MM!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 819

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 34

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 5048

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 51

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 101

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6166

Tập 06 - Ước nguyện Giáng Sinh

Sáng nay trời lạnh quá.

“Ôi chao, lạnh run người…”

Vừa mới tỉnh giấc, tôi đã thấy toàn thân lạnh cóng, run lẩy bẩy. Liếc nhanh cái đồng hồ cạnh gối, đã gần trưa rồi.

“Ối giời, chết rồi!”

Đêm qua ngủ muộn, nên sáng nay tôi đã ngủ nướng. Mặc dù là nghỉ đông không phải đi học, nhưng vẫn có hoạt động câu lạc bộ, thế nên kiểu gì cũng phải đến trường.

Đặc biệt là hôm nay, tuyệt đối không được nghỉ hay đến muộn. Bởi vì, tối qua Ishidou Mio học tỷ mới gửi tin nhắn cho tôi: “Ngày mai hoạt động CLB tuyệt đối không được nghỉ, cũng không được đến muộn.” Đã phải nhắn tin đặc biệt như vậy, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng rồi. Ít nhất thì, đối với học tỷ mà nói, đó hẳn là chuyện lớn.

Tôi thở dài thườn thượt, định bước xuống giường thì mới giật mình nhận ra.

Bên cạnh giường tôi, có một chiếc tất to đùng.

“…………”

Đây không phải là kích cỡ thông thường, chiều dài phải hơn một mét. Bên trong hình như có nhét gì đó, nên chiếc tất phồng to ra.

Thoạt nhìn trông giống một cái túi lớn đựng đồ. Nhưng tại sao tôi có thể ngay lập tức nhận ra nó là một chiếc tất ư? Ấy là bởi vì trên đó có thêu một dòng chữ rất “có tâm”: “Đây là tất nhé ☆”.

“Ra là vậy, hôm nay là Giáng Sinh…”

Tôi lẩm bẩm, liếc xéo cái tất khổng lồ.

Bỏ quà vào tất là một thói quen trong dịp Giáng Sinh. Nói đúng hơn, đó là phong cách của ông già Noel. Thế nên, bên trong chiếc tất này chắc chắn là món quà dành cho tôi.

Chiếc tất lúc này khẽ cựa quậy.

Thứ đựng bên trong… Tôi đoán bừa cũng biết.

“Chị hai…”

Tôi bất lực gọi tên cô ấy. Aiz, nhức cả đầu.

“Chị chui vào tất làm cái quái gì thế… Thôi được rồi, dù sao thì em đoán chị cũng định nói kiểu ‘Quà Giáng Sinh của em chính là em đây’ gì đó đúng không…”

Thế mà —

“Ơ?”

Đầu của chị hai thò ra từ chiếc tất ngoại cỡ, đôi mắt mở to.

“Tarou, sao em lại biết kế hoạch ‘Món quà ngọt ngào Giáng Sinh’ của chị thế? Tại sao chứ?”

“Biết là phải rồi…”

Tôi ôm đầu thở dài.

Chị hai trông có vẻ buồn bã.

“Khó khăn lắm người ta mới muốn tạo bất ngờ cho Tarou… Hơn nữa, người ta còn định để Tarou yêu thương mình thật nhiều nữa chứ…”

“Sao việc tạo bất ngờ với việc được yêu lại liên quan đến nhau thế hả? Bất kể là thế nào, mau ra ngoài đi, em còn phải thay đồ đến trường tham gia hoạt động câu lạc bộ đây.”

Tôi xuống giường nói.

“Ừm, chị ra ngay đây, chị hai đang… trần như nhộng đó.”

“Đừng có ra! Tuyệt đối không được ra ngoài!”

Tôi kích động gầm lên.

Chị hai, người chỉ lộ mỗi cái đầu ra khỏi chiếc tất, khó hiểu nghiêng nghiêng đầu.

“Em vừa bảo chị ra, lại vừa bảo chị đừng ra, lạ thật đấy, người ta chẳng hiểu gì cả.”

“Người không hiểu gì là chị mới đúng đó!”

Trần như nhộng… Cô ta rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?

Tóm lại, trước hết phải đưa cho cô ta cái áo sơ mi hay cái khăn tắm gì đó đã —

“À phải rồi, Tarou.”

Chị hai mỉm cười nói.

“Gì thế?”

“Em ngủ không bật điều hòa sưởi à?”

“Điều hòa sưởi? Ừm, tôi ít khi bật. Kể cả có bật thì cũng cài đặt thời gian, để vài tiếng sau nó tự tắt…”

Thì sao chứ?

“Với lại… hôm nay lạnh thật đấy, lạnh đến giật cả mình.”

“Ừm, siêu lạnh luôn. Chắc là ngày lạnh nhất trong mấy ngày gần đây đó.”

“Đúng là thế nhỉ. Với cái thời tiết lạnh như vậy… Chị hai đã trần như nhộng ở trong này từ sáng sớm đó…”

Chị hai vẫn mỉm cười.

Nhưng, tôi chợt nhận ra, nụ cười của cô ấy có chút gượng gạo một cách khó tả.

Và rồi, ngay lập tức – toàn thân chị hai bắt đầu run rẩy không ngừng, trông rất nghiêm trọng.

“Thế, thế nên… Chị, chị chị, chị cảm thấy cơ thể đặc biệt lạnh… Tay chân đều mất cảm giác rồi… Nói đúng hơn là, ý thức…”

“Á, cái gì! Khoan — Chị, chị hai, tỉnh táo lại đi!”

Tôi vội vàng chạy đến bên chị hai. Ôm lấy vai cô ấy, vai chị hai lạnh như băng, không đùa được đâu.

Chị hai lộ ra vẻ mặt mơ màng.

“A… Em thấy, buồn ngủ quá…”

“Đừng, đừng ngủ! Ngủ là xong đời thật đấy!”

“A, bố, lâu rồi không gặp!”

“Chị hai, không được đi đó! Về mau, về với Tarou mà chị yêu quý nhất đây này—!”

Đồng tử của chị hai đã giãn hoàn toàn, tôi gào to bên tai cô ấy.

Không được rồi, phải nhanh chóng làm ấm người cô ấy, tôi vội vàng điều khiển điều hòa, bật chế độ sưởi. Thế nhưng, có vẻ như cơ thể chị hai không thể đợi đến lúc phòng ấm lên được.

“Khốn khiếp… Hự!”

Không còn cách nào khác, tôi đành ôm chặt lấy chị hai. Chỉ có thể dùng cách này, dùng nhiệt độ cơ thể tôi để làm ấm chị hai.

“A, á á… Em toàn thân không còn cảm giác gì nữa, cả thị lực cũng mất rồi. Nhưng, sao lại thấy hạnh phúc quá… Bây giờ em rốt cuộc…?”

Rõ ràng tình hình đã đủ tệ rồi, mà chị hai vẫn còn lảm nhảm mấy câu vô nghĩa đó.

Ngay lúc này —

“Tarou—”

Cánh cửa phòng bật mở, mẹ tôi xông vào.

Mẹ quấn một dải ruy băng đỏ quanh người, dải ruy băng vừa vặn che đi những phần quan trọng ở ngực và bụng dưới, trông giống như đang mặc đồ bơi vậy.

Mẹ tủm tỉm cười.

“Hôm nay là Giáng Sinh! Thế nên, mẹ mang quà Giáng Sinh đến cho con đây! Món quà chính là mẹ—!”

Mẹ nói đến nửa chừng thì dừng lại.

Bà nhìn tôi với vẻ mặt tươi cười.

Nhìn tôi đang ôm chặt chị hai.

“…………”

Mẹ dừng lại một lúc rồi.

“A, á ha ha…”

Bà nở một nụ cười trống rỗng.

“Ra, ra là thế… Con, con con, con và Shizuka đã hai lòng yêu nhau tự lúc nào không hay… Thế à…”

“Này, này, mẹ ơi…”

Mẹ tháo một dải ruy băng quấn quanh ngực xuống, hai tay nắm chặt, rồi —

“Con đã là của Shizuka rồi. Mẹ không thể kết hợp với con được nữa. Nếu đã như vậy… Nếu đã như vậy thì, mẹ sống tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”

Mẹ hét lên, sau đó quấn dải ruy băng quanh cổ, hai tay kéo mạnh sang hai bên, một cách tự tử trông rất cần nghị lực.

“Oa a a! Mẹ, mẹ đang làm cái quái gì thế a a!”

Tôi lao đến bên mẹ đang phát điên, nắm chặt hai bàn tay bà đang cầm dải ruy băng.

Kết quả là chị hai —

“A, á! Lạnh, lạnh quá! Cơ thể lạnh ngắt, nhưng tinh thần còn lạnh hơn! Cứ thế này thì em sẽ chết cóng mất—!”

“Tỉnh, tỉnh táo lại! Này, tôi ôm chị ngay đây…”

“Cuộc đời tôi không phải không có hối hận, mà là hối hận ngập tràn, nhưng tôi vẫn cứ phải chết!”

Cứu được người này thì chẳng lo được người kia, cứu được người kia thì người này lại đòi chết… Tôi rốt cuộc phải làm sao đây!

Sống rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Tôi gào lên, nghĩ vậy.

Tóm lại, sau khi xác nhận cả hai người đều vẫn còn thở, tôi vội vàng thay đồng phục, bước ra khỏi nhà chuẩn bị đi tham gia hoạt động câu lạc bộ.

Vừa bước chân ra khỏi nhà, tôi liền co rụt cổ lại.

“Ưm ưm ưm… Hôm nay lạnh thật đấy…”

Trời lạnh đến mức có tuyết rơi tôi cũng không thấy lạ.

“May mà có chiếc khăn này…”

Tôi lẩm bẩm, khẽ vuốt ve chiếc khăn quàng trên cổ.

Đây là chiếc khăn Yuino Arashi đã tặng tôi hôm qua, do chính tay cô ấy đan. Ấm áp thật.

Mà nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà Giáng Sinh từ một cô gái không phải người trong gia đình mình, tôi chợt nghĩ…

Từ nhà ga gần nhà, tôi lên tàu điện, lắc lư khoảng mười lăm phút thì xuống ở ga Sakuramori. Chỉ cần đi bộ khoảng mười phút là có thể đến trường cấp ba Sakuramori mà tôi đang theo học.

Tôi bước ra khỏi nhà ga, định đi đến trường thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

“Ơ…? Ishidou Mio học tỷ?”

Đứng trước mắt tôi là chủ tịch CLB Tình nguyện số 2, Ishidou Mio học tỷ.

“Chậm chạp quá, tên Tarou heo kia!”

Học tỷ khoanh tay nói.

Cô ấy không mặc đồng phục, nhưng cũng không hẳn là đồ thường.

Cô ấy đội một chiếc mũ màu đỏ là tông chủ đạo, trên người mặc đồ đỏ. Phần mũ có lông trắng bồng bềnh như bông, tà váy và vạt áo cũng được trang trí bằng thứ lông mềm mại đó.

Trông cô ấy… không cần nói cũng biết, là hóa trang thành ông già Noel.

Và bên cạnh Học tỷ Noel —

Không hiểu sao, lại có một chiếc xe hai bánh.

Người đi lại ở ga không ngừng nhìn chằm chằm vào học tỷ. Thế nhưng, học tỷ hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt xung quanh. Ừm ừm, trái tim thật mạnh mẽ.

“Học, học tỷ, sao chị lại ở đây? Hơn nữa, còn ăn mặc thế này… Với lại, cái xe hai bánh kia là…?”

“Đừng có lằng nhằng, mau đeo cái này vào đã!”

Nói rồi, học tỷ ném một thứ gì đó cho tôi.

“Đây là…”

Cái bờm tuần lộc.

Trên đó có cặp sừng rất oai phong, đầu mũi màu đỏ, đúng là tuần lộc mũi đỏ rồi.

“Ờ ờ…”

Tôi nhìn lên nhìn xuống cái bờm tuần lộc này.

“Tôi phải đeo cái này sao? Vị, vì sao chứ?”

“Mau đeo vào, nếu không, tôi sẽ dùng sừng tuần lộc chọc vào… cái chỗ đó của cậu.”

Tôi ngoan ngoãn đeo bờm tuần lộc vào.

“Ừm, trông cũng hợp với cậu đấy chứ!”

Học tỷ vui vẻ nói. Còn tôi thì chẳng vui chút nào.

“Vậy thì, Tarou heo — không, phải là tuần lộc heo.”

Ishidou Mio học tỷ nhảy lên chiếc xe hai bánh một cách điệu nghệ.

“Kéo xe trượt tuyết cho tôi.”

“Á…?”

Tôi trợn tròn hai mắt.

“Xe trượt tuyết… Cái này là xe hai bánh mà…”

“Đây là xe trượt tuyết, xe trượt tuyết của ông già Noel đó.”

Học tỷ kiên quyết nói.

“Thế nên, nào, mau kéo xe trượt tuyết đi. Kéo xe trượt tuyết là việc của tuần lộc mà, đúng không?”

“…………”

Ra là vậy, học tỷ đợi tôi ở đây là để tôi kéo xe trượt tuyết.

“Học, học tỷ, tại sao phải làm thế… Phải cho tôi một lý do đã…”

“Cậu… Dám có ý kiến với hành động của tôi, giỏi giang lên nhiều rồi đấy nhỉ…”

Học tỷ nhìn tôi với vẻ mặt quỷ dữ.

Kết quả là —

“Này, con tuần lộc heo kia! Nhanh hơn chút nữa đi!”

“Á — hộc, hộc, hộc…”

Tôi đội bờm tuần lộc, cật lực kéo chiếc xe hai bánh chở học tỷ.

Ôi, tôi thật là đáng thương quá đi mất…

Đàn chị Ishidou Mio hai tay chống nạnh, đứng trên chiếc xe đẩy hai bánh, không ngừng ra lệnh cho tôi.

“Thằng Taro lợn, không phải chỗ đó! Vừa rồi rẽ phải ở góc cua kia cơ mà!”

“Dạ, vâng… Hộc, hộc, hộc, hộc, hộc…”

Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt tôi đã nở một nụ cười toe toét. Đối với một tên biến thái siêu M như tôi, việc kéo chiếc xe đẩy chở một cô gái xinh đẹp chạy khắp phố phường vừa là một điều vô cùng đáng xấu hổ, lại vừa cực kỳ… sướng, hí hí hí.

“A, ở đằng kia!”

Đàn chị Ishidou Mio lớn tiếng kêu lên.

“Thằng Taro lợn, đợi đã! Dừng lại ở giữa cửa hàng tiện lợi và văn phòng môi giới nhà đất!”

“Hộc, hộc, vâng…”

Tôi nhanh chóng dừng lại ở vị trí mà đàn chị Ishidou Mio đã chỉ dẫn.

Ở đó có một cây thông Noel cao gần bằng đàn chị Ishidou Mio.

Trên cây thông Noel treo vài tấm thẻ nhỏ. Cảm giác giống như những tấm thẻ nguyện ước treo trên cây trúc vào dịp lễ Thất Tịch vậy.

Phần ngọn cây không treo ngôi sao, mà là một tấm bảng viết chữ “Cây Ước Nguyện”. Ngoài ra, trên chậu cây còn viết… “Chỉ cần viết điều ước và tên của mình lên thẻ rồi treo lên cây, ông già Noel sẽ giúp bạn thực hiện!”

Đây là cái gì vậy? Hoạt động do cửa hàng nào tổ chức sao?

“Ừm, không có nhiều thẻ lắm nhỉ… Nhưng dù sao cũng chỉ có một ngày thôi, vậy là không còn cách nào khác.”

Đàn chị Ishidou Mio lẩm bẩm. Cô ấy đặt cây thông lên xe.

“Á á? Đàn, đàn chị, chị đang làm gì vậy…?”

Đây là ăn trộm mà!

“Được rồi. Vậy thì, đi đến địa điểm tiếp theo nào!”

“Tiếp theo…”

“Xuất phát!”

“À, vâng!”

Tôi lại một lần nữa kéo chiếc xe đẩy hai bánh và dốc sức chạy về phía trước.

Bên cạnh một máy bán hàng tự động trong khu dân cư, giữa phố mua sắm, gần lối vào công viên…

Cây thông Noel—không, không phải, mà là Cây Ước Nguyện, có ở khắp mọi nơi.

Đàn chị Ishidou Mio đã chất tất cả bảy cây Ước Nguyện lên xe đẩy hai bánh và ra lệnh: “Phần ngoài trường đã thu hồi xong hết! Vậy thì, thẳng tiến đến trường thôi!”

“…Cái gì vậy, sao mà chậm thế! Mày đang đùa tao đấy à!”

“T, tôi đâu có đùa… Hộc, hộc, hộc, khà, khà, khà…”

Chạy khắp phố phường đã lâu, tôi đã kiệt sức. Cứ mỗi khi thêm một cây Ước Nguyện, trọng lượng của chiếc xe đẩy hai bánh lại tăng lên, tôi đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thể lực của tôi đã vượt quá giới hạn, và cảm giác “sướng” cũng vậy. Tôi không biết mình thở dốc là do quá mệt mỏi hay vì khoái cảm nữa.

Tốc độ của chiếc xe đẩy hai bánh lúc này đã chậm như một em bé chập chững tập đi.

“Cố lên! Đích đến ở ngay trước mắt rồi đó!”

“Í, ít nhất, nếu được, mong đàn chị có thể xuống xe được không… Khụ, khụ…”

“Không được đâu! Bởi vì, bây giờ ta là ông già Noel mà! Ông già Noel thì phải ngồi trên xe trượt tuyết chứ!”

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được trường.

Vì là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông nên trường không có nhiều học sinh. Chắc chỉ có một vài người đến tham gia câu lạc bộ thôi.

Những học sinh đi ngang qua đều nhìn chúng tôi với ánh mắt “À à, Ishidou Mio lại bày trò linh tinh rồi!”. May mắn là những người đi ngang qua đều là con trai, điều đó đã giúp tôi rất nhiều.

Cuối cùng, khi đến trước cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ, đàn chị Ishidou Mio xuống xe.

“Làm tốt lắm, thằng Taro lợn, ta sẽ khen ngợi mi thật nhiều.”

Vừa nói xong—đàn chị Ishidou Mio nhẹ nhàng vỗ vào ngực tôi, rồi—

“Ta đi thu hồi cây thông đặt cạnh tủ giày, mi vào phòng câu lạc bộ trước đi.”

Nói rồi, đàn chị Ishidou Mio quay người đi về phía tòa nhà chính.

Tôi đứng đực ra đó.

“T, tôi đã, không biết rốt cuộc…”

Tôi chỉ có thể lẩm bẩm than vãn.

Đầu óc hỗn loạn, tôi mở cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ và bước vào.

Trong phòng, như thường lệ, Yuino Arashi và cô Onigawara Mitsuru đều có mặt.

“A, Ta—”

Yuino Arashi đang định gọi tôi thì đột nhiên đôi mắt cô ấy chớp chớp liên tục. Sau đó, với vẻ mặt ngượng nghịu, cô ấy bắt đầu bẽn lẽn. Ủa? Sao vậy?

“Sado Tarou…”

Cô Onigawara Mitsuru vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói không hề lên xuống mà chỉ vào mặt tôi.

“Đó là… một màn hài kịch bất ngờ nhân dịp Giáng Sinh sao?”

“Hả? —Á!”

Tôi đưa hai tay lên ôm đầu, chạm vào thứ gì đó mềm mại như lông thú.

Đúng rồi, tôi vẫn còn đội chiếc mũ tuần lộc mà đàn chị Ishidou Mio đưa cho!

“Cậu có thể muốn chọc chúng tôi cười… nhưng xin lỗi, tôi chẳng thấy buồn cười chút nào.”

“Ừm, ừm, hiếm khi cậu lại dày công như vậy… Xin lỗi nhé…”

“Đợi—Không, không phải, tôi đâu có định diễn hài—”

“…Thật sự xin lỗi.”

“…Thật sự rất xin lỗi.”

“Xin hai người đó, đừng xin lỗi một cách nghiêm túc như vậy có được không! Như vậy tôi lại thấy đáng thương lắm đó!”

Tôi lập tức tháo chiếc mũ tuần lộc ra.

“A…”

Yuino Arashi lại kêu lên một tiếng.

Lần này lại sao nữa? Chẳng lẽ tôi lại làm trò hề ở đâu đó mà tôi không biết ư?

Khóe mắt và khóe miệng của Yuino Arashi khẽ cong lên thành nụ cười.

“Cậu đã quàng chiếc khăn đó à…”

“Hả? Ừm, đúng vậy.”

Tôi hơi ngượng ngùng gật đầu.

“Vui quá đi…”

Yuino Arashi đỏ mặt, mỉm cười trông thật sự rất vui vẻ.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp và đáng yêu đó của cô ấy, trái tim tôi không khỏi đập nhanh hơn!

“Ối!”

“Tarou?”

Gáy tôi bị một cú va chạm mạnh, ngã sấp mặt.

“Đau, đau quá đi! Hộc, hộc, hộc, hí hí hí…”

Tôi nằm bò trên sàn, mặt vẫn còn đang cười.

Một cây thông lăn đến trước mặt tôi. Có vẻ như, thứ va vào gáy tôi chính là cây Ước Nguyện này đây.

Tôi lảo đảo ngồi dậy, nhìn về phía sau.

“Phù, cây này nặng thật đấy.”

Trước mặt tôi là đàn chị Ishidou Mio.

Đàn chị Ishidou Mio từ bên ngoài phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tùy tiện ném cây thông từ chiếc xe đẩy hai bánh vào.

“Ối! Khụ khụ! Ui da!”

Sau đó, tất cả những cây thông khác đều đập vào người tôi.

Đàn chị Ishidou Mio nhíu mày.

“Thằng Taro lợn, mi đứng ở đó nguy hiểm lắm đó.”

“Q, quá muộn rồi… Khụ, khụ, khụ…”

Tôi lại nằm sấp xuống, toàn thân co giật lẩm bẩm nói.

—Tổng cộng có tám cây Ước Nguyện được ném vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ: bảy cây thu hồi từ khắp phố phường, và một cây đặt cạnh tủ giày ở trường. Tất cả đều được chất vào căn phòng nhỏ bên trong.

Sau khi bê vào, Yuino Arashi với vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“Đàn chị Mio… Mấy cái cây thông Noel đó rốt cuộc là…”

“Hỏi hay lắm!”

Đàn chị Ishidou Mio không hiểu sao lại đắc ý kêu lên, rồi—

“—Thằng Taro lợn! Hôm nay là ngày gì?”

“Hả? Hôm nay, đương nhiên là Giáng Sinh rồi…”

“Đúng vậy! Hôm nay là Giáng Sinh!”

Đàn chị Ishidou Mio ưỡn ngực phẳng lì của mình ra.

“Vì thế—Với tư cách là Thần, hôm nay ta đặc biệt trở thành ông già Noel, tặng quà Giáng Sinh cho những ai cần được cứu rỗi! Món quà đó chính là ‘hiện thực hóa điều ước của ngươi’!”

Đàn chị Ishidou Mio nói.

Quà Giáng Sinh… là hiện thực hóa điều ước…

Tôi bỗng nhiên vỡ lẽ.

“Không, không lẽ, người đặt cây Ước Nguyện ở phố phường và trong trường là…”

“Đương nhiên, chính là đại nhân Mio ta!”

Tôi ngây người ra.

“Ưm, ưm… Cái đó không phải phải xin phép mới được đặt sao?”

“Xin phép? Tại sao một vị Thần như ta lại cần thứ đó chứ?”

Quả nhiên… Nhưng ít ra không phải là ăn trộm, vậy cũng coi như là tốt rồi…

Yuino Arashi nhìn đàn chị Ishidou Mio.

“Vậy, việc đàn chị nói nhất định phải làm ngày hôm qua là…”

“Đúng vậy, chính là làm cây Ước Nguyện, sau đó mang ra phố đặt đó.”

Đàn chị Ishidou Mio cười nói.

“Giữa buổi lễ bế giảng ta bỗng nảy ra ý này, nên ta nghĩ phải nhanh chóng thực hiện.”

“Để thu hồi những cái cây đó nên mới phải đẩy xe đẩy hai bánh chạy khắp phố phường đúng không. Nhưng tại sao lại phải hóa trang thành ông già Noel và tuần lộc…”

“Ông già Noel cưỡi xe trượt tuyết do tuần lộc kéo xuất hiện để thu hồi cây Ước Nguyện, như vậy không phải sẽ tạo cảm giác điều ước sẽ thành hiện thực chân thật hơn sao? Mọi người sẽ nghĩ, à à, người đặt cây Ước Nguyện này quả nhiên chính là ông già Noel thật…”

“À, em nghĩ dù có vậy thì mọi người cũng sẽ không nghĩ như thế đâu…”

Ngoài trẻ con ra, chắc mọi người đều biết ông già Noel không có thật. Điều tệ hại hơn là, đàn chị Ishidou Mio ngồi trên xe đẩy có bánh chứ không phải xe trượt tuyết. Trông nó chẳng có chút chân thật nào cả.

Vẻ mặt của đàn chị Ishidou Mio lộ rõ sự bất mãn.

“Nhưng mà, điều ước ít hơn ta tưởng tượng. Mỗi cây chỉ treo nhiều nhất ba tấm thẻ nhỏ, có cây thậm chí còn không có tấm nào. Ta đây là miễn phí giúp hiện thực hóa điều ước đó, tại sao vậy nhỉ? Mọi người đều không có ham muốn gì sao?”

“Ừm ừm, chắc là họ thấy rõ ràng rất nhạt nhẽo đó…”

“Thằng Taro lợn, mày vừa nói gì?”

“A, k, không có gì…”

Tôi vội vàng quay mặt đi.

“Thôi bỏ đi! Dù vậy, tổng cộng cũng thu được hơn mười tấm rồi! Hôm nay mọi người hãy cùng nhau hiện thực hóa những điều ước trên những tấm thẻ nhỏ này nào!”

Đàn chị Ishidou Mio với vẻ mặt đầy hứng thú nói.

Tất cả những tấm thẻ tháo từ cây Ước Nguyện ra đều được đặt trên bàn trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Sau đó, đàn chị Ishidou Mio cất lời:

“Điều ước cũng khá nhiều, vậy nên, chúng ta chia thành hai nhóm nhé.”

“Hai nhóm… vậy là hai người một nhóm sao?”

“Không, hai người thì vất vả quá, ba người một nhóm đi.”

Ba người… nhưng ở đây chỉ có bốn người thôi mà…

Đúng lúc tôi định mở miệng hỏi thì cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ mở ra, tôi quay đầu nhìn.

“A… Tatsuyoshi, và bạn Mamiya Yumi?”

Người mở cửa bước vào là bạn thân của tôi, Hayama Tatsuyoshi, và bạn thân của Yuino Arashi, cô gái đơn phương Tatsuyoshi – Mamiya Yumi.

“Hai người sao lại đến đây…”

“Sao lại hỏi sao, đương nhiên là vì bị đàn chị Mio gọi đến rồi.”

Bạn Mamiya Yumi trông có vẻ không vui lắm.

Tatsuyoshi cũng gật đầu.

“Sáng nay đàn chị gọi điện đến, bảo em đến phòng câu lạc bộ có việc cần giúp… Nếu không đến thì chị ấy sẽ phanh phui rất nhiều bí mật của em…”

Những lời cuối cùng của cậu ấy càng lúc càng nhỏ dần.

“Em thì nghĩ, để đàn chị Mio nợ mình một ân tình cũng không tệ… Hơn nữa, nghe nói Tatsuyoshi cũng đến. Vì hôm qua chúng em không thể ở bên nhau, nên em nghĩ ít nhất hôm nay là Giáng Sinh… nhưng thật đáng tiếc, không phải chỉ có hai đứa em ở riêng với nhau…”

Bạn Mamiya Yumi nói.

“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ!”

Chị Mio hăm hở nói, rồi tiếp tục giải thích cho Tatsuyoshi và Mamiya về kế hoạch của mình.

Tatsuyoshi và Mamiya nhìn nhau mặt mày ngớ ra.

“Thực hiện những điều ước ghi trên tấm thẻ nhỏ ư…”

“Cái này… nghe có vẻ phiền phức ghê!”

Đúng là có thể sẽ phiền phức thật. Người ghi ước nguyện lên thẻ có lẽ cũng chẳng thật sự mong ai đó giúp họ thực hiện đâu. Cũng như những lời ước vào đêm Thất Tịch vậy, ai cũng chỉ viết bừa thôi, kiểu như “ước gì điều này thành sự thật” hoặc “mong mình có thể tự làm được”.

Chị Mio lại tự ý đẩy những người này tới trước Cây Ước Nguyện, rồi cưỡng chế nói: “Để tôi giúp các bạn thực hiện điều ước!” Nếu việc này mà không phiền phức, thì chẳng có gì gọi là phiền phức nữa.

“Vậy thì, chúng ta oẳn tù tì chia nhóm nhé!”

Chị Mio nói.

Chúng tôi xúm lại thành một vòng tròn nhỏ để oẳn tù tì.

“Ưm…?”

Có chuyện gì vậy, Yuino cứ nháy mắt với tôi liên hồi.

Vừa chạm ánh mắt tôi, Yuino liền đặt nắm đấm tay phải đang nắm chặt lên ngực. Cô ấy khẽ lắc nắm đấm, mặt hơi ửng hồng một cách lạ lùng.

“Nào, một, hai, ba—”

Chị Mio vừa dứt lời, mọi người liền đưa tay phải ra.

Tôi ra kéo.

Những người ra kéo khác là chị Ishidou và Tatsuyoshi.

Những người ra búa là Yuino, Mamiya và thầy Onigawara.

“Ừm, một lần là quyết định xong rồi! Vậy thì tôi sẽ cùng một nhóm với Tarou heo và Hayama, còn những người khác là một nhóm nhé!”

“Cùng nhóm với chị Mio à…”

Vậy thì không thể lơ là được rồi, tiếc thật.

“Ơ? Yu-Yuino, cậu sao thế?”

Yuino trông như thể bị một bóng đen bao phủ.

“Cậu chẳng để ý đến ám hiệu của mình gì cả… Quả nhiên, Tarou đúng là có hơi chậm hiểu…”

“…?”

Yuino lầm bầm, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.

“Vậy thì, mỗi nhóm hãy chọn một điều ước mình thích rồi đi thực hiện đi! Chỉ cần thực hiện xong một cái, thì tiếp tục cái tiếp theo! Nếu thành công nữa thì—”

“Mio, thầy có một câu hỏi.”

Thầy Onigawara cất lời.

“Chuyện gì ạ?”

“Mấy tấm thẻ ghi điều ước này…”

Thầy Onigawara cầm một tấm thẻ nhỏ lên.

“Trên này ngoài điều ước và tên ra, chẳng ghi gì khác. Vậy làm sao tìm được người đã viết điều ước?”

“…À.”

Chị Mio ngớ người kêu lên một tiếng.

“Đ-Đúng thật, nếu chỉ có tên thì…”

“Thậm chí có cái còn chẳng ghi cả tên nữa chứ.”

Mamiya vừa nhìn thẻ vừa nói. Đúng vậy, có những tấm chẳng ghi tên, hoặc chỉ ghi tên viết tắt cũng không ít.

“Ư ưm…”

Chị Mio rên rỉ. Kế hoạch này đột nhiên gặp phải một trở ngại lớn.

Lúc này, người đứng ra gỡ rối vẫn là thầy Onigawara.

“Những tấm thẻ được treo trên Cây Ước Nguyện trong trường hẳn là của học sinh trường Sakuramori chứ? Vậy thì dù chỉ có tên, nếu tra danh sách học sinh thì vẫn có thể biết địa chỉ.”

Mắt chị Ishidou sáng rực lên.

“Đ-Đúng rồi… Ờ ờ, tấm thẻ được treo trên Cây Ước Nguyện trong trường là ở—”

Nói xong, chị Mio rút một tấm thẻ ra.

“Tấm này có ghi tên… Ừm, vậy thì không thành vấn đề! Nhóm chúng ta sẽ thực hiện điều ước này!”

Có vẻ như Cây Ước Nguyện trong trường chỉ có treo đúng một tấm thẻ này thôi.

Tôi hơi rụt rè nói:

“Ờ ờ… Nếu chúng ta lấy tấm này thì nhóm kia phải làm sao ạ?”

“Ơ, cái này thì…”

Vẻ mặt chị Mio có chút khó xử.

“Th-Thì cứ để họ tự nghĩ đi! Suy nghĩ vấn đề này cũng là một phần của hoạt động câu lạc bộ thực hiện điều ước mà!”

Lời chị Mio nói thật sự quá là vô trách nhiệm.

Mamiya và những người khác lập tức lên tiếng phản đối. Tuy nhiên, người phản đối chỉ có Mamiya, thầy Onigawara thì mặt lạnh tanh, còn Yuino thì vẻ mặt co rúm lại.

Tôi lén đến gần Yuino.

“Nếu thật sự không có cách nào thì cứ nhanh chóng bỏ cuộc rồi lấp liếm qua loa cũng được. Hoặc là, cậu cũng có thể sang đây giúp mình.”

“Ừm, mình biết rồi… Cảm ơn cậu, Tarou.”

Yuino ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói.

“Hai kẻ biến thái heo và biến thái kinh tởm ở nhóm tôi, mau qua đây!”

Chị Mio nói lớn.

Tôi và Tatsuyoshi thở dài một hơi, bước đến gần chị Mio.

Chị Mio nhìn tấm thẻ.

“Vậy thì, tôi sẽ công bố nội dung điều ước nhé! Nội dung điều ước là ‘Xin hãy cứu tiệm cà phê của bố tôi’… ‘Xin hãy cứu’ là sao nhỉ? Thôi bỏ đi, ừm ừm, học sinh viết điều ước này là—Ayasegawa Kirino!”

“Ayasegawa…”

“Kirino…?”

Tôi và Tatsuyoshi lẩm bẩm, nhìn nhau.

Cái tên này, chẳng lẽ…

Ánh mắt chị Ishidou lấp lánh không ngừng.

“Được rồi, chúng ta đi thực hiện điều ước thôi!”

Sau khi tra danh sách học sinh tìm được địa chỉ của ‘Ayasegawa Kirino’, chúng tôi đi theo địa chỉ đó.

“Chắc là ở đây rồi…”

Chị Ishidou vừa nhìn tờ giấy ghi địa chỉ vừa lẩm bẩm. Lúc này, chị đã thay bộ đồ ông già Noel ra và trở lại với bộ đồng phục bình thường.

Trước mắt chúng tôi là một quán cà phê nằm trong khu phố thương mại.

Từ vẻ ngoài trông khá cổ điển, đây là một quán cà phê có vẻ có bầu không khí rất dễ chịu. Mặt tiền có hai cửa sổ lớn, mái nhà màu tím hồng. Trước cửa quán có một tấm bảng đen nhỏ dựng trên giá đỡ, ghi nội dung các suất ăn sáng, suất ăn trưa và các món ăn đặc biệt được chủ quán giới thiệu. Ngoài ra còn có thông tin liên quan đến quán như tối nay từ sáu giờ trở đi có đặt tiệc riêng…

“Được rồi, vào thôi!”

Chị Mio vừa nói, vừa không chút do dự đẩy cửa quán cà phê. Thành thật mà nói, tôi thấy những lúc như thế này, sự liều lĩnh của chị thật sự không đùa được đâu.

Keng keng keng, tiếng chuông trên cửa vang lên. Nữ phục vụ đứng gần cửa nhìn chúng tôi.

“Hoan nghênh qu—Mi-Mi-Mi-Mi-Mio-sama!”

“Hả? À à, em là người ở lễ hội trường lần trước…”

Nữ phục vụ mặc bộ đồng phục tạp dề màu trắng, chính là Ayasegawa Kirino, lớp trưởng lớp tôi.

Lớp trưởng bình thường hay tết tóc, nhưng hôm nay lại xõa mái tóc thẳng dài, chỉ riêng kiểu tóc khác thôi cũng đã thay đổi toàn bộ ấn tượng về cô ấy rồi.

“Ayasegawa Kirino, quả nhiên là lớp trưởng…”

Tôi lẩm bầm.

“T-Tại sao Mio-sama lại đến nhà em…?”

Lớp trưởng bình thường trông khá hoạt ngôn, nhưng hôm nay cả khuôn mặt cô ấy đỏ bừng. Ừm ừm, nghĩ cũng phải. Lớp trưởng cực kỳ thích chị Mio, thậm chí còn lập cả hội fan cho chị ấy mà. Mặc dù sau vài chuyện xảy ra, Hội fan Mio-sama—thường gọi tắt là MFC—đã giải tán, nhưng điều đó không có nghĩa là tình cảm ngưỡng mộ và yêu mến của lớp trưởng dành cho chị Mio đã biến mất.

“Đó là vì—cái này đây!”

Nói xong, chị Mio rút tấm thẻ nhỏ ra. Đó là tấm thẻ lớp trưởng đã viết điều ước của mình.

“Đây là do em viết, đúng không?”

“À, vâng, đúng là em viết… Hôm qua em có việc ở lại trường hơi muộn, lúc về nhà, thấy một cái cây cạnh tủ giày… nên rất tự nhiên mà…”

“Cây Ước Nguyện treo những tấm thẻ nhỏ này là do Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 của chúng tôi dựng lên đấy! Vì vậy, những điều ước ghi trên đó, thành viên Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 chúng tôi có trách nhiệm phải giúp em thực hiện!”

“Đ-Đừng nói vậy… Điều ước của người như em, làm sao dám làm phiền Mio-sama…”

“Điều ước là không thể hủy bỏ đâu nhé! Cho nên, em cứ ngoan ngoãn để chúng tôi giúp em thực hiện điều ước đi!”

“Vâng… Vâng ạ.”

Lớp trưởng khẽ nở một nụ cười vui vẻ rồi gật đầu.

Tôi và Tatsuyoshi đến gần lớp trưởng.

“Là như vậy đó. Nên lớp trưởng à, xin hãy chiếu cố nhé. Mặc dù có thể sẽ gây phiền phức cho cậu đấy…”

“Xin hãy chiếu cố, kiểu tóc này rất hợp với cậu đấy.”

“Sado và Hayama… Hai cậu cũng ở đây à.”

Vẻ mặt lớp trưởng đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, đúng như vẻ thường ngày của cô ấy.

“À, ừm, mình cũng là thành viên Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 mà…”

“Đúng vậy.”

Lớp trưởng lạnh lùng nhìn tôi. Bởi vì lớp trưởng từng hiểu lầm rằng tôi và chị Ishidou có mối quan hệ đặc biệt. Do đó, lớp trưởng không thích tôi lắm… Hừ, hừ, hừ…

“Ta-Tarou, cậu thở hơi gấp đấy nhé?”

Tatsuyoshi khẽ nói. K-Không được, mình phải cẩn thận hơn mới được.

Lớp trưởng nhìn Tatsuyoshi.

“Hayama, cậu hẳn không phải thành viên Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 đúng không? Tại sao lại đi cùng Mio-sama?”

“Ừm ừm, vì chị Ishidou nhờ tôi giúp, nên bất đắc dĩ mà…”

“Mi-Mio-sama nhờ cậu ư…?”

Ánh mắt lớp trưởng trở nên sắc bén.

“Mio-sama lại trực tiếp nhờ cậu… Vậy thì, thật đáng ghen tị quá đi mất…”

Một luồng sát khí như thể xuất hiện.

Tatsuyoshi hoảng hốt.

“À, không, không phải! Không phải chị Mio nhờ đâu! Là Tarou nhờ tôi!”

“Vậy sao? Là Sado à…”

Khí chất hung hăng toàn thân của lớp trưởng biến mất.

Tôi khẽ nói với Tatsuyoshi:

“Cẩn thận đấy, Tatsuyoshi. Lớp trưởng cứ nhắc đến chuyện liên quan đến chị Mio là sẽ hơi kỳ lạ. Mình đã nói với cậu rồi mà, đúng không?”

“À, ừm, hôm nay đúng là được tận mắt chứng kiến.”

Chuyện lớp trưởng thành lập hội fan Mio-sama, cùng một loạt sự kiện liên quan, tôi đều đã kể cho Tatsuyoshi nghe sau khi lễ hội trường kết thúc.

“À đúng rồi, về điều ước của em…”

Chị Mio nói:

“Nói là ‘cứu tiệm cà phê’ là sao? Tiệm cà phê là chỉ quán này đúng không?”

“Ừm ừm, thật ra thì…”

Ánh mắt lớp trưởng nhìn về phía xa xăm.

Qua ô cửa sổ lớn của quán cà phê, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Ánh mắt lớp trưởng dường như đang dừng lại ở tiệm bánh đối diện quán cà phê. Tiệm bánh đó trông rất đông khách, thậm chí còn có người đang xếp hàng trước cửa.

“Thật ra thì, kể từ khi tiệm bánh đó khai trương cách đây một tháng, khách hàng của chúng tôi đều chuyển sang đó hết… Vì vậy, quán của chúng tôi hiện tại đang kinh doanh rất khó khăn…”

“Ra vậy. Tức là, em muốn chúng tôi giúp cứu vãn quán đang làm ăn không tốt này đúng không?”

Chị Mio không ngừng gật đầu.

Tôi không hề biết nhà Lớp trưởng lại mở tiệm trà... Tôi thầm nghĩ vậy rồi đảo mắt quan sát khắp quán. Trái ngược hoàn toàn với đối thủ bên kia đường, nơi này chẳng có lấy một bóng khách.

Đúng lúc đó -

"Ồ, hay các cháu là bạn của Kirino?"

Một ông chú hơi mập mạp bước ra từ phía sau.

Lớp trưởng nhìn ông rồi quay sang chúng tôi:

"Đây là bố con, chủ quán ạ."

"Rất hân hạnh." Ông chủ cười hiền lành.

Bố của Lớp trưởng sao... Trông chẳng giống cô bé chút nào. Đặc biệt là vẻ hiền từ dễ mến này hoàn toàn đối lập với tính cách của con gái.

Chị Mio chĩa mắt về phía ông chủ:

"Bác già!"

"B-Bác già?"

"Con gái bác đã nhờ bọn cháu giúp quán này thoát khỏi khủng hoảng! Vì thế, Mio-sama sẽ cứu rỗi tiệm trà này, bác cứ yên tâm!"

"À, vâng..." Ông chủ gật đầu ngơ ngác.

"Ừm, đúng là quán trà của chúng tôi đang trải qua khủng hoảng tồi tệ nhất từ ngày thành lập..."

"Nhưng trông bác thảnh thơi quá nhỉ? Chẳng có chút khẩn trương nào cả."

"Ôi, thật xấu hổ quá..." Ông chủ cúi gằm mặt, dáng vẻ nhu nhược đúng chất người hiền lành.

Lớp trưởng thì đang mơ màng như thiếu nữ lãng mạn:

"Dù quán đang thua lỗ... nhưng nhờ vậy mà chị Mio mới đến đây. Em vui lắm... Dù quán có đóng cửa cũng không sao..."

"Ki-Kirino? Con đang nói gì thế?" Ông chủ tròn mắt nhìn con gái.

Tatsuyoshi lên tiếng hỏi:

"Nhưng Ishidou-senpai, cụ thể chị định làm thế nào để cứu quán ạ?"

Chị Mio chống cằm suy tư, hai tay đan vào nhau. Một lúc sau, chị vỗ tay "bộp" một cái:

"Tóm lại... phải do thám trước!"

"Do thám cái gì cơ?"

"Đồ heo đội lốt người phản ứng chậm chạp!"

"Xin đừng gọi tôi như thế..."

"Đương nhiên là sang tiệm bánh đối diện! Phải xem tại sao chỗ đó đông khách hơn hẳn, tìm ra điểm khác biệt giữa hai bên chứ!"

Cũng có lý... Tôi gật gù đồng ý.

"Nhanh lên Tarou heo, đi thôi!"

"Hả?"

"Đi do thám. Đông người quá sẽ gây chú ý, chỉ mình em đi với chị thôi." Chị Mio hùng hổ kéo tôi ra cửa.

Biết không đi sẽ bị mắng té tát, tôi đành lẽo đẽo theo sau. Quán trà của bố Lớp trưởng - mang tên "Alice Tea House" - nằm đối diện tiệm bánh ngọt mà chúng tôi đang hướng đến.

Đột nhiên, Ishidou-senpai...

Khoác tay trái tôi.

"Kyaaaa!" Tôi thốt lên tiếng kêu kỳ quặc.

"Em vừa rống lên cái gì thế?" Senpai đỏ mặt quát, lông mày dựng đứng. Có lẽ vì tức giận, cả khuôn mặt chị ửng hồng.

"T-Tại senpai khoác tay em... À không lẽ chị định bẻ tay em sao?"

"Chị có rảnh mà đi bẻ tay em không?" Senpai bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác. "Bọn mình đang đóng gián điệp vào hang ổ địch... Phải ngụy trang cho chuẩn."

"Ơ...?"

"Vì... Vì vậy! Để không bị lộ, bọn mình phải giả làm cặp đôi!"

"Giả làm cặp đôi ư?!"

"Đúng vậy! Hôm nay là Giáng sinh, như thế trông tự nhiên hơn."

"Nhưng cứ vào với tư cách bạn bè thì sao ạ...?"

"Lắm mồm! Đi nhanh lên, đồ heo!"

Đành chịu thua, tôi gật đầu. Chúng tôi khoác tay nhau tiến vào tiệm bánh. Có lẽ sợ khoác hờ sẽ gây nghi ngờ, senpai dí sát vào khiến tôi cảm nhận rõ mềm mại nhỏ xinh áp vào cánh tay. Chết tiệt... Là con trai nên không thể không để ý. Senpai ơi, xin hãy tách ra chút đi...

Liếc trộm senpai, tôi thấy gương mặt chị căng thẳng, thậm chí có vẻ khó chịu. Mặt vẫn đỏ bừng, chắc senpai cũng miễn cưỡng lắm khi phải làm thế này. Đúng rồi, chắc chắn là vậy.

Senpai mím chặt môi, liếc nhìn tôi. Khi ánh mắt chạm nhau, chị vội cúi mặt xuống. Đôi má ửng hồng thêm, trông càng giận dữ khiến tôi sợ hãi.

May mắn thay, hàng người trước cửa đã vãn. Chúng tôi được nhân viên dẫn đến bàn đôi. Senpai nghiêng người thì thầm:

"Bắt đầu do thám thôi."

"V-Vâng ạ."

Tôi cố tỏ ra tự nhiên quan sát quán. Không gian rộng gấp đôi "Alice Tea House", trang trí tuy đơn giản nhưng sáng sủa sạch sẽ, thu hút cả khách nam lẫn nữ. Điểm nhấn chính là những nữ phục vụ xinh đẹp trong bộ đồng phục dễ thương. Các cô gái trẻ với nụ cười tỏa nắng khiến ví tiền đàn ông mở ra không ngần ngại.

"Thực đơn phong phú... Giá cả lại phải chăng..." Senpai nhăn mặt lẩm bẩm.

Đúng như nhận xét của chị, bánh ngọt và đồ uống đa dạng, kể cả parfait và sandwich cũng được đầu tư. Chúng tôi gọi set bánh - tôi chọn bánh hạt dẻ, senpai chọn bánh dâu.

Khi set bánh được mang lên, senpai nếm thử liền tròn mắt:

"Ngon... Ngon quá!"

"Bánh hạt dẻ của em cũng ngon lắm."

"Thật à? Cho chị thử..." Senpai xía nĩa sang đĩa của tôi. "Tuyệt! Ngon không tưởng!" Miệng nói nghiêm túc nhưng khóe môi đã giãn ra vì hạnh phúc.

Mặt senpai càng lúc càng đăm chiêu:

"Chẳng trách ai cũng chọn tiệm này. Thật khó cạnh tranh quá..."

"Ừm..." Dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật phũ phàng quá.

Senpai chống tay lên cằm:

"Phải làm sao đây... À đúng rồi! Tarou heo!"

"Dạ?"

"Em hãy la thật to 'Ái chà! Ăn bánh xong bụng đau quá!' rồi lăn lộn trên sàn. Tốt nhất nên ho ra máu nữa."

"Em từ chối! Làm vậy sẽ bị kiện phá hoại kinh doanh mất! Cảnh sát bắt em thì sao?"

"Có sao đâu? Sớm muộn gì em cũng vào tù thôi."

"Chị nói gì thế? Em sẽ không bao giờ phạm pháp đâu!"

Tôi đang định cãi lại thì...

"Xin lỗi đôi chút ạ." Nữ phục vụ cười tươi tiếp cận. "Hiện chúng tôi có chương trình đặc biệt Giáng sinh..."

"Chương trình đặc biệt ư?"

"Vâng, dành riêng cho các cặp đôi ạ." Cô ấy giơ lên thanh chocolate dài trong túi bóng. "Hai bạn sẽ cắn hai đầu thanh chocolate này, ăn dần về phía nhau. Tùy độ dài còn lại mà nhận quà. Nếu được, mời hai bạn tham gia nhé."

"Ơ... Ơi!" Tôi toát mồ hôi. Trò này giống trò vua ra lệnh quá! Đương nhiên phải từ chối vì chúng tôi đâu phải người yêu.

Đang định lắc đầu thì...

"Tarou heo!" Senpai siết cổ tôi khiến tôi nghẹt thở. Dù khoái cảm dâng trào nhưng tôi vẫn ho sặc sụa. Senpai thì thào vào tai: "Cô phục vụ kia đang nghi ngờ bọn mình là gián điệp đấy! Cô ta muốn dùng trò này để thử thách!"

"Em nghĩ chị hơi lo xa..."

"Em dám chắc không phải thế sao?"

"Không... Không dám nói là 100%..."

Senpai run giọng: "Nếu từ chối, họ sẽ phát hiện rồi tống vào phòng kín... Trói cổ bằng xích, trần truồng dưới trần nhà rồi đổ đầy kem lạnh lên người tra tấn..."

"Thật là kiểu tra tấn mang đậm phong cách đồ ngọt..." Dù bị phát hiện, tôi nghĩ họ chỉ đuổi khéo thôi.

Senpai gằn giọng với nhân viên: "Bọn tôi tham gia! Chúng tôi là cặp đôi thật sự! Hoàn toàn không phải giả dối gì hết!"

"V-Vâng... Cảm ơn hai bạn..." Cô phục vụ bối rối trước khí thế hừng hực của senpai.

Chúng tôi đứng dậy nhận thanh chocolate. Cô gái mỉm cười: "Nếu còn lại 0cm, hai bạn sẽ nhận được quà đặc biệt cực khủng đấy ạ."

"Tức là nếu không về 0 thì không công nhận chúng tôi là cặp đôi sao?" Senpai hỏi dò.

"Senpai ơi, không phải vậy đâu..." Tôi vội vàng can ngăn.

"0 cm... Tức là phải tiếp xúc hoàn toàn hoặc hơn thế nữa sao...

Tôi liếc nhìn xung quanh quán, nhiều cặp đôi khác cũng tham gia hoạt động chỉ dành cho tình nhân này. Dù sự chú ý của mọi người bị phân tán khắp nơi giúp chúng tôi đỡ ngại ngùng hơn phần nào, nhưng vẫn cứ thấy bối rối khó tả.

"Thôi nào..."

"Heo đực, nhanh lên đi."

"À, ừ..."

Tôi ngậm chiếc bánh chocolate như điếu thuốc, đưa đầu còn lại về phía chị Mio.

"...!"

Chị Mio giật mình nhìn chằm chằm vào đầu bánh, đôi môi mỏng manh khẽ run rẩy. Sau một hồi do dự, chị như hạ quyết tâm cắn nhẹ vào đầu bánh.

"Nào, bắt đầu thôi!"

Nữ phục vụ tươi cười thông báo.

"............"

"............"

Hai chúng tôi chống tay lên bàn, mắt không rời nhau, miệng vẫn ngậm chặt chiếc bánh. Dù chưa tiến thêm được tí nào nhưng khoảng cách giữa hai khuôn mặt đã gần đến mức... siêu gần.

Từng sợi tóc mảnh mai phất phơ, làn da trắng muốt không tỳ vết, đôi môi hồng hào chu ra ngậm bánh trông càng thêm đáng yêu. Hàng mi dài cong vút, đôi mắt long lanh đầy bí ẩn... Tôi chỉ muốn ngắm mãi khung cảnh này...

Bỗng ánh mắt chị Mio chớp chớp ngượng ngùng, làn da trắng ngần ửng hồng.

"Ơ kìa... Hai bạn có muốn bắt đầu không? Tôi hiểu tâm trạng muốn ngắm nhau mãi thế này lắm..."

Giọng nữ phục vụ khiến tôi bừng tỉnh.

Tôi nghiến răng cắn bánh, từ từ tiến về phía trước.

Vai chị Mio khẽ rung, gương mặt đỏ ửng lên... Chắc mặt tôi cũng đỏ lừ rồi.

Chị Mio cũng nhích dần về phía tôi.

Hai chúng tôi đồng loạt tiến lên, khoảng cách thu hẹp ngoài dự tính. Mắt mở to, ánh nhìn lảng tránh xuống phía dưới.

Chiếc bánh giờ chỉ còn một nửa.

Trời ơi, gần quá, siêu gần!

Nếu tôi cắn đứt trước, chị Mio chắc nổi điên mất. Phải cố đến khi chị dừng lại thôi... Nhưng hình như chị cũng đến giới hạn rồi...

Chị Mio nghiêng mặt sang phải, hàng mi cụp xuống, biểu cảm gợi cảm đến nghẹt thở...

Mũi chúng tôi chạm nhẹ vào nhau.

Hơi thở ấm áp từ chị phả vào má tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng... Thế này thì to chuyện mất...

Đúng lúc ấy -

"Cái gì..."

Một giọng nói đầy uất ức vang lên bên tai.

"Cái... cái cái... các cậu đang làm gì thế...?!"

Giọng nói này chẳng lẽ là...

Tôi giật mình lùi lại, chị Mio cũng đồng thời làm động tác tương tự.

Quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh - một thiếu nữ mặc đồng phục nữ phục vụ đang đứng run rẩy, ánh mắt như muốn xuyên thủng chúng tôi.

"Yu... Yuino?!"

"Arashi! Sao em lại ở đây...?"

Đáng lẽ Arashi phải ở nhóm thực hiện điều ước khác cơ mà!

Khuôn mặt cô ấy méo mó đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.

"Hai... hai người... đang làm gì...? Mặt... mặt gần thế kia... Ưừừừ..."

Arashi nghẹn lời, toàn thân run lẩy bẩy.

Cô nữ phục vụ ban nãy đã lặng lẽ rút lui xa khỏi bầu không khí ngột ngạt này.

"Không... không phải thế đâu Arashi!"

"Đúng vậy, nghe giải thích đã!"

Hai chúng tôi cuống quýt giải thích về việc cha của lớp trưởng gặp khó khăn trong kinh doanh, nhiệm vụ do thám quán đối thủ và bất đắc dĩ phải tham gia hoạt động cho cặp đôi.

"À... thế à? Ừm..."

Arashi gật gù với vẻ mặt khó đọc, khóe miệng giật giật.

Tôi vội chuyển đề tài: "Nhưng sao em lại mặc đồng phục ở đây thế?"

"Tất nhiên là để thực hiện điều ước rồi."

Giọng nói phát ra từ cô gái tóc buộc hai bên đứng sau lưng Arashi - Mamiya Yumi.

Cô và Arashi đều mặc đồng phục, thậm chí cả Onigawara Mitsuru (chị Mạn) cũng diện bộ đồ nữ phục vụ.

"Chị Mạn... mặc đồ này cũng hợp đấy chứ?"

Chị Mạn thản nhiên hỏi. Thật ra trông rất hợp - nhan sắc xinh đẹp, thân hình chuẩn chỉnh, chỉ có điều khác lạ so với hình ảnh áo blouse trắng thường ngày.

Sau khi nghe giải thích về tấm thiệp cầu cứu "Quán thiếu nhân viên phục vụ dịp Giáng sinh", chị Mio nghiêm mặt:

"Thế này phiền rồi... Cả hai quán đều cầu cứu..."

Hai quán đối diện nhau, khách hàng chắc chắn sẽ bị chia cắt.

"Đổi điều ước đi."

"Không được đâu~" Yumi vui vẻ đáp. "Hay thi đua xem bên nào thực hiện được điều ước nhé! Bên thua làm nô lệ một tuần cho bên thắng!"

"Đồ massage hôi hám! Tao nhận lời!"

Chị Mio giận dữ gầm lên, mắc bẫy khiêu khích của Yumi y như những lần trước...

"Đã hứa là không được nuốt lời đâu nhé~"

Yumi cười ranh mãnh, màn đối đầu khốc liệt giữa hai nhóm chính thức bắt đầu!"

Ôi thôi rồi, mọi sự đã diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất có thể…

Mamiya Yumi lộ vẻ mặt say sưa:

“Hehehe, làm nô lệ một tuần cơ đấy… Tha hồ mà xoa bóp cho Ishidou Mio học tỷ, lại còn được làm mấy chuyện không thể nói với Hayama Tatsuyoshi nữa. Tuyệt quá đi mất… Sado Tarou thì thôi đi, cứ bắt cậu ta đứng tấn một tuần là được rồi.”

Còn Yuino Arashi thì lẩm bẩm với giọng lí nhí mà tôi chẳng nghe rõ:

“Làm nô lệ một tuần… Thế, thế thì cũng có nghĩa là được hẹn hò với Sado Tarou mỗi ngày trong một tuần…”

Dù không biết cô ấy đang nói cái gì, nhưng xem ra Yuino Arashi cũng tán thành cuộc thi này.

“Ừm ưm, làm nô lệ một tuần ư…” Cô Mitsuru chống cằm, lẩm bẩm.

“Thế thì tha hồ mà bắt Ishidou Mio và bọn họ hóa trang thành đủ loại nhân vật rồi! Sado Tarou và Hayama Tatsuyoshi đương nhiên phải hóa trang thành nữ nữa, như vậy chắc chắn sẽ chụp được những bức ảnh tuyệt vời chưa từng có – Cuộc thi này, tôi sẽ chơi thật nghiêm túc!”

Ôi trời, cô Mitsuru, một người theo một khía cạnh nào đó còn đáng sợ nhất, vậy mà cũng hăng hái đến thế…

“S-sao lại thành ra thế này…”

Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi – tôi tái mét mặt, thầm nghĩ.

***

Khi trở lại tiệm cà phê, tôi kể cho Hayama Tatsuyoshi nghe về tình hình cuộc thi với đội khác.

“Cái gì… P-phạt phải làm nô lệ một tuần cơ á?” Hayama Tatsuyoshi kêu thất thanh.

“S-sao lại thế được… T-tôi không biết Mamiya Yumi sẽ làm gì với tôi đâu…”

“Đừng lo lắng! Cứ thắng là được mà!” Ishidou Mio học tỷ tự tin nói. Cái sự tự tin này rốt cuộc là từ đâu ra vậy chứ?

“Ishidou Mio đại nhân… ơ ơ, tình hình do thám thế nào rồi ạ?” Ayasegawa Kirino lớp trưởng đỏ bừng mặt hỏi. Xem ra, Ayasegawa Kirino lớp trưởng chẳng quan tâm gì đến việc do thám hay không, chắc chỉ muốn nói chuyện với Ishidou Mio học tỷ mà thôi.

Ishidou Mio học tỷ ưỡn tấm ngực lép của mình lên:

“Do thám hoàn hảo lắm! Ưu điểm và đặc trưng của quán đó tôi đã nắm rõ hoàn toàn rồi! Tôi nghĩ, chắc là quán này thiếu hụt cái gì đó!”

“K-không hổ danh là Ishidou Mio đại nhân.”

Ayasegawa Kirino lớp trưởng nhìn Ishidou Mio học tỷ với vẻ mặt say sưa… Ừm ừm, sao tôi cứ có cảm giác như cô ấy đã thay đổi hoàn toàn vậy, hơi lạ.

Ishidou Mio học tỷ nhìn quanh tiệm rồi nói:

“Không khí, cách trang trí, và kích thước của quán, giờ muốn thay đổi là điều không thể. Nếu có thời gian thì có lẽ được, nhưng bây giờ thì không có thời gian đó.”

Đúng vậy, phần này thì đành chịu rồi.

“Ngoài những vấn đề đó ra – đầu tiên, là sự phong phú của thực đơn!”

Ishidou Mio học tỷ gõ gõ vào chiếc bàn có đặt thực đơn bên cạnh:

“Quán này và quán kia, trong thực đơn có một sự khác biệt áp đảo! Và cả trình độ cũng khác xa nữa! Ví dụ như, cái ‘mì Ý明太子’ này là cái gì? Là pasta chứ! Ở đây phải viết là ‘pasta明太子’!”

“Nh-nhưng mà pasta và mì Ý chẳng phải là giống nhau sao…” Doumyouji ông chủ tiệm tỏ vẻ khó hiểu.

“Kể cả giống nhau, có ai lại viết là ‘mì Ý’ không? Pasta nghe đương nhiên là ‘ngầu’ hơn mì Ý rồi!”

“Đúng vậy, Ishidou Mio đại nhân. Tôi đã nghĩ vậy từ rất lâu rồi.”

“Ayasegawa Kirino! Cậu chưa bao giờ nói…”

“Nhưng mà, sự phong phú của thực đơn, bây giờ đột ngột phải cải thiện thì làm sao đây…” Tôi đặt câu hỏi. Ishidou Mio học tỷ suy nghĩ một chút.

“Hết cách rồi, tôi sẽ nghĩ ra thực đơn mới.”

“À, gì cơ? Học tỷ nghĩ ạ?”

Tôi giật mình nhìn Ishidou Mio học tỷ.

“Học tỷ, chị biết nấu ăn sao?”

“Tôi có khí thế mà… Ông chủ, cho tôi mượn bếp một chút. Cả nguyên liệu các thứ nữa.”

Nói rồi, Ishidou Mio học tỷ bước về phía bếp. Trên đường đi, cô ấy còn chỉ tay vào chúng tôi nói:

“Làm xong rồi, mấy người phải nếm thử đó, nên cứ ngồi yên tại chỗ mà đợi đi.”

“À, vâng! Á à, món ăn do Ishidou Mio đại nhân tự tay làm…”

“Ừm ưm, liệu có ổn không đây…”

Ayasegawa Kirino lớp trưởng và Doumyouji ông chủ tiệm liên tiếp nói.

Tôi và Hayama Tatsuyoshi nhìn nhau với vẻ mặt bất an.

Rồi, ba mươi phút sau –

“Xong rồi!”

Ishidou Mio học tỷ đứng trong bếp, lớn tiếng kêu lên.

“Pasta kem trứng đặc biệt của Ishidou Mio đại nhân! Đây là tác phẩm tôi cực kỳ tự tin đó!”

Ishidou Mio học tỷ bày pasta ra đĩa lớn, mang đến bàn của chúng tôi.

“Nào, mau nếm thử đi!”

Bốn chúng tôi.

“…………”

Nhìn đĩa pasta với vẻ mặt khó xử.

Ishidou Mio học tỷ nói đây là pasta kem trứng, cô ấy đúng là đã nói vậy. Nhưng mà, tại sao chứ? Đĩa pasta trước mắt chúng tôi trông đen như pasta mực vậy, hơn nữa, cái mùi hương đặc trưng này… Không, là mùi hôi thì đúng hơn…

Cả bốn gương mặt của chúng tôi đều bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

“Sao thế? Mau ăn đi chứ.” Ishidou Mio học tỷ bất mãn nói.

Nhưng không ai nhúc nhích, tôi cũng không động đậy nổi. Từng trải qua vô vàn nguy hiểm, bản năng mách bảo tôi – thứ này không thể cho vào miệng được.

Lúc này –

“Vậy thì… tôi xin phép ăn trước…”

Người lặng lẽ lên tiếng là Doumyouji ông chủ tiệm. Ông ấy tay đẫm mồ hôi nắm lấy chiếc dĩa.

Tôi trợn tròn mắt.

“Ô-ông chủ…”

“Đây là món ăn đứa bé này làm vì tiệm chúng ta, là chủ tiệm, sao tôi có thể không ăn chứ.”

Doumyouji ông chủ tiệm mỉm cười hiền từ. Ồ ồ, thật là ngầu quá đi mất.

“Nguyên liệu cô bé ấy dùng đều rất bình thường, cứ yên tâm đi. Nhiều khi những món ăn trông như thế này, thực ra lại khá ngon đó… Ối giời ơi A A A A A A A A A A A!”

“Ô-ông chủ?”

“Bố ơi!”

“Bác ơi, cố lên!”

Tôi, Ayasegawa Kirino lớp trưởng và Hayama Tatsuyoshi vội vàng kêu ông chủ tiệm.

“Heo oao oao oao oao oao… A a a a a a a a a…”

Doumyouji ông chủ tiệm trợn ngược mắt, toàn thân co giật, hoàn toàn không biết đang nói gì.

Ishidou Mio học tỷ tỏ vẻ khó hiểu:

“Ông chủ sao thế? Chắc là cơ thể không khỏe chăng.”

Rồi, cô ấy nhìn tôi.

“Vậy thì, đồ heo Tarou. Đến lượt cậu ăn đó.”

“Á, gì cơ?”

Trước mắt xảy ra thảm cảnh thế này, mà còn bắt tôi ăn nữa sao? Tôi không có dũng khí đó!

“…Gì? Chẳng lẽ, cậu không muốn ăn?” Ánh mắt Ishidou Mio học tỷ phát ra tia sáng sắc bén.

“Ừm, ừm ừm ưm…”

“M-mau ăn đi. Nếu cậu tự mình không ăn được, tôi sẽ ép cậu ăn đó.”

“Ừm ưm ưm ưm… Hù, hù, hù…” Tôi run rẩy cầm chiếc dĩa lên.

“Này, này, Sado Tarou…” Hayama Tatsuyoshi lo lắng nhìn tôi.

Tôi dùng dĩa cuộn lấy một lượng mà tôi nghĩ ăn vào chắc không sao, rồi một hơi tống vào miệng.

“Ặc khạc phì a a a a a a A A A A!”

“S-Sado Tarou!”

“Ái! Đùng, đùng lùm bùm! Phì phì phì phì phì phì!”

Nửa thân trên của tôi bắt đầu lắc lư dữ dội tới trước, sau, trái, phải. Tệ quá. Cái này thật sự quá tệ rồi. Đây đã không còn là món ăn nữa, mà chỉ đơn thuần là một loại độc dược.

Cái hương vị như độc dược này – lại biến thành niềm khoái cảm mãnh liệt.

Món ăn dở tệ do m-mỹ nữ làm… Đ-đây đây đây đây, tỏa ra một sức hấp dẫn ma quỷ, là hương vị tuyệt đỉnh. Hơ, hơ, hơ, hơ hơ hơ hơ hơ hơ…!

“Hu hu hu! Bim bim bim hu hu hu hu!”

Tôi nở nụ cười hạnh phúc, há to miệng ngấu nghiến món pasta kem trứng đặc biệt của Ishidou Mio đại nhân. Mỗi khi nhai một miếng, toàn thân tôi lại bị một cú sốc hương vị điên cuồng tấn công, tôi đã sướng đến tột độ rồi.

“Đ-đây đây đây đây thật sự là món ăn quá ngon! Tôi không muốn dừng lại, tôi không thể dừng lại được! Ôi, ngon ngon! Đùng phì phù lù hi hi hi hi…”

“Sado Tarou, dừng lại! Cứ thế này sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó!”

Hayama Tatsuyoshi tái mặt, nắm chặt hai tay tôi. B-buông tôi ra đi Hayama Tatsuyoshi! Tôi còn muốn ăn nữa!

Ayasegawa Kirino lớp trưởng lộ vẻ mặt run rẩy.

“Sado Tarou, cậu thật lợi hại…” Cô ấy lẩm bẩm nói.

“Chỉ cần là món ăn do người mình yêu làm, dù là gì cũng thấy ngon – bây giờ cậu chính là như vậy đúng không? Quả không hổ danh là người tự nhận mình là đồng đội của Ishidou Mio đại nhân…”

Không, tôi chưa bao giờ tự nhận…

“Nhưng, tôi…”

Ayasegawa Kirino lớp trưởng nắm chặt chiếc dĩa, cúi đầu nhìn món pasta kem trứng đặc biệt.

“Tôi… chỉ cần là món ăn do Ishidou Mio đại nhân làm, tôi… Hơ, hơ…”

L-lớp trưởng, dừng lại đi! Món này không phải người thường –

Tôi còn chưa kịp khuyên ngăn, Ayasegawa Kirino lớp trưởng đã đưa món pasta kem trứng đặc biệt vào miệng.

“……………………Ôi chao!”

Rầm, Ayasegawa Kirino lớp trưởng ngã khuỵu ra sau ghế.

Quả nhiên, Ayasegawa Kirino lớp trưởng đã ngất xỉu.

“Haizzz…” Hayama Tatsuyoshi thở dài, với vẻ mặt “ôi chao ôi chao”.

“M-mọi người bị làm sao vậy chứ…”

Chỉ có Ishidou Mio học tỷ như không hiểu chuyện gì xảy ra, với vẻ mặt ngơ ngác.

Dù có lay người hay vỗ mặt thế nào, Doumyouji ông chủ tiệm và Ayasegawa Kirino lớp trưởng đều không tỉnh lại. Hết cách, đành phải đưa hai người họ vào kho phía sau bếp, để họ ngủ ở đó một giấc.

“Rắc rối ghê…” Ishidou Mio học tỷ lẩm bẩm.

Đúng vậy, đúng là rắc rối thật. Doumyouji ông chủ tiệm và Ayasegawa Kirino lớp trưởng, hai người quan trọng nhất của tiệm cà phê này lại bỏ cuộc giữa chừng, còn lại ba chúng tôi, đều là những người nghiệp dư tự dưng chạy đến.

“Hết cách rồi, trước khi ông chủ và lớp trưởng tỉnh lại, đành phải nghỉ ngơi thôi.”

“Không được!” Ishidou Mio học tỷ lập tức nói.

“Nếu nghỉ ngơi thì chẳng phải là thua chắc rồi sao?”

“Nhưng, bây giờ đâu phải lúc nói chuyện này…”

“Vậy thì, thực tế phải làm sao đây?” Hayama Tatsuyoshi hỏi.

“Sẽ có cách thôi! Chỉ dựa vào chúng ta là đủ rồi!” Ishidou Mio học tỷ dứt khoát nói.

“Yên tâm đi, có ba người thì kiểu gì cũng nghĩ ra cách thôi! Nói chung, bếp thì tôi sẽ –”

“B-bếp để tôi lo đi! T-tôi là thành viên của CLB Nấu ăn mà!”

“Đ-đúng đúng đúng đúng rồi Hayama Tatsuyoshi! Như vậy tốt đó!”

“…Thế à? Thôi được rồi, vậy tôi nhường bếp cho Hayama Tatsuyoshi vậy.”

Tôi và Hayama Tatsuyoshi đều nhẹ nhõm thở phào.

Hayama Tatsuyoshi đi về phía bếp liền mạch với quầy bar, cậu ấy đứng đúng giữa quầy bar và khu bếp.

Hayama Tatsuyoshi nhìn quanh bếp, hình như đang kiểm tra dụng cụ nấu nướng và nguyên liệu.

“Thế nào, Hayama Tatsuyoshi? Trông có vẻ không có vấn đề gì chứ.”

“Ừm ưm… Nếu là cà phê và các món đơn giản thì chắc không sao. Ghi chú công thức đều được dán ở đây, chỉ là, e rằng không thể tái hiện lại hương vị của quán một cách trung thực và hoàn chỉnh.”

「Thôi cũng đành chịu thôi mà.」

Chỉ cần làm ra món gì đó không bị khách phàn nàn là được rồi.

Đúng lúc đó, tiếng chuông gắn trên cửa vang lên.

Chúng tôi tròn mắt nhìn về phía cửa.

Khách, khách đến rồi – Tôi đã nghĩ vậy, nhưng không phải.

Người bước vào từ cửa là Yuino Arashi và Mamiya Yumi.

「Ừm ừm, tiệm trông đẹp hơn mình tưởng đấy chứ, có điều hơi nhỏ một chút.」

Mamiya Yumi lướt mắt nhìn quanh tiệm rồi nói.

Chúng tôi há hốc mồm nhìn hai người họ.

「Hai đứa… ăn mặc kiểu gì thế kia?」

Đàn chị Mio vừa nói, Yuino Arashi và Mamiya Yumi liền 「Ưm」 một tiếng đầy ngượng ngùng.

Hai người họ – chẳng hiểu sao lại mặc trang phục hầu gái.

Rõ ràng vừa nãy còn mặc đồng phục bồi bàn mà, sao tự dưng lại biến thành hầu gái thế này?

Yuino Arashi đỏ mặt, khẽ nói:

「Đây là… kế hoạch của cô Mitsuru…」

「Kế hoạch của cô Mitsuru ư?」

「Đúng, đúng thế!」

Mamiya Yumi lớn tiếng nói:

「Cái tiệm bánh ngọt đối diện rất ít khách nam, nên để câu kéo khách nam, bồi bàn phải đổi thành hầu gái – đây là ý tưởng của cô Mitsuru, và cô ấy đã mạnh tay thực hiện kế hoạch này!」

Vẻ mặt của Mamiya Yumi trông hơi khó tả.

「Thế, thế này thì tiệm chúng tôi sẽ có khách mới rồi! Chắc chắn tiệm chúng tôi sẽ thắng rồi!」

「…Mamiya Yumi, trông cậu không còn thoải mái như ban nãy nữa nhỉ.」

「Ừm ừm.」

Nghe tôi nói, Hayama Tatsuyoshi cũng gật đầu.

「Tiệm bánh ngọt đó đa số là khách nữ bình thường mà. Tự dưng đổi nhân viên thành hầu gái, chẳng phải sẽ làm mất khách nữ sao? Dù rằng, khách nam có thể sẽ tăng lên đấy, ừm ừm…」

Quả thật, tôi thấy Hayama Tatsuyoshi nói không sai.

Tôi nhìn từ cửa sổ phía trước tiệm sang tiệm bánh ngọt đối diện.

Vì mặt tiền tiệm bánh ngọt được trang trí bằng kính nên tình hình bên trong có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Tất cả các cô bồi bàn quả nhiên đều đã biến thành hầu gái. Nhưng ai nấy đều toát ra vẻ mặt "tôi bị ép buộc", hoàn toàn làm giảm đi sức hấp dẫn của họ.

Hơn nữa, lượng khách cũng giảm đi rõ rệt…

Đàn chị Mio nhe hàm răng khểnh nhỏ xíu ra.

「Hai đứa đến đây làm gì thế?」

「Thám thính thôi. Mà thực ra, chúng tôi chỉ đến để cười nhạo cái tiệm này thôi mà.」

Mamiya Yumi nói. Lời nói nghe có vẻ vẫn rất kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt thì quả thật không còn thoải mái như ban nãy.

「Thật, thật đấy. Chúng tôi không phải vì tiệm đổi sang phong cách hầu gái nên khách hàng sụt giảm nhanh chóng, trong lòng bất mãn, bồn chồn không yên mà muốn đến dò xét tình hình tiệm này đâu nha.」

Đến cả lời nói cũng trở nên ấp úng.

「Dù sao thì, hai đứa mau về đi! Các cậu vướng víu quá đấy!」

「Thôi thôi thôi, chúng tôi về. Arashi, đi thôi… Hừm, trông có vẻ bên chúng tôi vẫn sẽ thắng thôi mà…」

「Ưm, ừm…」

Hai cô hầu gái mở cửa, rời khỏi tiệm. Rốt cuộc là đến làm cái quái gì thế không biết…

Đàn chị Mio lầm bầm cằn nhằn.

「Dùng hầu gái để tăng khách, thật là hèn hạ…」

「Không, cái kế hoạch này ngược lại còn làm cho bên mình có lợi hơn đấy chứ?」

「Đúng vậy, cái tiệm này thiếu chính là điều đó! Sức hút của nhân viên không đủ!」

Đàn chị Mio lớn tiếng nói.

「Bên kia có rất nhiều cô bồi bàn dễ thương! Nếu không nghĩ ra cách gì đó để đối phó với họ, chúng ta sẽ không có cơ hội thắng đâu! Vậy nên –」

Đàn chị Mio nhìn về phía tôi và Hayama Tatsuyoshi.

「Tiếp theo, hai đứa phải hoạt động năng nổ lên đấy!」

Tôi muốn chết.

Tôi thực sự rất muốn chết.

「Ô hô hô hô hô hô hô hô hô!」

Tiếng cười chói tai quen thuộc vang khắp tiệm.

「Hayama Tatsuyoshi Antoinette XVI đã ghé thăm căn bếp bẩn thỉu của lũ thường dân rồi này! Ô hô hô hô hô hô hô hô hô!」

Người đang ôm miệng bằng tay phải và cười điên loạn không ngừng là Hayama Tatsuyoshi trong bộ dạng giả gái. Cứ giả gái là Hayama Tatsuyoshi lại thay đổi tính cách.

Bên cạnh cậu ta là một cô gái cao ráo. Giống như Hayama Tatsuyoshi giả gái, cô gái này cũng mặc đồng phục nữ của quán cà phê.

Tóc búi đuôi ngựa, cúi gằm mặt, má đỏ bừng… À, bây giờ đã chuyển từ đỏ sang tái xanh rồi. Dường như đã vượt qua giới hạn của sự xấu hổ, bước sang một trạng thái khác khiến người ta lạnh toát cả người. Rốt cuộc cô gái này là ai đây…

— Chính là tôi đấy! Không phải con gái, mà là Sado Tarou giả gái đó!

Tôi một mình không ngừng lẩm bẩm trong đầu. Nhìn xem, tinh thần tôi đã bị tổn thương lớn đến mức này rồi, ai đó hãy kê cho tôi một đơn thuốc thích hợp đi, hoặc làm ơn giết tôi đi.

「Ưm, trông có vẻ rất quyến rũ đấy!」

Đàn chị Mio, người đã ra lệnh cho chúng tôi giả gái, nở nụ cười rất mãn nguyện.

Thằng ngốc Hayama Tatsuyoshi vẫn hăng hái như thường lệ, nhưng tôi thì cực kỳ phản kháng. Tôi đã cố gắng hết sức để chống cự, nhưng cuối cùng vẫn vô ích. Cuối cùng, tôi đành phải ăn mặc một cách đáng xấu hổ như thế này.

Ưm ừm, tôi sẽ không bao giờ muốn ăn mặc như thế này nữa…

「Đàn, đàn chị…」

Tôi mắt đẫm lệ nhìn đàn chị Mio, hai tay siết chặt lấy váy.

「Hayama Tatsuyoshi thì thôi đi… Bảo em giả gái chả có ý nghĩa gì cả. Kiểu gì cũng bị người ta phát hiện ra là con trai thôi. Vậy nên, tha cho em đi…」

「Cậu chưa hiểu được tố chất giả gái của mình rồi. Nói thật nhé, tôi tin rằng, chắc chắn không có mấy người có thể nhìn ra cậu là con trai đâu… Hơn nữa, cậu cứ mắt đẫm lệ như thế, nhìn vào thực sự muốn bảo vệ cậu lắm, siêu dễ thương luôn đó…」

Đàn chị Mio cũng đã thay đồng phục quán cà phê.

Đàn chị Mio khác tôi, cô ấy mặc đồng phục thực sự rất đáng yêu. Nói thật, chỉ cần một mình đàn chị Mio thôi cũng đủ làm bừng sáng cả rồi.

「Mặc dù vậy…」

Đàn chị Mio nói.

「Khách hàng hoàn toàn không đến…」

「Ừm ừm…」

Bây giờ là khoảng ba rưỡi chiều. Chúng tôi đến tiệm đã gần hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng lại không có lấy một vị khách nào.

Đây là sự trùng hợp sao? Hay đây là bộ dạng thường ngày của tiệm này? Nếu là vế sau… thì có vẻ tệ rồi…

「Cứ thế này thì không được…」

Đàn chị Mio lầm bầm nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cô ấy nhìn về phía chúng tôi.

「Tarou Heo! Cậu ra ngoài cửa tiệm mời khách đi!」

「Không! Em tuyệt đối không!」

「Cậu còn dám cãi lại hả, đồ heo!」

「Ư oa oa oa –!」

Gì? Gì mà tự nhiên lại nổi giận thế?

Bị đàn chị Mio đánh, tôi he he cười rồi ngã vật xuống đất, vẫn trong bộ dạng giả gái.

「Được rồi, đi thôi!」

「Em, không, muốn!」

Đàn chị Mio túm lấy cổ áo tôi, bất chấp mọi lý lẽ kéo tôi ra ngoài cửa.

「Mau, đứng dậy đi! Chỉ cần cậu chú ý giọng nói của mình, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu.」

「Ưm ưm ưm… Hức hức hức…」

Đàn chị Mio lớn tiếng gọi những người đi đường.

「Này, chào mừng quý khách! Quán cà phê của chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi lớn, đồ uống như cà phê chỉ hai đồng thôi ạ!」

「Hai đồng?」

Tôi kinh ngạc nhìn đàn chị Mio.

「Hai, hai đồng… Thế này thì quá…」

「Yên tâm đi, kết quả thi đấu là xem số lượng khách, không liên quan đến doanh thu.」

「Ơ ơ, bất kể kết quả thi đấu, thế này có vẻ không tốt cho tiệm đâu…」

「Không phải lo, ông chủ ngất xỉu rồi mà.」

「Dù ông chủ có ngất xỉu, cũng không có nghĩa là chúng ta muốn làm gì thì làm đâu… Với lại, "Này, chào mừng quý khách" nghe lạ lắm đó…」

Quan trọng là, đàn chị Mio, có phải trong đầu chị chỉ toàn muốn thắng Mamiya Yumi mà quên mất mục đích ban đầu chúng ta đến để cứu tiệm cà phê đang kinh doanh ế ẩm rồi không?

Thế nhưng, hiệu quả của đồ uống hai đồng, và cả bộ đồng phục đáng yêu của đàn chị Mio quả thật đã phát huy tác dụng rất lớn.

Những vị khách bị giá siêu rẻ hấp dẫn, và cả những vị khách chỉ cần nhìn vẻ ngoài của đàn chị Mio đã bị cuốn hút, đều lũ lượt tràn vào tiệm. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí còn cảm thấy có khách ném ánh mắt nhiệt tình về phía chúng tôi, chắc là tôi nghĩ nhiều quá rồi nhỉ?

Một khi đã có khách vào, thì không thể tiếp tục mời khách bên ngoài được nữa. Tôi và đàn chị Mio quay trở lại tiệm, bắt đầu giúp đón tiếp khách.

Tuy nhiên, công việc không quen, lại không có ai chỉ dẫn, nên chúng tôi lâm vào một trận chiến cam go.

Tôi đã thế này rồi, tình hình của đàn chị Mio còn tệ hơn…

Đàn chị Mio để gọi món, đi đến chỗ khách ngồi.

「Chào mừng, muốn gọi gì nào?」

「À, ừm ừm, cà phê sữa nóng và trà chanh với cà phê espresso, thêm hai cái hotdog và bánh donut sô cô la nữa. À, cà phê sữa nóng thì đổi thành cappuccino nhé.」

「Trà chanh, cà phê espresso, cà phê sữa đổi… ơ ơ… cái gì ấy nhỉ, hai cái hotdog sô cô la, tức là, ơ ơ… ba ly cà phê truyền thống và ba cái sandwich là đủ đúng không?」

「À, không được rồi… Phải nói là, hoàn toàn sai rồi…」

「Ôi chà, có gì đâu, đừng bận tâm làm gì!」

「À, ừm ừm.」

Mặt khác, vì tôi giả gái, nên phải giả giọng con gái, điểm này thực sự rất vất vả. Vì lo sợ nói to sẽ bị lộ tẩy, nên tôi luôn phải nói nhỏ khi tiếp khách.

Haizz, trong tình huống này mà vẫn có thể tạm thời lén lút qua mắt được, đều là nhờ có Hayama Tatsuyoshi ở đây.

「Ô hô hô hô hô hô hô hô hô! Món cà phê lộng lẫy do quý tộc tân nhân loại này làm ra, tất cả hãy quỳ gối chiêm bái đi! ※Quý tộc của Liên Bang đều là quái vật đó!」(Chú thích của biên tập viên: Trích lời thoại nổi tiếng trong Mobile Suit Gundam.)

Lời nói và thái độ tuy đều tỏ vẻ rất kiêu ngạo, nhưng cậu ta làm việc trong bếp lại rất cẩn thận và đúng mực.

Đúng lúc này, tiếng chuông trên cửa lại vang lên.

「À…」

Bước vào là hai cô hầu gái.

Yuino Arashi và Mamiya Yumi.

Vừa bước vào tiệm, Hayama Tatsuyoshi giả gái liền lập tức trốn vào kho phía sau bếp. Bởi vì, việc Hayama Tatsuyoshi giả gái vẫn chưa để Mamiya Yumi biết.

Đàn chị Mio cầm khay, trừng mắt nhìn hai người họ.

「Lại là hai đứa à? Làm gì thế? Lại đến thám thính à?」

「Đâu phải. Lần này không phải thám thính… Phải nói sao nhỉ, là đến lánh nạn thì đúng hơn…」

Vẻ mặt của Mamiya Yumi lộ rõ sự lo lắng khó tả, cô ấy lẩm bẩm nói. So với lúc nãy khi mới đến, trông có vẻ không còn thoải mái nữa.

Mặc dù tôi có hơi để tâm đến Mamiya Yumi, nhưng điều tôi để tâm hơn là… bộ dạng của Yuino Arashi.

Yuino Arashi đặt nắm tay phải lên ngực, tay trái ôm lấy tay phải, chỉ biết lắp bắp “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi” với khóe mắt còn ngân ngấn nước. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?

“Nếu không có chuyện gì thì mau về đi. Bên này bọn tôi đang bận lắm.”

Mamiya Yumi khẽ giật giật khóe miệng.

“À, ừ thì… đúng là không có gì nghiêm trọng lắm đâu… Nhưng mà Arashi vừa rồi xui xẻo đụng phải khách nam của tiệm, thế là… lỡ tay đánh người ta ngất xỉu ngay tại chỗ. Em hoàn toàn không biết phải làm sao nên mới chạy trốn đến đây… Chắc không phải là như thế đâu, em nghĩ nhất định là…”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

A, ra là vậy…

Tôi nhìn sang tiệm bánh đối diện qua khung cửa sổ.

Đúng là có một người khách nam đang nằm sóng soài trên sàn của tiệm bánh đó. Người đàn ông tóc ngắn, trông như chủ tiệm, đang cố hết sức nói chuyện với vị khách kia.

Sau khi lộ ra vẻ mặt tức giận, người đàn ông giống chủ tiệm ấy liền mở cửa xông ra, lập tức chạy thẳng về phía bọn tôi.

Vừa mở cửa quán cà phê, người đàn ông trông như chủ tiệm liền nhìn về phía Yuino Arashi và Mamiya Yumi.

“Này, rốt cuộc hai đứa đang—”

“Áo nghĩa Xoa bóp thuật Mamiya-ryuu — Thiên Tường Yumi Thiểm —!”

“Puwahaha—!”

Mamiya Yumi vung tay phải như rút kiếm, và người đàn ông trông như chủ tiệm kia, ngay trong lúc đang được “xoa bóp”, đã bị đánh bay lên tận trần nhà.

Sau khi ngửa mặt ngã xuống, người đàn ông trông như chủ tiệm ấy lập tức co giật toàn thân rồi ngất lịm.

Bọn tôi – bao gồm cả khách hàng – đều tròn mắt kinh ngạc nhìn chuỗi sự việc vừa xảy ra.

“Xin, xin lỗi vì đã làm phiền. Tạm biệt!”

Mamiya Yumi kéo lê chân người đàn ông trông như chủ tiệm kia trên mặt đất, mở cửa rồi quay về tiệm bánh. Yuino Arashi cũng nức nở đi theo sau. Cả hai người trông có vẻ đã bị dồn đến mức chẳng còn tâm trí nào để châm chọc việc tôi đang mặc đồ nữ nữa.

Học tỷ Ishidou Mio bỗng nhiên lẩm bẩm một câu:

“Tôi có cảm giác… chúng ta sẽ thắng.”

“Vâng, em cũng nghĩ vậy.”

Phải nói là, tôi bắt đầu lo lắng cho tiệm bánh đối diện rồi.

“Này, cái tên “đồ phẳng” không có ngực đằng kia.”

Người nói, đương nhiên là Tatsuyoshi mặc đồ nữ vừa từ trong chạy ra.

Học tỷ Ishidou Mio ném cái khay như ném đĩa bay, trúng chuẩn vào mắt Tatsuyoshi.

“Đau, đau quá! Mắt, mắt quý tộc của tôi!”

“Gì thế, tên biến thái kinh tởm kia. Làm gì vậy hả?”

“Ưm… ưm…”

Tatsuyoshi mặc đồ nữ dụi đi nước mắt đang chảy ra từ hai mắt.

“Trong, trong tủ lạnh ở kho bên trong có cái này này.”

Nói đoạn, Tatsuyoshi lấy ra một chiếc bánh kem lớn từ bên trong.

Học tỷ Ishidou Mio trợn tròn mắt.

“Cái gì đây? Tôi không nhớ trong thực đơn có món này!”

“Ưm, ừm, nên tôi mới thấy lạ mà.”

“Sao lại có thứ này nhỉ? Chẳng lẽ là đồ ăn vặt của ông chủ?”

“Cái này mà ông chủ đến ăn thì không quá lớn sao?”

“Tôi không biết. Ông chủ đó trông có vẻ béo mập, có khi không ăn nhiều như vậy ông ta sẽ không thỏa mãn đâu.”

Ưm… Ưm, thật sự là như thế sao…?

“Ngoài cái bánh kem này ra, còn có rất rất nhiều đồ ăn vặt khác nữa đó. Ông chủ béo mập đó, đúng là rất thích đồ ăn vặt mà.”

Tatsuyoshi nói. Đến cả đồ ăn vặt cũng có sao?

Học tỷ Ishidou Mio suy nghĩ một lúc.

“Được rồi, vậy thì mang cái bánh kem và đống đồ ăn vặt đó ra đãi khách miễn phí đi.”

“Cái gì? Tự tiện làm vậy có được không?”

“Không sao đâu. Dù sao cũng là đồ ăn vặt của ông chủ mà.”

Theo lời đề nghị của Học tỷ Ishidou Mio, bánh kem và tất cả đồ ăn vặt đều được mang ra đãi các vị khách trong tiệm. Các vị khách tuy rất vui mừng… nhưng tôi lại hơi lo lắng.

“Phù! Có vẻ lại càng bận hơn rồi~”

Học tỷ Ishidou Mio vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Đã gần sáu giờ.

Các vị khách vừa nãy còn trong tiệm đều rời đi cùng một lúc, vì vậy bây giờ tiệm đang trong tình trạng không có khách.

Học tỷ Ishidou Mio lộ vẻ rất hài lòng.

“Khách đông hơn tôi tưởng. Thế này thì trận đấu có thể thắng dễ dàng rồi!”

“À, vâng… Nhưng mà, doanh thu chắc sẽ tệ lắm đây…”

Không biết khi ông chủ tỉnh lại sẽ có biểu cảm thế nào nữa…

“Ô hô hô hô hô hô! Mọi chuyện suôn sẻ như vậy là nhờ có ta, vị quý tộc siêu không gian đây mà! Vậy nên, cái người ngực lép đáng tiếc kia, mau lại đây xoa bóp vai cho ta đi, hôm nay ta làm việc quá sức nên mệt lắm rồi!”

“Được thôi, để tôi xoa bóp cho cô. Haa!”

“Kyaa! Vai, vai! Vai tôi!”

“Nhân tiện tôi sẽ xoa bóp cả huyệt đạo ở eo cho cô luôn! Hứ!”

“Ốp! Ngón tay cái hình như sắp xuyên qua cơ lưng tôi rồi kìa! Kyaa!”

Hai người này rốt cuộc đang làm gì vậy chứ…

Tôi năn nỉ Học tỷ Ishidou Mio mãi, cô ấy mới đồng ý cho tôi cởi bỏ bộ đồ nữ. Còn Tatsuyoshi thì vì Học tỷ Ishidou Mio cảm thấy cậu ta quá phiền phức nên đã ra lệnh cho cậu ta trở lại thành con trai. Thế là Tatsuyoshi cũng đã thay về bộ dạng bình thường.

Khi bọn tôi đang thong thả ngồi trong tiệm vắng khách thì – cửa mở.

Bước vào tiệm là một cậu bé tầm tuổi học sinh cấp hai.

“Chào mừng quý khách… Ơ…?”

Theo sau cậu bé là một nhóm các bạn nam, rồi đến một nhóm các bạn nữ, và tiếp đó là một nhóm trẻ con cùng lứa tuổi…

Tổng cộng khoảng hai mươi người. Đây đúng là một đoàn khách lớn, hơn nữa mọi người đều tầm tuổi học sinh cấp hai, tôi không thấy một người lớn nào cả.

“Ưm… ưm…”

Cậu bé đi vào tiệm đầu tiên, có chút rụt rè hỏi:

“Em là Sawamura, đã đặt bao trọn quán từ sáu giờ… Xin hỏi, Ayasegawa-san…”

“A? Bao trọn quán?”

Mấy đứa bọn tôi nhìn nhau.

Trong phút chốc, Sawamura-kun này dường như là con trai của bạn Ayasegawa-san.

Sawamura-kun nói rằng vì muốn tổ chức sinh nhật cho bạn cùng lớp, nên đã đến nhờ bao trọn quán. Mặc dù bố mẹ bọn họ là người chi tiền, nhưng nếu người lớn cùng tham gia thì sợ không khí sẽ quá nghiêm túc, bọn họ không thích như vậy, nên mới chọn tiệm này. Nếu ở đây, ông chủ có thể kiêm luôn việc trông nom bọn họ.

“Ra là vậy, các cậu đã đặt bao trọn quán…”

Tôi lẩm bẩm.

“Nhưng mà… tiệc sinh nhật? Không phải tiệc Giáng sinh sao?”

“Vâng, là tiệc sinh nhật ạ.”

Sawamura-kun gật đầu.

“Lớp em có một bạn tên là Hayakawa Miyuki, hôm nay là sinh nhật bạn ấy. Vì sinh nhật trùng ngày với Giáng sinh, mỗi lần mọi người đều tổ chức cùng lúc, bạn ấy nói không thích như vậy. Nên hôm nay bọn em không tổ chức tiệc Giáng sinh, dự định chỉ tổ chức sinh nhật cho Miyuki thôi…”

Nói đoạn, mặt Sawamura-kun đỏ bừng, cúi gằm xuống.

Thì ra là vậy, cậu bé này nhất định thích cô bé tên Miyuki đó rồi.

Bao trọn quán tổ chức tiệc sinh nhật… tiệc sinh nhật…

“A!”

Tôi bỗng chợt hiểu ra.

“Không, không lẽ, cái bánh kem và những món tráng miệng kia…”

“Cậu nói gì vậy?—Aaa!”

Tatsuyoshi cũng nhớ ra, mắt trợn trừng.

Cái bánh kem và những món tráng miệng mà bọn tôi cứ tưởng là của ông chủ nên đã mang ra đãi khách.

Chắc chắn đó là những thứ đã được chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật này.

“Tiệc sinh nhật… hôm nay sinh nhật…”

Học tỷ Ishidou Mio khẽ lẩm bẩm.

Tatsuyoshi cả người hoảng loạn.

“Làm, làm sao bây giờ? Dù thế nào đi nữa, bây giờ không thể làm bánh kem được đâu! Đồ tráng miệng thì cũng không thể làm ra nhiều như vậy…”

“Cái đó em biết…”

Không ngờ tất cả những thứ đó đều là đồ dùng cho tiệc sinh nhật, a…

“Không, không còn cách nào. Đành phải quỳ xuống xin lỗi, rồi mời họ về thôi.”

Ngay khi tôi vừa nói vậy…

“—Không được.”

Học tỷ Ishidou Mio nói khẽ. Rất nhỏ, nhưng lại vô cùng sắc bén.

“A?”

Tôi nhìn Học tỷ Ishidou Mio.

Học tỷ Ishidou Mio không nhìn tôi, tiếp tục nói:

“Chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật.”

“Dù, dù Học tỷ nói vậy…”

“Phải tổ chức, nhất định phải tổ chức.”

“Học tỷ…?”

Biểu cảm của Học tỷ Ishidou Mio là sự nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy.

Cô ấy từ từ quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.

Rồi, với giọng điệu cầu khẩn nói:

“Làm ơn… đừng hủy bỏ.”

“…………”

Rốt cuộc là sao, dáng vẻ của Học tỷ Ishidou Mio dường như hơi khác so với bình thường.

Đúng lúc này –

Rầm loảng xoảng! Một tiếng động lớn như kính vỡ vọng vào màng nhĩ tôi.

“Cái gì—?”

Nơi phát ra âm thanh là phía bên kia cửa sổ, hình như là từ tiệm bánh.

Tiếng động nghe như tiếng kính lớn vỡ — thực ra cũng không phải là ‘nghe như’, đó chính xác là tiếng kính lớn vỡ.

Tấm kính phía trước tiệm bánh vỡ tan tành, mảnh vụn kính vương vãi khắp đường. Có mấy người đàn ông trông như khách hàng, và mấy cô hầu bàn mặc đồ hầu gái, cùng người đàn ông tóc ngắn trông như chủ tiệm, đều co giật toàn thân, ngã vật trong đống mảnh vụn. Các người đàn ông thì hoàn toàn bất tỉnh, còn các cô hầu bàn thì với vẻ mặt rất thoải mái mà mất đi ý thức.

“…………”

Tôi ngơ ngác nhìn sang bên kia –

Đột nhiên, ba bóng người lao ra từ cửa tiệm bánh.

Đó là Mamiya Yumi, Yuino Arashi và Onigawara Mitsuru.

Cả ba đều mặc đồng phục và áo blouse trắng, trở lại với bộ dạng thường ngày. Họ nhanh chóng lao về phía này, mở cửa quán cà phê.

Yuino Arashi và Mamiya Yumi thở hồng hộc không ngừng, ngay cả Onigawara Mitsuru cũng lộ vẻ hơi mệt mỏi.

“A, ưm… ưm…”

Mamiya Yumi nói:

“Trận đấu mà em đã đề xuất… xin hỏi em có thể đề nghị hủy bỏ ở đây không…?”

Mamiya Yumi hiếm khi nói chuyện cung kính đến vậy.

Tôi lại nhìn sang bên kia cửa sổ. Phải nói sao đây, trông đúng là một thảm kịch vô cùng thê thảm. Rốt cuộc tiệm đó đã xảy ra chuyện gì vậy chứ…

“Xin, xin lỗi, xin lỗi… Bởi vì em lại đánh khách nam… ngay cả ông chủ định ngăn em cũng…”

“Vì Arashi mà tiệm bánh trở nên lộn xộn. Mamiya Yumi định xoa dịu mấy cô hầu bàn đang tức giận, nhưng lại thất bại khiến cô ấy nổi giận xấu hổ, thế là dùng xoa bóp thuật làm cho tất cả hầu bàn im lặng… Nếu vậy thì không thể tiếp tục làm việc ở tiệm đó được nữa…”

Thì ra là vậy… đã xảy ra chuyện này sao.

Tuy nhiên, giờ mà bảo hủy cuộc thi thì… cho dù tôi với Tatsuyoshi có đồng ý đi chăng nữa, thì đàn chị Ishidou chắc chắn cũng sẽ không bao giờ—

“Được thôi, hủy thì hủy.”

Hả?

“Đàn… đàn chị Mio, thật không ạ?”

“Thật chứ, nhưng với một điều kiện là—”

Đàn chị chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Mấy đứa phải mang cả một cái bánh kem từ tiệm bánh kia về. Cố gắng lấy cái lớn nhất có thể, và các loại đồ ngọt khác cũng phải nhiều hết mức có thể nhé.”

“Chuyện… chuyện này quá đơn giản! So với việc làm nô lệ một tuần thì…”

Bạn Mamiya lập tức lao sang tiệm bánh đối diện.

Cô ấy thô bạo lay tỉnh ông chủ tiệm đang ngất xỉu, nói vài câu rồi xông vào tiệm bánh, sau đó lại vội vàng bước ra ngay. Trên tay cô ấy là một hộp đựng bánh kem và rất nhiều túi đồ ngọt.

Bạn Mamiya thở hổn hển nói:

“Em… em đã năn nỉ ông chủ tiệm là không nhận tiền làm thêm, đổi lại lấy hết số đồ này! Nhưng ông chủ tiệm cứ khóc lóc bảo thích gì cứ lấy hết đi, nhưng đừng bao giờ đến nữa…”

Tôi cứ thấy ông chủ tiệm bên đó thật đáng thương.

Đàn chị Ishidou cười tươi nói với tôi:

“Thế này là có thể tổ chức tiệc sinh nhật rồi nhỉ?”

“À, vâng. Chắc là được ạ…”

“Tốt! Vậy, chúng ta bắt đầu tổ chức tiệc sinh nhật cho mấy đứa nhóc đi thôi! Mamiya, Arashi và cả cô Mitsuru nữa, cùng nhau giúp một tay nhé!”

Chúng tôi cấp tốc chuẩn bị tiệc tùng.

Những vị khách như bạn Sawamura và mọi người cũng xắn tay vào giúp. Vì đàn chị đã tuyên bố một câu “Mấy đứa cùng giúp một tay thì tiệc sẽ không thu tiền!”, nên mấy đứa học sinh cấp hai đương nhiên là vui vẻ bắt đầu giúp sức. Thật lòng mà nói, ông chủ, xin lỗi ông nhiều lắm…

Ai nấy đều cố gắng hết sức để chuẩn bị, nhưng người nỗ lực nhất lại chính là đàn chị Ishidou.

Cô ấy không hề ngừng tay một chút nào, cơ thể liên tục di chuyển. Có một cậu bé tiểu học lớp dưới, không biết là em trai của ai, nghịch ngợm sờ vào mông đàn chị, nhưng đàn chị không hề nổi điên hay đánh bay cậu bé đó, vẫn tiếp tục chuẩn bị tiệc tùng. Bởi vì hành động này quá “không giống” phong cách thường ngày của đàn chị, nên đối với tôi, điều đó không chỉ đơn thuần là khó hiểu nữa, mà còn thấy có chút kỳ lạ.

Kết quả là, chưa đầy ba mươi phút, công tác chuẩn bị đã hoàn tất.

Trên bàn đặt một chiếc bánh kem lớn.

Trên bánh còn cắm số nến tương ứng với tuổi của Hayakawa Miyuki, cô bé nhân vật chính.

Miyuki là một cô bé tóc bob, mắt to tròn rất dễ thương. Đứng trước chiếc bánh kem, có lẽ vì bị nhiều người vây quanh nên cô bé khá căng thẳng, khuôn mặt tròn xoe ửng đỏ.

Rồi mọi người cùng hát bài hát mừng sinh nhật quen thuộc.

“Chúc mừng sinh nhật!”

Hơn hai mươi người cùng hòa giọng. Đương nhiên, chúng tôi cũng hát theo.

“Chúc mừng sinh nhật!”

Trong lúc hát— tôi bỗng nhận ra…

Đàn chị Ishidou đứng cạnh tôi, vẻ mặt trông có chút cô đơn.

Tôi không biết vì sao đàn chị lại lộ ra vẻ mặt đó, chỉ biết ngơ ngác nghiêng đầu.

Đồng ca vẫn tiếp tục. Đương nhiên, đàn chị cũng mở miệng hát theo.

“Mừng sinh nhật Mio thân yêu…”

À…?

Tôi dán mắt vào khuôn mặt của đàn chị Ishidou.

Vừa nãy… có phải tôi đã nghe nhầm không?

Không, chắc chắn là tôi nghe nhầm rồi nhưng…

Hát xong, cả không gian vang lên tiếng vỗ tay. Tôi giật mình, vội vàng vỗ tay theo.

Miyuki thổi tắt nến trên bánh kem. Vì không thể thổi tắt hết cùng một lúc, cô bé phải thổi lần thứ hai, thứ ba, ngọn lửa mới tắt hẳn. Mọi người lại một lần nữa vỗ tay.

Miyuki cười rất vui vẻ, không ngừng nói “cảm ơn” với mọi người.

Đàn chị mỉm cười nhìn Miyuki.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy nụ cười của cô ấy không chỉ chứa đựng lời chúc phúc.

Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn có cảm giác đó.

Chúng tôi thuê trọn quán từ sáu giờ tối cho đến tám giờ tối, khi quán đóng cửa.

Tiệc tàn, lũ học sinh cấp hai đều về nhà, lúc này ông chủ và lớp trưởng mới tỉnh lại.

Ông chủ và lớp trưởng rất cảm kích vì trong lúc họ ngất xỉu, chúng tôi đã làm quán trở nên thật náo nhiệt.

“Thật sự cảm ơn các cháu! Giúp bác rất nhiều!”

“Quả nhiên là đại nhân Mio… thật là lợi hại…”

“Đương nhiên rồi! Trong từ điển của đại nhân Mio tôi đây không có ba chữ ‘không thể’ đâu!”

Đàn chị đắc ý ưỡn thẳng ngực lép nói.

…Ông chủ à, xin đừng cảm ơn một cách nghiêm túc như thế. Làm vậy cháu lại thấy đau lòng. Nếu ông chủ biết doanh thu của quán đã thành ra thế nào, chắc chắn ông sẽ không thể nở nụ cười như vừa rồi đâu.

Vì ông chủ đã bảo không cần dọn dẹp, nên chúng tôi cũng nghe lời ông chủ, rời khỏi quán cà phê.

“Phù! Mệt thật đó!”

Đàn chị Ishidou vươn vai nói, cô ấy thở phào một hơi đầy sảng khoái.

“Nhưng mà, ước nguyện được thực hiện suôn sẻ, đúng là một ngày thật ý nghĩa!”

Việc muốn cứu vãn quán cà phê đang gặp khó khăn…

Đàn chị hình như cảm thấy ước nguyện đã thành hiện thực, chắc là vậy— không, thực ra, ước nguyện này căn bản chưa hề được thực hiện. Thậm chí có khi còn tệ hơn ấy chứ. Tuy nhiên, điều này tôi không dám nói ra.

Lớp trưởng ơi, xin lỗi cậu nhé… Tôi sẽ cầu nguyện, mong rằng ít nhất quán đừng sập…

Tôi ngước lên trời cầu nguyện.

Đàn chị tỏ vẻ rất vui mừng, bước đi trước chúng tôi.

“Tarou, sao thế?”

Yuino đang đi bên cạnh tôi, khó hiểu hỏi.

“Hả? Sao gì cơ…”

“Vì… vẻ mặt cậu trông có vẻ nghiêm trọng.”

“À, thế à?”

“Ừ.”

“Thế à…”

Tôi lẩm bẩm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Tôi nhìn bóng lưng nhỏ bé của đàn chị.

Khi chúc mừng sinh nhật Miyuki, mọi người cùng hát bài hát mừng sinh nhật.

Trong tai tôi, đàn chị đã hát—

“Mừng sinh nhật Mio thân yêu…”

Không, không thể nào. Chắc chắn là tôi đã nghe nhầm.

Tuy nhiên, giả sử tôi không nghe nhầm thì sao… Đàn chị tại sao lại hát như vậy?

Là vì nhất thời lơ đễnh mà hát nhầm thành tên mình sao?

Không, làm gì có chuyện đó.

Tôi chợt nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Khi không thể chuẩn bị bánh kem và đồ ngọt nên định hủy tiệc sinh nhật, đàn chị đã kiên quyết phản đối, thậm chí còn nói với tôi hai chữ “làm ơn”.

Rồi, dáng vẻ cô ấy cố gắng hết sức chuẩn bị tiệc sinh nhật—

Đàn chị nhìn mọi người chúc mừng Miyuki với vẻ mặt cô đơn—

“À…”

Nhìn Miyuki vui vẻ nhận những tràng pháo tay, ánh mắt của đàn chị tràn đầy sự ngưỡng mộ—

“Chẳng lẽ…”

Không, nhưng mà, không thể nào trùng hợp đến thế được…

Tuy nhiên, việc có nên xác nhận sự thật này hay không, đó là quyền tự do của tôi.

Tôi tiến lại gần cô Mitsuru đang đi ở cuối cùng.

“Ờm, cô Mitsuru…”

“Sado Tarou à, có chuyện gì?”

“Hôm nay… không lẽ là sinh nhật của đàn chị Ishidou ạ?”

Tôi vừa hỏi—

Mắt cô Mitsuru hơi mở to hơn một chút.

“…Sao cậu biết?”

Quả nhiên là như vậy.

“Thật ra, cháu có để ý một vài chi tiết nhỏ…”

Tôi nói ra những điều mình đã nghĩ.

Cô Mitsuru nhìn bóng lưng đàn chị.

“Đúng như cậu nói, hôm nay là sinh nhật của Mio… giống hệt cô bé tên Miyuki kia, đúng vậy.”

“Đàn chị tại sao không nói ạ? Cô Mitsuru cũng vậy.”

“Mio không phải là người sẽ đi khắp nơi nói cho người khác biết sinh nhật mình đâu.”

“Ừm ừm, đúng là vậy…”

Quả thực, đàn chị không giống người sẽ làm thế.

“Hơn nữa, Mio không thích sinh nhật của mình cho lắm. Nên cô cũng không nói.”

“Không thích… Tại sao ạ?”

“Vì hồi nhỏ cô bé có những ký ức không mấy tốt đẹp. Cô bé chưa từng có cái gọi là ký ức đẹp, tức là những kỷ niệm có người từ tận đáy lòng chúc mừng, những điều đó Mio chưa bao giờ trải qua.”

“Vậy là…”

Ý gì chứ?

Dù rất tò mò, nhưng khuôn mặt nghiêng của cô Mitsuru trông có vẻ buồn bã, nên tôi không thể hỏi thêm.

“Mio không thích sinh nhật. Nên mỗi năm vào ngày này, cô bé đều một mình chẳng làm gì cả, cứ thế lặng lẽ trôi qua. Tuy nhiên, năm nay cô bé khác. Cô bé nói muốn giúp mọi người thực hiện ước nguyện, nên đã tập hợp mọi người… Điều này khiến cô hơi bất ngờ. Có lẽ, Mio miệng nói chuyện ước nguyện gì đó căn bản không quan trọng, cô bé chỉ mong sinh nhật mình có thể náo nhiệt cùng các cậu mà thôi. Nhưng cô cũng không biết suy luận này có đúng không nữa.”

“…………”

Tôi suy nghĩ một lát.

“Cháu…”

Tôi ngẩng đầu nói.

“Cháu muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho đàn chị Ishidou, được không ạ?”

“Cậu muốn làm gì thì làm, không cần sự đồng ý của cô đâu.”

Cô Mitsuru tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt cô ấy trông có vẻ vui mừng… Tôi nghĩ vậy.

“Được ạ.”

Tôi gật đầu, rút điện thoại ra.

Tôi gửi một tin nhắn cho Yuino, Tatsuyoshi và bạn Mamiya đang đi trước, nội dung như sau:

“Thật ra, giống như Miyuki được mừng sinh nhật ở quán cà phê vừa nãy, hôm nay cũng là sinh nhật của đàn chị Ishidou đó. Vì vậy, tôi nghĩ lát nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho cô ấy, mọi người thấy sao?”

Vì nãy giờ đều làm việc ở quán cà phê và tiệm bánh, nên điện thoại của ba người họ đều chuyển sang chế độ rung. Vừa thấy điện thoại rung, ba người gần như cùng lúc rút điện thoại ra. Ba người vừa nhìn thấy tin nhắn, sau khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức đều gửi lại tin nhắn “Đồng ý” cho tôi.

Tatsuyoshi lén lút đi đến bên cạnh tôi.

“Tarou, cậu định tổ chức tiệc ở đâu? Ở phòng sinh hoạt CLB à?”

“Ừm ừm, tổ chức ở phòng sinh hoạt CLB, giờ bắt đầu chuẩn bị…”

Đúng lúc này—

“Aaa, hôm nay mệt thật đó!”

Đàn chị Ishidou hướng về phía trước nói. Chúng tôi giật mình trong giây lát.

“Tôi thấy buồn ngủ quá… Về đến nhà chắc sẽ lăn ra ngủ ngay mất…”

Đàn chị vừa ngáp vừa lẩm bẩm nói.

Chúng tôi nhìn nhau.

Chết rồi, nếu để đàn chị về nhà ngủ thì chắc rất khó đánh thức cô ấy dậy.

Không thể để cô ấy cứ thế về, nhưng cũng không thể nói rằng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật nên bắt cô ấy ở lại, như vậy sẽ mất đi yếu tố bất ngờ, hơn nữa tôi nghĩ đàn chị cũng sẽ không ngoan ngoãn tham gia tiệc đâu.

Đúng lúc tôi đang lúng túng…

"Cứ thế này thì hỏng bét, biết làm sao bây giờ đây..."

"Tarou này."

Tatsuyoshi nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Đằng nào cũng là cậu đề xuất, thì ráng mà lo liệu đi."

"Hả?"

Tatsuyoshi bước tới một bước.

"Ishidou-senpai!"

Cậu ta lớn tiếng gọi tên đàn chị.

"Ừm? Chuyện gì thế, Hayama?"

Đàn chị quay phắt đầu lại, ra chiều bực mình.

Tatsuyoshi chỉ thẳng vào tôi.

"Vừa nãy Tarou nói đấy ạ. Ôi chao ôi, hôm nay đều vì cái bà chị ngực phẳng kia mà chúng cháu mệt muốn chết. Đúng là một ngày xui xẻo hết sức. Ai đó mau nghĩ cách đối phó với cái kẻ chỉ có bộ ngực học sinh tiểu học kia đi—"

"Cái gì?"

Tôi tái mặt đi, kinh ngạc nhìn Tatsuyoshi.

"Tatsu... Tatsu... Tatsuyoshi... cậu, cậu đang nói cái gì thế—"

"Ba mươi phút."

Tatsuyoshi thì thầm.

"Ơ...?"

"Tớ, Yumi và Yuino sẽ cố gắng chuẩn bị bữa tiệc trong vòng ba mươi phút. Trong thời gian đó, cậu tìm cách giữ Ishidou-senpai lại, đừng để chị ấy về nhà."

"Giữ chị ấy lại không cho về nhà... Chẳng lẽ..."

Không đời nào—chẳng lẽ tôi phải cố gắng né tránh những đòn tấn công của đàn chị đang nổi điên trong vòng ba mươi phút này sao?

"Bây giờ tớ chỉ nghĩ được cách này thôi, nhờ cậu đấy nhé."

Nhờ tôi sao? Thật hay giả đây...

"Đồ... đồ... đồ heo... heo Tarou..."

Âm thanh trầm thấp ấy, đương nhiên là của Ishidou-senpai.

Biểu cảm trên mặt chị ấy giật giật không ngừng, trợn mắt nhìn tôi đầy căm hờn.

"Vừa... vừa... vừa rồi Hayama nói, là... là thật sao...?"

"Ư... ứ ứ ứ..."

Tôi sợ chết khiếp—

Nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi.

Tôi giao áo khoác và khăn quàng cổ cho Tatsuyoshi.

"Đúng... đúng vậy. Đồ tấm ván giặt đồ!"

Tôi hét lớn.

"Tôi phát ngán với mấy hành động lung tung của chị rồi! Quan trọng là, ngực chị là cái loại gì thế hả? Sao mà nó phẳng lì vậy? Đã là học sinh cấp ba rồi, chị không thấy xấu hổ à? Hề hề, hề hề, Mio ngực lép!"

"Hừ! Tử hình!"

Đàn chị ngắn gọn nói. Rồi với tốc độ cực nhanh, chị ấy lao về phía tôi.

"Ư... ư oa! Hộc, hộc, hộc..."

Tôi có một chút cảm giác sảng khoái kỳ lạ, quay lưng lại với đàn chị, dốc toàn lực lao về phía trước.

Cuộc chạy trốn sinh tử, chính thức bắt đầu.

"Đứng lại, cái tên biến thái siêu cấp kia!"

"Iiii, iiiiyaaaa—!"

Trong khu phố mua sắm lúc hoàng hôn, tôi vừa khóc vừa cắm đầu chạy.

Nếu bị bắt thì chắc chắn sẽ bị giết. Chắc chắn sẽ bị giết. Nhất định sẽ bị xử lý theo cách tàn khốc nhất.

Tôi dốc hết sức bình sinh, chạy trốn khỏi sát khí đang đuổi theo sau lưng.

"Yên tâm đi, tôi không giận đâu... Tôi không giận chút nào hết!"

"Chắc... chắc chắn là nói dối màaa... Hộc, hộc, hộc..."

Tôi chợt thấy thật đáng thương cho bản thân mình, ngay cả lúc này vẫn có được khoái cảm.

Tôi xé toạc không khí lạnh lẽo, dốc toàn lực chạy.

"Hộc, hộc, hộc, hộc..."

Ba mươi phút thật dài, quá dài.

Tôi thật sự có thể thoát khỏi ma trảo của đàn chị không?

Tôi không biết. Nhưng nếu không thoát được, thì sẽ không thể tổ chức tiệc sinh nhật cho đàn chị.

"Khụ, khụ... cái tên heo này... hôm nay chạy nhanh hơn bình thường đấy..."

Từ phía sau vọng lại giọng nói đầy sốt ruột.

Đương nhiên rồi, hôm nay tôi tập trung gấp không biết bao nhiêu lần so với bình thường.

Ba mươi phút... nhất định phải thoát...

—Chạy qua khu phố mua sắm, tiếp theo là khu dân cư.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi kẻ phía sau mang khí tức như một Asura.

Chạy, lại chạy.

"Hộc, hộc, hộc, xìu, xìu, xìu..."

"Ư... hộc, hộc, hộc..."

"Hộc, hộc... thế... thế nào rồi, ngực phẳng? Chị đã mệt rồi à? Hí hí, hí hí, bé hơn ngực người ta thì đáng lẽ phải nhẹ nhàng hơn chứ nhỉ? Đúng là đồ xấu hổ!"

"Mày, mày...! Xem ra, mày thực sự muốn chết rồi..."

Tôi đã rất cố gắng. Tôi nghĩ, mình thật sự rất cố gắng.

Nhưng... thể lực của hai người chúng tôi vốn đã có sự chênh lệch lớn.

Đúng lúc tôi sắp chạy ra khỏi bãi đậu xe rộng lớn thì—

"Hộc, hộc, hộc—ư a...!"

Có người túm lấy cổ áo tôi, khiến tôi phải dừng lại.

Người túm lấy tôi, không cần nói cũng biết là...

"Hộc, hộc hộc... Cuối cùng, cũng bắt được mày rồi..."

Ishidou-senpai lầm bầm với giọng điệu kinh hoàng.

"Hòaaaa—!"

"Ư, ư iiii—!"

Đàn chị ném tôi bay lên bằng một tay.

"Ư oa!"

Tôi có cảm giác đang bay trên không trung.

Rồi—tôi ngã vật xuống nền xi măng vừa cứng vừa lạnh.

"Ư, ư oa! Hộc, hộc, hộc..."

Cơn đau dữ dội lập tức biến thành khoái cảm.

—Bây giờ không phải lúc để sướng! Phải nhanh chóng thoát thân!

Không... tôi căn bản đã không thể thoát được nữa rồi.

"—Heo Tarou."

Tôi nằm ngửa ra đất, đàn chị cưỡi lên người tôi.

"A..."

"Mày, mày thực sự, không sợ chết chút nào hết..."

Đàn chị có lẽ quá tức giận, giọng nói cứ run run.

Cứ thế này, có khi tôi thật sự bỏ mạng mất...

Đúng lúc đó—điện thoại trong túi khẽ rung lên một cái.

Tôi tin chắc, tin nhắn vừa gửi đến nhất định là của Tatsuyoshi. Chắc chắn là báo cho tôi biết, bữa tiệc sinh nhật bất ngờ đã chuẩn bị xong rồi.

Chuẩn bị xong... nhưng, phải làm sao đây? Bây giờ tôi đã bị đàn chị bắt được rồi.

Đàn chị tiếp theo, nhất định sẽ cho tôi một trận nhừ tử. Nếu may mắn, tôi sẽ ngất đi, rồi đàn chị về nhà. Nếu không may, cuộc đời tôi sẽ chấm dứt ngay tại đây, và đàn chị vẫn sẽ về nhà. Dù là trường hợp nào, bữa tiệc bất ngờ cũng đành tuyên bố thất bại.

Hay là thành thật kể hết, rồi khuyên đàn chị về lại phòng CLB?

Không, không được. Kể cả làm thế, đàn chị cũng sẽ không về phòng CLB đâu. Chúng tôi đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, điểm này tôi rất rõ.

Quả nhiên... vẫn phải tìm cách thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Rồi chạy đến phòng CLB. Chỉ có cách này mới có thể đưa đàn chị cùng tôi đến phòng CLB.

Nhưng, phải làm sao đây...

"Hề hề hề..."

Đàn chị nở một nụ cười tàn khốc, hai tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tôi.

Lưng tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. A, toi rồi, người này thật sự muốn giết tôi.

"Dù không biết tại sao mày đột nhiên phát điên... nhưng, bất kể có lý do gì, tao cũng sẽ không tha thứ cho mày..."

Đàn chị từ từ tăng lực... hộc, hộc, hộc...

"Có duyên ở cùng CLB một thời gian cũng coi như là số phận... Tao sẽ nghe xem mày có di ngôn gì. Cuối cùng, nếu mày có gì muốn nói, thì nói đi..."

"............"

Những lời tôi muốn nói—

Những lời tôi muốn nói rất nhiều.

Mitsuru-sensei đã nói... đàn chị ghét sinh nhật của mình. Nhưng, thực ra không phải vậy đúng không. Đàn chị không ghét sinh nhật, chỉ là không có ai cùng mừng sinh nhật, nên cảm thấy cô đơn thôi đúng không? Rõ ràng là muốn mọi người cùng giúp tổ chức sinh nhật mà, đúng không? Rõ ràng là muốn mọi người cùng nói chúc mừng sinh nhật với mình mà, đúng không? Vì vậy, mới không muốn tiệc sinh nhật của Miyuki bị hủy bỏ đúng không. Nhất định là đã lồng ghép chuyện tổ chức tiệc sinh nhật cho Miyuki với chuyện của chính mình đúng không. Hát bài chúc mừng sinh nhật cho người khác, kết quả còn lén lút hát thành tên mình. Nếu thật sự muốn người khác tổ chức sinh nhật cho mình đến vậy, thì cứ thành thật mà nói đi chứ. Nói với chúng tôi không phải được sao. Cứ nói hôm nay là sinh nhật của tôi, nói thế là được rồi! Nói cái gì mà mình là thần, nên phải đi thực hiện nguyện vọng của con người, mấy cái chuyện vớ vẩn đó, một chuyện đơn giản như thế tại sao lại không nói ra được? So với nguyện vọng của người khác, mình muốn gì, nguyện vọng của mình là gì, cái đó còn quan trọng hơn chứ. Người không coi trọng nguyện vọng của mình, làm sao có thể thực hiện nguyện vọng của người khác được chứ?

"Làm gì mà cái mặt ghê sợ thế... Kể cả mày có thế, tao cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mày đâu!"

"............"

Tôi có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng, bây giờ không thể nói, không nên nói. Tôi nghĩ vậy.

Vì vậy—

"Senpai..."

"Gì?"

"Lúc ở tiệm bánh, thật sự rất tiếc."

"À? Tiệm bánh?"

"Chúng ta không phải giả vờ là cặp đôi đi đến tiệm bánh... rồi, tham gia hoạt động ăn bánh sô cô la sao?"

"Ừm, đúng là có tham gia... Rồi, có gì đáng tiếc?"

"Kết quả vì có Yuino và mấy người kia ở đó, nên không thể..."

Tôi nhìn chằm chằm vào đàn chị, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với chị ấy.

"Lúc đó, tôi... vốn định hôn senpai."

"Cái, cái, cái, cái gì—?"

Mặt đàn chị lập tức đỏ bừng.

"Mày, mày đang nói cái gì thế—"

"Tôi vốn định giả vờ là tai nạn, rồi hôn senpai, xin lỗi."

"............"

Đàn chị hoàn toàn ngây người, miệng há ra ngậm vào.

"Tôi, thực sự rất muốn hôn senpai—Mio, tôi muốn hôn chị..."

"............?............!"

"Tôi đến giờ vẫn nghĩ như vậy... nên, bây giờ—"

Tôi lầm bầm nói. Ngồi thẳng nửa thân trên, đưa mặt lại gần đàn chị.

"—!"

Đàn chị đỏ bừng cả dái tai, cả người nhảy dựng lên.

"Mày, mày mày, mày đột nhiên nói mấy cái này là..."

Đàn chị giữ khoảng cách với tôi, luống cuống nói.

"Nói, nói cái gì muốn hôn tôi... Cái, cái đó, nhưng mà, ơ ơ..."

"Lừa chị đấy."

"...Hả?"

"Xin lỗi, vừa rồi là tôi lừa chị đấy."

Nói xong, tôi bật cười.

Kế hoạch thành công—tôi đã thoát khỏi ma trảo của đàn chị.

"Senpai thật dễ bị lừa quá đi! Xem ra, không chỉ ngực lép, mà còn không có não nữa!"

Đàn chị mặt mày ngơ ngác.

"Thế nên—tạm biệt!"

Tôi dốc hết sức chạy trốn.

Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy một giọng nói trầm lặng từ phía sau—

"...Ối, chết rồi. Lần này có khi thật sự bị giết mất..."

Tuyệt đối không thể bị bắt.

Tôi vừa hối hận về những gì mình vừa làm, vừa chạy như điên trên đường phố đêm.

"Giết mày, giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày—!"

"Aaa—!"

Tôi vừa khóc vừa dốc hết sức chạy như điên.

Mặc dù sợ hãi, nhưng đồng thời toàn thân cũng tràn ngập niềm khoái cảm. Nồng độ của niềm khoái cảm này, vừa vặn phản ánh sát khí của đàn chị. Chị ấy thật sự muốn giết tôi.

Nhưng mà, chỉ một chút nữa thôi… sắp đến rồi…

Ở cổng trường, tôi suýt vấp ngã.

Tôi chạy vọt lên dốc.

Xuyên qua hàng hoa anh đào.

Tôi đã thấy phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Đó chính là đích đến cuối cùng!

Tôi cố hết sức vươn tay phải ra.

Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa.

Trên gương mặt hiện lên vẻ hân hoan và cảm giác mãn nguyện, tôi vặn tay nắm.

"Chết đi đồ rác rưởi bị ngược đãi kiaaaaa!"

"Ố ồ ô ô ô ô ô ô ô ô—!"

Đầu tôi bị một cú đánh mạnh vào gáy, khiến cả người tôi bay thẳng về phía trước.

Tôi tông mạnh vào cánh cửa, chốt cửa bật tung ngay lập tức, rồi cả cánh cửa lẫn tôi cùng đổ ập về phía trước, phát ra tiếng "rầm" lớn.

Tôi nằm sấp trên cánh cửa đang đổ. Cú va chạm mạnh mẽ cùng khoái cảm tột đỉnh mang theo hơi thở của tử thần ấy khiến tôi gần như bất tỉnh, và rồi một đôi chân thon thả giẫm lên lưng tôi. Đứng trên lưng tôi, không cần nói cũng biết là đàn chị Ishidou Mio.

"Hừ! Dám bắt ta tốn công sức thế này, ngươi—"

Giọng đàn chị bị ngắt ngang—tiếng pháo giấy vang lên trong phòng sinh hoạt.

"Á…?!"

Đàn chị kinh ngạc mở to mắt, nhìn vào trong phòng.

Người bắn pháo giấy là Yuino Arashi, Hayama Tatsuyoshi, cô bạn Mamiya Yumi và cô Mitsuru-sensei.

Bốn người đồng thanh nói—

"Mio! Chúc mừng sinh nhật!"

"Á, ể, ừm…?"

Lúc này, đàn chị vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, gương mặt ngây ra nhìn quanh quẩn, rồi chập chững bước xuống khỏi lưng tôi.

Tôi lảo đảo ngồi dậy.

Tiệc sinh nhật đã được chuẩn bị hoàn hảo.

Dù chỉ có ba mươi phút, nhưng phòng sinh hoạt đã được trang trí rất đẹp bằng băng keo màu. Trên bàn đầy ắp các món ăn, đồ ngọt, và ở giữa là một chiếc bánh kem lớn. Dĩ nhiên, trên đó còn cắm mười bảy cây nến.

Đàn chị có vẻ bối rối.

"Cái, cái này… tại sao lại…"

"Hôm nay là… sinh nhật của đàn chị, đúng không ạ?"

Tôi nằm sấp dưới đất nói.

"Sado Tarou…?"

"Vì vậy, em muốn mọi người cùng tạo bất ngờ cho đàn chị."

"…………"

Đàn chị hoàn toàn không nói nên lời, đứng chết trân tại chỗ.

Tôi mỉm cười nhìn đàn chị.

"Có thể đàn chị không thích kiểu mừng sinh nhật thế này, nhưng, hiếm lắm mới có sinh nhật… Đây là một ngày rất đặc biệt, ngày đàn chị sinh ra trên thế giới này—"

Ngay khi tôi nói đến nửa chừng—

Trên má đàn chị, một dòng nước mắt lăn dài.

Tôi giật mình, mọi người cũng giật mình.

Và rồi, chính đàn chị đang khóc lại là người giật mình nhất.

"Khoan—không, không phải đâu… Cái, cái này, cái này không phải đâu, ừm, cái đó—"

Đàn chị Ishidou Mio đỏ bừng mặt, hoảng hốt lau nước mắt.

"Không, không phải đâu, thật sự… thật sự…"

Mặc dù đã nhanh chóng lau đi nước mắt, nhưng mặt đàn chị vẫn đỏ au.

Tôi từ từ đứng dậy, nhìn đàn chị đang đỏ bừng mặt. Đàn chị bây giờ, nói sao nhỉ… đáng yêu đến mức khó tin.

Đúng lúc này—

"Mio."

Cô Mitsuru-sensei nói với giọng điệu dịu dàng hơn hẳn thường ngày.

"Thổi nến trên bánh đi, đó là việc của nhân vật chính đấy."

Đàn chị—

Híp mắt lại, nở một nụ cười rất tươi và nói:

"Ưm… Vâng!"

Đó là nụ cười tối thượng, khiến tất cả những ai nhìn thấy đều cảm thấy hạnh phúc.

Thế nhưng, ngay sau đó.

"Nhưng mà, trước đó… tôi phải làm một việc đã…"

Phải làm một việc ư? Là việc gì vậy?

Đàn chị vươn tay trái, tóm lấy cổ áo tôi, ừm—?

Và rồi, với một giọng nói đáng sợ, cô ấy cất lời:

"Trước khi thổi tắt ngọn lửa nến… thì trước tiên tôi phải dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của tên này đã…"

"Ư, ơ ơ… Đàn chị nói chuyện thật là hài hước đó, mắc cười quá đi,…"

"Tuy tôi rất vui vì mọi người đã tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi… nhưng những lời tên này vừa nói, tuyệt đối không thể tha thứ được… tuyệt đối không thể tha thứ…"

Ờ ờ ờ… Cái, cái này chẳng lẽ không thể tha cho tôi một lần sao? Theo lẽ thường thì…

Đàn chị Ishidou Mio vung nắm đấm tay phải lên—

"Xin lỗi nhé, tôi là đồ lép kẹp mà, đáng ghétttttt—!"

"Ư, ơ a a—!"

Cú đấm hết sức của đàn chị giáng mạnh vào má tôi.

Hề hề hề… Cái khoái cảm tột đỉnh này, chắc chắn là món quà mà Ông già Noel đã tặng cho tôi rồi…

Tôi bị đánh bay lên sát trần nhà, trong lòng thầm nghĩ như vậy.