Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 12 - Chương 3

**Quyết tâm của Cô Gái Sói**

「Trời ạ, mọi người cứ làm quá lên cả rồi。」

Khi tôi và Fumino ghé vào phòng bệnh, Sơ lại cằn nhằn như mọi khi.

Nghe tin Sơ ngã bệnh từ chị Otome, tôi và Fumino lập tức chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, Fumino cứ mặt xanh như tàu lá, còn tôi, nói thật, cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Thế nhưng, khi đến nơi thì mọi chuyện lại ra nông nỗi này.

「Kẻ nào người nấy mặt mày biến sắc kéo đến đây, có thời gian rảnh rỗi như thế thì thà đi làm việc còn hơn.」

「Nói là nói thế chứ, mọi người đều lo lắng cho Sơ cả.」

「Thật là chuyện bao đồng. Takumi, con cũng đừng đến những nơi như thế này mà hãy lo học hành ôn thi cho tử tế vào.」

Với cái giọng điệu này, Sơ khỏe như chưa từng ngã bệnh vậy. Đúng hơn là, quá khỏe.

Đúng như lời Sơ nói, người trong khu phố cứ lần lượt vào rồi lại bị đuổi ra khỏi phòng bệnh. Trên đầu giường, những món quà thăm hỏi chất đống cao ngất như chiến tích bị bắn hạ vậy.

Nhưng thật sự là Sơ bình an vô sự thì tốt quá rồi.

「Fumino cũng thế, mau mau về đi. Mai còn phải đến trường nữa.」

Với một giọng điệu nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với tôi vài phần, Sơ nói chuyện với Fumino, người cứ cúi gằm mặt.

「...Không đâu.」

Chính Fumino lại lắc đầu như một đứa trẻ. Giọng nói của con bé nghe như sắp khóc đến nơi. Ngay cả tôi cũng thấy chấn động rồi. Đối với Fumino, người sống chung nhà như một con nuôi, tình cảnh này chắc chắn rất khó khăn.

「Đúng là một đứa trẻ cứng đầu... Sơ không sao đâu mà. Bác sĩ cũng đang theo dõi rồi.」

「Nhưng mà... Sơ...」

Fumino chìm vào im lặng.

「Fumino, tôi hiểu cảm giác của con bé, nhưng không thể cứ ở mãi đây được.」

「Đúng vậy. Nếu con bé không về thì ai sẽ chăm sóc những người đến nhà thờ đây?」

「Vâng... Con biết rồi.」

Nói đoạn, Fumino gật đầu. Với vẻ mặt thật thà đến kinh ngạc. Không hiểu sao lại khiến lòng tôi đau thắt như thể nhìn thấy Fumino hồi còn ở trại trẻ mồ côi. Hồi đó, Fumino là một đứa trẻ mít ướt. Thay vì một cô gái sói thường nói ngược lại với lòng mình như bây giờ, con bé đúng hơn là... một đứa trẻ mít ướt rất thật thà.

Từ bao giờ Fumino lại trở thành một cô gái mạnh mẽ như vậy nhỉ... Nhìn Fumino được Sơ xoa đầu, tôi lục tìm trong ký ức, nhưng chẳng thể nhớ ra được.

Ra khỏi phòng bệnh, chúng tôi ngồi trong phòng chờ bệnh viện một lúc mà chẳng nói chuyện gì.

Fumino vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu, còn tôi thì không biết nên nói gì để an ủi Fumino. Trong những lúc như thế này, chắc chị Otome sẽ giỏi hơn trong việc động viên Fumino, nhưng không may, chị ấy đang bận lo thủ tục nhập viện và chuẩn bị đồ đạc cho Sơ.

「Dù sao thì... Sơ trông có vẻ khỏe mạnh là tốt rồi.」

Không chịu nổi sự im lặng, tôi mở lời.

Tự hỏi bản thân đã cố gắng tìm từ ngữ đến vậy, nhưng câu nói lại thật sự bình thường đến lạ.

「Ừm...」

Và câu trả lời của Fumino cũng đơn giản đến mức đó.

...Làm sao bây giờ. Cuộc đối thoại chẳng thể tiếp diễn.

Khi tôi đang cảm thấy khó chịu trong sự im lặng lại bao trùm, Fumino bất ngờ đứng dậy.

「Fumino...?」

「Về thôi.」

「Ồ, vậy à. Để tôi đưa cậu về.」

「Không cần đâu. Cửa hàng bỏ trống không lo lắng sao?」

Nói bằng một giọng không thể chối từ, Fumino bỏ lại tôi và chạy đi.

「Khoan đã!」

Từ "được" của Fumino thật khó hiểu. "Không cần đến" thì tuyệt đối là phải đến. "Được phép đến" thì có lẽ là muốn tôi đến. Nhưng còn từ "được" không thì...

Mắc kẹt trong một thoáng chần chừ, tôi dốc toàn lực đuổi theo Fumino. Nhưng chính sự do dự ngắn ngủi đó lại là sai lầm.

Tuy đã đến trước nhà thờ, nhưng tôi không thể đuổi kịp Fumino... Khi đến nơi, Fumino đã bị hàng xóm lo lắng kéo đến bao vây.

Với cảm giác lưu luyến, tôi rời khỏi Nhà thờ Serizawa.

Ngày hôm sau, Fumino không đến trường. Điều này cũng dễ hiểu, nhưng... tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

「Serizawa vẫn nghỉ học à.」

Nhìn vào chỗ trống của Fumino, Ieyasu nói.

Tôi đã liên lạc với mọi người trong Hội Mayoi Neko và kể cho họ nghe mọi chuyện từ hôm qua rồi.

Tôi đoán Fumino sẽ không tự mình nói ra đâu.

Trong những chuyện như vậy, Fumino luôn tỏ ra bướng bỉnh, không bao giờ để lộ điểm yếu của mình.

「Thế mà cái bà già đó lại đổ bệnh chứ. Tôi cứ nghĩ bà ấy sẽ không chết trừ khi bị ném ra khỏi bầu khí quyển với tốc độ núi lửa phun trào ấy.」

「Đừng nói những lời xui xẻo như thế chứ. Với cả, Sơ là loại sinh vật tối thượng ở đâu ra vậy?」

「Nhưng mà, Serizawa rồi sẽ làm sao đây nhỉ?」

Câu hỏi vô tư của Ieyasu đâm thẳng vào tim tôi. Cuộc sống, việc học, chăm sóc nhà thờ... vô số vấn đề đang chờ đợi.

Khi nghĩ đến việc Fumino đang cảm thấy thế nào và đang làm gì, tôi muốn lập tức đến bên cạnh con bé, nhưng đồng thời cũng tự hỏi mình: "Ở bên cạnh rồi, mình có thể làm gì được đây?"...

「Takumi-cchi... Cho tớ nói chuyện chút được không?」

Kanae lên tiếng, với vẻ ngập ngừng lạ thường.

Chẳng hiểu sao bị lôi ra ngoài lớp, và tôi đành phải nghe Kanae nói.

「Tình hình của Fumino trông thế nào rồi?」

Đúng như dự đoán, chuyện Kanae muốn nói là về Fumino.

「Thì, có vẻ là con bé bị sốc nặng lắm... Với cả, bên cậu cũng chưa nhận được tin tức gì à?」

「Ừm. Tớ đã gửi email và gọi điện thoại mấy lần rồi, nhưng con bé không nghe máy.」

「Vậy à...」

Hy vọng Fumino không nghĩ linh tinh làm gì.

「Trên đường về tớ định ghé qua nhà thờ, Kanae có muốn đi cùng không?」

「Ưm... Tớ sẽ suy nghĩ Y O...」

Kanae trả lời với giọng điệu trầm lạ thường rồi bỏ đi.

Mọi người chắc là không biết phải làm gì. Thật tình, tôi cũng vậy, nhưng tôi không thể giống như mọi người được. Tôi là... bạn thuở nhỏ đã lớn lên cùng Fumino như anh em ruột... mà.

Trước cửa phòng bệnh, Serizawa Fumino đứng chết trân, không thể cử động.

Con bé không muốn Sơ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của mình.

Nhưng khi thực sự đến phòng bệnh, con bé lại hơi lo lắng không biết liệu mình có thể hành xử bình thường được không.

Cứ tươi tỉnh như mọi khi, pha trò cằn nhằn vài câu, rồi nói "Chuyện nhà thờ cứ để con lo". Chỉ vậy thôi mà bàn tay con bé đã giơ lên định gõ cửa lại mất phương hướng.

「Không sao đâu. Mình ổn mà...」

Fumino hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

Ngay lập tức, giọng Sơ từ trong phòng vọng ra: 「Vào đi.」

「Con đây. Con vào nhé.」

Nói rồi Fumino mở cửa.

「Fumino, gì đấy, mới hôm qua lại đến nữa rồi à.」

Lập tức, những lời lẽ thẳng thừng của Sơ bay tới. Trong phòng bệnh đã có khách.

「Masuda-san, chào bác.」

「Ồ, Fumino-chan, đến chăm Sơ à. Giỏi quá nhỉ. Bác cũng muốn thằng con trai bác học theo đây.」

「Ông nói hay quá nhỉ, mới dạo trước còn chẳng biết Chris là ai.」

「Ư... Sơ, chúng ta đã hứa là không nói chuyện đó rồi mà.」

Vị khách đầu tiên là Masuda Kaoru, người thường giao các sản phẩm sữa cho Stray Cats. Fumino cũng biết rất rõ ông ấy. Dù bây giờ đã ổn định, nhưng hồi trẻ ông ấy cũng là người bất trị, từng một mình lái xe mô tô xuyên Mỹ.

Khi đó, ông đã gặp một người phụ nữ tên Emma Londo và phải lòng cô ấy.

Emma bắt đầu nổi tiếng như một ca sĩ không lâu sau khi họ hẹn hò. Masuda đã tự nguyện rút lui về Nhật Bản vì nghĩ rằng sự có mặt của mình sẽ gây ra những scandal không cần thiết, ảnh hưởng đến ước mơ của người yêu.

Tuy nhiên, lúc đó Emma đã mang trong mình đứa con của Masuda... Nếu kể ra thì có lẽ sẽ thành một bộ phim truyền hình dài tập vậy. Đúng là một người đầy sóng gió.

Ngay cả một người như thế, trong mắt Sơ, vẫn chỉ là một cậu bé nghịch ngợm hàng xóm.

「Cứ tưởng thằng con phá gia chi tử đó cuối cùng cũng nối nghiệp gia đình rồi ổn định, ai dè lại có con riêng nữa chứ.」

「Con đã nói là con không có giấu mà! Chỉ là có chút hiểu lầm thôi... Dù sao thì! Con đã đăng ký kết hôn với Emma đàng hoàng rồi, cũng đang chuẩn bị sống chung với nhau nữa!」

Vẻ mặt cố gắng biện hộ trông như một đứa trẻ bị mắng vì nghịch ngợm vậy.

Nhưng mà, những người lớn trong Khu Phố Mua Sắm Suzunone, khi đứng trước Sơ, ai nấy đều có vẻ mặt như thế.

Fumino nghĩ rằng điều đó cho thấy sự hiện diện của Sơ và Nhà thờ Serizawa lớn đến mức nào.

「Vậy thì, chuyện là thế đó! Bánh pudding và sữa thăm Sơ con để đây nhé!」

Nói đoạn, Masuda như chạy trốn mà về.

「Thật là, dù bao nhiêu tuổi cũng không thay đổi nhỉ...」

Dù cằn nhằn, nhưng khuôn mặt Sơ lại lộ rõ vẻ vui vẻ.

Chắc Sơ cảm thấy như con trai mình đã làm cha vậy.

「Thế, Fumino đến làm gì? Giờ này con bé đáng lẽ phải đi học chứ.」

「Con mang quần áo và nhiều thứ khác đến đây. Sơ phải nhập viện một thời gian mà.」

「Thôi rồi, chuyện đó không cần phải làm hôm nay cũng được. Con bé là học sinh cuối cấp mà, phải đến trường tử tế vào chứ.」

「Vâng vâng. Con không muốn nói về chuyện đó. Hơn nữa, khăn con để ở đây nhé. Quần áo ở cái tủ này. Với lại, nếu Sơ muốn đồ ăn hay gì đó thì... ôi, đã đủ rồi nhỉ.」

Fumino nói khi nhìn thấy số quà thăm hỏi còn nhiều hơn hôm qua.

Số lượng nhiều đến mức có lẽ cả khu phố đã đến đây rồi không chừng.

「Đem nhiều thế này đến thì tôi cũng ăn không hết. Hơn nữa, Kaoru lại còn đem sữa đến thăm chứ.」

Vì Sơ đang dùng thuốc nên bác sĩ đã lưu ý một số thứ không được ăn. Trong đó, sữa được liệt kê rõ ràng.

「Cái đó con sẽ nhận giúp Sơ.」

「À, con cứ làm vậy đi.」

Mọi người trong khu phố mang đồ của cửa hàng mình bán đến thì tốt thôi, nhưng cũng muốn họ cân nhắc đây là bệnh viện. Mang cá khô hay rau sống đến thì biết làm thế nào? Có lẽ họ tự tin vào sản phẩm của mình đến mức đó.

Mặc dù vậy, Fumino vẫn cho chai sữa lớn mà Masuda để lại, và vài món quà thăm hỏi khác không để lâu được vào túi xách, nghĩ rằng thế này có lẽ sẽ tiết kiệm được kha khá tiền ăn trong một thời gian.

「À, suýt nữa thì quên. Sơ có một thứ muốn Fumino mang đến giúp.」

Sơ gọi Fumino lại khi con bé đang định ra khỏi phòng bệnh.

「Gì ạ? Nếu gấp thì con sẽ mua ở gần đây luôn.」

「Không phải thứ đó. Trong tủ quần áo có một quyển album cũ, con mang đến đây giúp Sơ.」

「Album thì để làm gì ạ?」

「Đúng là Sơ đang tìm dở, nên cứ bận lòng mãi.」

Thật vậy, tôi nhớ có lần Sơ đã từng tìm kiếm thứ gì đó trong phòng kho.

「Con biết rồi. Con sẽ tìm giúp Sơ.」

「Cảm ơn con nhé.」

Nói đoạn, Sơ có vẻ mệt mỏi, dựa người vào giường.

Cử chỉ nhỏ bé đó thật khiến tôi đau lòng, Fumino cố kiềm mình lại để không chạy đến ôm lấy Sơ.

「Dù sao thì Sơ là người có giết cũng không chết đâu, mọi người cứ lo lắng quá thôi. Con sắp về đây. Nhà thờ cứ để con lo. Mọi người sẽ giúp đỡ con thật tốt.」

「Hoàn toàn đúng vậy. Để giết được tôi thì cần phải làm tôi bất ngờ đến mức Fumino và Takumi kết hôn mới được.」

Ka ka ka, Sơ cười lớn, Fumino lè lưỡi ra rồi rời khỏi phòng bệnh.

Hít thở sâu để đảm bảo mình không khóc, Fumino tự vực dậy bản thân đang muốn khụy xuống rồi quay về.

Về đến nhà, Fumino tìm cuốn album theo lời Sơ.

May mắn là cuốn album được tìm thấy trong một chiếc hộp carton khá gần đó, nên không cần phải lục tung cả tủ quần áo lên tìm kiếm vất vả.

Từ bìa sách cũ nát, có thể cảm nhận được cuốn album đã trải qua nhiều năm tháng, Sơ đã mở ra xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

Fumino không thể kìm được sự tò mò nên đã mở ra xem.

Trang đầu tiên dán đầy những bức ảnh của một cậu bé.

Những bức ảnh được chụp cách vài năm, có thể coi là nhật ký trưởng thành của cậu bé đó.

Mỗi khi lật trang, lại có những bức ảnh của những đứa trẻ khác xuất hiện.

Có đứa trẻ có rất nhiều ảnh, có đứa chỉ vài tấm, thậm chí có đứa chỉ vỏn vẹn một tấm.

Sau khi xem khoảng một phần ba, Fumino cảm thấy mình đã hiểu cuốn album này là gì.

Đây có lẽ là những bức ảnh ghi lại quá trình trưởng thành và khi những đứa trẻ được nhận vào trại mồ côi đã trưởng thành và rời đi.

「Thì ra, ngày đầu tiên là ngày đến viện, ngày cuối cùng là ngày rời đi...」

Vừa hiểu ra, Fumino vừa ngạc nhiên về số lượng trẻ em đã tốt nghiệp trại mồ côi và số lượng kỷ niệm cùng ghi chép dày đặc ở góc trang.

Món ăn yêu thích, bệnh tật mắc phải, thói quen thời thơ ấu đều được ghi lại chi tiết cho từng đứa trẻ.

「À, đứa bé này...」

Khi lật từng trang, cuối cùng Fumino cũng đến được thời kỳ của mình và Takumi.

「Hoài niệm thật... Giờ không biết họ thế nào rồi...」

Khi trại trẻ mồ côi đóng cửa, những đứa trẻ từng sống cùng nhau lần lượt rời đi.

Trong số đó có cả một cô bé rất thân với Fumino. Vì cô bé đó được nhận nuôi bởi một gia đình ở xa, đã nhiều năm không gặp, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn giữ liên lạc qua email.

Họ cũng đã hứa sẽ gặp lại nhau khi đã tự lập.

Trong album còn có những bức ảnh Fumino và cô bé đó thân thiết chụp cùng nhau.

Cùng với nỗi hoài niệm, cảm giác buồn bã khi biết trại trẻ mồ côi sẽ không còn nữa chợt hiện lên trong lòng Fumino.

「À, Takumi đây rồi.」

Cuối cùng cũng đến trang của Takumi. Takumi bé bỏng trong ảnh, có lẽ đang đeo mặt nạ của một anh hùng chiến đội phổ biến thời bấy giờ, tạo dáng.

「Khà khà... Cậu ngốc đó đang làm gì thế không biết.」

Takumi, người giờ đây có tính cách điềm đạm, khi còn nhỏ lại rất hay nghịch ngợm và bướng bỉnh, là đứa trẻ khiến Sơ phải phiền lòng nhất. Cậu ấy là thủ lĩnh của đám con trai, luôn dẫn dắt mọi người chơi đùa. Tôi nhớ rõ cậu ấy thường dùng phòng xưng tội của nhà thờ làm căn cứ bí mật và thường bị Sơ mắng.

「Nhớ ra rồi. Cậu ấy luôn cô lập mình. Cứ nói ‘Con gái không được đâu. Đây là căn cứ bí mật của riêng bọn con trai’ mà.」

Đằng sau Takumi cũng có tôi trong ảnh. Hệt như một nữ anh hùng được người hùng bảo vệ.

「Tự mình còn thấy vui vẻ đến thế cơ chứ...」

Đúng vậy. Từ thời đó, tôi đã luôn theo đuổi Takumi.

Tôi nhớ mình đã cố gắng hết sức để theo kịp Takumi, người cứ đi trước mãi.

「Nhưng mà, dù cố thế nào cũng không đuổi kịp, cứ một mình khóc lóc thì Takumi lại luôn đến bên cạnh...」

Ngay cả bây giờ cũng vậy. Takumi vẫn luôn ở bên tôi.

Nhưng thế vẫn chưa đủ, tôi muốn cậu ấy chỉ nhìn mình thôi, nên cứ lỡ lời gay gắt với Takumi.

Và rồi, tôi lại cứ hối hận.

「Mình thật kém cỏi...」

Tôi ước mình có thể thật thà như hồi còn trong ảnh.

「Hả...?」

Khi tôi lật trang của Takumi, cuốn album kết thúc ở đó.

Phần còn lại toàn là trang trắng. Fumino vội vàng lật ngược lại các trang để kiểm tra... nhưng quả nhiên là không có.

「Không thể nào... Tại sao lại...」

Tôi nghĩ mình đã nhầm. Tôi muốn tin là có một lý do nào đó.

Nhưng tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.

Fumino ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những trang giấy trắng.

Trong cuốn album kỷ niệm đó – chỉ có trang của Fumino là không có.

Ngày hôm sau, và cả ngày sau đó nữa, Fumino vẫn không đến trường.

Dù tôi đã đến thăm Sơ với hy vọng có thể gặp con bé, nhưng tiếc là không được.

Theo lời Sơ, Fumino vẫn đến bệnh viện, nên có vẻ như con bé không bị bệnh gì. Mặc dù vậy, sự lo lắng về Fumino vẫn không thay đổi.

Có lẽ vì thế, vào giờ nghỉ trưa, Chise đã triệu tập khẩn cấp các thành viên của Hội Mayoi Neko.

「Đây là một tình huống nghiêm trọng!」

Chise mở đầu bằng một câu nói đầy kịch tính.

「Thành viên của Hội Mayoi Neko danh giá mà vắng mặt ba ngày liên tiếp, điều này làm tổn hại đến danh dự của hội!」

「Cứ thành thật nói là lo cho Serizawa đi.」

「Kia! Im đi!」

Bị Ieyasu chen ngang, mặt Chise đỏ bừng.

「Chise-sama, tối qua người cứ nhắn tin cho Serizawa-senpai! Dù không nhận được hồi âm...」

「Tabata! Đừng có nói những chuyện thừa thãi!」

Rồi đến lượt Shibata, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

「Dù có lý do là người giám hộ phải nhập viện, nhưng việc nghỉ học ba ngày liên tiếp như vậy thật đáng lo ngại.」

「Tôi đã bảo là tôi không lo lắng mà!」

Dù tự mình phủ nhận, nhưng có lẽ mọi người đều có cùng cảm giác với Chise.

「Nyaa... Fumino, lo quá...」

「Takumi, cậu đã đến nhà Serizawa chưa?」

「Chưa. Hôm qua cứ bị lệch giờ.」

Đúng là kém may, khi tôi đến nhà thờ thì Fumino ở bệnh viện, vội vã đến bệnh viện thì con bé đã về rồi. Tôi cũng đã bấm chuông nhà thờ, nhưng có vẻ không có ai ở nhà, Fumino không ra mở cửa.

「Có lẽ nào, Serizawa-senpai cứ thế này mãi...」

Kokoro nói ra điều đáng lo ngại.

「Dù thế nào đi nữa, không thể nào...」

Mặc dù nói vậy, nhưng tôi không thể gạt bỏ khả năng tồi tệ nhất ra khỏi đầu.

Tôi biết Sơ Serizawa có ý nghĩa lớn đến thế nào đối với Fumino.

Hơn nữa, Fumino là người dễ suy nghĩ đăm chiêu, nhưng lại là một tsundere bướng bỉnh.

Giờ này có lẽ con bé đang khóc một mình... Khi tưởng tượng ra khuôn mặt đang khóc của Fumino, tôi cảm thấy không thể chịu nổi. Lúc như thế này lại không thể ở bên cạnh Fumino. Lòng tôi nóng như lửa đốt.

「Đi thôi, đến chỗ Fumino.」

「Nói hay lắm, Takumi-cchi! Tớ sẽ giúp Fumino dù có bị đuổi về đi nữa Y O!」

「Đúng thế, Naruko Kanae! Đã đến nước này thì tất cả chúng ta sẽ kéo đến nhà Serizawa Fumino! Nếu có lý do khiến con bé không đến trường được thì chúng ta phải cùng nhau giải quyết! Vì dù sao đi nữa... chúng ta là Hội Mayoi Neko mà!」

Chise lớn tiếng tuyên bố.

「Nyaa. Chise, Kanae, ngầu quá.」

Nozomi vui vẻ bám chặt lấy Chise và Kanae. Tay của Ieyasu và Daigorō đặt lên vai tôi.

Kokoro và Shibata cũng mỉm cười. Mọi người đồng lòng.

Đầy khí thế đến Nhà thờ Serizawa, nhưng tiếc là vẫn không có ai ở nhà. Mặc dù vậy, lần này chúng tôi không định bỏ cuộc. Tất cả cùng chờ đợi, và không lâu sau, Fumino đã về.

「...Mọi người đang làm gì ở đây thế?」

Khi nhận ra chúng tôi, Fumino lộ vẻ mặt khó chịu.

「Cuối cùng con bé cũng về rồi Fumino! Bọn tôi chờ mệt rã rời rồi đây này!」

「Nói thế chứ, cũng chỉ mới năm phút thôi mà.」

「May quá nhỉ, Chise-ojou-sama. Trước khi chúng tôi thực hiện ý định phá cửa xông vào.」

「Kikuchi! Tabata! Im đi!」

「Gì thế? Mọi người cố tình đến tận nhà để diễn hài sao?」

Chise lại hét lên với Fumino đang ngạc nhiên.

「Cậu trốn học nên bọn tôi đến đây để giảng đạo cho cậu đấy!」

Và tôi nói thêm: 「Đó là lời khách sáo thôi, mọi người lo lắng nên đến thăm đó.」

Tôi bị Chise giẫm mạnh vào mũi chân, nhưng cố hết sức không để lộ vẻ đau đớn trên mặt.

「Nyaa... Fumino, tại sao cậu không đến trường?」

「Là tại... Sơ nhập viện nên tôi bận rộn nhiều việc.」

「Nhưng mọi người đều lo lắng Y O! Không chỉ bọn tớ, mà cả các bạn trong lớp nữa...」

「Tôi biết rồi. Khi nào mọi chuyện ổn định hơn tôi sẽ đến trường. Dĩ nhiên là đi làm thêm nữa.」

Fumino kiên quyết. Một cô gái sói cô độc. Một cô bé tsundere không thể thật thà.

Đúng là rất giống con bé, nhưng chúng tôi cũng không định lùi bước.

Kanae đại diện cho ý chí đó, áp sát Fumino.

「Vậy thì, tại sao cậu không liên lạc? Tớ đã gọi điện thoại nhiều lần rồi phải không? Chi-pon cũng gọi điện nữa. Takumi-cchi và Nozomi cũng liên lạc mà! Có khi cả Kokoron và Shibata-kun nữa!」

「Tớ cũng gửi email rồi đó. Còn đính kèm cả ảnh quần lót của Takumi để cổ vũ cậu nữa.」

Ieyasu cũng giơ tay. Mặc dù tôi có vài điều muốn nói về nội dung đó. Daigorō cũng làm chứng rằng cậu ấy đã gửi email mới học được. Chắc chắn Tamao-san cũng đã liên lạc rồi.

「Thấy chưa, mọi người đều lo lắng mà.」

「Cái đó thì... tôi biết nhưng mà...」

Trước sự truy vấn của Kanae, Fumino ngập ngừng.

「Tớ hiểu Fumino đang gặp khó khăn. Nhưng mà, nếu là bạn bè thì hãy nhờ vả chứ.」

「…………」

Fumino im lặng, cúi mặt xuống một lúc.

「Với lại, bắt đầu từ ngày mai, tôi cũng sẽ giúp việc nhà thờ.」

「Cậu, cậu nói gì thế Takumi?」

「Kanae cũng nói rồi mà, đã là bạn bè thì khi gặp khó khăn phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.」

「Tôi không có gặp khó khăn gì cả! Tôi có thể tự lo được một mình!」

「Nếu ổn thì cậu đã đến trường rồi chứ?」

「Cái đó thì...」

Fumino ngập ngừng.

「Tất nhiên là tôi cũng giúp! Chỉ mình Takumi thì không yên tâm chút nào.」

Chise giơ tay lên. Phần diễn biến tiếp theo chắc mọi người cũng đã đoán được.

「Nyaa, tôi cũng vậy.」

「Tôi cũng sẽ giúp ạ!」

「Vậy thì, tôi cũng sẽ thử một chút.」

「Tabata cũng sẽ cố gắng ạ!」

「Serizawa, có thể chúng tôi không giúp được nhiều, nhưng hãy cho chúng tôi giúp sức.」

Mọi người lần lượt đề nghị giúp đỡ. Fumino lộ vẻ mặt không biết phải làm sao.

「Serizawa-senpai, có lẽ chúng tôi sẽ ở đây cho đến khi người nói 'vâng' đó.」

Shibata đẹp trai dịu dàng dang rộng hai tay. Fumino suy nghĩ một lúc—

「...Tôi biết rồi. Nhưng mà, đông người thế này đến thì chỉ tổ vướng chân thôi.」

Fumino đồng ý một cách cục cằn. Với đôi mắt hơi ướt.

「Vậy thì, chúng ta làm theo ca thì sao ạ? Mỗi ngày sẽ có người đến giúp.」

「Ha... Tùy mọi người. Với lại, hôm nay tôi sẽ đi ra ngoài một lần nữa.」

Fumino trả lời với vẻ phiền phức. Với khuôn mặt đỏ bừng.

「Được rồi, vậy là quyết định rồi nhé. Giờ về chia ca thôi. Serizawa Fumino, sáng mai ai sẽ đến... cứ chờ xem nhé!」

Chise để lại một câu nói chẳng khác gì vai phản diện rồi đi khỏi. Chúng tôi cũng đi theo Chise.

「À, Takumi.」

Bất chợt, Fumino gọi tôi lại.

「Hả? Gì thế?」

「Ờm... Hôm qua cậu cũng đã đi thăm Sơ phải không?」

「À, Sơ mắng tôi là 'không cần phải đến mỗi ngày, lo học đi!' mất rồi.」

「Thật ra Sơ rất vui đó.」

「Thật không nhỉ...」

「Cậu cũng phải ôn thi đại học nữa, nhưng mà, từ nay về sau cứ thỉnh thoảng đến thăm Sơ nhé.」

「À, được thôi...」

「Nhờ cậu nhé. Tôi nghĩ cậu đến Sơ sẽ vui hơn tôi đó.」

Trước khi tôi kịp nói "Không có chuyện đó đâu.", Fumino đã quay lưng đi.

Tôi tự hỏi liệu Fumino có muốn nói điều gì khác với tôi không.

Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác như vậy.

Nhưng tấm lưng của Fumino lại... ẩn chứa điều gì đó không cho phép tôi hỏi.

Ngày hôm sau, người đến gặp Fumino là Chise.

「Guten Morgen! Tôi đến đây rồi đây, Serizawa Fumino!」

Vừa mở cửa ra, Fumino đã nhận được lời chào như thế nên không khỏi nhăn mặt.

「Hết người rồi sao, lại đúng vào ngày đầu tiên mà là cậu vậy?」

「Hừ, chuyện đã được quyết định bằng một cuộc oẳn tù tì công bằng rồi nên hãy chấp nhận đi.」

Dù không biết liệu oẳn tù tì có "công bằng" hay không, nhưng Fumino thầm thở dài, nghĩ rằng thà Kanae hay Kokoro đến thì cô bé còn thấy thoải mái hơn.

「Ờm... Tabata cũng đang ở đây ạ.」

Tabata ló mặt ra từ phía sau Chise.

「Hôm nay, tôi được lệnh đến giúp đỡ Serizawa-sama, nên hãy cứ tự nhiên ra lệnh cho Tabata!」

「Nyohoho! Hãy vui lên đi Fumino! Với một người siêu xuất sắc như tôi đã đến đây thì doanh thu của nhà thờ này sẽ tăng gấp đôi trong vòng ba tháng!」

「Không cần đâu.」

「...Hả?」

「Đây là nhà thờ mà, làm gì có doanh thu. Hơn nữa, đây đâu phải là kinh doanh.」

「Cái, cái gì cơ?!」

Chise kinh ngạc một cách thái quá.

「Vậy, vậy thì tôi phải làm gì đây!」

「Vậy à... Đây này.」

「Cái, cái gì đây?」

「Cây lau nhà và cái xô.」

「Nhìn là biết rồi còn gì!」

「Thế thì cậu cũng biết nó dùng để làm gì rồi chứ.」

「Không, không lẽ Fumino... lại muốn tôi đi dọn dẹp ư...?」

「Đúng vậy đó. Cậu đã nói là sẽ giúp mà, nên tôi sẽ bắt cậu làm việc tử tế đó.」

「Tại saooooooo! Một công chúa kinh doanh khắp thế giới như tôi màaaaaaa!」

Chise hét lên một tiếng không rõ là tiếng khóc hay tiếng gào thét.

「Nếu không muốn thì không làm cũng được.」

Fumino hừ một tiếng. Chise vội vàng giật lấy cây lau nhà.

Một giờ sau đó. Trong nhà thờ rộng rãi đến bất ngờ chỉ có Fumino, cô bé tiểu mỹ nữ tóc vàng và cô hầu gái ngực khủng kia, hai chủ tớ. Chise vừa cọ sàn nhà bằng cây lau nhà vừa trút giận.

「Đúng là! Tại sao! Con lại! Phải đi! Dọn dẹp chứ hảaaaa!」

「Nhưng mà, lấp lánh như thế này cảm thấy rất dễ chịu đó. Như kiểu tâm hồn được gột rửa vậy đó.」

「Thế thì thôi làm hầu gái mà chuyển sang làm sơ đi.」

「Ơ, ưm, cái đó thì hơi…」

Đúng như Tabata nói, ánh nắng ban mai chói chang xuyên qua ô cửa kính màu lớn, khiến sàn nhà rộng của thánh đường trở nên lung linh muôn màu. Nghĩ đến việc phải dọn dẹp nơi này mỗi sáng, Chise thoáng thấy bối rối.

Fumino giao lại cây lau nhà cho Chise và những người khác, còn mình thì cẩn thận lau chùi chân nến, ghế và những thứ khác.

「Mới xem xét lại một chút thôi…」

「Hả? Cô nói gì à?」

「Không nói gì hết!」

「Lặng lẽ mà làm đi. Không làm xong cái này thì làm sao mà đi học được chứ.」

「Ưm kịiiii! Cứ chờ đấy!」

Chise dồn sức vào bàn tay đang nắm chặt cây lau nhà.

Quả nhiên không hổ danh là hầu gái, nhờ có Tabata hữu ích hơn cả mong đợi, việc dọn dẹp xong sớm hơn dự kiến rất nhiều. Trong lúc Tabata đi cất cây lau nhà, Fumino đơn giản cầu nguyện.

「Fumino, sắp tới cậu tính sao đây?」

Thấy Fumino vừa cầu nguyện xong, Chise hỏi.

「Tính sao? Tính cái gì?」

「Mình không biết bao giờ Sơ mới ra viện, mà còn có cả thi cử nữa chứ. Cậu định một mình tiếp quản nhà thờ mãi sao?」

「Đừng lo lắng, mình không định nhờ Chise và mọi người giúp mãi đâu.」

「Không phải là chuyện đó! Mình thì——」

Cô không thể thành thật nói ra câu "mình lo lắng".

「Serizawa-san ơi, con đã dọn dẹp xong rồi ạ. Chúng ta sắp phải đi học rồi đó ạ… ơ? Sao không khí lại lạ vậy… K, k, có khi nào đang cãi nhau không ạ!? Không được đâu ạ! Serizawa-san và cả tiểu thư Chise nữa, chúng ta hãy hòa thuận với nhau đi mà! Nha? Nha?」

「Daaaah! Thôi đi! Phiền phức quá! Ai bảo là bọn này cãi nhau hảaaaa!」

Hất Tabata đang bám víu ra, Chise sải bước lớn rời khỏi thánh đường.

Fumino còn lại một mình, cô lại một lần nữa ngước nhìn về phía Chúa.

「Chise ngốc… chuyện đó, mình cũng không biết nữa. Chúa ơi, con phải làm gì đây?」

Trong nhà thờ sạch sẽ, không một ai đáp lại câu hỏi của Fumino.

Trở lại trường sau ba ngày, Fumino cảm thấy không khí có gì đó khác lạ.

Trên thực tế không có gì thay đổi cả, Fumino cũng biết rằng đó là do cảm giác tội lỗi khi đã nghỉ học khiến cô nghĩ vậy.

「Ồ, Fumino! Cuối cùng cũng đến rồi!」

Vừa nhìn thấy Fumino xuất hiện trong lớp, Naruko Kanae liền chạy ngay tới.

「Chào buổi sáng, Kanae.」

「Làm nhiệm vụ vất vả rồi! Thế nào rồi, sau giờ học, cậu đi chơi với mình một chút không? Cửa hàng Mac gần nhà ga đang có khoai tây chiên tất cả các cỡ đồng giá 100 yên đó! Chuyện này thì phải ăn khoai tây một cách ngấu nghiến thôi. Vừa hay sau ngày lãnh tiền tiêu vặt, trong ví còn một tờ, hai tờ, ba tờ… thầy Soseki…」

「Không thể ăn nhiều khoai tây như vậy được đâu. Hơn nữa, hôm nay thì không được. Sau giờ học mình phải đi bệnh viện rồi.」

「Chậc. Buồn ghê, bạn thân.」

Thái độ bình thường như mọi khi của cô bạn thân khiến Fumino cảm thấy biết ơn.

Cô ước gì mình có thể quên hết mọi chuyện và đi chơi với Kanae như thế này.

Thế nhưng, những gánh nặng mà Fumino đang mang quá lớn và quá nặng nề.

「À đúng rồi, sau giờ học hôm nay có ai đến nhà giúp mình không? Mình phải đi bệnh viện nên muốn nhờ ai đó trông nhà thờ hộ.」

Đột nhiên, Fumino hỏi Naruko vì một trong những gánh nặng đang bận lòng cô.

「À, chuyện đó thì…」

「Bọn ta đây rồi!」

Và, người đàn ông xuất hiện dù không được gọi tên.

「Ôi trời… lại là Kikuchi à.」

「Oa oa, Serizawa, cái phản ứng gì thế hả! Ta đây là người đã đường đường chiến thắng Shibata bằng trò oẳn tù tì đó! Giá mà ngươi thấy được vẻ mặt tức tối của Shibata lúc đó! Ta là vô địch!」

「Shibata-kun còn tốt hơn gấp trăm lần, mà Kikuchi, anh có giúp ích gì được không vậy?」

「Vô lễ! Đúng là thể lực của ta chỉ bằng trẻ mẫu giáo thôi, nhưng bù lại ta có bộ não siêu việt! Và, ta sẽ giới thiệu cộng sự của mình, người đã được bộ não xám này dẫn dắt!」

「Ừm. Serizawa, hôm nay xin hãy chiếu cố.」

Người tiếp theo lên tiếng là Daigorō.

「Không… mình đã đoán trước rồi nhưng, cái cảm giác thất vọng này là sao đây…」

「Cứ giao cho tôi. Tôi tự tin vào sức mạnh của mình.」

Daigorō còn cố tình khoe bắp tay cho Fumino thấy.

「Thế nên, trong lúc Serizawa vắng mặt, cứ giao lại cho ta và cộng sự của ta!」

「Ư, ưm… m, mình nghĩ đây là sự kết hợp tệ nhất để trông nhà đâu đó…」

Fumino bất giác ôm lấy thái dương.

Sau giờ học, giao lại nhà thờ cho Ieyasu và Daigorō, Fumino đến bệnh viện nơi Sơ đang nằm.

Cô cũng không khỏi cảm thấy bất an khi để hai người đó ở lại, nhưng nghĩ bụng "đằng nào cũng vậy" nên cô đành chấp nhận.

Hôm nay, cô mang theo cuốn album đó.

Đáng lẽ hôm qua cô đã định đưa cho Sơ, nhưng không thể.

Nếu đưa, cô sẽ muốn hỏi lý do tại sao trong album lại không có ảnh của mình.

Và Fumino sợ câu trả lời sẽ nhận được vào lúc đó.

Sau một đêm trăn trở, cô quyết định hạ quyết tâm và đưa nó đi.

Như mọi khi, cô mua một chai nước trái cây chứa lợi khuẩn mà Sơ thích ở cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện rồi đến phòng bệnh, thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong.

Liệu có phải lại là người ở phố mua sắm không? Vừa nghĩ vậy, cô định mở cửa thì nội dung cuộc trò chuyện giữa Sơ và vị khách trước đã khiến tay Fumino dừng lại.

『Thế thì, mọi việc sau này xin nhờ cậu.』

『Vâng. Tôi sẽ tiến hành các thủ tục để nhà thờ Serizawa được giao lại cho người kế nhiệm.』

Trong giây lát, Fumino không hiểu họ đang nói gì.

Nhà thờ sẽ được giao lại cho một người khác?

Người kế nhiệm…? Ý họ là gì… liệu có phải là…?

Fumino cảm thấy đầu óc mình rối bời.

Nhà thờ sẽ đổi chủ.

Nghe nói ban đầu nhà thờ đó được xây trên mảnh đất mà Sơ được thừa kế từ cha mẹ, những người vốn là địa chủ.

Dù được hiến tặng làm nhà thờ nên không phải tài sản riêng của Sơ, nhưng mong muốn của Sơ là được phụng sự Chúa ở thị trấn Suzunone-chō đã được tôn trọng… Thế nhưng.

Sơ nhường nhà thờ cho người kế nhiệm… chẳng phải điều đó có nghĩa là cô sẽ không còn nhà để về sao?

Không, vì là Sơ, chắc chắn Sơ sẽ sắp xếp mọi chuyện tốt đẹp cho Fumino.

Nhưng dù vậy, đối với Fumino, điều đó cũng giống như không còn nơi để về.

Ngôi nhà nơi Fumino lớn lên. Nơi chứa đựng những kỷ niệm của Fumino. Bằng chứng của phép màu nơi Fumino gặp được người mình yêu quý.

「Không thể nào…」

Cảm giác như chân muốn quỵ xuống. Cô thấy cô đơn… nước mắt chực trào.

Đúng lúc đó.

「Fumino…?」

Bị gọi tên đột ngột, cô quay lại thì thấy Takumi ở đó.

Chắc cậu ấy đến thăm Sơ.

Quả thật, Takumi Tsuzuki, cậu bé ấy, luôn xuất hiện ngay trước mắt Fumino vào những lúc cô đau khổ nhất.

Fumino cố kìm nén bản thân, suýt chút nữa đã chạy tới ôm chặt lấy cậu.

Có lẽ nếu bây giờ cô ôm lấy cậu và trút hết nỗi lòng thì sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

Thế nhưng Fumino không thể làm vậy.

Nếu cô để lộ điểm yếu, Takumi chắc chắn sẽ gạt bỏ mọi chuyện của bản thân để giúp Fumino. Hơn hết, Fumino muốn tránh điều đó nhất.

Takumi bây giờ cuối cùng cũng bắt đầu hành động để đạt được mục tiêu của mình. Cô không muốn gây rắc rối cho cậu bạn thời thơ ấu mà cô yêu quý, người luôn chỉ lo chuyện của người khác mà không làm gì cho bản thân.

「Takumi! Mình sực nhớ ra có việc gấp! Cái này, cậu đưa cho Sơ hộ mình nha!」

「Ơ, này, Fumino!」

Đẩy cuốn album và hộp nước trái cây bằng giấy vào tay Takumi, Fumino phóng ra khỏi bệnh viện.

Cô chạy điên cuồng, không biết mình đã đi qua những đâu.

Không biết từ lúc nào, cô đã đến nhà thờ.

「Ồ, về sớm vậy.」

「Ư, ừm… xin lỗi, hôm nay mình có việc gấp. Bây giờ thì ổn rồi. Cảm ơn hai cậu nha. Kōya, Kikuchi.」

「Ô, ồ… k, không có gì đâu mà.」

Chào hỏi vội vàng rồi tiễn Ieyasu và các bạn ra về. Fumino đã đến giới hạn rồi.

Không kịp chuẩn bị bữa tối, cô chạy vào phòng đóng sầm cửa lại, rồi từ từ ngồi sụp xuống sàn.

「Nhà thờ… nhà của mình sẽ không còn nữa…」

Cô không biết Sơ đã nói chuyện với ai, nhưng điều đó là sự thật không thể chối cãi.

Nghĩ lại thì trước đây Sơ đã từng bảo Fumino nên học tiếp và rời nhà.

Lúc đó, Sơ nói những lời khó nghe như "Không thể để ta phải chăm sóc con mãi được", nhưng liệu có phải Sơ đang chuẩn bị để nhường lại nhà thờ cho người khác không?

Chắc Sơ nghĩ rằng mình đã yếu đi, sớm muộn gì cũng không thể tiếp tục quản lý nhà thờ được nữa.

Thế nhưng, Fumino biết nhà thờ này quan trọng đến mức nào đối với Sơ.

Sơ Serizawa là người đã có những đóng góp to lớn cho nhà thờ, và cô từng nghe nói lẽ ra Sơ có thể được giao cho một tu viện lớn hơn chứ không phải một nhà thờ nhỏ bé ở ngoại ô thị trấn này.

Dù vậy, việc Sơ đã bảo vệ nhà thờ và trại trẻ mồ côi suốt bao nhiêu năm qua, không gì khác chính là vì Sơ rất trân trọng nơi này.

「Mình muốn được ở đây mãi với Sơ…」

Cô đã nghĩ rằng mình sắp trở thành người lớn rồi. Sắp có thể trở thành chỗ dựa cho Sơ.

Nhưng cơ hội để báo đáp có lẽ sẽ bị tước đoạt trước khi cô kịp làm gì.

Trước khi nhà thờ đổi chủ… phải làm gì đó thôi.

Nỗi lòng đã nhen nhóm trong Fumino từ năm ngoái. Giờ đây, nó sắp thành hình.

Sáng hôm sau, Nozomi là người phụ trách. Đúng lúc Fumino định bắt đầu chuẩn bị bữa sáng thì chuông cửa reo. Khác với ngày đầu có hai người, hôm nay chỉ có Nozomi một mình.

Fumino cho rằng đó là sự sắp xếp nhân sự dựa trên năng lực cá nhân và nội dung công việc, và cô chấp nhận điều đó.

「Nyaa… cái này.」

Vừa ló mặt ra, Nozomi đã chìa ra một gói vải lớn.

「Cái gì vậy?」

「Bữa sáng, làm rồi. Ăn cùng đi.」

「Cảm ơn. Vậy thì, mời vào.」

Fumino dẫn Nozomi vào phòng ăn rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.

Gần đây, Nozomi, người mới bắt đầu sống một mình, dường như rất chú trọng vào việc nấu ăn, cô thường mang đồ ăn mình tự làm đến hoặc ghé qua câu lạc bộ nghiên cứu nấu ăn ở trường để tìm hiểu công thức.

Hình ảnh Nozomi tìm thấy điều mình muốn làm và từng bước vững chắc tiến về phía trước, đối với Fumino vừa có chút chói lóa, đồng thời cũng khiến cô ngưỡng mộ.

「Ưm, hình như còn có miếng cá hồi thì phải. Nozomi làm món kho hả? Vậy thì, mình chỉ cần làm thêm súp miso thôi nhỉ. À, đúng rồi. Rau cần tây mà bác bán rau cho hình như sắp hỏng rồi thì phải… Thôi được rồi. Cứ cho vào súp miso vậy.」

Nozomi chăm chú nhìn Fumino chuẩn bị bữa sáng một cách thành thạo với vẻ đầy tò mò.

「Cái, cái gì…?」

Fumino nhận ra ánh mắt cháy bỏng đó, quay lại hỏi.

「Fumino, giỏi quá.」

「Giỏi gì chứ, mình chỉ đang tận dụng đồ thừa thôi mà.」

「Mình thì lên kế hoạch thực đơn hai tuần, cân nhắc dinh dưỡng trước, rồi mới đi mua sắm nguyên liệu.」

「Nghe vậy thì thấy bên đó có vẻ đàng hoàng hơn nhiều đó chứ.」

Nozomi lắc đầu run run. Cử chỉ đó giống hệt như một con mèo đang run rẩy.

「Nếu làm theo đúng kế hoạch, sẽ tốn rất nhiều tiền. Nếu Otome hay Shimako-san cho ăn tối, thì mọi kế hoạch đều phải làm lại.」

「Ra là vậy…」

Nozomi thông minh, nhưng ngược lại, lại không giỏi những việc tùy tiện hay cẩu thả. Fumino cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nhận ra cô ấy vẫn còn những nét tính cách đó.

Mười phút sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, bữa sáng cho hai người được bày ra trên bàn ăn.

Tuy đạm bạc, nhưng mùi thơm và hơi nóng bốc lên từ món ăn khiến Fumino cảm thấy rất thèm ăn.

Fumino chắp tay tạ ơn Chúa như mọi khi rồi bắt đầu ăn.

Vừa ăn sáng cùng Nozomi, Fumino vừa tiếp tục câu chuyện lúc nãy.

「Trường hợp của mình thì, mình mua nguyên liệu giá rẻ rồi xoay sở. Vì vậy, có khi mua cả núi khoai tây vì nó rẻ, rồi ăn cà ri khoai tây suốt ba ngày liên tục đó. Mà còn chỉ có mỗi khoai tây thôi chứ. Chút xíu cân bằng dinh dưỡng gì đó mình cũng không thèm nghĩ tới.」

「Nhưng mà, giỏi quá. Khâm phục.」

「Khoan, đừng mà. Ngại chết đi được…」

「Ví dụ, công thức ghi là cho hai người. Cho nên, khi mình làm một nửa nguyên liệu thì cảm thấy hơi thiếu vị. Hơn nữa, còn tốn tiền nữa.」

「Nguyên liệu cho một người thì khá khó nhỉ. Hơn nữa, có những món nấu nhiều một lần thì ngon, nhưng cũng có những món làm nhiều quá thì lại dở. À, còn chuyện điều chỉnh gia vị thì cứ phải cảm tính thôi.」

「Fumino… giỏi quá.」

「Thế nên, mình bảo là đừng nhìn bằng ánh mắt trong sáng đó nữa mà…」

Bị một cô gái giỏi giang hơn mình nhiều lại tỏ ra ngưỡng mộ thật lòng, cô thực sự thấy ngượng.

「Nozomi sống một mình còn giỏi hơn nhiều đó. Mình cũng có lẽ sẽ sống một mình sau khi tốt nghiệp, nhưng bây giờ mình đã thấy lo lắng vô cùng rồi.」

Nỗi lo lắng thực sự của cô không phải là việc sống một mình, mà là phải đối mặt với tình huống buộc phải làm vậy, nhưng Fumino đã không nói ra. Chuyện đó không liên quan gì đến Nozomi.

「Vậy thì sống chung không?」

「Ơ…」

「Sống một mình thì vui nhưng cũng cô đơn. Có Fumino ở cùng, mình sẽ vui lắm.」

Nozomi không phải loại người hay đùa giỡn, nên chắc cô bé nói thật lòng.

Sống cùng Nozomi. Nếu vậy, cho dù nhà thờ không còn là nhà của cô thì cô cũng sẽ không cô đơn. Hơn hết, cô có thể ở lại thị trấn này mãi mãi.

「…Mình sẽ suy nghĩ.」

Vừa nghĩ mình thật ích kỷ, Fumino vừa đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Sau khi ăn sáng xong, Fumino cùng Nozomi dọn dẹp thánh đường rồi đến trường.

Cảm giác khó chịu hôm qua đã biến mất chỉ sau một ngày, lớp học vẫn đón nhận Fumino như thường lệ.

Những ngày không có gì thay đổi. Thực tế tốt nghiệp đang dần đến gần, đôi khi các giáo viên lại khơi dậy cảm giác lo lắng bằng cách nói "Chỉ còn chút thời gian nữa cho kỳ thi, hãy tăng tốc đi nào", rồi một cuộc sống bình yên vẫn tiếp diễn.

Mùa thu sắp kết thúc, và mùa đông đang đến gần.

Chắc đã quen với cuộc sống trong bệnh viện, Sơ bắt đầu thường xuyên đi dạo quanh bệnh viện.

Vốn là người không thể yên vị nếu không làm việc liên tục, nhưng khi Fumino nói rằng dù là bệnh nhân thì ít nhất cũng nên giữ yên tĩnh, Sơ đã cãi lại rằng "Cứ ở trong cái phòng chật hẹp đó cả ngày thì bệnh cũng không khỏi được đâu".

Hôm nay, khi Fumino ngó vào phòng bệnh, trên giường trống không.

Nhìn đồng hồ, Fumino đoán giờ này Sơ hẳn đang ở đó, cô cầm chiếc áo khoác bị bỏ quên rồi đi đón Sơ.

Khi Fumino đến sân thượng, quả nhiên Sơ đang ở đó.

「Trời ơi, Sơ không được mặc đồ phong phanh như vậy mà ra ngoài chứ.」

Sơ đang ngồi trên băng ghế ở khu vực hút thuốc, trò chuyện với các bệnh nhân khác, vừa nhìn thấy Fumino đã làm mặt như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang nghịch ngợm.

「Gì vậy, Fumino, ta bảo con không cần đến mỗi ngày mà.」

「Nếu không đến canh chừng mỗi ngày, Sơ sẽ lại không giữ gìn sức khỏe ngay thôi.」

「Thật là, con gái lớn lên lại cằn nhằn quá.」

Vừa lẩm bẩm than phiền, Sơ vừa khoác chiếc áo khoác Fumino đưa cho.

「Xin lỗi nhé, chuyện này để ngày mai nói tiếp. Có đứa khó tính đang canh chừng rồi.」

「Serizawa-san cũng đừng để con gái phải lo lắng quá nhiều chứ.」

Bị các bệnh nhân nhắc nhở, Sơ và Fumino trở về phòng bệnh.

「Aiza da…」

Sơ định quay lại giường thì đau đớn ôm lấy thắt lưng.

「Thấy chưa, bị cảm lạnh đó.」

「Thật là, cái lưng phiền phức này… Fumino, lấy giúp ta cái kia.」

Sơ được Fumino đỡ trở lại giường, rồi thúc giục cô lấy đồ uống trên tủ đầu giường.

Fumino nhận ra cuốn album đó nằm bên cạnh đồ uống. Từ lúc đó, Fumino vẫn chưa thể hỏi. Tại sao, trong album lại không có ảnh của Fumino.

「À này… bà ơi, cuốn album này…」

「À, cái đó hả. Nó rách bươm rồi, sắp phải chuyển nội dung sang cuốn mới rồi.」

Sơ mở album ra, nheo mắt đầy hoài niệm.

「Có những đứa ở lâu, có những đứa chỉ một thời gian ngắn. Nhưng bất kể thời gian bao lâu, tất cả chúng đều là con của ta.」

Nói rồi, Sơ vuốt ve những bức ảnh trong album một cách trìu mến.

Cử chỉ đó thật buồn, khiến Fumino bất giác thì thầm.

「Cái đó… không có trang của con, phải không…」

「Hử? Fumino, chẳng lẽ con…」

Không nên hỏi. Dù trong lòng nghĩ rằng không hỏi thì tốt hơn, nhưng Fumino không thể chịu đựng được tình huống mơ hồ này. Sơ mở to mắt, như muốn nói "ngạc nhiên quá".

「Mấy hôm nay con cứ lạ lạ là vì chuyện này sao. Con ngốc này, ảnh của con không có ở đây là phải rồi. Đương nhiên mà.」

Sơ thở dài một hơi. Rồi, Sơ từ từ bắt đầu kể.

「Fumino này, ta không hối hận khi trại trẻ mồ côi không còn nữa đâu.」

「Ơ… ưm, thật sao…」

「À, khi ta rời bỏ trại trẻ mồ côi thì rất buồn. Nhưng con có nhớ chuyện lúc đó không? Mọi người đều nhiệt tình giúp đỡ, tất cả những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi của ta đều được nhận vào những gia đình ấm áp, có được gia đình. Đó là chuyện tốt mà, phải không?」

Đúng vậy, Sơ là một người như thế.

「Những đứa trẻ mà ta nuôi dưỡng, đối với ta cũng như những đứa con ta tự mình sinh ra vậy. Thế nhưng, ta không muốn những đứa trẻ đã rời đi cứ mãi vương vấn chuyện trại trẻ mồ côi. Bởi vì đúng không? Đã có được gia đình rồi, từ nay có thể hạnh phúc biết bao nhiêu.」

「Vậy thì, cuốn album đó là…?」

「Cái này à, nó giống như một thứ 'vấn vương' của ta thôi. Hồi còn trẻ, mỗi khi bọn trẻ rời đi là ta lại buồn, nên cứ cất giữ những kỷ niệm và hình ảnh như thế này để tự an ủi mình. Trại trẻ mồ côi cũng không còn nữa, chỉ còn lại cuốn album này thì hơi lạ lùng nhỉ.」

Sơ lại một lần nữa chạm vào cuốn album.

Cuốn album đã được xem đi xem lại nhiều lần nên đã rách nát.

「Vì bị bệnh nên ta đã bảo mang đến đây để lúc buồn thì xem, nhưng… à, hóa ra không cần thiết. Bởi vì con này, rồi đám người ở phố mua sắm nữa, hầu như mỗi ngày đều có người đến thăm. Nói là buồn thì không phải, ngược lại còn ồn ào đến mức phiền phức nữa.」

Sơ nhún vai vẻ mệt mỏi. Rồi Sơ lại nhìn thẳng vào mắt Fumino.

「Con nghe kỹ đây? Con là Serizawa Fumino. Con có đi đâu, có kết hôn với ai, hay dù một trong hai đứa có chết đi chăng nữa… con vẫn sẽ mãi mãi là con gái của ta. Ảnh của con bây giờ đang ở đây, không có trong album này là vì lẽ đó. Không có chút vấn vương nào cả.」

「…!」

「Gì vậy, mặt làm sao thế. Sao không nói lời khó nghe như mọi khi đi?」

Không nói được gì, Fumino ôm chầm lấy Sơ.

Vui mừng, nhưng cũng bẫn bực vì bản thân không thể nói thẳng ra cảm xúc này, Fumino chỉ biết khóc trong vòng tay mẹ.

Trên đường từ bệnh viện về, Fumino vẫn mãi suy nghĩ.

Chắc chắn Sơ đã nghĩ đến việc nhượng lại nhà thờ từ rất lâu rồi.

Điều đó không chỉ vì sức khỏe của Sơ mà hơn hết là vì Fumino.

Nhà thờ Serizawa đối với cả Fumino và Sơ đều là ngôi nhà duy nhất.

Cô muốn bảo vệ nhà thờ chứa đựng những kỷ niệm của mẹ. Cô không muốn đánh mất nơi quan trọng của mẹ và của mình.

Câu trả lời đã có từ lâu rồi.

Giờ chỉ còn Fumino đưa ra quyết định mà thôi.

Hi sinh một cảm xúc duy nhất——nhưng nhìn rộng ra, cũng chẳng có gì thay đổi.

Vì Fumino vẫn sẽ ở Suzunone-chō như trước đây, và luôn có thể gặp Takumi.

Mùa đông đã bắt đầu, báo hiệu mùa thi sắp đến.

Với tư cách là một người mà điểm số chưa bao giờ vượt quá hạng C, tôi chỉ còn cách cầu nguyện thời gian trôi chậm lại một chút.

Hội Mèo Lạc vẫn luân phiên dọn dẹp nhà thờ và giúp việc ở cửa hàng mỗi ngày. Buổi sáng, tôi phụ trách ở cửa hàng, nên ít khi đến nhà thờ, nhưng cảm giác tham gia đã trở lại bình thường hơn một chút so với trước đây. Mà tôi cũng ít khi gặp Fumino lắm…

Thế nhưng, ngày hôm đó thì khác.

Sau giờ học, Fumino đã tìm đến tôi. Gần đây điều này hiếm thấy, vì Fumino rất bận rộn. Cô ấy, với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, rút ra một mẩu giấy.

「Cái này, cậu còn nhớ không?」

Trên tờ giấy đặt trên bàn, tôi nhận ra nó quen thuộc.

『Phiếu tùy ý sai bảo một ngày』

Dòng chữ viết không thể gọi là đẹp, rồi màu sắc đã cố gắng trang trí cho thật lộng lẫy nhưng lại nhầm hướng nên trông có vẻ hơi lếch thếch, tất cả những thứ đó đều mang lại một cảm giác thân thuộc lạ lùng, hay nói cách khác là một cảm giác deja vu không thể giải thích bằng lời. Nói đúng hơn, đây là thứ tôi đã làm mấy năm trước.

「Cái, cái này mà cậu cũng giữ được hay thật đấy…」

Tôi băn khoăn không biết nên khen Fumino giữ đồ tốt, hay nên tự kiểm điểm bản thân vì đã tặng một thứ như thế thay cho quà.

「Anh anh, chuyện gì thế? Giải thích cho em nghe với!」

Chise tò mò tham gia vào câu chuyện.

「Nyaa, dễ thương quá. Chữ của Takumi sao?」

Nozomi cũng nhìn vào, rồi nhìn về phía tôi và Fumino.

Ôi, ngại quá. Tình huống này đây. Chắc cậu ấy dọn dẹp rồi tìm thấy nó chăng?

Khi tôi đang nhìn tấm phiếu với cảm giác hoài niệm, Fumino dứt khoát nói.

「Cái này, mình sẽ dùng.」

「Ế!?」

Tôi bất giác chết lặng. C, cậu ấy nói thật à?

Rốt cuộc… mình sẽ bị sai làm gì đây? Cái gì cũng… cái gì cũng sao?

Trong khi toàn thân tôi căng thẳng, Fumino, với vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, tuyên bố.

「Thứ bảy tuần này, cậu hãy đi chơi với mình cả ngày.」

「Ế, ế ế ế ế! Đi chơi? Đi làm gì chứ?」

「Đặc biệt là không có mục đích gì cả. Chỉ là, hẹn gặp rồi đi ra ngoài cùng nhau, đi chơi, ăn cơm, rồi về thôi. Không có gì to tát đâu mà.」

「Thì ra là vậy, nếu vậy thì…」

Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, cái đó thì lúc nào cũng… Tôi định nói vậy, nhưng lại nhớ ra là mình quen Fumino hơn mười năm rồi mà chưa từng có kỷ niệm nào như thế. Hơn nữa, với Chise hay Nozomi cũng chưa từng có.

Ư, ừm… cái, cái này có lẽ là chuyện lớn… sao?

Bên cạnh tôi đang cứng đơ, Chise lại trợn tròn mắt.

「Khoan đã! Chuyện đó, chẳng lẽ!?」

「Nyaa, Fumino… đó là, hẹn hò sao?」

「…Đúng vậy.」

Fumino không chút do dự nói ra.

「K, k, khoannn! Ch, chuyện đó là chơi ăn gian! Đồ gian xảo!」

「Mình nói thật thà ở đây rồi thì đâu phải là chơi ăn gian chứ.」

「Đừng có mà bắt bẻ lời mình!」

「Thôi thôi, Chii-pon. Bình tĩnh đi.」

Kanae trấn an Chise đang sắp sửa cắn người.

「Vậy thì Takumi, mình đã nói rồi đó nhé.」

「À, ừm…」

Nhấn mạnh một câu rồi, Fumino nhanh chóng rời khỏi lớp học.

Khi mọi người trong lớp vẫn còn ngơ ngác trước sự việc bất ngờ, Nozomi cất tiếng.

「Nyaa… Fumino, có vẻ lạ lắm.」

Chưa kịp nói hết lời, Kanae đã lao ra khỏi lớp.

Tất cả diễn ra chớp nhoáng.

Tôi, không biết phải làm gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tấm phiếu đầy màu sắc còn lại trong tay.

Rời khỏi lớp học, Naruko Kanae đuổi theo cô bạn thân.

May mắn là cô nhìn thấy bóng Fumino đang rẽ ở góc cầu thang nên Kanae đã dốc toàn lực đuổi theo.

「Fumino!」

Cô gọi Fumino đang bước xuống cầu thang.

「Kanae… có chuyện gì không?」

「Không, không phải chuyện gì…」

Mải mê đuổi theo, Kanae chợt nhận ra mình hoàn toàn chưa nghĩ ra sẽ nói gì khi gặp Fumino. Thế nhưng, cô nhất định phải tìm ra nguyên nhân của cảm giác bất thường mà mình vừa cảm nhận được. Cô có cảm giác như vậy.

「Có chuyện gì vậy, Fumino. Chii-pon đang nổi khùng lên đó, Takumi-cchi cũng ngạc nhiên lắm đó.」

「…Vậy à.」

Fumino cúi mắt, tỏ vẻ ngần ngại.

「Mà này, gần đây Fumino hơi lạ đó. Lúc Sơ nhập viện cậu cũng chẳng nghe điện thoại của mình… Bọn mình là bạn thân mà, phải không? Kiểu như là, nếu có gì phiền muộn thì mình muốn cậu kể cho mình nghe ấy… Giống như câu 'khi ốm đau hay khi khỏe mạnh' ấy?」

「…Đó là lời thoại khi kết hôn đó.」

Fumino thở dài. Rồi, cô nhìn Kanae như thể đã hạ quyết tâm.

Kanae, người bạn thân nhất của Fumino từ trước khi cô quen Chise và Nozomi, đang nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. Xung quanh không một bóng người.

Trong không gian như thể mọi âm thanh đều biến mất ấy, Fumino lần đầu tiên thổ lộ quyết tâm của mình với một người không phải cô.

「Kanae, tớ…」

Kanae nín thở. Nghe chính lời mình nói, Fumino cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của chúng.

Ngày hôm đó, tôi bứt rứt không yên ngay từ sáng sớm.

Nói đúng hơn là tôi đã căng thẳng suốt từ đêm hôm trước, đến mức không chợp mắt được chút nào.

Đây là một trong những lần căng thẳng nhất trong cái cuộc đời chưa đầy mười tám năm ngắn ngủi của Takumi Tsuzuki.

Bởi vì hôm nay, lần đầu tiên trong đời, tôi sẽ hẹn hò với một cô gái.

Fumino chọn địa điểm hẹn là trước đài kỷ niệm ở quảng trường nhà ga.

Gọi là đài kỷ niệm nhưng thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một khối đá và sắt khắc ghi về nguồn gốc của thị trấn này, nhưng vì nó to và nổi bật nên đã trở thành một điểm hẹn hò tuyệt vời.

Khi tôi đến gần mười lăm phút trước giờ hẹn, Fumino đã ở đó rồi.

「Tớ, tớ xin lỗi. Cậu đợi lâu không?」

Cảm thấy hơi tội lỗi vì là con trai mà lại đến sau, tôi lên tiếng hỏi.

「Không, không. Tớ cũng vừa mới tới thôi mà.」

Tôi cứ nghĩ mình sẽ bị mắng, thế mà lại hụt hẫng. Lúc bình thường thì thế nào cũng sẽ có câu「Cậu chậm quá đồ ngốc!」kèm theo một cú thúc khuỷu tay rồi, thế mà giờ lại không có.

Và bộ dạng của Fumino cũng khác hẳn ngày thường.

Có lẽ vì đã quá quen nhìn cô ấy trong bộ đồng phục, nhưng trang phục đời thường của Fumino lại rất sành điệu và có vẻ trưởng thành. Vả lại, Fumino vốn dĩ đã là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp rồi…

Khi được ăn diện, cô ấy quả thực có thể xuất hiện trên một tạp chí thời trang mà chẳng có gì lạ. Tôi nhận thấy những người đi ngang qua cũng đều bị ánh mắt của Fumino thu hút.

「Sao vậy? Takumi?」

Fumino nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, trong khi tôi đang mải mê ngắm nhìn cô ấy.

「Vậy, vậy thì, chúng ta đi thôi? Fumino, cậu muốn đi đâu?」

「Khoan đã, Takumi đã ăn trưa chưa?」

「Hả? À, chưa…」

「Vậy thì đi theo tớ.」

Tôi làm theo lời cô ấy, nối gót Fumino.

Đi cạnh nhau trên con phố mà chúng tôi đã cùng nhau lớn lên từ bé, cảm giác thật kỳ lạ và ngượng ngùng.

Fumino dẫn tôi đến một công viên cách nhà ga không xa.

Nó nằm ở phía đối diện của thị trấn Suzune qua nhà ga, nên tôi không thường xuyên đến đây, nhưng vì có một bãi cỏ khá rộng nên vào cuối tuần thường có các gia đình trải bạt dã ngoại.

Tôi và Fumino ngồi xuống một chiếc ghế băng nhìn ra bãi cỏ.

Fumino mở túi đồ đang cầm và lấy ra một hộp cơm trưa dễ thương từ bên trong.

「Tớ đã làm cơm trưa đó.」

「Ể… cả phần của tớ nữa sao?」

「Đương nhiên rồi. Bởi vì… hôm nay là buổi hẹn hò mà.」

Fumino thẹn thùng khẽ liếc mắt sang chỗ khác.

Cái gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Fumino… Fumino… thật dễ thương.

Không, không phải là trước đây tôi từng nghĩ cô ấy không dễ thương.

Không phải lời nịnh nọt gì cả, Fumino là một mỹ nữ với dung mạo hiếm có.

Tôi cũng biết Fumino rất được lòng các chàng trai trong lớp. Chỉ là vì chúng tôi đã quen biết quá lâu nên tôi không còn xem Fumino như một người khác giới nữa.

…Không, có lẽ là tôi đã cố tình không xem cô ấy như vậy.

Nhưng Fumino hôm nay lại tỏa ra một sức hút mạnh mẽ đến nỗi có thể phá tan cái tính hèn nhát của tôi, hay nói cách khác, cô ấy đang tỏa ra một thứ gì đó vô hình.

Hơn nữa, cô ấy còn lạ lùng ngoan ngoãn… không giống như cô gái người sói thường ngày chút nào.

「Bánh sandwich, cậu ghét sao?」

「Ể, à, không, hoàn toàn không!」

Tôi chợt nhận ra mình đang ngẩn người nhìn Fumino.

Tôi nhón một miếng sandwich nhỏ cắt gọn gàng từ hộp cơm trưa.

「Thế nào? Ngon không?」

「Ư, ừm.」

Thật lòng mà nói, tôi chẳng để ý đến mùi vị gì cả.

「Lâu lắm rồi tớ mới được ăn đồ ăn của Fumino.」

「Thật sao?」

Fumino vừa nói với vẻ trêu chọc, vừa tự nhón một miếng sandwich.

Dù đã vào đông nhưng hôm nay trời nắng nên khá ấm áp. Có lẽ vì vậy mà khắp công viên, người ta thấy các gia đình và các cặp đôi đang tận hưởng thời gian riêng của mình trên bãi cỏ. Có đứa trẻ đang chơi đá bóng với bố, và có những cặp tình nhân đang tựa vào nhau ngồi dưới bóng cây.

Một khung cảnh bình dị điển hình của ngày nghỉ.

Liệu chúng tôi, nếu nhìn từ bên ngoài, có trông giống một cặp đôi đang trong không khí lãng mạn không?

Không, không khí lãng mạn là phải như cặp kia, ôm vai bá cổ thì mới được chứ.

「Mà, mình đang nghĩ gì vậy chứ!?」

「Tự nhiên làm sao vậy Takumi?」

「Không, không có gì…」

Khung cảnh quá đỗi yên bình đến mức bộ não tôi bắt đầu nảy sinh những ảo tưởng không đáng có, thật phiền phức.

Ngồi cạnh tôi là Fumino.

Bạn thanh mai trúc mã, như anh em đã từng sống cùng nhau thời thơ ấu…

「Takumi, cậu dính sốt mayonnaise kìa.」

Đầu ngón tay của Fumino chạm vào khóe môi tôi.

「Khực!?」

Rồi cô ấy liếm sạch sốt mayonnaise dính trên ngón tay.

「Fu, Fumino…」

「Ể… À, k-không, không phải đâu! Tớ lỡ…」

Tự làm xong rồi đỏ mặt. Fumino trông thật dễ thương.

Có vẻ như đó là hành động vô thức.

Nhưng tôi đã rất ngạc nhiên. Nói đúng hơn là hoảng loạn. Hơn cả thế, bình thường sau chuyện này, một cú đá để che giấu sự ngượng ngùng cũng không có gì lạ, thế mà hôm nay lại không có.

Quả nhiên, Fumino hôm nay có gì đó khác lạ so với mọi khi.

Hả!? Không lẽ, đây là cái gọi là 「Đoạn phim chơi khăm」mà người ta vẫn nói sao? Chẳng lẽ, Chise hay Ieyasu đang ẩn nấp ở đâu đó quanh đây, và sẽ đột nhiên xuất hiện đúng lúc tôi đang hớn hở…

「Cậu lấm la lấm lét nhìn gì vậy?」

「Không, tớ cứ có cảm giác như mọi người đang ẩn nấp ở đâu đó quanh đây…」

「Không có đâu.」

「Hả?」

「Hôm qua tớ đã nhờ mọi người rồi. Rằng hôm nay chỉ muốn đi chơi hai đứa thôi.」

「Vậy, vậy sao… Nhưng mà Chise lại chấp nhận dễ dàng vậy à?」

「Thì, Chise mà nói chuyện thì sẽ hiểu thôi… Có vẻ như Kanae cũng đã thuyết phục hộ tớ nữa…」

「Ể? Kanae Naruko đã…?」

「Không, không có gì đâu! Hơn nữa, tiếp theo chúng ta đi đâu?」

「Đúng vậy…」

Lời nói của Fumino khiến tôi băn khoăn, nhưng chắc chắn là sẽ không có ai làm phiền rồi.

Nếu vậy, vì tờ "phiếu làm mọi điều tôi muốn" kia, và hơn hết là tôi muốn Fumino vui vẻ thực sự, vì cô ấy đã làm việc không ngừng nghỉ ở nhà thờ và chăm sóc Sister.

「Có lẽ là đi xem phim thôi nhỉ. Tôi cũng nghĩ đến công viên giải trí nhưng mà…」

「Xin lỗi, nếu được thì đừng đi quá xa…」

Có lẽ vì Sister đang nằm viện, nên cô ấy không muốn rời khỏi thị trấn Suzune quá xa.

「Vậy thì, có lẽ là xem phim nhỉ.」

「Ừm. Vậy cũng được.」

Sau khi ăn xong sandwich, chúng tôi đi đến rạp chiếu phim trước nhà ga.

Có lẽ vì là cuối tuần nên hàng người ở quầy vé dài hơn tôi tưởng.

「Fumino, cậu có muốn xem phim gì không?」

「Trừ phim kinh dị và anime ra.」

Cô ấy trả lời ngay lập tức.

「Nếu vậy thì chỉ còn khoảng hai lựa chọn thôi…」

Một là phim bom tấn, một là phim lãng mạn.

Nếu đi với Ieyasu thì chắc chắn sẽ không có lựa chọn nào ngoài anime, nhưng hôm nay là buổi hẹn hò.

「Vậy thì… cái này.」

Fumino chỉ vào… một bộ phim lãng mạn.

「Cái, cái này sao…」

Thật lòng mà nói, với tôi, người chỉ xem phim bom tấn tốn tiền hoặc phim của một studio anime nổi tiếng thế giới nào đó, đây là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ.

「Được, được rồi. Vậy thì, chúng ta xem cái này đi.」

Tôi quyết định nên tôn trọng ý kiến của Fumino, nên đã xếp hàng mua hai vé.

Tôi nói tôi sẽ trả tiền vé, nhưng Fumino kiên quyết từ chối.

Cô ấy nói rằng 「Là học sinh thì việc một trong hai người trả tiền là kỳ cục」.

May mắn thay, chúng tôi không phải đợi lâu để phim bắt đầu, hơn nữa rạp phim cũng trống vắng một cách đáng ngạc nhiên.

「Fumino, tớ đi mua đồ uống nhé.」

「Ừm. Vậy tiền…」

「Không cần, không cần đâu.」

Tôi ngăn Fumino định rút ví ra rồi đứng dậy.

Thật ra, tôi có hơi để bụng chuyện mình không trả được tiền vé.

Vì dù sao cũng là con trai mà, ai mà chẳng muốn thể hiện một chút cơ chứ.

Tôi mua hai cốc nước trái cây và một túi bắp rang bơ ở quầy bán đồ ăn rồi quay lại chỗ ngồi.

Chẳng mấy chốc bộ phim bắt đầu, và chúng tôi đã tự mình trải nghiệm lý do vì sao phòng chiếu lại vắng đến thế. Nói tóm lại, bộ phim này cực kỳ chán.

Tôi không phải là người xem nhiều phim nên cũng ngại nói những lời cao siêu, nhưng dù sao thì nó cũng không hay. Đến mức tôi suýt buồn ngủ. Dần dần cảm thấy hơi khổ sở, tôi chợt liếc nhìn Fumino bên cạnh. Cô ấy đang chăm chú xem phim với vẻ mặt nghiêm túc.

Fumino đang tập trung xem phim, nên tôi cũng không thể ngủ gật bên cạnh, đành dành khoảng hai tiếng đồng hồ để chiến đấu với cơn buồn ngủ. Sau khi rời rạp chiếu phim, Fumino có vẻ phấn khích và bắt đầu phê bình bộ phim.

「Thật là, bộ phim tệ kinh khủng. Cốt truyện thì nhàm chán, đạo diễn thì chẳng có gu thẩm mỹ gì cả. Toàn chi tiền vào những chỗ kỳ cục, đáng lẽ phải dùng diễn viên tốt hơn mới phải chứ!」

「Đ, đúng vậy.」

Suốt buổi chiếu, tôi ngủ gật một nửa, nên chỉ còn biết gật đầu lia lịa trước những lời bình luận của Fumino.

「Haizzz, vốn là đạo diễn tớ yêu thích vậy mà, mấy phim gần đây của ông ấy đều tệ hết.」

「Tớ không biết đó. Không ngờ Fumino lại thích phim đến thế.」

「À, cái này… là do Sister thích nên tớ hay xem cùng cô ấy, rồi tự lúc nào không hay lại hiểu biết hơn. Mà này, hồi Takumi còn ở đây thì cậu chẳng bao giờ xem phim với Sister đúng không.」

Đúng như cô ấy nói. Hồi đó tôi còn nhỏ, và cuộc sống vốn đã vất vả rồi.

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi đi xem phim riêng với Fumino.

Tôi cứ nghĩ mình đã ở bên cạnh cô ấy lâu hơn bất kỳ ai, và biết mọi thứ về cô ấy, nhưng có lẽ tôi mới là người hiểu Fumino ít nhất.

「Takumi, chúng ta chơi game đi!」

Fumino đột nhiên kéo ống tay áo tôi.

Tôi bị kéo đi và dẫn đến khu game arcade trước nhà ga.

「Chơi cái đó đi!」

Fumino vui vẻ chạy đến chỗ trò chơi đo lực đấm.

「Có thật không vậy, Fumino…」

「Tất nhiên là thật rồi. Nào, đấm một phát thật mạnh đi!」

「Cái, cái đó là tôi phải chơi sao?」

「Đương nhiên rồi. Cậu định bắt con gái làm chuyện đó à?」

Dù chính cô ấy là người bảo tôi chơi… Tuy nhiên, vì đã hứa sẽ nghe lời Fumino trong ngày hôm nay, tôi đành miễn cưỡng đeo găng tay vào và đứng trước máy chơi game.

「Takumi~, cố lên!」

「Ồ, ừm!」

Màn hình chuyển cảnh, một nhân vật phản diện trông cực kỳ điển hình xuất hiện và nói đại ý là「Hãy đến đây!」.

Nói tóm lại, đây là một trò chơi cực kỳ đơn giản: đấm ba lần để hạ gục tên này.

Chà, đây là cấp độ thấp nhất, chắc chắn dễ dàng mà…

Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng kết quả lại là thảm bại.

Trên màn hình, khuôn mặt gian xảo ban nãy đang cười khinh bỉ.

「Cái gì vậy chứ, chỉ là game thôi mà sao lại có cảm giác nhục nhã này…」

「Được rồi, vậy thì để tớ báo thù cho Takumi.」

Vừa nói, Fumino vừa cho một trăm yên vào máy và đeo găng tay vào.

「Này, cậu có sao không?」

「Cứ để tớ… Hự!」

Đốp!

Có một âm thanh cực kỳ khủng khiếp vang lên.

Cú đấm nhẹ lấy đà của cô ấy đã hạ gục tên mặt gian kia chỉ bằng một đòn.

「Ghê, ghê thật…」

「Ôi dào, có gì to tát đâu chứ.」

Không phải không có gì to tát, mà là Fumino quá mạnh thì đúng hơn.

Mà này, lúc nãy cô ấy nói「Đừng bắt con gái làm chuyện đó」là sao nhỉ?

「Dù sao thì, Takumi thảm hại thật đó.」

「Ồn ào quá. Tôi là loại người dùng trí óc để chiến thắng chứ không phải dùng sức mạnh!」

「Trí óc ư, người bị đánh giá D mà dám nói vậy sao?」

「Ực… C-Cậu lôi chuyện đó ra là gian lận đó… Dạo này tôi cũng được C rồi mà…」

Đó đã trở thành ác mộng về những lần bị đánh giá thấp, gần như là một nỗi ám ảnh trong lòng tôi.

Sau đó, chúng tôi chơi game arcade một lúc.

Dù đã rửa sạch mối nhục vừa rồi bằng trò chơi đối kháng, nhưng tôi lại bị Fumino véo vào sườn để trả thù, hoặc chúng tôi đã lấy được vô số kẹo từ trò chơi bắn tiền xu.

Tôi tự hỏi, những trò chơi quen thuộc hàng ngày lại có thể khác biệt đến vậy khi chơi cùng một người khác.

Cuối cùng, Fumino nói muốn chơi…

「Máy chụp ảnh lấy liền sao…」

Một hàng dài những chiếc hộp hình chữ nhật chiếm một góc của khu game arcade.

Dù là cuối tuần nhưng có rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục, khiến cho nam giới rất khó mà bước vào.

Tất nhiên, cũng có các cặp đôi nam nữ, họ đang âu yếm nhau đến phát ngượng qua tấm vách ngăn khi chụp ảnh lấy liền.

「Chúng ta sẽ chơi cái đó sao…」

「Đ, đúng vậy. Chúng ta đã hứa sẽ nghe lời tớ mà!」

Dù tôi có cảm giác Fumino cũng đang bất chấp, nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm bước vào máy chụp ảnh lấy liền.

「Ưm, làm thế nào nhỉ? Cái này?」

「Đầu tiên là chọn khung hình đã.」

Vừa nói, Fumino vừa thao tác máy chụp ảnh một cách thành thạo.

「Fumino, cậu thường chụp ảnh lấy liền sao?」

「Thỉnh thoảng tớ chụp với Kanae.」

À đúng rồi, trên điện thoại của Fumino có dán một tấm ảnh chụp chung với Kanae Naruko.

「Này, Takumi, xích lại đây chút nữa. Sẽ không lọt hết vào khung đâu.」

「K, thế này sao?」

Xung quanh hình ảnh của chúng tôi trên màn hình có một cái khung, và phải đứng rất sát vào nhau thì hai người mới lọt vào khung được.

「Hình như cái này hơi chật thì phải?」

「Đ, được mà. Vì đây là buổi hẹn hò mà!」

Lời giải thích của Fumino giờ đây đã trở nên khó hiểu, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn dựa vai vào nhau, tạo dáng như đang ôm nhau để lọt vào khung hình. Mùi hương dễ chịu của Fumino quá gần gũi… thật nguy hiểm.

Lúc ấy, lời thì thầm của Fumino đã xuyên thấu trái tim tôi, khiến tôi giật mình.

「Đó là ước mơ của tớ… được chụp ảnh lấy liền cùng với cậu.」

Tách!

Tiếng màn trập rõ ràng vang lên, xóa đi âm vọng của lời thì thầm của Fumino.

「Ra rồi, ra rồi!」

Một lúc sau, tấm ảnh in ra, Fumino vui vẻ cầm lấy nó.

「…Không biết sao, khi được in ra thế này thì lại thấy xấu hổ quá.」

「K, không sao đâu! Không sao cả!」

Dù cô ấy nói với khuôn mặt đỏ bừng… Chà, chắc tôi cũng đỏ bừng y như vậy thôi.

Vừa băn khoăn về số phận của nửa tấm ảnh được đưa cho, chúng tôi vừa rời khu game arcade.

Sau khi ăn bữa tối sớm ở nhà hàng gia đình, khi chúng tôi bước ra thì trời đã tối đen.

「Oa, lạnh quá…」

Ngay khi bước ra ngoài, một làn gió lạnh ùa đến, khiến Fumino khẽ rùng mình.

Dù ban ngày ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa đông, khi trời tối thì cảm giác khá lạnh.

「Takumi, tớ có một điều muốn nhờ nữa…」

「Hửm, gì vậy. Đừng ngại ngùng gì cả giờ này nữa.」

Rồi Fumino đưa tay phải của mình ra,

「Tay… nắm lấy đi.」

「Ể… À, hảảảả!?」

Vì đã chụp ảnh lấy liền cùng nhau rồi nên tôi nghĩ mình không còn gì phải sợ nữa, nhưng tôi vẫn luống cuống đến mức đáng thương.

「Không có ý gì sâu xa đâu! Chỉ là, trời lạnh quá… Thôi nào, được rồi, làm nhanh đi!」

「V, vâng!」

Tôi vội vàng nắm lấy tay Fumino.

Đó là một bàn tay mềm mại và nhỏ bé hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Những ngón tay mảnh mai và tinh tế, không thể tin được đây là bàn tay thường ngày vẫn đấm tôi, và vừa nãy còn tạo ra một kỷ lục kinh khủng trên máy đấm bốc.

Và hơi ấm từ nơi chạm nhau lan truyền khiến nhịp tim tôi đập nhanh lạ thường.

Có lẽ, cả hai chúng tôi đều căng thẳng.

Chúng tôi không có cuộc trò chuyện nào đáng kể, và đến lúc nhận ra thì đã đến trước Nhà thờ Serizawa.

Trên đường đi, tôi nghĩ Fumino chắc chắn đã nhận ra việc tôi đã rẽ vào những con đường khác để đi đường vòng rất nhiều lần.

Nhưng Fumino không nói gì mà cứ theo tôi. Tôi cũng không rõ mình muốn làm gì. Chỉ là, tôi nghĩ mình muốn kéo dài thời gian này thêm một chút nữa.

Vì vậy, khi nhìn thấy nhà thờ trước mắt, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.

A, vậy là kết thúc rồi sao…

Không hiểu sao, cả hai chúng tôi đều dừng lại.

「Cảm ơn nhé, Takumi.」

「…Đừng khách sáo. Hơn nữa, tớ cũng chẳng làm cậu vui vẻ mấy.」

「Không, không phải đâu. Tớ đã rất vui.」

Fumino nói với vẻ ngoan ngoãn lạ thường.

「Thật ra, tớ còn một điều nữa muốn làm…」

「Gì vậy. Cứ nói đi, giờ vẫn còn kịp mà…」

「Không, không sao đâu. Tớ nghĩ không làm cũng tốt.」

Bàn tay của Fumino trượt khỏi tay tôi.

「Vậy nhé, Takumi. Tạm biệt…」

Nói rồi, Fumino cười và vẫy tay.

—Cô ấy đang cười, nhưng lại như đang khóc vậy.

Tôi không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy.

Fumino hôm nay, cứ như một người khác vậy… Và tôi, không biết phải làm sao.

Nhưng nụ cười của Fumino khi chia tay vẫn in sâu trong mắt tôi, mãi không thể nào phai mờ.