日落日升。日历上的第二天,也就是体育祭的正式比赛的日子。
「大家~~早上好~~~」
明明平时总是要到差点来不及的时间才起床,只有在这种时候才会这么的早起啊。
躁动不安的乙女姐早早的就把昨天晚上准备好的登山用背包背了起来。
「便当OK~点心也OK~香蕉没放在点心里~~」
乙女唱着自编的迷之歌,看上去心情非常好。
「啊啦?希酱呢?」
「嗯……好像很少见的睡晚了呢。毕竟她昨天那么勉强自己,也会想多睡一会儿呢。而且昨晚的准备工作也基本都做好了。
「啊啊——巧你真是温柔啊~~~来,让姐姐给你啾的来一下~~~」
然后就把那丰满的胸部压了过来……
大清早的这种让人害羞的事情还请不要再做了啊。
「……巧。」
乙女姐把已经举双手投降不做反抗的我抱在怀里之后突然又停止了动作。
「姐姐我稍微有点事要办就先走了哦?体育祭我可能会迟到一会儿,你们就算姐姐不在身边也要加油哦~~一定会赶在午饭之前回来的~~」
哎?这又是什么新的flag?
(注:唔……怎么说呢……flag虽然是旗帜的意思,但在galgame里面也有“事件”的意思,通过不同的选项触发不同的剧情发展……也就是不同的flag嗯。)
「哎?哎哎??!姐啊,难道你又打算跑出去助人为乐啦?!这次要去哪?是国内吗?难道是国外?!中东的话真的不要去啊,那里最近真的很危险啊!!」
把慌慌张张的我继续紧抱在胸前,乙女微微一笑。
「没事的~!巧酱你们什么都不用担心啦!把一切都交给姐姐我吧!」
……是发生了什么事了吗?
这么想着我不觉抬起头来,看着乙女姐的眼睛之后什么也说不出口了。
那是和把我捡回家时一样的,充满自信的强势笑容。
唔……搞不懂……虽然不是很懂。
不过我还是相信你哦,乙女姐。
「我知道了。记得不要拿着便当盒跑了哦?不要迟到啊。」
「嗯!不会让你们两个饿肚子的~而且两人三脚我也绝对要出场的哦~」
刷!乙女姐这么敬了一个礼后,乙女姐背着大背包飞奔离开了。
唔唔……就算很严肃的问她她也不会说给我们听的吧。
我叹了一口气,继续做起了今天该做的准备工作。
「……早上好。」
这时,一脸呆相的希出现了。刚睡醒么。
「哦。睡得很晚啊。快点去洗一下脸吧。做蛋糕底台的话我一个人完全没办法啊。」
「嗯……?」
希仿佛有什么疑问似的,头微微的歪了一下。
这么看还真像是一直猫一样呢。
「呐,巧。今天是体育祭?」
「就算你用那种困惑的口气问我我也只能回答是。」
「……那么乙女也会出门对吧?」
「已经出去了哦。好像有什么事情的样子,不过中午应该就会和我们会合吧。」
「……那么谁来卖蛋糕?」
…………
糟、糟糕啦啊啊啊啊啊!!也就是说我现在做的准备工作完全是浪费功夫吗?!
要、要哭了。希没有早起原来是因为这个啊……
我再一次叹了一口气,开始进行各种工具的收拾工作。
这时,身旁的希仿佛要贴上来一般贴紧了我。
「……喵」
温暖的触感洋溢着幸福的感觉。
「昨天你很努力了呢。」
乖乖,我说着一边摸着希的头。
「……喵喵」
然后看到希用满脸的笑容回应。(我)好高兴。
「……两人三脚,要加油哦。」
希这么说着,一手紧紧抓住了我衣服的袖子。
「是啊,一定要让那些人们见识一下家人之间的羁绊。」
「……嗯!」
希重重的点了点头。不过,总觉得好像露出了一副复杂的表情的样子……是什么呢?
嘛不管了。我这么想着,和希一起向着体育祭的方向进发了。
「早上好,千世小姐。」
千世在一阵用最高级有机食材制成的早餐的香味中醒来。
把淡咖啡注入温热的牛奶中的是女仆铃木小姐。
「今天体育祭的天气真的很好呢。」
「唔嗯……啊——干脆不去算了。毕竟事情都没办法按照计划进行呢。」
在这设有顶板的豪华床铺上的梅之森咕噜咕噜的在被子里转来转去试图抵抗。
「啊啦,没想到梅之森千世大人这样的人居然会在敌阵面前脱逃什么的……」
在一旁温柔而娴熟的把毛巾拧干挂在手臂上的是佐藤。她把洗干净的带有好闻气味的内衣和校服递上前来。一旁的铃木则开始梳理起梅之森的头发。
「但是啊……同好会的化妆赛跑也就算了,连两人三脚都没有一个合作对象的话……」
此时梅之森突然想到。
「对了。你们两个随便谁和我组队吧。如果是你们两个的话运动神经也很出色的嘛。」
『啊啊』佐藤和铃木这么叫着望了望对方都露出了衣服悲伤的表情。
「这是何等的士气低下。居然会想要找眼前的人来凑合,岂不像是那种温柔对待女性结果单方面喜欢上她的没人气的男生一样了么?」
「而且,我们两人已经报名要一起出场了。身为主人却剥夺下人获奖的机会什么的,我们可不记得什么时候把千世大人养育成这个样子。
「啊啊啊!我只是说着玩的啦!还有,明明都是同龄的不要说什么养育我!!」
即使是三人如此进行着对话,千世也依旧有条不紊的结束了着装,开始了早餐的准备。
「嗯……两人三脚……这个才是问题啊。」
手上捏着银质的刀叉,梅之森陷入了烦恼。
通往校门口的大路上,挤满了排队前行的市民。
而且是让人不禁会歪头想着『铃音镇有这么多人吗?』的程度的人数。
虽然梅之森学院的校门本身就带有能够自动检测出危险物品的机能,但由于最近社会上经常出现动荡不安的事故,为了作为一次宣传梅之森学院那强大的安全保障警卫能力的机会,所以在门口还是设置了保镖们进行过往游客的检查。
而我们两个也在入场的队列中排着队等待着按顺序进场。
「是不是觉得很热闹?每年到了这个时候大概都是这种感觉哦。」
我冲着一旁已经呆呆的望着前面的长队的希说道。
「………………」
「希?喂~?」
「……嗯,什么?」
希用那仿佛没有聚焦的眼神向我这边看过来。
感觉她脸上有点红。估计是在正式比赛之前太兴奋了吧。
「不用那么紧张也可以啦。基本上和彩排不会有太大差别了啦。」
我温柔地拍着希的肩膀笑了。
「……没事。我不紧张。」
希也微笑着回答了我。真是一个可靠的家伙呢。
「那么走吧。在校门口站着也不是个办法。」
「……文乃呢?不等她也可以吗?」
「嗯?啊……她打过电话了。好像有什么准备之类的事情,会晚一点过来。」
「是么……」
「昨天她也说过不用等她了,就在刚才也还怒吼着『这边很忙没空理你不要打电话过来啦』的哦。别看她那样,她估计也很兴奋吧。」
希看着耸肩的我,浮出了微笑点了点头。
准备之类的事情——与其是这么说,除了准备便当以外不可能是什么其他的事情。
对文乃来说——
『为了不让你们以『没有补足能量所以输了』作为借口,所以我才会这么努力的把你们的退路切断,所以这绝对不是什么充满爱意的手制便当,倒不如说是交给特攻敢死队的单程车票一样的东西。』
她一遍又一遍的这么对自己说着。
(注:单程车票的原文『片道切符』,大概意思就是说『只给你们准备前去目的地的车票,如果能活着回来的话就走回来,不能的话我们也没有损失』的感觉==)
把巧喜欢吃的东西都放进来。
敌人的喜好——基本上都从店主那里得知了。
即使对方是自己长年的孽缘,此时对自己来说也是一个值得让自己展示身手的战场来着。
「绝对,绝对不能让你们输的时候找到借口啊!!」
一边把这句话当成咒文一样重复的说着,一边笑容满面的守望着眼前咕噜咕噜的煮着的白菜卷。
这里包含着文乃发现的一个小细节。
在煮白菜卷的时候,将肉泥包在白菜里之后不用牙签进行固定,而是用折断的面线的话,吃的时候也会很安全。这是一个防止对方以『因为没注意拿起来就吃了结果被牙签弄得嘴巴受伤了所以输了』为失败理由的完美的战略。
然而这个场景让谁看了都只会觉得那是『让最珍爱的人受伤了的话可不得了~~』一样表露出恋爱中的少女心的女孩在细心做便当。当然,如果谁敢在她面前这么吐槽的话,毫无疑问要被骂『去死两次』的吧。
也正因为如此,鸣子叶绘什么也没说,只是静静地注视着眼前专心制作爱情便当的文乃。
「还有五分钟!再等我五分钟哦!!」
「诶诶。不管是五分钟还是十分钟,只要能赶在开幕式之前到就allok啦!」
作为两人三脚的组合——芹沢文乃+鸣子叶绘的名字已经报名留档了。
「要不要我帮忙?对了,要不要做饭团?」
「没问题的!这些,如果不是我一个人做的的话就没有意义了!」
对于文乃来说,这只是在宣言要自己一个人承担全部责任而已。
然而在叶绘看来这就要像是在宣言『如果不是全部都由自己做的话就不能算是爱情便当了嘛~~』的样子,于是叶绘开始在一旁忍不住的嘻嘻笑着。
比任何人都要早来到操场的是梅之森。
我不禁对着身穿运动短裤手拿大喇叭的梅之森苦笑,此后继续等着其他成员的到来。
过了一会儿后文乃出现了。
虽然注意到她手上拿着一个巨大的提包,不过好像仅仅是便当而已。里面都装了几人份的便当啊。
等家康和大吾郎也到了以后,梅之森突然拿起手中的大喇叭喊道。
「口号是一致团结!迷途猫同好会将会作为指南针,带领全班走向胜利!」
说得轻巧啊。
就算是其他的班级,也是拼了命的打算拿到这个优胜的啊。
嘛,就目前而言,拥有男生中最强的大吾郎以及恐怕是女生中最强的希这两位强力同伴后,只要没遇到什么意外,大家也基本都会认为我们班会赢的吧。
「特别是希!我们都期待着你能再一次展现彩排时的身姿啊!」
梅之森又是『刷』的一声指向穿着布尔茨的希。
「啊,咦?希……?你有听到我说话吗?」
「……听见了。会加油。」
「是吗?那就好……嘛,这就是叫做正式比赛之前的紧张吧。没关系的,尽管把各种第一名给独占了吧。」
在梅之森的乐观发言之下,我突然察觉到了一丝违和感。
此后我走到希的身边,在她耳边小声说道:
「真的没问题吗……?总觉得,今天你一直很奇怪哦?」
「……没事。」
「是那个吗?就是被人期待着所造成的压力之类的?如果是这样的话不要太在意,就算输了也没关系的哦?又不是因为体育祭的胜败就决定人生的,当做一般的祭典就好了。」
希冲着我竖起了大拇指。
开幕式开始了。
果然不愧是正式活动,四周响起的欢呼声和彩排时根本不是一个层次的。
就像那些足球界的疯狂球迷一般,对学生们的一举一动都发出欢呼声。
「好像马上就要开始女子50米跑了,吾等也去声援一下会好些吧。」
和彩排时如出一辙地拿下男子50米第一名的大吾郎满头大汗的说着。
啊,顺带一提我是第二名。对于正式比赛经常超常发挥的我来说,是个很符合的成绩吧?
突然场上一阵高昂的欢呼声。
和预想的一样,穿着布尔茨的少女登场了。
和昨天一样站在了起跑线上。
「哦哦哦~好新鲜!好可爱!!」
「布尔茨!布尔茨!!」
不管是城镇内的观众,还是不久前刚分成两派争得你死我活的男生们,都毫不吝啬的献上欢呼声。女生们的欢呼也很振奋人心。
希在昨天,在这个学院里成为了缪斯女神一般的存在。
「呼呼呼……民众们终于理解了咱们同好会的美妙之处了吧。」
文乃听罢立刻给正心满意足的梅之森泼冷水:
「什么嘛,明明昨天还在那里『布尔布尔布尔玛』的碎碎念着。」
「才没有碎碎念!那个是菊池啊!」
乓!无视两人的争吵,起跑的枪声响起了。
噗通。
「哎?」
在场所有人都愣住了。
希摔倒了。似乎是起跑失败了。
「啊啊啊!希你在干什么啊!!」
希缓缓站起来,仿佛说着『不要紧』一般冲着我们做出V字型手势,然后缓缓地向着终点前进。理所当然的,希拿了最后一名。
「哦哦哦哦!可爱!好可爱啊啊!!布尔茨是冒失娘啊~~」
「冒失娘!布尔茨!冒失娘!布尔茨!!」
你们这群禽兽,只要是可爱的女孩子怎样都好吧。
然而,从这件事情开始出现的轻微的异变,在那时候没有任何人察觉到。
这个时候,在一个离学校挺近的一个咖啡店里,都筑乙女和村雨四摩子在桌子的两边相持对峙着。
「也就是说,你没有意愿让她交还给我们吗?」
「是的。」
看着眼前轻松微笑着的乙女,四摩子端着咖啡的手抖了起来。
「这是为什么呢?从昨天的谈话里可以知道,你只是偶然的遇到她,然后偶然的照顾她而已吧?」
「但是,我们已经成为家人了啊。」
「……法定的亲人目前依旧是我们这里。」
「我知道,当时吓我一跳呢。如果早一点知道的话,就算是我们也会马上联络过去的哦?」
没错。是这样的。
乙女本来就努力寻找着希原本所在的地方。连千世也动用了家里的力量进行搜索,然而依旧没有找到关于希原本所居住的地方的任何线索。
「她的真正的名字并不是雾谷希呢。因为根本查不到她原本的名字所以无可奈何。还有,我们院内是包含了所有生活用设施的,也没有派人去查个人情报的余裕,毕竟,我们院里都是最优、最好、各司其职的员工们啊。」
「但是,希还是从那个地方逃出来了对吧?」
呃咕。四摩子听到这话有了反应。
「……那是因为小孩子还不懂是非。所以未成年人离家出走才会被视为犯罪吧。把她带回去,把正确的思想传授给她才是作为所长的本人的使命和责任。」
「我觉得强行让别人按照你的想法来生活不是什么好的教学与安静哦。」
「我倒是觉得,让未成年人从早工作到晚更不是什么正确的教育环境哦?」
两人都注视着对方,仿佛要从彼此的表情里读出什么一样。
「希她是从我们所成立以来少有的天才。我对她抱有很大的祈望,可能她会离开是因为我对她施以太大的干涉使她觉得有些难受吧。这个错误到时候我会好好补偿的。虽然在她出走之后我们一直在找,但最后还是没能找到,这是我的过失。对于你们能够在希被我们找到之前保护她,我们表示感谢,所以我们也不会突然说什么投诉之类的话。」
四摩子小心的组织着语言。
「然而,在如今希的所在已经被确认、并让人觉得现在的状态并不能算是正确的、良好的教育环境的情况下,我们是没有打算把希放任不管的。如果您依旧不肯退让的话,下一次可就是在法庭上见面了哦?」
「可以哦。」
乙女很明确地说道。
「只要希酱她还不打算回到你的所里,我就绝对不会让希酱离开。不管是谁来劝说。」
『……这是何等执迷不悟的女人!』村雨四摩子脑海里一遍遍的啃食着这句话。
然后,放下了茶杯。
「那么,我们之间也就没什么可谈的了呢。为了不让希受到伤害,我们会避免使用警察的力量,仅靠我们所自己的能力进行裁决……事情会发展到这个地步,我感到很遗憾。」
嘛,虽然如果不是网上的那个舞蹈视频的话,她们也没办法找到希,然而如今的这句话也不是骗人的。离家出走是不良的记录,无论如何,也不能让警方干涉这件事,会让希的人生留下污点的。
毕竟,希她,原本应该会成员研究所里的一颗耀眼的明星的。
一旁的乙女也若有所思。
「呐,四摩子小姐,今天会不会很忙?」
「哈?我的日程表是按分钟规划好了的。因为要照顾所里上百个孩子,我几乎没有自由的时间。虽然我也乐在其中……」
四摩子冷静的说着。
「今天是体育祭哦。你知道吗?」
「然后呢?」
乙女姐嘻嘻的笑着。仿佛她是四摩子早就认识的亲友一般。
「咱们赶紧去给希酱加油吧!再过一会儿就是吃便当的时间了~~」
「哈、哈啊啊啊?」
「你不也是因为想要见见希才过来的吗?呐,一起走吧~~」
四摩子此时终于意识到。
看样子这次,自己所面对的这个人并不是一般人——这件事。
体育祭一帆风顺的进行着一个接一个的比赛。
文乃和梅之森出场的吃面包赛跑要说是上午的亮点也不为过。
大家都认为会压倒性胜利的文乃在前方,叼着面包的梅之森在后面拼命追的场景实在是很有冲击力。
……嘛,实际获得第一名的则是别的班级的某巨汉体型的肌肉女就是了。
至于希,在完成了五十米跑之后就只参加了拔河充充数,一幅悠闲的样子
虽然看上去似乎一直在发呆……嘛,这估计是因为昨天那样活跃的原因吧。
因为太累了所以今天变成这样子。大家都这么认为。
「哦~~!各位~~」
就在宣告上午的比赛全部结束的铃声响起的时候,响起了乙女开朗的声音。
真美妙,居然按时到了。乙女姐果然也是想做也能做得到的孩子啊。
「让你们等很久了吗~~?」
「没事啦,只是一小会儿。要办的事情办完了吗?」
「嗯……很微妙啊。…………啊啦?」
乙女姐突然往四周看了看。
「哎呀呀,不见了啊。被甩了吗~~~」
虽然不知道发生了什么,但乙女一脸可惜的表情。
被甩了?这句话我怎么感觉不能听过就算了……
乙女无视了一旁很在意的我,说了一句『嘛,算了』就放弃了思考。
「来了,便当哦~~~」
「啊,那个!我也做了便当了哦!因、因为做太多了所以让巧他们吃也没关系的!绝对不、不会勉强你们的哦!」
文乃说着,拿出了一个好大的便当箱。
哇……看上去好精致啊……怎么说呢。而且都还是我最喜欢吃的。
「哎呀呀这就是体育祭啊~~我开动了!」
我们正准备开始进行卡路里的补给。
就在此时……
「你们几个给我等一下!把作为领导者的我撂在一边吃起便当来算什么啊!!」
『大家一起吃吧』这么简单的一句话怎么你就说不出口呢。
在梅之森和家康等人也加入之后,我们进入了愉快的午餐时间。
「哇,这个白菜卷很好吃啊!」
「吵死了,不需要你奉承!去死两次啊!」
其实谁也没生气哦?文乃只是害羞了而已。
哎呀呀满足啊满足。
就在吃完便当后不久——
「啊,对了。下午的化妆赛跑已经决定好全员出场了,关于两人三脚……」
梅之森说着看向了乙女。
「乙女,和我出场吧!作为最强的美女组合,一定会成为最受瞩目的队伍的!」
「可以哦~~那么,我就和千世酱出场~~」
老姐,你脸上都是米粒哦。
「嗯……嘛,这不也挺好的吗?要说的话我这边也已经和叶绘组队了。」
刚刚结束便当的收拾工作的文乃听罢耸了耸肩说道。
「哟西!那么大吾郎就和我吧!大概,比起认真进行两人三脚那个速度还没有大吾郎直接把我扛着跑来得快就是了呢!啊不对,倒不如说请让我们直接这么做吧!!」
「虽然很想赞同你,但这就称不上是两人三脚了。即便是要把家康你作为包袱的话,也只能把你拖在后面拉着跑了。」
喂喂喂。这不是西部电视剧里面的拷问啦,快停下这种危险的想法。
(注:试想一下家康趴在操场上然后一只脚被大吾郎拉着往前跑……然后整个身体在地上搓啊搓啊搓啊…………远目)
「我们也得加油了啊,希。」
「…………」
没有回答。
「希?」
「喵?」
第二次叫她之后她似乎终于察觉到了这边的动静。
「没事吧?昨天你也很累了,今天如果不行的话也不用勉强自己……」
「……喵。没问题。」
一如既往的面无表情。
此时我的心里总有些无法释然,对希这番话,我也无法轻松地点头赞同。
村雨四摩子在即将进入校园冲进了人群之中,最后成功的甩开了乙女。
「……还不可以这么做呢。」
乙女她,估计是想要让我和希见面,然后说出实情吧。
在还没能了解希离家出走的理由的现在,是没有办法和她见面并说服她回来的。倒不如说会出现反效果,反而让她再一次逃掉,这样一来就真的本末倒置了。
现在应该做的,就是确认自己的法定亲人的立场,将她带回所里。只有让她回到她应该在的地方,再去和她交谈。这不是一件简单就能做好的事。
「当然,还是不想失败啊。」
还有,每当和那个叫做都筑乙女的女性交谈总是会打乱四摩子的阵脚。
——与其说是让人恨不起来,不如说自己总觉得随时都会失去立足点而投向她那边去。而且,这件事我完全不讨厌,反而有一点喜欢的样子。这样的自己实在是太危险了。为了能够把希顺利带回去,可不能让自己存在任何不安定的因素。
『村雨所长』这个名字已经用了多少年了啊。
——对我来说,我为自己能够维持这么一个帮助孤儿成长的研究所而感到自豪。
虽然曾几何时这里还被称作『孤儿院』,但现在不再叫这个名字是有原因的。
没有亲人,是不能、也不会和孤独划上等号的。
——我是知道的。而且,能够把这件事传达给希的人,也只有我一个。
四摩子所长回到了黑衣人的身边。
「所长,请回去吧。听说稍后就要开始梅之森学院的绕城镇一圈的两人三脚比赛了。估计,那孩子也会出场的吧。」
「是吗?」
……四摩子陷入了思考。如果是这样的话,说不定可以在不被发现的情况下见一见那孩子。
「今天的预定行程都请帮我取消了吧。我要在这里给希加油。」
虽然这么做并不是因为遵循了乙女的建议……毕竟,我自己也很想知道现在的希究竟是什么样子的呢。
下午最开始的比赛——化妆赛跑成为了迷途猫同好会的舞台。
梅之森所准备的华丽的服装人手一份,希更是连布尔茨都没换掉直接穿了上去。
希虽然因为跳舞而没有认真的跑步,但掌声和欢呼声毫无悬念的拿了第一名。
我们几个穿着虽然觉得很不好意思……嘛,就这样吧。
有趣的是,扭扭捏捏终于穿上梅之森特制的衣服之后,为了尽可能不被人们长时间看着,发挥出如同昨天希那样的狂奔,一举超过前方13个人第一个冲过终点,为迷途猫同好会的获胜再添一笔。
虽然高兴的估计只有梅之森一个人……吧。
于是乎,终于来到了关键的那个时刻。
也就是绕城镇一周的两人三脚。对于铃音镇来说,前来观看比赛的人可以和『东京箱根间往返大学生公路接力赛』媲美。
(注:原文是『東京箱根間往復大学駅伝競走』,估计在日本那边很出名但我完全没听说过……嘛,类似于本土大型赛跑吧,中国不是也有个厦门国际马拉松么,差不多那个感觉。PS:日语的『競走』是赛跑的意思。日语的『競步』才是竞走的意思,别搞混了哦~)
在观众逐渐增加的同时,大量的参赛者们也都聚集到了起跑线上。
因为只要是两人一组谁都可以参赛,所以参赛者非常之多。
「哟~西!出发咯,千世酱~~~」
「啊啊啊!乙女不要发令!发令的应该是我!!」
意外的让人觉得很搭的爆乳运动夹克&搓衣板运动短裤组合(家康命名)。
「家康,你可做好觉悟了?」
「要温柔一点哦~」
另一边则是不知道有没有干劲的雄之power(家康命名)
「听说今年的冠军奖品是环球旅行DA☆ZE~估计会成为美好的蜜月旅行哦~BABY~~」
「……我倒是希望能拿到对生活更有帮助的东西呢。」
以及优胜候补的种子选手、健美短裤的美女组合。
最后是我和希。
「加油吧,希。」
「……嗯」
希转头看着我,稍微泛红的脸上浮现出了微笑。
提示准备的笛声一次次的响起,随后喧闹的赛场渐渐安静了下来。
啊,终于要开始了。
伴随着开始比赛的枪声,我们迈出了第一步。
然后————
「嘎啊啊啊啊啊!」
「哇啊啊啊啊啊!」
背叛了大多数人的预想,从起跑点上一举冲刺获得领先的是大吾郎和家康。虽然实际是被拉着走(飞?)的家康已经一把鼻涕一把泪了。
「「哦活活活活活~~」」
接着是女仆铃木小姐和佐藤小姐。二重唱一般笑着。这俩人太有默契了吧。
「我们上吧文乃!让他们见识一下老子们的twoplatoonattack!合体攻击!!摇摆吧,胸部!!」
「……叶绘,不要净说一些我听不懂的话啦。」
(注:twoplatoonsystem,乃棒球战术的一种,我不是棒球资深人士所以不是很清楚不过……就是在打手台上左打位和右打位各站一个击球手,根据头球手的扔球方向而选择其中一个击球手挥棒,以提高命中率……的样子。)
紧接在基本步调一致的文乃她们的后面,仿佛正在追赶着她们一样的组合是乙女姐她们。
「乙女啊!胸!你的胸太挤了!不要压在我头上啊!!」
「哎~~你这么说我也没办法啊~~~~」
…………嘛,梅之森某种意义上算是主办方吧,倒也没必要这么执着于拿第一名也行哦。
而且这个组合被大量的欢呼声所包围。主要是男性。
美女和美少女组成的胸部相声看起来似乎对观众来说效果不错。
不过要我说啊,既然都这么受欢迎你完全可以去设一个主办者特别奖啦或者人气一等奖之类的东西呗?
就你们这个组合……对于观客们而言从各种意义上说都是最赞的。
话说回来。
我们这一队——
渐渐地被斯特雷卡茨的成员们远远落在了后面。
「喂,喂!希?」
脚步反了哦?而且从刚才开始已经连续三次了哦?
「……喵。下一步是……右脚?」
毫、毫无默契!没办法前进了!!
是因为希的脚程太快导致我跟不上她吗?
不过,现在这个情况也糟糕过头了吧。
即使要说希昨天过度疲劳,但她依旧是有超强身体能力的。
「抱、抱歉。我拖后腿了。我会喊出声音的,麻烦你配合我的步子走吧。」
「……喵。」
于是我们继续缓慢的追赶着前方的选手们。
其实从早上开始,希就对自己感到疑惑了。
脑袋一直发呆,没办法清醒。全身也很累。
是因为昨天那样勉强自己吧。新陈代谢追赶不上昨天的体力消耗。
这和曾经遵循教育课程而活动身体的日子已经不一样了。
不知不觉,对应肉体承受负担的回复率以及必要营养素,还有自己身体的生物规律的表格浮现在脑海里。
以前的自己什么都不用去想,只要根据这个表格去做就行了。
换句话说,就是休息与睡眠。
连续一周的睡眠不足加上昨天的勉强行动,以至于发出悲鸣的这个身体如今需要的,就是这两个东西。
只要十二小时内缓缓地回复,然后再过二十四小时就能够完全恢复。
在大家开始担心之前,只要好好地休息就行了。
然而。
心脏的跳动很吵。
一、二、一、二。有规律的喊声。
能闻得到不是自己的汗的味道。
在左手边和自己紧密接触的这个身体,意外的让人觉得很结实。
为了让两只脚连在一起而绑着的绳子因为稍微扣进肉里有点痛。
「没事吧?希?」
还有支撑着我那摇摇晃晃前进着的身体的手。
我想大概,不能算没事。感觉身子很热,估计已经发烧了。
但是,但是!
——希的回答,只有一句。
「……喵。没问题。」
眯着眼笑着,努力地笑着。
只有现在……
只有现在。
在人群当中,村雨四摩子咬了咬手指甲。
「真是……好慢啊。」
即使只能远远看一眼,也打算看一下希那精神的身影然后心满意足的回去的。
虽然不知道她会和谁一起参加两人三脚,不过就当作附属物品一样不予追究好了。毕竟,已经有半年没能见到那孩子了。
在所里第一次见到她时的那个冲击四摩子永远难以忘记。
还很年幼的无活力的表情之下所隐藏着的,是天才一般的头脑,以及惊人的身体素质。而比这一切更重要的,是那冷静无比的客观的思考方式以及自我抑制的生活态度。
Thật hoàn hảo. Đó là hình mẫu lý tưởng mà ai cũng khao khát trở thành. Cuối cùng, chúng tôi đã đưa đứa bé này về và để con bé sống tại học viện.
Nên gọi đây là sự mâu thuẫn, hay trời cao có mắt đây.
Tất cả hồ sơ liên quan đến cha mẹ của Nozomi đã bị xóa sổ hoàn toàn. Ngay cả cái tên mà cha mẹ ruột đặt cho con bé cũng không ai hay biết.
Dù đã chuẩn bị cho con bé một cái tên cứng nhắc dùng trong hộ khẩu, nhưng ở học viện, chúng tôi đều gọi con bé là ——
「Nozomi」.
Cái tên này được đặt với mong muốn con bé có thể trở thành niềm hy vọng của vô vàn những đứa trẻ không thể gặp lại người thân.
Và con bé đã đáp lại cái tên ấy một cách xuất sắc.
Cho đến ngày hôm đó ——
Cho đến tận bây giờ, Giám đốc Murasame vẫn không thể hiểu nổi.
Tại sao vào ngày hôm ấy, ngày mà nguyện vọng của mọi người cuối cùng cũng trở thành hiện thực, con bé lại bỏ trốn?
Có tiếng hò reo. Từ đằng xa, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái mặc quần đùi thể thao bên ngoài quần bó sát.
Dĩ nhiên, tôi không thể nào nhìn nhầm được.
「...Nozomi?」
Thân trên của cô gái tóc xanh rũ mềm. Bước chân loạng choạng, một tên ngốc bên cạnh đang đỡ lấy em ấy.
Trông lạ quá.
「Giá... Giám đốc?!」
Sau khi hoàn hồn, tôi nhận ra mình đã chạy.
Dù biết mình chậm chạp, nhưng không ngờ lại chậm đến mức này.
Đến nước này, dù Fumino có nói tôi là trùng roi cũng đành chịu vậy.
「Nozomi? Em... em bị sốt rồi!」
Cho đến khi tôi đỡ Nozomi đang lả đi, tôi mới cuối cùng nhận ra.
「...Không sao đâu.」
Dù cảm thấy rất khó chịu, Nozomi vẫn nở một nụ cười với tôi.
「Sao mà không sao được! Chúng ta bỏ cuộc đi!」
Tôi định gọi đội cận vệ của gia đình Umenomori đang túc trực xung quanh.
Ngay lúc đó.
Đột nhiên, Nozomi nắm chặt gấu áo tôi.
「...Nozomi?」
Nozomi từ từ lắc đầu.
「Em đang nói gì vậy. Không được, phải nhanh chóng đến bệnh viện...」
「...Không muốn.」
Nozomi nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rõ ràng.
Tôi bị ánh mắt thẳng thắn ấy xuyên thấu, đơ cứng tại chỗ.
Rồi tôi nhận ra ——
Đây là lần đầu tiên Nozomi nói「không muốn」.
Chúng tôi đã trở thành gia đình được nửa năm.
Nửa năm trời mà ngay cả chuyện nhỏ này cũng không nhận ra, tôi cảm thấy chán ghét chính mình.
「Tại sao... tại sao đến bây giờ... em lại nói như vậy chứ.」
Thật thảm hại.
Tôi rất muốn thuận theo ý Nozomi.
Vì đây là lần đầu tiên Nozomi nói 「không muốn」, tôi thực sự không muốn ngăn cản em ấy.
Nhưng mà, em ấy đang bị sốt đó! Cơ thể đang run rẩy rồi!
「Không sao đâu. Em không sao đâu.」
Ánh mắt thẳng thắn, cùng với những lời nói thẳng thắn.
「Cuộc thi ba chân này, nhất định... em muốn chạy tiếp.」
「Nếu muốn chạy, đợi khi cơ thể khỏi hẳn rồi lúc nào chúng ta cũng có thể chạy cùng nhau, đừng tự làm mình kiệt sức.」
「Không phải. Hôm nay... đặc biệt.」
Nozomi siết chặt tay kéo áo tôi.
「Em nói là muốn chạy. Fumino và những người khác cũng đã nhường cho em rồi. Vậy nên... làm ơn đi.」
Nước mắt chảy dài trong mắt Nozomi.
「Đừng bướng bỉnh như vậy chứ...」
「Takumi đã nói rồi mà. Giữa những người trong gia đình, có bướng một chút cũng được.」
Như thể để tôi không thể trốn thoát, ánh mắt của Nozomi dồn ép tới.
Tôi phải làm sao đây...
「Nozomi!」
Đúng lúc đó, một tiếng gọi lớn vọng từ phía đường phố.
Đó là một giọng nói mà tôi chưa từng nghe thấy.
Xô đẩy đám đông hỗn loạn, một mỹ nữ mặc áo choàng trắng với ánh mắt sắc sảo xuất hiện.
Thấy cảnh tượng này, Nozomi mở to mắt.
「Giám đốc...」
Từ sợi dây buộc chân của hai đứa, tôi cảm thấy Nozomi đang vặn vẹo người như thể muốn bỏ chạy.
Đúng lúc này, người phụ nữ được gọi là giám đốc đã đến trước mặt chúng tôi.
Tôi nhìn cả hai người.
Cứ thấy... khí chất giống nhau lạ. Là người quen sao?
Nozomi ôm chặt cánh tay tôi.
Và tôi chỉ có thể nuốt nước bọt, im lặng chờ đợi diễn biến sự việc.
「Đừng có chạy. Ta không định đưa con về đâu.」
Ít nhất là ngay lúc này.
Tuy nhiên, Shimoko đã nuốt câu nói đó vào bụng.
「Nozomi, con bị sốt rồi nhỉ. Dù không rõ lắm, nhưng quanh miệng con đã nổi mẩn rồi đó.」
Vừa nói, cô ấy vừa lấy từ trong túi ra một hộp thuốc.
「Đây là thuốc hạ sốt và dung dịch dinh dưỡng. Uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn.」
Nozomi ngần ngại liếc nhìn tôi, rồi lo lắng đưa tay nhận thuốc.
Shimoko nắm chặt bàn tay đang vươn ra lấy thuốc.
「!」
Nhìn vẻ mặt rụt rè của Nozomi, Shimoko cảm thấy một nỗi buồn.
「Chỉ một điều thôi... hãy nói cho ta biết. Tại sao, con lại bỏ trốn?」
Shimoko nhìn thẳng vào Nozomi.
Trong đôi mắt của cô gái tóc xanh, ánh lên một tia sáng khác lạ so với mọi khi.
Và cũng khiến Shimoko cảm thấy điều gì đó không hề tồn tại ở học viện.
Shimoko, cô ấy chỉ muốn biết điều đó.
Nozomi lắc đầu như thể đang nói không muốn.
「...Đã không muốn ai phải khóc nữa rồi.」
Câu nói này, Shimoko không thể hiểu được.
Học viện Murasame Đệ Tứ là một cơ sở lớn với hàng trăm đứa trẻ, có thể coi là một thành phố nhỏ đã hoàn thiện. Đối với những đứa trẻ sống ở đây, ngôi trường này chính là toàn bộ thế giới của chúng.
Đây là một cơ sở phúc lợi được thành lập để mang lại hạnh phúc tốt nhất cho trẻ mồ côi, đồng thời cũng là một cơ sở phúc lợi cung cấp cho trẻ em sức mạnh để chống lại sự phân biệt đối xử và nghịch cảnh khi ra xã hội với thân phận trẻ mồ côi.
Ngoài ra, đứa trẻ xuất sắc nhất ở ngôi trường này sẽ nhận được vinh dự cao nhất.
Đó chính là họ 「Murasame」.
Mỗi học kỳ chỉ có một đứa trẻ nhận được vinh dự này, và trở thành con nuôi chính thức của gia đình Murasame, người sáng lập học viện. Có thể nói, đây là con đường duy nhất để biến học viện thành gia đình thực sự của mình.
Cũng chính vì vậy, trong học viện mọi người đều không gọi họ của nhau, cũng không dùng họ của mình.
Tất cả đều nỗ lực để đạt được mục tiêu trở thành 「Murasame」.
Shimoko, cô ấy chính là 『Murasame』 thứ tư.
Đồng thời, cô ấy cũng là người đã hứa sẽ để Nozomi trở thành Murasame thứ mười ba.
Nozomi chưa bao giờ nghĩ mình đặc biệt.
Tuy nhiên, khi làm bất cứ việc gì, em ấy luôn vô thức làm rất xuất sắc.
Ban đầu, vì người lớn cũng vui vẻ, nên Nozomi cũng thực sự vui mừng.
Mặc dù Nozomi có thể làm được mọi thứ nếu em ấy cố gắng, nhưng chỉ có một thứ em ấy không thể làm được.
Đó là bạn bè.
Nozomi luôn đặc biệt đến nỗi dần trở thành một sự tồn tại lơ lửng trên mây.
Trong mắt những đứa trẻ cùng trang lứa, em ấy chính là trở ngại lớn nhất trên con đường để chúng trở thành 「Murasame」.
Tuy nhiên, để Nozomi nhận ra điều này, cần phải có thời gian.
Và khi Nozomi cuối cùng nhận ra điều đó, em ấy đã học cách giấu đi biểu cảm của mình.
Từ bỏ việc kết bạn, em ấy cũng nhanh chóng quen với việc ở một mình.
Khi ở một mình trong căn phòng lớn nhất, và khi nhận được một khoản tiền tiêu vặt khổng lồ.
Nozomi, có lẽ thực ra rất ghen tỵ với những đứa trẻ đang nô đùa trong những căn nhà lớn.
Tuy nhiên, ngay cả cảm giác ghen tỵ này, Nozomi cũng nhanh chóng quen với nó.
Thế nhưng, vào ngày trước khi chọn ra 『Murasame』.
Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Nozomi. Đồng thời, cũng là ngày em ấy bỏ trốn.
Nozomi đã nhìn thấy.
Nhìn thấy cảnh những đứa trẻ cùng tuổi không được chọn đang tập trung lại mà khóc.
——Thực ra tôi, một chút cũng không vui.
——Trở thành 「Murasame」, thực sự... hoàn toàn không có gì đáng vui mừng.
——Tuy nhiên, tôi vẫn hiểu, mình đã cướp đi thứ mà họ theo đuổi.
Cuối cùng, Nozomi đã nhận ra ——
Nếu mình tiếp tục ở lại đây, chắc chắn, mình sẽ tiếp tục, không ngừng cướp đi thứ mà họ theo đuổi.
Ánh mắt thẳng thắn của Nozomi hướng về Shimoko.
Tôi cảm thấy, giữa hai người họ, nhất định có một mối ràng buộc sâu sắc nào đó.
「Chỉ cần tôi ở đó, mọi người sẽ khóc. Vậy nên không muốn ở lại đó.」
「...Con đang nói gì vậy? Nếu con nói về chuyện tranh giành danh hiệu Murasame thì con đã hiểu lầm rồi đó. Mặc dù ở học viện con nói vậy có thể có lý, nhưng ra xã hội thì không sao đâu. Hơn nữa, xã hội thực tế rất tàn khốc và khắc nghiệt. Đối với những đứa trẻ không có người thân chỉ có thể nương tựa vào nhau như chúng ta, nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Những giọt nước mắt thế này, thực ra đối với chúng là một trải nghiệm không tồi đâu.」
「...Cái đó... tôi không biết... có thể là vậy. Nhưng mà...」
Nozomi giữ nguyên một tay bị cô ấy nắm lấy, tay còn lại ôm chặt lấy cánh tay tôi.
「Em biết mà. Pháp luật có quy định về định nghĩa họ hàng, nhưng lại không có định nghĩa về gia đình.」
...Đây là lần đầu tiên tôi thấy Nozomi nói nhiều đến vậy.
「Gia đình của em, em phải tự mình quyết định. Dù không thể do em quyết định gia đình đã sống cùng em sau khi em sinh ra, nhưng bây giờ, gia đình sẽ sống cùng em từ nay về sau, em có thể tự mình quyết định... Thế nên, em không muốn quay về.................. Không được sao?」
Người phụ nữ được gọi là giám đốc cũng như tôi đều ngây người.
「...Con đã biết nói nhiều rồi nhỉ, Nozomi.」
Rồi chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi.
Tôi cảm thấy cô ấy đang chìm trong một sự bối rối rất mãnh liệt.
Biểu cảm ấy thoạt trông như đang giận, thoạt như đang cười, rồi lại như đang khóc... khiến người ta không thể rời mắt.
Cho đến khi cô ấy trở lại vẻ mặt lạnh lùng ban đầu, cô ấy đột nhiên nhìn về phía tôi.
「Cậu là em trai của người phụ nữ sống cùng Nozomi phải không?」
「À, vâng ạ!」
Áp lực mạnh mẽ quá.
「Hãy chuyển lời cho người phụ nữ đó! Rằng, ta tạm thời gửi gắm Nozomi cho mấy người.」
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Nozomi đột nhiên sáng bừng lên.
「Giám đốc... cảm ơn cô!」
「Đừng có hiểu lầm nhé, Nozomi à. Ta chưa hề bỏ cuộc, và từ nay về sau, ta vẫn là người giám hộ hợp pháp của con. Một ngày nào đó ta sẽ đưa con về.」
Người phụ nữ ấy trước tiên lộ ra vẻ mặt đáng sợ... sau đó lại bật cười.
「Nhưng mà, nếu Nozomi đã nói muốn tự mình tìm ra cách sống của mình... ta cũng có thể chờ con một chút. Dù sao thì, thế này còn hơn là để con lại bỏ trốn mất tăm tích.」
「...Meo.」
Nozomi gật đầu.
Cô Giám đốc ấy vẻ mặt kinh ngạc.
「Con à, con đã thay đổi nhiều thật đấy... Là vì người đàn ông này sao?」
「Ế!?」
Đột nhiên ném bóng sang phía tôi, khiến tôi trở tay không kịp.
Nozomi ôm chặt cánh tay đang cứng đờ của tôi vào lòng, tựa vào như một chú mèo.
Nhìn cảnh tượng này, cô Giám đốc 「Hừm—」 một tiếng, nở một nụ cười.
「Thôi được. Nozomi, ít nhất cũng gửi tin nhắn cho ta đi. Nếu không, lần sau ta sẽ nhờ cảnh sát tìm kiếm người thân mất tích đó?」
Nói đoạn, cô Giám đốc quay lưng lại với chúng tôi.
「Tạm biệt... Shimoko, cảm ơn cô.」
Nozomi dịu dàng vẫy tay về phía bóng lưng ấy.
Rồi uống thuốc trong tay... sau đó nhìn về phía tôi.
「Đi thôi, Takumi. Mọi người đang đợi.」
Ước gì em ấy cho tôi một lời giải thích.
Thực sự, bây giờ tôi rất tò mò về nhiều chuyện...
Tuy nhiên...............
Cho đến khi Nozomi tự mình muốn nói ra, cứ coi như chưa có gì xảy ra vậy.
Dù là gia đình, có một hai bí mật cũng thú vị hơn. Đúng không?
Shimoko, quay trở lại bên cạnh người đàn ông mặc đồ đen, chỉ ra một mệnh lệnh.
「Rút lui. Lần này bỏ cuộc đi.」
「Không sao chứ?」
Shimoko giơ tay lên trước mặt người đàn ông mặc đồ đen đang vẻ mặt lo lắng.
「Tách」 một tiếng, cô búng trán anh ta.
「Dù sao thì, cứ mạnh mẽ đưa con bé về cũng không được. Lại sẽ để nó trốn thoát. Hơn nữa...」
Đứa bé đó, đã trở nên xuất sắc hơn rất nhiều so với khi ở học viện.
Dù cho nó ra ngoài một chút, với tính cách kiên cường của nó, đó cũng không phải là chuyện xấu.
「À đúng rồi, báo cáo điều tra về Tsuzuki Otome và Tsuzuki Takumi đã có rồi.」
Shimoko nhận lấy báo cáo này, rồi không khỏi thốt lên kinh ngạc.
「...............Thì ra là vậy à...」
Họ đều là trẻ mồ côi không có người thân. Shimoko vừa nghĩ 「Thì ra là vậy」, vừa cảm thấy ghen tỵ.
Cái quán đó, chính là ngôi nhà do chính họ tạo ra, họ là gia đình.
Shimoko, cô ấy thực sự đã nhìn thấy, những nụ cười rạng rỡ và chân thật của các thành viên Stray Cats.
Phải rồi, chỉ cần nhìn xung quanh, trẻ mồ côi không có người thân cũng không phải là hiếm hoi đến thế, và trong số đó vẫn có người đã trở thành người lớn xuất sắc. Có lẽ, tôi thực sự đã can thiệp quá nhiều rồi cũng nên.
「...Sau khi về, tôi cũng làm bánh cho bọn trẻ trong học viện thì sao nhỉ? Tôi cũng khá là giỏi món đó đó?」
「Nghe thật đáng mong đợi. Bọn trẻ nhất định sẽ rất vui, ai cũng yêu quý Giám đốc nhất mà.」
Shimoko mang theo nụ cười nhè nhẹ, lên đường trở về.
Phía sau cô, tiếng hò reo trên sân thi đấu ba chân vẫn không ngừng vang vọng.
Điều chỉnh lại một chút trạng thái, Nozomi và Takumi lại một lần nữa sải bước.
Từng bước, từng bước một, không vội vã, từ từ tiến về đích.
「Chậm rãi thôi cũng được mà, Nozomi mệt lắm rồi.」
——Phải rồi.
Nozomi nghĩ.
——Cứ chậm rãi mà đi thôi.
——Chỉ có lúc này.
——Chỉ có lúc này, Takumi là của riêng mình tôi.
Và Nozomi cũng không ý thức rõ ràng mình đang nghĩ gì vào lúc này.
Nozomi không hề giữ sức mà di chuyển từng bước. Đến nỗi em ấy không nhận ra, đây chính là cảm xúc mà bấy lâu nay em ấy vẫn kìm nén.
Cho đến khi về đích, chỉ có hai người ở bên nhau.
Đúng vậy.
Chỉ cần sợi dây trên chân chưa được tháo ra, sẽ không ai có thể chỉ trích tôi.
Không ai sẽ bị tổn thương, vậy nên hãy tha thứ cho tôi nhé.
Hôm nay, là phần thưởng cho ngày hôm qua. Chúa cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ cho tôi thôi.
Và ở vạch đích chào đón chúng tôi, là những thành viên như mọi khi...
Tất cả thành viên của Stray Cats đang sốt ruột chờ đợi tôi và Nozomi trở về ở vạch đích.
Là những người cuối cùng về đích.
Tuy nhiên, không hiểu sao xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và reo hò lớn —— trước mặt chúng tôi, vạch đích cũng được dựng lại.
Chúng tôi, trong tiếng chúc mừng của mọi người xung quanh, đã lao qua vạch đích.
「Tại... tại sao không nói sớm hơn chứ!!」
Fumino nắm chặt vai Nozomi, gầm lên.
「...Vì không sao cả.」
「Rõ ràng là không thể không sao được mà! Người em nóng đến mức nào thế này?! Em bị như vậy từ sáng rồi sao?!」
「Xin lỗi... lẽ ra tôi nên để ý sớm hơn.」
Dù nói là người trong gia đình, nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ vì chính mình như vậy.
「Mọi người mọi người~~ Xin hãy nhường đường một chút~~ Nozomi-chan, lại đây ghé tai vào nào~~」
Otome mở một đường giữa chúng tôi và ghé vào tai Nozomi.
Hình như là một chiếc nhiệt kế điện tử có thể đo nhiệt độ cơ thể ngay lập tức.
Bíp bíp bíp —— Sau tiếng kêu, nhiệt kế hiện lên dữ liệu.
38.5 độ————
Đối với Nozomi, người vốn có nhiệt độ cơ thể thấp, đây là một nhiệt độ khá cao.
「Này, em đó!!! Tại sao sốt cao đến mức này mà vẫn không chịu nghỉ ngơi?!」
Chise cũng quát mắng Nozomi.
「Tóm lại, phải nhanh chóng đưa Nozomi đến phòng y tế.」
Khi tôi nói vậy, Nozomi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
「...Em xin lỗi.」
「Không phải là 『em xin lỗi』 gì hết!! Thật là! Em như thế mà cũng là quân sư của tôi sao?!」
「Nếu không khỏe, thì thành thật mà nói ra chứ! Không được nín nhịn trong lòng đâu nhé!」
Những lời giáo huấn của Fumino và Chise luân phiên nhau ập đến như một cơn lốc.
「Ưm... nói sao đây, dù sao thì kết quả cũng tạm ổn rồi, có lẽ nên nhanh chóng đưa em ấy đến phòng y tế thôi?」
Sau lời nói nhỏ của Ieyasu, lời giáo huấn của hai người cuối cùng cũng dừng lại.
「Đáng ghét... Lần sau nếu còn như vậy thì nhất định phải nói ra đó nhé? Hiểu không? Nozomi!」
「Vâng... em xin lỗi.」
Nhìn Nozomi đang mỉm cười xin lỗi, Fumino và Chise mở to mắt.
「Đợi... có, có thật là hiểu rồi không? Đây không phải lúc để cười đâu!」
「Cứ cảm thấy em ấy chẳng nghe lọt tai chút nào...」
Không có chuyện đó đâu.
Nozomi chỉ là đang rất vui mừng thôi.
Có thể được người thân quở trách như thế này... đúng không.
Phải không, Nozomi?