Một buổi sáng ngày nghỉ.
Tôi - Sado Tarou, tỉnh giấc khỏi giấc ngủ.
Đang định rời khỏi chiếc giường trong phòng thì...
"...Hửm?"
Tôi chợt nhận thấy bên cạnh giường có một thùng carton cỡ đại.
Đó là chiếc hộp vuông với mỗi cạnh dài tới một mét.
"Cái...cái quái gì thế này?"
Nhìn kỹ hơn, trên thùng hàng ghi dòng chữ "Gửi ngài Sado Tarou".
Nét chữ ấy...
Tôi quá đỗi quen thuộc.
"........."
Lờ đi sự tồn tại của thùng hàng, tôi bắt đầu thay quần áo.
Khoác lên mình chiếc quần jean và áo khoác.
Định giả vờ không thấy cái thùng rồi rời khỏi phòng luôn -
Ngay khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, chiếc thùng bỗng phát ra tiếng động "cạch cạch" nghe thật não nề.
Cứ bỏ mặc như thế thì...
Hình như cũng tội nghiệp quá...
"...Haizz."
Thở dài, tôi bước lại gần thùng carton.
Phiền phức thật đấy.
Xé lớp băng dính dán trên nắp thùng.
Mở ra xem thử.
Bên trong thùng...
Có một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi ôm gối, mái tóc dài mượt rủ xuống vai.
Người trong thùng -
Không thể nhầm lẫn được, chính là người chị đáng thất vọng của tôi - Sado Shizuka.
Khung cảnh y hệt như dự đoán khiến tôi u ám vô cùng.
Biết thế này tốt hơn hết cứ giả vờ không thấy cho xong.
"...Chị đang làm trò gì thế hả Shizuka?"
Tôi lạnh lùng hỏi.
Nhưng chị gái hoàn toàn im lặng.
Không những thế, chị vẫn giữ nguyên tư thế ôm gối, bất động.
Gương mặt vô hồn đến rợn người.
Như đang nhìn chằm chằm vào cõi hư vô.
Đặc biệt, không hiểu sao bên tai chị lại gắn thứ giống như ăng-ten. Trên đầu đội chiếc mũ nhỏ xíu. Trang phục cũng kỳ quặc - chiếc váy liền thân màu bạc lấp lánh.
Đây là trang phục gì vậy?
Cosplay à?
"Nè! Chị gái!...Hửm?"
Lúc này tôi mới để ý...
Trong thùng có cuốn sổ nhỏ ghi chú "Hướng dẫn sử dụng".
Tôi cầm lên mở ra xem.
"Để khởi động robot, vui lòng nhấn nút khởi động trên đỉnh đầu."
Chắc chắn đây là nét chữ của chị gái, do chị tự tay viết.
"........."
Robot?
Nút khởi động?
Dù chẳng hiểu gì nhưng tôi vẫn thử bấm vào nút trên đầu chị. Cứ đứng yên thì chẳng giải quyết được gì.
Kết quả -
"...Kạch."
Chị gái phát ra âm thanh như vừa khởi động xong rồi đứng dậy.
Sau đó...
Nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía tôi.
"Kạch. Chào buổi sáng, thưa chủ nhân!"
"........."
"Em là robot hình người được tạo ra để phục vụ chủ nhân! Bất cứ mệnh lệnh nào của chủ nhân em cũng sẽ tuân theo! Dù là mệnh lệnh nào đi nữa! Đúng vậy, ngay cả những mệnh lệnh đầy dâm loạn thì..."
"Chị gái..."
"Chủ nhân, xin đừng nói gì cả! Em đã hiểu thấu tâm tư của chủ nhân rồi!...Bởi vì, em đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng khó cưỡng của chủ nhân đang dán chặt vào cơ thể mỹ miều này!"
"Chị đang nói cái giống..."
"Vì thế, ý em là chủ nhân không cần phải kìm nén nữa đâu!"
"Uwa!"
Chị gái xông tới, đè tôi ngã vật ra giường.
Hai tay siết chặt lấy tôi, gương mặt ửng đỏ.
"Hả, hả, hả... T-Tarou... không, thưa chủ nhân! Không sao cả, hãy trút hết ham muốn thể xác vào người em đi! Đừng ngại ngùng nữa! Kạch!"
"Chị nói nhảm cái gì thế buông ra đi màaaa!"
"Kyaaa-!?"
Tôi quăng chị gái ra một bên.
Đứng phắt dậy.
"Chị gái! Màn kịch rẻ tiền này rốt cuộc là để làm gì? Robot với chủ nhân gì chứ? Não chị đã mục nát đến mức vô phương cứu chữa rồi sao?"
"Em không phải chị gái của anh, em là robot. Kạch."
"Im đi! Chưa đủ sao?"
Tôi quát lên khiến chị gái giật bắn người.
"Tarou... em bị lộ rồi sao...?"
"Chị tưởng tôi không nhận ra ư? Trong mắt chị, tôi - Sado Tarou bị đánh giá thấp đến thế nào đây?"
Đúng là đồ chị gái ngốc nghếch...
Chị gái đăm đăm nhìn tôi.
"Em cứ nghĩ... anh là người coi trọng đạo đức lắm cơ!"
Chị nói.
"Hả?"
"Bởi vậy... anh mới không đáp lại tình cảm của em. Bởi chúng ta là chị em ruột. Dù trái tim và thể xác đều khao khát nhau, nhưng lý trí lại ngăn cấm..."
"Không không, tim hay xác tôi đều không hề..."
"Thế nên em mới nghĩ, nếu có robot giống hệt em được viện nghiên cứu gửi đến... Tarou sẽ thoát khỏi mọi ràng buộc, thỏa sức làm chuyện yêu đương với robot. Hehe!"
"Chị đúng là đần độn hết mức rồi!"
Tôi hét lên.
"Robot? Thỏa sức yêu đương? Làm sao có chuyện đó được? Đồ ngốc!"
"...Kạch."
"Đừng có kạch với chả kịch nữa!"
"...Ừm, kạch~"
"Sao lại chuyển sang giọng điệu gợi cảm thế? Mỗi lần kạch lại một biểu cảm khác nhau à, vô lý thật!"
Đúng là đần không thể cứu chữa. Tôi thậm chí thấy hơi thương hại.
"Tôi chịu hết nổi cái trò ngớ ngẩn này! Đi dạo đây!"
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Và rồi...
Chạm trán người mẹ đang định bước vào phòng.
Mẹ tôi...
Đang mặc bộ trang phục lấp lánh đủ màu sắc một cách kỳ lạ.
"Mẹ, trang phục này là..."
"Ta không phải mẹ của con!"
Mẹ hét lên.
"Ta là người ngoài hành tinh đến từ Sao Tình Dục - Mẹ Ngoài! Vì thế ta không phải người Trái Đất! Nếu ta trông giống người con yêu thích thì đó chỉ là trùng hợp! Đừng bận tâm chuyện huyết thống hay đạo đức, hãy thỏa mãn ham muốn thể xác của..."
"Haizz..."
Hai người họ suy nghĩ y hệt nhau, đúng là cặp mẹ con ngốc nghếch.
"Vả lại người Sao Tình Dục sao lại nói giọng điệu thời Showa thế không biết..."
Tôi phớt lờ mẹ, bước xuống cầu thang.
"Á, ái chà! Tarou, con đối xử với mẹ như thế sao đành? Nói chuyện thêm chút nữa đi, làm ơn đi mà~!"
Dù mẹ đang nức nở nói gì đó, tôi vẫn giả vờ không nghe thấy.
Bước ra khỏi cổng, lang thang trên phố.
Hình như mình hơi bốc đồng khi chạy khỏi nhà nhỉ...
Giờ phải làm sao đây...
Nhân tiện.
Hôm nay CLB Tình nguyện số 2 nghỉ hoạt động.
Lý do là - Ishidou học tỷ, Yuino và cô giáo Mitsuru đi mua sắm cùng nhau.
Nghe nói là ba người cùng đi mua đồ lót.
Vì thế, hôm nay tôi rảnh rỗi.
"Tatsuyoshi cũng có hoạt động CLB..."
Tôi ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm.
Sau khi lang thang quanh phố, ghé thư viện rồi ngồi quán nước một lúc, đã gần trưa.
Bụng đói cồn cào, đang định quay về thì...
Điện thoại reo vang.
"Tin nhắn... Ai gửi thế nhỉ?"
Tôi lấy điện thoại, nhìn màn hình.
Người gửi là...
"Nanaha?"
Đó là em họ tôi - Sado Nanaha.
Hiếm khi Nanaha lại nhắn tin cho tôi thế này.
Vừa nghĩ thế, tôi mở tin nhắn.
Dòng chữ hiện lên:
"Ra quảng trường trước ga ngay! Lập tức!"
Nội dung như vậy.
"Bảo tôi ra quảng trường trước ga bây giờ...?"
Quảng trường trước ga mà cô ấy nói chắc là khu vực gần đây?
Tức là Nanaha đang ở đây sao?
Nhưng sao lại gấp gáp thế...
"Thôi kệ, dù sao cũng đang rảnh."
Không suy nghĩ nhiều, tôi hướng đến quảng trưng trước ga.
Quảng trường trước ga -
Bên cạnh chiếc ghế dài, có một mỹ nữ cao ráo đang đứng đó.
Mái tóc vàng óng ánh dưới nắng, đôi mắt ấn tượng, thân hình hoàn hảo chuẩn 8 đầu.
Đó chính là em họ tôi - Nanaha.
Vẻ ngoài tuy hoàn mỹ nhưng ẩn chứa tâm cơ đen tối, khiến người ta cảm thấy hơi... tiếc nuối.
Và bên cạnh cô ấy - có một chàng trai dáng cao ráo, ưa nhìn.
Người đó là ai thế nhỉ?
Tôi từ từ tiến lại gần.
Nhận thấy sự xuất hiện của tôi, Nanaha nở nụ cười tựa hoa nở.
"Tarou!"
Cô gọi tôi.
...Tarou?
Bình thường cô ấy gọi tôi là "Tarou anh", sao hôm nay lại gọi trống không thế?
Nanaha chạy đến bên tôi.
"Thật là! Đến muộn hơn giờ hẹn! Anh đúng là đồ hay trễ hẹn!"
Nanaha tỏ vẻ giận dỗi.
Hẹn hò?
Tôi không hề có hẹn với Nanaha mà...
"Nhưng mà..."
Nanaha lập tức nhoẻn miệng cười.
"Vừa nhìn thấy mặt anh là niềm vui đã át hết giận rồi, không nhịn được cười nữa! Hihi!"
"........."
Hôm nay Nanaha bị làm sao vậy nhỉ?
Cảm giác giả tạo hơn mọi ngày.
Lúc này, tôi để ý chàng trai đứng cạnh mặt mày ủ rũ.
À phải rồi, cậu ta là...
"À... Học trưởng Kazamine, em xin giới thiệu."
Nanaha quay sang chàng trai.
"Đây... là bạn trai em - Tarou."
"Bạn...bạn trai?"
Nanaha, em đang nói cái gì thế?
Tôi không phải bạn trai em, chỉ là anh họ thôi mà...
Nanaha áp sát tai tôi đang ngơ ngác, thì thầm nhanh:
"Nói chung cứ diễn tiếp đã! Làm ơn đi!"
Diễn...?
"Bạn trai..."
Chàng trai trầm giọng - hình như tên là Kazamine?
Kazamine nhìn tôi chăm chú.
"Cậu thật sự... là bạn trai của Nanaha-chan sao?"
"Hả?"
Không phải đâu.
Tôi suýt nữa đã bật ra câu đó, nhưng kịp nuốt lại.
"Sa-đô-ô-rư-pư? Chẳng lẽ cậu là người nước ngoài à?"
"Sa... Satou (gần âm với Sado)! Bạn trai tớ tên Satou Tarou!" Nanaha hơi hoảng hốt đáp lời.
Rồi, cô bé nhanh chóng liếc tôi bằng ánh mắt kinh hoàng, thì thầm: "Này! Bạn trai bạn gái cùng họ thế kia chẳng phải quá giả tạo sao? Phần này cậu nghĩ lại giúp tớ một chút đi, cầu xin đấy!"
"À... Ờ, đúng rồi ha..."
Tôi và Nanaha đều họ Sado. Thật sự mà nói, hai người cùng họ thì quá bất tự nhiên, hơn nữa họ của chúng tôi cũng chẳng phải phổ biến gì.
Nanaha tiếp tục ra vẻ "thanh cao". "Ưm... Thế này cậu hiểu rồi chứ?" Cô bé mở miệng hỏi học trưởng Phong Mine.
"..." Học trưởng Phong Mine nhìn tôi một lúc. "...Không, tôi vẫn không tin." Anh ta lắc đầu nói: "Tôi đã hỏi tất cả bạn thân của Nanaha-san rồi. Tôi hỏi mọi người cậu ấy có đang hẹn hò với ai không, tất cả đều lắc đầu bảo Nanaha-san không có bạn trai."
"Cái... Cái đó là tại tớ ngại, nên mới không nói với mọi người..."
"Thật sự là như vậy sao? Chẳng lẽ... Cậu chỉ muốn từ chối lời tỏ tình của tôi, nên mới tìm người này đến giả làm bạn trai sao..."
"Làm... Làm gì có chuyện đó chứ. Học trưởng Phong Mine, anh đa nghi quá đấy." Nanaha cười nói. Nhưng, thái dương cô bé lại hơi giật giật một cách khó hiểu.
"Thôi... Thôi được rồi, chúng tôi đi hẹn hò đây, đi trước nhé."
"Tôi có thể đi cùng hai người không?"
"...Cái gì?" Nanaha nghi ngờ nghiêng đầu.
"Để xác nhận hai người có phải bạn trai bạn gái thật không, tôi có thể đi xem buổi hẹn hò của hai người không?"
".............."
Nanaha vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Nhưng tôi nghĩ đằng sau nụ cười ấy, cô bé chắc chắn đang nghĩ: "Tên này đang nói cái gì vậy? Lại còn đòi đi cùng buổi hẹn hò của bọn mình nữa, đầu óc có bị chập mạch không thế?"
"Ưm... Cái đó thì..."
"Xem ra, hai người đúng là không phải bạn trai bạn gái thật rồi! Nên mới không muốn tôi đi cùng."
"Không phải như thế..."
"Vậy thì, xin hãy cho tôi đi cùng. Cứ yên tâm đi, tôi sẽ chỉ lẳng lặng theo sau hai người thôi, tuyệt đối sẽ không làm phiền buổi hẹn hò đâu, xin đấy."
"........."
Nụ cười của Nanaha vẫn không thay đổi. Nhưng trên trán cô bé đã nổi lên một vệt giận dữ.
"Tên này bị làm sao vậy? Đúng là không thể tin nổi, thật sự là không thể tin nổi. Chết đi cho rồi!" Nanaha nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm.
"...Nanaha, bình tĩnh lại đi. Học trưởng Phong Mine sẽ nghe thấy đấy!"
Tôi và Nanaha đi trên phố đông đúc. Và, cách chúng tôi năm mét phía sau, học trưởng Phong Mine cứ thế bám riết, y hệt như đang theo dõi. Tuy nhiên, anh ta lại chẳng lén lút như những kẻ theo dõi thông thường.
"À này, Nanaha. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cậu chẳng nói rõ gì cả, giờ tớ hoàn toàn mù tịt đây!" Tôi cố gắng nói nhỏ hết mức để học trưởng Phong Mine không nghe thấy.
Nanaha lộ vẻ khó chịu. "Cái tên đó... Học trưởng Phong Mine là học sinh năm ba trường mình."
"Năm ba cấp hai à... Thế thì hơn tớ một khóa..." Mà nhìn anh ta điềm tĩnh, trưởng thành phết chứ.
"Cái tên đó cứ nằng nặc đòi tớ hẹn hò với hắn, nhưng tớ không muốn nên đã từ chối... Thế mà hắn ta chết cũng không chịu từ bỏ..."
À, ra là tên đó thích Nanaha à...
"Rồi thì, tệ nhất là hôm nay tớ đi trên đường, lại tình cờ gặp phải cái tên đó. Rồi hắn ta cứ bám dính lấy, đòi tớ đi chơi cùng... Tớ phiền chết đi được, nên mới lỡ mồm nói ra câu 'Lát nữa tớ phải đi hẹn hò với bạn trai' đó." Cô bé thở dài một hơi. "Tớ cứ nghĩ nói thế hắn ta sẽ bỏ cuộc rồi chứ... Ai dè đâu, hắn ta lại nói gì mà phải đợi bạn trai tớ đến, nói nghi ngờ tớ có thật sự có bạn trai không gì đó... Ừ thì, tớ làm gì có đâu."
"Ra là vậy... Nên cậu mới tìm tớ đến đóng thế à."
"Đúng là như vậy đấy. Tớ tranh thủ lúc hắn ta không chú ý mà gửi tin nhắn cho cậu, bảo cậu đến gặp tớ, cứ tưởng hắn ta nhìn thấy bạn trai của tớ sẽ bỏ cuộc rồi chứ... Ai dè lại thế này. Tên đó có điên rồi không chứ? Đúng là siêu khó hiểu." Nanaha trông vô cùng bực bội.
"Nếu cậu thật sự không thích thì cứ nói thẳng với anh ta đi! Cứ bảo là 'Tôi cực kỳ ghét anh, đừng có đến gần tôi nữa' gì đó."
"Sao tớ có thể nói thế được chứ."
"Tất nhiên là cậu có thể mà..."
Nanaha lại thở dài một hơi. "Tên đó, trông cũng được đấy chứ! Rồi bố mẹ hắn ta hình như là bác sĩ gì đó, nhà cũng khá giả. Học hành khá giỏi, trước đây còn từng làm hội trưởng hội học sinh, nên khá có tiếng tăm. Ừm, nói chung là loại người rất nổi bật trong trường ấy! Nên tớ cũng không thể quá tùy tiện mà xử lý mối quan hệ giữa bọn tớ được... Lỡ mà ảnh hưởng đến địa vị của tớ trong trường hay có đánh giá tiêu cực thì khốn khổ lắm..."
"Ở trường cậu cũng giả tạo đến thế sao?"
"Cái này cũng không hẳn là giả tạo đâu. Tớ chỉ giả vờ ngoan ngoãn rồi lợi dụng những kẻ ngu ngốc xung quanh thôi."
".............."
Ừm, Nanaha đúng là đáng sợ thật...
"Thế nên, tớ hy vọng có thể giải quyết ổn thỏa nhất có thể... Không, không phải 'nhất có thể', mà là 'nhất định phải'..."
"À này, sao cậu lại không muốn hẹn hò với anh ta?"
"Hả?" Nanaha mở to mắt nhìn tôi.
"Anh ta chẳng phải trông cũng được, lại có tiền, đầu óc cũng tốt sao? Cảm giác khá là hoàn hảo đấy chứ... Nên tớ đang nghĩ là, cậu cũng có thể hẹn hò với anh ta mà..."
"Tớ mới không thèm hẹn hò với cái loại người đó! Hắn ta hơi tự luyến đấy!"
Vừa nói xong, Nanaha ngẩng đầu nhìn tôi. "Cũng có thể hẹn hò đấy... Nếu là anh Tarou thì—"
"Gì cơ?"
"...Anh... Anh Tarou trước đây đã thương em như em gái ruột của mình... Một đứa em gái đáng yêu như thế này mà hẹn hò với cái thằng con trai kỳ lạ đó, anh có lo lắng không? Ưm... Ý em là..." Nanaha không hiểu sao lại hơi đỏ mặt, lẩm bẩm.
"Thật sự mà nói, nếu đối phương hơi kỳ lạ thì tớ cũng sẽ lo lắng đấy..."
"Tên đó đúng là đồ quái đản mà! Cậu nghe hắn ta nói đòi đi cùng hẹn hò là biết rồi đấy!"
Ừm ừm, nói thế thì cũng đúng thật... Nhưng mà, biết đâu điều đó lại chứng tỏ anh ta rất rất thích Nanaha thì sao... Tất nhiên, cũng không phải cứ thích thì làm gì cũng được đâu nhé...
Đúng lúc này—
Tôi chú ý thấy học trưởng Phong Mine ở phía sau, đang nhìn chằm chằm chúng tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Cái... Cái đó là làm gì thế, ánh mắt anh ta cứ như đang nhìn mấy tên khả nghi ấy."
"Sợ quá đi mất, ghê chết đi được."
Không lẽ, anh ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi ư... Không, trông có vẻ không phải. Nếu đã như vậy thì tại sao...
"Tớ biết rồi..." Nanaha nghiêm túc lẩm bẩm. "Tại sao tên đó lại thấy chúng ta khả nghi..."
"Hả?"
Nanaha—
Bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay trái của tôi.
"Na... Nanaha?" Đối mặt với sự tiếp xúc da thịt bất ngờ này, tôi vô cùng bối rối, không biết phải làm sao. Tôi... hình như, mơ hồ chạm vào phần mềm mại của Nanaha thì phải...
"Na... Nanaha, sao cậu đột nhiên lại..."
"...Chúng ta là bạn trai bạn gái, khoác tay nhau cũng là lẽ đương nhiên thôi." Nanaha bĩu môi, khẽ nói. Mặt cô bé đỏ bừng. "Cậu... Cậu đừng có hiểu lầm nhé! Đây là vì phải diễn cho tên đó xem, bất đắc dĩ mới phải làm vậy thôi... Thật đấy..."
"À, ừm ừm, tớ biết mà..."
Quả thật, ngay khoảnh khắc tôi và Nanaha khoác tay nhau, luồng nghi ngờ tỏa ra từ học trưởng Phong Mine đã dịu đi đáng kể.
Tôi và Nanaha cứ thế khoác tay nhau đi dạo trong khu phố sầm uất. Vì cả hai đều không quen với việc này, nên cứ gượng gạo một cách lạ lùng. Chúng tôi vừa lo lắng liệu thái độ gượng gạo này có bị lộ tẩy là giả vờ làm tình nhân không, vừa toát mồ hôi lạnh bước đi trên phố.
"...À này, Nanaha, tiếp theo đi đâu bây giờ?"
"Ưm... ừm..."
Chúng tôi vốn dĩ không hề có ý định hẹn hò. Nên căn bản là chưa quyết định sẽ đi đâu chơi. Thậm chí cả việc bây giờ sẽ đi đâu cũng không biết.
"Trước tiên đi ăn trưa đã." Nanaha nói. "Tớ còn chưa ăn gì, bụng đói meo đây này."
"Tớ cũng chưa ăn nữa." Tôi sáng chỉ đi quán cà phê, uống một tách trà đen thôi.
Cứ thế...
Chúng tôi đi đến một nhà hàng kiểu gia đình trong khu phố nhộn nhịp. Vào đến nhà hàng, chúng tôi tìm một bàn đôi đối diện nhau rồi ngồi xuống.
Và, ở bàn bên cạnh—
Học trưởng Phong Mine cũng ngồi xuống.
".............."
".............."
Tôi và Nanaha nhìn học trưởng Phong Mine. Anh ta nhận thấy ánh mắt của chúng tôi. "Xin đừng để ý đến tôi, tôi chỉ ngồi đây quan sát hai người thôi."
Không không không, dù anh có bảo chúng tôi đừng để ý, thì chúng tôi cũng... Thôi vậy, cứ cố gắng đừng nghĩ đến chuyện của anh ta nữa.
Tôi gọi món suất ăn kèm bánh hamburger. Nanaha gọi món mì Ý. Chúng tôi ăn trưa một cách bình thường.
Đúng lúc này—
Học trưởng Phong Mine ngồi bàn bên cạnh lại một lần nữa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Tiện thể nói thêm, học trưởng Phong Mine không gọi gì cả, cứ thế ngồi uống nước lọc, đúng là một khách hàng khó chiều.
Tôi trợn mắt nhìn học trưởng Phong Mine. T... tại sao anh ta lại có ánh mắt đó chứ? Học trưởng Phong Mine thấy chúng tôi ăn uống không giống bạn trai bạn gái sao?
"Chết... chết tiệt. Phải làm gì đó trông giống như các cặp đôi vẫn làm mới được..." Nanaha có vẻ lúng túng một cách khó hiểu.
"Ưm... Ưm—Tớ, tớ muốn gọi món này!" Nanaha chỉ vào một món tráng miệng trên thực đơn, rồi gọi với nữ phục vụ.
Và...
Món tráng miệng mà nữ phục vụ mang đến là...
"Để quý khách đợi lâu rồi! Đây là nước ép tình nhân siêu ngốc!"
Đó là một ly nước ép cực lớn, bên trên cắm hai ống hút. Đây là món đặc biệt dành cho các cặp đôi.
Tôi lộ vẻ mặt kinh hãi. "Na... Nanaha... Cái này..."
"Đâu... Đâu có cách nào khác đâu! Nếu không làm vậy thì..."
Ly nước ép tình nhân siêu ngốc đặt ngay chính giữa bàn. Cái này thì không sao, nhưng tôi thấy cái tên đúng là hơi quá đáng.
Tôi và Nanaha.
Cả hai cùng dùng ngón tay kẹp lấy ống hút.
Ối trời ơi, thật sự phải uống ư?
Cứ thế mà hai đứa cùng uống chung một ly nước ép…
Việc này, ngay cả các cặp đôi yêu nhau bây giờ chắc cũng chẳng làm đâu…
“…………”
Nanaha siết chặt ống hút, mặt đỏ bừng bừng, tôi gần như lo lắng không biết cô bé có bị sốt cao không nữa.
Chuyện này, chuyện này thật sự là quá ê mặt…
Thức uống ê mặt thế này, dù là cặp đôi cũng chẳng ai dám uống. Hay mình giả vờ đùa cho qua chuyện nhỉ?
Không, cậu bạn Phong Phong kia đa nghi lắm. Làm thế sẽ bị loại ngay lập tức. Cậu ta sẽ kết luận “Tên này không phải bạn trai của cậu”.
Phong Phong-kun cứ dán mắt vào tôi.
Không được rồi…
Càng do dự lâu, nghi ngờ của Phong Phong-kun sẽ càng lớn.
Chắc Nanaha cũng nhận ra điều này.
Tôi nhìn vào mắt Nanaha, khẽ gật đầu.
Môi Nanaha run run, nhưng cũng gật đầu giống tôi.
Tôi và Nanaha, với vẻ mặt quyết tử –
“Ực…!”
“Ư… ư…”
Môi kề ống hút, cả hai cùng uống cạn ly nước ép một hơi.
Uống ừng ực ừng ực, không cả kịp lấy hơi.
Ly nước ép vơi đi với tốc độ kinh người.
Chỉ chốc lát đã cạn sạch.
Uống xong, tôi và Nanaha buông ống hút, “Phù ha!” thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.
“Hê hê hê…”
“He he he…”
Sau khi điều chỉnh hơi thở.
“Ngọt thật đấy, Nanaha!”
“Đúng vậy, Tarou!”
Chúng tôi nhìn nhau, nặn ra một nụ cười cực kỳ khó hiểu, rồi cùng nói.
Rời khỏi nhà hàng kiểu gia đình, chúng tôi lại bước đi trên khu phố sầm uất.
Dĩ nhiên, vẫn là tay trong tay.
“…………”
“…………”
Quả nhiên vẫn chưa quen với việc khoác tay thế này.
Nanaha cũng vậy thôi. Nanaha thường ngày luôn đầy vẻ hiếu chiến, hôm nay lại co ro như một chú mèo con đi mượn. Chẳng lẽ, ly nước ép ban nãy vẫn còn ảnh hưởng đến cô bé…?
“Nanaha, tiếp theo thì sao?”
“Ưm… anh quyết định đi. Nếu anh muốn đi đâu, chỗ nào cũng được hết.”
Nanaha nói với vẻ đáng yêu. Dĩ nhiên, đây là diễn xuất của cô bé.
“À… vậy thì, chúng ta đi chơi bowling nhé!”
Cứ thế –
Tôi và Nanaha, đi chơi bowling.
Chúng tôi thuê giày, rồi bước vào sân bowling.
Đó là một sân bowling có tám làn.
Tôi và Nanaha ở làn chơi rìa nhất.
Làn chơi bên cạnh…
Đúng như dự đoán, Phong Phong-kun, người phụ trách giám sát, đang ngồi ở đó.
Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“…Thế này, chơi khó chịu lắm.”
“…Đúng là phát ghét.”
Tôi và Nanaha cứ thế chơi bowling một cách bình thường.
Nanaha cầm quả bóng bowling, “Hây!” một tiếng rồi ném đi.
Quả bóng lăn vài vòng rồi rơi xuống rãnh.
“Ghét ghê, lại rớt rãnh rồi.”
Nanaha vẫn tiếp tục giả vờ.
Tôi cũng ném bóng.
Lần đầu đổ bảy chai, lần thứ hai thì đổ nốt ba chai còn lại.
“Yay!”
“Tarou, tuyệt vời!”
Tôi và Nanaha đập tay nhau.
Ừm, tôi nghĩ hành động này chắc là các cặp đôi bình thường sẽ làm.
Phong Phong-kun cũng lộ ra vẻ mặt “hiện tại thì tạm được”.
Tôi nói với Phong Phong-kun:
“À, ừm, Phong Phong-kun…”
“Có chuyện gì?”
“Đã mất công đến đây rồi, cậu có muốn chơi một chút không? Đằng nào cũng đã trả tiền, không chơi thì phí lắm…”
“…Cũng đúng. Vậy, tôi chơi một chút vậy.”
Nói xong, Phong Phong-kun đứng dậy.
Cậu ta cầm bóng lên, rồi ném đi.
Đổ tất cả một cách hoàn hảo.
Lần thứ hai cũng đổ tất cả.
Lần thứ ba vẫn đổ tất cả.
“…Hù.”
Phong Phong-kun hít một hơi.
“Chẳng có chút thử thách nào, chán phèo. Tôi thật ngưỡng mộ mọi người, chơi trò đơn giản thế này mà cũng vui vẻ được!”
“…………”
Tôi nghĩ bụng: Đúng là cái gã này có hơi đáng ghét thật.
Ra khỏi sân bowling, chúng tôi lại đến khu trò chơi điện tử.
Đến trước máy gắp thú bông thì…
“Oa, con thú bông này, siêu dễ thương luôn!”
Nanaha nhìn chú lửng chó bên trong máy rồi nói:
“Để tớ thử xem sao.”
Nói xong, Nanaha bỏ một đồng trăm yên vào.
Cánh tay máy chuyển động, nhắm vào chú lửng chó.
Nhưng, thất bại.
“A, tiếc quá đi, làm lại lần nữa.”
Nanaha tiếp tục thử thách.
Lại thất bại.
“Thử thêm lần nữa thôi…”
Thử thách lần thứ ba.
Nhưng đáng tiếc, vẫn thất bại.
“Ghét ghê, sao mà gắp không được vậy chứ?”
Nanaha phồng má lên nói.
Dĩ nhiên, đây cũng là đang làm bộ đáng yêu.
Ngay lúc đó –
Tôi nhận ra Phong Phong-kun lại ném ánh mắt nghi ngờ về phía chúng tôi.
Đúng, đúng rồi!
Lần này thì đơn giản thôi.
Tôi đặt tay lên vai Nanaha.
“Đổi đi, Nanaha.”
“À…?”
“Anh sẽ gắp con thú bông đó.”
“Tarou…”
Đây chính là đáp án đúng rồi chứ, Phong Phong-kun. Là một người bạn trai, phải làm thế chứ!
Đúng vậy, ánh mắt nghi ngờ của Phong Phong-kun đã dịu đi.
Nhưng mà…
Thật lòng mà nói, tôi chẳng hề giỏi mấy trò gắp thú bông này chút nào…
“Dù sao thì, cứ thử xem sao đã.”
Tôi bỏ một đồng trăm yên vào, bắt đầu gắp thú bông.
Lần đầu, ừm, thất bại.
Lần thứ hai, lại thất bại.
Lần thứ ba cũng thất bại.
Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy –
“Ư, ừm…”
“Tarou, Tarou nii-chan, thôi đi mà…”
Nanaha thì thầm vào tai tôi.
Tôi mặc kệ lời khuyên của cô bé, tiếp tục bỏ đồng trăm yên vào.
Lần này vừa đúng là đồng thứ hai mươi.
Kết quả… dĩ nhiên vẫn thất bại.
“…………”
Tức là…
Tổng cộng một khoản tiền lớn hai ngàn yên, đã bị cái máy này nuốt chửng. Đương nhiên, không gắp được một con thú bông nào.
Sao, sao có thể chứ… Đây là máy trò chơi của quỷ dữ à…?
“Tarou nii-chan…”
Nanaha nói nhỏ, cố gắng không để Phong Phong-kun nghe thấy.
“Thật sự cầu xin anh dừng lại đi. Dù anh có tốn bao nhiêu tiền nữa cũng không gắp được đâu. Phải nói là, em cũng không thật sự muốn con thú bông đó, em chỉ nghĩ nói thế thì sẽ có vẻ đáng yêu như con gái nên mới nói thôi.”
“Thật, thật vậy sao…?”
“Ưm.”
Nanaha gật đầu.
“Thế nên, thật sự cầu xin anh dừng lại đi.”
“…………”
Nhưng mà…
Nếu bây giờ dừng lại, hai ngàn yên vừa tiêu sẽ phí hoài.
Chúng sẽ chết một cách oan uổng.
Chuyện đó… thật sự quá bi thảm.
Thế nên tôi –
Từ ví tiền, lấy ra một đồng trăm yên.
“Ta, Tarou nii-chan, anh còn muốn gắp nữa sao?”
“Ưm… dù sao thì, đây là đồng trăm yên cuối cùng của anh rồi…”
“Cuối, cuối cùng?”
Không cần tôi nói, tôi không còn tờ tiền nào, cũng không còn đồng năm trăm yên nào. Đây thật sự là đồng trăm yên cuối cùng đúng nghĩa.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Đi đi, đồng trăm yên cuối cùng, đừng để cái chết của đồng bọn thành vô ích.
Tôi ôm ấp tâm trạng đó, bỏ đồng trăm yên vào.
Rồi, cẩn trọng điều khiển nút bấm.
Cánh tay máy chuyển động.
Tôi tập trung ý thức.
“Chính là chỗ này!”
Tôi nhấn nút cuối cùng.
Cánh tay máy từ từ hạ xuống.
Chụp, mở ra.
Khép lại.
“A!”
Nanaha kêu to.
Cánh tay máy – đã gắp được chú lửng chó.
“Tuyệt quá!”
Nhưng, cánh tay máy không gắp chặt được thú bông, chỉ vừa khéo nhấc lên thôi. Lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Cánh tay máy cứ thế kẹp chú thú bông, từ từ di chuyển đến lối ra.
Làm ơn, đừng rơi xuống mà…!
Ông trời có nghe thấy lời cầu xin của tôi không nhỉ –
Chú lửng chó bình an vô sự đến được lối ra.
“Tuyệt quá!”
“Hoan hô!”
Tôi và Nanaha vui vẻ reo lên.
Tôi lấy chú lửng chó từ lối ra.
Tôi cầm chú lửng chó này.
“Nanaha, tặng em này.”
Rồi đưa cho Nanaha.
“À…?”
Nanaha lộ vẻ ngạc nhiên.
“Được, được không ạ? Em có thể nhận không?”
“Đương nhiên rồi… Anh gắp là vì em mà.”
“Nhưng mà, anh đã tốn nhiều tiền như vậy mới gắp được mà…”
Nanaha có vẻ thật sự thấy ngại.
Tôi cười nói:
“Không sao đâu, không cần bận tâm nhiều… À, đúng rồi, em hình như nói không đặc biệt muốn con lửng chó này nhỉ, vậy, không cần nữa sao?”
“…Không.”
Nanaha lắc đầu.
Rồi, cô bé ôm chặt chú lửng chó vào lòng.
“…Cảm ơn anh, Tarou. Em sẽ trân trọng nó.”
“À, ưm…”
Nanaha nhìn chú thú bông rất dịu dàng.
Nụ cười của cô bé… xét về mặt giả bộ, cũng thật sự quá đẹp.
Cứ thế, buổi hẹn hò hôm nay kết thúc, bởi vì, tôi hết tiền rồi.
Trời đã xế chiều.
Tôi, Nanaha và Phong Phong-kun, đứng ở quảng trường trước nhà ga, nơi chúng tôi tập trung ban đầu.
“Cậu, cậu hiểu rồi chứ? Tôi và Nanaha thật sự là bạn trai bạn gái mà.”
Tôi nói với Phong Phong-kun.
Phong Phong-kun khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một lúc.
Rồi –
“Không… tôi vẫn không thể chấp nhận.”
“Hả? Tạ, tại sao?”
Phong Phong-kun chỉ vào tôi.
“Bởi vì, tôi không cảm nhận được thái độ xem trọng Nanaha của cậu.”
Cậu ta nói vậy.
“Nếu cậu thật sự là bạn trai của Nanaha, không thể nào lại cho phép tôi cứ bám riết, đi theo hẹn hò cùng các cậu như thế được. Phải tức giận đánh tôi một trận, thế mới hợp lý.”
…Đúng là nghe cậu ta nói vậy, hình như đúng là như vậy. Nhưng bây giờ cậu mới nói à? Nếu được, thật sự mong cậu nói rõ ngay từ đầu.
“Thế nên, cậu không phải bạn trai của Nanaha… Dù, cậu thật sự là bạn trai của Nanaha đi chăng nữa –”
Phong Phong-kun hùng hồn nói những lời ngông cuồng.
“Tôi cũng hợp với Nanaha hơn cậu.”
Ôi, tự tin thật đấy…
Phong Phong-kun đặt tay phải lên ngực mình nói:
“Tự mình nói thì có vẻ hơi khoe khoang, nhưng tôi quả thật là đẹp trai. Hơn nữa, điều này nghe cũng hơi khoe khoang, nhưng nhà tôi rất giàu. Thêm một điều nữa nghe cũng giống khoe khoang đấy, nhưng tôi rất thông minh. Cuối cùng, điều này tự nói ra hình như cũng rất khoe khoang, nhưng tôi có lòng dạ rộng lớn, tính cách cũng tốt.”
“Hừm…”
“Vì vậy, tôi chắc chắn hợp với Nanaha hơn cậu. Thế nên, tôi sẽ không từ bỏ Nanaha, tuyệt đối không.”
…Ừm, tôi không khỏi nghĩ: Gã này chẳng phải là nhân tài hoàn hảo gì cả.
Nanaha thì –
Đứng cạnh tôi, Nanaha vẻ mặt đầy khổ não. Tôi nhìn gương mặt em. Chẳng lẽ… Có khi nào Nanaha còn ghét cay ghét đắng cái tên này đeo bám hơn tôi tưởng không?
“…………”
Tôi—
“Tôi thật sự không thể nghe thêm được nữa rồi…”
Ánh mắt tôi trở nên sắc bén, gườm gườm nhìn cậu Phong Mine.
“Anh nói quá đáng lắm rồi đấy, hả?”
“Ta… Tarou?”
Nanaha có vẻ hơi ngạc nhiên cất tiếng. Tôi không bận tâm, tiếp lời:
“Tôi chưa đấm anh bẹp dí là còn nể mặt Nanaha ở trường đấy! Bằng không, tôi đã tống anh bay trong một nốt nhạc rồi!”
Nếu không khiến tên này bỏ cuộc ngay tại đây— Nanaha chắc chắn sẽ còn khổ sở hơn nữa. Em ấy là cô em họ đáng yêu quan trọng của tôi, hệt như em gái ruột của tôi vậy.
“Anh nói anh mới hợp với Nanaha ư? Đừng có làm trò cười cho thiên hạ! Anh căn bản không thể chen chân vào giữa chúng tôi đâu!”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Cậu Phong Mine dứt khoát nói.
Ưm, đúng là nói mấy lời đe dọa không quen miệng thế này chẳng có tác dụng gì mấy nhỉ… Tôi phải cho hắn ta thấy nhiều bằng chứng hơn nữa mới được…
“Anh đúng là đồ ngốc mà! Nhìn cho kỹ vào đây, nhìn cho rõ đây này!”
Vừa dứt lời— tôi dùng sức ôm chặt lấy Nanaha.
“—? Ta… Ta ta ta… Tarou?”
Trong vòng tay tôi, Nanaha tỏ vẻ ngượng ngùng. Mặt em đỏ bừng như trái táo, cơ thể khẽ run lên.
Xin lỗi Nanaha, em cố chịu đựng thêm chút nữa nhé.
Tôi ôm Nanaha chặt hơn.
“Thế nào!? Chúng tôi yêu nhau đến thế đấy, ở chốn đông người cũng chẳng thèm để ý ai mà cứ ôm chầm lấy nhau!”
“…………”
“Thế này anh hiểu rồi chứ? Tôi và Nanaha là một cặp đôi siêu yêu nhau! Không ai có thể làm phiền chúng tôi cả!”
“…………”
“Nếu hiểu rồi thì mau cút về đi! Và đừng có đeo bám Nanaha nữa! Nếu anh còn dám đeo bám Nanaha thì… tôi, người mang đai Capoeira thập thất đẳng, nhất định sẽ đánh cho anh bầm dập cả mặt mũi…”
Xong xuôi rồi. Tôi đã nghĩ thế.
“Capoeira thập thất đẳng… Anh biết võ à?”
“Hừm hừm! Tôi là cấp thế giới đấy!”
“Ra vậy…”
Không hiểu sao, toàn thân cậu Phong Mine lại bừng bừng sát khí.
“…Tại sao, một người như anh lại có thể hẹn hò với Nanaha chứ… Giờ thì tôi cuối cùng cũng hiểu lý do rồi…”
“Hả?”
“Anh đã dùng võ lực uy hiếp Nanaha khuất phục… là anh ép cô ấy làm bạn gái của anh…”
“Ơ ơ… Anh đang nói gì thế?”
“Dám dùng bạo lực ép buộc một phụ nữ yếu đuối phải khuất phục, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh…”
“…………”
“Thật trùng hợp làm sao— ”
Cậu Phong Mine擺擺 tư thế chuẩn bị đánh nhau.
“Tôi cũng biết võ.”
“Hả?”
“Từ nhỏ tôi đã học Karate, giờ là thất đẳng.”
“Ka… Karate thất đẳng…”
“Để bảo vệ Nanaha… để tôi xem Capoeira thập thất đẳng của anh có gì nhé…”
Cậu Phong Mine nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“…………”
Chẳng màng gây phiền phức cho người khác, chỉ lấy bản thân làm trung tâm, lại còn siêu cố chấp. Hơn nữa, còn có chút hơi giống kẻ bám đuôi nữa.
Có lẽ, tên này là một người cực kỳ tệ hại thì sao…?
Tôi buông Nanaha ra.
Cậu Phong Mine từ từ tiến lại gần tôi.
Ưm, người này, thật sự định đánh nhau ư?
Thật hay giả đây?
Đương nhiên là tôi chẳng có kinh nghiệm chiến đấu nào rồi.
Tôi hoảng hốt nói:
“Khoan, khoan đã, khoan đã nào, cậu Phong Mine! Bình tĩnh nghe tôi nói đã!”
“Á Á Á—!”
Cậu Phong Mine dồn hết sức hét lên.
Giáng một cú đấm thẳng bằng tay phải.
“—?”
Thật sự quá mạnh, tôi căn bản không thể né được.
“U, u—!”
Cú đấm của cậu Phong Mine trực tiếp trúng vào má tôi, tôi bị đánh bay ra xa.
Ngã sấp mặt thảm hại xuống đất.
Ưm, ưm ồ… đau chết mất…
“Ta… Tarou?”
Nanaha biến sắc, lao đến bên tôi, quỳ xuống.
“Tarou, anh có sao không?”
“Đau quá…”
Dù rất muốn nói không sao, nhưng thật sự là có sao mà. Cú đấm này hình như trúng điểm yếu, tôi bắt đầu thấy choáng váng.
“Tarou…”
Đúng lúc đó— tôi nghe thấy rõ ràng một tiếng ‘rắc’.
Đó là âm thanh giới hạn chịu đựng của một ai đó đã vỡ vụn.
Nanaha nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu lẩm bẩm:
“Thật không thể tin nổi… Cái tên này, thật sự không thể tin nổi…”
“Na… Nanaha?”
“Dám đánh anh Tarou ra nông nỗi này… Em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh…”
Toàn thân Nanaha toát ra sát khí. Đó là khí tức giống hệt khi chị gái và mẹ tôi thật sự nổi giận.
Cậu Phong Mine nở nụ cười rạng rỡ, tiến đến gần Nanaha.
“Nanaha ơi! Anh đã đánh cho cái tên dùng bạo lực ép em khuất phục— Pua!”
Bị Nanaha tung một cú đấm mạnh vào cằm, cậu Phong Mine bay xa chừng ba mét.
Nói mới nhớ, trước đây Nanaha từng nói mà… Hồi nhỏ em ấy từng học Thiếu Lâm Tự Quyền Pháp…
Cậu Phong Mine nằm ngửa trên mặt đất.
Nanaha từ từ tiến lại gần hắn.
“Na… Nanaha à…?”
Em cúi xuống nhìn hắn với ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng, tựa như không độ tuyệt đối.
“Tôi hy vọng anh đừng có gọi tên tôi một cách tùy tiện như thế, đặc biệt là một tên rác rưởi như anh.”
“Hả…?”
“Anh đúng là đồ vô phương cứu chữa mà. Rốt cuộc phải vô tâm đến mức nào mới làm được như thế chứ? Tôi thực sự không thể tin nổi đấy.”
Nanaha lạnh lùng nói.
Em giẫm mạnh lên ngực cậu Phong Mine.
“Khụ khụ…!”
“Không chỉ đeo bám tôi, mà còn dám đánh anh Tarou… Hay đúng hơn là, phải nuôi dưỡng kiểu gì mới ra được cái thứ rác rưởi như anh hả? Ngược lại, tôi còn thấy thật đáng nể đấy.”
Nanaha vừa nói, chân vừa không ngừng dùng sức giẫm.
Cậu Phong Mine vẻ mặt sắp khóc, lắc đầu nói:
“Sao có thể… Không, không thể nào, Nanaha mà tôi yêu không phải như thế này… Phải, phải trong sáng hơn, tao nhã hơn, dịu dàng hơn…”
“Lắm mồm! Mơ mộng hão huyền thì đợi ngủ rồi hãy nói đi, đồ ngu!”
“Khụ khụ!”
Bị đá vào cằm, cậu Phong Mine cứ thế ngất xỉu.
“Hừm, tệ hại thật.”
Nanaha khoanh tay, lẩm bẩm.
Sợ… sợ quá… Tôi nghĩ vậy từ tận đáy lòng.
Tôi và Nanaha ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài ở quảng trường. Cách chúng tôi vài bước, cậu Phong Mine vẫn nằm bất động ở đó, xem ra phải một lúc lâu nữa mới bò dậy được.
“Này… Em làm thế với cậu Phong Mine có ổn không? Chẳng phải em vẫn luôn cố gắng giữ hình tượng bề ngoài của mình sao…”
“Không sao đâu, bỏ qua đi. Tên đó sắp tốt nghiệp rồi. Hơn nữa, chỉ một mình hắn ta la ó thì không thể làm tổn hại đến danh tiếng hoàn hảo của em được.”
Em ấy bình thản nói. Dù tôi biết em ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ… nhưng Nanaha chắc chắn sẽ có cách xoay sở thôi.
“Cái đó không quan trọng, anh Tarou không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
Nanaha nói, em ấy đang lo lắng cho việc tôi vừa bị đánh.
“Không cần đâu, chưa đến mức phải đi bệnh viện… Ưm, đầu anh vẫn còn hơi đau, muốn về nhà sớm nằm nghỉ, nhưng mà đi bộ về thì lại ngại…”
“Thế, thế thì…”
Nanaha lí nhí nói:
“Nằm xuống đây không phải là được sao? Em, đầu gối em cho anh mượn làm gối nhé.”
“Hả? Đầu gối em cho anh mượn á?”
“Đúng, đúng thế đấy!”
Không hiểu sao mặt Nanaha hơi giận, đỏ bừng.
“Ơ, nhưng mà…”
“Đừng có lằng nhằng nữa!”
Nanaha túm lấy đầu tôi, hơi mạnh bạo ấn xuống đầu gối em.
Đầu tôi tựa vào đôi đùi siêu mềm mại.
Ôi chao… tôi căng thẳng quá đi mất…
“…………”
“…………”
Cả hai chúng tôi đều im lặng.
Ban đầu tôi rất căng thẳng— nhưng vì tựa vào đùi Nanaha quá thoải mái, tôi dần dần thấy buồn ngủ…
Chết rồi, tôi sắp ngủ gật mất rồi…
“…Anh Tarou, anh ngủ rồi à?”
Không, tôi chưa ngủ hẳn. Nhưng đã trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh rồi.
A, thoải mái quá đi mất…
“Gương mặt anh Tarou lúc ngủ trông giống trẻ con quá…”
Tôi chưa ngủ hẳn đâu nhé… chắc chỉ ngủ được bảy phần thôi…
Tôi cảm thấy một bàn tay đang vuốt ve tóc mình, sau đó…
“Anh Tarou… Cảm ơn anh.”
Trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, hình như đã nghe thấy một câu như vậy.