「新的伙伴们」
一般而言,
宅,这个词已经不再是一个歧视性用语。
喜欢棒球就是「棒球宅」,喜欢电影则是「电影宅」。它仅仅剩下了表示「很喜欢某个事物」的意思,就像是「空手道笨蛋」一样,只不过笨蛋是行动派的喜欢,而宅则是知识型的喜欢,两者在使用程度上有差别罢了。
但是,「宅」的前面没有任何修饰词语的时候,就会带上一点不一样的意味。
漫画、动画、特摄以及轻小说,对因为这一切而被称为「宅」的人来说……它依旧包含着强烈的偏见色彩。不知为何每当这样被说起时,也总会让人感到难受。
明明只是对吸引自己的东西抱有兴趣,享受着自己所喜欢的事物而已。
即便如此,在网络上他们仍然能够轻松地找到同伴,每周播送的动画也丰富到无论多么高级的移动硬盘都会在一瞬间被填满的地步。并且社会也用某种特别的视角看待这一现象,以「内容物」这样一个方便的词汇便将它拉拢进了商业经济的领域。
不过,对在意着周围人目光的花季少女来说,身边没什么朋友,而且还被发现这种令人脸上无光的爱好,这样的场景就……。
十和野心,正是这样的一个女孩子。
「是叫做腐女子吗……」
心第一次知道这个词,是在十三岁的时候。
忍耐住砰砰心跳买下的动漫杂志上,理所当然一般地写着这个字眼。
从小便因为双亲的缘故不断转学,终于升上初中,和双亲约好这三年间不再转学,仅此便让心觉得无比幸福。只是因为连续转学她变得相当怕生,到现在还没能和朋友们变得亲密起来。
然后有一天,每周都会买来看的周刊少年JUMP之外,心用升上初中后增加的零用钱买下了那本杂志。
那里面全是她从小学生时代便很喜欢的动画的情报,从未见过的同人志,还有「即便成了大人也认真地热爱着动漫的同志们」的事情。
「腐女子」这个词也写在上面。
和自己有着同样爱好的人们。
从孤独中获得解放的感觉,一下子让她沉浸到那个世界中去。
只要自己不再胆怯,哪里都应该能找到同样的孩子们。
除过变得胆小怕生之外,数次转校的经验还让心有了「刚开始就被小看的话之后一定会受到欺负」,这样防御本能一般的强烈认识。
和自己同样,不善与人交流的孩子们大多与腐女预备军的同级生们变得关系亲密,而心自己则越发无法坦率地面对他人。
孤独,对心而言已经变成了理所当然的日常。
她一个人画画,一个人在脑海中妄想许许多多的事情。
但是,这次不一样。
升上初中的话一定能够找到和自己志同道合的伙伴,从此开始愉快的学校生活。
紧紧抱着刚刚买来的动漫杂志,以及在专门店买到的同人志,心向着自己的新学校进发。当然,这些东西是不会给那些择友标准无比严苛的人们看的。
这就是,胆小的心所迈出的,第一步。
至少,本应当是如此。
“不,不是的!不是那样的!”
睡衣被汗水浸湿变得沉重,心蹬开被子从床上猛地坐起来。
天空还是薄暗的颜色。
距离到校的时间还相当早。
「……梦到了,讨厌的东西啊」
初中时代的噩梦。
心摇着头,像是要把那些东西全都赶出脑海一样。
「但是现在……已经没关系了」
她低语着抱住身体,发现自己正在颤抖。
为什么会梦到那样的东西,自己明白得一清二楚。
「……全都是都筑前辈的错啊。还有,那个同好会的人们」
真的,可以相信他们吗。
会不会又变成那一刻的重演呢。
只是稍微想想都会变得痛苦不已。
从那天开始,我真的变成了孤身一人。
在班里没有朋友,更不敢在网上结交朋友。
那样的悲剧不会再次重演的保证……哪里都没有。
「要不要去帮忙呢」
迷途猫同好会主办的茶会。
如果去帮忙的话,就又会见到那个人吧。
然后就会变得痛苦……如坐针毡。
但是,为什么会如此,心自己却还不清原因。
随着茶会举办日的临近,学园内也开始骚动起来。
毕竟理事长本人就是喜欢热闹的类型,这所学园的学生遇到各种活动时,当然也立刻会露出平时难以想见的干劲和团结力。
体育祭是如此,学园祭是如此,运动短裤战争时也如此。
迷途猫同好会所主办的这次茶会,当然也没理由被这些家伙错过。
准备工作正借着学校内高涨的热情急速推进中。
由于今天讲堂内的所有设施都需要由迷途猫同好会负责调整,宽广的大厅中只剩下了我们几个人。除去在房顶阁楼工作的大吾郎,总数一共八人。
两名新同学也在其中这一点,对我而言是相当值得高兴的事。
「听好了? 绝对,绝对,不可以输给其他社团哦!」
讲堂中设置的会长专用踏台上,梅之森千世摆出天上天下唯我独尊的姿势打声说道。
「因为是我们企划的茶会,绝对,不会输给其他人!」
梅之森这样激动是有原因的。
那个白诘襟的学生会长,还有复杂名字的书记同学,都是令人意想不到的优秀。
我们虽然负责着大道具以及服务两方面的准备工作,但与各社团的联络,同学校的交涉,预算分配等等却全都由学生会一手承担,迷途猫同好会则几乎变成只是在现场当助手的角色。
学生会长曰。
「琐碎的事情就交给我们吧。因为你们也是要全力瞄准第一的嘛」
虽然要真说起来,我们才像是在现场打下手的就是了。
尽管对我个人而言,提案受到了全校学生的用户所以没什么好抱怨的,然而对梅之森而言,不满的理由就不可能没有了。
「这样下去的话,风头全部会被学生会给出尽的!我们也要吸引新生啊!」
不,茶会当天蛋糕会由我们漂亮的侍应小姐文乃端上来,我想那就已经具有相当程度的吸引力了啦,所以不用去纠结那些别的东西也好。
毕竟当初本来的目的是让各社团比拼去吸引新生,而作为隐藏目的的十和野,现在也一切如常地作为班级代表&同好会会员好好地来了啊。
一切正常一切正常。啊——除过梅之森心里的不满就是了。
「这所梅之森学园里有我们迷途猫同好会在,这一点也要展示给全校啊!」
「没错没错! 小千说到点上了! 人人为我! 我为人人! 找朋友,就来迷途猫同好会!」
「诚如此言! 就像是横越美洲的V-MAX一样的效果! 不愧是会长!」
(V-MAX,雅马哈生产的大型摩托车)
他们还真是来劲了啊。将徒劳地狂热起来的梅之森,和梅之森同步起来的鸣子,还有已经不知道在说什么的家康放到一边,我们直接跳入了当日蛋糕选择的最核心话题去。
「我想,还是奶酪蛋糕会比较合适吧」
「不像是巧会说出来的好主意呢,制作也相当简单,的确很棒不是吗」
多出来的那一句话权且当做追加的表扬接受下好了。
「希,材料还有多少?」
「……稀奶油不够」
「这样子,今天必须得去找增田家的大叔下订单才行了啊……」
「稀奶油的话,前天我就已经提前订好了哦」
梅之森立刻插话说。
「哦,Nice time。那就是说,现在没什么问题了对吧……」
突然有点期待落空的感觉。毕竟,平时到了这种关口总会发生些有的没的的事情嘛。
「等—一下!」
说着,鸣子也插了进来。
「怎么了,鸣子」
心里涌起某种讨厌的预感,不过我还是试着问她。
「我觉得啊,果然应该体现我们的特色才行哦。如果是想要在这个差格社会中生存下来的话」
学校的活动,到底是怎样和那种程度的社会问题联系到一起的我还真是想知道呢。
「所以,『我们的特色』是什么?」
「哎呀,店里做出的蛋糕到底也还是斯特雷凯滋的商品对吧? 就那样提供给大家的话可不能成为迷途猫的代表物Oh! 只有在这里才能享受到的特殊感是很重要De! 所以还是要多加考虑才行Yo!」
你是指像Rap一样的感觉加上笑嘻嘻的表情再说出来吗?
不过,总觉得她说的也有道理。
「鸣子偶尔也会说出靠谱的话来啊」
「哼哼哼……我也升上二年级了。差不多也是脱离搞怪发呆役位置的时候了哦」
说着她的嘴变成w形。呃,虽然我个人觉得你变成搞怪发呆役其实还不如说是最近的事情才对。
鸣子那略有些意味不明的自爆先姑且不论,『还要多加考虑』这句话倒是对女生们——特别是梅之森产生了相当大的影响,她们立刻开始吵吵嚷嚷地讨论起来。
从关于蛋糕的话题,到配饰再到盘子的花纹,最后甚至涉及到会场的装饰问题,关于茶会的设想不断充实起来。
而独自呆在女生圈子外面的十和野依旧是一副不高兴的样子。
更稀奇的是,这样一副不情不愿表情的十和野,居然是被希给拉来的。
本来仅仅作为班级代表的话今天即便不出席也可以,但希似乎是特地去了教室接她。
而且一直都没怎么说话的希,直到现在还轻轻地拉着十和野的衣服下摆阻止她逃走。十和野本人则是看起来不知道该对面无表情的希说什么才好,尽管一开始有点抵触的样子,但后来还是一直沉默地呆在她的身边。
「十和野,要是有什么不满的话可以直接说出来啊」
「不,没什么,前辈今天是要讨好鸣子学姐吗?跑来跑去看起来相当忙呢」
急冻暴雪瞬间迎面而来。
呜呜……这种非直接的讨厌造成的伤害果然是最深的啊。
「喂、巧! Kamuhia(Come here) 巧!」
「别像哪里的机器人一样叫我啦」
嘴上这样说,我还是老实地向梅之森走去。
似乎是在我被十和野冻住的这段时间里, 那边有了什么进展的样子。
「去美术部,适当地借点美术用具来吧」
「美术用具? 要那个来做什么?」
「不用想也知道是要画画啊! 好啦好啦! 快点去!」
不由分说便下了命令,我只好离开了讲堂。
回过头,身后的女生们还在热闹而愉快的讨论中。
看到十和野虽然一脸不情愿的模样,但还是有好好地参加啊讨论,我心里也松了一口气。
尽管心里各有各的纠结之处,但迷途猫同好会的女性阵营还是继续着和睦的讨论,想办法解决面前的难题。
讨论的场所转移到了讲堂中设置的长桌边。每个人的面前都放着一杯试作品红茶。座位的顺序则是文乃,希,千世,叶绘,以及与大家稍稍离开一点距离的十和野心。
感觉似乎能提出的方案都已经提尽了。
「要体现出个性,说起来简单……实际上相当不容易啊」
文乃像是已经筋疲力尽般地说道。
「已经可以了吧。每次点餐的时候就加上可爱的配饰就行了啦」
已经开始感到厌倦的千世则是不耐烦地盯着天井,打算作出最终结论。
提出这一点的当事人鸣子叶绘,现在专心于手机游戏中。
果然要在蛋糕上体现个性,最后还是会落到技术可以媲美专业厨师的文乃和希身上,这也是没办法的事。千世虽然对这一方面不怎么熟悉,最近倒是经常在店子的运营方面帮忙。
大家各自发言的时候,十和野只是一心飞快地操动着手中的钢笔。
看起来似乎是在记笔记的样子。
希偏起脑袋想要看看其中的内容,但十和野立刻用手遮住,挡住了她的目光。
「不过,每次都要加配饰实在是太累了吧?」
鸣子的一句话让希像是想起了什么一样起了反应,接着她的眼神也黯淡下来。
「只有我一个人的话,不行」
「也是呢,如果客人全都一起涌来的话,真的有点难以应付呢……嘛,虽然或许可能只是我的杞人忧天而已」
文乃轻声说道的刹那。
「我想客人的确会一起涌来。因为那天也是一样的」
第一次,十和野这样开口小声说道。另外三人的视线则立刻投向了她。的确似乎如同她所说的一样,那次新生劝诱行动的余韵或许仍然没有消散。
「嘛,毕竟这所学校的宗旨就是热闹有趣呢!」
尽管叶绘一副乐在其中的模样竖起食指这样说,但这只可能是不幸的预言。
那时是入部志愿者,这次则是茶会。
毕竟不需要再一次通过那麻烦而充满挑战的测试,已经落选并不得不参加其他社团的男生们将会一起涌向”迷途猫同好会”摊位,这样的可能性并不能被否定,不,或许应该说必定会有大量客流出现才是自然的吧。
再怎么说,这里也是学园内万千美丽集于一处的地方……一般人会有这样的想法并不是不可理解的,不过同好会的女生们似乎没有考虑到这一点。
「的确……原先的那些入部志愿者们会再一次前来向我等同好会复仇,这样的可能性不是没有哦! 但是那样正如我所望! 我接受任何人的挑战!」
千世依旧一副意气轩昂的模样,不过其他人却露出充满现实感的表情接连叹气。
「嗯—,好麻烦啊!」
这时,文乃意外的一句话打破了沉默所支配的局面。
「呐,我想十和野同学也可以说说自己的意见」
文乃罕见地用小心的措辞向十和野询问道。
只是肯和大家坐在一起就已经是了不起的进步了,这样想着的众人全都吓了一跳。
当然,心的身体也立刻僵硬起来。
「即便我能够指出问题,也没办法提出具体的解决方案」
依旧是相当干脆的回答。
接着。
「啊……」
或许是因为动摇的缘故,心的笔记本掉到了地板上。
她立刻因为慌张而不知所措,希则是若无其事地将那本笔记捡起来。
看到里面的内容之后,希的眉毛像猫咪一样抖了一下。
「……好可爱」
慌乱之中的心立刻夺回那本笔记。
希则没有做出任何抵抗,只是盯着她的眼睛。
「……很漂亮。那个,让大家也看看吧」
「请、请不要擅自偷看别人的笔记。这、这并不是为了给谁看才画的……」
「对不起,但是,让大家看看吧」
「什么什么?」
一副相当感兴趣的模样,千世她们全都凑近过来。
心则是慌忙藏起笔记本。
「希,刚才的那个……到底是什么?」
「画」
回答过满脸迷惑的文乃之后,希又看向心。
「我想,大家也希望看看」
「请、请别再骗人了,反正……只是打算把我的画当做笑料而已吧」
心的声音越来越小,到最后已经几近消失。
希则是好像还不明白她在说什么一样偏着脑袋。
「谁都不会笑的」
「怎、怎么可能,我不会再被骗了!」
心红着脸蹲了下去。
……但是,并没有逃走。
文乃,千世,叶绘三人,一副非常想要参与进会话的样子,但就是说不出话来。
理由正是眼前这样的状况。
并不是会经常说出自己意见的希,总算是和心说上了话。而且心也在认真听着。虽然三人都是积极到会想『如果自己来做一定会做得更好』的那种类型……可现在她们也明白只能靠希了。
而且,正因为明白希那张无表情的面孔之下考虑了多少关于这位后辈的事情,三人才没有插嘴,只是任凭沉默一直继续着。
「不会笑的。让大家看看吧」
面对一直无表情重复着同一句话的希,心终于放弃抵抗。
「各位,真的很想看吗?」
四位社团前辈一同点头。
心像是放弃了一样,又像是下决心一样深深叹了口气。
「……明白了。但是,看到之后失望我也不管哦」
五人之间的距离似乎总算拉近了一点。
包裹现场的空气也好像能让人「呵」地松一口气似的。
心则是……小心翼翼地将笔记本摊开放在桌子上。
「等等……诶? 诶诶? 什、什么!? 难道说其实是漫画家?!」
「真的……画得好棒啊」
笔记本上的是,经过了美术加工的可爱蛋糕图案。
而且还有更加可爱的原创猫咪形象统一着全篇风格。
「喔喔—,好厉害」
「真的,画得真的很不错啊」
四人的褒奖一下子将心团团围住。
尽管一瞬间之内脸上泛起红晕并露出了开心的微笑,可随后心便像是想起了什么似的咬紧嘴唇。
「请别再这样了!」
接着她突然将笔记用纸从希手中夺走。
「……喵。怎么了?」
希的轻语更是让她反应愈加激烈。
「请、请不要大家联合起来,这样子戏弄我! 请不要再说那些无所谓的敷衍话了!」
「嘛嘛,谁都没有把心酱当傻瓜戏弄啦。真的画得很不错哦?」
「那……那个,鸣子前辈的称呼防水,不就是在把我当做傻瓜吗」
「只是爱称而已啦。Nickname」
鸣子有点困惑地耸耸肩膀。
「可,可是……」
「别太在意了。放松点你会感觉更好哦。……因为,我们是伙伴啊」
文乃若无其事的回答,让心原本就有点不自然的表情一下子僵硬起来。她不知道该怎么做才好。
「伙伴……」
心一句话也说不出来,脸一下子红到耳垂,就好像随时都会喘不过气倒在地上一样。
「明白了吗? 那,我们继续作战会议啰。大家都坐下来」
「喵……」
「好啦,心酱也冷静点啦」
文乃,希和鸣子都带着笑容回到会议桌边。心虽然还有点畏畏缩缩,但也坐回了椅子上。
「预先准备的蛋糕就选择制作简单的奶酪蛋糕,这一点就这样决定了。现在的问题是,盘子上的配饰该怎么做……」
「作战状态下没有闲暇给每个盘子都加上奶油或者巧克力装饰对吗。的确就像心酱所说的,很有可能会有一大堆人涌来呢」
「……喵」
「嗯——。心酱有没有什么好主意?」
「………………」
再次向笔记本上记着什么的心,即便被点到名也依旧保持沉默,视线始终落在纸上。
这期间,谁都没有开口,只是盯着心。
三人没有要追问她的样子,也没有眼睛闪闪发光地期待着她说出什么绝妙的主意,只是笑眯眯地注视着她。
而十和野则像是被她们的气势压倒了一样,只是全身发着抖,连头也不敢抬起来。
这样的胶着态势之下,直到十和野主动开口位置,三人中谁也没有改变自己的姿势。
会议陷入沉默之中,另一边的梅之森千世则是极其罕见地陷入犹豫之中。
————十和野心。
田端所带来的履历书上写明的,这孩子满受凌辱的过去。
以及全部刻入心头,他人无论如何都无法推知的深深伤痕。
还有不想再受到欺凌,于是与班上任何一人都没有交流的现在。
尽管如此,这样的十和野心却还是叩响了迷途猫同好会的门。
或许是十和野由过去欺凌所受到的伤害,已经全部愈合了。
所以她才会来到同好会。千世这样想。
其他能想到的可能,现在一个也没有。
虽然受到的伤害或许相当深,甚至可能完全超过预想。正因为是这样一个简单的问题,所以从第三者看来才难以得知其根结之处,也无法了解它究竟该怎样解决
「当然,就算是去问本人,她也不会知道该怎么办吧……」
否则,她本应该老早以前就不再会受人欺凌了,梅之森抱着手臂自言自语道。
不管怎么想,最后都只能回到『只是猜测而已』的回答上。
尽管如此,梅之森也还是明白这个问题决不能放着不管。也正因为明白这一点她才会焦躁不已,心急如焚。
她也想过是不是干脆把十和野曾经遭遇过霸凌的事实,全都告诉伙伴们。然后大家一起为能够让十和野解决自己的问题而想办法。
没关系,不会欺负你的,安心吧。这样告诉她,然后是否就能够打开她的心扉呢。
「……或许也只能这样做了」
那时,千世将送来的履历书折起来放进了自己的包里。
因为当时她便猜测可能有一天,会需要和大家一起商量怎么解决十和野的事情。让十和野在孤立的状态下每日度过自己的学园生活,这是梅之森千世所不能允许的。但是,全都说给巧他们听,这样真的好吗?
想到这一点,千世决定找一个理由把巧给支开。家康那个傻瓜现在正在准备同好会自己的展区,所以在稍远一点的地方……这样想来,再没有比现在更好的时机了。如果是女孩子们的话,应该是能明白自己的想法的。
正因为是数度交锋过的情敌,所以千世确信对文乃她们说出这些话是不会有问题的。
……不想对巧说,是因为如果他知道了心的事情,一定会变得更加热心起来。或许这才是千世心里真正的理由,但即便如此巧也一定会理解自己的吧。
另一边。
现在正在研讨菜单的文乃,希以及鸣子三人,依旧笑眯眯地看着心。
十和野则是摆弄着自己手中的笔记本,终于畏畏缩缩地开口说道:
「让端来蛋糕的人把自己的名字写在蛋糕上怎么样呢? 前辈们很有人气,如果能够做出专属于前辈们的蛋糕,我想这样就可以体现原创的感觉」
心打破沉默说出了自己的想法。
「诶—,那、那个有点」
「嗯嗯,心酱,Nice idea!」
文乃显得有点害羞,可叶绘却一副相当积极的样子。
「把名字直接烙上去比较好呢!」
「……喵。蛋糕也要想出四种新的来」
「啊—,这个主意不错呢,很棒哦,心酱!」
「哈,哈啊……」
虽然文乃听到之后显得没什么干劲,但毕竟建议被大家所接受,心也高兴了起来。一个又一个地提出了新的想法。
看到大家充满生气的积极模样,千世悄悄地离开了桌子边。
她躲在讲堂角落没什么人的地方,打开自己的包。
「………………」
然后再一次盯着那张履历书看。
眼睛扫过记载着十和野心过去遭受到霸凌的报告,千世重新思考起来。
「……那孩子不是被霸凌,只是曾经被欺负过而已」
遭遇凌辱已经成为过去的事情……
现在,谁都不会再这样对待她。至少迷途猫同好会的成员们,是绝对不会对十和野做出这种事情的。
恰恰相反,大家正在为成为她的伙伴,用温暖的目光注视守护着她而拼尽全力。
文乃未曾刁难过她。希也没有因为讨厌而躲避她。鸣子更是为了让她敞开心扉,想尽办法而且从未打击过她。
我的判断并不对,这不是该烦恼的地方。
「……是啊,我错了呢」
接着,梅之森千世一口气撕碎了那张履历书。撕碎纸张的声音让十和野向这边转过了头来,但千世只是对她回应以微笑。
等十和野转回视线,千世将撕碎的履历书揉成了一团。
现在在这里的伙伴们,是没有一个人会偷读垃圾箱里的纸片的。因此,这份履历书嘴中也迎来了它变成纸片沉睡在垃圾箱里的命运。
「这样就好了」
终于下定决心的梅之森千世,露出满足的笑容回到会议桌边,然后一下子坐在椅子上。
纵然曾经遭受过凌辱,但现在她已经不再是那个被欺负的孩子了。这一点千世可以确信。
「要是那样对待的话,对她就太失礼了喔」
深呼吸。接着千世将手伸向了桌边的马克杯。
尽管里面的红茶已经完全冷掉,但流过饥渴喉头的感觉却相当不错。
讲堂里只有一个人注意到了这件事,而剩下的所有人,则全都没有注意到这个人的存在。
「……会长她,在干什么啊」
「好啦,快帮我按一下那边~」
女性阵营就蛋糕的话题进行讨论时,讲堂的另一侧家康和一年级的柴田则正在为准备迷途猫同好会的展区而将各种展品搬进来。
「喂!这个等身大的手办可是我秘藏的收集品! 千万小心点!」
「是是。啊啊,我也想要混到那边去,而不是在这里啊」
看到仁坦率地表达自己的遗憾,家康轻蔑地用鼻子哼道:
「什么啊。你 难道还认为三次元比起二次元更好吗? 最近小白脸们也开始变得宅起来了,所以你也要多学着点才行! 当然啦只要听我说的就不会有错啦」
「啊哈哈,我会考虑的。但是,其实说起来我姐姐才是真正比较宅的类型哪」
「神马! 小白脸加上宅女姐姐! 下次一定要介绍给我! 这是社团前辈的命令! 嗯,作为见面礼请你把这个超人气执事的等身手办带给姐姐大人好了」
「真的要这样吗? 我姐姐,比我大了一轮而且已经结婚了的说」
「……啊啊,刚才的发言请你忘掉吧。作为回报这个筋肉人橡皮的复刻版就送你了」
啪嗒。家康把一个黑乎乎的茶杯超人(ティーパックマン)橡皮扔给仁,然后就好像忘掉了刚才发生的事情一样。
「撒,我们也加油干活吧! 让新生见识一下迷途猫同好会副会长的威严!」
「哈啊……」
柴田仁只是一直心不在焉地继续着手上的工作,目光却一直盯着千世她们的方向。
「咦……大吾郎,怎么了吗?」
我拿着从美术部借来的画笔,顺道往屋顶阁楼的方向走去。却发现大吾郎正在房间旁摆着的众多隔板中间,一筹莫展地样子站着。
「喂,大吾郎? 怎么了? 你在发什么呆啊?」
「……唔,是巧啊」
叫了第二次,大吾郎才终于注意到我。他看起来完全没有以往的活跃感觉,反倒是似乎相当低落。
「我……真是失算了」
他把手搭在隔板上,一副灰心丧气的模样。
「怎么了,不会是和珠绪学姐吵架了吧?」
「不,那边进展颇为顺利。下周,我们还预定去一个叫做老鼠乐园还是什么的地方去」
「啊,是、是吗……」
Lovelove的程度,已经高到让人连那个搞错的名字都不打算指出来了。
(老鼠乐园原文ネズミーランド,其实是迪士尼乐园ディズニーランド)
接着,在我问起「那是怎么了」之前,大吾郎就自己开始说起来。
「把隔板摆起来倒是没问题,可是到底要怎么做才能把这些板子都运到会场里去啊……真是束手无策。仔细想想,根本就不应该把板子装好了再搬来这里。虽然里面难得还凝聚着城模组装的精髓啊」
「……拆开来怎么样?」
大吾郎……你这家伙有时候真是认真过头了。
「嗯。但是里面有很多部分都太小了。拆开再拼起来一定会花不少时间……」
「先临时拼起一部分就可以了吧,这个」
啪啪,我敲着那些展板。虽然插合的相当结实,但还没到拆不开的地步。
「临时拼出小的部分,然后贴上序号再分开拿到会场去好了。这样再组装的时候不就可以避免搞不清了吗? 而且其他人也可以来帮忙」
这个积极的意见,让脸上已经失去一半血色的大吾郎慢慢地振作了起来。
「对啊! 不愧是巧,我完全没有想到啊!」
虽然我也没想到你会把所有东西都搬到这里来再拼好就是了。
而且,居然还打算自己一个人全都干完。这家伙真是个老好人啊。
「那么,我们快点贴上标号然后把板子拆开吧」
重新一鼓作气的大吾郎立刻开始着手进行解体工作。
「注意点别弄伤自己,等一会我和柴田会来帮忙的」
「嗯,拜托了。 但是无需担心,我对这种工作可是相当在行的!」
大吾郎真的一副乐在其中的样子,将分解部件一一整理好。
一心不乱的集中力,不管怎么看都已经达到了专业木工的级别。我们真的还能帮上忙吗?
作为兴趣的和风模型拼装已经达到了惊人的地步。不是等身大模型,而是等身大的建筑物。
「会不会影响和珠绪学姐的恋爱?」,这股热情完全已经到了让人这样担心的地步。
回到讲堂,白热化的讨论仍在继续着。
「……虽然我并不是有什么意见。不过,这样做会不会更好一点呢?」
咦? 十和野居然在发言了?
似乎是我不在的这段时间,她们的关系有了什么改善的样子。
看到我回来,鸣子轻轻招手说:
「呐,巧,我们打算按照心酱的主意去做」
「十和野的主意?」
下意识地,我惊讶地望向十和野。
对方则是嘭地脸颊变红,然后立刻转过了头。
但是没有逃走的打算,而且到我回来为止一直都在发言……实在是了不得的进步。
这可真不错。这样想着我不由得露出了微笑……然后突然注意到某件事。
话说! 喂! 这不就是说十和野不高兴的原因全都在我身上嘛!
只要我不在就一切OK!? 这是神马展开? 骗人啊!
话说提出茶会的好歹也是我啊……。
总觉得,自己和『与文乃她们相称的男人』这个目标变得更远了。
说起来,昨天好像也因为太忙了而怠慢了跑步啊……。
就在自己因为种种无谓的打击而消沉不已的时候,一旁的希向我伸出了援手。
「……为端蛋糕的每个人,做出与不同的蛋糕,还要写上名字」
「哦哦,听起来挺有意思的。但是文乃她……」
「吵死了! 说那种多余话的家伙,去死两次啦!」
……话还没说完就生气了。
原来如此,看来她还是不怎么情愿呢。话说回来,这是十和野的主意吗。
Cho nên dù không mấy tình nguyện, Fumino vẫn chấp nhận. Thật tình, con bé người sói khó chiều này.
Muốn trở thành người đàn ông xứng đáng với cái tên Miyagi đây, đúng là tiêu chuẩn cao ngất trời.
Nhưng Fumino, Nozomi, Chise và Kanae vốn đã là những mỹ nữ nổi tiếng, nghe nói có không ít người thầm yêu mến họ. Còn đối với các tân sinh viên, tên tuổi của họ cũng trở nên quen thuộc nhờ đoạn PV mà Ieyasu đã chiếu khi chiêu mộ thành viên, và có vẻ đã nhận được nhiều lời khen ngợi.
Tôi cũng muốn góp một ý tưởng. Ừm... ví dụ như...
「Hay là in logo của ‘Hội những chú mèo lạc’ lên khăn giấy hoặc đĩa giấy của Stray Cats thì sao? Khắc con dấu bằng cao su, rồi chấm mực dầu là được」
Fumino và mọi người lập tức chấp nhận ý tưởng của tôi.
「Không tệ đó! Dù là Takumi nói ra nên có chút không vui, nhưng tự tay làm chắc hẳn sẽ rất thú vị!」
「Khà khà, nghe hay đấy, em cũng muốn thử!」
「Người đóng dấu lên đĩa giấy phải là em! Sau khi đóng dấu xong thì bọc lại bằng màng bọc thực phẩm sẽ tốt hơn đó!」
Trong tiếng bàn tán xôn xao, chỉ có một mình Kokoro giữ im lặng. Không biết là có lời gì muốn nói, hay có điều gì không hài lòng, cô bé chỉ căng mặt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay.
「Kokoro nghĩ sao?」
「...Độc chiếm mọi lợi ích xong, tiền bối cuối cùng cũng mãn nguyện rồi à?」
Ư ư... Sao mà nghiêm khắc vậy.
Chise cũng cười khổ và bắt chuyện với tôi.
「Takumi, đồ em vừa mượn đâu rồi?」
「À... đây ạ, em mượn hẳn một bộ luôn. Vì là bộ dụng cụ khá đầy đủ nên họ bảo dùng xong phải sắp xếp lại cẩn thận」
Tôi đưa bộ dụng cụ mỹ thuật vừa mượn cho Chise.
「Nhưng mà, sao đột nhiên lại bảo em đi mượn cái này ạ?」
Nghe tôi nói vậy, Chise đắc ý cười một tiếng, rồi đưa bộ dụng cụ cho Kokoro.
「Kokoro Towano, bây giờ em hãy dùng những thứ này để vẽ bảng chào mừng」
「Ể... em ạ...?」
Kokoro ngạc nhiên nhìn Chise.
「Ừ. Không có quyền từ chối đâu. Vì đây là mệnh lệnh của tôi!」
Cô bé đặt tất cả dụng cụ tôi mượn từ câu lạc bộ mỹ thuật trước mặt Kokoro.
「Nhưng mà, bảng chào mừng... đối với một gian hàng thì giống như bảng hiệu, là bộ mặt rất quan trọng phải không ạ?」
「Đúng vậy. Cho nên, không được bỏ dở giữa chừng đâu nhé!」
「Thứ quan trọng như vậy... em không... tự tin mình có thể làm tốt」
Kokoro lộ rõ vẻ muốn từ chối, nhưng Chise không có ý định bỏ qua cho cô bé.
「Vấn đề không phải là Kokoro em có tự tin hay không. Nếu nói có làm tốt được không, thì tôi tin là em có thể làm tốt. Tôi đã hoàn toàn tin chắc điều đó ngay từ khi nhìn thấy tranh của em ban nãy rồi!」
「Ư...」
「Mà, ban đầu tôi định để mọi người cùng vẽ. Như khâu cuối cùng của công việc chuẩn bị. Nhưng, dựa trên quyền năng và phán đoán của tôi với tư cách là hội trưởng, tôi muốn em làm việc này. Nếu hỏi tại sao ư, thì vì tôi là Chise Umenomori!」
Dù Chise đầy tự tin, nhưng rốt cuộc đây là lý do gì thì tôi cũng không hiểu lắm.
Tuy nhiên, Fumino và mọi người lại không nói gì. Vậy nên chắc chắn có lý do nào đó.
「Dù nói vậy đi nữa...」
Ánh mắt Kokoro đột nhiên chuyển sang tôi.
「Thôi thôi, đừng vội thế, cũng nghe ý kiến của Kokoro đã chứ」
「Ừ, Takumi nói đúng. Vậy Kokoro nghĩ sao, em muốn vẽ không? Hay không muốn vẽ?」
Đối mặt với câu hỏi hai lựa chọn mà Chise ném ra không chút đắn đo, Kokoro lùi lại nửa bước.
「Nghĩa là, em chỉ có thể chọn vẽ hoặc không vẽ thôi sao?」
「Đúng vậy. Lúc này, sao có thể có câu trả lời nước đôi được chứ?」
Đối mặt với Chise đầy vẻ dứt khoát, Kokoro chỉ im lặng cúi đầu. Dù Fumino, Nozomi và Kanae đứng bên cạnh cũng tỏ ra khá lo lắng, nhưng tất cả đều không nói một lời mà chờ đợi Kokoro đưa ra quyết định.
Lựa chọn như vậy quả thực là quá vô lý. Mặc dù tính cách bướng bỉnh của Chise từ trước đến nay đều như vậy... nhưng không hiểu sao, câu nói này của cô ấy lại mang một sức thuyết phục kỳ lạ.
「Nhất định phải là em sao?」
「Đú~ng vậy, nhất định phải là em」
「Thế thì, chẳng phải là không có lựa chọn nào khác sao?」
「Nếu em không muốn vẽ, cứ nói thẳng ra là được mà. Em không nghe tôi nói sao? Chỉ là hỏi em muốn vẽ hay không muốn vẽ thôi mà?」
「Ư...」
Kokoro lại im lặng.
「Nếu em muốn vẽ, chúng tôi nhất định sẽ nhờ em. Nếu không muốn vẽ cũng sẽ không ai trách em cả, vì mọi người có thể cùng nhau làm mà」
Nói xong một mạch, Chise cầm cây cọ lên.
「Vậy nên, Kokoro rốt cuộc em có muốn vẽ không?」
「Trước khi trả lời... em có thể hỏi một câu không ạ?」
「Gì vậy?」
「Mặc dù em còn có thể thất bại, dù vậy tiền bối cũng tin em sao?」
「Ai nói em nhất định sẽ thất bại? Là thần à? Nếu là vậy thì tôi sẽ nói em nhất định sẽ không thất bại」
Lời của Chise nghe có vẻ vô lý, nhưng lại mang một sức thuyết phục khó tả.
「Cho nên, cứ yên tâm đi. Dù thời gian không mấy dư dả, nhưng em cứ vẽ hết sức mình là được. Việc phải làm gì nếu thất bại, những thứ đó không cần phải suy nghĩ đến」
Kokoro chỉ chăm chú nhìn cây cọ được đưa về phía mình.
Rồi, cô bé chuyển cây bút máy đang nắm chặt sang bàn tay trái đang cầm cuốn sổ.
「Em thì, không đảm bảo được gì đâu ạ」
「Không cần em đảm bảo gì cả. Vì lỡ có gì sai sót, Takumi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà!」
「Đúng vậy đúng vậy, chịu trách nhiệm lúc nào cũng là việc của tôi... khoan đã, sao lại là tôi chứ!」
Mặc dù Chise lập tức nói 「Đùa thôi mà ♪」 để lái sang chuyện khác, nhưng ánh mắt đó luôn khiến tôi cảm thấy cô ấy là thật lòng.
「Đùa thôi. Không để ai phải chịu trách nhiệm đâu. Vì, thất bại gì đó, vốn dĩ không thể xảy ra mà」
「............」
Kokoro mím chặt môi. Nhẹ nhàng đưa bàn tay phải ra, rồi dùng những động tác có chút cứng nhắc đặt những ngón tay thon dài lên cây cọ. Sau một khoảng thời gian dài—lâu đến mức khiến người ta sốt ruột, cây bút mới được chuyển từ tay Chise sang tay Kokoro.
「Được rồi, vậy thì, mọi chuyện giao cho em đó, Kokoro」
「...Vâng」
Mọi người cùng vỗ tay dành tặng cho Kokoro đang nắm chặt cây cọ.
「Được rồi, tôi cũng đi giúp Daigorō đây!」
Công việc của Kokoro cứ thế được quyết định.
Còn chúng tôi thì dồn hết sức lực chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo.
Cứ như vậy chắc sẽ ổn thôi, tôi nghĩ.
Tuy nhiên, mọi thứ đến bây giờ mới chỉ bắt đầu, đó cũng là sự thật.
「Hả? Sao mọi người biến đâu mất rồi! Chỉ còn hai thằng con trai chúng ta ở lại?! BLFlag à?!」
「...Tôi thì không sao đâu」
「Tôi cũng không sao... Khoan đã, này, anh định bắt tôi nói gì hả! Chưa nói đến con trai, tôi hoàn toàn không có hứng thú với người 3D đâu! Mà sao Takumi và mọi người đều về hết rồi!」
Đúng là như vậy.
Dường như vì quá tập trung vào việc bố trí khu vực triển lãm của Hội Mèo Lạc, Shibata và Ieyasu đã bị mọi người bỏ lại. Đến khi họ nhận ra, trong hội trường đã không còn ai khác.
「Ừm—, cơ bản đã xong rồi. Hôm nay dừng ở đây nhé?」
「À, vâng. Tiền bối cứ về trước đi, tôi dọn dẹp xong rồi về sau」
「Ồ ồ! Tiếng vọng ngọt ngào của hai chữ tiền bối, cảm giác thật tuyệt vời làm sao! Để tôi tặng anh cái móc khóa cũng tuyệt vời không kém này」
Vừa nói, Ieyasu vừa làm bộ định đưa cho Shibata một con búp bê cao su hình Mr. Satan nào đó.
「Vậy tôi về trước nhé, đằng sau nhờ anh đó」
「Được, ngày mai gặp」
Xoẹt! Ieyasu biến mất trong nháy mắt. Shibata thì đờ đẫn nhìn anh ta rời đi, rồi bắt đầu nhìn quanh.
「...Mà, ai bảo mình cứ để tâm làm gì」
Rồi, anh ta tiến đến gần thùng rác nơi Chise từng đến. Mặc dù chiếc thùng rác thân thiện với môi trường kiểu mới nhất của Học viện Umenomori, cứ một khoảng thời gian sẽ tự động thu gom và nghiền nát rác, rất được Chise tin tưởng, nhưng tiếc thay, bây giờ chưa đến lúc xử lý rác. Thế là tờ lý lịch bị xé đôi và vò nát nằm gọn trong tay Shibata.
「Cái này là...」
Rồi, Shibata lộ ra vẻ mặt như đã hiểu ra điều gì đó, ném tờ giấy vò nát trở lại thùng rác.
Đối với Shibata, để hiểu được tình trạng hiện tại, chính là thiếu mảnh ghép này.
Tối hôm đó.
Đã đến lúc gần chuyển ngày, nhưng đèn trong phòng vẫn còn sáng, có người đang ngồi một mình trước bàn.
「Chào mừng đến với Hội những chú mèo lạc...」
Kokoro Towano, khẽ thở dài khi đối mặt với một tấm bảng vẽ màu trắng tinh.
Chỉ cần vẽ những thứ như vậy thôi là được rồi. Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng cây cọ không sao nhúc nhích được. Mặc dù có rất nhiều thứ muốn vẽ, nhưng vừa đặt bút lên bảng lại sợ hãi.
「Tại sao lại tin mình... tại sao chứ. Tiền bối Takumi và mọi người, thật kỳ lạ」
Không phải. Người kỳ lạ là chính mình. Mặc dù mọi người rất dịu dàng, nhưng mình lại sợ hãi đến cực điểm.
Không có sở trường gì ngoài vẽ tranh. Không thể nói chuyện đàng hoàng với người khác, không có tính phối hợp hay giao tiếp xã hội, bị đánh giá như vậy, đến cả giáo viên cũng cảm thấy chán ghét.
Có lẽ đến đây thì mọi thứ sẽ thay đổi. Dù trong lòng biết rằng dù có mong đợi như vậy cũng chẳng ích gì, nhưng cuối cùng vẫn bước chân vào Hội những chú mèo lạc...
Có lẽ đây chính là cơ hội để thay đổi. Hội trưởng, cô ấy đã cho mình cơ hội như vậy. Dù nhận ra điều đó nhưng vẫn sợ hãi. Vốn dĩ là chuyện rất vui, nhưng một góc trong lòng vẫn không ngừng run rẩy.
「...Bản nháp, phải vẽ trên giấy khác mới được」
Nhưng không thể vì sợ hãi mà không làm gì cả. Ít nhất, phải vượt qua rào cản trước mắt này, nếu không sau này mình cũng nhất định sẽ không có gì thay đổi, Kokoro hiểu rõ điều đó. Chỉ là, bây giờ mình vẫn rất sợ hãi.
Trải giấy vẽ ra, cắt thành kích thước giống như bảng vẽ. Mặc dù đây là động tác đã làm nhiều lần, đã quen thuộc, không hề khó khăn gì, nhưng tay mình vẫn không ngừng run rẩy. Kokoro cảm thấy mình chao đảo, không sao giữ được bình tĩnh.
「...Tại sao chứ」
Trước mặt tiền bối Takumi, Kokoro cũng run rẩy không ngừng như vậy. Chắc chắn đã bị cho là đứa trẻ xấu tính, u ám rồi. Dù sao mình cũng luôn thể hiện thái độ như vậy mà.
「Dù sao đi nữa, bây giờ phải cố gắng lên thôi...」
Kokoro bắt đầu dùng bút chì mềm từng chút một phác họa chữ lên giấy vẽ. Ban đầu, động tác tay run rẩy, nhưng sau một thời gian cũng bắt đầu trở nên mượt mà hơn.
Sự tĩnh mịch của màn đêm bao trùm vạn vật—
Chỉ có hình bóng của Kokoro chuyên tâm phác thảo bảng chào mừng mà không nói một lời, in lên tấm rèm cửa.
「Cuối cùng cũng đến lúc khai màn rồi!」
Chise đứng trên những thùng carton đã dẹp lép, ưỡn ngực như muốn làm nổi bật bộ ngực phẳng lì của mình.
Các tấm bảng trưng bày đã tốn không ít công sức để di chuyển vào đều đã được dựng lên, tạo cảm giác như một gian hàng mô phỏng. Khu vực triển lãm của Hội những chú mèo lạc, nơi vốn trưng bày rất nhiều vật phẩm quý hiếm của Ieyasu, toát lên phong cách kỹ thuật và hơi thở otaku, lại được các cô gái khá ưa chuộng. Chắc hẳn đây là nỗ lực của Shibata.
「Thôi nào thôi nào, đừng chỉ tỏ vẻ ta đây như vậy, mau đi làm việc đi」
Fumino chọc vào Chise đang tỏ vẻ khá mãn nguyện.
Vào lúc bận rộn nhất của ngày hội trà, cái dáng vẻ tự luyến đầy vẻ ta đây như vậy quả thực khiến người ta bực mình.
「Còn bao lâu nữa thì khai mạc?」
Nhìn đồng hồ, còn khoảng ba giờ nữa là bắt đầu.
「Tránh ra tránh ra——, món chính đến rồi——!」
Tiếng xe đẩy lọc cọc vang lên, Kanae cũng đẩy chiếc bánh pho mát nướng vào hội trường.
『Bánh pho mát nướng·Kèm sốt phong cách Mèo Lạc』
Đây chính là món chính của ngày hôm nay.
Bánh pho mát nướng đã được trang trí xong xuôi.
Sốt dâu tây màu đỏ đại diện cho Fumino.
Sốt mứt cam màu vàng đại diện cho Chise.
(Marmalade. Một loại mứt làm từ cam và chanh)
Sốt việt quất màu xanh đại diện cho Nozomi.
Sốt đào màu hồng trắng thì đại diện cho Kanae.
Đầu tiên được công bố là bốn loại này.
Bốn chiếc bánh khác nhau đều được trang trí như một bức tranh, trông rất đẹp mắt.
Trên thực đơn, chúng được đặt tên riêng là "Bánh Fumino" hay "Bánh Chise".
Đương nhiên, món gọi cũng sẽ do người tương ứng mang lên.
Vì phần bánh cơ bản được nướng cùng loại trong đại sảnh, nên chỉ cần cắt ra và thêm trang trí là được.
Dù cảm giác như một cuộc bình chọn độ nổi tiếng hơi đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận không khí tại chỗ rất sôi nổi.
Hơn nữa, còn có sốt sô cô la do chị gái đề xuất làm để làm điểm nhấn.
「Không ngờ, lại thật sự hóa trang thành quản gia」
Nhìn Shibata đầy phong độ, khi chị gái nói 『Nếu thêm yếu tố quán cà phê quản gia, có lẽ sẽ hấp dẫn các cô gái hơn đó』, tôi hoàn toàn không nghĩ sẽ thành thế này. Nhưng tại sao chị ấy lại biết rõ điều đó chứ.
「Thật sự rất hợp với anh đó」
Tôi nói với Shibata đang mặc trang phục quản gia, vừa nửa thật nửa đùa.
「Tiền bối Takumi mới là người rất hợp đó. Cứ như sinh ra đã là quản gia vậy」
Lời khen bí ẩn mà tôi không biết có nên vui không.
Nghĩa là, tôi thuộc kiểu người có số phận phải hầu hạ người khác sao?
「Vậy thì, để độc chiếm sự yêu thích của các cô gái, hãy cố gắng hết sức nhé」
「Đương nhiên, tôi cũng có ý đó, tiền bối Takumi」
Câu trả lời đầy tự tin. Nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.
「「「Á á——!」」」
Bên tai chúng tôi, đột nhiên vang lên tiếng reo hò của các cô gái.
Hôm nay, những người giúp đỡ được triệu tập từ hội học sinh và liên đoàn câu lạc bộ cũng lần đầu tiên tham gia.
Đương nhiên, chúng tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều bánh pho mát chưa trang trí, các bộ phận thì có thể tự trang trí chúng bằng kem theo phong cách riêng của mình. Hiện tại tất cả các câu lạc bộ đã bắt đầu chuẩn bị bánh. Có lẽ họ đã chú ý đến việc cosplay của Shibata.
「Ôi chà... cũng hơi đau đầu thật đó」
Răng của Shibata trắng tinh lấp lánh. Mặc dù vẻ mặt đó trông không hề đau đầu chút nào.
Tuy nhiên, hình như có một điểm đã bị nhầm lẫn.
Chọt chọt. Tôi chọt vào vai của anh quản gia đẹp trai để nhắc nhở anh ta.
「Ế, không phải nói tôi sao?」
「Rất tiếc, bây giờ nhân vật chính là tất cả mọi người」
Tôi vừa an ủi Shibata, vừa nhìn về hướng có tiếng reo hò.
「Đâ, đâu... không đẹp chút nào」
Kokoro đang cầm bảng chào mừng, đứng đó với vẻ mặt bối rối.
Xung quanh là đám đông, đứng đầu là mọi người trong Hội những chú mèo lạc.
「Ồ ồ, Kokoro, xong rồi sao?」
Tấm bảng chào mừng trong tay Kokoro lập tức thu hút ánh mắt của tôi.
Là mèo. Những chú mèo đáng yêu phong cách manga, với đủ tư thế khác nhau, tràn ngập tấm bảng. Ở giữa là dòng chữ nghệ thuật "Chào mừng đến với Hội những chú mèo lạc".
Ê, sao mà, chú mèo nhỏ kia, trông khá giống Fumino nhỉ? À, con này hình như là Chise... Con đằng kia lại giống Nozomi.
Trong rất nhiều chú mèo, cũng có những con mặc khố đỏ và đeo kính. Nghĩa là, có lẽ cũng có chú mèo đại diện cho tôi sao?
「Cái, cái này là...」
Ánh mắt của Ieyasu nhìn chằm chằm vào bảng chào mừng vô cùng sắc bén. Bình thường anh ta hay càm ràm về những thứ như thế này, nhưng giờ chỉ nhìn chằm chằm vào tấm bảng và lẩm bẩm điều gì đó.
「Tuyệt vời quá, cái này là gì vậy, tuyệt vời quá! Kiệt tác?! Rốt cuộc tại sao, bạn Kokoro, lại giấu nghề suốt vậy? Đây có phải là cái gọi là giấu móng vuốt đại bàng không!」
「Ưm, mấy con mèo này đáng yêu ghê」
「Dễ thương quá, úi chà, dễ thương cực kỳ! Ồ ồ, con mèo oai vệ này là Chise-chan hả?」
「Con đá chân này là Serizawa! Còn con bị đá là... Takumi?」
Là Takumi là Takumi! Mọi người đều cười phá lên.
「Con mèo nghiêng đầu nhẹ nhàng không biểu cảm kia là Nozomi nè. Siêu đáng yêu!」
「Meo! Tuyệt vời quá!」
「Cá, cái đó... là vì không có nhiều thời gian... nên mới vẽ manga...」
Kokoro trông không tự tin chút nào, còn Chise thì vỗ vỗ vai cô bé.
「Không hề đâu, thật sự rất dễ thương! Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể hoàn thành tác phẩm tuyệt vời thế này, em nên tự tin hơn một chút chứ」
「Tự tin... làm sao để có, em không biết」
「Mọi người đều công nhận tranh của Kokoro mà, dựa vào điểm đó để tin tưởng bản thân một chút thì sao?」
「...Xin đừng nói tùy tiện như vậy」
Dù thái độ lạnh nhạt của cô bé đối với tôi không thay đổi, nhưng mọi người đều hiểu rằng Kokoro vẽ tấm bảng chào mừng này là vì tất cả.
Từng chú mèo, mỗi chú một vẻ, một cá tính riêng.
Ngay cả đối với tôi, một người mù tịt về mỹ thuật, cũng có thể dễ dàng nhận ra Kokoro đã dồn bao tâm tư vào đó.
Trên tấm bảng này, hoàn toàn không cảm thấy sự băn khoăn hay do dự của Kokoro đối với việc vẽ. Điều có thể cảm nhận được, chỉ là tấm lòng chân thành không hề do dự của cô bé.
「Dù anh nghĩ em cũng chịu không ít áp lực, nhưng em đã làm rất tốt đó」
「...Chỉ là suýt chút nữa bị áp lực đè bẹp, nên mới chạy trốn vào tranh vẽ thôi」
「Không, anh nghĩ đây không phải là chạy trốn, vì tranh vẽ siêu dễ thương mà. Chắc chắn sẽ được đánh giá cao, cái này. Chắc chắn!」
「Tiền bối nâng em lên như vậy, có ý đồ gì sao ạ?」
Nếu hỏi có ý đồ gì ư,
「Vậy nên, không phải anh đã bảo em hãy tự tin hơn một chút sao. Anh nghĩ thấy tấm bảng chào mừng này, nhất định sẽ có rất nhiều người đến ghé thăm chỗ chúng ta đó」
「Đó không phải vì bảng chào mừng, mà là vì mọi người...」
Kokoro nói dở câu rồi im bặt. Tôi thì tò mò về những lời cô bé sắp nói, chỉ gật đầu chờ đợi.
「Vì mọi người đều thật kỳ lạ mà」
「A ha ha, có lẽ đúng là vậy thật」
Ngay cả một câu nói như thế, cũng tốt hơn nhiều so với việc cứ im lặng không nói gì.
「À, đúng rồi, phải đưa cái này cho em」
Tôi đưa bộ đồng phục đựng trong túi ni lông cho Kokoro.
「Được rồi được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi」
Như thể đã chọn đúng thời điểm, Kokoro vỗ tay nhắc nhở mọi người.
「Ồ ồ, vậy thì tấm bảng này cứ đặt ở trước gian hàng đi」, nói rồi Kanae đi về phía lối vào khu triển lãm.
「...Cái này là gì ạ?」
Kokoro đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục, ánh mắt như muốn nói mình hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế là tôi giải thích với cô bé:
「À, cái này là đồng phục của Stray Cats. Dù không rõ lắm kích cỡ của em, nhưng chị gái nói đại khái là trong khoảng này, rồi chuẩn bị đó」
「............」
Sự im lặng lan tỏa giữa hai chúng tôi, sau một lúc, những âm thanh của việc dựng gian hàng, tiếng trò chuyện vui vẻ, tiếng ồn ào của các câu lạc bộ thể thao, và tiếng cười của các cô gái lại truyền đến tai.
「...Sao vậy?」
Mặc dù tôi cười hiền lành hỏi cô bé, nhưng Kokoro vẫn chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục trên tay.
「Tại sao... tiền bối Takumi, lại dịu dàng với em như vậy chứ?」
Trong tay Kokoro đang ôm bộ đồng phục, túi ni lông phát ra tiếng sột soạt.
「Nếu hỏi tại sao ư, thì vì...」
Tôi tìm kiếm một câu trả lời phù hợp.
「...Ừm. Đó là vì, Kokoro là bạn của chúng ta mà」
Kokoro có thể làm được điều đáng kinh ngạc như vậy, không, dù không làm được, sự cố gắng này cũng đủ để đáng nể rồi. Ngay cả khi thất bại, sự nỗ lực tiến về phía trước đó đã đủ quý giá rồi.
Tôi thì từ tận đáy lòng ngưỡng mộ, và muốn công nhận một Kokoro như vậy.
Nếu, cô bé có thể tự tin hơn một chút nữa thì sao—?
「Mặc xong rồi, hôm nay chúng ta cùng cố gắng nhé」
Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của Kokoro.
Từ tận đáy lòng.
Và, có lẽ điều này đối với chính tôi cũng là một sự trưởng thành.
Trong bước tiến gần hơn đến Fumino và Nozomi, có người đứng cạnh tôi lộ ra nụ cười.
Tuy nhiên, lúc này một bóng người với tiếng bước chân vang lên lại che khuất tầm nhìn của tôi.
「Ừm, thế này là được rồi, tôi sẽ làm người hộ tống」
Shibata nở nụ cười hiền hòa, hàm răng cũng sáng trắng.
Dáng vẻ anh ta mặc đồ quản gia quả thực rất hợp... nhưng không hiểu sao, lúc này anh ta dường như rất mãn nguyện.
「Hoạt động giúp đỡ của Hội những chú mèo lạc, tôi đã hiểu ra rồi, ra vậy, các tiền bối thật là tệ mà」
...Ý gì đây?
Vẻ mặt điển trai của anh ta lộ ra biểu cảm tinh nghịch 「Thật quá đáng」.
「Chỉ loại tôi ra một mình. Bạn Kokoro, thực ra trước đây từng bị bắt nạt phải không? Cho nên các tiền bối mới muốn giúp cô bé đối mặt với mọi người. Khi tôi đột nhiên nhận ra thì còn thấy hơi lạ. Hóa ra đây vốn cũng là một trong những hoạt động của câu lạc bộ. Lẽ ra nếu nói với tôi thì tôi cũng có thể giúp được...」
Shibata đã giải đáp được bí ẩn, và đương nhiên trông anh ta rất mãn nguyện.
Nhưng.
Tôi lại rơi vào hoang mang.
Thực ra, tôi không hiểu rõ anh ta đang nói gì.
Tuy nhiên, có một số điều tôi vẫn hiểu. Đó là... những lời này chắc chắn đã chạm đến nơi đau đớn nhất của cô bé.
「Toà... toàn bộ đều biết rồi sao?」
Mặt Kokoro tái mét, biểu cảm cứng đờ. Chỉ ôm chặt lấy túi đựng đồng phục trong lòng, gần như đến mức tay đã mất hết máu.
「Em... không... không phải vì thương hại em... mới...」
「Đợi, đợi đã, Kokoro! Đây là hiểu lầm! Chúng tôi không hề biết chuyện đó mà」
Ngay khi tôi định đặt tay lên vai Kokoro.
「Xin đừng lừa dối nữa!」
Kèm theo tiếng kêu thét chói tai, cổ tay thon nhỏ của cô bé gạt tay tôi ra.
Nhìn bộ đồng phục rơi bộp xuống sàn, suy nghĩ của tôi dừng lại trong một khoảnh khắc.
「Thực ra, các tiền bối đều thấy em thật kinh tởm phải không!」
「Em đang nói gì—」
「Quả nhiên thực chất vẫn đang xem em là kẻ ngốc, đang đùa cợt em phải không!」
Giọng Kokoro gần như cuồng loạn cắt ngang lời tôi.
Hai tay cô bé siết chặt, ánh mắt nhìn xuống đất.
「Thương hại cũng như dịu dàng, các tiền bối, tất cả đều là nói dối!」
「Không phải! Chúng tôi chỉ là...」
「Dù sao cũng là hủ nữ với otaku, tôi cứ ở một mình là được rồi! Đồ đạo đức giả!」
Cô bé nhặt bộ đồng phục dưới đất lên, rồi dùng sức ném về phía tôi.
Túi ni lông đập vào mặt tôi. Dù chắc chắn có thể né được, nhưng tôi không có ý định làm thế, không, phải nói là tôi biết mình không thể làm thế. Chỉ là, dù có nghĩ thế nào đi nữa, lúc này tôi cũng không thể hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Sự ngây người và kinh ngạc chiếm lấy toàn bộ đầu óc.
「Ko, Kokoro...」
Chỉ gọi tên cô bé thôi cũng đã phải dồn hết sức lực. Tôi hoàn toàn không thể hiểu Kokoro có ý gì.
「Xin đừng, tỏ vẻ như vậy nữa!」
Thốt ra câu nói đó, Kokoro dùng sức xô tôi ra rồi chạy ra khỏi hội trường.
「Kokoro...」
Đúng như lời cô bé nói, lúc này vẻ mặt tôi chắc hẳn rất ngốc nghếch.
Tôi đã nghĩ, với tư cách là bạn của cô bé, khi đưa đồng phục cho cô bé, Kokoro nhất định sẽ vui lên.
Nhưng, mọi chuyện lại thành ra thế này.
「Này, Kokoro cô bé, sao vậy?」
「Kokoro-chan, ‘vù’ một cái chạy mất rồi đó?」
Daigorō, Kanae và Chise đều định đuổi theo.
Còn Shibata chỉ đứng ngây người với vẻ mặt bối rối.
「Cái, cái đó... tôi...」
「Đủ rồi. Tôi biết anh không cố ý. Chi tiết nói sau」
Bây giờ tôi không còn tâm trí nào để bận tâm đến Shibata nữa.
Những lời của anh ta cũng chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Nguyên nhân thực sự, là nỗi bất an trong lòng Kokoro, là vì cô bé vẫn luôn không thể tin chắc mình thực sự có thể ở lại giữa chúng tôi.
Nhưng, bây giờ phải làm sao đây?
Tiếng trách móc của Fumino và mọi người đánh thức tôi đang bất động.
「Anh đang làm gì vậy! Mau đuổi theo con bé đi! Anh muốn tôi đá vào mông mới chịu động sao?」
「A, à à...」
「Tôi cũng đến giúp」
Lòng mọi người muốn đuổi theo Kokoro đều đã tập trung lại.
「Còn ngây người ra đó làm gì, Takumi!」
Tôi nhặt bộ đồng phục lên và đứng sững tại chỗ, lúc này tiếng của Chise vang lên bên tai.
Fumino, và cả Nozomi cũng chạy đến bên tôi, thúc giục tôi nhanh chóng đi tìm Kokoro.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của họ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn tấm bảng chào mừng do cô bé vẽ.
Kokoro đã quan sát chúng tôi tỉ mỉ đến mức nào, chỉ cần nhìn tấm bảng này là thấy rõ.
Có lẽ, Kokoro đã thực sự từng bị bắt nạt.
Và đó chắc chắn là một ký ức rất đau khổ.
Cho nên, chính vì vậy, cô bé mới luôn mắc kẹt trong nỗi phiền muộn.
Nếu tôi, Fumino, Nozomi cũng luôn nghĩ về việc mình từng là trẻ mồ côi, chắc chắn cũng sẽ đau khổ tương tự. Nhưng nói cách khác, chúng tôi, chẳng phải chính vì là trẻ mồ côi nên mới có thể gặp nhau sao?
Vậy thì, hãy để lần này cũng trở thành một cơ duyên, trở thành khởi đầu cho một sự thay đổi nào đó.
Kokoro lúc này, rốt cuộc muốn làm gì.
Chúng tôi hy vọng có thể trở thành bạn của Kokoro. Và, Kokoro cũng chính vì hy vọng trở thành bạn của chúng tôi, nên mới tham gia buổi kiểm tra nhập câu lạc bộ đó. Điều này, giờ tôi có thể tin chắc.
Cho nên... chỉ có một câu trả lời.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nhìn các thành viên của Hội những chú mèo lạc đang đứng cạnh nhau.
Chỗ này cứ giao cho tôi. Đây là trách nhiệm của tôi. Từ trước đến nay, các bạn luôn giúp đỡ tôi trong những khoảnh khắc như thế này. Cho nên, bây giờ tôi hy vọng, mình cũng có thể bảo vệ mọi người.
Có lẽ như vậy, tôi đã tiến thêm một bước đến mục tiêu xứng đáng với Fumino và các cô gái khác.
Vì vậy, tôi phải ủng hộ Kokoro.
「Mọi người chờ đã, tôi nghĩ không cần vội vã đi tìm cũng được」
「Bây giờ anh còn thong thả cái gì nữa! Đồ ngốc Takumi!」
Fumino gần như mất kiểm soát mà quát vào mặt tôi.
「Vì, Kokoro chắc chắn đang ở gần đây thôi」
「Tại sao...」
Tại sao, tôi lại biết. Ánh mắt của Fumino hỏi tôi như vậy.
Vì chính những ký ức với Fumino, người không thể thành thật đối diện với bản thân này, đã mách bảo tôi tâm trạng của Kokoro lúc này.
「Tôi nghĩ, Kokoro lúc này chắc chắn đang rất sợ hãi」
「...Sợ hãi?」
Mọi người vốn định tìm kiếm khắp trường, lúc này đều mang ánh mắt nghi hoặc vây quanh tôi.
「Cô bé chắc chắn hy vọng trở thành một thành viên trong chúng ta. Cho nên, mới vẽ tấm bảng chào mừng như vậy phải không. Dù sao thì, một tác phẩm tuyệt vời đến thế, mang tâm trạng chán ghét bất mãn thì không thể vẽ ra được đúng không?」
Nghe câu hỏi của tôi, mọi người đều im lặng lắc đầu.
「Kokoro thực ra rất rất muốn tham gia cùng chúng ta. Chỉ cần nhìn tấm bảng chào mừng mà cô bé đã vẽ mỗi người chúng ta một cách sống động là hiểu. Nhưng, cô bé lại có tính cách không thành thật như vậy. Dù lời nói toàn là những câu lạnh nhạt, thực ra lại là vì sợ hãi mà không dám tiến thêm một bước」
Trong những chú mèo trên bảng, cũng có một chú mèo đại diện cho chính Kokoro phải không?
Nếu vậy thì tốt quá. Nếu Kokoro cũng muốn hòa mình vào đó thì tốt quá...!
「Đúng vậy... như Takumi nói, có lẽ thật sự là như vậy」
Có lẽ nhớ lại kinh nghiệm của mình, Chise khẳng định lời tôi nói.
Vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng rất dịu dàng. Lúc này, Chise quả thực giống như một người lãnh đạo đứng trên mọi người.
「Chuyện tìm Kokoro cứ giao cho tôi. Mọi người cứ đi chuẩn bị cho buổi khai mạc đi」
「...Meo, nhưng mà...」
Nozomi lộ ra biểu cảm cực kỳ hiếm thấy. Đó là biểu cảm 「lo lắng」.
Biểu cảm lo lắng của Nozomi, người có tấm lòng lương thiện.
Dù sao thì, cái động lực tự phát này, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
「Không sao đâu, tôi nghĩ Kokoro sẽ không chạy trốn xa đến vậy. Có lẽ... ngay gần đây thôi, tôi cảm nhận được」
Sau khi tôi thuyết phục mọi người, Fumino lại vỗ vào lưng tôi:
「Được rồi! Đừng có lề mề nữa, mau đi đi! Chúng tôi sẽ lo liệu bên này, anh phải đưa Kokoro về thật tốt đó!」
「Bi, biết rồi!」
Tôi đột ngột quay người chạy ra khỏi khu triển lãm.
Bắt đầu tìm kiếm Kokoro chắc hẳn đang ở đâu đó gần đây.
Nước mắt trào ra.
Cô bé lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, cứ thế chạy.
Kokoro Towano, đang tìm một nơi có thể khóc một mình.
Hồi ức ùa về.
Trong lớp học cấp hai, người bạn đầu tiên kết giao.
Mình từng nghĩ, đã tìm được người cùng sở thích otaku để chia sẻ trong lớp học.
Nhưng, một lần nọ lại bị bọn con trai nghịch ngợm lấy trộm ấn phẩm mới, rồi dán lên bảng đen phía sau lớp học...
Sau đó, trường học trở thành nơi chỉ còn lại những ký ức đau khổ.
Cô bạn gái vốn tưởng là bạn, rất nhanh đã tránh xa Kokoro.
Bản thân cô bạn đó cũng từng nói rằng mình chỉ giấu sở thích otaku ở trường, và chắc chắn bên ngoài trường học cũng có rất nhiều bạn bè hủ nữ.
Nhưng, đối với Kokoro, đó là người đầu tiên.
Cô lập.
Suốt ba năm sau đó, Kokoro đã sống trong sự trêu chọc của con trai, và sự xa lánh của con gái.
Sự cô lập mà mình phải chịu, có lẽ ban đầu không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Kokoro cũng từng nghĩ thế.
Chỉ cần mỉm cười nói với mọi người 「Mình á, thực ra là một hủ nữ đó」 có lẽ mọi chuyện đã có thể kết thúc.
Trong trường cũng có câu lạc bộ nghiên cứu manga gì đó, chắc chắn cũng có rất nhiều người có cùng sở thích.
Nhưng, bản thân mình lại không sao vượt qua được rào cản này.
Rõ ràng là vì kỳ thi tuyển sinh, bố mẹ cũng một lần nữa chuyển công tác... rõ ràng là đã nghĩ có thể thay đổi, sẽ thay đổi. Lần này, nhất định có thể thoát khỏi những ngày cô đơn xem anime, vẽ tranh một mình.
Nhưng.
Mình lại một lần nữa chạy trốn. Đã, không thể quay đầu lại nữa rồi.
Quả nhiên ba năm ở đây, cũng sẽ trôi qua một mình như trước đây thôi.
Nghĩ như vậy, nước mắt của Kokoro không sao ngừng lại.
Bản thân mình không thể giận Takumi và mọi người chút nào, chỉ không ngừng khóc.
Tôi đi ra hành lang, thấy công việc chuẩn bị của các câu lạc bộ gần như đã hoàn thành.
Giữa dòng người, tôi cố gắng tìm kiếm bóng dáng cô gái buộc tóc hai bím đó.
Khu vực triển lãm của mỗi câu lạc bộ đều cô đọng những sở thích riêng, và những học sinh đã hoàn thành công việc đều đầy hứng thú xem xét bố cục của các câu lạc bộ khác.
Tốc độ chạy của Kokoro nhanh hơn tôi nghĩ, cô bé luồn lách giữa dòng người đông đúc mà chạy xa tít tắp.
「Thật là... nhanh thật」
Quả nhiên là người đã vượt qua cuộc kiểm tra nhập câu lạc bộ đó, đã sống sót trong số các ứng cử viên.
...Này, bây giờ không phải lúc cảm thán mấy chuyện này đâu.
Tôi cũng tăng tốc, xuyên qua hành lang dần trở nên đông đúc.
Nếu đông người hơn nữa, sẽ rất khó để đuổi kịp cô bé.
Ngoài tôi và Kokoro, những học sinh khác trong hành lang đều đang đứng trò chuyện vui vẻ.
Những câu lạc bộ nóng vội thậm chí đã bắt đầu luyện tập chiêu mộ các bạn học đi ngang qua.
Để ngoài tai các câu lạc bộ như Hội Cắm hoa với trò 「Cắm hoa phi tiêu Kenzan」 và Hội Nhiếp ảnh với 「Chụp ảnh tâm linh」.
(Kenzan là tấm kim loại có gai nhọn để cố định hoa trong cắm hoa. Trò chơi này có lẽ là ném hoa như phi tiêu vào kenzan; chụp ảnh tâm linh, nguyên văn là niệm tả/Thoughtography, nếu có hứng thú bạn có thể tra Google.)
Thậm chí còn có Hội Judo treo biển hiệu 『Quán cà phê hầu gái (nam)』, còn về cái 「gì」 đang mặc đồ hầu gái, thì ở đây coi như chưa nhìn thấy đi.
Mà cái này đối với sức khỏe tinh thần thật sự ổn không vậy. Mong là họ đừng bị ủy ban kỷ luật hoặc ủy ban y tế để mắt tới.
Tôi xuyên qua khu vực triển lãm câu lạc bộ ồn ào, đến sân trong.
Kokoro vừa mới đi qua cánh cửa này.
Hít một hơi thật sâu, tôi không chút do dự lao về một hướng nào đó.
Lúc này, Kokoro Towano đang trốn trong kho dụng cụ thể thao, toàn thân run rẩy ôm đầu gối ngồi.
「Mình... đã nói những lời quá đáng đến mức nào chứ...」
Đôi môi khẽ hé run rẩy không ngừng, nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống đất.
「Tại sao lại... tại sao lại nói ra những lời như vậy chứ...」
Bản thân mình không thể thành thật với người khác, Kokoro Towano rõ hơn ai hết.
Ngay khoảnh khắc đó, nếu có thể thành thật nói ra tiếng lòng, bây giờ mình đã nên tiếp tục công việc chuẩn bị cùng mọi người rồi. Vừa nghĩ đến đây, sự hối hận lại ập đến, nước mắt không thể ngăn lại mà trào ra khỏi khóe mắt.
Giống như chú mèo nhỏ đại diện cho mình, đang trốn tránh những chú mèo khác, bức tranh đó có lẽ thật sự đã trở thành hiện thực.
「Mình rõ ràng, đã nói những lời quá đáng với tiền bối Takumi như vậy... vậy mà tiền bối vẫn đối xử với mình tử tế và dịu dàng như thế...」
Những chuyện đã thành hiện thực thì không thể quay ngược lại. 「Cho nên không thể phàn nàn nữa」, một giọng nói trong lòng mình nói thế. 「Chính vì tính cách như thế này mới thành ra như hôm nay」, một giọng nói khác vang lên. Sự tự trách trong lòng khiến Kokoro không thể khóc thành tiếng, chỉ im lặng nức nở.
「Nếu có thể thành thật hơn một chút thì...」
Nhưng, điều đó là không thể. Nếu thành thật chấp nhận sự dịu dàng của tiền bối, nếu như vậy thì—.
Mình sẽ trở thành một đứa trẻ đáng ghét. Tiền bối Takumi đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, nếu chấp nhận tấm lòng của anh ấy, mình nhất định sẽ không ngừng làm nũng anh ấy.
Hơn nữa, không ngờ anh ấy lại biết chuyện mình từng bị bắt nạt trước đây.
Những sự dịu dàng đó, nếu tất cả chỉ là thương hại mình thì... nếu, mình lại một lần nữa bị phản bội thì.
Nghĩ như vậy, mình dường như lại quay về thời cấp hai, trước khi bị tổn thương thì mình đã tự làm mình tổn thương.
「Ư ư... sợ quá... nên mới cứ thế từ chối...」
Kokoro không màng lau đi những giọt nước mắt không ngừng nhỏ xuống, chỉ bị sự tự trách trong lòng đè nặng mà không ngừng thở hổn hển.
「Vì... chưa từng có ai... dịu dàng với mình đến thế...」
Nhưng, nếu là mình tự làm mình tổn thương, thì không nên đau khổ như bây giờ.
Coi như là chuyện thường tình, khóc xong rồi coi như là tự mình chuốc lấy, như vậy là được rồi. Dù vết thương không lành cũng chẳng sao, chỉ cần vô tâm tiếp tục vẽ tranh, vẫn có thể trở lại thành Kokoro Towano vô cảm như xưa.
「Nói những lời như vậy với các tiền bối... những người dịu dàng... thật tệ quá...」
Mắt em nhắm lại. Gương mặt ngỡ ngàng của tiền bối Tsuzuki khi ấy lại hiện rõ mồn một.
Vẻ mặt sửng sốt của tiền bối hoàn toàn khác với những kẻ từng bắt nạt em, những kẻ mang ác ý hay một tâm tư nào đó. Nó cũng không giống sự ngạc nhiên trên mặt các giáo viên khi họ cảm thấy em đã khiến họ thất vọng.
Đó chỉ đơn thuần là vẻ mặt bất ngờ vì không hiểu sao em lại nói ra những lời như vậy. Em đã làm tổn thương tiền bối vì sự thiếu thành thật của mình.
...Có lẽ, tiền bối sẽ thật sự không quan tâm đến em nữa.
Nghĩ đến đây, lồng ngực em bỗng quặn thắt như bị dao cứa. Dù đã nhắm chặt mắt, những giọt lệ vẫn trào ra, lăn dài.
「Em đã... bị mọi người ghét rồi」
Nước mắt nóng hổi nhỏ xuống nắm tay nhỏ bé đang siết chặt. Em là một đứa trẻ đáng ghét như vậy, nên mới bị người ta bắt nạt. Trái tim không ngừng tự trách, không một chút thương xót cho bản thân, bởi mọi lỗi lầm đều do em gây ra.
「Tiền bối... hức hức...」
Em xin lỗi, tiền bối Tsuzuki, tiền bối Kiriya, em thật sự rất xin lỗi.
Dù có lặp lại trong lòng bao nhiêu lần, khi thốt ra thành lời, chúng đều biến thành tiếng nức nở.
「Đừng... đừng ghét... hức hức...」
Dù có ngồi bó gối khóc lóc ở đây thì cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng em cũng không đủ can đảm để quay về Hội Mèo Lạc và xin lỗi mọi người. Dù biết mình phải làm thế, nhưng vì sợ hãi, vì ghê tởm chính bản thân mình... cơ thể em không sao cử động nổi.
Trên mu bàn tay ướt đẫm nước mắt, em cảm thấy có gì đó chạm vào.
Một thứ gì đó ấm áp hơn nước mắt rất nhiều.
「…………」
Mở mắt ra, trên mu bàn tay Kokoro Towano, có một bàn tay lớn hơn.
「Em ở đây à」
Kokoro run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đã nhẹ nhàng cất tiếng gọi mình.
「...Tiền bối... Tsuzuki?」
Không thể tin được. Người đã bị em làm tổn thương bằng những lời lẽ tàn nhẫn như vậy, giờ lại đang đứng trước mặt em.
「...!」
Cơ thể Kokoro bỗng giật mạnh một cái, rồi em gạt tay Takumi ra và ôm lấy đầu.
Nhất định em sẽ bị tiền bối mắng!
「Sao thế, Kokoro. Mọi người đều lo lắng cho em lắm đấy?」
Xoẹt xoẹt, cảm giác anh vuốt ve trên đỉnh đầu khiến Kokoro hít một hơi thật sâu.
Em khẽ ngẩng đầu nhìn gương mặt anh.
「Ôi chao, mặt em khóc đến tèm lem rồi kìa」
Takumi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, định lau mặt giúp em.
「Em... em tự lau được!」
Kokoro giật lấy chiếc khăn, che kín mặt.
Khuôn mặt em bây giờ, nhất định trông rất tệ hại. Nhất định trông như một con quỷ, như những kẻ từng bắt nạt em, như những người đáng ghét làm tổn thương người khác.
Và, dù sao đi nữa— em không còn mặt mũi nào để đối diện với tiền bối nữa.
「Hức hức... gừ ư ư...」
Lời định nói ra lại biến thành tiếng nức nở. Dù biết mình phải xin lỗi, nhưng Kokoro sợ hãi đến mức không thốt được thành lời nào.
「Nào, lau sạch mặt đi, rồi quay về với mọi người thôi」
「...Không được đâu ạ」
「Không sao đâu, mọi người đang đợi em đó」
Nhưng... lồng ngực Kokoro... đau nhói.
Trên chiếc khăn tay thấm nước mắt của em, phảng phất mùi hương của tiền bối. Thế mà ngay cả mùi hương dịu dàng này cũng khiến Kokoro cảm thấy mình nhất định sẽ bị trách mắng.
「Nhìn xem, mặt xinh xắn đều khóc nhòe hết cả rồi này?」
Những lời nói có chút ngượng ngùng. Em thì có gì mà xinh xắn chứ. Trông em, thậm chí ngay cả nội tâm cũng thật xấu xí.
Thế nhưng— lời của tiền bối, nghe sao mà dễ chịu lạ lùng.
Kokoro bỏ khăn tay ra khỏi mặt, một lần nữa nhìn vào gương mặt Takumi.
「Ừm, thế này mới tốt chứ」
Khi Takumi mỉm cười đưa mặt lại gần, lồng ngực Kokoro lại bắt đầu đau.
Nhưng đó không phải nỗi đau tự trách, mà là nỗi đau kỳ lạ mang theo chút ấm áp. Khi nhận ra điều này, trái tim Kokoro "thịch" một tiếng.
Rõ ràng em đã nói những lời rất tồi tệ, vậy mà tiền bối không hề giận, trái lại còn dịu dàng hơn.
Nghĩ vậy, hình như lại có gì đó ấm áp trào dâng, cơ thể Kokoro bắt đầu run rẩy dữ dội.
「Nào, đi thôi. Mọi người đang đợi chúng ta đó」
Tiền bối nói vậy, và như điều hiển nhiên, anh đưa tay về phía em.
Em muốn... nắm lấy bàn tay ấy.
Trong một khoảnh khắc, Kokoro gần như đã tuân theo lời mời gọi đó... nhưng cuối cùng em chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy.
「Tại sao... tiền bối lại biết em ở đây... ? Hơn nữa, em đã làm điều tồi tệ như vậy...」
「Haha, bởi vì tìm mèo con đi lạc, là sở trường của anh mà」
Vị tiền bối chỉ hơn em một tuổi, trông có vẻ hơi ngượng ngùng gãi gãi sống mũi.
「Nhưng... nhưng mà em...」
Kokoro chỉ để lặp lại một chữ thôi đã phải cố hết sức, còn Takumi thì mỉm cười nói với em:
「Kokoro cũng muốn quay về phải không? Vậy thì sẽ không có chuyện không quay về được đâu, không có lý do gì để không quay về cả, đúng không?」
Nghe lời Takumi, chân Kokoro bắt đầu run lên. Thật sự, có thể tin những lời này sao?
Nếu nắm lấy bàn tay này... thật sự, sẽ không bị bỏ rơi nữa sao...?
「Em, rõ ràng đã nói những lời rất khó nghe...」
Tại sao tiền bối vẫn đối xử dịu dàng với em như vậy? Thay vì câu hỏi đó, lời thốt ra lại là:
「Tiền bối... hoàn toàn không nghe thấy những gì em nói cả」
Những lời thiếu thành thật ấy đã bật ra khỏi miệng.
Tiền bối thì lại mang vẻ mặt như thể đã biết tất cả.
「...Quả nhiên, không nghe thấy gì cả sao?」
「Ý em là anh nói dối, là kẻ đạo đức giả phải không?」
—Dù miệng đã nói vậy, nhưng đó không phải là lòng em!
「Bởi vì, suy nghĩ thật sự của Kokoro không phải như thế, đúng không?」
—Nhưng mà, em sợ lắm, em không thể thành thật được!
「Không sao đâu. Anh biết tất cả mà. Điều Kokoro thật sự muốn nói. Nếu hỏi tại sao anh biết, có lẽ là do Fumino và các cô gái đã rèn luyện anh rồi」
Vừa nói, tiền bối khẽ cười.
「Bởi vì mọi người đều không mấy thành thật mà. Dù là ai, cũng không thể lúc nào cũng thành thật với cảm xúc của mình. Chỉ có thể dần dần dung hòa với xung quanh. Tuy nhiên, nếu không làm tốt, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Sẽ nói dối, sẽ trở nên ngang ngược, sẽ im lặng. Nhưng... mọi người đều là những đứa trẻ tốt. Kokoro cũng vậy, đúng không?」
Câu nói này khiến đôi đầu gối đang run rẩy của Kokoro chợt dừng lại.
Một cách rụt rè, em nắm lấy tay Takumi.
—Bàn tay của tiền bối, ấm áp quá.
Ngay khi nắm lấy, một lực kéo em lên truyền đến.
Hơi ấm từ Takumi cũng truyền sang từ bàn tay hai người đang nắm lấy nhau— luồng hơi ấm ấy vô cùng an tâm, trái tim Kokoro đang đóng băng vì tự trách cứ như được tan chảy dần.
Như thể đã hạ quyết tâm, Kokoro dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn Takumi—
「...」
「Tiền bối cứ việc mang em về là được rồi mà」
Không nói lời xin lỗi, Kokoro chọn những lời nói lạnh nhạt như thường ngày.
「Ừm, anh sẽ đích thân mang em về」
Takumi thì nắm chặt tay em, nhẹ nhàng kéo em đứng dậy.
「...Tiền bối... hức hức... tiền bối Takumi...」
Thay cho những lời định nói ra sau đó, là những giọt lệ lớn lăn dài. Khác hẳn với những giọt nước mắt tự trách vừa nãy, đây là những giọt nước mắt ấm áp, và đầy an tâm nhẹ nhàng lướt trên má.
Và việc Kokoro đã đổi cách xưng hô thành 「tiền bối Takumi」, em cho đến cuối cùng cũng không nhận ra.
「...Meow. Về rồi」
Người đầu tiên nhận ra hai người là Nozomi.
「Chào mừng về nhà, Kokoro-chan」
「Tiếp theo sẽ có rất nhiều việc phải làm đó, vực dậy tinh thần đi, Kokoro」
「Nếu thiếu mất một nhân viên chủ chốt xinh xắn nhất thì sẽ ảnh hưởng đến doanh số bán hàng đó」
「Công việc nhiều lắm, em phải chuẩn bị tinh thần đi」
Mọi người dành cho chúng tôi những lời chào đón ấm áp khi chúng tôi trở về hội trường.
Mỗi người đều động viên chúng tôi theo cách riêng của họ, vừa càu nhàu, vừa từ tận đáy lòng hoan nghênh Kokoro trở về.
「Được rồi—, tất cả có mặt đầy đủ, bây giờ bắt đầu cuộc họp chiến thuật để kiểm tra lần cuối nào」
Umenomori đứng trên một cái thùng, cầm loa phóng thanh và tỏ vẻ như tiểu vũ trụ sắp bùng nổ.
「Trước đó!」
Chụp, loa chĩa vào Kokoro.
「Kokoro Towano. Có một điều, tôi muốn nói rõ với em trước」
「Vâng... vâng ạ」
Nghĩ rằng mình sắp bị mắng, Kokoro rụt cổ lại.
「Em đó, đừng có nhầm lẫn. Tôi muốn nói là, những người nói mấy câu lỗi thời như 'otaku đều kinh tởm' đã không còn tồn tại nữa rồi. Bây giờ những kẻ nói vậy, đều là những kẻ chưa từng nhìn kỹ người khác, chỉ biết nói bậy bạ trên mạng thôi!」
Quả là một lời phát biểu hết sức ấn tượng.
「Vấn đề không nằm ở đó, Kokoro Towano, vấn đề là ở tính cách của em」
「Hả...」
「Có tài năng vẽ ra những tác phẩm đẹp đến vậy, mà lại muốn cất giấu nó đi」
Em muốn cất giấu tài năng của mình ư?
「Hãy tự tin vào bản thân hơn một chút đi. Ít nhất, tất cả mọi người ở đây, đều coi Kokoro Towano là bạn bè của chúng ta đó. Dù ban đầu chỉ là đối với tất cả chúng ta thôi, em cũng phải thể hiện sự tự tin hơn một chút!」
Rẹt. Umenomori hét vào chiếc loa đang chĩa về phía Kokoro.
「Và rồi, Kokoro Towano, tiến lên phía trước một chút」
「Vâng...」
Chụp, chiếc loa của Umenomori khẽ gõ lên đầu Kokoro đang run rẩy.
「Á, đau quá...」
「Đây là hình phạt vì đã khiến mọi người lo lắng」
Vừa nói, Umenomori vừa bật cười lớn, còn Kokoro thì ngạc nhiên mở to mắt.
Đối với tôi, và đối với tất cả mọi người, đây là một phản ứng hoàn toàn bình thường. Nơi nào cần quở trách thì vẫn sẽ quở trách thật kỹ, đó chính là hội trưởng của chúng ta.
Sau đó, còn một bất ngờ khác.
「...Meow」
Nozomi đẩy một chiếc xe đẩy không nhỏ từ phía sau khu trưng bày ra.
「...Đây là. Bánh Kokoro Cake」
Trên chiếc xe đẩy mà ngay cả chúng tôi cũng không biết, chất đầy một núi bánh kem.
Đó là những chiếc bánh được làm theo thiết kế ban đầu của Kokoro, sau này tôi mới biết... nhưng lúc đó, chúng tôi thực sự đã giật mình vì những chiếc bánh vô cùng đáng yêu đó.
「Cái... cái này. Là em vẽ... nhưng... nhưng mà cuốn sổ tay rõ ràng đang ở trong tay em mà...」
「...Meow. Có sai sót mong hãy bỏ qua」
Vừa nói, Nozomi vừa cúi đầu.
「Sao... sao có thể, bỏ qua gì đó... sao lại」
Kokoro dường như đang cố hết sức kiềm nén những giọt nước mắt chực trào trong mắt.
Tôi nghĩ, đó chắc chắn là những giọt nước mắt của niềm vui.
「Này, mấy cậu con trai kia, không được nhìn các bạn nữ khóc đâu nhé! Nếu không tôi sẽ rắc tương ớt đó」
Fumino không biết lấy ra từ đâu một chiếc khăn tắm để lau mặt cho Kokoro, và giúp em chỉnh lại quần áo.
Sự quan tâm của cô ấy khiến Kokoro, người ban đầu đang ôm khăn tắm ngồi xổm, như sắp khóc nữa, cuối cùng đã đứng thẳng dậy.
—Đây, chính là nơi em thuộc về.
Đôi mắt Kokoro dường như đang nói vậy.
「Tiền bối Takumi, bộ đồng phục của Stray Cats...」
「Ồ, anh đã giữ cẩn thận cho em rồi」
「Em, sẽ mặc nó ngay bây giờ. Mặc dù em không tự tin là sẽ đẹp như tiền bối Serizawa và các cô gái khác...」
「A ha ha ha, không sao đâu mà!」
「Đây, chỗ thay đồ ở đằng kia đó」
Kokoro bị Fumino đẩy vai đi về phía phòng thay đồ. Dù bóng lưng vẫn còn chút băn khoăn, nhưng Takumi có thể cảm nhận được bước chân nhẹ nhàng của em.
Mười mấy phút sau.
Người đầu tiên thốt lên cảm thán, là Ieyasu.
「Sao vậy, Ieyasu」
「Ngày xưa, khi người Zentradi lần đầu tiếp xúc với văn hóa Trái Đất, họ đã nói thế này... Deikharucha!」
(Nguyên văn là デカルチャー. Ngôn ngữ của người Zentradi, gần nghĩa với 'incredible' hay 'OMG' trong tiếng Anh)
Dù không hiểu lắm nhưng hình như là nói rất tuyệt vời thì phải.
「Ừm, đúng là một mỹ thiếu nữ」
Daigorō cũng thốt ra lời khen không chút che giấu.
「Thật sự thay đổi đến bất ngờ... Không, tôi thực sự đã giật mình đó」
Người tiếp theo mở to mắt, là quản gia đẹp trai Shibata.
「Vì cô bé có trang điểm nhẹ đó」
Fumino vui vẻ giải thích, Kokoro bản thân thì ngượng ngùng gật đầu.
「Tôi nói nè, đây là mỹ thiếu nữ đến mức nào cơ chứ aaaaaa!」
「Tiền bối Naruko, làm ơn dừng lại đi ạ... Em ngại lắm... đó」
Kokoro ôm khay, ngượng ngùng vặn vẹo cơ thể. Dáng vẻ đó thực sự quá đáng yêu, đến nỗi chính tôi cũng không kìm được mà bắt đầu vặn vẹo theo (← Đây có một tên biến thái).
「Cái đó... có hợp không ạ, tiền bối Takumi」
「Ừm ừm, cực kỳ hợp luôn!」
「Em cứ thấy như, tiền bối đang an ủi em vậy」
「Không không không, không phải an ủi đâu! Thật sự, siêu— dễ thương luôn đó!」
「Thật... thật sao ạ...?」
「Ừm, mặc dù trước đây, khi nhìn thấy nụ cười của Kokoro thì anh đã thấy dễ thương rồi...」
「Hả... trước đây ạ?」
「Cái đó, chính là lúc anh nhìn thấy cuốn 'sách' đó, Kokoro khi ấy đã khẽ mỉm cười...」
「Lúc... lúc đó... tiền bối đã nhìn thấy sao...?」
「À à, không phải sách, anh chỉ nhìn thấy nụ cười của Kokoro thôi. Nên, thật sự không nhìn thấy nội dung trong sách đâu. Lúc nhặt lên cũng chỉ nhìn thấy bìa... thôi」
「Em... em xin lỗi」
「Không... cái đó... không có gì...」
Cả hai đột nhiên bắt đầu ngượng ngùng, né tránh ánh mắt của nhau.
「Khoan đã, rốt cuộc đang nói cái gì vậy hả cái gì vậy! Cái bầu không khí ngọt ngào chết người này!? Sách là cái gì hả, sách!?」
「Meow... Takumi, đồ ngốc」
「Đau đau đau!?」
Umenomori và Nozomi bắt đầu véo mông tôi. Tại sao chứ?
「Được rồi, đừng giả ngốc nữa mau chuẩn bị mở cửa đi!」
Cuối cùng thì Fumino túm cổ tay tôi kéo đi.
Lúc này, tiếng phát thanh nội bộ của trường báo hiệu buổi tiệc trà bắt đầu cũng vừa vang lên.
「Mười giờ đúng. Tiệc trà bây giờ bắt đầu」
Nghe thấy thông báo này, tất cả các khu trưng bày của các câu lạc bộ đều lập tức vang lên tiếng reo hò.
「Em sẽ cố gắng hết sức, xin được mọi người giúp đỡ」
Cùng với việc Kokoro kính cẩn cúi người—
「Ố ————!」
Tất cả mọi người có mặt, đều tràn đầy khí thế đáp lời.
Khắp nơi trong buổi tiệc trà là tiếng chào mời của các câu lạc bộ khác nhau, ngay khi mở cửa, một lượng lớn học sinh đã chen chúc ùa vào.
「Chào mừng đến với câu lạc bộ Bơi lội của chúng tôi! Nước (soda) lấy từ hồ bơi nữ sinh, nhất định hãy thử! Không chứa chất tẩy trắng và rất tốt cho sức khỏe đó!」
Nói là muốn uống hay không muốn uống thì đều có vẻ hơi tinh tế với món đồ trưng bày này.
「Đây... đây là, Hội Nghiên cứu Đường sắt... Bây giờ có thể ngồi trên ghế kiểu toa ăn, và uống trà bằng ấm trà cổ điển~」
Thế hệ sẽ vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vẽ, vừa uống trà bằng ấm trà mà cảm thán, tôi nghĩ chắc sẽ không có ở ngôi trường này. Ngay cả các thầy cô lớn tuổi bây giờ cũng dùng bình nước nhựa thôi.
「Trà lúa mạch đóng hộp do quản lý xinh đẹp của câu lạc bộ Bóng chày pha chế! Bạn đang tìm kiếm sự lãng mạn nam tính, không muốn thử một cốc sao?」
「Nếu muốn nghỉ ngơi thì hãy đến câu lạc bộ Điện ảnh! Vừa uống trà, vừa thỏa sức thưởng thức các tác phẩm của chúng tôi!」
Những tiếng nói sôi nổi của các câu lạc bộ vang lên xung quanh, thu hút mỗi học sinh đi ngang qua.
「Quán cà phê hầu gái♂, lần đầu khai trương ngọt ngào~ Ôi, sự phục vụ tận tâm của các hầu gái♂, thế Khóa Bốn Phương Dọc thân mật ôm chặt nhau thì sao ạ♬ Quán chúng tôi, tất cả các chỗ đều trải chiếu tatami~ ạ」
(Thế khóa bốn phương dọc là một trong những kỹ thuật khống chế trong judo, nắm hai tay đối thủ khóa lên trên, và dùng ngực ép lên đối thủ)
Chỉ có cái này xin cho phép tôi tránh né hết sức.
Tạm gác phương hướng sang một bên, mỗi khu trưng bày đều thể hiện những sở thích khác nhau của các câu lạc bộ.
Trong đám đông, chủ tịch hội học sinh mặc đồng phục trắng cũng cùng với tùy tùng đến thị sát.
Nhìn thấy quang cảnh buổi tiệc trà, anh ta hài lòng nheo mắt lại.
Đương nhiên, Hội Mèo Lạc cũng sẽ không thua kém họ.
「Chào mừng, chào mừng đến với Hội Mèo Lạc♬」
「Quý khách có mấy người ạ?」
「Khách số hai bốn người. Chuẩn bị gọi món」
Ngay khoảnh khắc mở cửa đã có rất nhiều khách hàng ùa vào.
「Xin mời chọn nhân viên yêu thích để gọi món」, nhìn thấy bảng thông báo viết như vậy trong cửa hàng, các học sinh đến thăm đều tự mình gọi người mà họ ưng ý.
「Ế, ế-đồ, ba ly cà phê đá với một ly trà đá đúng không ạ」
「Rồi, gọi thêm bốn phần bánh phô mai đặc biệt nữa!」
Các cậu học sinh trông như năm nhất, tất cả đều giơ tay yêu cầu Kokoro phục vụ. Ieyasu đang tiếp khách ở cửa đã báo cáo từng trường hợp được chỉ định cho chúng tôi.
「Kokoro, em làm khá tốt đó chứ」
Tôi vừa bóp kem sữa và kem trứng lên những chiếc bánh đã nướng xong được mang đến, vừa dõi theo dáng vẻ Kokoro đang nỗ lực làm việc.
Kokoro chạy tới chạy lui, động tác tuy còn hơi cứng nhắc và vụng về, nhưng điều này lại càng tăng thêm vẻ đáng yêu cho em. Điểm này dường như cũng được các bạn học sinh đến thăm đánh giá cao. Thực tế, những chiếc bánh do em thiết kế gần như bán chạy ngang ngửa với bánh của Nozomi và các bạn khác.
「Ya a—, Shibata-kun, nhìn về phía này đi♬」
「Vâng, tiểu thư. Như vậy được không ạ」
Shibata trong trang phục quản gia đã bị bao vây bởi tiếng reo hò của các cô gái, chìm đắm trong cảnh liên tục bị yêu cầu chụp ảnh cùng.
Dù không phải đưa Shibata ra ngoài để làm cảnh, nhưng tự mắt nhìn thấy cảnh này ở nơi công cộng, thẳng thắn mà nói cũng không mấy vui vẻ.
「Ừm—, không ai quan tâm đến món đồ trưng bày của tôi cả!」
Chưa kể đến các cô gái, ngay cả các chàng trai yêu thích mô hình anime của câu lạc bộ Manga hay câu lạc bộ Mô hình cũng vậy. Điều này khiến Ieyasu, người đã hào phóng trưng bày tất cả các bộ sưu tập của mình, vô cùng phẫn nộ. Đây chính là cái gọi là khôn ngoan quá hóa ra dở, dã tràng xe cát biển Đông.
「Những vị khách đã thưởng thức trà bánh, xin mời ghé thăm khu triển lãm của chúng tôi nữa ạ. Có rất nhiều bộ sưu tập quý hiếm đó ạ」
Ngay khi Kokoro nhận ra Ieyasu và nói vậy,
「Ê, mô hình này, chẳng lẽ lấy Kokoro làm nguyên mẫu sao!?」
「Không, không phải vậy ạ!」
Nhưng các chàng trai, bị Kokoro mặt đỏ bừng làm cho mê mẩn, không nghe thấy lời phủ nhận của em.
「Uwaa ô ô ô ô ô, cái này, góc độ của quý ông tuyệt vời quá!」
Các chàng trai lập tức vây quanh bàn trưng bày đồ vật.
「Xếp hàng, xếp hàng! Kính lúp phải được chuyền theo thứ tự mà xem! Ngoài ra xin đừng tùy tiện sờ mó con cái của chúng tôi!」
(「踊り子さんには手を触れないでください」 là một thành ngữ, ban đầu có nghĩa là không được sờ mó những cô gái nhảy múa xinh đẹp, v.v.)
Khu triển lãm cuối cùng cũng có khách, Ieyasu cũng bắt đầu hăm hở sắp xếp hàng người tham quan.
「Uwa—, trên chiếc bánh này có ghi tên bạn Serizawa kìa!」
「Ồn... ồn ào! Đừng nói nữa!」
Fumino mặt đỏ bừng mang bánh ra, lần này hiếm khi cô ấy lại ngượng ngùng.
「Hay quá—, dịch vụ kiểu này, chỉ có thể thấy ở Akihabara hoặc Ikebukuro thôi—!」
Các chàng trai vừa khen ngợi những chiếc bánh đặc biệt, vừa cảm thán 「muốn được tham gia vào giới này quá」.
「...Meow. Vậy sao?」
「Đúng là như vậy~! Uwaa a a a a... hiệu quả chữa lành của kiểu lười biếng thật là xuất sắc~」
Nozomi vừa kêu meow meow vừa bóp kem tươi, cũng khiến một lượng lớn những người cuồng tai mèo mê mẩn.
「Hừm hừm hừm... trong khu trưng bày không còn chỗ đặt chân nữa rồi. Người đông đến mức quên cả màu sàn luôn rồi kìa」
Umenomori ngả người ra sau vẻ mặt mãn nguyện, nhưng ánh mắt lại chỉ tập trung vào Kokoro.
「Ê~, tên của Kokoro hóa ra viết là 'Tâm' hả」
Kokoro bị các bạn học cùng lớp vây quanh, cẩn thận bóp kem tươi.
Xung quanh đầy rẫy những lời khen ngợi như 「đáng yêu quá」 「rất hợp」, hai má đỏ bừng của em bây giờ gần như bốc hơi.
「Vô, vô cùng cảm ơn... Bây giờ, em sẽ thêm kem trang trí ạ」
Dù bản thân em không thấy có gì đặc biệt, nhưng dịch vụ vẽ hình trái tim bằng kem tươi trực tiếp này, ngay cả Nozomi cũng ngạc nhiên, chưa kể đến việc nó được các chàng trai yêu thích đến mức nào.
「Có hậu bối... thật tốt」
Vừa sắp xếp những đơn đặt hàng mới liên tục đến, tôi vừa tự lẩm bẩm.
Ngày hôm đó— từ ngày Kokoro đến với chúng tôi, dù chúng tôi đã lướt qua nhau rất nhiều lần, dù mỗi ngày đều cảm thấy những nỗ lực bỏ ra như tan biến vào hư không, nhưng giờ đã hoàn toàn khác.
Tôi có thể cảm nhận được, một phản hồi rõ ràng.
Nhìn Kokoro lúc này, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng chắc chắn là một điềm tốt.
「Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Xin quý khách điền phiếu bình chọn này ạ」
Kokoro có chút ngượng ngùng, phát những phiếu bình chọn khu trưng bày thú vị nhất cho các học sinh, dù Kokoro vừa quan sát từng người vừa phát phiếu vẫn trông có vẻ hơi căng thẳng, nhưng cảm giác không nói nên lời khi nhìn vào mắt người khác đã biến mất không còn dấu vết.
「...Vậy là tốt rồi」
Kokoro. Nhìn những chiếc bánh còn sót lại rất ít có ghi tên em, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi—
Giữa không khí náo nhiệt, tiệc trà của chúng tôi đã kết thúc.
「Mọi người đều làm rất tốt, vất vả rồi!」
Đáp lại lời động viên của Umenomori, là tràng pháo tay của tất cả mọi người.
「Đặc biệt là Kokoro Towano! Làm rất tốt!」
「Hả...」
Chúng tôi cũng dành cho em những tràng pháo tay khích lệ ấm áp.
「Bị cô lập gì đó, hoàn toàn không tồn tại phải không? Quả nhiên con người đều có linh hồn otaku mà!」
「Mọi người, đều là bạn bè」
「Ừm, chúng ta đều rất hoan nghênh Kokoro mà」
Ngay cả Daigorō cũng nói vậy bằng giọng dịu dàng. Kokoro trông càng thêm hoảng sợ.
「Cái đó... em có thể... cũng đã nói một vài điều kỳ lạ...」
「Không sao đâu, Kokoro. Mỗi người ở đây đều có chỗ kỳ lạ hết mà」
Lời bình luận của Ieyasu làm mọi người bật cười.
「Cái đó, em nghĩ... nơi em nên ở, chắc chắn là ở đây rồi. Nên, cái đó」
Em ngượng ngùng vò vạt váy.
「Xin... xin được mọi người giúp đỡ ạ」
Cụp. Cứ như phát ra âm thanh như vậy, Kokoro cúi người thật sâu.
「Chào mừng, chào mừng em gia nhập Hội Mèo Lạc」
Tôi thì đứng trước bảng vẽ mà Kokoro đã vẽ, một lần nữa gửi lời chào đón đến em.
Con mèo nhỏ tượng trưng cho Kokoro, đang lấp ló nhìn chúng tôi giữa những con mèo khác.
Lần sau vẽ, hãy tự tin hơn một chút nhé, Kokoro!
Và rồi, tại Học viện Umenomori, Hội Mèo Lạc lại trở về với nhịp sống thường ngày.
「Cái quái gì vậy! Không khoa học chút nào!」
Quét mắt qua những phiếu bình chọn đã được tổng hợp sau khi trở về từ hội học sinh, Umenomori lập tức trở nên rất không vui, ném chồng giấy xuống đất.
「Sao thế?」
「Là câu lạc bộ Judo! Họ giành được hạng nhất đó!」
À à... chính là cái thế khóa bốn phương dọc của thành viên câu lạc bộ Judo mặc đồ hầu gái đó sao. Mặc dù cảnh tượng đó đến bây giờ vẫn không thể quên được, nhưng nếu có thể thì tôi thật sự mong nó biến mất ngay lập tức vào cõi quên lãng.
「Chủ tịch hội học sinh, dường như rất thích cái đó. Nghe nói sau thế khóa bốn phương dọc, anh ta còn nói muốn tận hưởng cả thế khóa bốn phương ngang nữa」
「Uwa...」
Tất cả mọi người có mặt, đều phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình. Mà chẳng lẽ anh ta có sở thích đó sao, vị chủ tịch kia.
「Chết tiệt... lẽ nào thời đại này thực sự thuộc về các nam cosplayer nữ sao?! Lựa chọn của tôi thật sự là sai lầm sao!?」
Ieyasu không hiểu sao trông rất hối hận, quay mặt vào tường, lầm bầm bực tức.
Umenomori lật qua lật lại các phiếu bình chọn, rồi thở dài thườn thượt:
「Câu lạc bộ của chúng ta không có ô bỏ phiếu, thật không cam tâm mà」
Đúng vậy, không có ô bỏ phiếu, chỉ là đã ghi vào chỗ của ban tổ chức. Điều này nói là âm mưu của hội học sinh cũng không quá lời.
Nhìn thấy vô số dòng chữ 「Hội Mèo Lạc」 viết bên ngoài ô, tiếng thở dài của Umenomori càng không ngừng lại được.
「Cái đó...」
Kokoro đã xem xong các chồng phiếu bình chọn khác, khẽ giơ tay lên.
「Có ít nhất hơn một trăm phiếu ghi vội vàng bên ngoài ô là 'muốn gia nhập Hội Mèo Lạc' đó ạ」
「Ê ê, thật sao?」
Umenomori giật lấy các phiếu bình chọn từ tay Kokoro.
「Ừm ừm, đây là của năm nhất... À, bên này cũng là năm nhất」
「Vâng, hầu hết đều là học sinh năm nhất」
Dù trông vẫn không biểu cảm như thường lệ, nhưng trên mặt Kokoro lại hiện lên một nụ cười khổ.
「Hức hức hức, biết thế... bài kiểm tra đầu vào ban đầu nên đơn giản hơn một chút rồi」
「Có lẽ, đúng là có hơi quá khắt khe」
Tôi nghĩ đó không còn là 「hơi」 nữa đâu, Ieyasu.
「Nhưng mà, có được số ít những tinh hoa, xét về kết quả chẳng phải rất tốt sao?」
Shibata lại tự mình nói vậy. Và còn với vẻ mặt tỏ ra ngầu lòi kiểu 「Kira~」 nữa chứ.
「Haa a a a... thôi được rồi, đúng là vậy thật」
Liếc nhìn Kokoro một cái, Umenomori như cạn kiệt năng lượng mà đổ sụp xuống bàn.
「A ha ha, đúng là số ít tinh hoa, ừm」
「Cái đó, hội trưởng. Tờ phiếu này, có thể cho em không ạ?」
Kokoro lấy ra một tờ phiếu bình chọn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía em.
「Sao vậy, tờ đó?」
「Không, chỉ là, có chút vui...」
Với vẻ ngượng ngùng, em đưa tờ phiếu đó cho chúng tôi.
「Tấm bảng hiệu ở lối vào, rất đẹp đó」
Câu chữ được viết bằng nét chữ tròn trịa này, chính là thứ đã khiến má Kokoro ửng hồng. Tấm bảng hiệu ở lối vào— tức là tác phẩm tâm huyết của Kokoro, tấm bảng chào mừng đó.
「Đương nhiên không thành vấn đề rồi」
「Ừm ừm, cứ nhận lấy đi!」
Naruko cũng ở bên cạnh cổ vũ, thế là Kokoro nhẹ nhàng gật đầu.
Dù bề ngoài là phiếu bình chọn, nhưng thực ra đó có lẽ là một lá thư gửi cho Kokoro.
Nếu trong tương lai, Kokoro bắt đầu theo nghề hội họa, thì câu chữ viết ở một góc của tờ phiếu bình chọn này, liệu có phải là bức thư của người hâm mộ đầu tiên em nhận được không?
Nếu là như vậy... không, nhất định sẽ là như vậy.
Nhìn Kokoro trìu mến dán tờ phiếu bình chọn đó vào ngực, trong lòng tôi dâng lên một sự tin chắc kỳ lạ.