Tan học.
Vừa khi tôi rời lớp, định bụng đến phòng câu lạc bộ thì—
Bỗng dưng có ai đó túm lấy tay tôi.
Người đó không phải ai khác, chính là gã Himura Yukinojo, tên lolicon với khuôn mặt đoan chính ấy.
Himura trông hết sức luống cuống.
“Sado-kun! Hỏng rồi! Chuyện cực kỳ nghiêm trọng đã xảy ra!”
Hắn ta nói.
“À, thế à, vậy tôi đi sinh hoạt câu lạc bộ đây.”
Tôi phũ phàng hất tay hắn ra, nhanh chóng bỏ đi.
Himura cuống quýt.
“Khoan, khoan đã, xin hãy chờ đã, Sado-kun! Tôi vừa nói là có chuyện cực kỳ nghiêm trọng mà!”
Tôi cau mày nhìn hắn đầy phiền phức.
“Cái chuyện cực kỳ nghiêm trọng mà cậu nói, kiểu gì chả liên quan đến lolicon. Xin lỗi nhé, tôi không có thời gian chơi đùa với cậu đâu, tạm biệt.”
“Không phải đâu! Lần này không phải vậy! Chuyện này chẳng liên quan gì đến lolicon cả, là Hiiragi-sama gặp chuyện rồi— À, nhưng mà Hiiragi-sama có thân hình bé nhỏ, nên cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan đến lolicon được nhỉ…”
“Hiiragi-senpai làm sao cơ?”
Tôi chợt dừng bước.
Hiiragi-senpai gặp chuyện rồi—
Hắn ta nói thế, tôi không thể không lắng nghe được nữa.
“Thậ… thật ra…”
Himura tỏ vẻ nghiêm túc.
“Không, thà tự mình đi xem còn hơn là nghe tôi nói. Tóm lại, cậu cứ đến phòng Câu lạc bộ Phát minh một chuyến đi.”
“À, này.”
Himura kéo tay tôi, nhanh chóng đi tới.
Và rồi…
Chúng tôi đến phòng Câu lạc bộ Phát minh.
“Phòng Câu lạc bộ Phát minh… Hiiragi-senpai ở đây sao?”
“…………”
Tôi cùng Himura bước vào phòng Câu lạc bộ Phát minh.
Nhưng nhìn kỹ thì chẳng thấy Hiiragi-senpai đâu cả.
Himura cuống quýt kéo tôi đến đây, tôi cứ tưởng Hiiragi-senpai gặp chuyện thì phải có mặt ở đây chứ…
“Himura, Hiiragi-senpai cô ấy…”
“Hiiragi-sama… ở đây…”
Himura nói.
Đồng thời, hắn đặt một cỗ máy nhỏ trên bàn vào tay tôi.
“…?”
Đó là một cỗ máy trông như chiếc máy chơi game cầm tay.
Trên máy có vài nút bấm và một màn hình tinh thể lỏng hình vuông. Có lẽ, nó đúng là một chiếc máy chơi game cầm tay.
Trên màn hình tinh thể lỏng của cỗ máy—
“Ể…?”
—có một cô gái trông rất giống Hiiragi-senpai.
Đó là một cô bé nhỏ nhắn, tóc buộc lệch sang phải, trông giống như học sinh tiểu học.
Thật sự, giống hệt Hiiragi-senpai…
Giống đến mức hơi đáng sợ…
Tôi nhìn Himura.
“Cô gái trên màn hình tinh thể lỏng này, giống Hiiragi-senpai quá…”
Tôi hỏi.
Himura lộ vẻ khó xử.
“Không phải là ‘giống’, đó chính là Hiiragi-sama.”
“Hả?”
Tôi khó hiểu nghiêng đầu.
Đây chính là Hiiragi-senpai…
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Himura nói đúng đấy.”
Giọng nói này—
Vọng ra từ cỗ máy giống máy chơi game cầm tay.
Tôi kinh ngạc nhìn màn hình tinh thể lỏng.
Cô gái ‘rất giống Hiiragi-senpai’ trên màn hình đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, gần như muốn khóc.
Cô gái mở miệng.
Khớp với khẩu hình của cô, cỗ máy giống máy chơi game cầm tay phát ra tiếng.
“Sado-kouhai, Hiiragi hiện tại đang ở đây chính là bản thân thật sự đó.”
“Bản thân thật sự của… Hiiragi-senpai?”
Tôi ngây ngốc lẩm bẩm.
Chuyện này— là sao?
Hiiragi-senpai trên màn hình tinh thể lỏng cúi đầu.
“Thật ra… Hiiragi vốn muốn phát minh ra một trò chơi mô phỏng tình yêu mang tính cách mạng.”
Cô ấy nói tiếp:
“Đó là trò chơi có thể đưa các cô gái ở thế giới 3D vào trò chơi 2D.”
“Đưa các cô gái 3D vào trò chơi 2D…?”
“Vâng.”
Hiiragi-senpai trên màn hình tinh thể lỏng gật đầu.
“Trò chơi này có thể tạm thời biến những cô gái đáng yêu ngoài đời thật thành các nhân vật mỹ nữ 2D. Bằng cách để các cô gái đáng yêu thật sự trở thành nhân vật trong game, nó mang đến cho người chơi một trải nghiệm mới lạ.”
“Ừm… Nói một cách đơn giản, thì đây là trò chơi đưa người bình thường từ thế giới 3D vào thế giới game 2D à?”
“Cách nói đó đại khái là đúng.”
Đưa người thật vào thế giới 2D…
Thật kinh ngạc.
Chuyện này mà cũng làm được sao…
Hiiragi-senpai cúi đầu.
“Nguyên tắc thì trò chơi này đã hoàn thành, nên Hiiragi mới định thử nghiệm bằng cách tự biến mình thành nhân vật 2D… Nhưng trò chơi này vẫn còn một số lỗi.”
“Lỗi ư?”
“Vâng. Một khi đã biến thành nhân vật 2D… thì phải đợi trò chơi phá đảo xong mới có thể quay về thế giới 3D.”
Hiiragi-senpai nói với vẻ yếu ớt:
“Thật ra lẽ ra phải cho phép nhân vật quay về 3D bất cứ lúc nào họ muốn. Nhưng không biết chương trình bị lỗi ở đâu, mà trước khi phá đảo thì không thể trở về được…”
Tôi suy nghĩ một lát.
“Vậy, chẳng lẽ, Hiiragi-senpai hiện đang ở trong trạng thái muốn quay về 3D mà không được sao?”
“Đúng vậy.”
Hiiragi-senpai gật đầu.
“Vì đang rất bối rối… nên mới nhờ Himura đi mời Sado-kouhai đến.”
Hiiragi-senpai nói.
Himura cũng gật đầu.
“Thế à… Nhưng, tại sao lại tìm tôi chứ…”
“Đó là vì…”
Hiiragi-senpai nhìn thẳng vào tôi.
“Hiiragi mong… Sado-kouhai có thể phá đảo trò chơi này.”
Cô ấy nói.
Tôi chỉ vào mặt mình.
“Hả? T, tôi phá đảo ư?”
“Vâng. Chỉ cần phá đảo xong, thiết lập lại chức năng biến từ 3D thành nhân vật 2D, Hiiragi sẽ có thể quay trở về thế giới 3D. Vì vậy, xin nhờ cậu, Sado-kouhai! Hãy chơi trò chơi này và phá đảo nó đi!”
Hiiragi-senpai cúi đầu chào trên màn hình tinh thể lỏng.
Tôi có chút luống cuống nói:
“Nhưng, nhưng mà, tôi chưa từng chơi trò chơi mô phỏng tình yêu bao giờ cả…”
“Cứ yên tâm! Trò chơi mô phỏng tình yêu này chỉ cần chơi theo là ai cũng có thể phá đảo được, nó là một trò chơi rất đơn giản!”
“Nhưng mà…”
“Hiiragi chỉ có thể nhờ cậy cậu thôi! Xin cậu đấy!”
Hiiragi-senpai tha thiết cầu xin.
“Hiiragi-senpai…”
Thấy dáng vẻ cầu xin ấy của cô—
“…Tôi hiểu rồi.”
Tôi hoàn toàn không thể từ chối được.
“Nếu ai cũng có thể phá đảo thì chắc tôi cũng không vấn đề gì đâu. Để giúp Hiiragi-senpai trở về thế giới 3D, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi nói.
Hiiragi-senpai mở to mắt.
“Thật, thật chứ?”
“Vâng.”
“Hiiragi, Hiiragi vui quá! Cảm ơn cậu, Sado-kouhai!”
Hiiragi-senpai nói với khuôn mặt rạng rỡ.
Và rồi—
Hiiragi-senpai đã giải thích cặn kẽ cách phá đảo trò chơi mà cô biến thành nhân vật 2D.
Đầu tiên, trò chơi mô phỏng tình yêu này bắt đầu từ trạng thái ‘đôi bên là người yêu’, nghĩa là, trong thiết lập, tôi và Hiiragi-senpai đã là người yêu của nhau.
Tiếp theo, nội dung trò chơi— là duy trì mối quan hệ người yêu.
Trò chuyện bình thường.
Tiếp xúc cơ thể.
Hẹn hò.
Thông qua những hành động này để tích lũy ‘điểm tình yêu’, khi đạt đến một con số nhất định thì có thể phá đảo.
Ngược lại, nếu không nói chuyện, không tiếp xúc cơ thể, cũng không hẹn hò thì ‘điểm tình yêu’ sẽ giảm, nếu bằng 0 thì trò chơi sẽ kết thúc.
Nếu trò chơi kết thúc…
Hiiragi-senpai sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong thế giới 2D.
Điều này nhất định phải ngăn chặn.
Duy trì một mối quan hệ tình yêu bình dị, không có biến động đặc biệt—
Đó chính là mục tiêu của trò chơi.
“N, nghĩa là, chỉ cần coi Hiiragi trong cỗ máy— như một cô bạn gái bình thường là được.”
Hiiragi-senpai nói.
“Coi như bạn gái…”
“V, vâng ạ…”
Hiiragi-senpai trên màn hình tinh thể lỏng hơi đỏ mặt.
“…Tôi biết rồi.”
Tôi gật đầu.
Coi như bạn gái à…
Cứ thấy hơi ngại ngại kiểu gì ấy!
Hơn nữa, để tích lũy ‘điểm tình yêu’ dùng để phá đảo, phải duy trì mối quan hệ người yêu thật thân mật! Chuyện mặc kệ thì gần như là không thể rồi.
“À, ừm, Sado-kouhai…”
Hiiragi-senpai nói:
“Tình huống hiện tại… chuyện chơi game để cứu Hiiragi, mong cậu đừng nói cho những người ở Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 biết.”
“Hả? Tại sao vậy?”
Để cứu Hiiragi-senpai, tôi phải ở bên Hiiragi-senpai với tư cách người yêu bất cứ lúc nào.
Tất nhiên, có lẽ cũng phải xin nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ chứ?
Để Ishidou-senpai và mọi người hiểu rõ tình hình, tất nhiên là phải giải thích tường tận mọi chuyện rồi…
“Cái này thì, ừm… Hiiragi không biết phải nói thế nào, tóm lại, nếu để họ biết tình hình hiện tại, đừng nói đến phá đảo, e rằng sẽ gây ra một trận hỗn loạn lớn…”
“Thế… sao?”
Tôi hơi khó hiểu.
“Tôi biết rồi, nếu Hiiragi-senpai đã nói vậy thì tôi sẽ không nói đâu.”
“Vậy thì xin nhờ cậu.”
Ừm ừm, đúng là, nếu dính dáng đến Ishidou-senpai thì nhất định mọi chuyện lại sẽ bị rối tung lên, rất có thể sẽ không thể phá đảo được.
Hơn nữa, Yuino hiện tại là bạn gái của tôi.
Dù đã có bạn gái là Yuino, nhưng tôi lại đang chơi trò chơi mô phỏng tình yêu với thiết lập ‘đôi bên là người yêu’, Yuino có thể sẽ phản đối chuyện này… Điều đó cũng không phải là không thể xảy ra.
Tôi nói với Hiiragi-senpai trên màn hình tinh thể lỏng:
“Vậy thì, tóm lại, cứ bắt đầu chơi thôi nào!”
“À, vâng… Vậy, từ bây giờ, Hiiragi và Sado-kouhai là người yêu nhé!”
Hiiragi-senpai nói.
Tôi cầm cỗ máy giống máy chơi game cầm tay, bước ra khỏi cổng trường.
Tôi và Hiiragi-senpai là người yêu.
Vì vậy, chúng tôi cùng nhau về nhà.
“Cùng về nhà với Sado-kouhai với tư cách người yêu… Thật tuyệt…”
Hiiragi-senpai trên màn hình tinh thể lỏng, biểu cảm hơi ngại ngùng.
“Hiiragi, Hiiragi vui quá! Vui đến mức muốn khóc luôn rồi.”
Cô ấy thậm chí còn nói vậy.
—Câu nói này, chắc chắn cũng là do thiết lập ‘đôi bên là người yêu’ mà nói ra thôi.
Thế nên, tôi cũng phải nói một câu gì đó giống như một người bạn trai nói vậy…
Tôi mỉm cười với Hiiragi-senpai trên màn hình tinh thể lỏng.
“T, tôi cũng rất vui đó. Được về nhà cùng Hiiragi-senpai, hay đúng hơn là có một cô bạn gái đáng yêu như Hiiragi-senpai, tôi cứ như đang nằm mơ vậy.”
Ngay khi tôi vừa nói xong—
Trên đầu Hiiragi-senpai trên màn hình tinh thể lỏng, liền hiện ra vô số biểu tượng trái tim.
『A... vừa rồi, điểm tình cảm đã tăng lên rồi!』
「Chỉ cần hành động như một cặp đôi như lúc nãy để tăng điểm tình cảm là được phải không?」
『Đúng... đúng vậy, phiền cậu giúp nhé.』
Hiiragi học tỷ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
『Noa mong... Sado học đệ sẽ coi Noa như bạn gái.』
Cô ấy đột nhiên nói với vẻ nghiêm túc.
「Em hiểu rồi... nhưng...」
Tôi liếc nhìn xung quanh.
「Nói chuyện với cỗ máy trông như máy chơi game cầm tay... hơi xấu hổ quá...」
Nhìn từ bên ngoài, tôi chẳng khác gì kẻ nguy hiểm đang trò chuyện với nhân vật trong game.
Nếu không cẩn thận, có lẽ sẽ bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ thị.
『Điều này... xin lỗi cậu.』
Hiiragi học tỷ cúi người xin lỗi.
「À, không sao đâu Hiiragi học tỷ. Em sẽ cố gắng không để bụng.」
Tất cả đều là để cứu Hiiragi học tỷ đang gặp khó khăn mà!
Tôi và Hiiragi học tỷ hẹn hò như một cặp đôi trên đường về nhà.
Vừa đi vừa trò chuyện.
Về đến nhà, bước vào phòng riêng.
Ngay lúc đó...
『Sa... Sado học đệ...』
Học tỷ có vẻ ngượng ngùng.
「Sao thế, Hiiragi học tỷ?」
『Đột... đột nhiên dẫn người ta vào phòng riêng chỉ có hai người... cậu thật táo bạo!』
Mặt Hiiragi học tỷ đỏ ửng lên.
Tôi vội vàng giải thích:
「À, ừm... xin lỗi!」
Quả thật, đột ngột dẫn cô ấy vào phòng riêng... có lẽ tôi đã suy nghĩ chưa thấu đáo. Bởi vì ngoại hình chỉ là cỗ máy giống máy chơi game nên tôi đã không nghĩ nhiều đến vậy...
Phải coi cỗ máy này chính là bản thân Hiiragi học tỷ.
Nhưng -
Trên màn hình LCD, biểu tượng trái tim xuất hiện trên đầu Hiiragi học tỷ.
A, điểm tình cảm tăng rồi.
Vậy thì việc dẫn vào phòng riêng là đúng đắn sao?
『Noa được... ở trong phòng của Sado học đệ... vui quá...』
Hiiragi học tỷ cười khúc khích.
『Ưm... Sado học đệ...』
「Có chuyện gì vậy, Hiiragi học tỷ?」
『Hiếm khi chỉ có hai ta... Noa muốn được tiếp xúc da thịt.』
「Tiếp... tiếp xúc da thịt?」
Tôi hỏi lại.
『Vâng.』
「Em hiểu rồi.」
Tôi đưa ngón tay lại gần màn LCD.
Theo lời giải thích trước đó của học tỷ, chỉ cần chạm vào màn hình là tính như tiếp xúc da thịt.
Tôi dùng đầu ngón tay xoa xoa đầu học tỷ.
『A... Sado học đệ đang xoa đầu Noa, vui quá!』
Biểu tượng trái tim lại hiện ra.
Có vẻ điểm tình cảm tăng khá nhiều.
Được, không chỉ đầu, hãy thử xoa vai xem...
『A, cả vai cũng xoa nữa - ya!』
Đột nhiên học tỷ phát ra tiếng kêu lạ.
Hả...?
Có chuyện gì vậy?
『Sado học đệ... vừa nãy cậu... chạm vào ngực Noa...』
「Hả? Ôi, xin lỗi!」
Tôi vội vàng xin lỗi.
『…………』
Mặt Hiiragi học tỷ đỏ như quả cà chua, hai tay ôm ngực.
Bầu không khí ngượng ngùng kéo dài.
Cuối cùng...
『Sado học đệ... cậu muốn sờ ngực Noa à?』
「Không! Đó chỉ là sơ ý thôi!」
Tôi lắc đầu như chong chóng.
『Vậy... à...』
Giọng học tỷ nghe có vẻ tiếc rẻ.
Sáng hôm sau.
「Hà...ơ...」
Tôi mở mắt, người còn đang nằm sấp.
「...Ơ?」
Phần mông có cảm giác kỳ lạ.
Như có ai đang véo mông tôi...
Quay đầu nhìn lại -
「Đây chính là cảm giác mông của Tarou...」
「Ừm, đúng vậy Shizuka...」
Chị gái và mẹ - đang mân mê mông tôi.
Véo liên tục không ngừng.
「Nhưng sờ qua quần thì cảm giác không chuẩn...」
「Vậy thì phải cởi quần dài và quần lót ra sờ trực tiếp...」
「Có lẽ vậy tốt hơn!」
「Vậy thì ngay bây giờ -」
Hai người thở gấp, định xông tới cởi quần tôi -
「Các người đang làm cái quái gì thế!」
Tôi gầm lên phẫn nộ, đá bay hai người khỏi giường.
「Á!」
「Ối!」
Chị và mẹ ngã dúi dụi dưới đất.
Tôi bật dậy khỏi giường.
「Hai người! Dám làm trò biến thái mò mẫm mông người ta lúc đang ngủ! Đã suy đồi đến mức này rồi sao?」
Chị và mẹ lắc đầu.
「Đây là hiểu lầm đó Tarou.」
「Đúng vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm.」
「Hiểu lầm cái gì! Đồ mẹ con biến thái!」
Chị gái đứng dậy giải thích:
「Bọn chị đang có mục đích cao cả khi sờ mông em đó~」
「Đúng vậy. Mục đích cao cả - hoàn thành món hàng này!」
Mẹ đưa ra vật thể trông như quả đào dán trên tấm bảng.
Tôi chớp mắt ngơ ngác.
Nhìn qua không thể đoán nổi đây là thứ gì.
「Cái gì đây?」
「Đây là miếng lót chuột hình mông Tarou đó!」
Chị gái nhanh nhảu đáp.
Tôi há hốc mồm.
「Miếng... lót chuột hình mông!?」
「Chuẩn rồi!」
Mẹ gật đầu mạnh.
「Bọn mẹ muốn làm nhiều sản phẩm về Tarou yêu quý! Một trong số đó chính là miếng lót chuột này! Muốn làm mẫu thử nhưng cảm giác thật không giống...」
「Nên mới phải lén sờ mông thật của em! Tất cả đều vì tạo ra miếng lót chuột hình mông hoàn hảo!」
Tôi muốn xỉu tại chỗ.
「Sản phẩm? Miếng lót chuột hình mông! Sao các người lại nghĩ ra thứ này? Điên rồi à?」
「Vì bọn mẹ yêu em nhiều lắm~」
「Đúng thế. Làm đồ lưu niệm về Tarou để có thể mang theo bên người. Yêu em đến mức này rồi!」
「Đúng là ngu ngốc...」
「Ngoài ra còn có sản phẩm này nữa~」
Chị gái vừa nói -
Liền lôi ra tấm bảng lớn in hình nguyên người tôi.
「Đây... chẳng lẽ là bảng hiệu cỡ người thật của em?」
「Tiếc quá, trật lất rồi!」
Chị gái cười híp mắt.
「Đây là móc điện thoại cỡ người thật của Tarou đó!」
Móc điện thoại cỡ người thật!?
Nhìn kỹ, phía trước tấm bảng có buộc dây nối với điện thoại.
「Ra thế, đúng là móc điện thoại - nhưng to thế này thì treo điện thoại lên trông như phụ kiện phụ vậy!」
「Còn có cả thứ này!」
Mẹ vừa nói -
Liền lôi ra cuộn giấy vệ sinh.
Trên đó...
In đầy khuôn mặt tôi.
「Đây là giấy vệ sinh Tarou!」
Mẹ hãnh diện giới thiệu.
Tôi trợn tròn mắt.
「Giấy... giấy vệ sinh Tarou!?」
「Mỗi lần vào toilet đều được gặp Tarou, niềm hạnh phúc... Đây quả là kiệt tác!」
「Ghê tởm quá! Dùng thứ này trong toilet thật kinh khủng!」
「Không hề! Ngược lại còn rất kích thích!」
「Mấy người biến thái quá mức!」
Không xong rồi.
Hai người này quá đáng sợ.
「Và đặc biệt nhất là...」
「Sản phẩm này!」
Chị và mẹ đồng thanh -
Lôi ra mô hình người cỡ thật giống trong phòng thí nghiệm.
Nửa thân trên là người bình thường, nửa dưới lộ ra não bộ, cơ bắp, nội tạng...
Phần nửa người bình thường kia -
Chính xác là tôi.
「Eo ôi! Kinh quá!」
Bản thân trở thành mẫu mô hình giải phẫu, thật là ám ảnh!
Nhưng...
Chị và mẹ lại say sưa ngắm nhìn mô hình.
「A... sản phẩm này có thể nhìn thấy bên trong Tarou...」
「Tuyệt quá Shizuka...」
「Não... não của Tarou, hư hư...」
「Màu sắc trái tim Tarou thật đẹp, hư hư...」
「Đáng sợ! Các người đúng là quái vật!」
Chị và mẹ tiến lại gần.
「Không chỉ vậy, còn rất nhiều sản phẩm thông thường khác nhé! Móc khóa Tarou, khăn mặt Tarou, xúc xắc Tarou -」
「Cốc Tarou, bìa sách Tarou, gối ôm Tarou, sổ tay Tarou -」
Hai người lôi ra vô số sản phẩm.
Tôi -
「A, đủ rồi!」
Hét lên, tôi dùng chiêu thức sumo đẩy hết chị, mẹ và đống sản phẩm ra khỏi phòng.
「Các người và đống rác này biến đi!」
「A— Tarou!」
「Em không cảm nhận được tình yêu của bọn chị sao?」
Sau khi đuổi hết ra ngoài, tôi đóng sập cửa.
「Phù...」
Thở dài.
Đúng là cặp mẹ con biến thái...
Chợt nhớ ra.
「A, Hiiragi học tỷ...」
Nếu cô ấy thấy cảnh vừa rồi...
Phát hiện chị và mẹ tôi là những người kỳ quái...
Tôi hoảng hốt nhìn về phía cỗ máy hình máy chơi game đặt cạnh gối.
Hiiragi học tỷ trong màn LCD -
「Khò... khò...」
Vẫn đang ngủ say.
Tôi thở phào.
Có vẻ cô ấy không chứng kiến chuyện vừa rồi.
May quá...
Sau khi chuẩn bị xong, ăn sáng xong -
Tôi mang theo cỗ máy hình máy chơi game đến trường.
Trên màn LCD hiện lên hình ảnh Hiiragi học tỷ.
『Kết quả là... đêm qua Noa đã ngủ trong phòng Sado học đệ.』
Hiiragi học tỷ chống tay lên má, mặt đỏ bừng lắc lư.
「Ừm... hai chúng ta đã qua đêm cùng phòng...」
Hơn nữa tôi còn đặt cỗ máy trên giường.
Nói cách khác.
Chúng tôi đã ngủ chung giường.
Nghe thì có vẻ gợi cảm.
Nhưng Hiiragi học tỷ đang ở thế giới 2D nên cũng chẳng thể làm gì được.
『He he he... Trông đàn em Sado lúc ngủ đáng yêu ghê!』
Học tỷ Hiiragi cất lời.
「Ể? Chị... chị thấy lúc tôi ngủ ư?」
『Đúng vậy, Noa đã ngắm suốt đó.』
Học tỷ Hiiragi cười tủm tỉm ngại ngùng.
Bị học tỷ Hiiragi thấy cảnh mình ngủ...
Tự dưng thấy hơi xấu hổ sao đó...
Tôi gãi gãi đầu.
Thôi, chuyện đó tạm gác qua một bên.
Giờ chúng tôi phải nói chuyện như một đôi tình nhân.
Phải nhập vai một cặp đang yêu nhau thắm thiết.
Là để tích lũy điểm tình cảm mà.
Tôi đưa cái máy trông như máy chơi game cầm tay lại gần mặt mình.
「——Học tỷ Hiiragi thật sự là đáng yêu hết sức!」
Tôi nói.
『Đâu... đâu có đâu ạ!』
Học tỷ Hiiragi ngượng ngùng đáp.
「Không, là thật sự rất đáng yêu đó!」
『Hì hì hì... Đàn em Sado cũng rất ngầu, lại dịu dàng, tuyệt vời nữa! Noa thích em lắm luôn đó. Meo~』
「Tôi... tôi cũng siêu thích học tỷ Hiiragi luôn ạ!」
『Vậy... vậy thì, Noa muốn em nói "anh yêu em".』
「Tôi biết rồi... Anh yêu học tỷ Hiiragi.」
『Nói... nói lại lần nữa đi ạ. Meo~』
「Anh yêu em.」
『Thêm một lần nữa thôi. Meo~』
「Anh yêu em, yêu em hơn bất kỳ ai trên đời này.」
『A... á hú hú~ Hạnh phúc quá đi mất!』
Đầu học tỷ Hiiragi hiện ra biểu tượng trái tim.
Tất cả những điều này đều là vì muốn cứu rỗi học tỷ Hiiragi. Dù tôi đã cố nghĩ là đừng có ngại ngùng... nhưng đôi lúc vẫn thấy thật khó xử.
Ừm ừm, nhưng mà cũng đành chịu thôi.
Ngay lúc đó...
「Ta... Tarou...」
Giọng nói quen thuộc này là——
Tôi giật nảy mình, quay đầu nhìn ra phía sau.
Người trước mắt tôi là——
「Yuino...?」
Bạn gái tôi, Yuino, đang đứng ngay trước mặt.
Yuino cô ấy...
Chẳng hiểu sao sắc mặt lại tái mét.
Tôi hơi lo lắng hỏi:
「Yu... Yuino? Em sao thế, mặt em tái xanh hết rồi kìa?」
「Anh... vừa nãy...」
Yuino lùi lại vài bước.
「Hả?」
「Vừa nãy... anh đã nói 'Anh yêu em, yêu em hơn bất kỳ ai trên đời này'...」
Yuino run rẩy nói.
Ư... ưm, đó là...
「Yuino, đó là——」
「Anh chắc chắn đã nói! Nói với cái điện thoại đó!」
Điện thoại...?
Phải rồi, Yuino đã nhầm cái máy trông như máy chơi game cầm tay này là điện thoại...
「Không phải đâu, Yuino. Đây không phải điện thoại——」
「Tarou... anh bắt cá hai tay!」
「Á...?」
「Huhu huhu huhu huhu huhu huhu! Tarou bắt cá hai tay rồi!」
Yuino vừa hét lớn——
Vừa bỏ chạy như muốn trốn thoát.
「Yu... Yuino! Khoan đã! Em hiểu lầm rồi mà!」
Tôi còn chưa kịp đuổi theo thì Yuino đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Và rồi, sau giờ học——
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi lớp.
「Cái tên heo Tarou kia... lại đây ngay cho chị.」
Tôi bị học tỷ Ishidou "bắt cóc" đi mất.
Tôi bị lôi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ Tình nguyện số 2, bị ép ngồi vào ghế.
Học tỷ dùng dây thừng quấn mấy vòng quanh nửa thân trên của tôi, cố định chặt vào ghế.
「Hả? Hả? Gì thế này?」
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Tôi hoàn toàn không có thời gian phản kháng.
Học tỷ Ishidou đứng trước mặt tôi, hai tay chống nạnh.
Phía sau cô ấy, là Yuino với đôi mắt hơi ướt lệ. Còn bên cạnh học tỷ là cô Mitsuru như thường lệ.
Tôi khua khoắng đôi chân tự do của mình.
「Học tỷ! Chị định làm gì vậy hả?」
Tôi lớn tiếng hỏi.
Kết quả là...
「Chị định làm gì ư? Đó mới là câu chị muốn hỏi đấy, cái tên heo Tarou kia.」
Học tỷ Ishidou trừng mắt nhìn tôi đầy sắc lạnh.
Ôi, uy lực ghê...
Hừ... hừ... hừ...
Học tỷ cúi nhìn tôi.
「Chị nghe Arashi nói rồi, con bé bảo em bắt cá hai tay!」
「Hả?」
Tôi nhìn sang Yuino.
Yuino nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.
「Yu... Yuino...」
Từ tiết sinh hoạt đầu giờ đến giờ ra chơi, tôi đã giải thích với Yuino cả chục lần rằng "Tôi không có bắt cá hai tay", nhưng Yuino cứ trưng ra ánh mắt đó, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của tôi.
「Arashi ban đầu nghĩ người mà em bắt cá hai tay là chị——vì chị thích em mà. Nhưng sau khi nói chuyện nhiều rồi, con bé mới phát hiện không phải...」
Học tỷ ghé sát mặt tôi.
「Em đã có bạn gái là Arashi... lại còn biết chị thích em... vậy mà còn dám bắt cá hai tay... Em thành loại lừa đảo tình cảm từ khi nào vậy hả? Này, cái tên heo Tarou!」
Sợ quá.
Thật sự là đáng sợ cực kỳ.
Người tôi run lên, nhưng lại thấy hơi sướng sướng.
「Hiểu lầm mà, học tỷ!」
「*Năm lần*, học tỷ——tức là em bắt cá năm lần rồi đó!」 (Chú thích của dịch giả: Trong tiếng Nhật, "hiểu lầm" và "năm lần" có cách phát âm tương tự nhau.)
「Kh... không phải đâu! Tôi không có bắt cá hai tay!」
「Nhưng mà, lúc đi học em đã nói với cái điện thoại là 'Anh yêu em, yêu em hơn bất kỳ ai trên đời này' phải không? Chuyện này là sao?」
「Đó là...」
Đó là Yuino đã hiểu nhầm.
Tôi vì muốn cứu rỗi học tỷ Hiiragi nên mới nói chuyện với cái máy trông như máy chơi game cầm tay đó, chỉ là muốn tăng điểm tình cảm thôi mà!
Nhưng mà——
『Tình huống hiện tại... chuyện chơi game để cứu Noa, mong em đừng nói cho người của CLB Tình nguyện số 2 biết ạ. Meo~』
Học tỷ Hiiragi đã cầu xin tôi như vậy.
Và tôi cũng đã đồng ý rồi.
Thế nên, tôi không thể nói ra sự thật.
Mà phải nói là, nếu tôi nói ra sự thật, biết đâu học tỷ sẽ bảo "tất cả là lỗi của cái máy này", rồi phá hỏng nó thì sao.
Như vậy thì gay to rồi.
Học tỷ Hiiragi sẽ không bao giờ trở lại được thế giới ba chiều nữa.
Tôi cố gắng hết sức giải thích:
「Tóm... tóm lại là không có đâu, tôi nói thật đó.」
「Vậy thì, em nói 'Anh yêu em, yêu em hơn bất kỳ ai trên đời này' là nói với ai? Em nói với ai hả?」
「Đó là... tôi... tôi không thể nói.」
Tôi chỉ có thể nói như vậy.
「…………」
Á, gay rồi.
Vẻ mặt của học tỷ trông như đang thật sự nổi giận.
「Thế à... Vậy thì, chỉ còn cách tra tấn thôi!」
Cô ấy nói một cách dứt khoát.
Sau đó lại nở nụ cười.
「Cái tên heo Tarou nói là 'không thể nói', vậy thì chỉ có thể tra tấn nó cho đến khi nó muốn nói thôi. Phải không, Arashi?」
「Ý kiến của em cũng giống với học tỷ Mio.」
「Yuino?」
Cái đứa này, bạn trai sắp bị tra tấn mà nó lại đồng ý cơ chứ!
Học tỷ Ishidou cô ấy——
Chẳng biết từ đâu lôi ra một cây roi da.
「Không biết em có thể chịu đựng được màn tra tấn của chị đến bao giờ đây, cái tên heo Tarou.」
「A... á á... Hừ... hừ... hừ...」
Và rồi...
Màn tra tấn dã man của học tỷ đã bắt đầu.
『Sa... Sado-kun, em không sao chứ ạ?』
「Không... không sao đâu, học tỷ Hiiragi...」
Trên đường về nhà.
Toàn thân tôi bầm dập sưng tím mặt mày.
Học tỷ Hiiragi trông bộ dạng ủ rũ.
『Em thật sự xin lỗi... Tất cả là tại Noa...』
「Không, không sao đâu...」
Cuối cùng tôi cũng chịu đựng được màn tra tấn của học tỷ.
Dù học tỷ đối xử rất khắc nghiệt với tôi, nhưng tôi vẫn không hé răng về chuyện của học tỷ Hiiragi.
Một khi đã hứa với học tỷ Hiiragi là không nói, thì tôi sẽ không nói.
Với tôi, đó là chuyện đương nhiên.
Tôi đối diện với học tỷ Hiiragi đang hiện ra trên màn hình tinh thể lỏng.
「Điều quan trọng hơn là, tôi xin lỗi, trong lúc bị tra tấn không thể quan tâm đến chị, điểm tình cảm có bị giảm không?」
Tôi hỏi.
『Chuyện đó em không cần bận tâm đâu, không sao cả.』
Học tỷ Hiiragi bày ra vẻ mặt thật sự xin lỗi.
Không cần phải bận tâm đến thế đâu mà...
「À, phải rồi!」
Tôi chợt nhớ ra...
Hôm nay là thứ Bảy.
Nghĩa là, ngày mai là Chủ Nhật.
Không phải đi học.
「Học tỷ Hiiragi.」
『Gì ạ?』
Tôi nhìn vào mắt học tỷ Hiiragi.
「Ngày mai... chúng ta đi hẹn hò nhé?」
『? Hẹn... hẹn hò ư?』
Đôi mắt của học tỷ Hiiragi trên màn hình tinh thể lỏng mở to hết cỡ.
Tôi gật đầu.
「Đúng vậy. Vì ngày mai là Chủ Nhật, nên chúng ta đi hẹn hò nhé. Để tăng điểm tình cảm, chị không thích sao?」
『Không... không phải là không thích!』
Học tỷ Hiiragi cố gắng lắc đầu lia lịa.
Sau đó, cô ấy siết chặt hai tay trước ngực.
『Noa cũng muốn... hẹn hò với đàn em Sado! Noa muốn hẹn hò với bạn trai đàn em Sado!』
「Vậy là quyết định rồi nhé. Ngày mai chúng ta đi hẹn hò!」
Tôi nói:
「Chị có muốn đi đâu không?」
『Ư... ưm... Noa đi đâu cũng được ạ. Chỉ... chỉ cần là đi cùng với đàn em Sado thôi. Thế nên, cứ để em quyết định.』
「Vậy à? Thế thì...」
Tôi suy nghĩ một lát.
「Thủy cung thì sao?」
『Được đó, thủy cung tuyệt vời mà.』
「Vậy thì, đi thủy cung nhé?」
『Vâng! Mong chờ quá đi mất!』
Học tỷ Hiiragi mỉm cười nói.
Và rồi, Chủ Nhật đến.
Qua buổi trưa, tôi mang theo cái máy trông như máy chơi game cầm tay ra khỏi nhà.
Trên màn hình tinh thể lỏng nhỏ bé, hình ảnh học tỷ Hiiragi hiện lên.
Học tỷ Hiiragi trên màn hình tinh thể lỏng, khác hẳn so với thường ngày.
Cho đến hôm qua, cô ấy vẫn mặc đồng phục. Nhưng hôm nay cô ấy lại ăn mặc thật xinh đẹp, áo khoác len màu hồng đào kết hợp với chân váy màu xám.
Trông thật đáng yêu.
Lúc này, với tư cách là bạn trai của cô ấy, tôi phải khen ngợi bộ trang phục đáng yêu của cô ấy mới được.
「Học tỷ Hiiragi, hôm nay chị ăn mặc dễ thương quá!」
Tôi nói.
『Vâng... vâng ạ? Hì hì hì...』
Học tỷ Hiiragi đỏ mặt, cúi gằm đầu.
Khóe môi cô ấy khẽ co giật.
Trên đầu hiện ra biểu tượng trái tim.
Tốt, có vẻ như điểm tình cảm đã tăng lên không ít.
Hôm nay hẹn hò hy vọng có thể tăng thêm nhiều điểm hơn nữa, tốt nhất là có thể hoàn thành trò chơi ngay trong hôm nay...
Tôi lên tàu điện.
Xuống ga đích, bước ra khỏi cổng soát vé.
Đi bộ một đoạn là có thể đến thủy cung đã hẹn hôm nay.
Chúng tôi mua vé vào cửa——nói đúng ra thì học tỷ Hiiragi ở trong cái máy trông như máy chơi game cầm tay, nên chỉ có tôi mua vé——rồi bước vào trong thủy cung.
『Oa! Hay... hay quá đi!』
Học tỷ Hiiragi reo lên.
Vừa bước ra khỏi sảnh lớn, đập vào mắt là một bức tường bể cá khổng lồ. Những con cá mập và cá hồng lớn đang bơi lượn tự do trong nước.
Học tỷ Hiiragi nhìn tôi.
『Thật ra... hôm nay là lần đầu tiên Noa đến thủy cung đó ạ.』
「À, vậy à?」
『Vâng! Thế nên hôm nay phải tận hưởng thật đã lần đầu tiên đến thủy cung này!』
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ.
Ngắm xong bức tường bể cá khổng lồ, chúng tôi đi theo lối tham quan.
Xem chương trình cho chim cánh cụt ăn.
Ngắm rùa biển khổng lồ bơi lội.
Nhìn những con sứa trôi lềnh bềnh trong nước.
Đi qua đường hầm bể cá, ngắm nhìn đủ loại cá trong đó.
Tôi vui vẻ trò chuyện với học tỷ Hiiragi, dạo quanh thủy cung.
Dĩ nhiên, tôi không muốn bị người khác xem là kẻ đáng ngờ, nên cứ thấy ai gần đó là tôi lại khéo léo không nói ra lời, cẩn thận giấu chiếc máy trông như máy chơi game cầm tay trong tay mình.
Thế nhưng…
Tuy đối tượng hẹn hò nằm trong một cái máy trông như máy chơi game cầm tay, nhưng cảm giác vẫn cứ y như một buổi hẹn hò thật sự vậy!
Đôi mắt của học tỉ Hiiragi lấp lánh niềm vui.
“Giỏi quá, Sado-kun! Thủy cung tuyệt vời thật đó!”
Cô ấy hào hứng reo lên.
Tôi mỉm cười.
“Vâng, đúng vậy đó, học tỉ Hiiragi.”
“Không ngờ trên đời này lại có một nơi thú vị đến thế… Thật khiến người ta xúc động quá đi!”
Học tỉ Hiiragi nói hơi quá lời rồi.
Nhưng mà, trông cô ấy có vẻ thật sự rất vui. Dẫn cô ấy đến thủy cung quả là quyết định đúng đắn. Điểm tình yêu hình như cũng tăng lên không ít.
À, trên đầu cô ấy lại hiện lên biểu tượng trái tim rồi.
Ừm, cảm giác khá ổn.
“Tốt rồi…”
Đúng lúc này…
Phải thực hiện kế hoạch tăng điểm tình yêu thôi.
Tôi nhìn vào màn hình tinh thể lỏng, nơi có học tỉ Hiiragi, và nói:
“Học tỉ Hiiragi.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Học tỉ Hiiragi nhìn tôi.
“Em có thể nắm tay chị không?”
“Á?”
Học tỉ Hiiragi lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cuối cùng…
Cô ấy đỏ mặt.
“Được, được ạ…”
Cô ấy gật đầu đồng ý.
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình tinh thể lỏng. Chạm vào bàn tay nhỏ bé của học tỉ Hiiragi trên màn hình.
Như vậy chắc chắn là đã được coi là nắm tay rồi.
Tôi mỉm cười.
“Được nắm tay học tỉ Hiiragi… Em, em cảm thấy rất hạnh phúc!”
“Noa cũng, cũng cảm thấy rất hạnh phúc… đó.”
Học tỉ Hiiragi vừa đỏ mặt vừa nói.
“Giá như khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy…”
“…Thật vậy đó…”
Học tỉ Hiiragi cúi đầu nói:
“Giá như khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy… Đúng là như vậy thật…”
“Học tỉ Hiiragi?”
Có chuyện gì vậy?
Biểu cảm của học tỉ Hiiragi bỗng trở nên rất u ám.
Như muốn nói “không có gì đâu”, học tỉ Hiiragi lắc đầu.
“Noa, thích… Sado-kun.”
Cô ấy nói:
“Vậy nên… Sado-kun.”
Học tỉ Hiiragi ngẩng đầu lên, vẻ mặt như đã hạ quyết tâm.
“Xin hãy… hôn Noa đi!”
“Á?”
Tôi kinh ngạc kêu lên.
“Hôn, hôn ư?”
“Vâng, vâng ạ. Hôn, hôn ạ.”
Học tỉ Hiiragi nói:
“Không phải dùng ngón tay chạm môi đâu, Noa muốn môi của Sado-kun trực tiếp chạm vào màn hình…”
Biểu cảm của học tỉ Hiiragi trông rất nghiêm túc.
“Điểm tình yêu đã đủ rồi… Vậy nên, nếu Sado-kun hôn Noa, trò chơi chắc hẳn sẽ phá đảo.”
Và rồi…
Cô ấy từ từ nhắm mắt lại.
Học tỉ Hiiragi trên màn hình tinh thể lỏng tiến lại rất gần ống kính, khuôn mặt cô ấy phóng lớn.
Tiếp theo là cảnh cận môi.
Hôn…
Nói cách khác, môi tôi phải dán vào màn hình này.
Như vậy thì trò chơi sẽ phá đảo.
Học tỉ Hiiragi có thể quay về thế giới ba chiều.
“…………”
Tôi—
Từ từ đưa môi lại gần màn hình tinh thể lỏng…
—Đúng lúc này.
Trong đầu tôi, đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Yuino.
“Á…”
Tôi vội vàng lùi lại.
Học tỉ Hiiragi mở mắt.
“Sado-kun?”
“…Xin lỗi, học tỉ Hiiragi.”
Tôi cảm thấy rất có lỗi.
“Em không thể hôn chị, xin lỗi.”
Tôi nói với cô ấy.
“…………”
“Mặc dù em biết đây là trò chơi, không phải nụ hôn thật… nhưng, em đơn giản là không thể…”
Tôi nhớ đến khuôn mặt của Yuino.
Vì vậy…
Tôi không thể hôn học tỉ Hiiragi.
“Sado-kun…”
Học tỉ Hiiragi lẩm bẩm gọi tên tôi.
Biểu cảm của cô ấy trông rất buồn bã.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, đành quay mặt đi.
Đúng lúc này.
“—Heo Tarou!”
“—Tarou!”
Á…?
Cái, cái giọng này là…
Tôi vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đứng trước mặt tôi là—
Học tỉ Ishidou và Yuino.
Tôi trợn tròn mắt.
“Vì… vì, vì sao hai người lại ở đây…?”
Tôi hỏi.
“Bọn tôi theo dõi cậu đấy.”
Học tỉ Ishidou đáp.
“Cậu chắc chắn là đang ‘bắt cá hai tay’… Nếu đã vậy, có lẽ chủ nhật cậu sẽ gặp người đó, tôi đã nghĩ vậy nên cứ đợi trước cửa nhà cậu.”
Yuino nói.
“Kết quả, bọn tôi nghĩ không sai, cậu quả nhiên ra ngoài…”
“Ban đầu cứ nghĩ cậu sẽ hẹn gặp đối tượng ‘bắt cá hai tay’ đó rồi cùng đi chơi…”
“Ai ngờ cậu lại không gặp bất cứ ai cả…”
“Tự mình đi vào thủy cung…”
Học tỉ và Yuino đã theo dõi tôi từ đằng sau sao?
Cẩn thận đến mức không để tôi phát hiện.
Theo dõi tôi từ khi tôi rời nhà.
Biểu cảm của học tỉ và Yuino đều rất nghiêm trọng.
“Bọn tôi cứ nghĩ cậu ngoại tình. Thế nhưng, sự thật còn đáng sợ hơn…”
“Tarou… cậu một mình vào thủy cung, lẩm bẩm gì đó… Bọn tôi muốn biết cậu nói gì nên đã lén lút lại gần nghe trộm. ‘Con chim cánh cụt kia, đáng yêu thật đó!’, ‘Con rùa kia, lớn thật đó…’, ‘Em có thể nắm tay chị không?’, ‘Giá như khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy!’… Cậu cứ như đang nói chuyện với ai đó vậy…”
“Đúng vậy, cứ như đang nói chuyện với một cô bạn gái tưởng tượng mà chỉ mình cậu nhìn thấy vậy…”
“Nói cách khác, đối tượng ‘bắt cá hai tay’ của Tarou chính là…”
“Cô bạn gái do chính cậu tưởng tượng ra…”
“Rõ ràng đã có tôi là bạn gái, mà trong đầu cậu lại tự mình tưởng tượng ra một cô bạn gái khác…”
Cả hai nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ tồi tệ.
Họ, họ hiểu lầm quá lớn rồi!
Tôi chỉ là đang nói chuyện với cái máy trông như máy chơi game cầm tay để tăng điểm tình yêu thôi mà!
Nhưng mà, vì tôi ngại ánh mắt người khác nên đã giấu cái máy đi, thế là họ lại tưởng tôi tự mình lẩm bẩm…
Tôi vội vàng nói:
“Không, không phải đâu! Đó là hiểu lầm! Em không phải loại người… nguy hiểm đến mức hẹn hò với đối tượng ngoại tình tưởng tượng đâu ạ!”
Tôi phải tìm cách giải thích hiểu lầm này mới được—
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy.
Cái máy trông như máy chơi game cầm tay trong tay tôi.
Bỗng nhiên phát ra ánh sáng.
“Ể…?”
Và rồi.
Cái máy nứt ra.
Luồng sáng từ vết nứt tạo thành một hình người.
Hình người này chính là—
Học tỉ Hiiragi Noa.
“Á? Ể, lạ quá?”
Tôi kinh ngạc kêu lên.
Tôi đờ đẫn cả người.
“Á… bé tí xíu…?”
“Tại sao học tỉ Hiiragi lại đột nhiên…”
Học tỉ và Yuino đều ngây người ra.
Học tỉ Hiiragi…
Cô ấy đã quay về thế giới ba chiều sao?
Nhưng mà, trò chơi đáng lẽ vẫn chưa phá đảo mà…
Tại sao…
Học tỉ Hiiragi—
Từ từ nhìn về phía tôi.
“Sado-kun.”
Học tỉ Hiiragi nhìn tôi với ánh mắt vô cùng buồn bã.
“Noa, đã nói dối Sado-kun.”
“Nói, nói dối?”
“Vâng.”
Học tỉ Hiiragi đau khổ gật đầu.
“Noa nói rằng phải tích lũy điểm tình yêu, phá đảo trò chơi mới có thể quay về thế giới ba chiều… đó là lừa dối. Thật ra, Noa có thể theo ý thức của mình, quay về thế giới ba chiều bất cứ lúc nào.”
“Á…?”
Có thể quay về bất cứ lúc nào sao?
Vậy thì, nói cách khác, không cần phải tích lũy điểm tình yêu để phá đảo trò chơi sao?
Tôi đứng sững tại chỗ.
“Tại sao lại phải nói dối như vậy…?”
“Đó là bởi vì…”
Khóe mắt học tỉ Hiiragi ứa lệ.
“Đó là bởi vì—Noa muốn có mối quan hệ bạn trai bạn gái với Sado-kun.”
Cô ấy nói.
Tôi hoàn toàn ngây người.
“Muốn có… mối quan hệ bạn trai bạn gái với em sao?”
“Đúng vậy. Bởi vì… bởi vì, Noa…”
Học tỉ Hiiragi—
Với giọng run rẩy nói:
“Noa—thích Sado-kun…”
“…………”
Tâm trí tôi trống rỗng trong chốc lát.
Vừa nãy…
Học tỉ Hiiragi nói cô ấy thích tôi sao?
“Noa thích Sado-kun… nhưng Sado-kun đã có Yuino Arashi là bạn gái rồi. Hai người không biết đã bắt đầu hẹn hò từ bao giờ, mà Noa thì chỉ mới biết gần đây thôi.”
Học tỉ Hiiragi liếc nhìn Yuino.
“Vì vậy—Noa phải từ bỏ tình cảm của mình dành cho Sado-kun, phải cắt đứt ý nghĩ này. Nhưng trước đó, dù chỉ là một chút thôi cũng được, Noa vẫn muốn có mối quan hệ bạn trai bạn gái với Sado-kun… nên mới tạo ra trò chơi mô phỏng tình yêu này. Sau đó, Noa nói dối Himura rằng ‘Noa không thể quay từ hai chiều về ba chiều được nữa’, bảo anh ấy gọi Sado-kun đến phòng câu lạc bộ.”
“…………”
“Noa nói rằng không muốn Sado-kun kể chuyện này cho người của CLB Tình nguyện số 2—đặc biệt là Yuino Arashi… tất cả là vì cảm thấy áy náy. Noa cảm thấy rất có lỗi với Yuino Arashi, bạn gái của Sado-kun…”
Nói xong, học tỉ Hiiragi cúi gằm mặt xuống.
Học tỉ Ishidou và Yuino, những người vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đứng đực ra đó với vẻ mặt đờ đẫn.
“Xin lỗi, Sado-kun…”
Học tỉ Hiiragi bắt đầu khóc.
“Thật sự rất xin lỗi, vì đã bắt Sado-kun phải chiều theo sự bướng bỉnh của Noa…”
“Học tỉ Hiiragi…”
“Nhưng mà, Noa thật sự rất thích Sado-kun… Noa rất thích Sado-kun!”
Học tỉ Hiiragi vừa khóc vừa khuỵu xuống.
“Thật, thật sự, rất thích, rất thích. Nhưng lại phải từ bỏ… Đau quá, đau khổ quá, không biết phải làm sao đây… Huhu, ưm ưm…”
Học tỉ Hiiragi…
Tôi không biết nên nói gì với cô ấy.
Tôi cũng không biết phải làm sao.
Tôi hoàn toàn bó tay.
Đúng lúc này—
“Hự a a!”
“Á a a!”
Mặt tôi đột nhiên bị một cú đánh mạnh.
Tôi cả người bay ra xa.
Ngã vật xuống đất, đau đớn giãy giụa.
Đứng trước mặt tôi là—
Học tỉ Ishidou.
Học tỉ chống nạnh, cúi xuống nhìn tôi.
Cú đánh mạnh vừa rồi là do học tỉ đá.
Học tỉ đã thẳng chân đá mạnh vào mặt tôi.
…Khoái cảm biến thành một thứ ghê gớm lắm rồi, khụ khụ!
Tôi miễn cưỡng tỉnh lại từ trạng thái sung sướng, ngồi dậy nửa thân trên.
“Học, học tỉ! Tự nhiên sao lại bay người đá em vậy ạ?”
Tôi lớn tiếng hỏi.
Học tỉ ra vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
“Thì muốn đá thôi!”
Cô ấy nói.
“Chỉ, chỉ là muốn đá thôi ư?”
“Đúng vậy! Cậu dám làm con gái khóc, tôi thấy bực mình quá mà!”
Lại vì một lý do như thế này sao...
Hơn nữa, lại còn xảy ra ngay trong thủy cung.
May là xung quanh không có ai, nên bản chất siêu M của tôi mới không bị phát hiện.
Ishidou-senpai liếc nhìn Hiiragi-senpai.
"Đồ nhãi con!"
Giọng cô đanh lại sắc lẹm.
Hiiragi-senpai giật nảy người.
"Ơ...hở?"
"Chị không quan tâm mấy trò mô phỏng tình yêu nhảm nhí đó, nhưng vấn đề là..." Giọng senpai cất cao, "Tình cảm của cô chỉ có chừng ấy thôi sao?"
"Hả?"
"Chỉ vì người mình thích đã có bạn gái mà đã vội từ bỏ. Trái tim cô yếu ớt đến thế ư?"
Hiiragi-senpai há hốc mồm.
"Nhưng... người ta thường sẽ từ bỏ trong trường hợp đối phương đã có người yêu mà..."
"Chị thì không bao giờ bỏ cuộc!"
Ishidou-senpai hét lên, gương mặt ửng hồng.
"Chị cũng thích Tarou! Giống cô đó! Nhưng khác với cô, chị sẽ không lùi bước! Chị sẽ giành Tarou từ tay Arashi!"
Lời tuyên bố như dao chém đá khiến Hiiragi-senpai đờ đẫn.
"Giành... giành lại ư..."
"Đúng thế!"
Senpai ưỡn bộ ngực lép kẹp, má đỏ bừng.
"Không từ bỏ... mà tranh giành..."
Hiiragi-senpai lẩm bẩm.
"Phải! Nếu thực sự yêu, nếu lòng cô chân thành hướng về Tarou, làm sao có thể dễ dàng buông tay được!"
Ishidou-senpai nói như rót từng chữ vào tim.
"Và khi không thể từ bỏ - cách duy nhất là chiến đấu hết mình!"
Lời nói đó hoàn toàn ngoài dự tính -
Đôi mắt Hiiragi-senpai mở to, toàn thân cứng đờ.
"...Ừm, nếu cô từ bỏ thì chị cũng đỡ được một đối thủ, quả là chuyện tốt!"
Senpai ngoảnh mặt đi, giọng lạnh băng.
Hiiragi-senpai lại một lần nữa đông cứng.
Nhưng rồi...
Cuối cùng -
"...Noa sẽ không bỏ cuộc."
Hiiragi-senpai bất ngờ cất tiếng.
Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt rực lên sức mạnh kỳ lạ.
"Noa cũng... sẽ không đầu hàng! Bởi vì Noa yêu Sado-senpai nhiều lắm!"
"Hai người... đợi đã nào!"
Arashi hoảng hốt ngắt lời:
"Mio-senpai, Hiiragi-senpai! Các chị đang nói gì vô lý thế! Tarou là bạn trai của em mà!"
Hai senpai đồng loạt quay sang nhìn cô gái đang ôm chặt lấy tôi như tuyên bố chủ quyền.
"Chỉ là tạm thời thôi! Sớm muộn gì chị cũng sẽ giành cậu ấy về!"
"Đúng vậy! Sẽ có ngày Sado-senpai trở thành của riêng Noa!"
"Làm gì có chuyện đó được! Bởi vì em và Tarou yêu nhau say đắm, ngọt ngào nhất quả đất này!"
Vừa dứt lời -
Arashi siết chặt vòng tay quanh người tôi, như muốn khẳng định 'đây là bạn trai của em'.
"A-Arashi!"
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Sao cô ấy lại chạm vào tôi?
Không phải cô ấy mắc chứng sợ đàn ông sao?
Arashi...
"Á..."
Khẽ thốt lên tiếng rên...
"Đáng sợ quá đáng sợ quá đàn ông đáng sợ quá đi thôi!"
*Bụp!*
Một quyền sắt đập thẳng vào mặt tôi!
*Cạch!*
Tôi nhoẻn miệng cười khề khệ, ngã vật ra sàn. Khoái cảm dâng trào khiến chân tay giãy đành đạch như bạch tuộc.
Aa~ sướng quá đi mất~
Ngoe nguẩy, ngo ngoe~
"...Thi thoảng chị tự hỏi, sao mình lại yêu một kẻ biến thái đến thế nhỉ?"
"...Noa cũng vậy, dù rất hiếm khi, nhưng đôi lúc không khỏi băn khoăn..."
Hai senpai lần lượt thở dài.
"A... aaa~ sướng quá đi~"
Tôi vẫn tiếp tục nằm ườn trên sàn, miệng không ngừng rên rỉ.