MM!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 819

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 34

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 5048

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 50

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 101

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6165

Tập 08.5 - Chương 1: RPG Biến Thái Kinh Thiên Động Địa ~ Phần Đầu ~

Vào một ngày Chủ nhật nọ giữa mùa đông, sự việc ấy đã xảy ra.

Tôi đang trên đường tới trường trung học Sakuragi để tham gia hoạt động câu lạc bộ. Vừa tới cổng trường, tôi đã trông thấy một bóng người quen thuộc.

“Kia là…”

Trước mắt tôi là một mỹ thiếu niên thân hình mảnh khảnh. Cậu ta chính là Himura Yukinojo, học sinh năm nhất, thành viên của CLB Phát minh. Cậu ta cực kỳ thích các cô bé, là một thiếu niên rất… nguy hiểm.

Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trước mặt Himura, có vẻ như đang rất giận cậu ta. Bên cạnh người phụ nữ là một bé gái dễ thương, trông chừng cỡ học sinh tiểu học.

“Cậu tại sao lại bắt chuyện với con bé? Chẳng lẽ cậu định làm chuyện gì đồi bại với nó sao…?”

“Không phải ạ! Cháu chỉ thấy cô bé có một mình nên lo lắng không biết có phải bé bị lạc không thôi ạ… Dù, dù cháu đúng là thấy bé rất dễ thương hì hì hì…”

“Tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát… Phải gọi cảnh sát ngay mới được…!”

Thấy đối phương lấy điện thoại ra, Himura vội vàng kêu lên.

Tôi dừng bước, nhìn hai người họ. Từ cuộc đối thoại của họ, tôi có thể đoán được rằng:

Hình như Himura đã bắt chuyện với cô bé lúc người mẹ tạm thời rời đi. Sau đó, khi người mẹ quay lại, bà nghĩ Himura là kẻ biến thái gì đó nên đang mắng mỏ cậu ta.

Chắc là như vậy đó nhỉ?

Ưm…

Đây hoàn toàn là lỗi của Himura… Chẳng có gì đáng thông cảm cả…

Tuy nhiên, biết đâu cậu ta thật sự chỉ lo lắng cho cô bé thôi thì sao…

Đúng lúc này…

Một dáng người bé nhỏ lặng lẽ chạy ra từ cổng trường, áp sát phía sau lưng người phụ nữ đang giận dữ kia. Sau đó, cô bé nhỏ con ấy gắn một thứ gì đó vào lưng người phụ nữ.

Đó là một thiết bị nhỏ hơn cặp sách một chút.

Ngay lập tức—

Từ phía dưới cái máy trông như cặp sách đó, một luồng lửa phụt ra như động cơ tên lửa.

“Á? Ơ? Cái gì? Á á á!”

Cơ thể người phụ nữ bay bổng lên. Bà ta vút một cái bay vọt lên không trung, không biết đã bay đi đâu mất rồi.

“Mẹ, mẹ ơi!”

Thấy mẹ đột ngột bay lên trời, cô bé gái ngạc nhiên chạy theo.

Kẻ đã gắn thiết bị vào lưng người phụ nữ và bắn bà ta lên trời là—

—một cô bé nhỏ nhắn, tóc buộc lệch sang phải như học sinh tiểu học.

Đó chính là hội trưởng CLB Phát minh, học tỉ Hiiragi Noa.

“Hi, Himura!”

Học tỉ Hiiragi lớn tiếng gọi Himura.

“Bảo cậu đi mua đồ mà mãi không thấy về, thấy lạ nên chạy ra xem… Không ngờ lại là rắc rối liên quan đến con gái nhỏ nữa sao?”

“Dạ, dạ xin lỗi, Noa-sama…”

“Chỉ xin lỗi thôi thì không có tác dụng đâu!”

Học tỉ Hiiragi vung tay, trông rất tức giận.

“Đây là lần thứ mấy rồi hả? Cậu cũng phải biết điều một chút đi chứ!”

“Nhưng, nhưng cô bé đó thật sự quá đáng yêu mà… Không, không, ý cháu là cháu thấy bé có vẻ bị lạc nên mới lo lắng…”

“Câm miệng!”

Học tỉ Hiiragi vẻ mặt giận dữ, đỏ bừng cả mặt.

“Cậu ít nhiều gì cũng là thành viên của CLB Phát minh! Nếu có vấn đề gì thì sẽ gây phiền phức cho CLB Phát minh và cả Noa nữa! Việc cậu có bị cảnh sát bắt hay không không quan trọng, nhưng mong cậu đừng gây phiền phức cho Noa!”

“Noa-sama…”

“Cái loại tội phạm dự bị có tư tưởng như cậu thì không được ra khỏi nhà! Cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đi, nghe rõ chưa! Đây là vì lợi ích của xã hội đấy!”

“Quá, quá đáng…”

Himura toàn thân run rẩy, mắt đỏ hoe.

“Ư, ư ư ư, oa oa oa! Noa-sama là đồ ngốc!”

Nói xong câu đó, cậu ta chạy vọt ra ngoài cổng trường.

“Thật là…”

Học tỉ Hiiragi chống hai tay lên hông, nhìn theo bóng Himura đang lao đi.

Tôi bước đến chỗ học tỉ Hiiragi.

“Học tỉ Hiiragi.”

“À, cái gì vậy? Sado-kun!”

Học tỉ Hiiragi đột nhiên tỏ ra ngượng nghịu.

“Chào, chào cậu, Sado-kun!”

“Chào học tỉ Hiiragi ạ.”

“Ưm ưm… Chẳng, chẳng lẽ, cậu vừa nhìn thấy cảnh Noa nói chuyện với Himura sao…?”

“À? Vâng, đúng vậy ạ.”

“Vâng, vậy sao?… Đã để cậu nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của tôi rồi.”

Học tỉ Hiiragi lẩm bẩm, mặt đỏ bừng.

“Tên đó thật là phiền phức… cứ gây rắc rối mãi…”

Cô ấy bĩu môi nói:

“Lần này Noa thực sự giận rồi. Noa sẽ đuổi tên đó ra khỏi câu lạc bộ.”

Học tỉ Hiiragi khoanh tay trước ngực, trông có vẻ rất giận thật. Học tỉ Hiiragi lúc tức giận, nói là đáng yêu thì đúng hơn là đáng sợ… Chuyện này cứ giữ làm bí mật nhé.

Mấy ngày sau đó.

Một buổi chiều sau giờ học.

Tôi như thường lệ đi đến phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2.

“Đồ heo Tarou, sao mà chậm chạp thế!”

Vừa bước vào phòng sinh hoạt, tôi đã nghe thấy một tiếng mắng chói tai bất ngờ. Cô gái đang khoanh tay trước ngực, lông mày dựng ngược, là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Cô ấy là hội trưởng CLB Tình nguyện số 2, học tỉ Ishidou Mio.

Trong phòng sinh hoạt, ngoài học tỉ ra, còn có Yuino Arashi – bạn cùng lớp của tôi, và cô Mitsuru Onigawara – bác sĩ phòng y tế.

Yuino là một cô gái dễ thương với mái tóc ngắn và đôi mắt to ấn tượng. Tuy nhiên, cô ấy mắc chứng sợ đàn ông, hễ bị con trai chạm vào là sẽ đánh lại.

Còn cô Mitsuru là một phụ nữ cao ráo, tóc dài buộc ra sau gáy, thường mặc áo blouse trắng bên ngoài bộ đồ thường phục, luôn giữ vẻ mặt lạnh tanh, lười biếng. Thực ra, nội tâm cô ấy khá phức tạp, là một người phiền phức.

Cả ba người họ…

Đều ăn mặc khác với thường ngày.

Học tỉ mặc một bộ vest màu hồng cánh sen.

Yuino thì mặc một bộ vest màu xanh lam.

Cô Mitsuru không hiểu sao lại dán bộ râu trắng như ông già Noel lên mặt.

Tôi trợn tròn mắt nhìn ba người họ. Họ dường như không nhận thấy ánh mắt của tôi.

“Này, tên đại biến thái! Để có thể cứu vớt cái đầu óc heo siêu cấp của ngươi, ta, một vị thần, đã nghĩ ra một liệu pháp siêu M đột phá mang tính thời đại! Ngươi phải cảm tạ ta đến mức nước mắt trào ra khỏi mắt mới phải!”

Học tỉ Ishidou nói, đắc ý ưỡn thẳng bộ ngực phẳng lì của mình.

À à, lại nghĩ ra liệu pháp vớ vẩn gì nữa đây…

Tôi khẽ thở dài.

Học tỉ trợn mắt nhìn tôi.

“Đó chính là—Xét xử!”

Cô ấy lớn tiếng nói.

Tôi nghe đến há hốc mồm.

“Xét xử… sao?”

“Không phải ta đã nói thế rồi sao, đồ heo!”

Học tỉ chỉ vào tôi.

“Ngươi chưa đủ ý thức tội lỗi!”

“Tội, tội lỗi?”

“Đúng vậy! Cơ thể siêu M biến thái của ngươi thật ghê tởm! Ghê tởm đến mức khiến người ta sợ hãi, hơn nữa, nó đã đạt đến mức độ ghê tởm của tội phạm rồi!”

“Hả…”

“Dám nói ‘hả’ sao…?”

“Ôi!”

Chết tiệt, tôi bị tát một cái! Á á!

“Cơ thể siêu M của ngươi đã là tội ác rồi! Nếu ngươi có thể tự giác từ tận đáy lòng, thì tần suất hưng phấn siêu M của ngươi sẽ giảm xuống! Cái suy nghĩ ‘tư thái hưng phấn biến thái của mình là một tội ác…’ sẽ trở thành cái phanh trong lòng ngươi!”

…Vẫn là những lý lẽ khó hiểu như mọi khi.

“Vậy nên, bây giờ sẽ tiến hành xét xử!”

Học tỉ nói.

“Ta sẽ đóng vai công tố viên, vạch trần tội ác của ngươi!”

Công tố viên…

À à, thảo nào lại mặc vest…

“Nhưng nếu chỉ có công tố viên thì không công bằng, nên ta đã sắp xếp Arashi làm luật sư bào chữa cho ngươi!”

“Tôi, tôi là luật sư Arashi. Rất vui được gặp, Tarou.”

Yuino cúi chào tôi.

Yuino làm luật sư…?

“Và mời chị Mitsuru làm thẩm phán!”

“Đã rõ.”

…Ngay cả khi đóng vai thẩm phán, tại sao lại phải dán râu chứ?

Chắc trong hình dung của cô Mitsuru thì thẩm phán phải có râu, nhưng điều đó không quan trọng.

—Những chiếc bàn trong phòng sinh hoạt được kê lại với nhau, trông giống hệt như trong tòa án. Tôi, với tư cách bị cáo, bị buộc phải đứng giữa phòng.

Thẩm phán Mitsuru cầm búa gỗ gõ vài tiếng cộc cộc.

“Vậy, phiên tòa bắt đầu. Mời công tố viên Ishidou phát biểu.”

Mời phát biểu… Sao mà tùy tiện thế…

Học tỉ “khụ khụ” cố ý hắng giọng.

“Bị cáo Sado Tarou, là một tên biến thái siêu M. Bộ dạng hưng phấn biến thái của hắn cực kỳ ghê tởm, vì vậy, công tố viên yêu cầu mức án tử hình.”

“Tử, tử hình?”

Tôi hoảng hốt kêu lên.

“Như vậy có quá nặng không ạ?”

“Vậy thì, quyết định bị cáo tử hình, phiên tòa kết thúc.”

“Khoan đã, thẩm phán! Sao mà kết thúc nhanh thế! Nhanh quá rồi!”

“Câm miệng, đồ heo! Tên tội phạm mà còn dám lộng ngôn ba hoa chích chòe!”

Làm, làm sao thế này…

Tôi mặt mũi ngớ người.

“—Phản đối!”

Yuino chỉ vào học tỉ lớn tiếng nói.

“Lời nói của công tố viên vừa rồi thiếu logic!”

Ô ô, nói hay lắm, Yuino!

Cô Mitsuru nhẹ nhàng gật đầu.

“Phản đối được chấp nhận… Vậy thì, mời luật sư bào chữa biện hộ.”

“À? Biện, biện hộ?”

Yuino giật mình, mắt mở to.

“Biện hộ, làm sao mà…”

Cố lên, Yuino!

Mạng sống của tôi giao cho cậu đó!

“Ưm ưm… Dù, dù Tarou là biến thái, nhưng cậu ấy cũng có một mặt dịu dàng, vì vậy mong tòa án tuyên bố vô tội.”

“Phản đối! Lời phát biểu của luật sư bào chữa vừa rồi thiếu logic!”

“Phản đối được chấp nhận.”

“Với lại, mấy cái linh tinh này thật sự quá phiền phức, xin hãy trực tiếp tuyên án tử hình!”

“Tôi cũng đồng ý, vậy thì phán quyết tử hình.”

“?”

Phiên tòa nhanh chóng kết thúc.

Tôi chắc chắn đã bị kết án tử hình.

“Tốt rồi…”

Học tỉ Ishidou chậm rãi tiến lại gần tôi.

Trong tay cô ấy, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây gậy bóng chày kim loại.

“Án tử hình đã định rồi… Hãy để cây gậy công lý này định tội ngươi…”

Có thật là định tuyên án tử hình tôi sao?

“Đâ, đây là án oan! Xin hãy xét xử lại một lần nữa!”

Học tỉ giơ cao cây gậy bóng chày kim loại.

À à, chết rồi… Á, á, á…

Đúng lúc này—

Cánh cửa phòng sinh hoạt bị đẩy mạnh ra.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía cửa.

Người mở cửa bước vào là—

Một cô bé tóc buộc đuôi ngựa lệch sang phải, trông như học sinh tiểu học.

Cô ấy chính là thiên tài năm hai, học tỉ Hiiragi Noa.

Học tỉ Hiiragi nắm lấy tay tôi khi tôi đang định đứng dậy.

“Sado-kun!”

“À, gì thế ạ?”

“Không ổn rồi! Cậu đến đây một chút!”

“À? Ưm, cái này…”

Học tỉ Hiiragi không cho tôi nói thêm lời nào, nắm chặt tay tôi và lao ra khỏi phòng sinh hoạt.

“Học tỉ Hiiragi, chị nói không ổn rồi, rốt cuộc là…”

"Nói tóm lại, cậu hãy đến phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Phát minh ngay!" chị Hiiragi vội vã nói.

Thế là, chúng tôi đến phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Phát minh.

Trong phòng—

Có một thiết bị trông như thể cỗ quan tài làm bằng máy móc. Toàn bộ căn phòng có tổng cộng tám thiết bị như vậy. Căn phòng vốn không lớn, nay ngập tràn máy móc lại càng thêm chật chội.

Tôi ngẩn người nhìn những thiết bị này.

"Chị Hiiragi, những cỗ máy khổng lồ này là..."

"Đó là thiết bị trò chơi thực tế ảo."

"Trò chơi thực tế ảo?"

"Đúng vậy."

Chị Hiiragi gật đầu.

"Đây là một thiết bị giúp kết nối não bộ con người với thế giới ảo, cho phép người chơi phiêu lưu như trong thế giới thực. Hiện tại nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa hoàn thiện."

"À, ra vậy..."

Mặc dù chị ấy giải thích nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn không hiểu lắm, chỉ cảm thấy thật ghê gớm.

"Mà này, chị vừa nói có chuyện ghê gớm lắm là sao?"

"À... Thực ra thì..."

Chị Hiiragi lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về một trong những thiết bị trông giống quan tài kia. Tôi cũng thuận theo ánh mắt chị ấy nhìn sang.

Thiết bị mà chị Hiiragi đang nhìn đến.

Bên ngoài có một tấm vỏ bán trong suốt bao bọc... và bên trong đã có người.

Người bên trong là—

"Đó là... Himura?"

Là Himura Yukinojo, một thiếu niên xinh đẹp với thân hình mảnh khảnh, thành viên của Câu lạc bộ Phát minh.

Himura đang nằm nghiêng trong thiết bị, nhắm mắt tĩnh lặng.

"Lúc Noa không để ý, Himura đã tự ý sử dụng thiết bị này. Khi Noa phát hiện ra, đã dùng chế độ bán cưỡng chế để đánh thức người chơi... nhưng không hiểu sao, Himura lại không tỉnh dậy..."

Vẻ mặt chị Hiiragi lộ rõ vẻ đau buồn, gần như muốn khóc.

"Nếu cứ dừng thiết bị ngay lập tức, không biết não bộ của Himura sẽ bị ảnh hưởng thế nào... Trong trường hợp xấu nhất, em ấy có thể rơi vào trạng thái hôn mê vĩnh viễn, không bao giờ tỉnh lại nữa... Noa rất lo lắng, cho nên mới..."

Cho nên mới gần như mất hết hồn vía mà chạy đến tìm tôi phải không.

"Hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì sao?"

Chị Hiiragi lắc đầu lia lịa.

"Không biết... Tại sao lại thành ra thế này chứ..."

"Kiểu gì... kiểu gì cũng có cách để Himura tỉnh lại mà..."

"Chỉ có một cách duy nhất có thể hiệu quả..."

Chị Hiiragi nói:

"Đó là những người chơi khác cũng tiến vào thế giới ảo này, tìm ra nguyên nhân vì sao Himura không tỉnh dậy, rồi tìm cách giải quyết. Chỉ có cách này thôi."

Chị Hiiragi ngẩng đầu lên.

"Cho nên— làm ơn, Sado-kun! Hãy cùng Noa tiến vào thiết bị này, đi vào thế giới ảo để tìm cách đánh thức Himura!"

"Hả?"

Bảo tôi cùng chị Hiiragi tiến vào thế giới ảo ư...?

Nhưng, nhưng vừa nãy chị Hiiragi không phải đã nói thiết bị này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa hoàn thành sao... Trên thực tế, Himura cũng vì nguyên nhân không rõ mà rơi vào trạng thái hôn mê mà...

Nếu không cẩn thận, có lẽ tôi và chị Hiiragi cũng sẽ giống như Himura mất...

Có lẽ vì những lo lắng trong lòng tôi đã biểu lộ hết trên mặt, chị Hiiragi, người vẫn luôn nhìn tôi, đột nhiên như bừng tỉnh nói:

"Noa... Noa quá ích kỷ rồi... Chuyện này không liên quan gì đến Sado-kun cả..."

Chị ấy lẩm bẩm tiếp:

"Xin lỗi Sado-kun... Việc tiếp theo cứ để Noa tự giải quyết, cậu về đi."

Chị Hiiragi nở một nụ cười có vẻ gượng gạo. Trong nụ cười ấy ẩn chứa sự bất an và sợ hãi.

"..."

Nhìn thấy nụ cười ấy—

"Hệ thống âm thanh trong phòng tôi dạo này không được ổn cho lắm."

"...?"

"Nếu chúng ta thành công đưa Himura trở về, chị có thể giúp tôi sửa âm thanh coi như là lời cảm ơn không? Đối với chị Hiiragi mà nói thì chắc là dễ dàng sửa được thôi phải không?"

Nhìn thấy nụ cười ấy, làm sao tôi có thể cứ thế mà quay về được chứ.

Chị Hiiragi mở to mắt, toàn thân run rẩy.

"Sado-kun..."

"Mọi chuyện cần nhanh chóng, chúng ta mau tiến vào thế giới ảo thôi."

"Sado-kun... Em thích cậu nhất!"

"Oa! Chị Hiiragi, chị Hiiragi!"

Chị Hiiragi đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Bị cơ thể mềm mại ấy áp sát, tim tôi đập nhanh hơn hẳn. Hơn nữa, cơ thể chị Hiiragi còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào như kẹo... Aaa, tôi sắp chịu không nổi rồi...

Ngay lúc đó...

"Mấy, mấy mấy mấy mấy người đang làm gì thế hả?!"

Từ cửa phòng CLB Phát minh, một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Người đó là—

Yuino.

Yuino không biết từ khi nào đã chạy đến CLB Phát minh, mặt đỏ bừng bừng tiến đến chỗ chúng tôi.

"Tại sao hai người lại ôm nhau? Làm ơn, làm ơn mau tách ra!"

Yuino mạnh mẽ nắm lấy vai tôi và chị Hiiragi, muốn kéo chúng tôi ra.

"Yuino, Yuino?"

Tôi hoảng hốt kêu lên.

Yuino hiện đang nắm lấy vai tôi.

Yuino mắc chứng sợ đàn ông, chỉ cần chạm vào đàn ông thì sẽ đấm đối phương.

Cho nên...

"A..."

Yuino ngẩn người một lát, rồi mặt liền tái mét.

"Sợ, sợ sợ sợ sợ quá... Đàn ông đáng sợ quá—!"

"Bụp!"

Yuino giáng một cú đấm vào mặt tôi!

Tôi lập tức ngã lăn ra đất, nhưng rồi lại nhanh chóng bật dậy, dang rộng hai chân nhảy cẫng lên.

"Yay—! Đến rồi, đến rồi, cú đấm cực phê đến rồi—! Bụp chát chát oà! Bụp chát chát chát oà! Phê quá đi mất!"

"Đáng sợ quá đi—!"

Tôi lại bị Yuino đánh một cú trời giáng nữa, đổ gục xuống đất.

"Oà... Oà oà oà..."

Hu hu hu hu hu hu...

Nhưng, tại sao Yuino lại đến đây chứ...?

Không, không chỉ Yuino đến CLB Phát minh. Phía sau Yuino còn có chị Ishidou và cô Mitsuru.

"Uầy, mấy cái quan tài kỳ quái này là gì thế?"

"Quan tài mà không có chút tình thú nào như thế này thì tôi xin miễn nha."

Hai người họ tham quan các thiết bị trò chơi thực tế ảo trong phòng CLB rồi nói vậy.

Tôi ngồi dậy nửa thân trên hỏi:

"Ba người tại sao lại..."

"Vì thấy cậu đột nhiên bị lôi đi, nên bọn này mới lo lắng chạy đến đây chứ sao."

Chị Ishidou nói.

Rồi, chị ấy nhìn về phía chị Hiiragi.

"Cô chính là cái cô bé tí hon đã phá hỏng cửa phòng CLB lần trước phải không! Tôi cũng không rõ lắm, nhưng lúc đó cô có tặng hoa cho cái tên Heo Tarou đó mà phải không?"

"Noa... Noa không phải bé tí hon!"

"Nhìn y hệt một cô bé tí hon mà."

"Noa không phải! Mà nói đến đây, chị cũng bé tí hon chứ gì? Mọi mặt đều bé tí hon đó!"

Chị Hiiragi vừa hét lớn, vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực phẳng lì của chị Ishidou. Chị Ishidou nhận ra ánh mắt đó.

"Gì chứ— Cô mới bé tí hon đó! Đồ ngực phẳng!"

"Im đi! Đồ ngực phẳng!"

Hai người họ bắt đầu chửi rủa nhau bằng từ "ngực phẳng" một cách dữ dội.

Nói thế nào nhỉ...

Theo con mắt của người ngoài cuộc thì cuộc tranh cãi này chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Hai người đừng nói nữa."

Người can thiệp hòa giải là cô Mitsuru.

Chị Ishidou nhìn cô Mitsuru với vẻ mặt đáng sợ.

"Nhân cơ hội này, làm rõ xem ngực ai nhỏ hơn đi!— Chị Mitsuru, chị nói thật đi, ngực ai nhỏ hơn!"

"Không cần khách sáo, cứ nói thẳng ra!"

"Ngực ai nhỏ hơn ư...?"

Cô Mitsuru nhìn nhìn ngực của cả hai người.

"Ưm ưm, cả hai người đều rất nhỏ, gần như có thể coi là không có. Cho nên, nói cách khác là giống nhau."

"Đều rất nhỏ..."

"Gần như không có..."

Chị Ishidou và chị Hiiragi đứng đơ ra vì sốc.

Cả hai người đều có thể coi là không có...

Điều này hơi quá đáng rồi, dù là sự thật cũng không thể nói ra mà.

Yuino, người đã tỉnh táo lại khỏi trạng thái sợ đàn ông, nhìn chị Hiiragi với vẻ hơi giận dữ.

"Chị ngực phẳng— không, là chị Hiiragi, tại sao chị lại dẫn Tarou đi? Là để đưa cậu ấy đến chỗ không có người rồi ôm lấy cậu ấy phải không?"

"Không, không phải! Vừa nãy là vì quá cảm động nên không kìm được... Cho nên, cho nên tôi đã nói là không phải mà!"

Chị Hiiragi mặt đỏ bừng, hai tay không ngừng vẫy vẫy nói.

Và rồi...

Chị Hiiragi kể lại những gì vừa nói với tôi cho chị Ishidou và những người khác nghe.

"Ra vậy... Cho nên cô mới đến nhờ Heo Tarou giúp..."

"Đúng vậy... Trong trường này, người Noa có thể nhờ vả, chỉ có Sado-kun thôi..."

"Ưm ưm..."

Chị Ishidou khoanh tay, suy nghĩ một lát.

"Tôi biết rồi! Vậy thì, chúng ta cũng đi giúp cứu cái tên Himura đó đi!"

Chị Ishidou kêu lên.

"Hả?"

Chị Hiiragi lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

"Tại, tại sao..."

"Tôi là Thần, là Chủ tịch của Câu lạc bộ Tình nguyện số 2, người thực hiện mong muốn của học sinh mà! Nhìn thấy học sinh gặp khó khăn, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được!"

"Tôi... Tôi là vì thấy Tarou và chị Hiiragi ở riêng với nhau, không biết sẽ làm ra chuyện gì, tôi cảm thấy rất bất an, cho nên bất đắc dĩ..."

"Tôi cũng đến giúp đi, trông có vẻ vui lắm."

Họ dễ dàng quyết định sẽ giúp đỡ.

"..."

Chị Hiiragi ngơ ngác một lát, rồi cúi đầu nói:

"Cảm ơn mọi người... Thực sự rất cảm ơn mọi người..."

Chị Ishidou nhìn nhìn thiết bị.

"Ưm ưm, ở đây tổng cộng có tám thiết bị, một cái là của cái tên Himura đó đang dùng, chúng ta hiện có năm người ở đây, vậy nghĩa là còn hai người có thể tiến vào thế giới ảo nữa phải không?"

"Đúng vậy."

"Đằng nào cũng vào rồi, đông người một chút chẳng phải tốt hơn sao?"

Nói xong, chị Ishidou lấy điện thoại ra.

Và rồi—

"...Chị Ishidou, chị nói có chuyện khẩn cấp là chuyện gì thế?"

"...Làm gì thế? Còn nói là nếu không đến ngay thì sẽ giết tôi nữa chứ."

Chị Ishidou đã gọi người bạn thân của tôi là Hayama Tatsuyoshi và bạn thân của Yuino là Mamiya Yumi đến.

Tatsuyoshi là một chàng trai tóc vàng nhỏ nhắn, bề ngoài trông có vẻ hơi giống một tên bất lương, nhưng thực ra lại là một học sinh cực kỳ ưu tú. Ngoài ra, cậu ấy còn có sở thích biến thái là giả gái.

Mamiya-san thì là một cô gái mảnh mai với mái tóc dài buộc hai bím, cũng là người thừa kế của Mamiya-ryuu Anma-jutsu, một loại kỹ thuật mát xa kỳ lạ.

"Tôi có chuyện muốn nhờ hai người giúp."

Chị Ishidou mỉm cười kể rõ đầu đuôi câu chuyện...

Kết quả là...

"Hả?"

"Cái gì?"

Hai người họ mở to mắt.

"Vì cái tên Himura đó..."

"Mà phải tiến vào thế giới ảo ư...?"

"Đúng vậy! Cho nên, bây giờ mau vào cái thiết bị giống quan tài này đi!"

Chị Ishidou nói.

"T-tại sao chúng ta nhất định phải đi chứ?" Mamiya Yumi gào lên.

"Tự dưng lôi chúng tôi ra đây rồi bắt làm cái chuyện đâu đâu này— khụ khụ!" Lời Mamiya Yumi đang nói dở thì biến thành tiếng rên rỉ… Ấy là bởi vì Ishidou Mio đã giáng một cú đấm vào bụng cô bạn.

Chị ấy liền túm lấy Mamiya Yumi đang bất tỉnh nhân sự, ném vào trong cái thiết bị kia.

Rồi, chị Mio quay sang nhìn Hayama Tatsuyoshi.

Tatsuyoshi toàn thân run bần bật.

"… Còn cậu?"

"Đ-đương nhiên là tớ sẵn lòng giúp đỡ rồi! A ha!"

Tatsuyoshi cười gượng gạo, tự giác nằm vào trong thiết bị.

Chị Mio "ừm" một tiếng, gật đầu vẻ hài lòng, rồi lập tức quay sang nhìn chúng tôi.

"Thế thì, chúng ta cũng lên đường đến thế giới ảo thôi!"

Chị ấy lớn tiếng nói.

—Thế là, bảy người chúng tôi cứ thế nằm gọn trong những cái thiết bị hình quan tài.

Theo lời giải thích trước đó của chị Hiiragi Noa, chúng tôi đã đeo một thứ giống như vòng cổ có sẵn trong thiết bị.

Sau đó, ấn nút bắt đầu.

Kết quả là—

"…?"

Thế giới trước mắt bỗng nhiên vặn vẹo, rồi đột ngột biến mất, y như lúc ta tắt nguồn tivi vậy.

Và trong một khoảnh khắc, mọi cảm giác trên cơ thể đều hoàn toàn biến mất.

"Hơ…?"

Đến khi tôi lấy lại ý thức—

… Người đã đứng trên một con phố lạ hoắc.

"À…?"

Đây trông giống như Châu Âu thời trung cổ, tuy không quá phồn vinh nhưng lại mang cảm giác ấm áp – một cách tự nhiên, nơi này gợi cho tôi ấn tượng như vậy. Thật sự là một cách vô thức, tôi đã nghĩ thế.

"Tôi vừa nãy còn đang ở phòng sinh hoạt của CLB Phát minh mà…"

Đây chính là bên trong thế giới ảo sao…?

Tôi tự nhìn toàn thân mình.

Hai tay tôi mở ra rồi nắm chặt lại.

Đúng là quá đỉnh…

Cảm giác chẳng khác gì hiện thực cả…

Đúng lúc đó—

"C-cái gì thế này?"

"Ơ, ơ?"

"A, á á á! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Từ bên cạnh vọng lại một tràng náo động.

Những tiếng nói ấy là của chị Ishidou Mio và các bạn đi cùng tôi vào thế giới ảo…

Tôi nhìn về phía có tiếng động—

"Á á?"

—Không khỏi giật nảy mình.

Trước mắt tôi, đứng là chị Ishidou Mio, Yuino Arashi và chị Hiiragi Noa.

Đúng là các chị ấy rồi.

Nhưng không hiểu sao, cả ba người đều bị teo nhỏ lại.

Cảm giác chừng như… những bé gái bảy tuổi.

Là những cô bé đáng yêu khiến người ta chỉ muốn đưa tay xoa đầu.

Ba người sau khi biến thành dạng này, cúi đầu nhìn cơ thể mình, vẻ mặt hết sức hoảng loạn.

"T-tại sao, ai cũng biến nhỏ…?"

Tôi đứng đờ ra, lẩm bẩm.

Kết quả, chị Ishidou Mio lườm tôi.

"Tao biết quái đâu! Vừa tỉnh dậy đã thấy mình thành ra thế này rồi!"

Chị ấy quát lên:

"Này, bé hạt tiêu kia! Rốt cuộc chuyện này là sao?"

"No… Noa cũng không biết…"

"Cái gì mà không biết? Đây chẳng phải là cái máy cô chế tạo ra sao?"

"Đúng là nói vậy thật… nhưng mà, Noa thực sự không biết… tại sao lại biến thành bộ dạng này…!"

Chị Hiiragi Noa nói như sắp khóc.

Rồi, chị ấy chợt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

"Noa thử hiển thị thông tin cá nhân xem sao! Biết đâu có thể phát hiện ra điều gì…"

Nói đoạn, chị ấy nhìn lên bầu trời gần đó.

Kết quả…

Trong không gian nơi tầm mắt chị ấy chú mục, hiện ra những dòng chữ có khung viền.

"Đây chính là màn hình thông tin cá nhân. Chỉ cần nghĩ trong đầu là 'muốn xem thông tin cá nhân', nó sẽ hiện ra."

Màn hình thông tin cá nhân này, hiển thị đầy đủ tên họ, nghề nghiệp, HP tối đa, MP tối đa, tấn công và phòng thủ, v.v., những mục thường thấy trong game RPG.

Chị Hiiragi Noa chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình thông tin.

"Ơ kìa, chỗ nào lạ trong màn hình thông tin cá nhân ấy nhỉ…?"

Chị Hiiragi Noa mở to mắt.

"Ô-ô nghề nghiệp…"

"Nghề nghiệp?"

Chúng tôi đồng thanh thốt lên, ánh mắt đổ dồn vào ô nghề nghiệp.

Trên đó viết thế này:

*Nghề nghiệp: Tiểu nữ (幼女)*

Chúng tôi kinh ngạc đến không nói nên lời.

Nghề nghiệp… tiểu nữ…

Chị Hiiragi Noa mặt mày tái mét.

"C-cái này kỳ lạ quá… Nghề nghiệp lúc bắt đầu game đáng lẽ phải là 'Lữ khách'… đáng lẽ không có nghề 'Tiểu nữ' mới đúng…"

"Nghề nghiệp của chúng tôi cũng…"

"Biến thành tiểu nữ luôn rồi kìa…"

Yuino Arashi và chị Ishidou Mio nói tiếp. Cả hai đều mở màn hình thông tin của mình ra, cẩn thận xem xét.

Trang phục của tôi rất bình thường, không biết nghề nghiệp là gì nhỉ? Tôi tò mò lắm, đang định mở màn hình thông tin ra thì—tôi chợt nhận ra…

"Ơ…?"

Trên con phố giống Châu Âu thời trung cổ này.

Người qua lại rất đông.

Nhưng…

Tuyệt nhiên không một bóng phụ nữ trưởng thành.

Đi trên đường toàn là những bé gái—tức là tiểu nữ.

Trên đường chỉ có tiểu nữ mà thôi.

Các chị cũng theo ánh mắt tôi, nhìn thấy cảnh tượng này, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Tại sao… toàn bộ đều là tiểu nữ…"

Các chị mặt mày kinh hãi, đương nhiên tôi cũng vậy.

Còn đàn ông thì rất bình thường, có thiếu niên, thanh niên, người già… nhưng phụ nữ thì khác, chỉ có tiểu nữ.

"Sao lại thế được… tại sao…"

Chị Hiiragi Noa lẩm bẩm.

Rốt cuộc chuyện này… là sao đây…?

Tôi bừng tỉnh.

"Đ-đúng rồi! Bác sĩ Mitsuru và Tatsuyoshi, với Mamiya Yumi đâu rồi?"

"Nhắc mới nhớ, chẳng thấy họ đâu cả."

Chúng tôi nhìn quanh.

Nhưng, hoàn toàn không thấy bóng dáng bác sĩ Mitsuru và họ đâu cả.

"Cái game ảo này chia bốn người một nhóm… nhưng mà thông thường, ba người còn lại đáng lẽ cũng đã tự lập thành một nhóm rồi…"

Chị Hiiragi Noa lộ vẻ mặt bối rối nói:

"Noa và chúng ta biến thành tiểu nữ… trên phố cũng toàn là tiểu nữ… lại có ba người chơi mất tích… Quá nhiều chuyện vô lý rồi…"

Chị Hiiragi Noa như chợt nghĩ ra điều gì đó.

"Đ-đúng rồi! Trước tiên phải thu thập thông tin! Hãy hỏi dân làng trước đã!"

Cơ bản của game RPG chính là nói chuyện với dân làng để thu thập thông tin.

Game ảo này được xây dựng dựa trên game RPG thông thường, chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Chúng tôi tìm một người đàn ông râu ria đi ngang qua, hỏi ông ta.

Tại sao trên con phố này chỉ có tiểu nữ thôi?

Sau khi hỏi…

"Đó là vì ma thuật của Đại Ma Vương Himura."

Dân làng trả lời:

"Đại Ma Vương Himura độc ác đã sử dụng ma thuật, biến tất cả phụ nữ trên thế giới thành tiểu nữ. Cho nên, tất cả phụ nữ đều biến thành tiểu nữ cả rồi…"

Chúng tôi không khỏi im lặng.

Đại Ma Vương Himura, chẳng lẽ chính là…

"Vì toàn là tiểu nữ, nên đàn ông không thể yêu đương… vì là tiểu nữ, nên không thể sinh con… Cứ thế này, loài người sẽ không thể nối dõi tông đường, sẽ diệt vong mất…"

Dân làng mặt mày ảm đạm, lẩm bẩm nói.

Tổng thể, quả thực là cảm nhận được một cuộc khủng hoảng của thế giới.

"Ưm, chuyện đó khoan hãy nói…"

Ánh mắt của người dân làng bỗng nhiên trở nên sắc lạnh.

Rồi…

"Ngươi… khó chịu thật đấy, có thể đứng xa ta một chút được không?"

Ông ta nói vậy.

Và là nói với tôi.

"Ơ…? L-là tôi sao?"

"Ngoài ngươi ra thì còn ai nữa, đáng ghét. A, phiền chết mất! Vừa nhìn thấy mặt ngươi là thấy bực bội rồi!"

"…………"

A…

Tại sao lại đột nhiên thốt ra những lời khó nghe như vậy chứ?

"Hừ! Ngươi tốt nhất là chết sớm đi!"

Thốt ra câu đó xong, người dân làng bỏ đi.

Tôi mặt mày đờ đẫn.

Bảo tôi chết sớm đi…

Không quá đáng lắm sao…?

Các chị nhìn tôi một cách khó hiểu.

"Sado Tarou, cậu đã làm gì ông ta vậy?"

"Chẳng làm gì cả… đúng hơn là, tôi vừa mới biết ông ta mà…"

"Kỳ lạ quá… Trong lập trình không thể nào xảy ra chuyện NPC lại buông lời ác ý với người chơi như thế được… Mọi chuyện đều quá kỳ lạ rồi…"

Chị Hiiragi Noa khoanh tay suy nghĩ.

Sau đó, chúng tôi còn hỏi thêm vài người dân làng nữa.

Tổng hợp lại tất cả nội dung—

Một ngày nọ, Đại Ma Vương Himura đã đến thế giới này.

Đại Ma Vương Himura đã thi triển ma thuật, biến tất cả phụ nữ trên thế giới thành tiểu nữ.

Cứ thế này, loài người sẽ không có con cháu, thế giới sẽ diệt vong.

Để cứu thế giới, chỉ có cách đánh bại Đại Ma Vương Himura, hóa giải ma thuật biến thành tiểu nữ.

Đại Ma Vương Himura sống trong Lâu đài Ma Vương ở Lục địa Bắc.

"Nghe thì là thế, còn nữa…"

Chị Hiiragi Noa ngước nhìn tôi.

"Tại sao mọi người lại ghét học đệ Sado đến thế chứ…?"

"Tôi mới là người muốn hỏi đấy chứ…"

Nói đoạn, tôi thở dài một hơi.

Rốt cuộc là vì sao, tất cả dân làng đều nói chuyện khó nghe với tôi như vậy chứ?

Tôi hoàn toàn không hiểu.

Tôi đã làm gì sai chứ?

"Xem ra, việc thế giới này trở nên kỳ lạ như vậy, đều là lỗi của Đại Ma Vương Himura."

"Chị Hiiragi Noa, Đại Ma Vương Himura, chẳng lẽ chính là tên đó…"

"C-chắc là tên đó rồi…"

Tôi và chị Hiiragi Noa nhìn nhau với vẻ mặt bất lực.

Bây giờ trong đầu chúng tôi, chắc đều hiện lên khuôn mặt của tên sở khanh gầy gò thích trẻ con kia.

Chúng tôi đến thế giới này là vì tên đó đấy chứ… Tại sao…

"Nhưng, tại sao hắn ta lại chuyển đổi thành Đại Ma Vương đã tồn tại từ đầu chứ…? Người chơi bình thường không thể làm được chuyện này…"

Nói tóm lại…

Mục tiêu của chúng tôi là Lâu đài của Đại Ma Vương Himura.

Gặp được Đại Ma Vương Himura, hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, về sự thay đổi của thế giới này, cũng như lý do Himura không trở về thế giới thực, chắc chắn sẽ rõ ràng thôi.

"Đại Ma Vương là sự tồn tại mạnh nhất trong thế giới này. Cho nên, Noa nghĩ chúng ta cũng cần phải tăng cường năng lực của mình."

Chị Hiiragi Noa nói.

"Cái gọi là tăng cường năng lực… chính là đánh bại quái vật để có kinh nghiệm, nâng cấp độ hay gì đó đúng không…"

Game RPG thông thường là như vậy, nên tôi đã nói ra.

Chị Hiiragi Noa lắc đầu.

"Trong game này, không có khái niệm kinh nghiệm hay nâng cấp độ."

"Ơ? Thế thì, làm thế nào để mạnh lên chứ…"

"Phải mua vũ khí và giáp ở cửa hàng, như vậy thì sẽ mạnh lên."

Theo lời giải thích của chị Hiiragi Noa, chỉ cần mua vũ khí và giáp ở cửa hàng rồi trang bị vào, không chỉ lực tấn công và phòng thủ sẽ tăng lên, mà HP tối đa và MP tối đa cũng sẽ tăng theo.

Thế nên, chỉ cần mua vũ khí và giáp trụ thật mạnh, trang bị lên người là toàn bộ năng lực sẽ tăng vọt. Chiêu thức hay bùa chú cũng sẽ khác biệt tùy theo trang sức hay trang bị.

Hơn nữa, nếu phối hợp một số vũ khí và giáp trụ đặc thù, năng lực sẽ tăng vọt một cách vượt bậc, đồng thời còn có thể học được những chiêu thức và bùa chú đặc biệt. Trang bị cả vũ khí lẫn giáp trụ cùng một hệ thống sẽ giúp toàn bộ năng lực tăng lên đáng kể; thậm chí có cả chiêu thức mê hoặc quái vật mang tên “Mị Hoặc”, nếu chọn trang bị trông thật ngầu.

"Tức là, muốn mạnh hơn thì chỉ có cách thu thập trang bị thôi sao...?"

"Đúng vậy. Thế nên, phải tìm cách kiếm tiền. Muốn kiếm tiền thì có thể đánh bại quái vật, nhận và hoàn thành các nhiệm vụ, hoặc làm thêm ở các cửa hàng."

"Ra vậy..."

Tôi gật đầu.

Ishidou-senpai khoanh tay.

"Mọi thứ đều phụ thuộc vào tiền, cuộc sống quả thật khó khăn mà."

"Nói thế thì quá thẳng thừng rồi... Thế giới ảo này vẫn chưa hoàn thiện, còn nhiều chỗ cần cải thiện, ngay cả cách tăng cấp cũng nên được xem xét lại."

Noa-senpai có vẻ hơi thất vọng nói.

"Thôi thì, trước tiên cứ đến cửa hàng bán vũ khí và giáp trụ đi. Cứ mua trang bị tốt nhất ở đó, không cần lo lắng về tiền đâu, có nhiều lắm."

"Nhiều ư?"

"Đúng vậy."

Noa-senpai mỉm cười, rồi lấy ra một cái túi trông như chứa đầy tiền. Số tiền hiển thị trên đó là...

50 vạn G?

Nhân tiện, 'G' hình như là đơn vị tiền tệ của thế giới này.

"Ban đầu, người chơi chỉ có 2.000 G khi bắt đầu game. Nhưng trước khi vào thế giới game, Noa đã dùng chút thủ thuật để tăng tiền lên. Có số tiền này rồi thì không cần bận tâm đến chuyện thiếu tiền nữa đâu."

Trong thế giới game này, tiền chính là ông chủ. Có số tiền này, chắc chắn việc phiêu lưu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chúng tôi đi đến cửa hàng bán vũ khí và giáp trụ. Biển hiệu cửa hàng có hình một thanh kiếm và một chiếc khiên.

Chúng tôi bước vào cửa hàng. Bên trong khá rộng rãi. Khắp cửa hàng trưng bày đủ loại vũ khí và giáp trụ.

Và rồi...

Chủ cửa hàng cũng là một bé gái.

Đáng lẽ phải là một phụ nữ trưởng thành, nhưng giờ lại biến thành một bé gái vô cùng đáng yêu. Vừa thấy chúng tôi, bé gái đó liền lớn tiếng nói: "Hoan nghênh quý khách!"

Chúng tôi quan sát khắp cửa hàng.

"Ồ, có rất nhiều vũ khí trông mạnh mẽ quá!"

Ishidou-senpai nói.

Quả thật, có rất nhiều vũ khí và giáp trụ trông rất "khủng".

Ngay lúc đó...

Tôi bỗng cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình.

Nhìn kỹ thì—

Bé gái chủ cửa hàng đang trừng mắt nhìn tôi. Không hiểu sao, gương mặt nó hiện lên vẻ đáng sợ khi nhìn tôi.

"Anh... thật kinh tởm."

"Ơ...?"

Nó vừa nói gì thế?

"Tôi bảo anh kinh tởm, cút ra ngoài ngay! Anh đồ biến thái!"

"Hảá?"

Đến cả một bé gái cũng chửi tôi...

Bé gái nhặt lên một thanh kiếm trong cửa hàng.

"Nếu anh không ra ngoài... tôi đành phải giết anh thôi."

"Tại sao?"

S-sao lại thế chứ... Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, tại sao lại bị đòi chém chứ... Hahaha...

Khí tức hung hãn của bé gái khiến tôi... phấn khích lạ thường.

"Á!" Bé gái hét lên rồi vung kiếm trên tay.

"Ố!"

Tôi chật vật né đòn của nó. Nó thật sự muốn chém tôi sao?

"Cô bị làm sao vậy, tự nhiên vung kiếm chém người thế?"

"Ta-Tarou, cậu không sao chứ? Làm, làm ơn dừng lại đi!"

"Dừng lại!"

Các senpai, Yuino và Noa-senpai cố gắng hết sức giữ chặt bé gái chủ cửa hàng.

Tôi nhân cơ hội này, vội vã chạy ra khỏi cửa hàng.

"Phù... thật thảm hại..."

Tôi hít một hơi thật sâu bên ngoài cửa hàng.

Đúng lúc đó— tôi nhận ra...

Những người trên phố...

Tất cả đều...

Nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm, khinh miệt, căm ghét. Từ những cậu bé, thanh niên, người già... cho đến cả các bé gái trên phố cũng vậy...

Và rồi...

"Đồ biến thái!"

"Kinh tởm quá!"

"Mau chết đi!"

Những người trên phố thay nhau chửi rủa, rồi ném đá vào tôi.

"Ối!"

Vô số viên đá bay trúng người tôi. Đương nhiên, trong đó cũng có đá do các bé gái ném.

Vì thế, tôi—

"A hí nha á á á—!"

Thật là quá sướng đi mà! Á á á!

Tôi nở nụ cười trong suốt, bình thản như một vị thánh, dang rộng hai tay hét lớn:

"Mọi, mọi người trên phố! Hãy ném thêm thật nhiều đá vào tôi đi! Cứ ném đi, cứ ném đi, ném nữa đi—! A í ú ú ú!"

Những viên đá bay tới càng nhiều hơn. Những người chửi rủa tôi cũng tăng lên.

Sướng ơi là sướng!

Đau thì có đau đấy, nhưng mà sướng kinh khủng! Ô ô! Tôi thật vui vì mình là một người thích bị ngược đãi!

"Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao đây?"

Ishidou-senpai vừa bước ra khỏi cửa hàng vừa kinh ngạc nói.

"Đợi, đợi đã, mọi người dừng lại!"

"Làm ơn dừng lại!"

"Dừng lại!"

Các senpai, Yuino và Noa-senpai gầm lên.

Mọi người trên phố nhanh chóng tản đi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ishidou-senpai hỏi.

Tôi, sau khi bình tĩnh lại từ sự hưng phấn của kẻ siêu M, lên tiếng:

"Em không biết... Tự nhiên mọi người cứ chửi mắng rồi ném đá vào em..."

Tôi thật sự không hiểu tại sao nữa.

"Rốt cuộc tình hình bây giờ là sao đây... À phải rồi, Sado-kouhai. Cậu hãy hiển thị màn hình thông tin cá nhân của cậu đi. Sau khi xem cái đó, có lẽ chúng ta sẽ biết tại sao người trên phố lại đối xử quá đáng với cậu như vậy..."

"Vâng, em biết rồi."

Tôi mạnh mẽ nghĩ trong lòng "Màn hình thông tin cá nhân hiện ra".

Màn hình thông tin cá nhân được chiếu lên không trung. Nó bao gồm tên, nghề nghiệp, HP tối đa và MP tối đa của tôi.

Mọi người đứng cạnh tôi cùng nhìn.

"Á! Đ-đây là..."

Tất cả đồng thanh kêu lên.

Vấn đề nằm ở mục "Nghề nghiệp", giống như của các senpai.

Trên đó viết:

『Nghề nghiệp: Biến thái』

"Noa không nhớ là có nghề nghiệp này!"

Đ-đúng là tôi là một tên siêu M đại biến thái thật. Nhưng đây đâu phải là nghề nghiệp! Tuyệt đối không phải!

"Ra vậy... Vậy thì, tất cả những bí ẩn đã được giải đáp..."

Ishidou-senpai nghiêm túc lẩm bẩm:

"Nghề nghiệp của Tarou là Biến thái... Tức là, trong thế giới game này, Tarou bị nhận định là biến thái, thế nên người trên phố mới lạnh nhạt với cậu như vậy, vì cậu là một tên biến thái kinh tởm."

"S-sao lại thế này..."

Tôi kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

"Mục nghề nghiệp lại có cả 'bé gái' mà còn có cả 'biến thái' nữa, điều này thật sự quá kỳ lạ... Chắc chắn là có ai đó đã sửa đổi mã lập trình..."

Noa-senpai lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm nghị.

Cả hiện trường trở nên vô cùng kỳ quái. Mọi người đều im lặng.

"Tóm lại—"

Ishidou-senpai nói.

"Cứ theo kế hoạch ban đầu, chúng ta đến lâu đài của Đại Ma Vương Himura thôi."

"À, vâng, chỉ còn cách đó thôi."

"Trước tiên, chúng ta sẽ quay lại cửa hàng vừa nãy để mua vũ khí và giáp trụ. Tarou cứ đợi bên ngoài đi, phần của cậu bọn tớ sẽ mua giúp."

"À, vâng..."

Tôi gật đầu.

Và rồi—

Chúng tôi mua những trang bị đắt nhất con phố này.

Ishidou Mio

Nghề nghiệp: Nữ Chiến binh bé nhỏ

Vũ khí: Gậy thép

Đầu: Băng đô xinh đẹp

Thân trên: Giáp trụ sắt

Thân dưới: Váy chiến đấu

Trang sức: Vòng tay nguy hiểm

Yuino Arashi

Nghề nghiệp: Nữ Võ sĩ bé nhỏ

Vũ khí: Găng tay sắc bén

Đầu: Mũ vải đẹp mắt

Thân trên: Áo diễn viên

Thân dưới: Váy diễn viên

Trang sức: Giáp cổ tay chắc chắn

Hiiragi Noa

Nghề nghiệp: Pháp sư bé nhỏ

Vũ khí: Gậy phép

Đầu: Mũ phù thủy

Thân trên: Áo choàng pháp sư

Thân dưới: Váy thần thánh

Trang sức: Mặt dây chuyền tinh linh

Sado Tarou

Nghề nghiệp: Biến thái

Vũ khí: Cần câu vén váy

Đầu: Không có

Thân trên: Quần áo rách rưới

Thân dưới: Quần dài đáng xấu hổ

Trang sức: Tạp chí khiêu dâm

"Đợi, đợi đã!"

Tôi kích động kêu lớn.

"T-trang bị của em sao lại kỳ quặc thế này!"

"Cái đó cũng hết cách mà. Với nghề nghiệp 'Biến thái' của cậu, chỉ có thể trang bị được mấy thứ này thôi."

Ishidou-senpai lãnh đạm nói.

Nghề nghiệp khác nhau thì vũ khí và giáp trụ có thể trang bị cũng khác nhau.

Ừm, cái này thì tôi biết mà!

Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, cái này cũng quá...

Hơn nữa, ngoài tôi ra, những người khác đều được trang bị vũ khí và giáp trụ tốt, nên HP đã tăng đến tối đa, lực tấn công cũng tăng lên đáng kể... Chỉ có tôi là gần như không thay đổi, tại sao vậy chứ?

Ngoài ra, mục nghề nghiệp cũng thay đổi một chút tùy theo trang bị, nhưng tôi vẫn cứ là "biến thái" mãi...

"Khốn kiếp... Thế này thì chiến đấu kiểu gì đây..."

Tôi vừa lắc lư cây cần câu vén váy vừa lẩm bẩm.

Mà nói đến cái thứ dùng để vén váy này thì...

Mặt tôi sắp khóc đến nơi, tiện tay vung đại cây cần câu một cái.

Đúng lúc đó...

Cái móc kim loại ở đầu cần câu—

Móc trúng váy của Noa-senpai.

"Á, xin lỗi!"

Tôi muốn gỡ cái móc ra nên luống cuống kéo cần câu lên.

Kết quả—

Cứ thế vén tung váy của Noa-senpai lên, chiếc quần lót nhỏ của cô ấy lộ ra hoàn toàn...

"Á, òa!"

"Phụt! X-x-x-x-xin lỗi, Noa-senpai!"

Noa-senpai mặt đỏ bừng, vội vàng đè váy xuống.

Tôi cũng cực kỳ căng thẳng, vung vẩy cần câu.

Cái móc đang mắc vào váy của Noa-senpai cuối cùng cũng được gỡ ra.

Nhưng...

Cái móc vừa được gỡ ra, lần này lại móc trúng váy của Yuino—

"Á... nha á á!"

"Ôi! X-xin lỗi mà, Yuino!"

Váy của Yuino bị vén lên, cô ấy nước mắt lưng tròng ngồi thụp xuống.

Cái quái gì thế này!

Thế này không phải tôi đúng là đồ biến thái thật rồi sao?

"Cái, cái này phải gỡ ra ngay lập tức... Hây!"

Tôi dùng sức kéo mạnh cần câu lên.

Cái móc đã được gỡ ra.

Cái móc lủng lẳng trong không trung.

Lại bất ngờ móc trúng váy của Ishidou-senpai.

"Ta-Tarou?"

"Ô ô! X-xin lỗi Ishidou-senpai!"

Chết rồi!

Không gỡ nhanh thì tôi sẽ bị Ishidou-senpai giết mất!

Vì quá lo lắng, tôi dùng sức mạnh hơn lúc nãy.

"Ư, ồ!"

Tôi dùng sức nhấc cần câu lên...

Kết quả là một loạt động tác đó, váy của Ishidou-senpai cũng...

"Á..."

Chiếc váy hoàn toàn bị tôi kéo lên.

Chiếc quần lót màu trắng của cô ấy, quả thật là nhìn rõ mồn một—

Sát khí kinh hoàng tràn ngập khắp nơi.

“Nhìn, nhìn xem ra là… cậu muốn chết thật rồi phải không…?”

Chị Ishidou Mio giơ cây gậy sắt lên.

“Không, không phải thế đâu chị! Em không cố ý—”

“Cái đồ biến thái này!”

“A á á!”

Tôi suýt bị chị ấy đánh chết.

Chúng tôi rời khỏi phố.

Địa điểm tiếp theo sẽ là…

“Thành Tortus ở phía Đông Bắc.”

Chị Hiiragi Noa nói:

“Trong thành Tortus có một vị quốc vương đang cai trị đại lục này. Sau khi gặp quốc vương, chúng ta có thể nhờ ông ấy mở cánh cổng dẫn đến Trung đại lục. Theo tình tiết vốn có trong cốt truyện, ông ấy sẽ nhờ chúng ta tiêu diệt quái vật ở Tháp Tây để đổi lấy điều kiện mở cổng… Đấy là theo cốt truyện ban đầu thôi…”

Chị Hiiragi Noa nhíu mày.

“Nhưng mà… thế giới game này có rất nhiều thiết lập trở nên kì lạ rồi, nên không đi tiếp về phía trước thì cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì…”

“Tóm lại, cứ đi về phía cái thành nào đó ở Đông Bắc là được đúng không? Vậy thì đi thôi!”

Chị Ishidou Mio đầy năng lượng nói.

Ngay lúc đó—

Một bản nhạc nhẹ nhàng “vù vù” vang lên xung quanh chúng tôi.

Ấy, đây là nhạc gì vậy nhỉ?

“Đây là… nhạc khi gặp quái vật! Quái vật xuất hiện rồi!”

Đúng như lời chị Hiiragi Noa nói—

Trước mắt chúng tôi xuất hiện quái vật, chặn đường đi.

“Ba con Plu-po, xuất hiện!”

Dòng chữ này hiện lên giữa không trung.

Đây là quái vật tên là Plu-po, hơn nữa còn xuất hiện cùng lúc ba con.

Cả bốn người chúng tôi chuẩn bị vũ khí.

Nhưng mà—

Vừa nhìn thấy quái vật, tất cả chúng tôi đều mở to mắt.

“Cái thứ này là… quái vật ư…?”

Đó là một sinh vật tròn vo màu vàng, dài khoảng một mét.

Ngay chính giữa còn có đôi mắt to tròn đáng yêu và một cái miệng nhỏ.

Nên nói thế nào nhỉ…

“Dễ… dễ thương quá…”

Tôi không kìm được khẽ lẩm bẩm.

“Ừm, dễ thương thật…”

“Đáng yêu ghê…”

Yuino Arashi và chị Hiiragi Noa cũng nói với vẻ mặt dịu dàng.

“Plu-po là quái vật yếu nhất trong thế giới game này… Có, có điều không ngờ chúng lại đáng yêu đến thế…”

Cả người Plu-po run rẩy.

Trông có vẻ rất sợ hãi.

Cái vẻ sợ sệt của nó cũng đáng yêu nữa… khiến tôi cảm thấy như tâm hồn được chữa lành…

Một trong ba con—Plu-po A, ra sức nhào về phía Yuino Arashi.

Nhưng Yuino Arashi hoàn toàn không bị thương chút nào.

Ngược lại, Plu-po bị bật ngược lại, ngã lăn ra đất. Đôi mắt nó hiện lên biểu tượng “ngất xỉu”.

Hai con Plu-po B và Plu-po C còn lại, với vẻ mặt lo lắng, tiến đến gần nó, như thể đang an ủi nó, không ngừng kêu “Plu-plu”.

Đáng… đáng yêu quá đi mất…

Đối mặt với con Plu-po đang nằm bệt trên đất—

“Hự!”

Chị Ishidou Mio vung gậy sắt xuống.

A á á, Plu-po A bị đập nát thảm hại, những giọt dịch vàng bắn tung tóe khắp nơi.

“Đã tiêu diệt Plu-po A!

Nhận được 2G.”

“…………”

Im lặng như tờ, cả hiện trường chìm trong tĩnh lặng.

“Tuyệt quá! Đã đập tan nó rồi!”

Chị Ishidou Mio giơ gậy sắt lên, reo hò vui sướng.

“Chị, chị Mio…”

“Hả? Gì thế?”

“À ừ, không có gì ạ…”

Thật không ngờ, chị ấy lại ra tay được với cả một sinh vật đáng yêu đến thế…

Chị Ishidou Mio không hề để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của tôi, Yuino Arashi và chị Hiiragi Noa, tầm mắt chị ấy lập tức chuyển sang hai con Plu-po còn lại.

“Được rồi, giải quyết luôn hai con này nữa thôi!”

Hai con Plu-po giật mình, run bần bật.

Sau đó—

Có lẽ không chịu nổi nỗi sợ cái chết đang cận kề, Plu-po B và Plu-po C nôn mửa ngay tại chỗ.

Nhìn kĩ lại, hình như chúng còn sợ đến mức tè ra quần.

Ôi, rõ ràng là quái vật, vậy mà nội tâm lại yếu ớt đến thế…

Đối mặt với hai con Plu-po này, chị Ishidou Mio lại giơ gậy sắt lên.

“Chị, chị Ishidou Mio! Tha cho chúng đi!”

“Dừng lại!”

Yuino Arashi và chị Hiiragi Noa giữ chặt chị ấy, ngăn hành động của chị ấy lại.

“Hai, hai cậu đang làm gì thế? Tôi chỉ là đang đánh quái vật thôi mà…”

Nhân lúc chị Ishidou Mio đang ngơ ngác lẩm bẩm, Plu-po B và Plu-po C miệng kêu “Plu-plu”, nhanh chóng bỏ chạy mất.

“À, chúng nó trốn mất rồi!”

Mặc dù chị Ishidou Mio rất tức giận, nhưng chúng tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Chị Hiiragi Noa vẫy vẫy tay.

“Mọi, mọi người đã có đủ tiền rồi! Không cần phải đánh quái vật để kiếm tiền nữa! Cho nên, chúng ta nên tránh những cuộc chiến vô nghĩa!”

“Nhưng mà, chúng đã đến ngay trước mặt chúng ta rồi…”

“Chị Ishidou Mio, ở đây chúng ta hãy nghe lời chị Hiiragi Noa đi ạ!”

“Đúng đó, chị Mio!”

“Biết, biết rồi mà…”

Chúng tôi cố gắng né tránh quái vật, tiếp tục tiến về phía trước.

Đi một lát, xung quanh bắt đầu tối dần.

“À, tối rồi.”

Chị Hiiragi Noa nói.

Thế giới này cũng có phân chia ngày và đêm sao.

“Hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đã.”

Nói xong, chị Hiiragi Noa hiển thị thanh vật phẩm.

Chị ấy chọn dùng mục “Biệt thự” này.

Kết quả—

“Ồ ồ!”

Trước mắt chúng tôi, hiện ra một ngôi nhà nhỏ một tầng xinh xắn.

“Thật đáng kinh ngạc…”

“Oa…”

Chị Ishidou Mio và Yuino Arashi cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Chúng tôi bước vào biệt thự.

Cảm giác như đang ở trong một ngôi nhà nhỏ nhưng rất rộng rãi.

Có cả bếp lẫn phòng tắm, đây là một kiến trúc hoàn toàn có thể dùng để ở.

Trong biệt thự này, xem ra cũng sẽ không có tình huống phải chiến đấu với kẻ địch.

Chúng tôi tháo bỏ trang bị, sau đó thay đồ thường đã được chuẩn bị sẵn trong biệt thự.

“Cứ như là đi du lịch vậy…”

“Đúng rồi.”

“Ừm.”

Tôi, chị Ishidou Mio và Yuino Arashi, hoàn toàn thư giãn.

“Vậy thì… trước tiên hãy ăn tối đã.”

Chị Hiiragi Noa nói.

Ăn tối?

Bốn người chúng tôi ngồi vào bàn ăn lớn cạnh bếp.

Trên bàn bày biện một thực đơn giống như ở nhà hàng gia đình.

Trên đó có đủ loại món ăn, đều có ảnh minh họa kèm theo, bên cạnh tên món ăn là một nút bấm nhỏ.

“Nếu có món nào muốn ăn, xin hãy bấm vào nút bên cạnh tên món ăn.”

Bấm nút… thì sẽ thế nào nhỉ?

Tôi bấm vào nút “Bò bít tết Matsusaka”.

Trên bàn trước mặt—

Xuất hiện một đĩa bít tết thịnh soạn.

“Uoa!”

“Món ăn đã gọi sẽ xuất hiện ngay lập tức, cũng có thể chỉ xuất hiện nguyên liệu, sau đó nấu nướng trong bếp… Điều này cũng làm được đấy.”

“Thật lợi hại…”

Nhưng mà, mùi vị thì sao nhỉ…

Tôi cầm dao nĩa, cắt một miếng bít tết Matsusaka.

Đưa vào miệng.

“Uoa…!”

Ngon, ngon quá!

Thật sự rất ngon!

“Trong thế giới game ảo này, vị giác cũng sẽ được tái hiện hoàn chỉnh. Cho nên, sẽ có cảm giác như đang ăn món ăn thật vậy.”

Quả đúng là như thế.

Tôi ngấu nghiến ăn bít tết.

Thấy vẻ của tôi, chị Ishidou Mio và Yuino Arashi cũng nuốt nước bọt ừng ực.

“Tôi muốn gọi trứng cá muối và bào ngư, cả nấm tùng nhung và yến sào nữa… Tôi sẽ gọi hết các món siêu cao cấp!”

“Tôi, tôi muốn suất ăn kiểu Pháp cao cấp nhất của nhà hàng ba sao Michelin…”

Chúng tôi mỗi người gọi món mình thích, và cố gắng ăn hết sức.

“Phù… ư ư ư ư…”

“Hơi ăn nhiều quá rồi, khó chịu thật…”

“Thật là thỏa mãn…”

“Bụng no căng rồi…”

Chúng tôi lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Một lát sau.

“À, đúng rồi…”

Chị Ishidou Mio đứng dậy nói:

“Khó khăn lắm mới có phòng tắm ở đây, tôi đi tắm đây.”

Đúng rồi, biệt thự này ngay cả phòng tắm cũng có…

Trên đường đi đến phòng tắm, chị ấy đột nhiên dừng bước.

Chị ấy quay đầu lại.

“À đúng rồi, Arashi, bé con, khó khăn lắm mới có dịp này, cùng tắm đi.”

Chị Ishidou Mio nói:

“Chúng ta sắp trở thành những người bạn đồng hành cùng nhau phiêu lưu mà! Nên phải khỏa thân đối diện nhau một cách thẳng thắn, để tăng cường tình bạn giữa chúng ta. Ừm, đúng là tôi mà, ý tưởng này hay thật đấy.”

“À… Khỏa, khỏa thân đối diện nhau sao…?”

Người mở lời là chị Hiiragi Noa.

Chị ấy tỏ ra có chút ngượng ngùng.

“Noa, Noa không quen chuyện này, cứ để sau đi, ừm, cái đó…”

“Cậu lề mề quá đấy! Ngoan ngoãn nghe theo lệnh của đội trưởng!”

“Xin dừng lại! Mà khoan, tại sao chị lại là đội trưởng ạ?”

Chị Ishidou Mio nắm lấy cổ áo chị Hiiragi Noa, kéo xềnh xệch vào phòng tắm.

“Arashi, em cũng vào đi.”

“À, vâng. Vậy thì…”

Yuino Arashi cũng vào phòng tắm.

Chị Ishidou Mio nhìn tôi.

“Đồ heo Tarou, cậu cũng muốn vào không?”

“?”

Tôi, tôi cũng phải vào sao?

Không, cái này thật sự quá…

Nhưng mà, nếu nói là để tăng cường tình bạn giữa các thành viên trong đội, hình như tôi không tham gia thì không được thì phải…

Ngay khi tôi đang suy nghĩ lưỡng lự, ánh mắt chị Ishidou Mio đột nhiên trở nên sắc lạnh.

“…Đương nhiên là đùa rồi. Cậu rốt cuộc đang nghiêm túc lo lắng cái gì thế hả? Hừm.”

Chị Ishidou Mio khinh thường nói:

“À đúng rồi, cậu lại muốn tắm cùng những người có vẻ ngoài trẻ con như chúng tôi… Chẳng lẽ cậu còn có cả cái sở thích đó nữa sao? Đúng là hết thuốc chữa rồi, thật đáng tiếc.”

“Tarou, chẳng lẽ…”

“Sado-kun cũng giống Himura-kun sao…”

“Không, không không không, không phải thế đâu! Đó là hiểu lầm! Tôi không có hứng thú gì với trẻ con cả!”

“Tóm lại… nếu cậu dám nhìn trộm, tôi sẽ xử tử cậu đấy.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không nhìn trộm đâu!”

Ba người nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác cao độ, rồi cứ thế đi vào phòng tắm.

Thật là… chị ấy thật sự quá đáng mà…

Một lúc sau, từ phòng tắm vọng ra những âm thanh như sau—

“Này, bé con! Cậu quấn khăn tắm làm gì chứ!”

“Á, á á! Chị muốn làm gì?”

“Arashi cũng thế, bỏ khăn tắm ra đi! Chúng ta phải thẳng thắn đối diện nhau chứ! Hự!”

“Á á!”

“Cái gì… sao, sao có thể được, ngực của trẻ con mà lại…”

“Không, không thể nào… Chương trình chắc chắn có vấn đề…”

“Rõ ràng chúng ta đều phẳng lì mà… Rõ ràng chúng ta đều phẳng lì hoàn toàn mà…”

“Huhu… đều tại chị nói muốn gì mà thẳng thắn đối diện nhau, nên mới chịu cái mùi vị thất bại này đấy…”

“Lề mề! Tức chết mất rồi, đã vậy thì tôi muốn hai người các cậu đều tạo dáng thật đáng xấu hổ!”

“Chị, chị Ishi, Ishidou Mio, chị muốn làm gì ạ?”

“Chị bị loạn trí rồi à?”

…Hình như, đã thành một mớ hỗn độn rồi.

Cuối cùng…

Cả ba người đều đã tắm xong.

“Phù, thoải mái quá.”

```text

"Làm... làm cái tư thế xấu hổ thế này..."

"Tuyệt... tuyệt đối không được tái diễn cảnh thoát y đối mặt nữa..."

Ba cô gái tắm rửa xong, giờ đến lượt tôi.

"À... Mio đàn chị, lau khô tóc đi chứ..."

Arashi nhắc nhở người đàn chị vừa bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng.

"Phiền phức thật... À đúng rồi. Heo đực, lại đây lau tóc cho ta."

"Hả? Em ạ?"

"Ừ, nhanh lên."

Nói rồi đàn chị quay lưng lại ngồi xuống.

"Vâng..."

Tôi ngồi phía sau, dùng khăn tắm lau nhẹ mái tóc bạch kim.

"Ừm, dễ chịu quá."

Giọng đàn chị nghe đầy thỏa mãn.

Cảnh tượng này khiến tôi ngỡ mình đang làm bố cho cô bé.

Đúng lúc ấy-

"Ư ừ..."

Noa đàn chị đỏ mặt lên tiếng:

"Tóc... tóc Noa cũng ướt... muốn Sado học đệ lau cho..."

"Hả?"

Cả Noa đàn chị nữa ư?

"Không... không được sao...?"

"Không... không phải vậy..."

Thế là...

Lau xong cho Mio, tôi tiếp tục phục vụ Noa.

Mái tóc thường buộc lệch bên phải giờ xõa tung. Tôi dùng khăn bọc lấy đầu cô bé, nhẹ nhàng thấm nước.

"À... tuyệt quá..."

"Ta... Tarou!"

Arashi hét lên.

"Em... em cũng muốn anh lau tóc cho!"

"Ơ... nhưng..."

Cô nàng mắc chứng sợ đàn ông thì làm sao đây...

Vừa dứt lời.

"......"

Arashi phụng phịu.

Rồi...

"Không sao hết! Nhất định được mà!"

Cô gái gào lên trong tuyệt vọng.

Không, chắc chắn là có vấn đề rồi.

Nhưng Arashi đã vào mode trẻ con bướng bỉnh. Sau phút do dự-

Đành miễn cưỡng đồng ý.

Tôi đối mặt với Arashi bé nhỏ.

Cô nàng căng thẳng đến đờ đẫn.

Tôi lùi vài bước phòng thân, dùng khăn phủ lấy mái tóc nâu.

Ngay khoảnh khắc ấy...

Mặt Arashi đờ ra.

Đôi mắt đảo loạn.

Toàn thân run bần bật.

Ôi trời... đúng như dự đoán...

"Đá... đáng sợ quá đi mất——!"

"Á——!"

Arashi vung tay đấm tới tấp.

Nhưng——

"Đáng sợ lắm! Đàn ông đáng sợ lắm!"

Đấm. Đấm.

Đấm đấm đấm.

Arashi phiên bản tiểu loli... nắm đấm mềm oặt.

"Ghê quá đi~! Hu hu!"

Cô bé mếu máo dồn hết lực vào những cú đấm vỗ vỗ quanh eo tôi.

Dù không đau nhưng cũng đủ kích hoạt thể chất siêu M của tôi.

Thấy cảnh ấy buồn cười, tôi xoa đầu cô bé vài cái.

"Đà... đàn ông đáng sợ quá à——!"

Arashi giơ cao nắm đấm phải, tung đòn critical hit.

Cú đấm dồn toàn lực——

Trúng ngay giữa hai chân tôi.

"Bụp——!"

Dù là đấm tiểu loli—— nhưng chỗ này thì ngoại lệ!

Tôi vật xuống đất. Đau mà sướng.

"Ôi... đau đã quá, ha... ha..."

"...Mấy người làm trò gì thế?"

Mio đàn chị lắc đầu ngao ngán.

Bình minh lên, chúng tôi tiếp tục hành trình.

Đêm đến nghỉ trong biệt thự, sáng lại lên đường.

Khoảng mười ngày sau, vượt qua đồng bằng—— lâu đài vĩ đại hiện ra.

"Đó là thành Torutasu."

Noa đàn chị giải thích.

Ồ, thành trì cuối cùng sao...

Vừa đặt chân vào khu phố dưới chân thành——

Đoàn lính áo giáp vây kín.

"Hả?"

Chúng tôi ngơ ngác.

Bọn họ vung kiếm giáo chĩa thẳng.

Số lượng... trên năm mươi.

Chúng tôi cũng rút vũ khí.

"Các ngươi muốn gì?"

Mio quát.

Tên lính lớn tuổi nhất lên tiếng:

"Nữ vương triệu kiến. Đi theo đi."

"Gì? Nữ vương?"

Mio giọng đầy khiêu khích:

"Đùa à? Tao cần gì phải nghe lời chúng mày?"

"Đ... đàn chị!"

Tôi hốt hoảng can ngăn.

"Đừng nói năng thô lỗ thế!"

"Tại sao?"

"Vì... tình hình đang rất nguy hiểm..."

"Kệ xác!"

"Lính Torutasu cực kỳ thiện chiến..."

Noa đàn chị run giọng:

"Hiện giờ đông gấp mười lần... đánh không lại đâu. Nên nghe theo họ đã."

"Em... em cũng nghĩ vậy."

"...Hừ."

Bị hai người thuyết phục, Mio miễn cưỡng bỏ gậy sắt xuống.

Đúng là đàn chị hiếu chiến...

"Nhưng sao lính thành lại... kịch bản game không có đoạn này... Nữ vương là ai? Trong thành chỉ có quốc vương mà..."

Noa lẩm bẩm.

Chúng tôi ngơ ngác theo đoàn lính vào thành.

Được dẫn tới đại sảnh.

Căn phòng tráng lệ trải thảm đỏ dẫn đến ngai vàng.

Trên bệ——

"Ồ hô hô hô!"

Giọng cười quen thuộc vang lên.

Mái tóc đen dài, đôi mắt tươi cười.

Nhận ra ngay——

Hayama Tatsuyoshi giả gái.

"Tatsuyoshi! Mày làm trò gì thế?"

"Câm! Tao không phải Tatsuyoshi, mà là Tatsuyoshi Antoinette! Nữ vương thành Torutasu!"

"Cái gì...?"

Cả bốn chúng tôi chết lặng.

Hắn ta tự xưng là nữ vương?

"Chuyện... chuyện này là sao?"

Noa hỏi run rẩy.

"Khi vào game, tao phát hiện mình ở phố chợ Torutasu. Toàn tiểu loli."

Giọng Tatsuyoshi trầm xuống:

"Tao nghĩ... nếu là phụ nữ duy nhất không bị biến thành loli..."

Thế nên hắn giả gái...

"Đoán đúng rồi. Dân chúng tôn sùng tao như thần. Cuối cùng, tao trở thành nữ vương..."

Hắn đứng dậy, giang tay:

"Ta là nữ thần duy nhất! Tất cả đàn ông phải quỳ dưới chân ta! Ồ hô hô!"

"Mày điên rồi!"

Mio gầm gừ:

"Mày quên mục đích ban đầu sao!?"

"Mục đích?"

"Đưa Himura về thế giới thực!"

"Chuyện nhỏ."

Hắn coi thường...

"Tao muốn mãi làm nữ vương ở đây! Nên..."

Ánh mắt Tatsuyoshi sắc lẹm:

"Tao sẽ bắt giam các ngươi."

"Hả?"

"Bọn ngươi định đến thành Đại Ma Vương đúng không?"

"Ừ..."

Đại Ma Vương Himura.

Cái tên quá lộ... chắc chắn là Himura rồi.

"Nếu đánh bại hắn, phép thuật biến thành loli sẽ giải. Lúc đó, ai cũng trưởng thành—— chẳng ai tôn sùng tao nữa."

Nụ cười gian xảo nở trên mặt gái giả.

"Vậy nên... tao sẽ nhốt bọn mày dưới hầm ngục mãi mãi! Ồ hô hô!"

"Nhốt... mãi..."

Arashi thều thào, mắt đỏ hoe.

Tatsuyoshi... cậu thật sự điên rồi...

"Đồ biến thái kinh tởm!"

Mio gào thét.

"Kẻ nào dám xúc phạm nữ vương!?"

Tên lính quát.

Mio chỉ thẳng Tatsuyoshi:

"——Hắn là đàn ông đấy!"

Cả phòng im phăng phắc.

Rồi...

Vang lên tràng cười.

"Ngớ ngẩn! Nữ vương đẹp thế kia mà là đàn ông ư?"

"Không ai nữ tính bằng nữ vương!"

"Phép thuật của Đại Ma Vương vô dụng trước vẻ đẹp tuyệt trần!"

"Aaaa! Ước được cưới nữ vương!"

"Không thì để nữ vương dẫm lên cũng được!"

「Ô hô hô hô hô! Đúng thế! Bọn ngu độn các ngươi đang nói cái quái gì vậy? Quả đúng như lời binh lính nói, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào nữ tính bằng ta nữa chứ!」

Cái tên đó... Mặc kệ người ta nói gì, vẫn cái điệu bộ ấy sao...

Tatsuyoshi giả gái lại “hô hô hô” cười vang.

「Nói gì thì nói, cậu trông còn đàn ông hơn tôi nhiều. Cái vòng một bé tí thế kia, làm sao mà nhìn ra là phụ nữ được chứ!」

「Cái gì... Cái đó, là bởi vì bây giờ ta đang hóa thành bé gái nên vòng một mới nhỏ thế thôi!」

「Thế à? Vậy nếu cậu không phải bé gái mà ở trạng thái bình thường thì vòng một có to như phụ nữ bình thường không?」

「Khốn kiếp...」

Học tỉ Mio nghẹn lời, không thốt nên câu nào.

Tatsuyoshi giả gái cười vẻ gian xảo.

「Cái đồ ngực lép này, lại đổ lỗi cho việc hóa thành bé gái! Thực ra, kể cả không biến thành bé gái, cô ta vẫn lép kẹp thôi! Phải nói là, vòng một của cô ta còn nhỏ hơn cả bé gái ấy chứ!」

「Ngươi... Ngươi...!」

Sát khí của học tỉ Mio càng lúc càng dâng cao.

Mấy tên lính bắt đầu phá lên cười nhạo báng.

「Con nhỏ ngực lép này, muốn nói xấu Nữ hoàng đại nhân à? Đi phẫu thuật nâng ngực rồi hẵng quay lại!」

「Đúng đúng! Đồ tấm ván giặt đồ!」

「Ngươi mới là giả gái ấy! Haha!」

「Mau ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Nữ hoàng đại nhân đi! Đồ ngực lép!」

「Ngực lép!」

「Ngực lép!」

「Ngực lép!」

Hàng loạt tiếng hô “ngực lép” vang vọng khắp căn phòng của nhà Vua.

Học tỉ Ishidou —

「...」

Toàn bộ khuôn mặt cô ấy đã trở nên đáng sợ đến mức tôi không thể nào tả xiết. Nếu có đứa trẻ con nào nhìn thấy bộ dạng cô ấy lúc này, chắc chắn sẽ ám ảnh cả đời mất. Trông cô ấy bây giờ còn kinh khủng hơn cả quỷ.

Rồi, cô ấy gắng gượng nặn ra một câu:

「... Ngực lép thì có gì không tốt chứ?」

「... Đúng vậy, có gì không tốt chứ?」

Không chỉ mỗi học tỉ Ishidou, vẻ mặt của học tỉ Hiiragi cũng đáng sợ không kém.

「Kìa, học tỉ Hiiragi?」

「Người ngực lép... cũng rất cố gắng để sống đấy chứ...」

「Ưm... Cái đó thì cũng không sai thật...」

「Mio học tỉ với Hiiragi học tỉ, hai người bình tĩnh lại đi ạ... Hiiragi học tỉ, vừa nãy chị không phải đã nói sao? Mấy tên lính này rất mạnh, chúng ta bây giờ không đánh lại bọn họ đâu...」

「Arashi... Em không hiểu được cái cảm giác ấm ức này của bọn chị đâu...」

「Đúng vậy, em không phải ngực lép thì không thể nào hiểu được đâu...」

Học tỉ Ishidou và học tỉ Hiiragi nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Đã tìm được đồng minh rồi – trên khuôn mặt hai người họ lúc này chính là biểu cảm đó.

Tôi có dự cảm không lành.

Thật sự rất không lành.

Ánh mắt học tỉ Hiiragi trở nên sắc bén, cô ấy giơ cây trượng phép trên tay lên.

「Ma thuật tấn công — [Bão Lửa]!」

Học tỉ hét lớn.

Ngọn lửa xuất hiện ở đầu cây trượng phép.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, kèm theo những đợt sóng nhiệt dữ dội.

Ngọn lửa cuồng loạn như có sinh mệnh, lao về phía đám lính. Đám lính xung quanh học tỉ Hiiragi đã bắt đầu kêu lên những tiếng rên rỉ đau đớn “A a a!”.

「Hiiragi, Hiiragi học tỉ?」

Tấn công rồi! Cô ấy tấn công những tên lính rất mạnh này rồi!

Còn học tỉ Ishidou —

「Tuyệt chiêu — [Cú Đánh Thép Mạnh Mẽ]!」

Cô ấy phát động tuyệt chiêu tấn công.

「Ô!」

Sức mạnh của tuyệt chiêu tăng cường lực tấn công của cây gậy thép, không chút thương tiếc tấn công những tên lính đã bị ma thuật của học tỉ Hiiragi làm bị thương từ trước.

「Chết đi! Chết đi, chết đi, chết đi —! Ta muốn các ngươi vừa hối hận vì đã được sinh ra trên đời này, vừa chết!」

「Học, học tỉ!」

Học tỉ Ishidou trong trạng thái nửa điên cuồng vung gậy không ngừng, trông thật sự siêu đáng sợ.

「Ma thuật tấn công — [Mũi Tên Ánh Sáng]!」

Ma thuật của học tỉ Hiiragi bùng nổ.

Trên không trung xuất hiện vô số mũi tên ánh sáng phóng đi với tốc độ cao, xuyên thủng thân thể đám lính.

「Đừng có coi thường ngực lép! Mũi tên ánh sáng! Mũi tên ánh sáng! Mũi tên ánh sáng à —!」

Mũi tên ánh sáng không ngừng xuất hiện.

Bắn như mưa về phía đám lính.

Học tỉ Hiiragi phát cuồng liên tục tung ma thuật tấn công, thật sự quá đáng sợ...

「Tuyệt chiêu — [Tấn Công Điểm Yếu], chết đi đồ khốn kiếp!」

Đầu cây gậy thép của học tỉ Ishidou vươn ra một cấu trúc giống như ngọn giáo.

Tuyệt chiêu [Tấn Công Điểm Yếu] này là nhằm vào yếu điểm của kẻ địch, giáng một đòn chí mạng.

Đầu cây gậy thép của học tỉ Ishidou —

Đâm trúng giữa hai chân của đám lính.

Một đòn chí mạng hoàn hảo.

「Khụ, khụ ư a...!」

Đám lính đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Ôi chao, đúng là một tuyệt chiêu đáng sợ mà...

Thấy đồng bọn bị tấn công, những tên lính khác đương nhiên không thể giữ im lặng. Cuộc chiến tập trung vào học tỉ Hiiragi và học tỉ Ishidou dần mở rộng, tình hình này có xin lỗi cũng không thể yên được nữa rồi.

「Á á! Đàn ông đáng sợ quá!」

「Ư a!?」

A a, từ lúc nào, Yuino cũng đã tham gia vào trận chiến rồi chứ...

「Ô hô hô hô hô!」

Giữa căn phòng của nhà Vua đang náo loạn, vang lên tiếng cười the thé đầy gian xảo.

「Ngoan ngoãn bị nhốt thì sẽ không chết đâu... Kệ đi! Binh lính, xử lý mấy tên rác rưởi ngu ngốc này đi!」

Tên, tên đó...

「Ư ô!」

「Pff!」

「Hự!」

Đám lính cùng nhau tấn công.

Thiểu số đấu đa số.

HP của chúng tôi không ngừng giảm xuống.

「Khốn kiếp... Cứ thế này thì sẽ bị tiêu diệt hết mất...」

「A, phải rồi...」

「Đàn ông đáng sợ quá...」

「Hộc, hộc, hộc...」

Mấy đứa chúng tôi tụm lại với nhau.

HP của tất cả mọi người, chỉ còn lại một phần mười so với giá trị tối đa. MP để sử dụng tuyệt chiêu hay ma thuật cũng chỉ còn lại một chút, hơn nữa chúng tôi cũng không có hệ thống hồi phục.

Thân tàn ma dại.

Sắp bị tiêu diệt toàn bộ.

Khốn kiếp, rốt cuộc phải làm sao đây...

「Ngu ngốc! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc quá đi! Ta muốn các ngươi đến thế giới khác để hối hận vì sự ngu ngốc của mình! Ô hô hô hô hô! Ô hô hô hô hô hô hô!」

Tức chết mất... Cái tên đó, thật sự tức chết mất...

Tôi trừng mắt nhìn Tatsuyoshi giả gái —

「A, phải rồi!」

Tôi chợt nghĩ ra một cách hay.

「Sao thế, Tarou heo?」

「Mọi người nghe đây... Tôi có một kế hoạch tác chiến! Xin hãy giúp tôi mở đường!」

「Hả?」

Tôi —

— Lao về phía ngai vàng.

「Tarou, Tarou heo!」

「Sado học đệ!」

「Tarou!」

Đám lính — chặn trước mặt tôi.

Mặc dù đã có khoảng một nửa bị đánh gục, nhưng vẫn còn rất nhiều lính sống sót.

「Khốn kiếp, cái thằng ngốc đó, nó là đứa yếu nhất mà!」

「Ta, Tarou!」

Học tỉ Ishidou và Yuino bám sát phía sau tôi.

Trước mắt tôi, vài tên lính xông tới.

Những tên lính đó —

「Oa a a a!」

「Sợ quá, sợ quá, sợ quá!」

Binh lính bị học tỉ và Yuino tấn công, liền bay văng ra.

Tôi giẫm lên những tên lính đã ngã gục, tiếp tục tiến về phía trước.

Mục tiêu là ngai vàng nơi Tatsuyoshi đang ngồi.

Tôi cố gắng hết sức né tránh những thanh kiếm mà đám lính vung tới, tiếp tục tiến lên.

Nhưng —

「Ưm...」

Trước mắt tôi, một đám lính đông đảo chặn đường.

Ngay khi tôi dừng bước trong giây lát, đám lính liền bao vây lấy tôi.

「Ma thuật tấn công — [Móng Vuốt Gió]!」

Đám lính bị ma thuật tấn công của học tỉ Hiiragi thổi bay.

Giỏi lắm, học tỉ Hiiragi!

Chỉ còn mười mét nữa là đến ngai vàng.

Được rồi, đã đến gần đến mức này rồi...

「Tuyệt chiêu — [Váy Đã Nhắm Trúng Thì Không Thoát Được]!」

Tôi phát động tuyệt chiêu duy nhất mình biết.

Vũ khí của tôi, cây cần câu chuyên dùng để kéo váy, phát sáng.

Váy đã bị tôi nhắm trúng thì không thể chạy thoát được — tuyệt chiêu này có thể giúp độ chính xác tấn công của người sử dụng tăng lên kinh ngạc.

Ban đầu, đây là một tuyệt chiêu lật váy bách phát bách trúng...

Tôi vung cần câu ra phía sau.

Thứ tôi đang nhắm tới —

Không phải váy.

「Ư ô a!」

Cần câu hạ xuống.

Móc câu ở đầu cần câu, bay qua đầu đám lính, bay về phía ngai vàng.

Tatsuyoshi giả gái trợn tròn mắt.

Hắn ta muốn chạy, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Móc câu đúng như tôi dự đoán —

Móc trúng đầu Tatsuyoshi.

「Á!」

Tôi hét lên một tiếng, kéo cần câu lên, cảm giác như đang câu một con cá vậy.

Nhưng lần này tôi câu được, không phải váy, đương nhiên cũng không phải cá.

Cái móc câu đã móc được...

Một bộ tóc giả dài.

Đó là bộ tóc giả mà Tatsuyoshi đội khi giả gái.

May quá, thành công rồi!

Bộ tóc giả bị kéo đi, để lộ mái tóc vàng ngắn ngủn.

Đó là mái tóc thật của Tatsuyoshi.

Bây giờ, người ngồi trên ngai vàng không phải là Nữ hoàng Tatsuyoshi Antoinette —

Mà là một Hayama Tatsuyoshi bình thường.

「A, a a!」

Tatsuyoshi lộ ra vẻ mặt “toi rồi”, ôm đầu.

「...」

Đột nhiên, một khoảng im lặng bao trùm.

Đám lính nhìn Tatsuyoshi, thời gian dường như ngừng lại, tất cả đều đông cứng.

Cuối cùng...

「À...?」

Một tên lính, ngơ ngác thốt lên một câu.

「Nữ hoàng Tatsuyoshi đại nhân... là đàn ông sao?」

Với câu nói này làm khởi đầu, làn sóng nghi ngờ bắt đầu lan rộng.

「Hắn... là đàn ông ư? Thật sao?」

「Đúng là giả gái thật kìa...」

「Thế, thế mà lại lừa dối chúng ta...」

「Hả, ai đó nói cho tôi biết đây là trò đùa đi...」

「Ghê tởm! Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm!」

Tatsuyoshi đang ngồi trên ngai vàng, mặt tái mét.

Và rồi.

Không cần tôi nói, đương nhiên một cuộc bạo loạn đã xảy ra.

「... Thật sự, rất xin lỗi.」

Sĩ quan quản lý binh lính cúi gập người thật sâu, phía sau anh ta, đám lính cũng cùng nhau cúi chào chúng tôi.

「Không ngờ lại dễ dàng bị tên biến thái giả gái đó lừa gạt đến thế... Chúng tôi cũng đã già rồi, vô dụng rồi...」

Trong căn phòng của nhà Vua vừa diễn ra trận chiến.

Bây giờ, không còn ai ngồi trên ngai vàng nữa.

Cái tên từng ngồi trên đó, bây giờ hình như đang bị tra tấn dưới lòng đất.

Mặc dù là tự làm tự chịu, nhưng cũng có chút đáng thương...

— Giật tóc giả của Tatsuyoshi, vạch trần hắn ta thực chất là đàn ông.

Nếu thành công, đám lính sẽ không có lý do gì để tiếp tục phục vụ hắn ta, và trận chiến cũng sẽ kết thúc.

Đó chính là kế hoạch tác chiến mà tôi đã nghĩ ra.

「Cuối cùng cũng thuận lợi thành công, tốt quá rồi...」

Tôi lẩm bẩm nói.

「À phải rồi...」

Tôi chợt nhận ra.

「Chỉ có Tatsuyoshi ở trong lâu đài này... Vậy cô Mitsuru và Mamiya thì sao...?」

「À... Đúng thật. Hiiragi còn tưởng ba người họ đi chung một nhóm cơ mà...」

Học tỉ Hiiragi khó hiểu nghiêng đầu nói.

Xem ra, không chỉ khởi hành từ những nơi khác nhau, mà họ thậm chí còn chẳng lập thành một đội.

Mitsuru-sensei và Yumi rốt cuộc đang ở đâu? Cứ thế này mà tiếp tục cuộc phiêu lưu, liệu chúng ta có gặp được họ ở đâu đó không?

Đúng lúc ấy—

“Để tạ lỗi cùng quý vị, xin hãy nhận thứ này.”

Sau lời xin lỗi, Viên sĩ quan trưởng đưa ra một tờ giấy lớn có vẽ hình huy hiệu.

“Đây là tấm thông hành cần thiết để qua cửa ải. Chỉ cần có thứ này, chắc chắn quý vị có thể đi qua cửa ải phía Bắc.”

Hiiragi-gakuen rất vui vẻ nói:

“Vậy thì, chúng ta lên đường ngay thôi, mau tiến thẳng đến Trung tâm Đại lục!”

“Chỉ cần có tấm thông hành này, chúng ta có thể qua cửa ải, tiến thẳng đến Trung tâm Đại lục!” Hiiragi-gakuen vui vẻ nhắc lại.

“Vậy thì, chúng ta lên đường ngay thôi, mau tiến thẳng đến Trung tâm Đại lục!”

Nghe đàn chị nói vậy, tất cả chúng tôi đều đồng thanh “Ồ!” một tiếng rõ to.

Sau đó, chúng tôi rời khỏi lâu đài.

Mặc dù có tiếng kêu la thảm thiết như đang giãy giụa trong cơn hấp hối vọng lên từ cầu thang dẫn xuống hầm, nhưng tất cả chúng tôi đều giả vờ như không nghe thấy.