức ảnh lớn in hình mặt mình.
"Em muốn tổ chức một hoạt động 'giẫm ảnh chị gái'."
"'Giẫm ảnh chị gái'?"
"Đúng vậy! Đây là *fumi-e* để xác nhận tình yêu của hai người!"
Chị Shizuka đặt tấm ảnh của mình xuống sàn.
"Tarou, giẫm thử tấm ảnh của em đi!"
"Hả?"
"Giẫm đi! Nếu em dám giẫm thì cứ giẫm đi!"
Chị Shizuka khoanh tay lại.
"Em biết mà... em tuyệt đối không thể giẫm xuống được đâu phải không? Bởi vì, đây là ảnh của người mà em yêu thương nhất mà! Nếu em giẫm tấm ảnh này, điều đó có nghĩa là—"
"Hây!"
"Ối giời ơi!"
Tôi vừa giẫm lên tấm ảnh, chị Shizuka liền lăn lóc về phía sau, cho đến khi đập vào tường mới dừng lại.
"Chị, chị Shizuka, chị không sao chứ?"
"Tarou! Sao em lại giẫm chứ?"
"Hả? Vì chị bảo em giẫm mà..."
"Quá đáng! Tarou em quá đáng lắm啦啊!"
Chị Shizuka nức nở khóc.
"Tại sao... ảnh của người mình yêu thương, lẽ ra phải không thể giẫm xuống được chứ..."
Rồi, chị ấy lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
"Hay là, Tarou... em muốn kiểu tình yêu này sao?"
"Hả?"
"Chính là giẫm người mình yêu thương dưới chân, thứ tình yêu vặn vẹo này..."
"Không không không, tôi không phải loại người có khuynh hướng S như vậy."
Phải nói là, tôi kiểu gì cũng là thằng siêu M mà!
"Nếu đã vậy, Tarou, em hiểu rồi!"
Chị Shizuka hét lên, nằm dang tay dang chân hình chữ Đại trên giường.
"Đến đây, giẫm em đi! Giẫm nát bét cơ thể của chị gái đi!"
"Chị, chị Shizuka, chị đang nói gì vậy..."
"Chỉ cần là chuyện Tarou muốn làm, bất kể là gì chị gái cũng sẽ phối hợp hết! Kể cả những hành vi bệnh hoạn nhất cũng được! Nên, đến đây đi!"
"............"
"Đặc biệt là, phần ngực em cứ giẫm mạnh vào, chị nghĩ chắc sẽ rất tuyệt vời đó!"
Thật sự... con nhỏ này bị ngốc sao...
Đúng lúc đó...
"Con đúng là đồ ngốc không thuốc chữa mà, Shizuka!"
Mẹ tôi bước vào phòng.
"Mẹ, mẹ Tomoko?"
"Mẹ vừa nghe hết rồi! Shizuka, lý do Tarou giẫm ảnh con rất rõ ràng! Chính là vì Tarou nó không yêu con đó!"
"Sao, sao sao, sao có thể!"
"Bây giờ mẹ sẽ cho con xem bằng chứng!"
Nói xong—
Mẹ tôi rút ra một tấm ảnh mặt mình.
Rồi, nhẹ nhàng đặt lên giường.
"Nào, Tarou. Con hãy giẫm tấm ảnh này đi. Ừ ừ, mẹ hiểu mà. Con không thể giẫm được đâu. Vì, người con yêu không phải Shizuka, mà là mẹ—"
"Hây!"
"Pặc oao!"
Tôi vừa giẫm lên tấm ảnh, mẹ tôi liền nhảy thẳng lên trời, đầu đập vào trần nhà.
"Mẹ, mẹ Tomoko, mẹ không sao chứ."
"Tarou! Sao con lại giẫm xuống chứ?"
"Vì mẹ bảo con giẫm mà..."
"Quá đáng! Tarou con quá đáng lắm huhuhu!"
Mẹ tôi cố gắng hết sức mà rơi nước mắt.
"Con rõ ràng phải yêu mẹ mà, tại sao—À phải rồi, Shizuka! Sao con lại dùng bút dạ quang vẽ bậy lên ảnh của mẹ thế?"
"Vì tấm ảnh này trông có vẻ đã qua chỉnh sửa, nên con nghĩ vẽ thêm vào sẽ gần với thực tế hơn."
"Mặt, mặt mẹ đâu có nhiều nếp nhăn đến thế! Với lại, cái lỗ xoáy lớn trên trán là cái quái gì?"
"Cái chakra trên trán này, có thể hấp thụ năng lượng từ trên trời xuống đó~"
"Mẹ không cần cái thiết lập kỳ quặc này! Nếu con muốn làm thế thì—"
"A a! Mẹ ơi, sao mẹ lại vẽ lên ảnh của người ta thứ trông giống bia phi tiêu thế?"
"Mẹ không bắn phi tiêu, mẹ đổi sang ném compa! Lỗ mũi năm mươi điểm, mắt một trăm điểm. À, bắn trúng mũi rồi! Ba mươi điểm!"
"Á, mũi con đau thật đó! Đây có phải là lời nguyền của mẹ không?"
"Hai người cút ra ngoài cho tôi!" Tôi giận dữ gầm lên.
—
Ngày hôm sau.
Sau giờ học, chúng tôi rời khỏi tòa nhà trường, đi đến phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2.
Hôm nay sẽ dùng phương pháp tấn công trực diện—tôi và Yuino Arashi đã thống nhất như vậy.
Trở về với ý định ban đầu, thành tâm thành ý cầu xin chị Ishidou Mio.
Trong tình hình hiện tại không hiểu rõ lý do bị yêu cầu rút khỏi CLB, chỉ có thể dùng cách này thôi.
Tôi và Yuino Arashi đến trước cửa phòng sinh hoạt CLB.
Và, đúng lúc chúng tôi định mở cửa phòng ra thì...
"—Hãy giúp chúng tôi thực hiện ước nguyện đi mà! Năn nỉ đó!"
Từ trong phòng sinh hoạt truyền ra tiếng nói như vậy.
Hả...?
Tôi và Yuino Arashi không kìm được mà nhìn nhau.
"Thực hiện ước nguyện...?"
"Hay là... có người đến nhờ chị Ishidou Mio thực hiện ước nguyện sao?"
CLB Tình nguyện số 2, là một CLB tồn tại để thực hiện những ước nguyện của học sinh trường Sakurazaka.
Nhưng, cho dù có nhờ CLB Tình nguyện số 2—nhờ chị Ishidou Mio, đừng nói là thực hiện ước nguyện, ngược lại còn gặp phải rất nhiều tình huống thảm hại.
Sau khi tin đồn lan rộng, gần như không còn ai đến nhờ CLB Tình nguyện số 2 nữa.
Có nên gọi là tin đồn không nhỉ? Phần lớn thực ra đều là sự thật mà!
Thế nên, việc có người đến nhờ CLB Tình nguyện số 2 thật sự là một điều hiếm có!
Hiếm có như một phép màu vậy.
Rốt cuộc là ai đã đến nhờ vả chuyện gì đây?
Tôi và Yuino Arashi đều rất muốn biết.
"...Có nên lén nhìn một chút không?"
"À, ừm."
Chúng tôi lén lút mở hé cửa, quan sát tình hình bên trong.
—Ở giữa phòng sinh hoạt, chị Ishidou Mio đang chống nạnh đứng đó.
Trước mặt chị ấy.
Đứng tám nam sinh.
Những nam sinh đó...
Nói tóm lại, đều là học sinh hư.
Ánh mắt sắc bén, tóc nhuộm vàng hoặc cạo trọc. Đồng phục mặc luộm thuộm, trên người đeo đầy phụ kiện lủng lẳng, toát ra một thứ khí chất lười nhác mà nguy hiểm.
Không ngờ trường trung học Sakurazaka lại có loại học sinh như thế này, tôi thật sự giật mình. Họ chính là kiểu bất lương điển hình—ít nhất thì vẻ ngoài là vậy.
Bạn thân của tôi là Hayama Tatsuyoshi tuy cũng ăn mặc giống họ.
Nhưng Hayama Tatsuyoshi và họ toát ra khí chất hoàn toàn khác nhau.
Nói thế có hơi quá lời, nhưng so với Hayama Tatsuyoshi, bọn họ thật sự rất kém sang.
Chị Ishidou Mio nhìn họ.
"Các cậu đến nhờ tôi giúp các cậu thực hiện ước nguyện sao?"
"Đúng vậy, giúp bọn tôi thực hiện đi mà!"
Một nam sinh tóc vàng trong số tám người nói.
"Được, tôi biết rồi!" Chị Ishidou Mio vươn tay phải ra.
"Ước nguyện của các cậu, thân là thần thánh, tôi nhất định sẽ giúp các cậu thực hiện!"
Chị ấy lớn tiếng nói.
Nhìn kỹ lại, khóe miệng chị Ishidou Mio còn ẩn chứa nụ cười tinh quái.
Chắc là vì lời thỉnh cầu đã lâu không có này khiến chị ấy có chút vui vẻ.
"Vậy, ước nguyện của các cậu là gì?"
Chị Ishidou Mio nghiêng đầu hỏi.
Kết quả...
Một trong tám nam sinh, tên đứng giữa trông như thủ lĩnh—với kiểu tóc bờm chim mà chỉ những kẻ bất lương cổ điển mới để—bước lên một bước nói:
"Ước nguyện của bọn tôi—chính là căn phòng sinh hoạt này."
"Hả?"
Chị Ishidou Mio kinh ngạc mở to mắt.
"Ước nguyện là, căn phòng sinh hoạt này?"
"Đúng vậy."
Tên bờm chim gật đầu, nói tiếp:
"Tám thằng bọn tôi đã lập ra CLB Thi đấu Tiếp sức... nhưng vì không có phòng sinh hoạt trống, nên đến giờ bọn tôi vẫn chưa có phòng sinh hoạt nào cả."
CLB Thi đấu Tiếp sức...?
Có thể là do vẻ ngoài khiến người ta thành kiến, nhưng mấy tên này trông có vẻ tuyệt đối sẽ không tham gia bất kỳ môn điền kinh nào cả...
"Vì vậy, mong cô hãy nhường căn phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2 này cho bọn tôi. Đó chính là ước nguyện của bọn tôi."
"Cái gì—"
Chị Ishidou Mio không thốt nên lời.
Tôi và Yuino Arashi cũng vậy, không biết nên nói gì.
Yêu cầu chị Ishidou Mio nhường phòng sinh hoạt?
Nhường căn phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2 này?
"Cái, cái này thì..." Chị Ishidou Mio rõ ràng có chút lúng túng.
Tên bờm chim nhanh chóng tiến đến gần chị Ishidou Mio.
"Gì vậy? Cô từ chối sao?"
"À, ừm ừm..."
"CLB Tình nguyện số 2 này, không phải chuyên thực hiện ước nguyện của học sinh sao? Hay đó là lừa dối vậy? Hả?"
"Tuyệt đối không phải lừa dối!"
"Vậy thì nhường phòng sinh hoạt cho bọn tôi đi!"
"............"
Chị Ishidou Mio—
Lặng lẽ cúi đầu xuống.
Chị ấy trông rất khổ sở.
Ý nghĩ muốn giúp học sinh thực hiện ước nguyện.
Và ý nghĩ không muốn nhường căn phòng sinh hoạt này.
Chị Ishidou Mio đang giằng xé giữa hai luồng suy nghĩ này—trông có vẻ là như vậy.
"Chị Ishidou Mio..."
"Chị Mio..."
Tôi và Yuino Arashi nín thở chờ đợi.
Chị Ishidou Mio, không được đâu!
Dù chị có muốn thực hiện ước nguyện của học sinh đến mấy...
Tuyệt đối không thể giao căn phòng sinh hoạt này cho người khác!
Bởi vì, giao căn phòng sinh hoạt này cho người khác—
Cũng đồng nghĩa với việc tuyên bố sự tồn tại của CLB Tình nguyện số 2...
Đúng lúc đó—
Chị Ishidou Mio ngẩng đầu lên nói:
"...Chuyện này, tôi không làm được."
"Hả?"
「Tôi rất muốn giúp các cậu hiện thực hóa ước mơ. Nhưng riêng căn phòng sinh hoạt câu lạc bộ (CLB) này, tôi tuyệt đối sẽ không nhường cho ai cả. Bởi vì, nếu không có nó, CLB Tình nguyện số 2 cũng sẽ không còn… Như thế, tôi sẽ không thể giúp đỡ mọi người thực hiện mong muốn nữa rồi…」
Mấy gã con trai lộ vẻ mặt khó chịu.
Ishidou Mio học tỷ (senpai) cố sức nói:
「Các, các cậu không còn ước muốn nào khác sao? Nếu là những điều khác thì—」
「Oa! Vô dụng thôi!」
Gã học sinh đầu trọc buông lời.
Thái dương Ishidou Mio học tỷ giật giật.
「Ngươi, ngươi dám nói ta vô dụng? Ngươi lại dám đối với Mio đại nhân ta…」
Tiếng lầm bầm trầm thấp vang lên. Học tỷ toàn thân toát ra sát khí.
Chết, chết rồi!
Cứ đà này, căn phòng CLB sẽ biến thành biển máu mất!
「Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, đồ bạch tuộc!」
Aizaa, đồ đầu trọc kia, ngươi đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa nữa… Mà nói thật ra thì, trông ngươi còn giống bạch tuộc hơn ấy chứ…
「Hừ, ước muốn gì chứ.」
Gã con trai tóc vàng nói.
「Tôi biết thừa mà, cái CLB Tình nguyện số 2 này, cả bà nữa, nói gì mà giúp học sinh thực hiện ước muốn, kết quả là toàn gây ra mấy chuyện tầm phào. Thế nên học sinh mới chẳng ai dám đến, giờ thì căn bản chẳng có ma nào thèm nhờ vả bà nữa.」
「Ưm…」
Học tỷ rên khẽ.
Gã tóc vàng nở nụ cười ghét bỏ.
「Cái CLB không ai muốn này, tồn tại cũng có ý nghĩa gì đâu! Thế nên, giờ giải tán CLB ngay rồi nhường lại phòng cho bọn tôi đi. A, cứ thế mà làm!」
「Ai bảo cái CLB này không ai muốn hả… Cái tên khốn nhà ngươi…」
Học tỷ phóng ra sát khí sắc lạnh.
Gã tóc vàng có vẻ hơi sợ hãi. Chắc là bị sát khí kinh người của học tỷ dọa cho khiếp vía rồi.
Lúc này, gã đầu máy bay nói:
「Thôi thôi, bình tĩnh đi.」
「Bình tĩnh nỗi gì hả, đồ ngốc, để cái kiểu tóc xấu hổ đó.」
「Kiểu, kiểu tóc xấu hổ… Thôi được rồi, tôi thừa nhận là bọn tôi có hơi nói quá. Nhưng mà, không có ai đến nhờ vả cái CLB này cũng là sự thật mà, phải không?」
「…………」
Học tỷ khó chịu ngậm miệng.
「Nghĩa là, CLB này bây giờ gần như không hoạt động gì cả, một CLB như thế lại có thể chiếm giữ căn phòng CLB tuyệt vời này thì thật là kỳ cục. Hơn nữa—」
Gã đầu máy bay nhìn quanh phòng CLB.
「Những thành viên khác đâu hết rồi? Có vẻ như chẳng ai ở đây cả!」
「Thành viên…」
Nhắc đến đây—
Sắc mặt học tỷ trở nên u ám.
「Thành viên… chỉ có tôi, bây giờ chỉ có một mình tôi thôi.」
「A? Chỉ có một mình bà sao?」
Gã đầu máy bay cúi đầu nhìn học tỷ.
「Nếu vậy thì càng lạ nữa! Nếu một CLB như thế này cũng có thể có phòng CLB, thì nhường phòng cho CLB tám người bọn tôi chẳng phải có ý nghĩa hơn sao? Ai cũng sẽ nghĩ thế thôi.」
「Ai quản có ý nghĩa hay không chứ—」
「Thế nên, bọn tôi sẽ đặt cược căn phòng CLB này, quyết đấu một trận đi.」
「A?」
Học tỷ trợn tròn mắt.
「Bọn tôi sẽ thi đấu xem ai phù hợp hơn để sử dụng căn phòng CLB này. Người thắng sẽ có được phòng CLB. Người thua, vì không có phòng CLB nên phải tự động giải tán, thế nào?」
「Tại sao tôi phải thi đấu với các cậu chứ! Các cậu về mà tự tè ra soi gương lại đi rồi hẵng đến!」
「Bởi vì bà không thể hiện thực hóa ước muốn của bọn tôi mà!」
Gã đầu máy bay nói.
「Ưm…」
Học tỷ hơi chùn bước.
Không thể giúp người khác hiện thực hóa ước muốn – câu nói này đối với học tỷ mà nói, thực sự rất nặng nề.
「Coi như là bồi thường đi, vì bà không thể hiện thực hóa ước muốn nhường lại phòng CLB của bọn tôi mà! Đã vậy thì, ít nhất hãy cho bọn tôi một cơ hội đi, điều này bà cũng không làm được sao?」
「Nhưng, nhưng mà…」
「Không lẽ bà không tự tin sao? Bà sợ thua bọn tôi à?」
「Cái gì?」
Học tỷ ngược lại càng nổi giận.
「Làm sao có thể! Mio đại nhân ta đây là vô địch mà!」
「Thế thì thi đấu đi. Mio đại nhân là vô địch, vậy thì dù có thi đấu bọn tôi cũng không thể thắng được, nếu thua thì bọn tôi sẽ ngoan ngoãn từ bỏ phòng CLB. Vậy nhé, cứ thế mà quyết định đi!」
「Khoan, khoan đã! Sao có thể tự ý—」
「Quả nhiên bà vẫn không tự tin sẽ thắng mà, không phải là vô địch sao?」
「Nói đùa cái gì vậy! Tôi nhất định sẽ thắng!」
「Vậy thì chẳng phải đã xong rồi sao? Mio đại nhân vô địch chắc cũng chẳng bận tâm phải thi đấu cái gì đâu nhỉ, thế thì cứ đấu môn thể thao của CLB bọn tôi đi: chạy tiếp sức. Vậy thì, hẹn ngày mai sau khi tan học quyết đấu nhé, không thành vấn đề chứ?」
Tôi và Yuino Arashi mặt mày tái mét nhìn khung cảnh trước mắt.
Học, học tỷ…
Đừng có bị mấy tên đó khiêu khích mà…
Dù có thắng cũng chẳng ích lợi gì, đừng chấp nhận lời thách đấu chỉ toàn điều bất lợi này.
Nhưng…
Học tỷ ấy—
「Thế thì tôi sẽ thi đấu với các ngươi! Lũ rác rưởi này!」
Ở một khía cạnh nào đó, những lời học tỷ nói quả thực nằm trong dự đoán.
Mấy gã con trai nở nụ cười hiểm độc.
Yuino Arashi thì lộ vẻ mặt vô cùng lo lắng.
「Ta, Tarou…」
「A, ừm, gay go rồi đây…」
Tôi lẩm bẩm.
—
Ngày hôm sau sau khi tan học…
Ishidou Mio học tỷ và tám gã con trai kia đứng trong sân trường.
Ở khu vực sân trường gần tòa nhà học.
Ishidou Mio học tỷ nghiêm nghị khoanh tay.
Tám gã con trai còn lại thì tỏ vẻ thoải mái.
Bên cạnh học tỷ, có cô giáo Onigawara Mitsuru, bác sĩ phòng y tế, đang đứng.
Và…
Tôi với Yuino Arashi, Hayama Tatsuyoshi với Mamiya Yumi, cũng trốn sau kho thể dục trong sân trường lén nhìn.
Giờ ra chơi hôm nay, chúng tôi đã kể cho họ về việc học tỷ sẽ thi đấu với mấy tên đó, kết quả là hai người họ cũng rất để tâm, nói là muốn đi cùng chúng tôi xem tình hình, thế là đi theo.
「Mấy tên đó chính là lũ bất hảo đến thách thức sao…」
「Cứ thấy toàn là đồ ngốc thế nào ấy.」
Hayama Tatsuyoshi và Mamiya Yumi liên tục nói.
Vì khoảng cách rất gần, nên phải cẩn thận đừng để bị phát hiện…
「Nội dung thi đấu, chính là cái đã nói hôm qua—chạy tiếp sức.」
Gã đầu máy bay nói:
「Bốn trăm mét nhân tám, tổng cộng ba nghìn hai trăm mét chạy tiếp sức. Bọn tôi có tám thành viên, nên tám người thay phiên nhau chạy… Bên bà chỉ có một thành viên, nên bà cứ một mình chạy ba nghìn hai trăm mét đi!」
Cái gì—?
Đối phương tám người thay phiên nhau chạy, nhưng học tỷ lại phải chạy một mình sao?
Sao có thể như thế chứ… Quá sức vô lý rồi.
Nhưng học tỷ lại—
「Vừa hay, một mình tôi là đủ rồi.」
—Lại nói như vậy.
Học, học tỷ!
Xin cô, làm ơn suy nghĩ kỹ trước khi nói đi mà!
「Mấy tên này, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi… Tôi nhất định phải thắng…」
Hết cách rồi, có lẽ là vì tức đến mức huyết áp tăng cao, học tỷ đã không còn tâm trí nào để suy nghĩ sâu hơn về nội dung cuộc thi nữa.
—Sân trường trung học Sakuramori rất rộng, đường chạy quanh sân trường正好一圈 là bốn trăm mét.
Ishidou Mio học tỷ và gã tóc vàng chạy lượt đầu tiên của đối phương, đứng ở vạch xuất phát.
Người ra hiệu lệnh là cô Mitsuru.
Cô Mitsuru nói với học tỷ và gã tóc vàng:
「Vậy thì, cuộc đua sắp bắt đầu rồi, hai em đã sẵn sàng chưa?」
「Lúc nào cũng được ạ.」
「Tôi cũng vậy.」
「Ưm ưm, vậy thì, chuẩn bị—」
Cô Mitsuru cầm khẩu súng thi đấu giơ lên.
「Bắt đầu.」
Vừa nói, cô ấy cũng bóp cò.
Một tiếng “Đoàng” vang lên—
「Ugh!」
Học tỷ lao ra khỏi vạch xuất phát với tốc độ kinh người.
Nhanh quá!
Thật sự rất nhanh!
Phải nói là…
「Học, học tỷ, chạy nhanh quá rồi!」
Học tỷ một mình phải chạy ba nghìn hai trăm mét cơ mà…
Theo cái kiểu chạy đó—
「Không thể chạy đến cuối cùng được đâu…」
Mamiya Yumi nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Ishidou Mio học tỷ lao vút đi, bụi bay mù mịt.
Khoảng cách với gã tóc vàng ngày càng nới rộng.
Chỉ một thoáng, học tỷ lại đã chạy qua vạch xuất phát.
Chạy xong một vòng, vậy là học tỷ đã chạy được bốn trăm mét.
Tại thời điểm này, khoảng cách giữa cô ấy và gã tóc vàng là khoảng hai trăm mét.
Dẫn trước rất nhiều.
Nhưng, điều này cũng chỉ là tại thời điểm này mà thôi…
Với vẻ mặt mệt mỏi, gã tóc vàng cuối cùng cũng đến được vạch xuất phát, trao gậy tiếp sức cho người chạy kế tiếp là gã đầu trọc.
Gã đầu trọc cố sức đuổi theo học tỷ.
「Hô!」
Học tỷ tràn đầy khí thế hét lớn một tiếng, chạy qua vạch xuất phát.
Vậy là tám trăm mét rồi.
Chậm vài bước, gã đầu trọc lại trao gậy tiếp sức cho người chạy kế tiếp.
Tốc độ của gã đầu trọc không tồi, vì vậy khoảng cách giữa hai bên đã được rút ngắn đáng kể.
Hiện tại, học tỷ chỉ dẫn trước khoảng một trăm mét.
Chúng tôi hồi hộp theo dõi kết quả trận đấu từ bên cạnh.
Đúng lúc này…
Cô Mitsuru vừa quay đầu lại, nhìn thấy chúng tôi.
Bốn người chúng tôi giật mình.
「Các em đến rồi à?」
Cô Mitsuru bước đến gần chúng tôi nói.
「À, vâng…」
「Vì bọn em lo cho Ishidou Mio học tỷ…」
Tôi và Yuino Arashi nói.
「Thế à.」
Cô Mitsuru vẫn nói chuyện như thường lệ, biểu cảm và ngữ điệu không hề thay đổi.
「Cô Mitsuru.」
「Chuyện gì?」
「Mấy tên đó… có vẻ hơi kỳ lạ ạ!」
「Kỳ lạ chỗ nào?」
「Mấy tên đó nhìn kiểu gì cũng không giống người sẽ nghiêm túc tham gia hoạt động CLB cả. Nói gì mà CLB thi đấu chạy tiếp sức cũng kỳ cục… Nếu thích chạy thì bình thường phải tham gia CLB điền kinh chứ…」
「Ưm ưm…」
Cô Mitsuru khoanh tay.
「Thật ra, cô cũng thấy hơi kỳ lạ, nên đã điều tra một chút về mấy tên đó… Đúng như em nói, bọn chúng dường như không hề muốn nghiêm túc tham gia hoạt động CLB.」
「A? Ý cô là…」
「Chúng không muốn tham gia hoạt động CLB, chúng chỉ muốn có phòng CLB mà thôi.」
「Chỉ muốn có phòng CLB thôi sao?」
「Ừm ừm.」
Cô Mitsuru gật đầu.
「Chúng chỉ muốn một không gian có thể tự do tụ tập. Vì vậy, chúng đã nhắm vào CLB Tình nguyện số 2 của Mio.」
「Cái gì…」
「Chúng nghe nói Mio sẽ giúp người khác hiện thực hóa ước muốn, nên chúng đã đến yêu cầu cô ấy nhường lại CLB Tình nguyện số 2. Nếu Mio từ chối, chúng sẽ khiêu khích Mio, rồi bắt cô ấy tham gia một cuộc thi bất lợi cho cô ấy, mượn việc thắng cuộc để chiếm đoạt phòng CLB.」
Cái gì, muốn chiếm đoạt phòng CLB…
Chỉ vì muốn có một nơi để mình có thể tụ tập thôi sao…
Nghe bảo cái CLB Chạy Tiếp Sức kia thành lập cũng chỉ cho tiện thôi. Kể cả có thắng thì chúng nó cũng chẳng tổ chức hoạt động bình thường gì, chỉ là muốn chơi bời thôi ấy mà – đó là lời một đứa bạn cùng lớp của đám du côn kia kể lại.
Tôi ngạc nhiên đến mức á khẩu.
“Sao, sao có thể như thế này được…”
Yuino Arashi dường như cũng chịu một đả kích lớn.
Đột nhiên, tôi chợt nghĩ…
“Mấy lời này đã nói cho đàn chị Mio chưa?”
“Ưm, nói rồi. Nói trước khi trận đấu bắt đầu ấy. Nhưng mà cái tên Ishidou Mio đó, cứ hễ đã nhận lời thách đấu là… mấy cái khoản kỳ quặc như vậy là cô ta lại kiên trì ghê lắm, đúng là bó tay mà.”
“Đàn chị Mio… lại làm cái chuyện ngớ ngẩn này…”
Mấy tên đó làm gì có chuyện thi đấu công bằng chứ…
“Ishidou Mio đúng là cái kiểu người như vậy đấy… Kể cả đây là trận đấu diễn ra do bị khiêu khích, đẩy cô ta vào tình thế bất lợi, không thể giúp người khác đạt được ước nguyện. Nhưng chỉ cần thua, cô ta sẽ thật sự giao phòng sinh hoạt của CLB Tình Nguyện số 2 ra, và như vậy, CLB Tình Nguyện số 2 sẽ bị giải thể.”
“…………”
Chúng tôi chìm vào im lặng.
Phải rồi, trận đấu…
Chúng tôi nhìn ra đường chạy.
“À…”
Đàn chị Ishidou –
Đã bị vận động viên thứ ba bên đám con trai vượt qua.
Hai vai đàn chị Mio nhấp nhô, thở hồng hộc không ngừng, cố gắng hết sức đuổi theo vận động viên phía trước.
Nhưng, khoảng cách vẫn không hề rút ngắn lại.
Không những không rút ngắn, mà còn ngày càng xa thêm.
Cũng phải thôi…
Vì đàn chị Mio đã một mình chạy hơn một cây số, hơn nữa lại còn chạy với tốc độ hết sức.
Kể cả đàn chị Mio có tài giỏi đến mấy thì giờ cũng đã không còn thể lực rồi.
Đám con trai đã giao gậy tiếp sức cho vận động viên thứ tư.
Vào thời điểm này, khoảng cách giữa hai bên là khoảng năm mươi mét. Không cần nói cũng biết, bên dẫn đầu là đám con trai.
Vận động viên thứ tư đang lao nhanh trên đường chạy.
Còn đàn chị Mio thì…
“Hộc, hộc, hộc, hộc, hộc, hộc…”
Chạy hổn hển như người mắc bệnh phổi.
Chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi đã không còn trốn nữa mà đi thẳng ra trước nhà kho thể dục.
Đàn chị Mio hoàn toàn không còn tâm trí để nhìn chúng tôi, cô ấy không hề nhận ra chúng tôi đang đứng gần đó – cứ thế chạy vượt qua vạch xuất phát.
Chỉ có một mình.
Chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Đàn chị Mio chạy không ngừng nghỉ.
Ánh mắt chúng tôi luôn dõi theo đàn chị Mio.
Bóng lưng nhỏ bé của cô ấy.
“Đàn chị Ishidou…”
Tốc độ chạy của đàn chị Mio đã trở thành tốc độ của một đứa trẻ đang chạy lon ton.
Khoảng cách giữa hai bên, tuyệt vọng mà ngày càng nới rộng.
Cách biệt đã vượt quá một trăm mét.
Đám con trai đứng gần vạch xuất phát lộ ra vẻ mặt cười gian xảo. Chắc chắn chúng nó đã tin chắc rằng mình “đã thắng” rồi.
Gậy tiếp sức được trao ngay trước mặt chúng tôi.
Đến tay vận động viên thứ năm.
Đó là một cậu con trai tóc nhuộm nâu, hơi mập mạp, trông có vẻ chạy khá tùy tiện.
Đàn chị Mio sau khi rẽ qua khúc cua cuối cùng, thẳng tắp lao về phía trước.
“Hộc, hộc, hộc, hộc, hộc, hộc, hộc…”
Hơi thở hỗn loạn của cô ấy đập vào không gian trước mắt.
Chắc hẳn đã vượt quá giới hạn từ lâu rồi, đôi mắt đàn chị Mio hoàn toàn vô hồn.
Nhưng, cô ấy không hề từ bỏ việc chạy.
Loạng choạng.
Cứ thế loạng choạng.
Vừa chạy zích zắc, vừa tiếp tục lao về phía trước.
Nhưng…
Ngay khi vừa vượt qua vạch xuất phát –
“Đàn, đàn chị Mio?”
Đàn chị Ishidou đổ sập người về phía trước.
“Ư…ư…”
Cô ấy rên rỉ muốn đứng dậy.
Nhưng, cánh tay phải chống xuống đất bị trượt, khiến cô ấy lại ngã sấp xuống. Đầu va chạm mạnh xuống đất.
“…Khốn kiếp.”
Đàn chị Mio lẩm bẩm…
“Mình không thể thua… Mình tuyệt đối không thể thua…”
Đàn chị Ishidou cắn chặt răng, muốn đứng dậy lần nữa –
Ngay lúc này…
Một bóng người.
Đứng trước mặt đàn chị Mio đang ngã trên mặt đất.
“Ể…?”
Đàn chị Mio ngây người thốt lên một tiếng.
Bóng người đó là –
Yuino Arashi.
Không biết từ khi nào, cô ấy đã rời khỏi chúng tôi, chạy đến bên cạnh đàn chị Mio.
Đàn chị Mio ngẩng đầu nhìn Yuino Arashi.
“Ara… Arashi…?”
“Đàn chị Mio…”
Yuino Arashi hai mắt ngấn lệ nở nụ cười nhìn đàn chị Mio.
Hai tay cô ấy đang ôm một cây gậy tiếp sức.
Chắc là đã nhặt cây gậy tiếp sức dự bị dưới đất lên.
“Sa, sao vậy, Arashi…”
“…………”
Yuino Arashi nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Rồi…
Cô ấy đặt cây gậy tiếp sức vào tay đàn chị Mio.
“…?”
“Đàn chị Mio… Xin hãy trao cây gậy tiếp sức đó cho em.”
Yuino Arashi nói.
“Gậy tiếp sức… tại sao…”
Trong đôi mắt Yuino Arashi, phủ một lớp màng nước mắt, ẩn chứa một thứ ánh sáng mãnh liệt chưa từng thấy.
“Em – muốn chạy.”
Cô ấy dứt khoát nói.
“Á? Em, em nói gì…”
“Em sẽ chạy thay đàn chị Mio. Em sẽ chạy thay đàn chị Mio không thể chạy tiếp được nữa.”
“…………”
“Vì vậy, xin hãy đưa gậy tiếp sức cho em – không, em đã mặc kệ ý muốn của đàn chị Mio rồi.”
Yuino Arashi nở một nụ cười tinh quái.
Cô ấy đặt cây gậy tiếp sức từ tay đàn chị Mio sang tay mình.
“Em đã quyết định rồi, em sẽ chạy thay đàn chị Mio. Vì vậy, bất kể đàn chị Mio nói gì hay phản đối, đều không sao cả.”
Vừa dứt lời.
Yuino Arashi lập tức đứng thẳng dậy.
Cô ấy nhìn đàn chị Mio đang ngây người, dáng vẻ như thấy cô ấy thật thú vị.
Thế là –
“Này, bọn mày tự nói chuyện gì ở đó vậy?”
Một tên con trai hét lớn vào mặt Yuino Arashi.
“Đây là cuộc thi đấu giữa CLB Chạy Tiếp Sức chúng tao và CLB Tình Nguyện số 2! Người không liên quan mau cút ra chỗ khác!”
“– Tôi không phải người không liên quan!”
Giọng của Yuino Arashi sắc bén vang vọng khắp nơi.
Nghe thấy khí thế trong giọng nói của cô ấy, tất cả nam sinh đều im lặng.
Yuino Arashi trừng mắt nhìn đám nam sinh đó.
“Tôi không phải người không liên quan… Bởi vì, tôi cũng là một thành viên của CLB Tình Nguyện số 2…”
Cô ấy cố gắng hết sức nói:
“Tôi là cộng sự của đàn chị Mio… Tôi là bạn của cô ấy…”
Yuino Arashi mắc chứng sợ đàn ông…
Trừng mắt nhìn đám nam sinh hung tợn kia, không hề bỏ chạy, ánh mắt cũng không hề rời đi.
“Vì vậy – tôi sẽ chạy. Bất kể ai nói gì cũng vô ích.”
Tấm lòng chân thật của cô ấy, tựa như một viên đạn bắn ra…
Toàn thân cô ấy run rẩy.
Cố gắng hết sức kìm nén nước mắt.
“Arashi…”
Giọng đàn chị Mio rất nhỏ.
Như thể bị giọng nói đó đẩy từ phía sau –
Yuino Arashi bắt đầu lao về phía trước.
Tay cầm gậy tiếp sức, dốc toàn lực mà chạy.
“Yuino Arashi…”
Tôi, Hayama Tatsuyoshi, Mamiya Yumi, nhìn Yuino Arashi đang chạy.
Hiện tại khoảng cách giữa vận động viên nam và Yuino Arashi là khoảng hai trăm mét.
Một khoảng cách áp đảo.
Hơn nữa, Yuino Arashi…
Cô ấy là một người ngu ngơ về thể thao, chạy không nhanh.
Thế nên, khó khăn lắm mới thay được vận động viên, nhưng khoảng cách chỉ có thể ngày càng bị nới rộng – ngay khi tôi đang nghĩ như vậy thì…
“Ể…?”
Khoảng cách không hề bị nới rộng.
Không những thế, mà còn từ từ… tuy chỉ một chút, nhưng khoảng cách lại đang rút ngắn lại?
Thật vậy, tên con trai đang chạy hiện giờ hơi mập, rõ ràng là chạy rất tùy tiện, bước chân cực kỳ chậm, nhưng dù vậy…
Rốt cuộc là tại sao…
Tên béo ú đã trao gậy tiếp sức cho vận động viên thứ sáu.
Yuino Arashi vòng qua khúc cua cuối cùng, mặt tái nhợt, trông có vẻ đã sắp đến giới hạn rồi.
Nhưng, tốc độ chạy của cô ấy lại không hề chậm đi.
Lúc này, Mamiya Yumi đang đứng cạnh tôi.
“Thiệt tình…”
Cô ấy thốt ra một câu.
“Thiệt tình, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa!”
Rồi –
Cô ấy chạy về phía vạch xuất phát.
“Arashi!”
Mamiya Yumi đứng ở vạch xuất phát, vươn tay về phía Yuino Arashi đang chạy tới.
“Đưa gậy tiếp sức cho tôi! Tiếp theo là đến lượt tôi chạy!”
“Yu, Yumi…”
Yuino Arashi trong trạng thái mơ màng đưa gậy tiếp sức cho Mamiya Yumi.
“Nhờ, nhờ cậu…”
“Cứ để đó cho tôi!”
Mamiya Yumi sau khi nhận lấy gậy tiếp sức, lao về phía trước nhanh như chớp.
Nhanh thật – không hổ danh là người kế thừa thuật mát-xa Mamiya-ryu.
Tiếng la ó của đám nam sinh lướt qua, cô ấy lao thẳng về phía trước với tốc độ thần tốc.
Và rồi, Yuino Arashi sau khi trao gậy tiếp sức –
Ngã sấp xuống ngay tại chỗ, như thể muốn lao thẳng xuống đất.
“Yu, Yuino Arashi?”
Tôi, Hayama Tatsuyoshi và cô Mị Onigawara vội vàng chạy tới.
Cô Mị Onigawara đỡ vai Yuino Arashi dậy.
Yuino Arashi thì…
“Hộc, hộc, hộc – ! Hộc! Hộc! Hộc! Hộc…!”
…Miệng há đến cực hạn, thở hổn hển liên tục một cách nguy hiểm.
Toàn thân cô ấy đầy mồ hôi, trông còn hơi co giật.
Cô Mị Onigawara lấy ra bình oxy úp lên miệng Yuino Arashi.
“May mà tôi đã mang theo để phòng hờ…”
“Yuino Arashi…”
Lý do không bị đám nam sinh nới rộng khoảng cách.
Lý do đó rất đơn giản.
Chỉ vì – cô ấy đã cố gắng hết sức lao về phía trước mà thôi.
Chỉ đơn giản là như vậy.
Để giành chiến thắng.
Để CLB Tình Nguyện số 2 không bị giải thể.
“…………”
Tôi nắm chặt nắm đấm.
—Mamiya Yumi thật sự chạy rất nhanh.
Khi đám nam sinh trao gậy tiếp sức cho vận động viên thứ bảy, khoảng cách ban đầu là hai trăm mét, giờ chỉ còn một nửa, khoảng một trăm mét.
Mamiya Yumi vòng qua khúc cua cuối cùng, tăng tốc thẳng.
“…Tiếp theo, đến lượt tôi chạy.”
Hayama Tatsuyoshi nói:
“Tôi sẽ cố gắng hết sức rút ngắn khoảng cách thêm một chút nữa, rồi trao gậy tiếp sức cho người chạy cuối cùng – cậu.”
“Hayama Tatsuyoshi…”
Hayama Tatsuyoshi nở nụ cười, tiến về phía vạch xuất phát.
Mamiya Yumi ngày càng tiến gần vạch xuất phát.
“Yumi!”
“Hayama Tatsuyoshi! Gậy tiếp sức…”
“Ừ!”
Hayama Tatsuyoshi nhận gậy tiếp sức từ tay Mamiya Yumi, trừng mắt nhìn phía trước rồi lao đi.
Hayama Tatsuyoshi vừa nãy quả thật đã nói sẽ “rút ngắn khoảng cách”.
Cái tên đó, hễ đã nói ra lời nào thì nhất định sẽ làm được.
Vì vậy, khoảng cách nhất định sẽ được rút ngắn, chắc chắn là vậy.
Trên thực tế – khoảng cách giữa Hayama Tatsuyoshi và vận động viên phía trước quả thật đang dần thu hẹp lại.
Tốt lắm, làm tốt lắm, Hayama Tatsuyoshi!
Ngay khi tôi đang nghĩ trong lòng như vậy thì…
“Tại sao…”
Đàn chị Mio tựa lưng vào nhà kho thể dục, nhìn tất cả những gì đang diễn ra rồi lẩm bẩm:
“Tại sao mọi người lại…”
“Vì mọi người đều không muốn CLB Tình Nguyện số 2 bị giải thể mà.”
Tôi nói:
“Dĩ nhiên, cả em nữa.”
“Sado Tarou…”
“Hãy cùng thắng đi, đàn chị Mio, bằng sức mạnh của tất cả chúng ta.”
Được rồi, tiếp theo…
Tôi bước về phía vạch xuất phát.
Là người chạy cuối cùng — chân chạy cuối cùng. Chân chạy cuối cùng của đám con trai đó.
“Hừ, thủ đoạn bẩn thỉu thật, bên các người không phải chỉ có một mình thằng đó chạy thôi sao?”
Đó là tên đầu phi cơ. Hắn ta là đại ca của đám con trai này.
Tôi đứng cạnh tên đầu phi cơ và nói:
“Rốt cuộc bên nào bẩn thỉu hơn hả? Lại còn dám đến kiếm chuyện với chúng tôi bằng cái kiểu thi đấu vớ vẩn này.”
“Cái gì?”
Tên đầu phi cơ trừng mắt nhìn tôi đầy sắc lạnh. Thật sự rất đáng sợ. Nếu là tôi của thường ngày, có lẽ đã vì sợ hãi mà quay mặt đi rồi.
Nhưng –
Giờ đây, thằng cha này chẳng đáng sợ chút nào.
“Chúng tôi là… thành viên của CLB Tình nguyện số 2. Vậy nên, việc chạy cùng đàn chị là chuyện đương nhiên.”
Tôi và Yuino Arashi là thành viên của CLB Tình nguyện số 2. Tatsuyoshi và Mamiya Yumi cũng đã cùng chúng tôi trải qua rất nhiều chuyện, gọi họ là hội viên dự bị cũng không ngoa.
Tôi trừng mắt đáp lại tên đầu phi cơ.
“Chúng tôi — nhất định sẽ thắng.”
Tôi kiên quyết nói.
“Mày cái thằng này…”
Tên đầu phi cơ tỏ vẻ bực bội. Sau đó, hắn ta khẩy mũi cười nhạt vài tiếng.
“Gì mà nhất định sẽ thắng? Mày có biết khoảng cách bây giờ là bao nhiêu không hả?”
“Cái đó chẳng liên quan gì đến khoảng cách cả.”
“Mày đang nói cái gì ngớ ngẩn vậy? Hơn nữa, tao từng chạy điền kinh đấy nhé. Không phải tao khoe, nhưng tốc độ của tao cực nhanh, chúng mày không đời nào thắng được đâu.”
“Đó là chuyện của ngày xưa rồi, giờ mày chẳng qua chỉ là một thằng bất lương mà thôi.”
“…Hừ. Rồi tao sẽ xem lát nữa thắng thua phân rõ rồi thì mày có còn cứng mồm như thế không, đáng để mà chờ đợi đấy.”
Vận động viên thứ bảy của đội con trai đã vượt qua khúc cua cuối cùng, thẳng tiến về phía trước. Tên đầu phi cơ nhận lấy gậy tiếp sức, liếc tôi một cái rồi lao đi.
Ngay sau đó…
Tatsuyoshi cũng tiến gần vạch xuất phát.
“Thở… thở… thở… Ta… Tarou, tiếp theo thì—”
“Giỏi lắm, Tatsuyoshi! Cứ giao cho tớ!”
Nhận lấy gậy tiếp sức, tôi bắt đầu chạy.
Khoảng cách giữa tôi và tên đầu phi cơ là khoảng năm mươi mét.
“Ugh…!”
Tôi tràn đầy ý chí, lao về phía trước. Đạp mạnh xuống đất, xé gió mà lao đi, đưa cơ thể về phía trước. Cây gậy tiếp sức được truyền từ tay đàn chị Ishidou, Yuino, Mamiya, Tatsuyoshi… giờ đang nằm chặt trong tay tôi.
“Uoo!”
Tôi nhất định phải thắng.
Chết cũng phải thắng.
Tôi chẳng bận tâm đến việc phân phối sức lực ra sao.
Tôi sẽ chạy hết sức mình.
Tên đầu phi cơ quả thật rất nhanh.
Nhưng…
Giờ đây, tôi còn nhanh hơn.
— Qua một phần tư đường chạy.
Dần dần tiến gần sau lưng tên đầu phi cơ. Tôi chạy về phía trước. Chạy hết lòng về phía trước.
— Qua hai phần tư đường chạy.
Tôi đã gần hơn với lưng tên đầu phi cơ.
“Thở… thở… thở… thở… thở… thở…”
Tôi dốc toàn lực chạy. Tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trước đây – không, chi bằng nói là chúng tự nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Ngày đầu tiên gặp đàn chị Ishidou, ngày tôi đến nhờ cô ấy chữa trị thể chất siêu M của mình.
Bị đàn chị ép buộc gia nhập CLB Tình nguyện số 2, mỗi ngày đều phải chịu đựng những liệu pháp siêu M loạn xạ.
Cũng bị Yuino, người mắc chứng sợ đàn ông, đánh không biết bao nhiêu lần.
Ngạc nhiên với những hành động vô lý của cô Mitsuru.
Đối đầu với Mamiya, người muốn Yuino chuyển đến trường nữ sinh mà mình đang học.
Chuyện ở lễ hội trường.
Giáng Sinh.
Ngày Valentine.
Đợt tập huấn.
Cho đến giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự quá nhiều chuyện.
Tôi vừa nghĩ về những hình ảnh hiện lên trong đầu vừa không khỏi nghiêm túc suy nghĩ lại. Những ký ức này thật quá thảm hại… thảm hại đến không chịu nổi.
Nhưng…
Chính những ký ức thảm hại đó, từng cái một — đang đẩy tôi từ phía sau khi tôi đang chạy.
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy như vậy.
— Qua ba phần tư đường chạy.
Còn một trăm mét nữa.
Lưng tên đầu phi cơ ngay trước mắt tôi.
Đùi tôi nặng như chì. Không, không chỉ đùi mà là toàn thân.
Nhưng điều đó chẳng liên quan gì cả. Chẳng liên quan gì hết!
“Cái gì…!”
Tên đầu phi cơ giật mình khi nhận ra tôi đang áp sát.
Còn năm mươi mét.
“Thở… thở… thở… thở… thở! Thở… thở… thở—”
Tôi hít thở dữ dội và thèm khát không khí, hai chân vẫn tiến về phía trước.
Phổi tôi phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tầm nhìn bắt đầu mờ đi. Toàn thân gần như đã mất cảm giác.
Nhưng tôi vẫn phải chạy.
Tôi và tên đầu phi cơ vượt qua khúc cua cuối cùng.
Vào đoạn đường thẳng cuối cùng.
Gần như không còn khoảng cách giữa hai người.
Còn ba mươi mét.
Chỉ một chút nữa thôi… chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi…
“Cũng khá đấy chứ! Nhưng mà, đến đây là hết rồi!”
Tên đầu phi cơ nói —
Hắn ta tăng tốc.
“A…”
Tôi ngây người. Cái lưng vốn gần như sát bên tôi, lại dần dần nới rộng khoảng cách.
Tên này, vậy mà vẫn còn sức lực để bứt tốc cuối cùng…
Trong khi đó — tôi thì chẳng còn chút sức lực nào.
“Kh… khốn kiếp…”
Tôi nhất định phải thắng.
Chết cũng phải thắng.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng…
Tốc độ chạy của tôi ngày càng chậm lại…
Vạch đích ngay trước mắt…
“Khốn kiếp…”
Tôi sắp mất hết ý chí chiến đấu rồi — đúng lúc đó…
“— Đồ heo Tarou!”
Một giọng nói xé gió mà đến.
Khuôn mặt vốn đã cúi thấp từ lúc nào, giật mình ngẩng lên.
Ngay phía sau vạch đích một chút —
Đàn chị Ishidou đang đứng ở đó.
“Đàn… đàn chị…?”
Tay phải của đàn chị cầm một thứ gì đó.
Là chiếc giày của cô ấy.
Đàn chị dùng sức vung chiếc giày.
“Nàyyyy!”
Cô ấy hét lên và ném chiếc giày.
Ném về phía tôi.
“—?”
Chiếc giày đàn chị đã đi, bay về phía tôi với tốc độ cực cao.
Chiếc giày đó.
Đã trúng.
Mặt tôi.
“Uooo—!”
Tôi xoay một vòng rồi ngã ngửa ra sau, gáy đập xuống đất.
Thấy tôi như vậy, tên đầu phi cơ lộ vẻ kinh ngạc.
“Mày… chúng mày rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Đến nước này còn gây chia rẽ hả? Nhưng mà, vậy thì tao chắc chắn 100% sẽ thắng—”
“Mày cái thằng heo bẩn thỉu kia!”
Tiếng mắng chửi đã lâu không nghe, át hẳn giọng của tên đầu phi cơ.
Thở… thở… thở… thở thở thở thở thở thở thở thở…!
Đàn chị Ishidou khoanh tay, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ như rác rưởi.
“Mày cái thằng siêu M tệ hại nhất! Mio-sama ra lệnh cho mày! Mang ngay chiếc giày của ta, của Mio-sama, lại đây cho ta ngay! Ngay bây giờ! Với tốc độ nhanh nhất, thần tốc nhất! Nghe rõ rồi thì mau lại đây — đồ heo Tarou!”
Tôi —
“Tô… tô tô tô tô tô tô tô tô tô tô tô tô tô tô tô biết rồi mà—!”
Cảm giác siêu M khoái lạc bùng nổ, bùng phát thành một quả cầu lửa khổng lồ!
Tôi nở nụ cười ghê tởm “hê hê hê” —
“M-Mio-sa-sa-sa-sa-sa-sama! Mio-sama, Mio-sama, Mio-sama! Con heo rác rưởi này bây giờ sẽ thần tốc trả lại giày cho Người đâyyyy!”
Tôi ngậm chiếc giày của đàn chị vào miệng.
Nằm sấp xuống đất như một con heo.
Với khí thế và tốc độ kinh hoàng.
Lao về phía đàn chị.
“C-cái gì… cái gì vậy —?”
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã vượt qua thằng cha với kiểu tóc đáng xấu hổ đang chạy chậm rì bên cạnh.
“Aaaaiiii aiii uuuu uuuu uuuu uuuu iiii iiii iiii iiii iiii iiii iiii iiii iiii!”
Tôi lao thẳng vào lòng đàn chị.
“A…?”
Đàn chị khẽ kêu lên một tiếng.
Vì cú lao của tôi, đàn chị ngã ngửa ra sau.
Và khi đàn chị ngã xuống đất — tôi cứ thế nằm sấp trên người cô ấy.
“Thở… thở… Ơ?”
Lúc này tôi mới hoàn hồn.
Vẻ mặt kinh ngạc của đàn chị gần tôi đến lạ.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Nhìn nhau một lúc.
Mặt đàn chị ngày càng đỏ.
Cuối cùng…
Đàn chị quay mặt đi.
“…Ra.”
“Hả?”
“Tao bảo mày cút ra, đồ heo Tarou!”
“Aiiiii!”
Bị đàn chị đánh bay, tôi ngã ngửa ra sau.
Ôi!
Đã quá trời luôn!
Đúng lúc này —
“Người chiến thắng là… CLB Tình nguyện số 2.”
Đột nhiên, giọng cô Mitsuru vang lên.
“A…?”
Tôi ngơ ngác nhìn cô Mitsuru.
“Người chiến thắng là CLB Tình nguyện số 2, tức là…”
“Là như vậy đấy.”
Cô Mitsuru nở một nụ cười rất nhạt và nói:
“Người về đích trước là em. Do đó, trận đấu này, CLB Tình nguyện số 2 đã thắng.”
“…………”
Cái gì?
Tôi về đích lúc nào vậy?
“Tarou, giỏi lắm!”
Tatsuyoshi ôm lấy tôi và nói.
“Tarou…”
Yuino, cuối cùng cũng có thể đứng dậy, cũng mỉm cười nhìn tôi.
“Ừm, với cậu thì như thế là khá tốt rồi đấy!”
Mamiya cũng an ủi tôi nói.
Ơ…
Chúng tôi thật sự thắng rồi ư?
Thật sao?
Sao lại…
Có một cảm giác vui sướng dần trỗi dậy, khiến tôi suýt khóc.
Thắng rồi!
Chúng tôi đã thắng!
Như vậy, CLB Tình nguyện số 2 sẽ —
“Tôi không chấp nhận!”
“Hả?”
“Tôi nói là tôi không chấp nhận!”
Người lên tiếng là tên đầu phi cơ.
Phía sau tên đầu phi cơ, còn đứng cả đám bất lương đó.
“Đột nhiên tăng thêm người chạy, lại còn cho chân chạy cuối cùng dùng doping, tất cả những điều này tôi đều không chấp nhận! Vậy nên, đấu lại một lần nữa!”
Dùng doping, chẳng lẽ là ám chỉ trạng thái siêu M của tôi?
Đây đúng là hiểu lầm lớn rồi…
Cô Mitsuru mặt không cảm xúc nhìn về phía bọn chúng.
“Yêu cầu một trận đấu không công bằng, thua rồi thì lập tức đòi đấu lại, các người thật sự muốn sao thì làm vậy nhỉ!”
“Lắm lời! Tóm lại là đấu lại!”
Tên đầu phi cơ khạc nước bọt nói:
“Đấu cái kiểu chạy tiếp sức lằng nhằng này không đúng… Vậy nên, tiếp theo sẽ đấu tay đôi!”
Đấu tay đôi. Tức là một chọi một.
“Kẻ thắng có thể lấy được phòng câu lạc bộ! Điều này rất đơn giản và dễ hiểu phải không!”
“Ồ, đánh nhau à…”
Người lẩm bẩm nói là —
Đàn chị Ishidou.
Đàn chị nở một nụ cười ranh mãnh và dữ tợn.
“Được thôi, đấu tay đôi, cứ đến đây.”
“Cô cũng khá hiểu chuyện đấy chứ.”
Tên đầu phi cơ hài lòng gật đầu.
“Thế, các người định cử ai ra đánh đây?”
“Đương nhiên là tao rồi!”
Tên đầu phi cơ chỉ ngón cái vào mình.
“Chưa từng thua trong đánh nhau, kẻ bất lương mạnh nhất trên mặt đất, Doujima Kankichi ta chính là đối thủ của các ngươi!”
À, tên đầu phi cơ này tên là Doujima à?
Nhưng thông tin này chẳng có ý nghĩa gì cả.
「Được rồi, đối thủ của Doumyouji ta là ai đây? Là cái thằng chót bảng kia à? Hay cái thằng lùn tóc vàng hả?」
Tên đầu chôm chôm chỉ vào tôi và Tatsuyoshi nói.
Tôi và Tatsuyoshi gần như đồng thời lắc đầu lia lịa.
Cả hai đứa tôi đều chẳng muốn đánh nhau.
Dù có đánh thì chắc chắn cũng thua thôi.
Với lại, bọn tôi có người phù hợp hơn nhiều.
Nhưng mà, như vậy thì tên đầu chôm chôm hơi đáng thương nhỉ…
「Đối thủ của ngươi là… tôi.」
Học tỷ Ishidou lên tiếng.
「Hả?」
「Tôi bảo, đối thủ của ngươi là tôi.」
「Nói đùa gì vậy chứ.」
「Tôi có đùa đâu! Vậy thì, mau bắt đầu đi.」
「Kêu con gái làm đối thủ… Đúng là khinh thường ta, nhưng ta sẽ không nương tay đâu đấy.」
Cái này phải nói sao đây…
Muốn cướp câu lạc bộ, còn đòi đấu một trận chạy thi lôm côm như thế, lũ này chẳng lẽ không biết Học tỷ Ishidou đáng sợ đến mức nào sao?
Có vẻ như bọn chúng chỉ biết là không ai đến Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 nhờ vả thực hiện mong muốn… chứ hoàn toàn không hay biết gì về những hành động anh dũng "khó tin" của học tỷ, hoặc có thể là biết nhưng chẳng coi ra gì. Chắc là vậy rồi.
Thật đáng thương…
Tôi chắp tay mặc niệm…
「Vậy thì, bắt đầu thôi nào!」
Cô Mitsuru thờ ơ nói.
「Tôi tới đây, hự—khụ, khụ khụ khụ! Gì, gì gì gì vậy, cú đấm vừa rồi nhanh thế? C, chắc chắn là đánh bừa thôi khụ! Rắc! Khụ khụ khụ! Đợi, đợi chút—A! Đợi, đợi đợi đợi, làm ơn đợi một chút! Bốp! Á á á! Khụ, khụ khụ! X, xin xin xin xin xin lỗi tôi đi mà! Á á á! Oa! Ối! Ức—!」
Vài phút sau.
Tên đầu chôm chôm mất đến tám phần cái mạng, đổ rạp trên đất.
「Á, á á… Ứ ứ ứ ứ…」
「Tên này là cái quái gì vậy, yếu ớt đến mức không thể chịu nổi!」
Học tỷ vỗ vỗ tay nói.
Rồi, cô ấy nhìn sang những tên du côn còn lại.
Bọn du côn run cầm cập.
Và rồi…
「X, xin lỗi thật nhiều!」
Chúng gào lên thảm thiết, vác tên đầu chôm chôm đang nằm bẹp dí lên rồi chạy biến.
「Thật là…」
Học tỷ thở dài nói.
Ưm ưm…
Tôi thấy, ban đầu cứ thế này chẳng phải tốt hơn sao?
Học tỷ nhìn về phía chúng tôi.
「…Các cậu đã giúp tôi rất nhiều.」
Cô ấy thốt ra một câu như vậy.
「Một mình tôi thì tuyệt đối không thể thắng được bọn chúng. Là nhờ phúc của các cậu mà tôi mới thắng được. Cho nên, tôi muốn cảm ơn các cậu… Cảm ơn.」
Học tỷ trông có vẻ hơi ngại ngùng quay mặt đi.
Tôi lắc đầu.
「Không cần cảm ơn đâu ạ. Bởi vì bọn em… là vì chính bọn em mà muốn thắng.」
Để bảo vệ nơi mình thuộc về.
Bọn tôi mới chiến đấu hết mình như vậy.
「Tarou ngốc nghếch…」
「Hơn cả lời cảm ơn, điều quan trọng hơn là—」
Tôi nghiêm túc nhìn học tỷ.
Nói ra điều tôi đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần.
「Xin cô, hãy cho em và Yuino quay lại Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 đi ạ.」
Ban đầu, chính học tỷ đã ép tôi gia nhập câu lạc bộ.
Đã trải qua đủ thứ liệu trình trị bệnh siêu M lôm côm, còn phải chịu rất nhiều đối xử tàn nhẫn.
「…Lúc mới vào câu lạc bộ, em đúng là ngày nào cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.」
Những hành động "khó tin" của học tỷ, ngày nào tôi cũng bị xoay như chong chóng—
Những liệu trình trị bệnh siêu M lôm côm đó, nói thật, tôi thực sự mong học tỷ đừng làm nữa—
「Nhưng mà… bây giờ em hoàn toàn không muốn bỏ cuộc nữa. Không biết từ lúc nào, em đã không còn nghĩ đến chuyện rút lui rồi.」
Đó là…
Vì ngày qua ngày, có vô số kỷ niệm ngớ ngẩn.
Những kỷ niệm này, không biết từ bao giờ, đã trở thành những điều rất quan trọng.
Những điều quan trọng này, tôi hy vọng sau này vẫn có thể tiếp tục tích lũy.
「Cho nên… xin cô đó, học tỷ.」
「…………」
Bây giờ, học tỷ chắc hẳn đã có thể lắng nghe lời tôi nói.
Sau trận đấu với bọn con trai đó, trái tim chúng tôi đã đoàn kết lại rồi.
Tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng, Học tỷ Ishidou cô ấy—
Im lặng, lắc đầu.
「——」
Tại sao…
Rốt cuộc là tại sao chứ…
Toàn thân tôi mất hết sức lực.
Hai đầu gối sắp khuỵu xuống đất.
Nhưng tôi vẫn cố gắng đứng vững.
「Rốt cuộc là tại sao… Tại sao lại, đến mức này…」
「…………」
「Lý do… ít nhất xin hãy nói cho bọn em biết lý do! Lý do tại sao bắt bọn em rời câu lạc bộ, không muốn bọn em quay lại Câu lạc bộ Tình nguyện số 2!」
「Cái, cái đó…」
Vẻ mặt học tỷ tràn đầy sự cay đắng—
Chỉ trong một khoảnh khắc, cô ấy nhìn về phía Yuino.
Thật sự chỉ một khoảnh khắc thôi.
Tại sao lại nhìn về phía Yuino chứ…?
「Mio học tỷ.」
Yuino bước lên một bước.
「Vừa rồi những hành động của Mio học tỷ… em đều hiểu rõ.」
「Arashi…」
「Quả nhiên là vì chuyện này… đây chính là lý do phải không…?」
「…………」
Yuino nhìn thẳng vào học tỷ.
「——Xin hãy nói ra đi, Mio học tỷ.」
Cô ấy nói.
Học tỷ hít một hơi thật sâu.
「Đương nhiên, em sẽ cảm thấy sợ hãi… thực ra, còn rất bất an…」
Yuino đặt bàn tay phải nắm hờ lên ngực mình.
Rồi, liếc nhìn tôi một cái.
「Nhưng mà… em mong chị hãy nói ra. Hãy nói ra tấm lòng chân thật của chị, nói ra những suy nghĩ mà chị đã giấu kín sâu trong lòng bấy lâu nay, em không muốn chị cứ mãi che giấu cảm xúc của mình như vậy—Tấm lòng này, suy nghĩ này, không phải là thứ nhất thiết phải giấu kín. Bởi vì em thấy đó là cảm xúc đẹp đẽ và tuyệt vời nhất mà mỗi người đều có thể có.」
Yuino nở một nụ cười dịu dàng với học tỷ.
「Phải không, Mio học tỷ?」
「…」
「Vì chính bản thân chị, xin hãy dũng cảm lên.」
「…………」
Học tỷ Ishidou đang cúi đầu—
Từ từ, ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt của cô ấy, xuất hiện một tia sáng chứa đựng sự quyết tâm.
Rồi, cô ấy khẽ khàng nói:
「——Ừm.」
Nụ cười của Yuino dần nở rộng.
Học tỷ nhìn tôi.
「…Tarou.」
Mặt học tỷ đỏ bừng.
Càng lúc càng đỏ.
Toàn thân cứng đờ vì căng thẳng.
Đôi môi nhỏ không ngừng run rẩy.
Mắt cô ấy trông ướt lệ.
Cô ấy hít thật sâu, thật sâu một hơi.
「T, tớ tớ tớ… tớ—」
Cô ấy siết chặt hai nắm đấm, và cất tiếng nói vang vọng khắp thế giới:
「Tớ—thích cậu!」
——Cô ấy nói.
「…Hả?」
Tôi lẩm bẩm, nhất thời không biết phải nói gì.
Học tỷ Ishidou cô ấy…
Vừa rồi, nói cái gì vậy…
Mặt học tỷ đỏ bừng đến tột độ, như muốn bùng nổ mà tuôn ra một tràng.
「T, tớ tớ tớ đã có cảm giác này từ rất lâu rồi… nhưng bản thân tớ cũng không biết cảm giác này là gì, cho nên cứ giả vờ lờ đi, xem như không có gì, xem như không thấy! Nh, nhưng mà, bây giờ nói ra rồi, tớ cũng hoàn toàn công nhận! Tớ thích Tarou! Thích điên cuồng luôn! Cực kỳ thích!」
Nói xong——
「Đây chính là cảm xúc thật của tớ! Có ý kiến gì không?!」
Học tỷ trông có vẻ hơi tức tối mà chuyển sang xấu hổ.
「Tớ bắt Tarou và Arashi rời câu lạc bộ… cũng là vì tớ nghĩ nếu tớ ở bên cạnh, Arashi nhất định sẽ rất bất an, hai đứa các cậu chỉ cần có nhau là đủ rồi, tớ thấy như vậy sẽ tốt hơn nên mới làm thế. Tuy nhiên, tuy có rất nhiều lý do, nhưng lý do lớn nhất, lời thật lòng của tớ là—tiếp tục nhìn thấy hai đứa các cậu đã trở thành người yêu trước mặt tớ, tớ sẽ cảm thấy rất đau khổ… với lại, cũng vì thế mà tớ phát hiện ra cảm xúc của mình, đã bùng nổ đến mức không thể chịu đựng được nữa… chính là như vậy đó…」
Tôi, Tatsuyoshi, Mamiya, ngay cả cô Mitsuru đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ có Yuino nở một nụ cười dịu dàng.
「Á, thật là!」
Nói xong, học tỷ ngồi xổm xuống đất ngay tại chỗ.
Cô ấy đỏ mặt, hai tay ôm đầu.
「Cuối cùng cũng nói ra rồi… Chết tiệt… Nói đi nói lại, mối tình đầu của mình lại là cái tên biến thái siêu M này ư? Lại còn có bạn gái nữa chứ, thật sự quá tệ mà…」
Học tỷ lẩm bẩm.
Còn tôi… thì kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Yuino lại gần học tỷ.
「Mio học tỷ…」
「…………」
「Mio học tỷ, chị đã rất cố gắng… thật sự đấy…」
「…………」
Học tỷ không vui ngẩng đầu nhìn Yuino.
「…『Mio học tỷ, chị đã rất cố gắng』 gì chứ, cái giọng điệu ta đây quá đáng!」
「Hả?」
Yuino chớp chớp mắt.
Học tỷ nhanh chóng đứng dậy.
「Cái vẻ mặt 『Dù Mio học tỷ nói gì đi nữa, bạn gái của Tarou vẫn là mình』 của cậu nhìn phát ghét luôn đó!」
「Em, em đâu có ý đó…」
「Nhưng mà, cái thái độ ung dung tự tại của cậu cũng chỉ có bây giờ thôi!」
Học tỷ chỉ vào Yuino nói:
「Bây giờ, tuy Tarou là bạn trai của cậu—nhưng một ngày nào đó tôi sẽ giành lấy!」
「Á á?!」
「Tôi là thần! Có thể thực hiện bất cứ mong muốn nào của con người! Đúng vậy—mong muốn của bản thân cũng vậy! Cho nên, một ngày nào đó tôi sẽ cướp Tarou! Nếu không muốn thảm hại thua tôi thì bây giờ mau giao Tarou ra đây!」
「…………」
Yuino ngơ người một lúc.
Cuối cùng—
「…Chuyện này em không làm được.」
Yuino nở một nụ cười rất kiên định, nhưng lại có vẻ hơi vui vẻ.
「Ngay cả đối tượng là Mio học tỷ, em cũng tuyệt đối sẽ không nhường Tarou cho chị! Mio học tỷ mới là người mau bỏ cuộc đi! Mối tình đầu không có kết quả là chuyện thường tình mà!」
「Mạnh miệng cũng chỉ có bây giờ thôi! Tôi mà dùng hết sức thì lợi hại lắm đó! Bây giờ có thể là cậu dẫn trước, nhưng cuối cùng chắc chắn tôi sẽ thắng!」
「Em sẽ không thua đâu! Tuyệt đối không!」
「Tôi cũng sẽ không thua đâu!」
Học tỷ và Yuino lại gần nhau, lời qua tiếng lại.
Không hiểu sao, hai người đối chọi gay gắt lại trông có vẻ hơi vui vẻ.
Còn tôi thì…
「…………」
Bây giờ vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái sững sờ.
—
Vài ngày sau——
Hiện tại tôi đang ở phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Tình nguyện số 2.
Và, trước mắt tôi là——
「Cái tên hết thuốc chữa nhà cậu!」
Một cô gái siêu xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ.
Cô ấy chính là hội trưởng Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 – Học tỷ Ishidou Mio.
Trong phòng sinh hoạt, ngoài tôi và học tỷ ra, còn có Yuino và cô Mitsuru.
Các thành viên cũ đều tập hợp ở đây.
Học tỷ cô ấy—đã đồng ý cho tôi và Yuino quay lại câu lạc bộ.
"Cậu đúng là cái đồ ghê tởm! Cái kiểu ghê tởm này phải nói là có một không hai luôn đấy! Lỡ mà cậu ghê quá làm mất cân bằng vũ trụ thì sao hả? Đồ heo!"
"Dạ, dạ xin lỗi ạ…"
Tôi bất giác cúi đầu xin lỗi.
Ishidou Mio-senpai túm lấy cổ áo tôi.
"Muốn chữa cho cái thể chất siêu M kinh tởm như cậu, đương nhiên vẫn phải là Mio đại nhân ra tay rồi! Chỉ có một vị thần như ta mới làm được thôi! Vậy nên, từ hôm nay trở đi, ta sẽ tiếp tục nghĩ cách chữa trị cái thể chất siêu M đó, liệu hồn đấy!"
"Liệu, liệu hồn ạ… Khặc, khặc, khặc…"
Ánh mắt sắc bén của senpai khiến tôi sướng rơn cả người.
"Ưm… Quả nhiên là cái bầu không khí này mới tuyệt vời…"
Onigawara Mitsuru-sensei lẩm bẩm với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
—Từ đầu đến cuối, cô ấy gần như chỉ đứng ngoài quan sát.
Chắc chắn là vì ngay từ đầu cô ấy đã đoán được kết quả sẽ như thế này… Cô ấy tin rằng tôi và Yuino Arashi sẽ dùng ý chí và sức lực của mình để thay đổi suy nghĩ của Ishidou-senpai… nên mới chẳng làm gì cả.
Khi cuộc thi tiếp sức về đến đích, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Onigawara-sensei…
Tôi đã nghĩ chắc là vậy.
Nhưng cũng có thể hoàn toàn không phải vậy, người này kỳ quái đến đáng sợ mà!
Mà nói đi cũng phải nói lại—
Tình cảnh trước mắt sao mà bình thường quá đỗi.
Hơn nữa, Ishidou-senpai cũng chẳng khác gì ngày thường.
Lời tỏ tình mấy ngày trước dường như cô ấy đã quên sạch sành sanh rồi.
Hay phải nói là, chuyện đó có thật sự xảy ra không nhỉ?
Thật ra, nếu có ai bảo chuyện đó xảy ra trong mơ thôi – tôi nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Bởi vì, Ishidou-senpai mà lại thích tôi—
Ngay đúng lúc đó.
Tôi nhận ra senpai cứ nhìn chằm chằm vào mình.
"Có, có chuyện gì không ạ?"
"…………"
"Sen, senpai?"
"…………"
Senpai chẳng nói gì, cứ thế im lặng.
Cuối cùng, cô ấy—
"Chụt" một cái, hôn lên má tôi.
Nhanh đến kinh ngạc.
"—!"
Sen, sen… senpai?
Cậu, cậu, cậu đang làm gì thế này?
Tôi giật bắn cả mình.
Ishidou-senpai vừa hôn tôi xong, trông cũng có vẻ mặt kinh ngạc không kém.
"Mi, Mio-senpai!"
Yuino Arashi kêu lên một tiếng kỳ quái.
"Cậu, cậu cậu cậu, vừa nãy đã hôn má Tarou phải không?"
"Tớ, tớ làm gì có!"
"Cậu có mà! Tớ nhìn thấy rõ ràng!"
"Đó, đó là phản xạ vô tình của tớ— Không phải! Là mắt cậu bị hoa đấy!"
"Đường đường là bạn gái người ta mà dám tùy tiện hôn má, thật là thiếu ý thức quá đi mất!"
"Chuyện này đúng là có hơi ngại thật— Không phải! Ưm, ưm…"
"Quá đáng! Mio-senpai quá đáng!"
Yuino giận dỗi nói. Cô ấy sải bước thật nhanh về phía tôi.
"Tớ, tớ, tớ cũng muốn hôn Tarou!"
Yuino hét lớn, rồi như thể đã liều mạng hết sức— hôn một cái lên má tôi.
Đúng vào bên má còn lại, nơi senpai chưa hôn.
"Yu, Yuino?"
Tôi giật mình.
Bởi vì, Yuino mắc chứng sợ đàn ông mà…
Chỉ cần hơi chạm vào cơ thể đàn ông một chút, cô ấy sẽ đánh người đó ngay lập tức…
Mắt Yuino đảo đi đảo lại.
Toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Sợ, sợ sợ sợ sợ quá đi mất—!"
"Khụ, phụt, ồ á á á—!"
Tôi ăn trọn một cú đấm thép của Yuino, ngay lập tức bay ra sau một cách thê thảm.
Đầu tôi đập thẳng vào bức tường phía sau.
Là một tên biến thái siêu M như tôi—
"Khậc!"
Thật đẹp đẽ làm sao khi tôi đã thức tỉnh.
Thức tỉnh rồi, hế hế hế!
"Khặc, khặc, khặc, khặc khặc khặc khặc khặc khặc! Cú, cú đấm thép vừa nãy thật là tuyệt vời á ồ ứ! Thế nên làm ơn cho tôi thêm một trăm phát nữa đi á ồ ứ ồ ứ ồ ứ ồ ứ ồ ứ—!"
Tôi nở nụ cười kinh tởm, vặn vẹo cơ thể chạy về phía Yuino và Ishidou-senpai—
"Tôi không chịu nổi cái điệu bộ kinh tởm đó của cậu nữa rồi, chết đi—!"
"Đàn, đàn đàn đàn đàn đàn, đàn ông đáng sợ quá đi á á á—!"
Một cú móc siêu cấp kết hợp từ senpai và Yuino đã khiến tôi bay vút lên trời.
A, a a… khoái cảm…
Tôi bật khóc vì quá sướng.