MM!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 819

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 34

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 5048

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 50

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 101

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6165

Tập 07 - Hồi kết: Khúc Rhapsody Ngày Valentine

Sau khi thoát khỏi nhóm (Khắc Tinh Cocoa) của đàn chị Ishidou cùng những người khác, tôi và Tatsuyoshi đi đến gần lò đốt rác.

Lòng tôi nặng trĩu, đang vẩn vơ nghĩ về kế hoạch tác chiến mà thầy Mitsuru vừa đề xuất.

—Bắt tôi làm con tin.

Thầy Mitsuru, rốt cuộc ông ấy đang nghĩ ra cái chiến thuật quái quỷ gì vậy chứ?

“Haizz…”

Tôi thở dài, một hơi thật sâu.

Mặt vẫn nhìn thẳng, tôi cất tiếng hỏi Tatsuyoshi đang đi bên cạnh:

“Tatsuyoshi… giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“…………”

“Thậm chí còn định bắt tớ làm con tin… thảm hại hết sức. Cậu thấy vậy không, Tatsuyoshi?”

“…………”

“Này, Tatsuyoshi!”

“Tớ—”

Tatsuyoshi nói với giọng trầm đục:

“Tớ hết chịu nổi rồi.”

Rồi cậu ta đột ngột dừng phắt lại.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt của Tatsuyoshi— sợ hãi lùi lại vài bước.

Hai mắt Tatsuyoshi trợn trừng, vẻ mặt điên dại, cả người run rẩy.

Rồi cậu ta cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang dang rộng của mình:

“T-Tại sao… tại sao một quý tộc như tớ lại phải chạy trốn mãi thế này? Cứ như kẻ vượt ngục, như những tên dân đen nghèo hèn bị đám đòi nợ dí theo vậy. Sao lại thế này… Tớ không tin đâuuuu… Hê hê hê hê hê…”

Nụ cười của Tatsuyoshi nghe cứ như sắp suy nhược thần kinh đến nơi, cậu ta bắt đầu lẩm bẩm.

“…………”

Tôi cứng họng.

Không ổn rồi, tinh thần của Tatsuyoshi đang có vấn đề nghiêm trọng.

Tatsuyoshi ưỡn thẳng lưng, dang rộng hai tay.

“Ta là quý tộc! Là siêu cấp quý tộc Tatsuyoshi Antoinette XVI! Là sự tồn tại đẹp đẽ và cao quý nhất trên thế giới này! Tất cả những giống loài hạ đẳng ngu xuẩn kia, đều phải phủ phục sát đất, liếm giày của ta và phát ra những tiếng rên rỉ hạnh phúc! Đồ ngu! Ô hô hô hô hô hô hô! Ô hô hô hô hô hô hô hô!”

“Này, này! Cậu cười to thế sẽ bị nghe thấy đấy, chúng ta sẽ bị phát hiện mất!”

Tôi hoảng hốt kêu lên.

“Câm miệng! Là quý tộc, ta không chịu sự sai khiến của bất cứ ai! Ô hô hô hô hô hô! Ô hô hô hô hô hô! Ô hô hô hô hô hô— Khụ phì! Khụ phì!”

“Sao lại cười đến mức ho sặc sụa vậy! Tớ nói thật đấy, đừng cười nữa mà! Lỡ bị đám người đó nhìn thấy thì sao?”

Vừa nghe tôi nói vậy—

Tatsuyoshi ngừng cười.

Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế một tay che miệng, không cười nữa.

Trên thái dương cậu ta còn lấp lánh mồ hôi.

Tôi cố gắng hết sức nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng:

“Cậu cũng biết đấy, Tatsuyoshi. Giờ mà chúng ta bị các thành viên của (Khắc Tinh Cocoa) phát hiện thì toi. Cho nên, cậu phải ngoan ngoãn—” “Ư, ư ư ư ư ư…”

Tatsuyoshi chống hai tay xuống đất, bắt đầu khóc.

Rồi cậu ta trở mình, cả người nằm dài ra đất.

“Tớ không! Tớ muốn được oai lắm cơ!”

Cậu ta vừa la lớn, vừa vung tay vung chân loạn xạ.

“…………”

Đây hoàn toàn là kiểu trẻ con mè nheo rồi.

Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi nữa.

“Ta là quý tộc đấy! Việc của quý tộc là dùng cằm ra lệnh cho dân đen, rồi bắt dân đen tôn sùng ta!”

“Ấy ấy, chắc không phải thế đâu…”

Tôi hơi sợ hãi nhìn xung quanh.

Tôi hiểu, Tatsuyoshi đang phải chịu rất nhiều áp lực… nhưng làm ơn đi, hãy im lặng một chút thôi.

Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ sinh đứng dậy, nhíu mày với đôi mắt đẫm lệ, phụng phịu vẻ không vui.

“Tớ nói cậu này…”

“Gì cơ? Sao?”

“Cậu quỳ xuống cho tớ.”

“Hả?”

Quỳ xuống á?

“Ít nhất thì dù chỉ có mình cậu, cũng phải quỳ xuống và nghe lời ta. Nói cách khác, cậu phải trở thành người hầu của ta—”

Tại sao tôi lại phải…

“Cậu không phục sao?”

“Đương nhiên là…”

“Thế à…”

Tatsuyoshi có lẽ đã căng thẳng đến mức quá giới hạn, cả người run rẩy, tay phải đặt lên khóe miệng—

“Này, đợi đã! Đừng có cười phá lên như thế!”

“Nếu tớ không cười lớn, tớ sẽ phát điên mất! Ô hô hô hô hô hô!”

“B-Biết rồi, biết rồi mà! Tớ làm người hầu của cậu!”

“Thật không?”

Tatsuyoshi chắp hai tay trước ngực, mắt sáng long lanh nhìn tôi.

“Thật.”

Tôi bất lực gật đầu.

Tatsuyoshi trong bộ dạng nữ sinh nở nụ cười sung sướng.

“Vậy… trước tiên giúp tớ xoa bóp chân đi.”

Cậu ta nói.

“Hả?”

“Vừa nãy vừa chạy vừa trốn, đôi chân quý tộc của tớ đã mệt mỏi lắm rồi! Cho nên, cậu phải nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân cho tớ!”

Tatsuyoshi nói với vẻ mặt đắc ý. Cậu ta ngồi phịch xuống đất, duỗi chân phải ra.

“Nhanh lên.”

“…………”

“Mau xoa bóp cho tớ đi, đồ rác rưởi.”

À, chết tiệt, tôi suýt nữa thì phát điên rồi.

Tôi hít thở sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, rồi quỳ một chân xuống trước mặt Tatsuyoshi.

Chân phải của cậu ta nhỏ đến mức khó có thể tin đó là chân của một người con trai, tôi bắt đầu xoa bóp từ mắt cá chân.

Vừa chạm vào chân Tatsuyoshi, tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch một cách lạ lùng.

T-Tại sao mình lại căng thẳng thế này nhỉ…

Tên này rõ ràng là con trai, còn là con trai 100% nữa chứ. Vậy mà, tại sao… tên này giả gái lại xinh đẹp đến vậy nhỉ?

Tiêu rồi, mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên. Không thể nào nhìn thẳng vào Tatsuyoshi được.

“V-Vậy thì, tớ sẽ… bắt đầu xoa bóp đây…”

Tôi khẽ thở ra, bắt đầu xoa bóp mắt cá chân.

Tatsuyoshi nhíu mày, nheo mắt lại.

“Ưm… Đ-Đau! Khoan đã! Đau lắm đấy!”

“À… X-Xin lỗi.”

Lần này, tôi rất cẩn thận xoa bóp nhẹ nhàng.

“A… Ưm, đúng rồi… cứ thế đấy…”

Tatsuyoshi nói với vẻ mặt thoải mái.

“Ưm, ưm… tốt lắm, ưm hừm…”

Tôi dần bắt được bí quyết. Xoa xoa xoa, bóp bóp bóp.

“A, a ưm… Tốt, tốt thật đấy… Chỉ cần chịu làm thì vẫn làm được mà…”

Tatsuyoshi nói một cách say sưa. Giọng cậu ta nghe thật duyên dáng, còn khá dễ nghe nữa chứ.

“Ưm… V-Vừa nãy hơi đau đấy… nhẹ nhàng hơn chút nữa đi…”

“…Thế này à?”

“A… Đúng, đúng vậy… Ưm ưm, dễ chịu quá đi… Lên cao hơn chút nữa…”

Tôi làm theo yêu cầu của Tatsuyoshi, xoa bóp đùi phải của cậu ta.

“Thế nào?”

“Tốt lắm, thật sự rất tuyệt… A, tuyệt vời quá… Ưm ưm ưm…”

Ngay lúc đó—

Lưng tôi chợt cảm thấy một luồng khí lạnh buốt.

Tôi sực tỉnh ngẩng đầu lên.

“H-Hai đứa… dám ở đây làm chuyện đen tối như vậy sao…”

“Hành động n-này, chúng ta có thể coi là tuyên chiến với những kẻ cô độc như chúng ta không…?”

“Đi với một mỹ thiếu nữ đáng yêu như vậy… chắc chắn phải diệt sạch rồi…”

“Nhất định phải diệt sạch.”

“Diệt sạch.”

“Diệt sạch.”

“Diệt sạch.”

Những cậu trai mặc quân phục bao vây lấy chúng tôi.

Không cần nói cũng biết, họ là thành viên của (Khắc Tinh Cocoa).

“A, a a…”

“Da, a a…”

Tôi và Tatsuyoshi mặt mày tái mét.

Chúng tôi có làm gì đen tối đâu chứ. Đó là hiểu lầm thôi, tên này là con trai mà.

Tôi định nói thế, nhưng vì quá sợ hãi nên không tài nào thốt nên lời.

“Hửm? Hắn chẳng phải Sado Tarou mà tham mưu Mitsuru ra lệnh bắt sống sao?”

“Đúng là… trông giống hệt người trong ảnh tham mưu gửi cho chúng ta.”

“Mệnh lệnh cấp trên là phải bắt sống đấy…”

“Tuy nhiên, điều đó chắc cũng không quan trọng nữa rồi.”

Những học sinh mặc quân phục tràn đầy sát khí tiến về phía chúng tôi.

“…………”

“…………”

Tôi và Tatsuyoshi đổ mồ hôi lạnh nhìn nhau.

Chết rồi.

Lần này thật sự toi rồi.

“Hự a a!”

“C-Chết đi!”

Những học sinh mặc quân phục cùng lúc lao đến.

Tôi đã có giác ngộ rằng mình sẽ chết.

Nhưng—

“Ư, ư a a!”

“Ưm,!”

“Sao lại thế này!”

Mấy cái bóng nhỏ từ đâu đó bay tới, bắt đầu tấn công những cậu trai đang xông vào chúng tôi.

Những cậu trai bị bóng nhỏ đánh gục đều bất tỉnh nằm vật ra đất.

Tôi và Tatsuyoshi kinh ngạc đến há hốc mồm.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Sado-kouhai, cậu không sao chứ?”

Một giọng nói nghe không rõ lắm cất lên.

Người đang vung vẩy đôi tay chân mảnh khảnh chạy đến bên chúng tôi là một cô bé có dáng người như học sinh tiểu học, tóc cột đuôi ngựa bên phải đầu— “Noa-senpai?”

Đó là thiên tài lớp hai, hội trưởng câu lạc bộ Sáng Chế, Hiiragi Noa.

Noa-senpai cố gắng chạy đến—

Rồi ngã rất mạnh ngay trước mặt tôi.

“Noa-senpai?”

Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh đàn chị.

“Đ-Đàn chị không sao chứ?”

“Ư, ư ư— Đau quá!”

Cô ấy lầm bầm, mắt đẫm lệ.

Tôi nắm lấy tay phải của Noa-senpai, đỡ cô ấy đứng dậy.

“Cám… cám ơn, cậu…”

Có lẽ vì ngã sấp mặt quá xấu hổ, mặt Noa-senpai đỏ bừng.

Noa-senpai đứng dậy— vài thứ chạy đến tập trung dưới chân cô ấy.

“A…? —Tôi trợn tròn mắt.

Những thứ tập trung dưới chân Noa-senpai, trông… giống như những con búp bê thân hình hai đầu.

Những con búp bê này đều giống hệt nhau, trông cứ như được tạo hình mô phỏng chính Noa-senpai, cực kỳ giống Noa-senpai, nhỏ nhắn và rất dễ thương.

Tuy nhiên…

“B-Bọn chúng cử động được!”

Những con búp bê này đều di chuyển rất tự nhiên.

Noa-senpai ngẩng đầu nhìn tôi.

“Mấy bé này, đều là robot chiến đấu tự động do Noa làm ra— Tí Nị Noa đấy.”

Noa-senpai nói.

Tôi khó hiểu nghiêng đầu.

“R-Robot chiến đấu? Tí Nị Noa?”

“Đúng vậy.”

Tổng cộng có bảy con, Tí Nị Noa bám sát chân Noa-senpai như những chú mèo con bám mẹ.

Tôi bỗng hiểu ra.

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ vừa rồi cứu chúng tôi là…”

“Đúng vậy, chính là mấy bé này.”

Noa-senpai gật đầu mỉm cười.

“Tớ vừa nhìn thấy cậu bị đám người của (Khắc Tinh Cocoa) tấn công, nên đã gọi Tí Nị Noa đến cứu cậu.”

“R-Ra là vậy…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cám ơn đàn chị, thật sự là giúp chúng tôi một việc lớn.”

“Hì hì hì…”

Được khen, Noa-senpai nhún vai, nở nụ cười rất vui vẻ.

Đúng lúc đó tôi mới để ý…

Noa-senpai đang mặc một bộ quân phục màu xanh nhạt.

「Học tỷ Noa, bộ chiến phục đó là… của (Hội Sức Sống Nữ Sinh) sao…」

「Đúng vậy đó, đúng vậy đó. Noa là đội trưởng đội số sáu.」

Học tỷ Noa đắc ý nói.

「À mà, học tỷ Noa cũng là thành viên của (Hội Sức Sống Nữ Sinh) cơ mà… Khoan đã, không phải học tỷ Noa và Yuino không hợp nhau sao…」

「Đúng là vậy… Ta và Yuino Arashi như nước với lửa.」

Học tỷ Noa lầm bầm:

「Thế nhưng! Thế nhưng lần này lợi ích của chúng ta lại đồng nhất! Noa muốn… bảo vệ Valentine, bảo vệ ngày lễ quan trọng này đối với những cô gái đang yêu… Thế nên chỉ lần này thôi, Noa và Yuino Arashi đã kết thành đồng minh!」

「Ra là vậy…」

「Đúng thế!」

Học tỷ Noa gật đầu mạnh.

Rồi, đôi má cô ấy ửng hồng.

「N-Noa vì Valentine, đích thân làm sô cô la… muốn tặng cho cậu… ưm…」

Học tỷ Noa nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng tôi không tài nào hiểu được "ý nghĩa" trong ánh mắt cô ấy.

「Tôi cứ có cảm giác… hơi xa cách thì phải…」

Tatsuyoshi ngồi dưới đất lầm bầm.

「––!」

Đột nhiên–– cả người tôi run bắn.

Tôi cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh.

Rồi chỉ trong tích tắc.

「A, a––!」

「Học tỷ Noa!」

Học tỷ Noa hét lên, ngã chúi về phía trước.

Những Noa nhỏ mặc dù chậm một bước, nhưng cũng đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cố gắng tìm ra "kẻ địch".

Bảy cô Noa nhỏ lao về phía "kẻ địch" nhưng––

Một sợi roi đen dài như có sự sống–– từ phía sau lưng học tỷ Noa quất tới–– hệt như quỷ dữ, chính xác chặn đứng từng cô Noa nhỏ.

Những Noa nhỏ mất khả năng chiến đấu lần lượt ngã gục.

Tôi và Tatsuyoshi há hốc mồm.

Kẻ địch đang tiến gần tới chúng tôi…

Đó là…

「Lớp… Lớp trưởng?」

Lớp trưởng lớp chúng tôi, Ayasegawa Kirino.

Lớp trưởng với mái tóc đen dài tết bím, đeo kính, nheo đôi mắt tinh anh nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Tay phải cô ấy đang cầm một sợi roi đen dài.

Hơn nữa, Lớp trưởng–– còn mặc một bộ quân phục màu đỏ.

Tôi kinh ngạc há to miệng.

「Lớp… Lớp trưởng… Lớp trưởng cũng tham gia (Hội Phá Hoại Cacao) sao…」

「Đúng vậy.」

Lớp trưởng đẩy gọng kính bằng tay trái.

Tay phải vung nhẹ sợi roi nói:「Tôi là một trong (Tứ Thiên Vương) —— (Chu Tước) Ayasegawa Kirino…」

「Hơn nữa, còn là cán bộ à…」

「Vâng.」

Lớp trưởng khẽ gật đầu.

Tôi kinh ngạc hết sức.

「Sao có thể… Lớp trưởng là con gái mà…」

Tôi cố gắng nói:

「Đối với con gái mà nói, Valentine chẳng phải là một ngày lễ rất quan trọng sao? Cho dù lúc đó chưa có đối tượng để tặng sô cô la, nhưng rồi sẽ có một ngày xuất hiện người mình thầm mến… Chẳng phải các cô gái đều mong ước như vậy sao…」

Chỉ cần là con gái, chắc chắn ai cũng thấy Valentine rất quan trọng phải không? Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Thế nhưng, Lớp trưởng lại gia nhập (Hội Phá Hoại Cacao), một tổ chức muốn hủy diệt Valentine.

Rốt cuộc là vì sao…

「…………」

Lớp trưởng cắn chặt môi dưới.

「Đúng là… cậu nói không sai.」

「Hả?」

「Valentine năm nay… tôi vốn còn chút mong đợi…」

Lớp trưởng lẩm bẩm, thò tay vào túi quân phục.

Cô ấy lấy ra một hộp đựng vật hình trái tim được gói ghém rất đẹp.

Chẳng lẽ, đó là…

「Sô cô la…?」

Tôi lẩm bẩm, Lớp trưởng gật đầu.

Mặt cô ấy hơi ửng hồng.

「Tôi vốn định vào ngày Valentine… tặng cho Mio đại nhân…」

「À. Phải rồi, Lớp trưởng…」

Đúng vậy, Lớp trưởng cực kỳ hâm mộ học tỷ Ishidou, trước đây thậm chí còn giúp cô ấy thành lập hội cổ vũ.

「Thế nhưng, Mio đại nhân nói cô ấy muốn hủy diệt Valentine. Vì vậy, tôi không thể tặng hộp sô cô la này cho cô ấy.」

Lớp trưởng nói vậy, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

「Ưm…」

Tôi sợ hãi hỏi:

「Lớp trưởng chẳng lẽ là nghe học tỷ Ishidou nói muốn hủy diệt Valentine, nên ngoan ngoãn vâng lời cô ấy, căn bản không phải ý định của bản thân sao?」

「Đúng vậy.」

Lớp trưởng dứt khoát gật đầu.

「Tuân theo Mio đại nhân, thực hiện nguyện vọng của Mio đại nhân, đó chính là nguyện vọng của tôi.」

「…………」

Tôi thật không biết phải nói gì.

Mù quáng, quá mù quáng, mù quáng đến đáng sợ.

「Sado-kun.」

「A, vâng.」

「Tôi nhận được lệnh phải bắt giữ cậu.」

Lớp trưởng nhìn thẳng vào tôi.

「Vì vậy, ngoan ngoãn để tôi bắt cậu đi.」

「Tôi, tôi không chịu!」

Tôi hét lớn.

「Bị lợi dụng làm con tin… Tôi tuyệt đối không chịu! Thế nên, tôi không đời nào để (Hội Phá Hoại Cacao) bắt được.」

「Vậy sao? Tôi cũng nghĩ, cậu sẽ nói như vậy.」

Lớp trưởng nói xong––

Liền ném hộp sô cô la trong tay cho tôi.

「À…?」

Tôi phản xạ có điều kiện mà đỡ lấy.

Tôi trợn mắt nhìn hộp sô cô la trên tay.

Rồi ngẩng đầu lên.

「Ưm… Lớp trưởng, cái này…」

「Cái đó xin hãy cầm lấy.」

「Hả? Chẳng, chẳng lẽ… là tặng cho tôi sao…」

「Đương nhiên không phải. Cậu là đồ ngốc à?」

「Xin lỗi… Hộc, hộc, hộc…」

「(Chu Tước) Ayasegawa Kirino–– sẽ ra tay đây.」

Nói xong, tay phải cầm roi của Lớp trưởng đặt lên khóe miệng, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Toàn thân cô ấy toát ra đấu khí mạnh mẽ, không hổ danh là (Tứ Thiên Vương).

「Mặc dù thuộc tổ chức này nhưng vẫn muốn tặng sô cô la cho Mio đại nhân, ý nghĩ ngu ngốc này trong lòng tôi, sẽ được quét sạch bằng cách phá hủy chiếc sô cô la định mệnh đó và cả thân thể của Sado-kun.」

Thật không thể tin nổi, tại sao cơ thể tôi lại bị lôi vào chuyện này chứ?

「Lớp, Lớp trưởng, bình tĩnh… chỉ cần nói rõ ràng ra là được mà… Hộc, hộc, hộc…」

Tôi nói với giọng hơi sảng khoái.

Tiêu rồi.

Nếu bị Lớp trưởng quất một roi, thể chất siêu M trong người tôi chắc chắn sẽ bộc phát.

Cứ thế này, Lớp trưởng chắc chắn sẽ phát hiện tôi có thể chất siêu M.

「X-xin Lớp trưởng! Thật sự xin Lớp trưởng dừng tay đi!」

Tôi cố gắng hết sức van xin, dù vẻ mặt vẫn đang cười thầm.

Lớp trưởng hoàn toàn không nghe lọt tai–– chân trái nhẹ nhàng trượt về phía trước––

「Tạm biệt–– Valentine của tôi!」

Giọng cô ấy nghe bi thảm vô cùng, không chút nương tay vung roi xuống.

Sợi roi đen dài lao tới với tốc độ thần tốc để phá hủy sô cô la, cơ thể tôi và cả địa vị xã hội của tôi.

Ôi, lần này tôi thật sự thảm bại rồi…

Tôi nói ra câu nói tuyệt vọng bằng giọng Kansai, đúng lúc đó––

「––?」

Một người đứng chắn trước mặt tôi, đỡ lấy tất cả.

Người có mái tóc dài đó là––

「Ta, Tatsuyoshi?」

「Á–– u oa a a!」

Roi quất xuống dã man khiến Tatsuyoshi đau đớn tột cùng.

「Khụ, khụ khụ…」

Tatsuyoshi rên khẽ một tiếng rồi đổ gục xuống đất.

「Tatsuyoshi! Cậu, cậu không sao chứ?」

「Mau… mau chạy đi…」

「Hả…?」

Tatsuyoshi cười yếu ớt.

「Bảo vệ chủ nhân… cũng là công việc của quý tộc…」

「Tatsuyoshi…」

Tên này, là đang lo lắng chuyện thể chất siêu M của tôi bị phát hiện…

Trong khi chúng tôi đang nói chuyện–– đòn thứ hai lại tới.

「U oa a! U a!」

Tatsuyoshi lập tức đứng dậy, lại đỡ lấy đòn thứ hai.

「Ư ư ư ư ư ư ư…」

Lần này cậu ấy không ngã.

Tatsuyoshi toàn thân run rẩy, trừng mắt nhìn Lớp trưởng.

Ánh mắt cậu ấy đã chặn đứng đòn thứ ba của Lớp trưởng.

「Nhân cơ hội này mau chạy đi… mau…」

Cậu ấy liếc nhìn tôi.

Đó là ánh mắt của người bạn thân mà tôi rất quen thuộc.

「…!」

Lúc này mà tôi còn do dự, sẽ phí hoài tấm lòng của Tatsuyoshi.

Vì vậy…

「Xin lỗi nhé, Tatsuyoshi!」

Nói xong, tôi lập tức dốc toàn lực bỏ chạy.

「Hộc, hộc, hộc…」

Vừa thoát khỏi chỗ Lớp trưởng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

「Nhờ Tatsuyoshi, cuối cùng cũng thoát được rồi…」

Tatsuyoshi, thật sự cảm ơn cậu.

Nếu cậu ấy còn sống, tôi sẽ tìm dịp mời cậu ấy ăn một bát mì ramen vậy.

「…Ừm?」

Tay phải tôi hình như đang cầm thứ gì đó.

「Sô cô la…」

Đó là hộp sô cô la Lớp trưởng vừa ném cho tôi.

Vì mải chạy trốn, tôi căn bản không để ý mình vẫn còn cầm thứ này trên tay.

「Cái này phải làm sao đây…」

Ưm ưm, tôi mặt ủ mày ê.

Vứt đi thì lại thấy hơi không hay.

Không còn cách nào, tôi đành nhét hộp sô cô la vào túi áo đồng phục. Nếu đói bụng thì sẽ lấy ra ăn tạm.

Thế nhưng––

「Tiếp theo phải làm gì đây nhỉ…」

Tôi thở dài, lầm bầm.

Không có Tatsuyoshi, bây giờ tôi lại một mình.

Cứ có cảm giác… bất an quá.

「Cũng không thể để thành viên (Hội Phá Hoại Cacao) bắt được… Ưm ưm ưm…」

Tôi khoanh tay suy nghĩ.

Một lát sau.

「Quả nhiên vẫn là…」

Tôi đi đến kết luận.

「Chỉ có thể nhờ (Hội Sức Sống Nữ Sinh) bảo vệ thôi…」

Cứ lang thang trong trường thế này, chắc chắn sẽ bị thành viên (Hội Phá Hoại Cacao) phát hiện.

Trước đó, tôi phải nhờ (Hội Sức Sống Nữ Sinh) bảo vệ mình.

Đây là lựa chọn tốt nhất rồi.

「Mặc dù, tôi căn bản không muốn dựa dẫm vào bên nào cả…」

Vì tôi nghĩ, chỉ cần dựa dẫm vào bên nào, thì sẽ giống như trở thành đồng minh của tổ chức đó vậy.

Nếu vậy, sẽ phải tham gia các hoạt động đánh bại tổ chức còn lại, tôi không muốn như thế.

「Thế nhưng, bây giờ cũng không phải lúc nói những chuyện dễ dãi như vậy…」

Nếu tôi bị (Hội Phá Hoại Cacao) bắt được, có lẽ sẽ gây ra phiền toái lớn cho (Hội Sức Sống Nữ Sinh). Đó là tình huống tồi tệ nhất.

Vì vậy, tôi đi về phía tòa nhà thứ nhất.

Tầng bốn của tòa nhà thứ nhất.

Đó là trụ sở của (Hội Sức Sống Nữ Sinh).

Chỉ cần an toàn đến được đó, những kẻ của (Hội Phá Hoại Cacao) chắc cũng không thể dễ dàng ra tay với tôi.

Tôi lén lút lẻn vào tòa nhà thứ nhất.

Tôi cẩn thận chú ý xung quanh, tiến về phía mục tiêu là tầng bốn. Vừa nhận thấy có người, liền lập tức trốn đi.

Rồi––

「Cuối cùng cũng đến tầng ba rồi…」

Phù, tôi thở phào một hơi.

Phía trên này, tầng bốn chính là căn cứ của (Hội Sức Sống Nữ Sinh).

Đương nhiên, tầng bốn kiểu gì cũng có học sinh canh gác. Tôi định nói rõ mọi chuyện với mấy em đó rồi nhờ các em ấy bảo vệ mình. Nếu các em ấy thấy tôi lạ, thì cứ gọi Yuino hoặc Mamiya-san đến.

Ngay khi tôi đang nghĩ thế thì...

Tôi chợt nhận ra có người phía sau mình.

“Ơ...?”

Vừa quay đầu lại, tôi đã thấy một cú va đập mạnh vào gáy.

“A...”

Tôi không thể phản kháng.

Ý thức cứ thế vụt tắt, rồi chìm vào hôn mê.

“Ưm...”

Đầu óc tôi hơi mơ màng khi dần tỉnh lại.

Xem ra, tôi đã ngất xỉu ở đâu đó.

Đây là... một phòng học.

Không phải lớp của tôi, mà là một phòng học khác.

Tôi muốn đứng dậy— nhưng không tài nào làm được.

“Ơ...?”

Tôi trợn tròn mắt nhìn cơ thể mình.

Toàn thân tôi bị trói chặt bởi dây thừng.

“Ơ? T-tại sao...”

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Đúng rồi, có người đánh vào gáy tôi nên tôi mới ngất xỉu.

Chắc là khi tôi đang bất tỉnh, ai đó đã trói tôi bằng dây thừng rồi mang đến đây.

Nhưng, rốt cuộc là ai chứ...?

Ngay lúc đó – cửa phòng học mở ra.

Tôi nhìn về phía cửa.

“A...”

Người bước vào phòng học là...

“M-Mamiya-san...”

Trước mặt tôi là một cô gái cột tóc hai bên, trông rất khỏe mạnh, đồng thời cũng là người kế thừa môn phái Mamiya. Chính Mamiya-san đã lấy một chiếc ghế, rồi ngồi xuống trước mặt tôi.

Cô ấy đan hai tay vào nhau, bắt chéo chân.

“Chào cậu, Sado-kun.”

“Mamiya-san...”

Tôi ngẩng đầu nhìn Mamiya-san.

“Chẳng lẽ... người đánh ngất tôi rồi trói tôi như một khúc củi mang đến đây là cậu sao?”

“Ừm ừm, đúng vậy.”

Mamiya-san gật đầu.

“T-tại sao chứ...”

“Tôi thấy cậu đi về phía tổng hành dinh của chúng tôi, liền nghĩ có khi nào cậu đã trở thành người của ‘Cocoa Destroyer’ và định đến tấn công bọn tôi không, thế nên tôi đã đánh ngất cậu rồi tóm lại cho chắc.”

“C-cậu quá đáng lắm rồi đấy!”

Tôi lớn tiếng kêu lên:

“Làm sao tôi có thể là người của ‘Cocoa Destroyer’ chứ... Tôi đâu phải! Hơn nữa, cậu lại còn trói tôi thành ra thế này... K-kiểu này, bị dây thừng, trói thế này... Khà khà khà...”

Hơi thở tôi trở nên gấp gáp, hoàn toàn trái ngược với ý chí bản thân, tôi cười một cách mãn nguyện.

Hiện tại tôi đang bị trói bằng dây thừng và bị vứt lăn lóc trên sàn.

Rồi một cô gái nữ sinh xinh đẹp với ánh mắt đầy vẻ ngược đãi nhìn tôi từ trên cao. Với một kẻ siêu M như tôi, đây quả là một tình cảnh tuyệt vời.

Mamiya-san nheo mắt lại.

“Cậu... đang hưng phấn à?”

“X-xin lỗi, khà khà khà...”

“...Cậu đúng là gớm ghiếc thật đấy.”

Mamiya-san lẩm bẩm đầy ghét bỏ, rồi duỗi chân phải ra, dùng lòng bàn chân chà xát lên mặt tôi. Chà chà chà, chà chà chà.

“A, a a a a—!”

Ư, ôi trời ơi, tôi sướng điên rồi, nước dãi sắp chảy ra đến nơi rồi. Khà khà khà khà a khà a khà a khà...

“Thật là...”

Mamiya-san thở dài, ngừng "tấn công" tôi.

“Mà này, tại sao cậu lại tiếp cận tổng hành dinh của chúng tôi?”

“Đó là vì—”

Tôi kể cho Mamiya-san nghe mọi chuyện về việc những kẻ của ‘Cocoa Destroyer’ muốn lợi dụng tôi làm con tin. Tôi rơi vào đường cùng nên đành phải chạy đến tổng hành dinh của ‘Maiden’s Gallantry’ để cầu xin sự bảo vệ.

Ngón tay thon dài của Mamiya-san đặt lên cằm.

“Ra vậy... Lấy cậu làm con tin à...”

“Ờ, hình như là thế đấy.”

“Kế hoạch đó quả thực rất đáng sợ, hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của thủ lĩnh chúng tôi... Quả nhiên là Mitsuru-sensei...”

Mamiya-san một mình lẩm bẩm không ngừng.

Sau đó, cô ấy cúi xuống nhìn tôi.

“Tôi biết rồi, ‘Maiden’s Gallantry’ sẽ bảo vệ cậu.”

Cô ấy nói.

“T-thật sao?”

Mặt tôi sáng bừng lên vì vui sướng.

“Thật là giúp ích lớn quá! Ôi ôi, may quá rồi! Thế thì tôi yên tâm rồi!”

“Tốt thôi, bọn tôi sẽ bảo vệ cậu. Cậu cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi.”

Nói xong, Mamiya-san đứng dậy, quay lưng về phía tôi.

“Ơ?”

Ngoan ngoãn ở lại đây...

“A, ừm ừm, Mamiya-san...”

“Chuyện gì?”

Mamiya-san quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào.

“Ch-chẳng lẽ... cậu định cứ để tôi ở lại đây thế này sao?”

“Đúng vậy, không thì sao?”

“.............”

Ưm... như vậy có quá đáng không nhỉ? Hoàn toàn không tính là bảo vệ gì cả...

“Cuộc chiến đang đến hồi gay cấn, tôi không có thời gian lãng phí vào cậu. Ở đây chắc sẽ an toàn thôi, cậu cứ ngoan ngoãn ở đây là được. Vạn nhất bị bọn ‘Cocoa Destroyer’ phát hiện, trước khi trở thành con tin, cậu cứ cắn lưỡi tự sát đi, tôi đi đây.”

Mamiya-san nói một tràng những lời lẽ lạnh lùng sau đó bỏ lại tôi một mình rồi đi mất.

Tôi há hốc mồm nhìn theo cô ấy khuất dần.

Sao, sao lại thế này...

“Thế này... chẳng khác gì vứt tôi ở đây mặc kệ cả... Khà, khà, khà...”

Tôi run rẩy lẩm bẩm một mình.

Không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua sau khi Mamiya-san rời đi.

“A, ừm ừm... Hello, có ai ở đây không?”

Tôi vặn vẹo thân mình như một con sâu, lớn tiếng gọi.

“Tôi, tôi hơi muốn đi vệ sinh đấy... Có ai giúp tôi cởi trói không? Làm ơn đi!”

Tôi hổn hển cầu cứu.

“A... quá đáng thật, cái thái độ bỏ mặc này, thật quá đáng mà, hu hu hu...”

Khi tôi đang một mình giãy giụa thì...

“Ưm...?”

Cửa phòng học từ từ mở ra.

Người đặt hai tay lên cánh cửa, ló đầu vào nhìn tôi là...

Một cô gái tóc ngắn mắt to.

Là Yuino.

Yuino gọi tên tôi, nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa.

Yuino chạy đến chỗ tôi.

“Yu-Yuino...”

Tôi thấy Yumi có vẻ lạ, nghĩ cô ấy chắc giấu tôi chuyện gì đó, nên tôi cứ hỏi mãi... Cuối cùng cô ấy đã nói cho tôi biết cậu ở đây rồi...”

“À, vậy sao...”

“Xin lỗi nhé, Tarou. Chắc đau lắm phải không? Để tớ cởi trói cho cậu ngay...”

Yuino nói với vẻ mặt như thể chính mình cũng đang đau, cô ấy đưa tay ra định cởi dây trói cho tôi.

Ngay khi tay Yuino chạm vào sợi dây thì...

Cùng lúc đó—

“A...”

Yuino thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Lúc này tôi cũng nhận ra, khi tay Yuino chạm vào sợi dây, cô ấy cũng chạm phải tôi – người đang dính chặt vào sợi dây... Tức là, Yuino đã chạm vào cơ thể đàn ông...

“A, a, a hú hú hú...”

Yuino mắt đẫm lệ, toàn thân run rẩy.

Mặt cô ấy tái mét, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, khóe miệng cũng co giật.

Rồi...

“Đừng!”

Tiếng kêu của cô ấy xé toạc bầu không khí.

“Sợ, sợ sợ sợ sợ sợ sợ quá đi mất a a a a—!”

“U ô a—!”

Cú đấm sắt của Yuino từ trên giáng xuống, mạnh mẽ nện vào lưng tôi.

Một cú đánh cực mạnh khiến xương sống tôi suýt nữa vỡ vụn.

Kẻ biến thái siêu M là tôi—

“A da! Sướng sướng sướng sướng sướng sướng sướng! Sướng sướng sướng sướng sướng sướng sướng sướng sướng—!”

Hoàn toàn mất hết lý trí.

“Bị, bị bỏ rơi ở đây rồi lại được thêm cú đấm thép! Tuyệt, tuyệt vời tuyệt vời tuyệt vời tuyệt vời tuyệt vời quá! Đây đúng là sự kết hợp hoàn hảo! A sướng, a a sướng! Lại đây lại đây lại đây lại đây lại đây lại đây đấm tôi đi làm ơn mang lại niềm vui cho tôi đi!”

“Á—!”

Yuino sợ hãi đứng dậy, chân phải đá trúng thân thể siêu heo này của tôi! Tiểu thư đã đá trúng tôi!

“Sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá sợ quá đàn ông ghê quá đi—!”

“Khà, khà, khà, cú đá Yuino Stone hiếm hoi! Tôi, tôi vui quá, tôi vui quá đi mất, thứ quan trọng nhất của đời người sắp mất rồi. Khà a khà a khà a khà a...”

Tôi co giật toàn thân phát ra âm thanh sung sướng. A, a, thật sự tuyệt vời quá ư ư ư... Khà, khà, khà...

“A...”

Yuino bừng tỉnh.

“Ta-Tarou! A a, tớ lại... x-xin lỗi!”

“Hê hê hê... K-không cần để tâm đâu, không sao cả...”

Tôi thì thầm với nụ cười kỳ dị.

Sau đó, Yuino rất cẩn thận cởi trói mà không chạm vào người tôi.

Được giải thoát, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm đứng dậy.

“Phù, cuối cùng cũng tự do rồi... Cảm ơn nhé, Yuino.”

Tôi nói với Yuino bên cạnh.

Nhưng không hiểu sao, Yuino lại trông rất buồn bã.

“Tớ vẫn không được...”

Cô ấy buồn bã nói:

“Chứng sợ đàn ông của tớ, vẫn không chữa khỏi được...”

Yuino nắm chặt tay phải đặt lên ngực, trông như sắp khóc.

Tôi hơi sốt ruột.

“Yuino... không cần phải buồn đến thế mà...”

“Nhưng... tớ vẫn muốn...”

Yuino mím đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt cô ấy tràn đầy chân thành, chăm chú nhìn tôi.

“Tớ... cậu...”

Lời nói của Yuino— chưa hoàn chỉnh.

Yuino nghiến chặt răng, nuốt lời vào trong. Sau đó—

“Chờ một chút...”

Cô ấy nói sang chuyện khác.

“Chờ một chút, chúng ta sẽ tổng tấn công tầng bốn của khu nhà thứ hai... tổng hành dinh của ‘Cocoa Destroyer’.”

Tôi giật mình.

“T-tổng tấn công?”

“Ừm, toàn bộ thành viên còn lại của ‘Maiden’s Gallantry’ sẽ bất ngờ tổng tấn công họ. Chiếm giữ tổng hành dinh của họ, rồi bắt Ishidou-senpai đang ở đó, gỡ bông hồng đỏ trên ngực cô ấy... để kết thúc cuộc chiến này.”

Yuino nói một cách kiên quyết.

Tổng tấn công... cô ấy nói thật ư?

“Cậu cứ ở lại đây. Dù có đi lung tung, cũng tuyệt đối đừng đến gần khu nhà thứ hai. Chỗ đó... sắp sửa biến thành địa ngục rồi...”

Yuino nói xong, định bước ra khỏi phòng học.

Tôi vội vàng kêu lên:

“Yu, Yuino! Khoan đã—”

“Tarou.”

Yuino ngắt lời tôi, quay đầu lại nhìn tôi.

“Nếu... nếu tớ có thể sống sót sau cuộc chiến này...”

Yuino nở nụ cười có chút hư ảo.

“Tớ có điều muốn nói với cậu...”

Cô ấy nói.

Yuino cứ như muốn nói ra những lời trăn trối, đúng lúc đó—

"Arashi! Arashiko!"

Mamiya Yumi xông thẳng vào lớp học.

Có chuyện gì thế nhỉ? Vẻ mặt Mamiya Yumi lúc này cực kỳ gấp gáp, một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy ở cô ấy bao giờ.

"Chết, chết rồi! Bọn Khối Trưởng (Cocoa Breakers) kia, chúng nó… chúng nó vừa tổng tấn công vào tổng hành dinh của chúng ta!"

"Hả?"

Yuino Arashi mở to đôi mắt.

"Tổng tấn công…?"

"Bọn chúng cũng đang nghĩ y hệt chúng ta! Khốn nạn, bị bọn chúng đi trước một bước rồi…"

Mamiya Yumi bực tức cắn móng tay cái.

Yuino Arashi tiến lại gần Mamiya Yumi.

"Vậy, tình hình hiện tại thế nào?"

Vẻ mặt khi cô ấy hỏi trông hệt như một thủ lĩnh.

"Hiện tại, khu vực cầu thang từ tầng ba lên tầng bốn đều đang có người phòng thủ. Vì đối phương là đánh úp bất ngờ, nên chúng ta có hơi bị áp đảo, nhưng vẫn cầm cự được. May mà chúng ta vốn cũng định tổng tấn công, nên đã tập trung toàn bộ binh lực vào một chỗ. Hiện giờ phần lớn binh lực đều ở khu vực cầu thang, nên không dễ bị công phá…"

"Trong quân địch… có Ishidou Mio senpai không?"

"Hiện tại vẫn chưa thể xác nhận. Không biết là chưa nhìn thấy, hay là cô ấy không tham gia tổng tấn công, mà đang ở tổng hành dinh của Khối Trưởng… Chỗ này tôi vẫn chưa rõ…"

"Ishidou Mio senpai nhất định đang ở đâu đó. Nhất định là thế."

Yuino Arashi nói với giọng điệu kiên định.

Tôi cũng nghĩ vậy. Người đó không thể nào ngoan ngoãn ở yên tổng hành dinh được.

"Tóm lại, cậu cứ di chuyển đến phòng học xa cầu thang nhất đi đã—"

Ngay lúc Mamiya Yumi đang nói vậy thì—

Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ kính cửa sổ lớp học vỡ tan tành.

Vài nam sinh mặc quân phục đỏ, phá cửa sổ xông vào.

"Khối Trưởng? Sao có thể, rốt cuộc thì làm cách nào…"

Mamiya Yumi thốt lên tiếng kêu run rẩy.

Ngoài cửa sổ treo vài sợi dây thừng.

Chắc chắn là bọn họ dùng dây thừng, từ trên mái nhà đu xuống rồi xông vào lớp học. Hệt như đội đặc nhiệm xuất hiện trong phim truyền hình vậy.

Nhưng mà, để lên được mái nhà của khu nhà số Một này, chỉ có thể đi từ tầng bốn của tổng hành dinh Thiếu Nữ Khí Phách… "Chẳng lẽ, chẳng lẽ mấy người đã leo tường khu nhà số Một để lên mái nhà…"

Tôi kinh ngạc thốt lên. Các nam sinh lộ ra nụ cười giảo hoạt, xem ra tôi đoán không sai, ý chí và thể lực này quả thực quá phi thường.

Các nam sinh siết chặt vòng vây Yuino Arashi và Mamiya Yumi.

Mamiya Yumi kéo Yuino Arashi ra sau lưng bảo vệ.

"Thì ra là vậy… Bề ngoài thì phát động tổng tấn công từ dưới cầu thang, thực chất là phái một số ít tinh nhuệ từ mái nhà tiến hành tập kích bất ngờ đúng không. Đây cũng là chiến thuật do Onigawara sensei nghĩ ra sao?"

"Hahaha! Cậu nói đúng đấy!"

"Yuino Arashi! Mau ngoan ngoãn giao bông hồng trên ngực ra đây!"

"Ư… Đi chết đi!"

Các thành viên Khối Trưởng lao về phía Yuino Arashi.

Đội đột kích này chắc hẳn đều tập hợp từ các thành viên chủ lực của các câu lạc bộ thể thao, nhìn có vẻ thực lực khác hẳn với mấy tên tép riu.

Nhưng mà…

"Hừ… Dám coi thường chúng ta…"

Mamiya Yumi nở nụ cười tàn khốc.

Đội đột kích vung nắm đấm lao tới.

Mamiya Yumi chăm chú nhìn đội đột kích, rồi mở to mắt.

Cứ như thể để hưởng ứng ánh mắt của cô ấy, toàn thân cô ấy cũng đồng thời được đấu khí bao phủ.

"Áo nghĩa thuật mát xa Mamiya Ryu — *Thiên Lang Bạt Đao Nha* —!"

Đôi tay của Mamiya Yumi như những chiếc nanh sắc nhọn lao về phía đội đột kích.

"Á á á á—!"

"Ô… Oa á á—!"

"Kha á ẩu ô—!"

Đội đột kích… các thành viên nam của Khối Trưởng trong chớp mắt bay vèo ra ngoài.

Bịch, các nam sinh va lưng vào tường.

Ai nấy đều ngất xỉu với vẻ mặt hạnh phúc.

"Hừ, hoàn toàn không phải đối thủ của tôi."

Mamiya Yumi nói một cách nhẹ nhàng.

"Mạnh, mạnh quá…"

Sức chiến đấu này thật không phải dạng vừa, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

"Mamiya Yumi… quả nhiên danh bất hư truyền."

Bên cửa sổ lúc nào không hay…

Xuất hiện một bóng người mới.

"…"

Chúng tôi lùi sang một bên, nhìn về phía cửa sổ.

Một người thắt bím tóc, với ánh mắt sắc sảo nhìn chúng tôi—

"…Lớp, lớp trưởng."

Đó là lớp trưởng của lớp chúng tôi, Ayasegawa Kirino. Hiện tại là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Khối Trưởng. Xem ra lớp trưởng đến trễ hơn một chút so với đội đột kích này.

Lớp trưởng khẽ liếc nhìn chúng tôi.

"Sado Tarou, tôi tìm mãi không thấy cậu, hóa ra cậu đang trốn trong tổng hành dinh Thiếu Nữ Khí Phách. Mặc dù vì không tìm thấy cậu mà chúng tôi đành phải từ bỏ kế hoạch con tin… nhưng, điều đó không quan trọng. Bởi vì, chúng tôi đã tiến đến hành động tiếp theo rồi."

Nói xong, lớp trưởng nhìn về phía Mamiya Yumi.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Mamiya Yumi lại một lần nữa vào thế sẵn sàng chiến đấu.

"Mamiya Yumi. Cô là chiến binh mạnh nhất của Thiếu Nữ Khí Phách. Chỉ cần đánh bại được cô, trận chiến này sẽ là phần thắng của chúng tôi."

Lớp trưởng lạnh lùng nói.

Lực ở tay phải cô ấy đang nắm roi dần mạnh thêm.

"Vậy thì—"

Cơ thể Mamiya Yumi hơi chùng xuống.

"Cứ thử đánh bại tôi xem nào!"

Mamiya Yumi dậm chân một cái, rồi lao về phía lớp trưởng.

"Không cần cô nói tôi cũng sẽ làm."

Lớp trưởng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không chút biểu cảm, tay phải cô ấy vung roi quật mạnh xuống.

Những đường roi đen mang tính sát thương cao, ngang dọc vô cớ lao về phía mục tiêu.

Tựa như một ngọn roi ác quỷ.

Nhưng mà—

"Hừ—!"

Nói rồi, chân Mamiya Yumi lướt trên mặt đất, khéo léo né tránh những đòn "nanh đen" mà lớp trưởng tung ra. Động tác đó vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, tựa như đang nhảy múa vậy.

Lớp trưởng nheo mắt theo dõi— và tăng tốc độ xoay roi.

Tiếng roi xé gió vang vọng như tiếng kêu thảm thiết, chiếc roi đen dài nhanh chóng cắt xuyên không gian.

Biểu cảm của hai người hoàn toàn trái ngược. Con mãng xà đen lao tới kẻ địch với những động tác thô bạo và điên cuồng, dường như vẫn chưa thỏa mãn dục vọng phá hoại.

Lớp trưởng cắn môi dưới, không biết có phải vì hơi sốt ruột.

Trong vòng xoáy bão đen— Mamiya Yumi nở nụ cười ranh mãnh.

Cô ấy nghiêng người về phía trước, tránh được đòn tấn công vào đầu. Ngay sau đó, đã thoắt cái xuất hiện trước mặt lớp trưởng, sức bùng nổ trong khoảnh khắc đó quả thực không phải người thường có thể đạt được.

"—?"

Vẻ mặt lớp trưởng cực kỳ kinh ngạc.

"Mặc dù khá tốt… nhưng vẫn còn quá ngây thơ."

Mamiya Yumi để lại lời bình luận nhẹ nhàng, rồi lách người sang, hai tay như đang vuốt ve cơ thể lớp trưởng, bắt đầu mát xa toàn thân cô ấy "A… ưm ưm…!"

Lớp trưởng bật ra tiếng rên rỉ, chiếc roi cũng theo đó mà rơi xuống.

Rồi, cô ấy yếu ớt ngã xuống đất.

"Ưm…"

"He he… Thế nào hả, lớp trưởng? Thoải mái lắm đúng không?"

Mamiya Yumi chống nạnh, cúi đầu nhìn lớp trưởng.

"Ư ưm…"

Mặt lớp trưởng ửng đỏ, ngẩng đầu lườm Mamiya Yumi. Nhìn kỹ thì, cổ tay mảnh khảnh đang chống trên mặt đất của cô ấy cũng đang run rẩy.

"Vừa nãy mát xa mà không làm cậu bất tỉnh, quả nhiên không đơn giản… He he…"

"Ư ưm… Hừ, hừ…"

Lớp trưởng lộ ra vẻ mặt xấu hổ vì cảm thấy mình đang bị khoái cảm chi phối, nhìn chằm chằm Mamiya Yumi. Đôi môi mỏng của cô ấy thở ra những hơi ấm áp, đôi mắt như sắp rơi lệ, tôi chưa từng thấy lớp trưởng trong bộ dạng này bao giờ.

Mamiya Yumi đột nhiên dùng tay trái túm lấy cổ áo lớp trưởng, cô ấy chỉ dựa vào sức mạnh của tay trái đã nhấc bổng lớp trưởng lên.

"Đây chính là, phần thưởng tôi dành cho cậu…"

Mamiya Yumi lẩm bẩm nói xong, tay phải chạm vào cơ thể lớp trưởng và bắt đầu mát xa.

"A, a…!"

"He he he… Xem ra cậu còn giữ được lý trí đến bao giờ…"

Tay phải của Mamiya Yumi không ngừng di chuyển khắp cơ thể lớp trưởng.

Chiêu thức của Mamiya Yumi khiến toàn thân lớp trưởng co giật, không ngừng run rẩy.

"Ư, a a…! A!"

"Hô ha ha— Vui thật đấy…………"

Thật là một biểu cảm tà ác.

Hay đúng hơn, Mamiya Yumi lúc này trông như một kẻ phản diện.

"Tôi sẽ dùng mát xa biến cậu thành phế nhân, rồi làm nô lệ của tôi…"

Cô ấy vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm nói.

Ngay lúc đó, tôi nhận ra lớp trưởng hình như đã cười một cái.

"—?"

Có thứ gì đó bay qua đầu Mamiya Yumi— trông hệt như một nắm đấm vô hình.

"A—?"

Tôi kinh ngạc kêu lên.

Mamiya Yumi lập tức ngã xuống đất.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?

"A…"

Yuino Arashi cũng kêu lên theo.

"Kia là…"

Cô ấy chỉ về phía đối diện.

Phía bên kia của cửa sổ đã vỡ, là nhà kho thể thao cách khu nhà số Một không xa.

Trên mái nhà của nhà kho— "O, Onigawara sensei?"

Đó là Onigawara Mitsuru sensei, giáo viên phòng y tế trong bộ đồ trắng.

Onigawara sensei đang nằm sấp trên mái nhà… mà còn vác theo một khẩu súng trường.

Tôi nhìn Mamiya Yumi đang nằm gục trên đất.

Bên cạnh cô ấy, có một viên bi thép nhỏ màu bạc.

"Mọi thứ đều đúng như kế hoạch của chúng tôi…"

Lớp trưởng nói:

"Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Thiếu Nữ Khí Phách chính là Mamiya Yumi… Để đánh bại cô ấy, chúng tôi đã tiến hành kế hoạch tập kích này. Tổng tấn công từ phía dưới, hay tập kích từ cửa sổ, tất cả chỉ là để giăng bẫy mà thôi… Tất cả những điều này là tiền đề để Mamiya Yumi lơ là. Khi thấy kẻ địch hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, Mamiya Yumi sẽ yên tâm mà không nhận ra được Onigawara sensei đang ngắm bắn… He he he…"

Sau khi giải thích đơn giản xong, lớp trưởng cũng cạn kiệt sức lực, ngất xỉu trên mặt đất.

Không ngờ… ngay cả việc Mamiya Yumi đánh bại lớp trưởng cũng nằm trong kế hoạch…

"Dùng cả bắn tỉa… Có thể làm vậy sao?"

Tôi kinh ngạc lẩm bẩm.

Khẩu súng trường đó chắc không phải là thật, nhưng chắc chắn là một vũ khí nguy hiểm với sức sát thương cực mạnh. Chỉ riêng việc nó dùng bi thép thay vì đạn BB, tôi đã thấy nó quá nguy hiểm rồi.

"Yumi! Tỉnh lại đi!"

Yuino Arashi ôm lấy "thi hài" Mamiya Yumi — à ừm, cô ấy dĩ nhiên chưa chết đâu — lớn tiếng gọi tên cô ấy.

Mamiya Yumi mắt vô hồn nhìn thẳng, toàn thân co giật. Xem ra trong thời gian ngắn cô ấy không thể "hồi sinh" được rồi.

Lúc này tôi để ý, cô Mitsuru lại nạp đạn, ngắm bắn về phía chúng tôi qua ống ngắm.

Tiếp theo Mamiya-san, mục tiêu của cô Mitsuru chắc chắn là…

"Yuino, Yuino! Nhanh, cúi xuống!"

"Á… á á!"

Nghe tiếng tôi, Yuino theo phản xạ liền cúi thấp người. Viên đạn từ khẩu súng trường "lai lúa" không trúng cô ấy, mà bay sượt qua phía sau.

"Yuino! Mục tiêu của cô Mitsuru là bông hồng trước ngực cậu đó!"

"A…"

Yuino ngơ ngác.

Viên đạn găm vào cột rồi rơi xuống đất. Lần này khác hẳn lúc nãy, là đạn nhựa. Dù chưa đủ mạnh để hạ gục ai đó, nhưng để bắn rơi một bông hồng thì thừa sức.

"Yuino, nói tóm lại, chúng ta cứ rời khỏi phòng học trước đã!"

"A, ư!"

Tôi và Yuino vội vã chạy ra khỏi phòng học.

Đây là hành lang tầng bốn.

Chắc hẳn ở đây sẽ an toàn – tôi đã nghĩ vậy…

"Á ——!"

Từ cầu thang vọng lên một tiếng cười ghê rợn.

Tôi và Yuino trợn mắt nhìn xuống cầu thang.

Vài thành viên của nhóm "Tinh thần thiếu nữ" bay lên như thể bị cuốn vào vụ nổ.

Và rồi, xuất hiện trên hành lang là…

"Ư ha…"

Kẻ hủy diệt, Uchihara.

Uchihara, kẻ đã phá vỡ tuyến phòng thủ cầu thang, vung thanh đại kiếm ngang dọc trên hành lang mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

"A, ôi…"

Tôi tái mặt nhìn Uchihara.

Uchihara còn sống, vậy có nghĩa là Himura, kẻ cuồng bé gái nổi tiếng, đã bị hắn hạ gục ư…?

"Ư, ừm ừm…"

Tôi hoảng hốt đến mức chẳng biết phải làm gì.

Để đối phó với con quái vật điên rồ này, e rằng chỉ có Mamiya-san thôi. Nhưng Mamiya-san bây giờ đã…

"Ưm?"

Uchihara dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía chúng tôi.

"Đây chính là thủ lĩnh của 'Tinh thần thiếu nữ', Yuino Arashi…"

Hắn ta cười khẩy, nụ cười đầy ác ý.

Yuino toàn thân run rẩy.

"Mạng của ngươi… ta sẽ lấy!"

Uchihara gầm lên, xông thẳng về phía chúng tôi.

Chúng tôi phát ra tiếng kêu "Á á!" thảm thiết.

Đúng lúc này, trên mặt Uchihara…

"Ưm…?"

Đột nhiên dính chặt một tờ mười nghìn yên không biết từ đâu bay tới.

Bị che mất tầm nhìn, Uchihara lập tức dừng bước.

Uchihara bực bội gỡ tờ mười nghìn yên ra.

"Cái quái gì vậy, tờ mười nghìn yên này…?"

"—— Đến đây là hết rồi! Đồ béo!"

Từ phòng học bên cạnh, một cô gái lao ra hét lớn.

Cô ấy buộc tóc ra phía sau, trông có vẻ yếu đuối. Hơn nữa, vòng một của cô ấy to bất thường, hai tay đều cầm những xấp tiền giấy.

"Cô là…?"

"Tôi chính là——"

Cô gái đặt chồng tiền giấy cầm trên hai tay chéo trước ngực.

"Đội trưởng Đội ba của 'Tinh thần thiếu nữ'—— Hanamigata nhà giàu!"

Cô ấy nói:

"Cái tên Ishidou ngực lép đáng ghét kia, ai là đồng bọn của nó thì là kẻ thù của tôi!… Vì vậy, tôi sẽ ở đây, dùng sức mạnh của đồng tiền để đánh bại ngươi!"

"Hừ, ba hoa chích chòe."

Uchihara cười nói.

"Tên mập kia, đợi đã!"

"Thủ lĩnh cứ để chúng tôi bảo vệ!"

"Dù, dù đáng sợ… nhưng tôi sẽ cố gắng!"

Vài thành viên của nhóm "Tinh thần thiếu nữ" tập trung lại sau lưng Uchihara.

"Ưm…?"

Uchihara nhìn họ. Có vẻ như vài thành viên đang phòng thủ ở cầu thang đã được phái đến để đẩy lùi Uchihara.

Nếu vậy, thì chỉ có một mình Uchihara đột phá được phòng tuyến, còn các thành viên khác của "Kẻ Phá Hoại" (Cococa Breaker) vẫn còn bị mắc kẹt ở cầu thang.

Những cô gái được phái đến, cùng với cô gái tên Hanamigata vây đánh, xét về số lượng, có vẻ như "Tinh thần thiếu nữ" đang chiếm ưu thế, nhưng con quái vật đó lại không áp dụng theo cách tính toán đơn giản như vậy.

"Hô hô hô…"

Đột nhiên, toàn thân Uchihara bùng phát một luồng đấu khí kinh người.

"Các ngươi, những kẻ không biết quý trọng mạng sống, ta sẽ tiễn các ngươi vào mồ trước vậy…"

"Đó mới là điều chúng tôi muốn nói!"

Cô gái ngực khủng nói đầy khí thế:

"Xem chiêu này của tôi —— Bí kỹ? Cơn bão Yukichi ——!"

Cô ấy tung những tờ mười nghìn yên trên hai tay ra.

Vô số tờ mười nghìn yên mà cô gái tung ra, bay thẳng vào người Uchihara.

"Két…"

"Hô ha—— Vô dụng!"

Có vẻ như chẳng hề có tác dụng gì với Uchihara.

"Đội, Đội trưởng Hanamigata! Xin hãy tấn công hiệu quả hơn một chút!"

"Đúng đó! Bị tiền đập đâu có đau hay ngứa gì đâu!"

"Biết đâu còn vui nữa…"

"Yên, yên tâm đi! Vừa rồi chỉ là lời nói đùa của giới thượng lưu thôi! Tiếp theo sẽ là đòn tấn công vô giá!"

"Ồn ào cái quái gì vậy ——!"

Uchihara gầm lớn, vung đại kiếm.

"Á, á á á á ——!"

Cú đánh này, bao gồm cả cô gái ngực khủng – đội trưởng đội ba của "Tinh thần thiếu nữ", và tất cả thành viên khác, đều ngã vật xuống ngay lập tức.

"Ư, ừm ừm ——"

Cô gái nhà giàu này ngã xuống đất rồi ngất đi.

Cái, các cô ấy chạy ra đây làm gì vậy chứ…?

"Được rồi… Tiếp theo, đến lượt các ngươi rồi…"

Uchihara từ từ tiến đến gần chúng tôi.

Tôi và Yuino như những con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, chỉ biết đứng run rẩy tại chỗ.

Nhưng mà ——

"Ưm…"

Thái độ của Uchihara, kẻ đang vác đại kiếm, đột nhiên thay đổi.

Ánh mắt hắn nhìn về phía sau chúng tôi.

Chúng tôi theo ánh mắt hắn mà nhìn.

Người trước mặt là ——

"Muốn chiếu tướng… còn quá sớm đó?"

Một mỹ thiếu niên trắng trẻo, thanh mảnh.

Là Himura, kẻ cuồng bé gái nổi tiếng.

"Ngươi…"

Giọng Uchihara lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Himura bước đến trước mặt tôi và Yuino, nhìn về phía Uchihara.

"Himura, cậu…"

Tôi hơi sợ hãi mở miệng gọi cậu ấy.

"Cậu, cậu không sao chứ…?"

Himura rõ ràng là bị thương khắp người.

Toàn thân cậu ấy băng bó… bước chân lảo đảo, vẻ mặt cũng rất yếu ớt.

"Hi, Himura-kun!"

Từ phòng học bên trong, vài cô gái của nhóm "Tinh thần thiếu nữ" chạy ra, giọng nói đầy đau khổ.

"Himura-kun, không được! Cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt mà…"

Căn phòng học mà vài cô gái đang ở, có vẻ như đã tập trung khá nhiều thành viên bị thương nặng không thể tiếp tục chiến đấu nữa.

Có lẽ, căn phòng đó dùng để thu dung thương binh.

Và Himura vừa nãy cũng ở trong căn phòng đó…

"Yên tâm đi… Tôi, vẫn có thể chiến đấu…"

"Hi, Himura, đừng cố sức. Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đã ——"

"Không được."

"Tại sao…"

"Tôi vừa rồi… đã thua Uchihara…"

Himura cúi đầu nói:

"Tình yêu của tôi dành cho các cô bé… đã thua cái tâm trạng căm ghét Valentine của Uchihara…"

Himura nghiến răng, nghiến chặt răng.

Rồi, cậu ấy ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Uchihara.

"Cho nên – tôi không thể lùi bước ở đây, tôi không thể đầu hàng ở đây. Bởi vì, nếu làm vậy sẽ phản bội tình yêu của tôi dành cho các cô bé… Để tôi có thể tin vào tình yêu của mình dành cho các cô bé, để tôi lấy lại tình yêu đó, tôi nhất định phải đối đầu với Uchihara."

"Himura…"

Tôi nhìn chằm chằm Himura.

Himura… xin lỗi, tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì cả…

"Himura à."

Người mở lời là Uchihara.

Hắn ta có vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Ngươi… sẽ chết đấy."

Himura nở một nụ cười nhạt.

"Tôi biết."

Cậu ấy nói.

"…………"

Uchihara nhắm mắt lại một thoáng.

"Tôi sẽ không nương tay đâu."

"Đương nhiên."

Toàn thân Himura —— tỏa ra khí thế chiến đấu áp đảo.

Luồng khí thế chiến đấu đó, lấy sinh lực và tình yêu dành cho các cô bé của Himura làm nhiên liệu, bùng cháy thành ngọn lửa đẹp nhất thế giới này.

Tôi thậm chí cảm thấy, mình có thể nhìn thấy nụ cười của những cô bé trong ngọn lửa đó.

"Ư ư ư ư ——"

"Loli loli loli loli loli ——"

Hai kẻ biến thái siêu sao lại đối đầu.

Tôi nhìn về phía Yuino.

"Yuino, Yuino, nhân lúc này nhanh chân chạy đi."

"Chạy… nhưng, biết chạy đi đâu đây…"

"Ưm ừm…"

Tôi nhìn quanh.

Đúng là, có lẽ chỉ có thể chạy vào trong phòng học thôi…

"Không…"

Ánh mắt tôi nhìn về phía cầu thang. Đó là cầu thang đối diện với cầu thang mà Uchihara đã đột phá lên.

Cầu thang ở đây cũng bị chặn bằng bàn ghế, hiện không thể sử dụng. Nhưng, đó chỉ là đến tầng bốn, cầu thang từ tầng bốn lên sân thượng thì vẫn có thể dùng được.

"Chúng ta từ đó trốn lên sân thượng."

"Sân thượng ư?"

"Ừm ừm."

Lối vào sân thượng chỉ có thể đi lên từ cầu thang đó, chỉ cần trốn lên sân thượng, rồi khóa cửa từ bên ngoài, cộng thêm chốt bằng thanh sắt, chắc chắn sẽ khó bị phá vỡ. Tôi không nghĩ, có nhiều người có thể trèo tường trường học rồi lên sân thượng như đội đột kích đã thả dây từ sân thượng xuống vừa rồi.

"Nói tóm lại, cứ lên sân thượng trước đã. Ít nhất tôi thấy ở đó an toàn hơn tầng bốn này."

"Tớ, tớ biết rồi."

Tôi và Yuino leo lên cầu thang, trốn lên sân thượng.

Chúng tôi mở cánh cửa sắt, bước vào sân thượng.

"Cứ tranh thủ thời gian ở đây ——"

Đúng lúc tôi đang nói dở…

"Á…?"

Tôi nhận ra trên sân thượng lại có người.

Ở rìa sân thượng, có một bóng người đang đứng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Mái tóc dài màu lanh bay trong gió.

"—— Tôi đã đợi các cậu lâu rồi."

Vừa dứt lời, đối phương từ từ quay đầu lại.

Tôi và Yuino đều nín thở.

Đó là một cô gái xinh đẹp mà chúng tôi vô cùng quen thuộc.

Ishidou-senpai.

"S, sao Ishidou-senpai lại ở đây…"

Tôi ngơ ngẩn lẩm bẩm.

Ishidou-senpai quay hẳn người lại…

"Mọi chuyện… đều đúng như kế hoạch tác chiến của chị Mitsuru."

Senpai nói.

"A?"

"Chị Mitsuru dùng súng trường bắn ngất Mamiya, sau đó, Uchihara đột phá tổng hành dinh tầng bốn, Arashi không có Mamiya thì chỉ có thể bỏ chạy, chạy đi đâu là an toàn nhất? Chính là sân thượng. Chỉ cần trốn lên sân thượng, khóa cửa lại là có thể đảm bảo an toàn —— nhưng, tất cả đều là một cái bẫy…"

"S, Senpai chẳng lẽ là đang đợi Yuino đến đây sao…?"

"Đúng vậy, tôi đã cùng đội đột kích leo tường lên sân thượng này. Những việc khác chỉ còn chờ Arashi rơi vào bẫy mà thôi…"

Hô hô hô, nụ cười của Ishidou-senpai trông thật khó chịu.

"Cuối cùng… chỉ còn đợi tôi đánh bại Arashi, kết thúc mọi chuyện…"

Senpai nhẹ nhàng bước về phía chúng tôi.

"Dù tôi không ngờ thằng Sado Tarou cũng đến, nhưng thôi kệ đi, dù sao thì cậu cũng chẳng cản được tôi đâu."

"Ưm..."

Dù khó chịu thật, nhưng đàn chị nói đúng. Bạn Mamiya Yumi thì có khi còn được, chứ tôi thì hoàn toàn chẳng phải đối thủ của đàn chị Ishidou Mio.

"Mi... Mio-senpai..."

Yuino Arashi rụt rè nhìn đàn chị.

"Arashi, ngoan ngoãn đưa bông hồng cài trên ngực cho tôi đi."

"Em... em không đời nào! Tuyệt đối không!"

"Vậy sao... Nếu đã thế..."

Đàn chị Ishidou Mio toát ra sát khí đằng đằng.

"Tôi có lẽ phải cho cô nếm mùi đau khổ một chút rồi..."

"Ái chà..."

Yuino Arashi trông đã sắp khóc đến nơi. Cô ấy vốn là một kẻ thể thao dở tệ không ai sánh bằng. Tuyệt đối không thể thắng đàn chị về mặt thể chất được.

Tổng thống của tổ chức (Kẻ Hủy Diệt Cocao) tin chắc vào chiến thắng của mình, liền tiến về phía chúng tôi.

"Chết tiệt..."

Cứ thế này thì trận chiến này sẽ thuộc về phe (Kẻ Hủy Diệt Cocao). Điều đó có nghĩa là, ngày lễ Tình nhân sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Đây là kết quả tồi tệ nhất.

Đàn chị Ishidou Mio, người chuyên đi giúp người khác thực hiện mong ước, có lẽ sẽ rất vui, nhưng chỉ cần nghĩ đến hậu quả sau đó là tôi lại thấy sợ hãi vô cùng... Câu lạc bộ Tình nguyện số 2 chắc chắn sẽ bị xóa sổ không nghi ngờ gì nữa. Cuối cùng, chẳng ai có được hạnh phúc cả. Tương lai này quá đỗi bi thảm.

Tôi không muốn thấy một tương lai như thế.

Vậy nên, tôi——

Tôi cẩn thận không chạm vào người Yuino Arashi, rồi hái bông hồng trắng cài trên ngực cô ấy xuống.

"Á... Sado Tarou?"

Yuino Arashi chớp chớp đôi mắt to tròn khó hiểu nhìn tôi.

Tôi cài bông hồng trắng vào túi áo đồng phục trước ngực mình.

"...Cậu định làm gì?"

Đàn chị Ishidou Mio hỏi tôi với ánh mắt sắc lạnh.

Tôi im lặng nhìn về phía đàn chị.

Nếu để Yuino Arashi chiến đấu, chi bằng tôi ra trận còn hơn. Tôi đã nghĩ vậy, nên mới đưa ra quyết định này. Ít nhất, cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian. Mặc dù, có lẽ kéo dài thời gian cũng chẳng có ích gì.

"Vậy sao..."

Vẻ mặt đàn chị Ishidou Mio có vẻ hơi chán nản.

"Dù sao thì cậu vẫn đứng về phía Arashi mà..."

Không phải vậy. Tôi chỉ là không muốn đàn chị hay Yuino Arashi bất kỳ ai phải bất hạnh cả. Nhưng câu này, chắc chắn bây giờ đàn chị sẽ không nghe lọt tai.

Vẻ mặt đàn chị Ishidou Mio trông hệt như ác quỷ.

"Nếu đã thế—— tôi sẽ giết cậu! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!"

Đàn chị Ishidou Mio hét lớn. Rồi, thân hình nhỏ nhắn của cô ấy lao về phía tôi với tốc độ cực nhanh.

"Á, ái..."

Tôi sợ hãi đến biến dạng cả mặt, lùi lại một bước.

"Ááá—!"

Cú đá bay của đàn chị có tốc độ kinh người. Tôi liều mạng né tránh. Thật ra, nói là né tránh thì đúng hơn là vì quá sợ hãi nên bỏ chạy, thành ra vừa khéo không bị đá trúng.

Cú đấm phải tiếp theo của cô ấy, mục tiêu đương nhiên là bông hồng trước ngực tôi. Tôi cũng kịp phản ứng, tránh được cú đấm đó.

Rồi những cú đấm tiếp theo lại chuyển hướng khác —— một cú đấm rồi lại một cú đấm nữa, tôi rụt đầu lại, cú đấm của đàn chị lướt qua sống mũi tôi. Đàn chị tặc lưỡi, hạ thấp người, hai tay lao tới tóm lấy tôi. Nếu bị tóm được thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tôi nhảy qua thân hình nhỏ nhắn của đàn chị.

"Hự, hự á—!"

Cứ như đang nhảy xà vậy.

Đàn chị Ishidou Mio lập tức xoay người lại, liên tiếp phát động tấn công trước khi tôi kịp điều chỉnh tư thế.

"Ối giời—!"

"Á, ái... Hộc, hộc, hộc..."

Áp lực tựa ác quỷ, những cú đấm siêu tốc và những cú đá xa thần sầu không ngừng ập đến. Cơ thể tôi rõ ràng là chưa bị đánh trúng, nhưng lại nóng ran vì phấn khích. Tôi hoàn toàn không thể phản công. Chỉ có thể liều mạng chạy trốn.

Cứ thế này chắc chắn sẽ toi đời. Bông hồng trước ngực chắc chắn sẽ bị đánh rơi. Tôi phải nghĩ ra cách gì đó...

"Chết tiệt..."

Đấu trực diện thì chắc chắn không có cửa thắng. Nếu đã vậy, thì đành phải dùng lời nói để thuyết phục đàn chị thôi.

Nhưng mà, phải thuyết phục cô ấy thế nào đây...

Mặc kệ đi, chi bằng nói ra luôn còn hơn là cứ nghĩ!

"Đàn... đàn chị!"

Tôi đã thành công tạo được một chút khoảng cách với đàn chị, rồi bắt đầu nói.

"Hả? Chuyện gì?"

"Đàn chị Ishidou Mio... chưa từng thích ai sao? Chưa từng yêu đương sao?"

"...Hả?"

Đúng như tôi dự đoán, đàn chị Ishidou Mio ngớ người ra vì câu hỏi của tôi.

Tôi không để ý, tiếp tục hét lớn.

"Muốn truyền đạt tấm lòng mình cho người mình yêu, muốn người mình yêu hiểu được tấm lòng mình, đó là chuyện đương nhiên đối với những người đang yêu! Ngày lễ Tình nhân, chính là để tiếp thêm động lực cho các cô gái, là một ngày lễ tuyệt vời như vậy! N-Nếu đàn chị hiểu được cảm giác yêu một người, nếu đàn chị hiểu được tâm tư của một cô gái đang yêu... thì hẳn sẽ biết, ngày lễ Tình nhân quan trọng đến nhường nào! Việc muốn phá hủy ngày lễ Tình nhân, đó là một hành động vô cùng sai lầm đối với một cô gái trẻ!"

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Tôi hoàn toàn không hiểu."

Đàn chị Ishidou Mio khó chịu nói.

Ừm, tôi muốn nói gì nhỉ? Chính tôi cũng không hiểu lắm.

"Tình yêu là gì chứ? Tôi căn bản chẳng hiểu nổi."

Đàn chị Ishidou Mio lại nói ra một câu rất giống phong cách của cô ấy.

U-ô-ô, thế này thì cắt đứt hết mọi đường rồi còn gì. Đàn chị nói thế thì tôi biết tiếp lời thế nào đây. Tôi cố gắng hết sức vực dậy tinh thần đang muốn rũ rượi của mình.

"Tì... tình yêu là..."

"Tình yêu là gì?"

"Cả... cảm giác thích một người."

"............"

Đàn chị Ishidou Mio liếc xéo nhìn tôi.

Ư, ừm... đúng là nghe chẳng có nội dung gì. Đừng nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như thế chứ... Hộc, hộc, hộc...

"Tình yêu là!"

Người hét lớn là—— Yuino Arashi. Cô ấy nắm chặt bàn tay phải đặt trước ngực, cố hết sức hét vang.

"Vừa nghĩ đến người ấy, trái tim lại đau nhói; vừa nhìn thấy người ấy cười, mặt lại nóng bừng; chỉ cần ở bên người ấy, là lại vui đến muốn chạy trốn; chỉ cần người ấy tốt với mình một chút, lại muốn khóc; chỉ cần nhìn thấy người ấy thân thiết với cô gái khác là lại đau khổ; chỉ cần nghĩ đến việc người ấy không biết đang nghĩ gì về mình, lại cảm thấy bất an; không biết sẽ hạnh phúc đến nhường nào nếu có thể trở thành người yêu với người ấy... rất mong tương lai hạnh phúc đến thế, nhưng bản thân lại trở nên hèn mọn, lo lắng mình không xứng với đối phương, vì thế mà buồn bã, nhưng lại không bao giờ từ bỏ—— yêu người ấy, yêu đến vô phương cứu chữa, lồng ngực như muốn vỡ tung... Tình yêu chính là cảm giác đó!"

"Arashi..."

"Mio-senpai! Mio-senpai thật sự không hiểu sao? Cảm giác rất giống như thế này, dù chỉ một chút thôi... chẳng lẽ đàn chị chưa từng có cảm giác như vậy với ai sao?"

"Cảm giác tương tự... dù chỉ một chút cũng là... tình yêu..."

Đàn chị Ishidou Mio ngây người lẩm bẩm.

Rồi——

Đàn chị không hiểu vì sao lại nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy có vẻ bối rối, mặt ửng hồng một cách lạ lùng. Tôi không hiểu sao cô ấy lại có phản ứng đó, bèn nghiêng đầu nhìn lại.

Yuino Arashi tiếp tục nói:

"Muốn truyền đạt tấm lòng mình cho đối phương, nhưng lại sợ hãi không dám làm. Ngày lễ Tình nhân đúng lúc có thể giúp những cô gái đó có thêm động lực, ngày lễ Tình nhân là một ngày tuyệt vời như thế."

"............"

Đàn chị Ishidou Mio hạ nắm đấm xuống, cúi đầu trầm tư. Chẳng lẽ... lời của Yuino Arashi đã chạm đến lòng đàn chị sao?

Vẻ mặt và giọng nói của Yuino Arashi nghe đều rất tha thiết.

"Mio-senpai, xin chị! Đừng phá hủy ngày lễ Tình nhân!"

"Ồn, ồn ào."

Đàn chị Ishidou Mio lắc đầu, vẻ mặt lại trở nên hung dữ.

"Tôi nhất định phải thực hiện mong ước! Nhất định!"

Đàn chị Ishidou Mio nhìn thẳng vào tôi. Nói đúng hơn, là nhìn chằm chằm vào bông hồng trắng trước ngực tôi.

"Vậy nên—— bây giờ đã không thể dừng tay được nữa!"

Đàn chị Ishidou Mio hét vỡ giọng, chân đá xuống đất. Đàn chị lao về phía tôi. Xem ra cô ấy vẫn chưa bị lay động.

"Ưm...!"

Tôi đã chuẩn bị tinh thần, hai chân dang rộng, siết chặt nắm đấm phải. May mắn thì có lẽ đúng lúc đàn chị đánh trúng tôi, tôi cũng sẽ đánh trúng đàn chị... nhưng tôi thấy điều này rất khó xảy ra.

Tôi kéo nắm đấm về phía sau, nhắm mục tiêu chuẩn xác. Đương nhiên là bông hồng đỏ trên ngực trái của đàn chị. Thân hình đàn chị ở ngay trước mắt tôi.

Chính là bây giờ. Tôi hít một hơi thật sâu—— xoay eo đồng thời vung nắm đấm phải——

Nhưng, nắm đấm của đàn chị đã ở trước ngực tôi, đòn phản công của tôi quá chậm, và hoàn toàn vô nghĩa.

À à, quả nhiên vẫn không được... Trong đầu tôi vừa nghĩ thế, nhưng nắm đấm vẫn dốc hết sức tung ra. Dù rõ ràng là cũng không thể đánh trúng được mà...

Nắm đấm phải của tôi loạng choạng vung ra——

Điều đáng ngạc nhiên là, nó lại đánh bay bông hồng trên ngực đàn chị.

"...Hả?"

Những cánh hoa đỏ bay lả tả.

Nắm đấm phải của đàn chị... dừng lại trước bông hồng trắng.

"T-Tại sao..."

Tôi ngây người nhìn đàn chị. Đàn chị Ishidou Mio không biểu cảm gì.

"Chết tiệt... quá sơ suất rồi..."

"Đàn chị..." Tôi lẩm bẩm. "Chẳng lẽ, chị cố tình——"

"Tôi không phải đã nói là tôi quá sơ suất rồi sao? Ôi chao, tôi đúng là bất cẩn quá đi mà."

Đàn chị Ishidou Mio quay mặt đi nói. Cô ấy chống hai tay vào hông, vẻ mặt ra vẻ thật sự hết cách.

"Nếu hoa hồng đã bị đánh tan... thì theo như giao kèo, tôi xin thua. (Kẻ Hủy Diệt Cocao) giải tán."

"...Mio-senpai."

Yuino Arashi mỉm cười nhìn đàn chị. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi... Thật sự tốt quá rồi...

"Nhưng mà, chuyện nào ra chuyện đó."

Đàn chị Ishidou Mio trừng mắt nhìn tôi.

"Cậu... vừa nãy lúc đánh bay bông hồng, nắm đấm có chạm vào ngực tôi đúng không?"

"À, cái gì?"

Tôi điên cuồng lắc đầu.

"Tôi... tôi không có chạm đâu! Phải nói là, căn bản không lớn đến mức tôi có thể chạm vào được đâu——"

Khi tôi nhận ra mình đã lỡ lời, thì đã là sau khi nhìn thấy vẻ mặt của đàn chị tựa như La Sát.

"Cái gì mà không lớn đến mức...?"

"Ái chà, ừm ừm..."

Tôi có thể rút lại lời nói lỡ mồm vừa rồi không nhỉ?

Không được sao? Ra thế à?

"Tôi không lớn đến mức có thể cho cậu chạm vào, xin lỗi nhé! Đồ khốn này!"

"Ááá—!"

Cú móc hiểm hóc của đàn chị đánh trúng cằm tôi, tôi xoay vài vòng rồi bay thẳng ra ngoài.

"Hừ, cái đồ heo mê gái nhà cậu."

"Á, ái... Hộc, hộc, hộc..."

Tôi đổ vật xuống nền xi măng trên sân thượng, nở một nụ cười thảm hại.

"Chị Ishidou!" Yuino Arashi lên tiếng. "Chúng ta đã phân định thắng thua rồi, giờ thì mau xuống dưới ngăn chặn cuộc hỗn loạn đi... kẻo lại có thêm những tổn thất vô ích."

"Ừm... đúng vậy." Chị Ishidou gật đầu.

Ba chúng tôi rời khỏi sân thượng, tiến xuống các tầng dưới.

Tầng bốn—

"Ôi, ôi trời ơi..."

Nơi đây đã hoàn toàn biến thành một chiến trường đẫm máu.

"Ora! Chết hết đi lũ con gái ngu xuẩn các ngươi!"

"Giết sạch mấy đứa không ai thèm ngó ngàng tới đi!"

"U oa oa!"

"Hự!"

— Một trận hỗn chiến kinh hoàng.

Cuộc đại hỗn chiến trước mắt cứ như một cơn bão tố. Có lẽ vì không còn thủ lĩnh của hai phe ở đây, nên tầng bốn trông chẳng khác gì một trận đồ sát đẫm máu. Khắp hành lang là thành viên của cả "Cocoa Kẻ Hủy Diệt" và "Khí Phách Thiếu Nữ", ai nấy đều gào thét, lao đầu vào trận chiến. Ánh mắt của họ trông chẳng hề bình thường chút nào.

Chị Ishidou tiến một bước về phía trước.

"Mọi người!"

Chị gọi các thành viên của "Cocoa Kẻ Hủy Diệt". Trận chiến lập tức ngừng lại trong chớp mắt. Ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía chị Ishidou.

Chị đặt tay lên ngực trái. "Như các em đã thấy... Bông hồng đỏ đã bị đánh tan rồi..."

Các thành viên của "Cocoa Kẻ Hủy Diệt" đồng loạt hít vào một hơi.

"Cuộc chiến này chúng ta đã thua. Các em, ngoan ngoãn đầu hàng đi." Chị Ishidou đau đớn nói.

Hành lang chìm vào im lặng.

Cứ thế, cuộc chiến kéo dài cuối cùng cũng kết thúc. Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy—

"...Chưa đâu, chúng ta vẫn chưa thua."

Người lên tiếng là Uchiwara. "Trái tim của tôi vẫn chưa bị đánh bại! Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu!"

Hắn điên cuồng gào thét, vung thanh đại kiếm.

"Cái gì... Hèn, hèn hạ! Tên béo ú kia!"

"Đúng đấy! Chẳng phải đã quy định là ai bị đánh tan hoa hồng trước thì coi như thua sao?"

"Cái lũ không ai thèm yêu lại còn không biết tuân thủ quy tắc tối thiểu à?"

Các thành viên của "Khí Phách Thiếu Nữ" lên tiếng chỉ trích, mà lời họ nói cũng chẳng sai chút nào.

Các thành viên của "Cocoa Kẻ Hủy Diệt" trung thành với Uchiwara lại tiếp tục lao vào chiến đấu. Đã đến nước này thì các thành viên còn lại của "Khí Phách Thiếu Nữ" cũng không thể không phản công. Thế là, hành lang lại một lần nữa biến thành địa ngục A Tì.

"Này, tôi bảo các em!" Chị Ishidou hoảng hốt kêu lên. "Tôi đã nói là chúng ta thua rồi mà! Mau dừng chiến đấu lại!"

Nhưng, không một ai nghe lời chị Ishidou.

Cả hai thủ lĩnh của hai phe hoàn toàn bó tay. Dù là chị Ishidou hay Yuino Arashi, đều không thể ngăn chặn cuộc chiến này nữa.

Trận chiến càng lúc càng khốc liệt. Từng học sinh một ngã xuống.

Nếu cứ tiếp tục thế này, phe "Khí Phách Thiếu Nữ" e rằng sẽ phải chiến đấu đến người cuối cùng mới chịu dừng.

Trước khi một kết cục hủy diệt như vậy xảy ra, tôi phải nghĩ ra cách gì đó mới được...

Lúc này, tôi chợt thấy Uchiwara, hắn vẫn đang vung vẩy đại kiếm như một con quỷ. Hắn chính là kẻ đã gây ra toàn bộ cuộc hỗn loạn này.

Uchiwara, vì căm ghét Valentine, đã cầu xin chị Ishidou hủy diệt ngày lễ này. Chính vì thế, mới sinh ra hai tổ chức "Cocoa Kẻ Hủy Diệt" và "Khí Phách Thiếu Nữ", rồi xảy ra cuộc tranh chấp cuốn theo cả trường.

Đúng rồi. Tôi đã nghĩ sai rồi.

Để kết thúc cuộc chiến này, không phải là ngăn cản chị Ishidou—mà là phải nghĩ cách xử lý tận gốc vấn đề, tức là Uchiwara.

*Khoan... nhưng phải làm thế nào đây...*

Nghĩ đi. Nghĩ đi, Sado Tarou.

"A..." Tôi nghĩ ra rồi—một cách.

"Ưm, ừm, nhưng mà... cái đó..." Tôi mím môi, hơi do dự.

Chắc chắn đây không phải là một cách hay ho gì.

Nhưng, đó là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này.

Và... nói thật, tôi cực kỳ không muốn thực hiện cái cách này. Thật sự rất, rất không muốn.

"Tô, tôi không muốn làm đâu..."

Nói thật, tôi ghét đến mức muốn ôm đầu ngồi xổm xuống đất mà gào thét.

Nhưng... nếu không làm gì cả, thì sao nhỉ, chắc chắn tôi sẽ không thể ngủ ngon được.

"Thôi được rồi..." Tôi thở dài thườn thượt, lẩm bẩm—

"Tarou?"

"Heo Tarou?"

Tôi rời khỏi Yuino Arashi và chị Ishidou, chạy hết sức mình về phía cầu thang. Tôi lao xuống cầu thang bằng tất cả sức lực.

Mục tiêu của tôi là phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2.

Sau khi vội vã chuẩn bị xong, tôi lại quay trở lại khu nhà số 1.

Tôi đứng ở bậc thang nối từ tầng ba lên tầng bốn, nhìn xuống cảnh tượng ở tầng bốn. Số học sinh ngã la liệt trên hành lang đã nhiều hơn.

Uchiwara... Hắn vẫn còn ở đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, hai vị thủ lĩnh của hai tổ chức đứng cách đó một quãng, chỉ dõi theo trận chiến đang diễn ra. Cả hai trông vẫn rất căng thẳng, hơi thở có vẻ gấp gáp.

Cơ hội chỉ có bây giờ thôi.

Nhưng mà... rốt cuộc thì tại sao tôi phải làm đến mức này chứ...

Không được, nếu lơ là thì có khi tôi sẽ khóc mất.

"...Cố lên, Sado Tarou." Tôi khẽ lẩm nhẩm, lấy hết dũng khí tiến về phía trước.

— Các thành viên của hai tổ chức đang đối địch nhau bỗng nhận ra sự hiện diện của tôi.

Một người hoàn toàn khác với không khí tại hiện trường xuất hiện, ai nấy đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Lúc này, chỉ có chị Ishidou và Yuino Arashi là lộ vẻ kinh ngạc.

"Kìa, kìa là... Heo Tarou..."

"Tạ, tại sao, lại hóa trang thành..."

Tôi nghe thấy những gì chị Ishidou và Yuino Arashi nói.

Và tôi cũng nghe thấy những gì các thành viên của hai tổ chức đang bàn tán.

"Cô ấy—là ai vậy?"

"Tôi chưa từng thấy cô ấy... Dễ thương ghê..."

"Thật đấy... dáng người cao ráo, trông như người mẫu ấy..."

"Chết tiệt, tôi thích cô ấy cực kỳ luôn."

"Cô gái đẹp quá..."

Tôi cố gắng hết sức che giấu sự ngượng ngùng của mình, tiếp tục bước đi.

Đúng vậy, lúc này tôi—đang trong bộ dạng giả gái.

Tôi đã trở lại phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2, tự mình hóa trang thành con gái. Mặc dù trang điểm không được thuận lợi cho lắm, nhưng nói chung cũng tàm tạm, ít nhất là trông không quá kỳ cục.

Tuyệt đối không phải là tôi có hứng thú với việc giả gái đâu nhé, tuyệt đối không phải. Chỉ là cách tôi nghĩ ra cần phải làm như vậy thôi. Dù thế nào đi nữa, nó thực sự rất cần thiết.

Tôi cắn chặt môi, tiếp tục bước tới rồi dừng lại trước mặt Uchiwara.

"A...?" Uchiwara há hốc miệng nhìn tôi.

Mặt tôi vì giả gái mà đỏ bừng vì ngượng. Nhưng, trong tình cảnh này thì trông lại vừa vặn.

"A, ừm, ừm..." Tôi cố gắng giả giọng nữ nhất có thể. "Anh là... Uchiwara-kun phải không?"

"Vâng, tôi là..." Giọng Uchiwara nghe có vẻ căng thẳng.

"Ừm, ừm..." Tôi lấy thứ trong túi ra, đưa cho Uchiwara.

Đó là một hộp sô cô la hình trái tim được gói rất đẹp.

"Cái, cái, cái này là..." Uchiwara nhìn chằm chằm vào hộp sô cô la trên tay.

"Chẳng, chẳng lẽ, hộp sô cô la này...?"

Tôi im lặng gật đầu.

"Ta—à không, tôi, tôi hy vọng Uchiwara-kun có thể nhận lấy... thực sự rất mong anh nhận lấy..."

Nói xong, tôi khẽ mỉm cười.

Thấy nụ cười của tôi, toàn thân Uchiwara cứng đờ, hơi thở như ngừng lại. Mặt hắn—càng lúc càng đỏ.

"Coong" một tiếng, thanh đại kiếm của Uchiwara rơi xuống sàn hành lang.

Rồi—

"Valentine..." Uchiwara ngây người nhìn về phía xa xăm.

"Valentine... thật ra cũng không tệ chút nào..." Hắn lẩm bẩm.

Nhưng các thành viên của "Cocoa Kẻ Hủy Diệt" thì lại cực kỳ tức giận.

"—Không, không phải vậy đâu, Uchiwara-sama!"

"Đúng, đúng vậy! Đến nước này rồi sao anh lại đột nhiên nói thế!"

"Chỉ vì nhận được sô cô la từ một cô gái mà đã nói Valentine không tệ—dễ dàng thay đổi ý định như vậy, anh không thấy xấu hổ sao?"

"Hơn nữa, lại còn là sô cô la do một cô gái siêu xinh đẹp tặng nữa chứ..."

"Tôi không ghen tị... tôi không ghen tị... Tôi không thể nói được câu đó, tôi thật sự muốn giết chết bản thân mình quá..."

"Khỉ, khỉ thật! Tô, tôi... nói thật, tôi thèm sô cô la quá..."

"Đúng vậy... Tôi đâu phải sinh ra đã muốn mình không được ai yêu thương đâu..."

"Ô, ô ô, ô ô oa! Ô ô ô!"

Tiếng khóc thương đau buồn vang khắp hành lang.

Thấy bộ dạng của những chàng trai này, các thành viên của "Khí Phách Thiếu Nữ" thì lại nhìn nhau với vẻ mặt bất lực.

"Thật là... lẽ ra nói thật ngay từ đầu có phải hơn không."

"Đúng đấy chứ—Thôi được, cái này tặng cậu. Nhưng mà, là sô cô la xã giao thôi đấy."

"Của tôi cũng cho cậu nè. Ban đầu còn lo không biết có bị các cậu vứt đi không, nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều hộp dự phòng ở nhà rồi đấy."

"Đúng vậy đúng vậy, còn thừa cũng phí, cho các cậu hết đi."

"Tôi... ừm, đây là sô cô la 'chân ái'..."

"Cái gì! Tôi nói cậu này, trong số thành viên của 'Cocoa Kẻ Hủy Diệt', vậy mà lại có người cậu thực sự thích sao?"

"Thự, thực ra, tôi cũng có..."

Các nữ thành viên của "Khí Phách Thiếu Nữ" tiến đến gần các nam thành viên của "Cocoa Kẻ Hủy Diệt", tặng sô cô la xã giao hoặc sô cô la "chân ái", các chàng trai thì nhận lấy với vẻ mặt cảm kích.

Uchiwara vẫn giữ vẻ mặt ngây ngốc, nhìn chị Ishidou.

"...Chị Ishidou."

"Gì, gì vậy?"

"Cái nguyện vọng tôi nhờ chị hủy diệt Valentine... chuyện này, tôi muốn hủy bỏ."

"...Hả?"

"Valentine là một ngày lễ rất vui vẻ nhỉ, ừm." Uchiwara trở lại với vẻ mặt hiền lành như trước.

"...À à, vậy à." Chị Ishidou lộ vẻ mặt kinh ngạc. "Vậy thì... thật tốt quá nhỉ..."

Cứ thế—

Cuộc tranh chấp lớn cuốn theo cả trường trung học Sakura Mori cuối cùng cũng kết thúc.

"Hự a a a—!"

Vừa về đến phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2, tôi lập tức giật phăng bộ tóc giả trên đầu.

Sau đó là siêu tốc thay đồ.

Và tốc độ ánh sáng tẩy trang.

"Hộc, hộc, hộc..."

Trở lại bộ dạng con trai, tôi thở dốc, hai vai phập phồng.

"A a, chết tiệt... Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ giả gái nữa, tuyệt đối không."

Mà nói đi cũng phải nói lại, dạo này tần suất giả gái có vẻ hơi cao thì phải? Cứ thế này có vẻ hơi nguy hiểm rồi.

"Trước khi cái nhân cách quý tộc kia xuất hiện, tôi nhất định không được giả gái nữa..." Tôi lẩm bẩm một mình.

Dù sao thì, cách tôi nghĩ ra cuối cùng cũng thành công tốt đẹp.

Vì chỉ có Uchihara là người duy nhất không nhận được sô cô la trong ngày Valentine nên cậu ta bắt đầu căm ghét ngày này. Nhưng giờ đây, khi đã có sô cô la ‘chính chủ’ từ ban trưởng đưa, mọi hận thù của cậu ta với Valentine đã tan biến hết. Tôi nghĩ, nếu mọi chuyện đã êm xuôi thế này, chắc cậu ta sẽ chịu hủy bỏ ý định "phá hủy" ngày lễ tình nhân thôi.

“Thật sự là thuận lợi hơn mình tưởng nhiều… Thật đấy…”

À mà, viên sô cô la hình trái tim mà tôi đưa cho Uchihara ấy, thật ra là của ban trưởng, vốn định tặng cho đàn chị Ishidou. May mà tôi không vứt đi.

“Thế nhưng…”

Tôi thở phào một tiếng thật dài.

“Thế là trường học có thể trở lại yên bình rồi…”

Nghĩ đến đây, tôi thấy vui sướng khôn tả.

Đúng lúc đó…

“…Tarou.”

Có tiếng ai đó gọi tôi từ phía sau.

Tôi quay đầu lại, là Yuino Arashi. Không biết cô ấy đã thay đồ ở đâu, nhưng lúc này trên người cô ấy không còn là bộ chiến phục của "Khí phách thiếu nữ" nữa, mà là bộ đồng phục học sinh bình thường.

“Yuino…”

Yuino bước vào phòng câu lạc bộ, đứng đối diện tôi.

“Cậu vất vả rồi, Tarou.”

Yuino khúc khích cười.

“Đừng… đừng cười nữa mà.”

Tôi quay mặt đi lẩm bẩm. Dễ hiểu thôi, Yuino cười vì chuyện gì.

“Tôi cũng chẳng muốn giả gái đâu… Nhưng mà, biết sao được. Tôi chỉ nghĩ ra được mỗi cách đó thôi mà.”

“Thế nhưng, Tarou giả gái vẫn cứ đẹp y như vậy đó chứ.”

“…Được khen như thế này, tôi chẳng thấy vui chút nào đâu.”

Tôi bất mãn nói. Hôm nay đúng là một ngày hỗn loạn hết sức… Nghĩ đến đây, tôi lại thấy buồn rười rượi.

“Thế nhưng… cậu thật sự rất giỏi đấy.”

Yuino lẩm bẩm.

“Vì người khác… vì mọi người ngoài bản thân mình mà có thể cố gắng đến vậy. Dù rõ ràng rất ghét giả gái, nhưng vẫn vì mọi người mà nỗ lực… Tôi thật sự thấy cậu đáng nể và rất ngầu đó.”

“Cái này, thật sự là cảm ơn cậu…”

Tôi ngượng nghịu đáp lời. Bị khen thẳng thừng như vậy, tôi thấy ngại quá chừng. Tôi đâu phải người vĩ đại đến thế.

“Tarou tuyệt vời như vậy, tôi phải tặng cậu một món quà.”

Yuino có chút nửa đùa nửa thật nói:

“—Cái này, tặng cậu.”

Yuino đưa hai tay về phía tôi.

Trên tay cô ấy.

Là một hộp vuông được gói rất đẹp.

“Ơ…?”

Tôi mở to mắt nhìn Yuino.

“Đây là…”

“Đương… đương nhiên là sô cô la rồi.”

Tai Yuino đỏ bừng lên.

“Vì… hôm nay là Valentine mà…”

“À, đúng rồi, phải ha…”

Bản thân tôi cũng thấy phản ứng này thật ngốc nghếch.

Sô cô la…

Sô cô la ngày Valentine…

Nghĩ đến đây — tôi bỗng nhiên thấy ngượng ngùng quá đỗi.

“Thật, thật sự, thật sự cảm ơn cậu…”

“À, ừm.”

Tôi hơi cứng nhắc nhận lấy sô cô la của Yuino. Rất cẩn thận, không để chạm vào ngón tay cô ấy.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào hộp sô cô la Yuino tặng.

Cứ thấy… vui lạ lùng. Đến cả bản thân tôi cũng giật mình.

“…Tarou.”

“Hửm? Chuyện gì?”

“Tớ… hôm nay có một chuyện nhất định phải nói với cậu…”

“À?”

Có một chuyện nhất định phải nói với tôi.

Đó rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Tôi chăm chú nhìn Yuino. Yuino không nhìn tôi, đầu cô ấy cúi thấp.

“Tớ đã quyết định từ lâu rồi, muốn gửi gắm tấm lòng của mình cùng với sô cô la này cho cậu.”

Lúc này tôi mới để ý. Đầu gối Yuino đang khẽ run rẩy.

Yuino…?

Dù không biết tại sao, nhưng tim tôi đập rất nhanh. Tôi có chút sợ hãi cúi nhìn Yuino.

Yuino ngẩng đầu lên. Cô ấy trông như sắp khóc. Mắt Yuino hoe đỏ nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống, ánh mắt cô ấy tràn đầy quyết tâm và dũng khí, rất nghiêm túc nhìn tôi.

“Tớ, tớ…”

—Yuino nói.

“Tớ… tớ thích Tarou…”

Hơi thở tôi như ngừng lại.

Có lẽ, cả nhịp tim cũng dừng luôn rồi.

Vừa, vừa rồi… Yuino nói gì vậy?

Đầu óc tôi hỗn loạn, cúi nhìn Yuino.

Đúng lúc đó—

Tôi nghe thấy tiếng ai đó thở dốc từ phía cửa phòng câu lạc bộ.

Tôi và Yuino kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa.

Người đứng đó là…

“À, ừm ừm…”

Là đàn chị Ishidou Mio.

“Tôi, tôi vốn định đến để khen thưởng chú Heo Tarou đã ngăn cản thằng mập nên mới đến đây… mà…”

Đàn chị trông có vẻ luống cuống, vẻ mặt rụt rè.

“Tôi không có ý định nghe lén đâu… ừm ừm…”

Tôi và Yuino không nói được lời nào. Đàn chị Ishidou quay lưng lại với chúng tôi—

Và lao đi như bay khỏi phòng câu lạc bộ.

Tiếng bước chân của đàn chị ngày càng xa, cứ vang vọng mãi trong bộ não trống rỗng của tôi.