Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 01 - Chương 6

「——Nghe nói bánh của Stray Cats dạo gần đây ngon hơn hẳn so với trước kia.」

Khi tin đồn như vậy lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng là lúc kì thi cuối kì của Học viện Umenomori sắp đến, mọi người đang bận rộn dốc sức ôn tập.

Một số người lầm tưởng rằng chị Otome cuối cùng cũng chịu nghiêm túc phấn chấn lên.

Cũng có người nói 「Không, có lẽ quán họ không biết đào đâu ra một thợ làm bánh tay nghề tinh xảo」, đáp án tuy gần đúng, nhưng tiếc là vẫn còn một khoảng cách với sự thật. Dù sao thì nhìn phản ứng của mọi người cũng rất thú vị.

Tất nhiên, tất cả bọn họ đều đoán sai.

Stray Cats đúng là đã có một thợ làm bánh mới.

Tuy có chút trầm lặng và lạnh nhạt, nhưng một khi đã quen thuộc, bạn sẽ nhận ra cô ấy thực ra là một người khá hài hước.

... Tôi thôi không vòng vo nữa.

Đúng vậy!

Thợ làm bánh đã làm ra những chiếc bánh của Stray Cats, đang được ca ngợi khắp phố phường, tên của cô ấy là: Kiriya Nozomi.

Cô ấy là bạn tôi, bạn học của tôi, và cũng là thành viên trong gia đình tôi.

Tóm lại, là một nhân vật quan trọng không thể thiếu trong nhà tôi.

À, nhắc tới chị Otome... sau sự kiện đó vài ngày, chị ấy cuối cùng cũng về nhà.

Kết quả, chiến tranh hình như đã không nổ ra.

Tuy nhiên, khi tôi hỏi tại sao chị ấy về muộn như vậy, chị ấy lại nói:

「Tại vì em lại đi Bắc Âu chơi một chút mà~~」

Chị tôi vừa cầm chiếc váy xếp li bị đạn bắn thủng lỗ chỗ, vừa đưa qua đưa lại trước mặt tôi, nói như không có chuyện gì. Đến nước này, tôi nghĩ mình nổi cáu mắng chị ấy một trận cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Sau đó nghe nói chị ấy đi chơi chán rồi... hoặc là tiền cạn, nên đành phải quay về.

Dù sao thì, chị Otome cuối cùng cũng về nhà. Hoan hô. Thế là Stray Cats chúng tôi cuối cùng cũng yên ổn rồi.

... Tất nhiên, chuyện này là không thể.

Ngay khi nghe tin bánh của Nozomi được khen ngợi nhiệt liệt,

「Chỉ cần có Nozomi ở đây, sau này dù chị không có mặt ở quán cũng yên tâm rồi~~☆」

Chị Otome vui mừng đến nỗi cười toe toét.

Thế là đến ngày hôm sau——

Trên bàn có một tờ giấy nhắn, còn chị Otome thì lại biến mất rồi.

Về nội dung tờ giấy nhắn lần này:

「Nghe nói vì Trái Đất ấm lên làm mực nước biển dâng cao, có một hòn đảo phía Nam sắp bị nhấn chìm, nên chị phải đi giúp họ. Quán giao lại cho mấy đứa nhé☆」

Là như vậy đấy.

Thật là ngốc nghếch.

Hiện tượng khí hậu quy mô Trái Đất, một mình chị ấy có thể làm được gì chứ?

Nhưng mà với con người chị ấy, nói không chừng lại thật sự có thể...

——Tóm lại, ngày tháng cứ thế trôi đi, mọi chuyện cũng khá suôn sẻ.

「... Mừng cậu về.」

Nghe tiếng chuông cửa, thợ làm bánh chuyên nghiệp của quán chúng tôi, tay cầm cây đánh trứng, bước ra đón tôi và Fumino.

Xem ra cô ấy đang thử sức với món bánh mới, dựa theo công thức tôi đưa hôm nay.

「Cậu đang làm gì vậy?」

「... Éclair. Chỉ dẫn của Takumi.」

Đúng vậy, tôi bảo cô ấy thử làm.

Mặc dù Nozomi đã học được nhiều cách làm bánh, nhưng thế giới đồ ngọt rất rộng lớn.

Vì vậy mỗi tuần tôi đều cho Nozomi thử một công thức mới, hi vọng cô ấy có thể làm ra món bánh đủ tư cách trở thành sản phẩm đặc trưng của Stray Cats.

Đáng tiếc là, dù mỗi sản phẩm đều rất ngon, nhưng vẫn chưa tìm được món nào khiến người ta cảm thấy nhất định phải là nó.

「Sao lại là Éclair? Chẳng lẽ không có cái nào đáng làm hơn à?」

「Cậu không biết à?」

Tôi quay lại nhìn mặt cô ấy.

Fumino ban đầu sững người, nhìn tôi một lúc lâu rồi ánh mắt cô ấy liền chuyển sang nơi khác.

「Biết thì biết, nhưng có gì to tát đâu.」

Cô ấy đang nói dối. Nhưng rõ ràng đến mức dù ai nghe cũng sẽ nhận ra lời nói dối của cô ấy.

「Bí mật nằm ở ý nghĩa của từ Éclair. Nozomi biết Éclair là gì không?」

「... Không biết.」

Nozomi lắc đầu.

Ngay cả Nozomi cũng không biết nhỉ——tôi vừa chìm đắm trong cảm giác thành tựu nhỏ nhoi này, vừa ưỡn ngực lên,

「Để tôi gợi ý cho hai cậu nhé. Tôi nghĩ... đó là thứ hai cậu đều ghét.」

「Cái gì? Thứ tôi ghét á?」

「... Hoàn toàn không biết.」

Fumino cau mày, còn Nozomi thì hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Tốt lắm, cứ tiếp tục vò đầu bứt tóc đi!

「Ừm~~ à~~ Khụ khụ. Tôi có linh cảm rằng các cậu cũng sắp chú ý đến sự tồn tại của chúng tôi rồi đấy.」

「Phải, chúng tôi cứ đứng ngoài quan sát mà các cậu lại chẳng hề hay biết gì, thật là có chút... 」

Giọng nói vọng đến từ khu trà nước của quán.

「À, Ieyasu... và Daigorō? Hai cậu đến đây làm gì thế——」

「Cậu không thấy còn một người nữa sao~~! Là hạ bộc mà dám kiêu ngạo đến vậy~~!!」

Còn có một người ngang ngược đập mạnh xuống bàn, tức là nữ vương của mọi người, Umenomori.

「Takumi cậu có biết mình nợ tôi bao nhiêu ân huệ không!?」

「Ờ... Chào mừng ngài, chủ nhân của tôi.」

Tôi chỉ còn cách miễn cưỡng chào hỏi cô ấy như một hạ bộc.

「Ôi chao~~ cảm giác như đến một quán trà hầu gái kì quái nào đó vậy, ghê tởm chết đi được.」

「Hãy thể hiện khí phách đàn ông đi, Tsuzuki. Chẳng lẽ cậu không có lòng tự trọng sao?」

Ồn, ồn ào. Chuyện nhờ cô ấy tìm Nozomi lúc trước lại nợ thêm một món, tôi cũng đâu còn cách nào khác!

「Xem ra các cậu còn gọi bánh ngọt và trà nữa... Hôm nay các cậu chỉ đến với tư cách khách hàng thôi à?」

「Đâu chỉ là khách, chúng tôi đang thảo luận về chuyện câu lạc bộ mới đây này.」

Đúng vậy.

Cuối cùng, câu lạc bộ bí ẩn mà Umenomori nhất quyết thành lập, đã vội vàng được thành lập trong tình trạng không có định hướng rõ ràng.

Fumino ban đầu luôn tỏ vẻ miễn cưỡng với hoạt động câu lạc bộ, nhưng vì Umenomori đã thể hiện hết tài năng trong chuyện của Nozomi, cô ấy đành phải miễn cưỡng (thực sự rất miễn cưỡng) đồng ý tham gia.

「Tóm lại trước tiên cứ nghĩ tên đã! Tôi thấy cứ gọi là Hội Umenomori đi.」

「Không~~ được, tôi tuyệt đối không đồng ý! Tôi nói này Umenomori, tôi tham gia là vì Takumi, bất đắc dĩ mới phải theo, nhưng cái nỗi nhục bị cô phi cước trên bục phát biểu trong ngày khai giảng, tôi vẫn chưa quên đâu nhé!」

「Cái gì? Có chuyện đó à?」

「Có chứ! Làm ơn đừng quên sự kiện quan trọng như vậy trong đời tôi chứ!」

「Kikuchi, là đàn ông không nên quá chấp nhặt chuyện cũ.」

「Đủ rồi đấy! Cẩn thận ngọn lửa giận dữ âm ỉ trong lòng tôi! Tôi mạnh lắm đấy! Một khi siêu hóa là siêu mạnh luôn đấy! Không thì tôi sẽ thức tỉnh niệm năng lực! Thực ra trước đó tôi đã quyết định niệm năng lực của mình rồi. Muốn nghe không? Rất muốn nghe đúng không? Để tôi kể cho cậu nghe nhé?」

「Ồn~~ ào~~ quá~~」

Đúng là, thật sự không thể ồn ào hơn được nữa.

Khu trà nước của Stray Cats giờ đây đã trở thành nơi tụ họp của hội bạn thân.

「Takumi, cậu mau công bố đáp án lúc nãy đi.」

「Cậu nói ý nghĩa của từ Éclair à? Nhưng cậu chẳng phải biết rồi sao?」

「Tôi, tôi chỉ muốn so sánh xem đáp án của cậu có đúng không thôi!」

Cô ấy lại viện một lí do không chút thuyết phục. Thôi được, xem ra tôi cũng không nên úp mở nữa.

「Hạ bộc, các người từ nãy đến giờ đang nói cái gì thế? Mau báo cáo đi!」

「Chúng tôi đang nói về ý nghĩa của từ Éclair, và từ này liên quan đến thứ mà Fumino và Nozomi sợ nhất.」

Tôi vừa nói, vừa liếc nhìn Nozomi.

Nozomi nháy mắt với tôi, rồi như đầu hàng giơ cao hai tay.

「Đáp án là——sét đánh.」

「Hả?」Trong khoảnh khắc, mặt mọi người đều xuất hiện dấu hỏi.

「Tên đầy đủ của Éclair là Éclair au chocolat. Từ Éclair trong tiếng Pháp này, có nghĩa là sấm sét hoặc chớp.」

Nghĩ đến sự kiện đêm hôm đó, tôi lại khẽ cười khổ.

「... À!?」

Fumino lúc này dường như cũng nhớ ra chuyện xảy ra đêm đó, và việc nhà chúng tôi có thêm một thành viên như thế nào.

「Ồ? Ra Serizawa và Kiriya sợ sấm sét à?」

Nghe giọng Daigorō đầy bất ngờ, tôi tiếp tục giải thích cho cậu ấy.

「Thực ra trước đó không phải có một trận bão lớn——Ối chui cha cha cha cha!?」

Đằng sau đột nhiên truyền đến một cú sốc mạnh, hóa ra là một cú đá của Fumino.

Tôi dựa vào ý chí chống đỡ, cơ thể mới không đổ gục.

「Cậu đừng có lảm nhảm nữa!」

「Cậu mới đừng phá rối chứ! Lúc đó trong nhà tắm cúp điện, cậu rõ ràng sợ chết khiếp còn gì!」

「Tôi đâu có! Cậu đừng có nói lung tung! Đồ ngốc! Chết hai lần đi!」

「Còn nói không! Với lại lúc đó tôi cầm đèn pin rọi một cái,」

Khi tôi và Fumino đang ở đỉnh điểm của màn khẩu chiến...

「... Ha, á ha ha.」

Nozomi nở nụ cười.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng quay đầu lại, ngây người nhìn cô ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Nozomi cười vui vẻ.

Hơn nữa, hoàn toàn không biết cô ấy cũng có thể cười đáng yêu rạng rỡ đến vậy.

Hóa ra, Nozomi cũng có nụ cười như thế này...

Bị cô ấy ảnh hưởng, tôi và Fumino đang cãi vã, cùng tất cả những người khác, đều cùng nhau bật cười.

Mặc dù tốc độ hòa nhập không nhanh, nhưng Nozomi quả thực đã dần trở thành đồng đội của chúng tôi, ngày càng thân thiết hơn.

Điều này, khiến tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

「He he... Éclair sắp nướng xong rồi, tôi đi mang ra đây.」

Nozomi dùng tay che miệng cười, rồi chạy vào bếp.

「Hết cách rồi. Để tôi giúp cậu một tay!」

Fumino cũng chạy theo cô ấy vào bếp.

Không lâu sau, hai thiếu nữ xinh đẹp thân thiết như chị em, cùng nhau mang thành phẩm ra.

Trên bàn ngoài những chiếc bánh ngọt nhỏ, Éclair, còn có những câu chuyện phiếm vui vẻ của mọi người.

Mọi người nói chuyện cười đùa một lúc lâu, sau đó Ieyasu và những người khác lại quay lại, nhiệt tình thảo luận về phương hướng hoạt động của câu lạc bộ.

Đến năm giờ chiều.

Còn đúng hai tiếng rưỡi nữa là Stray Cats đóng cửa.

「Tôi đi thay đồ.」

Fumino nói xong, định vào phòng làm việc của quán thay đồ, nhưng tôi đã nắm lấy tay cô ấy.

Vì tôi có một chuyện, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Đã nhiều lần muốn hỏi, nhưng luôn không thể mở lời, về chuyện ngày hôm đó.

Tôi nghĩ, hôm nay mình chắc có thể mở lời được.

(Minh họa)

Đối mặt với Fumino nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, tôi hít một hơi thật sâu, rồi——

「À mà... cậu còn nhớ câu nói cậu đã nói với tôi bên bờ sông trước đó không?」

Thịch một tiếng, tim tôi như đập mạnh lên tám nốt nhạc.

「Lúc đó cậu chẳng phải nói với tôi, ừm... nói thích tôi sao...?」

Tim đập lại nhảy thêm tám nốt nữa, giờ thì cả hơi thở cũng bắt đầu loạn nhịp rồi.

「Tôi nhớ lúc đó cậu đúng là nói như vậy——」

Lời còn chưa dứt, một bàn tay đã đưa ra chặn trước mặt tôi.

Đôi mắt như ngọn lửa bùng cháy, nhìn thẳng vào tôi.

「Câu nói đó,」

Đầu ngón tay của Fumino, búng một cái vào mũi tôi.

Không biết từ lúc nào, cô gái người sói hiếm có này đã cười.

Rồi, với nụ cười làm say đắm lòng người, cô ấy nói——

「Câu nói đó, đương nhiên là lừa cậu rồi~~ Đồ ngốc!」