Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 03 - Chương 4

希的决定

运动短裤vs健美短裤的胜负,被寄托在了体育祭之前的彩排上。

而校内也因此回复到原本的和谐状态。在暗地里则还有运动短裤派的暗中活跃以及健美短裤派的战斗训练。家康做的歌也被禁唱了,总体来说学校回归了平静。

之所以禁歌的原因,主要还是因为这首歌造成了大量脑海里出现『布尔布尔布尔玛』的声音挥之不去而去保健室诊断的学生。这点就顺带说明了一下。

一周,说长也长说短也短,但对于让头脑冷静下来来说,足够了。

在一年D班的教室里,健美短裤派的领袖正叹着气。

「啊啊,为什么事情会变成这个样子呢。」

「呀哈哈,领袖大人事到如今还说些什么呢。」

「真是的,还不是叶绘你在一旁怂恿的。」

哈——再一次叹了一口气,文乃转过身子抱住了椅子的椅背。

「哎呀——很开心啊!让我感到疼痛一般体会到了我们学校的好处呐!只要能留在这个学校我一定会坚持活到世纪末的!!啊啊,能够在这个学校读书真是太好了DA☆ZE~」

「下一个世纪末离现在非常远啦。」

「哎呀不是有那个雅玛日历什么的预言嘛,就算到那个日子就行了。总而言之想要让老娘穿运动短裤老娘宁愿去做鼻毛真拳的cosplay!加油吧文乃!」

(注:雅玛日历,也就是雅玛预言,内容是世界将在2012年12月21日毁灭。鼻毛真拳是一部少年漫画,主人公的外形特点是鼻毛+爆炸头+筋肉男。)

「按你那个说法的话,我反而觉得运动短裤更能接受啦。」

然后再一次叹息。

「啊——好阴暗。好阴暗啊文乃夫人。怎么了?已经充斥在你那丰满的胸部和炽热的心之中的巧的比例还觉得不够多吗?还不够对吧!」

「别贫了。和巧根本没关系吧。」

「哈、哈、哈。话说那还真是个有够迟钝的植物系生命体啊。」

「……真的是。」

文乃再一次叹息,发现班长的脸突然靠了过来。

「哦~~哦~~~果然发生了什么吗?发生了什么了吧~~发生了某种连作为亲友的我都不能说的事情!讨厌~~就你一个人先变成大人太不纯洁了!!」

「才没变成大人啦!」

这么满脸通红做出的否定其实说不上有多少说服力。

「嘛嘛嘛,我不会套话的。毕竟……想象起来更有趣呐~」

在这里勉强她说出来估计不太可能,所以还是旁敲侧击的诱使她说出来以及看她的反应比较有趣。此时看着如预想一般扭扭捏捏的文乃的叶绘开心的笑着。

叶绘她,可以说是文乃真正的朋友。

「不过,如果能够加入健美短裤派的话就好了呢,巧同学。」

「嗯——嘛,反正他是个白痴啦。」

一边这么说着,文乃抬头看向了窗外。

「哦?我怎么觉得你似乎是知道原因的哦?」

「没有啦。」

再一次叹息。当然,巧之所以哪边都不选是因为在意同样哪边都不选的希,这个理由文乃不可能不知道。不过希居然会如此犹豫不决,说实话也让文乃意想不到。

一旁的叶绘嘻嘻笑着,守望着眼前的这位叹息不止的少女。

另一边,运动短裤派也在一次回归以往的冷静。

「啊——不爽啊——总觉得和预想不太一样~~!」

千世整个人瘫软在座位上,身边的女仆佐藤小姐温柔地开口了。

「果然,有必要去调查一下对手的资料呢。」

「唔——真不爽……如果那个暴力女不说那种奇怪的事情的话,事情就可以发展得更顺利的!」

「那么,您要放弃吗?」

「开什么玩笑!梅之森是不屈不挠的!明明都已经炒得沸沸扬扬了,事到如今作为主角的我中途退场是打算怎么样啊!」

看着眼前正气势磅礴进行着演说的千世,佐藤想到『手段和目的已经颠倒了哦』然而嘴上依旧说着——

「您真英明,千世小姐。」

毕竟,这么说更有趣嘛。

这是,从这对主仆的身后走来了一个摇摇晃晃的少女。

那种漫不经心的模样,让人感觉她欠缺一直以来的那种精神劲。

「啊,希!伸手!」

大概,这里的『伸手』和『过来吧』是同一个意思吧。

「……喵。」

希僵硬的靠近之后,把自己的手叠在了千世的手上。

「喂,你没事吧?感觉你状态不太好哦。不介意的话,让我家的专属医疗团来给你看看?只要不是感冒和癌症或者脚气的话基本都能给你治好的哦?」

「……千世谢谢。不过我没事,就是有点困。」

希依旧是那万年不变的面无表情,除了说出口的话语之外,让人没办法从其他地方理解到希的想法。

「是吗?嘛,确实从早上开始就忙坏了呢。」

「……喵。今晚会早点睡。」

「嗯,好好保重身体哦。」

希一点头后再次晃晃悠悠的离开了教室。

「最近,总觉得和以往有点不太一样呢~」

千世一脸担心的目送着希的离去。

然后,女仆铃木小姐和希擦肩而过一般进入了教室。

「千世小姐,为彩排而准备的运动短裤派外籍选手就要到达了。」

「哟西!马上准备面谈!无论如何,绝对要让文乃输得心服口服!!」

果然,手段和目的已经颠倒过来了呢。

这么想着的两位女仆偷偷叹了口气。

睡不着。

希在床上翻了个身。

大概,是自己在不安吧。

但是,为何而不安?

她对自己问到。

只有一点能够肯定,那就是,这份不安,和千世与文乃有关。

一边是运动短裤,一边是健美短裤,其实简单得可以一笑了之。

问题在于,她们俩都希望我去选择她们这件事。

她们温柔地对待我,接纳了我。对她们的愿望,我很想要去实现。

然而能够实现的只有二者之一。

「如果,能不再吵架的话……」

希是喜欢看着两人拌嘴的样子的。

毕竟拌嘴并不是很坏的事情,相反她觉得还是关系好的证明。

不过,前提是如果这个争吵不是以争夺希作为话题的话。

希翻了个身。

希觉得,自己如今非常的幸福。

正因为非常的幸福,所以也觉得现在这个状态最好了。

这样的心情,她是第一次体会到。然而,该怎么做她也不知道。

如果做出了选择的话,就会伤害到没有选择的那个人了吧?

估计会被讨厌吧。不,不会的。文乃和千世都不是这种人。

然而,做出了选择之后我一定会悲伤的。

因为只要一想起那个没能被我选择的人,我的心里也跟着难受起来。我讨厌这样。

同时,我也讨厌自己伤害了某些人这种事。

希再一次翻了个身。

乙女花心思清洗过的床单的触感很温柔,很舒服。

——我,想要留在这里。

——为此,我愿意做一个乖孩子。

这并不是在勉强自己。实际上,制作蛋糕让我感觉到快乐。同好会还有其他的新鲜的事情也很快乐。我也喜欢唱歌和跳舞。还有……

对于已经习惯了对任何事物都面无表情的我来说,非常的羡慕能够自在表达感情的她们。和她们在一起我是感到很开心的。

就好像,我自己也成为了一个平常的女孩子一样。

所以,保持现在这个样子就好了。

为此,目前就暂时关闭掉,心里那一抹隐约发出微光的烛灯一般的心情吧。

希再一次翻了个身。

睡不着。

即使是如此漫长的长夜,似乎也不足以能让此时的希安然入眠。

这一天,天气晴朗得让人困扰。

终于在这一天,运动短裤和健美短裤————

僵持不下的两大势力,终于就要在这个约定好的日子里,在体育祭前的彩排上决出胜负。十月份的第二个星期一。也就是世间所说的体育日。

(注:1964年日本举办第十八届东京奥运会,于是将这一天定位体育日。)

「我从很久以前就在想啊,既然是这么重要的体育日,为什么不用来举办正式比赛呢~~?」

一边在生鸡蛋酱里加入纳豆搅拌,乙女姐一边呆呆的念着。

这是梅之森学园里每一个学生每到这个时节都必然进行吐槽的万用吐槽点。

「姐姐啊……虽然估计是多此一举,但我还是要提醒你,今天的只是彩排啊,绝对不可以跑过来看的哦?」

「我知道啦~~一定会好好地认真的看好店的~」

知道的话就好。

这次的彩排,充其量只能算是学校内学生的预备演习。

部外人士也能参加的正式比赛被称为『大运动会』的话,今天的这个活动就可以称得上『小运动会』,也就是内部活动了。即使放弃看店来这里取得优胜也得不到奖赏,能得到的只有『那家伙,在彩排的时候表现很厉害哦』的荣誉而已。

啊不……这次有点不太一样。

今天,可是运动短裤和体操短裤,两者的未来就要被决定的日子。

啊……受不了。为什么事情会发展成这么麻烦的样子的。

「……来,巧的份。」

不知不觉,发现眼前出现了呼呼漂浮着的水汽。

希把装着叠得尖尖的米饭的碗端到了我的面前。

「啊,哦哦。麻烦你了。」

怎么说也没必要弄得跟山一样高吧。

看向希那边,发现希盛的饭估计只够吃三口。喂喂,盛这么少的饭真的没问题吗?

「只吃这些不够的吧,多吃一点啊。今天估计会很辛苦的哦?」

「……这样就够了。我开动了。」

稍微歪了歪头的希用筷子夹起了一块梅干,开始细嚼慢咽的开始吃饭。

是我的错觉吗,感觉希的气色有点不太好。

看她最近这段时间一直都没食欲,有点在意。

哎呀但是那啥……女孩子不是每个月……就是啊那啥来着,必然性的会出现身体欠佳的时期么。在这个地方表达关心的话是不是有点欠考虑呢。

如果我问『身体不舒服吗』结果被人回答『嗯,生理来了』的话我这边也会觉得很害臊的,就算是被提问的本人要想这么回答也很纠结吧。

这里还是无视之才算是大人的做法吧。在信息时代最重要的技能之一就是无视。

老子如今高一了,也是有成长了的。

「锵锵锵~赢过巧了~~珠穆朗玛米峰!吃饭吃饭~~」

…………当然,有些人就算已经真的成为大人了,也完全没有成长。关于这方面我也无视好了。

如果不无视的话可就没完没了了呢,啊哈哈哈哈……

虽然说是彩排,但和正式比赛的行程完全一样。

然而,这一奇妙的情景究竟该怎么用语言来描述呢?

男生也就算了,关键是女生的穿着。

从前往后分别是运动运动健美健美运动健美。

简直是如果嘴上说出来就会咬到舌头一般的景象。

当然,文乃穿着健美短裤——而梅之森穿着运动短裤。

不知为何,看不到希的身影。似乎是迟到了的样子呢,好稀奇。

结束了轻度的准备运动后,接下来终于要开始了的是第一个比赛,男子五十米赛跑。

如理所当然一般我也不得不参加。嘛,只是50米跑的话也比较轻松也就随便了。

这里就得过且过吧……

至于运动短裤和健美短裤两派的所属男生也没理由不在赛场上宣传各自的阵营。

比如说家康———

肩上用来束袖子的带子上写着闪亮亮的一个『布』字。当然,这是向世人宣传运动短裤的印记。虽然以为另一边的健美短裤派也会对应的贴个『斯』字,但实际上并没有。在束袖子的带子上印着健美短裤形状的商标。

本来双方在讨论这个标记的时候,确实是变成了一边『布』、一边『斯』的结论来着……

「哦哦,等一下啊姐妹们。如果这么做的话两派的字合起来可就变成『布斯』了哦?」

被班长的慧眼发现了关键点后,就变成了现在这个形式。

运动短裤VS健美短裤的决战方式是人数积分制。

也就是说,哪一边得到更多的第一名,就更接近胜利。

(注:运动短裤日语念法『布尔玛』,健美短裤日语念法『斯帕次』。上文即两边皆取名字的第一个字。『布斯』即日语的『ブス』,有很多个意思,我这里列举出来:1、讨厌地。2、丑女。3、对人体有巨大危害的东西。4、布什(弥天大雾)……嘛,总之知道为什么班长会这么说了吧。一般积分制前几名都有名次,只要第二名多拿几个,分数也能超过一个第一名,而人数积分制就类似奥运会金牌榜那样,胜负只取决于第一名的人数,相同的情况下才看第二名的人数,以此类推。)

「没想到时至如今你依旧没能逃脱健美短裤派的咒缚啊。我很悲伤哦,巧。」

「……我是中立的啦。」

「也就是说,哪边都不舍得放弃的意思吧?」

虽然根本不是这么回事,但是反驳他好麻烦的,就随他怎么理解了。

「大吾郎呢?那家伙跑哪去了?」

「嗯?啊……那厮的话被梅之森抓到以后『你可是运动短裤派男生们期待的新星哦!』被这么说了。现在应该拿着运动短裤派的应援旗帜在附近晃悠吧。顺带一提旗帜的设计是出自本大爷的手笔。」

还真是感谢你这个毫无用处的情报啊。

「不过怎么说呢……这么放眼望去没有派别的人还真是几乎找不到呐。会不会觉得很寂寞?」

「怎么可能。比如希,她也还没决定要要去哪边的样子哦。」

一边这么说着,我再一次寻找希的身影。

话说,比赛都快开始了,希去哪了?

「在哪在哪?还是穿着运动夹克吗?希啊,一定要认真考虑一下我倾尽心力的邀请啊!!」

别再这么做了啦。话说,我反而更在意现在希哪里都找不到这个事实。

总觉得希她有点……状态不太好的样子。

「让希穿运动短裤!!让学校穿运动短裤!!让世界穿运动短裤!!」

「吵死了啦。你就这么控运动短裤么。」

「当然控了!!这是人家的梦想!人家的希望!运动短裤!!现在的问题是对象不仅局限于二次元甚至扩张到三次元来了!我最喜欢的是,在二次元中飘荡的,看上去是幼女,内心则是圣女,而到了晚上变成野兽的运动短裤天使!!!要说多喜欢的话,那就是巴不得想要把自己的妄想制作成同人志拿去贩卖并且身边的人每人送一本那种程度的喜欢啊!!」

这话如果没听到就好了。

「嘛,既然找不到希也就没办法了。如果找到了的话跟我说一声。顺带传个话,就说『吾等对您这样的人才随时都敞开着大门恭敬地迎候您』。」

嗯。大概我是不会转达的。

运动短裤的女生和健美短裤的女生很华丽的四散在操场上,一个个闭着眼睛。

仿佛,她们都在祈祷着能够毫无遗憾的迎来这件事情的结局。

在一年D班的教室里,雾谷希一个人站着发呆。

即使是这个一直都充满了热闹的教室,在今天也被寂寥感所笼罩。

黑板上有用彩色粉笔写着的『虽然是彩排也不能掉以轻心!』的鼓励语句(班长执笔),希此时也呆呆的望着这行字。

从窗户外面,听得到混着尖锐轰鸣的广播的声音,此时男子50米赛跑已经开始了。

再不快点走的话……

希走向自己的座位,从包里拿出了运动短裤和健美短裤各一条。

究竟该选哪一边呢。究竟怎么做才能不引起风波呢。姑且,还有一个直接穿运动夹克出场的选项。然而这就等同于表明了自己『不支持任何一边』。

不仅想要两边都回应她们的期待,也想要让她们和睦相处。

究竟该怎么做呢。究竟什么才是最合适的办法呢————

仿佛为了表现希此时动荡的内心一般,从窗户吹进来的秋风抚起了希的秀发。

「果然又跑到这里来了呢……都说了其实根本没必要那么苦恼的啦。」

听到这个声音,希抬起了头。

在希的眼前的是把背靠在门上的文乃。

「找了你好久了哦。男子50米结束以后就是女子50米了哦?」

「嗯……」

希点了点头,眼神再次看向了手里的两条裤子。

此时文乃走到希的身边,温柔的把手放在了希的肩上。

「希你过于认真考虑这个了。」

「……………………」

「哎呀,总觉得最近,你一直都那么深沉呢。我们学校的优点就是经常这么热闹哦?你一直以来的气势都去哪了?该不会是肚子痛什么的吧。」

啪、啪。轻轻拍着希肩膀的手掌很温暖。

我被人担心、挂念了。

「就算是我,其实也觉得像这样严肃认真的一决胜负很傻就是啦,不过比起扭扭捏捏的犹豫,正视自己心情全力做想做的事情不是更轻松么?我才不会被梅之森逼着穿运动短裤的。鬼才穿呢!」

希轻轻的笑了一声。

——我倒是觉得就我所认识的人里面文乃是最不正视自己心情的人呢。

——真的太不坦诚了,以至于连鼓励人的方式都这样。

「……这是文乃真正的心情?」

希说着,手指向文乃穿着的健美短裤。

「唔嗯……嘛八成是因为固执啦,也因为正视了自己不服输的心情吧。」

抬头望着在那苦笑的文乃,希微微的张开了嘴。

「那、那个,我就先去准备了,等着你哦。」

仿佛表达着『说了奇怪的话了』一般文乃的脸上浮现出害羞的表情,匆匆离开了教室。

留下来的希,第三次看向了手里的运动短裤和健美短裤。

「对自己的心情,坦诚地……」

什么都不选择的选项。

以及选择了某一方的选项。

慢慢闭上了眼睛,希陷入了思考———

「……嗯。」

然后希下定了决心。

在心里,决定好了能够正视自己心情的选择。

五人赛排名第三,五十米赛跑就以这个犹如我人生缩写一般的排名结束了。

顺带一提第一名被大吾郎压倒性优势拿下,运动短裤派欢声鼓舞。

不过仅仅从结果来看,因为运动短裤派的男生数量压倒性的多,以至于在和健美短裤派竞争基本受不到太大的阻碍的原因吧。

「啊啊啊!都给我再加把劲啊男生们!!」

梅之森挥舞着手中的扩音器大声吼着。

接下来是女子50米赛跑。因为参赛人员大半都是文乃所率领的女子军团,这个比赛对文乃是比较有利的。

「各位!在这里把分差追回来!我们绝对不穿运动短裤啊啊啊!!」

——这是压倒性占多数的被文乃的号召所影响而热血沸腾的健美短裤的女生们。

「代替那些不中用的男生们,尽量卖弄你们女生的固执吧!!」

——这是仿佛为了逆转形式一般,在梅之森的怒斥下奋起反击的少数运动短裤派。

「嗯嗯,大家都热血沸腾呐~~」

吾班之巾帼,穿着健美短裤的鸣子班长心情似乎非常好。

194插图

「呼呼呼,是啊。」

不知为何在审查委员席上坐着的是珠绪学姐。

似乎是因为作为『轻音部协定』的发起人而被请来做审判长了的样子。

从她也乐在其中这件事情来看,果然还是感叹真不愧是我们学校的学生啊。

但是,希还是没有过来啊。

眼前,文乃展示出如麋鹿一般的双脚赢得了首位。

而下一个组,一个让人不得不觉得像是最近在哪里的世界田径短距离比赛获得第一名的褐色皮肤的穿着运动短裤的美女用压倒性的成绩拿下了第一名。

(插花:一句话里面几个『的』啊……日语的各种倒装太变态了,翻译起来会吐血。)

这真是一进一退的攻防战啊。

「喂,那个,那个不算犯规吗?!」

刚获得第一名正在休息的文乃向审判席抗议。

「因为很有趣所以许可了。」

珠绪学姐,您真生猛……

「活活活~~自古以来就存在喜欢运动短裤的转学生哦~」

说话的是在阳光下一头金发闪闪发光的兴高采烈的美丽幼女。

在她的身后,站着一群肤色各式各样的运动员们。

「切,真卑鄙……不过,我们不会输的!叶绘!」

「得令~!」

下一个组,叶绘出色的拿到了第一名。

通过数次优胜的健美短裤派,分数稳扎稳打的累积着。

真说得上是势均力敌,不分胜负。

「话说回来,希呢?」

我环顾了一下四周。到这会儿,差不多50米赛跑也快结束了。

「刚才还在换衣服来着。」

文乃担心的望向校舍一边告诉了我。

你也是因为担心而过来了的么,谢谢你啊。

「要不要再去看看她啊。毕竟如果她不来的话比赛进程也会受到影响的。」

心地善良却无法直面自己心情的狼少女如是说着。

就在此时。

运动短裤女仆之佐藤小姐突然高声叫道。

「稍等一下!从两点钟方向发现新的敌影!离正面接触还剩20秒!」

「喂,敌影是什么啊?喂喂,报告清楚一点!是健美短裤派的援军吗?!」

也听到了梅之森的大叫。

「难道说!」

我们几个面面相觑。

仿佛把海洋切开一般,运动短裤派的集结的人群分成了两大块。

运动短裤派的少女们也仿佛牵引潮水一般让开了路。

在这条路的前方——

从校舍到庭院之间的大型阶梯的上方,站着一个人。

两手交叉在胸前,昂首挺胸顶天立地的美少女。

仿佛要体现出决心一般,长长地扎头巾的带子迎风飞舞。

啊啊,这究竟是怎么回事啊。

那女孩子,在健美短裤的上面又穿了运动短裤。

雾谷希。

那身子在灿烂的阳光的映射下,莫名的让人觉得更加英俊了。

「这是啥啊!!?!」

家康不经意间大声的叫唤了出来。

「那、那个是……希?」

文乃也吓到了。

希泰然的穿过人们让出的道路朝着这里缓缓走来。

在健美短裤上穿上运动短裤,布料就真的不会四处乱滑紧紧贴在臀部上。

意外的,让人觉得不奇怪。但是,毫无疑问这非常奇怪。

顺带一提,两种裤子的颜色是不一样的。非常鲜明的不同。

「……久等了。」

在众人眼光的沐浴下缓步走来的希保持双手交叉在胸前的姿势,威武的站着。

这位把运动短裤和健美短裤两者都穿在身上的希的头发随风飘舞着。

哦哦,不知道为什么稍微觉得还真的有点酷酷的哦?

希仿佛要确认天空中的那一片苍蓝一般抬着头眯着眼。此后低头环视了运动短裤派和健美短裤派两方的人们,突然改变了表情。

接着说的一句话,渗透到场上的每一个人心里。

「……我准备好了。随时都可以开始。」

「等、等一下啊喂!希你那算什么啊,那个……」

梅之森慌忙从人群的一角挤出来,向着希跑来。

另一边,文乃也来到了希的身边。

「到、到、到、到底怎么回事?还有,你穿的那是什么样子啊?」

「……布尔茨。」

「哈?布……布尔茨?」

「布尔茨。」

不不不不……

这种事听都没听说过。

「唔……『布尔玛』+『斯帕茨』。不知为何我脑海里最高议会在说『这个倒也能认可哦?』的样子。」

就不要管此时在一旁用温柔的眼光看着希然后脸上莫名泛红的家康好了。

「呐,你啊,要穿成这样出场么?」

审查委员长,珠绪学姐兴致盎然的问着。

「出场。」

非常有力的重重一点头。

「是吗……那我就什么都不说了。你就是布尔茨派了。」

珠绪学姐亲自走到记分板旁,写上了『运动健美短裤』。

(注:布尔茨译为运动健美短裤了,但下文基本不用『运动健美短裤』这个词,都采用『布尔茨』了。)

写出来的小巧的字意外的很可爱。

「谢谢。」

「都、都在那边擅自决定什么莫名其妙的事情啊?」

「……喵。我不会输的哦。希,文乃。」

「哼,那就接受你的挑战了!」

虽然文乃对这突然的发展感到困惑,但最后还是胸有成竹的笑了。

既然希已经这么决定了,那我就不说什么了。

希向着我这里看过来,是一副舒畅利落的表情。

虽然平时的希不怎么把感情表现在脸上,但此时我还是察觉到了希的表情。

「不过啊……」

大吾郎在一旁念叨着,那身运动短裤派的羞耻的衣服和旗帜真是让人看不下去。

「这是以总得分进行竞争的比赛。只有希一个人的布尔茨派的败北不是显然的么。这里是不是应该改一下规则比较……」

「不需要。」

静静的一句话回驳了大吾郎的提议。

谁说的呢,希。

「我会,全赢下来的。」

仅仅说了这句话,希慢慢的走向了50米跑的起跑线上。

站在起跑线上,摆出了准备起跑的姿势。

希开始检查自己的身体。

虽然,有一点睡眠不足造成的疲劳,但还能行。

我,被重要的人们准备了容纳自己的场所。

我不太善于表达,没办法把自己的心情很好的传达出去。

我的表情,也没办法很好的表现自己的感情。

所以,我要尽全力,表达出去。

回答不上来的话,努力去找到答案就行了。

布尔茨。

这就是我的答案。

一开始的五十米跑仅仅是一瞬之间。

「好快!!!!!」

刚刚的是什么啊?

是轻风吗?还是暴风?刚刚我怎么好像看到了蓝色的闪光从眼前窜过去了哦?!

「希……好厉害。」

「这是,骗人的吧……」

五十米就这么一瞬之间…………

虽然谁也没去测速……但这个应该是校内新记录了吧?

「哎呀呀,难怪不去参加两派里的任何一派啊。毕竟有那样的超人速度呢。」

连家康也非常震惊。

「而且,这个新式萌点。布尔茨发现!不,就算说是发明也毫不为过!希,真是令人畏惧的孩子。」

阿勒?

希虽然拿了第一名,但并没有回到这里。

虽然不管是运动短裤派还是体操短裤派,平时的休息观战席还是在一年D班区啊。

希她,小跑的沿着刚跑过的跑到回去……再一次站在了起跑线上。

「哎?!」

在操场上的全体成员哑口无言。

作为代表,审查委员长珠绪学姐开口了。

「雾谷同学……难道你……?」

希点了点头。

「再跑一次。」

哎哎哎?!

「全部项目,如果都是我赢的话,就是布尔茨派赢了。」

看来之前的话并不仅仅是励志而已。

希她,是认真的。

是真的想要靠一己之力扭转这绝对的劣势的。

令人难以置信的,用一己之力,对抗全校学生。

而且,这一切,绝不是仅仅是口头上的逞能。

一百米赛跑第一名X12

吃面包竞走第一名X7

障碍接力赛第一名X10

撑杆跳第一名X2

运动短裤派的佣兵部队们并没有出场。希就这样把紧接着的每一个项目全部拿下了首位。

真的是远远超乎我们想象的身体机能。而且,并不局限于女子项目。

还参加了男子类项目。虽然没有拿下全部的第一名,但也切实的拿到了大量的分数。

蓝发的彗星把整个梅之森学院染成了布尔茨色。

「骗人的吧……」

得分版上接连出现的布尔茨的名字。

以至于连原本设置的自动记分板都不够用,追加设置了手写记分板,布尔茨的名字也依旧持续增多着。

「好强,好强啊!!」

家康已经兴奋起来了。

「我听见了!我听得见哦!!田中公平的行军歌,还有菅野洋子的组曲,还有激燃的热血动画主题歌的纯乐器演奏版!!」

「这算什么啊……!」

看着自军的惨状而呆住了的梅之森向家康极力争辩着。

「你还不明白吗?!」

一脸爽朗的笑容的家康此时仿佛宣告神谕的教主一般。

「今天的主角是希啊!只要这乐曲还在奏响,主角就是无敌!主角就是最强的!怎么样,你也听得见吧!你也听得见对吧!巧啊!」

希现在也挥汗奔跑在赛场上。

一如既往的面无表情,平静地。

受此影响,场上的欢呼声也开始了改变。

不是布尔玛,也不是斯帕茨。

说是变成了布尔茨也有点不对。

而是赞扬雾谷希的欢呼声。

「啊啊,听得到啊。总算是。」

无法阻挡的一股暖流涌上心头,我被感动了。

真厉害啊。虽然别人一定会说我是白痴,但我此时真的很高兴。

毕竟我知道的。

你只是想要阻止文乃和梅之森才这么做的吧。

仅仅是为了为了阻止那种荒谬的争吵而已。

我知道的哦,希。

你果然,是最棒的家伙啊。

谁也无法阻止布尔茨派的希的气势磅礴的攻击脚步,就这么来到了最终赛,女子两百米赛跑。

最后的得分记数已经没有必要了。

布尔茨派的压倒性胜利。

在盛大的欢呼声中,希再一次双手插在胸前站立在操场上。

仿佛等待最终的答案一般。

审查委员长之珠绪学姐站起来拍着手。

「这算什么啊!!这种事我不认可!!不行不行!!比赛无效!!」

终于恢复自我的梅之森把负责统计得分的广播员的胸口一把抓住威胁道。

「希算是我的参谋,也就是内部人士,所以布尔茨就算是布尔玛的分派………………」

「你还不肯死心啊,梅之森。」

潇洒地出现在一旁的文乃,抓住梅之森的脖子从广播员的身上扒开。

「你在干什喵——!放开我!!」

手脚巴塔巴塔的乱动进行抵抗的梅之森看上去仿佛小猫仔一样有点可爱。

「约定就是约定,希都这么大刀阔斧的拿下这么多第一名……只能承认败北了呢。」

「Dù nói một cách bốc đồng là sẽ làm thế, nhưng nếu chuyện đó thực sự xảy ra, đến Hội thao chính thức thì mọi người sẽ phải mặc bộ đồ này ra sân đó? Nghĩ kỹ đi? Lúc đó cả đống phóng viên và người dân trong thị trấn sẽ kéo đến đấy?」

Nghe vậy, mặt Fumino cũng giật giật.

「Ch-Cho dù có là vậy đi nữa, chúng ta đã thua rồi mà, có làm gì được đâu?!」

Đúng là như vậy. Giờ đây mọi quyết định đều nằm trong tay Kiriya Nozomi.

Nhân vật chủ chốt là Nozomi, có lẽ do quá mệt mỏi, lúc này đang ngồi trên đệm, dùng khăn lau mồ hôi.

「Cậu không sao chứ, đúng là đã cố sức quá rồi mà.」

Tôi chạy đến bên Nozomi hỏi, cô bé chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói “Không sao”.

Cô bé đã dốc hết sức mình để giành vị trí thứ nhất ở tất cả các hạng mục, không thể nào lại không sao được.

「Trước khi cơ thể thích nghi, cậu vẫn nên nghỉ ngơi một chút. Để tớ đi mua gì đó cho cậu uống nhé?」

「Ưm... không cần.」

Nozomi kiên quyết từ chối, đứng dậy, đi về phía Fumino vẫn còn đang túm lấy Umenomori.

Lúc này, không hiểu sao, tôi lại có ảo giác mình đã quen với kiểu trang phục Buruutsu rồi.

「...Trận đấu này, tôi thắng rồi.」

Đối mặt với Chise đang ‘ư~~~’ nhìn chằm chằm vào mình, Nozomi bình thản nói.

Sau đó, như thường lệ, cô bé đặt tay lên đầu Umenomori, vuốt ve mái tóc cô bé.

「A... này, đ-đợi... a ha... cái này gian lận, ha...」

A, đến rồi. Tuyệt chiêu sát thủ: Chọc ghẹo Umenomori.

「Vậy thì, Nozomi tính sao đây? Cậu định bắt tất cả giáo viên và học sinh trong trường mặc Buruutsu à?」

Fumino hỏi xong, Nozomi lắc đầu.

「Đ-Nếu đã vậy, có thể làm đồng minh của phe quần đùi thể thao được không?!」

Umenomori đột nhiên hai mắt sáng rực.

Này này này, chuyện này là không thể nào.

「...Điều tôi mong muốn, chỉ có một.」

Nozomi nhìn Umenomori cuối cùng cũng đã thoát khỏi tay Fumino mà nói, đột nhiên ôm chặt cô bé.

「Ư... ây, ây? Đợi, đợi đã, Nozomi à!?」

Buông Umenomori đang trợn tròn mắt ra, cô bé lại ngay lập tức ôm lấy Fumino.

「Oa oa?! C-Cái gì? Có chuyện gì vậy?!」

「...Hai người, hãy sống hòa thuận.」

「H-Hòa thuận... tôi và Umenomori?」

「Ưm.」

「K-Không phải! Kẻ này là kẻ thù! Enemy! Dù sao đi nữa thì kẻ này vẫn luôn chống đối tôi——」

「Đừng có gọi tôi là ‘kẻ này’! Với cả tôi cũng đâu có chống đối gì, không phải đã đưa ra ý kiến rất chính đáng rồi sao?!」

「Tôi là Umenomori đấy——!」

「Hừ, tôi là Serizawa Fumino đây!」

Hai người trừng mắt uy hiếp đối phương, mặt đã áp sát vào nhau như thể dính chặt.

Nozomi đặt tay lên vai hai người, hít một hơi thật sâu rồi nói——

「...Mệnh lệnh của người chiến thắng.」

Nhẹ nhàng, chỉ một câu nói ra.

「Hai người đều phải, hòa thuận.」

Cô bé dùng đôi mắt trong suốt, nhìn thẳng vào mặt Fumino và Umenomori.

「——!!」

Cho dù vẫn ngầm phát ra sự tức giận, cuối cùng Umenomori cũng rụt vai lại và lầm bầm một câu “Biết rồi mà”.

「...Fumino cũng vậy.」

「T-Tôi ngay từ đầu đã đâu có ý định đối đầu. Nếu Umenomori không nói mấy chuyện kỳ lạ đó thì...............」

「...............」

Áp lực im lặng.

Sau khi lộ ra vẻ mặt như đang nhai hoàng liên, Fumino cuối cùng cũng rụt vai và gật đầu.

「Ưm... vậy thì bắt tay.」

Nozomi kéo tay hai người lại, nắm chặt vào nhau.

「Hừm...」

「Thôi được, lần này là bất đắc dĩ.」

Với cái bắt tay miễn cưỡng, Fumino và Umenomori tuyên bố hòa giải.

Thôi thì, vì bình thường cũng xảy ra đủ thứ chuyện rồi, lần này có thể yên bình giải quyết phong ba như thế này thực sự giúp tôi rất nhiều... theo ý nghĩa về mặt tinh thần của tôi.

「Cậu cười ngốc nghếch gì đấy đồ ngốc. Coi chừng tôi bôi tương ớt vào vết loét miệng của cậu đấy.」

Mặc dù Fumino đột nhiên quay sang hằm hè tôi, nhưng bây giờ cứ rộng lượng bỏ qua cho cô bé vậy.

「Khoan, cuối cùng thì quyết định thế nào rồi?」

Daigorō và Ieyasu đang cùng nhau phất cờ quần đùi thể thao hỏi.

「Theo Nozomi nói thì, mọi người muốn mặc gì thì mặc thôi, cả Hội thao chính thức lần này và các Hội thao sau này nữa.」

「Không phải chứ?! Chúng ta rõ ràng đã làm cả bài hát chủ đề và cờ hiệu rồi mà!!」

Mấy lời này dù cậu có nói với tôi thì tôi cũng rất khó xử.

「Đừng buồn thế chứ. Kiriya-san là muốn mọi người được tự do lựa chọn mà. Nếu cậu có tình yêu sâu đậm đến mức đó, dù cậu có mặc quần đùi thể thao cũng sẽ chẳng ai than phiền gì đâu.」

Daigorō vừa nói vừa gật đầu.

「Bắt tôi mặc quần đùi thể thao là sao chứ?!」

「Cậu không có tình yêu à?」

「Mặc dù khoác quần đùi thể thao lên người thì được, nhưng cái đó đâu phải là thứ để *mặc* đâu. Chỗ này xin các cậu đừng hiểu lầm.」

A, đến rồi. Luận điểm ‘quần đùi thể thao là chiếc mũ của đàn ông’.

Mà cách đây không lâu gã này mới vừa nói rằng ‘quần lót kẻ sọc là chiếc mũ cao quý chỉ những quý ông mới được phép đội’ thì phải.

「Dù sao thì, xét theo kết quả, mọi chuyện không phải cũng phát triển theo hướng tốt hơn sao? Nhìn mọi người mà xem.」

Bị Daigorō nói vậy, tôi nhìn ra sân thể dục.

Trên sân thể dục, những nam sinh phe quần đùi thể thao và phe quần bó sát bắt đầu khen ngợi sự dũng mãnh của đối phương.

「Làm tốt lắm, quần bó sát.」

「Đâu có đâu, thật ra phe chúng tôi cũng hơi hẹp hòi. Nói rằng quần đùi thể thao không hợp thời đại thật là không phải, xin lỗi nhé.」

Oa... khắp nơi đang có đủ thứ kiểu hòa giải kỳ lạ được thiết lập.

「Dù sao thì, lần này cũng đã xuất hiện một trào lưu hoàn toàn mới rồi nhỉ. Buruutsu... thực sự rất hay.」

「Còn gì bằng. Tôi sẽ viết những chuyện xảy ra hôm nay lên Mixi, nhật ký cá nhân của tôi lại tăng thêm rồi.」

Không cần tăng cũng đừng tăng. Mau bình tĩnh lại và tỉnh táo lên đi.

Trong lúc lẩm bẩm trong lòng, tôi phát hiện ra Nữ hoàng vô địch trận đấu tập·Nozomi đang lảo đảo bước đi.

Quả nhiên là đã rất mệt rồi, bây giờ đi bộ cũng rất nguy hiểm.

Xét cho cùng thì cô bé đã liên tục vận động mạnh như vậy nhiều lần, chuyện này cũng là đương nhiên thôi.

「Xin lỗi, tớ đi trước một bước đây.」

「Đi trước một bước... cậu đi đâu đấy? Buổi tổng duyệt bế mạc sắp bắt đầu rồi mà?」

「Sẽ về ngay.」

Nói xong, tôi vội vàng chạy đến chỗ Nozomi.

‘Chắc thế này là được rồi nhỉ’ – Nozomi một lần nữa chìm vào nỗi phiền muộn.

Đến cả bản thân cô bé, người đã can thiệp, cũng cảm thấy sự phiền muộn này thật bất ngờ.

Chỉ cần kết giao sâu sắc với người khác, ắt sẽ gây ra tổn thương không biết mức độ nào cho họ, thậm chí sẽ mất đi vị thế để chung sống cùng.

Nozomi mở vòi nước, uống ực một ngụm nước lạnh.

Sau đó, tiện thể để nước chảy rửa mặt, làm nguội cái đầu đã cố gắng suy nghĩ từ nãy đến giờ.

‘Chíu’ một tiếng đóng vòi nước, khi ngẩng đầu lên—— thì thấy Takumi đang đứng ngay trước mặt.

「Chào, vất vả rồi.」

Takumi chìa tay ra, trong tay là một chiếc khăn tay sạch sẽ.

「Là khăn tay mới toanh chưa dùng, cứ thoải mái dùng đi.」

Thoải mái gì cơ? Nozomi nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhận lấy khăn tay của Takumi.

「...Cảm ơn.」

「Câu đó là của tớ mới đúng. Thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm, Nozomi. Giúp tớ rất nhiều mặt.」

Nozomi hơi khó hiểu trước lời nói của Takumi đang nở nụ cười tươi roi rói trước mặt.

「...Giúp cậu việc gì cơ?」

「Nếu nói là việc gì thì... dù sao thì cậu cũng đã đứng ra dàn xếp tranh chấp của Fumino và những người khác... với lại cậu còn thể hiện tài năng thể thao tuyệt vời như vậy, là người nhà của cậu, tớ cũng phần nào nở mày nở mặt...」

Nozomi bất giác trợn tròn mắt.

Việc lại được người khác nói những lời như thế này, cô bé hoàn toàn không ngờ tới.

「...Tôi rất ngạc nhiên.」

Về mặt hình thức, làm như vậy là đã làm mất mặt cả Chise và Fumino.

Hai người họ tức giận là điều đương nhiên.

Thế nhưng dù vậy, Takumi vẫn nói lời cảm ơn với mình——

「Nhờ có Nozomi đó. Vì thế mà mọi chuyện mới được giải quyết, Fumino và Umenomori mới có thể trở lại bình thường.」

「...Nhờ có... tôi?」

「Đúng vậy. Không ngờ cậu lại nghĩ ra được đối sách thần thánh như Buruutsu cơ chứ.」

Takumi không hề nói một lời trách móc nào. Ngược lại còn nói những lời cảm ơn.

——Tôi cũng, chỉ là nhìn thẳng vào cảm xúc của chính mình mà thôi.

Rõ ràng chỉ là sự bốc đồng của mình, cuối cùng lại được ca ngợi—— Nozomi là lần đầu tiên trải qua chuyện này.

Cũng chính vì vậy, Nozomi cảm thấy hơi xấu hổ, hơi ngượng ngùng, và một cảm giác nhồn nhột từ tận đáy lòng.

「..................」

「Sao thế? A............... quả nhiên vẫn còn mệt nhỉ? Buổi bế mạc nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn đấy?」

「Không, không sao.」

Nozomi nói lắp bắp một cách hiếm thấy. Nói xong, cô bé dùng khăn tay mượn từ Takumi lau mặt.

Làm theo ý mình mà vẫn được chấp nhận.

Điều này khiến cô bé vừa vui, vừa lo sợ. Sự bối rối trên mặt Nozomi không thể che giấu được.

Bước đi trong sự bất an, lại được đón nhận và chấp nhận một cách dịu dàng như vậy.

Nozomi dùng khăn che mặt, nở nụ cười hết lần này đến lần khác.

Sau khi buổi tổng duyệt bế mạc kết thúc suôn sẻ, chúng tôi lấy danh nghĩa ‘buổi tổng kết’ cùng Umenomori lại tập trung ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ trên sân thượng.

Mặc dù nói là buổi tổng kết gì đó, nhưng tôi đoán đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu ‘Nozomi giỏi quá’ thôi.

「Mặc dù rất không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng đã tạo nên một cảnh tượng đáng tự hào rồi. Thật không ngờ Nozomi lại có năng khiếu thể thao đến vậy, không hổ danh là quân sư của tôi. Good job, Nozomi.」

Umenomori, người đã hoàn toàn tan biến cơn giận dữ cách đây không lâu, không tiếc lời khen ngợi Nozomi. Có thể hiểu được mà.

Ngay cả tôi, lúc này cũng chỉ nghĩ rằng Nozomi thật sự quá giỏi.

Học hành xuất sắc, làm bánh còn không kém gì đầu bếp chuyên nghiệp. Giờ đây lại thêm một tài năng thể thao vạn năng.

「Gào—— Ghen tị quá đi mất!!」

Ieyasu vừa cắn một góc khăn mùi soa vừa tức tối nói, một bên Daigorō dịu dàng an ủi cậu ta.

「Rồi sao? Rốt cuộc chúng ta định tổng kết chuyện gì?」

Mặc dù vừa mới hòa giải xong, Fumino lại lộ ra vẻ mặt không vui.

「Chính là chủ đề ban đầu đó. Chuyện quần đùi thể thao hay quần bó sát thì không nhắc đến nữa, nhưng đừng quên rằng còn một chuyện nguyên thủy hơn là nguyên nhân dẫn đến cái này đấy.」

Có chuyện đó sao?

「............À, chuyện chạy ba chân.」

「Đúng vậy! Đến cuối cùng Takumi rốt cuộc sẽ chạy ba chân với ai vẫn chưa quyết định xong mà?」

A, không ngờ lại thực sự có chuyện đó... Vì cuộc chiến quần đùi thể thao VS quần bó sát mà tôi hoàn toàn quên bẵng mất chuyện này rồi.

「Thật lòng mà nói, chỗ này tôi sẽ không nhượng bộ. Chỉ cần có tôi và Takumi, cặp chủ tớ này nhất định sẽ thi triển bước chân sắt kinh hoàng càn quét cả thị trấn!」

Bước chân sắt kinh hoàng là cái gì thế...

「Đã nói rồi, đừng có tùy tiện quyết định mấy chuyện như vậy chứ. Đừng quên ở đây còn có Otome-nee nữa.」

「Aaaaahhh, Stop!! Dừng lại ngay!! Chẳng lẽ lại định bắt đầu cãi nhau nữa sao?!」

Nhận thấy không khí đang nóng lên, tôi vội vàng chen vào ngăn cản.

Nếu lại phát triển thành cảnh cãi vã nữa thì đối với tôi đúng là phiền phức tột độ.

Ư~~~

——Umenomori lầm bầm.

Hừ!

——Còn Fumino thì quay mặt đi.

「Hai cậu cứ việc ghép đội với Daigorō đi, nói về tốc độ thì Daigorō tuyệt đối không thành vấn đề đâu nhỉ.」

「Mặc dù tôi không có ý kiến gì, nhưng e là các cô ấy sẽ không chấp nhận về nhiều mặt khác.」

Daigorō vừa cười khổ vừa nói.

Ngay lúc đó————

Nozomi ở một bên lưỡng lự mãi, rồi ngập ngừng giơ tay lên.

「............Tôi muốn, tham gia với Takumi.」

Mặc dù giọng nói yếu ớt như thể bị gió thổi tan, nhưng Nozomi thực sự đã nói như vậy.

「「Hả...?」」

Fumino và Umenomori trợn tròn mắt.

「Chạy ba chân. Tôi cũng muốn... chạy cùng Takumi.」

Lần này thì cô bé dùng giọng nói trong trẻo trực tiếp nói ra, và kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi.

Nozomi bé... muốn chạy ba chân cùng tôi ư...?

「Phải thành thật đối mặt... với cảm xúc của chính mình...」

Câu nói bổ sung như vậy, ‘cộp cộp’ vang vọng trong tai tôi.

Fumino chìm vào suy nghĩ một lúc rồi ‘phù’ một tiếng thở dài, sau đó lắc đầu.

「Cậu đã không thể nói ra đúng không? Rằng thực ra cậu vẫn luôn muốn chạy cùng Takumi chuyện này...」

「Ưm...」

「Vì muốn đối mặt với cảm xúc của chính mình, nên đã nói ra?」

「Đúng...」

「Ra vậy. Vậy thì đành chịu vậy.」

Fumino nói xong, vẻ mặt dịu đi, nhún vai.

「Mặc dù tôi thế nào cũng được, nhưng Umenomori và Otome-nee sẽ nói gì thì tôi không biết.」

「Ư, tại sao lại đột nhiên nhắc đến tôi ở đây chứ.」

Umenomori nghe vậy, nhếch lông mày tiến lại gần.

「Vì e ngại chúng tôi, nên Nozomi cuối cùng cũng đã bày tỏ cảm xúc của mình rồi. Còn cách làm của Umenomori thì, không liên quan đến tôi và tôi cũng không biết.」

「Ưm... ừm ừm ừm...」

Umenomori khoanh tay trước ngực, chìm vào phiền muộn.

「Mặc dù thế nào cũng được, đây đã là chuyện hoàn toàn không liên quan đến ý chí cá nhân của cậu rồi. Trong phần này tôi thực sự không tiếc lời đồng cảm với cậu, bạn thân của tôi.」

Phải rồi. Mặc dù chuyện này đã quen rồi, ừm.

Thế nhưng ngay cả tôi, cũng muốn đáp lại mong muốn của Nozomi. Dù sao thì đây là lần hiếm hoi Nozomi đã nói ra những suy nghĩ bấy lâu kìm nén trong lòng mà.

Thế nhưng quyền quyết định cuối cùng ở đây thực sự không giống như nằm trong tay tôi vậy...

「A—— Thôi đủ rồi! Tôi biết rồi, biết rồi mà!! Cứ muốn làm gì thì làm đi!!」

Umenomori giơ hai tay đầu hàng, miệng không quên làu bàu than vãn.

「...Được không?」

「Dù có được hay không, tôi chỉ là tự mình từ bỏ quyền chạy cùng Takumi mà thôi. Tiếp theo là phía Tsuzuki Otome, cô ấy sẽ nói gì thì tôi hoàn toàn không biết. Thôi được... ở đây tôi cứ cổ vũ cho Nozomi vậy. Đổi lại!! Nếu đã ghép đội chạy cùng Takumi, tuyệt đối, tuyệt~~ đối phải thắng đấy!! Hạng hai, hạng ba tuyệt đối không chấp nhận! Nhất định phải giành lấy chức vô địch về cho tôi!!」

Xoẹt xoẹt—— Umenomori chỉ ngón tay vào hai chúng tôi hét lớn.

G-Giành chức vô địch ư... đây quả là một nhiệm vụ khá gian nan đấy.

「Ưm... sẽ cố gắng.」

Nozomi nói vậy, nắm chặt tay một cách hiếm thấy để thể hiện quyết tâm.

Quả nhiên, với Nozomi đã thể hiện năng lực thể thao đến mức đó và tôi ghép đội, nói không chừng thực sự có thể đặt mục tiêu vô địch.

Mà ngược lại thì tôi lại là bên dễ gây cản trở hơn.

「Nếu cậu dám cản trở, tôi sẽ nhét hai trăm miếng giấy bạc vào miệng cậu đấy!」

Fumino lập tức đưa ra lời đe dọa. Xin ngài giơ cao đánh khẽ ạ, trò trừng phạt đáng sợ này kẻ nhỏ bé này không chịu nổi.

Lúc này, Nozomi khẽ nói——

「Tôi, thích Chise.」

「「Gì?!」」

Vì vậy tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn Nozomi.

「Đợi... cậu, r-rồi rồi rồi, nói cái gì vậy chứ!!」

Nozomi vẻ mặt khó hiểu nhìn Umenomori đang đỏ bừng mặt, cuống quýt.

「Takumi, Fumino, Daigorō tôi đều thích.」

............Là ý này sao.

Có vẻ, cái từ ‘thích’ mà Nozomi nói không có ý nghĩa sâu xa gì.

Vậy nên, chuyện cô bé làm nũng với tôi khi chỉ có hai người, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì cả.

「A~~ Nozomi cậu thật là, đừng dọa tôi chứ.」

「Việc có thể trực tiếp bày tỏ thiện chí với người khác, là một chuyện tốt.」

Fumino và Daigorō có lẽ đã nhận ra chuyện tương tự như tôi, trên mặt hiện lên nụ cười.

Quả nhiên, Nozomi đã thay đổi. Mà không nghi ngờ gì, là thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.

「Khoan đã, các cậu có phải đã quên tôi rồi không?」

A, tôi cũng đã quên sạch gã Ieyasu này rồi.

「Này, này~~ Còn tôi? Tôi thế nào?」

Nozomi nhìn thẳng vào Ieyasu một cái, rồi nói——

「Bình thường.」

「Gì chứ! Bình thường là cái gì chứ!!! Với lại, tại sao chỉ có mỗi tôi là bình thường vậy!!?」

A không phải, cậu xem này.

Nhắc đến cậu là lại nghĩ đến mấy cái Buruburu Buruma gì đó rồi............

Đây chính là cái gọi là tự làm tự chịu đấy.

Và như vậy, buổi tổng duyệt thi đấu đã khép lại theo hình thức này.

「Được thôi~~~」

Kết quả là Otome-nee đã đồng ý thẳng thừng yêu cầu của tôi. Lúc này tôi ngây người ra như một người qua đường trong truyện ngắn thập niên 80.

Tôi đã run rẩy chạy đến thận trọng nói lên mong muốn của Nozomi với Otome, và đã rất sợ Otome-nee sẽ không đồng ý, rốt cuộc thì tôi là cái gì chứ...

Chuyện trước đây là cái gì chứ! Trước đây chị không phải cũng một sống một chết muốn tham gia chạy ba chân cùng tôi sao?! Rốt cuộc là cái gì vậy chứ!

「Thì ra là vậy~~ Mặc dù Nozomi vẫn luôn không nói ra nên không thể nào biết được, nhưng bé vẫn luôn muốn tham gia cùng Takumi sao? Chạy ba chân của Hội thao cơ đấy~~」

「...Rất muốn.」

Nhìn vẻ mặt thành thật của Nozomi bên cạnh, không hiểu sao mặt tôi có hơi nóng lên.

N-Những lời này chắc không có ác ý gì đâu nhỉ. Ừm.

「Nếu đã vậy, thì em bỏ cuộc thôi~~ Cậu xem đấy, Nozomi bé vẫn luôn không thể hiện cảm xúc của mình lại lấy hết dũng khí nói ra rồi mà~ Ư hô hô hô hô~~~ Chị gái nhất định sẽ cổ vũ cho em đó~」

Mặc dù chỉ là một chuyện không lớn, nhưng chị gái vẫn lấy tay che miệng ‘hô hô hô’ cười.

Sau đó, đột nhiên không hề báo trước vỗ mạnh vào lưng tôi.

「Đau!」

「Ây da Takumi đúng là hậu cung vạn ngàn~ Cái đồ đàn ông háo sắc nhất đời! Yo! Đứa con của Edo đó~~」

Tôi không phải là con của Edo gì hết. Với lại cái ‘đàn ông háo sắc nhất đời’ vừa nãy là cái gì chứ.

Nói trước, tôi cái này cũng chỉ là mức độ háo sắc của một thanh niên khỏe mạnh bình thường trên đời thôi. (Chú thích: ‘háo sắc’ ở đây là ý nghĩa tiếng Việt của từ háo sắc nhé.)

「Với lại, cho dù là em tham gia giành chiến thắng, hay là Nozomi tham gia giành chiến thắng, cuối cùng thì cũng như nhau thôi mà~~~ Người nhà ai thắng thì cuối cùng giải thưởng xa xỉ cũng là của chị thôi~~」

Otome vừa nói vừa nắm tay Nozomi đột nhiên nhảy múa.

T-Tôi nói này............... đâu phải nói là dễ thắng đến vậy đâu.

Nếu chị đã là cựu học sinh của trường này thì cũng phải biết chứ? Chạy ba chân này là phải giữ nguyên trạng thái đó mà chạy quanh cả thị trấn đấy?

「Này, Nozomi-chan~」

Đột nhiên, Otome ghé đầu vào tai Nozomi.

Sau đó nói gì đó, rồi xoa đầu Nozomi, và ôm chặt lấy cô bé một cách mạnh mẽ.

Tôi không phải là cố dựng tai lên nghe trộm đâu.

Chỉ là, tôi thực sự đã nghe thấy những lời Otome-nee nói.

Otome-nee đã nói như thế này——

‘Thế này là được rồi đó, Nozomi-chan. Cố lên nhé——’

Có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Fumino tựa vào cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, nheo mắt nhìn vầng trăng hơi khuyết.

‘A, này~ Cậu nghe tôi nói không? Fumino~~’

「A... này này? Nghe thấy rồi. Âm thanh tốt lắm.」

Đưa điện thoại lên tai, Fumino đáp lời.

Ở đầu dây bên kia, là Kanae Naruko, bạn thân của Fumino.

「Rồi rồi? Có phải đã khóc lóc thảm thiết mà từ bỏ việc chạy ba chân với Takumi rồi không?」

「Gì... không phải! Rốt cuộc thì sao mà lại nói đến chuyện đó vậy chứ?!」

‘Ây da~~ Cứ cảm thấy hình như sẽ nghe thấy âm thanh tương tự vậy mà... Tôi có cơ sở vững chắc đấy.’

Fumino vuốt những nếp nhăn do cau mày tạo thành, thở dài một hơi.

Tại sao, cô ấy lại như thế này—— trí tưởng tượng lại phong phú đến vậy chứ.

‘Nhưng mà nói đi thì nói lại, chuyện hôm nay đúng là làm người ta giật mình thật đấy~~ À, xét theo thời gian thì đã là hôm qua rồi nhỉ.’

Nhìn đồng hồ, quả nhiên thời gian đã qua nửa đêm, ngày cũng đã đổi.

Cuộc điện thoại này không biết từ lúc nào lại biến thành một cuộc điện thoại ‘buôn’ rồi.

「Tóm lại, về chuyện chạy ba chân thì đã xác định không phải là tôi và Takumi rồi. Chuyện này đã đăng ký rồi. Mặc dù chắc Takumi và Nozomi đều có thể đã quên mất chuyện này.」

‘Ya ha, lúc này cứ giao toàn quyền xử lý cho thiếp đây~~ Thiếp sẽ tìm ủy viên điều hành Hội thao mà nốc một phát cú thẳng trực tiếp... À, đúng rồi, Fumino à...’

Dừng lại một chút, Kanae khẽ nói tiếp.

「Nếu cậu bây giờ đang ở trạng thái tự do... nghĩa là, dù ghép đội với tôi cũng không sao đúng không?」

Khoảnh khắc đó, Fumino không nhận ra ý nghĩa thực sự của câu nói này, chỉ ‘ây?’ một tiếng hỏi lại.

「À không, thì là cái đó... chạy ba chân đó. Thực ra tôi cũng đang tìm bạn đồng hành đây. Thế nào hả~ Nói không muốn giành giải là nói dối đúng không. Thế nào hả~~~」

Dù cậu có nói ‘thế nào hả~~’ thì tôi cũng không làm gì được.

Fumino suy nghĩ một chút, rồi ‘ừm~~’ một tiếng.

「Chuyện này... có cần phải trả lời ngay không?」

‘Cô nói gì vậy, cô thỏ con. Cứ thoải mái suy nghĩ cho đến trước trận đấu chính thức cũng OK. Thủ tục đăng ký thì cứ đến ngày thi đấu sát giờ nộp cũng được mà.’

「Vậy... để tôi nghĩ xem sao.」

‘Ồ, ồ. Cũng đã muộn rồi, hôm nay đến đây thôi. Noshinoshi.’

「Gì vậy... cái ‘Noshinoshi’ đó.」

‘A ra? Cậu không biết sao? Nếu gõ chữ này bằng katakana thì, trông giống như vẫy tay mà.’

Gì chứ, hóa ra là biểu tượng cảm xúc. Fumino vừa nghĩ vừa cười khổ.

Sau khi bấm nút đỏ cúp máy, Fumino mở cửa sổ hít một hơi thật sâu không khí ban đêm.

Hương hoa cỏ nồng nàn hơn nhiều so với đêm hè.

A à. Đã là mùa thu rồi nhỉ—— Fumino vừa cảm thán, không hiểu sao trong sâu thẳm lòng lại có một cảm giác đau nhói nhẹ.

「Hừ, hừm. ‘Khóc lóc thảm thiết mà từ bỏ’ cái gì chứ. Ngay từ đầu đã không định tham gia cùng rồi.」

Nói ra những lời này với không khí không có ai ở đó, Fumino ôm chiếc gối vào lòng, rồi ôm chặt lấy nó.

「Người ta chỉ là... ghét Umenomori tự ý quyết định mọi chuyện thôi.」

Ư, ư—— ôm chặt chiếc gối đến mức đó.

Chiếc gối đáng thương bị bóp nghẹt biến dạng nghiêm trọng.

「...Không chịu nổi. Cái gì thế này... cái cảm giác kỳ lạ này.」

Phập—— một tiếng, Fumino vỗ chiếc gối lên mặt, rồi nhắm mắt lại.

Như thể muốn quên đi cảm giác đau nhói trong lồng ngực.

Trong khi Fumino đang hành hạ chiếc gối, tại Mayoi Neko, Nozomi một lần nữa đứng trong bếp.

Để hoàn thành công việc chuẩn bị cho buổi tối nay, Nozomi một mình lặng lẽ hành động.

Takumi đang tắm, còn Otome thì vì ngày mai phải dậy sớm làm bánh nên tối nay đã ngủ rất sớm.

「...?」

Đột nhiên, Nozomi dừng tay, ánh mắt lướt về phía xa.

「Cơ thể... hơi đau?」

Dù sao thì cũng đã lâu rồi cô bé mới vận động mạnh đến mức đó, chuyện này xảy ra cũng không có gì lạ.

Nozomi hiện tại thỉnh thoảng lại cảm thấy ớn lạnh từ phía sau lưng và toàn thân, cùng với cảm giác không điều hòa.

Có lẽ nguyên nhân là do mấy ngày nay cô bé thiếu ngủ.

「..................」

Tối nay ngủ một giấc để hồi phục vậy—— Nozomi quyết định như vậy, và tiếp tục công việc đang làm.

Hôm nay có lẽ sẽ có một giấc mơ đẹp sau một thời gian dài.

Cuối cùng cũng có thể tham gia chạy ba chân cùng Takumi rồi. Điều này thực sự khiến Nozomi vui đến mức trái tim cô bé cứ loạn nhịp.

Nozomi không kiềm chế được nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, bắt đầu ngân nga bài hát kết thúc của một bộ anime nào đó được phát trong video nhảy mà cô bé đã tải lên trước đây.

Đây là dáng vẻ của một Nozomi tâm trạng cực kỳ tốt, điều mà người bình thường tuyệt đối hiếm thấy.

Thế nhưng, những chuyện xảy ra ngày hôm đó tuyệt đối không chỉ có vậy.

Thời gian lùi lại một chút.

「A... đúng là, thôi dẹp tiệm đi cổ vũ buổi tổng duyệt vậy~~」

「Otome-nee~~ Đừng nói mấy lời đó trước mặt khách hàng chứ.」

Tại tiệm bánh Mayoi Neko này, nơi bình thường có lẽ chỉ có một hai khách hàng, chủ tiệm kiêm ‘ma-nơ-canh’ Tsuzuki Otome không hiểu sao lại vẻ mặt không vui nhìn vào tiệm.

Trong mắt Otome, vì lúc này đang ở tiệm, khiến việc chăm sóc người già và trông nom thú cưng đều không làm được. Ngay cả vào giờ phút này, trên thế giới vẫn còn bao nhiêu người đang lo lắng chờ đợi sự giúp đỡ của người khác.

Otome với mạch suy nghĩ độc đáo của mình lo lắng, thở dài một hơi.

Ngay lúc đó——

「Xin lỗi, có làm phiền không?」

Một người phụ nữ đẹp lạnh lùng mặc áo choàng trắng, có hai người đàn ông mặc đồ đen hộ tống, bước vào tiệm.

「Đến ngay đây~ Hôm nay có MontBlanc đó~ Đây là món MontBlanc siêu ngon với kem hạt dẻ được các đầu bếp bánh ngọt đáng yêu của nhà ta nghiền nát kỹ lưỡng đó, Montblanblan~~」

Là khách hàng ư—— Otome lúc đó đã nghĩ vậy.

「Tôi có chút chuyện, muốn tìm cô bé làm bánh ngọt kia.」

「Tìm Nozomi-chan?」

「Ưm. Có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô bé.」

Vừa nói vậy, người phụ nữ mặc áo choàng trắng vừa rút ra một danh thiếp. Đương nhiên, trên danh thiếp đó viết ‘Viện nghiên cứu Fortuna, Học viện Murasame Đệ Tứ—— Murasame Shimako’.

「Học viện...?」

「Đúng vậy. Đây là nơi tự hào với trang thiết bị tốt nhất, nhân viên tốt nhất, dịch vụ chăm sóc hậu phẫu tốt nhất, đồng thời cũng là nơi nuôi dưỡng thiên tài thiếu nữ kia.」

Lạnh lùng, Viện trưởng Murasame chỉ lạnh lùng nói câu này.

Vẻ mặt đó, như thể tin chắc vào sự đúng đắn của bản thân.

Tsuzuki Otome không hề kể chuyện này cho Nozomi.

Chuyện này, là chuyện phải giao cho người lớn giải quyết.

Nói cách khác, chính là luật chơi được gọi là ‘pháp luật’.

Ở đất nước này, trẻ vị thành niên bỏ nhà đi là một tội phạm... dù có xuất hiện người giám hộ tạm thời chăm sóc, nhưng khi người thân hợp pháp xuất hiện, việc giành lại cô bé là rất khó.

Nói một cách cực đoan, thậm chí đã từng xảy ra trường hợp cung cấp chỗ ở cho trẻ vị thành niên bỏ nhà đi mà cuối cùng bị kết tội cướp đoạt trẻ em.

Và, Kiriya Nozomi này, không nghi ngờ gì, là một thiếu nữ bỏ nhà đi.