Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2801

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 4

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 4

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 25

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 53

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1276

Tập 03 - Chương 01 Chuyến Viếng Thăm của Anh Hùng

Một lớp tuyết mỏng từ bầu trời xám xịt buổi sáng đang rơi xuống, phủ một màu trắng lên Markdorf, thủ đô của Đế quốc Debuhi. Thành phố này là trung tâm của một khối kinh tế khổng lồ được cho là lớn nhất tại các Tỉnh Trung ương, nhưng hiện tại lại có rất ít người qua lại trên đường phố. Sự trống trải này là một biểu tượng cho sự suy thoái kinh tế của toàn Đế quốc.

Đại lộ chính chạy từ bắc xuống nam xuyên qua trung tâm Markdorf kết thúc tại hoàng thành, trung tâm của toàn Đế quốc. Hoàng đế Rupert VI, chủ nhân của hoàng thành, đang lắng nghe báo cáo của Thủ tướng Hans Kirchhoff. Người đàn ông này cũng là một thành viên của giới quý tộc. Chính xác là một bá tước.

"Ngươi nói Anh Hùng đã đến?" Rupert VI hỏi, vẻ mặt rõ ràng không vui.

Hiểu được nguồn cơn sự bực bội của ngài, Thủ tướng Hans cúi đầu thông cảm. "Vâng, và theo như thỏa thuận trước đây, cậu ta đã yêu cầu được yết kiến ngài, thưa Bệ hạ."

"Chẳng phải chúng ta đã nhận được báo cáo rằng cậu ta đã vượt qua biên giới sao? Khi nào nhỉ? Hình như là một tuần trước? Điều đó có nghĩa là cậu ta đã đi thẳng đến đây, đến thủ đô mà không dừng lại ở bất kỳ nơi nào khác."

"Quả thực là vậy. Rõ ràng, cậu ta có một mục tiêu nào đó... Tuy nhiên, hiện tại chúng ta vẫn chưa rõ vì tất cả những gì cậu ta làm chỉ là yêu cầu được yết kiến ngài."

Vẻ không hài lòng của Rupert càng sâu sắc hơn. Đối với ngài, Anh Hùng là một sinh vật chỉ mang lại rắc rối chứ không gì khác.

"Cái thỏa thuận mà ngươi đang nói đến là gì? Đây là lần đầu tiên ta nghe về nó, lại còn là với Anh Hùng..."

"Thần cũng không biết về nó, vì vậy thần đã yêu cầu trưởng thủ thư Tulan tại thư viện hoàng gia tra cứu vấn đề. Khoảng ba trăm năm trước, khi Đế quốc vẫn còn là một vương quốc, Vua Karl XII đã ban cho Anh Hùng thời đó một ấn tín chấp thuận. Tulan đã tìm thấy một ghi chép về việc này."

"Ba trăm năm... Đó gần như là lịch sử cổ đại rồi. Nội dung của ấn tín là gì?"

"Bất kể thời đại nào, chúng ta có nghĩa vụ phải giúp đỡ Anh Hùng."

Rupert VI thở dài nặng nề. "Chết tiệt, thật là một việc phiền phức. Được rồi, ít nhất ta sẽ cho cậu ta một buổi yết kiến. Sau đó, việc hợp tác của chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào điều mà Anh Hùng tìm kiếm."

Vì buổi yết kiến với hoàng đế là một buổi không chính thức, không có nhiều triều thần tham dự. Với Anh Hùng Roman dẫn đầu, cậu và sáu thành viên còn lại trong tổ đội của mình quỳ một gối trước những bậc thang dẫn lên bệ cao nơi đặt ngai vàng của người trị vì. Họ chờ đợi Hoàng đế Rupert VI nói chuyện với họ.

"Anh Hùng Roman và các bạn, hãy ngẩng đầu lên."

Theo lời của Thủ tướng Hans Kirchhoff, tổ đội Anh Hùng kính cẩn tuân theo.

"Anh Hùng Roman cũng như các đồng đội của cậu, ta chào mừng các ngươi," Rupert VI nói.

"Chúng tôi không xứng đáng với sự chào đón của ngài, nhưng dù sao cũng rất vinh dự," Graham, tu sĩ và là thành viên lớn tuổi nhất của tổ đội, trả lời. Mặc dù Roman, Anh Hùng, là đội trưởng, cậu mới chỉ mười chín tuổi và còn thiếu kinh nghiệm. Với tư cách là người lớn tuổi nhất, Graham thường đóng vai trò là người đại diện của họ trong các cuộc gặp gỡ trang trọng.

"Không cần phải câu nệ lễ nghi trong buổi yết kiến không chính thức này. Dĩ nhiên ta rất vinh dự vì chuyến thăm của các ngươi đến quốc gia của chúng ta, nhưng có lẽ các ngươi có thể cho ta biết lý do của nó được không?"

Thái độ của Rupert VI không hề để lộ một chút ghê tởm nào. Thực tế, giọng điệu của ngài là đỉnh cao của sự lịch sự.

"Tôi đến Đế quốc để thỉnh cầu sự chỉ giáo cá nhân từ Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ lừng danh, Oscar Luska," Roman trả lời với một ánh nhìn quyết tâm. Tùy thuộc vào quốc gia hay người nắm quyền, đây có thể bị coi là một hành động vô cùng thiếu tôn trọng, điều này giải thích tại sao các thành viên trong tổ đội của cậu lại lo lắng liếc nhìn cậu.

Rupert khẽ "hừm" một tiếng, có chút bất ngờ trước yêu cầu không lường trước được. Tại sao Anh Hùng lại muốn đấu với Oscar?

"Vậy," Rupert nói, "ngươi muốn luyện tập với Oscar?"

"Ngài Oscar Luska cũng cực kỳ nổi tiếng từ những ngày còn là mạo hiểm giả, vì vậy chúng tôi đã đến Hội Mạo Hiểm Giả trước. Tuy nhiên, chúng tôi được cho biết ngài ấy không còn đến đó nữa vì đã được ghi tên vào sổ quân tịch từ lâu. Đó là lúc chúng tôi quyết định mạo muội dựa vào lòng khoan dung của Bệ hạ và xin được yết kiến ngài tại hoàng thành," Graham, vị tu sĩ, giải thích.

Rupert VI nhìn chằm chằm vào Hans. "Hans, Oscar đang ở đâu?"

"Lãnh chúa Oscar đang đóng quân tại sân tập của Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia."

Sau khi nhận được câu trả lời mình mong đợi, Rupert chìm vào im lặng suy tư.

Hắn ta lúc nào cũng ở sân tập, nên đó không phải là chuyện gì mới. Dù vậy... ta biết rõ hắn để việc huấn luyện sư đoàn cho Fiona và những người khác trong khi tự nhốt mình trong Trung tâm Huấn luyện Phép thuật Số 4. Có vẻ như sự cố Whitnash đã ảnh hưởng sâu sắc đến hắn... Hắn đã làm tốt công việc bảo vệ Fiona, nhưng bản thân hắn lại không tin vào điều đó, hử? Không sao cả. Điều này chỉ có nghĩa là hắn sẽ còn mạnh hơn nữa. Tuyệt vời, tuyệt vời... Nếu tính đến điều đó, liệu Anh Hùng và bạn bè của cậu ta có thể hữu ích như một bài kiểm tra cho sức mạnh mới của Oscar không?

"Rất tốt, Anh Hùng Roman, ta sẽ chấp thuận mong muốn của ngươi. Ta cho phép ngươi đến thăm sân tập. Tuy nhiên, khu vực đó cách khá xa hoàng đô, vì vậy ta yêu cầu các ngươi hãy nghỉ ngơi tại hoàng thành đêm nay và khởi hành vào ngày mai. Ta sẽ cho người của ta sắp xếp phương tiện di chuyển cho các ngươi."

"Thần vô cùng biết ơn lòng tốt của Bệ hạ."

Anh Hùng Roman cúi đầu thật sâu.

"Anh Hùng đang đến ư?"

Tư lệnh Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia, Fiona Rubine Bornemisza, hỏi lại phụ tá của mình, Marie.

"Vâng, chúng tôi đã nhận được một công văn từ hoàng thành. Đây ạ."

Cô đưa lá thư chính thức cho Fiona, người đã đọc nó ba lần cho chắc.

"Cha đang nghĩ cái quái gì vậy? Không chỉ cho phép một người nước ngoài vào sân tập, mà còn cho phép họ luyện tập với Sư phụ... Jurgen, ngài ấy có đang làm việc như thường lệ không?"

"Vâng. Như mọi khi, Phó tư lệnh đã tự nhốt mình một mình trong Trung tâm Huấn luyện Phép thuật Số 4," Jurgen, phụ tá của Oscar, trả lời.

Hành vi của ông không phải là mới. Nó đã bắt đầu khi họ trở về từ Whitnash và kéo dài mỗi ngày kể từ đó. Hơn một tháng đã trôi qua. Mặc dù Oscar ăn sáng cùng Fiona vào buổi sáng khi báo cáo cho cô, ông sẽ tự nhốt mình trong sân tập thứ tư ngay sau đó.

Tất nhiên, đó không phải là vấn đề vì Fiona, với tư cách là tư lệnh, đã cho phép ông. Fiona dẫn dắt việc huấn luyện và các cuộc diễn tập quân sự của sư đoàn với sự giúp đỡ của các phụ tá, Marie và Jurgen, cũng như đội trưởng của mỗi đại đội. Không có vấn đề gì ngay cả khi không có Oscar. Đó là loại hệ thống đã được thiết lập.

"Chà, chúng ta không làm gì được với Sư phụ. Đôi khi ngài ấy lại như vậy."

Mối quan hệ của họ đã có từ rất lâu, vì vậy Fiona biết đây chỉ đơn giản là cách Oscar phản ứng sau khi thua cuộc hoặc mắc một sai lầm lớn. Bất cứ khi nào ông cảm nhận sâu sắc sự thiếu hụt sức mạnh ma thuật của mình, ông có xu hướng tự tách mình ra khỏi mọi người.

Mình nhớ có lần Sư phụ đã nói với mình rằng việc nhớ lại sự sỉ nhục của thất bại khiến ngài ấy run lên vì tức giận. Rằng ngài ấy hồi tưởng lại cảnh tượng đó lặp đi lặp lại, khắc sâu nó vào tâm trí, và tưởng tượng ngọn lửa thiêu rụi mình. Bởi vì đó là điều khiến ngài ấy mạnh mẽ hơn. Và thực tế là ngài ấy thực sự trở nên mạnh hơn sau khi trải qua quá trình này. Mạnh đến nỗi ngay cả mình cũng nhận ra... Đặc biệt, các phép thuật của ngài ấy trở nên mạnh mẽ một cách bất thường và tốc độ ngài ấy có thể tạo ra chúng. Ngài ấy bảo mình cũng thử phương pháp đó, nhưng mình chẳng thấy thay đổi gì cả... Thật lòng, mình nghĩ điều đó hoàn toàn không thể hiểu được... Ngoại trừ việc, nó có thực sự là thứ chỉ Sư phụ mới có khả năng làm không? Mình không nghĩ vậy... Mình không thể không cảm thấy như có một bí mật nội tại nào đó đối với ma thuật, một thứ mà mình đang bỏ lỡ... Nếu ngài ấy chịu xuất hiện sau cuộc tự lưu đày của mình, mình sẽ phải hỏi ngài ấy về nó một cách chi tiết.

Gần đây, Oscar không gặp rắc rối gì liên quan đến ma thuật, vì vậy ngay cả Fiona cũng đã không chứng kiến một trong những cơn trầm tư của ông trong một thời gian khá lâu. Cô không phải là người duy nhất lo lắng cho ông. Không chỉ các thành viên sư đoàn, những người được triệu tập sáu tháng trước, bối rối trước hành vi của ông, mà cả Marie, người đã là phụ tá của cô trong một năm rưỡi nay, và Jurgen, người đã là phụ tá của Oscar hơn hai năm, cũng vậy. Đối với họ, đây là lần đầu tiên thấy ông như thế này.

"Vậy ra đây là chuyện bình thường sao..." Jurgen lẩm bẩm nhỏ, gần như tự nói với chính mình. Anh không thể làm gì với sĩ quan chỉ huy của mình, vì vậy anh chọn cách không suy nghĩ quá sâu về thông tin mới này.

"Anh Hùng và nhóm của cậu ta sẽ đến vào đầu giờ chiều mai. Tôi không biết liệu Sư phụ có đồng ý đối đầu với cậu ta không, nhưng sẽ ổn thôi nếu chúng ta cho các thành viên sư đoàn giao đấu với họ. Tôi muốn cô xử lý việc đó và sắp xếp chỗ ở cho họ luôn."

"Rõ, thưa Tư lệnh."

Với một cái cúi đầu từ Phụ tá Marie, cuộc họp chào đón Anh Hùng kết thúc.

Anh Hùng Roman và các thành viên trong tổ đội của cậu, tổng cộng bảy người, ngồi thoải mái bên trong cỗ xe ngựa đi từ hoàng đô đến khu huấn luyện.

"Tôi chưa bao giờ thấy một cỗ xe ngựa khổng lồ như thế này."

"Cần ít nhất mười con ngựa hoặc vài con được huấn luyện kỹ lưỡng để kéo nó. Nếu không, chắc hẳn sẽ rất khó khăn."

Mỗi người trong số họ đều khen ngợi cỗ xe. Tuy nhiên, một người trong số họ—một người đàn ông—trông có vẻ khó chịu.

"Roman, cậu có nghiêm túc về chuyện này không? Cậu biết trình độ ma thuật ở các Tỉnh Trung ương thấp đến mức nào mà, phải không? Nó không thể nào so được với tôi hay Alicia. Theo tôi thấy thì đây là một sự lãng phí thời gian," Gordon, một hỏa ma pháp sư, phàn nàn.

Gordon nói một cách kiêu ngạo dù mới hai mươi ba tuổi, nhưng sự tự tin đó chỉ là bằng chứng cho thành tích xuất sắc của anh ta với tư cách là một mạo hiểm giả ở các Tỉnh phía Tây. Hơn nửa thế kỷ nay, việc các pháp sư của các Tỉnh phía Tây cũng như phía Đông xem thường các pháp sư của Tỉnh Trung ương đã là một điều bình thường.

"Tôi biết, nhưng tôi vẫn mong được ngài ấy chỉ dạy."

Ký ức về việc sinh vật tên Leonore dễ dàng đối phó với cậu đè nặng lên tâm trí Roman.

"Tên cô ta là gì nhỉ? Leonore? Chúng ta thậm chí không biết liệu cô ta có nói thật không. Một người mạnh hơn cậu gấp mười nghìn lần... Chắc chắn là người đó không tồn tại. Chúng ta gần như biết tất cả những người mạnh ở các Tỉnh phía Tây. Ngoài những người ngang tài ngang sức với cậu, không có ai thực sự có thể áp đảo cậu. Đó là sự thật. Vì vậy, trong khi tôi đoán tôi có thể hiểu tại sao cậu lại muốn đến các Tỉnh Trung ương... tôi chỉ không nghĩ người này, nếu họ có tồn tại, là một pháp sư."

"Dù vậy, Gordon, khi nói đến những mạo hiểm giả nổi tiếng hoặc mạnh mẽ nhất ở các Tỉnh Trung ương ngày nay, cái tên đầu tiên trên môi mọi người là Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ. Ngài ấy có thể không phải là người tôi đang tìm kiếm, nhưng, ít nhất, tôi tin rằng mình sẽ có được một vài ý tưởng về cách để trở nên mạnh mẽ hơn. Điều này là ích kỷ. Tôi biết điều đó, nhưng làm ơn, hãy ở lại với tôi thêm một chút nữa."

Rồi Roman cúi đầu thật sâu.

Không ai có thể chống lại khi bị đối diện trực tiếp như vậy. Cả sáu thành viên trong tổ đội của cậu đều biết điều này từ kinh nghiệm đau thương.

"Ugh..." Gordon thở dài, một âm thanh dường như bị giật ra từ sâu thẳm tâm hồn anh. "Được rồi, được chưa? Cứ... làm bất cứ điều gì cậu muốn." Anh xoa đầu Roman một cách thô bạo và chiều theo mong muốn của Anh Hùng.

"Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn anh rất nhiều." Roman rạng rỡ nhìn anh. Cậu vẫn chưa nhận ra rằng chính nụ cười này đã gắn kết cả tổ đội lại với nhau.

Buổi sáng, Anh Hùng và tổ đội của cậu khởi hành từ hoàng đô. Họ dừng lại ăn trưa trên đường đi và sau đó đến Trung tâm Huấn luyện Phép thuật Số 4 vào lúc hơn hai giờ chiều. Nhóm hiệp sĩ hoàng gia đã hộ tống cỗ xe của họ từ thủ đô lặng lẽ quay trở lại ngay khi chiếc xe tiến vào sân của trung tâm huấn luyện. Điều mà Anh Hùng và tổ đội của cậu không biết là chỉ những người có giấy phép đặc biệt mới có thể vào các trung tâm huấn luyện phép thuật. Thậm chí còn có tin đồn rằng bất cứ ai cố gắng vào mà không có giấy phép sẽ bị bắn phá bằng các cuộc tấn công ma thuật không cần hỏi.

Tất nhiên, đó chỉ là một tin đồn. Tuy nhiên, nó hoàn toàn có thể xảy ra khi xét đến việc các trung tâm huấn luyện phép thuật tỏa ra một khí chất đầy đe dọa đối với người ngoài...

Khi Anh Hùng Roman mở cửa xe và bước ra ngoài, cậu thấy ba người đàn ông và phụ nữ đang đứng đó.

"Ngài Roman, chào mừng đến với trung tâm huấn luyện phép thuật của chúng tôi. Tên tôi là Fiona Rubine Bornemisza và tôi là tư lệnh của Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia. Tôi xin khiêm tốn gửi lời chào mừng đến các thành viên còn lại trong nhóm của ngài."

Fiona đặt một tay lên ngực và chào họ theo kiểu của đế quốc.

"C-Chúng tôi rất biết ơn sự hiếu khách của cô," Roman nói được vài lời.

Morris, trinh sát của tổ đội, nhận thấy Anh Hùng nhìn chằm chằm vào Fiona một cách hoàn toàn ngơ ngẩn. Anh huých vào sườn Graham, tu sĩ và là người đàm phán của họ.

"Graham, Roman kìa."

Graham hiểu ngay lập tức. "Tên tôi là Graham," anh nói, bước đến đứng cạnh Roman, "và tôi là người đàm phán được chỉ định cho đội của chúng tôi. Thưa Điện hạ, xin hãy chấp nhận lòng biết ơn sâu sắc nhất của chúng tôi vì đã đích thân tiếp đón chúng tôi."

"Ồ, trời ơi... Cô ấy là công chúa hoàng gia sao?" Alicia, phong ma pháp sư của nhóm, nói từ phía sau Graham.

Ngay cả khi Graham thầm thở dài, vẻ mặt bình tĩnh của anh không bao giờ dao động.

"Tôi đánh giá cao lời chào của các vị. Tuy nhiên, đây không phải là một cung điện mà là một trung tâm huấn luyện quân sự," Fiona nói. "Trong tương lai, không cần phải trang trọng trong lời nói hay giọng điệu. Phía sau tôi là các phụ tá Marie và Jurgen. Họ sẽ chăm sóc cho tất cả các vị. Dù vậy, vì đây là một sân tập, tôi nghĩ các vị sẽ gặp phải không ít những bất tiện, vì điều đó tôi xin lỗi trước."

"Tất nhiên chúng tôi hiểu. Rốt cuộc, chúng tôi là những người đã yêu cầu được chỉ giáo từ chính Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ. Vì vậy, xin đừng lo lắng về việc làm phiền chúng tôi. Nhân tiện," Graham nói, "tôi có thể hỏi Lãnh chúa Oscar đang ở đâu không ạ?"

"À, về chuyện đó. Phó tư lệnh Oscar hiện đang trong quá trình tinh chỉnh một chế độ luyện tập khác. Ngài ấy dự kiến sẽ báo cáo cho tôi vào sáng mai và tôi sẽ thông báo cho ngài ấy về chuyến thăm của các vị lúc đó. Liệu ngài có thể chờ đợi để đấu tập với ngài ấy cho đến khi ngài ấy sẵn sàng không, thưa Anh Hùng?"

Roman trở nên lúng túng khi nhận ra cô đang nói chuyện với mình. "V-Vâng, tất nhiên rồi. Xin đừng bận tâm đến tôi."

"Vậy thì tôi sẽ tin vào lời ngài, ngài Roman. Cảm ơn lòng tốt của ngài."

Cứ như vậy, Fiona đã thành công trong việc khiến cậu chấp nhận sự trì hoãn của Oscar.

A, Roman... Cậu vẫn còn quá trẻ và ngây thơ, Graham, người duy nhất nhận ra những gì vừa xảy ra, thầm thở dài.

"Chắc hẳn các vị đã mệt mỏi sau chuyến đi nửa ngày trên xe ngựa. Đã có phòng chuẩn bị sẵn cho các vị trong khu nhà phụ, vì vậy hãy thoải mái nghỉ ngơi. Marie sẽ dẫn đường cho các vị."

"Thưa Điện hạ," Roman xen vào, "xin hãy chờ một chút."

"Có chuyện gì vậy, ngài Roman?"

"Nếu có thể, liệu tôi có được phép quan sát một cuộc diễn tập quân sự không?"

Fiona hơi nheo mắt lại. "Hm. Tôi được cho biết Bệ hạ đã cho phép ngài tiến hành các trận đấu tập với Oscar... Hoàng đế cũng cho phép ngài quan sát các cuộc diễn tập của Sư đoàn sao?"

"À... Không..." Roman vô thức cúi đầu. Cô nói đúng, Hoàng đế Rupert VI chỉ chấp thuận việc cậu đấu tập với Oscar.

"Xin mạn phép, thưa Điện hạ," Graham nói, giành lấy quyền chủ động trong cuộc trò chuyện từ Roman, "Bệ hạ đã cho phép chúng tôi vào sân tập. Nói cách khác, chúng tôi hiểu rằng điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể quan sát các chế độ luyện tập, đó cũng là một phần lý do cho chuyến thăm của chúng tôi."

Tất nhiên, các thành viên trong tổ đội đã không thực sự thảo luận về những chi tiết nhỏ về cách họ sẽ dành thời gian, nhưng việc bị cấm quan sát các cuộc tập trận sẽ gây ra một vấn đề thực tế. Hơn nữa, họ không biết khi nào Oscar, động lực chính của họ khi ở đây, sẽ thực sự xuất hiện, và việc cố gắng giết thời gian sẽ không dễ dàng ở trung tâm huấn luyện.

"Mmm... Hay là thế này," Fiona nói. "Chúng ta sẽ tổ chức một trận đấu ma thuật giữa đại diện của các vị và của chúng tôi, và nếu các vị thắng hoặc chúng tôi đánh giá nỗ lực của các vị là đủ tốt, chúng tôi sẽ cho các vị quan sát buổi tập của chúng tôi. Ngài thấy sao, thưa Anh Hùng? Liệu ngài và người của ngài có thể chứng minh cho các thành viên sư đoàn của tôi thấy rằng các vị đã giành được quyền quan sát chúng tôi không?"

Mặc dù Graham đã nói rõ với cô rằng anh là người đàm phán của nhóm họ, sự thật không thể chối cãi là đây là tổ đội của Anh Hùng Roman. Bởi vì cậu thiếu kinh nghiệm, cậu hiện đang hoàn toàn say mê Fiona...

Công chúa này biết chính xác cách sử dụng sự trẻ người non dạ của Roman để chống lại cậu ta. Thật là một cô gái nguy hiểm.

Lần thứ một tỷ trong ngày, Graham thầm thở dài. Nhưng trước khi Roman có thể trả lời cô hoặc Graham có thể xen vào, một người khác đã trả lời thay họ.

"Chấp nhận lời thách đấu. Tôi tự đề cử mình."

Đó là Gordon, hỏa ma pháp sư của tổ đội Anh Hùng.

Đừng hòng để lũ pháp sư của Tỉnh Trung ương kém cỏi này làm chúng ta bẽ mặt. Một khi con công chúa ngớ ngẩn này thấy ta mạnh hơn bao nhiêu, cô ta sẽ phải câm nín.

Gordon tràn đầy tự tin. Khi anh ta đã như thế này, không ai có thể ngăn cản được.

"Vậy ngài sẽ là đại diện của Anh Hùng. Rõ." Fiona mỉm cười vui vẻ và ra hiệu cho họ đi theo. "Vậy thì chúng ta hãy vào trong trung tâm huấn luyện."

Tổ đội Anh Hùng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của cô.

Graham, bằng cách nào đó, là người duy nhất trong tổ đội nhận ra cô đã khiến họ nhảy múa trong lòng bàn tay mình. Ngay cả một số thành viên của Sư đoàn Hoàng gia cũng trông có vẻ thích thú.

Đó là lúc Graham mất kiên nhẫn.

Không chỉ giăng bẫy Roman, cô ta còn chọc tức được cả Gordon! Tại sao chúng ta lại phải tham gia vào cái trò hề chiến đấu này cơ chứ? Chứng minh giá trị của chúng ta với người của cô ta? Điều đó thậm chí còn chẳng có lý! Chết tiệt... Dù mình có nói gì bây giờ, cũng đã quá muộn... Mình có cảm giác tồi tệ rằng tổ đội của chúng ta sẽ để lộ quá nhiều bí mật của mình.

Vì vậy, Graham tự trấn an mình, chấp nhận rằng tất cả những điều này là cần thiết để Roman trưởng thành hơn.

"Về chiến binh của chúng ta... Hm..." Fiona nhìn thấy một chàng trai trẻ, hai mươi tuổi, thuộc Đại đội 2. "Klimt, cậu sẽ đại diện cho chúng ta. Một trận đấu ma thuật tập."

"Vâng, thưa Tư lệnh!"

"Ngài Gordon, ngài là một hỏa ma pháp sư, và Klimt của chúng tôi cũng vậy. Tôi tin rằng cả hai có thể học hỏi lẫn nhau. Ồ, một điều nữa. Ngài Graham, ngài là người chữa trị của nhóm, phải không? Chúng tôi cũng có một người chữa trị xuất sắc, vì vậy... trừ khi là một đòn kết liễu tức thì, cả hai vị nên sống sót ổn thỏa."

Tất cả mọi người ngoại trừ Gordon, Klimt, và trọng tài đều theo dõi từ khán đài.

Hai đấu sĩ đứng cách nhau hai mươi mét, rồi đối mặt nhau.

"Tôi, Jurgen Barthel, sẽ là trọng tài của cuộc đối đầu này. Các đòn tấn công gây chết người không được phép. Nếu một chiến binh đầu hàng, mất ý thức, hoặc được cho là không có khả năng tiếp tục chiến đấu, trận đấu sẽ kết thúc. Ngài Gordon, ngài đã sẵn sàng chưa?"

"Rồi," Gordon trả lời.

"Klimt, cậu đã sẵn sàng chưa?"

"Vâng, thưa ngài, tôi đã sẵn sàng," Klimt trả lời với một cái gật đầu.

"Vậy thì, trận đấu bắt đầu!"

Gordon ra tay trước.

"Hỏa Cầu."

Anh ta không coi trọng trận đấu vì anh ta không coi trọng các pháp sư từ các Tỉnh Trung ương, vì vậy anh ta muốn kết thúc nó một cách nhanh chóng và dứt khoát ngay từ đòn đầu tiên.

Ngoại trừ...

"Hỏa Cầu."

Klimt vô hiệu hóa Hỏa Cầu của Gordon bằng một quả cầu của chính mình.

"Hả. Mày có thể làm được mà không cần niệm chú. Vậy thì thế này thì sao? Hỏa Cầu. Hỏa Cầu. Hỏa Cầu."

Gordon tung ra ba Hỏa Cầu liên tiếp.

Thật không may cho anh ta...

"Hỏa Cầu. Hỏa Cầu. Hỏa Cầu."

Klimt chặn đứng bộ ba bằng bộ ba của chính mình.

"Chết tiệt...! Hỏa Thương. Hỏa Thương."

Gordon tung ra hai đòn Hỏa Thương với sức xuyên phá cao.

Đáp lại...

"Hỏa Thương. Hỏa Thương."

Klimt cũng làm như vậy.

Cuối cùng, Gordon nổi điên.

"Kệ xác nó! Tao không quan tâm chuyện gì xảy ra nữa! Lưỡi Đao Hỏa Ngục—"

"Hỏa Cầu."

Klimt nhắm một Hỏa Cầu vào Gordon trước khi anh ta có thể nói từ kích hoạt cuối cùng của phép thuật của mình.

"Rào Chắn Ma Thuật," Gordon nói, chống lại Hỏa Cầu của đối thủ bằng ma thuật phòng thủ khi kỹ thuật mạnh mẽ của anh đã bị ngắt quãng.

Mặc dù các phép thuật có thể được kích hoạt mà không cần niệm chú tương ứng miễn là các từ kích hoạt được nói ra, các từ kích hoạt cho các chiêu thức bùng nổ đòi hỏi một khoảng thời gian khá dài để kích hoạt. Một thứ gì đó như Hỏa Cầu có thể được tạo ra và phóng đi trong vòng một giây, nhưng bạn cần ít nhất ba giây để thực hiện các kỹ thuật mạnh hơn.

Tuy nhiên, so với các phép thuật có thần chú siêu dài, ba giây chẳng là gì trong khoảng thời gian đó. Dù vậy, nó đã là một sự trì hoãn quá đủ để Klimt bắn Hỏa Cầu của mình và ngăn chặn chiêu đặc biệt của Gordon.

Gordon thấy mình trong một tình huống mà anh không lường trước được: đòn kết liễu của anh đã bị ngắt quãng và mỗi phép thuật nhỏ được tạo ra nhanh chóng của anh đều bị Klimt chống lại.

Làm thế quái nào mà hắn có thể sánh được với ma thuật của mình? Hắn lẽ ra chỉ có thể theo kịp mình một cách khó khăn kể từ khi mình bắt đầu... Đừng nói với mình là hắn nhanh hơn mình trong việc tạo ra ma thuật...? Cút mẹ mày đi! Ai cũng biết rằng các pháp sư của các Tỉnh Trung ương sử dụng những câu thần chú dài đến lố bịch cho những ma thuật cuối cùng lại yếu xìu! Vậy mà mình phải tin rằng hắn có thể kích hoạt ma thuật của mình mà không cần thần chú và hắn nhanh hơn mình trong việc tạo ra nó sao? Không đời nào!

Đáng buồn cho Gordon, thực tế là tất cả các phép thuật của anh đều bị chống lại hoặc bị chặn hoàn toàn.

Cùng lúc Gordon đang hoảng loạn trong lòng, Klimt cũng vậy. Thực ra, trạng thái tinh thần của Klimt còn vượt xa sự hoảng loạn đơn thuần. Tại sao ư? Vì sự thiếu kinh nghiệm của cậu.

Cậu đã vào Sư đoàn nửa năm trước, và chỉ sau khi trở thành một phần của nó, cậu mới học cách sử dụng ma thuật của mình một cách đúng đắn. Khả năng kiểm soát ma thuật của cậu đã trở thành bản năng thứ hai, giống như hơi thở, nhờ vào quá trình huấn luyện của Sư đoàn, một quá trình căng thẳng đến mức gần như khiến người ta nôn ra máu. Tuy nhiên, cậu chắc chắn không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu với người khác. Tất nhiên, các trận đấu một chọi một là phương pháp chính mà Sư đoàn sử dụng trong các bài tập huấn luyện của mình, nhưng cuối cùng, chúng chỉ là những bài tập thực hành.

Gordon tấn công với một lực mạnh đến nỗi Klimt sợ rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc giết anh ta. Không có ai trong Sư đoàn chiến đấu như anh ta... ngoại trừ phó tư lệnh. Mặc dù Sư đoàn mới chỉ tồn tại được sáu tháng, nó đã có kinh nghiệm thực chiến và vô số cuộc săn quái vật thành công. Klimt cũng đã tham gia vào một vài cuộc săn sau này.

Về các trận chiến... Cậu đã bị thương nặng trong một bài tập huấn luyện trước chiến dịch và mất rất nhiều máu trong quá trình đó. Mặc dù vết thương đã được chữa lành nhanh chóng bằng một phép Chữa Trị Cao Cấp, nhưng phải mất nhiều thời gian hơn để phục hồi lượng máu đã mất, khiến cậu không thể tham gia chuyến viễn chinh.

Nói tóm lại, so với các thành viên khác trong Sư đoàn, cậu không có nhiều kinh nghiệm đối mặt với nguy hiểm thực sự. Klimt đã nhận thức rõ sự thật này và muốn làm điều gì đó để bù đắp, nhưng Sư đoàn không may lại không có nhiều cơ hội để ra chiến trường thực sự. Thực tế, kể từ chiến dịch mà cậu đã bỏ lỡ, đơn vị mà cậu thuộc về, Đại đội 2, chưa từng được điều động đến một trận chiến lớn nào.

Sự thiếu kinh nghiệm của cậu về cơ bản có nghĩa là Klimt không biết cách nào để phá vỡ thế bế tắc giữa mình và Gordon. Cậu không thể tăng số lượng chiêu thức của mình hơn nữa và họ ngang tài ngang sức về tốc độ tạo ra ma thuật.

Nếu mình để Gordon thành công trong việc sử dụng chiêu đặc biệt của anh ta, mình có lẽ sẽ thua. Thậm chí có thể chết... Trong trường hợp đó, mình phải đảm bảo Gordon không bao giờ có cơ hội thực hiện nó.

Cậu quyết định và bước một bước về phía trước. Trong khi bắn ma thuật của mình, cậu bước một bước, rồi một bước nữa, về phía đối thủ.

Cái-cái quái gì thằng này đang nghĩ vậy? Tại sao nó lại đến gần hơn? Nó nghĩ nó có thể thắng vì nó nhanh hơn mình trong việc tạo ra ma thuật à? Đừng có đùa với tao, thằng khốn!

Đó là giọng nói bên trong của Gordon. Thật không may, anh ta đã hiểu sai hoàn toàn lý do đằng sau cách tiếp cận của Klimt. Chàng trai trẻ chỉ đang di chuyển đến gần hơn để tránh cho anh ta cơ hội kích hoạt kỹ thuật mạnh nhất của mình...

"Hỏa Cầu. Hỏa Cầu. Hỏa Cầu. Hỏa Cầu. Hỏa Cầu..."

Klimt tập trung hoàn toàn vào việc sử dụng phép Hỏa Cầu. Mỗi lần cậu phóng một quả vào Gordon, cậu lại thu hẹp khoảng cách giữa họ bằng một bước chân nữa. Bây giờ chỉ còn chưa đầy mười mét ngăn cách họ.

Rồi đột nhiên, vào lúc đó, mặt đất giữa họ nổ tung và một đám bụi bay lên.

"Hả?" Klimt há hốc mồm. Ngay khi âm thanh thoát ra, cậu đã ngã sấp mặt xuống đất.

Một phần nhỏ của một giây sau, một ngọn thương lửa bay qua vị trí cậu vừa đứng. Cậu vội vã đứng dậy, nhưng đã quá muộn. Một Gordon trông như ác quỷ đang đứng trước mặt cậu cầm một ngọn thương lửa, chuẩn bị vung nó xuống Klimt.

"Dừng lại!" Jurgen hét lên một cách dứt khoát. "Chiến thắng thuộc về ngài Gordon."

Anh đã cứu mạng Klimt.

Ngay cả khi thở hổn hển vì gắng sức, Gordon vẫn cố gắng đi về phía tổ đội Anh Hùng đang ngồi trên khán đài.

Ngược lại, Tư lệnh Fiona bước xuống khỏi ghế và vào trong đấu trường.

"Làm tốt lắm, Klimt," cô nói nhẹ nhàng khi cậu nằm đó bất động sau thất bại của mình.

Cậu vội vàng đứng dậy và xin lỗi vì đã thua. "Thưa Điện hạ, xin tha thứ cho thần vì đã không đáp ứng được kỳ vọng của người."

Mặc dù Fiona đã vinh danh cậu bằng cách chọn cậu làm đại diện cho Sư đoàn, thất bại đáng buồn của cậu khiến cậu vô cùng thất vọng.

"Không có gì để tha thứ cả. Hãy nhìn ngài Gordon kìa."

"Dạ?"

Làm theo lời cô, Klimt nhìn về phía Gordon, người đã trở lại khán đài. Không có gì đặc biệt nổi bật với cậu, vì vậy cậu không hiểu ý định của Fiona.

"Ngài Gordon đã kiệt sức. Nhưng, Klimt, cậu vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, phải không?"

"Vâng. Tôi có thể đấu thêm một hiệp nữa!"

"Sống sót là điều quan trọng nhất trên chiến trường. Và để sống sót, cậu cần có sức mạnh để chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Đối với các pháp sư ngoài thực địa, sức mạnh đó là công cụ quan trọng nhất trong kho vũ khí của họ. Đó là khả năng tiếp tục chiến đấu của một pháp sư. Hôm nay, cậu đã chứng minh mình có thể kéo dài hơn nhiều so với pháp sư của Anh Hùng. Làm tốt lắm," Fiona nói.

"C-Cảm ơn người rất nhiều!"

"Bây giờ tất cả những gì cậu cần là kinh nghiệm, điều mà tôi mong cậu sẽ chủ động tích lũy trong tương lai."

Nói xong, Fiona trở lại ghế của mình trên khán đài. Theo gót cô, cậu cũng đi về phía đơn vị của mình trong khu vực ghế ngồi của khán giả.

Khen ngợi và khuyến khích. Đó là cách cô lãnh đạo. Về lý do cô đã chọn Klimt... Fiona thực sự không quan tâm họ thắng hay thua. Cả hai kết quả cuối cùng đều không thay đổi những gì họ phải làm trong tương lai. Trong trường hợp này, cô cảm thấy tốt nhất là nên cho các cấp dưới của mình trong Sư đoàn càng nhiều kinh nghiệm chiến đấu càng tốt. Klimt không có đủ kinh nghiệm trong các trận chiến thực sự, vì vậy đó là một cơ hội tốt để cậu có được một ít.

Đó là lý do tại sao cô đã chọn cậu. Và Klimt bây giờ đã có kinh nghiệm chiến đấu thực sự.

Cô mỉm cười hài lòng.

Sau trận đấu tập giữa Gordon và Klimt, các thành viên khác của tổ đội Anh Hùng đã tham gia vào các buổi huấn luyện một chọi một của riêng họ. Phong ma pháp sư, Alicia. Thổ ma pháp sư, Berlocke. Và cuối cùng, chính Anh Hùng, Roman.

Đối thủ của Roman là Emil Fischer, đội trưởng Đại đội Một. Người đàn ông xuất thân từ một gia đình hiệp sĩ và yêu thích kiếm từ nhỏ... Nhưng, như mong đợi, anh ta không phải là đối thủ của Roman...

Sáng hôm sau, tổ đội Anh Hùng ăn sáng trong khu nhà phụ.

Trong khi đó, Fiona và hai phụ tá ăn trong căng tin bên trong trung tâm huấn luyện rồi tổ chức một buổi họp báo cáo trong văn phòng của cô. Vâng, chỉ có ba người họ. Thông thường, Phó tư lệnh Oscar, người tự giam mình trong Trung tâm Huấn luyện Phép thuật Số 4, cũng sẽ tham dự bữa sáng và buổi họp ngay bên cạnh họ. Tuy nhiên, ông đã vắng mặt sáng nay.

"Thưa Điện hạ, chúng ta nên làm gì với phó tư lệnh?" Phụ tá Jurgen nói, lo lắng.

"Hm. Không gì cả," Fiona trả lời. "Cứ để ngài ấy yên."

"N-Người có chắc không ạ?"

"Tôi có linh cảm rằng ngài ấy có thể sẽ xuất hiện vào một lúc nào đó hôm nay," Fiona trả lời với một nụ cười, biết rằng Oscar cuối cùng đã kiểm soát được cảm xúc của mình. "Nếu Sư phụ cuối cùng cũng xuất hiện, chúng ta nên xem xét việc tổ chức một trận đấu đồng đội vào sáng mai. Chúng ta có thể trì hoãn nếu có vẻ như ngài ấy sẽ không đến cho đến cuối tuần, nhưng tốt nhất là làm sớm."

"Bởi vì một khi phó tư lệnh xuất hiện, ngài Roman sẽ chỉ có mắt cho ngài ấy thôi sao?"

"Chính xác," Fiona xác nhận với một nụ cười toe toét. "Vậy thì chúng ta sẽ không thể để cậu ta đối đầu với chúng ta và đó sẽ là một sự lãng phí cho Sư đoàn của chúng ta, cô không nghĩ vậy sao?"

Với sự trở lại sắp xảy ra của phó tư lệnh, Điện hạ lại mỉm cười rồi.

Marie thầm vui mừng.

"Hôm nay chúng ta sẽ có một trận đấu nhóm, phải không?" Graham, tu sĩ kiêm người đàm phán của tổ đội Anh Hùng, hỏi về lịch trình trong ngày với Fiona.

Để tránh bị dụ dỗ đưa ra những lời hứa không nên, Roman đứng lùi lại vài bước cùng với những người còn lại trong tổ đội.

Ngài Graham cũng có những thử thách và gian truân của riêng mình để giải quyết, hử? Fiona nghĩ, khúc khích cười.

"Quả thực. Bảy đấu bảy thì sao?" cô hỏi, cố tình làm tăng thêm sự phiền muộn của Graham. "Tôi nhận ra chúng tôi có thể không có đủ sức mạnh cần thiết để chống lại ngài và người của ngài, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội giao chiến với tổ đội Anh Hùng nữa. Tôi rất mong các vị sẽ đồng ý."

"Tôi thực sự nghi ngờ ngài sẽ gặp khó khăn gì khi xem xét các trận đấu tập hôm qua. Bây giờ chúng tôi đã hiểu rõ tầm cỡ tài năng của sư đoàn của ngài."

Ngày hôm trước, Gordon, Alicia và Berlocke đã chiến thắng trong các trận đấu ma thuật của họ, mặc dù các hỏa, phong và thổ ma pháp sư tương ứng của sư đoàn đã chiến đấu rất ngoan cường. Gordon, hỏa ma pháp sư trong tổ đội Anh Hùng, đã trải qua một sự thay đổi hoàn toàn trong tư duy của mình khi anh chứng kiến họ ngang tài ngang sức với các đối thủ tương ứng của mình như thế nào.

Tất nhiên, ngoại trừ trận đấu của Anh Hùng.

"Chúng tôi chấp nhận thử thách," Graham trả lời. "Bảy đấu bảy."

Graham cúi đầu trước Fiona và triệu tập các thành viên còn lại trong tổ đội của mình tiến lên.

"Tuyệt vời. Bây giờ, vấn đề là làm thế nào để sắp xếp đội hình của chúng tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ để Jurgen tham gia hôm nay, xét đến sự không hài lòng của anh ấy khi chỉ quan sát ngày hôm qua. Điều này có nghĩa là sẽ có người khác làm trọng tài hôm nay, nhưng tôi hy vọng điều này không gây vấn đề gì cho ngài, thưa ngài Graham?"

Vậy là cô ta ra tay!

Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu anh khi nghe đề nghị của Fiona. Cô rõ ràng là nghiêm túc về việc chiến thắng.

Phụ tá là những người thiếu năng lực chiến đấu nhưng xuất sắc trong việc quản lý hoặc là những người áp đảo hoàn toàn cấp dưới của họ trong một sư đoàn. Nếu anh ta là loại thứ hai... điều đó khiến anh ta trở thành một mối đe dọa nghiêm trọng đối với chúng ta... Nhưng chúng ta có Roman bên cạnh, vì vậy chúng ta vẫn có thể chiến thắng...

"Tất nhiên, không vấn đề gì cả," Graham đồng ý.

"Jurgen. Marie. Nin, đội trưởng Đại đội 2. Shtock, đội trưởng Đại đội 3. Elsa, đội trưởng Đại đội 4. Và trợ lý chữa trị, Marma. Emil, đội trưởng Đại đội 1 và là đối thủ của Roman từ hôm qua, sẽ là trọng tài của ngày hôm nay. Vâng, thế này là ổn rồi."

"Thưa Điện hạ," Marie lo lắng xen vào, "thần xin lỗi vì đã chất vấn người, nhưng như vậy chỉ có sáu đại diện cho phía Sư đoàn..."

"Tại sao, tôi là người thứ bảy, tất nhiên rồi."

"Ồ, trời." Đầu Marie cúi gục. "Thần đã lo là như vậy..." Với tư cách là phụ tá của Fiona, cô rất mong công chúa sẽ an toàn ở bên lề. Rõ ràng, điều đó không суждено...

"Đổi lại việc để Marma chiến đấu, người chữa trị chính Finn và những người còn lại trong đội cứu thương sẽ ở chế độ chờ. Chúng ta đã có đủ các phương án dự phòng rồi, Marie, nên đừng lo lắng." Fiona mỉm cười vui vẻ với người phụ nữ kia.

"Các quy tắc về cơ bản giống như hôm qua," Emil nói. "Không có đòn tấn công gây chết người. Nếu tất cả bảy thành viên của một đội đầu hàng, ngất đi, hoặc được cho là không thể tiếp tục chiến đấu, trận đấu kết thúc."

Tổ đội Anh Hùng và đội của Fiona đối mặt nhau ở khoảng cách bốn mươi mét.

"Bắn phá họ bằng tất cả những gì các vị có ngay khi trận đấu bắt đầu," Fiona thì thầm với tổ đội của mình. "Hãy để họ xem chúng ta nghiêm túc."

Rồi giọng của Emil vang lên khắp đấu trường: "Trận đấu bắt đầu!"

"Thương Ánh Sáng." "Hỏa Thương." "Lưỡi Đao Âm Tốc." "Tia Lửa." "Gió Tĩnh." "Thạch Thương Sát." "Thiên Địa Sụp Đổ."

Bảy người này—những tinh hoa trong số những tinh hoa của Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia—bất ngờ tung ra một địa ngục lên đối thủ của họ. Sức mạnh tổng hợp của họ đã thổi bay một lỗ hổng qua Rào Chắn Ma Thuật toàn lực được triển khai xung quanh sân tập. Một tiếng nổ kinh hoàng xé toạc khu vực lân cận, theo sau là một tia sáng và một đám bụi...

"Ừm..." Emil cảnh báo, với tư cách là trọng tài. "Tôi muốn nhắc nhở các vị rằng các đòn tấn công gây chết người bị cấm..."

Các thành viên còn lại của Sư đoàn thì thầm với nhau trong sự kinh ngạc.

"Tư lệnh vừa mới tung ra phép Thiên Địa Sụp Đổ..." "Đội trưởng Marie và Jurgen cũng không hề nương tay..." "Những người kia chắc chắn đã chết. Không đời nào họ sống sót được sau tất cả những chuyện đó."

Tình trạng của đấu trường khiến không thể xác định được chuyện gì đã xảy ra với tổ đội Anh Hùng. Sau một thời gian, đám bụi cuối cùng cũng tan đi và các khán giả có thể thấy rằng—

"Họ không bị thương?" một người nào đó từ khán đài thốt lên.

Tất cả các thành viên Sư đoàn ngồi trong khán giả đều chia sẻ một cảm xúc áp đảo: sốc.

Gió Tĩnh của Marie, Thạch Thương Sát của Jurgen, và Thiên Địa Sụp Đổ của Fiona là một trong những phép thuật mạnh nhất của Đế quốc khi được sử dụng chống lại một nhóm người. Việc thấy đối thủ của họ hoàn toàn không hề hấn gì là không thể tin được, ít nhất là vậy.

Phản ứng này chỉ áp dụng cho các thành viên Sư đoàn theo dõi từ khán đài. Trong đấu trường, Fiona và đồng đội của cô trông không hề nao núng, như thể họ đã lường trước được điều đó.

"Mặc dù chúng ta đã xé toạc Rào Chắn, có vẻ như chúng ta không thể xuyên thủng thánh kiếm của Anh Hùng, hử?" Jurgen lẩm bẩm.

Thánh kiếm nắm chặt trong tay, Roman đứng ở đầu tổ đội Anh Hùng của mình.

"Hm... Rào Chắn Ma Thuật đã không thể chịu được cuộc tấn công của họ," Graham, vị tu sĩ, nói. "Rào chắn đất của tôi cũng không có tác dụng," Berlocke, thổ ma pháp sư, nói thêm. "Và chỉ một cú quét nhẹ từ đòn tấn công của phong ma pháp sư của họ cũng đủ để làm bức tường gió của tôi biến mất," Alicia, phong ma pháp sư, càu nhàu. "Điều đó có nghĩa là nếu không có Roman vung thanh thánh kiếm của mình, chúng ta đều đã bị quét sạch?!" Gordon kêu lên. "Chà, sẽ rất hữu ích nếu cậu cũng dựng một Rào Chắn Ma Thuật đấy, Gordon," Morris, trinh sát, đáp trả. "Mọi người, làm ơn!" Anh Hùng Roman gọi lớn. "Chúng ta sẽ không nương tay. Hãy đối mặt với họ bằng tất cả những gì các bạn có."

Tất cả các thành viên trong tổ đội của cậu gật đầu đồng ý.

"Tôi bắt đầu đây! Gia Tốc Nhóm. Phong Thuật Gia Cố."

Khi Ashkhan, người chưa nói một lời nào cho đến lúc này, niệm các từ kích hoạt để kích hoạt các phép thuật, gió bao trùm mọi người trong tổ đội của họ và thanh thánh kiếm của Roman cùng con dao của Morris phát sáng màu xanh lá.

"Gia Tốc" làm tăng tốc độ di chuyển của cơ thể. Vung vũ khí, né đòn, tự vệ, hoặc thậm chí là di chuyển chân—bất kể bạn di chuyển như thế nào, phong ma pháp làm cho nó nhanh hơn. Loại ma thuật này không tồn tại ở các Tỉnh Trung ương.

"Thưa Điện hạ, cô ta là một thuật sư gia cố. Cô ta đã tăng tốc độ di chuyển của họ," Elsa, đội trưởng Đại đội 4, nói.

Mọi người đều giật mình, kể cả Fiona, người luôn giữ được sự bình tĩnh và tự chủ trong trận chiến. Mặc dù cô tin Elsa, cô đã cẩn thận che giấu sự ngạc nhiên của mình.

"Một vai trò ma thuật không tồn tại ở các Tỉnh Trung ương, hử? Cảnh giác! Họ đang ra tay!"

Cùng lúc lời cảnh báo của Fiona vang lên, tổ đội Anh Hùng tung ra cuộc tấn công ma thuật của riêng họ vào cô và các cấp dưới của cô, đáp trả lại màn bắn phá của họ vài khoảnh khắc trước đó. Đồng thời, Anh Hùng Roman, trinh sát Morris, và Ashkhan, phong ma pháp sư đã niệm phép gia cố, lao về phía trước để giao chiến cận chiến với họ. Marie chặn Morris trong khi Jurgen đối đầu với Ashkhan, để lại Fiona đối phó với Roman.

"Vậy là công chúa hoàng gia là đối thủ của Roman, hử?" Gordon lẩm bẩm mà không suy nghĩ. Ngay khi anh định nói lên sự nghi ngờ của mình về khả năng chiến thắng của Fiona, anh thấy mình không thể tiếp tục khi Roman và Fiona quyết liệt giao kiếm ở trung tâm đấu trường.

Roman là một kiếm sĩ và là Anh Hùng. Trên hết, phép gia tốc của Ashkhan đã tăng cường tốc độ của cậu một cách đáng kể. Tuy nhiên, Fiona đã đối phó được từng nhát chém của cậu mà không lùi một bước nào.

Bất cứ ai có thể giao kiếm với Anh Hùng là một hiện tượng vô cùng hiếm có. Astarte, thanh thánh kiếm của Roman, sẽ làm vỡ bất kỳ vũ khí bình thường nào trong một đòn.

Nhưng thanh kiếm của Fiona không phải là một lưỡi kiếm bình thường. Raven, một trong hai thanh ma kiếm quý giá trong gia tài của hoàng gia, là một vũ khí huyền thoại được cho là có sức mạnh điều khiển cả hai nguyên tố không khí và lửa. Nó là một thanh kiếm đen tuyền được cho là do các vị thần tạo ra. Raven đã được các hoàng đế sử dụng qua nhiều thế hệ. Tuy nhiên, Rupert VI, hoàng đế hiện tại, đã truyền nó lại cho Fiona.

Về ngoại hình, nó giống một thanh kiếm nhỏ, một thứ gì đó phù hợp với phụ nữ hơn là đàn ông. Dựa trên những gì Rupert đã nói với những người xung quanh một thời gian trước, thanh kiếm quý Raven đã có cảm tình với Fiona. Là hoàng đế, không cần thiết để ngài cung cấp thêm lời giải thích. Vì không có ai có thể tranh cãi khác đi, Raven đã được giao cho Fiona kể từ đó.

Raven. Thanh kiếm quý mà cha Fiona tặng cho cô khi cô mười tuổi. Nó đã sống bên cạnh cô tám năm qua, khiến nó trở thành bạn đồng hành của cô theo một cách nào đó. Bây giờ, đối mặt với một đối thủ ở một đẳng cấp mà cô hiếm khi gặp trong đời, Fiona đã giải phóng tất cả tiềm năng của Raven.

Vũ khí sử dụng ái lực của nó với nguyên tố không khí để tăng tốc độ của chính nó cũng như của Fiona, tạo ra hiệu ứng Gia Tốc giả. Hơn nữa, nó tăng cường ái lực của chính Fiona với hỏa ma pháp thông qua kết nối của nó với cùng một nguyên tố, cho phép Fiona niệm ma pháp tấn công giữa các nhát chém của thanh kiếm của mình. Thành tích này dễ tưởng tượng nhưng không thể thực hiện giữa trận chiến.

Và cô đã làm tất cả một cách dễ dàng như thở... Không, nó còn cảm thấy dễ dàng hơn cả thế khi Fiona dễ dàng bắn ra các phép thuật như Hỏa Thương và Hỏa Xuyên vào Roman.

Từ góc độ của Roman, cuộc chiến đang trở nên áp đảo. Nói một cách đơn giản, số lượng chiêu thức của Fiona đang tăng lên. Cụ thể hơn, số lượng các đòn tấn công mà cậu phải né mà không bị trúng đang tăng lên.

Thông thường, việc kích hoạt một phép thuật trong một trận đấu kiếm chắc chắn sẽ tạo ra một sơ hở nhỏ. Do đó, nếu đối thủ của cậu là một kiếm sĩ có kỹ năng tương tự, cậu không thể mạo hiểm niệm phép. Nếu đối thủ của cậu là một kiếm sĩ yếu hơn nhiều so với cậu, cậu thậm chí sẽ không bận tâm đến việc niệm phép... Về cơ bản, việc niệm phép trong một trận đấu kiếm không phổ biến đối với cậu.

Và thế mà... Điện hạ đang làm chính xác điều đó. Ngay cả khi cậu đang chiến đấu vất vả với cô, Roman vẫn nhìn chằm chằm kinh ngạc. Cô bắn ma thuật của mình một cách trôi chảy trong khi sử dụng thanh kiếm của mình. Mỗi lần va chạm của lưỡi kiếm của họ buộc cậu phải thừa nhận một sự thật: phong cách chiến đấu của cô không phải là kết quả của một tia sáng cảm hứng hay những ý tưởng bất chợt, mà được mài giũa qua nhiều năm luyện tập. Cô rõ ràng đã được huấn luyện để tấn công bằng cả kiếm và ma thuật cùng một lúc.

Fiona bắt đầu học kiếm thuật từ năm bốn tuổi. Không ai trong số mười chị gái của cô làm vậy, nhưng cô đã cầu xin cha mình, Hoàng đế Rupert VI, và ngài đã đồng ý cho cô luyện tập. Tại sao cô lại khăng khăng đến vậy? Chà, sự say mê của cô với kiếm thuật bắt đầu khi cô nhìn thấy thanh kiếm treo ở thắt lưng của cha mình.

"Có cảm tình với Raven à, Fiona?" Rupert đã nói. "Hãy trở thành một bậc thầy kiếm thuật và ta sẽ cho con mượn nó."

Rupert đã nói đùa một nửa khi nói những lời đó lúc đó, nhưng ngài biết việc gặp một người bạn đồng hành cả đời đôi khi là một vấn đề của số phận. Có lẽ một phần của ngài đã cảm thấy con gái mình đã gặp được người của mình vào ngày hôm đó. Sáu năm sau, vào sinh nhật lần thứ mười của Fiona, thanh kiếm quý Raven trở thành bạn đồng hành của cô. Ngày hôm đó, tình cờ, cũng là một tuần trước khi cô gặp người sẽ trở thành người quan trọng nhất đối với cô.

Vì vậy, Fiona bắt đầu học kiếm thuật từ năm bốn tuổi và tiếp tục luyện tập siêng năng với Raven ở tuổi mười. Người duy nhất biết về sức mạnh của cô trong Sư đoàn là sư phụ của cô, Oscar. Tuy nhiên, hôm nay, cô đã thể hiện sức mạnh đó trước mặt tất cả các cấp dưới của mình.

"Tuyệt vời..."

Những lời thì thầm và những câu cảm thán kinh ngạc thống trị khán đài. Không cần phải nói, mọi người trong Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia đều là pháp sư. Tuy nhiên, chỉ vì họ có kỹ năng về ma thuật không có nghĩa là họ không có khả năng chiến đấu cận chiến.

Đối với các pháp sư bình thường, việc cạn kiệt nguồn năng lượng ma thuật có nghĩa là hết đường. Số phận tương tự đang chờ đợi họ nếu kẻ thù của họ đến quá gần. Điểm yếu này là không thể tha thứ đối với các thành viên của Sư đoàn. Như một điều tất nhiên, họ được kỳ vọng sẽ mạnh mẽ trong cả chiến tranh ma thuật và chiến đấu cận chiến. Đó là yêu cầu tối thiểu đối với những người đứng trên chiến trường.

Mặc dù các cấp dưới của cô đã biết về kỹ năng kiếm thuật của tư lệnh của họ, họ chưa bao giờ tưởng tượng Fiona lại tài năng đến vậy với nó.

Trong khi Roman và Fiona tiến hành trận đấu kiếm của họ ở giữa đấu trường, Marie và Morris tham gia vào trận chiến cận chiến, mặc dù theo một cách kỳ lạ.

Morris là trinh sát trong tổ đội Anh Hùng. Với một con dao găm trong mỗi tay, cô di chuyển nhanh nhẹn trong trận chiến, điều này giải thích tại sao chiến lược của cô liên quan đến việc vòng quanh đối thủ và tấn công từ hai bên hoặc phía sau thay vì từ phía trước. Tuy nhiên... cô không thể sử dụng chiến thuật này chống lại Marie, phụ tá của Fiona.

Nói một cách chính xác hơn, Morris đã cố gắng sử dụng kỹ thuật này, nhưng Marie đã dễ dàng chống lại nó. Trong khi Marie nhanh hơn kiếm sĩ trung bình, cô chậm hơn so với Morris, trinh sát của tổ đội Anh Hùng.

Vậy, tại sao Morris không thể di chuyển xung quanh Marie? Chà, một luồng gió mạnh liên tục xoáy quanh Marie. Là một phong ma pháp sư, phong cách chiến đấu một chọi một của cô là bất thường. Cô tạo ra những luồng gió giáng xuống liên tục xung quanh mình, gần như vô thức, cản trở chuyển động của đối thủ trong khi cho phép cô chiến đấu.

Trong cơn gió bão thổi với tốc độ năm mươi mét một giây, bất cứ ai cũng sẽ thấy khó đi lại bình thường. Chà, những cơn gió mạnh như vậy liên tục xoáy quanh Marie, thổi từ trên xuống đất. Không quan trọng ai đó nhẹ chân đến mức nào—lực của những cơn gió khiến việc di chuyển trở nên khó khăn, chấm hết. Nói cách khác, Marie đại diện cho đối thủ tồi tệ nhất có thể đối với một người như Morris, một trinh sát dựa vào sự nhanh nhẹn của mình.

Cái này chắc chắn không tốt rồi, hử? Mình đúng là đen đủi khi vướng phải một đối thủ như thế này, trời ạ. Không. Đừng nói với mình là công chúa đã bảo cô ta nhắm vào mình một cách cụ thể vì cô ta biết cách mình chiến đấu...? Thật là một tính cách xấu xa ẩn sau một khuôn mặt xinh đẹp.

Morris vẫn di chuyển, không bao giờ dừng lại ở một chỗ để đảm bảo Marie không có một mục tiêu dễ dàng để tập trung vào. Khi di chuyển, cô nghĩ ra một chiến lược đối phó.

Vút. Keng. Cô phóng một con dao ném vào Marie, nhưng đúng như anh ta dự đoán, cơn gió khó chịu đã hất nó đi lạc hướng.

Làm... thế quái nào... mình có thể đánh bại cô ta... Mình không thể đến gần cô ta và dao ném của mình cũng không thể với tới cô ta... Mình đoán mình sẽ phải cầm cự bây giờ và đợi quân tiếp viện?

Morris là một trinh sát, vì vậy không ai trong tổ đội của họ mong đợi nhiều ở cô trong lĩnh vực chiến đấu. Trách nhiệm chính của cô và Graham trong một trận chiến như vậy chỉ đơn giản là sống sót. Đương nhiên, là một phần của tổ đội Anh Hùng, cô sở hữu các kỹ năng chiến đấu vượt trội hơn nhiều so với trinh sát trung bình, nhưng cô biết mình không mạnh bằng các đồng đội của mình.

Mình thực sự đang ở trong thế bí... Morris thầm thở dài.

Chiến đấu cận chiến đang diễn ra ở ba địa điểm: ở trung tâm đấu trường giữa Roman và Fiona, bên trái của tổ đội Anh Hùng giữa Morris và Marie, và bên phải nơi thuật sư gia cố Ashkhan và Jurgen đối đầu.

Nghề thuật sư gia cố không tồn tại ở các Tỉnh Trung ương, vì vậy bạn có thể thắc mắc một thuật sư gia cố chính xác là gì hoặc làm gì. Chà, các thuật sư gia cố sử dụng ma thuật để tạm thời ban cho các đồng đội và vũ khí của họ các thuộc tính nguyên tố hoặc sức mạnh đặc biệt. Tóm lại, một thuật sư gia cố là một pháp sư chuyên về quá trình này.

Tại sao không có ai ở các Tỉnh Trung ương? Câu trả lời rất đơn giản: không có câu thần chú nào cho các phép gia cố.

Trong khi Ryo, Sera, và các thành viên của Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia niệm ma thuật mà không cần thần chú, họ là ngoại lệ chứ không phải là quy luật của các Tỉnh Trung ương. Thực tế, ngoài Sư đoàn, các pháp sư thuộc tất cả tám trung đoàn quân đội ma thuật hoàng gia đều sử dụng thần chú để kích hoạt phép thuật của họ. Fiona và Oscar hoàn toàn chịu trách nhiệm cho việc Sư đoàn không phụ thuộc vào thần chú.

Thần chú giúp ngay cả người mới bắt đầu cũng có thể sử dụng ma thuật một cách dễ dàng. Sức mạnh của một phép thuật gần như không đổi bất kể ai niệm thần chú của nó. Tuy nhiên, phải mất thời gian để kích hoạt ma thuật vì thần chú cần thời gian để thay đổi—thời gian có thể gây tử vong trong trận chiến.

Cuối cùng, mấu chốt của chiến đấu ma thuật là áp đảo đối thủ của bạn bằng sức mạnh hoặc tốc độ, đó chính xác là lý do tại sao hai người họ đã huấn luyện cấp dưới của mình để giải phóng ma thuật một cách mạnh mẽ và nhanh chóng mà không cần sử dụng thần chú.

Vì vậy, bởi vì không có thần chú cho các phép gia cố, nên nghề nghiệp đó không tồn tại ở các Tỉnh Trung ương.

Đây cũng là lần đầu tiên Jurgen gặp phải loại ma thuật này.

Điện hạ và Elsa đã nói có khả năng ngài Graham sẽ tham gia chiến đấu vì ngài ấy thành thạo với cây trượng của mình như một vũ khí, nhưng tôi không lường trước được phong ma pháp sư Ashkhan lại ra sân thay thế. Hơn nữa, cô ấy là một thuật sư gia cố... Ít nhất, điều này sẽ là một trải nghiệm bất thường nhưng mang tính giáo dục đối với tôi.

Phong cách chiến đấu tay đôi của Ashkhan liên quan đến việc tăng tốc độ của cô thông qua Gia Tốc ngay cả khi cô tối đa hóa tiềm năng của găng tay và giáp chân mà cô đeo. Đó chắc chắn là một phong cách chiến đấu bất thường đối với một pháp sư, nhưng Jurgen biết nếu anh nói điều đó ra, cô có thể sẽ nói, "Chà, đó là nồi nào úp vung nấy, phải không?" Rốt cuộc, Jurgen đang chống lại cô bằng phong cách kiếm thuật chính thống của riêng mình.

Jurgen Barthel là con trai thứ hai của Bá tước Barthel. Mặc dù anh trai của anh, hơn anh tám tuổi, là người thừa kế, gia đình Barthel đã sản sinh ra các quân nhân qua nhiều thế hệ, vì vậy anh đã được đào tạo về tất cả các môn võ thuật từ nhỏ. Đây có thể là lý do tại sao, khi còn nhỏ, anh đã có một ý định mơ hồ về việc trở thành một hiệp sĩ cho Đế quốc khi anh mười tám tuổi.

Thực tế, anh đã thể hiện tài năng về kiếm thuật đặc biệt từ khi còn trẻ. Năm mười lăm tuổi, anh đã đánh bại sư phụ kiếm thuật của mình, người đã được cha anh thuê, và đến năm mười sáu tuổi, chính bá tước cũng không thể thắng được Jurgen nữa. Đến khi anh mười tám tuổi và chính thức trở thành người lớn, người duy nhất vượt qua anh về kiếm thuật là anh trai của anh. Vào thời điểm đó, người thừa kế nhà Barthel là một trong Thập Nhị Hiệp Sĩ của Hoàng Đế, một hội chỉ bao gồm những hiệp sĩ giỏi nhất của Đế quốc. Và Jurgen đã là một đối thủ xứng tầm với anh ta, mặc dù chỉ mới đến tuổi trưởng thành.

Vì vậy, tất nhiên Hoàng đế Rupert VI đã để ý đến một cá nhân xuất sắc như vậy. Sau một cuộc điều tra chi tiết về lý lịch của Jurgen và một cuộc phỏng vấn, Rupert quyết định Jurgen sẽ giúp ích rất nhiều cho cả Fiona, người mà anh gần tuổi, và Oscar. Anh đã được Oscar huấn luyện trong sáu tháng trước khi được bổ nhiệm làm phụ tá của ông cũng như là thành viên trong đội bảo vệ của Fiona. Tất cả những điều này xảy ra hơn hai năm trước khi cô được làm tư lệnh Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia...

Thanh kiếm Jurgen sử dụng là một thanh kiếm sắt bình thường với lưỡi kiếm bị làm cùn được cung cấp bởi trung tâm huấn luyện. Không có quy tắc nào cấm các đấu sĩ sử dụng trang bị bình thường của họ trong trận đấu tập này, đó là lý do tại sao Fiona sử dụng Raven, thanh kiếm quý của cô, và Anh Hùng Roman vung thanh thánh kiếm của mình, Astarte. Tuy nhiên, Jurgen biết mình không giỏi kiềm chế, vì vậy anh đã quyết định sử dụng thanh kiếm cùn này thay thế. Ngay cả khi anh đánh trúng đối thủ, anh cũng sẽ không giết họ.

Nếu cấp trên của anh, Oscar, nghe anh nói điều này, anh biết ông sẽ mỉa mai nói một câu gì đó như, "Chà, ai đó tự tin nhỉ?" Tuy nhiên, Jurgen biết những điểm yếu của mình và điều tốt nhất anh có thể làm là tính đến chúng. Nếu không, sẽ khó xử đến mức nào nếu anh vô tình giết ai đó. Jurgen không có lựa chọn nào khác.

Trận chiến giữa anh và Ashkhan diễn ra với cô là người tấn công và anh là người phòng thủ. Mặc dù cô có kỹ năng rõ ràng về võ thuật, từ góc độ của anh, anh thấy có những sơ hở để khai thác. Tất cả những gì anh cần làm bây giờ là tìm đúng thời điểm. Nếu anh hành động sai thời điểm, anh sẽ xong đời. Nugget trí tuệ này áp dụng cho mọi thứ.

Vì vậy, Jurgen kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc hoàn hảo khi anh đối phó với các đòn tấn công của Ashkhan.

Graham, vị tu sĩ, cảm thấy như mình vừa nuốt phải một viên thuốc đắng nhất.

Mình không thể tin được. Mình không thể tin được một quân đoàn ma thuật lại mạnh mẽ đến vậy trong chiến đấu tay đôi. Không có... chà, hầu như không có loại nào như vậy ở các Tỉnh phía Tây. Mình đoán mình không nên quá ngạc nhiên về việc Morris không thể tung ra một đòn quyết định, nhưng việc ngay cả Ashkhan cũng không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của đối thủ của cô ấy làm mình bối rối. Không, điều còn khó hiểu hơn là công chúa đang cầm cự được với Roman... Cô ta rốt cuộc là cái gì? Liệu cô ta có thực sự là một kiếm sĩ chứ không phải là một pháp sư không...? Mình không thể loại trừ hoàn toàn khả năng này khi xét đến việc cô ấy là tư lệnh Sư đoàn. Nhưng chờ đã, cô ấy đã sử dụng ma thuật trong trận đấu với Roman, vì vậy cô ấy chắc chắn là một pháp sư... Mặc dù khó có thể tưởng tượng Roman thua, mình không thể phủ nhận những thế bế tắc đang xảy ra xung quanh mình...

Anh cũng chưa bao giờ trải qua một tình huống như thế này cho đến bây giờ.

Có lẽ mình nên tham gia chiến đấu với họ... Nhưng hãy nghĩ đến vô số vấn đề có thể xảy ra nếu một người chữa trị đột nhiên nhảy vào cuộc chiến và thấy mình bị đánh bại... Mình không thể dùng một cái cớ như vậy được nữa, không phải với hoàn cảnh hiện tại. Mình nên hỗ trợ họ. Nhưng ở đâu? Bằng cách nào? Mình có thể sẽ mất đầu trước khi kịp nhấc một ngón tay nếu mình xen vào cuộc đụng độ của Roman và công chúa vì họ đang sử dụng vũ khí thật. Tuy nhiên, mình ngần ngại cung cấp hỗ trợ cho Morris. Với cơn gió mạnh đó, khó có thể nói liệu một trận chiến có đang diễn ra hay không... Chưa kể, mình cũng không thể nghĩ ra cách nào để lách qua cơn gió đó. Vậy thì qua quá trình loại trừ, chỉ còn lại Ashkhan và ngài Jurgen...

Mọi thứ diễn ra trong khi Graham vẫn còn do dự sâu sắc.

Ashkhan nhận ra phép Gia Tốc Nhóm mà cô đã niệm ngay sau khi trận đấu bắt đầu đang mất tác dụng. Càng nhiều thời gian trôi qua, nó càng kém hiệu quả. Phép thuật ban cho hiệu ứng Gia Tốc cho bất kỳ đồng minh nào trong bán kính năm mét của cô. Một khi được áp dụng, nó kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định, ngay cả khi họ ra ngoài bán kính năm mét.

Hiện tại không có đồng minh nào trong tầm ảnh hưởng của cô. Có lẽ nó cũng không còn cần thiết đối với các thành viên trong tổ đội của họ chuyên về ma thuật tấn công. Mặc dù cô muốn niệm nó lên Roman, người đang chiến đấu với công chúa hoàng gia, nhưng việc tiếp cận anh bây giờ sẽ quá liều lĩnh. Về phần Morris, người đang vật lộn với cơn gió do đối thủ của cô tạo ra, Gia Tốc có lẽ sẽ không hữu ích nhiều.

Trong trường hợp đó, người duy nhất cần nó là chính cô. Tuy nhiên, kiếm sĩ trước mặt cô... Chà, anh ta là một kiếm sĩ giỏi đến mức anh ta thậm chí không giống một pháp sư. Với tư cách là phụ tá của Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ lừng danh, đối thủ của cô không phải là người để mất cảnh giác hay để lại bất kỳ sơ hở nào mà cô có thể khai thác.

Hơn nữa, kiếm sĩ có một mục tiêu nào đó. Cô không biết anh ta đang nhắm đến điều gì, nhưng cách mắt anh ta lóe lên cho cô biết anh ta đang có ý đồ gì đó.

Mình cần một cơ hội để tự niệm lại Gia Tốc, nhưng... anh ta có thể coi đó là cơ hội để tấn công mình bằng ma thuật... Hoặc anh ta có thể sử dụng một loại đạn nào đó... Mình không biết kế hoạch của anh ta là gì, nhưng mình đã sẵn sàng cho mọi thứ.

Vài khoảnh khắc sau, các vì sao thẳng hàng. Khoảnh khắc Jurgen lùi lại một bước, chân anh ta trượt đi một chút.

Bây giờ!

Ashkhan lùi lại một bước nhảy lớn để tạo khoảng cách giữa họ và tự niệm Gia Tốc lên mình trước khi đáp xuống đất.

"Gia Tốc."

"Đầm Lầy."

Cùng lúc đó, Jurgen bắn ra ma thuật của riêng mình.

Ashkhan đã lường trước được điều này, đó là lý do tại sao cô đã nhảy và tự áp dụng Gia Tốc cho mình giữa không trung. Khoảnh khắc cô đáp xuống, cô có thể xử lý anh ta... Hoặc cô đã nghĩ vậy. Thật không may cho cô, Jurgen đã không sử dụng ma thuật tấn công...

Sột soạt.

Mặt đất biến thành bùn ngay khi cô đáp xuống, nuốt chửng đôi chân của cô đến đầu gối.

"Cái...?!"

Cô không thể thoát ra dễ dàng như thế này. Đương nhiên, Jurgen, người đã tạo ra tình huống này, lao về phía trước và đặt lưỡi kiếm của mình lên cổ cô.

"...Tôi thua," Ashkhan lẩm bẩm, chịu thua.

Khoảnh khắc Graham cuối cùng quyết định giúp đỡ cũng là khoảnh khắc Ashkhan thấy mình bị mắc kẹt trong bùn, đảm bảo thất bại của cô.

"Thật vô lý..." anh lẩm bẩm.

Anh đã chứng kiến tất cả. Cô đã nhảy lùi lại một khoảng cách khá xa. Trước khi cô đáp xuống đất, một đường kẻ lao về phía vị trí của cô với tốc độ cao, sau đó tạo ra một vụ nổ nhỏ khi nó đến nơi, tạo ra một đầm lầy nhỏ.

Jurgen, phụ tá của Hỏa Ma Pháp Sư... và là một pháp sư xuất sắc theo đúng nghĩa của mình... Anh ta đã lật ngược thế cờ. Vậy thì... tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận rủi ro.

"Mọi người, tập trung hạ gục Marie, đối thủ của Morris. Chúng ta sẽ bắt đầu với cô ta," Graham nói.

"Không phản đối," Gordon trả lời, "nhưng bằng cách nào? Và còn các đòn tấn công tầm xa mà chúng ta đang bị bắn phá thì sao?"

"Tôi sẽ xử lý việc đó. Về phần Marie, hãy nhắm vào cô ta từ trên cao. Mặc dù cô ta đang cản trở chuyển động của Morris bằng luồng gió mạnh xuống, nhưng hiệu ứng của cơn gió sẽ ít rõ rệt hơn nhiều từ trên cao. Sẵn sàng chưa? Ba, hai, một, bây giờ!"

"Hỏa Thương." "Phá Không Khí." "Súng Cao Su."

Hỏa ma pháp sư Gordon, phong ma pháp sư Alicia, và thổ ma pháp sư Berlocke đồng loạt tung ra một loạt các cuộc tấn công vào Marie từ trên cao. Đáp lại, màn bắn phá tầm xa từ hàng sau của Fiona tăng cường, lần này tập trung vào Graham.

"Thánh Vực Tuyệt Đối."

Graham niệm một phép Ma thuật Phòng thủ Tuyệt đối mà chỉ các thành viên cấp cao của giáo sĩ mới có thể sử dụng. Bạn có thể gọi nó là phiên bản của các Tỉnh phía Tây của Thánh V域 Vuông, mà các giáo sĩ mạnh mẽ ở các Tỉnh Trung ương sử dụng. Giống như Thánh Vực Vuông, Thánh Vực Tuyệt Đối chặn tất cả các cuộc tấn công ma thuật, cả những cuộc tấn công đến từ bên trong và từ bên ngoài, đó là lý do tại sao anh đã đợi cho đến sau khi các đồng đội của mình đã bắn phép thuật của riêng họ.

Marie sớm gục ngã dưới sự tấn công của ma thuật của họ. Trọng tài cho rằng cô không thể tiếp tục chiến đấu.

Jurgen đã phản ứng chậm mất một giây và thấy mình hối hận. Việc đánh bại thuật sư gia cố có nghĩa là họ có ít hơn một đối thủ trên sân để chiến đấu. Một khi anh thành công, anh quyết định tấn công toàn lực, nhưng ngay lúc đó, Marie đã thua trận đấu của riêng mình... điều không may lại san bằng sân chơi một lần nữa.

Khi trọng tài quyết định Marie không đủ sức để tiếp tục chiến đấu, các thành viên của đội cứu thương đã đưa cô ra khỏi đấu trường. Dựa trên những gì anh có thể thấy về Finn, người chữa trị chính, cô không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Cô đã quá mất cảnh giác, Marie... Tình huống này chắc chắn gây rắc rối cho chúng ta, hử? Phong ma thuật của cô ấy tiện lợi ngay cả trong các trận đấu tập, nhưng về thổ ma thuật của tôi... nếu tôi không cẩn thận với nó, tôi có nguy cơ đâm vào đối thủ của mình... Dù khó kiểm soát đến đâu, tôi không có lựa chọn nào khác.

Có vẻ như tổ đội Anh Hùng vẫn chưa xác định được đường đi nước bước của họ. Nếu anh định tấn công, càng sớm càng tốt. Quyết tâm, Jurgen bắn ba quả pháo hiệu cát màu xanh. Không giống như Fiona và Oscar, những hỏa ma pháp sư có khả năng bắn ra những quả pháo sáng bất cứ khi nào họ muốn truyền đạt mệnh lệnh của mình, anh là một thổ ma pháp sư. Kết quả là, anh bắn ra cát nổ phản chiếu ánh sáng trên quang phổ màu xanh. Ba tín hiệu biểu thị một mệnh lệnh tiến công ở tốc độ tối đa trong khi tấn công.

Theo tín hiệu của Jurgen, hàng sau của Fiona bắt đầu hành động. Khi họ chạy về phía hàng sau của Anh Hùng, họ bắn các đòn tấn công ma thuật vào họ. Rõ ràng là tổ đội của Fiona, do Jurgen dẫn đầu, có ý định giải quyết trận chiến ở cự ly gần.

Đáp lại, hậu vệ của tổ đội Anh Hùng áp dụng chiến thuật trì hoãn bằng cách sử dụng thổ ma thuật để tạo ra bùn. Nói tóm lại, họ câu giờ, cố gắng làm chậm bước tiến của tổ đội Fiona.

Tại sao họ lại cố gắng câu giờ? Jurgen không thể hiểu được. Hàng sau của Fiona đã vượt qua Roman và Fiona, vẫn đang đấu tay đôi ở trung tâm, và tiếp cận hàng sau đối phương từ bên phải—di chuyển theo chiều kim đồng hồ, nếu nhìn từ trên cao. Anh dự định sẽ tham gia cùng họ trên đường đi. Vậy với tình hình hiện tại, tại sao họ lại câu giờ?

Đừng nói với tôi là họ đang đợi trận chiến giữa Điện hạ và Anh Hùng kết thúc...? Mặc dù cả hai đều ngang tài ngang sức, không ai có ưu thế. Vậy thì tại sao...

Quan sát hai người họ chiến đấu, anh khá chắc chắn rằng cuộc chiến của họ sẽ còn tiếp tục một thời gian nữa. Rồi ánh mắt của anh đột nhiên lạc ra ngoài họ đến nơi Marie và trinh sát đã giao chiến... Khu vực đó trống không.

"Không có ai ở đó?!"

Marie đã được đưa ra khỏi đấu trường để chữa trị, nhưng trinh sát đã đi đâu?

"Chết tiệt!"

Anh thốt ra những lời đó cùng lúc hỗn loạn nổ ra sau hàng sau của Fiona. Morris, trinh sát của Anh Hùng, đã vòng ra sau họ và tấn công từ phía sau.

Hậu phương của Fiona đang trong tình trạng hỗn loạn cực độ. Nin, đội trưởng Đại đội 2 ở vị trí cuối cùng, đã bị đánh bất tỉnh bằng một cú chặt vào gáy và bị tuyên bố không đủ sức chiến đấu. Trước khi những người còn lại trong tổ đội của cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Marma, phó chỉ huy của đội chữa trị của Sư đoàn, đã bị đánh bại tiếp theo.

Bạn có thể nói rằng trinh sát Morris đang làm đúng với tên gọi của mình qua tất cả những điều này. Mặc dù là người ít phù hợp nhất cho các trận chiến đối đầu trực diện, cô lại xuất sắc trong các tình huống đòi hỏi sự lén lút, cho dù là tạo ra sự hỗn loạn như thế này, ám sát mục tiêu, hay vô hiệu hóa kẻ thù từ một điểm mù. Hơn nữa, trong khi tất cả những điều này đang xảy ra, Berlocke, thổ ma pháp sư trong tổ đội của Roman, tiếp tục trì hoãn kẻ thù bằng cách tạo ra các đầm lầy. Là một trinh sát, Morris không gặp vấn đề gì khi chiến đấu ngay cả trên địa hình bất ổn nhất. Tuy nhiên, điều tương tự không thể nói về các đồng đội của Fiona, những người đã thấy lợi thế chiến đấu của họ bị bào mòn với tốc độ đáng báo động.

Jurgen, sau khi gia nhập cùng những người còn lại trong nhóm của họ, đã cố gắng phòng thủ chống lại các cuộc tấn công ma thuật khác của Berlocke bằng rào cản đất của mình, nhưng thế trận vẫn tiếp tục chống lại phe của Fiona. Dưới chân họ, bùn ở khắp mọi nơi. Để đẩy họ vào chân tường hơn nữa, Morris đã ném lên một màn khói. Bây giờ, họ buộc phải chiến đấu với một trinh sát và đối mặt với địa hình nguy hiểm giữa một đám khói... Thực sự là một cơn ác mộng của những cơn ác mộng.

"Làm sao chúng ta vượt qua được chuyện này..." Jurgen lẩm bẩm.

"Tôi tuyên bố!" Emil, đội trưởng Đại đội 1 và là trọng tài tạm thời của trận đấu tập này, gọi lớn. "Trận đấu kết thúc. Tổ đội Anh Hùng là người chiến thắng."

Khi anh nhìn về hướng giọng nói của đồng đội mình phát ra, Jurgen thấy Fiona, người đã chiến đấu ở giữa đấu trường, thông báo cho Emil về sự đầu hàng của họ.

"Thưa Điện hạ, xin tha thứ cho thần. Nếu như thần nhận ra ý đồ của đối thủ sớm hơn..."

"Không, tôi đã mất tập trung vào xung quanh trong trận chiến với ngài Roman. Đây là thất bại của tôi với tư cách là sĩ quan chỉ huy của Sư đoàn." Fiona khúc khích cười. "Tôi đã khiến tất cả các vị phải vất vả, hử? Nhân tiện, tôi lờ mờ nhớ Marie đã được đưa ra khỏi đấu trường...?"

"Dựa trên vẻ mặt của Finn, tôi nghĩ cô ấy sẽ ổn. Ừm, thưa Điện hạ, có chuyện gì..." Jurgen ngập ngừng khi anh theo ánh mắt của Fiona, đôi mắt cô đang dán chặt vào khu vực cao nhất của khán đài.

"Sư phụ..."

Và ở đó, anh thấy Oscar Luska, phó tư lệnh của Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia.

Các thành viên Sư đoàn đứng dậy và chào khi Oscar đi xuống từ hàng ghế trên cùng của khán phòng. Mặc dù không biết hoàn cảnh gì cả, Anh Hùng Roman và các thành viên trong tổ đội của cậu suy ra từ cảnh tượng rằng người đàn ông đang đi xuống qua khán đài không phải là người bình thường. Ông di chuyển một cách có chủ ý, không quá chậm cũng không quá nhanh. Sau khi được gần hai trăm thành viên của Sư đoàn chào, Oscar cuối cùng cũng đến trước mặt Fiona, nơi ông quỳ gối kính cẩn và chào cô, tất cả đều không một chút vội vã.

"Thưa Điện hạ. Tôi, Oscar Luska, xin khiêm tốn trình diện trước người."

"Chào mừng trở lại."

Mặc dù cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai người họ đã trao đổi những tình cảm sâu sắc, không lời mà người khác không thể hiểu được. Tuy nhiên, họ đang ở nơi công cộng ngay bây giờ, vì vậy bất kỳ cuộc thảo luận cá nhân nào cũng phải đợi sau.

"Phó tư lệnh, để tôi là người đầu tiên thông báo cho ngài rằng đây là ngài Roman, Anh Hùng và tổ đội của cậu ấy. Họ đã ở đây từ hôm qua vì Bệ hạ đã cho phép cậu ấy đấu tập với ngài."

"Rất vui được gặp ngài," Roman nói. "Tôi là Roman."

"Tôi là Oscar Luska, phó tư lệnh của Sư đoàn Ma thuật Hoàng gia của Đế quốc Debuhi. Nhưng... tôi nghe nói Anh Hùng hiện tại đến từ các Tỉnh phía Tây, vậy tại sao ngài lại đến đây, các Tỉnh Trung ương?"

Quyết tâm, Roman nhìn thẳng vào Oscar không nao núng. "Để học hỏi dưới sự chỉ dạy của ngài, thưa Lãnh chúa Oscar."

"Hm... Nhưng tôi không có lý do gì để đấu với ngài, thưa Anh Hùng. Hơn nữa, tôi đã bỏ bê nhiệm vụ của mình quá lâu, vì vậy tôi có một núi việc phải làm. Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta sẽ đấu tập vào một thời điểm trong tương lai," Oscar trả lời, nhìn thẳng lại.

Lời nói của ông khiến Roman sững sờ không nói nên lời.

"Làm ơn, hãy chờ đã," Graham—vị tu sĩ—xen vào thay cho Anh Hùng đang chết lặng. "Lãnh chúa Oscar, tên tôi là Graham và tôi là người phát ngôn của tổ đội. Xin mạn phép, nhưng chính Hoàng đế Rupert VI đã chấp thuận cho một trận đấu tập giữa ngài và Roman. Do đó, tôi nghĩ việc ngài từ chối vào lúc này là chưa từng có tiền lệ."

"Bệ hạ chỉ chấp thuận. Ngài không ra lệnh cho tôi chiến đấu. Dù vậy, nếu có một lý do rõ ràng đối thủ của ngài phải là tôi, tôi không phản đối ý tưởng đó. Chà, ngài Roman?"

Chết tiệt! Anh ta cũng đang cố gắng lấy một lời cam kết từ Roman!

Sau sự thao túng của Fiona đối với cậu bé ngày hôm qua, phó tư lệnh của cô bây giờ cũng có ý định làm điều tương tự hôm nay và sự nhận ra này để lại một vị đắng khác trong miệng Graham. Nhưng vị tu sĩ sau này sẽ biết rằng những hành động như vậy không phải lúc nào cũng tệ.

"Mặc dù điều này làm tôi xấu hổ khi phải thừa nhận," Anh Hùng Roman bắt đầu ngập ngừng. "Tôi đã phải chịu một thất bại hoàn toàn cách đây không lâu. Và... đó không phải là một cuộc tấn công bất ngờ hay một thất bại trước sức mạnh số đông của người khác... Một đối thủ đơn độc đã hạ gục tôi, ngay cả sau khi—ngay cả sau khi các đồng đội của tôi đã tăng cường sức mạnh cho tôi bằng nhiều loại ma thuật khác nhau. Đối thủ của tôi là một pháp sư, nhưng... tôi là một kiếm sĩ và... tôi đã không thể làm cô ta bị một vết xước nào. Thất bại đó khiến tôi muốn rèn luyện bản thân hơn nữa và vì vậy tôi quyết định hành trình đến các Tỉnh Trung ương để gặp chiến binh mạnh nhất của nó, Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ lừng danh."

Khi Anh Hùng đề cập đến đối thủ của mình là một pháp sư, Oscar hơi giật mình phản ứng khi hình ảnh của một thủy ma pháp sư nào đó hiện lên trong tâm trí ông.

"Tôi tò mò về pháp sư mà ngài đã đối mặt. Ngài có thể kể cho tôi nghe thêm không?"

"Tất nhiên. Tôi sẽ kể cho ngài mọi thứ ngài muốn biết sau khi ngài chỉ dạy cho tôi," Anh Hùng Roman trả lời với một nụ cười.

Câu trả lời của cậu làm Graham, vị tu sĩ, ngạc nhiên. Tôi không nghĩ cậu bé lại có thể lật ngược thế cờ như thế này...

Một góc miệng của Oscar hơi cong lên thích thú trước các điều kiện của Roman. "Rất tốt," ông trả lời. "Tuy nhiên, vì ngài vừa mới tham gia trận chiến, chúng ta sẽ họp lại sau bữa trưa. Một giờ."

"Cảm ơn ngài rất nhiều!"

Một giờ lại đến tại trung tâm huấn luyện ngay sau bữa trưa và một giờ nghỉ. Bảy thành viên của tổ đội Anh Hùng đứng trong đấu trường cùng với Fiona, Oscar, và phụ tá của ông, Jurgen. Ngoài đội cứu thương đang chờ ở bên cạnh đấu trường, mọi người khác đều quan sát từ khán đài.

"Tôi, Jurgen Barthel, sẽ làm trọng tài. Các đòn tấn công gây chết người không được phép. Nếu một chiến binh đầu hàng, mất ý thức, hoặc được cho là không thể tiếp tục chiến đấu, trận đấu sẽ kết thúc."

"Vậy thì tôi sẽ lên khán đài và theo dõi từ đó," Fiona nói trước khi đi về phía sân vận động.

"Tôi cho rằng chúng ta cũng nên làm như vậy..." Graham nói.

Ngoại trừ Roman, Graham và những người còn lại trong tổ đội Anh Hùng bắt đầu đi theo Fiona lên khán đài...

"Tôi không nghĩ vậy," Oscar thông báo. "Tất cả các vị phải chiến đấu."

"Cái gì?" Gordon, hỏa ma pháp sư, hỏi, giọng anh vỡ ra vì ngạc nhiên.

"Tổ đội Anh Hùng bao gồm tất cả bảy người các vị, phải không? Vậy thì tất cả các vị phải chiến đấu nếu không bài tập này sẽ chẳng có ý nghĩa gì."

"Này? Ông có nghe mình đang nói gì không?" Gordon gắt lại. "Ông có hiểu mình đang nói gì không?"

"Gordon," Graham khiển trách. "Làm ơn chú ý lời nói của mình. Mặc dù cách diễn đạt của ngài ấy có thể tốt hơn, tôi phải đồng ý với Gordon, thưa Lãnh chúa Oscar. Mặc dù ngài là Tuyệt Diệm Ma Đạo Sĩ được ca tụng, bảy đấu một sẽ không phải là một trận đấu công bằng."

"Tôi đã xem nửa sau trận đấu của các vị với đội của Điện hạ. Đó là bảy đấu bảy và, dựa trên những gì tôi thấy về—" Oscar dừng lại một cách vô cảm, môi mím thành một đường thẳng, "—tài năng của các vị, chúng ta cứ nói vậy đi, thì trận đấu sẽ không công bằng bất kể thế nào."

"Chà, ngài Phó tư lệnh thực sự đang khiêu chiến đấy nhỉ?" Morris, trinh sát, thì thầm để tránh bị nghe thấy.

"Cũng giống như màn bắn phá của họ ở đầu trận đấu của chúng ta, các thành viên của Sư đoàn này rất giỏi trong việc khiêu khích người khác, hử?" Alicia, phong ma pháp sư, lẩm bẩm đáp lại.

Ashkhan, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, im lặng gật đầu đồng ý nhiều lần.

"Được rồi, nghe có vẻ vui đấy!" Gordon hét lên. "Roman, tôi đi trước. Cậu đừng có mà can thiệp!"

"Tôi vừa thông báo cho các vị rằng cả bảy người các vị cùng lúc cũng sẽ gặp khó khăn khi đối đầu với tôi," Oscar nói một cách lạnh lùng. "Nhưng nếu ngài nhất quyết muốn một mình đối đầu với tôi, thì cứ tự nhiên."

"Câm miệng! Chúng tôi quyết định liệu ông có phải là một thử thách hay không. Này trọng tài, bắt đầu đi cho rồi."

Jurgen thở dài thườn thượt. "Thực sự có cần phải kích động phó tư lệnh như thế này không...? Chà, không phải việc của tôi. Được rồi, cả hai vị, xin hãy vào vị trí."

Sau khi họ làm theo chỉ dẫn của anh, anh nói lại: "Mỗi vị đã sẵn sàng rồi chứ?"

Oscar cầm một trong những thanh kiếm tập bị làm cùn của trung tâm huấn luyện trong tay phải trong khi Gordon nắm chặt cây trượng của mình, chuẩn bị chiến đấu bằng ma thuật của mình.

"Vậy thì trận đấu bắt đầu."

"Chết đi! Lưỡi Đao Hỏa Ngục Tam Xoa."

Theo tiếng hô của Gordon, ba luồng lửa xoáy lao từ đầu cây trượng của anh về phía Oscar. Phép thuật này, mà Gordon triển khai ngay lập tức sau tín hiệu của Jurgen, là đòn tấn công mạnh nhất của anh khi một chọi một. Ý định của anh rất rõ ràng—đánh bại Oscar mà không cho người đàn ông kia một cơ hội để di chuyển, bất kể những luồng lửa xoáy đó có đủ mạnh để giết chết bất kỳ pháp sư bình thường nào ngay lập tức khi xét đến khả năng thổi bay một lỗ hổng trên thành lũy của chúng.

Thật không may cho anh... Oscar không phải là một pháp sư bình thường. Ông thản nhiên gạt đi những vòng xoáy rực lửa bằng một cú vung kiếm trong tay phải. Những vòng xoáy lửa biến mất cứ như vậy.

"Không thể nào!"

Tất nhiên, người hét lên những lời đó là Gordon.

"Ở cấp độ này," Oscar nói, "đối với tôi chỉ là trò trẻ con. Khối Nham Thạch."

"Ngh!"

Trước khi anh kịp nhận ra, một cụm lửa cỡ nắm tay đã đập vào đám rối dương của Gordon và anh ta ngất đi trong đau đớn.

"Cái quái gì vừa xảy ra vậy..." Graham, vị tu sĩ, lẩm bẩm kinh ngạc.

Khối lửa đã biến mất. Anh chắc chắn Oscar đã sử dụng một loại ma thuật nào đó, nhưng... anh không hề thấy người đàn ông đó tạo ra nó hay quỹ đạo của đòn tấn công.

"Tôi không quan tâm nó là gì. Tất cả những gì tôi biết là tôi chắc chắn không muốn bị nó đánh trúng..." Alicia, phong ma pháp sư, lẩm bẩm từ chỗ nấp sau Graham.

"Mọi người! Niệm phép cường hóa cho tôi!"

Lời nói của Anh Hùng Roman kéo những người còn lại trong tổ đội của cậu trở lại thực tại.

"Gia Tốc Nhóm. Phong Thuật Gia Cố." "Thánh Giáp." "Sự Bảo Hộ của Gió."

Thuật sư gia cố Ashkhan, pháp sư ánh sáng Graham, và phong ma pháp sư Alicia, mỗi người niệm các phép thuật riêng của mình lên Roman để tăng cường khả năng của cậu. Thông qua một thuật sư gia cố, các thuộc tính ma thuật có thể được tăng cường... đó cũng là một trong những đặc điểm của các Phép Gia Cố.

"Thú vị. Vậy đó là một Phép Gia Cố, hử? Chắc chắn không phải là thứ chúng ta có ở các Tỉnh Trung ương," Oscar quan sát, không vội vã nhìn Roman và tổ đội của cậu.

Dù muốn hay không, thái độ thản nhiên của Oscar đã nhắc Roman nhớ đến sinh vật, Leonore. Roman lắc đầu mạnh mẽ nhiều lần để xua tan những suy nghĩ về cô ta.

"Tôi đến đây!"

Cậu lao tới với thanh thánh kiếm của mình, Astarte, giơ cao trên đầu. Cậu vung kiếm xuống một cách rộng rãi, nhắm vào đỉnh vai của Oscar.

Keng.

Vũ khí của cậu va vào, và bị bật ra khỏi, một thứ gì đó bằng kim loại.

"Hả?"

Âm thanh ngạc nhiên vô tình thoát ra từ miệng Roman.

"Có chuyện gì vậy, thưa Anh Hùng?" Oscar chế nhạo. "Một kiếm sĩ không thể thắng nếu thanh kiếm của anh ta không thể với tới đối thủ."

Đáp lại, Roman một lần nữa chuẩn bị thanh thánh kiếm của mình... Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt. Keng. Keng. Keng. Nhưng tất cả các cú đánh của cậu đều bị một thứ gì đó bao phủ Oscar đẩy lùi.

"Tại sao..." Roman rên rỉ một cách vô thức trong tuyệt vọng.

"Cái quái gì, cái quái gì, cái quái gì vậy?!" Morris, trinh sát, choáng váng.

Mọi người trong tổ đội Anh Hùng đều có thể thấy rõ rằng bất cứ thứ gì đang bao phủ bề mặt cơ thể Oscar đều làm chệch hướng tất cả các nhát chém của Roman.

Thanh kiếm của cậu không phải là một thanh kiếm bình thường. Astarte là một thanh thánh kiếm được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của các Anh Hùng sinh ra ở các Tỉnh phía Tây, nhưng mỗi nhát chém của nó đều bị đẩy lùi mặc dù Oscar không cầm kiếm hay khiên và không mặc áo giáp.

"Đó là một Rào Chắn," Alicia, phong ma pháp sư, giải thích cho Morris, "kết hợp các đặc tính của Rào Chắn Ma Thuật và Rào Chắn Vật Lý..."

"Để tôi xem tôi có nhớ không... Rào Chắn Vật Lý là một phép thuật phòng thủ chống lại các cuộc tấn công vật lý từ kiếm và tên và những thứ tương tự, phải không? Nhưng chẳng phải nó dễ bị phá vỡ sao? Nó chỉ có thể bảo vệ chống lại các mũi tên. Tôi tưởng ít người còn sử dụng nó trong thời đại này."

"Đúng vậy, nó có thể dễ dàng bị phá vỡ, và cô nói đúng về việc nó hiếm khi được sử dụng trong cận chiến do tính không thực tế của nó. Do đó, có khả năng phiên bản Rào Chắn Vật Lý của các Tỉnh Trung ương cứng hơn..." Alicia nói với một cái gật đầu. "Nhưng ngay cả ngài Trọng tài cũng đang nhìn cấp trên của mình với vẻ mặt kinh ngạc, vì vậy..."

"Vậy điều đó có nghĩa là một Rào Chắn Vật Lý cứng hơn không phải là đặc trưng của các Tỉnh Trung ương, rốt cuộc. Nó chỉ có nghĩa là Rào Chắn của Lãnh chúa Oscar đơn giản là bất thường."

Đứng cạnh hai người họ trong im lặng, Ashkhan, thuật sư gia cố, chăm chú theo dõi trận chiến.

"Roman không thể thắng với tốc độ này, không phải với thanh kiếm của cậu ấy liên tục bị chặn. Làm sao mà công bằng được? Không quan trọng ngài Phó tư lệnh đẹp trai đến mức nào hay khí chất nghiêm nghị, bí ẩn của ngài ấy hấp dẫn tôi đến đâu. Chúng ta không thể để Anh Hùng của chúng ta thua như thế này."

"Morris, tôi biết rõ ngài ấy là gu của cô, nhưng hãy nhớ rằng ngài ấy là một người đàn ông rất quan trọng của một quốc gia xa lạ, vì vậy đừng cố quyến rũ ngài ấy. Quay lại chủ đề chính. So với Rào Chắn Ma Thuật, Rào Chắn Vật Lý tiêu tốn một lượng ma thuật kinh hoàng của một người và với tốc độ nhanh chóng. Đó là lý do tại sao người dân các Tỉnh phía Tây ngừng sử dụng nó, và cũng là lý do tại sao tôi nghĩ ngài ấy không thể duy trì phép Rào Chắn lâu được, vì nó kết hợp các đặc tính của cả hai Rào Chắn kia..."

"Trong trận đấu tập này giữa một kiếm sĩ và pháp sư, tôi quyết định sử dụng một kỹ thuật chỉ có pháp sư mới có. Ngài nghĩ sao?" Oscar hỏi với một chút cong môi.

"Cái quái gì thế này..."

"Chỉ là một chút gì đó kết hợp sức mạnh của các phép Rào Chắn Ma Thuật và Rào Chắn Vật Lý. Vì ma thuật này không thuộc nguyên tố nào, bất kỳ pháp sư nào cũng có thể tạo ra nó."

"Dù vậy, nó cứng kinh khủng. Quá cứng," Roman nói, nửa mê nửa tỉnh. Cậu biết về các Rào Chắn mà người đàn ông đã đề cập, nhưng chưa bao giờ nghe nói về một Rào Chắn cứng như thế này.

"Thấy chưa, ngài không thể xuyên thủng Rào Chắn của tôi, làm sao ngài mong xuyên thủng được một con quỷ vương? Một Anh Hùng không có khả năng đó thì có ích gì?"

Ngay cả vào lúc này, Oscar vẫn tiếp tục khiêu khích cậu.

"Guh—"

Roman cau mày thất vọng. Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu đã thay đổi hoàn toàn vài giây sau đó. Sự quyết tâm tỏa sáng dữ dội trên khuôn mặt cậu bây giờ.

"Tôi xin lỗi trước nếu tôi xiên ngài."

Và với điều đó, cậu bắt đầu đổ tất cả năng lượng và ma thuật trong con người mình vào thanh thánh kiếm Astarte.

"Ngài có thể nghĩ về điều đó sau khi ngài thành công," Oscar trả lời khi ông chờ đợi, vẻ mặt không thay đổi.

"Đừng nói tôi không cảnh báo ngài!"

Roman thu hẹp khoảng cách giữa họ trong nháy mắt và tung ra một cú đâm mang theo mọi nỗ lực của mình.

Keng.

Một vết nứt xuất hiện trên Rào Chắn của Oscar. Thật không may, Roman đã không thể phá vỡ nó. Thêm dầu vào lửa, vết nứt đã tự sửa chữa gần như ngay lập tức và Rào Chắn đã trở lại trạng thái nguyên vẹn ban đầu.

"Vô lý..." Roman vô thức thốt lên. Sau khi đã dồn hết năng lượng vào đòn tấn công lao tới, cậu không còn có thể chống đỡ cơ thể mình và ngã khuỵu xuống đất.

Oscar thong thả đặt lưỡi kiếm của mình lên cổ Anh Hùng.

"Tôi tuyên bố trận đấu kết thúc! Người chiến thắng, Phó tư lệnh Oscar," giọng của Jurgen vang vọng khắp trung tâm huấn luyện.

Ngay sau đó, các thành viên Sư đoàn vỡ òa trong tiếng reo hò vang dội. Chuỗi thất bại liên tiếp kể từ hôm qua... rõ ràng đã ảnh hưởng đến họ, bất kể đối thủ của họ là Anh Hùng và tổ đội của cậu. Mắt họ cháy lên niềm tin nhiệt thành vào phó tư lệnh của họ, Oscar, người cuối cùng đã mang lại cho Sư đoàn chiến thắng đầu tiên.

"Ngài Roman, ngài vẫn còn trẻ. Tôi tin chắc ngài có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Chúc may mắn."

"Lãnh chúa Oscar, tôi đã học được rất nhiều từ trận đấu của chúng ta, bao gồm cả sự bất lực của mình khi đối mặt với một bậc thầy ma thuật thực sự. Cảm ơn ngài rất nhiều."

Anh Hùng Roman bày tỏ lòng biết ơn từ tận đáy lòng.

"Ồ, điều đó làm tôi nhớ ra. Ngài có thể kể cho tôi nghe thêm về pháp sư đã đánh bại ngài không?"

"Tất nhiên. Cô ấy là... một người phụ nữ? Chắc chắn không phải là một con người, mà là một người thuộc một chủng tộc mà tôi chưa từng thấy cho đến lúc đó, người tự xưng là Leonore," Roman nói, kể lại cuộc gặp gỡ của mình với Leonore. "Hôm nay, ngài đã chặn thanh kiếm của tôi bằng Rào Chắn của mình, nhưng cô ấy đã né hoàn toàn nó trong trận chiến của chúng tôi. Dễ dàng nữa là đằng khác."

"Leonore... Tôi không biết người này. Tôi sẽ ghi nhớ cái tên."

Gật đầu, Oscar khẽ hắng giọng trước khi cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện của họ ở đó.

"Một điều nữa, nếu ngài không phiền trả lời, thưa Lãnh chúa Oscar. Ngài chính xác đã nghĩ đến ai khi ngài hỏi tôi lúc đầu?"

Một khoảng lặng, rồi ông trả lời Roman.

"Một thủy ma pháp sư ở Vương quốc Knightley. Cứ cho là có rất nhiều chuyện giữa hai chúng tôi. Xin lỗi, nhưng tôi không có gì để nói thêm về chủ đề này."

Và rồi Oscar sải bước về phía Fiona, người đã đi xuống đấu trường từ khán đài.