Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

0.000000001 pasento derenai shiroi neko

(Đang ra)

0.000000001 pasento derenai shiroi neko

延野正行

Liệu cả hai có thể thuận lợi tạo nên “lời thề định mệnh” để có thể thay đổi tương lai?

4 13

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

18 105

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

50 52

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

77 69

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

516 1620

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Tạm ngưng)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

61 481

Tập 12 - Chương 2 Chuyến phiêu lưu của Shaffy (cùng Asser)

“Mình... Tại sao mình lại ở một nơi thế này?”

Lời thì thầm ấy chẳng một ai trong ngục nghe thấy.

Người đàn ông đang lẩm bẩm một mình tên là Shaffy.

“Mình nhớ rồi... là do lão pháp sư đó hạ gục mình sao?”

Từng là một cán bộ của Giáo hội Sát thủ, Shaffy hiện đang giữ chức vụ Liên lạc viên đặc biệt của Bộ phận Tình báo kiêm Đội trưởng Bộ phận Vệ sĩ tại trụ sở chính của Thương hội Gekkai. Nói đơn giản, anh kiêm hai việc cùng lúc. Công việc của Liên lạc viên đặc biệt là trực tiếp truyền đạt những thông tin mật không thể gửi qua chim ưng đưa tin cho đối tượng. Còn Đội trưởng Bộ phận Vệ sĩ là vị trí chỉ huy các nhiệm vụ hộ tống mà Thương hội Gekkai nhận thầu. Trong thương hội, anh cũng được xem là một trong những tay cừ khôi.

Lần này, với tư cách là một trong những người hộ tống cho Truyền thừa quan của Vương quốc Knightley, Tử tước Rashata de Voe, khi cô di chuyển đến Liên bang các quốc gia Handalieu, anh đã đến thủ đô Jecrall của Liên bang. Tại Jecrall, anh vẫn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ hộ tống, nhưng hai ngày trước, trụ sở chính của Thương hội Gekkai đã ra lệnh cho anh quay về chi nhánh tại thành phố Redpost, nằm ở biên giới phía đông Vương quốc. Lệnh này chỉ áp dụng cho một mình Shaffy, còn những người khác chịu trách nhiệm hộ tống cô Rashata thì vẫn giữ nguyên.

Trong những trường hợp thế này, khi quay về chi nhánh, thường sẽ có chỉ thị phải giao một thông tin mật được gửi đến chi nhánh cho một người nào đó. Hơn nữa, nếu không phải là một cao thủ cỡ Shaffy thì không thể nào đưa tin đến tận tay người đó được.

Vì hai ngày sau sẽ có vệ sĩ khác đến thay thế, cô Rashata cũng vui vẻ tiễn anh đi. Hiện tại, cô Rashata đang tìm kiếm thông tin liên quan đến Ma Nhân trong các văn thư cổ ở Jecrall, nên tình hình hộ tống cũng không quá khó khăn.

Ngày hôm sau, Shaffy rời Jecrall và đi về phía tây.

Vào ngày thứ hai, khi đến thủ đô Villamosa của Đại công quốc Voltulino, anh đã gặp phải chuyện bất thường.

Anh vào kinh thành lúc năm giờ chiều. Vào giờ này, mặt trời đã ngả về tây, những người đang trên đường cũng rảo bước nhanh hơn. Shaffy cũng đang đi trên phố, nghĩ ngợi về chỗ trọ cho đêm nay.

Từ đây, với tốc độ của Shaffy, chỉ cần đúng một ngày là có thể đến biên giới. Vì vậy, anh định ở lại Villamosa một đêm.

Khi anh đang đi tắt qua một con hẻm để đến nơi mình muốn…

“Tìm thấy rồi! Bắt lấy hắn!”

Nghe thấy tiếng hô, đám lính canh đã vây lấy anh.

Nếu là Shaffy của ngày xưa, anh gần như sẽ bỏ chạy theo phản xạ có điều kiện, đừng nói là bao vây, có lẽ đến việc đuổi theo cũng không thể nào bắt kịp. Nhưng bây giờ thì khác. Vì đang làm một công việc đàng hoàng và cũng có giấy tờ tùy thân hợp pháp, anh sẽ không gây chuyện với lính canh. Dù bị bao vây, anh cũng chỉ nghĩ rằng họ đã nhầm mình với ai đó. Chỉ cần xác nhận danh tính là sẽ biết họ đã nhận nhầm người.

“Này, tên kia! Không được chống cự!”

“Ngoan ngoãn đứng yên!”

Những người lính giương cao ngọn giáo đồng thanh nói.

Dĩ nhiên, Shaffy rất ngoan ngoãn. Anh cũng không hề kháng cự. Vì vậy, anh lên tiếng.

“Có phải các vị đã nhận nhầm người rồi không…”

“Im mồm! Tên sát nhân kia!”

Shaffy nói với một giọng điệu lịch sự, nhưng câu trả lời của đám lính lại đằng đằng sát khí.

“Chết rồi.”

Shaffy cũng là người đã kinh qua bao phen sinh tử. Anh biết những kẻ đang bao vây mình không hành động theo lý trí, mà là bị cảm xúc chi phối. Kinh nghiệm cho anh biết, trong trường hợp này, giải thích thế nào cũng vô dụng.

Vút!

Một người lính đâm ngọn giáo tới.

Shaffy né được một cách dễ dàng…

“Khốn kiếp, đừng có chống cự!”

“Không, nếu không né thì bị đâm trúng thì sao?”

Shaffy cau mày lẩm bẩm.

Điều phiền phức là đám lính trông như thể đang bị dồn vào chân tường. Việc họ bao vây và đâm giáo vào anh… cũng không phải là đang hả hê. Dường như họ bị một nỗi sợ nào đó thúc đẩy.

Việc Shaffy né được đòn tấn công chính là bằng chứng, nó khiến họ hoàn toàn mất bình tĩnh.

Những ngọn giáo liên tục được vung ra. Shaffy dùng thân mình để né tránh tất cả.

“Ngươi, ngươi cái tên này!”

“Rõ ràng gần thế này!”

“Tại sao lại không trúng!”

Đám lính sốt ruột vung giáo.

“Trúng thì chết mất.”

Trong số những người có mặt, người bình tĩnh nhất lại chính là Shaffy, kẻ đang là mục tiêu của hàng loạt mũi giáo…

“Hừm, thực sự không thể đôi co với mấy người được nữa.”

Lẩm bẩm như vậy, anh né một ngọn giáo đâm tới từ phía trước, đồng thời dùng cạnh bàn tay đánh vào thân giáo từ bên hông để thay đổi quỹ đạo của nó. Mũi giáo chuyển hướng về phía người lính đứng sau lưng Shaffy.

“Oái!”

“Chết tiệt!”

Lợi dụng kẽ hở khi sự phối hợp của họ trở nên hỗn loạn, Shaffy thoát khỏi vòng vây.

“Đứng lại!”

“Đuổi theo!”

“Đừng để hắn chạy thoát!”

Đám lính hoảng hốt đuổi theo.

Shaffy lập tức kéo dãn khoảng cách.

Nhưng…

Rầm.

“Cái gì?”

Shaffy đâm sầm vào một bức tường vô hình.

“Chuyện gì vậy?”

Anh lập tức quay sang trái và chạy đi…

Rầm.

Cũng có một bức tường vô hình.

“Là pháp sư sao!”

Anh lại nhìn sang trái…

Rầm.

Anh va vào tường và dừng lại.

Và rồi.

Ầm.

“Mình… mình…”

Một bức tường vô hình từ trên đầu rơi xuống khiến anh bất tỉnh.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, anh đã nhìn thấy. Một ông lão mặc áo choàng trắng thêu hình màu cam rực rỡ. Có lẽ đó chính là người đã thi triển ma pháp này…

Shaffy tỉnh dậy trong một nhà tù.

Ông lão mặc áo choàng trắng thêu hình màu cam rực rỡ… có lẽ là một pháp sư.

“Mình nhớ rồi… là do lão pháp sư đó hạ gục mình sao?”

Anh nhớ lại tình hình lúc bị bắt.

Đầu tiên, anh đã đột phá vòng vây của đám lính. Chuyện đó rất đơn giản. Khoảnh khắc thoát ra, nếu nói rằng không hề có chút sơ suất nào… thì có lẽ là có. “Mình sẽ không để bị các ngươi bắt”… nếu bị hỏi “Ngươi không nghĩ vậy sao”, anh không thể tự tin trả lời là không.

“Chủ quan quá rồi… nếu nói cho ngài Max biết, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.”

Anh khẽ thở dài.

Max là Tổng đội trưởng đội vệ sĩ của Thương hội Gekkai… cấp trên trực tiếp của Shaffy, đồng thời cũng là người phụ trách chung của các vệ sĩ.

Không có lựa chọn nào là không báo cáo cho ông ấy.

Dù có lẽ đối phương đã nhầm lẫn và bắt giam anh… bất kể lý do là gì, việc không báo cáo cũng không ổn. Nếu sau này bị phát hiện, ông ấy sẽ càng tức giận hơn.

“A… rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

Cho đến khi buổi thẩm vấn bắt đầu vào rạng sáng, Shaffy cứ lặp đi lặp lại những lời than vãn và thở dài.

“Ta đã kiểm tra đồ đạc của ngươi.”

“Ồ.”

Trước mặt một người lính có vẻ là chuyên gia thẩm vấn, Shaffy bị yêu cầu ngồi trên ghế, hai tay bị trói lại. Trong phòng còn có hai người lính khác.

Trên chiếc bàn ở giữa họ là những món đồ của Shaffy.

Người lính thẩm vấn nhặt một trong những con dao lên.

“Con dao này được bảo dưỡng rất tốt, nó là gì?”

“Để tự vệ.”

Anh thành thật trả lời.

Dù ở Liên bang hay Vương quốc, việc sở hữu vũ khí không phải là phạm pháp. Nếu tấn công người khác bằng vũ khí ở một nơi không thích hợp hoặc thi triển ma pháp thì có thể bị bắt… nhưng chỉ sở hữu thôi thì không có vấn đề gì.

Thế giới này là như vậy.

Người lính thẩm vấn đặt con dao xuống và nhặt tấm thẻ kim loại lên.

“Đội Vệ sĩ, trụ sở chính Thương hội Gekkai, Shaffy. Đây là nơi làm việc và tên của ngươi à?”

“Không sai.”

“Thương hội Gekkai, là thương hội của Vương quốc đúng không? Một người của đội vệ sĩ đó làm gì ở Villamosa này?”

“Theo lời mời của Chấp chính quan O'Brien thuộc chính phủ Liên bang, tôi đã hộ tống Truyền thừa quan của Thần điện Trung ương tại Vương đô, Tử tước Rashata de Voe, đến Jecrall. Sau đó, họ ra lệnh cho tôi quay về chi nhánh Redpost của Thương hội Gekkai, tôi đã được sự cho phép của ngài Tử tước và chính phủ Liên bang để di chuyển.”

“...Chính phủ Liên bang?”

Shaffy nói một cách thành thật, người lính thẩm vấn cau mày.

Đây là thủ đô Villamosa của Đại công quốc Voltulino. Quyền hành chính như bắt giữ nghi phạm, thẩm vấn đều do chính phủ Đại công quốc nắm giữ. Về điểm này, chính phủ Liên bang cũng không có ý kiến gì.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Thể chế nhà nước “Liên bang các quốc gia” thừa nhận nền hành chính độc lập của mỗi quốc gia, nhưng cũng không có nghĩa là họ có thể hoàn toàn phớt lờ chính phủ Liên bang mà làm bất cứ điều gì mình muốn.

Hơn nữa, đối phương lại là ngài O'Brien.

Người đàn ông đã thay máu gần như toàn bộ Hội đồng Mười người... Lãnh đạo các quốc gia tuyệt đối sẽ không quên điều đó.

Một khi cái tên đó được thốt ra từ miệng nghi phạm, họ bắt buộc phải tiến hành xác minh. Huống hồ đây còn là vệ sĩ của một quý tộc đến từ Vương quốc.

“Ngươi rời Jecrall khi nào?”

“Ba ngày trước.”

“...Vậy sao?”

Shaffy cảm thấy… giọng điệu của người lính thẩm vấn đã thay đổi.

Đối với những người lính, thông tin mà Shaffy vừa nói ra dường như không phải là điều gì đáng mừng.

“Ta sẽ đi xác nhận với Jecrall, ngươi đợi ở đây.”

Nói xong, người lính thẩm vấn cầm theo tấm thẻ của Shaffy rời khỏi phòng.

Trong phòng còn lại Shaffy và hai người lính canh gác.

“Các anh ở lại đây, có nghĩa là Jecrall... có cách nào đó để liên lạc dễ dàng với chính phủ Liên bang sao?”

Shaffy hỏi những người lính gác.

Dĩ nhiên, họ không trả lời gì cả.

“A… đói bụng quá.”

Shaffy nhớ ra rằng cả ngày hôm qua mình chưa ăn gì.

Shaffy đã đợi trong phòng thẩm vấn một tiếng đồng hồ. Bên ngoài cửa vọng vào những tiếng hô hào vang dội.

Hai người lính canh gác từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh cũng phải nhìn nhau.

“Tôi cũng tò mò lắm, hai anh có muốn ra ngoài xem thử không?”

Shaffy nói vậy là xuất phát từ lòng tốt.

Cứ mãi để tâm thì sẽ không thể tập trung vào công việc… ai cũng vậy thôi. Anh cho rằng đề nghị của mình sẽ không thay đổi được những người lính đang canh gác nghiêm túc này.

Nhưng cả hai đều do dự. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lơ là việc canh gác. Xem ra họ khá nghiêm túc.

Đúng lúc này, cánh cửa bên ngoài mở ra. Người bước vào là người lính phụ trách điều tra lúc nãy.

“Đã xác nhận xong, Shaffy, ngươi được thả.”

“Vậy thì tốt quá… lúc nãy tôi nghe thấy tiếng reo hò, đó là gì vậy?”

“Không, cái này…”

Người lính không hiểu sao lại ngập ngừng không trả lời.

“...Tôi sẽ không bắt các anh xin lỗi, nhưng nói cho tôi biết chuyện đó thì được chứ? Tôi bị nhận nhầm người và bị nhốt cả một đêm trong tù đấy.”

“A, à à… hung thủ thật sự đã bị bắt rồi.”

“Hả?”

Shaffy thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Hung thủ thật sự” vào lúc này, dĩ nhiên là chỉ hung thủ thật sự trong vụ án mà Shaffy bị bắt nhầm.

“Gã đó đã làm gì?”

“Ba ngày trước, cả một gia đình thương nhân đã bị sát hại.”

“Ba ngày trước… à, vậy nên mới xác định không phải là tôi sao? Nhưng mà, trước khi tôi kịp giải thích, hung thủ thật đã bị bắt rồi.”

Như vậy thì, thể diện của đám lính coi như mất sạch.

Nếu Shaffy không nhắc đến chính phủ Liên bang, hay nói đúng hơn là cái tên của Chấp chính quan O'Brien, có lẽ anh đã bị thủ tiêu để giữ thể diện cho họ rồi…

“Thôi kệ.”

Shaffy lẩm bẩm rồi rời khỏi phòng, tiện tay lấy lại tất cả đồ đạc của mình trên bàn.

Nơi Shaffy bị giam giữ có vẻ là trụ sở đội đồn trú của Villamosa. Đó là một tòa nhà bằng đá khá lớn.

Khi anh khẽ lắc đầu và bước ra khỏi tòa nhà, một chiếc áo choàng quen thuộc lọt vào tầm mắt anh.

Áo choàng trắng thêu hình màu cam rực rỡ.

Nhưng Shaffy không lại gần mà định đi thẳng ra đường lớn.

“Này, người đàn ông đằng kia.”

Một giọng nói vang lên. Anh nhận ra đó là giọng của một người đàn ông khá lớn tuổi.

Nhưng Shaffy vẫn tiếp tục đi.

“Này, cái người có vẻ sắp giết người đến nơi kia.”

Lại nghe thấy cùng một giọng nói. Lần này là ở sau lưng Shaffy. Có vẻ ông ta đã đuổi kịp.

Dĩ nhiên, Shaffy tiếp tục phớt lờ.

“Đây là tên sát thủ đằng kia, có muốn ta hét lớn lên không?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Shaffy cuối cùng cũng quay lại, hạ giọng để thể hiện sự bực bội của mình.

Không ngoài dự đoán, đứng trước mặt anh là một ông lão mặc áo choàng trắng thêu hình màu cam rực rỡ.

“Vì cậu cứ lờ ta đi.”

“Tôi không muốn dính dáng đến ông, tôi còn có việc phải làm.”

“Có công việc là chuyện tốt.”

“Có lẽ chính ông là người đã đánh ngất tôi.”

“Biết làm sao được. Lính canh trong thành nói là phải bắt hắn. Với tư cách là một người dân của Liên bang, đương nhiên ta phải giúp một tay.”

“Chỉ vì thế mà tôi phải vào tù đấy!”

Shaffy lườm ông ta.

“Thế chẳng phải đã được thả rồi sao? Vì ta đã bắt được hung thủ thật sự rồi.”

“...Hả?”

“Kiếm thuật của hung thủ dường như khá cao siêu, ta được nhờ giúp nên mới ra tay thôi.”

“Nói vậy thì, đám lính bao vây tôi lúc đó cũng rất căng thẳng nhỉ.”

Shaffy nhớ lại bộ dạng của đám lính khi họ vây anh bằng giáo. Dù cảm thấy họ không được bình tĩnh cho lắm, nhưng giờ anh đã hiểu đó là vì họ nghe nói kiếm thuật của hung thủ rất lợi hại.

“Shaffy chẳng phải đang định đến Redpost sao?”

“Sao ông biết cả tên và điểm đến của tôi?”

“Ta còn biết cậu đã đi theo hộ tống Tử tước de Voe nữa đấy.”

“Tôi không nghĩ chuyện trong phòng thẩm vấn bị tiết lộ ra ngoài là hay đâu.”

Shaffy lẩm bẩm, khẽ lắc đầu.

“Để ta cho cậu đi nhờ xe ngựa của ta, coi như tạ lỗi.”

“Không, không cần đâu.”

“Ta cũng muốn đến Redpost. Đi xe ngựa thì khỏe hơn đi bộ nhiều.”

“Nói thì nói vậy… mà khoan, tôi còn chưa biết tên ông là gì.”

“Ồ, phải nhỉ, ta là Tuần tra sứ Asser.”

“Này, lão gia.”

“Tên ta là Asser.”

“...Này ông.”

“Cậu thật cứng đầu, tên ta là Asser.”

“...Ông Asser.”

“Sao thế, Shaffy?”

Shaffy ngồi ở ghế phu xe nhăn mặt gọi, Asser ngồi ở khoang hành khách trả lời.

“Ông cho tôi đi nhờ xe, là để bắt tôi làm phu xe à!”

“Ta có nói dối đâu.”

“Không nói dối, không có nghĩa là ông muốn làm gì cũng được!”

“Không phải đi bộ, khỏe re còn gì?”

“Cái đó thì…”

Shaffy thở dài.

Quả thực là khỏe hơn đi bộ nhiều. Cái gọi là phu xe, chỉ cần quen rồi thì áp lực cũng nhỏ. Lũ ngựa về cơ bản không cần ra lệnh cũng có thể đi chính xác. Vì chúng đã được huấn luyện và là những con vật thông minh biết học hỏi từ kinh nghiệm.

Đặc biệt là những con ngựa được buộc vào xe ngựa, hầu hết đều có tính cách hiền lành. Nghĩ vậy, so với việc đi bộ xuyên biên giới đến Redpost thì đúng là nhẹ nhàng hơn nhiều…

Nhưng, lời cằn nhằn vẫn cứ bật ra.

“Tại sao nhiều pháp sư lại vô kỷ luật như vậy nhỉ?”

“Pháp sư là thế mà.”

“Không, đó đâu phải là câu trả lời.”

Asser cười trả lời, Shaffy lại thở dài một tiếng nữa.

Shaffy vì công việc nên quen biết khá nhiều pháp sư. Thực ra nhiều người trong số họ rất bình thường. Dù chỉ có một số ít người quen bất thường… có lẽ vì sự tồn tại của họ quá mạnh mẽ, nên đã để lại ấn tượng rằng “có rất nhiều kẻ vô kỷ luật”.

Đúng vậy, là một pháp sư hệ Thủy nào đó.

“Lũ trẻ thì đều là những đứa trẻ ngoan…”

“Phải rồi, lão gia.”

“…”

“Này, lão gia.”

“…”

“Ông Asser.”

“Sao thế, cậu gọi ta hả, Shaffy?”

Asser lập tức phản ứng.

“...Quả thật là ông nội rồi còn gì.”

“Ai biết, ta thấy tâm hồn mình vẫn còn trẻ trung lắm.”

“À, vậy sao?”

Shaffy khẽ lắc đầu. Rồi nói tiếp.

“Ông là Tuần tra sứ của Liên bang đúng không? Redpost là lãnh thổ của Vương quốc. Tại sao ông lại đến Vương quốc?”

“Công việc.”

“Tuần tra sứ của Liên bang làm việc ở Vương quốc?”

Shaffy lộ vẻ kinh ngạc.

“Cậu có biết công việc của Tuần tra sứ không?”

“Chỉ một chút thôi… trọng tâm là vạch trần hành vi bất chính của các lãnh chúa và những nhân vật lớn đúng không?”

“Nói chung chung quá… bình thường thì đúng là như vậy, nhưng công việc lần này của ta khác.”

“Khác chỗ nào?”

“Phải nói là, khá giống với việc mà Tử tước de Voe đang đi cùng cậu làm.”

“Hả?”

Tử tước de Voe là Truyền thừa quan của Thần điện Trung ương tại Vương đô, Rashata de Voe. Shaffy đến Liên bang với tư cách là một trong những vệ sĩ của cô. Vì vậy anh biết tại sao cô được Liên bang triệu tập đến. Bởi vì đến nước này mà không biết điều đó thì không thể làm vệ sĩ được.

Đối thủ không phải dạng tầm thường.

“Về chuyện thuộc hạ của Ma Nhân, dù Tử tước de Voe đã đến Liên bang vài lần, nhưng lần đầu tiên cô ấy đến hình như là vì bản báo cáo do ta đệ trình.”

“Không thể nào…”

“Thế giới này nhỏ bé thật.”

Shaffy kinh ngạc, Asser thì cười lớn.

“Từ đó về sau, ta đã trực tiếp đệ trình báo cáo cho ngài O'Brien... Lần này, ta phải đến Vương quốc để tiến hành công việc xác nhận cuối cùng.”

“Xác nhận cuối cùng lại ở Vương quốc?”

“Cơ thể bị phong ấn của Ma Nhân, không còn nghi ngờ gì nữa, đang ở trong lãnh thổ Vương quốc.”

“Này…”

“Mà cũng không phải gần biên giới đâu, mà là sâu hơn nữa… phía đông Vương quốc…”

Asser ngậm miệng lại.

Shaffy từ ghế lái quay người về phía sau.

“Ở đâu tại phía đông Vương quốc?”

“Vẫn chưa xác định được, rồi sẽ có ngày biết thôi.”

“Nói đến mức đó rồi mà…”

“Ta vốn không biết rõ thân phận của cậu.”

“Thông tin trong lúc thẩm vấn, ông không thấy sao?”

“Ta chỉ nghe nói cậu là người liên quan đến một thương hội của Vương quốc, đến đây để hộ tống Tử tước de Voe, cùng với tên và điểm đến của cậu.”

“Tôi thuộc Thương hội Gekkai.”

“Ta đã nghe qua cái tên này.”

Asser nói vậy, nghiêng đầu như đang cố nhớ lại điều gì đó.

Một lúc sau, dường như đã nhớ ra, ông gật đầu vài cái.

“Là em trai của một người bạn học ở trường thương nhân Liên bang.”

“Trường học?”

“Anh trai Gako cũng là một thương nhân nổi tiếng ở Liên bang, ta nhớ rồi, anh ta còn tự hào về người em trai Gekkai đã trở thành nhân vật trung tâm của Công quốc Imbery nữa. Khi chiến tranh giữa Liên bang và Imbery nổ ra, ta đã rất lo lắng... Gekkai chẳng phải cũng đã trở thành một thương nhân khá lớn ở Vương quốc sao?”

“Ông quen anh trai của ông chủ Gekkai sao?”

“Gia tộc họ sinh ra để làm thương nhân, và ai cũng rất xuất sắc. Nói đến đây, ta nghe nói khi Công quốc Imbery sụp đổ, họ đã chia lợi ích cho các em trai.”

“Vâng. Ở Vương quốc Ju và Lãnh địa tù trưởng Kyu ở phía đông nam Liên bang, các em trai của ông chủ Gekkai hẳn là đã mở thương hội.”

Shaffy, trong lúc Thương hội Gekkai di dời đến Vương quốc sau khi Công quốc Imbery sụp đổ, đã chịu trách nhiệm đưa những đứa trẻ của thương hội đến Vương quốc. Nhưng hành động giữa chừng đã gặp trở ngại, một số đứa trẻ đã bị Đội độc lập số 3 của quân Đồng minh bắt đi. Để đoạt lại chúng, anh nhớ lại đã phải cầu cứu Ryo và những người khác.

“Ông là pháp sư đúng không?”

“Ừm, thì sao?”

“Ông có biết Faust và Viêm Đế của Liên bang không?”

“À, có biết…”

Đối với câu hỏi của Shaffy, Asser cau mày trả lời.

“Thành thật mà nói, ta chưa nghe được lời đồn tốt đẹp nào về họ. Đặc biệt là Faust… nếu lấy hắn làm tiêu chuẩn cho pháp sư của Liên bang thì phiền phức to.”

“Vậy sao?”

“Ừm. Ta đã đào tạo rất nhiều pháp sư và gửi họ đến các quốc gia trong Liên bang. Năng lực ma pháp của mọi người đều xuất sắc là điều hiển nhiên, mà nhân cách cũng rất ưu tú. Nhưng Faust Farnini… lời nói và hành động của kẻ đó không được tốt cho lắm.”

“Thật sao?”

Nghe lời của Asser, Shaffy hơi thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, trong lòng Shaffy, ấn tượng về Faust là tồi tệ nhất. Nhưng, việc ông ta để lại ấn tượng sâu sắc nhất cũng là sự thật, và mỗi khi nói đến pháp sư của Liên bang, thế nào anh cũng sẽ nghĩ đến ông ta.

Nhưng lão pháp sư trước mắt có vẻ không giống vậy.

Dù chỉ là một chuyến đi ngắn ngủi, nhưng người đồng hành cùng mình trông có vẻ bình thường, điều đó khiến anh cảm thấy an tâm.

Tuy nhiên, nếu Shaffy chịu để ý Asser thêm một chút, cậu sẽ nhận ra vẻ mặt của ông thoáng nét cô đơn.

Asser có một biệt danh là “Sư Phụ”. Đó là bởi ông đã đào tạo rất nhiều đệ tử và, theo lời ông, gửi họ đến khắp các quốc gia trong Liên bang. Xét đến việc các học trò của ông đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng ở mỗi quốc gia, biệt danh “Sư Phụ” hoàn toàn không phải là nói quá.

Thế nhưng, trong số những người mà “Sư Phụ” Asser từng dạy dỗ, có một người khiến ông khó quên nhất.

Trong tâm trí Asser hiện lên hình ảnh của một cậu thiếu niên.

Đã rất lâu về trước, một thiếu niên mà Asser từng dạy ma pháp tại dinh thự của “Lão nhân ẩn dật”… Cậu bé tên Oscar, với mái tóc đỏ rực như lửa, có thể sử dụng hỏa ma pháp cực mạnh mà không cần niệm chú. Cậu không chỉ là một thiên tài ma pháp, mà còn là một tài năng xuất chúng cả về học vấn lẫn kiếm thuật. Tính tình cậu cũng rất thẳng thắn, khiến Asser một lần nữa tìm lại được niềm vui trong việc dạy dỗ người khác.

Tuy nhiên, cuộc chia ly lại là một bi kịch.

Bị cuốn vào chính sách bành trướng lãnh thổ của quốc gia láng giềng, “Lão nhân ẩn dật” bị sát hại, còn Oscar thì mất tích.

Dĩ nhiên, ông biết Oscar hiện đang ở đâu và làm gì. Cậu giờ đã trở thành một trong những pháp sư nổi tiếng nhất ở các quốc gia Trung Ương. Cậu còn có biệt danh là “Bộc Viêm Pháp Sư”.

Nhưng, ông vẫn thường mộng tưởng.

Nếu lúc đó, “Lão nhân ẩn dật” không bị sát hại, và Oscar vẫn ở lại dinh thự, cậu sẽ trưởng thành như thế nào? Liệu cậu có trở thành một pháp sư đại diện cho các quốc gia Trung Ương theo một cách khác với hiện tại không… không, có lẽ cậu đã trở thành một nhân vật còn vĩ đại hơn thế nữa.

“Chiến tranh đã tước đi rất nhiều khả năng.”

Asser thì thầm, lòng cảm thấy cô đơn.

Shaffy và Asser đến Zimarino thuộc Đại công quốc Voltulino vào chiều hôm đó. Họ cần làm thủ tục tại thành phố này để vượt qua biên giới.

“Cứ thế này đi thẳng ra biên giới không được sao?”

“Hồi cậu hộ tống Tử tước Deauville thì sao? Chẳng phải cậu đã làm thủ tục ở cả Redpost của Vương quốc và Zimarino bên này sao?”

“Không, đó là vì ngài ấy là sứ thần được quốc gia mời đến…”

“Ta cũng là một Tuần tra sứ do nhà nước bổ nhiệm. Một nhân vật như vậy khi vượt biên, tốt nhất nên thông báo trước cho cả hai nước. Nếu không, sau khi vào Vương quốc, chúng ta sẽ bị theo đuôi suốt cho xem.”

Asser cười nói.

“Theo đuôi?”

“Đây không phải là mạng lưới gián điệp của ngài Tể tướng Vương quốc trong lời đồn đâu… mà là sẽ bị giám sát một cách công khai hơn nhiều.”

“Ngài Tể tướng… Tôi nghe nói mạng lưới tình báo của Hầu tước Heinlein không ai có thể nhận ra được.”

“Ừm, chắc chắn là ở một đẳng cấp rất cao rồi. Việc giám sát ta trước đây, phần lớn chắc là do trạm giám sát của Phủ Đại quan Redpost thực hiện.”

“Ông cũng vất vả thật.”

Trong lúc họ nói chuyện, thủ tục ở Zimarino đã hoàn tất.

Rời khỏi thành phố và đến cửa khẩu phía Liên bang… Asser chỉ cần đưa giấy tờ thủ tục qua cửa sổ là có thể đi qua.

Tương tự, cửa khẩu phía Vương quốc cũng được họ đi qua mà không gặp trở ngại nào.

“Nhanh thật đấy.”

“Vậy sao? Tiếp theo chỉ cần đến Phủ Đại quan Redpost rồi đưa giấy tờ này ra là được. Đích đến của cậu là Redpost, đúng không?”

“Vâng, tôi được chi nhánh Redpost của Thương hội Gekkai gọi đến. Tôi sẽ đưa xe ngựa đến Phủ Đại quan, rồi từ đó đi bộ đến chi nhánh.”

“Vậy à?”

“Dù chỉ là một chuyến đi ngắn, cảm ơn ông, lão gia.”

“…”

“Cảm ơn ông, lão gia.”

“…”

“…Cảm ơn ông nhiều, ông Asser.”

“Ừm, đừng bận tâm.”

Cứ như vậy, hai người họ chia tay tại Phủ Đại quan Redpost.

Phủ Đại quan Redpost và chi nhánh Redpost của Thương hội Gekkai nằm gần nhau.

Cả hai đều tọa lạc tại một góc của trung tâm thành phố.

“Kính chào quý khách.”

Shaffy vừa bước vào, một nhân viên liền lên tiếng chào.

Dĩ nhiên, người nhân viên nhanh chóng nhận ra Shaffy là ai, nhưng thái độ không hề thay đổi. Vẻ mặt vẫn giữ nụ cười. Vì trong cửa hàng vẫn còn những khách hàng khác.

Shaffy cũng đã quen với việc này, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ đi vào trong.

Phía sau của chi nhánh có vài căn phòng, cậu bước vào một phòng có biển ghi “Phòng Giao nhận”.

Bức tường bên trong căn phòng là một dãy tủ với hàng chục ngăn kéo. Nếu có một thủy pháp sư ở đây, người đó có thể sẽ hét lên: “Giống hệt két sắt cho thuê của ngân hàng!”

Shaffy không chút do dự tiến đến ngăn kéo ở góc dưới cùng bên trái và xoay khóa số.

Sáu, sáu, sáu.

Cậu xoay đúng ba con số, một tiếng “cạch” nhẹ vang lên và ngăn kéo mở ra.

Bên trong có một tờ giấy.

“‘Khi trở về Lune, cấm ghé qua Winstone’...? Giao thông tin này cho đoàn thương buôn số một, số hai và số ba ở biên giới phía Đông? Rõ ràng có thể dùng chim ưng đưa tin để gửi đi ngay lập tức, vậy mà lại cố tình để mình đưa tới, đây chắc hẳn là thông tin mật nhỉ? Nhưng thế này thì có gì là mật chứ?”

Thông thường, nếu Thương hội Gekkai muốn liên lạc khẩn cấp với các đoàn thương buôn, họ sẽ dùng chim ưng đưa tin. Đúng như tên gọi, thư sẽ được buộc vào chân chim ưng. Tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với việc con người vận chuyển.

Tuy nhiên, cách này cũng có rủi ro. Chim ưng có thể bị bắt hoặc bị bắn hạ, và thông tin sẽ bị đánh cắp. Vì vậy, những thông tin thuộc dạng tối mật đều do những “liên lạc viên đặc biệt của bộ phận tình báo” như Shaffy vận chuyển.

Hơn nữa, hiện tại ở biên giới phía Đông của Vương quốc đang có những kẻ được gọi là “Hồng Khải” lảng vảng, khiến tình hình an ninh trở nên rất tệ.

“Chắc hẳn có liên quan đến đám Hồng Khải… Nhưng vấn đề là không biết các đoàn thương buôn đang ở đâu.”

Ba đoàn thương buôn mà Shaffy được yêu cầu liên lạc đều có cách thức hoạt động riêng. Đoàn số hai thường hoạt động quanh Redpost, giữa Slanzey và khu vực biên giới. Đoàn số một và số ba thường di chuyển dọc biên giới về phía bắc và nam.

Những điều này đều là đặc tính của các đội trưởng dẫn dắt đoàn.

Thật lòng mà nói, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong tình huống này, hỏi người của chi nhánh cũng là một cách.

“Cái gì? Người của đoàn thương buôn số hai đang ở chi nhánh sao?”

“Vâng, họ đang ở nhà kho phía sau. Chắc cũng sắp khởi hành rồi ạ.”

“May quá! Cảm ơn anh.”

Shaffy mừng rỡ chạy đi.

Cậu đã thành công truyền đạt thông tin cho đoàn thương buôn số hai.

Còn lại là đoàn số một và đoàn số ba.

“Đội trưởng đoàn số một là ngài Zigg, còn số ba là Evans phải không? Vì cả hai đều hoạt động khắp nơi nên…”

Hai đoàn thương buôn này hoạt động từ bắc xuống nam dọc theo biên giới phía Đông của Vương quốc. Bình thường chỉ cần không vượt qua biên giới thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Các đoàn thương buôn ở khu vực biên giới đều có đội hộ vệ hùng hậu, không hề thua kém bọn trộm cướp.

“Đoàn số một có Ruche, còn đoàn số ba thì chính Evans là đệ tử của ngài Ryo. Chắc không thể xảy ra chuyện gì được.”

‘Thủy pháp sư Ryo’… nói không ngoa thì đó là pháp sư đáng sợ nhất trong suy nghĩ của Shaffy.

Ruche và Evans đều là thủy pháp sư và là “đệ tử của Ryo”. Những “đệ tử của Ryo” khác cũng đều có thể sử dụng thành thạo thủy ma pháp uy lực.

Nói thẳng ra, sức chiến đấu của tất cả họ đều mạnh hơn Shaffy.

Xét đến việc cả đoàn số một và số ba đều có những “đệ tử của Ryo” như vậy, chắc họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn. Đoàn số hai không có “đệ tử của Ryo”, nên việc có thể truyền tin cho họ tại Redpost này thật sự rất may mắn.

“Đúng vậy, mình gặp may rồi, không sai vào đâu được.”

Shaffy nhận ra sự may mắn của mình và bắt đầu suy tính.

“Vậy thì, nên đi về phía bắc hay phía nam đây…”

Shaffy lẩm bẩm.

Mục tiêu là hai đoàn thương buôn, họ đang ở phía bắc hay phía nam của Redpost?

Con đường chính từ Redpost chạy về phía tây đến Winstone, nhưng cả đoàn số một và số ba đều không đến gần Redpost. Nếu họ muốn đến Winstone, chắc chắn họ sẽ ghé qua chi nhánh Redpost để lấy thông tin trước.

Đó là quy tắc thông thường của các đoàn thương buôn hoạt động ở biên giới.

Nhưng vì họ không ghé qua, nghĩa là họ không đi về phía tây.

Vậy nên họ vẫn đang ở phía bắc hoặc phía nam.

Trong lúc đang suy nghĩ, một chiếc xe ngựa quen thuộc dừng lại trước mặt Shaffy.

Trên ghế xà ích là một ông lão quen thuộc trong bộ áo choàng màu cam nền trắng.

“Mình cứ tưởng mình may mắn, hóa ra không phải, mình xui xẻo thì có.”

Shaffy lắc đầu lẩm bẩm.

Không biết Asser ngồi trên ghế lái có nghe thấy lời thì thầm của cậu hay không.

Dù có nghe thấy hay không, Asser vẫn cất lời như thể chẳng có gì quan trọng.

“Shaffy, cậu đang rảnh rỗi nhỉ?”

“Làm gì có chuyện đó?”

“Có muốn đến Winstone xem thử không?”

“Winstone? Lão gia, ông định đến Winstone bây giờ sao?”

Shaffy nhăn mặt hỏi.

Dĩ nhiên, trong đầu cậu hiện lên thông tin nhận được từ trụ sở chính của thương hội: “Khi trở về Lune, cấm ghé qua Winstone”.

Nói cách khác, đến Winstone có thể sẽ gặp nguy hiểm.

“Sao thế? Chẳng lẽ… không đi được à?”

“Ơ, à, không…”

Nếu Shaffy là một kẻ ngốc nghếch và chỉ biết làm việc một cách thành thật, cậu sẽ nói không có vấn đề gì. Suy cho cùng, Asser đi đâu cậu cũng đâu có quyền can thiệp.

Nhưng bản chất của Shaffy lại rất nghiêm túc. Hoặc có thể nói là một người tốt đến mức khó tin. Dù trước đây cậu từng là một sát thủ.

“Không, ta cũng không có ý ép buộc cậu.”

Từ thái độ bối rối của Shaffy, vẻ mặt của Asser ngược lại trở nên ôn hòa.

Rồi, ông nói ra một câu động trời.

“Theo suy đoán của ta, khả năng rất cao là Ma Nhân bị phong ấn ở Winstone.”

“…Hả?”

Shaffy kinh ngạc đến không nói nên lời.

Đúng mười giây sau, khi đã hiểu được nội dung vừa nghe, Shaffy hỏi lại.

“Ma Nhân? Không phải thuộc hạ, mà là bản thể Ma Nhân bị phong ấn ở Winstone sao?”

“Ừm. Dĩ nhiên, ta không biết người ở Winstone có biết chuyện này không. Nhưng từ những bằng chứng thu thập được, kết luận như vậy là hợp lý nhất.”

“Không thể nào…”

“Xem ra, cậu cũng nhận được thông tin tương tự. Là từ chính phủ Vương quốc à?”

“Tôi không biết. Dù là thông tin mật của thương hội… nhưng nói không chừng là tin tức từ cấp cao của chính phủ Vương quốc hoặc từ phủ Tể tướng truyền đến.”

“Ra là vậy, vậy là có thể xác định mà không cần đến Winstone rồi nhỉ?”

Nghe lời của Shaffy, Asser gật đầu mấy lần.

Rồi ông nói tiếp.

“Báo cho ngài O'Brien biết thôi.”

“Này!”

“Dĩ nhiên, ta sẽ không nói ra tên cậu, đây chỉ là kết luận trong báo cáo của ta thôi.”

Để Shaffy bình tĩnh lại, Asser gật đầu mấy lần.

“Nhưng mà thế này… ta muốn xác nhận một chuyện.”

“Xác nhận?”

“Theo thông tin vừa nhận được, ở phía nam dọc biên giới, dường như có một nhóm thuộc hạ quy mô lớn đã tấn công một thành phố.”

“Tấn công thành phố? Bọn thuộc hạ không phải là những kẻ được gọi là Hồng Khải sao? Tôi nghe nói chúng chỉ tấn công làng mạc hoặc đoàn thương buôn thôi mà.”

“Đúng vậy, nên dường như đã có chuyện bất thường xảy ra. Ta muốn đến đó xem thử. Nơi đó tên là Hafurina, cậu có biết không?”

“Vâng, tôi biết, từ đây đi xe ngựa mất khoảng ba bốn ngày.”

“Tốt, việc đánh xe giao cho cậu đấy.”

“Tại sao chứ!”

Asser tự ý quyết định, khiến Shaffy cất giọng phản đối.

“Coi như là cứu một ông già đáng thương đi?”

“Tôi không hiểu ý ông.”

“Một ông già lớn tuổi mà phải đánh xe thì vất vả lắm.”

Asser khẳng định với vẻ mặt hoàn toàn không có vẻ gì là đau yếu hay già cả.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao xe ngựa này không có xà ích chuyên nghiệp chứ?”

Shaffy phản đối.

Đúng vậy, thông thường thì xà ích và xe ngựa là một bộ.

Chỉ mượn xà ích, cảm giác này thật khó tưởng tượng. Tương tự, người bình thường cũng không thể tưởng tượng được việc chỉ mượn xe ngựa.

“Chiếc xe ngựa này là xe chuyên dụng mà chính phủ Liên bang chuẩn bị cho ta. Cũng có xà ích, nhưng mấy hôm trước anh ta xin nghỉ phép để dự đám cưới của cô con gái sống xa nhà.”

“Thế là sao chứ?”

“Sao nào, Shaffy là một người đàn ông keo kiệt đến mức không cho phép người ta tham dự đám cưới của con gái mình à? Như vậy thì khó mà thăng tiến được đấy?”

“Ai nói thế bao giờ!”

Shaffy gầm lên.

Dĩ nhiên, Asser bị mắng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

“Cho nên bây giờ không có xà ích.”

“Lão gia, ông biết đánh xe mà, phải không?”

“Ông già đáng thương…”

“Đừng có giở trò nữa!”

“Được rồi, ta biết rồi. Nếu Shaffy làm xà ích cho ta, ta sẽ mời cậu một bữa cơm.”

Asser long trọng tuyên bố với vẻ mặt vô cùng quyết tâm.

Shaffy thở dài.

Sự khác biệt trong thái độ của hai người thật là… một trời một vực.

“Tôi cũng có việc của mình…”

Nói đến đây, Shaffy bắt đầu suy nghĩ.

Dù sao thì mình cũng định đi về phía bắc hoặc nam. Đi theo con đường này về phía nam có lẽ cũng không tệ.

Chỉ cần đoàn số một hoặc đoàn số ba đến thành phố có chi nhánh, cậu đã sắp xếp trước để họ dùng chim ưng thông báo cho mình. Nếu họ đi về phía bắc hoặc tây, cậu sẽ nhanh chóng đuổi theo sau.

“Ôi… tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lái xe đến Hafurina.”

“Ồ! Ta luôn tin tưởng ở cậu mà.”

Asser lập tức đứng dậy từ ghế lái và di chuyển vào thùng xe.

Thay vào đó, Shaffy leo lên ghế xà ích, và chiếc xe ngựa rời khỏi thành Redpost.

Sau khi rời Redpost một lúc.

“Mà nói mới nhớ, trước khi gia nhập Thương hội Gekkai, Shaffy từng là một sát thủ phải không?”

“Lúc tôi từ trụ sở đội vệ binh ra, ông cũng gọi tôi như vậy mà? Sao ông lại nghĩ thế?”

“Nhìn khí chất là biết.”

“Chắc chắn là ông nói bừa rồi.”

Shaffy vừa thở dài vừa lắc đầu.

“Vậy là ta đoán đúng rồi phải không?”

“…Đúng là tôi từng ở trong Giáo hội Sát thủ.”

“Cái gì, Giáo hội Sát thủ à! Nơi đó hiếm thấy thật đấy.”

“Ông biết sao?”

“Dĩ nhiên, vì ta là Tuần tra sứ mà.”

Asser có chút vênh váo gật đầu.

Nhìn thấy cảnh này, Shaffy chỉ biết im lặng lắc đầu.

“Nhưng, Shaffy là người đầu tiên ta gặp mà đã rời khỏi Giáo hội Sát thủ đấy.”

“Vâng, chắc là vậy. Ai muốn trốn khỏi đó đều sẽ chết.”

“Ồ…”

Asser vừa nói vừa di chuyển ra phía trước thùng xe, ngay sau ghế lái.

“Kể chi tiết cho ta nghe xem nào.”

“Hả? Không đời nào.”

“Này, đã nói đến nước này rồi mà không kể tiếp thì chẳng khác nào tra tấn đâu.”

“Sao ông lại muốn biết chứ?”

“Ta là Tuần tra sứ mà.”

“Đừng có chuyện gì cũng đổ cho cái chức Tuần tra sứ chứ!”

Shaffy gào lên, rồi thở dài và bắt đầu kể.

“Sau khi gia nhập Giáo hội Sát thủ, trên ngực mỗi người… ngay trên tim, đều sẽ được yểm một hình xăm.”

“Ừm.”

“Đó là một dạng hình xăm giả kim thuật, khi có ý định rời khỏi giáo hội hoặc xóa bỏ hình xăm, nó sẽ tạo ra một mũi giáo đá đâm xuyên qua tim.”

“Trời đất! Cái đó lợi hại thật. Kỹ thuật của một giả kim thuật sư đã ghê gớm, mà thổ ma pháp cũng lợi hại không kém…. Có phải có một viên ma thạch hay thứ gì đó được đặt trong ngực không?”

“Hả? Ma thạch? Không? Có thứ đó thì vướng víu lắm chứ?”

“Quả nhiên là vậy. Nói vậy thì, giả kim thuật sư đã tạo ra thứ đó… hẳn là một con quái vật rồi.”

“Là do thủ lĩnh tạo ra… vậy sao?”

Shaffy không thể hiểu được thứ đó phi thường đến mức nào. Dĩ nhiên, khi còn ở giáo hội, cậu đã nghe nói rằng giả kim thuật của thủ lĩnh là phi logic…

“Không cần sự cho phép của người bị xăm… mà lại cưỡng ép sử dụng ma lực của người đó?”

“Ừm… nói vậy thì, người bình thường không làm được, đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi, làm sao có thể dùng ma lực của người khác để thi triển ma pháp được chứ?”

“Đúng thật.”

Đến cả Shaffy cũng chỉ biết được sự phi thường của loại giả kim thuật này sau khi được giải thích.

“Một loại giả kim thuật thật đáng sợ.”

Sử dụng ma lực của người khác mà không cần ý muốn của họ… nếu chuyện này trở nên phổ biến, nền tảng ma pháp của thế giới này sẽ sụp đổ.

Đối với Asser, đó là một thứ vô cùng đáng sợ.

“Vậy, thứ được khắc trên ngực cậu có hình dạng ma pháp trận như thế nào?”

“Không, không phải ma pháp trận, đó là một huy hiệu hình đại bàng hai đầu bị một thanh kiếm đâm xuyên qua.”

“…Cái gì?”

Asser cau mày thật chặt.

“Tôi… đã nói gì lạ lắm sao?”

“Xem ra cậu vẫn chưa nhận thức được. Chỉ nghe cậu nói thôi thì, đáng lẽ ra không hề có ma pháp trận hay ma pháp thức nào được vẽ cả.”

“À… nói vậy thì, hình như không có. Sau khi được xăm, tôi có hơi để ý nên đã lấy gương soi kỹ, đừng nói là ma pháp trận, ngay cả ma pháp thức cũng không có.”

Shaffy nhớ lại và nói.

Asser nhăn mặt nói.

“Giả kim thuật nhất định cần có ma pháp trận hoặc ma pháp thức.”

“Vậy sao?”

“Nếu vẽ trên một vật không co giãn thì có thể thu nhỏ đến cực điểm. Nhưng trên da thì không được. Nếu không vẽ với kích thước nhất định, giả kim thuật sẽ không thể kích hoạt được. Vậy mà… nhìn kỹ cũng không có ma pháp trận và ma pháp thức sao?”

“Vâng, không có.”

“Vô cùng thú vị.”

Asser nói rồi ngậm miệng lại, bắt đầu trầm tư.

Shaffy chỉ khẽ nhún vai.

Hai phút sau.

“Vô cùng thú vị.”

“Vậy sao?”

“Ta rất muốn xem thử hình xăm đó.”

“Sau khi được lột ra khỏi ngực tôi, nó đã bị đóng băng… rồi sao nữa nhỉ? À, chắc là được Gekkai cất giữ ở đâu đó rồi, ít nhất là nó không còn ở chỗ tôi. Xin lỗi ông.”

“Khi gia nhập Giáo hội Sát thủ, mọi người đều sẽ được xăm hình đó phải không?”

“Vâng, ai cũng bị xăm, không có ngoại lệ.”

“Vậy thì đơn giản rồi, bắt một thành viên còn tại vị của Giáo hội Sát thủ ra xem là được.”

“…Hả?”

Trước đề nghị quá quắt của Asser, Shaffy phát ra một âm thanh điên rồ.

“Chỉ cần là người của Giáo hội Sát thủ, ai cũng có hình xăm đó mà, phải không?”

“Có thì có…”

“Vậy cách tốt nhất là bắt một người rồi xem thử, đúng không?”

“Thoạt nhìn ông có vẻ bình thường, nhưng quả nhiên ông rất kỳ quặc.”

“Thật là một kẻ thất lễ, pháp sư bọn ta rất logic đấy.”

“Tôi không biết có logic hay không. Nhưng nói thật, gặp được người của Giáo hội Sát thủ đã khó rồi, bắt được họ còn khó hơn.”

“Shaffy chắc chắn sẽ làm tốt thôi, phải không? Ta tin tưởng cậu.”

“Đừng có tự tiện tin tưởng tôi!”

Shaffy cũng gầm lên.

“Sau khi vụ lùm xùm lần này kết thúc, chúng ta đi tìm người của Giáo hội Sát thủ nhé.”

“Này, dừng lại đi…”

“Cậu thật sự lo lắng cho những đồng đội cũ của mình sao?”

“Không… trước đây, làng của Giáo hội Sát thủ đã bị một pháp sư hủy diệt, thủ lĩnh cũng chết rồi, bây giờ họ chắc đang sống một cuộc sống yên bình…”

“Ồ, các pháp sư đã ra tay rồi à?”

“Không, là một thủy pháp sư…”

Shaffy hạ giọng đính chính. Cứ như thể chỉ cần nói lớn tiếng một chút là vị pháp sư đó sẽ nghe thấy… thật đáng sợ.

“Một pháp sư đã hủy diệt làng của Giáo hội Sát thủ? Có rất nhiều sát thủ như cậu ở đó mà, phải không?”

“Vâng.”

“Cậu có biết rõ về vị pháp sư đó không?”

“Chi tiết… thì tôi cũng biết một chút. Hồi đó ngài ấy đã giúp tôi gỡ bỏ hình xăm trên ngực…”

Dĩ nhiên, trong đầu Shaffy lập tức hiện lên hình ảnh của vị pháp sư đó. Trong lòng Shaffy, ngài ấy cùng với người thủ lĩnh đã chết là hai biểu tượng của sự kính sợ.

“Faust Farnini đã từng được nhắc đến trong câu chuyện trước đây… ngài ấy đã hạ gục kẻ đó một cách trực diện.”

“A…”

“Vâng, Faust là đệ tử của ngài ấy… hắn đã bắt cóc những đứa trẻ trong thương hội của chúng tôi để trích xuất ma lực, nên ngài ấy đã rất tức giận. Lúc đó… tôi cũng hành động cùng, và đã rất sợ hãi.”

Lúc đó đã vượt qua cả sự kính sợ, mà là cảm giác sợ hãi rõ rệt.

“Quả nhiên là vậy sao?”

“Hửm? Ông biết sao?”

“Lão phu là Tuần tra sứ của Liên bang, dĩ nhiên là biết, chính là vị thủy pháp sư đã trực diện dồn Faust đến cạn kiệt ma lực và đánh bại hắn. Công tước đệ nhất của Vương quốc… Bạch Ngân Công tước, hay còn được gọi là Băng Bộc, Công tước Lunde phải không?”

“À, đúng rồi, chúng tôi quen biết ngài ấy từ trước khi được phong tước, nên bây giờ vẫn gọi là ‘ngài Ryo’, các đệ tử của ngài ấy cũng gọi là ‘ngài Ryo’.”

Asser nhăn mặt nói, Shaffy cũng nhăn mặt vì sợ hãi đáp lại.

“Cậu đang nói gì vậy? Không phải là Ryo, mà là chuyện hình xăm chứ?”

“Là từ lúc ông nói không biết có ai đã rời khỏi Giáo hội Sát thủ hay chưa.”

“Phải rồi nhỉ.”

Shaffy nhún vai.

Shaffy đã rời khỏi giáo hội hơn ba năm rồi. Thật lòng mà nói, cậu không còn nhớ về thời gian ở giáo hội nữa, dù có nhớ lại cũng gần như không cảm thấy hoài niệm.

“Tôi cảm thấy bây giờ vui hơn.”

Shaffy khẽ nói.

Nghe thấy lời thì thầm của cậu, Asser mở to mắt. Nhưng ngay lập tức mỉm cười.

“Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Thay vì cảm thấy bây giờ thật nhàm chán, và muốn giết thêm nhiều người nữa… thì cảm giác này tốt hơn nhiều…”

“Cũng tạm được.”

“Phải rồi, Shaffy, công việc của cậu ở Redpost là gì vậy?”

“Không, sao tôi có thể nói được chứ?”

“Ừm, nói thì nói vậy… nhưng vì sự tiện lợi của mình mà lôi cậu đi về phía nam, ta cảm thấy mình có lẽ đã làm một chuyện không phải.”

“Đến nước này rồi ông mới nói!”

“Nói trước một tiếng vẫn tốt hơn chứ?”

“Trong lòng ông hoàn toàn không nghĩ vậy đúng không…”

Asser dứt khoát khẳng định với vẻ mặt sảng khoái. Shaffy chỉ biết khẽ lắc đầu.

Xem ra về khoản đấu võ mồm, Shaffy vẫn ở thế yếu.

Là do chênh lệch về kinh nghiệm sống chăng?

Shaffy thở dài rồi mở lời.

“Tôi sẽ chuyển lời của thương hội đến các đoàn thương buôn qua lại ở biên giới phía Đông.”

“Chính là chuyện liên quan đến Winstone lúc nãy.”

“Ơ… ơ… là bí mật…”

“Dù sao thì cậu cũng định nói là đừng đến gần Winstone, đúng không?”

“Nội dung… không thể nói được…”

“Lộ hết rồi còn gì.”

Một Shaffy với vẻ mặt đau khổ và một Asser với vẻ mặt bất lực.

Chiếc xe ngựa của Shaffy và Asser đi từ Redpost dọc theo biên giới về phía nam.

Trên biên giới cũng có vài ngôi làng và thị trấn nhỏ, hai người cố gắng đi qua lại giữa chúng. Biết đâu đoàn thương buôn số một hoặc số ba đang ở đó.

Nhưng mà…

“Hình như không có.”

“Nghe nói cả tuần nay họ không ghé qua đây.”

Shaffy hỏi thăm dân làng để xác nhận, rồi chiếc xe ngựa lại tiếp tục tiến về phía trước.

Hai ngày sau khi rời Redpost.

Chiếc xe ngựa tiếp tục đi về phía nam, và một đám bụi cát bốc lên ở bên phải.

“Đó là… ngựa sao?”

“Phải, có vẻ như có khoảng năm con ngựa đang chạy.”

“Lão gia, ông còn thấy được cả số lượng sao?”

“Tên ta là Asser.”

“Ông cũng cố chấp quá đấy, ông Asser.”

“Cậu bỏ cuộc đi, gọi là Tuần tra sứ đại nhân hoặc Asser đại nhân là được rồi.”

“Tôi chẳng muốn gọi kiểu nào cả.”

“Lớp trẻ bây giờ…”

Câu cửa miệng “Lớp trẻ bây giờ…” được sử dụng ở bất kỳ thời đại nào, bất kỳ thế giới nào. Đây có lẽ là một ví dụ điển hình cho thói quen cằn nhằn của con người.

“Hình như chúng đổi hướng và đang tiến về phía này?”

“Có vẻ vậy, không biết tại sao, chúng mặc đồ màu đỏ thì phải?”

“Đó chính là đám Hồng Khải trong lời đồn sao?”

Shaffy nói rồi dừng xe ngựa lại.

“Ồ, nghênh chiến à?”

“Dù sao cũng không thoát được, vậy thì chuẩn bị nghênh chiến sớm vẫn tốt hơn, phải không?”

“Tốt, cố lên!”

“Lão gia cũng giúp một tay đi chứ!”

“Tên ta là Asser…”

“Tôi biết rồi, Tuần tra sứ Asser đại nhân cũng giúp một tay đi!”

“Lớp trẻ bây giờ thật là…”

Asser vừa lẩm bẩm phàn nàn, vừa bước xuống xe ngựa.

Shaffy đã nhảy xuống từ ghế lái trước đó và thủ sẵn dao găm.

“Đó là vũ khí của cậu à?”

“Vâng, tôi cũng dùng được kiếm, nhưng dùng thứ này hợp tay hơn.”

“Bọn cưỡi ngựa chắc sẽ khó tiếp cận lắm, ta sẽ hạ chúng xuống khỏi ngựa trước.”

“Vậy thì tốt quá.”

Khi đám Hồng Khải còn cách khoảng hai trăm mét, Asser bắt đầu niệm chú.

“Phòng ngự mọi đòn tấn công. Rào chắn vật lý.”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo…

Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm, rầm.

Những tiếng va chạm lớn liên tiếp vang lên.

Đó là tiếng những tên Hồng Khải cưỡi ngựa đâm vào một bức tường vô hình… bức Rào chắn vật lý. Ngựa ngã nhào, còn bọn Hồng Khải thì bị hất văng ra.

“Phòng ngự mọi đòn tấn công đi. Rào chắn vật lý. Mũi tên đỏ thẫm hãy xuyên qua kẻ địch, trở thành tay chân của ta mà tiêu diệt chúng. Mũi Tên Lửa.”

Những câu chú được niệm với tốc độ siêu nhanh nối tiếp nhau.

Mũi tên lửa bắn ra từ tay Asser tách thành năm mũi, xuyên qua cổ họng và bụng của hai tên Hồng Khải ngã ở bên phải. Cùng lúc đó, hai tên Hồng Khải ngã ở bên trái dường như bị Rào chắn vật lý chặn lại.

Kẻ vẫn có thể di chuyển được sau khi mặc Hồng Khải là…

“Tên ở ngay chính diện giao cho cậu đấy.”

“Tôi biết rồi!”

Shaffy lao về phía tên Hồng Khải duy nhất có thể di chuyển.

Cậu áp sát trong nháy mắt, tay trái vung lên.

Keng, keng.

Tên Hồng Khải dùng kiếm gạt bay hai con dao găm.

“Phản xạ ghê thật.”

Shaffy lẩm bẩm với vẻ mặt cay đắng.

Cận chiến.

Tên Hồng Khải vung kiếm xuống.

Shaffy dùng chuyển động cơ thể để né sang trái, lách ra sau rồi dùng dao chém vào nách phải của tên Hồng Khải. Động mạch bị thương, máu phun ra… nhưng.

“Ngươi không thấy đau sao? Máu phun ra như thế, chẳng mấy chốc sẽ chết thôi. Hoàn toàn không hề hấn gì sao?”

Nhìn tên Hồng Khải vẫn giơ kiếm dù máu tuôn xối xả, Shaffy nhíu mày lẩm bẩm.

“Thấy chưa, nếu không hạ nó nhanh lên, vẫn còn hai tên vô sự kìa.”

Asser lên tiếng… hay nói đúng hơn là đang khích tướng.

“Đừng có để lại! Lão gia cứ hạ gục chúng đi là được!”

“Tên ta là…”

“Tôi biết rồi!”

Shaffy gầm lên và lao tới.

Tên Hồng Khải tương ứng bị chém vào nách, cánh tay phải dường như khó di chuyển, đường kiếm cũng không còn ổn định.

“Đó là điều hiển nhiên rồi.”

Shaffy kinh ngạc. Tên Hồng Khải dường như không có khả năng ứng biến linh hoạt. Cậu né được cú đâm không mấy sắc bén của nó và cắt vào động mạch cổ.

Tên Hồng Khải vung kiếm tới.

Nhưng không phải nhắm vào Shaffy. Trong lúc cậu né tránh, động mạch nách trái của nó cũng bị cắt.

Lúc này, tên Hồng Khải cuối cùng cũng khuỵu gối xuống và gục ngã.

“Phù.”

Shaffy thở hổn hển. Nhưng, vẫn chưa kết thúc.

“Còn hai tên nữa phải không?”

Nói rồi, cậu nhìn về phía hai tên Hồng Khải đang bị đè dưới đất… chúng đang bốc cháy.

“Chậm quá đấy, Shaffy. Ta chờ không nổi nên đốt luôn rồi.”

“A, làm thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không!”

“Ta đã chừa đất diễn cho cậu, cậu còn nói gì nữa?”

“Tôi có nhờ ông đâu.”

“Đó là sự quan tâm của người lớn tuổi.”

“Quan tâm quái gì chứ.”

Shaffy thở dài.

Cứ như vậy, hai người đã hạ gục năm tên Hồng Khải.

Một tên bị Shaffy hạ gục, hai tên bị Asser dùng Hỏa Tiễn xuyên thủng cổ họng, và hai tên cuối cùng cũng bị ông thiêu rụi.

Thế nhưng, Shaffy có một thắc mắc.

Hai tên đầu tiên thì không nói làm gì. Hỏa Tiễn xuyên qua cổ họng. Cổ họng là một trong những điểm yếu của đa số sinh vật. Nhắm chính xác được vào đó đúng là một ma pháp đáng gờm. Nhưng vấn đề là hai tên cuối cùng.

Chúng đã bị thiêu rụi. Phải, bị thiêu cháy hoàn toàn.

“Hai tên đó lại ngoan ngoãn chịu bị thiêu cháy… là vì ông đã dùng ma pháp để khống chế chúng, đúng không?”

“Ừm.”

“Ma pháp khống chế đó, có phải là Rào Chắn Vật Lý không?”

“Đúng vậy, cậu biết rõ nhỉ, đáng lẽ nó phải vô hình chứ.”

Asser gật đầu với vẻ thán phục.

Trong mắt Shaffy, không hiểu sao ông ta trông thật phi thường.

“Tôi nói vậy vì không nghĩ ra được lý do nào khác, nhưng tôi có một thắc mắc… không, ngay từ đầu, thứ hất văng năm kẻ địch khỏi lưng ngựa hẳn cũng là Rào Chắn Vật Lý nhỉ?”

“Chính xác.”

“Tại sao ông lại có thể tạo ra Rào Chắn Vật Lý ở một khoảng cách xa như vậy?”

Đúng thế, đó chính là thắc mắc của Shaffy. Theo kiến thức của cậu, những thứ như Rào Chắn Vật LýRào Chắn Ma Pháp chỉ có thể được tạo ra ở gần người thi triển. Dù không biết khoảng cách chính xác… nhưng ít nhất, cậu chưa từng nghe nói có ai tạo ra được nó ở khoảng cách hai trăm mét.

“Bởi vì ta đã rất cố gắng đấy.”

“Này…”

Asser vừa gật gù vừa trả lời với vẻ đắc thắng khó hiểu, nhưng Shaffy hoàn toàn không thể chấp nhận câu trả lời này. Đương nhiên rồi. Đâu phải cứ cố gắng là sẽ làm được… tôi nghĩ vậy. Dù Shaffy không biết dùng ma pháp, cậu vẫn hiểu rằng đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng ý chí hay nỗ lực.

“Nhờ vào khí thế.”

“Càng không phải.”

Lại một câu trả lời sai hoàn toàn từ Asser, và Shaffy không ngần ngại bắt bẻ ngay lập tức.

Nhưng Shaffy cũng nhận ra. Có lẽ ông ta không muốn tiết lộ bí quyết của mình. Shaffy dù sao cũng là người của Vương quốc, còn Asser lại là người của Liên bang. Hiện tại, họ đang cùng nhau hợp tác đối phó với Ma Nhân, nhưng không có gì đảm bảo tương lai sẽ mãi như vậy.

“Thôi, nếu ông không muốn nói, tôi sẽ không ép.”

“Chỉ cần chỉnh sửa một chút cách thức niệm chú, có vẻ như cũng làm được việc này.”

“…Hả?”

Tôi đã định bỏ cuộc, vậy mà Asser lại đột ngột nói ra câu trả lời khiến tôi giật mình, đồng thời nội dung câu trả lời cũng vượt xa tầm hiểu biết của tôi, làm tôi càng kinh ngạc hơn.

Chỉnh sửa một chút cách niệm chú ư?

“Niệm chú… nói mới nhớ… tôi cứ cảm thấy cách niệm chú của ông có gì đó là lạ. Phần cuối cùng không giống với các pháp sư khác.”

“Cậu thính tai thật đấy.”

Asser tỏ vẻ kinh ngạc. Trông bộ dạng đó, có vẻ ông ta thực sự ngạc nhiên. Tốc độ niệm chú của Asser cực nhanh, người thường thậm chí còn không nghe rõ ông ta đang nói gì. Vậy mà Shaffy vẫn nhận ra sự khác biệt so với các pháp sư khác.

“Tai của cậu được rèn luyện ở Giáo hội Sát thủ à?”

“Ở đó, ngũ quan đều được rèn luyện đến mức triệt để… đặc biệt là mắt và tai. Những kẻ kém ở phương diện này, kết cục đều đã chết từ sớm cả rồi.”

“Đáng sợ thật.”

“Vậy là đúng rồi?”

“Ừm, đúng rồi. ‘Hỡi tấm khiên vô hình, hãy chặn đứng mọi đòn tấn công ~ Rào Chắn Vật Lý’.”

Lần này, để Shaffy nghe cho rõ, Asser đã niệm chú một cách chậm rãi.

Rào Chắn Vật Lý vốn vô hình. Nhưng…

Cốc, cốc.

Shaffy gõ vào khoảng không trên đầu mình… và quả thật, có tiếng gõ vang lên. Một Rào Chắn Vật Lý đã được tạo ra ngay trên đầu Shaffy.

“Tôi hiểu rồi, xem ra việc ngũ quan được rèn luyện là sự thật.”

“Hai tên lúc nãy bị khống chế… và ở trên phố, ông cũng dùng cái này đánh vào đầu tôi đúng không?”

“Hử? Chuyện gì vậy nhỉ?”

Đúng vậy, Shaffy đã bị bao vây bởi Rào Chắn Vật Lý rồi bị một cái khác từ trên trời giáng xuống đầu đến bất tỉnh, sau đó bị đội tuần tra bắt giữ. Dù Asser đang cố che giấu…

“Thôi bỏ đi, nhưng tôi thực sự ngạc nhiên khi Rào Chắn Vật Lý lại có thể được sử dụng như vậy.”

“Nói thì nói vậy, nhưng không hề đơn giản đâu.”

“Vậy sao?”

“Chỉ cần có một chút sai lệch về cao độ, hay chênh lệch nhịp độ so với các phần còn lại, câu chú sẽ thất bại.”

“Nếu việc tạo ra Rào Chắn Vật Lý mà thất bại thì…”

“Ừm, sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, thường thì sẽ chết.”

“Quả thật.”

Shaffy gật đầu.

Niệm chú trong tình trạng đòn tấn công của kẻ địch đang cận kề. Hơn nữa không chỉ niệm là được, mà cao độ và nhịp điệu đều phải hoàn hảo. Đây không phải là việc ai cũng làm được.

“Dù không biết ai đã phát minh ra nó, nhưng hệ thống niệm chú này tinh xảo đến đáng sợ, gần như hoàn hảo.”

“Hửm?”

“Chỉ cần là pháp sư, bất kể ai niệm chú cũng đều có thể kích hoạt ma pháp.”

“Việc đó… không phải là đương nhiên sao?”

Shaffy nghiêng đầu. Dùng niệm chú để sử dụng ma pháp là chuyện hiển nhiên… ngay cả một người không phải pháp sư như Shaffy cũng nghĩ vậy.

“Hai trăm năm trước… và cả trước đó nữa, các quốc gia Trung Ương không hề có cơ chế niệm chú như thế này.”

“Hả…”

“Các thần quan thực hiện những thứ tương tự đại ma pháp, từ xưa đã có niệm chú. Nhưng nó hoàn toàn khác với niệm chú hiện tại. Và cũng không thể đảm bảo thành công một trăm phần trăm.”

“…”

“Thế nhưng, hệ thống… mà chúng ta đang sử dụng có thể đảm bảo thành công tuyệt đối. Cứ như thể nó tác động trực tiếp vào quy luật của thế giới này, xác suất kích hoạt ma pháp là một trăm phần trăm.”

“Quy luật của thế giới… nói vậy có hơi quá không?”

“Quá thật! Không…”

Asser nói đến đây thì dừng lại, khẽ lắc đầu. Ngay cả một pháp sư cũng có thể cho là nói quá, thì một người không phải pháp sư như Shaffy đương nhiên sẽ nghĩ vậy.

“Chắc cũng đành chịu thôi.”

“Tại sao ông… ông Asser lại biết chuyện ngày xưa không có niệm chú?”

“Có một người từng chăm sóc ta… được mệnh danh là Đệ nhất Kế thừa sư của phương Bắc, ông ấy đã kể cho ta nghe rất nhiều câu chuyện thú vị, đây là một trong số đó.”

Asser trả lời với một vẻ mặt đầy hoài niệm nhưng cũng thoáng chút cô đơn.

“Ta đã học được rất nhiều thứ. Phải rồi, ta cũng đã học được kiến thức về vực thẳm ma pháp ở đó. Đó cũng là những ngày tháng kết thúc một cách vui vẻ nhất… và cũng đau buồn nhất.”

“Vậy thì, thị trấn Hafurina… Hửm?”

“Sao thế?”

“Đám bụi kia, chúng đã đến gần rồi sao?”

Asser chỉ vào đám bụi đang tiến đến từ phía tây.

“Trông giống như… kỵ binh.”

“Lớn hơn năm kỵ sĩ lúc nãy nhiều.”

“Tôi có cảm giác… là đồng bọn của đám Hồng Khải đã bị hạ…”

“Chúng đến đúng lúc nguy cấp của phe ta ư? Rất có khả năng. Làm sao đây?”

“Ông hỏi tôi làm sao đây…”

Asser hỏi, và Shaffy cũng do dự.

“Số lượng đông hơn lúc nãy đúng không? Nếu đông như vậy, hẳn sẽ có cả cấp đội trưởng trà trộn vào? Chắc chắn mạnh hơn đám Hồng Khải lúc nãy? Thật lòng mà nói, tôi rất muốn bỏ chạy… nhưng…”

“Nhưng?”

“Kể cả chúng ta có chạy, chúng cũng sẽ tấn công người khác, phải không?”

“Đúng vậy.”

Asser cũng đồng tình với lời của Shaffy. Chuyện của người khác tôi không biết… nhưng cả hai người họ đều không phải kẻ bạc tình đến thế. Bỏ qua hai người họ, đối với người thường, chỉ một tên Hồng Khải thôi đã là một mối đe dọa cực lớn rồi.

“Chỉ có thể chiến đấu thôi.”

“Chiến đấu vì người dân phía Đông Vương quốc… tấm gương của một vương quốc dân.”

“Không đến mức khoa trương như vậy đâu.”

Shaffy khẽ lắc đầu, nhìn đám bụi đang đến gần và nói.

“Lại phải lao động không công rồi.”

“Lao động không công?”

“Đây là câu nói mà các pháp sư hệ Thủy của chúng tôi hay dùng, nghe nói là câu cửa miệng của ngài Ryo.”

“Học theo lời của sư phụ sao? Đó là bằng chứng cho thấy các đệ tử yêu mến cậu ấy đấy.”

Asser gật gù với vẻ vui mừng khó hiểu.

Trong lúc đó, ông thấy Shaffy đang nhặt lấy thanh kiếm từ tay một tên Hồng Khải đã bị hạ gục.

“Cậu định đổi vũ khí à?”

“Phải. Dao găm là loại vũ khí buộc phải áp sát đối phương. Tôi nhận ra nếu đối thủ nhanh hơn mình thì sẽ rất khó đối phó.”

“…Bây giờ cậu mới nhận ra sao?”

“Nếu là con người thì đa số đều chậm hơn tôi!”

“Đối phó với những kẻ không phải người thật phiền phức.”

Shaffy và Asser đứng chờ đám bụi đến gần.

Không ngoài dự đoán, đó là một đội Hồng Khải. Có lẽ khoảng hai mươi đến hai lăm kỵ sĩ. Khi còn cách hai người khoảng một trăm mét, đám Hồng Khải xuống ngựa.

“Lần này chúng không bị Rào Chắn Vật Lý hất văng nhỉ.”

“Khó khăn lắm mới gặp được cấp đội trưởng, chúng ta phải thu thập thông tin để gửi cho ngài O'Brien mới được.”

“Quả không hổ danh Tuần tra sứ.”

Asser và Shaffy thì thầm với nhau. Lần trước khi đối đầu với năm kỵ sĩ Hồng Khải, Asser đã dùng Rào Chắn Vật Lý từ khoảng cách hai trăm mét để hất chúng ngã ngựa, Shaffy đang hỏi về sự khác biệt lần này.

“Không phải Hồng Khải… hai tên kia?”

“Ừm. Tóc xanh lá mặc giáp xanh lá, tóc xanh lam mặc giáp xanh lam. Nhìn cách hai tên đó đứng ngang hàng, có lẽ chúng là đội trưởng đồng cấp.”

“Trông có vẻ mạnh hơn Hồng Khải.”

Asser bình tĩnh phân tích, còn Shaffy thì nói ra cảm nhận chân thực của mình.

“Ta hỏi các ngươi, có phải các ngươi đã ra tay với năm Thực Thể Binh kia không?”

Tên tóc xanh lá hỏi hai người.

“Biết nói chuyện…”

“Điều này cũng đáng ngạc nhiên đấy, tôi phải đặc biệt xác nhận lại mới được.”

“Làm sao đây?”

“Để ta trả lời.”

Shaffy và Asser nói chuyện với nhau bằng giọng còn nhỏ hơn lúc nãy.

Asser lên tiếng.

“Đương nhiên không phải chúng ta.”

Asser đường hoàng nói dối.

Vì dáng vẻ của ông ta quá đường hoàng, đến nỗi Shaffy, người biết rõ sự thật, cũng gần như không nghĩ rằng ông đang nói dối… Không, tất nhiên, vì chính mình đã liều mạng chiến đấu với Hồng Khải, nên mình biết đó là lời nói dối.

“Không thể nào.”

Tên thuộc hạ tóc xanh lam quả quyết.

“Không, cái đó…”

Shaffy định nói gì đó… thì ngay khoảnh khắc ấy.

Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy trở thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy trở thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn!

Asser niệm chú liên tục với tốc độ cực nhanh.

Năm phát Hỏa Tiễn liên tiếp. Đương nhiên, mỗi phát lại tách ra thành năm, tổng cộng hai mươi lăm mũi tên lửa tấn công đám Hồng Khải. Tất cả đều nhắm chính xác vào cổ họng.

Keng, keng.

Hai mũi tên đã bị đánh bật.

Nhưng ngoài chúng ra, tất cả những mũi còn lại đều xuyên thủng cổ họng.

Chỉ còn lại hai tên tóc xanh lá và xanh lam, toàn bộ đám Hồng Khải đều đã ngã gục.

“Hả…”

Người kinh ngạc nhất lúc đó có lẽ chính là Shaffy. Mọi chuyện thực sự diễn ra trong chớp mắt…

Chỉ có tên tóc xanh lá và xanh lam dùng kiếm chém tan những mũi tên lửa bay về phía mình.

“Hô hô hô, cấp đội trưởng quả nhiên khác biệt so với Hồng Khải.”

Asser tự đắc.

“Lão già, ngươi vừa làm một trò khá thú vị đấy.”

Tên tóc xanh lam cầm kiếm nói. Miệng thì nói thú vị, nhưng mặt lại hằm hằm tức giận.

“Ngươi có vẻ vui, thế là tốt rồi.”

“…Giết ngươi.”

“Lúc nào cũng giết được sao? Không nói chuyện à?”

“Không cần thiết phải nói.”

“Ma Nhân chẳng phải đã bị phong ấn ở Winstone rồi sao?”

“…”

Lời tuyên bố gây sốc của Asser. Tên tóc xanh lá và xanh lam đều không nói nên lời.

Asser không ngần ngại tiếp tục.

“Phải rồi, ta vẫn chưa giới thiệu. Ta là Asser. Các ngươi tên gì?”

“Grine.”

“Brune.”

Tên tóc xanh lá, Grine, và tên tóc xanh lam, Brune, thành thật trả lời. Đối mặt với kẻ nắm giữ thông tin mà mình không biết, việc thẳng thắn trả lời các câu hỏi xác nhận là điều thường thấy ở con người, và có vẻ như các Thuộc hạ của Ma Nhân cũng vậy. Sự kinh ngạc có lẽ đã vượt qua cả khác biệt về chủng tộc.

“Vài ngày trước, kẻ tấn công Hafurina có phải là các ngươi không?”

“Ta không muốn trả lời.”

“Hẳn không phải các ngươi chỉ huy, mà là một Thuộc hạ cấp cao hơn nhỉ.”

“Xem ra ngươi biết quá nhiều rồi đấy, lão già!”

Keng!

Brune lao tới trong nháy mắt. Shaffy dùng thân mình chặn lại lưỡi kiếm của hắn ngay trước mặt Asser.

“Ugh!”

Dù Shaffy đã đỡ được đường kiếm một cách hoàn hảo, nhưng sức mạnh cánh tay vượt trội của Brune vẫn khiến cơ thể cậu kêu răng rắc.

Thấy cảnh đó, Asser thở dài, di chuyển sang một bên, tránh xa cuộc giao tranh của hai người. Grine cũng đáp lại, bước đến trước mặt Asser.

“Ông Asser!”

“Đừng bận tâm đến ta, Shaffy, cậu hãy tập trung vào kẻ địch trước mắt đi.”

Shaffy lên tiếng trước hành động của hai người. Nhưng Asser đáp lại bằng một giọng bình thản như mọi khi. Trong tay ông cũng chỉ có cây gậy dài bằng thân người.

“Lão phu là một pháp sư già, không giỏi cận chiến… nhưng đối phó với Thuộc hạ của Ma Nhân thì không vấn đề gì.”

“Ngươi tự tin thật đấy. Nhưng không biết dùng kiếm, một ma pháp thi triển chậm như niệm chú thì không thể chiến đấu ở khoảng cách này được đâu.”

“Không biết dùng kiếm cũng đành chịu thôi, vì ta là pháp sư mà. Nhưng dù là pháp sư, chỉ cần vận dụng hợp lý vẫn có thể chiến đấu. Nhìn xem, thuộc hạ của các ngươi chẳng phải đang nằm dưới chân các ngươi đó sao?”

“Khốn kiếp…”

Grine vung kiếm với tốc độ thần sầu.

Keng!

Lưỡi kiếm bị chặn lại bởi một bức tường vô hình. Đó là Rào Chắn Vật Lý đã được dựng lên trước mặt Asser từ lúc nào không hay.

“Từ lúc nào…”

“Ta đã nói rồi mà, chỉ cần vận dụng tốt là có thể chiến đấu.”

Grine kinh ngạc, còn Asser thì làm mặt đắc ý.

“Phải rồi, nói trước cho ngươi biết, không chỉ phía trước đâu, bốn phía đều đã được triển khai Rào Chắn Vật Lý rồi đấy.”

Asser mỉm cười nói cho hắn biết.

Grine kinh ngạc vung kiếm tứ phía.

Keng, keng, keng…

“Không thể nào…”

“Trong tình huống này, nếu bị Hỏa Tiễn bắn trúng, ngươi nghĩ sẽ thế nào? Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy hóa thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy trở thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn! Hỡi mũi tên đỏ thẫm xuyên thấu quân thù, hãy trở thành cánh tay của ta mà hủy diệt chúng, Hỏa Tiễn!

Những mũi tên lửa tấn công từ bốn phương tám hướng và từ trên cao xuyên qua người Grine. Hơn hai mươi mũi tên lửa bắn tới, và cứ thế thiêu cháy hắn.

“Ngu ngốc… làm sao…”

“Chẳng phải đúng như ta nói, chỉ cần làm tốt là có thể chiến đấu sao?”

Bên trong Rào Chắn Vật Lý, Grine bị thiêu rụi, hóa thành tro tàn và biến mất.

“…Hả?”

“Này…”

Hai người còn lại cũng liếc mắt theo dõi trận chiến của Asser và Grine. Dù lời nói khác nhau, nhưng tâm trạng của họ đều giống nhau.

Kinh ngạc.

“Này, Shaffy, nếu không tập trung là bị đánh lén đấy.”

Asser nói một cách thản nhiên.

“Làm ơn giúp tôi với…”

“Nếu cậu chết, ta sẽ thay cậu chiến đấu, đừng lo.”

“Cứu tôi trước khi tôi chết đi chứ.”

“Cận chiến diễn ra nhanh lắm, ta không giỏi xen vào.”

“Vậy thì đổi người ngay từ đầu đi…”

“Cố lên! Tên Thuộc hạ… hắn là Brune đúng không? Brune đã tỉnh lại sau cơn sốc và bắt đầu hành động rồi kìa.”

Đúng như lời Asser nói, Brune đã tỉnh táo lại sau cơn kinh ngạc và bắt đầu cau mày. Hắn dường như cũng hiểu được tình thế bất lợi và khó có thể trốn thoát của mình.

“Này Brune, ngươi không thể trốn thoát đâu. Nếu trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ để ngươi sống… không, ta sẽ cho ngươi sống thêm một lúc.”

“Kiếm sĩ ngu ngốc. Đằng nào cũng chết, trả lời câu hỏi cũng vô ích thôi.”

“Hoàn toàn chính xác.”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cuộc đấu kiếm bắt đầu.

Brune tấn công, Shaffy phòng thủ.

Shaffy cảm nhận được sức mạnh cánh tay của Brune không hề tầm thường.

Vì vậy, không đỡ, mà né.

Nếu là một kiếm sĩ, hẳn sẽ nhận ra ngay đó không phải là động tác của một kiếm sĩ. Đó là chuyển động của một trinh sát hoặc một sát thủ.

Hoàn toàn chính xác.

Lúc nãy mình đỡ đòn là để bảo vệ lão gia, đúng là một sức mạnh kinh khủng. Mà nói đi cũng phải nói lại, ông ta mạnh như vậy thì mình đâu cần bảo vệ làm gì? Thế mà lại không muốn cứu mình? Hình như có gì đó không ổn.

Shaffy thầm cằn nhằn trong lòng.

Cậu vẫn còn đủ bình tĩnh để cằn nhằn.

Đúng là tên Brune đang đối mặt, Thuộc hạ của Ma Nhân, mạnh hơn hẳn đám Hồng Khải. Có lẽ còn mạnh hơn cả Shaffy.

Nhưng nói thật thì…

Vẫn chưa đến mức khiến cậu phải run sợ.

Vẫn chưa đến mức sợ đến bủn rủn chân tay.

Hắn không phải là một đối thủ khiến người ta tuyệt vọng.

So với Ryo, hắn ta chẳng là gì cả.

Đó là cảm nhận thật sự của Shaffy.

Người pháp sư hệ Thủy tên “Ryo”… hiện là Công tước đứng đầu Vương quốc Knightley. Cậu đã được chứng kiến trận chiến của nhân vật đó với pháp sư áo choàng xám của Liên bang, Faust Fanini, ở cự ly gần.

Faust là một pháp sư đáng sợ. Thực tế, cậu đã từng chiến đấu với ông ta và bị đoạt mất bọn trẻ, nên cậu biết rõ sức mạnh của ông ta.

Thế nhưng, Ryo đã áp đảo Faust từ chính diện, dùng ma pháp chiến đè bẹp ông ta hoàn toàn.

Sức mạnh đó là áp đảo.

Từ trước đó, Ryo đã từng tạo ra một lớp băng mỏng quanh tim Shaffy, chỉ với một chút ma pháp đã khiến cơ thể cậu không thể cử động. Dù đã cảm thấy sợ hãi từ lúc đó…

Nỗi sợ hãi cảm nhận trên chiến trường hoàn toàn khác biệt.

May mà anh ta là đồng minh. Nếu đó là kẻ địch… không, mình vốn dĩ không phải là đối thủ. Trước khi kịp cảm thấy sợ hãi, mình đã thua… có khi anh ta còn cố tình chiến đấu theo cách khiến người ta khủng hoảng, để bóp nát cả tinh thần đối phương.

Đúng vậy, kể từ đó, Ryo đã trở thành một sự tồn tại mà Shaffy tuyệt đối không thể chống lại.

Vì vậy, sau đó, khi nhận nhiệm vụ đưa bọn trẻ đến miền nam Vương quốc cùng với ba người của “Xích Kiếm”, rời xa Ryo, cậu đã cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Tất nhiên cậu cũng biết Ryo là một người thầy hoàn hảo và dịu dàng với bọn trẻ. Bọn trẻ cũng rất quấn quýt Ryo.

Nhưng, dù vậy…

Đối với Shaffy, anh ta là hiện thân của sự kinh hoàng…

Điều này không phải là lý trí. Vì nó đã được khắc sâu vào cảm xúc, nên đành chịu.

Đối với Shaffy, người đã biết quá rõ nỗi kinh hoàng đó, tên Thuộc hạ Ma Nhân đang đối mặt dù là một cường địch… nhưng nói thật, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chỉ cần không chết ngay tại chỗ, Asser sẽ cứu mình, cũng sẽ thay mình chiến đấu… chắc vậy.

“Ta mạnh hơn ngươi.”

“Hửm? Ừ, tôi không phủ nhận.”

“Vậy tại sao ngươi còn cười?”

“Tôi đã cười sao?”

Shaffy có chút ngạc nhiên trước lời chỉ ra của Brune.

Tôi không nghĩ là mình đang cười…

“Bởi vì ngươi đã biết đến nỗi kinh hoàng tuyệt đối, đúng không?”

“Cái gì?”

“Brune, ngươi quả thực rất mạnh, nhưng so với nỗi kinh hoàng tuyệt đối thì chẳng đáng sợ chút nào. Chỉ cần không sợ hãi trước đối thủ mạnh hơn mình, thì vẫn có khả năng đánh bại ngươi. Hơn nữa, nếu thực sự đánh bại được ngươi… có lẽ tôi sẽ trở nên mạnh hơn nữa?”

“Nói nhảm.”

“Tôi lại tự cho rằng mình đã nói những lời khá nghiêm túc đấy chứ.”

Shaffy nhún vai.

Giữa cuộc đấu kiếm kịch liệt, Shaffy vừa cười vừa nhún vai. Dù đang phải đối mặt với một đối thủ mạnh hơn mình.

“Đúng là một kẻ kỳ quặc.”

Asser, người đang quan sát cuộc đấu, mỉm cười thì thầm.

Shaffy là một kiểu người mà ngay cả Asser cũng hiếm khi gặp. Nói một cách ngắn gọn, rất thú vị.

Nhưng đồng thời, ông lại cảm thấy khó hiểu về Brune, kẻ đang đối đầu với cậu. Sức mạnh và tốc độ đều vượt qua con người. Kiếm thuật cũng không tồi. Tuy nhiên…

“Với cấp bậc đội trưởng mà nói… không được thông minh cho lắm.”

Đó là cảm nhận chân thật.

“Hắn cũng không biết tại sao Shaffy lại tốn quá nhiều thời gian để giao kiếm, không, tên đó có lẽ còn chẳng nhận ra điều đó nữa.”

Asser lẩm bẩm.

“Hoàn toàn bị ghi dấu ấn về khoảng cách của kiếm.”

Asser là một pháp sư.

Nhưng chính vì thế, ông không bao giờ xem nhẹ khoảng cách trong chiến đấu. Bởi vì một khi để đối thủ áp sát, pháp sư sẽ rơi vào thế bất lợi tuyệt đối.

Đương nhiên, Rào Chắn Vật Lý mà ngay cả cận chiến cũng không thể phá vỡ, ông đã dạy dỗ các đệ tử của mình rất kỹ. Dù muốn giữ khoảng cách, nhưng chỉ cần đối phương biết mình là pháp sư, họ chắc chắn sẽ rút ngắn khoảng cách và thách đấu ở cự ly gần. Chính vì vậy, khoảng cách rất quan trọng, và để phòng trường hợp bất trắc, Rào Chắn Vật Lý cũng rất quan trọng.

Đúng vậy, chiến đấu là tranh giành cự ly.

Shaffy đã khắc sâu vào tâm trí Brune về khoảng cách của một trận đấu kiếm.

“Thắng bại đã rõ.”

Brune vung kiếm xuống.

Shaffy dùng kiếm gạt đi… rồi cứ thế buông kiếm. Hành động bất ngờ này khiến Brune mất thăng bằng.

Rút ngắn nửa bước chân.

Nơi đó, ở phía trước cả phạm vi tấn công của kiếm… cự ly bằng không.

Tay phải của Shaffy lóe lên con dao.

Đồng thời, máu tươi phun ra từ động mạch cảnh phải của hắn.

Trong một khoảnh khắc, máu tươi phun ra từ động mạch cảnh trái của Brune.

Nách phải, nách trái, đùi phải, đùi trái…

Máu chảy không ngừng, Brune khuỵu gối xuống đất, rồi ngã sấp mặt. Dù vẫn còn ý thức, nhưng hắn đã không thể cử động được nữa.

“Vĩnh biệt.”

Shaffy dùng dao đâm vào tim từ sau lưng, kết liễu hắn.

“Làm tốt lắm, Shaffy.”

“Dù sức mạnh và tốc độ của tên Thuộc hạ nhỉnh hơn một chút, cậu vẫn thắng nhỉ.”

“Hừm, từ đầu đến cuối ông đều ung dung như vậy.”

“Bởi vì ta biết một kẻ còn đáng sợ hơn, so với hắn, ta không cảm thấy sợ hãi.”

Shaffy thành thật trả lời.

Tất nhiên, tôi chưa từng chiến đấu với “kẻ đáng sợ hơn” đó…

“Làm thế nào để đạt được sự ổn định về mặt tinh thần… đó là điều quan trọng nhất, và cũng là điều khó nhất. Chỉ cần làm được điều đó, cậu có thể đánh bại được bao nhiêu đối thủ mạnh rồi.”

“Nói cách khác là… cảm ơn ngài Ryo đã cho tôi cảm nhận nỗi kinh hoàng tột độ… có nên cảm ơn không nhỉ?”

Asser chỉ ra, Shaffy lắc đầu lẩm bẩm.

Ryo dù không có ở đây vẫn trở thành chủ đề của câu chuyện.

Khi hai người đang nói chuyện, họ thấy vài chiếc xe ngựa đang tiến đến từ phía nam.

“Trông giống một đoàn thương nhân nhỉ?”

“Khoảng sáu chiếc xe? Một đoàn lớn đấy.”

Một đoàn thương nhân gồm sáu xe chở hàng rất hiếm khi thấy ở gần biên giới.

Nhưng khi họ đến gần hơn, Shaffy nhận ra.

“Hai đoàn thương nhân đi cùng nhau sao?”

“Sao cậu biết?”

“Là người tôi quen.”

Một lúc sau, đoàn thương nhân đã đến bên cạnh hai người.

“Cô Shaffy?”

“Chào, Evans, Ruche. Quả nhiên là đoàn thương nhân số một và số ba, may mắn thật.”

Shaffy chào hai vị pháp sư hệ Thủy, rồi đưa lá thư cho người dẫn đầu đoàn số một, Zigue.

“Khi trở về thành phố Lune, chúng ta sẽ bị cấm đi qua Winstone sao? Không dùng bồ câu đưa thư mà lại đích thân cô Shaffy mang đến…”

“Ừm, vì là thông tin mật nên không thể dùng chim được.”

Nghe Zigue xác nhận, Shaffy gật đầu.

“Hoàng gia… không, hẳn là thông tin của nhà Hầu tước Heinlein. Tôi hiểu rồi. Cây cầu Loda bị sập trước khi Vương quốc giải phóng cũng đã được sửa chữa rồi, vậy chúng ta sẽ dùng đường đó. Đi lên phía bắc đến Redpost, qua Slanzey, rồi theo con đường phía đông trở về Lune. Đoàn số ba cũng được chứ?”

“Vâng, thưa ngài Zigue, đoàn thương nhân số ba chúng tôi cũng không vấn đề gì.”

Trước sự xác nhận của Zigue, đội trưởng đoàn số ba, Evans, cũng đồng ý.

Ruche đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, và nhận ra một ông lão mặc áo choàng có hoa văn thêu màu cam rực rỡ trên nền trắng, đang mỉm cười nhìn họ.

“Cô Shaffy, vị kia là?”

“À… lão gia này đã giúp tôi rất nhiều.”

“Này Shaffy. Giới thiệu cho đàng hoàng vào chứ!”

Asser trách mắng Shaffy vì sự giới thiệu qua loa.

“Ta là Tuần tra sứ Asser của Liên bang các quốc gia Handalieu, được sự cho phép của chính phủ Liên bang và chính phủ Vương quốc, ta đang thu thập thông tin ở gần biên giới.”

“Tuần tra sứ của Liên bang được chính phủ Vương quốc cho phép? Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện kẻ bị phong ấn kia?”

“Ừm, liên quan đến Ma Nhân.”

Zigue hỏi một cách dè dặt, và Asser trả lời dứt khoát.

“Tôi nghe nói Hafurina đã bị Thuộc hạ của Ma Nhân, một nhóm khá đông, tấn công và các vị đã đẩy lùi được chúng. Lúc đó hai người có ở đó không?”

“Tôi chỉ đang ngủ thôi… Evans và Ruche đã giúp hiệp sĩ đoàn chiến đấu.”

Zigue nói, và cả Evans lẫn Ruche đều tỏ ra xấu hổ.

Điểm này cũng có nét giống sư phụ của họ.

“Quả không hổ danh là… đệ tử của pháp sư hệ Thủy huyền thoại, sư phụ của các cậu hẳn cũng rất tự hào.”

“Hả? Ngài Asser quen thầy Ryo ạ?”

Evans kinh ngạc. Ruche cũng mở to mắt.

“Chỉ biết tên thôi. Nhưng đối với Shaffy, vị sư phụ đó có vẻ là một nhân vật đáng sợ.”

“Này, lão gia!”

Shaffy hoảng hốt.

“Thầy Ryo rất hiền mà?”

Ruche nghiêng đầu khẳng định một cách khó hiểu.

“Cô Shaffy từng giao chiến với thầy Ryo sao?”

Evans hỏi, bắt đầu từ khả năng có thể xảy ra.

“À, không… đúng là Ryo rất hiền trước mặt đệ tử, hay nói đúng hơn là với đồng đội…”

“Như vậy là đủ rồi.”

“Cô Shaffy chỉ cần đứng về phía chúng tôi là được.”

“Ồ…”

Ruche và Evans kiên quyết, Shaffy cũng đành chấp nhận.

Đúng vậy, chỉ cần không phải là kẻ địch của anh ta là được.

Asser, người đang vui vẻ lắng nghe cuộc trò chuyện của ba người, lên tiếng.

“Ta quả thực rất hứng thú. Các cậu đang trên đường đến Redpost đúng không? Ta cũng sẽ đi cùng, các cậu có thể kể cho ta nghe về chuyện ở Hafurina, và cả về sư phụ của các cậu không?”

Cứ như vậy, Shaffy, người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, và Asser, người đã gặp được những người biết rõ nhất về sự kiện ở Hafurina, cùng với đoàn thương nhân trở về Redpost.

Tại thủ đô Jacquelair của Liên bang các quốc gia Handalieu. Văn phòng Chấp chính quan.

“Thưa ngài, báo cáo của Tuần tra sứ Asser, ngài đã xem chưa ạ?”

“À, ta vừa xem xong.”

Phụ tá Chấp chính quan Lambert vừa bước vào phòng đã hỏi, và Chấp chính quan O'Brien trả lời một cách trôi chảy rằng ông đã đọc báo cáo.

“Nơi phong ấn Ma Nhân…”

“Mười phần thì hết chín là Winstone.”

Cả Lambert và O'Brien đều cau mày.

Winstone là pháo đài phía đông của Vương quốc, thủ phủ của lãnh địa Công tước Shrewsbury.

“Thưa ngài, thông tin này đã được chuyển cho Vương quốc chưa?”

“Ta định ngày mai sẽ chuyển. Nhưng dù có định, Vương quốc có lẽ cũng đã nắm được thông tin tương tự rồi.”

“Nếu Ma Nhân bị phong ấn ở Winstone, vậy thì mối quan hệ của hắn với Công tước Shrewsbury…”

“Đúng vậy, vấn đề nằm ở đó.”

Cả Lambert và O'Brien đều không cho rằng nhà Công tước Shrewsbury có liên quan đến việc phong ấn Ma Nhân. Vì Ma Nhân đã bị phong ấn từ mấy trăm năm trước. Nói gì thì nói, cũng không biết lúc đó nhà Shrewsbury có tồn tại hay không…

“Dù sao đi nữa, Liên bang chúng ta cũng sắp phải hành động rồi.”

“Việc biên chế, bổ sung và các công tác chuẩn bị khác đang được tiến hành.”

“Vậy sao? Dù nói vậy, vẫn chưa…”

O'Brien nói, rồi nhìn sang một tài liệu khác trên tay Lambert.

Ông nhớ mình vừa mới xem qua tài liệu đó. Đó không phải là một báo cáo vui vẻ gì.

Lambert có lẽ cũng nhận ra, nên đã chủ động nói ra nội dung của tài liệu.

“Nghe nói lại có một ngôi làng bị thiêu rụi…”

Phụ tá Chấp chính quan Lambert cau mày báo cáo.

“Là làng Hara phải không?”

“Vâng…”

Chấp chính quan Liên bang O'Brien lắc đầu nói, Lambert nhăn mặt trả lời.

O'Brien cũng biết Lambert dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra.

“Lambert, ta nghĩ chắc không cần phải nói nhiều…”

“Tôi biết, bảo vệ địa phương là trách nhiệm của Đại công quốc Volturi.”

Phải, Lambert cũng hiểu. Đây là nơi chính phủ Liên bang không thể can thiệp.

Nếu cuộc chiến này được chính thức công nhận là “chiến tranh”, Chấp chính quan Liên bang O'Brien sẽ có quyền hạn đối với gần như toàn bộ các vấn đề quân sự trong lãnh thổ Liên bang. Khi đó, ông có thể can thiệp vào việc phòng thủ và đối phó với phiến loạn của các quốc gia.

Trong vài tuần nữa sẽ là như vậy.

Nhưng không phải bây giờ.

Hiện trạng, đây là một cuộc nổi loạn địa phương. Hoặc một hoạt động vũ trang quy mô lớn.

Đây là vấn đề mà các quốc gia thành viên của Liên bang phải tự giải quyết.

Liên bang các quốc gia, đúng như tên gọi, là một liên minh gồm nhiều quốc gia. Chính phủ Liên bang do O'Brien đứng đầu, nói cho cùng cũng chỉ là một người điều phối.

Tất nhiên, nếu muốn làm đủ mọi thứ, không phải là không thể, nhưng không thể lạm quyền. Mỗi quốc gia đều là trung tâm của nền chính trị của riêng mình.

Trong số đó, mười quốc gia có ghế trong “Hội đồng Mười người” sở hữu quyền lực lớn. Đại công quốc Volturi cũng có một ghế trong hội đồng này. Đương nhiên, Đại công tước Volturino cũng ngồi ở vị trí đó…

Lần này, nơi mà đám Hồng Khải hoành hành trong lãnh thổ Liên bang là một phần của lãnh địa cựu Công quốc Imbery, và một phần của Đại công quốc Volturi. Khu vực của Công quốc Imbery được mười quốc gia chia nhau cai trị, còn khu vực biên giới giáp với Vương quốc thì đã bị Đại công quốc Volturi sáp nhập.

Vốn dĩ khi Công quốc Imbery còn tồn tại, Đại công quốc Volturi đã nằm cạnh thành phố Redpost ở biên giới Vương quốc. Do đó, khu vực phía tây của cựu Công quốc Imbery cũng bị Đại công quốc thôn tính.

Kết quả là, những nơi bị thiệt hại lần này gần như đều là khu vực do Đại công quốc Volturi kiểm soát.

“Ít nhất, nếu Đại công tước Volturino yêu cầu chính phủ Liên bang hỗ trợ, chúng ta cũng sẽ xuất quân…”

“Người đàn ông đó sẽ không làm vậy đâu?”

Phụ tá Lambert nói, và O'Brien khẽ lắc đầu trả lời. Trong đầu ông hiện lên khuôn mặt ngoan cố của Đại công tước Volturi.

Về cơ bản, đại diện của mười quốc gia trong Hội đồng Mười người không phản đối chính sách của chính phủ Liên bang do O'Brien lãnh đạo. Nhưng điều đó không có nghĩa là O'Brien có thể làm theo ý mình.

Việc giữ cân bằng trong vấn đề này là vô cùng khó khăn. So với mười ba năm trước, gần như không có gì thay đổi.

O'Brien cũng không thể tự do hành động như những người xung quanh tưởng tượng.

Thủ phủ Aberdeen của cựu Công quốc Imbery là lãnh thổ trực thuộc của chính phủ Liên bang. Hơn nữa, từ thủ đô Jacquelair của Liên bang đến Aberdeen có một con đường thẳng được xây dựng khi tấn công Công quốc Imbery, không chỉ vật tư mà cả việc di chuyển quân đội cũng cực kỳ thuận lợi.

Nói một cách rõ ràng, chỉ cần kiểm soát khu vực từ Jacquelair đến Aberdeen là đã thiết lập được quyền kiểm soát đối với các khu vực phía nam của Liên bang hiện tại.

Chính vì vậy, O'Brien cho rằng các khu vực phía tây và dọc biên giới Vương quốc, cứ giao cho mười quốc gia là được…

Mặc dù vậy, bị phá hoại đến mức này, nó cũng bắt đầu ảnh hưởng đến lòng dân ở các khu vực khác. Họ nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra, chính phủ Liên bang sẽ không bảo vệ họ.

Theo ý nghĩa đó, không muốn gây ra thiệt hại quá lớn cũng là tâm trạng thật của một người cầm quyền.

Khi hai người đang nói chuyện, một báo cáo mới được đưa đến.

“Thưa ngài, đây là…”

“À, thú vị thật, quả là thú vị.”

Lambert tỏ ra ngạc nhiên, còn O'Brien thì chìm vào suy tư.

“Phải rồi… có lẽ nên tận dụng tất cả những gì có thể?”

“Thưa ngài?”

“Có liên quan đến Flahm đúng không?”

Viêm Đế sao? À, phải rồi, trước đây… Faust…”

“Không sao, cứ để họ đi, liên lạc ngay đi.”

Mặt khác, tại văn phòng Vua của Vương quốc Knightley.

Tể tướng, Hầu tước Aleksey Heinlein, người bước vào văn phòng của Abel, có một vẻ mặt u ám. Đó là một chuyện hiếm thấy.

Vì thường xuyên xử lý công việc nặng nhọc, hẳn có nhiều lúc ông tích tụ mệt mỏi, nhưng ông không bao giờ thể hiện nó ra mặt. Ngoài ra, ngay cả khi có vấn đề lớn xảy ra, ông cũng không bao giờ để lộ cảm xúc khi báo cáo.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc ông bước vào, chỉ cần nhìn thoáng qua, Abel đã biết vẻ mặt ông rất u ám.

“Có chuyện gì vậy?”

“Vâng, thưa Bệ hạ, vẫn chưa có thông tin xác thực… không, dù đó là sự thật, nhưng tại sao lại thành ra thế này thì vẫn chưa rõ…”

Hầu tước Heinlein do dự đến vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi ông nhậm chức Tể tướng.

“Thật hiếm thấy. Ta biết đã có chuyện không hay xảy ra. Chuyện gì vậy?”

“Vâng… có khả năng rất cao nhà Công tước Shrewsbury có liên quan đến Ma Nhân.”

“…Cái gì?”

Abel cau mày.

Tất nhiên, anh biết Hầu tước Heinlein không thể đưa ra một báo cáo như vậy mà không có căn cứ.

Có lẽ ông đã điều tra thông tin chi tiết nhiều lần. Anh biết đây là một báo cáo dựa trên cơ sở đó. Dù biết vậy, nhưng vẫn… đương nhiên, đây cũng không phải là một báo cáo đáng mừng.

Công tước Shrewsbury hiện tại đương nhiên là Owen Altyz, mười ba tuổi.

Dù quyền hạn của công tước đã bị đình chỉ, nhưng vì bản thân cậu muốn học cách quản lý lãnh địa nên đã trở về lãnh địa phía đông, hiện đang sống tại thủ phủ Winstone của lãnh địa công tước.

“Giải thích chi tiết đi.”

“Vâng, trong dinh thự của Công tước Shrewsbury ở Winstone, có một nơi gọi là ‘biệt quán’, nơi mà không chỉ người hầu mà ngay cả các nhân vật quan trọng như chỉ huy hiệp sĩ đoàn cũng không được phép lại gần. Sau khi ngài Owen trở về, họ đã đặt ra quy định như vậy…”

“Hửm?”

“Những kẻ mặc Hồng Khải dường như thường xuyên ra vào nơi đó.”

“Ngươi nói sao…”

Báo cáo của Hầu tước Heinlein khiến Abel không nói nên lời.

Nói đến “Hồng Khải”, đó là tên gọi chung của những kẻ đang hoành hành ở biên giới phía đông Vương quốc và biên giới phía tây Liên bang. Gần như chắc chắn đó là Thuộc hạ của “Ma Nhân bị phong ấn ở phía Đông”.

Những kẻ như vậy lại ra vào nơi đó… ít nhất là không bình thường.

“Vì số lượng không nhiều, căn cứ của chúng có lẽ ở nơi khác. Tuy nhiên, đã xác nhận có kẻ đã giao đấu với Trung đội trưởng Zack Kula của Hiệp sĩ đoàn Vương quốc, bị nghi là Thuộc hạ cấp cao.”

“Hừm…”

Abel thực sự ôm đầu.

Không cần phải nói, nhà Công tước Shrewsbury là hạt nhân của phía đông Vương quốc. Cuộc chiến ba năm trước cũng bắt đầu từ cái chết của Công tước Shrewsbury lúc bấy giờ.

Một nhà công tước quan trọng như vậy…?

Thế nhưng, báo cáo của Hầu tước Heinlein vẫn chưa hết.

“Đây là báo cáo từ Thương hội Gekkai… có khả năng rất cao Ma Nhân đã bị phong ấn ngay tại Winstone.”

“…Hả?”

Lượng thông tin thực sự quá nhiều.

Đã xác nhận có Thuộc hạ của Ma Nhân ở Winstone.

Nhà Công tước Shrewsbury có lẽ có liên quan đến Thuộc hạ.

Và chính Winstone đó rất có thể là nơi phong ấn bản thể của Ma Nhân…?

Thương hội Gekkai?

“Tại sao lại là Thương hội Gekkai?”

“Nghe nói đó là thông tin nhận được từ Tuần tra sứ Asser của Liên bang.”

“Tuần tra sứ Asser? À, là ‘Đạo sư’ Asser. Để điều tra những việc liên quan đến Ma Nhân, ta đã cấp phép cho ông ta vào Vương quốc, vậy là đã nắm được gì rồi sao?”

“Có vẻ là vậy. Về vấn đề này, chính phủ Liên bang cũng muốn trao đổi với ngài vào chiều nay, có lẽ không sai đâu ạ.”

Nghe lời của Hầu tước Heinlein, Abel chìm vào suy tư.

Thông tin nhận được rất nhiều. Nhưng vẫn còn một phần cơ bản nhất, một nơi tuyệt đối phải xác nhận.

“Việc Owen Altyz có trực tiếp tham gia hay không rất quan trọng.”

Vâng, đó là điểm quan trọng nhất.

Dù vẫn chưa thành niên, nhưng cậu là Công tước Shrewsbury tương lai. Là một nhân vật quan trọng của phía đông Vương quốc. Một nhân vật quan trọng như vậy liệu có liên quan không… cũng có khả năng cậu không biết gì, và nhà cửa, tài sản bị sử dụng một cách tự tiện. Cũng có thể cậu đã bị ai đó lừa gạt.

“Ngài nói đúng, vì vậy Bệ hạ, thần có một đề nghị.”

Abel yêu cầu xác nhận, và Hầu tước Heinlein liền đưa ra một đề xuất.

“Trước hết, thần muốn phái Zack Kula, người đang đóng quân ở Hafurina, đến Winstone để xác nhận về tên Thuộc hạ cấp cao đó.”

“Ra vậy…”

“Tất nhiên, đối thủ là Thuộc hạ của Ma Nhân, nên đây là một nhiệm vụ nguy hiểm…”

“Dù nguy hiểm… nhưng việc xác nhận là vô cùng quan trọng.”

Dù hiểu lời của Hầu tước Heinlein, Abel vẫn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc xác nhận.

Con đường tương lai của Vương quốc… tùy theo tình hình, đất nước sẽ lại một lần nữa bị chia làm hai. Hơn nữa, một bên là thế lực được tạo thành bởi nhà Công tước Shrewsbury và Thuộc hạ của Ma Nhân.

Abel bất giác thốt lên.

“Mong rằng đó là sai lầm…”

Hầu tước Heinlein cũng gật đầu. Nhưng vẻ mặt ông rất nặng nề. Vì ông biết rõ hơn ai hết thông tin mình nắm giữ chính xác đến mức nào. Dù vậy, ông vẫn hy vọng đó là sai lầm.

Nhưng…

Chắc chắn có liên quan. Vấn đề là, ngài Owen tham gia vào đến mức độ nào?

Aleksey Heinlein, người đang giăng mạng lưới tình báo không chỉ ở các quốc gia Trung Ương mà còn cả các quốc gia hành lang.

Đương nhiên, nhà Công tước Shrewsbury cũng có gián điệp trà trộn vào.

Tất cả đều là những người ưu tú… Ngay cả những người này cũng không thể thăm dò được tình hình bên trong “biệt quán” của dinh thự công tước.

Bất kể Công tước Owen hiện tại và Ma Nhân có mối liên hệ gì, việc có một nơi được canh gác nghiêm ngặt đến mức họ không thể thăm dò tình hình… ít nhất là không bình thường.

Có một chuyện nhất định phải che giấu.

Đã là một nhà công tước, thì không thể tồn tại tách rời khỏi chính trị quốc gia. Dù không muốn cũng sẽ bị cuốn vào. Trong đó cũng có những người không muốn cho những nhân vật trung tâm của quốc gia như Tể tướng biết.

Đó là điều đương nhiên.

Nhưng, “biệt quán” của dinh thự công tước thực sự quá bất thường.

Bản thân Owen dường như thường xuyên đi lại giữa văn phòng ở dinh thự chính và một văn phòng mới ở biệt quán.

Dù nói là biệt quán, nhưng diện tích khá lớn.

Không một người hầu nào có thể lại gần đó sao? Việc dọn dẹp được thực hiện như thế nào? Chẳng lẽ Owen tự mình dọn dẹp sao?

Làm sao có thể.

Càng nghĩ càng thấy không tự nhiên.

Zack Kula đi xác nhận tên Thuộc hạ cấp cao, nếu xác nhận được rồi… thì bản thân Owen Altyz cũng cần phải được xác nhận sao? Nói mới nhớ, “họ” được cử đến từ phía bắc đang ở gần đó phải không? Đi thôi.

Hầu tước Heinlein khẽ gật đầu trong lòng, rời khỏi văn phòng Vua và lập tức viết một bản mệnh lệnh.