MM!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 819

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 34

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 5048

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 50

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 101

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6165

Tập 07 - Giao đoạn: Buổi sáng Valentine ở nhà Sagato?

Một chiếc giường rộng với tấm che phía trên.

Tôi đang nằm trên đó.

Trước mắt tôi là một siêu mỹ nữ.

Mái tóc dài màu lanh, làn da trắng mịn như sứ, đôi môi hồng anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt to lộng lẫy với mí đôi quyến rũ - đúng là mỹ nữ huyền thoại.

"Ishi... Ishidou-senpai..."

Senpai đang ngồi trên giường, không hiểu sao lại mặc bộ váy ngủ liền thân.

Vạt váy ngắn đến mức gần như trong suốt.

Trên người cô ấy chỉ có mỗi bộ đồ đó.

Phải nói sao nhỉ... Cách ăn mặc này khiến tôi không biết nên nhìn đi đâu.

"Heo太郎..."

Senpai bò trên giường, từ từ áp sát mặt tôi.

Se... Senpai...

Nếu cô cứ thế lại gần thì ngực... Mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch.

Ánh mắt senpai khi áp sát có chút méo mó, như sắp khóc đến nơi.

"Heo太郎, làm ơn..."

Cô thì thào van nài.

"Hãy gia nhập (Cocoa Breaker) đi, trở thành đồng đội của em."

"Ha...?"

Lời đề nghị bất ngờ khiến tôi đờ đẫn.

"Làm ơn, em rất cần anh..."

Senpai năn nỉ một cách tuyệt vọng.

"............"

Tôi không thốt nên lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt senpai.

"Em rất cần anh" - không ngờ có ngày tôi được nghe senpai nói câu này.

Chẳng lẽ... đây là mơ?

Đúng lúc đó...

"——!"

Bàn tay tôi bị thứ gì ấm áp bao phủ.

Đó là đôi tay senpai.

Cô siết chặt tay phải tôi, đặt lên ngực mình.

"Se... Senpai...?"

Tôi lắp bắp.

"Em..."

Senpai nói như đang cầu nguyện:

"Em... cuối cùng đã nhận ra tình cảm của mình rồi..."

"Hả? Tì... tình cảm?"

"...Ừm"

Senpai gật đầu nhẹ, má ửng hồng.

Đó là vẻ đáng yêu hiếm thấy của cô.

"Dù em có bất cẩn thế nào, anh cũng không bỏ rơi em. Luôn lo lắng cho em, vì em mà liều mạng, lần nào cũng giúp đỡ và cứu vớt em."

Senpai ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi.

"Chẳng hiểu từ lúc nào, em đã..."

"Senpai..."

Đôi mắt long lanh tuyệt đẹp của senpai xiết chặt trái tim tôi.

Thân nhiệt tôi tăng vọt.

"Em, chẳng hiểu từ lúc nào..."

Senpai không nói tiếp.

Thay vào đó——

Khép mắt lại.

"Ơ...?"

Tôi bối rối.

Senpai khẽ nâng cằm, môi hướng về phía tôi.

Cô nhắm nghiền mắt, như đang chờ đợi điều gì.

Gò má ửng hồng, hàng mi dài run nhẹ.

"............"

Tôi...

Như bị yêu quái mê hoặc, cũng đưa môi về phía senpai...

Đúng lúc đó——

"——Định làm gì thế hả heo太郎, biến thái!"

Senpai mở mắt quát.

"Hả...?"

"Đừng có ảo tưởng nữa, đồ heo hôi!"

Senpai đứng phắt dậy, chế nhạo tôi.

Đột nhiên thay đổi hoàn toàn.

"Ơ ơ... Senpai..."

Tôi run rẩy.

"Em... cuối cùng đã nhận ra tình cảm của mình rồi."

Senpai chống nạnh, tiếp tục:

"Em thấy..."

Senpai giơ cao chân phải——

"Cậu thật là —— KINH TỞM CHẾT ĐI ĐƯỢC!"

"Uwaaa——!"

Gót chân senpai đập thẳng vào mặt tôi.

Đầu tôi đập mạnh xuống giường. Cơn khoái cảm điên cuồng lan khắp người, tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ, khục khục...

Tôi nằm sải tư thế chữ đại, nở nụ cười khoái trá.

Ánh mắt sadomaso của senpai như món quà trời ban.

"Hừ, sao lại sướng thế hả đồ biến thái."

Senpai dẫm liên tục lên bụng tôi. Tuyệt vời quá!

"A...a! Hự...hự...hự..."

"Eo ơi, ghê quá! Đúng là đồ tởm!"

Senpai quỳ trước mặt tôi, tay trái túm tóc tôi.

Rồi...

Tay phải senpai cầm ấm trà lớn.

Cô dí vòi ấm vào miệng tôi.

"Giống loài heo kinh tởm như mày —— phải trừng phạt thế này!"

Senpai hét lên, đổ ầm chất lỏng trong ấm vào miệng tôi.

Dòng chất lỏng màu nâu đen chảy ra.

Mùi thơm ngọt ngào, nhưng cực kỳ...

"Nó... nóng quá! Á à!"

"Đúng rồi! Loài heo xấu xí như mày phải chịu 'hình phạt socola nóng đổ thẳng vào khí quản'!"

"Á à! Khí... khí quản cháy rồi aa—— Hự, hự, hự..."

"Vùng vẫy đi! Vùng vẫy nữa đi! A, haha!"

"Khụ khụ... Á à! Socola nóng tràn vào phổi... thế này... thế này thì tôi sẽ chết đuối trong biển socola nóng hổi mất——"

"Tôi sẽ chết đuối trong socola nóng mất thôi——!"

Tôi hét lên rồi bật dậy.

"Hự...hự... Ơ? Hả? Gì thế?"

Tôi đang ngồi trong phòng quen thuộc.

Trên chính giường mình.

"Ơ ờ..."

Tôi ôm đầu lẩm bẩm.

"Vừa rồi... là mơ sao?"

Cứ ngỡ là thật hóa ra chỉ là mơ.

"Thì ra là mơ..."

Trong mơ có senpai Ishidou và socola...

"Haizz..."

Tôi lắc đầu nhẹ.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hình như trời mới sáng.

"Hôm nay là 14/2... Valentine đây mà..."

Ngày định mệnh của hỗn loạn và hỗn độn.

Không thể chần chừ nữa, phải đến trường ngay để ngăn cuộc chiến giữa (Cocoa Breaker) và (Khí Phách Thiếu Nữ).

Đang định xuống giường thì——

Tay trái tôi vô tình chạm phải thứ gì mềm mại.

"Uwaa!"

Tôi giật phắt tay lại.

Cảm giác này... chẳng lẽ...

Rồi tôi phát hiện có người đang ngủ trên giường.

Thái dương tôi giật giật.

"Ch... chị! Lại lén lên giường em rồi——"

"...Taro-nii."

"Hả?"

Người nằm trên giường không phải chị hay mẹ.

——Mà là một mỹ nữ cao ráo mặc đồng phục lạ.

Mái tóc óng ánh dưới nắng như dát vàng. Thân hình 8 đầu cân đối tựa người mẫu, nhưng nét mặt vẫn phảng phất nét trẻ thơ - sự mất cân bằng kỳ lạ này càng tăng thêm sức hút.

Tôi kinh ngạc thốt lên:

"Na... Nanaha?"

Chính là em họ Sado Nanaha.

Nanaha đang nằm trên giường, hai tay che ngực, má đỏ bừng như đang ngại ngùng.

Nhìn biểu cảm đó, tôi chợt nhận ra...

"A..."

Thứ tôi vừa chạm phải là ngực Nanaha...

"Xin... xin lỗi Nanaha! Anh không cố ý đâu!"

Tôi cuống quýt xin lỗi.

Nanaha nở nụ cười ngọt ngào:

"Không sao đâu... Taro-nii muốn sờ thế nào cũng được."

Nói rồi cô từ từ ngồi dậy.

"Nhưng... sao em lại ở đây thế?"

Tôi hỏi.

"Thì..."

Nanaha khẽ đặt nắm tay phải lên mép, tỏ vẻ e thẹn.

"Vì em nhớ Taro-nii quá nên đã đi chuyến tàu đầu tiên đến đây. Em sợ không đợi được đến tan học..."

Nanaha trông chững chạc nhưng mới học cấp hai. Nhà cô cách đây một giờ đi tàu.

"Thế... em đi học kịp không?"

"Ừm, không sao. Chỉ cần nhanh chút là được. Nếu trễ thì bảo bị ốm phải vào viện."

Nanaha cười ranh mãnh.

"Nhưng sao em lại muốn gặp anh..."

Tôi hỏi.

"Vì... hôm nay là ngày đặc biệt mà."

Nanaha ngẩng đầu nói.

Cô khẽ áp sát tôi.

Đôi mắt long lanh nhìn tôi chằm chằm.

Thật sự... dù biết là em họ nhưng không thể phủ nhận cô ấy quá xinh đẹp.

Nhưng... đứng gần thế này khiến tôi đỏ mặt.

Tôi quay mặt đi.

"Ngày đặc biệt là..."

"Valentine."

Cô nói thứ khiến tôi u sầu.

"Nên em mới đến đây. Em muốn tặng chocolate cho Taro-nii... Vì em thích anh lắm..."

Nanaha đỏ mặt, cười ngượng ngùng.

"Taro-nii... anh nhận chocolate tình thật của em chứ...?"

"...Nanaha."

Tôi mệt mỏi đáp:

"——Đủ rồi đấy, đừng giả vờ nữa."

"Hả?"

Nanaha nghiêng đầu ra vẻ ngây thơ.

"Trò lừa của em đã bị lộ rồi. Thôi đừng diễn nữa."

Vừa dứt lời——

Biểu cảm Nanaha trở nên dữ tợn.

Cô nhếch mép:

"Đồ súc sinh."

"............"

Dù đã quen nhưng vẫn thấy đau lòng.

"Haizz..."

Cô lè lưỡi.

Nanaha ngồi khoanh chân trên giường, liếc nhìn tôi.

Vẻ trong sáng biến mất, để lộ bản chất độc địa.

Cô vấn tóc nói:

"Thật là... cứ để bị lừa có phải hay không? Đồ não phẳng đáng ghét."

"Ơ, em đã lộ nguyên hình rồi còn đòi lừa ai..."

"Tưởng đồ ngốc như anh đã quên chuyện Tết rồi, ai ngờ đúng là não bã đậu!"

"............"

Tôi thở dài.

"Thở cái gì!"

Nanaha nhăn mặt.

"Gớm chết đi được!"

Nanaha đá mạnh vào bụng tôi.

"Ối!"

Đau... đau quá...

```text

Khi bị phụ nữ không phải người nhà mắng chửi, thể chất bị ngược đãi của tôi sẽ thức tỉnh. Nhưng với những hành động của Nanaha, tôi hoàn toàn không có phản ứng gì. Có lẽ vì thân phận em họ đã khiến tôi mặc định cô ấy là người thân trong gia tộc.

"Được rồi. Cái này, chocolate."

Nanaha càu nhàu, lấy từ túi ra một thanh chocolate sang trọng đưa cho tôi.

"Em tặng anh cái này, anh phải phải lòng em nhé... À mà phải lòng xong thì trả lại em nhá. Chocolate này đắt lắm đấy. À không, trả em ngay đi."

Cô bé vừa dứt lời đã vội thu hồi món quà vào túi. Thực ra tay tôi còn chưa kịp chạm vào hộp.

"…………"

Tôi nhăn mặt đau khổ.

"Sao mặt anh nhìn tởm thế?"

"Ờ thì... Bảo tôi phải lòng em là không thể."

"Hả?"

Nanaha trừng mắt dữ tợn.

"Tại sao?"

"Sao cơ... Vì em là em họ, lại tính tình xấu xí, nói một đằng làm một nẻo. Em đâu có thích tôi?"

Tôi hỏi thẳng.

"Đương nhiên rồi, sao em phải thích anh? Không đời nào."

Cô bé cười nhếch mép.

"Tôi... Tôi không thể nào thích kiểu con gái ăn nói như em."

"Thật khó hiểu."

Nanaha ngẩng cao cằm đầy tự tin.

"Rõ ràng em dễ thương thế này. Đáng lẽ đàn ông phải mê mệt bất kể em là em họ hay tính cách thế nào chứ."

"…………"

"Sao lại ngạc nhiên? Đáng ghét!"

"Đau quá! Đừng đá nữa!"

"Nên là mau phải lòng em đi. Anh không mê em thì kế hoạch trả thù của em mãi không thành."

Nanaha bĩu môi phụng phịu.

Đúng lúc ấy...

Gương mặt cô bé bỗng biến sắc.

Rồi...

"Ơ...?"

Nanaha túm cổ áo lôi tôi sát vào người.

Tôi chúi người về phía trước.

Hai tay chống xuống giường.

Nanaha nằm ngửa trên đệm, mắt long lanh ngước nhìn tôi từ dưới. Má cô ửng hồng, đột nhiên kích hoạt chế độ giả nai.

"Nanaha?"

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì... cửa phòng bật mở.

"Tarou!"

"Tarou!"

Hai bóng người xông vào - một cô gái mặt baby tóc buông vai và người phụ nữ tóc búi cao trang nhã.

Chị Shizuka và mẹ Tomoko.

"Tarou à, hôm nay Valentine đó! Chị có chocolate đặc biệt tặng em trai yêu!"

"Mẹ cũng chuẩn bị chocolate tuyệt nhất cho con trai cưng!"

Hai người vừa vào phòng...

"Ơ...?"

"Ế...?"

Đóng băng khi thấy cảnh tượng trên giường.

Họ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

"Anh... anh Tarou..."

Nanaha rên rỉ thảm thiết:

"Không ngờ... anh lại đè em xuống giường... Em mới là học sinh cấp hai thôi mà..."

Nanaha, em đang nói cái gì thế-

Tôi chợt vỡ lẽ.

Ra vậy.

Nanaha đã đoán trước chị và mẹ sẽ đến nên mới diễn kịch này...

"T-Ta-Tarou và Nanaha..."

"Hai... hai đứa đang làm gì trên giường thế...?"

Chị và mẹ đứng như trời trồng, toàn thân co giật.

Gương mặt họ méo mó đến thảm hại.

"Khà khà... Cứ sốc đi, đúng như kế hoạch."

Nanaha thì thào đầy quỷ kế.

Từ nhỏ, cô bé đã bị mẹ và chị đối xử tàn nhẫn.

Nên Nanaha luôn nuôi hận, thề sẽ trả thù.

Cách cô chọn là khiến tôi - người họ cưng chiều - phải lòng mình, rồi thể hiện tình cảm thắm thiết trước mặt họ khiến họ phát điên vì ghen.

Có vẻ kế hoạch ấy vẫn đang tiếp diễn.

"Á... chị Shizuka, dì Tomoko!"

Nanaha giả vờ mới phát hiện ra họ, vội ngồi bật dậy.

"Ơ... ừm... chuyện này là..."

Cô bé đỏ mặt lắp bắp.

Tất nhiên chỉ là diễn xuất.

"Lỗi tại em... Em không nên vô phòng con trai tuổi dậy thì..."

Đôi mắt Nanaha ngân ngấn lệ.

"Tarou anh không có lỗi... Dù anh đã hăng hái đẩy em ngã..."

"T-Tarou...!"

"Đẩy... đẩy ngã...!"

Mặt chị và mẹ càng thêm thất thần.

Tôi vội đứng phắt dậy.

"Không phải thế! Nanaha đang nói dối đấy!"

Con bé này, dám bịa chuyện nguy hiểm thế!

Chị và mẹ chưa biết bản chất thật của Nanaha nên dễ dàng bị lừa.

"Dù vậy..."

Nanaha cúi gằm mặt, giọng ngượng ngùng:

"Em... em thật sự rất bất ngờ... Nụ hôn của anh Tarou... tuyệt lắm..."

Rồi bỗng giật mình:

"Ôi! Em vừa nói gì thế này... Thật trơ trẽn quá!"

Hai tay cô bé ôm lấy má hồng bừng. Đúng là có tố chất diễn viên.

Nghe vậy, chị và mẹ...

"Hô... hô hôn?!"

"Tuyệt... tuyệt lắm?!"

Hai người ngửa cổ hét thất thanh.

Toàn thân run bần bật.

"Mẹ... mẹ ơi... câu đó nghĩa là gì...?"

"Shi... Shizuka à. Con không hiểu sao? Nanaha chỉ đang khen cá vây (kissu) của Tarou ngon thôi mà!"

"À ra vậy! Đang bình luận về món cá vây! Đúng rồi, nghĩ lại thì đương nhiên thế!"

"Phải! Hai đứa chắc đang ăn tempura cá vây!"

Nanaha liếc nhìn họ đầy e lệ:

"Nụ hôn ấy... nồng nhiệt lắm... Em thấy rất khoái..."

"Nồng nhiệt?!"

"Khoái?!"

Mồ hôi chị và mẹ vã ra như tắm.

"Mẹ! Câu đó là..."

"Chắc là cá vây tươi ngon, nhiệt tình lắm!"

"Phải rồi! Nhưng sao mặt Nanaha lại đỏ lên, còn nói khoái?"

"Vì con bé bị kích thích khi ăn cá, là người lệch lạc tình dục! Nên biểu cảm mới khiêu khích thế!"

"Thì ra thế! Nanaha không bình thường!"

"Đúng! Làm người nhà xấu hổ quá!"

Thấy hai người sắp đổ vỡ, Nanaha tiếp tục:

"Lưỡi... còn quấn lấy nhau nữa..."

Chị và mẹ phun máu.

"Lư... lưỡi... quấn... nhau...?"

"Bình... bình tĩnh nào Shizuka."

"Nhưng... nhưng..."

"Con không biết sao? 'Lưỡi quấn nhau' trong tiếng Cổ Qimaginiphorentan nghĩa là... cuộc gọi nhỡ khiến người ta bối rối!"

"Thì ra là thế! Mẹ quả là chuyên gia dịch thuật! Con yên tâm rồi!"

"Cười cười cười!"

"Hà ha ha!"

... Nhìn mà đau lòng.

Nanaha cười khúc khích khi thấy hai người chấn động. Trông chả khác gái lệch lạc.

Rồi...

"Ơ... chị Shizuka, dì Tomoko..."

Cô bé giả vờ lo lắng.

"Hai người có sao không? Xin lỗi vì em nói linh tinh..."

Diễn xuất đỉnh cao.

Gân trán chị và mẹ giật giật.

"Không... không sao... Em ra khỏi tầm mắt đi..."

"Ừ... dì sợ mình phản xạ giết em mất..."

Rõ ràng là rất có vấn đề.

Nanaha...

"Ha, vui quá xá."

... Nhoẻn miệng cười quỷ dị khi họ quay lưng.

Nếu không can ngăn, chuyện sẽ đi xa mất...

Tôi nghiêm mặt nói:

"Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Toàn là trùng hợp ngẫu nhiên..."

"Nên hai người bình tĩnh lại đi. Đừng phun máu, đừng muốn giết em họ nữa."

Nghe vậy, chị và mẹ...

"Ừ... nếu em nói vậy..."

"Chị sẽ hít thở sâu bình tĩnh..."

Hai người dần lấy lại thần sắc.

May quá. Dù Nanaha vẫn bĩu môi khó chịu.

Con bé không biết mình vừa thoát chết sao...

Chị Shizuka vỗ tay:

"Dù sao thì, tặng chocolate cho Tarou thôi!"

Chị đưa tôi hộp quà khổng lồ.

À phải rồi, họ đến để tặng chocolate mà.

"Chị làm bằng cả trái tim, nhận đi nhé!"

Chiếc hộp mở ra...

"Uwa!"

Mái tóc mượt, làn da trắng, khuôn mặt baby như học sinh tiểu học.

Đó là khuôn mặt chị Shizuka bằng chocolate.

"Cái này..."

Chị cười hì hì:

"Tóc là chocolate đen, da là chocolate trắng. Chị tạo hình đầu chị! Nào Tarou, ăn đi!"

"Sao... sao nuốt nổi thế này!"

Tôi hét lên phản xạ.

```

Sô-cô-la mô phỏng hình đầu chị gái đúng là quá sức chân thật. Nhìn từ xa, chắc chắn ai cũng lầm tưởng đó là đầu người. Độ hoàn hảo của nó cao đến mức khó tin. Bảo tôi ăn cái này… đúng là không đời nào.

Chị gái trưng ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

“Tại, tại sao chứ? Tarou, sao em không chịu ăn? Chị đã cố gắng lắm mà!”

“Cố gắng quá đà rồi đấy! Này, này, đừng lại gần! Kinh khủng quá đi!”

Chị gái dúi cái đầu sô-cô-la trông như bị chặt đứt lìa về phía tôi. Tôi hoảng hốt lùi lại.

Đúng lúc ấy—

“Ưm… Uooo!”

“Nanaha!”

Nanaha bất ngờ tung một cú đấm.

Cú đấm ấy xuyên thủng đầu sô-cô-la của chị gái.

Đầu sô-cô-la của chị gái vỡ tan thành bột.

“Á, á á! Mặt của chị vỡ tan rồi… Na, Nanaha, em đang làm cái quái gì vậy hả?”

Chị gái tức giận chất vấn Nanaha.

Nanaha trưng ra vẻ mặt giật mình.

“Chết, chết rồi… Không ngờ lại xuất hiện đến hai cái mặt đáng ghét thế này, thật sự là khó chịu quá đi, nên em lỡ tay…”

“Nanaha!”

“Dạ, dạ dạ, dạ em xin lỗi, chị Shizuka… Em không cố ý…”

“Em vừa hét ầm lên ‘Ưm… Uooo!’ cơ mà?”

“Cái, cái đó là…”

Nanaha trông hết sức bối rối.

Đúng lúc này…

“Mẹ hiểu cảm giác của Nanaha.”

Người vừa lên tiếng là mẹ.

“Cứ nhìn mãi cái sô-cô-la ngu ngốc đó, quả thật là đau khổ không chịu nổi, mẹ cũng đồng cảm mà.”

Ồ ồ, mẹ ơi, suy nghĩ của mẹ lần này khá sát với thực tế đấy.

Mẹ đẩy chị gái ra, rồi tiến lại gần tôi.

“Tarou… Bây giờ đến lượt sô-cô-la của mẹ đây!”

Mẹ vừa nói xong—

Không hiểu vì sao, mẹ liền cởi phăng hết quần áo trên người.

“Ưoa…!”

“Thế nào, Tarou!”

Mẹ hét lên.

Mẹ chống hai tay vào hông, trông y như một người mẫu.

Trên người mẹ chỉ mặc đúng chiếc áo ngực và quần lót màu đen.

Không… không phải.

Đó không phải áo ngực và quần lót.

Đó là sô-cô-la được làm thành hình dạng đó.

“Cái, cái gì…”

Tôi đứng chôn chân như trời trồng.

Mẹ dang hai tay.

“Đây là sô-cô-la làm thành hình áo ngực và quần lót! Sau khi ăn xong cái này, con sẽ thấy một cơ thể ngọt ngào hơn của mẹ, thế nào, thiết kế này hoàn hảo đúng không! Nào, Tarou, đừng khách sáo, hãy ăn cả sô-cô-la này lẫn cơ thể mẹ đi!”

Mẹ nói.

Nhìn kỹ lại, trên chiếc quần lót sô-cô-la còn viết dòng chữ: “Mẹ muốn gen của con. Ơ ơ, gen của mẹ thì đúng là di truyền từ con rồi…”

“…………”

Căn phòng tôi chìm trong im lặng.

Tôi, chị gái và Nanaha đều tránh mặt đi.

“Con xin lỗi mẹ… cái này thật sự là chịu không nổi…”

“Ừm… chuyện đáng sợ nhất thế kỷ này đây mà…”

“Thiệt tình, thật không thể tin nổi…”

Mẹ nói với vẻ bối rối:

“Ơ—? Đợi, đợi đã, ba đứa! Không cần phải thể hiện rõ ràng thế chứ… Lộ liễu quá đi… Huhu…”

Mẹ ngồi thụp xuống ngay tại chỗ.

“Dù gì mẹ cũng chỉ mua vui thôi mà… Dù gì mẹ cũng già rồi…”

Hoàn toàn là đang làm nũng.

“Mẹ, mẹ…”

Nhìn mẹ khóc nức nở, cũng thấy hơi tội.

“…Anh Tarou.”

Nanaha nói.

“Anh Tarou không nhận sô-cô-la của họ.”

Em ấy đứng cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Điều đó có nghĩa là… anh chỉ muốn nhận sô-cô-la của em, đúng không? Nếu là vậy thì em vui lắm.”

“Ơ ơ, hoàn toàn không phải chuyện đó…”

Chuyện này, chính em cũng biết mà, Nanaha.

“Vậy thì… đây là sô-cô-la em muốn tặng anh.”

Vừa nói xong, Nanaha lại đưa ra chiếc sô-cô-la lúc nãy định đưa cho tôi nhưng chưa kịp.

“Với lại… Nế, nếu anh Tarou muốn…”

Nanaha ngượng ngùng nói:

“Có thể ăn cả em cùng với sô-cô-la nữa đó i…”

“…………”

Tôi nhất quyết sẽ không ăn.

“Cái, cái con bé này! Nói mấy lời vô ý thức gì vậy hả!”

“Đúng vậy! Con bé đang đi học nghĩa vụ này, phải biết xấu hổ chút đi chứ!”

Chị gái và mẹ hét lên như quỷ dữ.

“Anh Tarou, xin hãy nhận sô-cô-la của em.”

“Nghe người lớn nói chuyện đi! Tarou, đừng để ý đến con bé này, nhận của chị đi—”

“Không không không, nhận sô-cô-la của mẹ đi—”

Ba người liên tục chen lấn xô đẩy tôi, đều muốn đứng trước mặt tôi. Á à, đúng là xấu xí quá đi…

Cuối cùng—

“Thế này thì… sẽ không có kết quả đâu.”

Mẹ nói.

“Vậy thì— chúng ta hãy đấu một trận đi.”

“Đấu…?”

“Đấu gì?”

Chị gái hỏi Nanaha.

“Muốn tặng sô-cô-la cho Tarou yêu quý… cả ba chúng ta đều có tâm ý đó. Tuy nhiên, để làm người mình yêu hài lòng, chỉ có tâm ý thôi là chưa đủ. Vậy nên—”

Mẹ bỗng mở to mắt, một cách cực kỳ nhàm chán nhưng dốc hết sức lực…

“Vậy nên, chúng ta sẽ thi làm sô-cô-la!”

Mẹ hét lên.

“Chúng ta sẽ thi xem ai có thể làm ra sô-cô-la ngon nhất, khiến Tarou hài lòng! Chỉ người thắng cuộc mới được tặng sô-cô-la cho Tarou. Và, còn có thể làm chuyện người lớn với Tarou nữa!”

“Này, này, câu cuối cùng là cái quái gì vậy hả?”

Tôi hoảng hốt kêu lên.

Chị gái và Nanaha đều gật đầu một cách nghiêm túc.

“Em biết rồi… Em sẵn lòng tham gia cuộc thi.”

“Mặc dù em không tự tin lắm… nhưng, nhưng em sẽ cố gắng.”

Tôi trưng ra vẻ mặt chịu không nổi…

“Thôi đi… đằng nào cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu…”

…thì thầm.

Rồi sau đó…

Chúng tôi di chuyển xuống bếp ở tầng một.

Chị gái, mẹ và Nanaha cả ba người đều mặc tạp dề, đầu quấn khăn.

“…Thi làm sô-cô-la, tức là thi làm món tráng miệng dùng sô-cô-la. Lần này đơn thuần chỉ là so tài về hương vị, nghe rõ chưa?”

Mẹ, chị gái và Nanaha cùng xác nhận.

“Rõ.”

“Con biết rồi.”

Hai người đều gật đầu.

“Đương nhiên giám khảo sẽ là Tarou rồi.”

Tôi được yêu cầu ngồi vào bàn ăn chờ đợi.

“…Tùy mấy người thôi.”

Tôi đã bỏ cuộc rồi, lẩm bẩm một mình.

Thật tình, tôi thật sự không có thời gian ở đây mà làm cái trò này…

“Vậy thì—”

Ba người nhìn nhau chằm chằm trong bếp. Bếp nhà tôi khá rộng, nên dù ba người cùng dùng vẫn không vấn đề gì.

“Bắt đầu cuộc thi!”

Mẹ vừa ra hiệu lệnh, ba người bắt đầu làm món tráng miệng.

“Mẹ, mẹ cản đường quá đấy! Tránh ra đi!”

“Con mới tránh ra đấy, Shizuka!… Ưoa, Nanaha, em vừa giẫm mạnh lên chân mẹ đúng không!”

“Dạ, dạ em xin lỗi, em không cố ý… hehehe…”

Ba người bận rộn di chuyển trong bếp, thỉnh thoảng lại tấn công lẫn nhau, vừa làm món tráng miệng.

Cuối cùng—

Món tráng miệng của cả ba người đều hoàn thành.

Họ oẳn tù tì để quyết định thứ tự.

Người đầu tiên là chị gái.

Người thứ hai là mẹ.

Người thứ ba là Nanaha.

Cuối cùng hình như đã quyết định là như vậy.

“Bắt đầu từ chị nhé.”

Đó là chị gái.

“Lần này chị đã rất cố gắng đó nha. Không đùa đâu, thi đấu nghiêm túc!”

Chị gái nói đầy hăng hái, đặt đĩa lên trước mặt tôi.

Trên đĩa là những chiếc bánh quy sô-cô-la.

“Đây là…”

Tôi rùng mình lẩm bẩm.

“Bình, bình thường quá…”

Tôi đưa tay cầm chiếc bánh quy sô-cô-la lên, nhìn rất kỹ. Trông nó thật sự giống một chiếc bánh quy sô-cô-la bình thường.

Tôi cho chiếc bánh quy sô-cô-la do chị gái làm vào miệng.

“Ồ, woa…”

Ngon, ngon một cách bình thường.

Độ ngọt vừa phải, là một chiếc bánh quy sô-cô-la rất tinh tế.

Tôi ngẩng đầu nhìn chị gái.

“Chị gái, chiếc bánh quy này thật sự rất— Ưoa á!”

Chuẩn bị từ khi nào vậy?

Trong phòng ăn, có một cây cột thép mọc thẳng từ sàn nhà lên trần.

Chị gái cô ấy—

“Hự! Ôi! O yeah!”

Chị gái bám chặt vào cột thép, nhảy múa một cách nhiệt tình.

Hơn nữa… không hiểu sao, chị ấy còn mặc bộ đồ thể thao và quần thể thao.

“Ye ah! O hey, Tarou, thế nào?”

Chị gái vừa đá chân, vừa túm cột thép xoay người dang rộng chân, trông thật sự rất khiêu gợi. Chị ấy vừa nhảy vừa nói:

“Để em thấy bánh quy sô-cô-la ngon hơn, nên chị đã chuẩn bị màn múa cột! O yeah!”

“Tại sao lại thế?”

Tôi kích động hét lên.

“Tại sao lại phải múa cột? Em thật sự không hiểu nổi!”

“Vừa ăn vừa xem một màn trình diễn tuyệt vời, chị nghĩ như vậy chắc sẽ cảm thấy ngon hơn…”

“Chị bị ngốc à?”

Tôi đau khổ ôm đầu.

Nhưng tôi cũng thật không hiểu nổi, không biết chị gái mặc quần thể thao làm gì.

“Hự! Ưi! Ái!”

“Làm ơn, đừng nhảy nữa…”

Tôi nói với chị gái vẫn đang nhảy. Nhưng nói thật, tại sao chị gái lại có thể nhảy đẹp đến thế?

Tôi đã ăn xong bánh quy sô-cô-la của chị gái.

Dù sao đi nữa, bỏ qua cái màn trình diễn kỳ quặc kia, hương vị bánh quy vẫn khá ổn.

“Tiếp theo đến lượt mẹ đây.”

Mẹ nói.

Mẹ đặt đĩa tráng miệng lên trước mặt tôi.

“Mẹ làm bánh pudding sô-cô-la tươi. Con dùng đi nhé, Tarou.”

Ôi… cái này trông cũng bình thường…

Hơn nữa, trông ngon lành quá.

Tôi cầm thìa, múc một miếng pudding mềm mại, cho vào miệng.

“Ừm… hương vị đậm đà, ngon quá…”

Pudding ngọt ngào như muốn tan chảy trên đầu lưỡi tôi, ngon tuyệt vời.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn mẹ.

“Mẹ ơi, cái pudding này ngon quá— À, ơ?”

Mẹ biến mất rồi.

“Mẹ đâu rồi?”

Tôi hỏi chị gái và Nanaha.

“Vừa đưa pudding cho em xong, mẹ liền vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn rồi.”

“Ừm ừm, đúng vậy.”

Cả hai đều có vẻ mặt bối rối.

Chẳng lẽ… mẹ cũng định biểu diễn cái gì kỳ quặc như chị gái vừa nãy sao…

Đúng vậy, chắc chắn là như thế, suy luận theo lẽ thường.

Kết quả là—

Mẹ xuất hiện ở cửa phòng ăn.

“…Ơ?”

Tôi chớp chớp mắt nhìn mẹ.

Mẹ bước lại gần bàn ăn.

“Tarou, pudding ngon không con?”

Mẹ mỉm cười nói.

“…………”

Bỗng dưng tôi chẳng biết phải mở lời thế nào.

Mẹ đang đứng trước mặt tôi, mái tóc thường ngày vẫn búi gọn sau gáy giờ đã buông xõa. Gương mặt được trang điểm rất kỹ lưỡng, nhưng không hề lòe loẹt. Trang phục cũng toát lên vẻ thanh lịch: váy lụa màu xám phối cùng áo sơ mi trắng. Ngực áo và cổ tay đều điểm xuyết phụ kiện bạc lấp lánh. Mẹ tôi vốn dĩ đã trẻ trung như mới ngoài ba mươi, giờ trông còn trẻ hơn, nói là hai mươi mấy cũng có người tin.

Mẹ đứng thẳng lưng, hai tay đan vào nhau trước bụng, hơi nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng.

Dáng vẻ này…

Thật lòng mà nói, phải công nhận là rất đẹp.

“Gì… đây…”

“Ơ…?”

Tôi và Nanaha đều giật mình hít sâu một hơi.

Mẹ ngồi xuống đối diện tôi, chống cằm nhìn tôi. Cứ thấy mẹ ngồi đó, cảm giác khác lạ thường ngày, khiến tôi hơi bối rối.

“Mẹ, mẹ thế này là…”

“He he he.”

Mẹ nở nụ cười điềm tĩnh, đầy vẻ trưởng thành.

“Mẹ nghĩ rằng, nếu có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước mặt thì đồ ăn sẽ ngon hơn đúng không? Thế nên mẹ mới đi chuẩn bị một chút đấy.”

Nụ cười của mẹ càng thêm ngọt ngào.

À ra vậy, hóa ra là vì thế mà mẹ mới rời khỏi phòng khách…

“Thế nào hả, Sado Tarou?”

“À? À, ừm ừm, ngon lắm, ngọt lắm ạ.”

“Mẹ không hỏi về bánh pudding…”

Mẹ dùng ngón tay chống cằm, vẻ hơi dỗi hờn.

“Mẹ đang hỏi về mẹ cơ mà.”

“Về mẹ… ạ?”

“Mẹ đã rất cố gắng làm đẹp vì con đấy… Thế nên, con khen mẹ một tiếng đi mà.”

Mẹ nói với giọng điệu vừa như khẩn cầu, lại vừa tự nhiên theo kiểu người lớn.

“Mẹ, mẹ ơi!”

Chị Sado Shizuka lên tiếng:

“Mẹ lại thật sự muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ con sao? Mẹ bị ngốc à?”

“Đúng, đúng thế đấy! Làm ơn tỉnh táo lại đi chứ, mẹ là phe tấu hài mà!”

Nanaha kêu toáng lên. Mẹ có vẻ hơi nao núng, để lộ một chút bản chất thật.

“À này… Sado Tarou, mẹ còn tặng kèm cái này nữa nhé.”

Mẹ nói rồi đưa cho tôi một cái hộp vuông có nút bấm tròn.

Tôi khó hiểu hỏi:

“Cái này là gì ạ…?”

“Con bấm thử nút đó xem.”

“Ừm ừm.”

Tôi vừa ấn nút.

Kết quả là—

“…A, aaaaaa!”

Cả người mẹ bỗng nhiên run rẩy.

“Ơ…?”

Tôi vừa buông nút ra, mẹ liền ngừng run.

Tôi lại ấn nút thêm lần nữa.

“Ư, ư oa oa… Aaaaa! Ô ô!”

Cả người mẹ co giật, vẻ mặt trông rất hưng phấn.

Tôi buông nút ra, mẹ lại bình tĩnh trở lại.

“…………”

Ế ế… Cái này là cái gì vậy?

Tôi thử ấn nút một lần nữa, lần này giữ lâu hơn.

“Ô, ô ô oa oa! Aaaaa! Ư oa, hừ a, a… Ya a! Ư ư!”

Mẹ phát ra tiếng rên rỉ mê đắm, uốn éo như thể không chịu nổi nữa.

Tôi buông nút ra.

“Hự, hự, hự…”

Hơi thở của mẹ dồn dập.

“Mẹ, cái nút này là…”

“Cái, cái nút này là… công tắc của máy massage tần số thấp dán trên vai, eo và khắp người mẹ…”

Mẹ nói với đôi mắt ướt át:

“Chỉ cần bấm nút, tần số thấp sẽ chạy khắp cơ thể mẹ… Rồi mẹ sẽ rung lên. Cái cơ thể uốn éo vì con này, cứ như đồ chơi của con vậy… Như thế, không phải rất thú vị sao…?”

“Không thú vị chút nào hết!”

Tôi ném cái nút xuống đất. Đây là cái quái gì vậy? Rốt cuộc là đang chơi trò gì thế này!

Tôi ôm đầu, không thể chịu nổi.

Nhưng mẹ thì…

“Á, ơ? Kỳ lạ, sao cái nút… Ya a, a ư! Yo ô! Ii—! Ư oa oa!”

Mẹ kêu ré lên, vùng vẫy trên sàn nhà.

Xem ra, có người đã bấm công tắc của máy tần số thấp.

Nhưng mà, tại sao cơ chứ?

Lúc này tôi mới để ý…

Cái nút tôi vừa ném ra, đang rơi trên sàn nhà. Chị Sado Shizuka và Nanaha cả hai cứ liên tục giẫm lên cái nút, vẻ mặt như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ư oa oa… Hai người này đúng là ác quỷ…

“A… Dừng, dừng tay lại… Con, con con, con đã… đến giới hạn rồi…”

Mẹ, người vẫn còn ăn mặc rất xinh đẹp, đang nằm trên sàn co giật.

Dáng vẻ này thật sự rất đáng tiếc.

“Quả nhiên là đến để tấu hài mà…”

Tôi thở dài thườn thượt.

“Tiếp theo…”

Nanaha nói.

“Cuối cùng thì đến lượt em rồi.”

Em ấy có vẻ hơi ngượng ngùng.

“Em, dù không tự tin lắm… nhưng đây là công sức em đã cố gắng làm vì anh Sado Tarou đấy.”

Nanaha đặt chiếc đĩa đựng món tráng miệng trước mặt tôi.

“Đây là món bánh ngọt em tự làm, bánh Sacher.”

“Ồ, oa oa…”

Tôi không kìm được mà bật ra tiếng cảm thán.

Chiếc bánh Sacher đặt trên đĩa trông như món tráng miệng của một nhà hàng đẳng cấp vậy.

“Ư oa…”

“Ô ô…”

Chị Sado Shizuka và mẹ cũng tỏ ra kinh ngạc, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi đã không giống món do người không chuyên làm ra rồi.

“Nhưng, nhưng quan trọng là mùi vị…”

“Đúng, đúng vậy, chỉ nhìn vẻ ngoài thì không nói lên điều gì…”

Ừm ừm, đúng là nói thế cũng phải.

Tôi cầm chiếc nĩa lên.

Rồi, nếm thử một miếng bánh Sacher của Nanaha làm.

“——!”

Trong miệng tôi…

Hiện ra một thế giới bồng lai.

“Cái, cái này là…”

Tôi ngạc nhiên lẩm bẩm.

“Cái, cái này ngon đến khó tin…”

Món của chị Sado Shizuka và mẹ làm tuy cũng ngon, nhưng đẳng cấp của Nanaha thì vượt xa các chị. Phải nói là, từ khi sinh ra đến giờ tôi vẫn chưa từng ăn món tráng miệng nào ngon đến thế.

“Ư oa…”

“Sao lại có thể…”

Mẹ và chị Sado Shizuka nhìn phản ứng của tôi, đều ngạc nhiên đến sững sờ.

Nanaha hí hí cười rất đáng yêu.

Rồi, em ấy thì thầm một giọng chỉ đủ cho tôi nghe thấy…

“…Để trả thù hai người đó, em đã dành rất nhiều thời gian để mài giũa tay nghề của mình. Bất kể là nấu ăn hay làm bánh, tay nghề của em đương nhiên là tuyệt hảo. Làm bánh ngọt là sở trường nhất của em.”

Nanaha nói vậy.

Rồi, em ấy lại trưng ra vẻ mặt giả tạo nói:

“Thôi nào, anh Sado Tarou, xin anh hãy quyết định đi.”

“À, ừm ừm…”

Tôi gật đầu.

“Thuần túy… quyết định bằng mùi vị nhé.”

“Vâng, đúng vậy. Anh chỉ cần thành thật nói món bánh nào ngon nhất là được rồi… Dù, em nghĩ tay nghề của em chắc không bằng chị Sado Shizuka và dì Sado Tomoko đâu nhỉ.”

Rõ ràng là em ấy đang nói dối.

“Ơ ơ, vậy thì… người thắng cuộc là Nanaha.”

Nếu chỉ xét riêng về mùi vị, Nanaha hoàn toàn thắng áp đảo.

“À…”

Nanaha che miệng bằng hai tay.

“A, em thắng rồi sao… Thật không ạ?”

“Ừm ừm.”

“Em vui quá đi mất…”

Nanaha nói với vẻ sắp khóc:

“Em vốn nghĩ mình nhất định sẽ thua, vì em không giống chị Sado Shizuka và dì Sado Tomoko, không biết diễn trò hề…”

“Cái, cái trò hề gì chứ…?”

“Ai, ai làm cái chuyện đó hồi nào chứ…?”

Chị Sado Shizuka và mẹ đều giận tím mặt.

“Nhưng mà, thắng được thật là vui quá…”

Nanaha nắm chặt tay tôi bằng hai tay.

Đồng thời nở một nụ cười vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.

Vô thức, tôi đờ đẫn nhìn nụ cười của em ấy.

Đúng lúc này—

“Vậy thì!”

“Bắt đầu hiệp hai!”

Chị Sado Shizuka và mẹ đồng thanh nói lớn.

“Cái gì…?”

Nanaha trợn tròn mắt nhìn chị Sado Shizuka và mẹ.

“Hiệp hai…? À, nhưng mà, em đâu có nghe nói…”

Chị Sado Shizuka và mẹ phớt lờ lời Nanaha.

“Hiệp hai… Võ tổng hợp.”

Vừa nói xong, chị Sado Shizuka và mẹ đã vào thế chiến đấu.

Cái gọi là võ tổng hợp, chính là môn võ có thể đánh bằng mọi cách.

“Đợi đã! Đợi đã đợi đã!”

Tôi vội vàng chắn trước mặt Nanaha.

“Võ tổng hợp cái gì! Cái này chẳng liên quan gì đến Valentine cả!”

Thậm chí ngay từ đầu cũng đâu có nói là có hiệp hai, chuyện này quá là hèn hạ, tôi không thể làm ngơ được.

“Anh Sado Tarou cứ yên tâm…”

Nanaha nói:

“Em sẽ thử xem, võ tổng hợp.”

“Hả?”

Tôi nhìn sang Nanaha.

“Na, Nanaha, em đang nói gì vậy…”

“Hồi nhỏ em có học Thiếu Lâm Tự Quyền đấy.”

Nanaha nói rất thản nhiên.

“Thế nên, đấu võ chắc chắn không thành vấn đề đâu, em sẽ cố gắng.”

Nanaha nắm hai tay thành quyền, khẽ vung lên, mỉm cười nhìn tôi.

Rồi, âm thầm em ấy lại…

“He he he… Cuối cùng thì mình cũng có thể tẩn cho hai người này một trận ra trò rồi! Cơ hội này mình đã mong chờ lắm đấy!”

…lại nở nụ cười gian xảo.

Nanaha… Không được đâu… Chấp nhận trận đấu này quá nguy hiểm rồi…

“Nếu Nanaha cũng đồng ý rồi thì—”

“Hiệp hai, bắt đầu!”

Chị Sado Shizuka và mẹ nói.

“Đầu tiên…”

“Sẽ lấy con nhóc này làm lễ tế máu!”

Hai người cùng dậm chân một cái, rồi lao về phía Nanaha.

Tốc độ đó hoàn toàn vượt xa người thường.

“A…?”

Vẻ mặt Nanaha tỏ vẻ kinh ngạc.

Cú móc ngược của chị Sado Shizuka và cú đá bay của mẹ sắp sửa giáng xuống Nanaha.

“Ya, ya a!”

Nanaha kêu thảm thiết lùi lại.

Chị Sado Shizuka lập tức phản ứng—nhảy lên.

Cú nhảy đó suýt nữa thì chạm tới trần nhà.

Một cú đá bay tựa như mũi tên.

“Hừ a a—!”

“Ư, ư oa oa!”

Nanaha vùng vẫy.

Cú đá bay của chị Sado Shizuka đã tạo ra một cái hố lớn trên sàn nhà.

“Đợi… đợi đã, cái, cái sức mạnh này là gì vậy?”

Nanaha sợ hãi lẩm bẩm.

Tiếp theo là mẹ, cú đấm phải tốc độ kinh hoàng lao về phía mặt Nanaha.

“Hừ chát chát chát a—!”

“Ya a a!”

Nanaha ôm đầu bỏ chạy. Cú đấm của mẹ đã làm nứt bức tường phía sau em ấy vừa đứng.

“Hai, hai người dừng tay lại đi! Cứ thế này thì nhà hỏng mất thôi!”

Tôi tái mặt hét lớn.

Nhưng hai nữ chiến binh điên cuồng vì giận dữ mà đánh quên trời đất ấy vẫn không hề dừng tay, và cũng không muốn dừng tay.

Mẹ hai tay nhấc chiếc tủ lạnh trong bếp lên.

“Đi chết đi a a—!”

Rồi một mạch ném về phía Nanaha.

“Ư oa oa!”

Nanaha mắt đẫm lệ né tránh.

Một tiếng “Ầm” vang trời, sàn nhà lún sâu.

Chị Sado Shizuka nhổ cột múa cột vừa nãy, vung như vung kiếm.

“Nhìn thấy mày là tao bực mình—!”

Chị Sado Shizuka hét lớn, chém cột múa cột xuống đầu Nanaha.

“Ya a a—!”

Nanaha hét toáng lên rồi bỏ chạy.

Thanh ống thép chẻ đôi cái bàn ngay cạnh Nanaha.

"Cái, cái quái gì thế này…?" Nanaha bị dồn vào chân tường, giọng run bần bật.

"Thật không thể tin nổi..." Nanaha không hiểu, mấy cái võ như Thiếu Lâm Tự Quyền Pháp thì làm sao mà đọ lại hai con quái vật điên loạn này chứ.

"Ụa ụt..."

"Hahah..."

Sado Shizuka và Sado Tomoko toát ra sát khí áp đảo, tiến đến trước mặt Nanaha.

Nanaha sợ hãi tột độ.

"A..."

Đến cả chạy cũng không chạy nổi nữa.

Ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy...

Sado Shizuka vung nắm đấm phải, Sado Tomoko vung nắm đấm trái.

"U oa!"

"Hự!"

Hai nắm đấm cùng lúc giáng xuống.

"---!"

Nanaha nhắm chặt mắt.

Nhưng nắm đấm thì...

Lại không hề chạm vào Nanaha.

"A...?"

Nanaha mở mắt, ngây ngốc lẩm bẩm.

"A, anh Tarou...?"

Nắm đấm của Sado Shizuka và Sado Tomoko đã giáng xuống lưng tôi.

Tôi ôm chặt Nanaha, bảo vệ em ấy.

"Khụ, khụ khụ..."

Cơn đau kịch liệt khiến tôi thoáng chốc cứ ngỡ mình đã sang thế giới bên kia. Cả người tôi co giật, có khi miệng còn trào cả bọt mép ra ấy chứ.

"A!"

"Ta, Tarou!"

Sado Shizuka và Sado Tomoko sợ chết khiếp, hét ầm lên.

"Ta, Tarou, con không sao chứ? Aaa, cố gắng lên nào..."

"Ta, Tarou, em không bị làm sao chứ? Aaa, sao lại thế này..."

Sado Shizuka và Sado Tomoko trông thật thảm hại, cả hai đều gần như phát điên. Họ rơi vào trạng thái hỗn loạn tột cùng.

"Đều, đều là lỗi của mẹ cả! Là đòn tấn công của mẹ làm Tarou bị..."

"Cái gì—! Này, ai bảo ai chứ! Chị cũng đánh Tarou mà!"

"Tôi đã phát hiện ra trước khi đánh trúng, nên đã giảm bớt uy lực rồi mà!"

"Không, đừng có lừa người nữa chứ! Tôi thấy chị rõ ràng là đã dốc hết sức mà vung một cú đấy!"

"Chỉ có cô mới vậy thôi, cái bà già chết tiệt kia!"

"Cái con nhóc này đang la hét cái gì đấy hả?"

Sát khí lại bùng lên.

Rồi, Sado Shizuka và Sado Tomoko lại lao vào đánh nhau để phân định trách nhiệm.

Nhân lúc Sado Shizuka và Sado Tomoko đang cãi vã, tôi đưa Nanaha ra khỏi nhà.

Tôi đứng đối mặt với Nanaha ngay trước cửa.

"Ư, ư ư ư... Đau quá..."

Tôi mắt đẫm lệ lẩm bẩm. Cái việc tôi đứng ra đỡ đòn tấn công của Sado Shizuka và Sado Tomoko thật sự quá liều lĩnh.

"Tạ, tại sao..."

Nanaha quay mặt đi và nói:

"Tại sao anh lại cứu em?"

"Hả?"

"Anh Tarou không thấy em thật đáng ghét khi lợi dụng anh làm công cụ trả thù sao? Nếu vừa nãy anh mặc kệ em, có khi em đã bị đánh gục xuống đất rồi đấy..."

Nanaha hỏi bằng một giọng điệu thực sự thắc mắc.

Thế nên—

"Đúng là..."

Tôi liền nói ra tấm lòng thật sự của mình.

"Tuy em sống hai mặt, tính cách thì cực kỳ tệ, lại còn muốn lợi dụng anh làm công cụ trả thù, đúng là một cô bé đáng ghét và bất thường..."

"Hả?"

Nanaha khó chịu trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cười khổ.

"Thế nhưng..."

Tôi tiếp tục nói với Nanaha:

"Anh vẫn thấy em rất đáng yêu."

"Cái gì...?"

Nanaha ngạc nhiên kêu lên. Dù tính cách của em ấy có thể thực sự có vấn đề, nhưng thật kỳ lạ là tôi không thể ghét em ấy được. Tôi cứ thấy em ấy rất đáng yêu, đó là suy nghĩ chân thành của tôi.

"Phải nói sao nhỉ—Cứ như có thêm một cô em gái vậy, anh thật sự rất vui."

Nói xong, tôi dùng sức xoa đầu Nanaha, mái tóc mềm mượt của em ấy, vừa có chút yêu chiều, vừa có chút trách mắng.

Nanaha thì...

Hơi cúi đầu, mím chặt môi, mặt đỏ bừng như bị đốt lửa, đỏ gay gắt luôn.

Rồi...

"A, anh đừng có đùa bậy bạ chứ!"

Nanaha hét toáng lên—

Và đá mạnh vào giữa hai chân tôi.

"Ư, ư—!"

Giữa hai chân tôi đau điếng đến mức không thể nào tả nổi.

"Ư... ư..."

Tôi ngả người về phía trước, rên rỉ. Đau đến mức nước mắt cứ trào ra.

"Na, Nanaha... Cái này, cũng quá tàn nhẫn rồi..."

"Anh Tarou đáng ghét!"

Nói xong, Nanaha lại ném đồ vào mặt tôi.

"U oa!"

"E, em phải đi học đây!"

Nanaha vừa nói vừa chạy vụt đi với tốc độ tối đa.

"Ư ư ư..."

Đợi khi cơn đau đỡ hơn một chút, cuối cùng tôi cũng ngồi dậy được.

"Dám đá vào chỗ đó của mình—?"

Lúc này, tôi nhận thấy có vật gì đó rơi dưới chân. Đó là thứ Nanaha vừa ném vào mặt tôi.

Là thanh sô cô la Nanaha đã định đưa cho tôi trong phòng mình nhưng rồi lại không đưa.