**Chuyện Quần Đùi Thể Thao Đẫm Máu và Hiệp Ước Câu Lạc Bộ Nhạc Nhẹ**
「Tìm thấy rồi! Tsuzuki Takumi ở đây này!!」
Nghe thấy giọng the thé vang lên từ phía sau, tôi vội vã lao ra khỏi chỗ nấp.
Cái quái gì thế này, sao lại bị truy đuổi đến mức độ này cơ chứ.
「Chết tiệt.」
Khẽ cằn nhằn một tiếng, tôi tiếp tục cắm đầu chạy hết tốc lực hòng thoát khỏi tầm mắt kẻ truy đuổi.
「Nhất định phải bắt được hắn ta! Chỉ cần đưa hắn về giao cho tổng thống là có thể nhận được bất cứ phần thưởng nào mình muốn đấy!」
Vừa chạy vừa quay đầu lại xem xét tình hình chiến trận, tôi thấy vài người đang lục lọi trong mấy bụi cây trong sân trường, dùng tay gạt từng chiếc lá để tìm kiếm. Trên cánh tay trái của họ đều buộc một chiếc quần đùi thể thao màu đậu đỏ, thay cho quân hàm.
「Khốn nạn, quả nhiên là đám truy binh của phe Quần Đùi Thể Thao mà.」
Xem ra lũ đó vì để bắt được tôi mà không ngần ngại làm bẩn quần áo để lùng sục từng ngóc ngách.
Số lượng truy binh hôm nay rõ ràng nhiều hơn hẳn so với hôm qua.
Chỉ vài ngày trước, tiền thưởng của Umenomori đã dần tăng lên cùng với mỗi lần truy binh thất bại.
Nghe nói chỉ cần bắt được tôi thậm chí có thể đạt được địa vị trong ban cán sự phe Quần Đùi Thể Thao.
Lại nghe nói, còn có quyền được miễn phí học phí, phí ăn uống vĩnh viễn, miễn thi lại, được quyền sở hữu cuốn sổ ghi chép bài giảng của tiền bối đậu đại học hàng đầu… Mặc dù không biết có phải sự thật hay không, nhưng dù sao thì cũng là những phần thưởng được cho là vô cùng lộng lẫy.
Tự mình nói ra thì hơi kỳ, nhưng phải nói rằng tôi thật sự tài tình khi có thể thoát khỏi móng vuốt truy binh đến mức này.
Nói trắng ra, bị nhiều nam sinh cùng đuổi bắt như vậy thì dù có bị tóm ngay lập tức cũng chẳng có gì lạ.
「Tuy nhiên, số lần địa ngục mà tôi đã trải qua không phải là chuyện đùa đâu!」
Tôi móc thứ đã chuẩn bị sẵn trong túi ra và tung rắc về phía sau.
Chẳng bao lâu sau, từ khắp các lùm cây, rất nhiều bóng đen lao vút ra.
「Cái, cái gì thế này?!」
「Mèo! Một, hai, ba… Ôi nhiều quá trời ———!」
Thứ tôi rắc ra là thức ăn cho mèo—những mảnh cá khô.
Và rồi, xuất hiện là lũ mèo hoang thống trị khu vực này.
Vì được tôi cho ăn cá khô thường xuyên bao năm nay, giờ đây chúng hoàn toàn không thể cưỡng lại được mùi thơm của cá khô.
Hiệu quả của việc nuôi dưỡng lâu năm như vậy, chính là chỉ bằng mùi thơm của cá khô đã lôi kéo được toàn bộ lũ mèo đến.
Mà lượng cá khô tôi rắc ra không nhiều, lũ mèo nhanh chóng ăn hết sạch.
Vậy lũ mèo không được thỏa mãn sẽ nhắm mục tiêu vào đâu?
Đúng vậy, chính là đám truy binh đang lảng vảng trước mắt.
Lũ mèo phát huy toàn bộ sự đáng yêu của mình để nũng nịu đám truy binh hòng đòi thêm cá khô.
Trước những con vật nhỏ bé vừa ‘meo meo’ kêu đáng yêu vừa cọ vào mắt cá chân, đám nam sinh với cái đầu đầy dục vọng cũng không thể không mềm lòng.
「Ngoan nào, ngoan nào, toàn là mấy bé mèo dễ thương mà—」
「Ư, tôi không thể bỏ mặc mấy bé mèo dễ thương thế này được!」
「Ai có mang theo đồ ăn không đó!!」
「Khốn nạn… Cái tên Tsuzuki Takumi khốn kiếp kia—!」
Lũ mèo được huấn luyện kỹ lưỡng đã hành động đúng như tôi dự tính.
「Hừ, sống với Otome-nee lâu như vậy rồi, mấy người nghĩ tôi đã gặp những lúc nguy hiểm đến mức nào chứ. Chỗ này của tôi mỗi lần đều treo cổ trên sợi tóc đấy!」
Với tuyên ngôn cách mạng quần đùi thể thao do Umenomori khởi xướng làm động cơ, trường chúng tôi chia thành hai phe rõ rệt.
Trong đó, phe tự hào là thế lực lớn nhất, không cần nói cũng biết chính là phe Quần Đùi Thể Thao do Umenomori Chise dẫn dắt.
Và phe Quần Đùi Thể Dục đang lâm vào cuộc công phòng chiến khó khăn, với người lãnh đạo là Serizawa Fumino.
Phe Quần Đùi Thể Thao bao gồm hơn nửa số nam sinh, và một số ít nữ sinh nhận được ân huệ từ gia đình Umenomori.
Ngược lại, các thành viên của phe Quần Đùi Thể Dục chủ yếu là phần lớn nữ sinh trong trường.
Cũng có một số nam sinh vì các lý do như: ‘Bạn gái tôi thuộc phe Quần Đùi Thể Dục’, ‘Em gái hoặc chị gái ở đó’, ‘Dù sao ở đó cũng nhiều con gái mà’, ‘Tôi thích loại quần đùi thể dục tỏa ra mồ hôi như vậy!!’…
…Kiểu kiểu như vậy. Thế là hình thành thế đối đầu giằng co giữa hai phe.
Ban đầu còn có một số ít người dân thường chủ trương phe Áo Khoác Thể Thao, phe Quần Ngắn, nhưng rất nhanh đã bị hai thế lực lớn thôn tính.
Không chỉ toàn bộ phe phái bị hai thế lực lớn nuốt chửng, mà các hoạt động ban đầu của đội cũng bị thu hẹp đến mức tối thiểu.
Hiện tại, số lượng học sinh không thuộc phe Quần Đùi Thể Thao hay phe Quần Đùi Thể Dục có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Và trong số đó có tôi, Tsuzuki Takumi.
「Cứ thế này thì phiền phức thật…」
Tôi buộc phải vừa cảnh giác truy binh, vừa tựa người vào tường, cẩn thận ẩn nấp khắp nơi trong khuôn viên trường.
「Tốt nhất là cứ đến văn phòng giáo viên – khu vực phi chiến đấu – để ẩn náu, rồi đợi đến giờ vào lớp thôi…」
Dù rất muốn nói kế hoạch này hoàn hảo, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một kế hoạch vô cùng hèn nhát. Haizz, hiện tại chỉ có thể chấp nhận hy sinh quân cờ nhỏ để bảo toàn tướng lớn thôi sao.
Đang lúc tôi nghĩ vậy thì—
「Bu, bu, Buruma~ Bu, bu, Buruma~」
(Chú thích: Xin xem tổng chú thích đầu chương hai, 『Buruma』 là cách đọc tiếng Nhật của quần đùi thể thao. Còn lý do tại sao ở đây không dịch thành quần đùi thể thao, các bạn sẽ sớm biết thôi.)
Không biết từ đâu, bất chợt vang lên tiếng hát trầm trầm này.
「Bài hát này là…!?」
Bu, bu, Buruma~~ Bu, Buruma~~ Bu, bu, Buruma~~
Yahh! Ưh!! Hah!!
Cùng với tiếng hát trầm thấp và tiếng vỗ tay rợn người theo nhịp, từ phía hành lang, một chiếc kiệu đang chầm chậm tiến về phía này.
Người ngồi trong chiếc kiệu được bốn nam sinh câu lạc bộ thể thao cởi trần khiêng, là người bạn cũ – Ieyasu.
「Hừ, hừ, hừ… Trông cậu vẫn khỏe mạnh nhỉ.」
「Ieyasu…!」
Người trước mặt đây, chính là quân sư tác chiến của phe Quần Đùi Thể Thao, đồng thời là cánh tay phải của Umenomori Chise—Kikuchi Ieyasu!
「Takumi này, cậu cũng nên sớm bỏ cuộc đi, rồi chấp nhận lễ rửa tội của Thần Quần Đùi Thể Thao đi chứ?」
Xem ra Ieyasu đã hoàn toàn chìm đắm trong môi trường mình đang sống.
「Mày bị điên à! Thần quần đùi thể thao cái khỉ khô nhà mày! Với lại, mày đi tiểu mà soi gương xem cái bộ dạng của mình đi chứ!!」
「Hừ, loài người ngu ngốc không thể hiểu được vinh quang của Thần Quần Đùi Thể Thao.」
「Cái thứ quỷ quái đó tôi lười đi hiểu.」
「Cũng được. Nếu vậy, ta sẽ trực tiếp truyền vinh quang này vào linh hồn ngươi.」
Ưm, chẳng lẽ là…
「Đội hợp xướng! Sắp xếp đội hình!」
Theo lệnh của Ieyasu, một nhóm nam giới cởi trần với một chiếc quần đùi thể thao buộc trên cánh tay tiến lên.
Một bên, các thuộc hạ bắt đầu lắp đặt micro đứng.
Thậm chí, có vài thuộc hạ còn đưa cho Ieyasu một cây đàn guitar và một chiếc khăn có chữ 『KIKUCHI☆』. (Chú thích: KIKUCHI là cách đọc tiếng Nhật của 『Ieyasu』.)
Ieyasu từ từ đứng dậy, nhận lấy đàn guitar và khăn.
Sau đó tạo dáng vô cùng khoa trương, chạm vào micro và bắt đầu cắn lưỡi,
「Đây là bài hát mới của tôi, xin mời thưởng thức.」
Tôi thậm chí còn không kịp hô ‘đừng hát’, thì từ chiếc loa bên cạnh đã vang lên tiếng nhạc với âm lượng lớn.
「Thank you Bloomers
~ Cảm xúc biết ơn ~」
Lời/Nhạc: Kikuchi Ieyasu
Trình bày: Kikuchi Ieyasu và fan quần đùi thể thao
(*Hợp xướng)(Bu, bu, Bu-ru-ma, bu, bu, Bu-ru-ma)
(Bu, bu, Bu-ru-ma, bu, Bu-ru-ma, bu, bu, Bu-ru-ma)
Mau đến nghe tôi nói địa cầu lâm nguy rồi
Tôi đã quen giường ngủ an lành rồi
Soft cộng với touch
Hard cộng với catch
Chiếc quần đùi cởi ra đặt một bên
Oh oh thank you bloomers
Oh oh thank you bloomers hẹn tuần sau gặp lại
Bà cô đằng kia ơi
Xin hãy đợi một chút
Đường phố cháy rồi cô không nghe sao
Ngày mai bắt đầu~ ta sẽ nghiêm túc đây
Cool cộng với smell
Wild cộng với Put On
Trước khi mặc vào phải thành tâm cúng tế
Oh oh thank you bloomers vĩnh biệt rồi
Oh oh thank you bloomers hẹn kiếp sau gặp lại
<Khúc dạo đầu>
(Nói thường): 「Chỉ chạm vào thôi liệu có được không nhỉ…?」
Oh oh thank you bloomers vĩnh biệt rồi
Oh oh thank you bloomers mãi nhớ bạn mãi nhớ bạn
(Bu, bu, Bu-ru-ma, bu, bu, Bu-ru-ma)
(Bu, bu, Bu-ru-ma, bu, Bu-ru-ma, bu, bu, Bu-ru-ma)
(Bu, bu, Bu-ru-ma, bu, bu, Bu-ru-ma)
(Bu, bu, Bu-ru-ma, bu, Bu-ru-ma, bu, bu, Bu-ru-ma)
(Yahh! Ưh! Hah!!)
(*Âm thanh nhỏ dần)
Sau khi buổi hòa nhạc kinh hoàng vượt xa cả Jaian kết thúc, HP của tôi gần như về không. Nói sao nhỉ, nếu là tôi lúc này, tuyệt đối có đủ động lực và giác ngộ để ra tay sát nhân.
「Thế nào thế nào? Lần này có cảm xúc gì mới nảy nở không?」
「Cút đi! Chẳng có gì nảy nở hết!」
「Ấy dà, giận gì mà giận thế.」
「Mỗi lần nghe cái bài hát ngu ngốc đó thì ai mà chẳng giận chứ!! Với lại, cái kiểu hát mà nâng giọng từ từ như mày còn làm người ta ghê tởm hơn nữa đấy!!」
Ban đầu còn là hợp xướng khá nghiêm túc, nhưng sau đó bắt đầu thêm guitar, bass, rồi trống jazz, đến cuối cùng thậm chí còn có cả đại phong cầm. Sau này anh ta còn nói sẽ phát hành CD… Điều mà tôi rất không muốn thừa nhận là, anh ta nói thật đấy.
「Chậc, đúng là một tên cứng đầu cứng cổ mà. Nếu vậy thì dù phải dùng vũ lực cũng phải khiến cậu chấp nhận lễ rửa tội của phe Quần Đùi Thể Thao! Các đồng chí, đội hình quần đùi thể thao!」
Không biết từ lúc nào, bốn phía tôi đã bị đám nam sinh câu lạc bộ thể thao bao vây kín mít.
「Hỏng bét rồi…?!」
Dù có tự tin đến mấy về khả năng chạy trốn của mình, muốn đột phá được bức tường người này cũng thật sự không dễ.
Hơn nữa, chiến thuật mèo hoang cũng chỉ có thể sử dụng ở sân trong của trường. Bây giờ thì đường cùng rồi.
「Yên tâm đi, Tổng thống là một người lớn khoan dung. Nhất định sẽ nhanh chóng, chính xác khiến cậu chấp nhận lễ rửa tội thôi.」
Trên mặt Ieyasu nở nụ cười đắc thắng.
「Đề phòng bất trắc tôi hỏi một chút, cái gọi là lễ rửa tội này… cụ thể là làm gì vậy?」
「Ừm, cái đó à, đầu tiên là ngửi mùi quần đùi thể thao, sau đó cảm nhận xúc giác, rồi tự mình mặc thử, cuối cùng… là trùm lên đầu.」
「Uầy, kinh tởm quá…」
Tuyệt đối không thể bị bắt. Nếu có chuyện không may xảy ra, e rằng một thứ quan trọng nào đó trong tôi với tư cách là một con người sẽ vĩnh viễn mất đi.
「Tóm lấy hắn!」
Đám nam sinh câu lạc bộ thể thao bán khỏa thân đồng loạt tấn công theo lệnh của Ieyasu.
Ngay lúc đó————
「Tất cả, khai hỏa!!」
Vừa thấy giọng nói này quen tai, thì thấy vài thứ hình tròn bay tới.
Những thứ này va trúng mặt đám nam sinh đang vây quanh tôi, sau đó bất ngờ nổ tung, bắn ra chất lỏng màu đỏ.
「Á á á á á!!! Mắt tôi!! Mắt tôi á á!!」
Đám nam sinh câu lạc bộ thể thao bắt đầu la hét thảm thiết.
Ngửi thử mùi, có thể phán đoán là bóng nước chứa tương ớt pha loãng.
Tiếp theo, những quả bóng nước bay tới liên tiếp bắt đầu tấn công Ieyasu.
「Ư yaaaaaaaa!」
「Khốn nạn! Ota bị hạ gục rồi!!」
「Lũ phe Quần Đùi Thể Dục không có chút nhân tính nào sao?!」
Chỉ trong tích tắc, Ieyasu và thuộc hạ của hắn đã tan rã.
「Á, các cậu! Đừng bỏ tôi mà tự mình chạy đi chứ!!」
Và đám thuộc hạ đó thậm chí còn bỏ rơi Ieyasu cùng chiếc kiệu mà hắn đang ngồi, bỏ chạy tán loạn.
「Á á, đợi tôi với~~ Đừng bỏ tôi lại mà~~~~~」
Người nói là Ieyasu đang vội vã chạy theo sau.
Và tôi chỉ có thể đứng đờ ra nhìn sự việc xảy ra, đứng đờ ra nhìn đám nam sinh bỏ đi.
「Yo, Takumi-kun. Còn tinh thần không?」
Lớp trưởng vừa nghịch bóng nước vừa cười khúc khích.
Lớp học đã hoàn toàn biến thành hậu hoa viên của các nữ sinh.
Đây là phe Quần Đùi Thể Dục do Serizawa Fumino đứng đầu.
Và đây chính là căn cứ địa – lớp D năm nhất, nói cách khác, là lớp học của tôi và Fumino.
「Ôi — lúc đó đúng là nguy hiểm thật đấy ~~ Nếu cứ bị bắt đi như vậy thì cậu sẽ trở thành một anh biến thái thật sự mất đấy?」
Lớp trưởng vẻ mặt vui vẻ buông lời nói rất nguy hiểm. Người đã giải thoát tôi khỏi đội hành quyết của phe Quần Đùi Thể Thao do Ieyasu dẫn dắt, chính là lớp trưởng, và các nữ sinh trong lớp chúng tôi.
Quả thật là không bị phe Quần Đùi Thể Dục bắt đi. Nhưng kết quả lại là bị người của phe Quần Đùi Thể Dục dẫn đến đây.
Xét về kết quả thì thực ra cũng không thay đổi nhiều lắm.
Mà thôi, so với phe Quần Đùi Thể Thao với tiềm năng biến thái cực cao thì vẫn tốt hơn nhiều.
Ít nhất, họ sẽ không lấy lý do "chấp nhận lễ rửa tội" mà bắt tôi phải ngửi, phải mặc, phải trùm lên đầu đâu nhỉ. Nói đi cũng phải nói lại, thật khó khăn cho mấy nữ sinh ít ỏi trong phe Quần Đùi Thể Thao có thể chịu đựng được môi trường như vậy…
「Chờ thêm chút nữa nhé, chắc lát nữa Fumino và mọi người sẽ về thôi.」
「À, à à…」
Tôi chỉ có thể trả lời mơ hồ.
Thật lòng mà nói, giờ tôi hơi không muốn đối mặt với Fumino lắm…
Vừa nghĩ vậy, thì thấy Fumino và một nhóm nữ sinh cùng nhau trở về.
「Tớ về rồi đây, tin vui đây, trước cửa hàng tạp hóa đã chính thức trở thành lãnh địa của chúng ta!」
Fumino vừa về lớp đã bắt đầu báo cáo tình hình chiến sự.
「Yay! Tuyệt vời quá—!」
「Cuối cùng cũng có thể đi mua đồ uống rồi nhỉ~」
「Dù sao cũng toàn bị lũ biến thái đó quấy rầy mà.」
Biết được tin tức về việc chiếm được căn cứ địa quan trọng là cửa hàng tạp hóa, các nữ sinh vui vẻ reo hò.
「Kanae, bánh mì dưa lưới chocolate mà cậu thích, tớ đã mua về cho cậu rồi đó.」
Fumino tay cầm chiến lợi phẩm, sau khi nhìn thấy bóng dáng của tôi bên cạnh thì đột nhiên biến sắc.
「…Khoan đã Kanae, sao cái tên này lại ở đây?」
「Vì cậu ấy suýt nữa bị đưa đến chỗ Chise-chan, để tham gia vào những trò chơi kỳ quái mà.」
「Ôi, nguy hiểm thật đấy…」
Fumino chợt lườm tôi một cái.
「Hừ, dù sao thì trò biến thái hay gì đó thì cứ để hắn ta trải qua đi cũng được mà.」
Ôi—quả nhiên là đang giận dỗi.
「Cậu sao thế, Fumino. Đó là Takumi-kun đấy? Đó là bạn thanh mai trúc mã hơi 'dậy thì sớm' của cậu đấy?」
Bạn thanh mai trúc mã thì còn tạm được, chứ cái 'dậy thì sớm' đó là ý gì hả.
「Cái tên này tôi không quen biết!!」
Fumino nói rồi quay mặt đi chỗ khác.
Fumino trở nên khó chịu như vậy là có nguyên do.
Không lâu sau khi học viện chia thành phe Quần Đùi Thể Thao và phe Quần Đùi Thể Dục, Fumino đã cố gắng kéo tôi về phe của mình.
—Tôi nghĩ Fumino đã cố gắng làm vậy.
Cô bé đến trước mặt tôi, đầu tiên là lặng lẽ nhìn thẳng vào tôi, rồi mặt đỏ bừng nói—
「Tớ tuyệt đối, chưa từng nói sẽ bắt cậu về phe của tớ đâu!」
Chỉ vỏn vẹn một câu đó.
Dù vậy, xét theo tính cách của Fumino, tôi cũng hiểu rằng câu nói này đã động viên một lượng dũng khí cực lớn của cô bé mới thốt ra được.
Dù sao, cô bé là một con thú dữ cô độc (họ mèo) tuyệt đối không ve vãn ai, đồng thời cũng không chịu nói ra lời thật lòng.
Hơn nữa, trong đó, cô bé còn là một cô gái sói càng nghĩ thế nào lại càng nói ra điều ngược lại.
Fumino như vậy, lại nói với tôi 「Không bắt cậu về phe của tớ」.
Với tư cách là một nhà nghiên cứu Fumino, tôi thấy câu nói này mang ý nghĩa cột mốc, một thái độ khiêm nhường chưa từng có.
Nếu là bình thường, cô bé chắc chắn sẽ nói những câu gây áp lực như 「Dám từ chối thì giết」, 「Nếu không hiểu thì móc óc ra ăn」. Có lẽ, ngay cả cô bé cũng không tự tin tôi sẽ chọn bên nào.
…Mà thôi. Nói cho cùng, vấn đề vẫn là ở chỗ đối với quần đùi thể thao và quần đùi thể dục—trong hai thứ này, tôi không thể từ góc độ thuộc tính mà phán xét cái nào tốt hơn cái nào.
Nếu chỉ là cuộc chiến giữa sọc xanh trắng và màu hồng, có lẽ Fumino cũng có thể phân định được.
À không, chuyện quần lót thế nào cũng được. Hơn nữa, vấn đề như vậy chỉ cần nghĩ thôi cũng có lẽ bị đánh rồi, thật sự không biết nên cười trừ cho qua hay nên nghiêm túc suy nghĩ nữa…
Nói đi cũng phải nói lại, có thể khẳng định rằng Fumino đã trực tiếp mời tôi.
Tuy nhiên, tôi không thể chấp nhận lời mời của Fumino.
Vì có một chỗ khiến tôi rất bận tâm.
Chắc là không nghĩ tới việc bị từ chối, lúc đó trên mặt Fumino hiện lên vẻ mặt vô cùng thất vọng. Cũng chính vì vậy, hiện tại tôi và Fumino đang trong tình trạng chiến tranh lạnh gay gắt.
「Kanae cậu cũng vậy, hoàn toàn không cần phải ra tay giúp đỡ cái tên này đâu.」
「Fumino, cậu…」
Lớp trưởng ngẩn người thở dài.
「Cái đó, Fumino.」
「Ồn ào quá, đừng có nói chuyện với tớ.」
Fumino thậm chí còn không thèm nhìn tôi.
Gắn bó hơn mười năm trời, Fumino như vậy là lần đầu tiên tôi thấy.
Không phải giận dỗi, cũng không phải sững sờ, đơn thuần chỉ là đang hờn dỗi thôi sao.
Mặc dù về điểm này Fumino nhất định sẽ hết sức phủ nhận.
Tóm lại, từ lần "tỏ tình" đó, tôi bắt đầu dần dần không nhìn rõ được chuyện của Fumino nữa.
Về cái "tỏ tình" đó rốt cuộc có xảy ra hay không, hiện tại bản thân tôi cũng không còn tự tin để trả lời nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai vừa nói ‘ghét nhất’ lại vừa nói ‘thích nhất’ cùng lúc chứ, thế là phạm quy rồi.
Nghĩ đến những chuyện này, tôi cuối cùng vẫn không nói lời nào.
「Hừ, Takumi gì chứ, cứ đi hát bài Bu-ru-ma Bu-ru-ma cùng Ieyasu đi là được rồi.」
À không, cái đó thì xin tha cho tôi đi.
「Tớ ra ngoài thêm chút nữa.」
Fumino sải bước rời xa tôi.
「Bây giờ xuất phát đi chiếm lại nhà vệ sinh nữ tầng ba! Ai muốn đi cùng không?」
Theo tiếng gọi của Fumino, vài nữ sinh trông như năm ba cùng với Fumino rời khỏi lớp.
「Ôi trời, Fumino chạy đi mất rồi. Xin lỗi nhé, Takumi-kun.」
「Không phải, tớ…」
「Con bé đó rõ ràng không cần cố chấp như vậy cũng được mà…」
Thật lòng mà nói, giờ tôi rất muốn lao lên đuổi theo Fumino.
Nhưng, hiện tại còn có một người, khiến tôi không thể không bận tâm.
「Cái đó, lớp trưởng.」
「Ừ? Gì vậy?」
「Nozomi… cậu ấy ở đâu biết không?」
Với Fumino đứng đầu, nhóm hơn mười nữ sinh tiến về tầng ba.
Trong khi phe Quần Đùi Thể Thao của Umenomori Chise lại lấy câu lạc bộ Những chú mèo lạc đường trên sân thượng làm căn cứ.
Và tầng ba gần đó, thực ra có thể nói là thuộc phạm vi thế lực của phe Quần Đùi Thể Thao.
Về cơ bản, cuộc chiến này vẫn có một quy tắc là không được cản trở người khác đi vệ sinh.
Tuy nhiên, việc đi vào nhà vệ sinh dưới những ánh mắt soi mói của các nam sinh, đối với các nữ sinh cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Chính vì vậy, chiếm giữ khu vực gần nhà vệ sinh nữ là nhiệm vụ cấp bách hiện tại của phe Quần Đùi Thể Dục.
Thế nên lúc này cô ấy, tuyệt đối không phải là trốn khỏi Takumi.
Sở dĩ lúc nãy tỏ ra thái độ lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn là vì Takumi đã từ chối sự giúp đỡ mà tôi đã cố gắng đưa ra.
Dù sao, nếu vì để đối phó với Umenomori Chise mà trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ sinh thì thật quá đáng thương. Tuy nhiên, rõ ràng tôi đã nghĩ thế mà chìa tay giúp đỡ Takumi, nhưng Takumi lại không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Nếu cứ như thế này, rõ ràng sẽ khiến tôi tức giận mà đánh cho một trận bay luôn…
「…Serizawa-san!」
「Ế…?」
Fumino nhận ra có ai đó đang gọi tên mình mà quay đầu lại.
「Xin đợi một chút, Serizawa-san.」
Một tiền bối năm ba thở hổn hển đuổi theo.
Chỉ nhìn qua một chút, mới phát hiện mình đã bỏ xa họ từ lúc nào.
「À, xin lỗi, senpai.」
「Không sao đâu. Nhưng mà cậu, có ổn không?」
「Ế… ý chị là sao ạ?」
「Từ nãy đến giờ cậu cứ chạy vội vàng với vẻ mặt rất khoa trương đấy.」
「Thế, thế sao ạ?」
Fumino vội vàng dùng tay ấn lên má.
Bị nói vậy mới chú ý đến gương mặt mình đã hoàn toàn cứng đờ.
「Là Tsuzuki Takumi-kun đúng không?」
「Ế…」
Từ miệng của tiền bối trước mặt bật ra một cái tên bất ngờ.
Fumino phản xạ lại mà lên tiếng.
「Tôi nghĩ nếu có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra sẽ tốt hơn đấy.」
「Em, không có gì…」
Nhìn Fumino đang cắn lưỡi trước mặt, tiền bối hơn cô bé hai tuổi không khỏi thở dài.
「Cái đó, senpai…」
「Cứ gọi tôi là Tamao được rồi, Fujino Tamao.」
「Tamao-san.」
「Đúng là như Kanae nói thật. Nói sao nhỉ, cô bé này đúng là khiến người ta nhìn mãi không chán.」
Tamao nén tiếng cười mà cười khẽ.
「Nozomi à, không về thật sự được không?」
「………………」
Trước câu hỏi của Daigorō, Nozomi lắc đầu không nói một lời.
Hai người đang ở trong nhà thi đấu trống trải.
Còn Daigorō không hiểu sao lại đang đứng trên bục giảng với tư thế như vị thần giữ cửa.
Nozomi ngồi trên lan can, từ nãy đến giờ cứ đung đưa chân.
「Mà thôi, tôi cũng không có hứng thú đặc biệt gì với quần đùi thể thao hay quần đùi thể dục cả… Tuy nhiên, cứ lưỡng lự thế này cũng không giống phong cách đàn ông cho lắm… Ưm…………」
Daigorō nhíu mày suy nghĩ.
「May quá, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi.」
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đến gần hai người họ.
「Takumi…」
「Yo, tôi vẫn đang tìm hai người đây.」
「Takumi, cậu bình an vô sự đấy à.」
「Mà, cơ bản là vậy.」
Mặc dù nhiều lần suýt chết ngắc rồi.
「Tại sao…?」
Nozomi mở miệng hỏi.
Mặc dù câu hỏi thốt ra không hoàn chỉnh, nhưng ý muốn diễn đạt cơ bản là có thể hiểu được.
『Tại sao cậu lại biết ở đây?』
『Tại sao cậu lại đến đây?』
Mà, chắc là ý như vậy.
「Nghe lớp trưởng nói vậy, thì tôi nghĩ có thể hai người sẽ ở đây mà.」
Tóm lại, trước hết trả lời một trong số các câu hỏi của cô ấy.
Hiện tại trong trường cơ bản là hai bên đang tiến hành cuộc công phòng chiến giằng co. Và là khu vực an toàn tránh xa khói lửa chiến tranh, ngoài văn phòng giáo viên ra, cũng chỉ còn lại vài nơi ít ỏi.
…Mà, những nội dung trên đều là học lỏm từ lớp trưởng thôi.
「Gần đây tôi vẫn luôn để ý, cứ thấy, gần đây Nozomi không được vui vẻ cho lắm.」
Rồi tôi trả lời câu hỏi chất vấn thứ hai.
「Tôi, không vui vẻ?」
「Mà, quả thật trông là vậy đó.」
「Vậy à…」
Nozomi nói xong, vẫn giữ tư thế cúi đầu mà im lặng.
Khí thế yếu ớt thật…
Mặc dù lo lắng nên mới đến đây, nhưng nói thật, giờ tôi nên làm gì thì hoàn toàn không biết.
「Có chuyện gì bận lòng không? Nếu không ngại thì hoàn toàn có thể tìm tôi tâm sự đó?」
Suốt khoảng mười giây, Nozomi vẫn giữ im lặng.
Tuy nhiên, đột nhiên lại mở miệng.
「Có mèo.」
「Hả…? Mèo?」
「Ừ.」
「Mèo… thì sao?」
「Có ba con mèo… Không phải, bốn con.」
Nozomi từ từ nói tiếp.
「Nhưng, hộp thức ăn chỉ có một. Phải làm sao đây?」
「Hỏi tôi phải làm sao ư… Không thể chuẩn bị thêm một hộp thức ăn khác sao?」
「Không được.」
Xem ra là không được.
Ưm… khó khăn đây.
「Thức ăn cho mèo chỉ có một phần, mèo ăn được cũng chỉ có một con. Tôi phải làm gì đây?」
「…Xin lỗi, tôi không hiểu ý cậu khi hỏi vậy lắm.」
「Ừ, thôi bỏ đi. Quên nó đi.」
Nói xong, Nozomi lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Xem ra là không nghe được thêm gì nữa rồi… như vậy đó.
Chẳng lẽ, ngay cả trong lòng Nozomi cũng không thể nói rõ ràng được chăng.
Vậy thì để một lát nữa rồi nghe cô bé nói vậy.
「Vậy thì, nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ gọi tôi một tiếng nhé.」
「…Ừ.」
Nozomi gật đầu nhưng dường như vẫn không hiểu, trả lời cụt lủn một câu.
「Daigorō, tôi đi trước một lát, Nozomi giao cho cậu đó.」
「Ưm, có ổn không? Tôi nghĩ người thật sự bị nhắm đến, có lẽ là cậu đó.」
「Không sao đâu mà. Em trai của Otome-nee không phải là cái danh hão đâu.」
Rời khỏi nhà thi đấu, tôi một lần nữa đi về phía lớp D năm nhất.
Mặc dù cũng bận tâm chuyện của Nozomi, nhưng hiện tại tôi càng bận tâm thái độ của Fumino lúc nãy.
「Chỗ này cũng bận tâm, chỗ kia cũng bận tâm, quả nhiên mình vẫn là một kẻ do dự không quyết đoán mà…」
Không biết từ lúc nào đã bắt đầu tự lẩm bẩm.
Cứ như thế này, thản nhiên đi trên hành lang thì—
「À à, anh kia.」
Ở giữa hành lang, có một nữ sinh với vẻ mặt đáng thương đang ngồi.
Mặc dù không ngờ lại có nữ sinh bất ngờ gọi tôi…
Kỳ lạ.
Tóm lại là rất kỳ lạ.
「Cái đó… có chuyện gì không ạ…?」
「Xin lỗi, lúc nãy chạy trên hành lang không cẩn thận bị trật chân rồi…」
Cô bé như cố ý mà để lộ mắt cá chân trần cho tôi xem.
Lại còn ngồi giữa hành lang, và lại còn ‘bị trật chân’.
Trên đời này rốt cuộc có thể tìm được bao nhiêu học sinh bị trật chân do chạy ở giữa hành lang bằng phẳng chứ…
Nếu trên hành lang không bị đổ dầu hay thứ gì đó, tình huống này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Chuyện này, chỉ có thể gọi là kỳ lạ.
Hơn nữa cô bé này sao cứ thấy quen quen…
Quả thật, hình như mới gặp gần đây thì phải…………
「Nếu được thì anh có thể mát xa chân giúp em được không?」
Đây là cái bẫy.
Dù nghĩ thế nào thì đây cũng là cái bẫy.
Ngoài cái bẫy ra thì không thể là bất cứ thứ gì khác.
「Xin anh đó, nhanh lên~~~」
「Ưm…」
Mặc dù biết rõ điều đó, nhưng tôi vẫn không thể không để ý đến đôi chân thò ra từ dưới váy.
Dù có quay đi chỗ khác, tôi cũng không thể không thỉnh thoảng liếc nhìn trộm vài lần.
「Ấy, liều mạng thôi!!」
Sau khi tự mình cảm thấy khó hiểu mà hô lớn câu nói này, tôi vươn tay về phía cái bẫy đặt giữa hành lang.
「Vâng, ngài vất vả rồi.」
Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía sau.
「Ế…?」
Đúng lúc định quay đầu lại, một cú sốc mạnh giáng vào gáy tôi.
Tôi cứ thế mất ý thức.
「Ư… ư ư…」
Khi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là cái lạnh buốt truyền đến má.
Cơ thể không cử động được.
Chắc là, hiện tại tay chân tôi đang bị trói chặt, nhốt trong một căn phòng nào đó.
Từ từ để ý thức tỉnh táo trở lại, tôi dần hiểu được tình hình khi bị bắt.
Quả thật, lúc đó chắc là do bị tấn công bất ngờ từ phía sau mà bất tỉnh.
Nghĩ vậy, cơn đau ở gáy dần lan tỏa.
Sở dĩ từ nãy đến giờ tôi cứ nói những từ như ‘chắc là’, ‘rồi nhỉ’, ‘có lẽ’ là có nguyên do.
Điểm mấu chốt là hiện tại trước mắt tôi chỉ toàn một màu đen.
Mặc dù bây giờ hẳn là giữa trưa, nhưng nơi tôi đang ở lại không có chút ánh sáng nào.
Đây rốt cuộc là đâu.
Mặc dù có lẽ vẫn là một nơi nào đó trong trường, nhưng về điểm này cũng không thể đảm bảo.
Hay nói cách khác, có lẽ từ sau đó đã qua một thời gian dài rồi.
Và rồi, trong khoảng thời gian đó, tôi đã bị đưa đến một nơi nào đó mà tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Nếu là bình thường thì những phỏng đoán ngớ ngẩn như vậy có thể thẳng thừng phủ nhận, nhưng nếu là do Umenomori làm, thì khả năng xảy ra chuyện này rất cao.
Ngay lúc đó, trong bóng tối vang lên một tiếng nói.
「Tỉnh rồi sao, Takumi?」
Đây thật sự là một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Hay đúng hơn, hoàn toàn không thể nhầm lẫn.
「Này, tôi nói này, Ieyasu. Đùa thôi cũng phải có giới hạn chứ.」
Tức là giọng của Ieyasu.
「Cậu cũng nên tận hưởng không khí này một chút đi chứ!」
「Quỷ mới rảnh mà lêu lổng với mày! Thế nào cũng được, mau cởi trói cho tao!」
Nói vậy, trong bóng tối vang lên tiếng cằn nhằn nhỏ, rồi đột nhiên thấy vài ngọn đèn yếu ớt sáng lên. Xem ra đây là nhà kho của trường hay nơi nào đó. Một mùi ẩm mốc xộc vào mũi tôi.
「Yo.」
Ieyasu dùng đèn pin chiếu từ dưới mặt mình lên, giơ tay phải lên chào như kiểu chào hỏi.
「Này, đừng làm trò ngốc nghếch ở đó nữa, mau tháo dây ra đi.」
「Tôi đã nói rồi mà~ Khó lắm mới được thế này, cậu cũng nên tận hưởng không khí một chút đi chứ?」
「Ồn ào quá, chuyện đó quỷ mới biết.」
「Chậc, Takumi đúng là cứng đầu, chán thật là chán. Chính vì vậy nên mới bị gọi là tên biến thái im lặng đó.」
(Chú thích: Nguyên văn là ムッツリスッケベ, tức là 『kẻ biến thái thầm lặng』, tuyệt đối không phải là đang châm chọc một nhân vật nào đó trong light novel đâu nhé.)
「Mới không có bị gọi như vậy đâu!!」
Tôi vội vã bắt đầu giãy giụa trong tình trạng bị trói.
Nếu ít nhất có thể giành lại được tự do thân thể, tôi nhất định phải đấm cho cái tên Ieyasu ngu ngốc kia một cú thật đau.
「Kikuchi, chơi trò chơi cũng phải có giới hạn chứ.」
Trong bóng tối lại vang lên một giọng nói khác.
Đây cũng lại là một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
「Vâng, xin lỗi rất nhiều.」
Ieyasu nói xong lùi sang một bên, trong bóng tối lại vang lên tiếng nói.
「Biết tôi là ai không? Tsuzuki Takumi.」
「Ai biết chứ, dù sao thì tôi không rõ đâu—」
Tóm lại cứ giả ngây giả ngô đã.
「Hừ, vẫn y như cũ nhỉ.」
Cứ như giọng điệu của những người bạn lâu ngày không gặp vậy.
Kể cả tôi, tên đó dường như cũng hoàn toàn nhập tâm vào bầu không khí này rồi.
「Thôi vậy… bật đèn lên.」
Từ phía trước sáng bừng lên những ánh đèn chói lọi.
Và trước mắt tôi, Umenomori ngồi sâu trong ghế, vắt chéo chân, ung dung nhìn xuống tôi.
「Vẫn luôn khao khát được gặp cậu mà, Tsuzuki Takumi.」
「Tôi thì không nghĩ vậy đâu nhỉ.」
「Quả thật là, khiến người ta cảm thấy vô cùng phiền phức. Không ngờ lại cần phải dùng đến Satō và Suzuki.」
「Satō và… Suzuki?」
「Ra đây đi.」
Umenomori vừa dứt lời, từ phía sau bước ra hai nữ sinh.
Một trong số đó vô cùng quen thuộc.
「À, người lúc nãy…」
Hai người khẽ cười, trong tích tắc biến đồng phục học sinh thành đồ hầu gái. (Chú thích: Ma thuật biến hình? Cái này cũng biết làm à -_-'')
「Ố ồ ồ ồ ồ?!」
…À, đây chẳng phải là hai cô hầu gái thường xuyên thấy đi phía sau Umenomori sao.
「Tôi là hầu gái của gia đình Umenomori, tên là Satō. Thường ngày thuộc cùng lớp với tiểu thư Chise. Tức là, cũng cùng lớp với ngài.」
「Thuộc như trên, tên là Suzuki. Tôi là học sinh năm hai.」
Bộ đôi lịch sự cúi chào.
Vẫn còn đang thắc mắc sao lại có thể bất ngờ xuất hiện bất cứ lúc nào, hóa ra là học sinh của trường à.
…Mà nói, lại còn cùng lớp nữa chứ………… Hoàn toàn không có ấn tượng gì luôn.
「Tôi thường ngày che giấu khí tức, sống như cái bóng của tiểu thư.」
Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, Satō cùng lớp nói.
「À, vậy, người đã đánh tôi ngất xỉu chính là?!」
「Vâng, chính là tôi, Satō.」
「Hai người này, không chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt của tôi, mà còn được cường hóa thể chất, mạnh lắm đó~ Takumi gì đó chỉ cần một tay là giải quyết được thôi, một tay thôi.」
Mà cái này thì tôi đã cảm nhận rõ ràng bằng cơ thể rồi.
Lực đạo đó thật khó mà tưởng tượng là của một học sinh cùng khóa.
「Hai chúng tôi, từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành hầu gái của tiểu thư Chise.」
「Đến giờ phút này, dù có gọi là tay chân của tiểu thư Chise cũng không ngoa.」
「Và thế là, lần này cũng như vậy…」
Đột nhiên, hai cô hầu gái bất ngờ vén váy lên.
「「Ố ồ ồ ồ ồ!?」」
Các nam sinh trong phòng không kìm được mà nhướn người lên, buột miệng kêu lên.
Dưới váy là chiếc quần đùi thể thao màu đậu đỏ đậm đang tỏa sáng rực rỡ.
Sự kết hợp hoa lệ giữa Maid và bloomers như vậy, thật sự không thể không nhìn thêm vài lần.
「Mặc quần đùi thể thao không quen lắm, nói ra thì thực sự rất ngại.」
「Tuy nhiên, một khi tiểu thư Chise đã ra lệnh mặc, chúng tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến bất mãn nào.」
Lời nói có hàm ý.
「Khoan đã, hai cô mà có ý kiến gì thì nói rõ ràng cho tôi biết đi!」
「Không không không, hoàn toàn không có ý kiến gì cả.」
「Mệnh lệnh của tiểu thư Chise là tuyệt đối.」
Đối mặt với Umenomori đang gào thét, bộ đôi hầu gái mỉm cười đáp lại.
Nói sao nhỉ, nụ cười này dường như đang gây áp lực khiến đối phương mất bình tĩnh thì phải.
「Nhân tiện, Tsuzuki-sama.」
「Ế? Tôi á?」
「Xin thứ lỗi nếu nói thẳng, Tsuzuki-sama nên cố gắng hơn một chút.」
「Quả thật là vậy. Việc tôi chỉ khẽ cho ngài xem đôi chân trần mà ngài đã chảy máu mũi như vậy…」
「Hả, x-xin lỗi…」
…À, tôi lại xin lỗi à?
「Dù hai chúng tôi có đáng yêu đến mấy, ngài làm vậy cũng chỉ gây phiền phức cho chúng tôi thôi.」
「Đúng vậy. Rất phiền phức. Dù sao thì, ngài cũng nên tự nhận thức được việc mình có thể sẽ trở thành phu quân của tiểu thư Chise trong tương lai. Chỉ khi đó chúng tôi mới có thể yên tâm giao tiểu thư Chise đã được nuôi dưỡng cẩn thận cho ngài.」
「Không không không! Đã bảo là phu quân hay hôn phu gì đó thì đừng có tự ý kết luận rồi mà! Với lại, hai cô đừng có mặt không đổi sắc mà nói mình đáng yêu chứ!」
Cô Satō và cô Suzuki như thể đang lái sang chuyện khác mà phá lên cười 「Ô hô hô hô」.
Nói sao nhỉ, những cô hầu gái này còn thâm hiểm hơn cả tôi tưởng tượng nữa.
「Thôi được rồi, chuyện phiếm đến đây là hết…」
Umenomori đứng dậy.
「Đến nước này rồi, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập phe chúng ta đâu nhỉ.」
Mặc dù là bị bắt cóc tới đây.
「Takumi, cậu sẽ làm cán bộ cấp cao nhất của phe Quần Đùi Vận Động… À không, làm cánh tay phải của ta!」
「Không.」
Tôi lập tức đáp lại.
「Này! Tại sao chứ!」
「Không tại sao cả.」
「Tiểu thư như ta đây đã đích thân mời cậu rồi nhé?! Đương nhiên cậu phải vui vẻ mà chấp nhận chứ?!」
「Đã bảo rồi, tôi chẳng có tí hứng thú nào với quần đùi vận động cả! Đương nhiên là cả quần đùi bó nữa!」
「Vậy thì ta sẽ gặp rắc rối lắm đó!」
「…Hả? Sao Umenomori lại gặp rắc rối?」
「Ư… Chuyện này, chuyện này là vì…」
Đang nói dở, Umenomori bỗng nhiên ấp úng.
「Tiểu thư, là kiểu người có vóc dáng của trẻ con rất điển hình ạ.」
「Cá…?!」
Cô hầu gái Suzuki bỗng nhiên tiết lộ một tin cực sốc.
「Đằng nào cũng đã là loli rồi, thì phải đi tới cùng, đó là ý nghĩ của tiểu thư Chise ạ.」
「Không ngờ, cô Serizawa lại đưa ra đề xuất quần đùi bó, gây ra tính toán sai lầm. Ban đầu, tiểu thư Chise vốn định mặc quần đùi vận động mà ngạo nghễ khắp trường.」
「Vì một mình mặc thì quá xấu hổ, nên cô ấy đã đề xuất để tất cả học sinh trong trường cùng mặc. Và nếu đề xuất quần đùi bó của cô Serizawa, vốn chẳng liên quan gì đến đề xuất ban đầu, mà thành công, thì không những sẽ rơi vào khổ chiến, mà còn bị quay bằng camera chất lượng cao rồi lan truyền ra khắp thế giới… A a, thật là một tiểu thư đáng thương.」
「Nhưng tiền bối Suzuki, tôi thấy tiểu thư Umenomori mặc quần đùi bó cũng rất dễ thương mà.」
「Đúng vậy, cô Satō. Nhưng dù thế, chúng ta vẫn phải tuân theo mong muốn của tiểu thư, để chiến đấu vì quần đùi vận động. Mặc dù chúng ta, với khí chất nổi bật như vậy, trên thực tế hợp với quần đùi bó hơn. Vì quần đùi vận động, chúng ta vẫn sẵn sàng từ bỏ cả tính mạng! Dù sao đây cũng là mong muốn quan trọng nhất của tiểu thư Chise mà!」
「Đúng vậy, tiền bối!」
「Hú hú, đúng là những đứa trẻ ngoan.」
Phụt, hai cô hầu gái đột nhiên khoanh tay ôm lấy nhau.
Ừm ừm, đúng là một cuộc đối thoại quan tâm đến chủ nhân.
…À, cái này, đang nói về cái gì vậy nhỉ?
Khi hoàn hồn lại, tôi thấy trước mắt một tiểu mỹ nữ tóc vàng môi run run như thể sắp co giật đến nơi.
「A, này!! Mấy, mấy người, sao lại đem hết mọi chuyện ra nói hết vậy hả!!!」
Umenomori đỏ bừng mặt vì những bí mật riêng tư bị các cô hầu gái tiết lộ một cách thẳng thắn và toàn vẹn.
Mặc kệ thế nào, nhưng hai cô hầu gái này… thật sự tận tâm tận lực vì chủ nhân sao.
Nói đúng hơn, cứ như là cả hai đang tận hưởng quá trình trêu chọc Umenomori vậy.
「Dù, dù sao đi nữa!! Takumi là đồng đội của ta! Sẽ cùng tham gia đại hội thể thao! Và cũng sẽ cùng tham gia đua ba chân nữa!!」
Umenomori tức giận la hét một cách vô lý.
Đúng lúc này—
「Kẻ địch!! Có kẻ địch!!!!」
Đây là mật báo thông báo cuộc tấn công của phe quần đùi bó do Fumino lãnh đạo.
「Cái, chẳng lẽ trực tiếp đột phá từ chính diện sao?」
Cảm giác khẩn cấp bỗng nhiên tăng vọt trong phòng câu lạc bộ.
「Không ổn rồi! Hành lang tầng ba đã bị đột phá!!」
「Bọn chúng đã đưa vào vũ khí mới!! Cái, đây là loại vũ khí đáng sợ đến mức nào chứ!!」
「Phòng tuyến cuối cùng lùi lại!! Không thể đảm bảo sẽ trụ vững được lâu dài đâu!!」
Những âm thanh từ bên ngoài phòng câu lạc bộ truyền thẳng vào, cho thấy phe Quần Đùi Vận Động đang rơi vào thế bất lợi.
「Mấy người, mau nghĩ cách gì đó đi chứ!」
Umenomori tóm lấy ngực một nam sinh mà lớn tiếng gầm lên.
「Kh, không được rồi, chiến lực của kẻ địch quá áp đảo!」
Còn các nam sinh đã mất ý chí chiến đấu thì ai nấy đều mặt mày sắp khóc đến nơi.
「Tại sao chứ, rõ ràng phe chúng ta ưu việt hơn cả về số lượng lẫn trang bị cơ mà?!」
Umenomori一脸憎 hận đấm vào ghế.
「Tiểu thư, xin hãy mau chóng trốn thoát đi.」
「Chỗ này cứ giao cho chúng tôi.」
「…Thật hết cách mà. Chúng ta đi, Kikuchi.」
「A, cả tôi cũng phải đi sao?」
「Chẳng phải là đương nhiên sao? Nếu không thì ai sẽ khiêng Takumi đây.」
「Ư ư…」
Ieyasu lườm tôi đang ngã sõng soài dưới đất với vẻ mặt đầy oán hận.
「Nhanh lên, đi mau.」
「Tôi không thể để cô làm vậy đâu!」
Giọng của Fumino bỗng nhiên từ đâu vọng tới.
「Giọng này là…?」
Cùng với cánh cửa phòng bị phá vỡ, vài nam sinh ngã nhào vào.
Và người hiện thân chính là Fumino.
Trên tay cô ấy cầm một khẩu súng nước cỡ lớn trông khá thô tục.
Có vẻ như, "vũ khí mới" chính là súng nước.
Quả thật, so với bong bóng nước thì tính cơ động và khả năng sử dụng đều tăng cường rất nhiều.
Và dáng vẻ đó, cứ như một nhân vật chính trong anime đơn độc đột nhập vào trận địa địch để cứu đồng đội bị bắt vậy. Chắc là trong trường hợp này, đồng đội bị bắt là tôi, còn nữ điệp viên xinh đẹp hỗ trợ cho nhân vật chính thì…………
「Ô ồ, là Takumi-kun. Này~ còn sống không~?」
Người đang vẫy tay ở lối vào là lớp trưởng Kanae.
Cùng với sự xuất hiện của lớp trưởng, các nữ sinh của phe Quần Đùi Bó bắt đầu ồ ạt tràn vào phòng câu lạc bộ.
Ngay cả khi được hai cô hầu gái với sức chiến đấu mạnh mẽ bảo vệ, Chise Umenomori lúc này vẫn không còn đường lui.
Mà nói đi cũng phải nói lại, trong Học viện Umenomori của chúng tôi, quả thực không có nam sinh ngu ngốc nào lại dám ra tay đánh đấm với nữ sinh cả.
Đối với họ, những phương tiện kháng cự có thể làm được chỉ là dùng thân thể cản lại, hoặc thuyết phục rút lui, hoặc dọa sợ bằng cách cởi trần, hoặc hát hò thật lớn — những phương tiện phi bạo lực như vậy. Đối mặt với các nữ sinh chiến đấu nghiêm túc như vậy, họ không hề có cơ hội chiến thắng. Chỉ có nữ sinh mới có thể đánh bại nữ sinh. Vì vậy, phải nói rằng phe Quần Đùi Vận Động đang ở thế bất lợi về mặt chiến lực.
Chỉ chiêu mộ nam sinh vào phe mình, đó là sai lầm lớn nhất của Umenomori.
Từng người một bước qua "thi thể" của các nam sinh, những nữ sinh tay cầm súng nước kiểu AK47 đang hừng hực khí thế dần tràn vào phòng câu lạc bộ này.
Và thánh nữ Joan of Arc của phe Quần Đùi Bó, chính là cô Serizawa Fumino đây.
「Umenomori… tôi đến để giành lại Takumi đây.」
「Ưm…」
Umenomori cắn chặt môi, mặt lộ vẻ đau khổ.
「Giúp đỡ kịp lúc quá, Fumino! Mau giúp tôi tháo sợi dây này ra.」
Tôi vội vàng đứng dậy, để Fumino thấy cảnh mình đang bị trói.
Trước dáng vẻ đó của tôi, Umenomori đột nhiên tiến lên dẫm vào tôi.
「Không được! Takumi là của tôi!」
「Hả? Cô lại tự mình nói cái gì vậy.」
「Chuyện này đã được quyết định rồi啦!! Takumi là của tớ啦!!」
Umenomori bỗng nhiên hành vi cũng thoái hóa về cấp độ của trẻ con.
「Cái gì là của cô?! Ai quyết định? Khi nào quyết định? Mấy giờ mấy phút mấy giây?」
Nếu nói về bên này, thì bên này cũng cơ bản giống như trẻ con vậy.
「Này, hai người, cũng nên giải thoát cho tôi trước đi chứ.」
「Đó là do tớ quyết định! Chuyện mà tôi, Chise Umenomori, đã quyết định thì là chân lý tuyệt đối啦!!」
「Đừng đùa nữa, cô tự cho mình là ai chứ?」
Có vẻ cả hai đều hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói.
「Serizawa Fumino, còn cô nữa, rốt cuộc định làm gì với Takumi?」
「Ế… C-cô nói gì vậy chứ.」
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ, Fumino cũng mất đi vẻ hăng hái.
「Tsuzuki Takumi đã nói là xem tôi như người nhà rồi!!」
「À không, nói đúng hơn là cảm giác giống người nhà ấy. Tôi nghĩ cái sự khác biệt tinh tế này khá là quan trọng…」
「Takumi im lặng!」
「…Vâng.」
Umenomori đột nhiên lại dẫm thêm một cái vào tôi.
「Này, rốt cuộc là sao, Serizawa Fumino!!」
「Tôi, tôi muốn…」
Trong khi chờ đợi câu trả lời của Fumino, nhịp tim tôi không hiểu sao bỗng nhiên tăng nhanh.
Sau đó Fumino từ từ mở lời.
「Tôi, tôi muốn cùng Takumi…」
Tất cả mọi người có mặt đều nuốt một ngụm nước bọt.
「Tôi muốn cùng Takumi… tham gia đua ba chân啦!!」
「…………Hả?」
Lớp trưởng, Umenomori, và cả tôi, ai nấy đều ngây người ra.
「Đúng vậy, nếu hợp tác với tôi thì chắc chắn sẽ thắng啦! Cô xem Takumi kia tuy vậy nhưng khi chạy trốn chân cũng khá nhanh, nếu là tôi thì cũng đuổi kịp mà. Cho nên, để có thể thắng cuộc đua ba chân thì buộc phải hợp tác thôi mà!! Cho nên dù tham gia đại hội thể thao không phải là ý định ban đầu nhưng tên này là không thể thiếu! Hiểu chưa?!」
Fumino vẫn cố gắng lấp liếm ngay cả khi nói như vậy.
Với khuôn mặt đỏ bừng đó.
Lớp trưởng Kanae đưa tay lên trán lắc đầu với vẻ mặt bối rối, hai cô hầu gái cũng ngơ ngác đứng đó.
Còn tôi, vẫn đang bị Umenomori dẫm dưới đất, trong lòng hơi ngẩn ra, đồng thời cũng cảm thấy một chút hụt hẫng.
「Vậy thì, cả quần đùi vận động lẫn đua ba chân, cô đều từ bỏ đi!!」
「Đừng đùa nữa! Cái lý do quỷ quái đó sao mà chấp nhận được!!」
Fumino và Umenomori hai người kẹp tôi vẫn đang nằm trên sàn nhà ở giữa mà bắt đầu cãi vã.
Mỗi khi cuộc đối đầu giữa hai người đi vào cao trào, tôi lại bị dẫm, bị đá, bị nghiền.
Và tình hình đang dần phát triển theo hướng không thể kiểm soát được.
「Cả hai phe sẽ đều theo cách mà tôi muốn, chắc chắn sẽ theo cách đó!!」
—Trước lời lẽ vô lý của Umenomori, phản đòn là:
「Ồn ào quá! Mặc dù Takumi gì đó tôi hoàn toàn không có hứng thú, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cô muốn làm gì thì làm đâu! Sẽ gây rắc rối cho mọi người nên dù không muốn tôi cũng nhất định phải ngăn cô lại!!」
—Fumino cũng phản công bằng một lý do không còn có thể gọi là hợp lý nữa.
「Ối giời ơi— Đúng là tuổi thanh xuân mà~~」
Lớp trưởng ung dung nói vậy, chiêm ngưỡng cuộc chiến thiên niên kỷ của hai người. Liệu cuộc chiến này sẽ kéo dài đến tận ngày khai mạc đại hội thể thao sao…
「Cái đó… thực ra tôi có một đề xuất.」
Đột nhiên, có người giơ tay lên.
Nhìn qua, đồng phục có vẻ hơi lộn xộn, nhưng hình như không mặc cả quần đùi vận động lẫn quần đùi bó.
Từ phù hiệu có thể thấy là học sinh năm ba. Tôi không quen cô ấy, nhưng hình như là người quen của Fumino và lớp trưởng.
「Tiền bối Tamao…」
Là một nữ sinh có chút uy nghiêm, thuộc kiểu đẹp trai.
『Đây là ai vậy』, đại đa số nam sinh có mặt đều lộ vẻ mặt như đang nói câu đó.
「Ồ ồ, là tiền bối Tamao của câu lạc bộ Nhạc nhẹ. Người mà các nữ sinh hằng ngưỡng mộ, được gọi là sự tồn tại cô độc, tại sao cô lại ở đây?」
Như thể hiểu được tâm trạng của tôi, lớp trưởng giải thích.
「Chẳng có gì cả, chuyện này, không thấy rất thú vị sao?」
Có vẻ như tiền bối Tamao cũng là một người kỳ lạ.
「Nhưng mà. Mặc dù học sinh trường chúng ta đầy năng lượng là tốt, nhưng nếu cứ như thế này vào ngày đại hội thể thao thì tôi thấy không ổn chút nào đâu.」
「Chuyện đó cũng đúng…」
Ôi ôi, hiếm khi thấy Fumino nói năng nhún nhường như vậy.
「Đợi đã! Đừng tưởng là năm ba thì có thể cản trở thánh chiến của chúng tôi…」
「Mà, mà, tiểu thư nhà Umenomori. Tôi không có ý định cản trở các cô đâu. Chỉ là, muốn tạo cho các cô một sàn đấu để phân thắng bại thôi.」
「Sàn đấu để phân… thắng bại?」
「Thế nào nếu quyết thắng bại trong buổi tổng duyệt trước đại hội thể thao, một tuần sau?」
「…Tôi chấp nhận!!」
Lớp trưởng là người đầu tiên vỗ tay tán thành.
「Phe Quần Đùi Vận Động và phe Quần Đùi Bó từ nay hãy lập hiệp định đi! Trong vòng một tuần kể từ bây giờ tránh xung đột trực tiếp, chỉ tiến hành tuyên truyền và luyện tập riêng. Không can thiệp vào hành động của nhau, chỉ quyết thắng bại trong buổi tổng duyệt một tuần sau, thế nào?」
Sự nhiệt huyết từ trước đến nay của lớp trưởng lúc này đã thấm vào lòng tất cả mọi người có mặt.
「Không thành vấn đề!」
「「Không thành vấn đề!!」」
Cùng với lời đồng thanh khẳng định từ bốn phía, cộng thêm sự đồng ý của lãnh đạo hai phe, hiệp định này chính thức được thành lập.
Từ đó về sau, tình hình đã chuyển sang cục diện tất cả sẽ được quyết định bởi buổi tổng duyệt của đại hội thể thao.
Quan sát cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ, tiền bối Tamao khẽ khúc khích cười.
「Đã quyết định xong rồi chứ? Ừm, tốt lắm, tốt lắm. Vậy thì, có lẽ đã đến lúc rời khỏi đây rồi nhỉ?」
「…Ế?」
Quả thật căn phòng này đang lẫn lộn rất nhiều người của phe Quần Đùi Vận Động và phe Quần Đùi Bó… Mặc dù đối với tôi đang bị trói, bị quật ngã xuống đất không thể nhúc nhích thì mọi chuyện đều không liên quan đến tôi cả… nhưng, tại sao lại đuổi người đi?
「Tôi nói này, tuy nơi đây bình thường ít khi dùng, nhưng thực ra là phòng câu lạc bộ Nhạc nhẹ đó. Và bây giờ tôi có chút hứng thú muốn luyện tập đấy?」
「X-x-xin lỗi rất nhiều ạ—!」
Các thành viên hai phe như thỏ chạy tán loạn khắp nơi.
Này— đừng bỏ tôi lại chứ—
Không ai nghe thấy tiếng tôi gọi, có cảm giác như mình sẽ bị bỏ lại như một món đồ rác lớn trong câu lạc bộ Nhạc nhẹ vậy.
「Ối giời ơi, con trai được nhiều người yêu thích cũng thật vất vả nhỉ—」
Tiền bối Tamao vừa cười khẽ vừa tháo dây trói cho tôi.
「…Rất cảm ơn.」
「Không có gì, không cần cảm ơn đâu vì rất thú vị mà. Từ hôm nay trở đi chắc sẽ còn thú vị nữa đấy.」
「Ủa? Tiền bối cũng định mặc một trong hai loại quần đùi vận động hoặc quần đùi bó sao?」
Không tự chủ được tôi bật ra câu hỏi. Rồi tiền bối trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
「Tsuzuki, cậu đã nghe Otome kể gì chưa?」
「Ư… ế…」
Vẻ mặt rất nghiêm túc.
「Tôi là, phái Không Quần. Không mặc cả hai bên.」(Ghi chú: Tức là, không chỉ hai loại này không mặc, mà tất cả các loại quần đều không mặc…)
Im lặng, cứng đơ.
Tôi, vừa nãy hình như đã nhìn từ dưới lên thấy bên dưới váy của tiền bối…?
「A ha, a ha ha ha ha! Cậu thật sự rất thú vị đấy!」
Nghe thấy tiếng cười của tiền bối, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa.
Tôi vội vàng cuống cuồng chạy theo mọi người trốn khỏi đây.
Tại sao mấy cô gái tôi gặp đứa nào cũng mạnh mẽ thế này cơ chứ—!!
(Ghi chú: Sẽ có cô gái yếu đuối mà, Takumi-kun, cố chịu nhé.)
Nữ tu à, bây giờ tôi, dù có nguyền rủa Chúa cũng sẽ không bị trách phạt đâu nhỉ!
Nhân tiện, hiệp định giữa hai phe vào ngày hôm đó được gọi là 『Hiệp định Câu lạc bộ Nhạc nhẹ』, được truyền lại rộng rãi cho đời sau.
Cùng nổi tiếng còn có danh tiếng của tiền bối Tamao… ôi chao chuyện quái gì thế này.
「Tóm lại, đại khái là như vậy đấy.」
Sau giờ học ở Strelka Cafe, tôi thuật lại cho Kiriya nghe những chuyện xảy ra ở trường hôm nay.
「Nghe có vẻ thú vị.」
Trên mặt Kiriya hiện lên một nụ cười nhẹ.
Tôi hơi ngẩn người ra.
「Này, Kiriya cuối cùng thì cậu định mặc bên nào? Mà, dù có mặc quần đùi cũng được thôi.」
「…Em không biết.」
Cuối cùng Kiriya cũng hoàn hồn lại.
「Có cảm giác gần đây, Kiriya không biết nhiều chuyện rồi đó nhỉ… mặc dù rất thông thái mà.」
「…Vậy sao?」
「Đúng vậy, nhiều lắm luôn đó.」
「…Meo, vậy sao.」
Nụ cười trên mặt Kiriya hơi rạng rỡ thêm một chút.
「Vậy thì, em không nói đâu.」
「A, không phải vậy đâu, cũng đâu có bảo cậu đừng nói đâu.」
「…Meo meo.」
Kiriya trở lại vẻ mặt khó hiểu rồi xoa xoa đầu tôi.
Có phải muốn nói 『đừng lo cho em』 không nhỉ.
Lúc này, tiếng chuông gió ở cửa tiệm vang lên.
Cùng với gió thu lao vào là tổng thống phe Quần Đùi Vận Động và lãnh tụ phe Quần Đùi Bó.
「Xin lỗi nha— Cuộc họp của phe Quần Đùi Vận Động kéo dài quá—」
「Takumi, Kiriya! Hôm nay phần việc bị trễ, tính cả dọn dẹp đại sảnh và chuẩn bị nguyên liệu ngày mai, tôi nhất định sẽ làm xong rồi mới về, nếu hai cậu dám làm trước thì tôi sẽ giết hai cậu đó!!」
「Ư ư, đừng có một mình làm vẻ ngầu vậy chứ! Nếu đã thế, tôi sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp hóa đơn ngày hôm qua và điền phiếu đặt hàng ngày hôm nay! Đừng có xem thường con gái tài phiệt nha—! Những chuyện khác tạm gác qua một bên, về tiền bạc thì đừng hòng ai thắng được tôi!」
Hai người đối đầu gay gắt ở trường thì đến đây cũng phải ngừng chiến.
Sau khi nhận một đống nhiệm vụ, hai người vội vàng bắt đầu công việc.
Nói sao nhỉ, cảm giác như hai người này có thể trở thành một cặp đôi rất ăn ý vậy.
「À đúng rồi! Kiriya này, đã có ý định muốn mặc quần đùi vận động chưa? Nếu có, có muốn mặc cùng với tôi bộ quần đùi vận động đặt làm đặc biệt không? Vải là lụa được những người thợ chuyên nghiệp tỉ mỉ may trong ba tháng, cộng thêm cao su thiên nhiên Nam Mỹ tạo cảm giác tuyệt vời nhất đó! Thực ra tôi đã chuẩn bị sẵn rồi đây.」
Vừa dứt lời, Umenomori "pạp" một tiếng đưa một chiếc quần đùi vận động màu đỏ đậu vào tay Kiriya.
—Lời nói trước rút lại. Có vẻ như tôi đã ảo tưởng rằng họ đã ngừng chiến rồi.
「Cô nói gì vậy chứ? Chẳng phải đã nói rằng ép buộc chào hàng là không tốt sao?!」
Fumino đương nhiên xen vào.
「Đâu có ép buộc! Đây gọi là lựa chọn dự phòng! Nếu không có quần đùi vận động thì dù Kiriya muốn mặc cũng đâu mặc được đúng không?!」
À ra thế.
Chise nói cũng có lý nhất định. Dù sao thì, Kiriya chẳng có cái nào cả, cả quần đùi vận động lẫn quần đùi bó.
「À à, quần đùi bó thì tôi có đây. Phần của Kiriya. Mà còn chuẩn bị cả phần của Umenomori nữa đó.」
Hả? Fumino cô đang nói gì vậy.
「Ủa? Tôi chưa nói sao? Mà, Umenomori chắc là không biết đâu.」
Nói thật, tôi hoàn toàn chưa từng nghe cô nói về chuyện này.
「À đó, sau cuộc tranh luận ở cổng trường hôm đó, tôi đã cho người gửi đến trường rồi đó. Mà còn trực tiếp giao cho lớp 1-D.」
「Gửi đến… sao.」
「Đúng vậy, mỗi học sinh toàn trường một cái quần đùi bó đó.」
Hảáááá?
Cái gì thế đó?
「Cho nên mới nói, đến ngày mai mọi người đều mặc quần đùi bó đó? Người gửi nghe xong còn giật mình nữa cơ.」
「Ai vậy? Chẳng lẽ là sơ Serizawa? Chị Otome?!」
「Hai người đó làm sao có nhiều tiền đến vậy chứ. Là Kaho-san đó.」
「Xiafan… Kaho… Chikumaen Kaho?!」
「Đúng vậy.」
Fumino lộ vẻ mặt không muốn hồi tưởng lại.
Chuyện đó cũng tự nhiên thôi. Dù sao, cô ấy chính là nguồn cơn của vụ náo loạn suýt làm cửa tiệm của chúng tôi phá sản vào kỳ nghỉ hè mà. Cộng thêm một chút… cô ấy chính là đối tượng nụ hôn đầu của tôi.
Môi của Kaho-san… mềm mại thật đó————
Ngay khoảnh khắc nghĩ vậy, đôm, chát, cạch. Đương nhiên, đó là tiếng tôi bị đánh.
Mà còn từ ba phía cùng lúc.
「À, xin lỗi. Vừa nãy nhìn mặt Takumi không hiểu sao tự nhiên lại…」
「Tôi cũng vậy, tay tự động giơ lên.」
「…Cũng thế.」
Không hiểu sao tôi lại bị ba người ngoài chị Otome đồng loạt đánh.
Đau quá, thật vô lý. Phụ nữ đều là siêu năng lực gia đọc được suy nghĩ của người khác sao.
「Đau, đau… Tóm lại, tại sao lại là Kaho?」
「Theo bức thư cô ấy gửi đến, thì nói là 『Để quán triệt lý niệm của ngài Kisaburou Umenomori, tạo ra một môi trường cạnh tranh công bằng cho tiểu thư Chise, nên tôi sẽ giúp cô. Chuyện này đã được Chủ tịch Hội đồng quản trị đồng ý rồi nên xin hãy cứ đưa ra yêu cầu.』」
「K-Kaho~~ ngay cả ông cũng vậy, hai người rốt cuộc là đứng về phía nào vậy hả!!」
Umenomori đang phát điên lên, không hiểu sao lại có cảm giác giống Chủ tịch Hội đồng quản trị của chúng ta.
『Người chiến thắng sẽ có được tất cả』. Cách giải quyết này thật bất ngờ lại rất hợp với phong cách học viện của chúng ta.
「Nhưng, tại sao Kaho-san lại…」
「Ai mà biết được. Suy nghĩ của nhà giàu tôi không rõ. Nhưng mà, cũng giúp được nhiều đó. Cho nên, tóm lại tôi cũng đưa cho cậu lựa chọn dự phòng đây. Đến đây.」
Đưa cho Kiriya chiếc quần đùi bó vừa vặn. (Ghi chú: Takumi dựa vào cơ sở nào mà phán đoán chiếc quần này vừa vặn vậy?)
「…Meo.」
Mặc dù Kiriya vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc mà nhận lấy, nhưng câu 『meo』 này chắc là 『khó xử quá~』 đó nhỉ.
「Theo hiệp định của hai phe, hai bên sẽ quyết thắng bại thông qua cuộc thi chính thức mà không can thiệp vào nhau, nên bên nào có số lượng người đông hơn sẽ có lợi thế hơn.」
「Kiriya, em đương nhiên sẽ về phe chị đúng không?」
「…Ngoan, ngoan.」
「A, a a, a hơ. Thật thoải mái! Quả nhiên ngón tay vàng và quần đùi vận động là hợp nhất mà!! Quần đùi bó gì đó là tà đạo!」
Đó là lý lẽ sai trái đến mức nào chứ.
「Ngoan, ngoan.」
「Ưm, chỉ Kiriya làm thế thật ranh mãnh! Tôi cũng muốn ngoan ngoan! Cho tôi xoa cho tôi xoa~!」
Chise và Kiriya như thể đang giúp đối phương chải lông vậy mà xoa đầu nhau.
Hành động giống mèo con đó thật bất ngờ mà đáng yêu.
Nhưng tôi nói này, Kiriya đâu có hồi đáp lại đề nghị của cô đâu?
「A— chịu hết nổi rồi! Hai người về làm việc đi chứ!」
Và Fumino bên cạnh lộ vẻ mặt bực bội.
Mà… tôi cũng rất tò mò không biết Kiriya sẽ chọn bên nào.
Còn chị Otome, đang đứng một bên lúng túng nhìn chúng tôi.
Có cảm giác như đã đến giới hạn chịu đựng của chị ấy rồi.
「Và, và~ ba đứa trông cũng bận rộn quá, đua ba chân thì để chị tham gia nhé~~ Được không~~」
Vẻ mặt thật tươi cười.
「A, chuyện đó thì lại khác!」
「Chị Otome! Đã là chủ tiệm thì mau bắt đầu làm việc đi chứ!」
A… tôi thật ngốc khi đã mong đợi rằng 『ít nhất họ cũng đã quên mất chuyện đua ba chân rồi』.
Tại sao các cô lại muốn phần thưởng xa xỉ đến mức này chứ.
Như thể nghe thấy tiếng tôi thở dài, con vẹt trên mái nhà kêu lên.
——『Đi Tây hai lần~ đi Tây hai lần~』 như vậy.
Có một người, đang lẩn trong bóng tối quan sát sự náo động của Takumi và nhóm của cậu.
Một mỹ nữ áo trắng với vẻ đẹp sắc sảo. Tức là Viện trưởng Murasame.
「Không ngờ là thật, lại sống trong một cái tiệm tồi tàn như vậy…」
Mặc dù trong học viện của chúng ta, mỗi người đều có một căn phòng rất lớn, mỗi tháng không giới hạn tiền tiêu vặt, lịch trình được thiết kế riêng biệt với các lớp học 1 kèm 1 và chuẩn bị những tiện nghi giải trí tốt nhất…
Dù là vậy.
「Sở dĩ trốn khỏi Viện mà không bị phát hiện, chắc là do chủ tiệm này đã gây áp lực lên cảnh sát. Sau đó, dường như đã đăng ký làm người giám hộ của cô bé bằng cách giả mạo thủ đoạn.」
「Thật khó tin, chẳng lẽ tuy bề ngoài trông cũ kỹ, nhưng thực ra đây là tổ chức bí mật nào đó sao?」
「Tuy tôi cũng không rõ, nhưng hình như người thừa kế của gia tộc Umenomori cũng đang làm thêm ở tiệm này.」
「Càng ngày càng đáng ngờ rồi nhỉ. Đứa bé đó bị tẩy não sao?」
「…Chuyện này thì tôi… Dù sao cũng chưa tiếp xúc thực tế.」
Người đàn ông áo đen và Viện trưởng hai người trò chuyện với vẻ mặt nghiêm túc.
「Đây là tình huống rất nghiêm trọng. Hay là, trực tiếp đi gặp đứa bé đó đi.」
「Nhưng, dựa vào tình hình họ bắt đầu chuẩn bị bánh từ sáng sớm, cho đến tối khuya cũng làm việc, thì thời gian đứa bé đó ở một mình… Ngay cả lúc đi học về, cũng ở cùng với cậu nam sinh sống cùng cô bé.」
[Minh họa P175]
「Lao động cực nhọc từ sáng đến tối! Thậm chí còn sống chung với nam sinh cùng tuổi!! A a a! Đứa bé quan trọng nhất của tôi rốt cuộc đã làm những gì chứ a a a a—!!」
Viện trưởng, người lại một lần nữa từ bỏ hình tượng lạnh lùng xinh đẹp, phát điên lên.
Tương lai tôi dành cho đứa bé đó, làm sao có thể bị phá hủy vì những chuyện như thế này chứ.
「Bình tĩnh! Xin hãy bình tĩnh lại Viện trưởng!! Sẽ bị phát hiện đó!!」
「…………Thôi được rồi. Cứ tiếp tục đợi cho đến khi đứa bé đó ở một mình đi. Và, hãy đi điều tra về người phụ nữ trông có vẻ đang bảo vệ cô bé đó.」
Viện trưởng Murasame nói xong, bất kể người đàn ông áo đen có đáp lại hay không, cầm ống nhòm tiếp tục quan sát.
Ở đó, có một cô gái đang xoa đầu đối phương, giống như những cô gái xung quanh.
「Tại sao lại bỏ trốn vậy… Kiriya.」
Một giọng nói buồn bã.
「Xin hãy trở về đi, tôi hiểu mà, Kiriya.」
Trong ống nhòm hiện rõ bóng dáng của Kiriya.
「Dù sao, em là người được chọn mà, ở nơi này, em không thể nào thỏa mãn được đâu…」
Những lời thì thầm của Viện trưởng, theo gió thu bay tán vào không trung.
Trong ống nhòm, Kiriya lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Đây là một biểu cảm khác hẳn mọi khi.
Biết đâu, biểu cảm này, chính là cái gọi là 『hoang mang』 chăng.