Ngay trước khi Vương quốc phát hiện ra mối quan hệ giữa nhà Công tước Shrewsbury và đám thuộc hạ của Ma Nhân, tại Liên bang cũng đã xảy ra những biến động xoay quanh chúng.
Gần biên giới phía tây của Liên bang có một nhóm nghĩa tặc nổi tiếng.
Họ tự xưng là “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”.
Người dẫn đầu là một phụ nữ tóc màu lanh, Flora Leggero Vigi. Sát cánh bên cô là ba chị em nguyên là mạo hiểm giả hạng B, gồm hộ vệ kiếm sĩ Bibiana, hộ vệ pháp sư Tatiana và Octabio.
Đi trước sáu người họ là mười gã đàn ông trông khá dữ tợn… đó là những người từng là đạo tặc dưới trướng Gigiban. Nhưng chuyện làm đạo tặc đã là quá khứ xa xôi rồi. Giờ đây, họ đã hoàn toàn cải tà quy chính, nguyện cống hiến mọi thứ cho “thủ lĩnh” Flora mà họ hết mực kính mến.
Ba năm trước, hai vệ sĩ và ba chị em nhà kia vẫn còn giữ khoảng cách với nhóm của Gigiban, nhưng bây giờ thì không còn chuyện đó nữa. Tất cả mọi người đều công nhận họ là những đồng đội cùng hành động vì Flora.
“Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” ban đầu chỉ có mười sáu người ở đây, cùng với quản gia Dorotheo đã đến các thị trấn khác trước, tổng cộng là mười bảy người. Thế nhưng, trong ba năm qua, danh tiếng của họ ngày càng vang xa, thế lực cũng lớn mạnh hơn. Toàn bộ thành viên giờ đã là một đại gia đình với hơn một trăm người.
Dù vậy, những thành viên cốt cán được cử đến những nơi có khả năng xảy ra chiến đấu cũng chỉ có mười sáu người này. Đương nhiên, trong đó bao gồm cả đoàn trưởng Flora.
“Sau làng Gen-gen, giờ đến cả làng Carignano cũng…”
“Chúng ta… không đến kịp sao…”
Flora thì thầm với gương mặt cau lại, hộ vệ kiếm sĩ của cô cũng mang vẻ mặt tương tự.
Trước mắt họ là một ngôi làng đã hóa thành tro tàn, khói đặc vẫn còn bốc lên đây đó. Làng Carignano.
“Biết đâu vẫn còn người sống sót, chúng ta chia nhau ra tìm đi.”
“Vâng.”
Nghe lời Flora, mười ba người gồm ba chị em và những người khác gật đầu rồi chia nhau tiến vào làng.
“Quân đội của Đại công quốc cũng có vẻ đã đóng quân ở đây.”
“Chắc khoảng năm mươi người.”
“Ngay cả năm mươi quân chính quy mà đối đầu trực diện cũng sẽ bị bọn Hồng Khải đánh bại…”
Ba chị em Bibiana, Tatiana và Octabio vừa trao đổi thông tin, vừa tiến sâu vào trong làng.
“Không chỉ giết sạch dân làng mà còn thiêu rụi cả ngôi làng… Bọn thuộc hạ của Ma Nhân đó, chúng không có trái tim hay sao?”
Nghe Gigiban lẩm bẩm, những người từng là đạo tặc đều gật đầu đồng tình.
Họ đúng là xuất thân đạo tặc, nhưng chưa bao giờ giết người không cần thiết. Đối tượng họ ra tay cũng là những nhóm đối địch. Tuyệt đối không bao giờ động đến kẻ yếu… dù sao thì, họ cũng từng là đạo tặc.
Flora cùng hộ vệ kiếm sĩ Kara và hộ vệ pháp sư Nara ở lại cổng làng. Phải quyết định hành động tiếp theo.
“Những ngôi làng có phòng thủ yếu kém như Carignano, cùng các đoàn buôn đang di chuyển, đều bị chúng tập trung tấn công.”
“Nhưng mà, một thị trấn bên trong lãnh thổ Vương quốc lân cận cũng đã bị tấn công.”
“Thị trấn Hafrina à. Nghe nói đã đẩy lùi được chúng… Có nhiều điều bí ẩn quá.”
“Bí ẩn?”
Flora tỏ ra thắc mắc trước lời của Kara.
“Nói đi cũng phải nói lại, tại sao bọn Hồng Khải lại tấn công một thị trấn có tường thành bao quanh chứ?”
“Đúng thật.”
“Hơn nữa số lượng còn khá đông, vậy mà Vương quốc dường như đã đẩy lùi được chúng. Bằng cách nào nhỉ?”
“Thông thường bọn Hồng Khải chỉ hành động theo nhóm năm hoặc mười tên thôi đúng không? Ở Hafrina còn đông hơn nữa sao?”
“Nghe nói số Hồng Khải tấn công lên đến hơn hai trăm tên.”
“Vậy mà lại đẩy lùi được…”
Cô kinh ngạc trước thông tin nhận được.
Giao cuộc trò chuyện cho hai người kia, Flora nãy giờ không xen vào, nhưng đến đây cô mới nói ra suy nghĩ của mình.
“Hai năm rưỡi trước, Tử tước Mirabelle Power, người mới được phong làm lãnh chúa của Hafrina, vốn là một cựu thần quan của Thần Điện. Liệu có liên quan gì đến chuyện này không?”
“Ý cô là quang ma pháp có hiệu quả với thuộc hạ của Ma Nhân sao? Trong các trận chiến của chúng ta đúng là có sử dụng ma pháp của cô Flora…”
“Quang ma pháp không có hiệu quả gì đặc biệt với bọn Hồng Khải cả.”
Flora mỉm cười trả lời câu hỏi của Kara.
Thực tế, “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đã có kinh nghiệm chiến đấu với Hồng Khải, thuộc hạ của Ma Nhân. Dù chỉ là một nhóm mười tên, họ cũng hiểu được sức mạnh của chúng khi đối đầu trực diện.
Nhưng hiện tại họ đã toàn thắng cả mười trận.
Họ đã thiết lập được một phương thức chiến đấu chắc thắng. Nhưng đó là vì đối phương chỉ có số lượng ít, vẻn vẹn mười tên. Điều này cô cũng hiểu rõ.
Cô hoàn toàn không thể nghĩ ra cách nào để đẩy lùi hai trăm tên Hồng Khải như ở Hafrina…
“Thủ lĩnh, rất tiếc nhưng, những người còn lại…”
“Vậy sao.”
Gigiban báo cáo với vẻ mặt cay đắng, Flora cũng gật đầu buồn bã.
Giống như những ngôi làng bị tấn công trước đó, tất cả dân làng đều bị sát hại và thiêu rụi.
“Tại sao chúng lại làm những chuyện tàn độc đến vậy…”
“Chắc hẳn phải có mục đích gì đó, nhưng chúng không để lại bất cứ thứ gì có thể chứng minh điều đó cả.”
Gigiban, gã cựu đạo tặc, lắc đầu và gắng gượng nói, Octabio đáp lại.
Cho đến nay, “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” vẫn luôn điều tra lý do tại sao bọn Hồng Khải lại tấn công các ngôi làng, và liệu có bất kỳ manh mối nào bị bỏ lại không. Nhưng hiện tại, họ chẳng tìm thấy thứ gì có thể dùng để suy đoán.
Nhưng chính lúc đó.
“Thưa cô Flora, có một đám bụi đất ở phía nam!”
“Có lẽ là kỵ binh, đám bụi này vừa đúng cho khoảng mười kỵ sĩ.”
Bibiana phát hiện, Tatiana suy đoán.
Khoảng mười kỵ binh…
“Có khả năng là Hồng Khải, chúng ta đi thôi.”
Flora quyết đoán.
Không một ai trong “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” từ chối vào lúc này.
“Rõ!”
Cả nhóm lên ngựa, phi nước đại về phía đám bụi.
“Kia là!”
“Quả nhiên là Hồng Khải!”
“Chúng định tấn công đoàn buôn đang tháo chạy kia!”
Bibiana, Tatiana và Octabio thúc ngựa và báo cáo.
“Vậy thì, khi vào tầm bắn, hãy pháo kích để cầm chân chúng, thu hút sự chú ý về phía chúng ta.”
“Vâng, thưa cô Flora.”
Nara gật đầu trước chỉ thị của Flora và bắt đầu niệm chú.
Nhóm “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” tiếp tục áp sát. Trong lúc đó, bọn Hồng Khải đã đuổi kịp đoàn buôn, chúng xuống ngựa và chuẩn bị tấn công…
Lưỡi Đao Âm Thanh!
Nara thi triển ma pháp tấn công ngay trên lưng ngựa. Đây là loại ma pháp áp chế diện rộng, phân tách một phát pháo kích thành năm.
Bọn Hồng Khải phản ứng lại, dùng kiếm chém tan cả năm lưỡi đao. Đồng thời, chúng nhận ra mối đe dọa đang đến gần, cả mười tên đều quay lại và lao về phía “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”.
Người dẫn đầu “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” chính là đoàn trưởng Flora.
Mọi ánh mắt của bọn Hồng Khải đều đổ dồn về cô.
Hãy thắp lên ánh sáng vĩ đại đó (Flash)!
Một luồng sáng chói lòa đốt cháy đôi mắt của bọn Hồng Khải.
Ngay lúc đó, “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” không chút do dự lao vào tấn công.
Hồng Khải cũng giống như con người. Mắt và tai của chúng có chức năng tương tự con người. Chúng thu thập thông tin từ hai giác quan đó và hành động. Nếu bị ánh sáng mạnh cướp đi thị lực, dù có sức chiến đấu mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chiến đấu hiệu quả.
Đây chính là phương thức chiến đấu đã giúp “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” toàn thắng cả mười trận với Hồng Khải.
Và lần này cũng vậy…
“Thưa cô Flora, chúng tôi đã quét sạch bọn Hồng Khải.”
Hộ vệ kiếm sĩ báo cáo, Flora gật đầu.
▷
“Mọi người không sao chứ?”
“Cảm ơn các vị đã cứu giúp trong lúc nguy cấp.”
Flora mỉm cười hỏi, các thương nhân dẫn đầu đoàn buôn cúi đầu thật sâu.
“Khi bị bọn Hồng Khải trong truyền thuyết đuổi kịp, tôi đã nghĩ phen này tiêu rồi…”
Có lẽ vì đã được cứu mạng, những người trong đoàn buôn trở nên nói nhiều hơn.
“Các vị đã cứu chúng tôi, rốt cuộc là ai vậy ạ…”
“Chúng tôi là ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’.”
Hộ vệ kiếm sĩ Kara trả lời.
“Ồ! Là nhóm nổi tiếng đó sao…”
Người thương nhân kinh ngạc thốt lên, những người khác cũng xôn xao “thảo nào lợi hại như vậy”, “quả không hổ danh”, “đúng là luôn đứng về phía dân thường”.
“Đoàn buôn của mọi người định đi đâu vậy?”
“Vâng, tình hình an ninh gần biên giới tệ quá, nên chúng tôi đang chuẩn bị quay về Aberdeen.”
Người thương nhân trả lời câu hỏi của Octabio.
Aberdeen từng là thủ đô của cựu Công quốc Inbury. Sau khi Công quốc Inbury được sáp nhập, nhờ có con đường thẳng tắp được xây dựng nối liền với thủ đô Jekrel, nơi này đã phát triển vượt bậc và hiện còn được mệnh danh là “Thủ đô phương Nam” của Liên bang.
Aberdeen, cũng giống như thủ đô Jekrel, là vùng đất trực thuộc chính phủ Liên bang, vì vậy nơi đây đã trở thành trung tâm của các chính sách phát triển chung cho toàn Liên bang mà không cần cân nhắc đến ý muốn của từng quốc gia thành viên. Cũng vì thế mà nó đã trở thành một đầu mối giao thông quan trọng.
“Từ đây đi xe ngựa chắc mất khoảng hai ngày.”
“Chúng tôi cũng định đến Aberdeen một chuyến, hay là chúng ta đi cùng nhau nhé.”
“Ồ! Cảm ơn các vị rất nhiều.”
Người thương nhân cảm động trước lời của Flora đến mức gần như sắp khóc. Các thành viên trong đoàn buôn cũng vui mừng khôn xiết.
Quản gia Dorotheo của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đã đến Aberdeen trước. Về điểm này cũng không có vấn đề gì.
Một giờ sau, họ bắt đầu cùng nhau lên đường.
“Thưa cô Flora, có người đang tiếp cận chúng ta.”
“Không lẽ nào, lại là Hồng Khải!”
Báo cáo của Bibiana khiến người thương nhân giật mình hoảng hốt.
“Không, không phải Hồng Khải, có vẻ là người.”
“Cờ hiệu… họ không treo cờ hiệu.”
“Nếu là quân của Đại công quốc thì phải treo cờ hiệu gì đó chứ…”
“Họ phi ngựa… đội hình rất chỉnh tề. Có lẽ là đội quân được huấn luyện kỹ lưỡng, không giống bọn đạo tặc.”
Kara và Nara xác nhận, Flora nghiêng đầu, còn Octabio thì suy đoán.
Cô biết họ đang đi thẳng về phía cả đoàn.
Một lúc sau, cô nhận ra gương mặt của người dẫn đầu.
“Đó là…”
Flora nhíu mày.
Ba chị em cũng cau mày.
Còn hai hộ vệ Nara và Kara, vẻ tức giận thậm chí còn hiện rõ trên mặt họ…
Những người vừa đến xuống ngựa và cúi đầu trước Flora.
Bất đắc dĩ, “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” và đoàn buôn cũng phải dừng lại.
Người đang cúi đầu chào là một người quen cũ của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”.
Viêm Đế Flahm Diprode.
“Flahm Diprode, ngươi còn dám vác mặt đến trước mặt ta sao.”
“Thưa cô Flora…”
Ngay từ đầu, Flora đã tỏ ra không vui.
Là người hiểu rõ lý do, Flahm không thể nói được gì.
“Chuyện Faust Fanini bắt cóc Nara, ta sẽ không bao giờ quên.”
“Vâng…”
“Chúng ta đã muốn cướp cô ấy lại, nhưng chính ngươi đã ngăn cản.”
“Vâng…”
“Vậy mà bây giờ ngươi còn hợp tác với Faust, lại còn dám đến trước mặt ta? Ta không muốn dùng từ này, nhưng Flahm, ngươi thật không biết xấu hổ.”
“…”
Flora hiếm khi nói những lời lẽ cay nghiệt như vậy. Kara và Nara, những người đã làm hộ vệ cho cô từ lâu, cũng chỉ thấy vài lần, còn ba chị em cựu mạo hiểm giả thì đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh này.
Nhưng họ hiểu. Cô đang nổi giận vì một người đồng đội còn quan trọng hơn bất cứ ai.
“…Tôi không còn lời nào để nói.”
Flahm tiếp tục cúi đầu.
Đương nhiên, đây là một cảnh tượng hiếm thấy, nhưng cũng không thể làm khác được. Tất cả những gì Flora nói đều là sự thật.
Flahm đã biết Flora từ trước. Vì vậy, cha của Flora, Đại công tước Volturino, cũng từng nhờ Flahm đưa Flora, người đã thành lập và hoạt động cùng “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”, trở về.
Nhiệm vụ đưa cô về đã thất bại, và Flora hiện vẫn đang lãnh đạo “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”.
Nhưng vấn đề nằm ở sau đó.
Khi Liên bang tấn công Công quốc Inbury, cố vấn của Binh đoàn Độc lập số 3 do Viêm Đế Flahm chỉ huy, Fanini trong bộ trường bào màu xám, đã bắt cóc các pháp sư. Đương nhiên, đó là vì Faust cần phải nạp ma lực vào ma thạch của mình để chiến đấu.
Từ góc độ thực hiện tác chiến, đó là hành vi mà Flahm buộc phải cho phép… có lẽ vậy.
Nhưng đối với những người bị bắt đi và hút cạn ma lực, họ không thể biết được những chuyện đó. Dường như họ đã phải chịu một sự ngược đãi nào đó. Chắc chắn, dù việc hút ma lực không làm tổn thương cơ thể, và lượng ma lực bị hút đi sẽ tự nhiên hồi phục. Một khi hồi phục thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ… quả thực là như vậy.
“Đó là ngược đãi, là điều không thể tha thứ.”
Flora lên án.
Bản thân Flora là một thần quan. Vì vậy cô dùng ma lực để thi triển quang ma pháp. Lượng ma lực mà cô sở hữu là không thể so sánh với người thường. Dù vậy, khi còn nhỏ cô cũng từng trải qua cảm giác cạn kiệt ma lực do sử dụng quá độ. Cô biết đó không phải là một trải nghiệm vui vẻ hay dễ chịu.
Nara đã bị ép buộc vào tình trạng đó… Ba năm đã trôi qua, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận, không thể tha thứ.
Hơn nữa, khi cô muốn giải cứu Nara khỏi tình trạng đó, chính Flahm trước mặt lại là người cản trở. Có lẽ, hắn còn không thể tha thứ hơn cả Faust…
Nhưng…
Cô hít một hơi thật sâu.
Với tư cách một con người, một thần quan, cô trút giận vì người đồng đội quan trọng của mình.
Cô tạm thời đè nén cảm xúc.
Dù biết sẽ bị quở trách, cô nhận ra hành động của Flahm.
“Vậy thì sao? Ngươi đến đây không phải để bị ta mắng chửi chứ? Cũng không phải là ba năm sau mới đến để xin lỗi, đúng không?”
“Vâng, tôi đến để đưa bức thư tay này.”
Flahm nói rồi đưa một phong thư cho Flora.
Flora nhận lấy, lật mặt sau để xác nhận người gửi.
“O’Brien Harbour Coleman? Là ngài O’Brien, Chấp chính quan của Liên bang sao?”
“Vâng.”
“Rốt cuộc là…”
Flora xé phong bì và bắt đầu đọc thư.
Cô đọc một lần, rồi lại đọc lại từ đầu.
Cô nghiêng đầu, đưa bức thư cho Kara đang đứng cạnh.
“…Muốn gặp mặt để nói chuyện sao?”
Kara lẩm bẩm nội dung bức thư.
“Gặp mặt cũng không sao.”
“Ể? Thưa cô Flora!”
“Không sao đâu, đến nước này rồi chắc họ cũng không bắt chúng ta nữa đâu.”
Flora dùng nụ cười để trấn an Kara đang kinh ngạc.
Cô biết Kara lo lắng điều gì.
Dù được gọi là nghĩa tặc, nhưng theo luật pháp của Liên bang và các quốc gia thành viên, “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” là một tổ chức phạm pháp. Đối với cơ quan hành pháp, họ là đối tượng cần bị bắt giữ, và đối với cơ quan tư pháp, họ là đối tượng cần bị xét xử.
Vì vậy, việc gặp gỡ ngài O’Brien, người đứng đầu Liên bang, là quá nguy hiểm… Dù đó là nỗi lo của Kara.
Nhưng, nói thật thì, đối với Flora, đến nước này rồi thì cũng chẳng còn gì để mất.
“Gặp mặt không thành vấn đề.”
“Cảm ơn cô.”
“Nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục đi đến Aberdeen.”
“Ể? Nhưng ngài O’Brien đang ở Jekrel…”
“Đó là chuyện của các người. Tôi sẽ ở lại Aberdeen ba ngày, sau đó đến Jekrel cũng không muộn.”
“Nhưng mà…”
Nghe lời Flora, Flahm cúi đầu.
Lần đầu tiên, Flora lên tiếng với người đàn ông vẫn im lặng đứng sau Flahm.
“Mái tóc bạc và đôi mắt xanh lục. Xét thái độ của Flahm, hẳn ngài là tướng quân Odoacer, Tổng đội trưởng Đội trinh sát của quân Liên bang nhỉ.”
Flora mỉm cười chỉ ra.
Tất cả mọi người trừ Flora đều kinh ngạc. Cái tên Odoacer nổi tiếng đến vậy trong Liên bang.
“Lần đầu gặp mặt, thưa cô Flora. Như cô đã nói, tôi là Odoacer, người được giao nhiệm vụ làm đội trưởng đội trinh sát. Chuyện đàm phán, tôi nghĩ nên giao toàn bộ cho người bạn cũ Flahm xử lý, nên đã đứng chờ ở phía sau.”
“Tướng quân Odoacer hẳn đã có quyết định của mình rồi chứ?”
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời đến ngài O’Brien rằng cô đồng ý gặp mặt.”
“Này!”
Flahm tỏ ra bất mãn vì bị Flora và Odoacer lờ đi.
“Đi thôi, Flahm Diprode.”
Odoacer nói rồi bắt đầu quay trở lại con đường họ đã đến.
Nhăn mặt cúi chào Flora một cái, Flahm cũng đuổi theo sau.
▷
Hai ngày sau.
“Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đến Aberdeen, chia tay với đoàn buôn mà họ đã hộ tống, và vào căn nhà do quản gia Dorotheo chuẩn bị.
“Mọi người đến nơi bình an, thật tốt quá rồi.”
“Dorotheo, cảm ơn ông đã chuẩn bị.”
Quản gia Dorotheo lịch sự cúi đầu, Flora mỉm cười cảm ơn.
Nhưng, mọi chuyện không kết thúc ở đó.
“Dorotheo, tôi nghĩ chính phủ Liên bang sẽ sớm cử người đến.”
“Chính phủ Liên bang?”
“Nghe nói ngài O’Brien muốn gặp tôi… nên ông ấy sẽ hộ tống tôi đến Jekrel.”
“Lại nữa sao…”
Nghe Flora giải thích, Dorotheo hơi nhíu mày.
Dorotheo cũng có cùng nỗi lo như Kara khi nghe chuyện này.
“Đến nước này rồi, họ sẽ không bắt chúng ta nữa đâu. Tuy nhiên, kế hoạch của chúng ta ở Aberdeen sẽ thay đổi.”
“Tuân lệnh.”
Ngay khoảnh khắc Dorotheo cúi đầu.
Một thành viên cải trang thành ăn mày, người cuối cùng bước vào nhà, lên tiếng.
“Thủ lĩnh Flora, người của chính phủ Liên bang đến rồi.”
“Ôi chao, đã đến rồi sao? Nhanh thật đấy.”
“Họ còn là một đội quân tinh nhuệ, đang hộ tống một cỗ xe ngựa trông rất kiên cố.”
“Hả? Không lẽ nào…”
Flora lẩm bẩm rồi bước ra ngoài.
Ở đó là những kỵ sĩ vừa nhìn đã biết là tinh nhuệ. Và người bước xuống từ cỗ xe ngựa mà họ hộ tống là một nhân vật không ai ngờ tới.
“Ngài O’Brien…”
“Cô Flora Leggero Vigi, lần đầu gặp mặt, ta là O’Brien Harbour Coleman.”
Flora dẫn đường, và ngài O’Brien theo cô vào phòng khách.
“Cỗ xe ngựa thật hoành tráng.”
“Vì có một núi tài liệu cần xử lý, trợ lý bắt ta phải đọc và ký giấy tờ ngay trên đường, nên mới cho phép ta rời Jekrel với điều kiện là phải hoàn thành công việc.”
“Chấp chính quan của Liên bang mà ai cũng phải khiếp sợ sao?”
“Trợ lý của ta chắc là người ít sợ ta nhất rồi.”
Ngài O’Brien mỉm cười nhún vai.
Đó hoàn toàn là sự thật. Trợ lý Lambert rất nghiêm khắc trong công việc.
“Vậy, ngài có thể cho tôi biết lý do ngài đến Aberdeen dù bị trợ lý mắng một trận không?”
“Sắp tới, Liên bang sẽ tiến hành một trận quyết chiến quy mô lớn với bè lũ Ma Nhân.”
“A, bọn Hồng Khải quả nhiên là thuộc hạ của Ma Nhân sao?”
“Cô biết sao? Thông tin này thường không được công khai. Cô đã nghe được từ nhà Đại công tước à?”
“Cũng có một phần, nhưng tôi đã được học khi còn ở Thần Điện.”
Trước khi thành lập “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”, Flora là một thần quan của Thần Điện.
“Vậy chuyện này có liên quan gì đến chúng tôi?”
“Trong trận quyết chiến quy mô lớn này, ta hy vọng cô Flora và ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’ có thể giúp ta một tay.”
“…Cái gì?”
Flora không hiểu được lời của ngài O’Brien. Thật lòng mà nói, cô không hiểu ý ông ta là gì.
Cái gọi là trận quyết chiến quy mô lớn, chính là tuyên bố bước vào tình trạng chiến tranh, và ngài O’Brien với tư cách là Độc tài quan thời chiến sẽ nắm toàn bộ lực lượng quân sự trong lãnh thổ Liên bang. Điều đó có nghĩa là ông ta có quyền chỉ huy quân đội chính quy và pháp sư đoàn của các quốc gia thành viên Liên bang.
Trong tình huống đó, ông ta lại muốn “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” giúp một tay sao?
“Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” vốn là một nhóm nghĩa tặc. Theo quan điểm của chính phủ, họ đáng lẽ phải bị đối xử như đạo tặc. Bản thân việc đưa ra đề nghị giúp đỡ cho một tổ chức như vậy, với tư cách là Chấp chính quan Liên bang, có ý nghĩa gì chứ?
Rốt cuộc ông ta có mục đích gì khi đưa ra một đề nghị như vậy? Flora hoàn toàn không hiểu.
Có lẽ đã đọc được suy nghĩ từ vẻ mặt của Flora, ngài O’Brien lên tiếng.
“Mục đích chỉ có một, ta muốn giảm thiểu hy sinh.”
“Hy sinh?”
“Ta muốn tận dụng kinh nghiệm chiến đấu của ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’, cộng với sức mạnh từ quang ma pháp hiếm có của cô Flora, để giảm bớt số người chết.”
“Thì ra là vậy.”
Flora gật đầu trước lời giải thích của ngài O’Brien.
Muốn giảm thiểu hy sinh, và vì thế muốn nhờ cậy vào sức của Flora… điều này cô hiểu. Khi hai thế lực giao tranh, nơi đó là chiến trường. Cách trực tiếp nhất để giảm thiểu hy sinh trên chiến trường là chuẩn bị thêm nhiều người sử dụng quang ma pháp có thể dùng Hồi phục.
Điều đó có nghĩa là trong Liên bang, cần phải chuẩn bị rất nhiều thần quan.
Flora là một thần quan. Hơn nữa, cô còn là người phụ nữ từng là Viện trưởng Thần Điện ở thủ đô Villamossa của Đại công quốc Volturino. Lượng ma lực áp đảo của cô không cần phải bàn, vào những thời khắc quan trọng, cô còn được kỳ vọng sẽ là người sử dụng Trị liệu Đặc biệt.
Không, trong số các thần quan hiện tại của Liên bang, cô nằm trong top năm… thực lực của cô có thể thấy rõ.
Đối với Flora, việc giúp đỡ không phải là chuyện phiền phức. Nếu đối phương là con người từ quốc gia khác, có lẽ cô sẽ do dự, nhưng lần này là thuộc hạ của Ma Nhân. Cho đến nay, chúng đã tấn công nhiều thị trấn của Liên bang, tàn sát người dân. Cô sẽ không từ chối việc giúp đánh bại chúng.
Chỉ là…
“Tôi có một điều kiện.”
“Ừm, cứ nói đi.”
“Ban hành lệnh xá tội hoàn toàn cho những hành vi từ trước đến nay của ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’.”
“Ta sẽ ban hành nhân danh chính phủ Liên bang.”
“Công bố việc Flora Leggero Vigi tham gia.”
“Đó là điều ta cầu còn không được.”
“Đồng thời, công bố cả việc ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’ cũng tham gia.”
“A…”
Hai yêu cầu đầu tiên của Flora, ngài O’Brien đều dễ dàng chấp nhận.
Nhưng yêu cầu thứ ba thì rất khó.
Bản thân ngài O’Brien không hề thấy khó chịu về các hoạt động của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” từ trước đến nay. Thậm chí ông còn cho rằng nó giúp giải tỏa sự bất mãn của người dân, nên việc tiếp tục hoạt động trong tương lai cũng không có vấn đề gì. Thực tế, việc các quan chức và binh lính tham nhũng bị vạch trần còn góp phần thanh lọc tổ chức.
Dù nói vậy, đó cũng là nhìn từ lập trường của chính phủ Liên bang, một vị thế lùi một bước so với chính quyền địa phương của các quốc gia.
Từ góc nhìn của những người thực sự ở tuyến đầu của chính quyền địa phương như Đại công quốc Volturino, họ không thể hoàn toàn ủng hộ hành động của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”. Thậm chí họ còn có cảm giác như bị dồn vào chân tường, rằng “đúng là do chính quyền chúng tôi làm không tốt…”
Trong số đó cũng có những người trong chính quyền có thiện cảm với “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”… nhưng để nói đa số thì rất khó. Đặc biệt là các quan chức cấp cao ở trung ương, phần lớn đều giữ thái độ phủ định.
Công bố việc “thêm” những người này vào nhân danh chính phủ Liên bang… tức là nhân danh ngài O’Brien, rõ ràng sẽ gây ra sự phản đối ở nhiều nơi.
Nhưng, ngài O’Brien chỉ suy nghĩ khoảng mười giây.
“Ta hiểu rồi, vậy thì cứ bố cáo đi.”
“Ể…”
Trước sự chấp thuận nhanh chóng của ngài O’Brien, ngược lại Flora lại cảm thấy kinh ngạc.
Một khi đã chấp nhận và công bố, sau này chính phủ các nước sẽ rất khó ra tay với “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”. Nói cách khác, dù “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” có ở trong lãnh thổ nước họ, chỉ cần không có bằng chứng hay hiện trường vi phạm pháp luật rõ ràng, họ sẽ không thể động thủ.
Từ góc độ của chính phủ các nước, điều này chắc chắn sẽ gây ra một tình huống cực kỳ phiền phức.
Đương nhiên, sẽ có sự bất mãn đối với việc chính phủ Liên bang công bố và củng cố vị thế của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”.
“Tuy nhiên, sau khi vụ náo động liên quan đến Ma Nhân lần này kết thúc, ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’ sẽ đảm nhận chức vụ ‘Đặc mệnh Tuần tra sứ của Chính phủ Liên bang’.”
“Đặc mệnh Tuần tra sứ?”
Flora cũng biết về chức vị Tuần tra sứ.
Biết chức vị, nhưng không rõ chi tiết. Họ đi đến các vùng đất trực thuộc chính phủ Liên bang cũng như các quốc gia thành viên, báo cáo cho chính phủ Liên bang về những cá nhân, tổ chức vi phạm luật Liên bang… chắc là vậy.
Liên bang các quốc gia Handalieu được tạo thành từ nhiều quốc gia liên hợp lại. Đương nhiên, mỗi quốc gia tự xây dựng luật pháp riêng và dựa vào đó để vận hành đất nước.
Nhưng ngoài ra, còn có luật pháp do chính phủ Liên bang ban hành. Các luật về việc các quốc gia hàng năm phải đóng góp cho chính phủ Liên bang, luật về tội phạm và hành vi vi phạm pháp luật xuyên quốc gia, luật về Hội đồng Mười người, luật về Chấp chính quan và Độc tài quan của Liên bang, và nhiều nữa.
Đương nhiên, luật pháp của mỗi quốc gia không phải là không được áp dụng. Nhưng nhiều luật trong số đó lại lỏng lẻo hơn luật của các quốc gia. Xét đến việc đây là luật bao trùm toàn bộ Liên bang, điều này có lẽ cũng là hiển nhiên.
Ví dụ như tội giết người, ở bất kỳ quốc gia nào cũng không được phép. Nhưng phương pháp xét xử và hình phạt ở mỗi quốc gia lại khác nhau. Luật Liên bang cũng không cho phép giết người, nhưng không quy định rõ ràng về hình phạt, vì còn phải cân nhắc luật pháp của quốc gia nơi xảy ra vụ việc để quyết định.
“Tôi nghe nói về phía Tuần tra sứ, toàn Liên bang có khoảng một trăm người.”
“Đúng vậy. Tuy không có quy định về số lượng, nhưng chắc khoảng đó. Hiện tại, chắc là một trăm lẻ ba người… À, ngài Arthur đã trở lại, vậy là một trăm lẻ bốn người rồi sao?”
“Ngài Arthur?”
“Về việc nghiên cứu Ma Nhân…”
“Là ‘Đạo sư’ Arthur sao?”
“Vâng, không sai.”
Trước lời của Flora, ngài O’Brien tỏ ra kinh ngạc.
“Trước đây khi đến Thần Điện, tôi đã có cơ hội nói chuyện với ngài ấy.”
“Thì ra là vậy. Ngài Arthur đang hỗ trợ về vấn đề Ma Nhân và thuộc hạ, nhưng đã tạm thời quay lại làm Tuần tra sứ.”
O’Brien thẳng thắn công khai những thông tin có thể công khai.
Bởi ông ta biết những lời nói trong đàm phán có sức thuyết phục.
“Tuần tra sứ thì tôi biết… nhưng cái tên Đặc mệnh Tuần tra sứ thì đây là lần đầu tôi nghe thấy.”
“À… đúng vậy, hiện tại không có ai đảm nhận chức vụ Đặc mệnh Tuần tra sứ cả.”
“Sao cơ?”
“Nói chính xác thì, đây là chức vụ mà gần một trăm năm nay không có ai đảm nhận.”
Ngài O’Brien mỉm cười giải thích.
“Có ghi chép cho thấy vào thời điểm Liên bang thành lập, có khoảng hai mươi người giữ chức vụ này. Quy định này đến nay vẫn còn hiệu lực, nên việc ta bổ nhiệm cũng không có vấn đề gì.”
“Cụ thể là…”
“Có thể nói đó là Tuần tra sứ có một phần quyền điều tra và bắt giữ trong lãnh thổ các quốc gia thành viên Liên bang.”
Một chức vụ ngớ ngẩn như vậy…
Cô bất giác buột miệng.
Có lẽ cảm thấy mình đã nói hơi quá.
“Xin lỗi, nhưng…”
“Không, ta hiểu sự kinh ngạc của cô. Cô Flora là trưởng nữ của Đại công tước Volturino, nên hẳn là rất rõ mối quan hệ giữa các quốc gia trong Liên bang và chính phủ Liên bang. Xét đến điều đó, việc trao cho Tuần tra sứ của chính phủ Liên bang quyền điều tra và bắt giữ rõ ràng trong các quốc gia là điều không thể.”
“Vâng.”
Đúng vậy, đây là một sự can thiệp nghiêm trọng vào nội chính của các quốc gia.
Ngay cả chính phủ Liên bang, với lập trường điều phối các quốc gia, cũng không nên công nhận quyền lợi này.
Tuy nhiên…
“Đúng vậy, nhưng luật Liên bang lại quy định chức vụ này. Ừm, một trăm năm nay không ai đảm nhận chức vụ này, chắc cô cũng hiểu lý do rồi chứ?”
“Vâng, đối với chính phủ các nước, nó thực sự quá phiền phức.”
“Lúc nãy ta nói là một phần quyền điều tra, phạm vi mà quyền điều tra đó bao trùm chủ yếu là tham ô và hối lộ.”
“Đó là…”
“Phải, những thứ mà ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’ đã phanh phui ở các nơi, phần lớn đều là hai loại này, đúng không?”
Ngài O’Brien mỉm cười chỉ ra.
Thực tế, nói đến tham nhũng trong chính quyền, hầu hết đều liên quan đến tiền bạc.
Tham ô công quỹ, nhận hối lộ để tạo điều kiện thuận lợi, đưa hối lộ để được ưu ái, thủ tiêu để bịt miệng để không bị phát hiện… và rồi lại dính líu đến vấn đề tiền bạc.
Cuối cùng vẫn quy về tiền bạc.
“Chính phủ Liên bang sẽ trao cho các người quyền vạch trần sự thật đó.”
Ngài O’Brien quả quyết.
Cho đến nay, hoạt động của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” tuyệt đối không thể nói là hợp pháp, nhưng giờ đây nó đã trở nên hợp pháp. Hơn nữa còn nhận được sự hậu thuẫn của chính phủ Liên bang.
Trông có vẻ như mọi chuyện đã được như ý nguyện.
Nhưng, Flora cũng biết. Từ phía những kẻ bị vạch trần, chắc chắn chúng sẽ dùng hết sức lực chưa từng có để thủ tiêu họ. Bởi vì trước đây, dù có thất thế hay phải lưu vong, sau vài năm, vài chục năm, chúng vẫn có thể mong chờ ngày trở lại.
Nhưng nếu “Đặc mệnh Tuần tra sứ” báo cáo lên chính phủ Liên bang… nhẹ thì bị cách chức, nặng thì bị xử tử.
Chúng sẽ dùng mọi sức lực để tiêu diệt họ.
Liệu có nên cuốn các đồng đội của mình vào chuyện này không?
“Xin… hãy cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.”
“Đương nhiên, ta phải quay về Jekrel. Nếu cô đồng ý giúp đỡ, hãy đến Jekrel. Chỉ cần đưa ra tấm thẻ thông hành này là không có vấn đề gì.”
Ngài O’Brien nói rồi đặt một chiếc đĩa bằng vàng lên bàn.
Ông ta đứng dậy, và nói lời cuối cùng.
“Tất cả là vì các binh sĩ, ta sẽ không nói dối những binh sĩ do mình lãnh đạo.”
▷
Mười bảy thành viên của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đã tề tựu tại đây, bao gồm Đoàn trưởng Flora, hộ vệ kiếm sĩ Kara, hộ vệ pháp sư Nara, ba chị em Vivianna, Tatiana, Octavio, Jijiban và mười thành viên vốn là đạo tặc, cùng quản gia Dorotheo.
Flora truyền đạt lại nội dung cuộc hội đàm với ngài O'Brien, bao gồm cả đề nghị của ông và những điều khiến cô lo lắng.
“...Vì vậy nên tôi rất phân vân. Tôi muốn nghe suy nghĩ của mọi người.”
Flora thành thật thổ lộ.
Thế nhưng, không một ai lên tiếng.
Lẽ nào mười sáu người còn lại cũng đang phiền não như mình?
Không.
Jijiban khẽ nghiêng đầu, nhìn quanh. Và, từ biểu cảm của cậu, có thể thấy rằng suy nghĩ của mọi người, trừ Flora, đều giống hệt cậu.
“Đoàn trưởng Flora, xin lỗi cô, tôi không hiểu cô đang phiền não vì điều gì cả.”
“Hả? Jijiban?”
Flora kinh ngạc trước những lời thẳng thắn quá mức của Jijiban. Biểu cảm của cậu hoàn toàn trái ngược với lời nói, không hề có một chút do dự. Không chỉ cậu, những người khác cũng vậy.
“Điều mà đoàn trưởng mong muốn, chẳng phải sẽ thực hiện được khi có sự hậu thuẫn của chính phủ Liên bang sao? Vậy thì có gì phải phiền não nữa.”
“Không… như tôi vừa nói, sự cản trở từ các lãnh chúa địa phương, thậm chí là chính phủ các nước, sẽ trở nên gay gắt hơn bao giờ hết. Đặt mọi người vào tình thế đó…”
“Từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn bị cản trở mà, các lãnh chúa cũng đâu có từ thủ đoạn nào đâu.”
Jijiban cười khổ nói, những người khác cũng gật đầu đồng tình.
Những con người ở đây đã cùng Flora vượt qua bao nhiêu trở ngại như thế trong suốt ba năm qua.
Chuyện đã đến nước này.
Flora cũng nghĩ đến điều đó.
Cô nhắm mắt lại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một chút để sắp xếp lại tâm trí.
Khi mở mắt ra, vẻ mặt cô không còn chút mê mang nào nữa.
“Tôi hiểu rồi. Chúng ta sẽ hợp tác với chính phủ Liên bang. Chúng ta sẽ đến thủ đô Jeykrell.”
“Vâng!”
Cứ như vậy, Liên bang các quốc gia Handalieu đã xây dựng được một thể chế đồng lòng nhất trí để chống lại Ma Nhân.
▷
Tại thủ đô Jeykrell của Liên bang Handalieu, bên trong văn phòng Chấp chính quan.
“Thưa ngài… Bệ hạ Abel quả là táo bạo.”
“Ừm… Ba năm trước đã thống lĩnh một nửa đất nước để đánh bại vương đệ và Đế quốc, không nghi ngờ gì là một nhân vật kiệt xuất.”
Trước lời của phụ tá Lambert, Chấp chính quan O’Brien gật đầu đáp lại.
Trước đó, ông vẫn luôn trao đổi với Vua Abel của Vương quốc Knightley thông qua đường dây trực tiếp.
Đó là đường dây liên lạc trực tiếp bằng đạo cụ giả kim thuật giữa Cung điện Thủy Tinh ở Vương đô và thủ đô Jeykrell, được lắp đặt bởi Kenneth Hayward của Vương quốc và Frank de Velde của Liên bang. Việc khởi động và sử dụng do ba quan chức cấp cao đã đăng ký của mỗi bên tiến hành.
Về bản chất, Vương quốc và Liên bang đều xem nhau là kẻ địch tiềm tàng.
“Đại chiến” mười ba năm trước, hay tranh chấp ở Công quốc Imbury ba năm trước, thực tế đã xảy ra xung đột vũ trang. Dù vậy, cũng không thể vì không muốn mà không giao thiệp với nhau.
Cả hai đều là những cường quốc đại diện cho các quốc gia Trung Ương. Xung đột giữa họ sẽ gây ảnh hưởng to lớn đến các nước lân cận. Nếu đã vậy, nên tránh để xảy ra những xung đột ngoài dự tính.
Vì lẽ đó mà đường dây trực tiếp đã được thiết lập.
Trong số những cuộc trao đổi đó…
“Vương quốc chuẩn bị mở cửa biên giới cho quân Liên bang. Lời này… thật khó nói ra.”
“Tôi không thể nói được. Quả thực trong cuộc chiến với tộc thuộc của Ma Nhân, cũng có khả năng sẽ phải vượt biên giới để truy kích kẻ địch, hoặc trận chiến sẽ kéo dài. Xét đến điều đó, việc ‘chuẩn bị mở cửa biên giới’ là có thể hiểu được…”
“Tôi nói điều này có hơi không phải, nhưng Liên bang là kẻ địch tiềm tàng của Vương quốc.”
“Đúng vậy. Khả năng quân Liên bang trà trộn vào Vương quốc rồi đánh chiếm các thành phố gần biên giới… hẳn là họ đã cân nhắc rất nhiều, và trên cơ sở đó đưa ra một quyết định trọng đại. Dù cũng có đề nghị của Hầu tước Heinlein, nhưng người đưa ra quyết đoán cuối cùng vẫn là Vua Abel. Do đó, chúng ta lại gặp phải một bài toán nan giải từ xa xưa.”
“Bài toán nan giải từ xa xưa?”
“Người lãnh đạo của nước láng giềng, nên là một người có năng lực và quyết đoán? Hay là một kẻ ngu xuẩn và điên cuồng thì tốt hơn?”
Ngài O'Brien nói với một nụ cười nửa miệng.
Phụ tá Lambert khẽ nghiêng đầu, mở lời hỏi.
“Việc này rốt cuộc là sao ạ?”
“Một nhà lãnh đạo có năng lực và quyết đoán sẽ không dễ dàng phát động chiến tranh, nhưng một khi phe ta sơ hở, sẽ bị họ gặm nhấm. Một nhà lãnh đạo ngu xuẩn và điên cuồng thì tuy ta có cơ hội để lợi dụng, nhưng lại không biết họ sẽ làm ra chuyện gì… nên lúc nào cũng phải cân nhắc đến khả năng chiến tranh bùng nổ. Ừm, đại khái là vậy.”
“Thì ra là vậy. Vì lợi ích của dân chúng, hẳn phải là vế trước rồi.”
Trước lời giải thích của ngài O'Brien, Lambert đáp lại không chút do dự.
Nghe câu đó, ngài O'Brien phá lên cười lớn.
“Lambert đúng là một người tốt.”
“Dạ?”
Lambert lại nghiêng đầu, không hiểu tại sao.
“Đừng bận tâm. Cậu cứ tiếp tục làm một phụ tá Lambert như cậu vốn là được rồi.”
“Hả? Dĩ nhiên tôi sẽ…”
Ngài O’Brien nghiêng đầu cười.
Hai người này có lẽ cũng là một cặp bài trùng.
Vào ngày diễn ra cuộc đối thoại này, nội bộ Liên bang thực ra đã dự định có một động thái lớn. Cuộc liên lạc với Vua Abel của Vương quốc chỉ là sự chuẩn bị từ trước.
Kế hoạch đó chính là “Tuyên bố Tình trạng Chiến tranh”.
Buổi sáng, dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ, Flora vốn định đến phòng họp lớn, nhưng trước khi vào đã bị gọi sang phòng bên cạnh.
Flora cùng hộ vệ kiếm sĩ Kara và hộ vệ pháp sư Nara, cả ba người. Người đang đợi họ là Chấp chính quan Liên bang, ngài O’Brien.
“Tôi được gọi đến để họp, và được yêu cầu đến phòng này trước.”
“Vâng, cô Flora, là ta đã gọi cô đến.”
Flora mang vẻ mặt kinh ngạc, còn ngài O’Brien thì mỉm cười gật đầu.
“Ta nghĩ trước khi họp, nên để hắn xin lỗi cho phải phép thì hơn.”
“Xin lỗi?”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ba người bước vào. Trong ba người, có hai người Flora quen biết. Nhưng người thứ ba không quen… vừa nhìn thấy người đó, vẻ mặt của hộ vệ pháp sư Nara cứng lại.
“Cô biết Ordokel và Flahm rồi phải không? Nhưng lần này, người đến còn có một người khác…”
Còn một người mặc áo choàng xám.
“Áo choàng xám… Faust Fanini.”
Người lên tiếng là hộ vệ kiếm sĩ. Anh ta đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm.
Faust, ba năm trước khi xâm lược Công quốc Imbury, đã bắt cóc hộ vệ pháp sư Nara. Lý do là để trích xuất ma lực.
Flora và Kara đã hành động để đoạt lại Nara, nhưng vì sự cản trở của Flahm và những người khác mà không thành công. Sau đó nhờ sự hỗ trợ của “Ma vương Đỏ” Ryo và “Kiếm sĩ Đỏ” Abel mới thành công giành lại…
Dù thế nào cũng không thể tha thứ.
Ba năm đã trôi qua, nhưng vẫn không thể nào tha thứ.
“Ngài O’Brien, ngài lại đưa một kẻ như vậy đến trước mặt tôi.”
Giọng nói của Flora trầm xuống. Tất cả mọi người ở đó đều cảm nhận được cơn thịnh nộ ẩn chứa trong lòng cô.
“Ta không đưa hắn đến đây để chọc giận cô Flora, mà là để hắn tạ tội.”
Ngài O'Brien giải thích ý định.
Dĩ nhiên, nụ cười đã tắt trên mặt ông, nhưng ông không hề tỏ ra vội vã. Ông thừa biết sẽ có phản ứng giận dữ như thế này. Chính vì vậy, trước khi gặp mặt trong cuộc họp sau đó, ông mới sắp xếp một cuộc gặp chỉ có số ít người liên quan…
“Vậy sao? Tạ tội thế nào?”
“Ít nhất cũng phải chặt một cánh tay chứ?”
Flora và Kara nhìn Faust bằng ánh mắt sắc lẹm.
Người trong cuộc là Nara không nói gì… nhưng cô nhìn Faust bằng ánh mắt đan xen giữa phẫn nộ và căm hờn.
“Tuân lệnh.”
“Viêm Đế” Flahm Diplod cúi đầu hành lễ.
Hắn lập tức rút kiếm, chĩa thẳng vào Faust, rồi vung kiếm xuống trong một hơi.
Xoẹt!
Cánh tay trái của Faust bị chém đứt từ vai, máu tươi phun ra.
“Ể…?”
Flora, Kara, Nara chết lặng…
Không nói một lời, mặt Faust tái mét… nhưng hắn vẫn đứng vững.
Mãi ba mươi giây sau, Faust mới quỳ một chân xuống, bắt đầu cất lời.
“Xin… hãy tha thứ…”
Faust cúi đầu hành lễ.
Cả ba người đều không nói được lời nào.
“Cánh tay đã bị chặt đứt để tạ tội. Dĩ nhiên, sẽ không để cho ‘trị liệu đặc biệt’ hay thứ gì tương tự tái tạo lại đâu.”
Ngài O'Brien giải thích một cách dửng dưng, như thể đó là điều hiển nhiên.
“Cái, cái đó…”
Flora không nói nên lời.
Với tư cách là một thần quan, đây là tình huống khó mà chấp nhận được.
“Tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, đó là điều hiển nhiên của một con người.”
Ngài O'Brien lại nói bằng vẻ mặt vô cảm.
Faust dường như cũng đã chấp nhận, quỳ trên mặt đất, cúi đầu im lặng.
Flora không nói gì, nhìn sang Nara bên cạnh. Kara cũng nhìn Nara.
Nara vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Nhưng, từ khoảnh khắc cánh tay Faust bị chặt đứt, cô đã luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhìn Faust đang quỳ trên đất một lúc, Nara lặng lẽ đứng dậy. Rồi từ từ bước về phía trước. Đến trước mặt Faust… cô tiếp tục tiến tới, nhặt lấy cánh tay trái của hắn đang nằm trên mặt đất.
Flora kinh ngạc, nhưng không nói gì.
Dĩ nhiên, ngài O’Brien, Ordokel và Flahm cũng đều im lặng quan sát hành động của Nara.
Nara cầm cánh tay bằng tay phải, đứng trước mặt Faust.
“Hỡi Lưỡi đao của cuồng phong, hãy xé nát vạn vật trong tay ta, biến tất cả thành quá khứ, Sonic Claw.”
Đó là ma pháp Phong Chi Nhận, chém vụn vật thể mà nó chạm vào.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay trái trong tay Nara bị xé toạc. Vô số lần, hàng chục lần, đến mức gần như không còn nhận ra hình dạng ban đầu, đúng như tên gọi, nó đã hóa thành tro bụi.
Dĩ nhiên, máu từ cánh tay văng ra, nhuộm đỏ tay phải của Nara.
Quang cảnh đó thật phi thực tế… theo một nghĩa nào đó, nó thật đẹp.
Đó là đôi mắt vô cảm của Nara. Faust nhìn cánh tay bị chặt đứt của mình biến mất…
“Vậy là tôi tha thứ cho ngươi.”
“...Cảm ơn.”
Mối ân oán giữa hai người cứ thế được giải quyết.
▷
Xì xào.
Ngay khi ba người Flora bước vào phòng họp lớn, mọi người bắt đầu thì thầm.
“Đó là…”
“Là ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’ phải không?”
“Đoàn trưởng là Flora Leggero Vigi.”
Cùng với những tiếng nói đó, những ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Tuy nhiên, Flora nhận ra hầu hết những ánh mắt đó không mang ý tiêu cực. Và cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Những hành động mà “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đã thực hiện từ trước đến nay… dân chúng sẽ chấp nhận, nhưng các cơ quan chính phủ lại xem họ như cái gai trong mắt. Những người ở đây đều là người có liên quan đến chính phủ Liên bang. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ là những người gần gũi với bộ máy hành chính hơn dân chúng.
Vì vậy, mình đã nghĩ rằng sẽ rất khó được chấp nhận…
Thực ra, Flora đã có chút hiểu lầm.
Những người ở đây quả thực đều liên quan đến chính phủ Liên bang, nhưng hầu hết họ đều có dính líu đến các hoạt động quân sự. Tiêu chuẩn phán đoán của những người này chỉ có một.
Có hữu dụng hay không?
Đây mới là mấu chốt quyết định bản thân họ hoặc thuộc hạ có thể sống sót trở về hay không. Vì vậy, những yếu tố khác không được xem trọng lắm.
Vậy họ nhìn nhận Flora như thế nào?
Tuy không được công nhận là Thánh nữ, nhưng việc Flora là người sử dụng ma pháp quang thuộc tính mạnh mẽ là điều ai cũng biết. Trong Liên bang, không có vị tướng nào lại có thái độ tiêu cực với việc một nhân tài ưu tú như vậy gia nhập.
Dĩ nhiên họ cũng biết về hoạt động của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”… dẫu vậy, họ cũng nhận thức được rằng chính vì các lãnh chúa bất tài nên nghĩa tặc mới có đất hoành hành. Trái lại, việc đó còn trở thành công cụ xả giận cho dân chúng… cảm giác này cũng giống như Chấp chính quan Liên bang ở một vài nơi.
Cấp dưới có lẽ cũng giống cấp trên của mình.
Đây cũng là lý do tại sao có ít ánh mắt tiêu cực.
Một người mặc thần quan phục đến bên cạnh Flora đang ngồi vào chỗ của mình.
“Flora Leggero Vigi.”
“Đại, Đại Thần chủ đại nhân!”
Người gọi cô với nụ cười rạng rỡ là Đại Thần quan của thủ đô Jeykrell, Jeltolde. Người phụ nữ tóc bạc gần tám mươi tuổi này, cộng với dáng vẻ yêu kiều, khiến người ta cảm nhận được khí chất toát ra từ bên trong. Nói bà là hình mẫu mà các nữ thần quan trong Liên bang ngưỡng mộ cũng không ngoa.
“Lâu rồi không gặp.”
Flora cúi đầu một cách cung kính. Dĩ nhiên, bà cũng là một trong những người phụ nữ mà Flora ngưỡng mộ.
“Trông cô vẫn khỏe mạnh, thật tốt quá.”
Jeltolde cười và gật đầu lia lịa.
Flora, trước khi thành lập “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”, từng là Thần điện trưởng của thủ đô Vilamossa thuộc Đại Công quốc Volturi. Vì vậy, cô rất hiểu Đại Thần quan Jeltolde của Jeykrell.
Jeltolde dĩ nhiên cũng biết chuyện của Flora.
“Lúc đó… địa vị Đại Thần quan, ta đã hy vọng cô sẽ kế thừa.”
“Thật là quá đáng tiếc…”
“Tuy nhiên, điều đó có vẻ là sai lầm.”
“Dạ?”
“Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cô là biết, cô rất thích việc mình đang làm hiện tại phải không?”
“Vâng ạ.”
Flora cười gật đầu trước lời nói của Jeltolde.
“Vậy thì không vấn đề gì rồi, hãy cứ đi theo con đường đó.”
“Đại Tế tư đại nhân…”
“Chúng ta, dù ở đâu làm gì, đều là những tín đồ dâng hiến tất cả cho Nữ thần Ánh sáng. Sợi dây gắn kết này là vĩnh cửu.”
“Vâng…”
Flora má hơi ửng hồng, vui vẻ gật đầu.
Tuy nhiên, cô thành thật nói ra những lo lắng của mình.
“Tuy đã được gọi đến, nhưng liệu tôi có thể giúp được gì không…”
“Việc mà chúng ta, những thần quan, phải làm chỉ có một, đó là giúp những đồng đội bị thương hồi phục. Chỉ cần suy nghĩ đến điều đó là đủ rồi. Lần này đối thủ có vẻ rất mạnh… Ngài O’Brien có lẽ đã phán đoán rằng, cần thêm dù chỉ một thần quan, và còn là một thần quan có lượng ma lực dồi dào.”
“Ngài O’Brien…”
“Thực ra, ngài O’Brien đã đến tìm ta thương lượng, muốn lôi kéo Đoàn trưởng ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’, Flora.”
“Ể…”
“Ta dĩ nhiên là vô cùng tán thành. Chiến trường tuy không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng có thể chữa trị cho người bị thương, không để họ chết đi… Ta cho rằng Flora là người thích hợp nhất để trở thành sức mạnh cho họ.”
“Đại Tế tư đại nhân…”
“Ta cũng sẽ tham gia, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
“Vâng.”
Trước mặt hai người họ, một ông lão mặc trang phục mà ở một số nơi được gọi là “bạch y” tiến đến.
“Thưa ngài Jeltolde, việc tấn công cứ giao cho tôi.”
“Ôi, bác sĩ.”
“Vậy, chẳng lẽ vị kia chính là…?”
“Vâng, tôi là Flora, Đoàn trưởng của ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’.”
“Ồ, lần đầu gặp mặt, tôi là Frank de Velde.”
“Bác sĩ Frank… đã nghe danh từ lâu.”
Đối mặt với lời chào tao nhã theo phong cách quý tộc Vương quốc của Frank, Flora cũng đáp lại bằng một lời chào tao nhã của một nữ quý tộc Liên bang. Frank vốn là Bá tước của Vương quốc, còn Flora là trưởng nữ của Đại Công tước Volturi.
“Ngài O’Brien nói rằng chủ lực sẽ do golem nhân tạo đảm nhiệm, chúng không biết mệt, có bị thương chút ít cũng không sao, nên ông ấy định dùng chúng đến hỏng thì thôi.”
“Golem…”
Frank cười nói, Flora ngạc nhiên thốt lên.
Flora cũng biết Liên bang đang phát triển golem nhân tạo. Dĩ nhiên cô chưa từng thấy tận mắt, cũng không biết kích thước và sức mạnh của chúng. Nói chính xác thì, cô thậm chí không biết chúng có thể làm được gì.
Nhưng đại khái, cô hiểu được rằng nó sẽ thay thế con người chiến đấu.
“Binh lính là con người… tuy nói là giỏi chiến đấu, nhưng ra chiến trường vẫn sẽ có thương vong. Nhưng golem thì không chết. Dù có hỏng hóc không hoạt động nữa, chỉ cần chế tạo lại là được. Con người thì không thể như vậy.”
“Ngài nói rất đúng.”
“Thay người khác chiến đấu, chìm vào chiến trường… tuy cảm thấy có chút đáng thương, nhưng nếu có thể thay con người hi sinh, chẳng phải rất tốt sao?”
“Bác sĩ…”
“Nói thì nói vậy, nhưng đối mặt với đối thủ khó nhằn như lần này, tổn thất của binh lính cũng không thể nào là con số không được… cho nên việc hồi phục đành nhờ vào các cô vậy.”
“Vâng, thưa bác sĩ, xin hãy giao cho tôi.”
Flora gật đầu quả quyết.
Mình đến đây chính là vì mục đích này. Giúp đỡ những người bị thương. Dân chúng hay binh lính cũng đều như nhau.
Frank gật đầu hài lòng mấy cái rồi rời khỏi chỗ Flora.
Tuy đã tách ra… ông lại thấy một người mặc áo choàng xám bước vào phòng.
“Ồ, Faust… sao thế? Mất tay trái rồi à?”
“Ừm, tôi đã bị gài bẫy.”
“Thì ra là vậy.”
Faust chỉ nói bấy nhiêu, nhưng Frank đã hiểu.
Ông liếc nhìn ba người của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”.
“Một tay thì vất vả lắm nhỉ. Sao nào, dùng giả kim thuật làm một cánh tay trái nhé? Tuy cậu cũng là giả kim thuật sư, nhưng tôi nghĩ mình làm sẽ tốt hơn.”
“Không cần, như vậy thì không còn tính là sự trừng phạt nữa.”
“Hửm, vậy sao? Tôi nghĩ đối phương chắc cũng không để tâm đến thế đâu…”
“Tôi là pháp sư, một tay là đủ rồi.”
“Thôi được rồi, sau này nếu cậu muốn thì hẵng nói.”
Frank nói xong, quay về chỗ ngồi của mình.
Faust khẽ lắc đầu, ngồi vào chiếc ghế được chỉ định.
Ngài O’Brien từ cửa bước vào, cuộc họp cuối cùng cũng bắt đầu.
▷
“Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Trưa hôm nay, Liên bang các quốc gia Handalieu tuyên bố Tình trạng Chiến tranh.”
“Ồ…”
Khi ngài O'Brien tuyên bố trên bục giảng, khắp phòng họp vang lên những tiếng xôn xao, nhiều người gật gù. Dù đã được thông báo trước, nhưng khi chính ngài O'Brien công bố trong cuộc họp, dĩ nhiên khí thế sẽ rất khác.
Nếu chính phủ Liên bang ban hành “Tuyên bố Tình trạng Chiến tranh”, ngài O’Brien sẽ nắm giữ quyền chỉ huy của một Độc tài quan.
Đây là quyền chỉ huy đối với toàn bộ lực lượng quân sự trong lãnh thổ Liên bang.
Trong tình trạng phi chiến tranh, các quốc gia trong “Liên bang các quốc-gia” sẽ tự đối phó với các cuộc nổi loạn, mỗi quốc gia có quyền chỉ huy lực lượng quân sự của mình. Nhưng khi Độc tài quan được thành lập, quyền chỉ huy của Độc tài quan sẽ được ưu tiên trên hết.
Lệnh của Độc tài quan O’Brien lần này là tấn công các tập đoàn vũ trang đang hoạt động trong Liên bang.
Mặc dù chỉ nói với dân chúng là “tập đoàn vũ trang”, nhưng đối với các nhà lãnh đạo của các quốc gia trong Liên bang, ông đã nói rõ đó là “tộc thuộc của Ma Nhân”.
Do đó, các quốc gia hoàn toàn không có ý phản đối.
Ngay cả Đại Công quốc Volturi, vốn luôn đứng ở tuyến đầu đối phó và không có ý định cầu cứu chính phủ Liên bang, cũng đã cam kết hỗ trợ toàn diện.
Nếu đối thủ là tộc thuộc của Ma Nhân, gánh nặng cũng quá lớn đi. Có lẽ tin tức về việc trưởng nữ của Đại Công tước, Flora, cũng gia nhập quân đồng minh đã có ảnh hưởng ít nhiều.
Trong mắt các quan chức hành chính của Đại Công quốc, sự tồn tại của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” hoạt động trong nước là một điều khá phiền phức. Bởi vì mỗi khi họ lập được công lớn, họ lại bị nói rằng “các người không chống tham nhũng”. Và đó là sự thật…
Nhưng nghe nói chính Đại Công tước lại rất yêu thương Flora.
Vấn đề này có vẻ rất phức tạp.
“Chiều nay xuất phát, ngày mai sẽ tấn công cứ điểm của địch trong Liên bang. Đầu tiên xin mời Tướng quân Ordokel giải thích, mời ông.”
Sau khi ngài O’Brien nói xong, Tổng đội trưởng Trinh sát của quân đồng minh, Ordokel, bước lên bục giảng và bắt đầu giải thích.
“Cứ điểm của địch là pháo đài Skivit bị bỏ hoang, hiện đã biết có năm trăm Hồng Khải, và một tộc thuộc cấp cao.”
“Năm trăm à…”
“Nhiều thật.”
“Ngoài ra, còn có cả những Hồng Khải đang phá hoại ở biên giới nữa phải không?”
Những tiếng nói như vậy vang lên từ khắp nơi.
“Ngoài những Hồng Khải đang canh giữ trong pháo đài, còn có năm trăm Hồng Khải khác, chia thành các đội mười tên.”
“Tổng cộng một nghìn…”
“Nếu trong lúc giao chiến trực diện ở pháo đài, lại bị năm trăm Hồng Khải tập hợp lại tấn công từ phía sau thì phiền phức to.”
Rất nhiều người ở đây đều là chỉ huy.
Có người xông pha ở tiền tuyến, có người hỗ trợ hậu phương, cũng có người bọc hậu. Nhưng, điểm chung của họ là đều chỉ huy thuộc hạ chiến đấu. Vì vậy, họ tự nhiên bắt đầu mô phỏng tình huống trong đầu.
Một khi đã thuộc về tổ chức quân đội, việc tuân theo mệnh lệnh cấp trên là điều hiển nhiên, là tuyệt đối. Nhưng, điều đó không có nghĩa là không cần dùng đầu óc của mình để suy nghĩ. Cả hai việc không hề mâu thuẫn.
Không phải lúc nào cũng ở trong trạng thái có chỉ thị của cấp trên. Những lúc như vậy, nếu không thể tự mình suy nghĩ… sẽ hại chết thuộc hạ.
Đó chỉ là sự bất tài.
Sau khi tiến hành một vài giải thích về tình hình và tác chiến… buổi trưa, chính phủ Liên bang ban hành Tuyên bố Tình trạng Chiến tranh.
Từ đây, cuộc chiến chống Ma Nhân của Liên bang các quốc gia Handalieu đã bắt đầu.