Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

0.000000001 pasento derenai shiroi neko

(Đang ra)

0.000000001 pasento derenai shiroi neko

延野正行

Liệu cả hai có thể thuận lợi tạo nên “lời thề định mệnh” để có thể thay đổi tương lai?

4 13

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

18 105

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

50 52

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

77 69

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

516 1620

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Tạm ngưng)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

61 481

Tập 12 - Chương 5 Trận chiến tại pháo đài Squivit

Chiều ngày lời tuyên chiến được ban bố, liên quân do Chấp chính quan Aubrey chỉ huy đã xuất phát từ Jacleire. Họ sẽ đến gần Pháo đài Squivit, mục tiêu của chiến dịch, trong hôm nay và bắt đầu tấn công vào lúc bình minh ngày mai.

Toàn bộ lực lượng đều di chuyển bằng ngựa hoặc golem nhân tạo, không có đơn vị hậu cần đi kèm. Vì điểm đến vẫn nằm trong lãnh thổ Liên bang, vật tư chi viện đã được chuẩn bị sẵn dọc đường.

“Đây quả là một cuộc hành quân cấp tốc, nhưng liệu Đại Thần quan có…”

“Không sao đâu, Flora. Trông ta thế này thôi chứ cũng có rèn luyện cả đấy.”

Vừa thúc ngựa, Flora vừa lo lắng nhìn sang Đại Thần quan Jeltort đang đi bên cạnh.

Nhưng đúng như lời ông nói, Jeltort vẫn ung dung thúc ngựa tiến lên với một nụ cười điềm tĩnh. Trông ông không có vẻ gì là một người đã gần tám mươi tuổi. Dĩ nhiên, Flora thường xuyên di chuyển bằng ngựa trong các hoạt động của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” nên cô không gặp vấn đề gì….

Ngược lại, các thần quan theo sau Jeltort có vẻ rất chật vật vì chưa quen cưỡi ngựa.

“Thưa cô Flora, các vị thần quan…”

“Không sao đâu, Kara. Giới thần quan có một mánh khóe, ấy là vào những lúc cấp bách có thể tự dùng phép ‘hồi sức’ cho bản thân để cưỡng ép xua tan mệt mỏi.”

Flora mỉm cười đáp lại hộ vệ Kara đang tỏ vẻ lo lắng.

“Haizz… Có lẽ giới thần quan chúng ta nên tập luyện cưỡi ngựa thì hơn. Cứ di chuyển bằng xe ngựa mãi, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ vất vả lắm.”

“Thưa Đại Thần quan…”

Flora chỉ biết cười khổ trước lời nói của Jeltort.

Đại Thần quan Jeltort không hề thấy khổ sở khi cưỡi ngựa là vì ông xuất thân từ hoàng gia của một quốc gia lớn trong Liên bang. Ông đã quen với việc này từ nhỏ, nhưng các thần quan bình thường thì không như vậy….

Liên quân lần này bao gồm ba nghìn binh sĩ, một trăm pháp sư và hai trăm thần quan. Tỷ lệ binh sĩ và pháp sư không có nhiều khác biệt so với thường lệ trong Liên bang, nhưng việc số lượng thần quan lại nhiều gấp đôi pháp sư là điều khá bất thường. Nghe nói, ngay cả Chấp chính quan Aubrey cũng đã rất vất vả để tập hợp được từng ấy người.

Vì lẽ đó, ông đã phải nhờ đến sự hỗ trợ của Đại Thần quan Jeltort của Jacleire ngay từ đầu.

Đi ngay sau Flora là “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”. Gồm hai hộ vệ Nara và Kara, ba chị em mạo hiểm giả hạng B cũ, và mười cựu đạo tặc do Gigiban dẫn đầu. Về cơ bản, họ sẽ đóng vai trò hộ vệ thân cận cho Flora và bảo vệ Thần quan đoàn trên chiến trường.

“Các cô cậu là ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’ phải không? Ai cũng cưỡi ngựa rất giỏi.”

“Chúng tôi đã quen rồi ạ.”

Đại Thần quan Jeltort tỏ vẻ thán phục khi nhìn đội hình cưỡi ngựa ngay ngắn của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn”, Flora mỉm cười đáp lại.

Sáng hôm sau.

Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Màn mở đầu cho cuộc đại chiến mà hậu thế gọi là “Đại Chiến Ma Nhân” chính thức bắt đầu.

“Bác sĩ Frank?”

“Ừm, không vấn đề gì.”

Chấp chính quan Aubrey xác nhận lần cuối, và Frank gật đầu.

“Golem đại đội, đột kích!”

Theo lệnh, một trăm con golem lao ra từ khu rừng nơi chúng ẩn nấp và chạy về phía pháo đài Squivit. Cùng lúc đó, đại quân cũng di chuyển lên một ngọn đồi gần đó và lập trại. Từ vị trí này có thể bao quát toàn bộ pháo đài, rất thuận lợi cho việc chỉ huy.

Gần như cùng lúc đội của Chấp chính quan Aubrey lên đến đỉnh đồi, đám Hồng Khải canh giữ pháo đài cũng phát hiện ra điều bất thường.

Thế nhưng… đám Hồng Khải không hề nhúc nhích. Chính xác hơn, chúng dường như không biết phải hành động ra sao.

“Hừ, quả nhiên chỉ là lũ bù nhìn.”

“Đúng như dự đoán của chúng ta.”

Frank mỉm cười nói, Chấp chính quan Aubrey cũng gật đầu đồng tình.

Đây là lần đầu tiên đám Hồng Khải nhìn thấy golem nhân tạo, vì vậy chúng không thể phán đoán được phải đối phó thế nào. Nên dùng cung tên để tấn công từ xa, hay dàn đội hình với giáo để cận chiến? Hoặc là chia làm hai ngả….

Khi lũ golem áp sát chỉ còn cách pháo đài năm mươi mét, chúng mới bắt đầu hành động. Có vẻ chúng đã quyết định cận chiến bằng trường thương.

“Cung thủ, bắn!”

Khi đám Hồng Khải đã chọn cận chiến, bên này liền ra lệnh bắn tên.

Trong các trận chiến quy mô lớn ở thế giới này, cung tên thường không mấy hiệu quả vì các pháp sư hệ Phong có thể làm suy yếu uy lực của chúng. Tuy nhiên, theo thông tin từ Vương quốc, thuộc hạ của Ma Nhân… những Thực Thể Binh được gọi là Hồng Khải không biết sử dụng ma pháp.

Vì vậy, tên chắc chắn sẽ có hiệu quả. Hơn nữa, những con golem nhân tạo này dù có bị bắn nhầm cũng chẳng hề hấn gì….

Quả đúng như dự đoán, những mũi tên liên tiếp găm vào đám Hồng Khải. Dù một số bị lớp giáp chặn lại, nhưng một tỷ lệ đáng kể đã xuyên trúng….

“Vì không biết sợ hãi nên chúng cứ mặc kệ dù bị tên bắn trúng sao?”

“Đúng là một lũ golem dẻo dai.”

Chấp chính quan Aubrey nhíu mày, còn Frank thì nhún vai. Golem nhân tạo cũng không có cảm giác sợ hãi, nên mọi người đều cho rằng chúng là cùng một loại.

“Nhưng nếu may mắn bắn trúng yếu điểm, chúng vẫn sẽ chết.”

“Ừm, hạ được vài tên cũng đã là lời rồi.”

Chấp chính quan Aubrey gật đầu rồi liếc nhìn sang bên cạnh. Ở phía bên phải bản doanh của họ, Thần quan đoàn và “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đang bố trí trận địa trị thương và chờ lệnh.

Giá như có thể thắng mà không cần đến sự giúp đỡ của họ thì tốt…

Thật đáng tiếc, ông biết điều đó sẽ không xảy ra… Đây là chiến trường. Mà chiến trường là nơi những chuyện ngoài dự đoán luôn xảy ra. Dù là một người được mệnh danh “danh tướng” như Chấp chính quan Aubrey cũng không thể thay đổi điều đó.

“Nói cách khác, nếu chỉ cần golem là giải quyết được thì tốt, phải không?”

Ngay khi Frank vừa dứt lời, hàng tiên phong của golem và Hồng Khải đã va chạm với nhau.

“Đó là golem sao…”

“Tên Hồng Khải kia bị đánh bay kìa…”

“Đừng có đối đầu trực diện như thế chứ.”

Tại trận địa trị thương, ba chị em của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” là Viviana, Tatiana và Octavio vừa quan sát chiến trường vừa lẩm bẩm.

Hai trăm thần quan còn lại cũng đang đứng trong trận địa và theo dõi trận chiến. Khoảng cách chắc chưa đến hai trăm mét, không cần dùng kính viễn vọng cũng có thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Nhưng mà, dù bị đánh bay chúng vẫn đứng dậy được!”

Gigiban cau mày lẩm bẩm.

Nara và Kara im lặng gật đầu. Nếu không bị tiêu diệt hoàn toàn, đám Hồng Khải sẽ lại gượng dậy và quay lại chiến đấu… một vài tên trong số đó đi khập khiễng, vài tên khác thì với cánh tay gãy lủng lẳng. Hình ảnh đó có thể nói là khác xa con người.

“Nghe nói cấu trúc cơ thể của chúng giống hệt con người…”

“Những thuộc hạ do Ma Nhân tạo ra…”

Nghe Jeltort nói, Flora lắc đầu lẩm bẩm.

Vẫn còn sớm để trận địa trị thương của họ ra tay. Nhưng đến khi cần họ ra tay… nhìn vào đối thủ đang đối đầu kia, mình cảm thấy tình hình có lẽ sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Một giờ sau khi trận chiến bắt đầu.

Liên quân đẩy golem nhân tạo lên phía trước để áp đảo bằng sức mạnh. Đây là điều không thể tránh khỏi, vì mục tiêu cuối cùng là phải tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ của Ma Nhân. Đây không phải là cuộc chiến mà chỉ cần hạ gục một ai đó, phá hủy một thứ gì đó, hay chiếm lĩnh một nơi nào đó là sẽ thắng….

Điều kiện thắng lợi chỉ có một: tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.

Nếu đã vậy, việc tấn công trực diện và nghiền nát từng tên một thực ra lại là cách hợp lý nhất.

Dĩ nhiên, việc này cần thời gian. Kẻ địch dù tay chân bị gãy hay thậm chí là mất đi vẫn sẽ xông tới… một đối thủ sẽ tiếp tục lao lên miễn là còn mạng sống.

Vũ khí của golem nhân tạo là những cây côn. Chúng đập nát đầu hoặc tim của Hồng Khải để vô hiệu hóa chúng, trong khi đám Hồng Khải chống trả bằng kiếm và khiên. Với sức mạnh cánh tay và tốc độ vượt xa con người, chúng sử dụng kiếm và khiên một cách điêu luyện, khiến ngay cả những con golem nhân tạo vốn mạnh và nhanh hơn chúng cũng không thể dễ dàng hạ gục.

Đúng lúc đó….

“Một nhóm Hồng Khải đang tránh lũ golem và tiến về phía này!”

“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”

Sự thay đổi trong chiến thuật. Sau khi đã hiểu ra tình hình, cách chiến đấu của đám Hồng Khải đã thay đổi. Chúng nhận ra rằng rất khó để đánh bại những con golem đang xông tới từ phía trước, và để chiến thắng, chúng không cần phải hạ golem mà chỉ cần tiêu diệt người chỉ huy là đủ.

Đó là phán đoán của chúng.

“Quả nhiên chúng không ngốc.”

Chấp chính quan Aubrey lẩm bẩm.

Ông biết trong số các chỉ huy của Hồng Khải có thuộc hạ cấp cao. Dù kẻ đó chưa xuất hiện, nhưng việc được giao phó cả một nghìn Hồng Khải cho thấy hắn không thể là một kẻ ngu ngốc. Sớm muộn gì chúng cũng sẽ thay đổi chiến thuật.

“Cho một trăm golem dự bị tấn công.”

Một trăm golem nhân tạo đã được tung ra tiền tuyến. Ngoài ra, để đề phòng đòn phản công này của địch, một trăm golem khác đã được bố trí trước bản doanh. Giờ là lúc triển khai chúng.

Giá như chỉ cần đến thế là đủ…

Lời thì thầm của Chấp chính quan Aubrey không một ai nghe thấy.

Gần như cùng lúc một trận chiến mới giữa Hồng Khải và golem nhân tạo nổ ra ở phía trước bản doanh.

“Báo cáo! Địch tập kích từ phía sau!”

Một tiếng hét vang vọng khắp bản doanh. Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Thưa Chấp chính quan!”

“Phía sau đã có một nghìn kỵ binh trực chiến trấn giữ.”

Chấp chính quan Aubrey gật đầu đáp.

Ông đã lường trước việc đám Hồng Khải đang càn quét các ngôi làng ở phía Tây Liên bang sẽ tập hợp lại khi biết tin cứ điểm bị tấn công…. Dĩ nhiên, để đối phó, ông đã điều một phần ba trong ba nghìn kỵ binh ra phòng thủ ở phía sau.

Bản doanh không cần phải hoảng loạn.

Nơi bắt đầu có động tĩnh là bên cạnh… trận địa trị thương.

“Mọi người, xin nhờ cả vào các bạn.”

“Vâng, thưa cô Flora!”

“Cứ giao cho tôi, thủ lĩnh Flora!”

Ba chị em và nhóm mười cựu đạo tặc do Gigiban dẫn đầu gật đầu hưởng ứng lời kêu gọi của Flora, rồi chạy về phía chiến trường đang nổ ra ở hậu phương.

“Được rồi, sắp bắt đầu rồi. Mọi người hãy tập trung tinh thần!”

“Vâng, thưa Đại Thần quan!”

Nghe Jeltort nói, cả Thần quan đoàn đều căng thẳng thần kinh. Cuộc chiến của các thần quan cuối cùng đã bắt đầu.

Hộ vệ Kara và Nara ở lại bên cạnh Flora, trong khi mười ba thành viên khác của “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” có một nhiệm vụ khác.

Nhiệm vụ đó là….

“Xin hãy trị thương!”

…thu gom những binh sĩ bị thương nặng không thể di chuyển trên chiến trường.

Họ được đưa đến trận địa trị thương này và giao cho Thần quan đoàn. Sau đó, các thành viên lại quay trở lại chiến trường, tiếp tục vận chuyển những người bị thương nặng. Những người bị thương nhẹ không được vận chuyển, vì họ có thể tự hồi phục bằng thuốc trên chiến trường. Họ chỉ mang về những người không thể hồi phục chỉ bằng thuốc… tức là những người bị thương nặng cần đến phép trị thương cao cấp.

Tại sao không phải là binh lính Liên bang bình thường mà lại là “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đảm nhận vai trò này?

Vì họ một lòng một dạ với Flora. Vì họ đã cùng cô trải qua một thời gian dài. Do đó, họ hiểu rõ hiệu quả của phép trị thương cao cấp hơn bất kỳ binh sĩ bình thường nào.

Nói theo kiến thức của Trái Đất hiện đại, đó chính là triage… hành vi xem xét vết thương và quyết định thứ tự ưu tiên điều trị, một việc rất khó thực hiện nếu không phải là bác sĩ giàu kinh nghiệm. “Bình Minh Biên Cảnh Đoàn” đang làm chính xác điều đó.

Trong lúc trận chiến diễn ra.

“Quả không hổ danh ‘Bình Minh Biên Cảnh Đoàn’ trong lời đồn, việc phân loại thương binh của họ rất chính xác.”

Đại Thần quan Jeltort vừa tự mình dùng phép trị thương cao cấp vừa tấm tắc khen ngợi.

“Khi Chấp chính quan Aubrey đề nghị họ đảm nhận vai trò này, ta đã rất ngạc nhiên, nhưng quả thực họ là những người thích hợp nhất. Chúng ta đã luôn làm việc cùng nhau…”

Flora gật đầu. Họ là những người đồng đội mà cô tin tưởng nhất.

Phần lớn những người được điều trị sẽ quay trở lại chiến trường. Họ đều bị thương nặng đến mức cần phép trị thương cao cấp, một số còn mất rất nhiều máu… nhưng vì biết đồng đội vẫn đang chiến đấu, họ vẫn cố gắng quay lại dù có phần gượng ép.

“Quả nhiên, một khi bị Hồng Khải tấn công thì vết thương rất nặng. Điều này càng cho thấy sự tiện lợi của golem.”

“Cũng đành chịu thôi, Hồng Khải quá đặc biệt.”

Chấp chính quan Aubrey cằn nhằn, Frank nhún vai.

Đội kỵ binh một nghìn người phòng thủ phía sau cũng thay phiên nhau nghỉ ngơi. Con người sẽ mệt mỏi, không giống như Hồng Khải, và đây cũng là điểm khác biệt lớn so với golem.

“Việc phải tiêu diệt toàn bộ chúng vốn đã khác với các trận chiến từ trước đến nay.”

“Ngài lại bắt đầu cằn nhằn rồi đấy.”

“Khi chiến đấu ta lúc nào cũng thế này.”

“Thật cảm thông cho nỗi khổ của phụ tá Lambert, người luôn phải nghe ngài ca cẩm.”

Frank cười khổ.

Lần này, phụ tá Lambert không có mặt tại bản doanh vì đang phụ trách việc đặt vật tư tiếp tế tại các thị trấn trên đường tiến quân để tăng tốc độ cho Liên quân. Nếu số vật tư đặt trong thành phố hoặc đang trên đường vận chuyển bị Hồng Khải tấn công, bản thân chiến dịch sẽ thất bại. Vì vậy, Lambert đã đích thân đến hiện trường để chỉ huy. Kết quả là, liên quân đã có thể tấn công pháo đài Squivit với tốc độ chớp nhoáng….

Thay vào đó, Frank de Wilde, người phụ trách các vấn đề liên quan đến golem nhân tạo, đã vào bản doanh và lắng nghe những lời than vãn của Chấp chính quan Aubrey.

“Bác sĩ Frank, tỷ lệ hoạt động của golem thế nào rồi?”

“Có mười con bị hư hỏng nặng, không thể hoạt động.”

“Mười trong số hai trăm…”

“Cũng không tệ lắm, phải không?”

“Ừm, nhưng đối thủ chính của ta vẫn chưa xuất hiện.”

“À, là tên thuộc hạ cấp cao mà chúng ta còn chưa biết tên.”

“Theo báo cáo của đội trinh sát, chỉ biết đó là một kẻ mặc giáp đen.”

“Hắc Khải sao?”

Frank thở dài trước thông tin của Chấp chính quan Aubrey.

Tình hình đang diễn ra trong phạm vi dự tính của ông. Đám Hồng Khải phân tán xung quanh đã tập hợp lại và tấn công từ phía sau, nhưng ông đã thành công trong việc nghênh chiến. Dù tổn thất khá lớn so với khi đối đầu với golem, nhưng trận địa trị thương vẫn đang phát huy tác dụng nên chưa có gì đáng lo ngại.

Mặc dù vậy….

“Không thể nào không có ai tử trận.”

“Những người chết ngay tại trận thì dù có phép trị thương cao cấp cũng đành bó tay.”

Ma pháp Quang hệ cũng không có phép nào có thể hồi sinh người chết. Ngay cả trong thế giới có ma pháp có thể phục hồi cả tứ chi bị mất, việc chết ngay tại chỗ vẫn là dấu chấm hết.

Khi Chấp chính quan Aubrey và Frank đang bàn luận, một tiếng gầm giận dữ đặc biệt lớn vang lên từ phía sau bản doanh.

“Báo cáo!”

“Có chuyện gì?”

“Một người đàn ông mặc giáp đen, nghi là thuộc hạ cấp cao, đã xuất hiện ở phía sau bản doanh!”

Nghe báo cáo, Chấp chính quan Aubrey lộ vẻ mặt cay đắng.

Đây là tình huống tồi tệ nhất mà ông đã dự liệu.

“Điều năm mươi golem ra phía sau, hai trăm năm mươi kỵ binh bảo vệ bản doanh sẽ tiến lên phía trước để lấp vào khoảng trống.”

“Rõ!”

“Hiểu rồi.”

Một vị tướng và Frank đáp lại chỉ thị của Chấp chính quan Aubrey.

Hậu phương của bản doanh ngay lập tức trở thành chiến trường chính của trận chiến này. Đối với Chấp chính quan Aubrey, đây đúng là tình huống tồi tệ nhất ông từng hình dung, nhưng nó không nằm ngoài dự đoán. Vì vậy ông đã chuẩn bị sẵn từ trước. Dĩ nhiên, đó là thứ mà tốt nhất không nên phải dùng đến.

“Tuyệt đối không được đối đầu trực diện với tên Hắc Khải đó!”

“Rõ!”

Một người đàn ông vừa ra chỉ thị cho thuộc hạ, vừa tự mình đứng đối diện với Hắc Khải, dùng kỹ thuật để hóa giải đòn tấn công của hắn và chiến đấu một cách ngang ngửa bất chấp sự chênh lệch về sức mạnh.

Đó là chỉ huy Đội Độc lập số 3, Viêm Đế Flamme Diplode.

Con bài tẩy mà Chấp chính quan Aubrey đã chuẩn bị… chính là việc bố trí Đội Độc lập số 3.

Trong số các lực lượng của Liên bang, Đội Độc lập số 3 là đơn vị đã từng đối đầu với kẻ địch mạnh nhất. Và không chỉ một lần. Kẻ địch đó là con người, dù chỉ là vẻ bề ngoài….

Hồng Ma Vương.

Đó là một con quái vật thật sự. Hoàn toàn phi nhân.

Thân phận thật của hắn là một pháp sư Thủy hệ của Vương quốc, hiện đang là một Công tước đứng đầu.

Thế nhưng, chính những cuộc đối đầu với một thực thể phi nhân như vậy đã giúp các thuộc hạ của Viêm Đế trưởng thành hơn. Tóm lại, dù đối mặt với đối thủ mạnh đến đâu, chỉ cần nghĩ “so với sự tuyệt vọng khi đối mặt Hồng Ma Vương thì…” là tâm trạng họ sẽ bình tĩnh trở lại.

Sự trưởng thành của các thuộc hạ vừa khiến Viêm Đế Flamme Diplode cảm thấy đáng tin cậy, vừa có chút cô đơn…. Bởi vì chính Viêm Đế lại chưa từng chiến đấu với “Hồng Ma Vương”. Người luôn đứng chắn trước mặt hắn là Abel….

Viêm Đế nghiến răng.

Ta sẽ không chết, cho đến ngày ta giết được Abel.

Đó là một ý chí tuyệt đối.

Vì vậy, dù phải một mình đối mặt với thanh kiếm của một thuộc hạ cấp cao hùng mạnh của Ma Nhân, hắn cũng không hề có cảm giác mình sẽ thua.

“Một mình ta sẽ lo liệu Hắc Khải, các ngươi cứ theo kế hoạch ban đầu mà tác chiến!”

“Hiểu rồi!”

Viêm Đế gầm lên, các thuộc hạ của hắn đáp lại.

Chiến lược này đã được Chấp chính quan Aubrey phổ biến trước khi trận chiến bắt đầu. Viêm Đế đã không mong muốn tình huống phải thực hiện kế hoạch tác chiến này xảy ra… nhưng đến nước này thì cũng đành chịu.

Một mình hắn đối đầu với Hắc Khải… Dù những người ở đây không biết, nhưng hắn đang liên tục chiến đấu với Wim-Ro, một trong Tứ Tướng của Ma Nhân Gwen, một thuộc hạ cấp cao….

Hai mươi phút sau khi trận chiến giữa Viêm Đế và Hắc Khải… Wim-Ro bắt đầu.

Xung quanh Wim-Ro thậm chí đã hình thành một đội hình. Đám Hồng Khải rời khỏi pháo đài đã tập trung lại, lấy Wim-Ro làm trung tâm.

Wim-Ro đứng ở trung tâm, hàng đầu. Và Viêm Đế một mình tiếp tục chiến đấu với hắn. Đám Hồng Khải xung quanh Wim-Ro thì bị các pháp sư mạnh mẽ của Đội Độc lập số 3 như Amelia và Nieldi tàn sát.

Thế trận là như vậy.

Thế trận này có thể được duy trì hoàn toàn là nhờ vào kỹ thuật của Viêm Đế. Thanh kiếm của Wim-Ro sở hữu sức mạnh và tốc độ vượt trội so với con người. Viêm Đế không đỡ đòn, mà điều chỉnh góc kiếm để làm chệch hướng tất cả các đòn tấn công.

Đó là một kỹ thuật đáng kinh ngạc. So với kỹ thuật của Abel ba năm trước, có lẽ Viêm Đế đã vượt qua rồi. Sự điêu luyện của hắn khiến người ta phải nghĩ như vậy….

“Tôi tuyệt đối không làm được.”

“Tôi cũng vậy.”

Các thành viên của Đội Độc lập số 3 chiến đấu bên cạnh thốt lên những lời thì thầm như vậy. Ngay cả những thành viên của Đội Độc lập số 3, một trong những đơn vị có kinh nghiệm chiến trường dày dặn nhất Liên bang và được Viêm Đế huấn luyện… không, chính vì là thành viên, họ mới hiểu được việc Viêm Đế đang làm khó đến mức nào.

Thế nhưng, không có trận chiến nào kéo dài mãi mãi. Dù là cuộc chiến cá nhân hay tập thể, cũng sẽ có lúc kết thúc. Đó là vấn đề tuyệt đối về năng lượng. Ở cấp độ quốc gia là sự cạn kiệt tài nguyên như nhân lực và vật lực, ở cấp độ cá nhân là sự mệt mỏi….

Ngay cả Viêm Đế, người sở hữu sức bền vượt xa mức trung bình và dùng kỹ thuật điêu luyện để giảm thiểu lãng phí năng lượng, cũng không ngoại lệ. Sự tập trung cao độ đó dần bị sự mệt mỏi bào mòn.

Trượt chân.

Sự mệt mỏi dẫn đến một thoáng mất tập trung. Chân trái của hắn trượt trên bùn. Hắn đã giữ được thăng bằng để không ngã, nhưng không thể đứng vững lại ngay lập tức.

Đó thực sự chỉ là một sơ hở nhỏ.

Keng!

Hắn không thể làm chệch đòn tấn công mà phải đỡ trực diện thanh kiếm của Wim-Ro. Dĩ nhiên hắn không bị chém trúng, nhưng sức mạnh cánh tay của một thuộc hạ cấp cao là phi thường.

Hắn bị đánh bay đi ba mét.

Một tên Hồng Khải đã xâm nhập vào không gian mà Viêm Đế đã luôn bảo vệ.

Tiếp theo đó, Hắc Khải Wim-Ro cũng lao theo. Wim-Ro lao đi trong một hơi.

“Hắc Khải đột phá rồi!”

“Phía trước là bản doanh…”

“Không, có chút lệch hướng.”

“Hướng đó, không lẽ là…”

“Trận địa trị thương!”

Sonic Blade!

Pháp sư hộ vệ Nara niệm chú.

Thấy vậy, Wim-Ro còn tăng tốc hơn nữa, định chém tan Sonic Blade trước khi nó kịp phân tách.

“Đừng hòng!”

Xoẹt, xoẹt.

“Ự…”

Một hộ vệ kiếm sĩ đứng ra chặn đường… nhưng chỉ với một đòn, anh ta đã bị hất văng kiếm và bị chém vào bụng.

“Cô… Flora…”

Giờ đã không còn ai cản đường giữa Wim-Ro và trận địa trị thương nữa….

“Phòng ngự!”

Một từ khóa đặc trưng vang lên, và một bức tường đá xuất hiện trước mặt Wim-Ro.

Hắn chém tan.

Tường lại hiện ra.

Hắn lại chém.

Tường lại mọc lên.

Wim-Ro chém tan mọi thứ bằng một nhát kiếm, nhưng tốc độ tấn công của hắn buộc phải chậm lại.

Người cản đường hắn là một người mặc áo choàng xám.

“Faust Fanini…”

Nara lẩm bẩm.

“Gọng kìm!”

“Được!”

Faust gọi, Nara đáp lời.

Ở đây chỉ có hai người họ. Đồng đội chắc chắn đang đuổi theo… nhưng hiện tại, người có thể ngăn chặn Wim-Ro chỉ có hai người.

“Xuyên phá!”

Sonic Blade!

Những ngọn thương đá từ phía trước và những lưỡi kiếm gió từ phía sau cùng nhắm vào Wim-Ro.

Thế nhưng, Wim-Ro, không biết từ lúc nào đã cầm kiếm bằng cả hai tay, chém tan tất cả ma pháp.

“Chậc, thuộc hạ cấp cao mà cũng dùng được song kiếm sao?”

Faust tặc lưỡi, nhíu mày.

“Này! Cô có thể dùng ma pháp tạo luồng khí đi xuống không?”

Faust hét lên, Nara im lặng gật đầu và ngay lập tức bắt đầu niệm chú.

Trong lúc đó….

“Kẹp lại!”

Faust vẫn duy trì tấn công bằng thương đá, đồng thời dựng lên những bức tường đá từ hai bên để kẹp Wim-Ro lại. Dĩ nhiên, Wim-Ro dùng song kiếm chém nát những bức tường và ngọn thương đá đang áp sát.

Dù không gây ra thương tích, nhưng như vậy cũng không sao. Tất cả chỉ là để chuẩn bị cho màn kết thúc.

Down Burst!

Nara hoàn thành niệm chú và tung phép.

Đúng như tên gọi, đây là ma pháp tạo ra một luồng khí giáng xuống cực mạnh. Luồng gió mạnh mẽ từ trên trời thổi xuống mặt đất đã hoàn toàn chặn đứng bước chân của Wim-Ro. Giống như con người sẽ bị thổi bay trong cơn gió có tốc độ hơn năm mươi mét một giây, ngay cả một thuộc hạ cấp cao của Ma Nhân vượt xa con người cũng gần như không thể đi lại được.

Trong tình trạng đó, những bức tường đá lại áp sát từ hai bên. Nhưng hắn chỉ cần dùng sức tay vung kiếm là đã chém tan chúng.

“Ta cũng đoán vậy.”

Faust không còn ngạc nhiên nữa.

“‘Lấy thịt đè người!’”

Ngay khoảnh khắc Faust niệm chú, hàng trăm, hàng nghìn tảng đá bay lên không trung phía trên Wim-Ro, được luồng gió tăng tốc và lao xuống tấn công hắn từ trên cao.

Đây rõ ràng không phải là số lượng có thể chém hết bằng kiếm. Hơn nữa, bước chân của hắn cũng đã bị chặn lại. Wim-Ro chọn cách chịu đựng, cúi gằm mặt và dùng áo giáp cùng cơ thể của mình để phòng ngự.

Thế này mà cũng…

Khi Faust đang lẩm bẩm, ông nghe thấy tiếng niệm chú nhỏ của Nara.

Dĩ nhiên là cô vẫn duy trì trạng thái của Down Burst….

Lời niệm chú đó, một pháp sư Thổ hệ như Faust cũng biết.

Đến nước này rồi sao… ma pháp tấn công cấp cao của hệ Phong, cô định kết liễu hắn à?

Faust lẩm bẩm rồi gật đầu.

“Trước khi cô niệm chú xong, cứ để ‘lấy thịt đè người’ làm hắn không thể di chuyển.”

Hàng nghìn tảng đá lại theo luồng gió giáng xuống, tấn công Wim-Ro từ trên cao. Ánh mắt của Wim-Ro hoàn toàn cúi xuống đất.

Nara, sau khi niệm chú xong, ngẩng đầu lên và nhìn Faust. Faust im lặng gật đầu. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tất cả những tảng đá đều biến mất.

Cùng lúc đó….

Air Cutter!

Ngay khi niệm chú, một lưỡi cưa gió xoáy được tạo ra từ luồng Down Burst chém vào cổ Wim-Ro.

“‘Sụp đổ!’”

Một bức tường đá khổng lồ đè bẹp cơ thể không đầu của Wim-Ro.

Cứ như vậy, thuộc hạ cấp cao của Ma Nhân, Wim-Ro… kẻ mà Liên quân gọi là Hắc Khải, đã bị đánh bại.

Cùng lúc với việc Hắc Khải bị hạ gục, Liên quân cũng tiêu diệt hết số Hồng Khải còn lại.

“Cuối cùng cũng xong.”

“Vậy là toàn bộ thuộc hạ trong lãnh thổ Liên bang đã bị tiêu diệt hết rồi sao?”

“Hiện đang xác nhận…”

Khi Chấp chính quan Aubrey đang trả lời câu hỏi của Frank, một vị tướng tóc bạc mắt xanh lục bước vào.

“Báo cáo, đã xác nhận toàn bộ Hồng Khải đã bị tiêu diệt.”

Đội trưởng trinh sát Odork báo cáo.

“Đấy, bác sĩ Frank.”

“Nếu là lời của đội trưởng trinh sát thì chắc chắn là vậy. Golem nhân tạo có ba mươi lăm chiếc không thể hoạt động, hư hỏng nặng, và một trăm chiếc hỏng nhẹ.”

“Tuy sẽ phiền bác sĩ, nhưng tôi đã dự tính sẽ hy sinh hết lũ golem, nên tổn thất này vẫn nằm trong dự tính, phải không?”

“So với những binh sĩ đã hy sinh, công sức của tôi chẳng đáng là gì. Cuộc tập kích từ phía sau thì sao?”

“Có vẻ như đã có ba mươi người hy sinh…”

“Đối đầu với một nghìn Hồng Khải và một thuộc hạ cấp cao, con số này có lẽ cũng nằm trong dự liệu?”

“Ừm, nói thì nói vậy… nhưng ta vẫn chưa bao giờ quen được với việc binh lính của mình phải chết.”

“Một danh tướng… không, có lẽ chính vì là một danh tướng nên ngài mới nói vậy.”

Chấp chính quan Aubrey khẽ lắc đầu nói, Frank cũng gật đầu mấy cái.

“So với bên kia thì tổn thất của chúng ta vẫn còn ít chán.”

“Bên kia… ý ngài là Vương quốc?”

“Bởi vì bên đó có vẻ như có cả bản thể của Ma Nhân. Không, bác sĩ Frank chắc còn biết rõ hơn tôi.”

“Ừm, tôi đã cùng Keneith chế tạo nó. Nhưng… thật lòng mà nói, tôi không tự tin chút nào.”

Frank nhăn mặt lắc đầu.

Một Frank de Wilde không tự tin, quả là một cảnh tượng hiếm thấy.

“Frank de Wilde và Keneith Hayward… cả hai người hợp sức mà cũng…”

“Nếu đó là một lĩnh vực nằm ngoài khả năng của con người… thì không nói đến tôi, ngay cả một thiên tài như Keneith cũng khó lòng làm được.”

Frank nói rồi khẽ lắc đầu.