MM!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 819

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 34

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 5048

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 50

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 101

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6165

Tập 06 - Năm mới không vui vẻ

Một tháng Một.

Khỏi phải nói, hôm nay chính là mùng Một Tết.

Tôi ngủ nướng đến gần trưa mới rời giường, ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng mình rồi xuống lầu. Tôi thò đầu vào nhìn phòng khách. Chị Hai và mẹ đã ngồi sẵn ở đó.

“Ôi chao…”

Tôi không kìm được mà buột miệng. Cả hai người đều vận kimono. Chị Hai mặc bộ màu đỏ rực, mẹ tôi thì khoác lên mình bộ màu hồng đào nhạt. Cả hai bộ kimono đều vô cùng lộng lẫy.

Vừa nhìn thấy tôi bước vào phòng khách.

“Tarou! Chúc mừng năm mới!”

“Tarou, cung chúc tân xuân!”

“Úi chà!”

Như mọi khi, cả hai lao đến ôm chầm lấy tôi, mà lại còn ôm chặt cứng nữa chứ.

“Để chị hỏi nè Tarou! Em thấy chị mặc kimono thế nào? Có đáng yêu đến mức khiến em ‘có ý’ không? Ái chà, ghét quá đi mất, người ta hiếm hoi lắm mới diện kimono mà đã sắp bị Tarou ‘quái vật tình yêu’ lột sạch rồi~ Thôi được, không sao hết!”

“Ai mà ‘có ý’ chứ? Với lại, ai muốn lột chứ! Này, này, đừng có tùy tiện kéo tay tôi vào trong tay áo chị chứ!”

“Tarou làm gì có hứng thú với mấy bộ kimono kiểu trẻ con đó, đúng không nào! Trông cứ như đồ mặc đi dự lễ Shichi-Go-San ấy! Kimono phải do những phụ nữ trưởng thành xinh đẹp khoác lên mình thì mới thể hiện hết được vẻ đẹp của nó! Biểu tượng gợi cảm của Tarou chắc cũng đạt đến đỉnh điểm rồi nhỉ, chúng ta làm ngay bây giờ đi. Lại đây, lại đây, mau lại đây nào!” (Ghi chú của người biên tập: Shichi-Go-San là lễ hội ở Nhật Bản dành cho trẻ em ba, năm và bảy tuổi, thường diễn ra vào ngày 15 tháng 11.)

“Hai người nói cái gì ngu xuẩn vậy? Xin hai người đó, dù là năm mới thì cũng làm ơn biết tự trọng một chút đi chứ!”

Tôi giận dữ quát lên, kéo hai người họ ra. Thật là hết nói nổi.

Tuy nhiên, dù sao thì…

Tôi hắng giọng.

“Chị Hai, mẹ, chúc mừng năm mới. Năm nay cũng xin hai người chiếu cố nhiều –”

“Chị cũng xin em chiếu cố nhiều nhé, Tarou! Không chỉ năm nay đâu, mà đến khi chết, chúng ta cũng sẽ là vợ chồng, xin em chiếu cố nhiều nhé.”

“Chúc mừng năm mới! Năm nay mẹ cũng sẽ chỉ yêu một mình Tarou thôi, năm nay nhất định phải đi đăng ký kết hôn đấy, nhất định phải đấy!”

“Tôi đã bảo đừng ôm nữa màaaa!”

Tết nhất nhà Sado, cảm giác cũng chẳng khác gì ngày thường là bao, tha cho tôi đi mà.

Trên bàn đã bày đầy ắp các món ăn ngày Tết. Mâm cỗ bốn tầng, mỗi tầng đều đầy ắp món ngon.

“Oa, hoành tráng quá… Làm mấy món này chắc vất vả lắm nhỉ?”

Tôi ngồi xuống hỏi. Chị Hai và mẹ tự mãn cười nói:

“He he, mấy món cỗ Tết này nè, là chị với mẹ đã bắt đầu làm cật lực từ hai ngày trước đó nha.”

“Đúng vậy. Toàn bộ đều chan chứa tình yêu mẹ dành cho Tarou đó.”

“Vậy à…”

Không ngờ trong lúc tôi không hay biết, hai người họ lại làm nhiều việc đến vậy, tự nhiên thấy hơi áy náy một chút.

“He he.”

“He he.”

Mẹ và chị Hai mỗi người ngồi một bên trái và phải của tôi.

“…Này, ngồi thế này kỳ cục quá đó, sao lại phải ba người ngồi sát cạnh nhau thế này? Hai người ai đó ra ngồi đối diện đi chứ. Với lại, đừng có khoác tay tôi, như thế tôi không cầm đũa được.”

“Ôi chao, Tarou, năm mới thì đừng có nghiêm túc vậy chứ.”

“Đúng đó Tarou, chúng ta cùng nhau quây quần ăn cỗ Tết đi mà.”

“Thật là…”

Tôi thở dài thườn thượt.

Mẹ ngồi bên trái nhìn tôi.

“Tarou, con có biết không? Các món cỗ Tết đều có ý nghĩa riêng đó.”

Mẹ vừa nói vừa nhìn vào các món ăn trong hộp.

“Tôm tượng trưng cho trường thọ, trứng cá trích tượng trưng cho con đàn cháu đống…”

“Còn nữa, bánh khoai môn nghiền hạt dẻ thì tượng trưng cho tài lộc đó.”

Chị Hai cười nói.

“Vậy à, ra là thế.”

Tôi hoàn toàn không biết gì cả. Chị Hai dùng đũa gắp một củ khoai môn nhỏ, tôi cứ nghĩ chị ấy sẽ ăn –

“Nào, Tarou, há miệng ra.”

Củ khoai môn kẹp trên đũa đưa đến miệng tôi.

“Phụt! Cậu, cái gì mà há miệng chứ! Đồ ngốc!”

“Ôi chao, Tarou, đây cũng là vì năm mới mà.”

“Cái này chẳng liên quan gì đến năm mới cả, tôi tuyệt đối sẽ không há miệng, tuyệt đối không!”

Nói xong, tôi giận dỗi quay mặt đi. Kết quả, chị Hai với vẻ mặt đau khổ nói:

“Sao có thể như vậy chứ… Người ta khó khăn lắm mới cố gắng làm mà. Đã mất công sức làm từ hai ngày trước rồi. Tarou thì chẳng giúp gì cả, chỉ biết ngẩn người ra thôi, người ta vì Tarou mà đã cố gắng hết sức… đã liều mạng làm…”

“Ưm…”

Cái từ “liều mạng” thì đúng là hơi quá đáng, nhưng đúng là chị Hai đã chạm đúng vào chỗ yếu của tôi. Chết tiệt, chị Hai, chị cũng quá bỉ ổi rồi đó.

Thấy biểu cảm của tôi thay đổi, chị Hai lập tức hành động.

“Tốt, Tarou, há miệng ra.”

“Ư, ừm…”

Không còn cách nào khác. Chỉ hôm nay thôi, chỉ hôm nay thôi nhé.

Tôi cắn một miếng khoai môn nhỏ, không ngừng nhai.

“Ô, ô ồ…”

Chị Hai rên rỉ với vẻ mặt như sắp tan chảy.

“Á, á á. Cứ như là, hạnh phúc quá đi mất… Sẽ, sẽ nghiện mất thôi…”

“Được rồi, Tarou, ăn khoai môn đi. Há miệng ra.”

Lần này đến lượt mẹ.

“Ngay, ngay cả mẹ cũng vậy sao? Con không muốn đâu mà – Thôi được rồi, con biết rồi mà. Đừng khóc nữa!”

Tôi lại cắn thêm một miếng khoai môn nữa.

“Ư ô ừm ừm… À, à à, cả người con như bị bao phủ bởi một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ… Cứ như sắp rụng trứng đến nơi rồi…”

Mẹ phấn khích lẩm bẩm nói:

“Tarou, thêm một cái nữa đi! Nào, khoai môn đây, há miệng ra.”

“Tarou, để chị trải nghiệm cảm giác hạnh phúc đó thêm lần nữa đi… Nào, là khoai môn đó, há miệng ra!”

“Con không ăn nữa đâu! Sao từ nãy đến giờ cứ toàn ăn khoai môn vậy chứ!”

“Khoai môn trong cỗ Tết tượng trưng cho con cái đó! Nên con cứ ăn nhiều khoai môn vào, rồi cùng chị Hai sinh thật nhiều, thật nhiều con nhé!”

“Không phải đâu, Shizuka! Là mẹ mới là người sẽ sinh thật nhiều con với Tarou chứ! Con trẻ con như con, làm sao mà sinh con hay nuôi con được chứ!”

“Bà đã quá tuổi sinh nở rồi đó, bà già!”

“Quá, quá thất lễ! Tôi vẫn còn sinh nở tốt chán! Shizuka, con mau xin lỗi tất cả những phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi trên thế giới đi – Mau xin lỗi ngay đi, đồ chết tiệt!”

“Này, này, đừng có dùng đũa làm kiếm như thế chứ! Nguy hiểm mà lại còn xấu xí nữa!”

Tôi vội vàng can ngăn, ít nhất là vào dịp năm mới thì cũng làm ơn đối xử tốt với nhau một chút đi chứ!

Sau khi ăn xong cỗ Tết, chị Hai và mẹ đề nghị cùng chơi mấy trò chơi ngày Tết. Đầu tiên là trò *Shoumen-fuku*.

*Shoumen-fuku* là trò chơi mà bạn phải nhắm mắt lại, ghép các bộ phận bằng giấy của mắt và mũi lại với nhau. Chỉ cần hoàn thành một khuôn mặt là được.

Chị Hai đặt các dụng cụ chơi *Shoumen-fuku* xuống sàn phòng khách.

“Nào, bắt đầu thôi! Chúng ta cùng ghép *Shoumen-fuku* của Tarou nào!”

“À…?”

*Shoumen-fuku* của Tarou?

Tôi ngạc nhiên nghĩ thầm, rồi nhìn những dụng cụ *Shoumen-fuku* trên sàn nhà.

“Oa!”

Đặt trên sàn là – khuôn mặt của tôi.

“Cái, cái gì đây? Sao mặt tôi lại biến thành *Shoumen-fuku*…”

“Chị dùng ảnh của Tarou đó.”

“Chị bị điên à?”

“Thôi được rồi, mau chơi đi nào.”

Chị Hai quỳ xuống sàn, bịt mắt lại.

“Chỉ cần có tình yêu dành cho Tarou, tự nhiên sẽ có thể ghép các bộ phận một cách trôi chảy, ghép ra khuôn mặt của Tarou đó~ Chị có thể ghép rất đẹp trai đó!”

Đôi tay của chị Hai di chuyển rất nhanh trên tấm nền có đường viền khuôn mặt.

Rồi sau đó.

“Xong rồi!”

Chị Hai vui vẻ nói, rồi tháo miếng vải bịt mắt ra.

“Tuyệt vời! Hoàn hảo quá! Đây là Tarou hoàn hảo!”

Đúng là các bộ phận ngũ quan được sắp xếp vô cùng hoàn hảo. Đôi mắt hai mí sắc nét, tròng mắt xanh biếc rực rỡ, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, và bộ râu quai nón đẹp trai…

“Kẻ này là ai vậy?”

Tôi không kìm được mà hét lên.

“Đương nhiên là Tarou em rồi!”

“Giống tôi chỗ nào chứ! Rõ ràng đây là khuôn mặt của người phương Tây mà! Hơn nữa, tôi còn từng nhìn thấy khuôn mặt này rồi mà! Đó chính là người đó đó, ngôi sao điện ảnh người Mỹ rất nổi tiếng ở Nhật Bản mà!”

Rốt cuộc là đã đổi mảnh ghép lúc nào vậy? Cái tài nghệ thần tốc đến mức không thể nhìn thấy được này là sao chứ.

“Không phải đâu, đây chính là khuôn mặt của Tarou đó. Đối với chị mà nói, Tarou trông cũng đẹp trai như người này vậy mà.”

Chị Hai vừa nói xong –

“Shizuka…”

Mẹ dùng giọng trầm thấp nói. Bà khoanh tay, cúi đầu nhìn chị Hai.

“Mẹ cuối cùng cũng biết, tình yêu con dành cho Tarou chỉ có thế này thôi mà.”

“Hả?”

“Con đổi mặt Tarou thành mặt của ngôi sao nước ngoài, rồi nói Tarou đẹp trai như người này. Nhưng mà!”

Mẹ dùng ngón trỏ chỉ vào chị Hai, lớn tiếng nói:

“Ngược lại mà nói, trong tiềm thức của con chính là cảm thấy khuôn mặt của ngôi sao này đẹp trai hơn Tarou, đúng không!”

“Cái gì –”

Vẻ mặt của chị Hai tỏ ra vô cùng hoảng loạn.

“Không, không không không, không phải đâu! Không hề có chuyện đó!”

“Không, chính là như thế đó! À à, sao con lại tàn nhẫn như vậy chứ! Mẹ thì khác con, mẹ thấy Tarou hiện tại là đẹp trai nhất thế giới! Cho nên, mẹ sẽ không lấy mặt của ngôi sao để đùa *Shoumen-fuku* đâu!”

Không, nhìn kiểu gì thì ngôi sao kia cũng đẹp trai hơn tôi mà…

Chị Hai quay người nhìn tôi.

“Không, không phải đâu Tarou! À à, Tarou, đừng có lộ ra vẻ mặt đó mà… Đừng có lộ ra vẻ mặt bị vị hôn thê yêu quý phản bội đó mà…”

“Ờ ờ, tôi căn bản là không hề lộ ra vẻ mặt đó mà…”

“Được, được rồi, xin lỗi Tarou! Em đẹp trai hơn cái tên ngôi sao đáng ghét kia cả triệu lần đó! Ramen, Tsukemen, Tarou là đẹp MAN!”

Chị Hai lao vào vòng tay tôi.

“Này, này, dừng lại! Buông tôi ra!”

“Em không buông đâu! Cho đến khi anh tha thứ cho em, em tuyệt đối sẽ không buông tay!”

“Không có tha thứ hay không tha thứ gì cả, tôi đâu có giận! Tôi đâu có tự luyến đến mức đó!”

Chị Hai cứ nhất quyết không chịu buông tôi ra, tôi đành phải xoay tròn liên tục, muốn dùng lực ly tâm để hất chị ấy ra.

“Phù… Tiếp theo, đến lượt mẹ.”

Mẹ nhẹ nhàng nói xong, rồi quỳ xuống trước bộ dụng cụ *Shoumen-fuku*. Bà bịt mắt lại, cầm lấy các mảnh ghép được làm từ ảnh của tôi.

“Mẹ sẽ dùng sức mạnh của tình yêu, hoàn hảo tái hiện khuôn mặt của Tarou đẹp trai nhất thế giới.”

Mẹ đặt các bộ phận như mắt và mũi vào trong đường viền khuôn mặt.

Một lúc sau…

"Phù... xong rồi."

Mẹ tôi gỡ tấm vải bịt mắt ra.

Tôi và chị Shizuka cúi người xem mặt Fukumaru đã hoàn thành.

Biểu cảm của tôi hơi kỳ cục, còn chị Shizuka thì "hừ" một tiếng tỏ thái độ chế nhạo.

"Cái gì... đây... đây là..."

Mẹ tôi ngơ ngác nhìn.

Mặt Fukumaru được ghép loạn xị ngậu.

Mắt trái nằm bên má, mắt phải ở trên trán. Chiếc mũi bị lệch, đôi môi thì dán vào đường viền.

"Thì ra là vậy..."

Chị Shizuka nở nụ cười hơi độc địa.

"Hóa ra mẹ nghĩ Tarou trông như thế này à... Nhìn chẳng khác gì quái vật dị hợm."

"Không, không phải-"

"Tarou, mẹ thật tệ. Lại biến khuôn mặt đẹp trai của em thành thứ kỳ quặc thế này. Cái trên trán kia là mắt à? Mắt thứ ba đấy hả?"

Chị Shizuka khoác tay tôi, nhìn mẹ với ánh mắt đầy mỉa mai.

"Ơ ơ, em nghĩ đây chỉ là sơ suất khi ghép thôi mà..."

"Không không không, không phải vậy. Nếu thực sự có tình yêu thì dù bịt mắt vẫn có thể ghép hoàn hảo khuôn mặt em trai. Bằng con mắt trái tim - à không, con mắt tử cung."

"Con mắt tử cung là cái gì thế...?"

"Nếu không làm được thì chứng tỏ người này không thực lòng yêu em, chỉ giỏi nói mồm thôi."

"Shizuka..."

Người mẹ tỏa ra khí thế chiến đấu.

"Con... nếu con còn dám nói thêm... ta sẽ biến mặt con thành giống cái mặt Fukumaru này..."

"Ôi trời, dùng bạo lực là hạ sách đấy. Kẻ thua cuộc như mẹ thật đáng thương... Được, con nhận lời thách đấu."

"Dừng lại, hai người dừng lại ngay! Không được đánh nhau! Không được đánh nhau!"

Tôi hoảng hốt chen vào giữa hai người.

"Đây là dịp năm mới hiếm có, chúng ta nên vui vẻ hòa thuận chứ! Được rồi, đừng chơi mặt Fukumaru nữa, chơi trò khác đi!"

"Nếu Tarou đã nói vậy..."

"Ừ, cũng phải..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ họ đã nghe lời tôi.

"--Vậy tiếp theo chơi bài đi."

Mẹ tôi đề xuất.

"À đúng rồi. Dùng bộ bài đó..."

"Ừm, chính là bộ bài đó."

Bộ bài nào? Bộ bài gì thế?

Mẹ tôi lấy ra từ đâu đó một xấp bài xếp dưới sàn.

"Đây là bộ bài mà mẹ con mình cùng làm đấy!"

"Đúng vậy. Tarou sẽ đọc to lên nhé."

Tôi nhìn xuống những lá bài xếp dưới sàn.

"Uwaaaa!"

Trên mỗi lá bài - đều là ảnh của tôi.

Tôi mặc đồng phục, tôi đánh răng, tôi vừa tắm xong, tôi ăn cơm, tôi ngủ, tôi xem TV, tôi đọc manga...

"Cái gì đây? Sao ảnh em lại thành bài vậy?"

"Bởi vì đây là bài Tarou mà!"

"Bài Tarou?"

Ngoài mặt Fukumaru Tarou, còn có cả bài Tarou nữa sao?

"Đây là bộ bài mẹ con mình đã làm vất vả lắm đấy. Nào Tarou, cùng chơi bài này đi."

"…………"

Chị Shizuka và mẹ tôi mỉm cười nhìn tôi.

Bài Tarou... Tại sao họ lại làm thứ ngớ ngẩn thế này? Đúng là ngốc nghếch hết chỗ nói.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải đọc to. Lúc này mà từ chối hay nổi nóng, có lẽ họ sẽ lại nổi điên mất.

Chúng tôi ngồi vây quanh xấp bài.

"Vậy, em đọc đây."

"Ừ!"

"Được!"

Chị và mẹ đáp lại đầy hăng hái.

Tôi thở dài, bắt đầu đọc đoạn văn trước mặt. Có vẻ như đây là những dòng miêu tả cảm xúc của tôi khi được chụp những tấm ảnh này.

"Vừa tắm xong, aaa thật thoải mái. Tắm rửa quả là tuyệt. Được rồi, giờ thì vào phòng chị Shizuka, cùng chị ấy làm 'chuyện ấy' trong trạng thái nguyên sơ như lúc mới sinh ra - Cái gì thế này!"

"Tarou, không được dừng nửa chừng, phải đọc hết đi chứ."

Chị Shizuka phàn nàn.

"Tìm thấy rồi!"

Mẹ tôi nhặt lên một lá bài.

"Là lá 'Fu' này. Ảnh Tarou cũng vừa tắm xong."

"Ừm, đúng rồi."

Tôi thở dài tiếp tục đọc lá tiếp theo.

"Vậy em đọc tiếp nhé."

Một khi đã lên thuyền thì phải đi đến bến. Dù trò này đúng là ngớ ngẩn hết mức.

"Hôm nay có bộ phim truyền hình em thích. Phim này hay lắm. Nhưng so với phim thì tại sao Tomoko lại xinh đẹp đến thế nhỉ? Aaa, Tomoko, em yêu nhất-"

"Tìm thấy rồi!"

Lần này đến lượt chị Shizuka giành lá bài.

"Là lá bài ảnh Tarou đang xem TV này!"

"Shizuka..."

Mẹ tôi nhìn chị đầy hậm hực.

"Suýt chút nữa là nghe được Tarou nói 'yêu nhất Tomoko' rồi... Nếu con chờ thêm chút nữa thì..."

"Hừ, con không quan tâm."

"Vậy tiếp tục nhé - Hiện tại em đang ở trường, chán quá. Lúc này nên nghĩ về chị Shizuka. Chị ấy là người phụ nữ tuyệt vời, được quen biết chị thật tốt quá. Shizuka, em thực sự yêu-"

"Tìm thấy rồi!"

Mẹ tôi nhặt lá bài, nhưng đó hoàn toàn là lá sai.

"Ôi, mẹ nhầm rồi, xin lỗi nhé."

"Đùa à!"

Chị Shizuka đứng phắt dậy hét lớn.

"Nếu đúng thì thôi, nhưng cố tình nhặt lá sai để ngăn Tarou nói 'em thực sự yêu Shizuka'... Đây rõ ràng là phạm luật, hành vi bất chấp thiên lý!"

"Nhầm thì nhầm chứ biết làm sao! Mẹ đâu cố ý! Dù sao không tìm thấy lá đúng thì nhặt đại lá khác vậy, miễn là không để Tarou đọc tiếp. Mẹ không có ý đó đâu!"

"Con biết là mẹ cố tình mà, đây đúng là tự thú rồi còn gì!"

"Ừm, mẹ cố tình đấy, sao nào?"

"Sao? Bị vạch trần nên tức điên lên à?"

Chị và mẹ tranh cãi không ngừng. Ôi, thật là thảm hại.

Đúng lúc đó - chuông cửa reo.

Chị và mẹ đang cãi nhau kịch liệt, hình như không nghe thấy. Không còn cách nào khác, tôi phải tự đi mở cửa.

Ngày mùng một Tết, ai đến thế nhỉ? Tôi mở cửa chính.

Vị khách không biết từ lúc nào đã vượt qua sân vườn, đứng trước cổng. Khuôn mặt đột ngột hiện ra khiến tôi giật mình lùi lại.

Trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp dáng cao.

Dáng người tương tự cô Mana nhưng thấp hơn chút. Toát lên vẻ trắng trẻo đặc biệt, mái tóc dài màu nhạt phía sau, làn da trắng muốt, đôi mắt đẹp ấn tượng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, dáng người chuẩn 8 đầu. Eo thon như ngôi sao thần tượng.

Một mỹ nữ đột ngột xuất hiện khiến tôi bối rối.

Trông cô ấy rất chín chắn... nhưng thực sự bao nhiêu tuổi nhỉ?

Thiếu nữ ngước nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ơ... cô là?"

Tôi vừa hỏi thì-

Cô gái chắp tay trước ngực như đang cầu nguyện, gọi bằng giọng ngọt ngào:

"Anh Tarou."

"Hả?"

"Cuối cùng cũng được gặp anh rồi."

Vừa dứt lời, cô gái lao vào lòng tôi.

"…………"

Ơ ơ...

Tình huống gì thế này?

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

"-!"

Phía sau lưng bỗng dâng lên sát khí kinh hoàng.

Tôi hoảng hốt quay đầu lại.

Là chị Shizuka và mẹ.

Không hiểu từ lúc nào, hai người đã từ phòng khách bước ra, tỏa ra sát khí tựa ác quỷ. Gương mặt tựa La Sát đang nhìn thẳng về phía chúng tôi.

"Ta... Tarou, tên đó là ai...?"

"Dám... dám ôm chặt Tarou... muốn tìm đến cái chết sao...?"

Hai người từ từ tiến lại gần.

Ánh mắt đầy sát ý.

"Khoan- Hai người bình tĩnh đã!"

Cứ thế này, cô gái sẽ bị họ xé xác. Nghĩ đến đó-

Cô gái buông tôi ra, quay mặt về phía chị và mẹ.

Sau đó cúi người chào lễ phép.

"Bác Tomoko, chị Shizuka, đã lâu không gặp."

Cô gái lên tiếng.

Chị và mẹ dừng bước, trong chớp mắt, mở to mắt.

Cô gái nói với cả hai:

"Cháu là Nanaha, Sado Nanaha."

"Nanaha..."

Tôi lẩm bẩm cái tên.

Cái tên này... hình như đã nghe ở đâu...

"Nanaha... à!"

"Em họ Nanaha?"

Chị và mẹ tiếp lời.

"Nanaha... à đúng rồi, hình như mấy năm trước có gặp trong buổi họp mặt gia tộc-"

Phải rồi, tôi nhớ ra rồi.

Đó là chuyện khoảng sáu năm trước. Có buổi họp mặt họ hàng, chúng tôi cũng tham dự.

Lúc đó từng gặp Nanaha - con gái của chú.

Nhưng lúc đó Nanaha mới 7 tuổi... vậy hiện tại cô ấy vẫn là học sinh cấp hai?

Ừm, nhưng trông rất người lớn...

"Đúng rồi, em là Nanaha phải không! Lâu lắm không gặp!"

"Ôi, thật sự lâu rồi. Tuy là câu nói sáo rỗng nhưng em lớn thật rồi nhỉ. Năm nay... à không, năm ngoái em vào cấp hai rồi phải không?"

Chị và mẹ cười nói.

"Nhưng thật đáng tiếc... không ngờ phải ra tay với người nhà..."

"Ừm, thật đáng tiếc... Ít nhất thì cũng nên chuẩn bị phúng điếu thật hậu..."

Sát khí bùng lên trở lại.

"Hai người nói gì thế! Đây là người nhà mà!"

"Dù là người nhà hay ruột thịt, chỉ cần dám để ý đến Tarou đều phải tiêu diệt, tất cả vì tình yêu."

"Đúng vậy... Ngược lại, chính vì có quan hệ huyết thống nên càng tức..."

"Nhìn cách hành xử bình thường của hai người thì biết rồi, nhưng dù sao cũng bình tĩnh lại đi!"

"Anh Tarou... Bác Tomoko và chị Shizuka đáng sợ quá."

Nanaha nói rồi núp sau lưng tôi, tay nắm chặt vạt áo.

Sát khí từ chị và mẹ tăng lên gấp bội.

Ngay khi họ chuẩn bị xông tới tấn công Nanaha-

"Dừng lại! Dừng lại ngay!"

Tôi dang hai tay, chắn trước mặt hai người họ.

“Hai người dừng tay ngay! Tuyệt đối không được làm gì quá đáng với họ hàng, người ta đã cất công đến chúc Tết rồi!”

“Ta… Tarou…”

“Tarou, mau đưa con bé đó cho mẹ… Con bé đó rất nguy hiểm, mẹ biết rõ mà.”

“Hai người còn nguy hiểm gấp trăm lần ấy chứ!”

Tôi cúi xuống nhìn Nanaha.

“Nanaha, ở đây không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, mình vào phòng anh nhé.”

“À… Vâng, được ạ.”

Nanaha nghiêm túc gật đầu.

Tôi dẫn Nanaha lên tầng hai.

Tôi dặn dò bà chị và bà mẹ – tuyệt đối không được bước vào phòng tôi, tuyệt đối không được lén lút nhìn trộm. Nếu dám làm thế thì tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với họ nữa. Xong xuôi, tôi mới cùng Nanaha vào phòng.

Nanaha ngồi ngay ngắn trên thảm.

Ngồi im lìm trên sàn, Nanaha trông chẳng khác nào một cô búp bê.

Dù là họ hàng, nhưng dù có đáng yêu đến mấy thì tôi cũng không thể rung động được. Dẫu vậy, tôi suýt nữa thì đã mải mê ngắm nhìn, thật sự là xinh đẹp quá đi mất…

“Xin lỗi nhé, Nanaha. Lâu lắm rồi em mới đến chơi.”

Tôi vừa nói, Nanaha lập tức lắc đầu.

“Dạ không sao đâu ạ, có gì đâu. Với lại, hồi trước em đã biết dì Tomoko và chị Shizuka rất thích anh Tarou rồi mà.”

“Hả? Sao em lại biết?”

“Tại vì, trong buổi họp mặt sáu năm trước, dì với chị ghê gớm lắm ạ.”

“Ồ ồ, vậy hả…”

Tôi thở dài một hơi.

Dù tôi không có mặt trong cái cảnh tượng “ghê gớm” đó, nhưng cũng không khó để tưởng tượng ra nó là như thế nào.

“Mà này…”

Nanaha khẽ nhích người lại gần tôi bằng đầu gối.

Rồi ngẩng nhẹ đầu lên nhìn tôi.

“Đã lâu không gặp anh Tarou, em vui lắm ạ.”

“Ừm ừm, anh cũng vui lắm.”

“Ơ… Thật ạ?”

Tôi cười gật đầu.

Nanaha cô bé ấy —

“He he…”

Mỉm cười dịu dàng.

Dù vẻ ngoài trông khá trưởng thành, nhưng khi nghe cô bé nói chuyện, lại có cảm giác đúng là một cô bé trung học cơ sở. Sự đối lập này khiến người ta cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Nhưng nụ cười đáng yêu đó, chợt biến thành vẻ kinh ngạc.

Hả? Chuyện gì thế?

Ánh mắt Nanaha nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi theo ánh mắt cô bé nhìn ra —

“Oa a a a —!”

Ngoài cửa sổ.

Bà chị đang ở ngoài cửa sổ.

Bà chị ấy — đang bám trên một con diều.

“Cái gì thế này?”

Bà chị dang tay dang chân bám trên một con diều khổng lồ, bay lơ lửng giữa không trung. Rồi cúi đầu nhìn vào phòng tôi, ánh mắt không ngừng lóe lên.

Tôi chạy đến bên cửa sổ, mở toang ra. Bà chị bay cao hơn cả mái nhà, người điều khiển sợi dây chắc chắn là mẹ tôi.

“Hai người, hai người đang làm cái quái gì thế? Phải nói là tại sao lại làm được thế này chứ? Bà chị không lẽ là ninja?”

“A, Tarou! Không ngờ chúng ta đang chơi diều, lại tình cờ bay ngang qua phòng con luôn, đúng là trùng hợp ghê!”

“Đừng có nói dối cái kiểu nghe là biết giả dối như thế chứ! Rõ ràng mục đích của hai người là để theo dõi phòng của tôi mà!”

“Làm gì có! Mẹ và chị chỉ đang nhiệt tình chơi trò chơi chỉ có vào năm mới thôi mà!”

“Hai người bị ngốc à? Mọi người chơi diều vào năm mới thì có, nhưng chẳng có ai bay lên không trung vào năm mới cả đâu!”

Tôi ôm đầu, vẻ mặt bất lực.

“Ối!”

Bà chị phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

Nhìn kỹ lại, dây diều của bà chị đã quấn vào cột điện.

“Á! Mẹ, mẹ đang làm cái gì thế?”

“Mẹ… mẹ xin lỗi! Cái này khó điều khiển quá —”

“Á! Con, con, con sắp rơi rồi!”

“Shi, Shizuka, đừng qua đây — Oa a a!”

Con diều lộn vài vòng rồi rơi xuống… vừa vặn rơi trúng chỗ mẹ tôi.

Tôi thấy hai người họ đang vật lộn với con diều trên đường.

Tôi bất lực đến mức không nói nên lời, đành quay về chỗ Nanaha.

“Xin lỗi nhé, Nanaha.”

“Dạ… dạ không sao đâu ạ. Em chỉ hơi giật mình một chút thôi.”

A a, Nanaha đúng là một đứa trẻ ngoan. Tôi thật muốn cạy hết đất bẩn trong móng tay của nó ra, rồi rửa sạch rồi bắt hai người mẹ con kia uống cho bằng hết.

Tôi mỉm cười nhìn Nanaha.

“… Anh Tarou, em, em chịu hết nổi rồi.”

Nanaha nói —

Rồi cô bé ôm chặt lấy tôi.

“A…?”

“A a, người anh Tarou ấm quá.”

“A, ừm ừm… Nanaha…?”

“Em cứ muốn gặp anh Tarou mãi thôi.”

Nanaha áp má sát vào ngực tôi.

“Trái tim anh Tarou đang đập thình thịch kìa.”

“Ưm ừm…”

“À mà, anh Tarou, anh có biết không?”

Nanaha nhìn tôi nói:

“Anh em họ vẫn có thể kết hôn với nhau đấy!”

Ngay lúc này —

Một tiếng “cạch” lớn vang lên.

Rồi có một vật gì đó bay với tốc độ cực nhanh ngang qua giữa tôi và Nanaha.

“Cái gì…”

“A, á á! Tóc mái bốc khói rồi…”

Nanaha hoảng hốt dùng hai tay vỗ vỗ tóc mái.

Thứ bay qua giữa tôi và Nanaha, rồi cắm vào cánh cửa là —

“Đây là… cầu đá của vợt Hagoita?”

Ngay sau đó.

“Ố! Cửa, cửa sổ vỡ rồi!”

Tiếng động vừa nãy, là tiếng cửa sổ bị vỡ sao?

“Rốt… rốt cuộc là…”

Tôi ngơ ngác nhìn ra cửa sổ — lúc này mới để ý.

Đối diện với cửa sổ vỡ tan, trên mái nhà bên kia đường, có một bóng người.

Trông như vừa mới vung vợt Hagoita xong.

“Mẹ… mẹ?”

Đúng là mẹ tôi rồi.

“Ủa, vậy, người đánh cầu đá vào phòng là mẹ sao?”

Tôi cẩn thận không chạm vào mảnh kính vỡ, đến gần cửa sổ và gọi lớn.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao vợt Hagoita lại có thể phát huy sức phá hủy cấp độ vũ khí như thế chứ?

“Mẹ xin lỗi nhé, Tarou!”

Mẹ tôi “hề hề” cười một tiếng.

“Mẹ đang chơi Hagoita, không cẩn thận đánh lệch tay, nên cầu đá mới bay vào phòng con…”

“Đấy là nói dối trắng trợn mà! Tại sao lại chơi Hagoita trên mái nhà chứ? Có ai chơi cùng mẹ đâu!”

Rõ ràng là muốn tấn công có chủ đích mà!

“Đâu phải nói dối đâu! Là thật mà! Mẹ chỉ đang nhiệt tình chơi trò chơi chỉ có vào năm mới thôi mà!”

“Mẹ bị ngốc à? Đừng có chơi Hagoita nữa! Nếu không, con sẽ từ bỏ quan hệ mẹ con đấy!”

“Hả? Ý con là… từ bỏ quan hệ mẹ con để bắt đầu quan hệ người yêu sao…”

“Không phải cái nghĩa đó! Tóm lại, không được chơi Hagoita!”

Tôi gầm lên rồi quay về bên Nanaha.

“… Thật sự xin lỗi em.”

Thật sự chỉ còn cách xin lỗi thôi.

Tôi liếc nhìn cửa sổ đã bị đập vỡ.

“Phòng đã thành ra thế này rồi, vậy chúng ta ra ngoài lễ chùa đi.”

“Ôi trời, lạnh quá…”

Tôi co người lại lẩm bẩm.

Tôi và Nanaha sánh bước trên đường.

Điểm đến là một ngôi đền nhỏ gần nhà.

“Nanaha, em có lạnh không?”

“Không sao đâu ạ, không lạnh lắm đâu.”

Nanaha cười đáp.

Nhưng ngay sau đó.

“A… nhưng, chắc là vẫn hơi lạnh một chút. Nhất là tay.”

Cô bé úp hai tay vào miệng, thổi hơi ấm.

“… Anh Tarou.”

“Hả?”

“Ưm ừm… Nếu anh không ngại thì em có thể nắm tay anh không?”

Cô bé ngượng nghịu nói:

“Vì… vì tay em lạnh lắm, nên em nghĩ nắm tay thì sẽ ấm hơn đó ạ.”

Nanaha nói xong, mặt hơi đỏ lên, rồi cúi đầu xuống.

Trông đáng yêu thật, tôi bật cười.

“Đúng vậy, nắm tay thì sẽ ấm hơn. Nào, chúng ta nắm tay đi.”

“A, vâng!”

Nanaha ngẩng đầu lên, vui vẻ nói.

Tôi nắm lấy tay Nanaha, chợt, Nanaha giật mình.

“A, a a… Hạnh phúc quá…”

Nanaha thì thầm rất nhỏ. Tôi khó hiểu nghiêng đầu.

“À phải rồi, anh Tarou, anh có nhớ chuyện sáu năm trước không?”

“Hả?”

“Sáu năm trước, khi họ hàng tụ tập, mấy đứa trẻ chúng ta cùng tuổi đã ra ngoài chơi đùa.”

“Ừm ừm, hình như có chuyện đó…”

“Khi mọi người chơi trốn tìm, vì em không quen đường gần đó, nên em đã lạc mất một mình. Vừa sợ hãi vừa cô đơn, không biết phải làm sao, nên em đã khóc. Lúc đó, người tìm thấy em chính là anh Tarou đó ạ.”

“Ừm ừm…”

Tôi nhớ ra rồi. Đúng vậy, người tìm thấy Nanaha bị lạc, quả thật là tôi.

Nanaha ngẩng đầu nhìn tôi.

“Từ lúc đó, em…”

“Nanaha?”

Chuyện gì thế, sao hơi thở của Nanaha hình như trở nên dồn dập hơn?

“Em, em thích anh Tarou lắm… Siêu thích anh Tarou luôn…”

“A…”

“Vì em thích anh quá… Nếu… nếu có thể, em mong được kết hôn với anh Tarou…”

“A, ừm ừm…?”

“Phải nói là, em muốn mang thai con của anh Tarou…”

“Nanaha, em đang nói gì thế? Em vẫn chỉ là học sinh trung học cơ sở thôi mà?”

“Anh Tarou!”

Nanaha ôm chặt lấy tôi.

“Em thích anh! Em yêu anh! Xin hãy hẹn hò với em với điều kiện là kết hôn!”

“Ơ, cái gì? Nanaha, em bình tĩnh lại đã…”

Nanaha là họ hàng của tôi, tôi cũng coi cô bé như em gái, như người thân trong gia đình, làm sao có thể có cảm giác yêu đương được, huống hồ cô bé vẫn còn là học sinh lớp một trung học.

“Na, Nanaha. Chúng ta là họ hàng mà… Ưm ừm, cái này thì…”

“Tại sao? Vừa nãy anh cũng nói rồi mà? Anh em họ vẫn có thể kết hôn được mà!”

“Không phải vấn đề đó…”

“Anh Tarou… Anh, anh ghét em sao…?”

Nanaha mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi “ứm” một tiếng. Cảm thấy như mình đang rất tội lỗi vậy.

“Anh, anh không ghét em.”

“Anh có thấy em dễ thương không ạ?”

“Em dễ thương mà, thật sự rất dễ thương.”

“Nếu đã như vậy thì —”

“Nhưng mà, cái dễ thương này, phải nói sao đây…”

Ngay lúc này —

Một tiếng “vù vù vù” sắc nhọn vang lên, có thứ gì đó bay về phía Nanaha.

“——!”

Nanaha nhận ra điều đó, lập tức lùi lại.

Thứ bay về phía Nanaha — là những con quay.

Mấy con quay đang quay tít trên nền đất nơi Nanaha vừa đứng.

“Hả? Con, con quay sao?”

Tôi ngơ ngác buông tiếng.

“A, là Tarou và Nanaha!”

“Không ngờ lại gặp nhau ở đây, thế giới này nhỏ đến kinh ngạc thật!”

Không biết từ lúc nào, bà chị và bà mẹ đã đứng bên cạnh chúng tôi, giọng điệu nói chuyện như đang đọc kịch bản. Tôi nhìn họ nói:

```text

"Chị Shizuka! Mẹ Tomoko! Hai người đang theo dõi bọn em à?"

"Ái chà? Tarou, con đang nói cái gì thế?"

"Đúng vậy, bọn ta chỉ muốn chơi con quay thôi mà."

"Ơ... ờm..."

Nanaha run rẩy lên tiếng, trên tay cô bé vẫn cầm chiếc con quay vừa ngừng quay trên mặt đất.

"Cái con quay này... trông như vũ khí vậy, còn có lưỡi dao gắn trên đó... Tại sao lại có thứ như thế..."

"Đương nhiên là để xé xác cậu ra thành trăm mảnh rồi!"

"Shi... Shizuka! Cô nói lời thật lòng rồi đấy!"

"Nói chung là hai người phải cút về nhà ngay! Tuyệt đối không được bám theo bọn tôi nữa!"

Tôi giận dữ quay lưng lại với họ.

Rồi quay sang hỏi Nanaha đang sợ hãi:

"Nanaha, em không sao chứ?"

"Ưm... Em... em ổn..."

Nanaha nở nụ cười gượng gạo với tôi. Đúng là một đứa bé ngoan.

Khi chúng tôi đang hướng về phía đền thờ thì...

Đột nhiên sắc mặt Nanaha trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trong chớp mắt, cô bé né người sang bên.

Một vật thể lạ xẹt qua chỗ Nanaha vừa đứng, cắm phập vào tường.

"Hả...?"

Thứ cắm trên tường - là một phong bao lì xì.

"Nanaha!"

Chị Shizuka và mẹ Tomoko hét lên phía sau.

Hai người cách chúng tôi khoảng mười mét.

"Suýt nữa ta quên mất việc đưa lì xì cho cháu rồi!"

"Nên là... nhận lấy đi nhé!!"

Vừa dứt lời, vô số phong bao từ tay hai người bay tới tấp về phía Nanaha.

Nanaha lộn người về phía trước né tránh. Rầm rầm rầm! Những chiếc phong bao cắm sâu xuống nền đất. Chắc bên trong toàn là thép mỏng chứ đâu phải tiền thật.

"Đủ rồi đấy! Ngừng ngay trò điên rồ này lại!"

"Chúng ta chỉ muốn tặng quà cho Nanaha thôi mà!"

"Đúng vậy, Shizuka nói phải."

"Và sau khi tặng lì xì xong thì..."

"Giờ đến lúc cùng nhau giã bánh mochi thôi nàaaaaa!"

Mẹ Tomoko hét lên, vung chiếc chày giã bánh lên cao rồi đập mạnh xuống chỗ Nanaha.

"Nguy hiểm!"

Tôi kéo mạnh Nanaha ra. Chiếc chày đập xuống nền đất nứt toác. Trời ạ, mẹ thật sự muốn giết Nanaha bằng chày giã bánh sao?

"Giã bánh mochi vui quá đi thôiiii!"

Lần này đến lượt chị Shizuka. Chị cầm chiếc cối đá ném thẳng vào người Nanaha.

"Cối đâu phải dùng như thế!"

Tôi ôm chặt Nanaha lùi lại.

"Ta... Tarou! Sao con lại ôm Nanaha?"

"Chẳng lẽ... Tarou thích con bé học cấp hai à?"

"Đâu có! Tôi chỉ đang né đòn tấn công của các người thôi!"

"Vậy thì... phải kết liễu con bé này ngay thôiiii!"

"Xin lỗi nhé Nanaha, vĩnh biệt em!"

Mẹ cầm chày, chị cầm cối xông tới.

"Ha... chém!"

Mẹ Tomoko vung chày từ phải sang trái.

"Á!"

"Úi da!"

Tôi ôm chặt Nanaha né sang bên. May mắn tránh được nhát chày.

Chiếc chày văng thẳng vào bụng chị Shizuka đang đứng cạnh.

"Á... á đù!"

Thân hình mảnh mai của chị Shizuka bay vút ra xa.

"Ơ..."

Mẹ Tomoko đờ đẫn.

"Khụ... khụ... ối..."

Chị Shizuka ngã ngửa ra đất, bất tỉnh.

"Shi... Shizuka! Ôi trời... nhưng mà như vậy cũng coi như loại bỏ được một đối thủ..."

Tôi chợt nhận ra...

Chiếc cối trên tay chị Shizuka văng lên không trung rồi... rơi thẳng xuống đầu mẹ Tomoko.

"Mẹ... coi chừn..."

Chưa kịp cảnh báo thì...

"Á... uầy!"

Chiếc cối đập thẳng vào đầu khiến mẹ Tomoko ngã sóng soài.

"........."

Mẹ nằm im bất động. Cả hai mẹ con giờ đã ngất xỉu.

Góc phố yên ắng lạ thường, như chưa từng có cuộc hỗn chiến nào xảy ra.

"... Đúng là lũ ngốc."

Tôi lẩm bẩm nhìn hai người thân đang bất tỉnh.

"Nanaha, em ổn chứ?"

"À... Vâng, em không sao."

Nanaha nở nụ cười ấm áp. Ôi nụ cười trị liệu quả tim đen.

"... Anh Tarou."

Ánh mắt Nanaha bỗng trở nên nồng nhiệt lạ thường.

"Cuối cùng... chỉ còn lại hai chúng ta thôi..."

"À ừ... do hai kẻ ngốc tự đánh nhau mà..."

"Em vui lắm..."

Nanaha áp sát người vào tôi. Cực kỳ gần.

Hai tay cô bé nắm lấy bàn tay phải tôi khiến toàn thân tôi giật bắn.

Đôi mắt to tròn của Nanaha long lanh ngấn lệ.

"Em... thật sự rất thích anh Tarou..."

"Cảm... cảm ơn em..."

"Em thích anh... không phải với tư cách họ hàng... mà là tình cảm nam nữ..."

Nanaha ép bàn tay tôi vào ngực mình. Cảm giác mềm mại khiến tôi căng thẳng tột độ.

"Na... Nanaha..."

"Anh Tarou... hãy hẹn hò với em..."

Đôi mắt mở to không chớp nhìn thẳng vào tôi.

Tim tôi đập thình thịch - tại sao tôi lại rung động với đứa em họ chứ...

"Em vẫn còn là học sinh cấp hai, có lẽ không xứng với anh. Nhưng... vì anh Tarou, em có thể làm bất cứ điều gì..."

Nanaha đỏ mặt thì thào.

Trái tim tôi dao động, không ngừng dao động.

Tôi...

"Không... không được đâu Nanaha..."

Tôi gắng kìm nén nói:

"Chúng ta là họ hàng... nên anh không thể đáp lại tình cảm của em được."

Gương mặt Nanaha nhăn lại như vừa bị đâm.

"Tại... tại sao ạ? Em xin anh..."

"... Xin lỗi."

Nanaha cúi gằm mặt sau khi nhìn thấy biểu cảm của tôi.

"... Dù thế nào cũng không được sao?"

"Ừ."

Tôi gật đầu dứt khoát. Đúng lúc đó...

Tôi nghe thấy tiếng "Chét" đầy hằn học từ cô bé đang cúi đầu.

Hả? Tiếng lưỡi đập hàm đầy oán hận đó là...

Nanaha ngẩng mặt lên.

"... Phát điên lên được."

Ánh mắt sắc lẹm như dao đâm thẳng vào tôi.

"Em đã hạ mình đến thế mà... sao anh vẫn không mắc bẫy? Cả ngực em cũng cho anh sờ rồi, đúng là không thể tin nổi."

"Ơ... Nanaha?"

"Hừ, đừng gọi tên em dễ dãi thế."

Nanaha búng tay vào trán tôi. Đau điếng. Lúc này tôi mới nghiệm ra: Hóa ra bị em họ bắt nạt cũng chẳng khoái chút nào. Chắc do ý thức gia đình quá mạnh chăng.

Nanaha chống nạnh, lại phát ra tiếng lưỡi đập hàm.

Cái... biến hóa nhanh quá vậy...?

"Đáng lẽ dùng sức quyến rũ vô song này dụ dỗ anh, khiến anh mê mệt rồi chết đi sống lại... Phiền phức thật, đúng là kinh tởm."

"Dụ... dụ dỗ... Vậy lúc nãy em nói thích anh..."

"Tất nhiên là nói dối rồi."

Tôi há hốc mồm.

"Na... Nanaha... Tại sao em phải nói dối..."

Cô bé chỉ tay về phía chị Shizuka và mẹ Tomoko đang nằm bất tỉnh.

"Đó là - để trả thù hai người đó."

Nanaha hét lên.

"Trả... trả thù chị và mẹ tôi?"

"Đúng vậy. Chuyện xảy ra... sáu năm trước..."

Nanaha siết chặt nắm đấm.

"Trong một buổi họp mặt gia tộc. Từ nhỏ em đã giỏi tạo dựng hình tượng. Lúc đó em đã cố gắng nịnh bợ họ hàng để kiếm chút tiền tiêu vặt."

"Bảy... bảy tuổi đã làm vậy sao..."

"Em nghĩ có ngày sẽ dùng được nên đã tìm cách tiếp cận anh. Giả vờ đi lạc để anh tìm thấy, rồi cố tình thân thiết với anh."

"........."

"Nhưng sau khi tách khỏi anh, lúc em ở một mình... hai mụ già Shizuka và Tomoko đã tiến lại gần với ánh mắt đáng sợ... Bảo rằng vì em thân thiết quá với anh nên phải trừng phạt..."

Nanaha ôm đầu run bần bật. Na... Nanaha?

"Với một đứa trẻ như em lúc đó... đó quả là hình phạt kinh dị không tả nổi... Hu hu..."

"Thật... là thảm họa..."

Nếu là trò của chị Shizuka và mẹ Tomoko thì chắc chắn phải kinh khủng lắm.

"Từ ngày đó em đã thề sẽ trả thù! Kế hoạch của em là: Khiến anh Tarou - người họ yêu quý nhất - thật sự si mê em, rồi cố ý thể hiện tình cảm ngọt ngào trước mặt họ để họ phát điên vì ghen... Vì thế em đã không ngừng rèn luyện sức quyến rũ của mình!"

"Kế hoạch trả thù ngu ngốc thế này..."

Tôi không thốt nên lời.

Đúng lúc đó...

"Ư ừ..."

"Ờ... ờm..."

Chị Shizuka và mẹ Tomoko tỉnh dậy.

"——!"

Nhận thấy tình hình, Nanaha lập tức ôm chầm lấy tôi.

"Em yêu anh nhất trên đời, anh Tarou!"

Cô bé hét to.

Hai mẹ con đứng dậy lập tức nổi trận lôi đình.

"Con ranh này... đang làm cái quái gì thế!"

"Đúng... đúng rồi! Tao sẽ hiến mày tế máu!"

"Á... sợ quá. Anh Tarou cứu em!"

Nanaha vừa nói vừa siết chặt vòng tay. Tất nhiên chị Shizuka và mẹ Tomoko càng thêm phẫn nộ. Có vẻ kế hoạch trả thù bằng sự ghen tuông vẫn đang tiếp diễn.

Nanaha bám chặt lấy tôi, trong khi hai người kia cố xé cô bé ra. Bị ba người thân kéo xé, tôi chỉ biết nghĩ thầm:

Ôi... quả là một cái Tết tồi tệ nhất đời...