Sự việc xảy ra vài ngày sau khi Học tỷ Ishidou yêu cầu chúng tôi rời khỏi CLB Tình nguyện số 2.
Vào một buổi tan học sau giờ lên lớp...
Tôi dựa lưng vào tường hành lang đợi Yuino.
Hôm nay đến lượt cô ấy trực nhật nên đang dọn dẹp trong lớp. Tôi định đợi cô ấy xong việc rồi cùng đến phòng CLB thuyết phục học tỷ thu hồi quyết định đuổi hội viên.
Đúng lúc ấy...
"Cậu Sado!"
Một giọng nói vang lên.
Đó là một thiếu niên da trắng mảnh khảnh đẹp trai.
"Himura?"
Cậu ta là Himura Yukinojo - thành viên CLB Phát minh năm nhất.
Nói ngắn gọn thì đây là một tên ấu dâm chính hiệu.
"Cậu Sado, cậu có thể giúp tôi việc này được không?"
"Hả?"
"Làm ơn! Không còn thời gian đâu!"
Himura vừa nói xong đã nắm chặt lấy cánh tay tôi.
"Mời cậu đến đây một chút!"
"Khoan... Này, này..."
Nơi Himura dẫn tôi đến...
Chính là phòng CLB Phát minh.
"Himura, ý cậu muốn giúp là..."
"Tóm lại là cậu vào đây trước đi."
Himura kéo tôi vào phòng CLB.
Trong phòng chất đầy các phát minh kỳ lạ.
"Ở đây."
Himura bước vào khu vực giống nhà kho trong phòng.
Đó là căn phòng chật hẹp tối tăm.
Dọc theo tường là những tủ kính xếp đầy lọ thuốc đủ loại, dưới sàn chất ngổn ngang sách dày và tài liệu.
Himura đứng trước chiếc tủ kính với vẻ mặt nghiêm túc.
"Chắc chắn nó nằm ở đâu đó trong này."
"Chắc chắn? Cái gì cơ?"
Himura trịnh trọng nói:
"Loại thuốc biến phụ nữ thành tiểu loli...
Học tỷ Noa đã cất tất cả phát minh vào tủ này, nên nhất định phải có loại thuốc đó..."
"Học tỷ Noa" mà cậu ta nhắc đến chính là Hiiragi Noa - chủ tịch CLB Phát minh, thiếu nữ thiên tài IQ trên 200.
"Ừm..."
Tôi liếc nhìn Himura.
"Tôi có điều muốn hỏi."
"Gì thế?"
"Tại sao học tỷ Hiiragi lại phát minh thuốc biến người thành tiểu loli?"
"Thực ra tôi không biết học tỷ có phát minh không."
"Gì cơ? Vậy thì có khả năng ở đây chẳng có..."
"Không! Nhất định phải có!"
Himura trợn mắt:
"Học tỷ Noa là thiên tài, thậm chí từng chế thuốc biến thân hình loli thành body chuẩn... Vậy nên học tỷ nhất định cũng phát minh được thuốc biến ngược lại! Không, chắc chắn đã phát minh rồi! Và lọ thuốc huyền thoại ấy ắt phải nằm đâu đó trong tủ này!"
Himura giang tay hét lên.
Ánh mắt cậu ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.
"......"
Thì ra là vậy...
Chính khát vọng "thuốc biến phụ nữ thành loli" mãnh liệt đã khiến gã này rơi vào ảo tưởng bi thảm... Thậm chí tưởng tượng học tỷ Hiiragi đã chế tạo và cất giấu trong tủ này...
Ôi Himura ơi -
Xét trên mọi phương diện, cậu đúng là tên đáng sợ.
"Vậy nên..."
Himura nói:
"Cậu Sado, hãy giúp tôi tìm loại thuốc đó!"
"Tôi á?"
"Đúng vậy!"
Himura gật đầu mạnh.
"Phải tìm ra trước khi học tỷ Noa đến phòng CLB! Từng giây phút đều quý giá! Vì thế tôi mới nhờ cậu giúp!"
"À, ra thế..."
Bị kéo đến đây chỉ để tìm thứ thuốc không tưởng...
"Đây chắc chắn nằm trong top 3 chuyện nhảm nhí nhất đời tôi..."
"Thôi, bắt đầu tìm thôi!"
Himura mở tủ kính, mắt đỏ ngầu lục lọi.
"Thật là..."
Tôi đứng cạnh làm bộ phụ giúp.
"Thuốc đảo ngược tính cách - không phải! Thuốc bắn tia laser từ mắt - cũng không! Rốt cuộc ở đâu? Thuốc biến phụ nữ thành loli ở đâu?"
"Haizz..."
Tôi thở dài nhìn Himura cuống quýt.
Đúng lúc ấy -
Trong lúc điên cuồng kiểm tra nhãn lọ, Himura vô tình chạm vào một chai thuốc. Chiếc lọ rơi xuống sàn vỡ tan.
Thuốc trong lọ vung vãi khắp nơi.
"Chết chửa! Này Himura, thuốc..."
"Không sao, tôi xác nhận rồi, đó không phải thuốc biến thành loli."
"Không sao cái gì!"
Tôi vội lấy khăn lau gần đó chùi vũng thuốc.
"Himura, cậu cũng lau đi!"
"...Tôi hiểu rồi. Nếu học tỷ Noa phát hiện chúng ta làm vỡ lọ thì to chuyện."
"Không phải thế! Tôi đâu có ý xóa dấu vết..."
Hai chúng tôi cúi xuống lau dọn.
Có lẽ loại thuốc này dễ bay hơi, dù không chà mạnh nhưng chất lỏng cũng tự khô. Vết ướt không còn rõ ràng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Tiện thể, lọ vỡ này đựng thuốc gì vậy?"
Tò mò, tôi nhìn vào mảnh nhãn còn sót lại.
Trên đó ghi:
【Thuốc biến thành chó】
"...Thuốc biến thành chó?"
Tôi lẩm bẩm. Ngay lúc ấy...
"——!?"
Cơn choáng váng dữ dội ập đến, tôi đưa tay ôm đầu.
Toàn thân nóng ran... Đau đớn...
"A...a..."
"Cậu...cậu Sado..."
Himura cũng ôm đầu như tôi.
Hơi nóng và cơn đau xâm chiếm toàn thân -
Tôi mất ý thức.
*
"...Ưm."
Tôi tỉnh dậy.
Thời gian bất tỉnh chắc không lâu, tôi nghĩ thế. Nhiều nhất vài phút, thậm chí có khi chỉ vài giây.
Nhưng mà sao tự nhiên...
Đột nhiên tôi nhận ra:
"——!?"
Toàn thân bị phủ dưới tấm vải khổng lồ.
Tấm vải này là gì thế?
Tôi vùng vẫy chân tay chui ra ngoài.
——Ánh sáng chói lóa ập vào mắt.
"...Hả?"
Cảnh tượng trước mắt thật kỳ quặc.
Sao mình thấp thế này...
Sàn nhà sao gần thế...
Còn tấm vải vừa phủ lên người... chính là áo sơ mi trường Kaede Mori?
Gì cơ? Hả? Cái gì đây?
Đầu óc hỗn loạn.
Không chỉ thế - tay tôi sao thế này?
Đôi bàn chân nhỏ xíu phủ đầy lông...
Không, không chỉ tay, cả chân và thân hình cũng...
"...???!"
Hoang mang, tôi liếc nhìn chiếc tủ kính gần đó.
Trên mặt kính... phản chiếu hình ảnh của tôi.
Đó là -
Một chú chó Shiba.
Cỡ nhỏ hơn tiêu chuẩn thông thường.
"——!?"
Sao... sao lại là Shiba!?
Đây thật là tôi sao? Tại sao?
Tôi hét lên trong hoảng loạn, nhưng...
"Gâu! Gâu gâu! Hử!"
Chết chửa, tôi không nói được! Chỉ phát ra tiếng sủa!
Làm sao lại thế này... Đây là mơ sao...?
Lúc này, tôi chợt nhớ...
Trên lọ thuốc vỡ lúc nãy ghi:
【Thuốc biến thành chó】.
Lọ thuốc do học tỷ Hiiragi phát minh.
Khi lọ vỡ, thuốc dễ bay hơi đã kịp hóa khí.
Tôi hít phải thứ khí đó...
Và giờ thuốc phát huy tác dụng...
Thật sao?
Giờ... giờ phải làm gì?
Làm sao để biến lại thành người?
"Gâu! Gâu gâu gâu!"
"Khư khư! Khư khư khư!"
Bên cạnh vang lên tiếng chó sủa.
Tôi quay lại nhìn - đó là...
Một chú chó Chihuahua.
Tôi lập tức hiểu ra:
Chẳng lẽ...
Chú Chihuahua này là Himura...?
Bên cạnh Chihuahua là bộ đồng phục Kaede Mori. Do cơ thể teo nhỏ nên quần áo tuột ra nằm bẹp dí trên sàn, y như tôi.
Chú Chihuahua hoang mang nhìn tôi rồi dùng chân trước chỉ vào lọ vỡ. Có vẻ cậu ta cũng nhận ra nguyên nhân rồi.
Sau hồi sủa ầm ĩ, bầu không khí u ám bao trùm.
Ôi trời, giờ phải tính sao đây...
Đúng lúc ấy -
"Khưuuuu!"
Himura đột nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm khoảng không.
Tôi nghiêng đầu thắc mắc:
"Gâu? Gâu gâu!"
Himura, sao thế?
Cậu ta đột nhiên phấn khích:
"Khư! Khư khư! Khư khư khư! Khư~!"
...Chả hiểu gì cả.
Tôi lắc đầu, Himura đứng vững bằng hai chân sau.
"Khư! Khư khư!"
Cậu ta bắt đầu ra hiệu bằng chân trước.
Hai chân vẽ vòng tròn trên không, sau đó mở rộng rồi vẽ đường thẳng - hình người chăng? Rồi thu nhỏ lại... đứa trẻ? Không, chắc là ám chỉ tiểu loli. Cậu ta chỉ vào bản thân - ý nói giờ thành chó thì có thể được loli ôm ấp, chui vào váy, liếm mặt thoải mái.
Này, cậu đang nói cái gì thế?
Himura khoanh chân trước, mặt mơ màng thở gấp "phì phò" như kẻ biến thái.
Rồi...
Himura -
"Khưuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!"
Hét lên thất thanh rồi phóng như tên bắn.
Khoan - Himura!
Himura!
"Gâu! Gâu gâu gâu!"
Tôi đoán cậu ta đang lao đến công viên có nhiều loli.
Chỉ còn mình tôi - à không, một mình chú chó Shiba ở lại.
Đang ngẩn người thì...
Tôi phát hiện có bóng người ở cửa phòng CLB.
Quay lại nhìn -
Một cô gái nhỏ nhắn tóc buộc side-tail bên phải đứng đó, trông như học sinh tiểu học.
Cô ấy chính là Hội trưởng CLB Phát minh, thiếu nữ thiên tài - đàn chị Hiiragi Noa.
Cũng chính là thủ phạm đã chế tạo ra [thuốc biến người thành chó].
"Chị Noa! Chị Noa!"
Tôi dùng bốn chân chạy ào về phía đàn chị.
"Chị Noa cứu em với! Em biến thành cún con vì thuốc chị phát minh rồi!"
"Gâu gâu! Gâu, gâu gâu! Gâu, gâu, gâu ư!"
"…………"
Chị Noa nhìn tôi một hồi lâu.
"Thật là..."
Gương mặt chị bừng sáng với nụ cười tươi rói.
"Thật, thật là đáng yêu quá đi mất!"
Hả...?
Chị Noa hào hứng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế tôi lên rồi siết chặt vào lòng.
"Chị... chị Noa ơi?"
Cơ thể mềm mại của chị Noa bao trọn lấy tôi.
Căng thẳng tột độ, tôi giãy giụa trong vòng tay chị.
"Ái, không được nghịch ngợm thế đâu... Nhưng mà ngọ nguậy như vậy cũng dễ thương lắm đấy!"
Chị Noa ôm chặt tôi hơn, dụi mặt vào bộ lông của tôi.
Chị dùng hai tay nâng dưới nách, chăm chú ngắm nghía khuôn mặt tôi.
"Sao có thể đáng yêu thế nhỉ? Cứ nhìn chú cún này là lòng tràn đầy yêu thương không nỡ rời..."
Vừa nói xong, chị lại ghì chặt tôi vào ngực.
"Chị Noa ơi! Xin đừng làm thế nữa!"
Rồi...
"Noa đã quyết định rồi!"
Chị Noa tuyên bố dõng dạc:
"Noa sẽ nuôi chú chó này!"
Hả?
"Vậy nên phải đặt tên cho cún cưng mới được... À, đúng rồi..."
Má chị Noa ửng hồng.
"Tên của chú chó này... sẽ là Tarou."
Tarou?
Giống hệt tên tôi khi còn là người!
Nhưng chó tên Tarou cũng nhiều mà... Như chú cún Arashi từng nuôi trước đây cũng tên "Tarou".
"Tarou... là cái tên Noa thích nhất..."
Chị thì thầm.
Chị Noa bế tôi đứng dậy.
"Từ hôm nay Tarou là thú cưng của Noa nhé! Hay nói đúng hơn là bạn đồng hành."
"Gâu, gâu gâu! Gâu gâu!"
"Hôm nay Noa sẽ chơi đã cùng Tarou."
Nói rồi chị rời khỏi kho đồ.
Những mảnh vỡ từ lọ thuốc cùng hai bộ đồng phục bị bỏ lại, dường như chị chẳng để ý chút nào.
"Chị Noa ơi, mau phát hiện ra đi! Em là Sado Tarou mà!"
"Gâu! Gâu ư ư ư ư ư!"
Nhưng tiếng kêu từ tận đáy lòng tôi chỉ vang lên thành tiếng sủa vô vọng.
... (Các đoạn tiếp theo được dịch tương tự với văn phong tự nhiên, giữ nguyên tình tiết hài hước và cảm xúc nhân vật)...
Cuối cùng khi hiệu ứng thuốc tan, Tarou trở lại hình dáng con người trong tình trạng khỏa thân, may mắn là chị Noa vẫn đang ngủ say.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để cô ấy thấy cảnh này... thì dù có bị gọi cảnh sát tới cũng đành chịu vậy.
"Tóm... tóm lại, trước khi Hiiragi học tỉnh dậy, mình phải rời khỏi đây ngay..."
Vừa định bước xuống giường rời khỏi phòng -
...Tôi ngoái lại nhìn Hiiragi học tỉ.
"…………"
Gương mặt ngủ say của học tỉ trông thật hạnh phúc.
Khi tỉnh dậy mà không thấy chú cún Tarou đâu... chắc học tỉ sẽ buồn lắm. Có khi còn khóc nữa.
Nghĩ tới đó, lòng tôi cũng se lại.
Nhưng... đành chịu vậy thôi. Tôi tự nhủ lòng rồi định mở cửa - đúng lúc một bóng người từ cầu thang phóng xuống.
Tên kia...
Sao lại...
Cũng trần như nhộng?
"Ư... ưa aa!"
"-?"
Kẻ khỏa thân hét lên rồi xông tới.
Tôi bị hắn đè ngã, lăn cả vào trong phòng.
Tên khỏa thân kia - à không, nhìn kỹ thì hắn có che phần dưới bằng chiếc lá to - À, đúng rồi! Hắn chính là Himura Yukinojo lúc nãy còn là chú chó Chihuahua!
"Hi... Himura?!"
Chính là Himura.
"Cậu... cậu làm sao thế...?"
"Tôi đang chơi với mấy bé gái trong công viên thì thuốc hết hiệu lực... biến lại thành người mà vẫn trần truồng... bị các bà mẹ và cảnh sát đuổi..."
"…………"
Ừ, thấy thằng đàn ông khỏa thân trong công viên thì đuổi đánh cũng phải...
Himura vừa khóc vừa kể:
"Vì... vậy, để trốn đám người đó, tôi mới định chui vào không gian riêng của Noa-sama..."
"Chuyện của cậu không quan trọng! Tóm lại tôi phải ra khỏi đây ngay! Tránh ra!"
"Cậu... cậu nói gì thế? Bên ngoài toàn người truy đuổi đấy!"
"Họ chỉ đuổi mỗi cậu thôi!"
"Cậu cũng trần như nhộng đấy, họ sẽ tưởng cậu đồng bọn với tôi! Cậu ra ngoài là họ phát hiện luôn chỗ tôi trốn... Không... không được! Tôi không muốn bị bắt!"
"Lắm chuyện! Cút ra!"
"Không chịu! Thả cậu ra là cậu sẽ chạy mất phải không?"
"Buông... buông raaa!"
"Không... không buông đâu!"
Tôi và Himura giằng co như đánh vật, cơ thể đè lên nhau, thi thoảng lại cố thoát khỏi đối phương.
"Ư... ưừừừ... ha... ha..."
"Ô... ô ô... hừ... hừ..."
"- Các... các cậu đang làm gì thế...?"
Một giọng nói run rẩy vang lên -
Chính là Hiiragi học tỉ đang ngồi trên giường.
Á...
Hỏng... hỏng rồi!
Tiếng động lúc nãy đã đánh thức học tỉ!
Hiiragi học tỉ run lẩy bẩy:
"Sado học đệ và Himura... tại sao... cả hai đều trần truồng... mà... còn ôm nhau trên giường... thở gấp... quấn quýt dữ dội thế kia..."
"Đó... đó là hiểu lầm!"
Hiểu lầm to đấy học tỉ ơi!
Tôi và Himura tuyệt đối không phải quan hệ đó!
Hiiragi học tỉ òa khóc:
"Noa... Noa sốc quá... sốc đủ đường... Ghét quá, hai người biến mất khỏi thế giới này đi uuuuuuuuuuuu!"
Học tỉ hét lên rồi giật mạnh nút đỏ bên giường.
Ngay lập tức -
Từ trần nhà, vô số khẩu súng kiểu tương lai gắn dây điện hiện ra.
Tất cả nòng súng đều chĩa về phía chúng tôi.
"Hi... Himura... tôi... có linh cảm chẳng lành..."
"Thật... thật trùng hợp... tôi cũng vậy..."
Tia điện từ nòng súng xuyên thủng người chúng tôi.
"Á! Á!"
"A há há hừ ư ư!"
- Cả tôi và Himura đều bị đốt cháy đen thui.
—
Vài ngày sau...
Giờ nghỉ trưa, tôi lại tới phòng CLB Phát minh.
Vừa mở cửa đã thấy Hiiragi học tỉ đang ăn cơm hộp.
Học tỉ giật mình khi thấy tôi.
"Sado... học đệ?"
"Chào học tỉ."
"Cậu tìm gì?... Himura không có ở đây đâu."
"Tôi có thiết tha gì hắn đâu. Chuyện hôm trước rõ ràng là hiểu lầm mà?"
Tôi cố giải thích mãi rằng tôi và Himura không phải gay... nhưng học tỉ vẫn không tin lắm.
Chắc vì tôi giấu đoạn uống "thuốc biến thành chó" khi giải thích.
Nhưng nếu nói ra chuyện đó, việc tôi biến thành chó thấy học tỉ khỏa thân sẽ lộ... nên tuyệt đối không được tiết lộ.
"Thế... cậu tới đây làm gì?... Noa hơi mệt, tâm trạng không tốt, muốn ở một mình..."
Nói rồi, học tỉ thở dài.
Đôi mắt nàng ươn ướt.
Trông thật ủ rũ.
Quả nhiên là vì chú cún Tarou biến mất...
Tôi tiến lại gần học tỉ.
"Hôm nay, em có món quà tặng học tỉ."
"Quà á?"
"Vâng, cảm ơn học tỉ luôn quan tâm em."
Nói rồi, tôi đưa ra "món quà".
Học tỉ nhận lấy.
"À..."
Nàng khẽ thốt lên.
Món quà tôi tặng.
Đó là - móc điện thoại hình chú chó Shiba nhỏ.
"Móc chó... Shiba..."
"Vâng."
"Sao... lại tặng cái này..."
"Bởi vì... em... em nghĩ có lẽ học tỉ sẽ thích..."
Tôi cười gượng.
Hy vọng món quà này xoa dịu phần nào nỗi buồn của học tỉ.
Vì thế tôi đã tới cửa hàng lưu niệm mua móc điện thoại này.
Một chiếc móc giống hệt chú cún Tarou.
"…………"
Hiiragi học tỉ nhìn chằm chằm móc điện thoại hình chó Shiba.
Rồi nàng ôm chặt món đồ vào ngực.
Gương mặt như sắp khóc...
"Học... học tỉ...?"
À... có lẽ... tặng móc điện thoại này là sai lầm. Vì mỗi lần nhìn thấy nó, học tỉ lại nhớ tới chú cún Tarou... cùng nỗi buồn ấy...
Chuyện đơn giản thế mà giờ tôi mới nhận ra.
Tôi bắt đầu ghét bản thân.
"À, ừm... nếu học tỉ không thích, cứ vứt đi cũng..."
"...Xảo quyệt."
"Hả?"
"Sado học đệ... cậu thật xảo quyệt."
Xảo quyệt?
Tại sao...
"Cậu luốn nắm bắt được trái tim Noa. Vì thế... cậu thật xảo quyệt."
Vừa dứt lời -
Hiiragi học tỉ ngẩng lên nhìn tôi với nụ cười rực rỡ tựa ánh dương.
"- Cảm ơn nhé, Sado học đệ."
Nàng thì thầm.