Lần Đầu Dự Tiệc Sinh Nhật
Hội Mèo Lạc Đường là một đám người hễ thấy chuyện gì vui là xúm vào góp vui.
Ở đâu có sự kiện là ở đó có họ ồn ào náo nhiệt đầu tiên, có rắc rối thì dù không ai mời họ cũng tự mò tới.
Tuy tính cách có hơi dị nhưng toàn mỹ nữ tuyệt sắc, cộng thêm đám nam nhân mỗi người một vẻ về tính cách, đầu óc lẫn thể lực.
Ở học viện Umenomori, không ai là không biết tới bọn họ.
Đặc biệt là đám học sinh năm hai hiện tại, có rất nhiều kẻ đã rớt ngay vòng loại khi xin gia nhập.
Hội lúc nào cũng là trung tâm của sự hỗn loạn, là nỗi phiền toái lớn, là đóa hoa của học viện.
Nhưng sau ba năm trời, Hội Mèo Lạc Đường vẫn còn một sự kiện duy nhất chưa từng tổ chức.
Dù các câu lạc bộ khác hay đám bạn thân mà tụ tập lại thì ít nhiều gì cũng có sự kiện, nhưng đám người có sợi dây gắn bó bền chặt như người nhà này, lại chưa từng một lần tổ chức nó.
Và sự kiện duy nhất đó, sắp sửa thay đổi vận mệnh của Hội Mèo Lạc Đường.
Phòng câu lạc bộ của Hội Mèo Lạc Đường tràn ngập sự căng thẳng.
Tôi liếc nhìn Fumi-no, Nozomi, Naruko. Towano và Shibata cũng chốc chốc lại nhìn nhau, Daigorō thì ngồi bệt xuống sàn bắt đầu thiền định, còn Ieyasu thì đeo headphone và xem cái gì đó.
Ở giữa đám người đó, Chise vẫn như mọi khi, ngồi thư thả trên ghế và lật giở quyển sách. Người phá vỡ sự cân bằng là Nozomi.
「Chise, em có chuyện muốn hỏi」
「Chuyện gì nào, Nozomi?」
「Chise, chị sắp tới sinh nhật ạ?」
「À, chuyện tiệc sinh nhật ấy hả, chị nghe rồi. Chị cũng chẳng muốn ai tổ chức làm gì cho mệt đâu… Chẳng qua nhà Umenomori nhân dịp này mở tiệc xã giao thôi. Coi như một trong những nghĩa vụ của giới quý tộc ấy mà. Chẳng có gì vui vẻ đâu, mấy đứa đừng để ý」
Không hề ngẩng mặt khỏi sách, Chise phản ứng một cách thờ ơ. Người lấy hết dũng khí lên tiếng tiếp theo là Towano.
「Nhưng……chắc không chỉ có thế……phải không ạ……?」
Trước câu hỏi của đàn em, Umenomori vẫn không hề thay đổi biểu cảm mà khép quyển sách đang đọc lại và đứng lên.
Vẫn là biểu cảm thường ngày, nụ cười thường thấy. Cứ như đã luyện tập từ trước rồi vậy.
「Các em nghe rồi chứ? Chắc là đúng như vậy đó. Có gì không?」
Chise đang nói rằng chuyện đính hôn là thật, quá rõ ràng rồi. Tất cả mọi người đều chết lặng.
「Nha……Nếu là Chise, em nghĩ chị sẽ nói là ghét cái vụ đính hôn do người ta sắp đặt sẵn cho」
「Đúng đó, Chii-pon. Ghét là ghét mới ra dáng Chii-pon chứ」
「E-em nữa……Em không thích việc Umenomori-senpai phải miễn cưỡng đính hôn với ai đó chút nào……」
「…………」
Trong khi các cô gái nhao nhao lên tiếng, chỉ có Fumi-no là liếc nhìn Chise một cái rồi im lặng.
Cô nàng chống cằm ra vẻ không quan tâm.
Sói đội lốt cừu vẫn khỏe re. Rõ ràng là tức muốn chết mà.
「Umenomori, tôi không có tư cách gì để nói cả, nhưng Tamao-san cũng lo lắng cho cô đó」
「Vợ tao ở tận bên kia màn hình lận đó! Mày cũng nên thích 'UtaPri' hơn đi chứ? Cứ gượng ép đính hôn với người ba chiều thế này không tốt cho cơ thể đâu!?」
「Em nghĩ có lẽ Umenomori-senpai có suy tính riêng, nhưng……chuyện này chẳng phải rất kỳ lạ sao ạ?」
Daigorō, người có hôn ước với Tamao-san, lên tiếng giãi bày với Chise bằng biểu cảm chân thành. Ieyasu thoạt nhìn thì đang đùa cợt nhưng ánh mắt lại không hề tươi cười, còn Shibata thì nói đúng như những gì mình nghĩ.
「Mọi người……đều lo lắng cho Chise……」
Trước lời nói của tôi, mọi người đều gật đầu. Chise cười như không có chuyện gì.
「Nha haha! Chị hiểu tấm lòng của mấy đứa rồi. Nhưng mà, chuyện đã quyết rồi」
Chise nói một cách nhẹ tênh khiến mọi người ngẩn cả người ra.
「Kaho-san đã nói. Hình như là vấn đề giữa hai nhà?」
Thay cho Fumi-no không nói gì, Naruko hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
「Nhưng mà, nếu là nhà Chii-pon thì chắc chắn có thể từ chối mà không mất lòng ai chứ?」
「Nè. Người kia là do cha mẹ chị nghĩ cho chị mà chọn đó. Vậy nên sao chị lại phải từ chối chứ? Nếu vậy thì ngay từ đầu đừng chọn chị còn hơn」
「Nói thì đúng là vậy, nhưng không phải Umenomori chọn mà, phải không? Vậy thì……」
Người hiếm hoi lên tiếng hỏi một cách gay gắt lại là Daigorō. Có lẽ Daigorō, người có bạn đời là Tamao-senpai, là người cảm thấy tình huống này bất thường nhất. Thế nhưng, Chise vẫn rất bình tĩnh.
「Đúng là không phải chị chọn. Nhưng chị cần một người bạn đời đã được định sẵn. Nếu mấy đứa nhất quyết bảo chị hủy bỏ hôn ước với người đó, thì chị có thể chỉ cho mấy đứa một cách đó」
「Cách gì!?」
「Nếu Takumi chịu cưới chị thì chị nghĩ mình có thể hủy hôn」
Một lời nói như bom nổ chậm. Fumi-no, Nozomi là đương nhiên, ngay cả Naruko và Towano cũng chết lặng.
––Kh-kh-không lẽ nào……ý chị là, cậu ta quá ư là thẳng thắn luôn rồi đó!
Chỉ là, chắc hẳn đó là câu trả lời mà ai nấy cũng đã thoáng nghĩ qua trong đầu. Tất cả đều im bặt với khuôn mặt tái mét.
Nhìn thấy bộ dạng đó của chúng tôi, Chise nhún vai cười.
「……Đùa thôi. Chị đây còn lâu mới hạ cái tôi mà cưới Takumi chỉ để hủy hôn đó. Nếu Takumi nhất quyết muốn cưới chị, thì phải cầu hôn chị một cách thật lãng mạn rồi chị mới cân nhắc việc kết hôn với cậu đó!」
Một câu trả lời không hề vấp váp. Cứ như đã suy nghĩ hết rồi vậy.
Và với tôi, người vẫn chưa thể chọn ra một ai trong số các cô gái và cứ trì hoãn việc đưa ra kết luận, thì có lẽ tôi không có quyền lo lắng. Nhưng……Chise là một người bạn quan trọng, là một cô gái đã nói thích tôi. Vậy mà……cứ như có cái gì đó nghẹn ở cổ, tôi không thể thốt nên lời.
Chise ngồi xuống và mở sách ra như thể đã hết chuyện để nói.
Fumi-no, người nãy giờ vẫn im lặng, cất tiếng. Đôi mắt rực lửa của cô ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
「Umenomori, rốt cuộc thì chị vẫn ổn nếu đính hôn với một người không phải Takumi, phải không?」
「Thì đành chịu thôi chứ sao. Mà bộ có vấn đề gì à?」
「Nếu chị thấy ổn thì tôi cũng thấy ổn」
「À ừ」
Cuộc trò chuyện diễn ra một cách vô cùng thờ ơ. Như thể để xua tan bầu không khí khác lạ, Chise lại một lần nữa khép sách cái rầm rồi đứng dậy.
「Áaa! Tụi bây hết đứa này tới đứa khác! Cái chính là, thay vì lo cho chuyện hôn ước chẳng đi đến đâu của tao, thì nên lo nghĩ xem làm sao để Shibata thắng cử chủ tịch hội học sinh đi kìa!」
Chise búng tay một cái. Đội quân hầu gái từ đâu đó hiện ra và xếp thành hàng.
「Mang bản hoàn chỉnh của áp phích của Shibata tới đây!」
「Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi thưa Chise-sama」
「Chúng tôi đã hoàn thiện nó một cách hoàn hảo rồi ạ!」
Satō-san nhanh chóng xuất hiện, và Tabata-san bước ra từ phía sau cô.
Cả hai đều ôm rất nhiều áp phích.
「Chúng tôi đã sản xuất nhiều bản để mọi người có thể sưu tập và trao đổi. Bản Hyper Rare sẽ có hiệu ứng lấp lánh & kèm theo hương thơm của Chise-sama. Thêm vào đó, tất cả các áp phích đều có mã QR, và bạn có thể tải xuống miễn phí hình nền mỹ nữ Hội Mèo Lạc Đường đặc biệt một cách ngẫu nhiên! Chúng tôi cũng đã thu thập được hình ảnh Daigorō-sama mặc khố nữa ạ!」
Suzuki-san với giọng điệu hưng phấn, liên tục bảo các hầu gái mang áp phích tới, và căn phòng câu lạc bộ nhanh chóng bị lấp đầy bởi một núi áp phích. Lại cứ như đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi vậy.
「Thay vì lo lắng cho tao, thì hãy tập trung vào việc giúp Shibata đắc cử chủ tịch một cách huy hoàng và áp đảo đi! Với cả nếu không tuyển thêm thành viên mới thì Hội Mèo Lạc Đường sẽ biến mất đó biết chưa!?」
Chise đột nhiên lấy lại tinh thần, chống tay lên hông tạo dáng quen thuộc.
「Đầu tiên là Towano!」
「Dạ!?」
「Em hãy vẽ manga đi! Ít nhất mỗi tháng một lần phải mang đi chào bán cho tới khi chị tốt nghiệp đó!」
「Ể, như-nhưng mà, giờ đang nói chuyện của Umenomori-senpai mà ạ, còn em thì……」
「Im lặng, bác bỏ. Và Nozomi!」
「Nha?」
「Nozomi hãy tu nghiệp làm đầu bếp bánh ngọt đi! Nếu giao cho mỗi Otome thì chị lo cho sự tồn vong của Stray Cats đó. Em hãy nhanh chóng trở thành đầu bếp bánh ngọt xuất sắc nhất thế giới đi」
「Nha……em định làm mà. Nhưng giờ em muốn……」
「Im lặng, bác bỏ!」
Thật là dứt khoát. Nhưng không hiểu sao trước dáng vẻ có vẻ hết sức của cô, mọi người đều im lặng.
「Với tư cách là hội trưởng Hội Mèo Lạc Đường, chị đây không chỉ là người mà mấy đứa cần, mà sau này còn là người mà thế giới cần nữa đó. Mấy đứa hiểu chưa hả?」
Nói rồi, Chise đảo mắt nhìn quanh chúng tôi.
「Vậy nên, giờ, trong lúc chị còn có thể ở đây, chị muốn làm mọi thứ có thể. Mọi người, đừng lo cho chị, hãy làm những gì mình muốn đi. Đây là mệnh lệnh của hội trưởng đó!」
Cứ như là tuôn một tràng vậy. Chise chắc chắn đã dự đoán được ngày này sẽ đến……và chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi. Chỉ vì hiểu được điều đó, vì hiểu được tấm lòng đó mà chúng tôi không thể nói gì.
Chise vừa định ngồi xuống thì……
「À phải rồi, Takumi」
「……Chuyện gì?」
「Rốt cuộc cậu đã quyết định được trường mình muốn thi chưa? Với cả, sau khi tốt nghiệp đại học thì cậu vẫn định kế thừa cửa tiệm à?」
「C-cái đó thì……」
Trước tôi đang ấp úng, Chise mỉm cười. Một nụ cười trong veo.
「Thì cứ từ từ mà suy nghĩ cho tới khi nào cậu thấy thỏa đáng, chứ đừng hấp tấp mà suy nghĩ lung tung làm gì, như vậy mới ra dáng Takumi chứ」
「……Xin lỗi, tại tớ không có khả năng quyết đoán」
「Chuyện Takumi cậu đây tính tình do dự thì ai mà chẳng biết chứ. Takumi là vậy mà」
Nói rồi, Chise khẽ, thật sự chỉ khẽ thôi……cúi mặt xuống.
「……Xin lỗi vì đã không thể chờ cậu」
「Hả……?」
Lời Chise thì thầm quá nhỏ, tôi không nghe thấy gì cả. Nhưng Chise như thể đã gạt bỏ mọi thứ mà chỉ tay thẳng vào tôi.
「Vậy nên mọi người! Hôm nay phải dán hết mấy cái áp phích này trong trường đó! Người chiến thắng là Hội Mèo Lạc Đường! Ai mà dán áp phích chậm nhất thì sẽ bị phạt đó!」
Theo hiệu lệnh của Chise, Suzuki-san, Satō-san và Tabata-san nhét áp phích vào tay chúng tôi. Và cứ thế bị đẩy ra khỏi phòng câu lạc bộ. Chúng tôi đang bơ vơ trên sân thượng.
「Nha……Em còn chưa nói được phân nửa những điều mình muốn nói với Chise nữa……」
Bị chôn vùi trong núi áp phích, chỉ có giọng của Nozomi vọng ra.
「Quả-quả nhiên……em không thể thuyết phục được Umenomori-senpai mà……」
「Chii-pon một khi đã quyết định thì nhất định sẽ làm cho tới cùng mà」
「Đó cũng là một điểm tốt của Umenomori, nhưng lần này thì lại phản tác dụng rồi」
「Ha~. Đúng là không thể hiểu nổi cái giới thượng lưu nó nghĩ cái gì」
「Điểm đáng mừng là chỉ mới có hôn ước thôi. So với việc cưới ngay thì vẫn còn hơn gấp trăm lần đó」
Những lời lẩm bẩm của mọi người, mang theo cả tiếng thở dài. Không ai biết phải làm gì.
Trong lúc đó, Fumi-no nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng mở miệng.
「Cứ ôm áp phích ở đây cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi đi dán đây」
Nói rồi cứ thế một mình đi về phía cầu thang dẫn tới khu nhà trường.
「Fumi-no, trời ạー」
「Nha……Kanae, em nghĩ Fumi-no không hề ổn với chuyện của Chise đâu」
「Tớ biết mà, Hito-cchi. Fumi-no bướng bỉnh lắm luôn NÈ」
Áp phích đang nói chuyện với nhau. Naruko và Nozomi đó.
「Thôi thì cứ hoàn thành việc dán áp phích trước đi, dù gì thì cuộc bầu cử hội học sinh cũng sắp tới rồi. Chúng ta hãy nhanh chóng kết thúc nó để nói chuyện với Chise」
「Ừm, siêu tốc độ……dán áp phích」
Nozomi thò đầu ra khỏi núi áp phích, đôi mắt to của cô hơi ươn ướt và lo lắng nhìn tôi.
「Takumi……Chise, phải làm sao đây」
「Bảo phải làm sao thì……Chỉ là, chuyện hôm nay……không giống Chise chút nào」
Đó chắc chắn là kịch bản đã được chuẩn bị sẵn để đối phó với lúc chúng tôi biết chuyện hôn ước.
Tôi không nghĩ đó là tâm tư thật sự của Chise. Thời buổi này ai mà chấp nhận chuyện hôn ước do cha mẹ định sẵn kia chứ. Nhất là Chise nữa chứ. Nhưng trông có vẻ ngang ngược vậy thôi chứ Chise rất tốt bụng. Mỗi khi làm liều thì lúc nào cũng là vì ai đó. Còn nếu là chuyện của bản thân, thì dù có ghét cô cũng sẽ chấp nhận thôi. Tôi lo lắng về chuyện đó đến phát điên lên được. Umenomori Chise là một cô gái như vậy mà. Ngày hôm nay cũng vậy, để tôi không cảm thấy có trách nhiệm––
Tôi hiện tại không có tư cách gì để ngăn cản cô cả. Điều đó khiến tôi đau khổ và hối hận hơn bất cứ điều gì.
Thế nhưng, tôi……hiện tại vẫn chưa thể chọn ai được.
Chuyện xảy ra sau đó không lâu.
「Fumi-no……chờ đã」
Nozomi gọi Fumi-no, người đã rời khỏi trường một mình, từ trong bóng tối ở cổng trường.
「Nozomi, không phải cậu đã về trước rồi sao?」
Sau khi dán xong áp phích thì Chise cũng không chịu lắng nghe mà giải tán.
Sau đó, Fumi-no đã thảo luận với Shibata về cuộc bầu cử sắp tới.
「Nha, tớ chờ Fumi-no」
Không quan tâm tới Nozomi, Fumi-no bắt đầu bước đi. Nozomi cũng bắt đầu bước theo sau cô.
「Fumi-no……Cậu giận Chise à?」
「Tôi không giận. Chuyện đó đâu liên quan tới tôi」
「Nha……」
「Nozomi, đối thủ tự ý bỏ cuộc thì cậu cũng nên vui đi chứ?」
Fumi-no nói với một nụ cười mỉa mai.
「Fumi-no, cậu vui thật hả?」
「Ừ, tôi vui đó. Vui hết biết luôn」
「Quả nhiên……Fumi-no giận Chise」
「Tôi không giận. Đâu còn cách nào khác. Mấy nhà danh gia vọng tộc đúng là khổ thật, may mà tôi chỉ là dân thường thôi」
Cô gái này luôn nói ngược lại với những gì mình nghĩ. Nhất là khi liên quan tới người quan trọng……và những cảm xúc quan trọng.
Nozomi, người đã trải qua hai năm trời gắn bó như người nhà, không thể nào nghe nhầm lời cô được.
「Nha……Không phải là giận, mà là giận lắm luôn」
「Tôi đã bảo là tôi không giận rồi mà. Chồng sắp cưới của Umenomori chắc chắn đẹp trai hơn, tài giỏi hơn và có tương lai hơn cái tên nhà giàu như Takumi rồi. Cha mẹ cô ấy đã cất công chọn mà, chắc tính cách cũng tốt nữa. Chắc chắn cô ấy sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với khi ở bên Takumi」
「Nhưng……không phải Takumi」
Đó là một lời nói đi thẳng vào trọng tâm. Đúng vậy, không ai có thể thay thế. Chẳng ai thay thế được ai.
Fumi-no, người nãy giờ quay lưng lại, dừng bước và quay mặt lại nhìn Nozomi.
「Ừ, không phải Takumi. Chuyện tôi và cậu biết cái tên Takumi nhu nhược và vô dụng đó như thế nào……là chuyện riêng của cậu và tôi thôi. Còn Umenomori thì không cần Takumi cũng được, chẳng phải chuyện là vậy sao?」
「Fumi-no……」
Sói đội lốt cừu, vì hiểu rõ không phải vậy, nên cô mới nói một cách mạnh mẽ như thế.
「Umenomori bảo được thì cứ cho là được đi. Ha~, thoải mái quá đi」
Fumi-no bỏ lại một câu rồi sải bước bỏ đi, Nozomi vẫn nghĩ rằng sau lưng cô vẫn còn giận lắm.
Nozomi cúi mặt bước đi phía sau Fumi-no. Dù sao thì, đích đến của cả hai người vẫn là chỗ của cái tên do dự đó thôi. Nhưng……việc Takumi không phải là người có thể chọn Chise ở đây khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm……Nozomi có chút an lòng khi cùng chia sẻ chút cảm giác tội lỗi nhỏ nhoi, nghĩ rằng Fumi-no chắc hẳn cũng có cùng tâm trạng……và nghĩ về nỗi cô đơn của một người bạn thân đang không ở đây.
Hội trưởng hội học sinh đương nhiệm Bushū Daigenji Ryūko đang nhìn ngắm tấm áp phích với vẻ mặt đầy suy tư.
「Với Umenomori Chise thì đây là một chiêu thức khá là đơn giản đó. Chỉ là áp phích thôi sao……」
Phó hội trưởng có vẻ mặt cứ như bị hụt hẫng.
「Tuy cũng có một vài chiêu trò lách luật suýt soát đó, nhưng ở mức độ này thì cũng dễ thương thôi」
Ryūko lại thở dài một hơi. Vì cô đã nhìn thấy bộ dạng của họ lúc dán áp phích.
Họ không hề tươi cười. Vốn dĩ tự do tự tại làm những gì mình thích mới là đặc trưng của họ.
「……Có lẽ là vậy sao?」
「Hội trưởng……Cô lo lắng cho Umenomori Chise đến vậy sao?」
Ryūko khẽ cười rồi nhìn phó hội trưởng.
「Phó hội trưởng cũng đang điều tra động thái của Umenomori đúng không?」
「V-vì cô ấy là đối thủ của tôi mà!」
「Chỉ vì lý do đó thôi sao?」
Phó hội trưởng né tránh ánh mắt của Ryūko, lật giở tờ ghi chú một cách bối rối.
「Tôi vẫn không hiểu được! Không biết sao nữa! Có cái gì đó……cứ không thỏa mãn」
「Nè phó hội trưởng, tôi không hề ghét Hội Mèo Lạc Đường. Nên tôi đồng ý với việc cậu không cảm thấy thỏa mãn」
「Hội trưởng?」
「Chẳng phải rất tẻ nhạt sao? Hội Mèo Lạc Đường mà ủ rũ thế kia」
「……Đúng là vậy. Cứ như chẳng có gì để tranh đua ấy……không không! Không phải vậy!」
Phó hội trưởng ưỡn ngực đáp.
「Hội Mèo Lạc Đường cũng là một thành viên của học viện Umenomori này! Hội học sinh có trách nhiệm bảo vệ tất cả các học sinh!」
「Đúng vậy. Phư phư, cậu sẽ trở thành một hội trưởng tốt đó」
Trước lời nói của Ryūko, phó hội trưởng trợn tròn mắt. Rồi ngượng ngùng đỏ mặt.
「Umenomori Chise cũng là một học sinh mà hội học sinh có trách nhiệm bảo vệ. Vậy, chúng ta có thể làm gì đây?」
Ryūko luôn coi trọng sự công bằng. Đúng như lời phó hội trưởng nói, Hội Mèo Lạc Đường và Umenomori Chise đều là một thành viên của học viện Umenomori. Và, nhiệm kỳ của cô với tư cách là hội trưởng hội học sinh vẫn chưa kết thúc.
Umenomori Chise khá hài lòng với ngày hôm nay của mình.
「Vì chuyện bị lộ ra trễ hơn dự kiến, nên chị đã nghĩ có lẽ mình có thể giấu cho tới lúc tốt nghiệp, nhưng……quả nhiên là không thể rồi. Mà thôi, cũng chẳng còn cách nào」
Trên xe trở về, Chise nhìn về phía xa xăm và thở dài.
「Suzuki, Satō, sao rồi? Chị đã làm tốt chưa?」
「Vâng, Chise-sama đã làm rất tốt ạ」
Suzuki đáp mà không hề cười. Satō thì cúi gằm mặt và im lặng.
Tabata thậm chí còn không thèm che giấu những giọt nước mắt đang rơm rớm trên khóe mắt.
「A-à, Chise-sama, tôi, tôi biết mình không có quyền nói điều này……nhưng, chuyện này, chuyện này có ổn không ạ? Thật sự ổn sao!?」
「Im lặng. Bác bỏ. Thật là……Để chị mách lại với Kaho cho coi」
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Chise vẫn rất dịu dàng.
「Aa~, hôn ước à……Mình vẫn chưa cảm nhận được gì hết. Hôn phu của mình lẽ ra phải là Takumi mới đúng……」
Cô nhớ lại một cách da diết những ngày tháng mà mình có thể tiếp tục vô tư nói như vậy.
Nếu Takumi chọn mình……và dẫn mình ra mắt ông và cha, thì có lẽ đã không có chuyện này xảy ra rồi.
Không, nhưng……giờ mình nghĩ đó là ích kỷ……và mình không thể cướp Takumi khỏi những đối thủ đáng mến……như Serizawa Fumi-no, Kirigaya Nozomi, Towano Kokoro được.
「……Thêm một chút nữa thôi…………không……ờm, thôi kệ đi. Chuyện đó không quan trọng đâu, ừ」
Lợi dụng việc Chise đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Tabata bắt đầu khóc nức nở.
Satō cũng không kìm được mà nấc nghẹn, còn Suzuki thì cắn chặt môi đến rướm máu.
Người lái xe cũng thay kính râm để không gây tai nạn vì nước mắt.
Chiếc xe đi chệch khỏi con đường quen thuộc và đi đường vòng xa hơn để về nhà. Để tạo cho chủ nhân yêu quý của họ một chút thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Sau đó, Chise gần như không còn đến trường nữa.
Cô vẫn đưa ra chỉ thị về cuộc bầu cử hội học sinh thông qua các hầu gái, và vẫn cập nhật trang web bán hàng trực tuyến của cửa tiệm từ nhà. Nhưng, cô luôn viện cớ bận và không chịu lộ diện.
Vài ngày sau khi gặp Chise lần cuối, tôi đang thở dài trong lớp học.
「Chise……không biết giờ ra sao rồi」
「Ai mà biết được cái đồ ngốc đó đang nghĩ gì chứ」
Fumi-no lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
「Nha……Em lo quá. Chị ấy không bắt máy. Có trả lời email nhưng……」
「Chỉ toàn chuyện bầu cử và cửa tiệm thôi NÈ……Chii-pon……」
「Umu, nếu không thể nói chuyện với chính chủ thì ngay cả manh mối cũng chẳng có」
「Ể, tới nước này thì……hay là cứ để chị ấy đính hôn thôi, rồi sau đó tính tiếp? Chuyện đó đâu có nghĩa là chị ấy phải kết hôn ngay đâu. Mà thôi, nếu Takumi là cái tên cuồng gái……hự!」
Ieyasu, người vừa định nói ra một điều vô cùng không chính đáng và tục tĩu, đã bị toàn bộ phái nữ đá cho nhừ tử.
Chúng tôi chỉ còn biết thở dài với nhau trong phòng học của năm ba.
「……Hay là tôi thử tới nhà Umenomori xem sao. Nói chuyện với Chise thì hơn……」
「……Cậu định nói cái gì chứ. Định kết hôn với cô ta à?」
Lời nói của Fumi-no, mang nhiều sự buông xuôi hơn là cay nghiệt. Phải đó. Chẳng có……giải pháp nào cả.
「Mặt mày ủ rũ quá đó, mấy người Hội Mèo Lạc Đường」
Lúc đó, một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Một người đẹp thanh mảnh, với đôi mắt trong veo, đó là……Hội trưởng hội học sinh Bushū Daigenji.
「Hội trưởng hội học sinh……」
「Tôi có một chuyện muốn mách cho mọi người biết. Phó hội trưởng, nghe được chuyện này ở phòng giáo viên……」
Khi hội trưởng hội học sinh quay đầu lại, phó hội trưởng đang ở đó. Với vẻ mặt nghiêm túc đến đỏ bừng.
「À……chúng ta đang trong chiến dịch tranh cử đó ạ」
「Ừ. Nhưng hội trưởng phải giữ thái độ trung lập」
Người này có thể bình thản nói ra những điều như vậy quả là một nhân vật đáng gờm.
Nhưng, lời nói của phó hội trưởng còn gây sốc cho chúng tôi hơn nhiều.
「Chuyện Umenomori Chise-senpai tuyên bố đính hôn……Mấy người biết rồi đúng không?」
「Ể……Sao cậu lại biết chuyện đó……」
Người ngạc nhiên là chúng tôi mới đúng. Chúng tôi chỉ mới biết chuyện gần đây thôi mà.
「Chuyện đó……là ngày mai đó ạ. Giờ thì khách mời từ khắp nơi trên thế giới đã tập trung tại dinh thự Umenomori rồi. Hiệu trưởng và mấy người có liên quan từ trường ta cũng sẽ tham dự, nên tôi nghe được chuyện đó ở phòng giáo viên」
「À, ngày mai!?」
Cứ như đầu bị ai đó đấm mạnh một cú. Quá bất ngờ.
「Thế thì……nhưng……」
Hội trưởng hội học sinh nhìn chúng tôi đang ngạc nhiên với vẻ mặt nghi hoặc.
「Tôi xin lỗi vì đã hỏi một điều thất lễ, nhưng mọi người thậm chí còn không biết ngày sinh nhật của Umenomori-san sao?」
「……Vâng. Chúng tôi thật không còn mặt mũi nào」
「Nha, ngẫm lại thì Chise chưa từng nói về sinh nhật của mình. Không chỉ năm nay mà……」
「……Chuyện mà cái đồ ngốc đó có thể nghĩ ra. Vì cô ta không biết ngày sinh nhật của Takumi và Nozomi……nên cô ta không thể tổ chức sinh nhật cho chúng ta, nên cô ta mới không nói cho chúng ta biết đó. Đến tôi còn đáng nghi……thôi mà, bọn tôi đâu có hiểu gì về chị ấy, đâu có lý do gì để chị ấy quan tâm tới mấy chuyện đó chứ!」
Fumi-no nói dứt khoát với vẻ mặt giận dữ. Chắc chắn đó là sự thật.
Trong Hội Mèo Lạc Đường, có những người bạn không biết ngày sinh nhật của nhau. Vậy nên, Chise, cô nàng tóc vàng hoe xinh đẹp thích tiệc tùng kia, chắc hẳn mỗi năm đều có những buổi tiệc như thế này……nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không nói cho chúng tôi biết. Có lẽ cô ấy đã vắng mặt. Để được ở bên chúng tôi.
Việc đó đã khiến cho chuyện bị phát hiện chậm trễ, tôi hối hận vì điều đó. Lẽ ra chúng tôi nên nhận ra và chúc mừng sinh nhật của Chise, nhưng chúng tôi đã không thể làm được điều đó, tôi hối hận vì điều đó.
「Ra là vậy……Thì ra Umenomori-san là một người sâu sắc đến vậy……Quả nhiên……Cô ấy thú vị thật」
Hội trưởng hội học sinh nở một nụ cười kỳ lạ. Và rồi, cô quay gót.
「Bữa tiệc sẽ được tổ chức tại dinh thự Umenomori vào tối mai. Vì có rất nhiều VIP trên thế giới tập trung, nên chắc chắn sẽ có an ninh nghiêm ngặt……Vậy thì, mấy người Hội Mèo Lạc Đường, chúng tôi còn có việc phải làm nên xin phép」
「A, cảm ơn hai người!」
Tôi cúi đầu chào hai người hội học sinh đang rời khỏi lớp học.
Shibata và Towano bước vào lớp học như thể để thay thế họ.
「Vừa nãy là hội trưởng hội học sinh đúng không……Có chuyện gì à?」
Trong lúc đáp lại câu hỏi của hai người, tôi và chúng tôi đang suy nghĩ.
「Ngày mai……phải làm sao đây……」
Giờ không còn thời gian để do dự nữa. Nhưng, nếu xông vào mà không có bất kỳ giải pháp nào thì……
「Chuyện này……khó quá NÈ……」
Lúc Naruko hiếm khi yếu lòng mà than thở, thì chuyện đó đã xảy ra.
「Không thích chút nào」
Là Fumi-no. Với đôi mắt buồn bã, nhưng, cô đã dồn hết ý chí vào cơ thể.
「Tôi không thích chút nào. Vậy có nghĩa là gì, có nghĩa là cô ta đã loại chúng ta ra khỏi cuộc chơi đúng không. Bữa tiệc sinh nhật đó. Chuyện đó là không được. Với tư cách là hội trưởng. Tôi không quan tâm cái đồ đó là ai! Tôi không thể im lặng trước việc bị cô ta coi thường được! Tôi phải đi phàn nàn với cô ta mới được!」
Sói đội lốt cừu đập bàn cái rầm.
「Tất nhiên tôi có cầu xin tôi cũng tuyệt đối sẽ không đi đâu đó. Cái bữa tiệc sinh nhật của cái loại đó đó! Tôi cũng không chuẩn bị quà! Tôi càng chẳng quan tâm tới cái hôn ước đó! Nhưng, tôi nhất định phải đi phàn nàn với cô ta mới được!」
Tiếng gầm vang dội chỉ có một nội dung duy nhất. Fumi-no đang nói rằng cô sẽ đi, bằng mọi giá, sẽ đi.
Đi thôi, cả chúng ta nữa. Dù không biết mình có thể làm gì.
「Nha……Đúng như Fumi-no nói. Không được mời tới dự tiệc sinh nhật buồn lắm đó. Chúng ta đi phàn nàn thôi」
Nozomi ôm lấy cánh tay của Fumi-no.
「Okey, đã quyết định như vậy rồi thì……phải chuẩn bị thôi NÈ! Mấy thằng đàn ông, biết rồi chứ NA!」
Naruko hừng hực khí thế. Chúng tôi cũng hô vang.
Trước hết hãy hành động thôi. Chắc chắn câu trả lời sẽ ở phía trước đó. Ít nhất thì, học sinh học viện Umenomori chúng tôi biết rằng sau tình bạn và nỗ lực sẽ là chiến thắng.
Ngày hôm đó, thị trấn Suzune ở trong tình trạng giới nghiêm bất thường.
Tại vì các nhân vật quan trọng từ khắp các nước sẽ tụ tập tại đây để dự tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà tài phiệt đang sống ở thị trấn này.
Để đề phòng khủng bố nhằm vào các yếu nhân, không chỉ cảnh sát địa phương mà cả Sở Cảnh sát Tokyo và cảnh sát các tỉnh thành khác cũng đã tăng cường lực lượng hỗ trợ. Hơn nữa, vô số SP và tùy viên quân sự bảo vệ các yếu nhân cũng đang tuần tra khắp thị trấn.
Tin đồn kể rằng, số lượng khách mời tập trung với quy mô lớn như vậy là vì sắp có thông báo đính hôn của người thừa kế Tập đoàn Umenomori – một tập đoàn có sức ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu. Người ta nói rằng đây sẽ là một tin tức có khả năng thay đổi động thái của các khu vực kinh tế trên thế giới trong vài thập kỷ tới.
Lực lượng báo chí cũng đông đúc đổ về, khiến khu phố mua sắm trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Thế nhưng, giữa khung cảnh ấy lại có một cửa hàng đóng cửa lặng lẽ với tấm biển "Hôm nay nghỉ".
Vì đây là cửa hàng mà bình thường dù không có ai cũng vẫn mở cửa, nên người dân địa phương có chút bất an.
Nhưng họ nhanh chóng hiểu ra. À phải rồi, tiểu thư nhà Umenomori từng làm thêm ở đây mà.
Chắc chắn cô bé đã được mời đến bữa tiệc hôm nay. Suy nghĩ ấy hoàn toàn tự nhiên.
Thế nhưng, thực tế lại hơi khác một chút. Quả thật họ có đi đến bữa tiệc đó…
Nhưng họ lại là những vị khách không mời mà đến.
Nhìn lại lần nữa, dinh thự nhà Umenomori thật sự rất lớn. Việc nó sừng sững tọa lạc ở một vị trí có thể đi bộ từ khu dân cư ra là một điều gần như đặc sản của thị trấn Suzune. Nhưng ngoại trừ đi ô tô, tôi chưa bao giờ đến gần nó đến vậy.
「Cổng chính… thật sự khổng lồ… Cái này, vào bằng đường nào đây trời」
Tòa nhà tựa cung điện nằm phía sau một khu vườn rộng lớn. Xung quanh tràn ngập SP, và hôm nay còn có rất nhiều cảnh sát, tạo nên một bầu không khí nghiêm trọng.
「Takumi, giữ trật tự đi. Với lại đừng có giương cái mặt ngớ ngẩn đó lên nhìn chằm chằm vào cổng chính nữa!」
「…Nyao, Takumi. Sẽ bị phát hiện đó」
Hai cô gái xinh đẹp trong trang phục lộng lẫy lên tiếng càu nhàu.
「Ê, Takumi. Mau đi đi, vướng đường đó」
「Khoan đã, Kikuchi-senpai. Đừng có đẩy em chứ!」
「Hừm, bộ Hakama này thật khó đi bộ…」
Hôm nay ai cũng diện những bộ cánh vô cùng lộng lẫy, chẳng đơn thuần là "lên đồ" nữa. Bọn tôi mặc tuxedo còn Daigorō thì mặc Hakama. Các cô gái ai nấy đều diện váy đầm và trang điểm thật kỹ.
Thành viên Câu lạc bộ Mèo Lạc bọn tôi đã tốn cả một ngày trời để chuẩn bị những bộ suit và váy đầm này. Tất nhiên là để trà trộn vào bữa tiệc. Sơ đồ dinh thự là do Yone-san, một người cung cấp thông tin và cũng là cộng sự của chị Otome, làm giúp. Bọn tôi định dùng nó để lẻn vào từ những nơi an ninh lỏng lẻo…
「Tsuzuki-senpai. Không phải an ninh hơi bị quá nhiều sao ạ?」
「Ư, ừm… đúng vậy. Ngay cả những nơi mà sơ đồ chỉ ra là cửa sau cũng có bảo vệ hết cả」
Đúng như Shibata nói, kế hoạch của bọn tôi suýt chút nữa đã bị phá sản ngay lập tức.
An ninh nghiêm ngặt thế này… phải làm sao đây.
Nấp vào một góc khuất không thể nhìn thấy từ cổng, bọn tôi bắt đầu bàn kế hoạch.
「Này, hay là Daigorō giả gái rồi, nhân lúc dụ bọn chúng uống rượu với táo thì đánh gục thì sao?」
「Ieyasu, đó là chiến thuật mà Joseph Joestar đã thất bại đó」
「Vậy thì Serizawa hoặc Kiriya cũng được. Hai cậu ôm lấy bọn họ rồi nói kiểu 『Người xấu đang đuổi theo bọn em~』 rồi nhân lúc mấy tên bảo vệ đang chảy dãi, hai cậu có thể hạ gục một tên đàn ông chỉ bằng một đòn mà đúng không?」
「Nyao. Hạ một người thì cũng sẽ bị những người xung quanh phát hiện ngay」
Ừm, đúng là vậy thật. Hơn nữa, làm sao có thể tạo ra kẽ hở cho tám người cùng lúc lọt qua chứ.
Chết tiệt. Không ngờ an ninh lại nghiêm ngặt đến mức này… Đúng lúc đó.
「Ồ, quý vị đang làm gì ở đây vậy ạ?」
Một mỹ nữ tóc đen với nụ cười trong sáng nhìn xuống bọn tôi.
「K-Kaho-san!?」
「Ưfufu, trông quý vị có vẻ đang rất vui. Tôi thấy buồn khi bị bỏ rơi đó」
Kaho-san che miệng khẽ khúc khích cười.
Phía sau cô ấy, một chiếc xe siêu sang khổng lồ đang đậu.
「Mời quý vị lên xe. Chiếc xe này có thể chở mười hai người. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn thiệp mời rồi. Tiếc là chúng đều là giả mạo, nên không biết có ích được đến đâu nữa」
Cô ấy đã biết tất cả. Nụ cười ấy là thế.
「Kaho-san… cảm ơn cậu」
「Fufufu, nhưng tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi. Tôi không thể làm những việc gây rạn nứt giữa Umenomori và Chikumaen. Hơn nữa, tôi hiểu rõ cảm xúc và quyết định của Chise-sama. Chúng ta, những người không phải trải qua nỗi khổ tiền bạc, có nghĩa vụ phải hoàn thành trách nhiệm của địa vị mình mà…」
Kaho-san tự mình mở cửa xe cho bọn tôi.
「Nhưng dù sao thì cũng là bạn bè. Con người đâu phải chỉ hành động theo lý trí thôi đâu nhỉ?」
――Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Kaho-san nháy mắt. Bọn tôi lần lượt lên xe.
Trong dinh thự, bữa tiệc đã sắp bắt đầu.
Ngay sau khi Takumi và mọi người vào dinh thự. Những tấm thiệp mời đó đã bị thu lại và đang được kiểm tra.
Tuy nhiên, có thể nói rằng Takumi và mọi người đã bỏ qua một vấn đề còn lớn hơn thế. Quả thật, nếu chỉ là cảnh sát và những nhân viên bảo vệ được tăng cường chỉ trong ngày hôm nay, họ sẽ bị đánh lừa bởi thiệp mời. Nhưng đây là dinh thự Umenomori.
Đối với những SP luôn mang theo ảnh chụp của Chise như bùa hộ mệnh, tất cả bạn bè của Chise đều nằm trong danh sách kiểm soát, và các cô hầu gái cũng đã một hai lần hành động cùng với Câu lạc bộ Mèo Lạc.
Và Suzuki, người đứng đầu đội ngũ hầu gái, đang thở dài thườn thượt.
「Vậy ra, cô ấy có cầm thiệp mời phải không?」
「Đây ạ」
Cô hầu gái tiếp tân đưa thiệp mời cho các cô gái cấp trên của mình.
「…Quả là việc của nhà Chikumaen. Giống y như thật」
「Đã xác nhận Takumi-sama và mọi người đã vào dinh thự. Họ đang di chuyển từ sảnh chính vào trong dinh thự. Hiện tại, vị trí phía trước sảnh, phòng chờ có vẻ là Sảnh Quạt… À, có một người không tuân theo chỉ dẫn. Hình như đang tìm nhà vệ sinh. Là Ieyasu-sama」
Nghe báo cáo, Suzuki và Satō quay sang nhìn lão quản gia Tanaka đang đứng phía sau.
「Takumi-sama và mọi người chắc chắn đang tìm cách đến chỗ Chise-sama… nhưng dù sao thì trong dinh thự…」
「Chúng ta nên làm gì đây, Sebastian-sama?」
Lão quản gia nhắm mắt lắng nghe báo cáo.
Phụng sự gia tộc Umenomori đã hơn năm mươi năm. Kể từ khi nhận trọng trách nuôi dưỡng người kế thừa tiếp theo của gia tộc danh giá đã phục vụ từ bao đời, hôm nay đúng là tròn mười tám năm. Lão quản gia từ từ mở mắt.
「…Tôi là Tanaka」
Chỉ nói bấy nhiêu, lão quản gia búng ngón tay. Suzuki và Satō, cùng các cô hầu gái cúi đầu.
Không cần phải ra lệnh. Hôm nay là ngày trọng đại của Chise. Họ biết rõ vai trò của mình.
Hình như… bọn tôi đã trà trộn vào dinh thự mà không bị phát hiện. Bọn tôi theo chân một cô hầu gái dẫn đường, di chuyển trong căn dinh thự rộng lớn. Chúng tôi được dẫn đến một khu nhà phụ lớn mà tôi chưa từng đặt chân đến bao giờ.
Đó dường như là khu nhà phụ chỉ được sử dụng cho những bữa tiệc như hôm nay, với những tòa nhà trang nhã nối dài bao quanh một hồ nước lớn. Một cảnh tượng chẳng giống Nhật Bản chút nào. Quy mô đã khác biệt hoàn toàn.
Trên đường đi, bọn tôi chạm trán rất nhiều người. Số lượng khách mời cũng là một con số khủng khiếp.
「…Này, người vừa rồi, không phải là cựu thủ tướng sao…?」
「Tôi cũng vừa thấy một cầu thủ bóng chày Major League League. A~h, không thể tweet về vụ nhìn thấy đó được. Tiếc quá đi mất!」
「À… cái phòng bên kia cũng… khủng thật, Takumi-senpai!」
Nghe thấy tiếng lầm bầm khe khẽ của mọi người, tôi cũng không kìm được mà phản ứng. Vừa rồi Kokoro nói và tôi nhìn vào căn phòng, bên trong có rất nhiều người nước ngoài, và trong số đó có cả những ngôi sao Hollywood mà ngay cả tôi cũng biết tên, cùng nhiều người nổi tiếng tôi từng thấy trên TV.
「…Đây là thế giới mà Chise đang sống」
「Gì mà Takumi chứ. Cái này… chỉ có một, một vài người nổi tiếng thôi mà. Bây giờ mà đã chùn bước rồi thì làm sao mà làm được gì chứ」
「Không phải là sợ… ừm, không, nói dối đó. Có lẽ là hơi sợ thật…」
「Nyao… Takumi. Chỗ này là phải mạnh miệng lên chứ」
「À thì, đúng là như vậy mà…」
「Cái đó thì liên quan gì! Hôm nay chúng ta đến đây để than phiền với hội trưởng của Câu lạc bộ Mèo Lạc đó!」
Fumino nhíu mày rõ rệt và dứt khoát nói.
「Phải nhanh chóng tìm thấy Umenomori thôi. Cứ thế này thì đến than phiền cũng không được!」
Thực tế là đúng như vậy. Trà trộn vào giữa vô số khách mời thì tốt đấy, nhưng rốt cuộc, cứ thế này thì chắc chắn sẽ không thể gặp được Chise cho đến khi bữa tiệc bắt đầu. Như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
「Sau khi công bố xong mới gặp thì cũng muộn rồi」
「Đúng vậy, nhưng nếu lạc khỏi người dẫn đường thì chắc sẽ bị lạc mất thôi」
Đúng như Daigorō nói, dinh thự quá rộng lớn đến nỗi bọn tôi không chỉ không biết Chise đang ở đâu mà còn suýt lạc mất chính mình. Tuy có sơ đồ của Yone-san, nhưng trong tình cảnh không biết vị trí hiện tại thì cũng chẳng làm được gì. Tôi quyết định mạnh dạn bắt chuyện với một cô hầu gái.
「À, xin lỗi. Ừm, hôm nay là tiệc đính hôn của Chise… tiểu thư đúng không ạ? Tôi có thể chào hỏi trước bữa tiệc được không ạ…」
Cô hầu gái đáp lại với một nụ cười hoàn hảo.
「Tôi rất cảm kích thiện ý của quý khách. Nhưng tiểu thư Chise đang rất bận trước bữa tiệc nên e rằng không thể gặp riêng được」
Chắc là có khá nhiều người nói vậy. Cách xử lý quen thuộc. Khó xử quá…
「Chỉ dẫn đến đó là đủ rồi. Từ đây tôi sẽ tiếp quản」
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, cùng với một khuôn mặt thân quen xuất hiện.
「Lâu rồi không gặp, quý vị của Câu lạc bộ Mèo Lạc」
「Cô không có trong danh sách khách mời đúng không?」
「Suzuki-san, Satō-san!」
Đó chính là hai cô hầu gái Suzuki-san và Satō-san, những người luôn ở bên bọn tôi.
「Nyao, đúng lúc quá. Cho bọn tớ gặp Chise đi」
「Không thể được. Chúng tôi xin phép từ chối bất cứ lời chào hỏi riêng tư nào」
「Hơn nữa, quý vị hôm nay là những kẻ xâm nhập không mời. Có thể nói là những nhân vật khả nghi. Ngay cả khi là bạn của Chise-sama, việc tạo ra ngoại lệ cũng sẽ làm mất mặt nhà Umenomori」
Satō-san và Suzuki-san nhẹ nhàng cho tay vào váy rồi… rút ra những khẩu súng màu sắc khác thường.
「Ế!? S-Suzuki-san!? Satō-san!?」
「Quý vị không cần phải lo lắng đâu ạ. Đây là súng nước. Tuy nhiên, bên trong là hóa chất đặc biệt」
「Đó là một loại chất lỏng rất dính. Đa số mọi người sẽ không thể cử động được. Hơn nữa, nếu không dùng dung dịch tẩy rửa chuyên dụng thì không thể tẩy đi được, nên việc bắt giữ rất dễ dàng. Nhưng không cần lo lắng về việc bị thương đâu ạ」
「Quý vị sẽ có cảm giác như một con sâu bướm bị dính keo tức thì. Độ kinh tởm và khả năng bắt giữ thì đứng đầu thiên hạ」
Tình hình đang rất căng thẳng vậy mà cái bầu không khí kỳ lạ này là sao vậy?
「Tuyệt đối không thể để Takumi-sama và mọi người đến gần Sảnh Sư Tử, nơi Chise-sama đang ở」
「Đúng vậy. Ngay cả vị được cho là thủ tướng tiếp theo cũng phải từ chối lúc nãy. Lối đi đó tuyệt đối không thể để quý vị qua, xin hãy chuẩn bị tinh thần」
Hai cô hầu gái nói vậy rồi đứng cạnh nhau, giương súng.
「Nào, nếu không muốn bị dính nhớp nháp thì hãy để chúng tôi bắt giữ đi ạ」
「…Suzuki-san, Satō-san… cảm ơn hai cậu!」
Tôi không ngu ngốc đến mức hiểu sai ý nghĩa của lời nói này.
「Chạy đi! Lối đi bên kia kìa!」
Bọn tôi dốc toàn lực chạy.
「Kh, khoan đã ôôô! T-tớ khác với các cậu, tớ là đồ con mắm đó~」
Vừa nói vậy, Ieyasu vừa ngã. Các cô hầu gái thậm chí còn không thèm liếc mắt tới.
「À, xin đừng cản trở ạ, Ieyasu-sama! Đứng lại!」
「Lối đó là không được đâu ạ~! Takumi-sama, xin hãy dừng lại đi ạ~!」
Suzuki-san và Satō-san đuổi theo, vừa kêu lên những tiếng không hề căng thẳng chút nào.
「Đ-đây là kẻ xâm nhập! Mọi người!」
Có lẽ nhận ra sự náo động, các cô hầu gái khác cũng bắt đầu đuổi theo bọn tôi. Đúng lúc đó.
「Hừ… mắc câu rồi」
Ieyasu, người đang ngã dưới chân các cô hầu gái, lóe sáng cặp kính.
「Nôôôôô~rya!」
Ieyasu bất ngờ túm lấy khẩu súng của một cô hầu gái.
「Á, k-cậu làm gì vậy!」
「K-Kyaaa!」
「Noáááhaha! Tiếp xúc gần với cô hầu gái! Gần! Cực kỳ gần! Đây là phần thưởng gì đây~!」
Ieyasu đã tự bắn chất lỏng dính lên mình, sau đó ngã sầm vào các cô hầu gái đang đuổi theo, kéo theo một lượng lớn hầu gái cùng bị dính chất dính.
Chúng tôi, mặc dù lướt qua bằng mắt và có thể nói "Cảm ơn Ieyasu vì đã làm mồi nhử", nhưng với vẻ mặt sung sướng tột độ của cậu ta, chúng tôi đành phải chạy đi trong khi thầm nghĩ "Xin lỗi các cô hầu gái nhé".
Tuy nhiên, Ieyasu không thể cầm chân được tất cả các cô hầu gái.
Chúng tôi lách qua các cô hầu gái đang truy đuổi và chạy. Rộng rãi là may mắn, giúp chúng tôi khó bị bắt, nhưng ngược lại, việc tìm thấy Chise cũng là một nhiệm vụ bất khả thi.
「Thử lên cầu thang bên này xem!」
「Khoan đã Takumi, căn cứ của cậu là gì chứ!?」
「Trực giác!」
Cứ rẽ khúc cua này đến khúc cua khác, nhưng không bao giờ đến ngõ cụt. Có rất nhiều lối thoát. Tuy nhiên, có vẻ như tỉ lệ thuận với kích thước tòa nhà, có hầu gái ở khắp mọi nơi. Mỗi khi bị phát hiện, chúng tôi lại tiếp tục chạy trốn đến những nơi không có người.
「Giá mà trong lúc nguy hiểm như thế này, chúng ta vô tình chạy vào phòng của Chi-pon thì tốt quá NE!」
Tuy nhiên, cho đến giờ, mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy. Bọn tôi cứ chạy miết, thể lực cũng sắp cạn.
「Á, tớ… tớ sắp hết sức rồi…」
「Cố lên, Towano-san! Xin lỗi! Tớ sẽ đi cùng Towano-san!」
Với nhiều người đuổi theo, mọi người dần lộ rõ sự mệt mỏi.
Không biết đã di chuyển bao nhiêu cầu thang và hành lang. Tôi nhìn thấy một hành lang có cửa sổ ở hai bên tường.
『A, không được rồi. Họ đã đi về phía hành lang nối với Sảnh Sư Tử!』
Tôi nghe thấy tiếng một cô hầu gái đang đuổi theo báo cáo như vậy.
「…Vừa nãy, Suzuki-san đã nói rằng Chise đang ở Sảnh Sư Tử! Bên đó kìa!」
Nói đúng hơn thì… các cô hầu gái, có lẽ nào… Trước khi thắc mắc của tôi thành hình, Kanae đã hét lên.
「Hành lang nối đó, chính là cái ở phía trước đó YONE!!」
Có lẽ đã thấy được một chút đường thoát! Bọn tôi lấy đà chạy về phía trước.
Cùng lúc đó, trong Sảnh Sư Tử, Chise và Kaho đang đứng đó. Hai cô gái, một là con gái của một tài phiệt lớn ngang tầm Umenomori và một là bạn thanh mai trúc mã, được mọi người xung quanh nhận định là có mối quan hệ đặc biệt. Cha mẹ của Chise, đoán được tâm trạng bất ổn của cô trước lễ đính hôn, đã sắp xếp thời gian cho cô ở bên Kaho.
「Chise-sama, hôm nay người lại càng thêm xinh đẹp rạng rỡ」
「Đương nhiên rồi. Tớ lúc nào cũng là một quý cô đặc biệt tuyệt vời mà」
Giọng điệu mạnh mẽ không thay đổi như thường lệ, rất đúng kiểu Chise.
Kaho nhìn Chise như vậy, khẽ mỉm cười dịu dàng.
「Nhân tiện, Kaho. Cậu đã làm chuyện thừa thãi rồi phải không?」
「Ồ? Ý người là tôi đã làm gì đó gây phiền toái cho Chise-sama sao?」
「Chắc là cậu đã làm gì đó nên Suzuki và Satō mới không ở đây chứ gì?」
Cô hầu gái còn lại trong phòng chờ của Chise chỉ có Tabata, người mà Kaho đang gửi đến nhà Umenomori để đào tạo.
「Tôi luôn muốn trở thành người ủng hộ Chise-sama một cách mạnh mẽ nhất có thể」
「Đồ đáng ngờ!」
Khẽ khúc khích cười một cách kín đáo, Chikumaen Kaho rời khỏi phòng chờ.
Tabata còn lại cũng im lặng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Chise nhìn mình trong gương, trong bộ váy đầm.
Bộ trang phục đặt may riêng cho Chise, lộng lẫy nhưng thanh khiết, trông rất hợp với cô. Thế nhưng, bộ váy này lại là một sự ràng buộc.
Nó là bằng chứng cho thấy cô không phải là Chise Umenomori, một học sinh bình thường của Học viện Umenomori, cũng không phải là Chise Umenomori, một người làm thêm kiêm chỉ huy của Stray Cats, mà là một thành viên của gia tộc Umenomori hùng mạnh.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ đặt câu hỏi về điều đó. Tất nhiên, cô từng nghĩ rằng mình sẽ đính hôn vào một lúc nào đó… nhưng không có cảm giác thật, và cô cũng từng mơ mộng rằng Takumi sẽ là người đó.
Nhưng bộ váy trước mắt đã xua tan tất cả. Tâm trạng của Chise lạ lùng chùng xuống.
Edward là một người rất tốt. Chỉ cần gặp vài lần là có thể nhận ra điều đó.
Việc anh ấy giống Takumi… có lẽ là kết quả từ cuộc điều tra trước đó của cha mẹ cô.
Cô cảm thấy vui. Nhưng… điều đó lại càng gây phản tác dụng hơn.
Vì anh ấy luôn khiến Chise nhớ đến Takumi.
Takumi… nếu Takumi đến đón cô. Cô cứ miên man suy nghĩ những điều không đâu.
Dù cậu ấy có đến, cô cũng chỉ có thể đuổi cậu ấy đi, thế nhưng… trong lúc cô cứ lặp đi lặp lại những suy nghĩ đó, đột nhiên cánh cửa bật mở. Chise giật mình quay lại.
「Ai!」
「Umenomori! Cậu ở đây thật này! Đồ ngốc!」
Người quát Chise là cô gái sói mà Kaho cũng rất quen thuộc. Trang phục lộn xộn cho thấy con đường đầy khó khăn mà cô ấy đã trải qua. Chise đứng bất động. Hai người nhìn nhau, hay đúng hơn là trừng mắt nhìn nhau, giữa khung cửa và căn phòng.
Người phá vỡ sự im lặng là Chise.
「C-Chỗ này phải là cảnh Takumi đến chứ! Sao lại chỉ có mình cậu thôi hả, Serizawaaa!」
Cô vô thức đứng dậy và chỉ tay.
Chẳng phải đây là lúc hoàng tử đến giải cứu công chúa sao?
Vậy mà lại là đối thủ tình trường Serizawa Fumino một mình xông vào, quá sức bất ngờ.
「Đ-đầu tiên là Kikuchi đã bỏ cuộc vì hết sức trước rồi!」
Fumino vừa thở hổn hển vừa đáp.
「Tiếp theo là Towano-san và Shibata-kun. Towano-san bị đội hầu gái đuổi kịp nên Shibata-kun không đành lòng bỏ mặc mà cũng bị bắt cùng luôn. Sau đó Kanae và Kōya đã tách ra ở ngã ba. Nozomi và Takumi thì đã chạy cùng nhau một lúc nhưng bị đội truy đuổi cản trở giữa chừng nên đã chạy riêng. Với lại, tấm thảm ở hành lang này có lông quá dài nên rất khó chạy đó!」
Sau khi than vãn một tràng, Fumino đóng cửa lại.
Và rồi cô bước thẳng đến gần Chise.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Chise cố gắng kìm nén sự bối rối và lấy lại bình tĩnh.
「Cậu đến đây làm gì vậy?」
「Tớ á, tớ chỉ đến đây để than phiền với cậu thôi. Mấy thành viên khác thì đang cố ngăn cản vụ đính hôn, nhưng tớ thì không liên quan. Thế mà lại bị mặc bộ váy khó chạy và bị lôi vào trò đuổi bắt phiền phức này, thật là đáng ghét!」
「Tớ đâu có bảo cậu đến đâu, nên cậu không có quyền nói mấy lời đó với tớ!」
Chise hừ một tiếng.
Sau đó Fumino, người cao hơn Chise, cúi xuống và kề mặt gần, trừng mắt nhìn.
「Cậu không phải đồ ngốc chứ? Nếu cậu nói 『Tôi sẽ đính hôn theo sắp đặt của cha mẹ』 thì Takumi, Nozomi và mọi người sẽ không đứng yên nhìn đâu! Cậu không hiểu điều đó sao!?」
「Thế nêêên! Tớ đã không giấu giếm mà!」
「Nói là không có giấu diếm gì! Cái sự kỳ lạ của cậu là lộ rõ rành rành rồi đó! Cậu là người thừa kế tiếp theo của Tập đoàn Umenomori đúng không? Nếu không muốn bị lộ thì phải diễn cho ra trò chứ! Nếu cậu ổn thì phải bày ra vẻ mặt ổn thì bọn tớ mới đỡ phiền phức chứ!」
Tiếng hét của Fumino khiến Chise hơi rụt rè. Quả thật, đúng như cô ấy nói. Umenomori Chise phải hoàn hảo. Cô không được để lộ sự yếu đuối như mong muốn có thêm một năm nữa. Đặc biệt là với một nhóm người tốt bụng như thế kia.
「Phải… Chính ta, Umenomori Chise, đã bất cẩn. Ta thừa nhận, Serizawa」
Với lời nói thật thà của Chise, lần này đến lượt Fumino chùn bước.
「Nếu cậu không muốn đính hôn thì cứ nói là không muốn đi. À, nhưng tớ thì không liên quan gì đâu nhá!」
「Đây là trách nhiệm của tớ với tư cách là người kế nhiệm của gia tộc Umenomori. Khi 18 tuổi, mình sẽ phải gánh vác những trách nhiệm nhất định. Đó là bổn phận của một người gánh vác cuộc sống của rất nhiều người」
「Cậu… tớ cứ nghĩ cậu không phải là loại người sẽ từ bỏ điều mình muốn…」
「Ahaha, đời làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ. Mình đâu còn là con nít nữa đâu」
Chise nói với nụ cười khiến Fumino cảm thấy đau lòng.
「Cậu từng nói Umenomori Chise này không gì là không thể mà. Vậy mà lại thất bại đủ thứ」
「Ồn ào! Serizawa, lo chuyện bao đồng!」
Người thừa kế tài phiệt ngạo mạn, độc đoán và luôn xoay chuyển mọi người xung quanh, hóa ra lại thông minh và tốt bụng.
Chính vì vậy, Fumino đã giận, giận rất lâu rồi.
Giận Chise, người không bao giờ tỏ ra bướng bỉnh vào những thời điểm quan trọng như thế này.
「Nhưng… xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng」
「…Đồ ngốc! Tớ làm gì có chuyện lo lắng cho cậu chứ! Tớ đâu phải Takumi hay Nozomi, nếu muốn xin lỗi thì xin lỗi người khác đi chứ!」
Ngay cả bây giờ, Takumi và những người khác vẫn đang chạy thục mạng. Cố gắng ngăn Chise lại, cố gắng làm điều gì đó.
Vừa cầu mong Chise được hạnh phúc…
「Đồ ngốc!」
「Gì mà Serizawa! Cậu muốn gây sự à!?」
「Gây sự đó! Tớ đang giận mà!」
「Tại sao chứ!」
Vì cảm thấy tiếc nuối! Fumino nghĩ. Cô biết Chise yêu Takumi nhiều đến mức nào. Cô biết Chise đã cố gắng vì Takumi đến mức nào. Thế mà sau khi liều mạng đi theo Vương quốc Aslan, lại đính hôn với người khác thì chắc chắn là sai rồi.
Tại sao Chise lại không hiểu điều đó.
Fumino tức giận vì Chise, người có ích hơn Takumi rất nhiều, lại không hiểu chút nào.
Đến mức cô cảm thấy thật xa xỉ.
「Nếu muốn thì kết hôn hay làm gì cũng được!」
「Nói là sẽ làm mà!」
「Nếu cậu làm thì tớ cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm thôi」
Chise cũng kiễng chân lên, hai người đối mặt và gầm gừ.
「Đúng vậy nhỉ, Serizawa. Đối với cậu thì đó là chuyện tuyệt vời nhất. Bởi vì như vậy sẽ bớt đi một kẻ gây trở ngại không cần thiết!」
「Tớ không có quyền bị than phiền bởi một kẻ tự ý bỏ chạy khỏi cuộc đối đầu đâu. Hơn nữa, tớ thật ngốc khi coi một đối thủ bỏ chạy vì chuyện như thế này là đối thủ của mình!」
「Tớ đâu có bỏ chạy! Tớ đang hoàn thành trách nhiệm của mình!」
「Hừ! Đồ hèn nhát! Thật đáng khinh, Umenomori Chise!」
Ánh mắt của Fumino, đang trừng mắt ngay trước mặt, càng trở nên sắc bén hơn.
Nếu là lúc chưa biết gì, Chise có lẽ sẽ nghĩ rằng Serizawa Fumino chỉ đơn thuần là vô cùng khó chịu.
Nhưng Chise biết. Đằng sau thái độ giận dữ như vậy của Fumino là tâm trạng như thế nào.
「Dù là cha mẹ cậu đã quyết định chuyện đính hôn, và họ làm điều đó vì nghĩ cho Umenomori… thì họ cũng không biết một điều quan trọng. Cha mẹ cậu chưa từng gặp trực tiếp Takumi. Họ không biết cậu ấy trực tiếp. Và họ sẽ không biết sau này họ sẽ hối hận đến mức nào đâu!」
Takumi quá tốt bụng, và thiếu quyết đoán. Hơn nữa, cậu ấy hơi ngốc, và cũng háo sắc.
Ngay cả khi có một cô gái tuyệt vời như Chise, dễ thương, thông minh và có tài sản tương đương, chìa tay ra, cậu ấy vẫn sẽ lạc lối giữa ba bàn tay khác được đưa ra tương tự.
…Takumi không thể chọn Chise ngay lập tức, đúng là ngốc thật.
Nhưng cái sự do dự đó, lại là sự chân thành, trung thực và là ưu điểm hiếm có của cậu ấy.
Cậu ấy là người tốt bụng, biết quan tâm đến bạn bè, và vì họ mà bất chấp mọi khó khăn để chạy.
Là người hiểu nỗi đau của người khác, tự nhiên nhận ra điều đó và luôn ở bên cạnh bạn lúc nào không hay.
Là người đã cúi đầu khi Chise sắp đi sai đường, không đòi hỏi bất kỳ sự đền đáp nào.
Ngày hôm đó, Chise thật sự đã yêu Takumi.
「Cha mẹ cậu, họ đâu biết rõ cậu thích Takumi nhiều đến mức nào… đúng không?」
「…………」
Nhưng cha mẹ, những người đã quyết định hôn sự với Edward, cũng hoàn toàn vì nghĩ cho Chise. Nếu bị ép buộc, Chise cũng sẽ phản kháng, nhưng không phải vậy.
Họ chỉ tìm cho Chise, người đang gánh vác cái tên "Umenomori" nặng nề, một người xứng đáng để cùng cô chia sẻ gánh nặng đó.
Trong khoảng thời gian từ khi gặp gỡ các thành viên của Câu lạc bộ Mèo Lạc, Chise đã trưởng thành rất nhiều. Nếu là trước đây, cô có thể đã bỏ qua mọi thứ bằng cách nói "khó chịu" hay "phiền phức", nhưng giờ thì không thể nữa. Bởi vì cô hiểu trách nhiệm của mình, tình yêu thương của cha mẹ và lòng tốt của những người xung quanh, nên cô chỉ còn cách chấp nhận hôn sự này. Những gì được ban cho là tình yêu. Chỉ là hơi khác một chút so với những gì Chise mong muốn mà thôi.
Khát vọng thực sự của Chise là…
「Đúng vậy… tớ, tớ thích Takumi…!」
Nhưng rồi lời nói ấy dừng lại. Fumino thấy buồn vì lời nói ấy lại dừng lại.
「Sao cậu không nói ra chứ! Đồ ngốc! Umenomori đồ ngốc! Đây chẳng phải là lúc để cậu phát huy tính cách ngang ngược của mình sao!」
「…Serizawa…」
「Cậu Takumi sao? Cứ nói thẳng đi. Cậu nghĩ gì thì cứ nói ra thôi. Chúng ta học cùng lớp ở trường trung học đã hai năm rưỡi rồi đấy. Cậu nghĩ tôi, người suốt ngày cãi nhau với cậu, không nhận ra được lời nói dối vụng về của cậu à? Đồ ngốc!」
Fumino không tha thứ cho sự lảng tránh của Chise. Cô trừng mắt nhìn và giận dữ nói.
「Urusai, Serizawa!」
「Cậu thích Takumi đúng không? Thực ra cậu muốn Takumi đến đây đúng không!? Cái tên ngốc Takumi đang lạc trong tòa nhà kia, cậu muốn cậu ấy đến đây đúng không!?」
Fumino gằn giọng như muốn cắn xé.
「Nhưng tiếc quá rồi! Không phải Takumi đâu. Cậu hiểu không? Tớ không thể nói với Takumi được. Tớ không thể nói với Takumi bây giờ là đừng đính hôn mà!」
Chise mở to mắt như bị Fumino áp đảo.
「Takumi còn chưa chọn ai cả, làm sao cậu ấy có thể nói được chứ! Đồ ngốc! Hay là cậu định dùng hôn ước làm mồi nhử để bắt cậu ấy chọn cậu đấy hả?」
「Sao có chuyện đó chứ!? Đừng có đánh giá thấp tớ! Tớ đã nói rồi mà? Lòng tự trọng của tớ không cho phép làm như thế!」
「Vậy thì tớ phải đến thôi chứ sao! Người như cậu không có mặt thì sẽ có lợi hơn nhiều, nhưng tớ vẫn phải nói!」
「……Se, Serizawa?」
「Dừng cái hôn ước này lại đi!! Tớ không cho phép đâu!!」
Cô bé sói dối trá thực sự đã hét lên như vậy.
「Nè, tại sao tớ phải được cậu cho phép chứ? Tớ là Umenomori Chise đấy!」
「Vì cậu là đối thủ của tớ! Cả cậu, Nozomi và tớ đều thích Takumi! Vì cậu vẫn còn thích Takumi!」
Khóe mắt của Fumino đỏ hoe khi trừng mắt nhìn Chise.
「Không phải chỉ có tớ và Nozomi mới có thể nói điều này thôi sao! Nếu thích thì đừng bỏ cuộc… không phải chỉ có thể nói như vậy thôi sao! Bởi vì chúng ta có cùng cảm xúc mà…」
Chise nhận ra rằng cô ấy dường như sắp khóc đến nơi rồi.
「Bỏ cuộc được sao? Nhìn Takumi bị ai đó cướp mất mà cậu không sao à? Cứ như thế này thì chỉ còn trận chiến tay đôi giữa Nozomi và tớ thôi đấy? Cậu thực sự ổn với điều đó à? Nè, cậu ổn chứ…?」
「……Serizawa……」
Đương nhiên là không ổn rồi. Như Fumino nói, Chise vẫn còn thích Takumi.
Chise biết rằng nếu Takumi chọn ai đó trong tương lai, cô ấy nhất định sẽ hối hận vì đã không cố gắng hết mình.
Cô ấy không thể cầu nguyện cho hạnh phúc của Takumi với người được chọn.
「Tớ… tớ muốn chiến đấu với cậu một cách đàng hoàng và giành chiến thắng. Nếu không, hai năm rưỡi chúng ta cãi nhau để làm gì chứ? Bỏ chạy không phải là điều mà cậu sẽ làm đâu, đồ ngốc!」
「Bỏ chạy là sao chứ!? Tớ cũng muốn chiến đấu với cậu một cách đàng hoàng…」
Chise biết rằng mình không nên nói ra điều đó.
Nhưng khi thấy mắt Fumino ngày càng ngấn lệ, những cảm xúc mà Chise đã kìm nén bấy lâu nay cũng không thể ngăn được mà trào ra. Chise ôm chặt Fumino như để bấu víu.
Như thể không muốn Fumino nghe thấy những lời không nên nói.
「Tớ muốn chiến đấu… được Takumi chọn, và sau đó nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc của Serizawa…」
「……! Cậu là đồ ngốc, tớ không đời nào cho cậu thấy khuôn mặt khóc lóc của tớ đâu, đồ đáng chết…!」
Giọng nói của Fumino khi trả lời như vậy đã ướt đẫm nước mắt, và cô ấy vẫn đang ôm chặt Chise.
Cả hai đều không thể thành thật nói rằng mình thích Takumi, rằng mình không thích ai ngoài Takumi.
Một người vì địa vị của mình, một người vì tính cách của mình. Cả hai đều hiểu rõ cảm xúc của nhau đến đau lòng.
「……Tớ xin lỗi, Serizawa……」
Chise tự nghĩ rằng mình không bao giờ ngờ rằng Umenomori Chise lại phải xin lỗi đến hai lần.
「……Đừng có xin lỗi như vậy! Tớ đang cảm thấy rất sảng khoái đấy!」
Nhưng Chise hiểu rõ rằng cô bé sói này, Fumino luôn nói dối, đã lo lắng cho cô ấy đến mức nào mà đến tận đây. Chise biết rằng những đối thủ cạnh tranh Takumi, cả Nozomi và Kokoro đều là những cô gái tốt bụng, quá tốt bụng. Chise biết Fumino, người luôn cãi nhau với cô, là một người bạn quan trọng đến mức nào đối với cô.
Hai người ôm nhau và khóc vì tình yêu và tình bạn của mình.
Cùng lúc đó, Takumi và những người khác đang chạy trốn trong biệt thự đã rơi vào tình thế nguy hiểm tuyệt vọng.
「Nào, chúng ta nên bắt họ thôi. Dù họ là bạn học của Chise-sama, nhưng sự kiên nhẫn của chúng tôi có giới hạn」
Một nữ hầu lớn tuổi đứng chắn trước mặt Takumi và Nozomi với vẻ mặt nghiêm khắc. Đây là một người phụ nữ mà họ chưa từng thấy trước đây.
「Nhưng chúng tôi muốn gặp Chise!」
「Chise-sama đã đưa ra một quyết định tuyệt vời với tư cách là người thừa kế gia tộc tiếp theo. Hơn nữa, Điện hạ Edward cũng là một người tài giỏi, một mối lương duyên hiếm có. Chủ nhân hiện tại chắc chắn sẽ không muốn bất cứ điều gì làm xáo trộn tâm trí của Chise-sama」
Trong lúc chạy trốn, Takumi và những người khác đã nhận ra điều đó.
Dường như có những người thực sự đuổi theo họ và những người đang nương tay với họ.
Họ nhận ra giữa chừng rằng những người hầu gái và vệ sĩ đã cùng Chise lớn lên ở thị trấn Suzune này đang che chở cho họ. Dường như họ đã cố gắng dẫn họ đến chỗ Chise bằng cách nào đó, nhưng những người hầu gái lớn tuổi có tốc độ di chuyển cực nhanh này đã dồn họ vào đường cùng với sự phối hợp đáng kinh ngạc. Chỉ có Fumino là đã tìm cách phá vỡ vòng vây này, Shibata và những người khác đã bị bắt từ lâu, và Takumi và Nozomi cũng như ngọn đèn trước gió.
「Có vẻ như những người ở thị trấn Suzune hơi lỏng lẻo nhỉ. Suzuki, Satou」
「Vâng, chúng tôi xin lỗi」
「Lần tới, chúng tôi sẽ huấn luyện lại cả hai người ở nhà chính. Nếu các người muốn tiếp tục theo Chise-sama sau khi kết hôn, hãy dừng những trò đùa này lại đi」
Người hầu lớn tuổi liếc nhìn Suzuki-san và Satou-san như muốn nói rằng bà đã nhận ra. Suzuki-san và Satou-san vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Người hầu quay sang Takumi và Nozomi.
「Vậy, hai người có thể đợi trong một phòng riêng cho đến khi bữa tiệc kết thúc được không? Hai người là bạn học của Chise-sama, chúng tôi không có ý định đối xử tệ bạc với hai người. Chúng tôi hứa sẽ có một bữa ăn thịnh soạn và một khoảng thời gian tuyệt vời」
Nói cách khác, họ không có ý định cho họ tham gia bữa tiệc sinh nhật. Nhưng, không có cách nào để trốn thoát……
「Ồ, thật trùng hợp. Tsuzuki-kun」
Một giọng nói thân thiện vang lên. Đó là…… hội trưởng hội học sinh.
「Hội, hội trưởng!? Tại sao!?」
「Fufu, tôi là đại diện học sinh của Học viện Umenomori. Tôi đã nộp đơn lên hội đồng quản trị và đến chúc mừng. Đương nhiên rồi, phải không?」
Hội trưởng hội học sinh Bushu Daigenji vẫn mặc bộ đồng phục quen thuộc. Đằng sau cô là hội phó.
「Nhưng, tại sao lại ở đây……」
「Tôi nghe thấy tiếng ồn ào. Hay đúng hơn, tôi đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra. Quả nhiên là Hội Những Chú Mèo Lạc Lối」
Hội trưởng bật cười khúc khích.
「Tôi xin lỗi. Tất cả những người được mời chính thức, xin vui lòng đợi thêm một chút trong phòng riêng cho đến khi bữa tiệc bắt đầu」
Người hầu nhà chính cúi đầu cung kính.
「Không, hãy trả lại những đứa trẻ đó cho tôi. Bởi vì, đây là bữa tiệc sinh nhật của bạn bè. Nếu họ không thể tham gia, thì tôi cảm thấy khó chịu như thể tôi đang dung túng cho hành vi bắt nạt」
「……Chúng tôi không thể làm như vậy」
Người hầu nhà chính khẽ giơ tay phải lên, và một số vệ sĩ vạm vỡ xuất hiện.
「Các người đã hiểu chưa? Gia tộc Umenomori quyết tâm tổ chức thành công lễ công bố hôn ước này」
Mọi chuyện đã hết hy vọng sao……Nhưng, ngay trước khi những lời đó kết thúc.
「Muuuuun!」
Hai trong số các vệ sĩ trong chốc lát bay lên không trung, và vì một lý do nào đó, họ ngã xuống đất mà không phát ra tiếng động.
「Xin lỗi. Tôi đến muộn. Kỹ năng của tôi vẫn còn kém quá」
Bộ Hakama Monつき có vẻ khó di chuyển đã rách nát, và có máu rỉ ra ở một vài chỗ…… Chắc chắn là Kouya Daigorou.
「Kimono rất tiện lợi. Ngay cả khi bị dính nước nhớp nháp, tôi vẫn có thể xé nó ra và trốn thoát. Tinh thần Yamatoอยู่ที่นี่だ」
Có lẽ nó không liên quan gì đến điều đó. Nhưng cậu ấy đã cứu họ…… Nhưng, vẫn còn rất nhiều vệ sĩ. Ngay lập tức, họ tấn công Daigorou từ hai bên. Takumi và Nozomi định giúp đỡ, nhưng bị người hầu cản lại.
「Daigorou, nguy hiểm!」
「Haaaaa! Tớ cũng vậy mà!」
Vào lúc đó, người đã lao vào giữa các vệ sĩ và Daigorou với tốc độ nhanh như chớp là vị phó hội trưởng với mái tóc chẻ ngôi giữa kia. Với tốc độ không thể nhận ra bằng mắt thường, cô hạ gục vô số vệ sĩ.
「Sao một học sinh trung học bình thường lại có thể hạ gục những vệ sĩ lành nghề của Umenomori……」
Người hầu nhà chính mở to mắt. Tận dụng sơ hở đó, hội trưởng hội học sinh đã hành động.
Cô lao vào giữa họ và người hầu, dùng một sợi dây xích lấy ra từ đâu đó để trói chặt cổ tay của người hầu, người đã hoàn toàn mất cảnh giác. Và, trong chốc lát, cô vật người hầu xuống sàn.
「Đừng có coi thường! Không một học sinh nào của chúng ta vượt qua được kỳ thi khó khăn của Học viện Umenomori mà lại là người bình thường cả! Nếu không, làm sao chúng tôi có thể sánh ngang với Umenomori Chise chứ!」
Hội trưởng…… Nhân vật của cô ấy đã thay đổi sao? Thật là đáng sợ như cái tên của cô ấy.
「Hội trưởng! Hãy để việc này cho em!」
Phó hội trưởng, người là thành viên của câu lạc bộ đấm bốc, đã lập tức phòng thủ như thể đang bảo vệ hội trưởng. Ngay cả trên đường đi, cô đã đánh gục hai vệ sĩ. Hội trưởng mỉm cười với vẻ mặt quen thuộc với Takumi và những người khác đang ngạc nhiên.
「Đi đi. Công việc của hội học sinh đến đây là kết thúc. Phần còn lại là công việc của Hội Những Chú Mèo Lạc Lối, phải không?」
「Cảm ơn hội trưởng!」
Takumi và Nozomi chạy hết tốc lực. Không còn phải lo lắng về việc lạc đường nữa. Bởi vì, tất cả khách mời đều đang đi theo cùng một hướng. Bữa tiệc đã ở ngay trước mắt họ.
Đại sảnh của gia tộc Umenomori, nơi nuốt chửng vô số khách quý, tràn ngập không khí tươi vui.
Tham gia vào bữa tiệc sinh nhật sắp bắt đầu là bằng chứng cho thấy bạn đang ở vị trí trung tâm của thế giới.
Gia tộc Umenomori có đủ tài sản và địa vị để làm điều đó, và Kısaburou Umenomori, một nhân vật huyền thoại, vẫn còn sống, và cha của Chise, người đang điều hành hiện tại, cũng được đánh giá là một người sắc sảo.
Và những tin đồn về cô gái xinh đẹp sẽ gánh vác thế hệ tiếp theo cũng đã vang vọng. Ngoài những câu chuyện về lòng dũng cảm của cô từ khi còn nhỏ, vụ án giải cứu Vương quốc Aslan vẫn còn mới trong ký ức. Vào thời điểm đó, những tin đồn về cuộc hôn nhân đã lan truyền, và những tài năng trẻ từ giới chính trị và tài chính, những người đã nghĩ rằng có một khả năng dù là nhỏ nhất cho bản thân họ, đã rơi lệ.
Có vẻ như hôm nay thực sự sẽ là đêm công bố hôn ước. Nhiều khách mời chưa từng có trong quá khứ đã xác nhận tin đồn đó. Những người tham gia đang háo hức chờ đợi thời khắc đó, và họ đang thăm dò nhau xem ai trong số những người có mặt ở đây sẽ có được may mắn được giao phó Umenomori của thế hệ tiếp theo.
Một chiếc chuông lặng lẽ báo hiệu khai mạc, và âm nhạc của dàn nhạc bắt đầu.
Và từ cánh cửa được những người hầu trang trọng mở ra, vị nữ hoàng trẻ của ngày hôm nay xuất hiện. Chỉ có một người hầu đi theo phía sau cô. Cô gái mặc bộ trang phục lộng lẫy đến mức khiến người ta phải kinh ngạc bước lên bục được dựng lên ở phía trước hội trường trong tiếng vỗ tay của mọi người. Người hầu đi theo đã cố gắng nhẹ nhàng đưa micrô từ phía sau…… nhưng cô ấy suýt làm rơi nó, nhưng cô ấy đã duyên dáng nhận lấy nó.
「Thưa quý vị, cảm ơn tất cả quý vị đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi ngày hôm nay」
Cô lặp lại lời chào ngắn gọn hai lần bằng tiếng Nhật và tiếng Anh. Sau đó, cô cúi đầu duyên dáng và rời khỏi bục.
Cha của cô, với khuôn mặt ửng hồng, nắm lấy micrô để có một bài phát biểu chúc mừng.
Chise nhìn cái vẻ hạnh phúc đó như thể nó là một điều gì đó xa xôi.
Cô nên làm gì đây, cô phải làm gì đây. Cảm xúc hỗn loạn của cô không thể nói với ai được.
Chỉ có người hầu ở bên cạnh cô, lặng lẽ nắm chặt tay cô như không ai nhìn thấy.
Sự ấm áp của bàn tay đó rất đáng trân trọng…… Chise Umenomori cảm thấy mình có thể bình tĩnh lại một chút.
Khi nhìn xung quanh, cô nhận ra rằng nhiều ánh mắt đang đổ dồn về mình.
Điều gì sẽ xảy ra sau đó đã được quyết định. Sau khi bài phát biểu và lời chúc mừng của cha cô kết thúc, sẽ đến phần công bố hôn ước.
Ông nội sẽ đến và tuyên bố rằng tôi sẽ kế thừa gia tộc Umenomori trong tương lai.
Đảm bảo sự ổn định của Umenomori trong vài thập kỷ tới và thề với mọi người xung quanh về một mối quan hệ liên tục trong tương lai, có thể nói đó là một nghi thức đúng đắn về mặt xã hội…… Ít nhất, Chise đã được dạy như vậy.
Nhưng…… có một cảm xúc nghẹn ứ trong sâu thẳm trái tim cô. Tất nhiên, Takumi là quan trọng nhất……
Trong bài phát biểu khá dài, Chise chìm đắm trong suy nghĩ mà không nghe thấy những lời lẽ cảm động.
Fumino đã đến, và những điều chưa thành hình cho đến nay dần trở nên rõ ràng trong trái tim Chise.
「Tớ……」
Chise khẽ cắn môi. Chính lúc đó, Kaho, người đã lặng lẽ đến gần bên cô, thì thầm vào tai cô.
「Chise-sama, xin hãy nhìn vào lối vào kia」
Giọng nói dịu dàng và tiếng cha cô gọi tên Chise vang lên cùng một lúc.
「Vậy thì, tôi xin vui mừng thông báo cùng với cha và con gái tôi. Chise, con hãy đến đây」
Chise đã không nghe thấy giọng nói đó.
Giữa đám khách mời vẫn đang lũ lượt kéo đến, có Takumi. Nozomi cũng ở đó.
Cô nhìn thấy Takumi, người đang thở dốc chạy vào đại sảnh――Cô rất vui.
Đúng vậy, Chise rất vui. Vì Takumi đã đến, vì Takumi đang ở đây.
Có một người mà cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn chỉ bằng cách ở cùng một chỗ. Chắc chắn là có.
Vậy thì…… đây là sân khấu của Umenomori Chise. Vẫn chưa phải là lúc để Takumi thể hiện.
「Nyaa! Chise!」
Chise vẫy tay thật mạnh với Nozomi, người đã cất tiếng lớn một cách hiếm hoi.
「Chờ tớ một chút. Sẽ xong ngay thôi」
Đó là một giọng nói lớn bất ngờ, và đại sảnh đột nhiên trở nên im lặng như tờ.
「……Chise?」
「Con xin lỗi, thưa cha」
Chise đẩy người cha đang ngạc nhiên của mình ra và bước lên bục.
「……Chise」
Ở đó, người đàn ông huyền thoại thống trị giới tài chính, Kısaburou Umenomori đang đứng. Mặc dù đã khá cao tuổi, nhưng ông là một ông lão nhiệt huyết, người yêu thích tạp chí Weekly Shonen Jump.
「Ông nội…… Con đã quyết định rồi」
Việc không thể đối diện với cảm xúc của mình cho đến khi mọi thứ trở nên cấp bách như thế này, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Takumi, là sự yếu đuối của Chise. Chise lại nhìn vào cha mẹ mình. Cả hai đều có vẻ bàng hoàng.
「Con sẽ không đính hôn nữa! Con không thể đính hôn với cảm xúc hiện tại!」
Bởi vì cô có người mình thích. Cô đã nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng cô thích Takumi đến mức không thể làm được.
Cô cũng có những đối thủ tình trường mà cô không thể thua. Dù đáng ghét, nhưng trái tim cô vẫn kết nối với họ. Họ là những cô gái tuyệt vời mà Chise phải thừa nhận. Cô không thể bỏ chạy khỏi họ mà không chiến đấu.
「Chise, con có nghiêm túc không……?」
「Vâng. Con muốn tự mình chọn người kết hôn! Bởi vì, một người thậm chí không thể làm cho bản thân mình hạnh phúc, thì làm sao có thể làm cho mọi người trên thế giới hạnh phúc được! Dù sao thì, con là Umenomori Chise! Con phải là một người phụ nữ cần thiết cho thế giới!」
Những lời Otome nói với cô giờ đây đang vang vọng trong tim cô. Bạn không thể làm cho người khác hạnh phúc nếu bạn thậm chí không thể trân trọng bản thân mình. Nói xong, Chise cúi đầu trước một người đàn ông.
「Edward, anh là một người tuyệt vời, không có gì để chê cả. Nhưng, bây giờ, em xin lỗi」
Edward im lặng bước lên bục. Chise nhìn thẳng vào anh, sẵn sàng đón nhận bất kỳ lời lăng mạ nào. Bởi vì, cô nghĩ rằng anh ấy mới là nạn nhân thực sự.
Tuy nhiên, anh ấy không bước lên bục mà quỳ xuống trước Chise.
「Edward?」
「Tôi đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chise-sama, em có nghĩ rằng tôi vẫn còn cơ hội không?」
「……Cảm ơn anh vì những lời nói rộng lượng. Vâng…… Không ai biết tương lai sẽ ra sao」
Cuộc trò chuyện giữa Chise và Edward không lớn tiếng, nhưng nó đã lan truyền đến những khách mời trong hội trường.
Hội trường lại xôn xao vì những diễn biến khó hiểu.
Cha và mẹ cô, với khuôn mặt đỏ bừng hoặc xanh mét…… Tuy nhiên, họ đã không nổi giận.
「Hmm…… Chise. Đó có phải là câu trả lời của con?」
Chỉ có Kısaburou Umenomori, mang trong mình khí thế áp đảo xung quanh, lên tiếng.
「Vâng, ông nội. Con sẽ kết hôn với người mà con chọn」
「Thật là hời hợt. Thế giới không ngọt ngào như vậy đâu. Các vị khách quý ngày hôm nay đã dành thời gian quý báu của mình trong bận rộn để vì người thừa kế của gia tộc Umenomori. Bộ quần áo con đang mặc, thậm chí một giọt máu trong cơ thể con, tồn tại là để đáp ứng nguyện vọng của tất cả những người ủng hộ gia tộc Umenomori. Lời nói của con không có trọng lượng. Ở nơi này, con có nghĩ rằng có ai sẽ chọn con hơn là gia tộc Umenomori không?」
Một giọng nói trầm lắng. Tuy nhiên, nó đầy áp lực đến mức có thể bị áp đảo. Ông nội đang tức giận…… Chise cảm thấy như thể nền đất dưới chân cô đột nhiên sụp đổ. Cô nghĩ rằng ông nội sẽ hiểu cho cô……
「Nào, Chise. Hãy rút lại những lời vừa nói. Hãy đáp lại kỳ vọng của mọi người. Ngay cả khi đó là hạnh phúc của con……」
Mặc dù cô đã quyết tâm vững chắc như vậy, nhưng trái tim Chise dường như tan vỡ. Tất cả mọi người đều nín thở. Người đàn ông huyền thoại, Kısaburou, có sức mạnh to lớn đến vậy. Khi sự im lặng thống trị căn phòng――.
「Điều đó không đúng! Ngay cả khi không có danh tiếng của Umenomori…… tôi vẫn là bạn của Chise! Chise là người quan trọng của chúng tôi! Chúng tôi, tôi…… Tôi sẽ chọn Chise hơn bất kỳ tiền bạc hay danh dự nào……!」
Giọng nói đó vang lên từ gần lối vào. Chise không thể nhầm lẫn giọng nói của người đã hét lên trong khi bị nhiều vệ sĩ và người hầu giữ lại.
Nhưng, đó là một sự kinh ngạc đối với nhiều người tập trung tại hội trường. Bởi vì mọi người đều biết rằng chống lại những lời của Umenomori-옹 khủng khiếp hơn cả chiến đấu với hổ bằng tay không.
Chủ tịch hội đồng quản trị――Ông nội của Umenomori trông thật đáng sợ. Nhưng, tôi không thể im lặng. Với dáng vẻ đáng thương bị bao vây và ghìm chặt bởi nhiều vệ sĩ, tôi đã hét lên.
「Chủ tịch hội đồng quản trị! Xin hãy hiểu cho cảm xúc của Chise!」
「……Ồ, cậu thanh niên. Vậy, cậu định bắt cóc Chise à. Cậu định biến Chise thành của riêng mình sao?」
「Không phải vậy…… Chưa phải vậy, nhưng! Tuy nhiên, tôi vẫn muốn bảo vệ Chise!」
Ánh mắt của tôi và Chise đan xen vào nhau rõ ràng.
「Takumi…… Đồ ngốc……」
Chise đang mỉm cười. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để tôi chắc chắn rằng mình đúng.
「Aaah, chỗ đó lẽ ra phải nói dối rằng đúng chứ~。Takumi-ttara thật thà quá ha~♪」
Ngay khoảnh khắc đó, khói bất ngờ được tạo ra trên sân khấu. Liệu nó có phải là dành cho một sự dàn dựng nào đó……?
「Eiji, được rồi đó~♪」
「Tôi hiểu rồi Otome!」
Bỗng nhiên, có một bóng người nhảy xuống từ trên trần nhà.
「Chị gái hóa trang, xuất hiện~~! Tou~, thả Takumi ra ngay!」
Không hiểu sao chị gái tôi, người đang đeo mặt nạ Namahage, đã thổi bay các vệ sĩ trong một khoảnh khắc.
「Nào, đi đi Takumi! Công chúa đang chờ cậu đó♪」
Ở sau cánh gà, Eiji-san cũng giơ ngón tay cái lên. Ra là vậy.…… Công việc của Eiji-san ở Nhật Bản là cái này sao! Tôi cảm ơn hai người và bắt đầu chạy.
Kısaburou Umenomori đứng trên bục mà không hề lay chuyển. Không hề bối rối trước làn khói.
Tuy nhiên, các vệ sĩ tạo thành một bức tường xung quanh để không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Kısaburou.
「Hmm…… Chise, con……」
Tôi thậm chí còn cảm thấy một sự tự tin trong cử chỉ vuốt cằm của ông. Đúng như dự đoán, nhóm vệ sĩ không chỉ bảo vệ Kısaburou, mà còn bắt đầu tạo một bức tường để bảo vệ Chise.
Những người đàn ông vạm vỡ đứng chắn trước mặt tôi đang lao đến. Nhưng, tôi không có ý định dừng lại.
Vào lúc tôi túm lấy các vệ sĩ, người hầu vẫn luôn im lặng đứng cạnh Umenomori, đột nhiên xoay một vòng. Chiếc mũ rơi xuống, và mái tóc hạt dẻ dài mượt mà xõa rộng. Dáng vẻ đó là……
「Ể!? Fumino!?」
「Umenomori, Takumi, nhắm mắt lại!」
「Chờ, Serizawa!?」
Fumino trong bộ đồ hầu gái vung tay lên. Và, cô ném một quả bóng nhỏ về phía chúng tôi.
Một làn khói trắng bốc lên cùng với một tiếng nổ. Mọi người xung quanh gần như hoảng loạn trong giây lát, nhưng nhờ giấy màu đầy màu sắc bay cùng với làn khói, bầu không khí đã nhanh chóng trở nên hài hòa.
「Takumi! Umenomori, bên này!」
Trên đường đến sân khấu, tận dụng làn khói, một giọng nói quen thuộc dẫn đường.
「Fumino!? Sao cậu lại mặc đồ hầu gái vậy, váy thì sao!?」
「Tớ đã đổi với Tabata-san đó!」
Ra là vậy.…… Có lẽ đó là lý do tại sao có một chút vải thừa ở khu vực ngực.
「Cậu đang nhìn đâu đấy, Takumi biến thái! Chết hai lần đi, đồ ngốcーーッ!!」
Nguy rồi. Bị phát hiện rồi. Lát nữa sẽ bị đá đây. Giọng của Ông vang vọng trong làn khói.
「Hoh…… Hóa ra là vẫn còn đồng minh khác. Nhưng, không có lối thoát đâu?」
Không chỉ các vệ sĩ của Umenomori-옹, mà cả lực lượng cảnh vệ mà các VIP dẫn theo cũng đang hành động.
Tất cả các lối đi đều bị chặn lại, và các khách mời đang nuốt nước bọt theo dõi cảnh tượng đó.
「Chise-ッ, bên này!」
Tôi quyết định ngay lập tức. Chise chỉ ngạc nhiên trong một khoảnh khắc……
「Takumi, cậu có gan đấy!」
Cô chạy đến một ô cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn bên kia…… Bên ngoài ô cửa sổ được trang trí lộng lẫy dường như đắt tiền là màn đêm đen kịt, tạo thành một khoảng không tối tăm.
Với ô cửa sổ lớn phía sau lưng, tôi và Chise nhìn khắp hội trường.
「Ông nội, Cha, Mẹ, thưa quý vị khách quý, chúc quý vị mọi điều tốt đẹp nhất. Tôi mong được gặp lại quý vị vào một ngày nào đó khi tôi có thể giới thiệu người mà tôi đã chọn」
Đó là một cái cúi đầu duyên dáng. Cha của Chise vội vàng cố gắng ngăn cô lại.
「Chờ, Chise! Với tư cách là đại diện của Umenomori chúng ta, con là…… Không, quan trọng hơn, Chise, con định làm gì vậy! Đừng làm thế! Bố ơi, ngăn con bé lại!」
「Ổn cả thôi! Con biết là cha luôn lo lắng cho con mà. Nhưng」
Chise mỉm cười rạng rỡ.
「Con chắc chắn sẽ không quên sứ mệnh của Umenomori đâu. Ngay cả khi kết hôn, sẽ không sao nếu con khỏe mạnh mà không cần phải vội vàng, phải không!? Con sẽ chứng minh từ bây giờ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi!」
Nói xong, Chise và tôi gật đầu với nhau. Mẹ của Chise hét lên.
「A, Chi, Chise-ッ! Nguy hiểm! Ai đó ngăn con bé lại!」
Để đáp lại tiếng kêu đó, đội hầu gái cho thấy một chuyển động siêu tốc…… và đã bị cản trở bởi một chuyển động gần như tương tự.
「Nyaa!」
Không cần phải xác nhận đó là ai. Những người đồng đội, Nozomi đang tạo thời gian cho chúng tôi.
「Đi thôi! Chắc chắn tôi sẽ cho cậu trốn thoát an toàn!」
「Tớ không nhờ cậu đâu! Nhưng, nếu cậu nhất quyết…… thì tớ có thể để cậu bảo vệ tớ cũng được đó!」
Tôi bế Chise lên, phá vỡ ô cửa sổ và nhảy vào bầu trời đêm.
Một khoảng thời gian dường như kéo dài vĩnh cửu trôi qua.
Tôi ôm chặt Chise. Chise cũng ôm chặt tôi.
Tôi nheo mắt nhìn về phía Trái Đất để cơ thể mình nằm dưới cơ thể Chise.
Tôi không thể thất bại.
Trong tay tôi, có một nàng công chúa rất quan trọng, một trong những nàng công chúa hàng đầu của đất nước này.
Vầng trăng phản chiếu trên mặt hồ trông thật đẹp đẽ. Và――
Chúng tôi đáp xuống hồ cùng với một cột nước khổng lồ.
Cái hồ trong khu vườn đã đỡ lấy cơ thể chúng tôi. Tôi ôm Chise, người khó di chuyển vì chiếc váy, và cả hai chúng tôi bơi đến gần bờ như thể đang ôm nhau.
「……Phuu……」
「Haha…… dù sao thì…… có lẽ đã thành công」
Chise, người bị ánh trăng chiếu sáng và ướt đẫm…… trông đẹp hơn bao giờ hết.
Giờ đây, tôi bắt đầu lo lắng liệu việc phá hỏng bữa tiệc có ổn không.
Tôi vẫn chưa thể quyết định bất cứ điều gì…… Mặc dù không có lý do gì để một cô gái đặc biệt như vậy thích tôi, một người bình thường như vậy…… Nhưng, Chise lại nở một nụ cười rất trong sáng.
「Cảm ơn cậu, Takumi」
Đôi mắt cô ấy đang nhìn tôi lấp lánh dưới ánh trăng và ánh sáng từ biệt thự.
「Được rồi…… Tôi chỉ nói một lần thôi, nên hãy nghe kỹ đây. Takumi, cảm ơn cậu vì đã đến hôm nay. Tớ sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Ngay cả khi…… cho dù Takumi không chọn tớ, tớ vẫn thích cậu. Không, tớ yêu cậu…… Điều đó chắc chắn sẽ không thay đổi. Bởi vì…… ngay cả khi không phải là người yêu…… Tớ biết rằng cậu sẽ luôn đến giúp tớ như ngày hôm nay」
Như trong chuyển động chậm, tôi thấy Chise đang đến gần.
Một sợi tóc ướt dính vào má của Chise đã ửng hồng.
「Chi, Chise……?」
「Che…… Tớ định để cậu chủ động lần thứ hai mà……」
Vẫn còn những giọt nước trên lông mi cô ấy.
Và đôi môi căng mọng của Chise, đang run rẩy, đã vươn lên――
「Cậu đang làm gì thếーッ, Umenomori-ッ!」
「Nyaa, bỏ chạy một mình, không đượcー」
Cùng lúc với những giọng nói đó vang lên trên đầu chúng tôi.
Tôi thấy những cô gái xinh đẹp trong trang phục váy và hầu gái nhảy ra từ ô cửa sổ vừa rồi.
「Kyaa!? Bay mất rồi!」
「Nyaa, nguy hiểm」
Cùng với những giọng nói đó, hai cột nước dâng lên ngay gần chúng tôi.
Đôi môi của Chise, người suýt chạm vào tôi chỉ vài cm trước đó, đã dừng lại ở đó.
Mấy cô gái nổi lềnh bềnh trên mặt nước đang bơi về phía chúng tôi.
Không cần xác nhận cũng biết là ai.
「Đồ… Đồ đáng ghét, không biết chọn chỗ mà phá đám gì cả, không biết ý tứ à!」
「Không được.」
「Đúng, đúng đó! Giữa thanh thiên bạch nhật mà làm trò đồi bại quá thể!」
「Takumi đã bắt cóc tớ, nên đây là phần thưởng!」
「Ai thèm chứ!」
「Ai nói là cho cậu?」
「Nếu là phần thưởng cho Takumi, thì tớ… Tớ cũng có thể cho chứ?」
「Này, này! Sao Nozomi lại đòi cho phần thưởng!」
「… Stray Cats luôn cố gắng, phần thưởng?」
「Không có lý do gì để Nozomi cho cả!」
「Meow… Lợi thế của người quản lý.」
「Không đời nào tôi chấp nhận chuyện này!」
Cái, cái gì thế này!? Rõ ràng mọi người đã hợp sức cứu Chise, sao tự dưng lại trở về như mọi khi thế này!?
Tôi bất giác ngước mặt lên trời. Ánh trăng đêm dường như đang cười nhạo chúng tôi.
「Oa ha ha ha ha ha ha ha!」
Trong đại sảnh của nhà Umenomori, Umenomori Kisaburo đang vô cùng phấn khởi vỗ lưng con trai mình.
「Mình đã có một người kế thừa tốt rồi! Thật tốt vì con bé không phải là loại con gái chỉ biết nghe lời cha mẹ!」
「Ô, ô tớ à~, đừng có nói những lời vô trách nhiệm như thế chứ…」
「Con nói gì thế! Chẳng phải con cũng từng trải qua rồi sao!」
「À, ừ thì… Nhưng mà Chise là con gái đó! Chẳng phải chúng ta nên mong con bé được hạnh phúc sao!」
Thấy con trai biến sắc, Umenomori-翁 lại phá lên cười.
「Không sao đâu! Chise sẽ mang lại hạnh phúc cho chúng ta thôi. Phải không nào?」
Umenomori-翁 hỏi Kaho Chikumaen.
「Chính xác ạ. Thưa Ngự Đương Gia. Tôi cũng muốn mãi mãi là bạn tốt của Chise-sama.」
Những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng. Nhưng nghĩ đến việc bản thân đã không thể nhảy ra khỏi cửa sổ đó, tôi biết mình không thể nào cạnh tranh với ba người kia được nữa, điều đó khiến tôi có chút cô đơn.
「Nhưng, tiệc sinh nhật hôm nay thì phải làm sao…?」
Edward bước đến gần người cha đang ủ rũ của Chise.
「Umenomori-sama, chẳng phải hôm nay là buổi tiệc để Chise-sama tuyên bố rằng cô ấy sẽ tự mình tìm kiếm người bạn đời sao?」
Edward mỉm cười. Nhưng ánh mắt anh ta lại rất nghiêm túc.
「Nếu Chise-sama chọn, thì cơ hội là bình đẳng cho tất cả. Tôi muốn trở thành người đàn ông có thể cùng cô ấy nhảy ra khỏi cửa sổ đó. Tôi sẽ không từ bỏ.」
「Ra vậy, vậy là tôi cũng có cơ hội sao?」
Người vừa nói vừa bước vào câu chuyện là vị khách quý từ tận Vương quốc Aslan, Quốc vương Aslan. Cậu ta đã mười một tuổi rồi.
「Luật pháp của đất nước tôi quy định, vương tộc có thể kết hôn sau hai năm nữa. Mong cô hãy đợi đến lúc đó.」
「Ara, Chise-sama quả là người được yêu mến, thật đáng ghen tị.」
「Kaho-sama, ở đất nước chúng tôi, một người đàn ông có thể có đến năm người vợ đấy. Tôi cũng muốn kết hôn với Kaho-san nữa. Nếu Takumi-san chuyển đến đất nước chúng tôi thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết thôi. Chúng tôi luôn chào đón cậu.」
「Ôi chao… Fufu, đúng là một tay chơi thứ thiệt.」
Câu nói đùa dí dỏm của Quốc vương Aslan đã xoa dịu bầu không khí, và kể từ đó, không thiếu những người đàn ông hô hào rằng "Người được Chise chọn sẽ là ta".
「Ngự Đương Gia, các học sinh của Học viện Umenomori đang vội vã đến để chúc mừng sinh nhật Chise-sama.」
「… Ý ông là, họ đã nghe chuyện và đến để giúp đỡ sao. Tanaka.」
「Hà, có chuyện gì cần giúp đỡ sao? Hôm nay là một ngày đẹp trời để tổ chức tiệc sinh nhật mà.」
Umenomori-翁 mỉm cười mãn nguyện trước lời nói của người tâm phúc mà ông tin tưởng.
「Ừm. Chise đã có được sức mạnh để có được những thứ mà tiền bạc không thể mua được. Học viện là một khoản đầu tư rẻ mạt. Tanaka.」
「Không hẳn ạ. Ngay cả khi Ngự Đương Gia đóng vai ác, thì cũng không thể có được một mối tình khó nhằn đến vậy đâu ạ.」
Umenomori-翁 phá lên cười như thể ông đã nhìn thấu tất cả.
「… Mau đưa Chise và những người khác ra khỏi hồ đi. Gọi tất cả bạn bè của con bé đến đây nữa. Đêm nay, chúng ta sẽ náo loạn cả đêm!」
Kể từ đó, đêm đó thực sự trở thành một đêm vui vẻ.
Bạn bè ca hát và nhảy múa đến tận bình minh, chúc mừng sinh nhật Chise.
Umenomori Chise đã tròn mười tám tuổi.