Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 181

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 03 - Prologue

=====

**Định nghĩa thân thích**

Điều 725 Bộ luật Dân sự quy định những người sau đây được coi là thân thích:

1. Huyết thống trực hệ trong vòng sáu đời.

2. Vợ/chồng.

3. Huyết thống của vợ/chồng trong vòng ba đời.

Cần chú ý một điều——

Luật pháp không quy định ý nghĩa của 『người nhà』

=====

Từ xưa đến nay, có câu tục ngữ 『Ba bà thì thành cái chợ』.

Còn việc tôi cảm thấy không khí sắc dục trong câu tục ngữ này… Vì tuổi của tôi đang ở ngay giữa thời kỳ xuân thì, nên đành coi như chuyện không thể tránh khỏi thôi. (Chú thích: Câu tục ngữ gốc là 『三人寄れば姦しい』, tất nhiên 『姦しい』ở đây chỉ có nghĩa là ồn ào. Đừng nói là Takumi, chính tôi cũng nghĩ lệch lạc đấy chứ… Ừm, tôi tự trọng.)

Tuy rằng cảm thấy đến giờ cũng không cần phải giải thích thêm làm gì, nhưng coi như vẽ rắn thêm chân tôi vẫn cứ giải thích một chút. Ý của câu tục ngữ này nói trắng ra là 『Ba cô gái trẻ mà tụ tập lại nói chuyện thì sẽ líu ríu không ngớt, thật không chịu nổi mà』.

Nếu là tôi của trước đây, khi nghe câu này chắc chắn sẽ vỗ tay gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn tán thành.

Nhưng, ngay hôm nay, ngay khoảnh khắc này, câu tục ngữ này không đúng.

Vị trí hiện tại là tiệm bánh ngọt 『Stray Cats』, nơi đã kết thúc công việc một ngày và đang bước vào giai đoạn dọn dẹp.

Trong tiệm tràn ngập sự căng thẳng và im lặng. Ba cô gái trong tiệm, như thể muốn đóng đinh tôi vậy, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay tôi.

「A… ừm… tóm lại, chuyện này là sao vậy?」

Fumino, người bạn thanh mai trúc mã của tôi, rụt rè giơ tay lên và hỏi với giọng điệu do dự.

Phải nói là, cô nàng sói này mà có thể biểu lộ ra vẻ mặt như thế này thì quả là hiếm thấy.

Dù sao thì, Fumino, người sở hữu khuôn mặt mỹ少女 tiêu chuẩn, có thể phát ra sự hiện diện mạnh mẽ ngay cả trong đám đông, lại có tính cách mạnh mẽ tương đương với khuôn mặt ấy. Đối với cô ấy, dường như thường là trước khi kịp suy nghĩ thì đã tung một đấm rồi. Nghĩ vậy tôi không khỏi mỉm cười.

「Cậu hỏi sao cơ á, chẳng phải nhìn là biết rồi sao. Đây là phần của Fumino, đây là phần của Nozomi, và, đây là phần của Umenomori.」

Trong lòng bàn tay tôi đang cầm, là ba chiếc phong bì nhỏ.

(Chú thích: Nguyên văn là 『茶封筒』. Mà 『封筒』là phong bì… vậy, có lẽ ở Nhật người ta đựng trà bằng thứ giống như phong bì vậy.)

Tuy nhìn có vẻ như muốn giấu thứ gì đó bên trong, nhưng thực tế đây chính là thứ mà người đời gọi là 『bao lương』.

「Dù, dù sao thì… thứ này cũng lâu lắm rồi không được cầm mà…」

Câu nói của Fumino đã đâm trúng tim đen của tôi.

Ừm, quả thực là như vậy.

Về tình cảnh khó khăn của tiệm, Fumino hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Và cô ấy cũng tuyệt đối sẽ không nói nửa lời oán than, chỉ sẽ cười và nói một câu 『Thứ này đưa sau cũng được mà』, dù bản thân có khổ cực đến đâu cũng sẽ luôn đợi.

Vậy nên lương của Fumino so với hai người kia có phần nhiều hơn một chút, tuy rằng nhìn qua độ dày của phong bì thì không thấy khác biệt gì.

「Ê~~ đây chính là bao lương trong truyền thuyết à. Ra là thế này à——Tuy nhìn chỉ là một cái phong bì thôi nhỉ~」

Umenomori nhìn chằm chằm vào phong bì, vẻ mặt như thể rất hiếm thấy.

Xin lỗi vì cái này chỉ là cái phong bì bình thường mua ở cửa hàng văn phòng phẩm gần đó thôi. Quan trọng là thứ bên trong kìa.

(Chú thích: Gì cơ? Từ nguyên văn biết được phong bì mua ở cửa hàng văn phòng phẩm. Chẳng lẽ trà có thể để trong phong bì à… không bị hỏng sao… ||||)

Đối với Umenomori Chise, đại tiểu thư của một gia tộc giàu có và cũng là cháu gái của hiệu trưởng học viện chúng tôi, thì có lẽ bao lương là thứ hoàn toàn xa lạ với cô ấy. Umenomori Chise, người mà nhìn thế nào cũng giống học sinh tiểu học, ngày thường sống dựa vào black card không giới hạn. Giờ đây cũng đang làm thêm ở Stray Cats một cách khó tin.

(Chú thích: Có lẽ black card là thứ giống như VIP card của nhà giàu, đi đâu cũng có thể mua đồ, tiền tính vào账 của gia tộc Umenomori.)

Bên cạnh cô ấy, Nozomi, người luôn mang vẻ mặt vô cảm, đang mở to mắt nhìn vào phong bì.

Ừm, tuy đoán trước được là có thể sẽ khiến cô ấy giật mình, nhưng không ngờ cô ấy lại ngạc nhiên đến mức này.

Nghĩ vậy, Kiriya Nozomi, người không biết nên coi là lạnh lùng xinh đẹp hay ngơ ngác tự nhiên này, kể từ sau khi lạc đường đến nhà tôi, đến cả tiền để mua nội y hay đồ trang sức nhỏ cũng chưa từng đưa cho cô ấy. Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy áy náy. Thật sự là từ trước đến nay toàn nhận sự chăm sóc của các cô ấy.

「Cái này coi như là thù lao chính đáng, không có gì phải do dự cả, cầm lấy đi.」

Tuy đưa tay cầm ba chiếc phong bì ra phía trước, nhưng ba người vẫn không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào.

Lẽ nào thật sự có chuyện gì cần phải do dự sao. Tôi vẫn mong các cậu có thể vui vẻ mà cầm lấy chứ.

Dù sao thì, cái này đối với ba người các cậu, thật sự là thù lao chính đáng mà——

Tóm lại bằng một câu, thì hiệu quả mà cuộc thi áo tắm trong lễ hội mùa hè kia tạo ra là vô cùng rõ rệt.

Một đồn mười, mười đồn trăm, danh tiếng của Stray Cats lan khắp thị trấn, dần dần còn lan ra cả bên ngoài thị trấn nữa…

Thế là, ngay sau khi lễ hội mùa hè kết thúc, khách hàng đã ồ ạt kéo đến tiệm chúng tôi với quy mô khổng lồ đến khó tin.

Tuy rằng trong số đó phần lớn chỉ là đến để ngắm Fumino, Nozomi và Umenomori, nhưng sau đó, dần dần bắt đầu có người thật sự mua bánh, và số lượng cũng ngày một tăng lên.

Thật lòng mà nói, đám thanh niên này dường như mỗi ngày đều kiên trì mua bánh. Làm vậy thật sự giúp chúng tôi rất nhiều. Gần đây không hiểu sao cũng thường gặp phải người khí thế hung hăng xông đến chỗ tôi rồi đưa ra yêu cầu kỳ quái vô nghĩa kiểu như 『Takumi-chan, có muốn thử làm bánh có cho muối vào không á』.

Có lẽ vì gần đây quá bận rộn, nên Otome-nee gần đây mấy ngày nay đều không thể ra ngoài giúp người mà ngoan ngoãn ở trong tiệm.

Nhưng tóm lại là nhờ vậy, doanh số bán hàng đã từ từ phát triển theo chiều hướng lạc quan… so với tình cảnh trước đây mà cảm thán 『Nhà tôi là một chiếc xe đang cháy』thì coi như đã thoát khỏi khó khăn đó rồi.

Ừm… xét về tình hình thực tế thì chỉ là 『coi như không đến mức phá sản nữa』 mà thôi.

「Vậy nên không cần phải do dự gì cả~~ cầm lấy đi cầm lấy đi~~~」

Như thể muốn xáp lại gần vậy, Otome-nee từ phía sau bước ra.

Bộ ngực khổng lồ rung rinh như muốn chạm vào, tôi vội vàng né sang một bên tránh né.

「Tiệm chúng ta coi như đã bắt đầu vận hành trở lại rồi nhỉ, dù sao thì đây cũng là công lao của mọi người, thật ra chúng tôi còn muốn tặng cho các em đủ thứ quà khác nữa cơ.」

「Thật sự được sao, ông chủ? Dù thật sự cầm rồi thì…」

「Đó là điều đương nhiên mà~~ đặc biệt là Fumino, để em phải đợi lâu như vậy thật là xin lỗi nha~」

Otome-nee dùng ánh mắt truyền đạt thông tin 『mau đưa cho họ đi~』.

「Vậy thì Fumino, thật sự là em đã vất vả rồi. Dùng cái này đi mua chút quần áo gì đó, bớt nam tính đi một chút đi nhé.」

Bàn tay Fumino đưa ra lướt qua phong bì, tiếp tục tiến về phía trước cho đến trước mặt tôi rồi………… véo xuống, cứ thế biến thành tư thế Iron Claw.

(Chú thích: Về IronClaw, tôi xin trích dẫn giải thích tiếng Nhật ở đây: 『掌全体で相手の顔面をつかみ、指先で握力を使って締め上げダメージを与え、ギブアップを狙う技である。』Các bạn nào hiểu thì tự vui vẻ, các bạn nào không hiểu thì chỉ cần biết đây là một tuyệt chiêu mạnh mẽ đủ sức hủy dung là được rồi.)

Sau khi vất vả lắm mới giải thoát được khuôn mặt mình, Fumino vẫn không nhận lấy bao lương, mà nhìn chằm chằm vào tôi.

「Thật sự… được sao? Nếu tiệm lại gặp phải khủng hoảng gì đó, chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?」

「Nếu đến lúc đó, thì dùng đến những đối sách tuyệt vời như cuộc thi áo tắm mà vượt qua khó khăn thôi. Cầm lấy đi.」

「Ừm…」

Fumino vẻ mặt do dự nhận lấy bao lương rồi nở một nụ cười ngượng ngùng. Ừ ừ, ngoan, ngoan.

「Vậy thì tiếp theo là Nozomi nhé. Cả mùa hè vừa rồi hoàn toàn nhờ em làm bánh rồi, thật là xin lỗi. Nhờ có em mà chúng ta đã được giúp đỡ rất nhiều.」

Tôi nói xong đưa bao lương đến trước mặt Nozomi.

「………………」

Nhưng Nozomi cũng không nhận lấy, mà khẽ lắc đầu.

「Sao vậy? Không cần phải do dự đâu.」

「……Không muốn.」

Đối với phản ứng ngoài dự kiến này, tôi không khỏi trợn tròn mắt. Không muốn? Vì sao?

「A—— bị Nozomi抢 先 nói mất rồi. Nếu là tiền thì em cũng không muốn đâu ạ~」

Umenomori bên cạnh cô nàng ưỡn bộ ngực không nhìn ra mấy.

「Dù sao thì em cũng đâu có gặp khó khăn vì tiền bạc gì đâu ạ.」

À không, tuy đối với Umenomori thì đúng là như vậy thật, nhưng không phải vấn đề đó đâu nhé.

Đây là thù lao chính đáng tương xứng với lao động vất vả mà.

「……Đến giờ em vẫn luôn được照顾.」

Lúc này tôi đã hiểu, có lẽ là chỉ việc chúng tôi cung cấp cho cô ấy衣食住.

Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể nói một câu 『ồ vậy à』rồi từ bỏ được.

Vốn dĩ, bên chúng tôi vốn dĩ một chút cũng không cảm thấy 『đang照顾 em』đâu nhé.

「Kìa kìa kìa♪Em đã nghĩ là có lẽ Nozomi sẽ trả lời như vậy rồi mà~ xem ra đoán trúng rồi nha~」

Otome-nee không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ mà cười nói.

「Vậy~ nghĩ thế này đi. Nozomi-chan em thật ra đã giúp chúng ta nhiều hơn em tưởng đấy, vậy nên nhé, cái này cũng giống như 『tiền tiêu vặt người nhà cho』giống như của Takumi, để chúng ta không quá lo lắng, thì em hãy nhận lấy nó đi nha~」

Nếu đi thuê đầu bếp bánh ngọt thật sự thì cái tiền thuê đó tuyệt đối không thể so sánh với cái khoản tiền nhỏ mà bây giờ đưa cho Nozomi được.

Nếu suy xét đến điểm này thì chỉ có thể nói là Nozomi thật sự đã đóng góp cho chúng ta rất nhiều, vượt xa những gì cô ấy nghĩ.

「Chise-chan à, ông của em chẳng phải cũng dặn em phải học được 『niềm vui có được thù lao thông qua lao động』sao? Đây chính là một cơ hội tốt đấy ạ~ chỉ cần nỗ lực thì nhất định sẽ có báo đáp tốt thôi, đây chính là lẽ thường tình trên đời này mà~ vậy nên vẫn mong em có thể vui vẻ nhận lấy nha~ dù sao nếu không nhận thì chúng ta sẽ rất khó xử đấy.」

『Đúng không?』Otome-nee冲着 tôi hỏi.

「……Được sao ạ?」

「Đương nhiên là được rồi ạ. Vui vẻ mà nhận lấy nó đi nhé.」

Nói xong câu này, tôi lại một lần nữa đưa bao lương đến trước mặt Umenomori.

「……ừm, dù sao bị nói là sẽ khó xử rồi thì hết cách thôi ạ~」

Tuy nói vậy nhưng Umenomori vẻ mặt vui vẻ giơ tay ra nhận lấy phong bì.

Mà Nozomi ở bên cạnh tuy lặp đi lặp lại động tác giơ tay ra rồi lại rụt về, nhưng cuối cùng cũng vẫn là nhận lấy phong bì.

「Hì hì hì, nên dùng số tiền này để làm gì đây ta~~ tự cho mình tiền tiêu vặt chuyện này, từ khi sinh ra đến giờ vẫn là lần đầu tiên đó nha~」

Haha~ Umenomori ở bên cạnh cười toe toét.

「……Em muốn mua thức ăn cho mèo.」

Cái, cái đó, Nozomi à……không cần phải suy xét đến phương pháp tiêu tiền từ quan điểm chi tiêu trong gia đình của chúng ta cũng được đó, em nói thật.

Tóm lại, coi như toàn viên đã nhận xong lương rồi.

「A——khụ khụ, ừm, khụ khụ khụ.」

Phía sau ba cô gái đang vui vẻ sau khi nhận lương, vang lên tiếng cố ý hắng giọng.

Rõ ràng là tiệm chúng tôi hôm nay đã đóng cửa từ lâu rồi, vậy mà vẫn có thể thấy ở khu vực khách ngồi một người đàn ông đeo kính mở máy tính xách tay ra gõ lạch cạch, vẻ ngoài宅样, và một người đàn ông cơ bắp đang nhàn nhã uống trà昆布.

Không cần phải nói, hai người này chính là Ieyasu và Daigorō.

「Tôi nói này, Daigorō. Hai chúng ta dường như cũng đã đóng góp非~常 lớn cho tiệm này rồi đúng không? Cậu xem hồi lễ hội mùa hè kia chúng ta chẳng phải cũng đã rất nỗ lực giúp đỡ sao. Nói ra thì chúng ta cũng coi như là nhân viên骨干đấy chứ, hơn nữa lúc uống trà chúng ta cũng là khách quen mà. Cái này không thể bị lãng quên được đâu đấy.」

Ieyasu cậu đang nói gì vậy, cái kiểu lời thoại giống như 『chúng tôi có nên có資格 nhận lương không nhỉ~』là sao hả.

「Đối với tôi, có thể cùng bạn bè共患难 đã là phần thưởng tốt nhất rồi.」

「Ê! Cậu cái tên没用烂 người Nhật điển hình tiêu cực kia! Tôi không giống cậu đâu nhé! Người Nhật của『xin——cho tôi』trong truyền thuyết, chính là bổn大爷đấy! Cái pop展示 này sau khi kết thúc xin hãy dùng phương thức người nhận trả tiền gửi đến cho tôi!

Tuy rằng ngài đã bận đến không được nhưng vẫn xin hãy dùng cuốn phác thảo vẽ một bức tranh cắt mục đích 데카 cho tôi(*)! Vì chúng ta đã từng giao lưu trên mạng rồi nên đã rất quen thuộc rồi vậy nên xin hãy tặng miễn phí cuốn mới cho tôi làm quà gặp mặt nhé!——cảm giác là như vậy!」

(Chú thích: Xin lỗi người dịch bất tài, tranh cắt 데카 mục là cái gì đây… lên mạng tìm rồi vẫn không có câu trả lời nào có thể tin phục được, tiện thể nói thêm cái gần giống 데카 mục nhất là 『デカ目』, chỉ loại kính áp tròng có màu ở viền, đeo loại kính này có thể khiến con ngươi trông to hơn, loại kính này sớm nhất là Hamasaki Ayumi quảng bá, nhưng đây đều là chuyện ngoài lề, dù sao tôi thật sự không hiểu một cái kính áp tròng có thể vẽ 『tranh cắt』như thế nào…)

Thật đúng là một phong cách sống cặn bã mà……

Ừm… tuy nói là quả thật cũng đã nhận được sự照顧 của Ieyasu và Daigorō.

Tuy không thể cho họ lương, nhưng coi như đổi lại cho họ hưởng một tháng cung cấp đồ uống miễn phí coi như cũng khiến Ieyasu im lặng.

Đối với chúng tôi thì đây là sự妥协 lớn nhất rồi.

「……nói chứ, sớm đã quá giờ đóng cửa rồi, bây giờ chúng tôi chuẩn bị làm công việc quét dọn tiệm, hai người còn ở đây muốn làm gì vậy hả?」

Ieyasu vẫn giữ nguyên tư thế xem máy tính xách tay không nhúc nhích, tôi không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Không lẽ lại ở nơi công cộng thế này, trước mặt mọi người mà沉迷 vào trò chơi cấm trẻ em dưới mười tám tuổi chứ.

Và lúc này đối với sự thật 『nếu là Ieyasu thì……khó nói』này, tôi từ tận đáy lòng cảm thấy một tia sợ hãi.

「A? À——trước đó tôi đã upload cái đó lên rồi, vậy nên đang nghĩ xem có nên cho mọi người xem không.」

Trước đó… cái đó?

Dường như nghĩ ra cái gì đó, Umenomori vỗ tay vào đầu gối.

「Là chỉ cái đó đúng không! Hoạt động lần đầu tiên mang ý nghĩa thực sự của hội những người cùng sở thích Stray Cats, video kiệt tác kỷ niệm cho hoạt động đó!」

A, a……a————! Là cái đó à!

Để quảng bá và tuyên truyền sự tồn tại của chúng tôi đến toàn thế giới, video khiêu vũ được sản xuất dưới sự đề xuất của Umenomori & sự giám sát của Ieyasu, đã mô phỏng một cách rất sống động điệu nhảy tuyệt vời trong phần kết của một bộ anime nổi tiếng nào đó. Sau đó upload nó lên trang web chia sẻ video——một hoạt động câu lạc bộ vô nghĩa.

Ôi chao chao chao, phải nói là thật亏 đã làm ra nó đấy……

Tiện thể nói thêm, vì là bản ghi lại vũ đạo, vậy nên người được chọn để nhảy là bắt buộc phải quyết định.

Bất kể ai cũng kêu 『Tôi không làm cái việc này đâu』kết quả là Nozomi với một câu 『Nếu bảo em làm thì em cũng có thể làm』đã kết thúc việc tuyển chọn người nhảy, cuối cùng thì biến thành Nozomi độc vũ. Tuy nhìn chỉ là video nhảy đơn thuần, nhưng ở cuối có dòng chữ 『Học viện Umenomori·Hội những người cùng sở thích Stray Cats』chú thích, ít nhiều vẫn tính là có hiệu quả quảng bá rất lớn.

「Nói chứ, cuối cùng thì upload lên trang web nào vậy? Cái YouTuBe nổi tiếng thế giới kia à? Hay là trang niconico anime nổi tiếng ở Nhật Bản?」

「Kiểu anime "thử nhảy xem sao"(*)thì thế nào cũng upload lên niconico anime, những lựa chọn khác hoàn toàn không cần phải suy xét. Dù sao thì cũng có rất nhiều người có cùng chí hướng mà. Nói thật là lúc nãy tôi mới lên xem thử, phát hiện số lượt xem rất cao啊, nói thật là tôi giật cả mình đấy.」

Được

(Chú thích: 『Thử nhảy xem sao』đây là bản dịch, nhưng tôi hi vọng các bạn có thể nhớ kỹ nguyên văn: 『踊ってみた』, đây là một trong những板块 của niconico anime. Nói trắng ra thì chính là một phân loại video, bên trong là đủ loại video tự quay cảnh người dùng mạng nhảy nhót. Tương tự còn có mấy phần 『歌ってみた』、『演奏してみた』、『描いてみた』này, đều là người dùng mạng tự quay chia sẻ với thế giới video về các hình thức sáng tạo khác nhau của mình. Mấy phần này cộng thêm 『ニコニコ技術部』cùng quy vào 『やってみた』, mà cái分类 lớn này cũng chỉ là một phần trong分类 của trang web Niconico anime mà thôi. Niconico anime là một trang web video rất tuyệt, mọi người có thể đi dạo một vòng thử……Địa chỉ? Ê tôi quảng cáo không được làm quá lố……Địa chỉ thì tự tìm đi, rất dễ tìm thấy thôi.)

Bị câu nói này thu hút, mọi người đều tụ tập ra sau lưng Ieyasu.

「A~ cái……gì gì?」

Otome-nee cũng hứng thú dạt dào.

「Sư phụ à, đến giờ vẫn chưa biết thứ như trang web video này thì thật là bất ngờ đó nha. Cũng được, cứ để đồ đệ bất hiếu Kikuchi Ieyasu, từ đầu triệt để chi tiết tiến hành thuyết minh cho ạ.」

Đừng có dùng tay扶 kính phát ra tia sáng vô dụng đó, càng khiến người ta thấy là đồ ngốc hơn bình thường đấy nhé.

「Đây chính là hệ thống cho phép người bình thường upload miễn phí video tự chế trên máy tính cá nhân lên mạng. Ví dụ như video mỹ少女 Hồng Kông hát ca khúc anime này, hay là phim hoạt hình hoặc ca khúc do người dùng mạng tự chế tác gửi đến toàn thế giới kiểu cơ sở công cộng tân thời. Năm 2009 hiện tại, hai ngàn không trăm lẻ chín hiện tại, trong nước có niconico anime phái sinh từ siêu diễn đàn(/Bảng thông báo), nước ngoài có youtube bị google收购 với số tiền khổng lồ, về cả hai thì bất kể cái nào đều có khả năng tính toán lượt xem khó tin……」

「……xin lỗi. Không hiểu lắm ạ~~」

Ieyasu à, kiểu như cậu vì là chủ đề mình擅长 mà líu ríu nói thao thao bất tuyệt thế này sẽ khiến giá trị của otaku trong xã hội giảm xuống đó nhé.

「Ừm, nói đơn giản là, chính là một loại hệ thống mạng có thể upload video quay bằng máy quay phim gia đình bình thường lên mạng để người dùng mạng xem啦. Tuy rằng cũng còn có những chức năng khác, nhưng tóm lại cứ nắm vững cái này trước là được rồi.」

「Ừ~~~」

Xem ra chị gái vẫn chưa hiểu.

Ừm, cũng được. Dù sao thì trăm nghe không bằng một thấy, cứ xem một cái là biết thôi.

Trong trình duyệt trước mắt, xuất hiện một cửa sổ có đánh dấu nút 『再生』, ấn vào cái nút này thì có thể phát video rồi.

「…………trước khi nói đến chuyện video gì đó, cái giao diện trang web tràn ngập mùi vị tội phạm này không thể多少có chút đối sách gì à?」

Fumino vẻ mặt ngơ ngác nói.

「Đây chẳng qua chỉ là một mỹ少女 đeo cặp sách tiểu học lộ ra quần lót họa tiết dâu tây thôi mà哦? Có vấn đề gì sao? Tiện thể nói thêm đứa trẻ này đương nhiên được thiết lập là trên mười tám tuổi.」

(Chú thích: Người có lòng hẳn là biết……gần đây Nhật Bản đã thông qua một đạo luật khiến những người cuồng loli trên thế giới phải kêu gào……Tôi xin không nhiều lời -_,-)

「Thôi được rồi mấy cái đó cứ kệ nó đi, mau ấn 재생 đi!」

Tuân theo mệnh lệnh của Umenomori đang sốt ruột ở bên cạnh, Ieyasu ấn vào nút 재생 trên cửa sổ.

Nozomi chậm rãi tiến vào từ边缘画面 trung tâm cùng với âm nhạc bắt đầu nhảy múa.

Rất nhanh đã thấy không ngừng có những bình luận như 『đến rồi!』、『vợ tôi ww』、『loop đến không biết là vòng thứ mấy rồi ww』、『cái này là học sinh còn đang đi học sao?』bay nhanh chóng từ một bên của画面qua.

(Chú thích: Tương ứng nguyên văn 『キター』、『俺の嫁w』、『ループしまくり何週目かわからねw』、『これ現役の学生?』)

Phần lớn các评价 đều là thiện ý về容貌和舞姿của Nozomi.

「Thật tốt, thật tốt~! Chẳng phải rất hay sao!」

Umenomori bốp bốp vỗ vào đầu Ieyasu.

Đối diện với Nozomi ở bên cạnh vẫn đang vẻ mặt vô cảm nhìn mình trong畫面, Ieyasu vừa khó khăn hất tay Umenomori ra, vừa giơ ngón cái về phía Nozomi.

「Goodjob! Kiriya.」

「……Meo.」

Nozomi mô phỏng theo động tác cũng giơ ngón cái đáp lại.

Nhưng phải nói sao nhỉ. Một người quen thuộc như vậy, một sự tồn tại giống như người nhà như vậy, lại như thế này lần đầu tiên xuất hiện và接受 đánh giá của thế giới trên thế giới mạng lưới cấp quốc gia, thế nào cũng cảm thấy có chút khó tin nhỉ.

Có lẽ, những người mà người nhà trở thành nghệ sĩ nổi tiếng cũng mang cảm xúc như vậy chăng.

Ví dụ như……Otome-nee thử sức ra mắt trong giới演艺 và rồi获得 thành công巨大……gì gì đó.

「Cái, cái này không vấn đề gì chứ, Nozomi? Cái này、không cảm thấy rất害羞sao?」

Không hiểu sao gò má ửng hồng Fumino hoảng hốt hỏi Nozomi.

「……Vì sao?」

「Hỏi tớ vì sao……Tuy rất khó dùng lời để diễn tả, dù sao thì cái này. Chẳng phải sẽ cho một đám người không xác định xem sao?」

「……Đã rất nỗ lực để nhảy rồi.」

「Đúng đó! Nozomi không chỉ đã rất nỗ lực nhớ hết các động tác mà, tuy cái điểm mà đến giờ vẫn luôn mặt vô cảm làm tớ rất介意, nhưng画面 tốt như vậy vẫn彌补 lại được điểm đó! Cái pose lúc kết thúc cũng rất hoàn mỹ.」

『Cậu làm tốt lắm』Umenomori vừa nói vừa duỗi người sờ đầu Nozomi.

Có lẽ làm vậy rất thoải mái, Nozomi híp mắt微微cười. Như vậy xem ra so với lập trường trước đây thì倒置rồi nhỉ.

「Tóm、tóm lại. Báo cáo của tớ là những cái này. A a, địa chỉ của video này tớ sẽ gửi đến điện thoại của các cậu各自, đến lúc đó muốn đánh giá hay là download về收藏thì xin各位 tự do lựa chọn. Còn nữa, video này được upload bằng không gian cá nhân của tớ, vậy nên xin các cậu đừng去评论 mấy video khác tớ upload nhé. Ừm, cơ bản đều là anime mấy mỹ少女二次元骑 trên máy cưỡi ngựa thôi.」

Ừm, tuyệt đối sẽ không đi xem đâu nên cậu cứ yên tâm đi. Đối với tôi mà nói thì thật sự là vẫn còn rất xa mới宅đến mức đó.

Hơn nữa cũng không có ý định thử đi đến cái层次 đó đâu nhé. Đối với tôi thì cứ nhẹ nhàng hoạt hình宅là được rồi ừm.

『啪』một tiếng đóng nắp máy tính xách tay lại Ieyasu bưng cái cốc trên bàn uống một hơi cạn sạch rồi lớn tiếng tuyên bố 『Ông chủ cho thêm một cốc nữa đi~ đương nhiên là anh mời rồi~』câu nói như vậy.

Ừm, đây cũng là chuyện đã hẹn rồi.

Lúc này cứ ngoan ngoãn tuân theo yêu cầu của cậu ta thôi.

「Thật tốt à~~ mọi người đều là青春年华à~~ người ta cũng rất muốn được青春một hồi nữa à~~」

Otome-nee ngậm ngón tay ở bên cạnh ghen tị lẩm bẩm.

「Gần đây vì tiệm quá bận nên không có cơ hội ra ngoài giúp người……」

Đối với Otome-nee có lẽ là một chuyện rất不幸, nhưng đối với tôi thì như vậy thật sự đã giúp tôi rất nhiều.

Tôi vẫn hi vọng cô ấy từ nay về sau cũng có thể tiếp tục nỗ lực như vậy với tư cách là看板娘. Tôi từ tận đáy lòng chân thành ước nguyện như vậy.

Tiện thể nói thêm,『废柴king』之Otome-nee của chúng ta dường như đã học được một số kiến thức cơ bản về chế tác bánh ngọt từ Nozomi thì phải. Xét về lập trường mà nói thì和情况完全相反rồi.

Thật sự là, muốn thắng cô ấy về kiến thức bánh ngọt là không thể đâu nhé.

「A, đúng rồi. Lần sau người ta cũng đến nhảy múa nhé?」

「Học sinh tốt nghiệp của trường diễn trong phim quảng cáo hội cùng sở thích của trường là cái quái gì vậy. 否决啊否决.」

「Xí——Chise-chan keo kiệt.」

Phồng——má lên một cách鼓鼓的 Otome-nee, trông có chút可爱.

「Không phải không phải, nếu Otome sư phụ diễn thì mức độ xuất hiện trước công chúng sẽ cao hơn đó? Đặc biệt là những người vì乳啦胸啦cái gì đó mà đến.」

「吵死了, không liên quan gì đến ngực cả nhé! Quan trọng là neta啊! Quan trọng là爱啊!」

(Chú thích: neta=ネた……Ừm, thuần âm dịch thôi. Giải thích thì hơi khó, tự tìm hiểu đi nhé.)

Umenomori非常敏感 với chủ đề乳 mà tỏ vẻ不满 vỗ vào đầu Ieyasu.

Trong tiệm tràn ngập tiếng cười vui vẻ vui tươi.

Thật tốt啊, những ngày bình yên thế này……

Không cần phải bận rộn đến thở không ra hơi vì tiệm đang穷困窘境, Otome-nee cũng sẽ không chạy lung tung nữa rồi, còn về hoạt động câu lạc bộ nhỏ开始运转, vén tấm màn lên xem thì, nội dung cũng coi như là thú vị.

Tôi khóe miệng hơi nhếch lên, mở cánh cửa tiệm có treo看板 『CLOSE』.

Gió nhẹ từ迎面吹來 phiêu扬 theo một mùi thơm thoang thoảng quế hoa.

(Chú thích: Chưa đi khảo chứng, nhưng quế hoa chắc là một loại cây thì phải……ở Việt Nam chưa nghe đến cái tên này bao giờ cả.)

A a…………đã彻底bước vào mùa thu rồi nhỉ……

Sau khi mùa hè惊心动魄 kia kết thúc, mùa thu có thể để chúng ta tĩnh下心來 bình ổn vượt qua mỗi ngày cuối cùng cũng đến rồi à.

Lại treo看板 trở lại trên cửa tiệm rồi đóng cửa lại. Cùng với động tác này, chuông gió bên cạnh cửa lanh lảnh vang lên.

「A! Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!」

啪một tiếng Otome gõ vào lòng bàn tay.

「梅之森学院の体育祭快到了吧~~ năm nay đương nhiên cũng sẽ tiếp tục tổ chức đúng không~~」

Không biết Otome đang hỏi ai, một lúc在场的人 mặt đối mặt nhìn nhau.

Qua một lúc由梅之森 hồi đáp.

「Cái……đương nhiên là sẽ tổ chức rồi ạ.」

「Đúng không đúng không~~ Người ta非~~常mong chờ nha~~」

Về vì sao không phải là học sinh đang theo học ở trường乙女姐 lại hứng thú với体育祭thì——cái này là có nguyên nhân.

Đó là vì,梅之森学院 tổ chức hàng năm的体育祭 không chỉ là hoạt động面向校内 student.

Cái hoạt động kia dù换个说法, gọi là 『Giải thi đấu thể thao thị trấn』cũng không quá lời. Dù sao thì đây cũng là giải thi đấu thể thao phạm vi波及 toàn thị trấn mà.

Quê nhà của chúng tôi nằm ở vị trí中部东京隣县, tên là 『Thị trấn Chuông Âm』.

Nếu đi xe buýt thì đến新宿 chắc cần khoảng hai tiếng.

Và, cái商店街——斯茨诺雷商店街 mà 『Stray Cats』tọa lạc là địa điểm热点 深受 mọi người trong thị trấn yêu thích————thì tốt rồi nhỉ.

Lạc đề lạc đề, quay trở lại chủ đề về梅之森学院的体育祭 đi.

Đầu tiên, student theo lớp级别組隊, sau đó còn có教职员工隊、家长队, thậm chí là城镇内的自由人士隊伍,梅之森学院의体育祭 chính là một大盛 vận động会由 các đội队伍参加入.

Trước kia,除去希和大吾郎的四个人vì trước đó ở sơ trung trải qua ba năm体育祭.

「Chị……định出场sao?」

「Ê? Không thể出场sao~?」

A, không……không phải ý này啦.

「Năm ngoái和前年, chị chẳng phải vì跑到海外去了沒能参加入sao?」

「Ừm ừm. Vậy nên đang nghĩ là 『Năm nay總该参加入了』à. Cứ luôn nghe Takumi ở bên kia nói thắng ai thua ai, chỉ nghe mỗi cái感想thế này mà khiến tim tôi ngứa ngáy hết cả lên, cũng muốn tự mình đi thử xem thử呀~~」

体育祭 gì gì đó……bản thân chị cũng là畢業生ba, chắc应该已经体验過 nhiều lần rồi吧.

「Cái kia bây giờ còn không? 自由组合的两人三脚.」

『quả nhiên會扯到chỗ này么』tôi nghĩ vậy không khỏi cười khổ.

Không liên quan với đội所处, có thể自 由组合的,名物 của梅之森学院——cuộc跑 đua兩人三腳.

Là体現의梅之森学院校訓——『友情、努力、胜利』cái比赛,不管谁 và 谁组队都可以参加的开放式规则.

Không chỉ比赛路程 是绕鈴音鎮一週的超長任務, 而且追加了非常豪華的胜利奖品. 是非常有人氣的中午休息後的比赛项目.

「Lần này nhất định phải出场, vậy nên nếu có thể和巧一起两人三脚thì tôi sẽ rất vui啊~~」

Otome-nee 『嘻嘻』cười nói vậy. Đối với Otome-nee kiểu发言,不知为何 văn 乃 và 梅之森耳多猛地 động一 下。

「給我等一 下. Tại sao lại kiểu发言仿佛已经决定 hảo 巧 cùng người người參加了一 一樣?」

梅之森边边说, 边抱 ở 胸前站在了乙女的面前.

「呃? 因为是 姐弟嘛.」

「乙、乙女姐, 并有规定因为是是而必须一起参參兩人三脚的喔。 」

带着副副略微抽抽的脸臉, văn nai 紧紧迫迫说着,

「嗯吗吗 …… 我也并不是 很想和巧巧的 了。」

「那样的的你就就与和你无关的嘛嘛。 好的,芹沢文 芹沢沢 莉沢 莉沢沢沢 除……」

「不要的随便擅自把别人别 人外 啦!而且, 本事也不是也的 己择择就在 边乱定了什么劲! 」

「那么,现在 要作为你准从我的指示 .呐,巧巧,伸手伸 ! 」

稍微 说 了一句话马上就要求别人指示 示中中了的就就在了了了上上了 。

在下当下的这个场景的,的提提提议 话无疑的的受到血光之灾的了的。 。

事實 上论就 衝着 我來的怒气 比比梅之森比来 还还要 胜过一 筹。

哎,究竟算什么呀,这样不讲理的剧情展开。

「巧~ 一起加油获得優勝,然后用豪華的獎品举办一次家庭派對吧~~」

阿不是,的我说姐的阿。

家康和大吾郎在旁边又露出了副啊 啊开始了么开始 么了 么。 。

而且希 也依旧是副无无法理解表情看着这边 。

这样『无无表情』的表情 究竟是想像表达对我的的, 还是 想要表达对我的并 的 的 并 无 关不不紧不。不。 不 管 的答案都应该不不管怎样, 是这样这这样的这样的 不 怎样怎样怎样的表情都该我 的。

毕竟 那样 天然风格的行动力 惊喜會有出乎意外的破壞力震惊全場的的 。

可是…… 的热 两人 会