Lời bạt của họa sĩ minh họa
Chào mọi người, tôi là PEKO, người phụ trách phần minh họa.
Nhờ có mọi người mà tôi lại có thể một lần nữa vẽ minh họa cho Mayoi Neko.
Lần này là câu chuyện ấm áp xen lẫn những trò nghịch ngợm vui vẻ của mọi người, cùng với sự góp mặt của các nhân vật mới.
Nhân tiện, không biết chuyện đó rồi sẽ thành ra thế nào nhỉ. Tất nhiên là chuyện đó rồi, chuyện tình yêu đôi lứa đó! Không biết về sau mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi.
Vậy thì, mong mọi người hãy luôn thật khỏe mạnh và tươi tắn khi chúng ta gặp lại nhé.
PEKO
Sau khi xem lại *Hải Tặc Vương* - Chương Đảo Tư Pháp, tôi lại một lần nữa bật khóc vì xúc động trước câu nói "Tôi muốn được sống!" của Robin. Lần đầu thì do không may đọc *Tuần san Shonen JUMP* trên tàu điện mà khóc thầm, bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt như thể tôi là người nguy hiểm vậy.
Thế nhưng, giữa cuộc sống bận rộn như thế này, vì sao tôi lại xem lại cảnh đó của *Hải Tặc Vương* nhỉ? Khi viết tiểu thuyết này, tôi đã xem đi xem lại cảnh đó đến 8 lần rồi.
Đã lâu không gặp. Tôi là Matsu Tomohiro.
Con người, chỉ cần có quyết tâm sống chết thì có thể làm được mọi thứ. Thoát chết, sống lại lúc cận kề cái chết rồi sức mạnh tăng lên gấp mấy lần—đây là định luật trong các câu chuyện.
Gã hạ sĩ quan quỷ quyệt ép những tân binh non nớt không biết gì vào đường cùng, rồi tái huấn luyện những người sống sót; sư tử cái đẩy con mình xuống vực sâu, chỉ nuôi dạy những đứa leo lên được; và tôi, cũng vừa lần đầu tiên nhận ra rằng mối quan hệ giữa một tác giả light novel và một biên tập viên giống như cảnh nhân vật chính trong JUMP liên tục rơi vào hết cuộc khủng hoảng này đến cuộc khủng hoảng khác vậy.