MM!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

184 819

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

10 34

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

541 5048

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

20 51

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

34 101

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

287 6166

Tập 06 - Một ngày đặc biệt của Arashi

Ư… ưm…

Một buổi sáng mùa đông lạnh cóng. Tôi, Sado Tarou, giật mình tỉnh giấc.

Mắt nhắm mắt mở, tôi lơ mơ nhìn quanh giường…

…trên đó chẳng có ai khác.

“Xem ra hôm nay hai người họ không chui vào chăn mình nhỉ— À, tôi vừa mới nghĩ thế thôi!”

Một cô gái bé nhỏ với mái tóc dài mượt mà buông xõa ngang vai, và một người phụ nữ trầm ổn với mái tóc búi gọn gàng sau đầu, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Họ không ai khác chính là chị gái tôi, Sado Shizuka, và mẹ tôi, Sado Tomoko.

Cả chị lẫn mẹ đều chống khuỷu tay lên thành giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện, ngắm nhìn tôi say đắm.

“Aaaa… Gương mặt ngủ của Tarou đáng yêu như thiên thần vậy. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta sôi máu lên rồi…”

“Đúng thế nhỉ. Sao Tarou lại vừa đẹp trai vừa đáng yêu đến vậy cơ chứ… Đây đúng là một trong bảy kỳ quan của thế giới…”

“Hai người này! Đang làm gì trong phòng con thế hả?”

Tôi bật dậy, tức giận hét lớn.

“Lại muốn chui vào chăn con nữa chứ gì? Hai người làm ơn thôi đi!”

“Con nhầm rồi, Tarou.”

“Đúng vậy, hôm nay khác mà con.”

“Khác cái gì—?”

Đúng lúc đó, tôi bất chợt nhận ra một điều.

Trong phòng tôi, có treo một tấm màn kỳ lạ.

Trên tấm màn viết rõ ràng—

“HỘI NGHỊ THƯỢNG ĐỈNH TAROU THẾ GIỚI LẦN THỨ MƯỜI”.

“…………”

Tôi ngây người nhìn tấm màn, cái gọi là Hội nghị thượng đỉnh Tarou là cái quái gì vậy?

Chị và mẹ tôi mỉm cười nói:

“Hôm nay là ngày tổ chức Hội nghị thượng đỉnh Tarou đấy con.”

“Ừ ừ, đúng thế.”

“…Hai người đừng có tự nhiên như ruồi vậy mà dùng cái cụm từ Hội nghị thượng đỉnh Tarou vô lý đó chứ.”

“Hội nghị thượng đỉnh Tarou ấy à, là nơi hai mẹ con mình bàn bạc các vấn đề liên quan đến Tarou đấy.”

“Đúng vậy. Lần này là lần thứ mười đáng nhớ, nên mẹ con mình quyết định dùng phòng Tarou làm hội trường luôn.”

“Con đâu có nhớ là đã đồng ý chuyện này đâu…”

“Rồi đó, vì mẹ con mình bàn bạc sôi nổi quá, nên thấy hơi mệt. Tiện thể nhìn mặt Tarou ngủ để lấy lại tinh thần.”

“May mà được nhìn mặt Tarou ngủ, mọi mệt mỏi vì thức trắng đêm bàn luận đều tan biến hết.”

“Thức trắng đêm bàn luận á… ra thế…”

Thật, thật là nực cười hết sức, đến mức tôi chẳng biết phải nói gì.

Chị và mẹ tôi ngồi xuống quanh cái bàn kê dưới tấm màn, trên bàn còn chất đống tài liệu gì đó nữa.

“…Thế thì, về dự án thông qua luật công nhận hôn nhân cận huyết, nói chung vì tình hình hiện tại không thể thay đổi, cứ tạm gác lại đã…”

“Cũng phải… Tuy tiếc thật, nhưng đành chịu vậy…”

“À, còn những người phụ nữ từng tiếp xúc với Tarou, tất cả sẽ bị đối xử tệ bạc, đến mức từ nay về sau, chỉ cần nghe thấy cái tên ‘Tarou’ thôi là sẽ sợ hãi tự động nôn mửa vì ám ảnh tâm lý. Kế hoạch này, đáng tiếc cũng phải phủ quyết, không vấn đề gì chứ?”

“Đúng vậy. Tuy có rất nhiều phần muốn thực hiện, nhưng nếu làm thế, chắc sẽ bị Tarou ghét mất… Nếu bị Tarou ghét thì con không sống nổi đâu…”

Tôi loáng thoáng nghe họ lầm bầm to nhỏ gì đó, nhưng hai cái đồ ngốc này đã hết thuốc chữa rồi, nên tôi cứ làm ngơ họ cho xong chuyện.

“Còn nữa. Shizuka, mẹ có chuyện muốn nói.”

Mẹ tôi nhìn thẳng vào chị rồi mở lời:

“Shizuka, dạo gần đây con chui vào chăn Tarou nhiều quá rồi đấy? Hầu như ngày nào cũng có, con tự trọng một chút đi.”

“…Chuyện này thì con từ chối. Vì, chui vào chăn Tarou là bản năng, cũng là thói quen của con.”

Chị tôi nói rất nhanh.

Mặt mẹ tôi nghiêm lại, rồi tiếp lời:

“Thế không phải quá gian xảo sao? Ngày nào mẹ cũng phải làm bữa sáng, đâu có thời gian rảnh rang mà chui vào chăn Tarou, thế thì quá bất công.”

“Đó mới là điều con muốn nói đấy.”

Chị tôi đứng phắt dậy, hét lớn:

“Mẹ ngày nào cũng nấu bao nhiêu món ngon cho Tarou ăn… Thật là hèn hạ! Được cho người mình yêu ăn đồ mình tự tay nấu, lại còn được nghe lời khen ‘ngon quá’… Đó là chuyện hạnh phúc đến nhường nào chứ… Huhu…!”

“Chuyện đó đúng là hạnh phúc thật, nhưng mẹ cũng muốn chui vào chăn Tarou chứ! Vậy nên, chúng ta cứ thế này đi, thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ Nhật sẽ do mẹ chui vào chăn—”

“Con tuyệt đối không đồng ý! Với lại quá nhiều ngày rồi còn gì! Thế thì ngày con được chui vào chỉ còn mỗi thứ Ba, thứ Năm thôi sao?”

“Con đã chui nhiều lần như thế rồi, ít đi một chút thì có sao chứ!”

Mẹ tôi cũng đứng dậy, trừng mắt nhìn chị tôi một cách đầy hung hăng.

Căn phòng của tôi tràn ngập một bầu không khí đối đầu.

Chết, chết rồi. Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng loạn đấu mất…

“Hai, hai người bình tĩnh một chút! Đừng vì chuyện vớ vẩn này mà cãi nhau chứ!”

Nghe tôi nói xong, cả chị và mẹ tôi đều sực tỉnh.

“Đúng rồi… Hôm nay là ngày Hội nghị thượng đỉnh Tarou, chúng ta phải đối thoại hòa bình mới phải.”

“Đúng thế, bạo lực không giải quyết được bất cứ điều gì cả.”

“Khi ý kiến bất đồng… chẳng phải đều dựa vào thứ đó để phân định thắng thua sao.”

“Đúng vậy, đều dựa vào thứ đó để giải quyết đấy.”

Thứ đó? Thứ đó là cái gì chứ?

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, còn chị và mẹ tôi thì lôi ra một xấp bài.

Tôi cứ tưởng là bài tây, nhưng hình như không phải. Vì trên mỗi lá bài đều in chữ “Tarou”.

Chị và mẹ tôi úp bài xuống bàn, xem ra ngay cả cách sắp xếp cũng có quy tắc riêng.

Và rồi, mặt trước của những lá bài—toàn bộ đều là ảnh của tôi.

Mỗi bức ảnh đều được chụp từ những góc độ khác nhau, có bức thậm chí còn được chỉnh sửa bằng phần mềm đồ họa, có lá bài tôi lại mọc sừng trên đầu, có đôi cánh xanh sau lưng. Phía dưới lá bài có viết số, bên cạnh số còn kèm theo một đoạn chú thích nữa.

“Này, này… Mấy cái lá bài kinh tởm này là cái gì vậy hả?”

Tôi vừa hỏi, chị tôi đã cười tươi trả lời:

“Cái này á, là ‘Bài Vương Tarou’ đấy!”

“B-Bài Vương Tarou?”

“Ừ, đây là trò chơi bài do mẹ và con tự sáng tạo đấy! Gần đây hễ mẹ con mình cãi nhau là lại dùng cái này để giải quyết!”

“Bài Vương Tarou lần này là tập thứ bảy rồi đấy!”

“…”

Tôi hoàn toàn đờ người. Bài gì cũng được, nhưng chữ “Vương” trong “Bài Vương Tarou” rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?

“Được rồi, mẹ! Bắt đầu chiến đấu thôi!”

“Được! Trước tiên là mẹ! Triệu hồi Rồng Xanh Tarou!”

“Uồ! Điểm sinh mệnh giảm đi cả ngàn điểm liền! Nhưng con cũng—”

“…………”

Hai người này đã hết thuốc chữa rồi… Tôi ôm trong lòng tâm trạng có thể nói là đã từ bỏ họ về mọi mặt, rồi bước ra khỏi phòng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ hai—tức là ngày bế giảng.

Toàn trường tập trung tại nhà thể chất để làm lễ bế giảng, sau đó đến giờ sinh hoạt lớp trong các phòng học.

“Vậy, tiếp theo tôi sẽ phát bảng điểm, mời các bạn theo thứ tự sổ đầu bài lên bục nhận nhé.”

Người vừa nói là lớp trưởng của chúng tôi, Ayasegawa Kirino. Cô ấy búi mái tóc dài của mình thành bím, đôi mắt thông minh sau cặp kính cẩn thận đảo quanh lớp học.

Lớp trưởng đứng trên bục giảng phát bảng điểm cho các bạn. Đáng lẽ ra, nhiệm vụ này vốn phải do giáo viên chủ nhiệm làm, nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp tôi—thường được gọi là Nakayama-sensei, “Người Khổng Lồ Cơ Bắp”, lại đang hăng say chống đẩy bên cạnh bục giảng. So với học sinh, thầy ấy coi trọng cơ bắp của mình hơn. Không chỉ với tư cách là một giáo viên, mà tôi nghĩ với tư cách là một con người, thầy ấy cũng đã hết thuốc chữa rồi.

Sau khi phát xong bảng điểm, lớp trưởng thay mặt giáo viên chủ nhiệm đọc lời kết thúc giờ sinh hoạt lớp, rồi về chỗ của mình. Cứ thế, học kỳ hai kết thúc, và từ ngày mai trở đi là kỳ nghỉ đông.

“Tarou.”

Người gọi tôi là một cậu con trai nhỏ nhắn với mái tóc vàng. Đó là bạn thân của tôi, Hayama Tatsuyoshi.

Tatsuyoshi nở nụ cười thân thiện.

“Bảng điểm của cậu sao rồi?”

“Bảng điểm? Cái này á—”

Tôi vừa định trả lời thì—

“Ta… Tatsuyoshi!”

Một cô gái đứng sau Tatsuyoshi cất tiếng gọi tên cậu ấy.

Cô gái đó buộc tóc hai bên kiểu đuôi ngựa, dáng người trông rất năng động. Đó là Mamiya Yumi, người đang đơn phương Tatsuyoshi. Ngoài ra, cô bạn Mamiya còn sử dụng một loại thuật massage bí ẩn, đó là Mamiya-ryuu Massage.

Tatsuyoshi quay người hỏi:

“Yumi? Có chuyện gì thế?”

“Tatsuyoshi, ừm ừm…”

Mặt cô bạn Mamiya hơi đỏ.

“N-nếu cậu đồng ý, hôm nay… cậu có muốn ở cùng tớ không? Nếu… nếu nếu nếu được thì, cho đến sáng—”

“Ta-Tarou, tớ đột nhiên nhớ ra có chút việc, hôm nay tớ đi trước đây! Tạm biệt!”

Tatsuyoshi chạy trốn khỏi lớp học như bay.

“Ta-Tatsuyoshi—”

Cô bạn Mamiya vươn tay về hướng Tatsuyoshi bỏ đi, mặt lộ vẻ bi thương. Cô ấy khẽ thở dài một tiếng rồi—không hiểu sao, lại trừng mắt nhìn tôi.

“Sado… Tại cậu mà Tatsuyoshi mới chạy trốn đấy! Cậu định đền tội thế nào đây?”

“Cái gì chứ—?”

Tôi kinh ngạc hét lên.

“T-tại sao chứ? Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu!”

“Tức chết mất, cái đồ biến thái nhà cậu…”

Ánh mắt của cô bạn Mamiya càng thêm sắc bén, rõ ràng là đang trút giận lên tôi mà.

“Ư-ư ưm… Ha, ha, ha…”

Cơ thể siêu M của tôi phản ứng lại với ánh mắt đầy thù ghét của cô ấy. Tôi chỉ cần bị con gái (ngoài người thân) mắng chửi, khinh bỉ hay đánh đấm là sẽ thấy sướng. Nói một cách nào đó, đây là một thể chất kỳ lạ đến mức hơi ghê tởm.

“Hừ, bây giờ tôi không có thời gian đôi co với cậu. Tôi phải nhanh chóng đuổi theo Tatsuyoshi—Hôm nay là một ngày rất đặc biệt đấy…”

Nói rồi, cô bạn Mamiya cũng rời khỏi lớp học.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, cô bạn Mamiya hôm nay năng nổ hơn bình thường nhỉ… Tôi vừa nghĩ vậy vừa bước ra khỏi lớp, đi về phía cầu thang.

Khi tôi từ tầng ba đi xuống tầng hai thì—

“A…”

Tôi đã thấy—Ishidou-senpai đang đi về phía cầu thang.

Mái tóc dài màu lanh óng ả, làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa, đôi môi chúm chím màu hoa anh đào phai, cùng đôi mắt đẹp tựa đá quý. Ishidou Mio-senpai chẳng khác nào một siêu mỹ nữ hoàn hảo, đến mức các thần tượng cũng phải kinh hãi mà chạy mất dép khi nhìn thấy nàng.

Mio-senpai bước đi trên hành lang, tay chống cằm, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.

“...Đúng rồi, phải chuẩn bị bảy tám cái cây, với cả mấy mảnh giấy nhỏ...”

Nàng lẩm bẩm điều gì đó mà không hề hay biết tôi đang đứng ở cầu thang.

“Không thể chần chừ thêm được nữa, phải chuẩn bị nhanh thôi—”

Vừa dứt lời, Mio-senpai lập tức mở cửa sổ hành lang gần đó, rồi—

Không chút do dự—nàng nhảy thẳng ra ngoài.

“Hả? Mio-senpai, senpai đang làm gì vậy?”

Tôi hoảng hốt nhìn ra ngoài.

Mio-senpai, người vừa nhảy từ cửa sổ tầng ba, chỉ khẽ chạm mũi chân vào bức tường ngoài rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Sau đó, nàng thản nhiên lao thẳng về phía cổng trường. Khả năng thể chất thật đáng sợ!

“…………”

Dù trông Mio-senpai có vẻ đang rất vội... nhưng cũng đâu cần phải nhảy qua cửa sổ như thế chứ...

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng nàng.

Bị hành động đột ngột của Mio-senpai làm cho choáng váng, tôi từ từ bước xuống cầu thang.

Rồi như thường lệ, tôi đi đến phòng sinh hoạt của CLB Tình nguyện số 2.

Vừa mở cửa phòng, tôi đã thấy một cô gái với mái tóc ngắn mềm mại. Đôi mắt to ấn tượng của cô ấy nhìn thẳng vào tôi và nói:

“À, Tarou.”

Đó là Yuino Arashi, bạn cùng lớp và cũng là thành viên của CLB Tình nguyện số 2.

“Tôi nói cho cậu nghe này, vừa nãy Mio-senpai có gửi tin nhắn bảo rằng buổi sinh hoạt CLB hôm nay sẽ tạm hoãn một lần. Có vẻ như senpai cần chuẩn bị cho một việc gì đó vào ngày mai...”

“Ồ ồ...”

Thôi kệ, dù sao tôi cũng đã nghĩ là sẽ như vậy. Mio-senpai nhảy qua cửa sổ, rõ ràng là đang chạy về phía cổng trường mà.

“Mitsuru-sensei cũng đã được liên lạc rồi.”

“Thế à.”

Tôi đáp gọn lỏn rồi nhìn Yuino.

“Vậy thì... ở đây cũng chẳng có gì hay ho, chúng ta đi thôi.”

“À... ừm.”

Yuino gật đầu.

—Hai chúng tôi rời phòng CLB, lên đường về nhà.

Bên ngoài trời rất lạnh, hơi thở của chúng tôi đều hóa thành những làn khói trắng.

Tôi khoác một chiếc áo khoác dạ màu xám bên ngoài bộ đồng phục, còn Yuino thì mặc chiếc áo khoác dạ màu tím đỏ. Ngoài ra, Yuino còn quàng một chiếc khăn quàng cổ màu hồng.

Tôi cẩn thận đi bên cạnh Yuino, tránh không chạm vào vai cô ấy. Yuino mắc chứng sợ đàn ông; chỉ cần cơ thể cô ấy chạm phải đàn ông là sẽ phản xạ tự nhiên mà đấm người đó.

Đi được một lúc, tôi nhận thấy Yuino lén lút ngáp một cái.

“Thiếu ngủ à?”

“À, ừm, ừm, một chút ạ.”

Yuino có vẻ hơi hoảng hốt.

“Dạo gần đây tôi toàn thức khuya, hôm qua cũng gần như thức trắng cả đêm...”

“Thức trắng đêm? Cậu làm gì vậy?”

“Ưm, cái này thì, đó là...”

Yuino vừa nói vừa cúi đầu. Sau đó, có vẻ như cô ấy không định nói thêm gì nữa. Tôi khó hiểu nghiêng đầu.

Hai người cứ thế im lặng, bước đi uể oải.

Trên đường, Yuino lén lút liếc nhìn tôi vài lần. Nhưng chỉ cần ánh mắt tôi chạm phải cô ấy là cô ấy lại lập tức cúi đầu, dáng vẻ rõ ràng rất kỳ lạ.

Một lúc sau...

“...Hôm... hôm nay, nếu cậu không phiền thì... lát, lát nữa, hai chúng ta cùng...”

Yuino quay lưng về phía tôi, lí nhí lẩm bẩm. Vì nói quá nhỏ nên tôi hoàn toàn không nghe rõ cô ấy đang nói gì.

“Yuino?”

Tôi lên tiếng gọi cô ấy.

“A—vâng!”

Yuino đột nhiên ưỡn thẳng lưng, quay đầu nhìn tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên trước hành động bất thường của cô ấy.

“À, không có gì... Tôi chỉ định hỏi, hình như cậu đang lẩm bẩm gì đó một mình...”

“À, ừm... xin lỗi...”

Yuino đỏ mặt nói:

“Tôi chỉ đang luyện tập thôi, ừm...”

“Luyện tập?”

“À, không có gì!”

Yuino nói rồi lắc đầu.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ? Cứ thấy hơi lạ lạ.

Đúng lúc này—

“Tarou.”

“Hửm?”

Yuino ngẩng đầu, dùng đôi mắt to nhìn tôi. Đôi môi mỏng mím chặt, nhìn tôi chăm chú rất nghiêm túc. Cằm nhỏ nhắn khẽ run rẩy.

Tôi và Yuino dừng bước, tôi hơi bị choáng váng trước khí thế khác lạ thường ngày của cô ấy.

“À, ừm...”

Yuino dứt khoát nói:

“Tarou... lát nữa cậu có rảnh không?”

“Lát nữa? Lát nữa tôi phải đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, chín giờ mới xong.”

Tôi nói.

“Bình thường thì năm giờ mới bắt đầu, nhưng hôm nay mấy người làm thêm khác đều có việc nên không ai đi được. Chủ tiệm Doumyouji nhờ tôi có thể đến sớm hơn không. Ưm ưm, khoảng ba tiếng nữa là tôi phải đi làm thêm rồi...”

Tôi thành thật kể hết lịch trình của mình cho Yuino—

“...”

Yuino toàn thân tỏa ra khí tức tiêu cực làm không khí như ngưng đọng lại, cả người trông vô cùng ủ rũ.

“Yuino? Cậu, cậu sao vậy?”

“Không sao... tôi không sao cả...”

Yuino quay lưng lại với tôi, nói với vẻ chán nản tột độ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy ba từ “tôi không sao” mà lại giả dối đến vậy.

“Thế à... phải đi làm thêm à...”

“À, ừm ừm.”

“Thế à...”

“Ưm, phải đó...”

“…………”

“…………”

Tôi không biết phải phản ứng thế nào trước sự thay đổi đột ngột đến mức kịch tính của Yuino, đâm ra hơi lúng túng.

“Vậy, vậy thì!”

Yuino quay đầu lại, có vẻ như đã lấy lại tinh thần, nói:

“Ngay cả khoảng thời gian trước khi đi làm thêm cũng được, cậu có muốn cùng tôi—”

Đúng lúc nói đến đây, Yuino đột nhiên ngừng lời.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào phía sau tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

Thấy lạ, tôi cũng quay người lại xem cô ấy đang nhìn gì.

Hoá ra... là một ‘vật thể lạ’.

Một quả trứng lớn mọc thêm tay chân máy móc, trông giống như một loại robot kỳ lạ nào đó, đang trốn sau cột điện và nhìn chúng tôi.

“Cái, cái, cái gì thế kia?”

Đối phương có vẻ lén lút như con người vậy. Nhưng chiều cao gần hai mét, lại quá khổ, che kiểu gì cũng không kín được.

Có lẽ là phát hiện tôi và Yuino đang nhìn chằm chằm, vật thể kỳ lạ đó hơi lúng túng run rẩy cả người. Rồi—

Nó lao thẳng về phía tôi với khí thế vô cùng dữ dội.

“—Gì cơ?”

Vật thể kỳ lạ đó dùng hai tay nắm chặt lấy người tôi.

Đồng thời, phía sau nó phát ra khí như khi máy bay phản lực cất cánh.

“A, cái gì vậy—!”

Tôi hét lên một tiếng thảm thiết.

Vật thể kỳ lạ đó—cất cánh.

Cứ thế, nó nắm chặt lấy tôi, bay lơ lửng trên không trung.

“Cái, cái này rốt cuộc là cái quái gì—?”

“Ta, Tarou!”

Yuino thoắt cái đã trở nên nhỏ xíu.

Không hiểu sao, tôi lại đang bay trên trời.

Vật thể hình quả trứng kỳ lạ nắm chặt lấy tôi không ngừng di chuyển trên không.

“Á! Sợ, sợ quá! Lạnh lắm!”

Tôi run cầm cập la hét.

Cuối cùng, vật thể kỳ lạ từ từ hạ xuống.

Đoàng—tiếp đất.

Đây là một công viên tôi chưa từng thấy.

Công viên rất rộng lớn và đẹp đẽ, đủ mọi loại trò chơi giải trí, chắc hẳn rất được trẻ em yêu thích. Vật thể kỳ lạ cuối cùng cũng buông tôi ra.

Sau đó, phần hình quả trứng của vật thể kỳ lạ tách đôi từ chính giữa, giống như cởi bỏ chiếc mũ, và phía sau cũng mở ra. Tôi mở to mắt, thì ra bên trong vật thể kỳ lạ có người.

Người đó bước ra từ vật thể kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn tôi.

Mái tóc của cô ấy được buộc thành kiểu đuôi ngựa ở bên trái, ngoại hình trông giống như một cô bé học sinh tiểu học. Cô ấy chính là—

“Hiiragi, Hiiragi-senpai?”

Cô ấy là Hiiragi Noa, đàn chị học cùng trường trung học, thiên tài của CLB Phát minh.

“Là Hiiragi-senpai à? Ra vậy, đây là phát minh của Hiiragi-senpai...”

“…………”

“Nhưng mà, tại sao Hiiragi-senpai lại đưa tôi đến đây chứ...”

Hiiragi-senpai đối diện với tôi, cúi đầu không nói một lời.

“À, ừm... Hiiragi-senpai?”

Hiiragi-senpai mím môi, toàn thân cứng đờ, mặt hình như còn hơi đỏ. Trông có vẻ đang giận, tôi không khỏi hơi lúng túng. Một lúc sau—

“Cậu, còn nhớ...”

Hiiragi-senpai cúi đầu, cố gắng nặn từng lời ra.

“...Còn nhớ lời hứa của chúng ta không?”

“Lời hứa...”

“Cậu đã hứa với Noa. Sẽ, sẽ chơi thật nhiều trò chơi với Noa.”

“À...”

Tôi nhớ rồi—lời hứa này.

Vì là một thiên tài, Hiiragi-senpai từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chú ý của người lớn, cô ấy luôn khao khát được chơi đùa như những đứa trẻ bình thường nhưng lại không thể toại nguyện. Tôi từng hứa với cô ấy rằng nếu cô ấy muốn, tôi sẽ luôn chơi cùng cô ấy.

“Cho nên, cậu mới đưa tôi đến công viên...”

Lời tôi vừa dứt, Hiiragi-senpai liền gật đầu, trông y hệt một đứa trẻ.

Tôi hơi bất lực nói:

“Nếu đã vậy thì, trước khi không vận tôi đến đây, ngay từ đầu nói thẳng ra có phải hơn không?”

“...Noa ban đầu cũng nghĩ vậy.”

Hiiragi-senpai có vẻ hơi hoảng hốt.

“Nhưng, nhưng Noa không thể nói ra... Cho nên, đã theo sau cậu để tìm cơ hội, nhưng lại bị cậu phát hiện. Rồi, rồi Noa lo lắng quá, chẳng nghĩ ngợi gì mà bắt cóc cậu luôn.”

“Chẳng nghĩ ngợi gì mà bắt cóc... Thôi, cũng không phải chuyện lớn gì...”

Không, chuyện này không nhỏ đâu nhé.

“Cậu, cậu giận sao?”

Hiiragi-senpai rụt rè nói. Ánh mắt nhìn lên liếc tôi.

“Tôi hoàn toàn không nghĩ đến tình trạng của cậu, cứ thế kéo cậu đến đây...”

“Không đâu, tôi không giận.”

Đúng là hơi giật mình một chút thật. Nhưng mà, những chuyện bất ngờ như thế này tôi đã quen rồi.

Hơn nữa...

“Tôi biết rồi.”

Đã là lời hứa thì nhất định phải giữ.

“Cứ theo lời hứa mà chơi thật nhiều trò chơi đi. Tôi cũng rất muốn được chơi cùng Hiiragi-senpai mà!”

Tôi cười nói. Rồi dịu dàng xoa đầu Hiiragi-senpai. Tôi quyết định trước khi đi làm thêm, sẽ cùng Hiiragi-senpai chơi đùa thỏa thích.

“À...”

Hiiragi Noa khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi lại đỏ bừng mặt cúi đầu xuống.

Thấy vẻ mặt đó của cô ấy, tôi mới chợt nhận ra.

“À… Xin, xin lỗi!”

Tôi vội vàng rụt tay lại.

Hiiragi Noa trông cứ như trẻ con, nên tôi cứ vô thức mà đối xử với cô ấy như một đứa trẻ, tiện tay xoa đầu. Đây đã là lần thứ hai tôi mắc lỗi ngớ ngẩn này rồi.

Thế nhưng…

“…Không sao đâu.”

Hiiragi Noa lẩm bẩm:

“Nếu là Sado Tarou thì… xoa đầu Noa cũng không sao hết.”

Cô ấy ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn đỏ bừng, nói:

“Nếu, nếu là người khác thì Noa không chịu đâu, nhưng nếu là Sado Tarou thì không sao cả.”

Rồi cô ấy thẹn thùng nở một nụ cười.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy hơi vui vui nhưng cũng có chút ngượng nghịu một cách khó tả.

“Vậy thì… cảm ơn nhé…”

Tôi lắp bắp trả lời.

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh chợt thổi qua giữa hai chúng tôi.

Tôi rụt người lại.

“A, lạnh quá…”

“Lạnh, lạnh quá.”

Hiiragi Noa vòng tay ôm lấy thân mình.

Từ trong cỗ máy bước xuống, Hiiragi Noa chỉ mặc mỗi đồng phục, không áo khoác, không khăn quàng cổ, thế nên lạnh là phải.

Hay là mình cho cô ấy mượn áo khoác nhỉ? Tôi vừa nghĩ, vừa nhìn thẳng vào Hiiragi Noa.

“—A!”

Hiiragi Noa bỗng nhiên cứng đơ mặt lại, lùi người ra xa tôi.

Ơ, sao thế?

“Sa, Sado Tarou…”

“Chuyện gì vậy?”

“Chẳng, chẳng lẽ, bây giờ cậu đang muốn nói ‘lạnh quá nhỉ. Để tớ sưởi ấm cho cậu nhé.’ rồi ôm chặt lấy Noa đúng không?”

“Hả?”

“Trước đây Noa từng đọc một cuốn truyện tranh thiếu nữ để nghiên cứu, tên là ‘Chàng công tử Sado Tarou chinh phục trái tim phụ nữ!’, trong đó có tình tiết này nè! Một chàng đẹp trai như hoàng tử, đột nhiên ôm lấy cô nữ chính yếu đuối! Sado Tarou bây giờ chính là đang định làm cái tình tiết đó đúng không! N, Noa không ngờ, Sado Tarou lại tích cực đến thế…”

“À, ừm…”

“Làm, làm chuyện như thế giữa thanh thiên bạch nhật… thật là xấu hổ quá đi mất. Thế nhưng, nếu là với Sado Tarou thì…”

Hiiragi Noa lẩm bẩm, rồi nhắm chặt hai mắt lại, toàn thân căng cứng vì căng thẳng. Làn da trắng nõn cũng đỏ ửng lên.

“Ôi trời, ừm…”

Tôi gãi gãi má.

“Tôi chỉ thấy Hiiragi Noa có vẻ lạnh, nên đang băn khoăn không biết có nên cho đàn chị mượn áo khoác hay không thôi mà…”

“A?”

Hiiragi Noa tròn mắt ngạc nhiên.

“V, vậy sao? Vậy là Noa lại giả vờ hiểu biết rồi hiểu lầm ý của cậu à?”

“À, đúng vậy.”

“…”

“…”

Xem chừng, bầu không khí có vẻ hơi khó xử rồi.

“Thôi, nói chung là!”

Để xua tan đi bầu không khí ngượng nghịu này, tôi lớn tiếng nói:

“Trư, trước tiên… đàn chị muốn chơi gì nào?”

“Ưm…”

Hiiragi Noa suy nghĩ một lát.

“Trước tiên—Noa muốn chơi ném bóng bắt bóng.”

“Rõ rồi.”

Tôi cười đáp.

Hiiragi Noa từ trong cỗ máy hình quả trứng lấy ra hai chiếc găng tay và một quả bóng. Tôi đón lấy một chiếc găng.

Tôi và Hiiragi Noa đứng đối diện nhau, cách khoảng mười mét.

“Hì hì…”

Hiiragi Noa bật cười.

“Được chơi ném bóng bắt bóng với Sado Tarou… vui quá đi mất…”

Hiiragi Noa vụng về giơ cánh tay phải cầm bóng lên.

Tôi nghĩ, chắc cô ấy ít khi vận động, nên muốn ném bóng cho tử tế chắc cũng khó… Tôi thầm nghĩ trong lòng, cầm chiếc găng tay và sẵn sàng tư thế.

“Sado Tarou, Noa ném đây.”

“Được, lúc nào cũng sẵn sàng.”

Khi tôi vừa nói xong, bỗng nhiên tôi để ý thấy quả bóng trong tay Hiiragi Noa dường như hơi khác so với những quả bóng thông thường.

Quả bóng đó trông khá giống bóng chày bình thường, nhưng lại phát ra ánh kim loại và có nhiều gai nhỏ li ti.

Trong lúc tôi còn đang băn khoăn, quả bóng đã rời khỏi tay phải của Hiiragi Noa.

Đúng như tôi dự đoán, quả bóng chao đảo bay tới.

Nhìn theo quỹ đạo bay của nó, e rằng nó sẽ chạm đất trước khi rơi vào găng tay của tôi mất.

Tôi vốn nghĩ vậy.

“A…”

Nhưng quả bóng—lại tăng tốc.

Giống như có động cơ phản lực phía sau, quả bóng tăng tốc một cách bất thường—hơn nữa, nó còn liên tục điều chỉnh quỹ đạo để bay về phía tôi—với tốc độ kinh hoàng lao thẳng đến.

“Đợi, đợi đã…”

Cái này thì không thể tránh được.

Quả bóng đang tăng tốc chóng mặt.

“Á pú—!”

Và rồi, nó đập thẳng vào mặt tôi.

Tôi bị đánh ngã lăn ra đất.

“A, á á, ái! Quả bóng của mỹ nữ ném ngon lành quá đi mất!”

Tôi nở một nụ cười “hê hê hê hê” ghê tởm không chịu nổi.

“Khụ, khụ, khụ… Hi, Hiiragi Noa, quả bóng đó là…?”

“Đây là quả bóng đặc biệt do Noa phát minh đấy.”

Hì hì, đàn chị tự đắc ưỡn cái bộ ngực phẳng lì của mình lên nói:

“Noa không muốn gây phiền phức cho Sado Tarou khi chơi ném bóng bắt bóng, nên đã phát triển ra quả bóng này! Quả bóng này sẽ tự động bay về phía đối phương, nên tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho đối phương đâu!”

“Giờ, giờ thì nó đang gây phiền phức cho tôi đây này… Khụ, khụ, khụ…”

“À, Sado Tarou.”

“Chuy, chuyện gì?”

“Trước khi bay vào găng tay đối phương, quả bóng đó sẽ bay không ngừng, nên nếu cậu không chú ý sẽ rất nguy hiểm đấy.”

“Hả?”

Tôi có một dự cảm không lành, ngẩng đầu lên—

Quả bóng máy móc do Hiiragi Noa phát minh, lại một lần nữa bay về phía tôi.

“Á—”

Quả bóng bay đến với tiếng động lớn, lại đánh trúng mặt tôi.

“Pú à uô!”

Rồi lại một lần nữa, tiếp đó là hết lần này đến lần khác.

Không hiểu sao, quả bóng cứ liên tục tăng tốc, rồi không chút thương tiếc tấn công khắp cơ thể tôi.

“Á, pú ô yeah—Vòng xoáy niềm vui không ngừng lại, khiến thân thể của tôi sắp không chịu nổi nữa rồi! Hê hê! Hê hê hê hê!”

Tôi tại chỗ nhảy một điệu nhảy quái gở, phát ra những âm thanh kỳ lạ khi bị quả bóng đại nhân hành hạ.

“A! Sa, mặt Sado Tarou hình như sắp banh rồi kìa!”

“Lí xả, lí xả lí xả lí xả, lí xả ff’!”

—Có lẽ là hết pin rồi, quả bóng cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng tôi đã bị co giật toàn thân vì cơn khoái cảm bùng phát.

“Sado Tarou, cậu không sao chứ?”

“Ô, ồ ồ… Hiiragi Noa…”

“Vâng!”

“Đàn chị… có thể đừng dùng mấy cái phát minh kỳ quặc khi chơi không…?”

“T, tôi biết rồi.”

Hiiragi Noa, người vừa chứng kiến thảm cảnh, gật đầu rất nghiêm túc.

Tiếp đó, cuối cùng chúng tôi cũng chơi ném bóng bắt bóng bằng một quả bóng bình thường.

Đúng như tôi dự đoán, Hiiragi Noa không thể ném và bắt bóng một cách tử tế. Nhưng, đàn chị trông vẫn rất vui, cười tươi như một đứa trẻ thơ ngây.

Tôi từ từ ném bóng, còn Hiiragi Noa thì nghiêm túc chuẩn bị găng tay để bắt bóng.

Tuy nhiên, quả bóng vẫn đập vào rìa găng tay, rồi lăn tít ra xa.

Hiiragi Noa nói “Đợi một chút”, rồi chạy đi đuổi bóng—trên đường còn ngã chỏng vó.

“Hiiragi, Hiiragi Noa?”

Tôi hoảng hốt chạy đến bên Hiiragi Noa.

“Ôi, ôi trời… Đau, đau quá…”

Hiiragi Noa quỳ ngồi trên đất, co một chân lên. Hai khóe mắt ngấn lệ. Tôi lại gần xem, đầu gối cô ấy có một vết trầy xước nhỏ.

“Cậu không sao chứ?”

Vừa nói xong, tôi cẩn thận nhìn vào vết trầy xước ở đầu gối đàn chị. Trông có vẻ không chảy nhiều máu, chắc không sao, may quá.

“T, tôi không sao—A!”

Hiiragi Noa ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Lại sao nữa đây?

“Sa, Sado Tarou, chẳng lẽ bây giờ cậu đang muốn nói… ‘Đầu gối cậu trông có vẻ đau đấy. Thôi được rồi, để tớ liếm một cái giúp cậu khử trùng nhé’ rồi tỉ mỉ liếm đầu gối Noa sao?”

“…Tôi làm cái trò biến thái đó làm gì?”

“Rồi, cậu sẽ nói ‘Ngoài đầu gối ra, cậu còn muốn tớ liếm chỗ nào khác đúng không? Ngoan ngoãn nói đi’, sau đó liếm khắp toàn thân Noa…”

“Hiiragi Noa, đó là…”

“Trước đây Noa từng đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn để nghiên cứu, tên là ‘Quỳ gối dưới chân Everest của tôi’, trong đó có tình tiết này nè! Thế nên, lẽ nào cậu cũng định—”

“Tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy.”

Tôi dứt khoát nói.

“A… C, cậu sẽ không làm thế sao?”

“Đúng vậy.”

Phải nói là, đó có thực sự là tiểu thuyết lãng mạn không vậy? Hay là nhầm với tiểu thuyết khiêu dâm rồi?

Có lẽ vì xấu hổ, Hiiragi Noa đỏ bừng cả vành tai. Cô ấy vỗ vỗ vào váy, rồi đứng dậy.

Rồi, toàn thân cô ấy tỏa ra một thái độ kiểu như “không được nhắc lại chuyện vừa rồi nữa”.

“Tiếp, tiếp theo, Noa muốn chơi leo khung sắt.”

Hiiragi Noa nói.

Dù hơi ngạc nhiên, nhưng tôi không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu.

Leo khung sắt xong, tiếp theo là đu quay, rồi đến cầu trượt.

Tôi và Hiiragi Noa đã chơi rất nhiều trò chơi ở công viên.

Ban đầu chỉ là đi theo chơi cùng cô ấy, nhưng dần dần bản thân tôi cũng cảm thấy rất vui, tự nhiên hứng thú dâng cao.

Chúng tôi đến công viên được khoảng hai tiếng rồi.

Chúng tôi chơi đến mức thở hổn hển vì mệt.

“Phù… Chơi đã quá.”

Tôi điều hòa hơi thở gấp gáp nói. Vận động cơ thể xong, toàn thân nóng bừng. Tôi cởi áo khoác ra, treo lên thanh sắt.

“Hà, hà… Vận động thân thể như thế này, có lẽ là lần đầu tiên của Noa đấy.”

Hiiragi Noa cười nói.

Rồi, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một mình lẩm bẩm.

“Noa cảm thấy… vui quá…”

“Tôi cũng vui lắm, lâu lắm rồi mới được ra công viên chơi.”

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, cảm thấy thật sự rất vui.

Hiiragi Noa không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Không hiểu sao—mặt cô ấy càng lúc càng đỏ hơn.

Rồi như muốn che giấu vẻ mặt đỏ bừng của mình, cô ấy nói:

“…Ở bên cạnh Sado Tarou, vui lắm.”

Cô ấy nhẹ nhàng nắm chặt tay phải, đặt lên ngực, lẩm bẩm, giọng nói có vẻ run run.

“Vui quá, vui quá… Ngực, đau quá…”

“A?”

Ngực đau?

Không sao chứ, lẽ nào vì thiếu vận động nên phổi hay tim có vấn đề gì…

“Tại sao ngực Noa lại đau như thế này nhỉ… Noa không biết. Đ, cái nỗi đau này, chính là cái mà người đời thường gọi là, ừm… Noa vẫn chưa chắc chắn đó có phải là thứ cảm xúc đó hay không…”

Chị Hiiragi mặt cứ tơ tơ như sắp khóc đến nơi. Tôi nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi, trong lòng hơi luống cuống.

“Cho nên, Noa mới đọc rất nhiều truyện tranh, tiểu thuyết tình cảm học trò, cả tạp chí với lướt mạng nữa… là để tìm hiểu đó. Nhưng mà, Noa vẫn không tài nào hiểu được… Đối với Noa, đây là lần đầu tiên trải nghiệm…”

“…………”

“Noa không biết, nhưng mà… Noa…”

Chị Hiiragi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn tôi hết sức nghiêm túc, một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy ở chị ấy.

“Noa——”

Tiếp đó, chị ấy như muốn nói điều gì đó – nhưng rồi lại chợt bừng tỉnh trong tích tắc.

“Khụ, quả nhiên là không đúng!”

Chị Hiiragi lắc đầu lia lịa.

“T-tại sao một thiên tài như Noa lại có thể thích cái tên biến thái này chứ… Cái này hoàn toàn không hợp lý! Sado-kun rõ ràng là một tên biến thái mà! Lại còn là siêu cấp biến thái nữa chứ! Một gã vừa nhìn đã thấy ghê tởm thế này! Một Noa thông minh và logic, tuyệt đối phải chọn đối tượng tốt hơn mới phải!”

“Chị, chị Hiiragi, sao tự dưng lại chửi em thế… Khà khà khà…”

Tôi thấy hơi sướng rồi đó nha.

“Dù sao đi nữa… vẫn cần phải nghiên cứu thêm một chút. Thêm một chút nữa…”

Chị Hiiragi lẩm bẩm một mình.

Tôi khó hiểu nghiêng đầu, đúng lúc đó thì tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ ở công viên.

“À phải rồi, lát nữa em còn phải đi làm thêm nữa.”

Không còn nhiều thời gian để nấn ná ở đây nữa.

“Chị Hiiragi, chị còn muốn chơi gì nữa không ạ?”

Tôi mở lời hỏi. Nếu chị Hiiragi đã thỏa mãn rồi thì hôm nay kết thúc tại đây cũng được.

“Có chứ – Noa vẫn còn một thứ muốn chơi.”

Chị Hiiragi nói dứt khoát.

“Cái gì ạ?”

“Chơi đồ hàng. Noa muốn chơi đồ hàng với Sado-kun.”

“Chơi đồ hàng á… Nhưng mà, chơi đồ hàng ít nhất cũng phải có chiếu hay gì đó chứ…”

Hơn nữa, mấy trò vận động như vừa nãy còn đỡ, chứ chơi đồ hàng thì gần như không nhúc nhích gì, mà trời lại lạnh thế này thì chơi đồ hàng vất vả lắm. Vừa nãy lại đổ mồ hôi nhiều, không khéo cả hai đứa đều bị cảm.

“Cứ yên tâm đi!”

Chị Hiiragi đắc ý nói. Chị ấy thò tay vào túi, lấy ra một thứ trông giống điều khiển từ xa.

Rồi, nhấn nút——

“Oa!”

Mặt đất trong công viên nứt ra.

Một đường nứt trên mặt đất dần dần kéo dài sang hai bên. Ngay trước mắt tôi đang ngây người ra, một cái hố hình vuông mỗi cạnh khoảng năm mét lộ ra trên nền công viên.

Bên dưới cái hố, một thứ gì đó đang chầm chậm nhô lên.

Đó là một ngôi nhà nhỏ giống như túp lều vậy – trông có vẻ là thế.

Tôi cực kỳ kinh ngạc hỏi:

“Chị, chị Hiiragi, đây là…”

“Đây là nhà đồ hàng do Noa đặc chế để chơi đồ hàng đó!”

Chị Hiiragi mỉm cười nói.

“Đặc chế để chơi đồ hàng…”

Làm thứ này trong công viên công cộng… có được không vậy?

“Thôi nào, Sado-kun. Chúng ta cùng vào chơi đồ hàng đi.”

“À, vâng ạ…”

Tôi mơ hồ gật đầu, đúng lúc này——

“——!”

Tôi cảm thấy có một luồng sát khí tỏa ra từ lối vào công viên, hơn nữa còn là sát khí thượng hạng.

Tôi vội vàng quay lại nhìn.

Ở đó, một cô gái đang đứng, vai run run thở hổn hển, gương mặt dữ tợn như quỷ đói nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Đó là——

“Y-Yuino?”

Đúng vậy, đó là Yuino.

Yuino điều chỉnh hơi thở, rồi bước về phía chúng tôi.

“Yuino… sao cậu lại ở đây…”

“Tớ chạy theo hướng cậu bay… Sau đó, thì nhờ hỏi người khác…”

“Cô…!”

Chị Hiiragi trừng mắt nhìn Yuino.

“…Tên là Yuino Arashi đúng không? Cô là bạn cùng lớp với Sado-kun, là thành viên của CLB Tình nguyện số 2…”

“Chị Hiiragi, sao chị lại biết nhiều về Yuino thế…”

“Noa đã điều tra rõ ràng mọi chuyện xung quanh Sado-kun rồi.”

Chị Hiiragi vẫn quay mặt về phía Yuino nói.

“Đúng vậy, tôi chính là Yuino.”

Yuino nhìn thẳng vào chị Hiiragi nói.

“Tôi chính là Yuino Arashi, người đã tốt nghiệp cùng trường cấp hai với Tarou, cùng lớp, cùng câu lạc bộ, đã từng ăn tối với gia đình cậu ấy, đã vào phòng Tarou, và còn từng đi sở thú với rạp chiếu phim một mình với Tarou nữa đó.”

…Y-Yuino? Cái màn tự giới thiệu kỳ quặc này là sao vậy?

Tôi hoàn toàn không hiểu gì, nhưng chị Hiiragi thì——

“Ư…!”

Không biết tại sao, lại lộ vẻ mặt như vừa bị đánh bại.

Chị ấy lại trừng mắt nhìn Yuino.

“Cô… thật là tức chết mà! Tức chết người rồi! Noa có linh cảm, cô sẽ trở thành chướng ngại của Noa.”

“Về điểm này… tôi nghĩ là cả hai bên đều thế thôi…”

Hai người họ nhìn nhau nảy lửa. Cảm giác thật đáng sợ, cả hai người này đều đáng sợ quá.

“Chị Hiiragi… tự dưng bắt cóc Tarou đi, chị không thấy mình quá đáng sao? Chuyện bắt cóc này, không chỉ quá đáng mà còn vô nhân đạo nữa.”

“Ít lời thôi!”

Chị Hiiragi quát lớn.

“Sado-kun và Noa có hẹn mà! Nói là sẽ chơi cùng nhau! Cho nên Noa mới đưa cậu ấy đến công viên, chỉ có thế thôi! Còn cô thì sao, tự tiện phá hỏng khoảng thời gian vui vẻ của Noa và Sado-kun——”

“Thế tại sao lại là hôm nay?”

“Ơ…?”

“Chị và Tarou có hẹn. Rồi, chị chọn hôm nay để thực hiện lời hứa, nghe có vẻ như đã có kế hoạch từ trước nhỉ. Chị Hiiragi muốn dành ngày hôm nay cùng Tarou, cho nên mới cứ mãi không thực hiện lời hứa…”

“K-không phải thế!”

Chị Hiiragi đỏ bừng mặt kêu lên.

“Chỉ là tình cờ thôi! Chỉ là tình cờ hôm nay là ngày đó thôi… Có thể nói là Noa sau này mới chú ý tới…”

“Xin đừng nói mấy lời nói dối mà một lời cũng đâm thủng được!”

“N-nói nhiều! Cô đúng là một cái bóng đèn phiền phức! Mau biến đi cho khuất mắt!”

“Không, tôi sẽ không đi! Trừ khi là đi cùng Tarou!”

“Đi đi!”

“Không đi!”

“Ơ, hai người…”

Tôi không chịu nổi, đành nhảy vào làm hòa.

“Bình tĩnh một chút đi mà. Yuino cậu cũng đừng kích động thế, tớ chỉ đang chơi với chị Hiiragi thôi mà.”

“Tarou…”

Yuino buồn bã nhìn tôi.

“Cậu đứng về phía chị Hiiragi sao?”

“Không, tớ không có ý đó…”

“Vậy… Sado-kun, cậu đứng về phía cô gái này sao…?”

Chị Hiiragi nhìn tôi với vẻ mặt như sắp khóc.

“Không, em cũng không có ý đó…”

Kẹp giữa.

Tôi hoàn toàn bị kẹp giữa rồi.

“Tóm, tóm lại!”

Tôi không hiểu sao lại toát mồ hôi lạnh.

“Chơi đồ hàng! Đúng vậy, chúng ta hãy chơi đồ hàng đi!”

Tôi cố ý nói thật to.

“Tôi và chị Hiiragi đang định chơi đồ hàng mà! Ngay trong căn nhà đồ hàng đặc chế này nè! Th-thế nên Yuino cũng chơi cùng đi!”

“Nhà đồ hàng đặc chế… Hả? T-tại sao trong công viên lại có một căn nhà vậy?”

Yuino hình như bây giờ mới để ý, ngẩng đầu nhìn căn nhà đồ hàng.

“Sado-kun… Noa chỉ muốn chơi đồ hàng với một mình Sado-kun thôi…”

“Đừng nói thế mà… Ba người chơi chắc chắn sẽ vui hơn hai người nhiều.”

Tôi nói với chị Hiiragi đang bĩu môi vì không vui:

“M-mọi người cùng chơi đồ hàng thật hòa thuận đi mà! Phải có tinh thần yêu thương và hòa bình chứ!”

Vì vậy——

Tôi, chị Hiiragi và Yuino, cả ba người cùng chơi đồ hàng.

Mở cửa nhà đồ hàng, bước vào trong thì…

“Ồ ồ…”

“G-giỏi thật…”

Tôi và Yuino cùng thốt lên kinh ngạc.

Bên trong căn nhà đồ hàng, còn sang trọng hơn chúng tôi tưởng tượng nhiều.

Sàn nhà trải thảm, có giường, bàn ghế, thậm chí còn có cả một căn bếp đơn giản, với một tủ quần áo nhỏ. Ngay cả cửa sổ cũng có, chắc là có máy sưởi nên tôi thấy rất ấm áp. Đại khái giống như một căn hộ studio trong chung cư, thật xa xỉ khi có thể dùng một nơi như thế này để chơi đồ hàng.

“Vậy thì, tôi đóng vai bố, chị Hiiragi đóng vai mẹ… Ừm, Yuino thì đóng vai con gái, bắt đầu chơi với thiết lập này nhé?”

Vừa nói xong thì chị ấy…

“Tôi phản đối!”

Yuino giơ tay nói:

“Chị Hiiragi nhìn thế nào cũng không giống mẹ, cho nên vai mẹ để tôi đóng sẽ tốt hơn.”

“Không đời nào!”

Chị Hiiragi đáp lại với khí thế hừng hực.

“Vai mẹ… vai vợ của Sado-kun phải do Noa đóng!”

“Không, tôi đóng! Như thế sẽ thực tế hơn!”

Yuino cúi xuống nhìn chị Hiiragi.

“Nói thế này có hơi thất lễ, nhưng mà vóc dáng của chị Hiiragi hoàn toàn giống một đứa trẻ. Cho nên chị Hiiragi cứ ngoan ngoãn đóng vai đứa trẻ đi…”

“Đ-đứa trẻ? Cô vừa nói tôi là đứa trẻ sao? Chính cô mới là con khỉ cái thiểu năng đó!”

“K-khỉ cái? Nói thế không quá đáng sao? Chị trẻ con!”

“Bình tĩnh lại đi, cả hai người bình tĩnh lại đi mà!”

Tôi cố gắng hết sức an ủi hai người đang sắp kích động lại. Hai người này đúng là khó hòa hợp thật, rốt cuộc là vì sao vậy?

“V-vậy thì, chúng ta oẳn tù tì công bằng nhé. Ai thắng thì làm mẹ!”

Kết quả oẳn tù tì——

“Tuyệt vời! Tôi thắng rồi!”

“Ưm, ưm ưm…”

Yuino thắng, vậy là vai mẹ được quyết định là Yuino đóng.

“Vậy thì tôi sẽ đóng vai vợ của Tarou. Nào, Tarou, bắt đầu thôi!”

“À, ồ.”

Yuino trông rất vui, nhưng ngược lại, chị Hiiragi lại vẻ mặt tức giận.

——Màn chơi đồ hàng bắt đầu với cảnh tôi thức dậy vào buổi sáng.

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại.

Yuino, người đóng vai vợ, đến gọi tôi dậy.

“Sáng rồi, dậy mau đi.”

“Ưm ưm, cho anh ngủ thêm chút nữa đi mà…”

“Thiệt tình, không được đâu, anh sẽ đi làm muộn đó.”

“Được rồi, anh biết rồi…”

Tôi lề mề mở mắt ra.

Kết quả——

Mặt Yuino gần hơn tôi tưởng tượng. Em ấy đã cởi áo khoác ngoài, khoác thêm một chiếc tạp dề bên ngoài bộ đồng phục. Chiếc tạp dề này cũng được chuẩn bị sẵn trong nhà đồ hàng.

Yuino trông hơi ngại ngùng, đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Thấy tôi giật mình, em ấy liền “He he” cười rồi rời đi.

Sau đó, hai tay chấp sau lưng.

“Cứ thấy… sao mà hạnh phúc quá đi mất…”

Yuino Arashi khẽ lẩm bẩm một mình, đoạn quay lưng lại với tôi.

“Em đi chuẩn bị bữa sáng đây, đợi em nhé… Chồng, chồng yêu, chồng ơi…”

Lời vừa dứt, mặt Arashi đã đỏ bừng như muốn bốc khói, hai tay ôm chặt lấy má. “Mình… mình vừa gọi chồng yêu đấy ư…”, nàng vui sướng thì thầm.

“À, ừm ừm, anh biết rồi.”

Tôi gật đầu, ngồi thẳng dậy.

Cách một cái bàn, hai chúng tôi ngồi xuống ghế. Arashi mỉm cười nhìn tôi.

Ngay lúc đó…

*RẦM!* Cánh cửa bật mở mạnh bạo.

Lẽ nào, đến lượt đàn chị Hiiragi Noa (柊諾亞) vào vai con gái xuất hiện ư? Chẳng lẽ đây là cảnh tượng gia đình sum vầy hạnh phúc ngay từ sáng sớm sao?

Đang miên man suy nghĩ thì…

Đàn chị Noa cúi đầu nhìn Arashi đang ngồi trên ghế.

“Chào phu nhân, lần đầu gặp mặt.”

Thái độ của chị ấy vô cùng ngạo mạn.

Arashi lộ vẻ khó hiểu.

“Ủa, ơ… chị là con gái của bọn em mà? Sao lại gọi em là phu nhân…”

“Con gái? Cô đang nói cái gì vậy?”

Vừa dứt lời, đàn chị Noa liền khoác tay tôi.

“Noa – chính là kẻ thứ ba của Sado Tarou (砂戸太郎) đấy! Không, của Tarou!”

“Cái gì?”

Tôi không khỏi kêu lên. Chẳng phải đàn chị Noa định diễn vai con gái sao?

“Khoan đã – Đàn chị Hiiragi!”

Arashi đứng bật dậy, lớn tiếng nói:

“Kẻ thứ ba là sao hả? Đàn chị Hiiragi thua oẳn tù tì rồi thì làm ơn ngoan ngoãn diễn vai con gái đi!”

“Hừm, Noa quả thật là thua oẳn tù tì, cho nên mới nhường vai phu nhân cho cô. Nhưng mà, dù vậy, Noa tuyệt nhiên chưa bao giờ nói sẽ diễn vai con gái đâu nhé!”

“Sao có thể như thế được! Quá là gian xảo!”

Arashi cau mày khó chịu, quát lớn.

“Xin đàn chị Hiiragi hãy diễn vai con gái!”

“Tarou! Bảo bối yêu quý của Noa! Noa nhớ anh quá!”

“Xin đừng tự ý bắt đầu diễn có được không? Cái thiết lập này không có tác dụng đâu!”

“Vậy sao? Thế thì chơi trò gia đình lại từ đầu nhé? Nhưng mà, vai trò cũng phải đổi, vợ của Sado Tarou sẽ do Noa diễn.”

“Cái, cái này quá là bừa bãi!”

“Nếu cô không thích, thì chỉ có thể tiếp tục theo thiết lập này thôi. Sao đây? Noa diễn vai nào cũng được cả!”

“Ừm, ừm ừm ừm ừm…”

Arashi trừng mắt nhìn đàn chị Noa một lúc rồi…

“Vậy… vậy thì cứ tiếp tục đi.”

“Hiểu rồi.”

Đàn chị Noa nở một nụ cười đầy táo bạo.

“Phu nhân, xin được trịnh trọng chào hỏi, tôi là Noa, kẻ thứ ba của Tarou. Hôm nay, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với phu nhân, nên mới tới đây. Một chút quà mọn, xin đừng chê…”

Nói rồi, đàn chị Noa đưa cho Arashi một hòn đá nhỏ. Quả thật là một vật nhỏ xíu.

Arashi hất tay làm hòn đá văng ra.

“Chồng yêu!”

Nàng quay người lại nhìn tôi.

“Cái, cái gọi là kẻ thứ ba rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh giải thích rõ ràng cho em nghe mau!”

“Ờ ờ… anh cũng không biết phải nói gì nữa…”

“Chính là nghĩa đen của nó đấy, Noa là kẻ thứ ba của Tarou, hơn nữa đã bắt đầu từ ba năm trước rồi.”

“Đã, đã ba năm rồi ư?”

Arashi mặt tái mét gào lên. Trông nàng diễn nhập tâm thật đấy.

“Chồng yêu… Quá đáng, quá đáng lắm rồi! Sao anh lại có thể ngoại tình cơ chứ…”

“Phu nhân, đó đều là lỗi của cô mà.”

Đàn chị Noa chỉ vào Arashi nói.

“À… Lỗi của, của em…?”

“Đúng vậy.”

Đàn chị Noa gật đầu.

“Tarou đã vô cùng khổ sở vì hành vi bạo lực tàn nhẫn của cô.”

“Hả? Bạo lực, của em…”

“Phải đó. Tarou đã chịu áp lực rất lớn từ bạo lực của cô, không thể chịu đựng thêm nữa, để tìm kiếm sự an ủi trong cuộc đời, cuối cùng… đã tìm thấy Noa, ốc đảo này.”

“Cái, cái này hoàn toàn là nói bậy! Em làm gì có dùng bạo lực với Tarou…”

“Vậy thì, cô hãy dịu dàng chạm vào Tarou xem nào.”

“À…?”

“Người vợ đã quen dùng bạo lực, giờ đã không thể dịu dàng chạm vào Tarou được nữa rồi.”

“Dịu dàng chạm vào… cái này…”

Arashi lộ vẻ bối rối. Đương nhiên rồi, Arashi có chứng sợ đàn ông, chỉ cần chạm vào đàn ông là sẽ đánh người ta.

Thấy Arashi bối rối, đàn chị Noa nở vẻ mặt ranh mãnh. À à, chắc chắn chị ấy cũng đã điều tra ra Arashi có chứng sợ đàn ông rồi, cho nên mới cố tình chọc tức nàng…

Đàn chị Noa khoanh tay, vẻ mặt đắc thắng.

“Quả nhiên không làm được phải không. Phu nhân bây giờ chỉ biết dùng bạo lực để giao tiếp với chồng, như vậy còn có thể gọi là vợ chồng sao?”

“Ưm…”

Arashi rên rỉ đầy uất ức.

“Không có… không có đâu…”

Arashi toàn thân run rẩy.

Tôi cứ có linh cảm chẳng lành.

“Không đời nào có chuyện đó!”

Arashi gào lên một cách bất cần.

“Em, chúng em là vợ chồng – chuyện chạm vào, đương nhiên là có thể làm thoải mái!”

Rồi nàng nắm chặt lấy tay tôi.

“Yu, Yuino Arashi?”

“À…”

Arashi toàn thân cứng đờ.

Mồ hôi túa ra như tắm, hai mắt đảo nhanh –

“Á, Á á á á –!”

“Đừng mà –!”

Cú đấm phải trời giáng của Arashi, giáng thẳng vào mặt tôi.

“Ố, ối ối ối ối! Đáng sợ, đàn ông đáng sợ quá –! Huhuuhuuhu!”

“Ôi, ô yeah yeah! Khục khục! Tuyệt vời lắm!”

Arashi cưỡi lên người tôi, những cú đấm không chút nương tay giáng xuống.

Đáng lẽ ra đây là buổi sáng sum họp hạnh phúc của gia đình, sao lại thành ra thế này chứ…

Vì quá sướng, tôi thậm chí còn không thốt nên lời, chỉ có thể sung sướng đến mức sắp nghẹt thở.

“Quá đáng… tình trạng bạo lực gia đình này thật quá đáng! Tarou, mau ly hôn với người vợ nắm đấm thép này đi, rồi tái hôn với Noa!”

“À, á ái, ứ ái, xùy…”

Đàn chị Noa ôm lấy tôi, trừng mắt nhìn Arashi.

Arashi sau khi lấy lại bình tĩnh, trong chốc lát trông có vẻ luống cuống.

“Hừm, hừm!”

Nhưng rất nhanh chóng, nàng đã trừng mắt lại.

“Cô còn non lắm, cô em kẻ thứ ba.”

“Non, non chỗ nào chứ?”

“Cô nhìn chồng tôi đây này!”

“Hả?”

Đàn chị Noa nghiêm túc nhìn tôi, nhìn cái bản mặt đang cười toe toét vì chìm đắm trong sung sướng của tôi.

“Anh ấy trông rất thoải mái đúng không?”

“Nói thì đúng là như vậy…”

“Tức là, chính là như thế đấy.”

“…?”

“Chồng tôi –”

Arashi nói lớn, rõ ràng từng tiếng:

“Là một kẻ biến thái càng đau càng sướng!”

“Woah…!”

Đàn chị Noa trợn tròn mắt.

“Cô, cô lại mang cái thiết lập này vào trò gia đình sao?”

“Chồng tôi là một tên biến thái siêu M cực thích bị vợ đánh! Cho nên, bị tôi đánh anh ấy sướng lắm! Nói cách khác, đây không phải là bạo lực đơn thuần, mà là một cách giao tiếp giữa vợ chồng chúng tôi!”

“Tự cô nói ra những lời này không thấy ngượng sao? Cô đang tự thú nhận rằng hai người là một cặp vợ chồng SM biến thái đấy!”

“Em, em không quan tâm! Bởi vì… dù là một người chồng kinh tởm như vậy, em vẫn yêu anh ấy!”

Arashi. Cái này hình như… nói hơi quá rồi thì phải!

“Ưm… cô lại nói thẳng thừng như vậy…”

“Hơn nữa…”

Arashi cúi đầu nhìn đàn chị Noa.

“Trông chị có vẻ vẫn chỉ là một học sinh tiểu học… Ở tuổi này, có thể ngoại tình với chồng em sao?”

“Tiểu, tiểu học ư?”

Đàn chị Noa mặt đỏ bừng vì tức giận nói:

“Noa không phải học sinh tiểu học! Thiết lập của Noa là – một nữ cường nhân năng nổ trong công việc!”

“Vậy sao? Nhưng trông chị thế nào cũng chỉ là một học sinh tiểu học thôi. Thôi được, chồng em tuy là một kẻ biến thái thích bị ngược đãi, nhưng lại không phải loại biến thái có hứng thú với các cô bé. Hơn nữa, anh ấy là người tuân thủ Luật Bảo vệ trẻ em. Do đó, em nghĩ anh ấy không thể nào ngoại tình với chị được, xin lỗi nhé.”

“Ưm ưm ưm ưm ưm…”

Mặt đàn chị Noa càng đỏ hơn.

“Cô dám, cô dám nói trúng tim đen, chế nhạo thân hình của Noa… Tôi, tôi tôi tôi tôi, tuyệt đối không tha cho cô.”

Đàn chị Noa rên rỉ nói. Sau đó chị ấy lấy ra một lọ thuốc từ trong túi.

“Nếu cô cứ mãi nhắc đến thân hình thì tôi đành phải dùng đến chiêu này thôi…”

Đàn chị Noa lấy ra một viên thuốc từ lọ.

“Chỉ cần dùng cái này… thì sẽ triệu hồi ra quái vật đó, hơn nữa còn có tác dụng phụ. Cho nên, Noa vốn không muốn dùng lần thứ hai. Tuy nhiên, cứ mãi bị chế nhạo thân hình thế này, thì buộc lòng phải dùng thôi. Tất cả là tại cô!”

“Ờ ờ… Cái, cái đó là gì vậy?”

Arashi trở lại trạng thái bình thường mở miệng hỏi. Có lẽ vì thái độ hung hăng của đàn chị Noa quá đáng sợ, khiến nàng có chút hoảng sợ.

“Đây là phát minh của Noa. Chỉ cần uống viên thuốc này… kết quả, cô cứ dùng mắt mình mà nhìn cho rõ!”

Vừa dứt lời –

Đàn chị Noa liền cho viên thuốc vào miệng.

“… Ưm ưm!”

Đàn chị Noa ôm bụng, khom lưng xuống, toàn thân toát ra rất nhiều mồ hôi.

“Hiiragi, đàn chị Hiiragi!”

“Đàn chị Hiiragi?”

Tôi và Arashi bị dáng vẻ khác thường của chị ấy làm cho sợ hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh.

Kết quả –

“Ơ…?”

“Á…?”

Đàn chị Noa ngay trước mắt chúng tôi – cơ thể dài ra.

“À… ưm… ưm, ưm ưm ưm…”

Toàn thân đàn chị Noa bắt đầu bốc khói.

Tôi và Arashi chỉ có thể trơ mắt nhìn chị ấy.

Đàn chị Noa –

Đã biến thành một mỹ nữ tám đầu hoàn hảo.

Không, không chỉ là tỷ lệ cơ thể thành tám đầu.

Cái đó, phải nói sao đây, vòng một cũng vô cùng…

“Lớn, lớn thật…”

Arashi run rẩy thì thầm. Đúng vậy, đàn chị Noa không chỉ cao lên, mà vòng một cũng lớn hơn. Ngoài vòng một, còn có vòng ba.

Đàn chị Noa bây giờ, muốn có eo có eo, ngực nở mông cong, một thân hình người mẫu hoàn hảo.

Tuy nhiên, dù thân hình phát triển nhanh chóng, nhưng chị ấy vẫn mặc bộ đồng phục như lúc nãy. Do đó, váy trở thành váy siêu ngắn, rốn cũng lộ ra. Vòng một căng tròn khẩn thiết khoe sự tồn tại của mình, như muốn bật ra khỏi bộ đồng phục… nói cách khác, dáng vẻ của đàn chị bây giờ vô cùng gợi cảm.

“Khà khà khà khà…”

Đàn chị Noa nở một nụ cười táo bạo, một tay chống nạnh.

“Yuino Arashi.”

“À, vâng!”

“Noa hỏi cô, Noa bây giờ trông còn giống học sinh tiểu học nữa không?”

“Không… không giống…”

Arashi trả lời theo phản xạ.

“Khà khà.”

```text

Hiiragi Noa đắc ý cười toe toét.

"Sado Tarou!"

"Uwa!"

Cô ấy ôm chặt lấy cánh tay tôi.

Cảm nhận được độ mềm mại từ vòng một đẫy đà của Noa-senpai, tôi hoảng hốt lùi lại.

"Noa-senpai... rốt cuộc cậu đang..."

"Viên thuốc lúc nãy... là Thần dược Body Quyến rũ do chính tay Noa phát minh đấy."

"Th-Thần dược Body Quyến rũ?"

"Đúng vậy. Chỉ cần uống viên này, dù trông như trẻ con đến mấy cũng sẽ hóa thành mỹ nhân gợi cảm. Tuy thời gian hiệu lực không dài, nhưng trong khoảng đó Noa sẽ sở hữu body chuẩn không cần chỉnh!"

Noa-senpai hớn hở quấn lấy tay tôi.

Nụ cười đầy mê hoặc của cô khiến tôi choáng váng. Thân hình phát triển vượt bậc đã biến Noa-senpai thành mỹ nữ tuyệt sắc. Khí chất quyến rũ ngập tràn khiến đầu óc tôi quay cuồng.

"Khác hẳn với ai đó cứ đụng chút là đấm đá, Noa có thể... muốn sờ Sado Tarou thế nào cũng được..."

"Ư...ưưư..."

Yuino Arashi đỏ mặt lẩm bẩm.

Đột nhiên - rầm!

"Ước gì...!"

"Kyaaa!"

"Uwaaa!"

Cả ba chúng tôi hét thất thanh, bản năng nhắm tịt mắt lại. Luồng khí xé gió ào ạt đập xuống từ phía trên.

Mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sửng sốt.

"Mái nhà... biến đâu mất rồi?!"

Bầu trời đen kịt mây giăng hiện ra trọn vẹn. Trên không trung, một bóng người kỳ dị đang lơ lửng như thập tự giá khắc lên nền trời.

"Himura Yukinojo...?"

Cậu ta - thành viên CLB Phát minh cùng Noa-senpai - giờ đây trông chẳng khác gì ác quỷ. Đôi mắt trắng dã, thân thể phát ra năng lượng dị thường.

"TA ĐÃ BẢO CẤM DÙNG THỨ THUỐC QUÁI ĐẢN ĐÓ CƠ MÀAAAA!"

Ầm ầm!

Những tia chớp giận dữ đáp xuống như trút giận.

"Nguy rồi... phải chạy thôi!"

Chúng tôi ba chân bốn cẳng tháo chạy khỏi căn nhà gỗ. Một tia sét đánh sầm xuống ngay chỗ vừa đứng.

Himura từ từ hạ xuống, hai tay giơ ngang như thánh giá sống. Giọng nói gào thét phát ra từ cổ họng biến dạng:

"LOLI! LOLILOLILOLI! LOLI LOLI LOLI WAaaaaa!"

"Ngôn ngữ đã loạn rồi... không thể đàm phán được nữa."

Noa-senpai run bần bật nắm chặt tay tôi:

"Chỉ có biến thái lực của cậu mới đối chọi được hắn! Mau đeo vào!"

Chiếc đai lưng phát năng lượng biến thái được siết chặt vào eo tôi. Cảm giác kích thích từ vụ đấm của Yuino khiến máu trong người sôi sục.

"MMMMMMMMM!"

Hai luồng năng lượng đối chọi tóe lửa. Những cú đấm va chạm tạo thành sóng xung kích nứt toang mặt đất. Thế nhưng...

"MM...MMM!"

Tôi dần bị ép vào thế yếu. Tình yêu lolicon thuần túy của Himura mạnh hơn hẳn biến thái tính của tôi.

Đúng lúc Himura chuẩn bị ra đòn kết liễu -

"Không được!"

Yuino xông ra che chắn cho tôi.

Bừng!

Một luồng khí M cuồng bạo bùng lên. Tôi chớp nhoáng chặn được nắm đấm sát nhân, hơi nước bốc lên nghi ngút từ cơ thể.

"LOLI...?"

Himura lùi lại kinh hãi. Trước mắt cậu ta là phiên bản M hệ đã thức tỉnh hoàn toàn.

Tôi tay trái túm chặt nắm đấm của Himura Yukinojo, còn tay phải thì dồn nén nguồn “năng lượng biến thái”—

“MMMMMMMMMMMMMMM”

Tôi dốc hết sức tung ra cú móc.

“Loli-taaa!”

Himura Yukinojo thét lên tiếng kêu thảm thiết như sắp bỏ mạng, rồi bị tôi đánh bay đi. Hắn đâm sầm vào cây cột sắt phía sau, ngã vật ra đất. Chiếc áo khoác của tôi vốn đang vắt trên cột, giờ thì vừa vặn phủ kín mặt Himura Yukinojo.

“…Thắng rồi.”

Tôi giơ cao nắm đấm, lẩm bẩm nói.

Yuino Arashi hai tay vẫn còn dang rộng, cả người ngây ra.

Tôi dịu dàng nhìn Yuino Arashi.

“Yuino… cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà tớ mới có thể đánh bại tên đó.”

“Hả? À, ừm, không… không có gì…”

Yuino Arashi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

“Sado Tarou-kun!”

“Ồ ồ!”

Hiiragi Noa-senpai lao đến ôm chầm lấy tôi.

“Sado Tarou-kun đã cứu Noa, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Sado Tarou-kun quả nhiên… là người tốt đáng tin cậy…”

Hiiragi Noa-senpai đỏ mặt nói. Còn Yuino Arashi đứng cạnh thì chẳng hiểu sao lại liếc nhìn Hiiragi Noa-senpai với vẻ mặt khó chịu.

Đúng lúc này—

“A, ư ư…!”

Hiiragi Noa-senpai ôm chặt lấy cơ thể mình rên rỉ.

“Hiiragi-senpai?”

“Hiiragi-senpai?”

Cơ thể của Hiiragi Noa-senpai… dần dần bắt đầu co nhỏ lại.

Rồi, cô ấy trở về với hình dáng trẻ thơ ban đầu.

“Haizzz… Hết thuốc rồi…”

Hiiragi Noa-senpai có chút tiếc nuối nói.

Ngay sau đó…

“!”

Hiiragi Noa-senpai bỗng chốc tái mặt.

“Hiiragi-senpai, sao vậy?”

“Thứ… thuốc này… có tác dụng phụ…”

Hiiragi Noa-senpai hai tay ôm bụng, đau đớn rên rỉ.

“Ư, ư ư, một khi thuốc hết tác dụng, sẽ bị đau bụng như địa ngục cả ngày—ư ư!”

Hiiragi Noa-senpai nước mắt lưng tròng, run rẩy.

“Hôm… hôm nay—Noa xin phép cáo từ trước!”

Hiiragi Noa-senpai la lớn rồi lao ra phía cổng công viên.

Bóng dáng cô ấy ngày càng nhỏ dần.

“…………”

“…………”

Chỉ còn lại tôi và Yuino Arashi, chỉ biết trân trân nhìn mọi chuyện.

Chúng tôi nhìn nhau.

“Có vẻ… vất vả thật…”

“Ừ, ừm, đúng là vất vả thật…”

Thôi kệ, mọi người đều không sao là tốt rồi. Tôi cố gắng không nhìn Himura Yukinojo đang nằm đo ván dưới đất, thầm nghĩ trong lòng. Tôi và Yuino Arashi lấy cặp sách để trong căn nhà đồ chơi.

“May quá… bên trong không sao…”

Yuino Arashi nhìn vào cặp sách, nhẹ nhõm thở phào. Chắc hẳn có thứ gì đó rất quý giá ở trong.

Yuino Arashi khẽ khàng lẩm bẩm:

“Mặc dù xảy ra nhiều chuyện… nhưng cuối cùng, chỉ còn lại hai chúng ta…”

…Mặt cô ấy hơi ửng hồng một cách khó hiểu.

Rồi, Yuino Arashi nhẹ nhàng vuốt tóc.

“Ta… Tarou…”

Cô ấy như thể hạ quyết tâm gì đó, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Em… em có thứ muốn tặng anh…”

“A…”

Tôi không khỏi kêu lên.

Tôi nhìn thấy đồng hồ trong công viên, thời gian hiển thị…

“Chết rồi! Đã quá giờ làm thêm mất rồi!”

“Ơ…?”

“Yuino, xin lỗi! Tớ phải đi làm thêm đây!”

“Đợi, đợi đã, em có chuyện—”

“Xin lỗi, để lần sau nhé! Mai gặp ở phòng sinh hoạt CLB rồi nói chuyện. Tớ đi đây!”

“Ngày mai thì đâu còn ý nghĩa—”

Tôi bỏ lại Yuino Arashi với vẻ mặt nghiêm trọng, rời khỏi công viên.

Mặc dù đến muộn rất lâu, nhưng Doumyouji-tenchou rất khoan dung, không truy cứu tôi. Tôi vốn tưởng nhất định sẽ bị mắng té tát, may mắn là không sao cả, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đứng trước quầy thu ngân chờ khách.

Còn Doumyouji-tenchou đứng cạnh tôi thì—

Lại cầm một thỏi keo dán lên, vặn vẹo.

“Ơ… Tenchou. Anh đang làm gì vậy? Hơi ghê đấy.”

“A, Sado-kun. Tôi đang biểu diễn động tác lúc Ranka hát đấy. Lấp lánh☆”

“Ranka?”

“Cậu không biết sao?”

“Ừm, không biết…”

“Ranka là một trong những nữ chính anime tôi siêu yêu thích hiện giờ… Tôi yêu cô ấy cực kỳ luôn đấy…”

Doumyouji-tenchou nói với vẻ mặt say sưa, rồi lại tiếp tục nhảy múa. Thỏi keo dán mà anh ta cầm ở tay trái trông cứ như một chiếc micro.

Doumyouji-tenchou vừa nhảy vừa nói:

“Cả tính cách lẫn ngoại hình đều là mẫu người tôi thích… À, cả phần 'bẹp' cũng rất tuyệt! 'Bẹp' muôn năm!”

“’Bẹp’?”

“Tức là ngực phẳng đấy. Lấp lánh☆”

“Vậy thì ngay từ đầu anh cứ nói là ngực phẳng đi chứ…”

Tôi bất lực lẩm bẩm. Hơn nữa, mỗi lần nói “Lấp lánh☆” hình như còn phải kèm theo động tác đặc biệt, thật lòng mà nói, có hơi chịu không nổi.

“À, đúng rồi. Nói đến ngực phẳng, hội trưởng CLB của chúng ta cũng siêu ngực phẳng đấy. Mà bản thân cô ấy còn rất để tâm—”

“Sado-kun, tôi đang nói chuyện về thế giới hai chiều đấy nhé.”

“A, xin lỗi… Đâu cần phải giận dữ thế…”

Doumyouji-tenchou vẫn vậy, có gì đó hơi lạ…

Có khách đến tính tiền.

“A, chào mừng quý khách—Hai món tổng cộng sáu trăm ba mươi yên… À, ừm, Tenchou…”

Tôi khẽ nói với Doumyouji-tenchou bên cạnh.

“Ít nhất thì trước mặt khách, đừng nhảy mấy điệu kỳ quặc đó chứ…”

“Lấp lánh☆”

“Ơ… cái đó cũng đủ rồi đấy…”

Tôi thở dài thườn thượt.

Sau khi làm thêm xong, tôi bước chân trên con đường về nhà.

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Trong gió lạnh, tôi lê bước tiến về phía trước.

“Haizzz… Mệt, mệt quá…”

Trận chiến kinh điển ở công viên cộng với thời gian làm thêm kéo dài khiến tôi mệt rã rời.

Hơn nữa, tôi còn để quên áo khoác ở công viên, lạnh chết đi được.

Tôi đút hai tay vào túi áo đồng phục, cả người lạnh đến run cầm cập.

Vừa đến gần cửa nhà—

“…Ưm?”

Tôi nhận thấy có người đang đứng trước cửa nhà mình.

Chắc là phát hiện có người đến, người đó vốn đang cúi đầu, lúc này từ từ ngẩng lên.

Tôi bất giác mở to mắt.

“A…? Yuino?”

Người đang đứng trước mắt tôi chính là Yuino Arashi.

“A, Tarou… đi làm thêm… vất vả rồi.”

Yuino Arashi có vẻ hơi căng thẳng nói. Có lẽ vì trời lạnh, mũi và má cô ấy đỏ ửng.

“Yuino… Sao cậu lại ở đây? Không lẽ đang đợi tớ à?”

“A, ừm. Em có chút chuyện muốn tìm anh, nên đã đợi ở đây từ khoảng thời gian anh tan làm thêm rồi.”

“Đợi ở đây… có lạnh không?”

“Không sao đâu, không hề gì.”

Yuino Arashi nói xong, nở nụ cười ngọt ngào.

Ưm, sao mà không sao được, chắc chắn là lạnh lắm.

“Có vào nhà không?”

“Đã khuya rồi, em không muốn làm phiền gia đình anh, nên không vào đâu. Với lại, xong nhanh thôi…”

Nếu là chuyện xong nhanh thì cũng đâu cần chọn hôm nay, mai nói cũng được mà. Tôi vừa nghĩ vậy, Yuino Arashi đã đưa chiếc túi giấy nhỏ đang cầm trên tay ra trước mặt tôi.

“A? Cái này là gì?”

“A, ưm, cái này là…”

Yuino Arashi cúi đầu xuống như muốn giấu đi khuôn mặt mình.

“Cái… cái này là quà Giáng sinh.”

“A…?”

Quà Giáng sinh?

“Hôm nay là Đêm Giáng sinh… Anh luôn quan tâm em, nên em muốn tặng anh một món quà…”

“A…”

Tôi ngây ngốc nói:

“Đúng rồi, hôm nay là ngày 24 tháng 12… là Đêm Giáng sinh mà…”

Yuino Arashi có chút bất lực nói:

“Ta… Tarou, chẳng lẽ anh không nhận ra hôm nay là Đêm Giáng sinh sao?”

“A, ừm… Tớ hơi, không để ý lắm…”

Yuino Arashi lẩm bẩm “Thôi kệ, nói thật thì điều này cũng rất giống phong cách của anh mà…” rồi cười khổ.

Tôi nhận chiếc túi giấy từ tay Yuino Arashi.

“Cảm, cảm ơn…”

“…Ưm.”

Chuyện này quá sức bất ngờ, nên tôi thực sự giật mình. Không, tất nhiên là tôi rất vui…

Tôi ngạc nhiên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, thò tay vào túi giấy lấy ra món quà.

Trong túi giấy là một chiếc khăn quàng cổ trông rất ấm áp.

“Khăn quàng cổ…”

“Ừm, cái, cái này là em tự đan… Vì là lần đầu nên đan không được đẹp lắm…”

Yuino Arashi xấu hổ cười.

“Vì tốn thời gian lắm, nên sáng nay mới đan xong.”

“Cậu đặc biệt tự tay đan đấy à…”

Tôi cúi xuống nhìn chiếc khăn quàng mềm mại trên tay, cảm thấy vui sướng khôn tả.

“Yuino, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, tớ nhất định sẽ trân trọng nó.”

Tôi vừa nói xong, lập tức quàng chiếc khăn lên cổ.

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, nó thật sự rất ấm áp.

“Siêu ấm luôn đấy, ừm.”

Tôi mỉm cười nói.

“A…”

Yuino Arashi nhìn tôi một lúc khi tôi đã quàng khăn.

“Ôi… Em cảm thấy, vui quá đi…”

Yuino Arashi hai tay ôm lấy mũi, bất giác lẩm bẩm. Hay là tôi nghĩ nhiều quá rồi? Tôi cứ có cảm giác như mắt cô ấy hơi rưng rưng.

Nhìn thấy biểu cảm và hành động của cô ấy—tim tôi không khỏi đập nhanh hơn.

Nhịp tim tăng tốc này khiến tôi hơi dao động.

Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt.

“Tarou? Sao vậy?”

Thấy vẻ mặt tôi cứng đờ, Yuino Arashi thấy hơi lạ, nghiêng đầu hỏi tôi.

“Hả? À, ưm, không có gì!”

Tôi lắc đầu mạnh nói.

Rồi…

“Yuino, xin lỗi…”

“Hả?”

“Tớ hoàn toàn không chuẩn bị quà…”

“Anh không cần bận tâm đâu… Chỉ cần anh chịu nhận quà của em là đủ rồi. Em đã… rất vui rồi…” Yuino Arashi nở nụ cười tươi sáng nói. Có vẻ hơi ngại ngùng.

Tim tôi—đập càng lúc càng nhanh.

Chuyện này là sao đây? Cả người tôi trở nên nóng ran.

Tôi không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Yuino Arashi.

Và Yuino Arashi cũng nhìn tôi, đôi mắt to mở tròn xoe, khuôn mặt ửng hồng.

“Yuino…”

“Tarou…”

Rồi—

Điện thoại của tôi reo.

“Ôi!”

“Oa!”

Chỉ là điện thoại reo thôi, nhưng cả tôi và Yuino Arashi đều giật bắn mình.

Khoảng cách giữa tôi và Yuino Arashi tự lúc nào không hay đã trở nên vô cùng gần gũi. Nhưng rồi cả hai đứa đều đột ngột cảm thấy có gì đó không ổn, thế là vội vàng lùi lại, giữ khoảng cách như cũ.

Tôi run run rút điện thoại ra.

“A lô, a lô!”

“Tarou à!”

“Chị, chị à?”

“Tarou à à! Con, con mau về nhà đi! Đúng rồi, Tarou, mẹ với chị sẽ đợi con mãi mãi mà… Mẹ, mẹ đừng có tự dưng chạy ra nói chen vào như thế chứ! Kệ chị đi, Shizuka! Tóm lại là Tarou, con mau về nhà ngay đi mà à à à à à! Nếu con không về nhanh là mẹ với chị chết mất thôi!”

“Con, con biết rồi mà! Lát nữa là con về đến nhà rồi, đừng có réo ầm ĩ lên mãi thế chứ!”

Tôi thở dài một hơi, cúp điện thoại.

“Yuino, xin lỗi nhé… Con chị ngốc với bà mẹ dở hơi của tôi gọi tôi về sớm…”

Nếu không về sớm, chẳng biết hai người đó sẽ làm ra chuyện gì nữa. Xui xẻo nhất, có khi còn ảnh hưởng đến cả Yuino đang ở cùng tôi.

“Ừm ừm, tôi nghe rõ lắm…”

Vẻ mặt Yuino thoáng chút thất vọng đến khó tả.

Cô ấy thở dài thườn thượt.

“Hôm nay… hình như lúc nào cũng bị phá đám thì phải…”

Cô ấy làu bàu khe khẽ.

“Vậy thì, đi thôi.”

Tôi bước một bước về phía trước rồi nói.

“Ơ? Đi đâu?”

Yuino hỏi.

Tôi quay đầu lại.

“Ít nhất thì cũng để tôi đưa cậu về nhà chứ. Chút thời gian này, chắc chị với mẹ tôi vẫn đợi được mà? Tôi nghĩ vậy.”

Tôi nói với Yuino.

Yuino đứng ngây ra vài giây.

“À… ừm!”

Cô ấy vui vẻ bước đến bên cạnh tôi.

“Con về rồi đây.”

Sau khi đưa Yuino về nhà, tôi cũng trở về tổ ấm của mình.

Vừa mở cửa tiền sảnh ra.

“Tarou, mừng con về nhà!”

“Tarou, mừng con về nhà!”

“U ô—!”

Chị Shizuka và mẹ Tomoko lao vào tôi như thể đánh úp.

Cả hai người mỉm cười, mỗi người một bên túm lấy tay tôi.

“Nào nào, Tarou, ngồi đây ngồi đây!”

“Tarou, ngồi bên này ngồi bên này!”

“Đợi… Hai, hai người làm gì thế hả!”

Tôi bị lôi đến trước bàn ăn.

Trên bàn ăn…

“Ô, oa a!”

Đầy ắp những món ăn siêu xa hoa.

“Cái này… hoành tráng quá vậy…”

“Ừm! Bởi vì, hôm nay là đêm Giáng Sinh mà!”

“Đúng rồi đó, Tarou! Đương nhiên phải tổ chức linh đình rồi!”

“À à, phải rồi… Mà, thông thường những kiểu lễ kỷ niệm này không phải đều đợi đến ngày Giáng Sinh mai mới làm sao?”

“Thông thường mà nói thì chắc là đúng vậy, nhưng mà…”

“Nhưng mà, đối với những cặp đôi đang yêu, đêm Giáng Sinh mới là quan trọng hơn cả chứ. Cho nên…”

Chị Shizuka và mẹ Tomoko liếc nhìn tôi với ánh mắt hàm ý khó hiểu, người thì cứ vặn vẹo không ngừng.

“À, ra vậy.”

Tôi nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác.

Chị Shizuka và mẹ Tomoko thở phào nhẹ nhõm.

“Mà, may quá đi mất… Năm nay cũng có thể đón đêm Giáng Sinh cùng với Tarou!”

“Ừm, vui quá chừng luôn đó, hạnh phúc quá đi mất!”

“…Thế nhưng, ở đây lại có một bà già bốn mươi tuổi phiền phức, vô duyên không cần thiết chút nào… Là ai thì tôi không nói đâu nhé…”

“…Đúng vậy, nếu cái đèn pin nhí nhố ‘ai đó’ không ở đây thì mọi thứ đã quá hoàn hảo rồi… Là ai thì tôi cũng không nói đâu nhé…”

Chị Shizuka và mẹ Tomoko trừng mắt nhìn nhau đầy sát khí. Vào cái ngày này, ít nhất thì cũng nên sống hòa thuận với nhau đi chứ.

“Mỗi năm đến dịp này là tôi lại cảm thấy rất bất an.”

“Đúng vậy, cái cảm giác này mẹ hiểu lắm.”

“Nếu như, Tarou nói ‘Đêm Giáng Sinh năm nay con không ở nhà.’ rồi tôi hỏi tại sao, nó lại trả lời ‘Mấy chuyện vô duyên này thì đừng hỏi nhiều, cô nương.’ thì…”

“Nếu Tarou nói ra câu đó, mẹ… có thể sẽ bị sốc quá độ, không thể tưởng tượng nổi mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.”

Hai người nghiêm nghị gật đầu. Nội dung thì tôi không bận tâm đâu, nhưng mà, sao lại có cái từ ‘cô nương’ ở đây thế?

“…Mẹ ơi, chúng ta phải lường trước rằng một ngày nào đó Tarou sẽ nói ra câu đó, phải tập luyện trước trong đầu đã.”

“À, đúng vậy. Để đối phó với tình huống bất ngờ, chuyện này là cần thiết.”

Nói rồi, cả hai cùng nhắm mắt lại.

Hai người cứ thế im lặng một lúc lâu, xem ra là thật sự đang tập luyện trong đầu, thật đúng là ngu ngốc hết sức.

Cuối cùng thì…

“Ô, ô ôi! Làm, làm làm làm, làm sao có thể… Khụ khụ, Tarou, khặc a ô a, vậy mà lại đi cùng người khác… a ô a, đón đêm Giáng Sinh. Khặc khụ, ô a, tại sao… ô a…!”

“Mẹ, mẹ không muốn! Chuy, chuy chuy chuy, chuyện này, mẹ không muốn tin… A, a a. Không thể chịu đựng nổi thực tại tàn khốc này, não của mẹ sắp sinh ra nhân cách thứ hai rồi… A a, ưm ưm…”

“Con, con, con không chịu đâu, khụ khụ! Ô a! Khặc a, khụ khụ, ô a…”

“Hề hề hề… Lão tử chính là nhân cách thứ hai do Tomoko, người có tâm hồn bị tổn thương cực độ tạo ra, lông lá Xù Xì Takamatsu đây…”

“Đợi— Ô a a! Hai người mau trở về thực tại cho tôi mau!”

Tình trạng của hai người trông đã tệ đến mức này, tôi vội vàng dốc sức lay mạnh vai họ.

Chị Shizuka và mẹ Tomoko bừng tỉnh.

“A… Đúng, đúng rồi, vừa nãy chỉ là diễn tập thôi mà!”

“Phù… Hú vía. Suýt chút nữa là sinh ra nhân cách thứ hai rồi…”

Hai người thở phào nhẹ nhõm. Thật tình, giỏi gây rắc rối cho tôi ghê…

Ngay lúc này…

“—Ửm?”

“Đây là…”

Vẻ mặt của chị Shizuka và mẹ Tomoko đồng thời trở nên cứng đờ, sao thế này? Lần này lại có chuyện gì nữa đây?

“…Hình như, có một mùi lạ…”

“…Ừm ừm, tuy mùi không nồng, nhưng đúng là có…”

Mùi lạ ư? Tôi chẳng thấy gì cả…

Chị Shizuka và mẹ Tomoko – cả hai cùng trợn tròn mắt.

Nhìn chằm chằm vào tôi.

“A…? Là, là tôi sao?”

Không hiểu sao hai người họ lại nhìn tôi như vậy, tôi nghiêng đầu khó hiểu.

Cả người họ run lẩy bẩy, từ từ vươn ngón trỏ chỉ vào tôi.

“Ta, Ta, Tarou…”

“Cái, cái khăn quàng cổ của con… là chuyện gì thế…?”

Cả hai đều trừng mắt nhìn chiếc khăn quàng cổ trên cổ tôi.

“A—?”

Tôi bị khí thế của hai người họ làm cho sợ hãi, không khỏi cứng người lại.

“Cái, cái này, ừm ừm, cái đó…”

Tôi đành phải ấp úng.

“U ô! Chị đây đến giám định ADN—!”

Chị Shizuka la lớn, chăm chú nhìn chiếc khăn quàng cổ của tôi. Hai mắt cô ấy không ngừng lóe lên ánh sáng.

“Dựa trên vài tế bào dính trên khăn quàng cổ, đây là… ADN của Yuino Arashi…”

“Tạ, tại sao chỉ nhìn thôi mà đã có thể giám định ADN được vậy? Chuyện này quá đáng lắm rồi đó!”

Ngay sau đó mẹ Tomoko cũng tham gia.

“Ya ô! Thiên lý nhãn của mẹ đây!”

Mẹ Tomoko la lên một tiếng rồi túm lấy đầu khăn quàng cổ.

“Mẹ thấy rồi… Mẹ thấy rất rõ ràng, Yuino đã thức trắng đêm để đan chiếc khăn này…”

“Đó là cái năng lực quái dị gì vậy hả? Làm ơn đi, hai người đừng có làm mấy trò mê tín dị đoan này nữa được không!”

Vấn đề là cả hai đều đoán đúng, chuyện này mới đáng sợ.

“Tarou! Đó là khăn Yuino tặng con sao?”

“Tarou! Mau thành thật trả lời!”

Chị Shizuka và mẹ Tomoko ngày càng ép sát.

“A, ưm ưm…”

Nói dối cũng vô ích, thế là tôi thành thật trả lời:

“À, ừm ừm… Vừa nãy gặp ở trước cổng nhà, cô ấy tặng con…”

Kết quả thì…

Chị Shizuka và mẹ Tomoko đều tái mét mặt, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Chi, chi chi chi chính tay đan khăn quàng cổ… Chẳ, chẳ chẳ chẳ chẳng lẽ, hai đứa đã hẹn hò…?”

“Mà, mà mà mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Tarou về hơi muộn…”

“Cái, cái cái cái cái trong khoảng thời gian trống đó, cô ấy tặng con khăn quàng cổ, rồi, rồi rồi rồi rồi, chẳng lẽ…”

“Ha, ha, hai đứa, đã cùng nhau làm những chuyện người lớn mà học sinh cấp ba không nên làm… Sa, sao có thể…”

Chị Shizuka và mẹ Tomoko đồng thời ôm đầu.

“A khụ a! Mẹ, mẹ không muốn thế này đâu! Khụ khụ! Khụ oa! Ô a…!”

“Hô hô hô! Lông lá Xù Xì Takamatsu đến đây! Lông của ta sắp phun lửa rồi!”

“…Oa, bánh này ngon thật đó.”

Tôi hoàn toàn mặc kệ những chuyện đang xảy ra trước mắt, một mình lẳng lặng ăn bữa tối.

À phải rồi… lát nữa phải nhắn tin cảm ơn Yuino mới được…

Tôi vừa ăn đồ ăn, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy.