“Cái đồ siêu M biến thái này!”
“Khủng khiếp quá đi mất thôi!”
“Á ớ ư ứ a á ha!”
Buổi trị liệu chứng siêu M vừa kết thúc, tôi đã bị đàn chị Ishidou Mio đá túi bụi, bị Yuino Arashi đánh tơi tả, và rồi cứ thế vặn vẹo thân mình một cách ghê tởm.
Tôi nằm bệt xuống đất, vừa run rẩy co giật toàn thân vừa nở nụ cười “ế hế hế” bệnh hoạn. Không xa đó, thầy Onigawara Mitsuru vẫn đứng lặng thinh, mặt mày uể oải không chút sức sống.
Cảnh tượng ấy quen thuộc đến lạ, như một phần không thể thiếu của kỳ nghỉ xuân.
“Buổi trị liệu chứng siêu M hôm nay lại thất bại rồi… Quỷ thật…”
Đàn chị Mio khoanh tay lẩm bẩm. Đúng lúc ấy –
Cánh cửa CLB Tình nguyện số 2 khẽ mở ra.
Đàn chị Mio và Yuino vội vã đứng chắn trước mặt tôi, che đi bộ dạng không thể nhìn nổi của tôi lúc này.
Từ sau cánh cửa, một vài học sinh trường Sakurazaka đã xuất hiện.
Tổng cộng năm người, ba nữ và hai nam.
Đứng giữa bọn họ là một cô gái cao ráo.
Nàng sở hữu gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng đôi mắt hẹp dài cùng đôi môi mím chặt lại toát lên khí chất mạnh mẽ, đầy uy lực. Mái tóc đen dài mượt mà, vóc dáng thẳng tắp, khí thế lẫm liệt, khiến người ta không dám lại gần, hệt như một đóa hồng có gai vậy.
Và –
“...Lớn thật đấy.”
Đàn chị Mio buột miệng nói. Đúng là một cô gái có vòng một rất lớn.
Ừm, quả thực là lớn đáng kể…
Tôi nghĩ bụng, một cách thật lòng…
“Tarou… anh đang nhìn đi đâu đấy…?”
Yuino trừng mắt hỏi. Tôi vội vàng chuyển ánh mắt khỏi vòng một kia.
Đàn chị Mio nhìn đám học sinh,
“Mấy đứa đến đây làm gì… Ồ! Chắc là đến tìm ta phải không!”
Mắt đàn chị bắt đầu sáng rực.
“Đến CLB Tình nguyện số 2… là để nhờ đại nhân Mio ta đây thực hiện nguyện vọng của các ngươi phải không? Vậy thì nhanh chóng nói ra nguyện vọng của các ngươi đi –”
“Không phải.”
Cô gái cao ráo thẳng thừng đáp.
Nàng nheo mắt lại, không hiểu sao tôi lại có cảm giác nàng đang tức giận.
Đàn chị Mio nghiêng đầu hỏi:
“Không phải? Vậy tại sao…?”
“Tôi là Takezawa Akime.”
“– Là hội trưởng CLB Tình nguyện.”
“CLB Tình nguyện…”
Đàn chị Mio đờ đẫn nói.
Cả bọn, bao gồm cả đàn chị, đều ngớ người ra.
…CLB Tình nguyện.
Dù cái tên có hơi lạ, nhưng có nghĩa là CLB Tình nguyện số một. Và Takezawa Akime chính là hội trưởng.
Tôi vẫn ngơ ngác, khẽ lẩm bẩm:
“CLB Tình nguyện… hóa ra thật sự có à…”
“Đương nhiên rồi chứ?!”
Nghe tôi nói vậy, Takezawa Akime lập tức lạnh lùng đáp trả.
“Chính vì có CLB Tình nguyện tồn tại, nên mấy người mới đặt tên là CLB Tình nguyện số 2 chứ?! Cái ‘hóa ra thật sự có’ của anh là có ý gì hả?!”
“Dạ, dạ xin lỗi… Hộc hộc hộc…”
Cái ngữ điệu nghiêm khắc và ánh mắt sắc lẹm đó khiến tôi bất giác cảm thấy… sướng!
Không, không được!
Nhất định phải nhịn!
Takezawa Akime quay đầu nhìn đám học sinh phía sau,
“Họ là thành viên của CLB Tình nguyện. Tôi và bạn nam phó hội trưởng kia là năm hai, còn lại đều là năm nhất.”
Nói cách khác, Takezawa Akime và đàn chị Mio học cùng khối.
“Vậy thì…”
Đàn chị Mio chống nạnh nói,
“Các vị thành viên CLB Tình nguyện đến đây có việc gì? Hình như không phải để nhờ ta thực hiện nguyện vọng thì phải.”
Ánh mắt của Takezawa Akime càng trở nên sắc bén hơn.
Nàng nhìn chằm chằm đàn chị Mio, rồi chỉ tay về phía đàn chị:
“Chúng tôi đến đây là để phản đối CLB Tình nguyện số 2 của các người!”
Đàn chị Mio chớp chớp mắt,
“…Phản đối?”
“Đúng vậy!”
Sự bất mãn của Takezawa Akime càng dâng cao.
“Tất cả là vì CLB Tình nguyện số 2 của các người… mà CLB Tình nguyện của chúng tôi đang gặp rất nhiều rắc rối đấy!”
CLB Tình nguyện của trường Sakurazaka thường tổ chức các hoạt động rất bình thường như dọn dẹp khuôn viên trường, bảo trì cơ sở vật chất công cộng.
Thế nhưng, CLB Tình nguyện số 2 –
Tuy nói là thực hiện nguyện vọng của học sinh trường Sakurazaka, nhưng luôn có những hành động quá đáng, gây rắc rối, hoang mang và cả nỗi sợ hãi cho học sinh. Tin đồn này lan truyền khắp trường, nên đến giờ hầu như không có học sinh nào đến nhờ vả thực hiện nguyện vọng cả.
Hoạt động của CLB Tình nguyện và CLB Tình nguyện số 2 hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng…
Vì cái tên “CLB Tình nguyện số 2” mang lại cảm giác quá “ấn tượng”.
Và nội dung hoạt động thì quá “năng động”.
“– Khiến CLB Tình nguyện của chúng tôi bị người khác tưởng là một tập đoàn chuyên gây rắc rối!”
Takezawa Akime bùng lửa giận trong mắt nói.
Các hoạt động của CLB Tình nguyện số 2 – chủ yếu là do đàn chị Ishidou Mio gây ra – đã làm CLB Tình nguyện gặp rất nhiều phiền toái.
Takezawa Akime nắm chặt tay phải, nghiến răng nghiến lợi nói:
“CLB Tình nguyện và CLB Tình nguyện số 2 đều bị coi là một lũ như nhau… Hơn nữa, nhiều người còn nghĩ ‘số một’ lại là một tập đoàn bạo lực mạnh mẽ hơn cả ‘số hai’…
Chúng tôi chỉ là một CLB Tình nguyện bình thường! Các hoạt động của CLB cũng rất bình thường! Nhưng chỉ vì các người mang danh ‘số 2’ mà chúng tôi cũng bị hiểu lầm! Cho nên –”
Takezawa Akime đối mặt với đàn chị Mio, lớn tiếng nói:
“– Tôi yêu cầu các người đổi tên!”
“…Hả?”
Đàn chị Mio nghiêng đầu hỏi,
“Đổi tên?”
“Đúng vậy!”
Takezawa Akime gật đầu mạnh mẽ.
“Chính vì các người cứ gọi là ‘CLB Tình nguyện số 2’, nên chúng tôi mới luôn bị hiểu lầm! Cho nên các người phải đổi tên khác! Đổi ngay bây giờ!”
“Đổi tên… CLB Tình nguyện số 2 đổi tên…”
Đàn chị Mio hoài nghi nói,
“Tại sao chúng tôi phải đổi tên chứ?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Vừa nãy đã giải thích rất chi tiết rồi còn gì?!”
Takezawa Akime đột nhiên tiến sát lại gần đàn chị nói,
“Vì các người đã gây ra rất nhiều rắc rối cho CLB Tình nguyện của chúng tôi –”
“Thế thì…!”
Đúng lúc này, đột nhiên…
Khí thế của đàn chị Mio thay đổi.
Biến thành một khí thế đầy tính tấn công.
“Đột nhiên xông vào phòng CLB của người khác, nói cái gì mà vì chúng tôi mà các người gặp rắc rối, rồi còn bắt chúng tôi đổi tên… Cô rốt cuộc muốn làm gì? Có muốn tôi tiêu diệt cô luôn không hả?!”
Toàn thân đàn chị Mio toát ra sát khí nồng nặc.
Ối, ối, chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi mà tôi đã thấy rợn người rồi…
Còn Takezawa Akime đang bị bao trùm trong luồng sát khí ấy –
Khoanh tay, hiên ngang đứng đó, trừng mắt đáp trả ánh nhìn sắc lạnh của đàn chị.
Tôi sững sờ.
Thật không ngờ lại có thể bình tĩnh đối mặt với luồng sát khí đậm đặc đến vậy…
Mạnh thật!
Tôi phục sát đất!
Đang lúc tôi nghĩ vậy –
“…”
Takezawa Akime nhanh chóng quay người, chạy đến một góc phòng CLB, ôm đầu gối thu mình lại đó.
Lưng nàng run rẩy không ngừng, mặt mày tái mét, mồ hôi đầm đìa, nước mắt dàn dụa.
“Cái, cái ánh mắt đó… Tuyệt đối không phải ánh mắt của người bình thường, chắc chắn là ánh mắt của kẻ đã từng giết người… Quá, quá đáng sợ rồi, đến chân tay cũng không cử động được nữa, đủ rồi, tôi chịu đủ rồi, tôi về đây, tôi muốn về nhà chui vào giường trùm chăn ngủ như một tên phế vật, ưm, ư…”
“…Hả?”
Tôi há hốc mồm nhìn Takezawa Akime đang co ro run rẩy trong góc phòng CLB như một con vật nhỏ.
Cái…
Khí thế mạnh mẽ vừa rồi của nàng đâu rồi…?
Takezawa Akime chợt ngẩng đầu lên,
“Không, không được! Thế này không được! Mình là hội trưởng CLB Tình nguyện, Takezawa Akime… Vì CLB Tình nguyện, vì các thành viên, mình phải vực dậy…” –
Nàng rút ra một con búp bê nhỏ xíu từ trong ngực áo đồng phục.
Đó là một con búp bê cỡ bằng điện thoại di động.
Mặc một chiếc váy trắng, mái tóc vàng xoăn tít trông hơi tối màu, và… đôi mắt nó cụp xuống, trông như một đứa trẻ con vậy. Dù có khen thì cũng không thể nói nó là một con búp bê dễ thương.
Takezawa Akime nhìn con búp bê,
“Này, này, Jennifer… Người đó, nhìn tớ bằng ánh mắt của ác quỷ. Tớ, tớ sợ quá…”
“Không sao đâu, meo. Akime là một đứa trẻ kiên cường mà, meo.”
“Phải, phải vậy sao? Nhưng tớ vẫn sợ quá…”
“Đừng lo lắng, meo. Bởi vì, Akime luôn mạnh mẽ, lạc quan, là chỗ dựa cho mọi người trong CLB Tình nguyện, rất giỏi giao tiếp, rất dịu dàng… Tóm lại là một cô gái hoàn hảo, meo! Vì vậy, Akime tuyệt đối sẽ không thua kém kẻ đó đâu, meo!”
“Đúng vậy! Mình là người hoàn hảo! Sẽ không thua kém loại người đó!”
“Chính là khí thế này, meo! Akime nhất định sẽ ổn thôi! Akime nhất định làm được! Cố lên nhé, meo!”
“Ừm, mình sẽ cố gắng! Cảm ơn, Jennifer!”
“YES, Akime dũng cảm lắm, meo!”
…Xin tuyên bố, Akime không hề nói chuyện với ai cả.
Cũng không có nhân vật tên “Jennifer” nào đột nhiên xuất hiện.
Nàng chỉ đang nói chuyện với một con búp bê trẻ con.
Và giọng nói của “Jennifer” đáp lại nàng, chính là giọng của Takezawa Akime…
Nói cách khác, nàng đang tự nói chuyện với chính mình.
“…”
Mạnh mẽ thật, tôi nghĩ bụng.
Nhanh chóng –
Takezawa Akime nhét con búp bê vào khe ngực rồi đứng dậy.
Nàng đi về phía đàn chị, lưng thẳng tắp, vẻ mặt đầy kiên cường.
“Tiêu diệt tôi sao? Hừ! Cô nghĩ tôi sẽ sợ cái lời đe dọa lỗi thời đó à?! Tôi là hội trưởng CLB Tình nguyện – Takezawa Akime. Nếu cô không chịu đổi tên thì tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đi đâu hết!”
Đúng lúc ấy,
Một nam sinh của CLB Tình nguyện lén lút đi đến bên cạnh tôi, nói:
“Hội trưởng… thật ra là một người rất nhút nhát, ý chí yếu đuối, tiêu cực… giống hệt một chú gà con vậy…”
“Hả…?”
“Nhưng từ khi trở thành hội trưởng CLB Tình nguyện, cô ấy đã tự cho rằng ‘mình là hội trưởng, không thể làm vướng bận, phải trở thành một hội trưởng hoàn hảo có tố chất lãnh đạo’… Tuy nhiên, vì tính cách của hội trưởng là như vậy, nên không thể trở thành một hội trưởng hoàn hảo như thế được…” (Tố chất lãnh đạo, cảm giác y hệt…)
Nam sinh CLB thở dài,
“Có lẽ vì áp lực quá lớn, tinh thần bắt đầu hơi bất thường, nên mới xuất hiện hành vi kỳ lạ là tự thôi miên mình bằng cách tự nói chuyện với con búp bê kia…”
“…”
Cái này…
Cảm thấy quá kỳ diệu đến mức không thể thốt nên lời…
Nam sinh đó nói tiếp,
“Hội trưởng đã như vậy rồi, xin các bạn hãy đổi tên đi. Xin đấy.”
“À, cái đó… tôi thì không bận tâm đâu…”
Quan trọng là đàn chị Ishidou Mio kìa…
“Tuyệt đối không đổi tên! Tuyệt đối!”
Quả nhiên là vậy.
"Nếu mà đổi tên thì cái tiếng tăm và thành tích mà CLB Tình nguyện số 2 chúng ta đã dày công gây dựng bấy lâu nay chẳng phải đổ sông đổ bể hết sao? Hơn nữa, để gìn giữ cái 'thương hiệu' CLB Tình nguyện số 2 này, chúng tôi tuyệt đối không đời nào đổi tên!"
Thành tích thì có là bao đâu, vả lại cái vụ "thương hiệu" nghe nó cứ là lạ...
Tôi thì lại nghĩ thà cứ đổi tên rồi làm lại từ đầu còn hơn...
Nhưng mà Học tỷ Ishidou đâu có nghĩ vậy.
Học tỷ Ishidou dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Takezawa, giọng lạnh băng nói:
"Cứ thế mà đi đi, biến mau!"
"..."
"Giờ thì cút ngay ra ngoài! Không thì đừng trách tôi đánh cho xương cốt mấy người thắt thành nơ bướm đấy!"
"..."
Takezawa vẫn đứng đó trước mặt Học tỷ mà không làm gì.
Nhìn kỹ thì—
Takezawa đang đứng mà trợn trắng cả mắt.
"Ơ kìa?! Trưởng Bộ đứng đó bất tỉnh rồi sao?!"
"Trưởng... Trưởng Bộ! Tỉnh lại đi ạ!"
Mấy thành viên CLB Tình nguyện hốt hoảng chạy đến bên Takezawa.
Takezawa chợt tỉnh lại, rồi lại co rúm vào góc phòng sinh hoạt, lôi con búp bê ra lẩm bẩm.
"Không... không được, mình đúng là..."
"Lại ngất rồi meo. Akime đúng là lơ mơ quá meo."
"Đúng là lơ mơ thật... phải chú ý hơn mới được..."
"Mà dám ngất trước mặt người phụ nữ đáng sợ đó, ngược lại lại thấy có vẻ không sợ hãi gì meo. Akime giỏi ghê meo."
"Không, không có gì đâu... hê hê..."
Ừm, đúng là chẳng có gì đâu...
"Jennifer là cái quái gì thế? Nhân cách khác của cô à? Lại còn cái giọng 'meo' nữa chứ. Từ đầu đến chân đều khiến người ta thấy ghê tởm."
"Học... Học tỷ... Tuy có nhiều chỗ đáng để ý kiến, nhưng đừng nói thế thì hơn..."
Nhưng mà Học tỷ làm gì có bận tâm mấy chuyện đó...
Takezawa có vẻ vẫn chưa chịu đủ khổ, lại đứng trước mặt Học tỷ.
"Dù thế nào chị cũng không đổi tên sao?"
"Đúng là dai như đỉa đói. Tôi đã nói mấy lần rồi còn gì?"
"...Nhưng vì mấy người mà hoạt động CLB của chúng tôi bị ảnh hưởng lớn, đó cũng là sự thật. Thế nên chúng tôi không đời nào chịu về tay không đâu. Vậy nên—"
Takezawa nhìn chằm chằm Học tỷ nói:
"—Hay là chúng ta đấu một trận đi!"
"...Đấu trận?"
"Phải."
Takezawa gật đầu.
Rồi đầy khí thế nói:
"Một trận đấu đặt cược tên CLB!"
"Tên CLB...?"
CLB Tình nguyện và CLB Tình nguyện số 2 sẽ đấu một trận.
CLB thua cuộc sẽ phải đổi tên.
Và tên mới sẽ do bên thắng quyết định.
"Thà như vậy còn hơn cứ đàm phán mãi mà chẳng đi đến đâu."
"Đấu trận à."
Học tỷ hơi suy nghĩ một chút.
"Được thôi. Chúng tôi sẽ không thua mấy người đâu—Trận này, tôi nhận!"
...Học tỷ rất thích thi đấu.
Cứ ai đề nghị thi đấu là Học tỷ tuyệt đối không từ chối. Mà lần nào cũng có một sự tự tin không có căn cứ.
"...Tôi tuyệt đối không thua cái bọn ngực bự đâu."
Lần này hình như chỉ vì ghen tỵ thôi.
"Hình như càng ngày càng thú vị hơn rồi đấy."
Người nói là cô Mitsuru.
"Vậy thì mau xác định nội dung trận đấu đi. ...Mọi người hãy viết nội dung mình nghĩ ra vào giấy nhé. Rồi bỏ vào thùng giấy bốc thăm quyết định nội dung. Thế này được không?"
Đúng là tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Mấy thành viên CLB Tình nguyện cũng ngờ vực nhìn cô Mitsuru đột nhiên chạy ra chỉ tay năm ngón.
"...Thôi được, đại khái đồng ý."
Takezawa nói.
"Nhưng mà, nội dung thi đấu phải liên quan đến hoạt động tình nguyện. Dù sao chúng ta đều là 'CLB Tình nguyện' mà."
"À, cũng đúng. Mio cậu thấy sao?"
"OK!"
Học tỷ gật đầu.
Thế là nội dung thi đấu cơ bản được quyết định theo đề xuất của cô Mitsuru.
Cô Mitsuru đột nhiên chạy ra xía vào... có lẽ chỉ là vì thấy thú vị thôi. Người này cực kỳ nhạy cảm với mấy chuyện như vậy...
Bốn thành viên của CLB Tình nguyện số 2, bao gồm cả cô Mitsuru—mặc dù nghiêm khắc mà nói thì cô Mitsuru không thể tính là thành viên, và năm thành viên của CLB Tình nguyện, mỗi người tự viết nội dung thi đấu vào một mảnh giấy rồi bỏ vào thùng.
Đương nhiên, ai cũng viết nội dung có lợi cho bên mình.
Tiện thể nói luôn, tôi viết là "Thi nhặt rác".
Tức là trong một phạm vi nhất định, thi xem ai nhặt được nhiều rác hơn.
Với trận đấu kiểu này, vì có Học tỷ Ishidou nhanh như thần và cực kỳ nhanh nhẹn, nên chúng tôi có thể sẽ có lợi thế. Mà nó cũng liên quan đến tình nguyện.
Vì CLB Tình nguyện nhiều hơn CLB Tình nguyện số 2 chúng tôi một người, nên để bù lại thì Học tỷ Ishidou sẽ bốc thăm.
"Được—! Tôi bốc đây!"
Học tỷ thò tay phải vào chiếc hộp giấy hình vuông có khoét lỗ.
Hơi lục lọi một lát.
"Tuyệt! Quyết định là cậu đấy!" (==Tiến lên! Pikachu!)
Học tỷ rút ra một mảnh giấy, giơ cao lên.
Trên giấy viết—
"Đấu ban nhạc".
Đấu ban nhạc—
Ban nhạc không phải là cái thứ liên quan đến âm nhạc sao?
Rốt cuộc là ai đã viết cái nội dung thi đấu kiểu đó vậy?
"À, là em viết ạ."
Một cô gái của CLB Tình nguyện nói.
"Làm tốt lắm! Thế này thì chúng ta thắng chắc rồi!"
Takezawa hớn hở ra mặt nói.
Mà rốt cuộc tại sao cô ta lại tự tin đến thế nhỉ...
Takezawa vẻ mặt tự tin nói:
"Chúng tôi đôi khi đến viện dưỡng lão để biểu diễn慰问演出. Đây cũng là một phần hoạt động của CLB Tình nguyện."
"Nhưng mà đa số các thành viên đều không có kinh nghiệm biểu diễn gì cả, thế nên chúng tôi đã bắt đầu luyện tập biểu diễn từ nửa năm trước rồi."
Takezawa vênh váo ưỡn ngực.
Và theo động tác đó, bộ ngực đồ sộ cũng bắt đầu nhấp nhô lên xuống.
Học tỷ Ishidou nhìn cô ta với vẻ mặt khó chịu.
Thì ra là thế, vậy nên cô gái kia mới viết "Đấu ban nhạc" à.
Vì nó là một phần hoạt động của CLB Tình nguyện, nên cũng không thể nói là không liên quan đến tình nguyện.
Takezawa nhìn Học tỷ,
"Chị có kinh nghiệm với ban nhạc không?"
"...Không."
Rồi Takezawa nở một nụ cười đắc ý.
Lông mày Học tỷ cau lại càng dữ tợn hơn.
"Thế này thì khỏi cần thi đấu luôn."
Takezawa ngẩng mặt lên trời, đắc ý nói.
"Dù có thi đấu cũng chỉ là phí thời gian thôi. Tôi thấy mấy người cứ ngoan ngoãn nhận thua để tiết kiệm thể lực thì hơn."
Takezawa nói vậy.
"Cô... đừng có mà coi thường người khác..."
Học tỷ dùng ánh mắt như quỷ đói nhìn chằm chằm Takezawa.
"Để xem tôi vặn cái cục mỡ vô dụng của cô ra..."
Vừa nói vừa thò tay phải tóm lấy ngực Takezawa.
Không chỉ tóm lấy, mà còn dùng sức vò nắn như muốn vặn nó ra.
"—?!"
Takezawa trợn tròn mắt.
Chúng tôi đều sửng sốt. Chỉ có cô Mitsuru rất bình tĩnh lấy máy ảnh kỹ thuật số ra chụp lia lịa.
Bị người ta thô bạo vò nắn ngực giữa chốn công cộng.
Chuyện này đối với một cô gái yếu đuối, nhút nhát mà nói thì ghê gớm lắm...
Takezawa cô ta—
"Ngực, ngực, đau, bựp... @%¥#@#¥, meo..."
Phát ra một chuỗi âm thanh khó hiểu, rồi đầu nghiêng một cái là ngất xỉu.
Đến cả tinh thần nói chuyện với Jennifer cũng không còn mà đổ gục xuống.
Cảm giác như hồn vía từ trong miệng bay ra ngoài vậy... Ảo giác, nhất định là ảo giác, xin hãy cứ coi nó là ảo giác.
"Trưởng... Trưởng Bộ?! Trưởng Bộ ơi!"
"Á à, lần này thì thật sự tệ rồi. Tỉnh lại đi nào!"
"Đừng có mà chết luôn đấy!"
Mấy thành viên CLB Tình nguyện hốt hoảng vây quanh Takezawa.
Trong số đó có một cô gái nói:
"Is... Ishidou-san! Chị làm thế thì tinh thần của Trưởng Bộ chúng em sao chịu nổi—"
"Ồn ào quá! Mà ngực cô cũng to đến phát ghê tởm đấy!"
"Ối, ối giời?!"
Học tỷ dùng tay trái vò nắn ngực cô gái kia.
Học... Học tỷ, rốt cuộc chị định làm gì...
"Cái này cũng vậy, cái kia cũng vậy, sao ngực đứa nào cũng to thế này!"
Học tỷ bỏ tay khỏi ngực Takezawa và cô gái kia—
Rồi tay trái tóm lấy ngực một cô gái khác của CLB Tình nguyện,
"Cái... cái gì?!"
Và tay phải thì thô bạo vò nắn ngực Yuino Arashi.
"Meo ư?! H-Học tỷ Mi... Mio, sao lại cả em nữa ạ?!"
"Ngực ngoài cỡ A-cup tất cả đều phải tiêu diệt!"
Cảm giác như có cái công tắc kỳ lạ nào đó đã bật lên, Học tỷ Ishidou đã hoàn toàn nổi điên rồi.
Mấy chàng trai CLB Tình nguyện thì ngại ngùng vặn vẹo, còn cô Mitsuru thì hăng hái chụp lia lịa cảnh Học tỷ vò nắn ngực các cô gái. Đúng là một cảnh tượng hỗn loạn đáng sợ.
Tôi dời mắt khỏi đó, lẩm bẩm một mình,
"Nói thật... đấu ban nhạc à..."
Cảm giác cơ bản là không có hi vọng thắng lợi nào cả.
Nội dung thi đấu đã được quyết định là đấu ban nhạc.
Và tiếp theo sẽ là xác định ngày thi đấu.
Việc này cũng được quyết định bằng bốc thăm.
Ngày mai.
Ba ngày sau.
Một tuần sau.
Hai tuần sau.
Bốc từ bốn lựa chọn này.
Và Học tỷ bốc được, là một tuần sau.
"...Thôi được, không phải ngày mai với ba ngày sau là được."
Học tỷ lẩm bẩm.
"Còn một điều nữa cần phải quyết định, đó là cách thức phán định thắng thua."
Cô Mitsuru nói.
Nhưng cái này cũng phần lớn là do cô quyết định thôi.
Địa điểm thi đấu được định là nhà thi đấu.
Trong nhà thi đấu sẽ dựng hai sân khấu đặc biệt đối diện nhau.
Rồi sau đó sẽ kéo một đường dây ở chính giữa.
Và thông báo cho học sinh qua hệ thống phát thanh của trường rằng "có buổi biểu diễn ban nhạc của CLB Tình nguyện và CLB Tình nguyện số 2, xin mời mọi người đến nhà thi đấu tập trung".
Sau khi trận đấu bắt đầu, hai CLB sẽ cùng lúc biểu diễn.
Và sau khi biểu diễn kết thúc, sẽ quyết định thắng thua dựa trên số lượng khán giả xung quanh sân khấu của mỗi bên—tức là số người trong đường giới hạn giữa sân. Bên nào đông người hơn thì thắng.
Bên thắng có thể tự do thay đổi tên CLB của bên thua.
"Đại khái là như vậy."
Cô Mitsuru nói.
Học tỷ và Takezawa hình như cũng gật đầu đồng ý mà không có ý kiến gì.
Sau đó còn một điều nữa nhất định phải quyết định.
Đó là—
Khi thi đấu sẽ dùng bài hát cover hay bài hát tự sáng tác?
CLB Tình nguyện muốn dùng bài tự sáng tác, còn CLB Tình nguyện số 2 chúng tôi thì lại muốn dùng bài cover. Hình như CLB Tình nguyện đã viết xong bài hát rồi.
Đương nhiên, chúng tôi chẳng có gì cả. Cũng không thể có được.
Thế nên chúng tôi muốn dùng bài cover.
Hay nói đúng hơn là nếu không dùng bài cover thì tiêu rồi.
Không, riêng chuyện đấu ban nhạc thôi đã đủ tệ rồi, nếu còn phải dùng bài tự sáng tác nữa thì... thế này thà đầu hàng luôn còn hơn.
Bài hát cover và bài hát tự sáng tác,
Việc chọn nội dung sẽ do đại diện của hai câu lạc bộ oẳn tù tì phân định thắng thua.
Đại diện của CLB Tình nguyện số 2 đương nhiên là chị Ishidou.
Còn đại diện của CLB Tình nguyện thì lại là cậu phó ban kia.
Tại sao không phải Takezawa ư?
“…Lẩm bẩm… Lẩm bẩm lẩm bẩm lẩm bẩm…”
Takezawa, người vừa bị chị đàn chị xoa bóp ngực, giờ đang ngồi thụp ở góc tường, với vẻ mặt nửa sống nửa chết, lẩm bẩm gì đó với con búp bê kia.
“Trước mặt mọi người… lại còn có cả mấy đứa con trai chưa từng gặp… bị thô bạo xoa ngực như vậy… Tớ chết đi cho rồi, chết đi cho rồi, chết đi cho rồi, chết đi cho rồi, chết đi cho rồi—”
“Akime, tỉnh táo lại đi meo! Trông mắt cậu cứ vô hồn sao sao ấy meo! Không, không chỉ mắt, mà cả người cậu cứ như chết rồi ấy meo!”
“Vì, vì vì vì, chuyện xấu hổ như thế… ư hức, ư hức…”
“Cứ khóc đi, cứ khóc thật to vào bây giờ đi meo! Khóc xong rồi, Akime mạnh mẽ, hoạt bát lúc trước sẽ lại trở lại thôi meo! Mọi người đều đang chờ cậu đó meo!”
“Nhưng, nhưng nhưng, nhưng mà… bị đối xử tủi nhục như thế, trái tim tớ tan nát rồi… tan nát rồi…”
“Mảnh vỡ trái tim cứ để tớ, Jennifer, giúp cậu gom lại meo! Tớ nhất định sẽ giúp cậu trở lại làm Akime rạng rỡ như thường ngày meo! Thế nên đừng lo lắng meo!”
“Jennifer… Cảm ơn cậu, Jennifer…”
“Không có gì đâu meo! Vì Jennifer là bạn thân nhất của Akime mà meo!”
“Jen, Jennifer!”
“À, Akime!”
Ngay lúc tôi đang nhìn Takezawa với đầy rẫy những điểm đáng than thở, thì cuộc oẳn tù tì đã kết thúc.
“Khụ… Vậy mà lại thua…”
Chị Ishidou lên tiếng.
Vì thế—
Nội dung cuộc thi được quyết định là… đấu ban nhạc.
Ngày diễn ra là một tuần sau.
Cả hai bên đều phải sử dụng ca khúc tự sáng tác cả lời lẫn nhạc.
Cứ thấy…
Đây hoàn toàn là một cuộc thi bất lợi tuyệt đối với CLB Tình nguyện số 2 mà.
“Nội dung cuộc thi là ca khúc tự sáng tác à! Làm tốt lắm, Phó ban!”
Takezawa, sau khi được Jennifer an ủi mà hồi sinh, mỉm cười rạng rỡ nói.
Sau đó.
Takezawa lại trở về dáng vẻ thẳng lưng, oai phong lẫm liệt, một lần nữa đứng đối diện với chị Ishidou.
Hai tay cô ấy vòng chặt lại… có lẽ là để bảo vệ bộ ngực chăng…
Mà, dù sao thì vì quá đồ sộ nên chẳng thể che chắn hoàn toàn được.
“Đây là kết quả của việc bốc thăm công bằng. Vậy nội dung cuộc thi cứ thế mà định nhé.”
“À, ừ thì…”
Chị Ishidou nói với vẻ không phục.
Takezawa ngẩng cằm, nhìn xuống chị Ishidou và nói:
“Kẻ thua phải đổi tên. Lời hứa này nhất định phải giữ đó nhé.”
“Cô nghĩ tôi là ai? Nhất định tôi sẽ giữ lời.”
Nghe chị Ishidou nói vậy, Takezawa hài lòng gật đầu.
“Vậy thì, hãy cùng chờ đợi một tuần nữa nhé.”
Nói rồi, cô ấy cùng những người khác trong CLB Tình nguyện潇灑 rời khỏi phòng sinh hoạt.
Ừm, Takezawa thường ngày vẫn luôn oai phong, mạnh mẽ và tự tin mà… Quả nhiên là “biết người biết mặt mà chẳng biết lòng” mà.
“Khốn kiếp… Đúng là một trận đấu bất lợi mà…”
Chị Ishidou nghiến răng nói.
Sau đó.
Chị ấy đột nhiên quay đầu nhìn về phía chúng tôi.
“Chị Mitsuru!”
“Có chuyện gì?”
“Chị Mitsuru, có kinh nghiệm về nhạc cụ không ạ?”
“Hoàn toàn không.”
“Yuino!”
“…Em còn chẳng biết thổi sáo dọc nữa là.”
Cô Mitsuru và Yuino dường như hoàn toàn không có kinh nghiệm về nhạc cụ.
Mà, dù sao thì ban đầu tôi cũng nghĩ là như vậy rồi.
Chị Ishidou cuối cùng nhìn về phía tôi,
“Tarou ngốc! Cậu chắc chắn có kinh nghiệm về nhạc cụ đúng không?! Lại còn là chuyên gia nữa chứ?!”
“Không, em cũng không có kinh nghiệm gì về nhạc cụ cả.”
“Thế là toàn quân bị diệt rồi à!”
“Ư ư, oa oa oa?! Sao mỗi mình em lại bị đối xử như vậy chứ?!”
Chị Ishidou năm ngón tay bấu chặt lấy đầu tôi, cứ như muốn bóp nát hộp sọ của tôi vậy, đau quá, ha ha ha…
Chị Ishidou túm lấy cơ thể tôi rồi quẳng ra ngoài.
“Chậc. Tôi cũng chưa từng chơi nhạc cụ… Thế này thì gay go thật rồi…”
“Khụ ư khụ ư~”
Tôi rùng mình vặn vẹo cơ thể.
“Mio.”
“Chuyện gì vậy, chị Mitsuru?”
“Chị không thể tham gia cuộc thi này được.”
“Ể?! Tại sao ạ?!”
“Tại sao ư, vì chị là giáo viên y tế chứ không phải thành viên của CLB Tình nguyện số 2. Nếu để chị, một người không phải thành viên, tham gia, thì những người bên CLB Tình nguyện sẽ không chấp nhận đâu.”
“À, ra là vậy…”
Chị Ishidou ngây người thì thầm.
“Vậy chúng ta sẽ phải ba người tham gia cuộc thi sao…? Không những đều không có kinh nghiệm, mà số người cũng giảm bớt nữa…”
Chị Ishidou lộ vẻ khó xử.
Đúng lúc đó, tôi chợt lóe lên một ý tưởng.
“À, phải rồi…”
“Cái gì vậy, Tarou ngốc?”
“Kéo Hayama Tatsuyoshi vào thì sao ạ? Hồi cấp hai cậu ấy có chơi bass. Là do một người anh họ tặng cậu ấy một cây bass cũ, cậu ấy cảm thấy có thể thử xem sao… Dù không được mấy tháng thì bỏ cuộc, cây bass cũng cho người khác rồi. Nhưng dù sao thì cũng coi như là có kinh nghiệm—”
Tôi còn chưa nói hết câu—
Chị Ishidou đã như một cơn gió, chạy vụt ra khỏi phòng sinh hoạt.
Và khi trở về,
“Chuyện gì vậy chị Ishidou?! Tự nhiên kéo người ta vào phòng sinh hoạt có việc gì hả?!”
Chị Ishidou đang đi cùng Hayama Tatsuyoshi.
Hayama Tatsuyoshi bị chị Ishidou nắm cổ áo lôi xềnh xệch vào phòng sinh hoạt.
Chắc là… hoặc nói chính xác hơn là chắc chắn bị lôi xềnh xệch từ phòng học gia chánh của CLB Nấu ăn tới.
Mặc dù trước đây Hayama Tatsuyoshi từng nói rằng trong những kỳ nghỉ dài như nghỉ xuân, CLB Nấu ăn không phải ngày nào cũng có hoạt động, nhưng thật không may, hôm nay CLB Nấu ăn lại có hoạt động.
Chị Ishidou ném Hayama Tatsuyoshi vào phòng sinh hoạt, rồi nhìn Hayama Tatsuyoshi đang ngồi bệt xuống đất.
“Hayama.”
“Ch, chuyện gì vậy?”
Hayama Tatsuyoshi lo lắng hỏi.
“Cậu sẽ là tay bass cho ban nhạc của chúng ta.”
“…Hả?”
Tôi giải thích mọi chuyện cho Hayama Tatsuyoshi đang ngơ ngác.
Chúng tôi sẽ đấu ban nhạc với CLB Tình nguyện.
Kẻ thua phải đổi tên.
Chúng tôi đều không có kinh nghiệm về nhạc cụ, lại thêm cô Mitsuru không thể tham gia, vậy là chỉ còn ba người.
“Vì vậy mới muốn cậu, người có kinh nghiệm, làm tay bass.”
Chị Ishidou kiêu ngạo nói.
Hayama Tatsuyoshi há hốc mồm nói:
“Nhưng… em đâu phải thành viên của CLB Tình nguyện số 2…”
“Không sao cả.”
“Không sao cái gì mà không sao, em hoàn toàn không hiểu gì cả…”
Ừm, tôi cũng không rõ.
Mặc dù cô Mitsuru chắc chắn không được, nhưng Hayama Tatsuyoshi là học sinh của trường trung học Sakurimori nên có lẽ có thể qua mặt được. Hơn nữa, Hayama Tatsuyoshi cũng có mối liên hệ mật thiết với CLB Tình nguyện số 2.
“Đừng có càu nhàu, tập trung làm cho tốt vào! Đây là mệnh lệnh!”
“Cái đó… nếu em từ chối thì sao ạ?”
“…”
“Biết, biết rồi! Chỉ cần nhìn ánh mắt của chị là em biết rồi! Em sẽ làm, sẽ làm thật tốt!”
Vừa, vừa rồi biểu cảm của chị Ishidou, đáng sợ quá…
Ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi thôi…
“Tóm lại bây giờ ban nhạc sẽ là bốn người chúng ta!”
Chị Ishidou lớn tiếng nói.
“Tiếp theo sẽ quyết định nhạc cụ của mỗi người. Bass đương nhiên là của Hayama có kinh nghiệm rồi. Còn…”
“Thông thường sẽ có thêm ca sĩ chính, guitarist, và tay trống nữa.”
Cô Mitsuru vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc nói.
“Ừm, đúng vậy!”
Chị Ishidou gật đầu, rồi chống tay lên cằm suy nghĩ một lát.
“Quả nhiên quan trọng nhất vẫn là ca sĩ chính. Là linh hồn của ban nhạc mà. Nếu ca sĩ chính dở tệ thì dù những người khác có biểu diễn tốt đến mấy cũng khó mà thắng được.”
“Ừm, Mio nói đúng đấy.”
“Vậy nên—”
Chị Ishidou nhìn tôi nói.
“Người được chọn làm ca sĩ chính đã định rồi! Tiếp theo là các nhạc cụ khác!”
Tôi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi:
“Rốt cuộc là định theo kiểu gì vậy? Bốc thăm sao?”
“Cái đồ đại ngốc không thuốc chữa này!”
“Gạc pắc ư ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ?!”
Tôi bị chị Ishidou đá một cú bay người, rồi tao nhã bay về phía sau.
Sướng quá đi mất ôi~ !
“Không thể dùng cách bốc thăm để quyết định vị trí ca sĩ chính quan trọng nhất được chứ? Cậu mau chết đi bảy lần rồi thay đổi cái bản tính ngu ngốc đó đi!”
“Vâng, vâng ạ… ưm ưm…”
Tôi ghê tởm cười đáp lại.
“Các nhạc cụ khác không sao, nhưng ca sĩ chính nhất định phải chọn một người phù hợp nhất.”
Chị Ishidou nói.
“Để quan sát sự phù hợp của mỗi người, bây giờ chúng ta hãy đến quán karaoke!”
Chúng tôi rời trường, đi đến quán karaoke gần nhất.
Tôi, chị Ishidou, Yuino, cô Mitsuru, và Hayama Tatsuyoshi năm người bước vào phòng đã đặt sẵn.
“Năm người chúng ta đến quán karaoke…”
Cảm giác khá mới mẻ.
Mới mẻ đến mức hơi khó chịu.
Chị Ishidou đánh giá căn phòng từ trên xuống dưới,
“Ồ, đây là karaoke à…”
“Ể?”
Tôi kinh ngạc,
“Chị Ishidou… chẳng lẽ đây là lần đầu chị đến karaoke sao?”
“Đúng vậy đó? Cậu có ý kiến gì không?”
“Không, không có…”
Cái người này, rõ ràng chưa từng đến, lại còn nói gì mà phải khảo sát sự phù hợp…
“Lâu rồi không đến karaoke nhỉ…”
“Em cũng lâu rồi không đi.”
Yuino và cô Mitsuru dường như cũng từng đi rồi.
Đương nhiên, tôi và Hayama Tatsuyoshi cũng từng đi. Mới mấy hôm trước chúng tôi còn đi cùng nhau.
Chị Ishidou nói:
“Tuy chưa từng đi, nhưng tôi vẫn biết karaoke là nơi để hát! Vậy nên mọi người cứ hát thử ở đây, để xem ai phù hợp làm ca sĩ chính hơn!”
Ồ ồ! Cảm giác như chị Ishidou hiếm khi làm một việc trông có vẻ nghiêm túc.
Vì cô Mitsuru không tham gia ban nhạc, nên không cần xét.
Hayama Tatsuyoshi đã được xác định là tay bass, nên cũng không cần.
Mặc dù vừa chơi vừa hát không phải là không thể, nhưng đối với cậu ấy thì yêu cầu hơi quá cao một chút. Để Hayama Tatsuyoshi, một người không phải thành viên CLB Tình nguyện số 2, đảm nhiệm một vị trí nặng như vậy cũng không được nhân đạo cho lắm.
Vì vậy.
Ứng cử viên ca sĩ chính chỉ còn lại tôi, chị Ishidou, và Yuino ba người.
Chị Ishidou nói:
“Vậy thì bắt đầu từ Yuino nhé!”
“Ể?! Em, em ạ?”
Yuino ngạc nhiên nói.
“Hát người đầu tiên thì, cảm thấy hơi hồi hộp…”
Vừa thì thầm, Yuino vừa cầm lấy điều khiển chọn bài và thao tác.
Yuino chọn một bài hát pop của một nữ ca sĩ đang rất nổi tiếng.
Sau đó cô ấy đứng dậy, hai tay cầm micro.
“Vậy, vậy thì, em hát đây.”
Đâu cần phải nói lời mở đầu gì, cứ hát thẳng không được sao—
Bài hát bắt đầu.
Yuino há miệng hát, cơ thể còn hơi lắc lư sang hai bên một cách tinh tế.
Cảm giác cô ấy hát rất vui vẻ.
Giọng hát rất dễ thương, cảm giác hát rất tốt.
“Ồ ồ! Không tồi chút nào! Yuino! Vậy thì quyết định là cậu đấy!”
“Một vị trí quan trọng như vậy…”
Yuino Arashi hơi ngượng nghịu ngồi lại xuống ghế.
“Tiếp theo là heo Tarou. Cứ tự nhiên mà hát đi!”
“Vâng, vâng.”
Tôi chọn một bài hát mình vẫn thường hát.
Rồi cứ thế cất giọng.
“...Bình thường ghê.”
“Cảm giác được cũng được mà không được cũng không sao ấy nhỉ.”
“Tôi thấy cũng ổn mà. Giọng Tarou thì nên như thế này...”
“Nhưng chắc chắn không thể làm hát chính được rồi.”
Chị Ishidou Mio, cô Onigawara Mitsuru, Yuino Arashi và Hayama Tatsuyoshi lần lượt nhận xét.
Đánh giá về tôi chỉ là "bình thường".
Không phải quá hay, cũng chẳng đến mức tệ.
Mà, tôi tự biết mình cũng chỉ có vậy thôi.
Khi tôi hát xong, cô Mitsuru lên tiếng:
“Thế thì cuối cùng là Mio nhé.”
“Tôi ạ?”
Chị Ishidou Mio chỉ vào mặt mình, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
“Nhưng mà tôi có nghe nhạc bao giờ đâu, đâu có bài nào để hát đâu.”
“Thế à. Nhưng kiểu gì cũng phải có vài bài chứ nhỉ? Ừm... À phải rồi, cứ hát bài đó là được. Bài hát của ‘Tam tấu Chân Không’ ấy.”
Chị Ishidou Mio chớp chớp mắt nói:
“Bài của Tam tấu Chân Không... Đó chẳng phải là bài cô Mitsuru viết trong cái không gian ảo mà con bé tí hon kia tạo ra hồi trước sao?”
“Đúng vậy. Cô vẫn còn nhớ à? Cứ hát bừa một bài hồi đó là được.”
“Hồi đó suýt chết nên mới nhớ chứ...”
Chị Ishidou Mio lẩm bẩm –
Trước đây, thiên tài Hiiragi Noa đã phát minh ra một thiết bị cho phép người ta chơi game nhập vai trong không gian ảo.
Vì nhiều lý do, chúng tôi đã lạc vào thế giới ảo đó. Và cũng vì nhiều lý do khác, chị Ishidou Mio, Yuino Arashi và Hiiragi Noa đã cùng nhau thành lập một nhóm nhạc thần tượng tên là "Tam tấu Chân Không" dưới danh nghĩa văn phòng của cô Onigawara Mitsuru.
Tiện thể nói thêm, tôi cũng là một thành viên trong đó, với vai trò là “bệ đỡ” cho ba người kia.
“Cứ hát bài hồi đó là được. Hát chay cũng không sao đâu.”
Cô Mitsuru nói.
Tiện thể, những bài hát của Tam tấu Chân Không không phải do cô Mitsuru viết. Cô Mitsuru chỉ chịu trách nhiệm vận hành chung, còn phần lời và nhạc đều do các nhạc sĩ trong thế giới ảo lo liệu.
“Hát chay à... Thôi được, cô Mitsuru đã nói vậy thì tôi hát vậy...”
Chị Ishidou Mio cầm lấy micro.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hồi đó cả ba người cùng hát, tôi chưa từng nghe chị Ishidou Mio hát một mình bao giờ.
“Thế thì tôi có thêm một yêu cầu nữa.”
Cô Mitsuru nói.
Chị Ishidou Mio nhìn cô Mitsuru,
“Yêu cầu gì ạ?”
“Hồi đó các cô đều mặc đồ đáng yêu để hát, lần này cũng mặc như vậy đi. Hơn nữa, phải hát thật to, càng nhiệt huyết càng tốt, như một ca sĩ nhạc rock ấy.”
Chị Ishidou Mio hơi khó xử, bĩu môi thành hình chữ “へ”.
“...Đúng là một yêu cầu khó nhằn thật.”
“Vậy à. Thế thì cứ hát thật to lên. Dù không có cảm giác như thần tượng cũng chẳng sao đâu.”
“Biết rồi, tôi sẽ cố hết sức.”
Chị Ishidou Mio gật đầu, rồi hít một hơi thật sâu.
Đúng lúc đó, tôi nhận ra chị ấy chưa bật công tắc micro.
“Chị Ishidou Mio, chị quên bật micro rồi—”
Vừa nói được một nửa thì—
Một tiếng nổ chói tai bất ngờ xuyên qua màng nhĩ tôi.
“—?!”
Tôi theo bản năng ngậm miệng lại, rồi lập tức bịt chặt hai tai.
Đó là một âm thanh cực lớn đến mức khiến toàn thân tôi run rẩy.
Cái, cái này rốt cuộc là...
Trước mắt tôi, là chị Ishidou Mio đang nắm chặt micro, dốc hết sức lực gào lên.
Chị Ishidou Mio uốn cong người thành hình chữ “く”, cất giọng hát lớn như một cơn bão.
Đó đơn giản là một giọng hát có thể rung chuyển cả mặt đất.
Cứ như thể một chiếc loa phóng thanh di động vậy.
Cứ nghĩ mình còn định nhắc chị ấy bật micro, thật là ngốc hết chỗ nói...
Nhưng mà—
“...”
Tôi dần dần buông tay khỏi tai.
Mặc dù âm lượng rất lớn... nhưng lại không hề thấy chói tai.
Có lẽ là do âm thanh đó rất du dương và có giai điệu chăng.
Tuy biết chị Ishidou Mio có giọng rất lớn, nhưng tôi lại không biết giọng hát của chị ấy cũng có sức mạnh đến thế...
Tóm lại, giọng hát của chị Ishidou Mio rất cuốn hút.
Mặc dù chưa được mài giũa, nhưng vẫn vô cùng lôi cuốn.
“Ừm, quả nhiên tôi không nhìn nhầm mà...”
Cô Mitsuru lẩm bẩm.
Quả không hổ danh là nhà sản xuất nổi tiếng đã tạo nên cơn sốt trong thế giới ảo. Cô Mitsuru dường như đã sớm nhận ra tài năng ca hát của chị Ishidou Mio.
Tôi thầm nghĩ.
Tóm lại, giọng hát chính đã được quyết định.
Cuối cùng, chị Ishidou Mio được chọn làm giọng hát chính.
Còn lại là các vị trí nhạc cụ khác.
Và vì đã phát hiện ra tài năng của chị Ishidou Mio, nên cô Mitsuru được toàn quyền quyết định. Hơn nữa, thời gian cũng không còn nhiều.
“Tôi sẽ quyết định à... Ừm, thế này đi...”
Giọng hát chính: Ishidou Mio.
Guitar: Sado Tarou.
Bass: Hayama Tatsuyoshi.
Trống: Yuino Arashi.
“Tôi làm hát chính có hợp không đây?”
“Tôi là guitar à...”
“Lâu lắm rồi tôi không chạm vào cây bass.”
“Trống à... Em, em sẽ cố gắng hết sức...”
Chúng tôi nói vậy.
Rồi quay về phòng sinh hoạt CLB.
“Cuối cùng cũng đã phân chia vị trí xong!”
Chị Ishidou Mio hài lòng nói.
“Còn lại là phải luyện tập với tinh thần sẵn sàng hy sinh, và cuối cùng là đánh bại CLB Tình nguyện!”
Chị Ishidou Mio siết chặt nắm tay phải nói.
“Luyện tập à... Lấy bài nào để luyện tập đây...?”
Yuino Arashi hỏi.
“Hả? Cái đó... Ừm...”
Chị Ishidou Mio ấp úng nói.
Phải rồi.
Cuộc thi này yêu cầu phải sử dụng “ca khúc tự sáng tác”.
Nói cách khác.
Cả lời và nhạc đều phải tự mình sáng tác.
“...”
Không khí trong phòng sinh hoạt CLB tức thì trở nên nặng nề.
Sau khi quyết định vị trí xong, chúng tôi mải vui mà quên mất vấn đề nan giải nhất là bài hát. Rốt cuộc phải giải quyết thế nào đây?
Ừm, phải làm sao bây giờ...
Đúng lúc này, cô Mitsuru –
“Trong thế giới ảo, có vài bài hát mà các thần tượng hát là do tôi viết. Nhưng chỉ là vài bài thôi. Chỉ là tôi ngâm nga một chút rồi nhờ nhạc sĩ viết thành bản nhạc.”
“Hả? Cô Mitsuru viết bài hát sao?”
“À à. Tam tấu Chân Không chưa hát mấy bài này bao giờ. Lấy nó sửa lại làm bài dự thi lần này thì sao?”
“Quyết định vậy đi!”
“Nhưng không có bản nhạc mà...”
Yuino Arashi nói.
“Cứ hỏi Hiiragi Noa xem nó còn giữ dữ liệu hồi đó không. Nếu xóa mất rồi thì... chỉ đành tôi ngâm nga lại, rồi nhờ giáo viên nhạc chép thành bản nhạc vậy.”
“Tóm lại là cứ đến chỗ con bé tí hon đó đã!”
Chị Ishidou Mio vừa nói vừa chỉ tay vào tôi,
“Heo Tarou!”
“Cái, có chuyện gì vậy?”
“Anh đi đến CLB Phát minh một chuyến đi!”
“Hả... Tôi á?”
“Anh không phải là thân với con bé tí hon đó nhất sao? Thế nên anh đi nhờ vả nó thì tốt hơn. Nhanh lên mà đi đi!”
“Hả à... Biết, biết rồi...”
Mà thôi, mấy việc vặt vãnh này cũng chẳng sao.
Tôi bước ra khỏi phòng, đi về phía CLB Phát minh.
Đến trước cửa CLB Phát minh.
Cánh cửa đang mở.
Trong phòng sinh hoạt CLB có hai người.
Một người là cậu bé trông như học sinh tiểu học, buộc ruy băng bên phải đầu. Đó là Hiiragi Noa, học sinh năm hai. Một thiên tài với IQ trên 200.
Người còn lại là một cậu bé cao ráo, trắng trẻo. Đó là Himura Yukinojo, học sinh năm nhất. Một tên biến thái lolicon đáng tiếc.
Himura Yukinojo đang ngồi trên một chiếc ghế bên trong phòng sinh hoạt CLB.
Cảm giác như tay chân bị trói chặt không thể cử động.
Trên đầu còn có rất nhiều thiết bị kim loại bao phủ.
Còn chị Hiiragi Noa đang đứng trước mặt cậu ta. Trong tay dường như đang cầm một thứ giống như bộ điều khiển.
Himura Yukinojo nhìn chị Hiiragi Noa với vẻ mặt khó hiểu.
“No, Noa-sama, cái thiết bị khoa trương này là cái gì vậy?”
“Với thiết bị chỉnh sửa lolicon này, Himura, cậu sẽ có thể trở thành một con người thật sự... Bật lên!”
“Grừ aaaa?! Trong não có dòng điện mạnh không thể tin được đang chạy qua!”
“Himura! Cậu thích phụ nữ ở độ tuổi nào?”
“Mư, dưới mười tuổi ạ! Nhưng Noa-sama là ngoại lệ!”
“Hoàn toàn không có cải thiện gì cả! Tăng công suất lên nữa đi!”
“Grừ a?! Trong não tôi sắp bốc cháy rồi!”
...Hai người này, rốt cuộc đang làm gì vậy?
Cả hai đều rất tập trung, không để ý đến tôi.
Tôi cẩn thận nói:
“Cái, cái đó... Chị Hiiragi Noa, bây giờ chị có rảnh không?”
“Ừm?”
Chị Hiiragi Noa quay đầu lại,
“Hố, hố và?! Sado Tarou?!”
Chị ấy nói với vẻ mặt có vẻ căng thẳng.
“Tạ, tại sao Sado Tarou lại đến đây... Lẽ, lẽ nào, là đến gặp Noa?”
“Grừ grừ grừ grừ grừ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ?! No, Noa-Noa-Noa-Noa-sama! Đừng căng thẳng mà hãy điều khiển bộ điều khiển cho tốt đi ạ! Dòng điện đang không ngừng lớn dần lên đó ạ!”
“Nếu đúng là như vậy thì tôi sẽ rất vui...”
“Tôi sắp chết rồi đây này!”
Cảm giác bên Himura Yukinojo rất tệ, thôi cứ kệ đi.
“Chị Hiiragi Noa.”
“Chuyện gì vậy?”
“Có một chuyện muốn nhờ chị Hiiragi Noa.”
“Có chuyện... nhờ tôi?”
Chị Hiiragi Noa nghiêng đầu nhìn tôi.
Thế là tôi giải thích tình hình cho chị Hiiragi Noa.
Chúng tôi sẽ có một trận đối đầu ban nhạc với CLB Tình nguyện, và phải sử dụng ca khúc tự sáng tác. Thế nên tôi đến hỏi xem dữ liệu bài hát mà cô Mitsuru đã viết trong thế giới ảo trước đây còn không, và liệu có thể trích xuất ra được không.
“Thế giới ảo đã đi hồi trước ấy à...
“Ừm, khó lắm sao ạ?”
Chị Hiiragi Noa nói một tiếng “Đợi chút nhé” rồi đi về phía máy tính trong phòng sinh hoạt CLB. Sau đó bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch.
Chị Hiiragi Noa nói với vẻ mặt khó xử:
“Để trích xuất một phần nhỏ dữ liệu âm nhạc từ một lượng lớn dữ liệu như vậy... có hơi...”
“Quả nhiên là không được sao?”
“Không sao đâu.”
Chị Hiiragi Noa nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Hồi đó Noa đã được mọi người giúp đỡ rất nhiều, cũng nên báo đáp chứ. Hơn nữa...”
Nói rồi, mặt chị ấy hơi ửng hồng,
“Vì, vì là Sado Tarou nhờ vả... nên Noa sẽ cố gắng...”
“Chị Hiiragi Noa...”
Nói rồi, chị Hiiragi Noa bắt đầu gõ bàn phím cực nhanh.
Không lâu sau,
Vẻ mặt chị Hiiragi Noa giãn ra,
“Tìm thấy rồi! Đã tìm thấy dữ liệu rồi!”
“Hả, thật sao?”
“Ừm. Vậy thì... in bản nhạc và bản nhạc cụ khác ra nhé.”
“Không cần làm phiền chị nhiều như vậy đâu... Cảm ơn chị.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Chị Hiiragi Noa mỉm cười.
Ừm, chị Hiiragi Noa đúng là người tốt thật.
Chị Hiiragi Noa đưa cho tôi tờ giấy in bản nhạc.
Tôi mỉm cười nói:
“Thật sự rất cảm ơn chị. Chị đã giúp đỡ rất nhiều.”
“Vậy thì có chút quà cảm ơn không?”
“Ừm ừm, đương nhiên rồi. Chị muốn gì?”
“Vậy, vậy thì...”
Chị Hiiragi Noa ấp úng nói.
Hơn nữa, không hiểu sao mặt chị ấy lại đỏ bừng.
"Quà ư… N-Noa muốn được xoa đầu…"
"Hả…?"
Tôi đứng sững sờ vì bất ngờ.
"…"
Mặt đàn chị Hiiragi đỏ bừng, cứ như muốn bốc hơi vậy.
Cứ đà này mà không làm gì, mặt đàn chị Hiiragi sẽ cháy mất!
Cảm thấy nguy cơ cận kề, tôi vội vàng:
"B-Biết rồi… Nếu đàn chị Hiiragi đã yêu cầu như vậy thì…"
Tôi đặt bàn tay phải lên mái tóc mềm mại của đàn chị Hiiragi, nhẹ nhàng vuốt ve như muốn làm nguội bớt hơi nóng trên gương mặt chị.
"Như vậy được không…?"
"Ưm, ưm! Cảm ơn anh!"
Đàn chị Hiiragi vẫn còn đỏ mặt, nhưng vui vẻ nói.
Trở lại phòng sinh hoạt, tôi nói với mọi người rằng dữ liệu bản nhạc vẫn còn.
Cô Mitsuru gật đầu nói:
"Thế thì may quá. Ngoài giai điệu chính ra thì những phần còn lại không phải do cô viết, có lẽ độ khó quá cao, các em sẽ không chơi được. Nhưng nếu cầm bản nhạc đến chỗ thầy giáo âm nhạc, trải qua một tuần huấn luyện địa ngục thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Cô có rất nhiều 'cái thóp' của thầy giáo âm nhạc nên thầy ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ rất nhiệt tình."
Ồ ồ…
Vậy là vấn đề về "ca khúc tự sáng tác" xem như đã được giải quyết rồi.
Dù có vẻ hơi không công bằng khi dùng bài hát do cô Mitsuru viết và nhờ thầy giáo âm nhạc giúp đỡ… Thôi, không nghĩ nhiều nữa.
Dường như công tác chuẩn bị cuối cùng cũng…
"À…"
Tôi chợt nhận ra:
"Phải rồi, chúng ta vẫn chưa có nhạc cụ…"
"Thế thì bây giờ dùng tiền quỹ câu lạc bộ mà mua thôi."
Cô Mitsuru nói.
Tôi há hốc mồm:
"Hả, tiền quỹ? CLB Tình nguyện số 2 còn có tiền quỹ ư?"
"À à. Cũng coi như là đang tiến hành hoạt động câu lạc bộ chính thức mà. Hơn nữa, từ trước đến giờ hầu như chưa dùng bao nhiêu nên cũng tích góp được kha khá rồi. Cứ dùng khoản đó để mua nhạc cụ đi."
Thế mà lại có cả tiền quỹ…
Chưa bao giờ nghe nói đến…
Chúng tôi rời trường, đi đến cửa hàng nhạc cụ gần nhất mà đã tra cứu trên mạng.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến cửa hàng nhạc cụ đấy…"
Trong cửa hàng đó, đương nhiên có đủ các loại nhạc cụ.
Chúng tôi vừa ngắm nhìn các loại nhạc cụ, vừa bước vào trong.
"T-Tarou, nhìn này."
Yuino bất ngờ nói.
"Gì thế?"
"Cây guitar này… giá 50 vạn yên đấy…"
"Đ-Đúng thật… Giá trên trời luôn…"
Quả nhiên nhạc cụ nào cũng đắt đỏ cả…
Chúng tôi cứ mua đồ rẻ tiền thôi.
"Trình độ của mấy đứa dễ làm hỏng nhạc cụ lắm, cứ mua loại rẻ thôi là được rồi."
Cô Mitsuru nói.
Đúng là như vậy.
Chúng tôi vừa đi quanh cửa hàng nhạc cụ, vừa hỏi nhân viên, mua micro và chân đỡ cho ca sĩ chính, một cây guitar điện, một cây bass, một bộ trống, bộ khuếch đại âm thanh và bộ tạo hiệu ứng âm thanh cho guitar.
"Tuyệt vời, cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi cả rồi!"
Đàn chị Ishidou oai vệ nói.
"Vậy thì từ hôm nay chúng ta bắt đầu huấn luyện địa ngục thôi! Nhất định phải thắng CLB Tình nguyện do cái cô ngực bự kia dẫn đầu!"
Thế là,
chúng tôi bắt đầu khóa huấn luyện ban nhạc.
Huấn luyện cơ bản ở phòng sinh hoạt đến tận chiều tối, rồi sau đó về nhà.
Ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ,
"Được rồi… Tập guitar một chút đã…"
Tôi trong phòng mình cầm cây guitar điện mua bằng tiền quỹ CLB lên.
"Ngay cả ở nhà cũng phải luyện tập đàng hoàng!"
Đàn chị đã ra lệnh như thế, nên tôi cũng mang cây guitar về.
Tôi ngồi xếp bằng trên giường, mở bản nhạc ra, à không, là sách giáo khoa kiến thức cơ bản giai đoạn trước đó, bắt đầu tập luyện một cách lúng túng.
"Đây là hợp âm F… hợp âm C… hợp âm D…"
Cảm giác tư thế tay trái khi ấn dây đàn guitar thật kỳ cục.
Ngón tay cứ như muốn chuột rút vậy.
"Guitar khó thật đấy…"
Tuy nhiên, cảm giác khá mới mẻ…
Bất ngờ thay, hình như tôi cũng đang rất tận hưởng nó.
Đúng lúc này.
"Tarou-chan~~~"
"Chị?!"
Chị tôi đột nhiên mở cửa xông vào phòng—
"Tarou~~~"
"Mẹ?!"
Mẹ tôi không biết bằng cách nào đã leo từ cửa sổ vào phòng tôi—
Hai người đồng loạt lao về phía tôi, và ôm chầm lấy tôi.
"H-Hai người đột ngột làm gì thế?!"
"Người ta tự nhiên nhớ nhiệt độ cơ thể Tarou mà~"
"Mẹ cũng thế~! Aaa, cơ thể Tarou ấm quá…"
"Ê, mau buông ra!"
Tôi giằng co, cố gắng hất chị và mẹ ra.
"Không chịu đâu mà!"
"A hú ứ!"
Sau đó, tôi quăng cả hai người xuống giường.
Thật là, hai người này hết thuốc chữa rồi…
"Hai kẻ ngốc, mau cút ra khỏi phòng tôi ngay. Tôi đang bận lắm!"
"Tarou-chan? Con cầm guitar định làm gì thế?"
Chị tôi nghi hoặc hỏi.
"Con đang tập chơi guitar."
"Tại sao chứ…?"
Mẹ hỏi.
"Cái đó thì, vì đủ thứ lý do… "
Giải thích chi tiết thì phiền phức quá, cứ lấp liếm thế thôi.
"Hả?! L-Lẽ nào!"
Mặt chị tôi đột nhiên biến sắc. Gì vậy?
"Lẽ nào Tarou-chan vì muốn được con gái thích nên mới…"
"Không phải cái lý do đó!"
"Nhưng con nghe mấy đứa con trai nói rằng mua một cây guitar và thành lập ban nhạc rock thì sẽ được con gái thích mà! Tarou-chan, tại sao?! Cứ như thế này chị đã thần hồn điên đảo vì con rồi, tại sao chứ?!"
"Con đã bảo không phải cái lý do đó rồi!"
"Thế thì hãy cho tụi chị xem bằng chứng đi!"
"Bằng chứng?"
"Ưm! Bằng chứng là con không phải vì muốn được con gái thích mà bắt đầu chơi guitar—"
Nói rồi, chị tôi lao về phía tôi.
"Uwaa?!"
Tôi theo phản xạ ôm lấy cơ thể chị, bế kiểu công chúa.
Chị tôi ngẩng đầu nhìn tôi.
"Bằng chứng chính là, dùng cơ thể của chị làm guitar mà chơi!"
"Hả…?"
"Hãy xem cơ thể chị là cây guitar, bộ ngực là dây đàn mà gảy! Phải gảy như xoa bóp vậy! Mau bắt đầu đi!"
"Cái đó tính là bằng chứng gì?! Chị bị hỏng não rồi hả?!"
"Trước hết hãy chơi hợp âm D đi! Vì ngực chị là cúp D mà! Sau đó chị sẽ phát ra tiếng 'A, a~ ưm, Tarou-chan giỏi quá!' ngọt ngào!"
"Đừng có nói mấy thứ không hiểu nổi nữa aaa!"
Tôi hét lên và ném chị xuống.
"Ôi chà chà… ồn ào quá đấy, Shizuka."
Mẹ tôi nói bằng giọng rất bình tĩnh.
Mẹ mỉm cười thư thái nói:
"Lý do Tarou bắt đầu chơi guitar, không đơn giản như thế đâu."
"M-Mẹ biết sao?"
Chị tôi nằm trên sàn hỏi.
"Ưm, đương nhiên."
Mẹ gật đầu.
"Tarou bắt đầu chơi guitar… là để viết tình ca!"
"Hả?"
Tôi nghiêng đầu, viết tình ca?
"Là để bày tỏ tình yêu dành cho mẹ, một bản tình ca nồng cháy!"
Mẹ tự tin nói.
"Bằng chứng chính là đây!"
Mẹ lấy ra một tờ giấy.
Trên đó có viết một bài thơ.
"Aaa, Tomoko, Tomoko yêu dấu của mẹ tại sao con lại xinh đẹp đến vậy con Sado Tarou sẽ yêu con mãi mãi! Nâng ly chúc mừng cuộc gặp gỡ kỳ diệu của chúng ta Chúc mừng sinh nhật & Chúc mừng Giáng sinh và Chúc mừng năm mới và Chúc mừng Tuần lễ vàng"
"Cái quái gì thế này?!"
Tôi vò nát tờ giấy và hét lên.
"Đó không phải là bài thơ tình con tự viết cho mẹ sao. A hú."
"Con chưa bao giờ viết cái thứ này! Với lại, tại sao cuối cùng lại liệt kê tất cả những ngày có thể ăn mừng vậy?!"
"Đúng rồi, mẹ! Hơn nữa, chữ này, nhìn là biết nét chữ của mẹ mà!"
"Ư… Bị lộ rồi sao…"
Cứ tưởng sẽ không bị lộ chứ?
Tôi thở dài một tiếng.
"Nhưng mà…"
Chị tôi nghiêm mặt nói.
"Nếu thật sự là đang viết tình ca thì sao…"
"Hả? Là viết cho con sao?"
"Mẹ, mẹ mau chết đi. Trong lớp có người mình thích, rồi viết tình ca cho người đó… dùng cái đó để cầu ái…"
"Cái… Cái đó chưa tính đến…"
Mặt chị và mẹ tôi đều tái xanh.
Cả người run rẩy bần bật.
"Nếu, nếu nếu nếu, nếu là như vậy… &¥¥#@%&%&"
"Cái, cái cái cái, cái chuyện đó… &¥¥#@%&%&"
Chị và mẹ tôi với vẻ mặt đau khổ vặn vẹo đổ gục xuống sàn.
"Ối giời ơi?!"
Thấy hai người đột nhiên ngã xuống, tôi kinh ngạc thốt lên.
Hai người ôm ngực, vẻ mặt đau đớn. Cứ như vừa uống phải thuốc độc vậy.
Chị và mẹ tôi thở hổn hển:
"T-Thế này chúng ta sẽ sốc mà chết mất… X-Xin, xin xin, xin anh, Tarou-chan… Thuốc giải độc… Cái thứ thuốc giải độc mang tên tình yêu…"
"X-Xin anh Tarou… Thuốc giải độc mang tên tình yêu… Cụ thể là, cái cảm giác 'chụt' môi đó…"
"Vẫn còn nói được mấy lời ngớ ngẩn đó thì chứng tỏ là không sao rồi."
Tôi ôm guitar bước ra khỏi phòng. Thôi, tập luyện tạm gác lại đã.
Sáng hôm sau.
Trước khi đến CLB Tình nguyện số 2, tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi nơi tôi làm thêm.
Trước đây tôi toàn làm vào buổi tối, nhưng vì hôm nay không có ai đến ca, nên chủ tiệm đã nhờ tôi đến thay thế.
Dù việc tập guitar cũng quan trọng, nhưng công việc ở cửa hàng tiện lợi vẫn luôn giúp đỡ tôi, không thể bỏ qua được.
Nghĩ vậy, tôi đến cửa hàng tiện lợi sớm—
"À, chủ tiệm…"
Tôi nói với ông chủ đang đứng ở quầy thu ngân.
"Sao thế, Sado-kun?"
"Tại sao chủ tiệm lại… ôm một cây guitar trong lúc làm việc vậy ạ?"
Cảm giác chủ tiệm còn không xem trọng công việc nữa.
"Hỏi hay lắm!"
Chủ tiệm cười ngây thơ như một đứa trẻ.
"Giờ tôi đang mê Azumi lắm… cô bé biệt danh Azunyan. Cô bé chơi guitar trong câu lạc bộ nhạc nhẹ ở trường. Tôi đang nuôi giấc mơ một ngày nào đó sẽ hẹn hò với Azunyan nên bắt đầu tập guitar đó."
Dù chủ tiệm trông khá ổn, nhưng lại là một bệnh nhân nghiện 2D giai đoạn cuối.
Nói đến guitar… cảm giác đúng lúc thật đấy.
"Thật ra… tôi cũng đang học guitar."
"Ồ, vậy sao. Trùng hợp thật. L-Lẽ nào?!"
"Tôi không phải vì muốn hẹn hò với Azunyan mà tập guitar đâu, ông yên tâm đi."
"May quá… Hết hồn."
Chủ tiệm thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng.
"Nếu là vậy thì, có lẽ cuối cùng chúng ta sẽ phải đấu một trận sống mái mất…"
"…"
Thiệt tình, cái người này hết cứu rồi…
“À mà, không biết giờ chủ tiệm luyện tập tới đâu rồi nhỉ?”
Cũng mới tập tành guitar như tôi thôi, nên tôi tò mò không biết trình độ của chủ tiệm thế nào.
“Trình độ của tôi ư…? Thế thì để tôi đàn thử một đoạn nhé.”
Vừa nói dứt lời, chủ tiệm liền bắt đầu chơi guitar.
“—?!”
Tôi sốc toàn tập. Trình độ guitar của chủ tiệm quá đỉnh, tuyệt đối là đẳng cấp cao thủ.
“Cậu thấy thế nào?”
“Chủ tiệm đỉnh quá! Đàn hay tuyệt vời! Rốt cuộc anh học bao lâu rồi ạ?”
“Khoảng ba ngày thôi.”
“Ba, ba ngày?!”
Tôi lại một lần nữa choáng váng. Chỉ ba ngày mà đã đạt đến trình độ này ư?
“Anh, anh đã luyện tập thế nào vậy?! Nhất định phải dạy tôi nhé!”
“Ừm, được thôi, tôi sẽ dạy cậu.”
Chủ tiệm sảng khoái đồng ý. Thế là anh ấy bắt đầu truyền thụ bí kíp cho tôi.
“Đầu tiên… cậu phải hình dung bóng dáng Azu-nyan trong đầu. Hãy tưởng tượng nụ cười đáng yêu của Azu-nyan, tưởng tượng gương mặt đáng yêu ửng hồng vì ngượng ngùng khi bị các tiền bối câu lạc bộ K-On ôm ấp, tưởng tượng cảnh Azu-nyan nỗ lực luyện tập guitar.”
Cả người chủ tiệm run rẩy, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
“Ô, ồ hứ! Azu, Azu-nyan! Azu-nyan sao em lại đáng yêu đến thế… Azu-nyan, Azu-nyan… Azu-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan-nyan!”
Vừa kêu gào, chủ tiệm vừa ôm ghita say sưa trình diễn.
…Chẳng hiểu sao, hình như anh ấy còn chơi hay hơn lúc nãy thì phải.
“Cứ luyện tập thế này thì cậu cũng nhất định sẽ chơi giỏi thôi. …Sao thế, Sado-kun, sao lại trưng ra vẻ mặt thất vọng vậy?”
“Kiểu này… chỉ có chủ tiệm mới làm được thôi chứ…”
Tôi thở dài thườn thượt.
Vì phải đi làm thêm nên tôi đến CLB Tình nguyện số 2 muộn. Ngoài tôi ra thì mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Mà khoan, tại sao…
“Ô hô hô hô hô! Quý tộc siêu cấp xinh đẹp vượt trên toàn ngân hà—Tatsuyoshi Antoinette XVI xin trình diện!”
“Sao cậu lại mặc đồ con gái đến đây vậy?”
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta hỏi.
Trước mắt tôi là một người đẹp như thiếu nữ với mái tóc đen dài và ánh mắt sắc lạnh. Đó chính là thằng bạn thân Tatsuyoshi của tôi trong bộ dạng giả gái. Đáng tiếc, cứ giả gái là Tatsuyoshi lại biến thành một quý tộc.
“Là tôi bảo cậu ấy làm thế.”
“Cô Mitsuru?”
“Tôi thấy cậu ấy giả gái sẽ thu hút sự chú ý hơn, hiệu ứng thị giác cũng mạnh mẽ hơn.”
Đúng là rất thu hút…
“Hãy để vị quý tộc hoàn hảo như ta đây cho các ngươi chiêm ngưỡng kỹ thuật bass tuyệt vời nhất! Ô hô hô hô hô!”
Vừa nói, Tatsuyoshi giả gái bắt đầu chơi bass.
…Cảm giác bình thường thôi.
Giai điệu rất đỗi thông thường.
Cô Mitsuru nhìn Tatsuyoshi giả gái:
“Tuy chơi bình thường, nhưng nhìn dáng vẻ thì vẫn rất lộng lẫy.”
“Ra vậy…”
Tatsuyoshi vốn dĩ có tính cách nghiêm túc cơ mà…
“Ừm? Yuino, sao thế?”
Yuino Arashi đang ngồi trước bộ trống, không hiểu sao mồ hôi nhễ nhại.
“Tarou… đánh trống, tốn thể lực lắm…”
Arashi hai tay cầm dùi trống, thở hổn hển nói.
“À… đúng là vậy thật…”
Arashi thể lực không tốt.
Xem ra không nên để cô ấy làm tay trống… Hay là để tôi…
Khi Arashi gõ trống cái và chũm chọe, chỉ phát ra tiếng rất nhỏ, hoàn toàn không có khí thế.
“Arashi. Tôi sẽ cho em một dụng cụ để gõ trống hiệu quả hơn nhé.”
Cô Mitsuru nói.
Arashi nghi hoặc nghiêng đầu:
“Dụng cụ?”
“À à, đúng vậy.”
Và rồi, cô Mitsuru lắp dụng cụ vào bộ trống.
Đó là… dán bên trong trống cái và chũm chọe…
Một bức ảnh có in mặt tôi.
Mà còn là mặt tôi trong trạng thái siêu M, vẻ mặt say sưa quên mình, nở nụ cười kinh tởm nữa chứ.
Chụp từ bao giờ vậy…
Khoan đã, sao lại dán cái này…
“Arashi, em hãy tưởng tượng xem.”
Cô Mitsuru nói với Arashi:
“Sado Tarou đang như trong bức ảnh đó, với nụ cười kinh tởm lao về phía em…”
“Tarou đáng ghét… đang lao về phía mình…”
“Người đàn ông mà em sợ hãi, hơn nữa còn là người đàn ông kinh tởm nhất và khó hiểu nhất thế gian này, đang lao tới chỗ em. Vậy thì em sẽ làm gì? Sẽ làm gì?”
“Nếu vậy thì, tôi sẽ… tôi, tôi tôi, tôi sẽ…”
Arashi hai mắt lờ đờ.
Toàn thân run rẩy lẩy bẩy.
Và rồi,
“Sợ, sợ quá đi mất! Ưu ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê!”
Arashi gào lên thật to, dùng dùi trống đập mạnh vào trống cái và chũm chọe. Sau đó dùng khí thế như muốn đạp chết người mà đạp bàn đạp hi-hat.
“Sợ, sợ quá! Sợ quá sợ quá sợ quá! Con trai đáng sợ quá đi mất!”
Arashi đang dùng một sức mạnh quái dị nào đó để đánh trống, vừa đánh vừa hét.
Tuy giai điệu lộn xộn cả lên, nhưng khí thế thì hoàn toàn không thua kém tay trống chuyên nghiệp chút nào.
Cô Mitsuru hài lòng gật đầu.
“Thế là tốt rồi. Sau đó chỉ cần cố gắng gõ ra được chút giai điệu là ổn.”
Tuy có khí thế rất mạnh…
Nhưng bị dùi trống đánh chính là ảnh của tôi mà…
Trong tưởng tượng của Arashi, người bị đánh chính là tôi…
“Nghĩ vậy thì hình như có chút sướng… Hộc, hộc, hộc…”
Sao cứ nghĩ đến trống là tôi lại thấy phấn khích thế này?!
Đây chẳng phải là suy nghĩ biến thái sao! Mặc dù tôi đúng là một tên biến thái…
Nếu cứ tiếp tục nhìn Arashi đánh trống như vậy, sẽ nảy sinh cảm giác kỳ lạ mất…
Thế là tôi lùi ra xa một chút.
“Ừm…?”
Tôi vừa hay nhìn thấy học tỷ Ishidou đang ngồi trên ghế lẩm bẩm gì đó.
“Học tỷ Ishidou? Chị đang làm gì vậy?”
Không cần luyện giọng chính sao?
Học tỷ ngẩng đầu nhìn tôi:
“Chị đang viết lời bài hát.”
“Viết lời?”
“Đúng vậy.”
Học tỷ Ishidou nói.
“Bản nhạc cô Mitsuru viết… tuy giai điệu rất hay, nhưng lời quá mang hơi hướng thần tượng, không hợp với ban nhạc của chúng ta lắm. Tôi có nói chuyện với cô Mitsuru, cô ấy bảo vì tôi là người hát, nên cứ để tôi tự viết lời… nhưng tôi chưa bao giờ viết lời cả, ư ư ư…”
Vừa nói, học tỷ vừa ôm đầu gục xuống bàn.
Viết lời à… Cái đó đúng là khó nhằn thật…
Học tỷ nhìn chằm chằm vào bài thơ trên giấy một lúc, rồi vò nát thành một cục và ném ra sau lưng. Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.
“Ư ưm… Khó thật đó…”
Học tỷ thì thầm với giọng yếu ớt.
Rốt cuộc học tỷ đã viết bài thơ như thế nào nhỉ? Tò mò về điều đó, tôi nhặt cục giấy bị vò nát lên, mở ra và bắt đầu đọc.
“Trên đồng cỏ hồng, đoàn tàu tốc hành hoang dã
Chúng ta tức thì trở thành kẻ ngoài vòng pháp luật
Ngọn lửa va chạm cúc—cúc—cúc—
Tiến lên nào, hướng về Baby!” (Đừng hỏi tôi có nghĩa là gì nhé ==)
“…”
Cái gì thế này.
Hoàn toàn không hiểu đầu đuôi ra sao. “Hướng về Baby” là cái gì chứ?
Lúc này, học tỷ nhìn về phía tôi.
“Tarou ngốc.”
“Hả? Có chuyện gì ạ?”
“Cậu cho chị vài lời khuyên để viết ra bài thơ hay đi.”
“Lời khuyên à…”
Tôi đâu phải nhạc sĩ…
“Cái đó… viết một bài thơ về tình yêu không phải rất hay sao ạ?”
“Tình yêu?”
“Đúng vậy. Em thấy nhạc tình là chân ái mà.”
“Nhạc tình… tặng ai?”
Học tỷ nói nhỏ.
Sao lại nhìn chằm chằm vào tôi chứ.
“…Thế à… cảm giác như thấy được chút ánh sáng rồi vậy…”
Học tỷ gật đầu lia lịa, đồng thời nói “Thế này thì tìm được chủ đề rồi”.
Rồi đột nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Được rồi… cảm giác như lời bài hát đã ổn, vậy thì làm việc khác thôi.”
“Việc khác? Luyện giọng chính sao?”
“Cái đó tuy quan trọng, nhưng trước đó—phải đi do thám đã.”
Học tỷ Ishidou nói.
“Do thám?”
“Ừm. Bọn ở CLB Tình nguyện rốt cuộc trình độ thế nào, hãy để đôi mắt này tự mình xác nhận. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng mà.”
Ừm, cũng có lý…
“Thế nên, đi thôi, Tarou ngốc.”
“Hả?”
Học tỷ—
Nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy ra khỏi phòng CLB.
“Phòng CLB Tình nguyện ở nhà học số 2. Chắc chắn bọn họ đang luyện tập ở đó.”
“Ồ, ồ, có lẽ vậy. Nhưng sao lại kéo cả em…”
“Gì chứ? Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến thực lực của họ sao?”
“Cũng không phải… nhưng em nghĩ mọi người cùng đi thì tốt hơn…”
“Cùng đi thì chẳng phải quá lộ liễu sao? Còn do thám kiểu gì nữa? Nên mới cần hai người đi.”
Học tỷ vừa kéo tay tôi vừa đi vừa nói.
Rồi học tỷ nói nhỏ:
“…Hơn nữa, đây còn là cơ hội tốt để hai đứa mình ở riêng.”
“Hả? Vừa nãy học tỷ nói gì cơ ạ?”
Giọng quá nhỏ nên tôi không nghe rõ.
Và rồi mặt học tỷ đỏ bừng lên:
“Cái, cái đó… chị vừa nói Tarou ngốc đi chết đi!”
“S, sao đột nhiên lại lăng mạ em… Hộc, hộc, hộc…”
Phòng CLB Tình nguyện ở nhà học số 2.
Chúng tôi đứng trước cửa.
“Là ở đây sao…”
Học tỷ nhìn chằm chằm vào cánh cửa khẽ nói.
Chúng tôi khẽ khàng cúi người xuống trước cửa.
“Biết rồi chứ? Tuyệt đối không được để họ phát hiện!”
“Vâng, vâng…”
Rồi chúng tôi nhẹ nhàng mở cửa, hé mắt nhìn qua khe cửa vào bên trong.
Nhưng mà—
“…Hả?”
Tôi ngạc nhiên.
Trong phòng CLB không có một ai.
Tuy các nhạc cụ như guitar, bass đều ở đó, nhưng người của CLB Tình nguyện thì không có ai cả.
“Sao không có ai thế này?”
Sau khi xác nhận bên trong không có người, học tỷ mở cửa nói.
Tôi và học tỷ bước vào phòng CLB.
Đúng lúc định đóng cửa lại thì—
Từ hành lang vọng đến tiếng nói chuyện.
“—?!”
Có vài người đang đi về phía này.
Tôi và học tỷ đều sững người.
Một trong số những giọng nói đó chính là của Trưởng CLB Tình nguyện Takezawa…
Có vẻ như vừa nãy họ có việc đi ra ngoài. Có thể là đi ăn hoặc đi nghỉ ngơi ở đâu đó.
Và bây giờ đúng lúc họ quay về. Đúng là biết chọn thời điểm thật.
Học tỷ cuống quýt:
“Ta, Tarou ngốc! Mau trốn đi!”
“Trốn, trốn đi đâu bây giờ…”
Chết tiệt, trong lúc chúng tôi nói chuyện, các thành viên CLB Tình nguyện đã đến gần hơn… đã sắp đến cửa rồi…
“Grừ—Trốn, trốn vào đây!”
Vừa nói—
Học tỷ mở một cái tủ ở góc phòng CLB.
Cô ấy đẩy tôi vào trong, bản thân cũng chui vào, rồi đóng cửa lại.
“…”
“…”
Tôi và học tỷ đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Và, hơn nữa…
Tư thế này…
Tôi và Ishidou-senpai đang đứng kề sát mặt đối mặt trong cái tủ chật hẹp.
Kề sát mặt đối mặt…
Cái tủ quá bé, nên cứ như thể chúng tôi đang ôm chặt lấy nhau vậy.
Ishidou-senpai cúi đầu tránh mặt tôi, khẽ khàng nói:
“Im, im lặng chút đi. Bị phát hiện thì gay đấy.”
“Vâng, ừm.”
Tôi trả lời trong sự căng thẳng.
Hình như giọng Ishidou-senpai cũng đang rất căng thẳng, hay là tôi ảo giác nhỉ?
“…”
“…”
Không khí thật ngượng nghịu, cứ như muốn tách xa ra.
Nhưng ở cái nơi chật hẹp thế này, chỉ cần nhích nhẹ một cái là các thành viên CLB Tình nguyện bên ngoài cũng nghe thấy rồi.
Chóp xoáy trên đỉnh đầu Ishidou-senpai cọ nhẹ vào cằm tôi, lồng ngực tôi cảm nhận được hơi thở phập phồng của chị ấy, cơ thể mềm mại và mùi hương ngọt ngào của Ishidou-senpai khiến tôi thấy choáng váng cả người.
Thế này… thực sự là tệ hại đủ đường…
“A… ừm, tôi đã bảo đừng động đậy rồi mà?”
“Vâng, xin lỗi, lỡ tay ạ…”
Không bao lâu sau, tiếng nhạc cụ vang lên từ bên ngoài tủ.
Nhưng cả hai chúng tôi đều chẳng buồn quan tâm đến trình độ của họ ra sao, chỉ có thể nín thở, cẩn thận không gây ra tiếng động để tránh bị lộ.
Chắc khoảng một tiếng trôi qua.
Tiếng nhạc bên ngoài tủ bỗng dừng lại.
“Chắc là họ nghỉ giải lao rồi.”
“Có lẽ thế.”
Tôi và Ishidou-senpai thì thầm.
“Vậy thì có khi họ lại ra ngoài như vừa nãy…”
“Có nên đánh cược vào khả năng đó để ra ngoài không nhỉ?”
Trong tủ, chúng tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
“Nói thật… tôi duy trì cái trạng thái này mệt lắm rồi… À, cái đó, không phải là tôi ghét ở cùng Ishidou-senpai đâu, chỉ là hơi xấu hổ thôi…”
“Biết, biết rồi mà… Chị cũng vậy…”
Vì thế—
Tôi và Ishidou-senpai quyết định đánh cược để ra ngoài.
Chúng tôi tin rằng tất cả thành viên CLB Tình nguyện đều đã ra ngoài, rồi bước ra khỏi tủ.
Và rồi.
“Ế…?”
Takezawa Akime đang cầm chai nước khoáng, nhìn chúng tôi với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Bốn người còn lại cũng có biểu cảm tương tự.
CLB Tình nguyện, toàn bộ đều đang có mặt.
Có vẻ như họ chỉ tạm nghỉ một chút để uống nước mà thôi.
Hình như…
Tôi và Ishidou-senpai đã thua cược.
“Hai người… đang làm gì ở chỗ đó vậy…?”
Takezawa nhìn chằm chằm, giọng nói sắc lạnh.
“Đồ heo Tarou. Ngươi sẽ không chết vô ích đâu!”
Ishidou-senpai đột nhiên nói vậy.
“Ế…? Thế là sao ạ?”
“Ối cha!”
“Ưoa?!”
Ishidou-senpai bất ngờ tung một cú đá mạnh vào lưng tôi.
Tôi ngã sấp mặt, nằm dang tay dang chân ra sàn. Ưi! Sướng quá!
Nhân lúc đó, Ishidou-senpai đã vọt đi như một con thỏ.
Ishidou-senpai?! Như vậy là quá đáng lắm rồi đó?!
Các thành viên CLB Tình nguyện lập tức bắt đầu đuổi theo Ishidou-senpai đang bỏ chạy.
“Ăn cái này đi!”
Ishidou-senpai rải một đống bi ve ra sàn.
Chẳng lẽ đây là thứ đặc biệt chuẩn bị để chạy thoát khi có chuyện bất ngờ sao?
Nhờ thế, các thành viên CLB Tình nguyện không thể đuổi theo Ishidou-senpai nữa. Ishidou-senpai cũng nhân cơ hội đó chạy ra khỏi phòng câu lạc bộ. Thoát hiểm thành công.
Tôi không muốn bị bỏ lại một mình đâu. Tôi cũng vội vàng đứng dậy định chạy trốn.
“Đừng hòng thoát!” —
Ngay khi tôi định ra ngoài, Takezawa đưa tay ngăn tôi lại.
Trong phòng CLB Tình nguyện, có một căn phòng nhỏ giống như thư viện.
Tôi bị đưa vào trong đó.
Rồi bị yêu cầu ngồi quỳ gối nghiêm chỉnh.
Còn Takezawa thì đứng trước mặt tôi với vẻ mặt giận dữ.
Các thành viên khác thì vẫn tiếp tục ở phòng bên cạnh luyện tập.
Trong thư viện chỉ có tôi và Takezawa.
Takezawa dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống tôi nói:
“Được rồi, giải thích rõ tình hình đi.”
Ánh mắt lạnh như băng.
Hơn nữa tôi còn đang ngồi quỳ gối trước mặt một cô gái.
Cảm giác toàn thân đang run rẩy nhè nhẹ.
Chết rồi! Cảm giác lại bắt đầu sướng rồi!
Tuyệt đối không được để lộ ra mặt!
Takezawa khoanh tay, đi đi lại lại, hoàn toàn trong tư thế giảng giải… không, là thẩm vấn.
Ôi, biết làm sao đây… Nếu mình thành thật nói “tôi đến để do thám” thì có được thả ngay không nhỉ? Không, cho dù có được thả ngay, về đó cũng sẽ bị Ishidou-senpai đánh cho một trận tơi bời. Mình phải làm sao đây đây…
Takezawa vẫn tiếp tục đi đi lại lại nhìn tôi.
Lúc này, tôi chợt nhận ra.
Trên sàn thư viện có một viên bi ve lăn vào.
Chắc là viên bi mà Ishidou-senpai rải đã lăn vào đây.
“Mà, suy luận đơn giản thì hai người chắc là muốn đến do thám thực lực của chúng tôi đúng không. Đúng là thiếu tự tin thật đấy… Vậy hình phạt sẽ là gì đây—”
Đang nói dở thì—
“—?!”
Takezawa giẫm phải viên bi ve, ngửa người ngã ra sau.
“Nguy, nguy hiểm!”
Tôi phản xạ chạy bổ đến Takezawa, ôm lấy cô ấy.
Thật là suýt chút nữa thì…
“Phù…”
Người này bề ngoài trông điềm tĩnh lạnh lùng vậy mà bên trong lại là một người cực kỳ lơ đễnh và nguy hiểm. Về mọi mặt.
“Rất, rất cảm—”
Takezawa đang nói thì mặt bỗng đỏ bừng lên.
Khi Takezawa ngã xuống, váy của cô ấy bị tốc lên.
Và chiếc quần lót đã lọt vào mắt tôi.
“Ưng ứ ố?!”
Tôi hoảng loạn dời ánh mắt khỏi chiếc quần lót.
“#!!@(*%¥#@@!”
Lại bắt đầu rơi vào trạng thái sốc mà lảm nhảm.
“Ta, Takezawa-san, cô không sao chứ—”
“—!”
Takezawa giằng mạnh khỏi tôi, chạy về góc thư viện.
Rồi từ trong ngực lấy ra con búp bê “Jennifer”.
“Jen, Jennifer… Tớ, tớ tớ, tớ bị con trai nhìn thấy quần lót rồi… meo…”
“A, Akime, ánh mắt trống rỗng quá meo! Tỉnh táo lại đi meo!”
“Không được nữa rồi… tớ không gả đi được nữa rồi meo…”
“A, Akime! Cậu sốc đến nỗi nói thêm đuôi câu giống Jennifer rồi meo! Nếu không phân biệt rõ thì sẽ khó phân biệt vai trò của Akime và Jennifer lắm đó meo!”
“Xin lỗi, Jennifer… Tớ đã bị đả kích tinh thần rất mạnh… meo…”
“Cố lên meo! Tớ Jennifer sẽ mãi ủng hộ cậu meo!”
“Ừm… Cảm ơn, Jennifer… meo…”
Vừa nói, Takezawa vừa ôm chặt lấy Jennifer, con búp bê dù thế nào cũng không thể gọi là dễ thương kia.
Thấy tôi đang ngẩn người nhìn,
“….Tôi cũng biết mà, hành vi của mình rất kỳ lạ.”
Takezawa nói vậy.
“Ế…?”
“Việc nói chuyện với búp bê để ổn định tinh thần… nực cười và đáng sợ lắm đúng không? Không sao đâu, tôi đã quen với suy nghĩ đó của người khác rồi.”
Đã quen rồi.
Nói rồi, Takezawa lộ ra vẻ mặt rất buồn bã.
“…”
Thật ra, ban đầu tôi cũng thấy hơi đáng sợ thật…
Nhưng nói về đáng sợ thì— cơ thể siêu M của tôi còn đáng sợ hơn nhiều.
Thế nên.
“Không, tôi cũng chẳng thấy buồn cười gì đâu.”
“…Ế?”
Takezawa nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tuy là hơi kỳ lạ một chút… nhưng mỗi người chẳng phải đều có một phần nào đó kỳ quặc sao?”
Cảm giác như xung quanh tôi toàn là những người như vậy.
Hơn nữa,
“Tôi nghe thành viên CLB Tình nguyện nói… Takezawa-san vốn dĩ có tính cách nhút nhát tiêu cực mà…”
“…”
“Dù tính cách như vậy, nhưng cô vẫn gánh vác trọng trách Phó Chủ tịch CLB Tình nguyện… Tôi thấy cô thật sự rất đáng nể.”
Nếu là tôi, chắc chắn sẽ rất chán ghét gánh nặng của chức vụ đó mà từ chối nhận.
Nhưng Takezawa lại cố gắng làm tốt.
Thật sự rất đáng nể.
Rất đáng kính trọng.
“Một người đã cố gắng hết mình như vậy— sao có thể nói cô ấy đáng ghê tởm được chứ?”
Không, tuyệt đối không thể.
“…”
Takezawa liếc nhìn mặt tôi rồi im lặng.
Không lâu sau,
“Người nói với tôi những lời này… cậu là người đầu tiên…”
Cô ấy nói nhỏ từng tiếng một.
Rồi,
Takezawa đứng dậy, quay đầu tránh mặt tôi nói:
“…Cậu đi đi.”
“Ế?”
“Cậu đã được thả. Mau về phòng câu lạc bộ của mình đi.”
Tôi chết lặng.
“Thế này ổn sao ạ?”
“Ừm ừm. …Bây giờ tôi cảm thấy tâm trạng khá tốt. Cứ coi như cậu may mắn đi.”
“Haizzz…”
Đúng là may mắn thật.
“Vậy, tôi xin phép…”
Nhân lúc Takezawa chưa đổi ý, tôi vội vã bước đi.
Ngay khi tôi chuẩn bị ra khỏi thư viện, tôi nghe thấy giọng nói này—
“Akime, sao vậy meo?… Sao lại khóc rồi meo?”
Một tuần sau—
Cuối cùng cũng đến ngày thi đấu.
Chúng tôi hiện đang đứng tại địa điểm quyết chiến— nhà thi đấu.
Sau khi trận đấu bắt đầu, CLB Tình nguyện và CLB Tình nguyện số 2 sẽ cùng lúc biểu diễn tại đây.
Kết thúc, sẽ tính số lượng khán giả quanh sân khấu của mỗi bên, bên nào nhiều hơn sẽ thắng.
Bên thắng có thể tùy ý thay đổi tên câu lạc bộ của bên thua.
Sân khấu đặc biệt của chúng tôi—
Trung tâm là Ishidou-senpai, bên phải là tôi phụ trách guitar, bên trái là Tatsuyoshi giả gái chơi bass. Còn sau lưng Ishidou-senpai là Yuino Arashi chơi trống.
Tôi nhìn sang sân khấu đặc biệt của CLB Tình nguyện đối diện.
Ban nhạc của CLB Tình nguyện gồm năm người.
Hát chính, guitar, bass, trống, và keyboard.
Phó Chủ tịch Takezawa đứng chính giữa làm hát chính—
Trong nhà thi đấu đã tập trung một lượng lớn học sinh.
Mặc dù trước đó đã có thông báo “Tổ chức Buổi hòa nhạc từ thiện đặc biệt”…
Nhưng vì đang là kỳ nghỉ xuân nên tôi cứ nghĩ sẽ không có nhiều người. Không ngờ lại có nhiều người đến thế. Chắc phải gần trăm người.
Tôi nhìn đồng hồ trong nhà thi đấu.
Thời gian bắt đầu thi đấu là đúng ba giờ chiều.
Bây giờ chỉ còn năm phút nữa là đến giờ thi đấu.
“…Phù.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Đây là lần đầu tiên tôi biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy.
Quả nhiên là rất căng thẳng.
Hơn nữa…
Chỉ có một tuần để học vẹt, liệu có thể thắng được CLB Tình nguyện không đây…
Nếu thua thảm thì thật là mất mặt…
Yuino Arashi hình như cũng đang nghĩ giống tôi. Còn Tatsuyoshi giả gái thì lại tỏ ra rất ung dung tự tại, chẳng chút lo lắng.
“—Mọi người, đừng có ủ rũ mặt mày như thế!”
Ishidou-senpai lớn tiếng hô.
Tôi phản xạ thẳng lưng lên.
Ishidou-senpai khẽ mỉm cười:
“…Đừng lo.”
“Ế?”
“Trận đấu này, chúng ta chắc chắn sẽ thắng! Chúng ta có vũ khí bí mật mà!”
“Vũ khí bí mật… là gì vậy ạ?”
“Bí mật đó— Tóm lại, đừng có mang vẻ mặt như đã thua cuộc trước khi thi đấu chứ.”
“Mio nói đúng đó.”
Cô Mitsuru đứng ở rìa sân khấu nói.
“Không thử làm sao biết chúng ta sẽ thua chứ? Hơn nữa còn một điều nữa quyết định chúng ta nhất định sẽ thắng.”
“Đó là gì ạ?”
Tôi hỏi.
"Trực tiếp tạo ấn tượng mạnh về thị giác, bao gồm cả trang phục nữa đấy!" cô Mitsuru dứt khoát nói.
Bốn đứa chúng tôi đang quấn quanh mình một tấm vải đen sì như tấm chắn sáng. Bên dưới lớp vải đó là bộ trang phục cô Mitsuru đặc biệt chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Khi nhạc nổi lên, chúng tôi sẽ đồng loạt cởi bỏ tấm vải, phô bày bộ đồ bên trong.
"Trong những cuộc thi thế này, ấn tượng thị giác đóng vai trò rất quan trọng. Thậm chí có thể là yếu tố quyết định thắng thua đấy," cô Mitsuru nói.
"Thậm chí là yếu tố quyết định thắng thua" nghe hơi quá lời, nhưng tôi cũng đồng ý rằng vẻ bề ngoài thực sự quan trọng. Đặc biệt là vẻ ngoài siêu dễ thương của Học tỷ Ishidou, tôi tin rằng ngay cả những người không ưa chúng tôi cũng sẽ bị thu hút thôi.
"Đúng, đúng vậy! Chúng ta nhất định sẽ thắng!" Yuino nói đầy khí thế, như muốn động viên chúng tôi.
…Phải rồi. Vừa mới bắt đầu đã muốn bỏ cuộc thì thật là hèn nhát.
"Dù sao thì… mọi người hãy dốc hết sức mình nhé!"
Trong suốt một tuần vừa qua, chúng tôi đã trải qua những buổi luyện tập như địa ngục. Những gì đã học được trong quá trình đó, hãy phô diễn tất cả ra đây!
Tôi hít một hơi thật sâu.
Và rồi…
Đúng ba giờ.
Cuộc thi bắt đầu.
Cùng lúc đó…
Tiếng nhạc dạo của CLB Tình nguyện bắt đầu vang lên từ cây đàn keyboard. Giai điệu du dương như nước chảy tràn ngập cả nhà thi đấu.
Về phía CLB Tình nguyện số 2 chúng tôi thì…
"Hura!"
Theo hiệu lệnh của Học tỷ, chúng tôi đồng loạt kéo tấm vải đen xuống.
Và bên dưới lớp vải đó…
Là bộ trang phục siêu lộng lẫy được cô Mitsuru thiết kế riêng. Nó được may dựa trên hình mẫu các ban nhạc chuyên nghiệp thường thấy trên TV hoặc các buổi biểu diễn trực tiếp, loại trang phục mà bình thường sẽ không bao giờ dám mặc. Trên đó đính đầy ruy băng và các loại phụ kiện trang trí lấp lánh.
Tuy vô cùng cầu kỳ và sặc sỡ, nhưng trên sân khấu này lại không hề có chút lạc điệu nào. Quả không hổ danh là cô Mitsuru!
Các học sinh bị thu hút bởi những bộ trang phục lộng lẫy đó bắt đầu chuyển sự chú ý về phía chúng tôi. "Bộ đồ kia ngầu quá!", "Dễ thương ghê!" – những tiếng trầm trồ vang lên.
Sau khi thay đổi trang phục đầy ấn tượng, chúng tôi bắt đầu biểu diễn.
Ca khúc do chính chúng tôi sáng tác.
Mở đầu bằng tiếng guitar điện đầy mạnh mẽ của tôi, vang vọng như muốn khắc vào không gian.
…Tốt, không đàn sai nốt nào.
Đương nhiên tôi vẫn rất hồi hộp. Nhưng ngón tay không hề cứng đờ, đầu gối cũng không run rẩy. Thậm chí sự căng thẳng vừa phải còn giúp cơ thể tôi trở nên hưng phấn và tập trung hơn.
Cứ tưởng tôi sẽ run đến mức không động đậy được cơ đấy. Đây cũng chính là thành quả của quá trình luyện tập "địa ngục" của tất cả thành viên CLB Tình nguyện số 2 chúng tôi.
Ngay sau đó, tiếng trống của Yuino và tiếng bass của Tatsuyoshi trong bộ đồ nữ cũng hòa vào. Tiếng trống trầm hùng như nhịp tim của người khổng lồ, cùng tiếng bass có giai điệu lạnh lùng.
Học tỷ Ishidou nói:
"Được rồi, lên nào! Hãy lắng nghe giọng hát của tôi!"
Nói rồi, Học tỷ cầm lấy chiếc micro đang cố định trên giá.
"Tên bài hát là <First Wish>!"
Học tỷ nói với khán giả, rồi hít một hơi sâu…
Giọng hát bất ngờ bùng nổ!
"—?!"
Khán giả, và cả CLB Tình nguyện ở sân khấu đối diện đều kinh ngạc nín thở.
Giọng hát của Học tỷ Ishidou, cứ như một tia chớp đang lướt đi trong không khí. Nhưng không phải kiểu hát to hết cỡ như trong phòng karaoke. Sau quá trình luyện tập, giọng hát của Học tỷ không chỉ mạnh mẽ mà còn đầy thăng trầm, đầy màu sắc, và tràn ngập cảm xúc.
Màn trình diễn của chúng tôi lập tức khiến không khí nhà thi đấu nóng bừng lên.
Tiếng trống của Yuino, tiếng bass của Tatsuyoshi trong bộ đồ nữ, tiếng guitar của tôi, và giọng hát của Học tỷ liên tục hòa quyện, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trong khi đó, hình như ca khúc của CLB Tình nguyện bên kia có phần dạo đầu rất dài, đến giờ giọng ca chính vẫn chưa bắt đầu hát.
Thế là, khán giả bắt đầu đổ dồn về phía sân khấu của chúng tôi.
Tốt rồi, mọi người đã tập trung lại đây…
Tiếng guitar của Học tỷ cũng nhanh chóng hòa vào. Ban đầu chúng tôi định để Học tỷ chỉ đảm nhận phần hát chính, nhưng cô Mitsuru nói nếu thêm một cây guitar nữa thì âm nhạc sẽ phong phú hơn, nên Học tỷ cũng đã dốc sức luyện tập guitar.
Luyện hát chính, viết lời, luyện guitar. Học tỷ thực sự là người vất vả và cố gắng nhất trong số chúng tôi. Trong cuộc thi này, Học tỷ là người có sự tập trung và nỗ lực đáng nể nhất.
Màn biểu diễn của bốn người chúng tôi ngày càng trôi chảy. Tôi cũng chơi guitar đầy cảm hứng.
Màn trình diễn của chúng tôi lúc này… cảm giác còn hoàn hảo hơn cả khi luyện tập. Có thể phát huy tốt hơn lúc tập luyện trong thực chiến, chúng tôi đúng là đỉnh thật! Tôi tự khen ngợi bản thân.
Nhưng, rất nhanh sau đó.
Giọng hát của Chủ tịch CLB Tình nguyện, Takezawa Akime –
Cứ như thể màu sắc của không khí đã bị nhuộm thành một màu khác.
"…?!"
Lần này đến lượt chúng tôi bị sốc.
Trong trẻo.
Trong trẻo vô cùng.
Đây là…
Chắc chắn không phải giọng hát của người mới tập vài ngày.
Tuyệt đối là giọng hát của người đã được huấn luyện từ nhỏ.
Đó là một cấp độ hoàn hảo mà dù cho tiếng guitar, bass, trống và keyboard có đa dạng đến mấy cũng không thể sánh bằng.
Tôi không kìm được rên rỉ.
Mặc dù sẽ không thua quá thảm hại, nhưng đó cũng là nhờ giọng hát của Học tỷ. Khoảng cách về tổng thể giữa chúng tôi dần hiện rõ…
Đã có hơn một nửa số khán giả bắt đầu di chuyển về phía sân khấu bên kia.
"Chết tiệt…"
Tôi dốc hết sức đàn guitar. Mọi người cũng đang cố gắng hết mình trình diễn.
Nhưng khán giả vẫn không ngừng bỏ đi.
Tình hình thế này…
Có lẽ, đã…
Đúng lúc đó – trên lưng tôi đột nhiên truyền đến những khoái cảm râm ran!
Cái, cái này là… Hah, hah, hah…
Học tỷ Ishidou đang nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ –
*Thằng nhóc này, đừng dễ dàng bỏ cuộc!*
Thông điệp đó truyền thẳng từ ánh mắt của Học tỷ.
Dù có nói thế… trong tình huống hiện tại…
Lúc này, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
"Chúng ta có vũ khí bí mật mà."
Học tỷ quả thật đã nói như vậy. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là lời nói dối để động viên chúng tôi thôi.
Không, Học tỷ chắc sẽ không nói chuyện vòng vo như thế.
Nghĩa là.
Vũ khí bí mật thật sự…
Không lâu sau, ca khúc của chúng tôi bước vào đoạn chuyển.
Đoạn chuyển là phần độc tấu guitar của tôi. Đây là đoạn tôi luyện tập vất vả nhất.
Tôi cẩn thận bắt đầu màn độc tấu guitar đầy sôi động.
Đồng thời, CLB Tình nguyện bên kia cũng bước vào đoạn chuyển.
Thật tình cờ, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng thế này.
Trong đoạn chuyển, ca sĩ chính không cần hát. Khi các thành viên khác trong ban nhạc đang trình diễn, Takezawa nghiêng người, hơi cúi thấp, và lấy ra "thứ gì đó" từ trong ngực.
Và cùng lúc đó,
Trong mắt Học tỷ Ishidou lóe lên một tia sáng sắc bén.
Học tỷ Ishidou cầm miếng gảy bằng tay phải, cổ tay gập vào phía cơ thể. Cứ như tư thế sắp ném phi tiêu vậy.
Và rồi…
"Ối chà!"
Học tỷ hô lớn một tiếng rồi ném miếng gảy đi.
"Ê ê ê ê ê?!"
Tôi kinh ngạc kêu lên.
Học tỷ rốt cuộc muốn làm gì vậy?!
Miếng gảy bay thẳng về phía sân khấu đối diện –
"—?!"
Xuyên thẳng qua "thứ gì đó" mà Takezawa vừa lấy ra từ trong ngực.
"Thứ gì đó" rơi khỏi tay Takezawa…
Là một con búp bê rất ngây thơ.
"Cái, cái đó là…"
Con búp bê "Jennifer" của Takezawa… đã tan nát.
Jennifer đã bị miếng gảy cứa ngang mặt và bị rách toạc. Bông nhồi bên trong bay tán loạn ra ngoài.
Takezawa trợn tròn mắt, nhìn về phía chúng tôi.
Nhưng tại sao lại mang Jennifer ra giữa buổi biểu diễn…?
"Đây… chính là vũ khí bí mật…"
Hoàn toàn không bận tâm đến việc đang biểu diễn trực tiếp, Học tỷ cất tiếng nói.
"Lần trước cùng cậu đột nhập vào CLB Tình nguyện, thật ra tôi đã lén gắn một cái máy nghe trộm. Là máy nghe trộm mượn của cô Mitsuru đó."
"Hả…?"
"Thông qua máy nghe trộm, tôi đã nghe được các thành viên CLB Tình nguyện nói rằng, Takezawa vốn nhút nhát, trước khi biểu diễn nhất định phải nói chuyện với Jennifer để lấy dũng khí, nhưng tác dụng này chỉ kéo dài đến đoạn chuyển. Vì vậy cô ta chắc chắn sẽ lén lút nói chuyện với Jennifer trong đoạn chuyển để tăng thêm dũng khí."
"À, ra là vậy…"
Mà nói đến máy nghe trộm…
Nói là lúc cùng tôi đến CLB Tình nguyện… rốt cuộc là lúc nào mà cô ấy gắn được nhỉ…?
"Biết được điểm này, tôi đã nhân lúc cô ta lấy búp bê ra để dùng miếng gảy tiêu diệt con Jennifer đó."
Nói rồi, Học tỷ nhìn về phía sân khấu đối diện.
"Xem ra rất thành công nhỉ…"
Takezawa cô ấy –
Gục xuống (kiểu ORZ) trên sân khấu, hét lớn vào con Jennifer bị rách nát:
"Jen, Jennifer! Tỉnh lại đi!"
"Akime… hình như đã đến lúc chúng ta phải chia xa rồi meo…"
"Làm, làm sao có thể… Em không muốn! Tuyệt đối không muốn!"
"Dù không có Jennifer ở bên cạnh em… em cũng nhất định phải sống tốt nhé meo…"
"Không thể nào…! Em, nếu không có Jennifer thì…"
"A, Akime… tạm biệt… rồi meo…"
"Jen, Jennifer! Jennifer—!"
Takezawa ôm phần còn lại của Jennifer mà bắt đầu khóc òa lên trên sân khấu. Các thành viên khác của CLB Tình nguyện cũng hoảng hốt dừng biểu diễn.
Khán giả cũng chết lặng.
…Cảm giác như một cảnh tượng siêu thực vậy.
Chúng tôi cũng dừng biểu diễn thẳng thừng.
"Học tỷ… cảm giác tội lỗi nặng nề quá…"
"Em cũng sốc quá… không ngờ cô ấy lại đau buồn đến thế…"
Tôi và Học tỷ vừa nói khẽ vừa toát mồ hôi.
Nhưng mà…
"…"
Rất nhanh, Takezawa đứng dậy.
Và rồi.
Cô ấy đặt hai tay lên bụng, dùng giọng hát trầm lắng, bình tĩnh cất lên:
"A a, Jennifer~♫
Cảm ơn em
Đã luôn đồng hành cùng chị đến tận bây giờ~♫
Chị sẽ mãi mãi ghi nhớ em
Tiếp tục con đường đời đầy chông gai này!~♫
Oh oh, Jennifer, Jennifer, Jennifer… Forever—~♫ Forever—Love~♫"
Cô ấy như đang hát một bài hát ca ngợi Jennifer!
Mà lại còn là hát chay nữa!
Thật là một kỹ năng ca hát đáng kinh ngạc!
Hòa theo ca khúc Jennifer của Takezawa, các thành viên CLB Tình nguyện bắt đầu đệm nhạc ngẫu hứng. Dù hoàn toàn kém xa so với ca khúc lúc nãy, nhưng có thể bắt kịp nhịp đã là một điều kỳ diệu rồi.
Và các khán giả vừa nãy còn ngây người, giờ cũng bị giọng hát đến từ sâu thẳm tâm hồn của Takezawa làm cho lay động.
"Cái…?!"
Học tỷ có vẻ rất hoảng hốt.
「Cứ tưởng hạ gục được Jennifer thì đối thủ sẽ hết đường chơi nhạc, thế là thắng dễ rồi… không, không ngờ cô ấy lại biến nỗi đau mất mát ấy thành tiếng hát…」
「Học… học tỷ, giờ sao đây ạ?」
Vũ khí bí mật đã vô hiệu rồi.
Giờ phải làm sao đây…
Học tỷ Mio hơi đăm chiêu suy nghĩ:
「Tuy là tiếng hát từ tận tâm hồn, nhưng tổng thể mức độ hoàn thiện lại giảm sút đáng kể. Vậy thì, hãy dùng chính bài hát của chúng ta để phân định thắng thua một cách công bằng!」
Cô ấy nói.
「Nhưng tình thế hiện tại vô cùng bất lợi… chỉ có thể liều một phen thôi.」
「Liều sao ạ?」
「Đúng vậy.」
Học tỷ Mio gật đầu.
Rồi nhìn về phía các thành viên của CLB Tình nguyện số 2.
「Chúng ta cũng tiếp tục biểu diễn thôi! Bắt đầu từ cây đàn guitar của thằng Heo Tarou!」
「Vâng, vâng ạ!」
「Rõ!」
Yuino Arashi và Tatsuyoshi cải trang nữ gật đầu đồng ý.
Bắt đầu từ phần của mình sao… Vốn dĩ phần độc tấu của mình bị gián đoạn, nên việc tiếp tục từ đoạn này cũng khá hợp lý…
Tôi cầm chắc cây đàn guitar.
「──Thằng Heo Tarou.」
Gì thế ạ? Học tỷ Mio đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
「Ch… chuyện gì vậy ạ?」
Bị nhìn nghiêm nghị như thế, tôi cảm thấy hơi căng thẳng.
「Phải dựa vào sự bùng nổ của cậu… Dùng cái sức công phá đó để xoay chuyển cục diện bất lợi này.」
「Hả?」
Sự bùng nổ của tôi ư?
「Bùng nổ là sao ạ?」
「Chính là sự bùng nổ thể chất siêu M của cậu đó!」
Học tỷ Mio hét lên──
Rồi vung cây đàn guitar điện giáng thẳng vào lưng tôi.
「Á! Pù! Úi! A á?!」
Nhận một cú sốc cực mạnh── thể chất siêu M của tôi lập tức thức tỉnh!
「*@#%#@…*#」
Học tỷ Mio cầm micro nói:
「Hey! Con heo siêu M kia! Thằng biến thái guitar! Come On! Nếu mày đàn hay, Đại nhân Mio đây sẽ ban cho mày một hình phạt cực phẩm khiến mày sướng tê tái thăng thiên đó!」
「Thậ… thật sao ạ?! Thật sao ạ! Á á!」
Tôi, trong trạng thái siêu M đã hoàn toàn thức tỉnh──
「Hê pú yo! Hê pú yo hê pú yo hê pú yo! Yeah!」
Tôi nhe ra một nụ cười ghê tởm, hai chân gõ sàn với tốc độ cao như nhảy tap dance, rồi cứ thế duy trì động tác biến thái ở chân mà điên cuồng gảy đàn.
Hình phạt cực phẩm của Đại… Đại… Đại nhân Mio, tôi muốn quá đi mất! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình~!
「Cá… cái tay guitar của CLB Tình nguyện số 2 kia ghê thật! Sao mà vừa cử động điên cuồng như thế vừa gảy đàn được chứ?!」
「Sao lại vừa gảy đàn vừa nhảy tap dance?! Hoàn toàn không phải người thường có thể làm được!」
「Lần này là bay người xoay vòng sao?! Lại còn vừa tiếp đất đã nhảy lên tiếp?! Hắn ta rốt cuộc là thần thánh phương nào?!」
「Tuy… tuy là ghê thật, nhưng cái biểu cảm của hắn ta ghê tởm quá…」
Thấy trạng thái nhập tâm của tôi, khán giả lũ lượt tụ tập lại.
「Tốt! Tình thế đang dần thay đổi rồi!」
Học tỷ Mio vui vẻ nói.
「Nhưng không thể để thằng Heo Tarou cứ thế mà phấn khích mãi được. Tuy bây giờ khán giả còn thấy lạ lẫm, nhưng chẳng mấy chốc họ sẽ chỉ coi nó là một kẻ biến thái ghê tởm thôi. Tiếp theo chúng ta sẽ dùng âm nhạc để phân định thắng thua!」
Khi học tỷ Mio nói xong, đoạn nhạc dạo cũng kết thúc──
Tiếng hát của học tỷ Mio lại một lần nữa vang vọng khắp nhà thi đấu.
Và rồi──
Cả hai bên đều đã hoàn thành phần biểu diễn của mình, cuộc thi cũng kết thúc.
Tôi, học tỷ Ishidou, Yuino Arashi, Tatsuyoshi và Mitsuru-sensei hiện đang ở phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2.
Không chỉ chúng tôi, mà năm thành viên của CLB Tình nguyện, đứng đầu là Takezawa, cũng có mặt.
Số lượng khán giả trước sân khấu của cả hai bên là…
43 đấu 43.
Nói cách khác, hòa.
「Chậc… nếu có thể kéo thêm một người nữa thì…」
Học tỷ Mio tiếc nuối nói.
Không, chưa thua đã là may mắn lắm rồi…
Chỉ vỏn vẹn một tuần,
Mà đạt được kết quả thế này thì đúng là một phép màu.
「Hơn nữa… Học tỷ, chị quá đáng lắm đó…」
Tôi trừng mắt nhìn học tỷ Mio.
「Lại để thể chất siêu M của em thức tỉnh trước mặt bao nhiêu học sinh như vậy…」
「Cái… cái đó, thì…」
Học tỷ Mio hiếm khi lại tỏ ra bối rối.
「Chị nghĩ khán giả đều tập trung vào cuộc thi, chỉ nghĩ đó là một màn trình diễn thôi. X… xin lỗi…」
「Mà thôi, may là không xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được.」
「Nói về quá đáng… Học tỷ làm cái chuyện này với cô bạn này mới là quá đáng hơn chứ?」
「…」
Học tỷ Mio như thể không nghe thấy gì, nhìn lên trời.
「Ư… ứ… ứ… Jennifer… Jennifer…」
Takezawa đang ngồi bệt dưới sàn phòng sinh hoạt, ôm lấy con búp bê Jennifer bị hỏng mặt mà nức nở.
「…Không phải chỉ là một con búp bê thôi sao? Tìm con khác thay thế là được rồi mà?」
「Không phải con búp bê đó thì không được. Chúng tôi cũng không rõ lắm, hình như nó liên quan đến lý do Takezawa lại muốn làm chủ tịch… Với lại con búp bê đó hình như là hàng giới hạn, không thể mua được nữa rồi…」
Một thành viên của CLB Tình nguyện nói.
「Vậy tức là không thể bồi thường được rồi… Ừm…」
Học tỷ Mio cau mày, dùng tay phải gãi đầu vẻ khó xử.
Quả nhiên vẫn thấy áy náy quá.
「A a, Jennifer… em mau trở lại đi mà…」
Vì quá đau buồn khi mất đi Jennifer, Takezawa hoàn toàn không để ý đến chuyện cuộc thi đổi tên nữa.
Mà nếu cứ để cô ấy như thế này thì gay to rồi.
Ừm, làm sao đây nhỉ…
「À, phải rồi.」
Tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Để xác nhận, tôi lấy điện thoại ra.
Rồi gọi đến số của một người nào đó.
「──Vâng, vải rách, bông cũng bay ra ngoài rồi, dù có may lại cũng không thể khôi phục hoàn toàn như cũ sao… Vâng, không sao chứ ạ? Vậy thì nhờ cậu nhé. Cảm ơn. Mối ân tình này nhất định sẽ trả vào một dịp khác…」
Rồi tôi cúp điện thoại.
Tôi bước đến gần Takezawa,
「À, bạn Takezawa…」
「Ư… ư… ứ…」
「Con búp bê đó… có lẽ có thể sửa được…」
「Hả?」
Takezawa ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ lệ nhìn tôi.
「Tôi có một người bạn gái thiên tài với IQ trên 200. Vừa rồi tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói vải rách, bông bên trong bay ra ngoài, mức độ như thế này hoàn toàn có thể sửa được… Cô ấy có thể tạo ra những phát minh như vậy mà.」
Tôi nói.
Takezawa ngẩn ngơ nói:
「Thậ… thật sao…?」
「Ừm.」
Tôi gật đầu,
「Vậy, có thể đưa con búp bê đó cho tôi được không?」
Tôi nói với nụ cười dịu dàng.
Vì Takezawa bây giờ vẫn còn yếu lòng, nên tôi cố gắng thể hiện vẻ mặt dịu dàng nhất có thể. Phản ứng của cô ấy sẽ thế nào đây…?
Takezawa…
Không hiểu sao hai mắt cô ấy mở to nhìn tôi.
Rồi.
「…」
Cô ấy im lặng đưa con búp bê bị hỏng cho tôi.
Một cách rất nhẹ nhàng.
「Chủ… Chủ tịch lại đưa Jennifer cho người khác…」
Một thành viên của CLB Tình nguyện kinh ngạc nói.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
May quá, cô ấy tin tưởng mình.
Nhưng tại sao nhỉ?
Mặt Takezawa hơi ửng đỏ một cách khó hiểu.
Sau khi đưa con búp bê cho tôi, Takezawa nhanh chóng đứng dậy.
「Tuy… tuy cậu sẽ giúp tôi biến Jennifer trở lại như cũ, nhưng tôi sẽ không vì thế mà quên chuyện lần này đâu!」
Takezawa lại trở về vẻ uy nghiêm như trước mà nói.
Rồi với khuôn mặt hơi đỏ, cô ấy vội vã đi về phía cửa phòng sinh hoạt.
Cô ấy đặt tay lên tay nắm cửa, rồi quay đầu nhìn về phía phòng sinh hoạt── chính xác hơn là nhìn mặt tôi, nói:
「Lần này coi như hòa… nhưng sau này tôi sẽ lại phát động cuộc thi đổi tên nữa đó. Cứ rửa cổ chờ đấy!」
Nói xong, cô ấy bước ra khỏi phòng.
「Chủ… Chủ tịch!」
「Chờ chúng tôi với!」
Các thành viên còn lại của CLB Tình nguyện vội vàng đuổi theo Takezawa chạy ra khỏi phòng.
「Haizzz…」
Tôi ôm lấy con búp bê, thở phào một tiếng.
Cuộc thi đổi tên với bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng tạm khép lại…
Đúng lúc này──
Không hiểu sao tôi cảm thấy một luồng sát khí.
「Thằng Heo Tarou…」
「Tarou…」
Yuino Arashi và học tỷ Ishidou không biết từ lúc nào đã lại gần tôi, đang mỉm cười nhìn tôi.
Tuy là nụ cười…
Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy sát khí từ đó… Hộc hộc, hộc hộc, hộc hộc…
「Đồ heo nhà cậu đúng là hết thuốc chữa rồi… Nên nói cậu là khéo léo mọi bề, hay là vô liêm sỉ một cách vô thức đây…」
「Khi con gái đang đau khổ tột cùng lại đối xử dịu dàng như thế… Ý nghĩa là gì nghĩ một chút là biết ngay mà…」
Học tỷ và Yuino Arashi vừa cười vừa nói.
Khoan đã, cái sát khí này là vì chuyện gì vậy chứ?!
Hơn nữa tôi đâu có làm chuyện xấu gì đâu!
「Kh… không hiểu sao… Hộc hộc, hộc hộc, hộc hộc…」
Tôi cảm thấy một cơn sợ hãi ập đến, bắt đầu thở hổn hển.