Vỏ đã được gọt xong.
Hiện tại, trong phòng bệnh, Misono Mayu với cái đầu được băng bó, vừa mới gọt xong vỏ một quả táo bên cạnh chiếc giường bệnh mà tôi đang nằm, nhưng chuyện này không có gì đáng nói. Quả táo này không phải do người đến thăm bệnh tặng, mà là do Mayu tự bỏ tiền túi ra mua. Dù không phải là không có ai tặng tôi quả táo, món quà thăm bệnh quen thuộc, nhưng thôi kệ, cứ để cô ấy vậy đi! Nhưng đó là chuyện ngoài lề.
Mayu đặt dải vỏ táo đỏ liền một mạch lên chiếc đĩa phẳng, rồi cầm dao gọt hoa quả theo cách cầm dao khắc. "Anh muốn em khắc gì?" cô ấy khách sáo hỏi. Tôi ngăn bộ não vốn luôn chịu trách nhiệm suy nghĩ, và chọn cách tôn trọng quyền tự chủ của cái miệng:
"Một quả táo trong gương."
"............?"
Maa-chan có chút bối rối, bộ não không thể nhìn nổi nữa liền đưa ra chỉ thị:
"Con thằn lằn bay."
"Không muốn. Em ghét các sinh vật khác ngoài Mii-kun."
Trong cổ họng tôi nuốt xuống câu trả lời "Vậy thì đổi thành một tấm gương soi ra quả táo", một câu trả lời lại sẽ khiến trên đầu Mayu mọc ra một đống dấu hỏi.
"Cứ để Maa-chan tự phát huy đi!"
Nghe thấy câu nói quen thuộc trước khi ăn táo trong thời gian nằm viện, Mayu liền bắt đầu công việc, cô ấy nhẹ nhàng khắc quả táo, như thể con dao là một phần nối dài của móng tay mình. Từ hành động khéo léo của Mayu, thay vì khen cô ấy khéo tay, thì khen cô ấy giỏi dùng dao có lẽ sẽ sát với sự thật hơn.
Trong lúc chờ đợi tác phẩm sáng tạo từ nguyên liệu là quả táo hoàn thành, tôi nhìn vào đầu của Mayu chứ không phải tay cô ấy. Tôi nhận ra miếng băng gạc là mới, có phải là sáng nay mới thay không?
".................."
Từ trận tử chiến với kẻ thù không đội trời chung đến nay đã qua chưa đầy một phần mười hai của một năm, tạm gác qua cách nói có phần cường điệu này, thực ra chuyện thành ra thế này một nửa có lẽ là do tôi tự chuốc lấy. Bởi vì chính tôi đã tìm hắn để gây sự, nên mới nói một nửa, nhưng cách nói này có hơi bất lịch sự với Sugawara phải không? Tóm lại, tôi đã bị Sugawara đánh đến bị thương nặng, và bây giờ đành phải tận hưởng cuộc sống nằm viện chán ngắt (hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy gã đó đã hồi phục ký ức thời thơ ấu, nhưng đây lại là một chuyện ngoài lề khác).
Nhiệt độ ngoài trời lạnh đến mức làm người ta nín thở, mùa mà hơi thở nhuốm màu trắng để làm nổi bật sự tồn tại của mình đã đến. Dụng cụ cố định trên cổ tay trái của tôi đã được tháo ra, bác sĩ cũng cho phép tôi đi lại bằng nạng, những ngày tháng nằm liệt trên giường để Mayu chăm sóc cuối cùng cũng đã kết thúc. Cảnh tượng ăn uống mà tôi phải mở miệng theo lệnh "a" của cô ấy đã không còn nữa, nhưng thực ra tôi là người thuận tay phải, nên hoàn toàn không cần cô ấy đút cho ăn.
Trở lại chuyện chính. Bây giờ ngoài cửa sổ đã là khung cảnh mùa đông với những hàng cây khô héo, đối với tôi đang nằm viện, đây là sự thay đổi duy nhất trong môi trường sống. Ngoài ra chỉ có những bệnh nhân cùng phòng có chút khác biệt so với lúc mới nhập viện, và những vị khách thỉnh thoảng xuất hiện, có thể làm dấy lên một gợn sóng trên bề mặt cuộc sống yên ổn và sa đọa… à à, nói đến khách –
Hai tuần trước, ông bà của Mayu đã đến thăm tôi. Ông của Mayu ăn mặc lịch sự, mang phong thái quý ông, những động tác tao nhã thành thạo như thể biệt danh của ông từ thời trung học đã là "ông lão", một ông lão đúng nghĩa. Bà của Mayu thì có làn da và mái tóc săn chắc, gần như không thay đổi từ thời học sinh… phần sau xin lược bỏ.
Vì trước đây tôi chưa từng gặp họ, nên ban đầu tôi đã ngạc nhiên hỏi họ là ai, cho đến khi ông của Mayu nói với tôi ông họ Misono, tôi mới hiểu ra tình hình.
"Lâu nay đã ngưỡng mộ."
"Cậu đã nghe Mayu nhắc đến chúng tôi à?"
"Một lần cũng chưa nghe."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Như thể đã được sắp đặt trước, cuộc đối thoại giữa chúng tôi diễn ra rất trôi chảy. Sau vài câu khách sáo về vết thương của tôi, ông của Mayu đã kết thúc cuộc đối thoại bằng một câu hỏi gần như truy vấn "Sau này cậu định thế nào với Mayu?". Dù trong lòng nghĩ rằng đây chính là lúc để nói "Xin hãy giao cháu gái của ngài cho cháu", nhưng trước mắt lại bao trùm một bầu không khí dày đặc cho thấy đối phương không phải là một ông lão có thể đùa cợt, nên tôi đã chọn một câu trả lời sáo rỗng đến mức không thể sáo rỗng hơn "Cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô ấy". Sau đó ông của Mayu chỉ hỏi thêm một câu, và năm phút sau hai người đã rời khỏi phòng bệnh, bà của Mayu từ đầu đến cuối không hề mở miệng, cũng không hề chào hỏi tôi.
Ngoài ra còn có bác sĩ Koibi cởi bỏ áo blouse trắng, mặt mày cau có xuất hiện, đánh tôi bảy lần liên tiếp (bốn cú đấm, ba cái tát), và để lại một đống truyện tranh y khoa cũ kỹ làm quà thăm bệnh rồi bỏ đi, tôi đã giải thích hành động của cô ấy là để dạy tôi về tầm quan trọng của sự sống.
Những vị khách khác còn có Misono Mayu, nhưng cô ấy không phải đến để thăm bệnh.
Mayu nói "Xong rồi," và đặt con dao nhỏ lên bàn cạnh giường, rồi đưa chiếc đĩa cho tôi.
Trên đĩa là một quả táo bị gọt thon ở giữa, trông như hai viên bi xếp chồng lên nhau, và trên đó đầy những vết tay bẩn. Lần này đến lượt tôi bối rối.
"Đây là gì, quả bầu à?"
"Người tuyết."
Người tạo ra nó nói một cách thản nhiên như vậy.
…Ừm, à, người tuyết không phải là sinh vật chứ nhỉ? Nhưng tôi không nói gì cả, và cảm kích nhận lấy quả táo, rồi trực tiếp dùng răng cắn một miếng lớn.
"Ngon không?"
"Ừm, siêu ngon, vết tay của Maa-chan còn làm tăng thêm hương vị cho quả táo nữa!" tôi thản nhiên nói ra một lời nhận xét có thể khiến tôi bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, nhưng khi thấy Mayu nở nụ cười vui vẻ, tôi biết rằng câu nói đó có giá trị.
"Maa-chan cũng ăn không?" "Ừm."
Mayu trực tiếp đến gần, và cắn một miếng ở phía bên kia của quả táo, rồi nhai. Tiếng nhai rôm rốp, thu hút ánh mắt của những bệnh nhân khác trong phòng, ông Watarai ở giường bên cạnh hơi lùi lại một chút.
…Thật kỳ lạ, việc chúng tôi làm giống như một cặp đôi dùng hai ống hút để cùng uống một ly trà, nhưng lại có vẻ như có gì đó khác biệt. Dù hai đôi mắt của chúng tôi gần nhau đến vậy, nhưng thay vì giống như một khoảnh khắc ngọt ngào của một cặp tình nhân, lại giống như những con mối đang gặm nhấm một ngôi nhà hơn nhỉ? Rôm rốp.
Ngay khi tôi đang nghiên cứu một cách ăn táo mới mang tính đột phá, trên hành lang vang lên tiếng xe đẩy thức ăn, và âm thanh đó đang tiến lại gần, chỉ cần như vậy, dạ dày của tôi đã biết là đã đến giờ ăn trưa.
Sau đó cánh cửa phòng bệnh được mở ra, người mang bữa trưa đến là một người phụ nữ luôn luôn sôi nổi, mang đến cho mọi người sự tươi trẻ và một chút mệt mỏi.
"Cặp đôi gì chứ! Tôi thấy hai người trông như những kẻ ngốc, ăn cơm đi!"
Giọng điệu của cô y tá tuy có chút không vui, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười.
Chúng tôi theo chỉ thị của cô ấy đặt quả táo trở lại đĩa, và nhận lấy hai khay thức ăn.
Đúng vậy, cô ấy đã đưa cả phần của Mayu. Tất nhiên, đây không phải là phòng bệnh của Mayu.
Nhưng bệnh viện sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của bệnh nhân.
Đúng vậy, Mayu bây giờ cũng đang nằm viện ở bệnh viện này.
Trên đầu Mayu được băng bó nhiều lớp băng gạc mới, không cần nghĩ cũng biết là vì bị thương mới phải băng, vì vậy mục đích nhập viện của cô ấy đương nhiên là để chữa thương, và không cần nói cũng biết vết thương của cô ấy là do hành vi tự làm hại mình gây ra.
Mayu dường như đã dùng bình hoa để đập vào đầu mình và tự mình đến bệnh viện, người đầy máu và tuyên bố muốn nhập viện.
Bởi vì tôi đã khuyên cô ấy đừng ngày nào cũng đến bệnh viện thăm tôi, thỉnh thoảng cũng nên đến trường học.
Cho nên cô ấy đã suy nghĩ theo cách của mình, và dẫn đến hành động như vậy.
Mayu đã cố gắng hết sức theo cách của mình. Nên khen ngợi sự nỗ lực của cô ấy – tôi đã khen ngợi hết lời dựa trên suy nghĩ đang dâng trào trong lồng ngực mình – nhưng tất nhiên là nói dối đấy. Dù là tôi, cũng đã phải hiếm hoi tự kiểm điểm lại mình vì chuyện này.
Mayu gọi "Mii-kun," và kéo tay áo tôi để tôi tỉnh lại.
"Ăn hộ em cái này."
Mayu nhíu mày đưa cho tôi món salad ngô, sở thích của Mayu rất rõ ràng.
"Cứ giao cho anh."
Tôi nhận lấy món salad, nhìn vào chiếc đĩa nhỏ ba giây, rồi quyết định tạm thời đặt món salad lên khay thức ăn.
Sở thích của tôi thực ra cũng rất rõ ràng.
Nếu tôi đưa món salad cho ông già Watarai, người đã nằm viện lâu năm ở giường bên cạnh, người có tính cách tốt bụng đến mức có thể sẽ để lại cho tôi những cuốn sách khiêu dâm làm di sản khi ông ấy qua đời, ông ấy sẽ vui vẻ ăn hộ tôi. Nhưng có cô y tá ở đây tôi không thể làm vậy được, vì cô ấy giống như một bà cô ở căng tin trường học cực kỳ ghét người ta không ăn hết thức ăn.
Cho nên gần đây tôi đều đợi cô y tá mang thức ăn xong và rời khỏi phòng bệnh rồi mới lén vứt đi, dù lần nào cũng bị ông Watarai, người cực kỳ sợ lãng phí thức ăn và bị trời phạt, nhìn thấy, rồi ông ấy sẽ nói "Nếu định vứt đi thì cho tôi" và ăn hết, và tôi cũng chưa bao giờ ngăn cản.
Từ cánh cửa phòng đang mở, tôi thấy hai thanh niên mặc vest chạy qua trên hành lang, việc chạy trong hành lang bệnh viện mà không bị mắng khiến tôi có chút tò mò về địa vị của họ.
Tôi lúc này mới nhớ ra sáng nay bệnh viện rất ồn ào náo nhiệt, nên đã hỏi cô y tá về chuyện này:
"Cảm thấy bệnh viện có chút ồn ào, có phải đã xảy ra tai nạn lớn gì không?"
"Ừm, có một bệnh nhân đã mất tích từ sáng hôm qua, nên mọi người đang tìm."
"…Mất tích?"
"Cha mẹ của bệnh nhân rất lo lắng và đã báo cảnh sát, nên cảnh sát đã ngoan ngoãn đến bệnh viện của chúng tôi để tuần tra. Nhưng tôi thấy như vậy sẽ cản trở công việc của chúng tôi…"
Cô ấy chửi bới, rồi đẩy xe thức ăn ra khỏi phòng bệnh, và khi đóng cửa lại, cô ấy nói thêm "Nhớ ăn hết nhé!"
…………Bệnh nhân mất tích à?
Tôi cảm thấy thị trấn này đang dần nhuốm một mùi hôi còn tanh hơn cả bùn, thật đáng lo ngại.
"Này."
Mayu kéo tay áo tôi, tôi quay đầu lại, và thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đang tỏ ra phiền muộn.
"Sao vậy?" "Em ghét người phụ nữ vừa rồi."
Mayu nhỏ giọng, và không hề che giấu sự ghê tởm của mình.
Điều này có chút khác với cảm xúc tiêu cực đối với bác sĩ Koibi, mà là một sự bài xích từ sinh lý.
"Ra vậy, cô ấy có làm em tức giận không?"
"Không có gì, em chỉ thấy tốt nhất là không nên nói chuyện với cô ta."
Dù Mayu không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng giọng điệu của cô ấy lại không hề do dự, dao động. Tôi đáp lại "Biết rồi," và tạm thời chấp nhận lời khuyên của Mayu.
Sau đó, đôi đũa trên tay Mayu gắp một món ăn hầm, và đưa đến miệng tôi.
Mayu giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, và ra lệnh cho tôi mở miệng "A".
Thực ra mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
"…Nhìn này, tay của anh đã có thể cử động được rồi…" "Mở miệng ra nào~" "A…"
Kết quả là tôi đã mở to miệng như một kẻ ngốc.
Kết quả là, tôi vẫn tiếp tục đóng vai "Mii-kun".
Có một bệnh nhân mất tích.
Chuyện này ban đầu không gây ra bất kỳ phiền phức nào cho tôi.
Nhưng chuyện xảy ra mấy ngày sau thật sự quá sốc.
Nagase Tooru đã xuất hiện trước mặt tôi.
Nagase Tooru cùng khối với tôi, là một nữ sinh trung học có ấn tượng và tên gọi khác xa nhau. Chúng tôi đã cùng lớp vào năm nhất, đã từng là một cặp đôi trong một thời gian ngắn, cô ấy là bạn gái cũ của tôi.
Buổi chiều, tôi không buồn ngủ, đang ngồi bên cạnh Mayu học hỏi về sự vĩ đại của y học và những vấn đề về bản quyền từ truyện tranh, sau khi nhận ra người đến thăm là một người đã không liên lạc suốt một năm, tôi đã kinh ngạc đến mức mặt mày trắng bệch.
Nagase mặc đồng phục, đi từng bước chậm rãi đến gần, những nam sinh trung học và những người đàn ông trung niên cùng phòng đều dõi theo cô ấy, tôi nghe thấy ai đó phàn nàn "Lại là con gái đến thăm bệnh à…" Nhân tiện, tôi ở phòng bốn người. Tức là có tôi, ông Watarai, một nam sinh trung học trông có vẻ lông bông và đầy mụn trứng cá, và một người đàn ông trung niên ít nói.
Nagase đứng ngay trước mặt tôi, và nở một nụ cười hơi khác so với một năm trước.
"Hi!"
Đó là một nụ cười vừa mơ hồ vừa không có khoảng cách.
Tôi bây giờ đang ở trong một trạng thái tinh thần không thể để cho đôi mắt bình tĩnh phân tích nụ cười đó, vì quá căng thẳng về mặt tâm lý nên nội tạng bị áp lực, khiến miệng tôi bây giờ tràn ngập một vị chua như sắp nôn ra dịch vị. Và cách nói chuyện không hề thay đổi so với quá khứ của cô ấy, đã làm cho tình hình càng thêm nghiêm trọng.
Tại sao? tôi nói ra ba từ này để ngăn chặn vị chua đang trào lên cổ họng. Nếu là em gái của Nagase đến thăm bệnh tôi còn có thể hiểu được, nhưng tại sao cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi? Giáo viên của trường có dạy học sinh cho tốt không vậy?
"…Bạn Nagase?" "Không phải." "Tooru?" "Bây giờ không phải nữa."
Nagase mấp máy môi và nói hai từ "hứa hẹn". A, tôi hiểu rồi tôi hiểu rồi.
"Sắc mặt cậu tệ quá."
"Đột, đột nhiên không được khỏe."
Nagase chùi tay vào váy, và đi vòng sang bên giường bệnh với một bước chân không mấy linh hoạt. Ngay lúc đó cô ấy dường như đã phát hiện ra Mayu đang dùng tay tôi làm gối ngủ, tốc độ chớp mắt đột nhiên tăng lên đáng kể, và tôi, người đang bị Mayu đè lên, cũng toát mồ hôi lạnh. Nếu Mayu bây giờ tỉnh dậy, việc lấy mạng tôi có thể còn dễ hơn cả việc giẫm bẹp một cây cỏ dại ven đường.
"Ra ngoài nói chuyện đi!"
Tôi đề nghị như vậy, và không chờ Nagase trả lời đã trực tiếp đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Tôi đặt truyện tranh xuống và cẩn thận di chuyển tay chân của Mayu ra, sau đó cầm nạng, đi đôi dép lê siêu lớn lớn hơn cả chân vào chân trái, và khoác lên người chiếc áo khoác chống lạnh không có một chút tác dụng nào, rồi gần như đi với tốc độ của một vận động viên đi bộ và nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Ở cửa phòng bệnh, tôi quay đầu lại nhìn vào trong, và thấy ông Watarai, người coi chiếc chăn như bạn tri kỷ, đang nhìn chúng tôi rời đi với một vẻ mặt thẫn thờ và kinh ngạc không có ác ý, dường như đã bị sốc bởi các mối quan hệ nữ giới của tôi. Nói dối đấy. Được rồi, tôi cuối cùng cũng đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Nagase không hề vội vã, nhẹ nhàng đi bên cạnh tôi.
"Tôi không vội đâu."
Việc cô ấy khách quan nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi, lại càng khiến cô ấy bình tĩnh hơn, từ giọng nói có thể nghe ra được sự thong dong của cô ấy.
"Cậu tưởng là ai đã làm tôi ra nông nỗi này."
"Tôi không nghĩ là do tôi đâu."
Cô ấy ném cho tôi một câu trả lời thẳng thừng. Tôi chỉ liếc cô ấy một cái, và không trả lời gì cả.
"Nhưng mà, nếu muốn ra ngoài nói chuyện, tôi đã hy vọng cậu ít nhất cũng sẽ cho tôi mượn một chiếc áo khoác để giữ ấm."
Câu nói thất vọng của Nagase, bề ngoài thì thật thà, nhưng lại ẩn chứa một chút ác ý.
Nhưng tôi, dù là ý thức, cảm xúc hay não bộ đều không có phản ứng, tình cảm cũng vậy.
"Ồ? Sao lại có vẻ khó xử vậy. Tôi chỉ đến thăm bệnh thôi, làm cậu phải lo lắng cho tôi thật là xin lỗi."
Đúng vậy! Nếu hôm nay cậu có ngoan ngoãn đi học, chẳng lẽ không tự mình chuẩn bị quần áo ấm để mặc đi học sao? trong lòng tôi thầm pha một ly cà phê châm biếm có thêm một thìa ác ý.
Đến cầu thang ở cuối hành lang, tôi phân vân không biết nên đi lên hay đi xuống. Cuối cùng kết luận là đi lên hay đi xuống cũng không có gì khác biệt lớn, nên quyết định lên sân thượng. Không biết là lo lắng hay là vì không thể nhìn nổi tôi đang phải mất một chút thời gian để leo từng bậc cầu thang với cây nạng, Nagase đã tỏ ra thân thiện và hỏi "Có cần tôi giúp không?" nhưng tôi đã thận trọng từ chối, tuy nhiên cánh cửa dẫn lên sân thượng lại là do Nagase mở.
Đây là lần thứ hai tôi lên sân thượng trong thời gian nằm viện. Nơi gần vũ trụ nhất trong khuôn viên bệnh viện này, có những chiếc ghế dài màu xanh vàng tàn tạ và rất nhiều quần áo đã giặt sạch đang phơi mình trong gió lạnh, và bây giờ lại có thêm hai người cùng phơi mình trong gió lạnh. Dù trên đầu là một bầu trời xanh trong không một gợn mây cùng với một vầng thái dương, nhưng lại có một luồng khí lạnh làm người ta run rẩy. Ở đây ngoài chúng tôi ra tất nhiên không có ai khác, nên như vậy là vừa rồi.
"Lạnh quá."
Nagase hít mũi và phàn nàn, hai đùi dưới váy dán chặt vào nhau.
"Không thể đến quán cà phê được à? Dù chỉ cho tôi nước lọc, tôi cũng sẵn sàng chịu đựng."
"Không được, nếu bị bạn bè biết, thì mất mặt lắm."
"Cậu là học sinh cấp hai vừa mới bước vào tuổi dậy thì à…"
Nagase có chút không vui và từ bỏ ý định đó, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh tôi. Chiếc ghế dài chống đỡ trọng lượng của hai người, kêu kẽo kẹt một cách cường điệu, tiếng động khi mông của Nagase ngồi xuống lớn hơn, chắc là ảo giác của tôi thôi?
Tôi hít một hơi thật sâu, để cho phổi tràn ngập luồng không khí lạnh như có chứa những hạt băng, và cố gắng tuôn ra hết những mệt mỏi như mủ độc tích tụ trong cơ thể. Tôi lặp lại động tác này vài lần, và tứ chi cứng đờ đã trở lại trạng thái thư giãn.
Nagase thấy tôi đã bình tĩnh trở lại, nên mở miệng:
"Thấy Tooru không sao là được rồi."
Nagase Tooru đều gọi tôi là "Tooru", và em gái Nagase Kazuki cũng học theo chị gái gọi tôi là "Tooru". Từ lúc chúng tôi bắt đầu chơi trò trao đổi tên đến nay, họ dường như đều không thay đổi thói quen này.
XX và Tooru, hai cái tên không hợp với nhau này, là chìa khóa để phá vỡ thế bế tắc.
"Cậu nghe Kazuki nói à?"
"Ừm," Nagase gật đầu.
Em gái của Nagase, Nagase Kazuki (cô bé này rất thích tên của mình) là khách quen của bệnh viện này, nhưng cô bé không phải là một đứa trẻ yếu ớt. Cô bé học nhiều môn thể thao và cả karate, nên thường bị gãy xương hoặc trật khớp trong lúc luyện tập, và bây giờ cũng đang nằm viện để điều trị vết thương ở tay trái. Vì chúng tôi quen biết nhau, nên sau khi tôi nhập viện cũng đã gặp cô bé vài lần.
Năm sau sẽ lên lớp năm, nên cùng tuổi với Hirota.
Hai đứa trẻ đó không biết có vui vẻ đến trường không?
"Đúng rồi, cậu bị thương thế nào vậy?"
Nagase hỏi trong lúc nhìn những tấm ga trải giường và khăn tắm đang bay phấp phới trong gió.
"Tôi định dùng tay không để phá vỡ cửa kính của trường học vào ban đêm nhưng thất bại, chân còn giẫm phải mảnh kính nữa."
"Quê mùa…"
Đó là một giọng điệu lạnh lùng, không hề tin tưởng, và không chút thân thiện nào.
Một làn gió nhẹ thổi qua, mùi nước hoa trên người Nagase làm mũi tôi hơi ngứa.
"Vậy, tìm tôi có chuyện gì?"
Đôi môi khô ráp và cổ họng co thắt đã cản trở tôi phát ra âm thanh, câu nói đó không biết có bị gió thổi bay đi, có truyền đến tai cô ấy được không?
"Chuyện gì? Tôi chỉ đến thăm cậu thôi mà."
Nagase không kiêu ngạo cũng không sợ sệt, chỉ trả lời tôi như vậy.
"Bây giờ mới đến à?"
"Bây giờ mới đến à? Tooru hình như đã nhập viện được hơn một tháng rồi phải không, tôi đến muộn quá à?"
"Không phải ý đó… à, tôi đang nói về mối quan hệ của chúng ta."
Chỉ có mình tôi cảm thấy khó xử sao?
"Khoảng một năm…" "Một năm một tháng và mười hai ngày." Nagase có một thói quen kỳ lạ là luôn tuân thủ sự chính xác, hễ có cơ hội là phải sửa lại cho tôi. "…Đã lâu như vậy không gặp rồi phải không? Ngay cả tin nhắn hay điện thoại cũng không còn, cậu, người đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, lại đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi đương nhiên sẽ nghi ngờ."
"Ra vậy, cậu muốn tôi gọi điện cho cậu à?"
Nagase dường như thấy rất thú vị khi quan sát vẻ mặt của tôi, tôi không chút do dự mà trả lời:
"Lúc còn thích Nagase có lẽ đã nghĩ như vậy."
Nếu bây giờ để cho đầu dao gọt hoa quả của Mayu chuyển từ quả táo sang tôi, thì ý nghĩa của những vết thương này của tôi chẳng phải là vô ích sao? Cũng không có mặt mũi nào để đứng trước người mẹ của em gái đã ra tay cứu giúp tôi. Những lời khoác lác mà tôi đã nói về ý nghĩa, số phận và sự ngẫu nhiên tất định của việc là một Mii-kun cũng sẽ khó có thể thu dọn, nên bây giờ tôi bắt buộc phải nói dối.
Vẻ mặt vui vẻ trên khuôn mặt Nagase đã biến mất, tôi không khỏi nghĩ rằng đây có phải là cái gọi là "giẫm phải mìn" trong mối quan hệ giữa người với người không, tôi rất lo lắng không biết quả mìn có phát nổ không.
Nhưng Nagase lại chỉ lẩm bẩm bằng một giọng điệu nhỏ, nhưng không phải là tự nói với mình "Tất cả đều là thì quá khứ à?". Bề ngoài, quả mìn không phát nổ.
"Nhưng mà, chúng ta có nói chuyện chia tay rõ ràng chưa?"
Nagase đến gần hơn, vẻ mặt đột nhiên từ u uất chuyển sang vui vẻ, nụ cười tinh nghịch của cô ấy và mùi hương của cô ấy ngày càng gần, khiến lòng tôi có chút rối loạn.
"Trong trí nhớ của tôi thì chúng ta không có nói chuyện chia tay."
"Cậu nói chuyện vẫn vòng vo như cũ nhỉ."
"…Cậu bây giờ nói như vậy cũng vô ích."
Nagase nói một câu "Tôi biết rồi," và lùi lại, sau đó run rẩy vì gió lạnh.
"Tôi muốn vào trong nhà rồi."
"Đi thôi."
Tại sao lại phải ở trong gió lạnh như thế này chứ? Thiệt tình, đến phòng khách không phải là được rồi sao.
Để xua tan sự bất mãn giống nhau trong lòng hai người, chúng tôi đã trốn thoát khỏi sân thượng.
Mà nói mới nhớ, sân thượng – tôi và một người phụ nữ trẻ đang ở trên sân thượng à –
"Ồ? Sắc mặt của cậu lại kém đi rồi, cậu đang chơi trò đèn giao thông à?"
"Ký ức lúc còn là một con gà con đột nhiên lóe lên trong đầu tôi."
"Gì… Tooru thật là một người đàn ông khó hiểu."
Nagase nói ra một lời nhận xét vô trách nhiệm này trên chiếu nghỉ cầu thang.
"Lại muốn nói chuyện chia tay à?"
"Không muốn, không phải tôi đã nói là biết rồi sao?"
Dù miệng nói vậy, nhưng giọng điệu và khóe miệng của cô ấy lại thành thật tiết lộ rằng cô ấy vẫn chưa chấp nhận sự thật này, ngay cả bây giờ cũng như thể có thể đá bay cây nạng của tôi để giải tỏa bất cứ lúc nào, vẻ mặt bực bội không hề che giấu mà thể hiện ra trên khuôn mặt.
Khi đi xuống cầu thang một cách an toàn, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Nagase đã bước lên một bước từ khoảng cách khó xử mà cô ấy đã giữ với tôi trước đó.
"Về rồi à?"
"Tôi cũng phải đến chỗ Kazuki nữa, dù sao thì bây giờ có chút bất an."
"Bất an? Bất an cái gì?"
"Cậu không biết à? Người cùng phòng với Kazuki đã mất tích rồi."
…À à, chính là người mất tích mà cô y tá nói hôm qua à?
"Gã đó tuy đã quen với việc nhập viện, nhưng vẫn rất sợ hãi, đến bây giờ tối vẫn không dám một mình đi vệ sinh."
"Con người ít nhất đều có một điều sợ hãi, như tôi thì rất sợ nợ tiền."
"Nỗi kinh hoàng của việc không có ước mơ à…"
Lúc này Nagase cuối cùng cũng nở một nụ cười giống hệt như ngày xưa với tôi.
Không khí nặng nề giữa tôi và Nagase cuối cùng cũng đã dịu đi một chút.
Nagase đối mặt với tôi với một tư thế trịnh trọng.
"Nếu cậu không thích như vậy, tôi sẽ không đến nữa. Dù sao thì tôi chủ yếu là đến thăm Kazuki."
"…Cũng không đến mức không thích."
"Vậy thì có lẽ tôi sẽ lại đến."
Cô ấy nở một nụ cười ngây thơ, thực ra là hoàn toàn không muốn để tôi từ chối phải không?
"Gửi lời chào của tôi đến Maa-chan."
Nagase nói xong, liền đi ba bước thành hai và xuống cầu thang.
Tôi tiễn cô ấy đi rồi mới giật mình.
Maa-chan?
"…Cô ấy nghe được từ đâu vậy?"
Câu nói đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Trở lại phòng bệnh, tôi thấy Mayu đang ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, ông Watarai ở giường bên cạnh nói không khỏe, nhưng lại không chịu kiểm tra mà chỉ đắp chăn ngủ, người này rốt cuộc tại sao lại nhập viện nhỉ?
"A… cậu đi đâu vậy?"
Có lẽ vì vừa mới thức dậy, nên nói chuyện có chút thiếu tinh thần, tôi ngồi xuống ghế chứ không phải trên giường, và bịa ra một lời nói dối "đi vệ sinh" có thể bị lộ ngay lập tức, nhưng lại không thấy Mayu có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lẩm bẩm trong miệng những lời không thể hiểu được.
"Maa-chan sắp có thể xuất viện rồi phải không?"
Tôi chạm vào băng gạc và tóc của Mayu, cô ấy luôn phàn nàn rằng nhất định phải gội đầu, nên mỗi tối đều tự ý tháo băng gạc ra, sau khi gội đầu xong lại do tôi giúp cô ấy băng lại. Thành thật mà nói, tóc của cô ấy dù có tâng bốc cũng không đẹp đến mức có thể được xem là di sản thế giới.
"Trước khi Mii-kun khỏe thì không được xuất viện." "Đừng có cố chấp." "Trước đó không xuất viện."
Cô ấy phồng má, không hề che giấu sự hờn dỗi của mình, sau đó còn kéo chăn lên đầu che kín cả người, và từ chối nói chuyện tiếp như một đứa trẻ.
"Maa-chan, đây là giường của anh đấy."
Dù có lay vai Mayu, cô ấy cũng không hề để ý.
Tôi đùa cợt thò tay vào chăn và cù chân cô ấy, Mayu rất nhạy cảm với hành động này, và không ngừng đạp chân rên rỉ. Tâm hồn ngư dân của tôi đã bị sự tươi mới và sức sống của cô ấy cảm hóa, và đã thiêu rụi hết tất cả những hoài bão lớn lao khác, nhưng tôi rất khó liên tưởng đến việc mình sẽ vì hoài bão này mà theo nghề đánh cá xa bờ, nên không thấy điều này có giúp ích gì nhiều. Bây giờ ngay cả chính tôi cũng không thể phán đoán được điều gì là thật, điều gì là giả nữa.
Tôi tiếp tục cù, và đồng thời nghĩ về Nagase.
Những ký ức về cô ấy không phải tất cả đều là đau khổ.
Vài ngày sau, bác sĩ đã tháo băng gạc trên đầu Mayu.
Sau đó lại băng thêm một lớp băng dày gấp đôi.
Phòng bệnh của Mayu là phòng đơn, có phòng tắm riêng, ngay cả bếp từ cũng là thiết bị đi kèm của phòng bệnh. Tiền phòng được tính riêng với tiền viện phí, một đêm khoảng một vạn rưỡi yên, tôi cho rằng đó là một mức giá vô cùng phi lý. Việc đặt ra mức giá này, là để cho người ta cảm thán rằng trên đời thật sự có những người giàu có như vậy, nhưng không ngờ lại thật sự có người sử dụng những căn phòng với mức giá đó, khiến tôi không khỏi kinh ngạc và thán phục trước sự sâu xa khó lường của thế giới.
Tôi đang ngẩn ngơ một mình trong căn phòng mà cả đời này cũng không thể nào ở được.
Phòng bệnh được bao quanh bởi những gam màu ấm áp, hoàn toàn khác biệt với bệnh viện lấy tông màu trắng nhạt làm chủ đạo như ngày thứ hai và ngày thứ sáu. Tiếng vận hành của máy sưởi rung động trong màng nhĩ, và khơi gợi cơn buồn ngủ.
Tôi ngồi ở cuối giường, duỗi thẳng hai chân để giết thời gian, còn Mayu, người đang ở trong căn phòng này, bị cảnh sát bán cưỡng ép thẩm vấn với tư cách là nạn nhân, tôi như một con chó trung thành lo lắng chờ đợi cô ấy trở về. Nói dối đấy.
"........................"
Sáng nay, đầu của Mayu lại gặp phải một chiếc bình hoa, cô ấy lại bị thương đầy máu ngay trong phòng ngủ này vào ban ngày, nhưng lần này vẫn không ngất đi, mà tự mình đi tìm bác sĩ để được điều trị.
Nhưng có một điểm khác so với lần trước.
Lần này vết thương là do người khác gây ra, bác sĩ đã giải thích tình hình cho tôi như vậy.
Tôi vẫn chưa gặp được Mayu, người có thêm một vết thương mới trên đầu.
Và tôi như một con chó trung thành đang xin ăn, chờ đợi cô ấy trở về.
Tôi dùng nạng gõ xuống sàn, tiếng va chạm không đủ lớn để vang vọng trong phòng bệnh.
Vết thương đầu tiên là do cô ấy tự mình gây ra, dùng một chiếc bình hoa không có hoa để đập vào đầu mình.
Nhưng lần này lại là tay của người khác, dùng một chiếc bình hoa cắm đầy hoa lan ý đang nở rộ để đập vào phía trên trán cô ấy.
Tôi lại gõ, gõ, và không ngừng gõ xuống sàn.
"Thiệt tình, cô ấy đang làm gì vậy?"
Người có thể bắt nạt Mayu chỉ có tôi thôi.
"…Nói dối đấy."
Bởi vì người không bắt nạt Mayu mới là Mii-kun.
Ngày nào đó nếu gặp phải hung thủ, mức độ phẫn nộ phải thể hiện có lẽ là lấy ra bộ luật Hammurabi từ trong lòng!
Cánh cửa kéo ngang đột nhiên được mở ra, tôi chào đón một vị khách đang nở nụ cười và một luồng không khí lạnh lẽo, cả hai đã làm tan biến những suy nghĩ vừa rồi của tôi.
"A, là Mii-kun!"
Đó là một tiếng cười không hề sợ hãi như tiếng sáo, tiếng trống.
Tôi cũng thẳng thắn trả lời "Lâu rồi không gặp, Jero-chan."
"Nếu cậu ghét bị người khác ngoài Maa-chan gọi là Mii-kun, thì hãy thể hiện ra bằng nhiều biểu cảm hơn đi."
"Cảm ơn lời khuyên của cô, nếu thật sự không thích tôi sẽ giơ tay phải lên phát biểu."
Kamiyashiro Natsuki không khách sáo mà đến gần. Cô ấy thả tóc, mặc một chiếc áo len dài tay và một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc, chiếc khăn quàng cổ dài đến mức đáng kinh ngạc, khiến người ta nghi ngờ có bị siết cổ không? Ngoại hình của cô ấy không hợp với tuổi thật, mặc gì cũng khá hợp. Cô ấy ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.
"Hôm nay không mặc đồ tù nhân sọc ngang à?"
"Đó là đồ mặc khi quyết đấu." "Ra là vậy."
Ngày đó là quyết đấu với ai nhỉ? Cảnh vệ à?
Khuôn mặt của cô Natsuki ở ngay trước mắt tôi, môi cô ấy bóng loáng, da cũng không hề khô.
"Đến đây để đánh giá môi trường nằm viện trước à?"
"Xin lỗi đã làm cậu thất vọng, tôi chỉ đến thăm Mii-kun thôi."
Có một chị gái xinh đẹp nói với mình như vậy, không thành thật thể hiện niềm vui trong lòng có lẽ là một sự mất mát. Nhưng vì đối tượng là cô Natsuki, nên tôi thấy không thể hiện cũng không sao.
"Đến đây rồi mới không ngờ ở đây lại xảy ra một số vấn đề, ví dụ như có người mất tích, Mayu bị tấn công…"
"Đúng vậy. À! Còn một chuyện nữa là cô Natsuki đến thăm tôi."
"Việc tôi đến thăm Mii-kun lại bị xem như là một vấn đề, thật là một vinh dự như bị Koibi thẩm vấn trên đường đêm!"
Cô Natsuki cầm lấy điều khiển tivi và bật lên, chuyển kênh sang đài NHK, bây giờ vừa hay là giờ chiếu phim truyền hình buổi trưa, tivi trong phòng bệnh cá nhân không cần mua thẻ cũng có thể xem được.
"Mii-kun thật là một trò giải trí tuyệt vời, là một món đồ quý giá nhất định sẽ muốn mang theo khi đến sống trên đảo hoang."
Cậu có hiểu đảo hoang là gì không vậy? Nhưng nếu có thể, tôi cũng muốn dẫn Mayu đi cùng.
Nhưng, có vẻ như tôi đang bị xem như một món đồ chơi.
"Vậy thì, cho phép tôi kể một câu chuyện cười, dù không rõ có đáp ứng được kỳ vọng của quý cô không…"
Nhãn cầu của cô Natsuki vì câu nói này của tôi mà chuyển động, cô ấy nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, mắt cô ấy rất nhỏ, nên rất khó để đoán được suy nghĩ của cô ấy qua ánh mắt, nhưng ngay cả người trên tivi cũng có cùng suy nghĩ với cô ấy, và nói rằng không ngờ cậu lại là người nghĩ đến những chuyện như vậy.
"Đây là câu chuyện về một người bạn của tôi." "Mii-kun có bạn à?"
"Nói quá nhanh rồi, chỉ là quen biết thôi. Vì cuộc phiêu lưu trong phiên bản điện ảnh mà trở thành bạn tâm giao."
"Ra là vậy, như vậy còn có lý." cô Natsuki trả lời.
"Trả lời nhanh lên!" trên tivi vang lên tiếng gầm của một người vợ đang trách mắng người chồng ngoại tình.
Tôi tạm dừng một giây, rồi bắt đầu kể câu chuyện đó:
"Người mà tôi quen là một người đàn ông, gã đó có một cô bạn gái hiện tại. Kết quả là một ngày nọ, một cô bạn gái cũ đã không gặp khoảng một năm đột nhiên xuất hiện trước mặt gã đó."
"Tình trạng chảy máu thế nào rồi?"
"Đầu óc cô chuyển hướng quá nhanh rồi, cũng không biến thành một trận chiến đao kiếm đâu. Cô bạn gái cũ chỉ chào hỏi một chút rồi đi, nhưng người mà tôi quen vẫn rất bận tâm. Cô Natsuki nghĩ cô bạn gái cũ đó tại sao lại làm như vậy?"
"Tôi nghĩ là đang vòng vo đòi tiền cấp dưỡng." "Người mà tôi quen không làm cho người ta có bầu đâu."
Người này hết thuốc chữa rồi, là một loại người cho phép cái miệng của mình nói những lời không biết xấu hổ, hoàn toàn giống hệt người mà tôi quen.
Cô Natsuki chống tay lên cằm suy nghĩ như một thám tử, lúc này người vợ trên tivi túm lấy người tình của chồng và nói câu thoại quen thuộc "Cô là con cáo tinh!" tiếng gầm đó đã thu hút ánh mắt của cô ấy.
"Tôi không đùa nữa. Trước tiên, tôi phát hiện ra người mà cậu quen là một kẻ ngốc nói dối."
"Kẻ ngốc à?" câu nói này làm tôi nhớ đến một người nào đó trong đầu, nhưng chuyện này không liên quan đến người đó.
"Sau đó, cô bạn gái cũ đó muốn quay lại với gã ngốc đó phải không? Thật là một con cáo tinh."
"……………………………………" cô ấy không phải là vì vừa mới nghe thấy tiếng hét đó trên tivi nên mới muốn dùng từ này chứ nhỉ?
"Hoặc là lúc đầu không nói chuyện chia tay rõ ràng, có một bên không đồng ý chia tay."
Cô Natsuki nhìn thẳng vào người mà tôi quen, và nói thẳng thắn ý kiến của mình. Người đó gãi gãi má.
"Dù câu trả lời là gì đi nữa, tính mạng của gã ngốc mà cậu quen cũng như ngọn nến trước gió."
"Nhưng người đó rất rất rất thích bạn gái hiện tại, nên chắc là… không sao đâu."
"Con muỗi sẽ không xem xét đến mối quan hệ của đối tượng bị hút máu, và rất ít người sẽ cảm thấy có tội khi xua đuổi một con muỗi cứ bám lấy mình!"
Phép ẩn dụ của cô Natsuki rất chính xác. Từ một quan điểm lạnh lùng, vô tình, cô ấy nói không có gì sai cả.
Vì cô Natsuki dùng ánh mắt để hỏi – cậu muốn hỏi những điều này thôi sao? nên tôi nói "Còn một điều nữa."
"Câu hỏi này có chút mơ hồ."
"Mii-kun cũng là một người khó hiểu mà."
Không ai bắt cô nói sự thật này đâu.
"…Một ký ức không thể nhớ lại có giá trị hay ý nghĩa gì không?"
"Là đang nói đến Mayu à?"
Cô Natsuki bỏ qua thời gian suy nghĩ, và hỏi thẳng thắn như vậy, tôi tự nhiên phủ nhận.
"Không phải đâu. Ví dụ, rất ít người nhớ rõ mình đã ăn gì, đã xảy ra chuyện gì vào ngày mười một tháng bảy năm năm tuổi, nhưng những ký ức đó không phải là mất đi, mà chỉ là đang chìm vào giấc ngủ thôi. Tôi chỉ đang nghĩ nếu những ký ức này đang ở trong một trạng thái ngủ sâu đến mức dù có bị ném bom bên cạnh cũng không tỉnh dậy, thì những ký ức này có ý nghĩa và giá trị gì không?"
Cô Natsuki duy trì tư thế suy luận ban đầu, và lộ ra một vẻ mặt có chút khó hiểu.
"Tôi nghĩ chắc là… vẫn có chứ? Cơ thể dù sẽ tiếp tục hoạt động… nhưng ký ức lại sẽ bị suy thoái, bị thay đổi… câu hỏi này thật khó!"
"Không cần phải suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi này đâu, tôi chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi."
"Đối với tôi, tôi tò mò hơn về quá trình đã khiến Mii-kun suy nghĩ đến câu hỏi này."
"Bởi vì…" "Tôi cũng sắp đi rồi."
Lời giải thích của tôi bị ngắt ngang một cách dễ dàng như một cây bút chì tự động, nhưng tinh thần của tôi cũng có thể thay thế như một cây bút chì tự động, và không vì mức độ này mà nản lòng.
"Về rồi à?"
Dù tôi sẽ không níu kéo cô Natsuki, người chỉ ở lại chưa đầy mười phút, nhưng vì lịch sự tôi vẫn hỏi như vậy. Phía sau lưng, tiếng người vợ trên tivi hét vào mặt người tình của chồng "Cút đi!" đã cổ vũ cho tôi.
"Tôi muốn điều tra vụ án bệnh nhân mất tích, và cống hiến một chút sức mọn của mình."
Giọng điệu của cô Natsuki giống như một thám tử muốn đứng ra giúp đỡ điều tra.
"Với lại nếu Mayu trở về mà tôi vẫn còn ở đây, thì sẽ phiền phức lắm phải không?"
Cách biểu hiện nhấn mạnh chỉ số nguy hiểm cao hơn sự phiền phức này, khiến tôi cũng không thể không tán thành.
Sau đó cô Natsuki nói một câu "Còn một chuyện nữa" làm lời mở đầu như một cảnh sát đang làm việc.
"Về chuyện xảy ra lần này, Mii-kun có biết Mayu bị đánh thương như thế nào không?"
Tôi bây giờ cuối cùng cũng hiểu, cô ấy đến thăm tôi là để hỏi chuyện này, hóa ra những điều trước đó chỉ là cái cớ.
"…Tại sao chuyện này lại xảy ra với vợ tôi? Cô ấy rõ ràng là một cô gái có thể giết côn trùng mà không cần thuốc trừ sâu…"
"Không sai chút nào." cô Natsuki trả lời một cách thẳng thừng với một thái độ thực ra hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Sau đó cô ấy lập tức đứng dậy, và đi một cách hăng hái về phía cửa phòng bệnh.
Tôi do dự khoảng vài nhịp thở, rồi gọi về phía sau lưng cô ấy "Cô Natsuki."
"Chuyện gì vậy?" cô ấy quay lại với một nụ cười hiền hậu.
"Mayu chắc chắn đã làm gì đó."
"Ôi, khẳng định như vậy sao?"
"Có ba yếu tố mỹ nhân, nhập viện, mỹ nữ chồng chất lên nhau, nếu không thể xen vào vụ án, có ai có thể lạc quan nhìn vào chuyện này không?" "Cảm ơn cậu nhé."
Một lời cảm ơn không thật lòng đã ngắt ngang những suy nghĩ kích động của tôi, nụ cười của cô Natsuki lạnh lùng như ánh mắt của người vợ trên tivi đang trách mắng chồng mình.
"Tóm lại, nếu có chuyện gì xảy ra xin cô hãy giúp đỡ nhiều hơn, đây cũng là để bảo vệ quốc bảo Mayu."
"Hiểu rồi, nhưng trước đó, xin Mii-kun hãy học tốt tiếng Nhật rồi hãy bị trục xuất ra nước ngoài nhé. Lần sau tôi sẽ đến thăm vào lúc Mayu đang ngủ."
Dù có lẽ không phải vì chuyện riêng tư.
Sau khi nói vài lời xã giao, cô ấy trực tiếp nói một câu "Xin hãy bảo trọng" làm lời kết.
Cô Natsuki đi ra hành lang, cánh cửa kéo từ từ đóng lại.
Tôi thuận theo áp lực gió khi cửa đóng mà ngả người ra sau.
Một chiếc đèn chùm lộng lẫy giống như đèn pha lê đã trang trí cho trần nhà rất đẹp.
Tôi nhìn chiếc đèn chùm, và nhíu mày phiền não không biết làm thế nào để xua tan màn sương mù đang bao trùm trái tim mình.
Biết đâu tôi đang tìm kiếm việc tôi nên làm.
Ngẩng đầu lên nhìn tivi, đang chiếu cảnh một người đàn ông bán đậu phụ bị vợ đuổi ra khỏi nhà, và còn bị người tình chất vấn.
Tôi không thể nào kìm nén được sự méo mó trên khuôn mặt mình.
Đột nhiên vang lên một tiếng dép lê đi nhanh, lạch cạch.
Âm thanh đó dừng lại ở cửa phòng bệnh, thay vào đó là cánh cửa bị đẩy mạnh sang một bên, lực đẩy lớn đến mức cánh cửa đâm thẳng vào cuối đường ray.
Người vào phòng là Mayu với một chiếc băng gạc quấn kín đến trán, khiến tôi liên tưởng đến khăn xếp của người Ấn Độ.
Mayu vừa nhận ra tôi, vẻ mặt đang căng thẳng của cô ấy lập tức trở nên vui vẻ.
"Mii-kun!"
Vì cô ấy nhảy một bước lớn, nên chiếc dép lê ở chân phải đã bay đến trước mặt tôi trước cả chân. Chiếc dép lê đó bay qua đầu tôi, và đâm mạnh vào rèm cửa rồi rơi xuống giường, sau đó chính cô ấy cũng bay tới và đâm cả đầu vào người tôi. Này này…
Nhưng Mayu lại nở một nụ cười hoàn toàn không liên quan đến sự đau khổ với tôi.
"Maa-chan bị cảnh sát bắt nạt, em buồn lắm."
Cô ấy giả vờ nức nở, và báo cáo cho tôi về những hành vi xấu xa của cảnh sát.
Lần này cảnh sát rõ ràng là đứng về phía cô ấy mới đúng.
"Đừng khóc đừng khóc."
Bởi vì cô ấy ám chỉ muốn tôi xoa tóc cô ấy, nên tôi cẩn thận không chạm vào băng gạc mà an ủi cô ấy.
"Kết quả là em lại nhập viện rồi."
"…Này, đây hoàn toàn không phải là chuyện gì tốt đẹp, đừng có cười toe toét mà nói như vậy."
"Ghét quá, Mii-kun thật là nhút nhát, Maa-chan không ở bên cạnh rõ ràng sẽ buồn đến mức khóc."
Vai tôi bị cô ấy đấm mạnh, càng khiến tôi không có sức để phủ nhận.
Dưới sự thúc đẩy của Mayu, cả hai cùng ngã xuống giường. Cô ấy đặt cằm lên vai trái của tôi và gõ gõ như một cái cuốc.
"Maa-chan gần đây có làm gì kỳ lạ không? Hay là gặp phải chuyện gì kỳ lạ?"
"Để em nghĩ xem… ừm, hôn đi…" nặn "hôn đi…"
Cô ấy nặn má, và chu môi lên như môi cá tuyết.
Khuôn mặt của một mỹ nhân dù có bị biến dạng đến đâu cũng vẫn giữ được vẻ đẹp cơ bản, thật đáng ngưỡng mộ.
Mayu không từ bỏ mà cứ đòi hôn, tôi cũng đành phải phối hợp với cô ấy và kéo má mình lại, và vụng về hôn lên môi cô ấy… ừm, dù có cảm giác đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hoàn toàn không có chút rung động nào.
Dù cảnh tượng này không hề gợi cảm, nhưng sau khi rời môi, vẫn không thể ngăn cản được sự hưng phấn của Mayu.
"Lễ cưới vẫn nên tổ chức vào mùa xuân thì tốt hơn…"
"Mùa xuân à? Cảm giác như Maa-chan có thể sẽ ngủ gật trong lễ cưới."
Mayu có lẽ đã tưởng tôi đang đùa, và nở một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Dù quá trình tạo ra vẻ mặt đó là giả tạo, nhưng kết quả lại là thật không thể chối cãi.
Nhưng không đúng. Bây giờ không phải là lúc không khí tốt, cũng không phải là lúc suy nghĩ nên mời ai đến dự đám cưới, cũng không phải là lúc tiếc nuối số lượng khách mời chắc chắn sẽ rất ít. Tất nhiên, đều là nói dối.
Tôi đặt tay lên vai Mayu, và đẩy cô ấy ra xa đến khoảng cách mà đầu mũi hai người không chạm vào nhau. Mayu có lẽ đã tưởng tôi định hôn cô ấy, nên đã từ từ nhắm mắt lại, tôi để giải tỏa sự hiểu lầm, đã kéo mí mắt cô ấy ra và nói thẳng:
"Vết thương của em không sao chứ?"
"Hoàn toàn không sao. Nhưng nếu Mii-kun lo lắng cho em, thì vết thương của em rất nặng."
Cô ấy nói chuyện thật khó hiểu, là cách nói của vùng nào vậy?
"Em có nói với cảnh sát là bị ai đánh không?"
"Không, bởi vì em cũng không biết."
Cô ấy phủ nhận câu hỏi của tôi một cách nhẹ nhàng và lạnh lùng, sau đó vì khó chịu do khô mắt mà bắt đầu rên rỉ, tôi mới lấy tay ra khỏi mí mắt của cô ấy. Mayu dùng hai tay che mặt, và đùa cợt nói "Nước mắt sắp chảy ra rồi!"
Vết thương của Mayu ở phía trên trán, vì vậy khả năng bị tấn công từ phía trước rất cao.
Cho nên theo lẽ thường thì sẽ cho rằng cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ.
"Không biết?… Em bị đánh ở đâu?"
"Ừm, ở đây."
Cô ấy có vẻ hơi mơ hồ về ký ức, và trả lời không mấy tự tin.
"Có người đến đây à?"
"Ừm, đúng vậy."
"Ừm ừm, ra là vậy. Vậy thì, người đó là ai?"
Mayu nhíu mày "Ừm…" và lẩm bẩm một cách bối rối:
"Thấy thì có thấy… ừm, em không biết, ựa… em không quen!"
Sau một hồi hỗn loạn, Mayu lại nói ra một câu trả lời phủ định khó hiểu như vậy.
Cô ấy trông không giống như đang lừa tôi.
…Nếu là Mayu, thì có khả năng như vậy.
Tôi tạm thời ngừng nói về chuyện này, và quay lại câu hỏi đầu tiên:
"Trở lại câu hỏi đầu tiên nhé, gần đây có gặp phải chuyện gì kỳ lạ không?"
"Chuyện kỳ lạ… hôn đi…" "Nói… nói xong rồi nói!"
Tôi đặt ngón trỏ lên trán Mayu không buông ra, Mayu chửi một câu "Đồ keo kiệt", và cuối cùng bắt đầu hồi tưởng lại ký ức của mình, nhưng lại khổ sở phát ra những tiếng "ư ư ư".
"Cậu bị chứng hay quên à? Mới xảy ra mà đã quên hết rồi?"
Tôi nghĩ nếu đối tượng nói chuyện không phải là Mayu, tôi có thể sẽ nói "Tôi thấy cậu nên sớm xuống mồ cho yên ổn đi!"
"Cậu hỏi như vậy thì tôi mới nhớ ra, Mii-kun lại vui vẻ ăn bánh mì đậu đỏ, cậu rõ ràng ghét đồ ngọt mà."
A, bởi vì đó là người khác không phải tôi, hoặc tôi thực chất là người khác.
Nếu tôi nói như vậy, không biết cô ấy sẽ có biểu cảm gì nhỉ? tôi tưởng tượng ra cảnh đó như thể không liên quan đến mình.
"Không còn gì khác à?"
"Ừm, còn Mii-kun nữa." "Ngoài tôi ra không còn gì khác à?" "Không! Bởi vì Maa-chan ngày nào trong mắt cũng chỉ có Mii-kun thôi!"
Cô ấy giơ nắm đấm lên và tuyên thệ như vậy. Thật mong câu nói này có thể đợi đến lúc tình hình ổn định hơn rồi hãy nói.
"A, nhưng chuyện đó có lẽ hơi kỳ lạ."
Có lẽ bóng đèn trong đầu đã sáng lên, Mayu vung nắm đấm đã nắm chặt.
"Chuyện gì?"
"Em đã phát hiện ra một cái xác."
Nhãn cầu như sắp phồng lên, và phát ra những tiếng hét và đau đớn dữ dội.
Cảm giác như ngay cả cuống lưỡi cũng đã khô héo.
Chỉ cần nhai lại vài từ này, đã đòi hỏi thần kinh của tôi một cách nghiêm khắc như vậy.
"……………………………………Xác chết?"
Tôi dùng một giọng nói khàn khàn, mòn mỏi vì cổ họng khô khốc, và xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không.
"Ừm ừm, cái đó chắc là đã chết hẳn rồi."
Maa-chan nói một cách đắc ý, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lại là một chuyện lớn không thể tin được.
Tôi cảm thấy mình cũng sắp chết rồi.
"Xác chết… xác chết à? Cái đó thật kỳ lạ." "Vậy à?" "Đúng vậy."
"Em phát hiện ra lúc nào?"
"Vài ngày trước." "…Ở đâu?" "Bệnh viện."
…A, bình tĩnh lại nào, trong từ điển của tôi không có từ "PANIC", bởi vì tôi dùng từ điển Hán-Nhật.
Đây là một cơ sở y tế, tức là ở đây chắc phải có phòng xác, một căn phòng có thể đặt xác một cách hợp pháp. Nhưng khả năng Mayu đi lạc và bị một chú chó cảnh sát hay một chú gấu nhỏ trong rừng dẫn đến đó… chắc là không. Hơn nữa nếu mấy ngày nay có ai qua đời, tin tức chắc sẽ lan truyền khắp bệnh viện nhỏ này.
Hơn nữa dù bệnh viện này có phòng xác cũng không có ý nghĩa gì. Trọng tâm của vụ án là việc đầu của Mayu bị thương… "Ừm? Vài ngày trước… xác chết…".
Tin tức không hề đưa tin gì về việc phát hiện ra xác chết, nhưng bệnh viện này vì một lý do khác mà xuất hiện rất nhiều cảnh sát. Dù trông không có vẻ như đang làm việc cật lực, nhưng mục đích của những cảnh sát đang làm việc trong bệnh viện bây giờ, và nội dung công việc của cô Natsuki, người luôn tiến về phía trước không biết phanh, là gì.
"Vụ án mất tích?"
"Hả?"
Tất cả đều là suy luận của tôi, không thể xác định được sự thật.
Thực ra không phải là vụ án mất tích? Mà là vụ án giết người?
Xác chết bị giấu ở đâu đó trong bệnh viện?
Cho nên Mayu, người đã phát hiện ra xác chết, đã trở thành mục tiêu của hung thủ?
"Mayu, có thể cho anh biết thêm một chút về cái xác đó được không?" "Không muốn."
"Tại sao?"
"Em không muốn nói với Mii-kun về những cô gái khác."
Cô gái? tôi hiểu rồi, ra là xác chết là một cô gái. Vậy thì khả năng đối phương là bệnh nhân cùng phòng với Nagase Kazuki cũng tương đối tăng lên, còn có những người mất tích khác hay không thì tạm thời gác lại.
Mayu đột nhiên phồng má. Này này, ngay cả xác chết của người khác cũng có thể trở thành đối tượng ghen tuông sao?
…Hoặc là, cô ấy không có khả năng phân biệt sự khác biệt giữa sống và chết của con người?
"Thôi thôi, chuyện này không quan trọng đâu. Hôn em đi, rồi chúng ta đi kết hôn."
Mayu dùng tay ôm cổ tôi và ép tôi hôn, tôi tạm thời chịu đựng, và hôn cô ấy một cách qua loa nhất… chuyện này không quan trọng, trọng điểm là cô ấy đã nhìn thấy xác chết, và không nói với cảnh sát.
Chỉ có hung thủ mới làm như vậy phải không?
"Hỏi em này, em làm sao mà phát hiện ra cái xác đó?"
"Em đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh."
Mayu nói ra một câu thoại như trong một bộ phim trinh thám với một nụ cười rạng rỡ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy đó chỉ là một trò đùa, cũng không cảm thấy cô ấy có che giấu điều gì. Giọng điệu của cô ấy khiến người ta cảm thấy thật sự là vô thức, chỉ là cảm nhận được sự bất thường mới không biết từ đâu đi đến ngôi nhà có xác chết đó, và lại tình cờ nhìn thấy xác chết nằm ở đó.
"Đùa thôi."
Ngay khi tôi đang dồn hết tâm sức vào việc suy nghĩ, và hoàn toàn không quan tâm đến các cơ quan khác, Mayu đột nhiên nói như vậy.
"……………………………………Đùa gì?"
"Thật ra Maa-chan đã nhìn thấy người khiêng xác đấy!"
Giọng điệu ở cuối câu của cô ấy hơi lên cao, cô ấy nói một cách đắc ý, nhưng tâm trạng của tôi, người đang nghe, lại giảm đi theo một tỷ lệ nghịch.
"…Ừm ừm, rồi sao?"
"Maa-chan đã đuổi theo!"
"Lần sau không được làm như vậy nữa nhé, nguy hiểm lắm."
"Em biết rồi!"
Thật là một câu trả lời tràn đầy năng lượng, nhưng lại khiến người ta nghi ngờ có thật sự nghe vào tai không. "Rồi sao nữa?"
"Maa-chan đã đợi người đó đi rồi mới đi tìm xác! Sau đó thì phát hiện ra xác ở bệnh viện!"
Mayu duỗi thẳng hai tay làm như cánh máy bay bay lượn, và còn tự mình lồng tiếng "đang đang".
"Em có nhìn thấy mặt của gã đó không?"
Mayu buông hai tay xuống, và lắc đầu qua lại một cách cường điệu.
"Ra vậy, rồi sao nữa?"
"Sau đó Maa-chan đã trở về! Rồi ngủ!"
Mayu nói câu này, rồi đặt đầu lên đầu gối của tôi đang ngồi trên giường, và lật qua lật lại.
…Tất nhiên, tôi chỉ có thể vô căn cứ tin chắc rằng Mayu không phải là hung thủ, nhưng, cảnh sát làm thế nào để bắt được hung thủ lại là một vấn đề khác. Lý do tôi không lập tức báo cảnh sát về chuyện này, là vì như vậy có thể sẽ khiến cô ấy càng thêm đáng ngờ, cộng thêm tình trạng tinh thần của Mayu giống như một cánh đồng hoa có thể dùng phấn hoa để nhuộm lên bầu trời những màu sắc rực rỡ, ngay cả Nhật Bản, nơi tự hào về cảnh sắc bốn mùa, cũng sẽ phải kinh ngạc vì điều này, dù điều này tôi hoàn toàn không muốn đề cập đến.
Có không ít người muốn lợi dụng điểm này để tấn công chí mạng cô ấy.
Vì vậy trong chuyện này, việc dựa vào cảnh sát là biện pháp cuối cùng.
Và những phương pháp khác đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
…Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà!
"Tại sao lại thành ra thế này nhỉ?"
"Bởi vì giữa Mii-kun và Maa-chan có một sợi chỉ đỏ định mệnh buộc chặt vào nhau."
Nhưng tôi không nghĩ Mayu nói thật lòng.
"…Tại sao cậu chỉ có hứng thú với những chuyện như vậy?"
"Ừm ừm? Em cũng không rõ lắm, Mii-kun có ghen không đấy!"
Mayu phát ra một tiếng cười kỳ lạ rất hợp với cô ấy, và còn cường điệu kéo hai má ra ngoài.
"Kéo…"
Ồ ồ, càng kéo càng dài, biểu cảm này thật là thú vị.
…Mayu gần như đã yêu say đắm "ác ý" của nhân loại như bắt cóc hay xác chết.
Thu hút, và bị thu hút.
Và tôi, người bị sợi chỉ đỏ mà Mayu đã nói trói buộc, cũng bị kéo theo.
…Nếu màu đỏ đó là màu đỏ được tô bằng cà chua, tôi cũng thấy OK.
Thôi được rồi, đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Vì bản thân mình, tôi sẽ giúp Mayu một tay nữa, để Maa-chan thoát khỏi hiện trạng.
Xác chết, bình hoa, Nagase Tooru, và một điều nữa.
Chính là "vụ án" này rốt cuộc quan trọng với tôi đến mức nào?
Tôi quyết định sẽ bắt đầu từ việc tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này.
"Maa-chan là một mỹ nữ xinh đẹp dù có làm thế nào đi nữa."
"Chụt…"
Cô ấy rất vui.
Tóm lại, Mayu rất thú vị.