「台风夜」
……超尴尬。
斯特雷凯滋里头,充满一股沉重的气氛。
拿着抹布猛擦的文乃。
不发一语,全神贯注地阅读乙女姊食谱的希。
在柜台发愣的我。
屋外则是倾盆大雨……
这天气根本不可能会有客人来。
我偷偷瞄了希一眼,但从她的侧脸上看不出任何端倪。
不晓得她究竟知不知道,乙女姊不在家所代表的意义?
……当然,我们之间不可能会发生任何事。
但以常识来看,没有血缘关系的年轻男女共处一室,不可能有人能够泰然处之——至少我没办法。而文乃似乎也是一样。
时钟的秒针发出滴答声,一格一格往前跳。
……对了!我乾脆去家康或大吾郎家住就好了!
一瞬间,我脑中闪过这想法。
这乍看的确像是解决眼前事态的好方法,但过没多久,这想法马上从我脑中删除。
我总不能让希一个人留在家里。
台风就要来了。
而且要是放她一个人……她应该也会觉得孤单吧。
——我明白孤独有多难受。
但这也只不过是我一厢情愿的想法。她也许会认为我自以为是,太过瞧不起她也说不定。
『要是给你们添麻烦,我走。』
希那时候说的话,或许也包含了这层意思吧……
「……喂,巧,你有在听吗?」
「啥?」
文乃不知何时站在我面前。
看她手里没有抹布,大概是清洁工作告一段落了吧。
「怎么了?」
「你还问怎么了!有客人啦!」
什么?有客人?
「你没听到电话响吗?」
「……没,完全没听到。电话刚刚有响过?」
「有啊!美容院的柿本先生打电话来说想要订生日蛋糕。」
喔~~喔~~原来是那个曾经对乙女姊迷恋不已的大哥打来的。
雨下得这么大,他还打算特地来买生日蛋糕吗?
「我问过希,她说没问题,所以我就请她做了……」
「思,毕竟那基本上就跟小蛋糕差不多,只是没切开而已。」
我才正要开始解说,门铃声就响起了。
接着,又传来狂风呼啸。
「哇咧,雨下得好大,我的伞都坏得不成样了。」
全身淋成落汤鸡的男人,冲进我们店内。
「哇……竟然淋成这样。我马上拿毛巾——」
「来,请用。」
文乃随即拿了条乾毛巾给他。真是恰到好处。
「喔喔,谢谢。蛋糕做好了吗?」
「现在正在做。我去泡杯咖啡,您先坐一下吧。」
「咖啡吗?好啊,帮我泡杯苦一点的。」
我领着他到吃茶区,请他先坐着稍等。
不知道希做得怎样了——
「咦?怎么不是乙女小姐做蛋糕?那个女生是谁?」
客人偷偷往厨房看了一眼,露出意外的表情,
「呃、这个嘛……她是我们店里新来的年轻师傅。」
思,没错,她只是没有执照而已。
听了我含糊的回答,他拍了一下手,
「啊~~!她就是那只新来的流浪猫嘛!这传闻我听说过了。她跟你们一起住对吧?」
商店街的讯息传递速度之快,实在是不容小觑。
透过众人的闲聊以及公告板,凡事总是瞬间就传遍大街小巷。
何况与乙女姊相关的话题又是公告板上的人气专栏,外加这件事连乙女姊自己都到处宣扬,依现在这状况,我看我还是当大家早就晓得了比较好。
……以我个人来说,这实在是非常扰人啊。
「与、与其说是一起住,该怎么讲呢……啊,好像做好了。那上头的名牌跟蜡烛要怎么做呢?」
至本店购买生日蛋糕,免费赠送名牌跟蜡烛。
……其实每家蛋糕店都一样就是了。
「能帮我写上『Lupin美容院三十周年纪念』吗?笔划会不会太复杂?」
「应该还是有办法吧。文乃,麻烦一下。」
在名牌上写字,是文乃的工作。
之所以交给她,是因为我跟姊姊都不擅长这种精细的工作。
其实这工作希应该也做得来,但我不想再把属於文乃的工作抢走。
「至於蜡烛就大的两根、小的十根。」
文乃手脚俐落地将工作完成了。以一个工读生来看,她其实算是相当优秀……吧。只可惜脾气就是坏了点。
「乙女小姐她真的不在吗?」
他语带失望地叹了口气。
「乙女姊她呀,不晓得又溜到哪里去了。她这次好像是到国外去,所以短时间内应该不会回来吧……」
「她还真是老样子啊。这样一来,巧你今晚不就跟那女孩一起共处了吗?不错喔~~」
这、这这这这这……
我跟文乃两人的脸颊都抽了一下。
我连忙转过头看了希一眼。
而这次,正好跟她四目相接。
「……?」
啊啊啊,她竟然歪着头看我!没事没事!没什么!
看到她这样,害我不由得挥舞双手。
「……你在干什么啊?」
「呃,没事,我只是在跟我们的西点师傅打手势。」
一问之下,害我又回了个莫名其妙的答案。
「客、客人,这样可以吗?」
笑得极不自然的文乃,将插了名牌的蛋糕端给客人看。
我仿佛还看到她额头底下的血管微微浮现出来。
「呃……这个……」
男客一看到名牌,脸色就变了。
仔细一看,名牌上的「Lupin」,n见然写成了o。
另外u跟p之间还不小心滴了一滴巧克力,成了「Lu.pio,听起来就像是坊间想装成法国风却装失败的洋食馆。
「抱歉,我马上将它改回来~~☆」
呵呵呵呵呵呵。
这状声词,其实也可以换成「喀喀喀喀喀喀」。
也就是笑容满面的文乃,那咬牙切齿的声音。
「……话说你们两个没事吧?怎么看起来不太对劲?」
客人一脸诧异地看着我跟文乃,而我们也只能对着他傻笑。
厨房里的希完全没注意到我俩的动摇,舔了一口沾在手上的奶油并点点头。看来她似乎对自己的成品十分满意。
柿本先生离开後,客人也跟着断了音讯。
这也是当然的,毕竟台风可是来势汹汹。
风雨将玻璃窗喷得一片斑白,让人看不到外头的景色。
「看来这次风雨应该不小。」
眼前的大雨已经不是从天而降,而是横着打上玻璃窗。
我试着稍微打开窗户,外头的阵风由於气压落差,吹进了屋内。
雨点拍打到脸颊上,传来微微刺痛。
「我们趁早打烊吧,再这样开下去也是白费力气。」
我以店长弟弟的身分郑重宣布。
「你这决定下得太慢了啦。」
文乃一边念念有词地找我碴,一边将围裙脱掉。
「那我要回去了。」
接着,她理所当然地走到後台去换衣服。
……剩下我跟希两个人默默收拾店面。
真尴尬。
等到文乃换好衣服回到店里,我不由得开口问她:
「钦,今天天气这么糟,你要不要乾脆住下来?」
这句话是认真的,因为我不想跟希两个人紧张兮兮地度过整晚。
「我可没有胆量跟变态同住一个屋檐下。」
一刀两断。
说着,文乃又以眼光牵制着希。
「对了,希,你要是不想跟这个变态共处的话,要不要来我们家?啊,我可不是请你来喔。我只是怕要是出了事,会觉得良心不安而已。」
明明担心却说不出口,这正是标准的文乃作风。
然而希倾着头看着文乃,似乎无法理解她的用意。
至此,文乃倏地转过身,头也不回地扔下一句话:
「那我要回去了。」
「等、等等啊。今天可是台风天,我送你回去吧!」
「不必!」
她完全不理我,也不撑伞,只披了一件雨衣就冲出店外。
幸好白天穿的雨衣就在一旁,我也连忙跟着一起冲出去。
外头刮着强风。
原来如此……眼前天气要是一撑伞,大概马上就会报销了吧。
这下我才了解文乃不撑伞的理由。
不过因为风雨太强,雨水一阵阵吹进袖口与衣摆里,穿雨衣变得毫无意义。
「你干嘛跟过来啦!」
我只看到文乃在狂风当中大喊,却因为被风雨声盖过,听不见她在说什么。
「我听不见!!你刚说什么!?」
「我叫你不要跟过来啦!!」
喔喔,我总算听见了。
在这台风正面登陆的天气里,我哪有办法放她一个人回家啊!
真是的……要是出了意外该怎么办。
「送我到这里就行了,你快点回去啦!」
「反正教会也没多远!既然都来到这里了,不差这一段路!」
强风吹过电线,响起了惨叫般的咻咻声。
沿路每间店、每户人家,全都关上了防雨窗,好抵御台风侵袭。
我跟文乃两人维持前倾的姿势,默默朝着教会迈进——
两人在豪雨当中互相扶持。
「呀啊!」
文乃被阵风吹得摇摇晃晃,我则紧紧抱着她。
暖暖的触感,隔着雨衣传到我身上,还传来了一阵香味。
文乃则很难得地,没有任何抵抗动作。
於是两人就这样来到了教会。总觉得……这段路程真短。
「好了啦!已经到了!」
一来到教会前,文乃又大声嚷了起来。
风比刚才还要平静些,让我们总算能清楚听见彼此的声音。
「……你要进来坐吗?」
文乃以眼神指了指教会。但我摇摇头:
「不,还是算了。替我跟芹泽修女问声好。」
「你干嘛还特地送我回来?你是傻瓜吗?」
她半吊着眼看着我。
「……因为文乃你叫我别跟过来。」
我不知不觉将心中的答案说了出来。
如果文乃她当初说『你要送我回家也行。』,那么我就不会跟过来了。
——她大概不了解自己这一点个性吧。
「啊?什么意思?」
「没什么。那么明天见了——如果学校没放台风假的话。」
我挥手跟她道别後,转身回斯特雷凯滋。
「……傻瓜,这样讲谁听得懂嘛。」
我彷佛听到了身後文乃的低声私语。
心里怀着一股微妙的心情,我就这样全力冲回店里。
将被雨打湿的雨衣晾在店里头後,我来到了客厅。
这时希已经将工作服换下,穿上跟乙女姊借来的睡衣。
而家里十五只猫,一大票全都挤在希的身旁。
「……欢迎回来。」
「我、我回来了。」
我的声音整个高了一度。
现在乙女姊不在家,只有我跟希两个人——
先冷静一下。眼前这状况,之前早就有过好几次了。
事到如今,我何必这样反应过度?
只要好好睡上一觉,到明天早上再彼此打声招呼,日子就跟过去没有两样。
看看希吧!她态度自然得令人傻眼,一点都没有任何慌张的样子不是吗?
我就像这样,在脑袋里反覆激励自己,并做个深呼吸。
——对了!总之先吃饭吧!
肚子空空的,只会让人胡思乱想。
「我要煮晚餐了,你有什么想吃的东西吗?」
第一步,我得先装得一副若无其事地问她,紧张得就像她第一天刚来我们家的那时候一样。
「……巧要做晚餐吗?」
听到我这么问,她也随口回答了我……但这回答却令我倒抽了一口气。
因为,我第一次听到她喊我的名字。
光是这样,就让我有一种全身血流瞬间加速的感觉。
「呃、思,没错。不过我也只会做点简单的东西就是了。」
「那,由你决定。」
由我决定……
把决定权交给我,反而更让我伤脑筋啊。
若这句话是家康或是大吾郎说的,我也许还可以开个玩笑,做个待辣咖哩饭之类的。不过既然对象是希……
「原本想做炒饭,不过昨天上馆子吃的拉面套餐里已经有附炒饭了,所以今天改吃乌龙面好吗?」
我记得冰箱里还有冷冻面条,也还有一些波菜、香菇之类的。
「好。」
看到希点头同意後,我转身到厨房去。
之後,希伸手拿了电视遥控器,按下开关。
叼……地区须严加提防。由於打雷的影响,尚有部分地区停电。另外,沿岸地区已发布巨浪警报……』
电视上正在播台风特报。
「希啊,你该不会是个电视儿童吧?」
我随口问了一句。
「……为什么这么说?」
「你之前不也常开着电视看吗?要是有什么想看的节目就说一声吧,看是要录下来还是怎样都行。」
因为乙女姊的差遗使唤,我对影音产品的操作可是了若指掌。
她平时总是叫我帮她录连续剧、电影之类的。
「没有什么想看的。不过,我想看新闻。」
说完,她紧盯着电视画面。
没想到一个女高中生竟然会喜欢看新闻……她的兴趣可真是老成啊。
「面马上就好了,你稍等一下吧。」
两人的沟通比我当初预料的还顺利,让我松了口气。
因为我原本以为,场面应该会比现在更僵——
「喵呜。」
一回过神,才发现刚刚黏在希身旁的猫嗅到柴鱼味,这下全都凑到我脚边来了。
「晚一点吧,等我们吃饱了再说。」
我语带训诫地对着猫咪说。而它们似乎不太满意,在我面前伸了个懒腰。
这时,教会里的芹泽文乃,正待在自己房间里。
一直到最近,她才分到自己的房间。
在这之前,她都是跟其他室友住在一块,大家一起打通铺。
总觉得有点高兴,又有点感伤。
被雨水拍打着的窗户,像镜子一样映出文乃的脸。
看着看着,让她想起了过去总是陪伴在她身边,如今却不存在的另一张脸。
隔着玻璃窗,仿佛可以看到斯特雷凯滋微微的灯光。
文乃以不会弄破玻璃的力道,将头槌上了去。
房里响起了「砰」的一声,文乃嘀咕了一句。
「傻瓜。」
这句话是对镜子里的人说?还是对脑海里的那个人说?
这一点,连她自己也不晓得。
她只觉得自己今天很失常,头也再次将撞到玻璃窗上。
从天而降的雨势越下越大,像是在嘲笑两人之间的距离。
看到希将汤暍乾净的样子,让我稍微松了口气。
我放心的不是自己的手艺,而是希那自然的态度。
如今想想,我自己一个人紧张兮兮的唱着独脚戏,实在像个傻子一样。吃到最後一口,我才总算是吃出手打乌龙面的好味道。
我趁着希洗澡的这段期间洗好碗,收拾乾净後,坐到沙发上看电视。
不管转到哪一台,都看得到台风相关消息的跑马灯。
看来明天应该是确定停课了——
想着想着,洗好澡的希就在这时回到客厅。
一看到她,让我吓了一跳。不过看到她身上裹了圈浴巾,我才总算放了心。
「你、你要喝点什么吗?话说冰箱里有麦茶。」
我的声音不知为何,比平常高了一度。
这也是当然的。毕竟有个女生就在我身边,只围着一条浴巾。
虽然围着浴巾不像全裸那样引人注目,但要我丝毫不在意,这是不可能的事。
「思,不用。」
希摇摇头,接着轻轻坐到我的身边。
太、太近了!希,你靠得太近了啦!
眼前状况可不像是看别人穿泳装这么单纯。跟我只隔着一段超近距离的希,全身散发出肥皂香,大腿跟胸襟也都让人看得一清二楚。要是有人能够不为所动,反而才奇怪吧。
「也、也有吹风机可以用啊。思,有吹风机,那吹风机还挺不赖的。」
我到底在说什么啊?
「……啊。」
希突然喊了一声。
「怎、怎么了?」
「我把内裤忘在浴室里了。」
唔!?
也、也就是说,意思就是说,简单的说,她现在什么都没穿——
「……我去拿。」
留在原处的我,只能看着希前往浴室的背影。
这激烈的悸动是怎么回事……都筑巧,你快冷静下来!
你想想嘛,跟乙女姊住在一起,这种事情不是早该习惯了嘛?
从苦恼的心底不断涌现负面思考,我只好藉由不断背诵蛋糕食谱,将它们赶出脑中。
不过,希啊……不穿内裤真的不行啦,我说真的……
不知不觉,夜也渐渐深了。
希虽然还是一样沉默,但也不是完全不说话。
问她问题不但有问必答,偶而还会小小声地主动跟我说话。
就在晚上10点左右。
因为明天还要早起,我们决定趁早就寝。
「你今天可以睡乙女姊的房间啊,里头有一台小电视呢。」
看到希依旧准备睡客厅,我对她提出这么一个建议。
不过希摇摇头,就是不肯接受。
「我说啊……其实你真的不用客气。虽然我不勉强你,不过这里不但雨声大,沙发又硬。你这样继续下去,有一天会搞坏身体的。」
「………………」
眼前的希虽然思考了一下,但最後还是跟之前一样,对着我摇摇头。
「……我不想给你们添麻烦。」
「我不就说了吗,这一点也不麻烦的……这我之前应该已经说过了吧?」
「要是借用房间……会留下我的足迹。」
希微闭着眼睛说。
留下足迹……?什么意思啊?
但更让我在意的,是她那平常说话时总正眼看着对方的视线,如今竟然避着我,还露出了相当寂寞的眼神。
就在我正要追问下去时——
窗外划过一道闪光,接着传来了像是铁鎚重击地面的声音。
打雷了,而且落雷地点离我们很近。
我不由得抬起头看看日光灯,幸好是没有停电。
「刚刚的雷,似乎离我们这里很近呢。」
「………………」
希依旧不发一语,并转身背对着我。
就让话题到此结束吧——我想,这大概就是她想表达的。
不晓得她刚说的『不想留下足迹』究竟是什么意思?
「……为了让自己随时能走,我不想留下味道。」
「咦……?」
「晚安。」
她自顾自地将话题结束,卷上毯子,躺到沙发上睡。
平常总是依偎在她身旁的猫咪们,似乎也感受到了这股难以亲近的气氛,一脸困惑地看着她。
……她刚才说,让自己随时能离开?
这句话,在我脑海里不断翻腾。
——雨声吵得不得了。
加上雷光与雷声的时间差让人分心,根本没办法睡下去。
如果气象局的报导没错,台风现在应该正从我们这条街的上空经过。
「……睡不着。」
後脑勺热呼呼的。
为了调整头部位置,枕头翻了又翻。
我倏地翻起身。
虽然乙女姊曾经说过,这种时候只要看点书就会有睡意……但这招对我来说是反效果,只会让脑袋更加清醒。
我手伸向充电座上的手机,打开简讯输入画面。
在一片黑暗中,手机的萤幕看起来格外耀眼。
……就传给家康好了。
简讯内容并不长,只有「雨把我吵得睡不着!」这样简单的一句。
不久之後,我收到一封里头写了「我正在忙,忙到一半却被你的简讯打断了,有够不爽的。还不跟我以及我的右手道歉!」的回信……抱歉,家康,真是难为你了。
不行了,真的是毫无睡意。
我站了起来,打开电灯,把手机放回充电座上。
乾脆喝杯水好了……我慢慢将房门打开。
同一时间,文乃正在她那张简朴的床上翻来覆去。
睡不着。或者说,她现在根本不可能睡得着。
「我可一点都没放在心上。」
她一个人喃喃自语,挥出刺拳朝着一旁的玩偶熊身上招呼。
这只玩偶熊叫做榻杨米。打了这一拳,文乃心中的疙瘩却不减反增。
「唔——!」
突然,她像狼一样发出低吼。
「啊~~真是的!我可是真的一点都没放在心上喔!」
她从床上一跃而起,开始迅速换装准备外出。
我一到客厅,发现希还醒着。
她依旧裹着毛毯,在熄了灯的客厅里盯着电视瞧。
「啊……」
身体不知为何,感到一阵紧张。
现在家里只剩希一个人——眼前景象,让我重新意识到这一点。
「你还醒着啊?」
「……思,还醒着。」
她回应了我一声,但视线依旧停留在电视上。
看样子,她似乎是把声音关了,所以眼睛才紧跟着上头显示的字幕。
「台风状况怎样了?」
我一边问,一边倒了杯水,将它一饮而尽。
「滞留在原地。」
「是吗。」我用剩下的力气回答她,接着又倒了一杯水暍光。
胃里那股凉凉的感觉,总算是让人觉得舒服多了。
「……睡不着吗?」
希终於将头转过来看我。
电视的光线照映在她深邃的眼眸里,反射出漂亮的光芒。
「是啊……不知为何就是睡不好。这雨声真是太吵了。」
站在厨房里的我,对她露出苦笑。
只要塞上耳塞,其实这点雨声根本不是问题。
可见我今天实在太紧张了,紧张到连这么简单的办法都没发现。
一想到之後搞不好得这样跟希一起共度好一段日子,实在是令人不堪设想。
「你可以把电视的声音打开啊,反正我也睡不着。」
「……这样就行了。」
於是,尽管眼前的僵局毫无改善,但却又不令人喘不过气,两人之间,就弥漫了这么一股微妙的气氛。
沉默的氛围。
率先打破沉默的人并不是我,而是希。
「……巧跟文乃,看起来真要好。」
她究竟是为何会觉得我们俩很要好啊——我不由得露出苦笑。
「思,只能说是好久以前结下的孽缘吧。」
和她初次相遇的那一刻,如今已经久到让人记不得了。
直到现在还有印象的,只剩下跟她抢玩具、抢点心之类,各种吵架的往事。
回想起来,我好像每次都输给她。
「……啊,对了,我偷偷告诉你一个文乃的秘密。」
「秘密?」
没错,这是只有少数人才晓得的,关於文乃的秘密。
「你可千万不能告诉其他人喔……不过话说回来,我周遭的人其实大部分都知道了,这算是我周遭亲如家人的好朋友所共享的秘密。」
我觉得希已经拥有这资格,所以乾脆就告诉她吧。
我一面想着文乃那咆哮不已的吓人样,一面开口说:
「以後你跟文乃说话,要是她说得一本正经……」
「要是她说得一本正经……?」
「那么,那句话百分之百是谎话。」
「谎话……?」
没错,谎话。
那些话全都是假的。
将白说成黑,正说成反……文乃就是这样的狼少女。
她如果说不想要,就代表她很想要。
如果她叫人滚开,就是希望人家待在她身边。
极度不老实又脾气别扭,文乃她就是这样的人。
「……可是我不知道她何时算认真。」
「思~~我想想……比方说她生起气来大吵大闹的时候就不适用了。」
那种时候与其撒谎,她的情感更像是颗对着他人砸过去的高速球。
「她生气的时候就会说实话吗?」
「不,这也不一定,所以其实有点难分辨。但我跟她相处这么多年了,所以分得出来。」
所以你以後只要慢慢训练自己的视觉听觉就行了——我给了希一个毫无帮助的建议。
我们又聊了关於文乃的事情好一阵子,这次难得轮到希主动发问。
「我也想听关於千世的事。」
梅之森的事?
虽然总觉得好像只有我一个人在说话,不过这应该也算是一种沟通。
「思~~我第一次遇见梅之森,好像是在开学典礼时吧。」
当时,决定读中学的我,经过一番努力用功後,选了梅之森学园。
之所以会选梅之森学园,其中一个原因是希望帮乙女姊节省开销,但最大的诱因,还是因为它离我们家很近。
「开学典礼那时,会请成绩最好的入学新生上台致词。」
「……也就是千世?」
「不,不是。我说出来你可别吓一跳喔,那个人竟然是家康!」
虽然家康器宇轩昂地走上讲台,但没多久就被人收拾掉了。
因为一旁出现的梅之森,以一记猛烈飞踢将家康踢开。
她抢过麦克风,一面抱怨为什么不是由自己来致词,展现自己是个多么优秀的人物,接着又发表了一篇慷慨激昂,连政治家都厌到相形逊色的演讲。最後,一旁不知为何参加了开学典礼的董事长还流着眼泪为她鼓掌——在我们的开学典礼上,有过这么一个前所未有的大骚动。
见识到这么夸张的登场,当然没有人不记得她。
梅之森千世的名字,很快传遍全校。
「很扯吧?而且在那之後还有一段插曲,是我跟她第一次接触的故事,不过这说来话长,改天有机会再慢慢说给你听吧。」
关於那件事……又是乙女姊惹出的另一个麻烦。
「巧……真好……」
听到她这么说,我抬起头,目不转睛地看着她。
被电视光亮照着的那张侧脸,看起来彷佛很悲伤。
雨势越来越大。
我专注地听着窗外滂沱雨声。
「像我——就没有这样的相遇。」
突然,希轻轻地说了起来。
平淡无抑扬的一句话,字字句句却扎实地传到我心坎里。
「你没有朋友吗?」
「没有。」
「那你……父母呢?要是不想回答,我也不勉强你就是了。」
「不知道。」
「不知道啊?原来如此……」
她说她没有户籍时,我心里就已经有底了,看来果然如我所料。
「我连自己是在哪里长大的都不太清楚。某机构?」
是怎么样的机构呢——我原本想问她,但最後还是打消了念头。
因为我说过……
在她自己主动开口前,我绝不会多过问她的事。
但转念一想,现在也许正是个千载难逢的好机会。
「那,总有同班同学吧?」
「我的住处跟学校都在同一片地盘上,能碰到面的也只有跟自己住同宿舍的人。不管是看病还是买东西都是在机构里,从来不曾离开过。」
看来她应该是住在封闭式的看护机构里。
「这样啊……」
「自从逃出来後,我又更孤单了。」
面无表情的希,若无其事地说道。
但这句话却在我心中大声回荡。她这心情,我再熟悉不过了。
「一个人过活……真的很辛苦。」
因为我小时候也曾经饱受苛待,瞥见了人们自私的一面。
「我觉得,这里很棒。」
她还是老样子,说起话来酷归酷,口气却像个机器人一样。
但我注意到,这是她头一次抒发自己的心情。
——这种时候,我该怎么回答她好呢?
我想说的既不是安慰,也不是同情。
我只想将心中这一股暧昧不明,难以言喻的情感传达给她。
「希,其实我也……」
就在我正要开口的时候——
斯特雷凯滋店面的电话,突然响了起来。
啊啊,怎么会挑这时候打来!?
电话响了一声、两声……接着是第三声。
本以为响个几声就会死心了,没想到它却响个不停。
「……电话响了。」
「是、是啊……」
不得已,我只好离开客厅,到店面去。
在收银机旁的电话,传出阵阵刺耳的铃声。
「喂?西点专卖店斯特雷——」
「你接得太慢了~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!」
听筒传出的咆哮,把我的耳膜震得嗡嗡作响。
这声音是……文乃!?
「快把门打开!」
「门……?哪里的门?」
「当然是店铺的门啊!」
就在这时,传来一阵砰砰砰的使劲敲门声。
往门的方向一看——
玻璃窗的另一头,浑身湿透了的文乃,就站在黑夜当中。
我连忙将门打开。於是震耳欲聋的雷声,外加文乃毫不逊色的咆哮声,就这样边骂边窜进店里头。
「我敲了好几次门都没人回应!打你的手机也没人接!」
文乃拿着毛巾,边擦头发边吼道。
慢着慢着慢着……现在与其说这些,你应该有其他事情该解释吧?
「你到底是怎么了?竟然特地跑回来。」
这家伙真是……根本不懂我当初顶着风雨送她回教会,究竟是为了什么。
「我忘了东西!所以才会跑回来拿!」
「这点小事等明天再处理不就好了吗?何必在台风天里特地跑回来,淋成这样湿答答
的……不然你只要说一声,让我帮你送去也行啊。」
「罗唆!我爱怎么做是我的自由。你去死两次!」
文乃一边抱怨,并走到吃茶区,然後拿起了桌上的小发饰,很宝贝似地将它捧在胸前。
她忘的东西就只是这个!?
「……这可是我的宝贝,所以才会特地回来拿。你有什么意见吗?」
原本想念她个几句,但看到她这目中无人的凶巴巴态度,这下也念不出来了。
我搔搔头,无奈地叹口气。文乃她在说谎,但我却猜不出她真正的用意为何。
「……总之,你还是先处理一下身上那套衣服吧。我拿乙女姊的睡衣给你穿,你先把身上衣服换下来扔到烘衣机里,然後去洗个澡。」
「不用了啦,等下自然就乾了。」
「你这样会先感冒的好吗?快一点。」
於是她心不千情不愿地点点头,准备到浴室去。
「希……你已经睡了吗?」
「我还没睡,没关系。」
她竟然只问希而不问我……算了,反正我的确是也还没睡。
「那……你们的浴室跟烘衣机先借我用一下罗。」
「你可别弄坏了。」
「谁会把它弄坏呀!巧你这傻瓜,去死两次!」
结果她还是祭出那句口头禅,边骂边进浴室里。
……呼。
不知为何,多亏文乃她来,让我稍微松了口气。
我那时要是把话告诉了希,现在可能已经伤到她的心了。
因为,不管我怎样说,在那种场合下都不会是正确答案。
所以我觉得,文乃能来我们家,实在是太好了。
虽然我完全没想到她会为了一根发饰而冒着风雨过来……
「台风稍微转弱了。」
希看着新闻说。
她还是一样泰然自若,仿佛什么事都没发生一样。
冷静得甚至让人怀疑,刚刚跟她的对话,该不会只是梦境一场。
原本看似稍稍敞开的心房,如今又跟当初一样关了起来。
这时,窗外冷不防地闪过一道雷光。
说时迟哪时快,附近随即响起了一阵非同小可的轰隆声。
「!?落点就在附近——」
我才刚喊出来……
屋里响起了啪喳一声。
厅里的灯光,电视的画面,家电的LED灯,全都在瞬间熄灭。
Cúp điện rồi...
Đèn... đèn chiếu sáng...! Đèn pin dự phòng!
Tôi vội vàng tìm thiết bị chiếu sáng dự phòng, nhưng trước mắt tối đen như mực, hoàn toàn không thể xác định phương hướng.
「Nozomi, em đừng di chuyển lung tung! Cứ ở yên tại chỗ đi, không thì nguy hiểm đấy!」
「Ưm...」
Từ phía phòng tắm, vọng lại những tiếng động xôn xao, bất an.
Fumino chắc đang hoảng loạn. Nhưng hiện tại tôi không thể qua giúp cô ấy được.
Ơ kìa; tôi nhớ đèn pin hình như đặt ở dưới kệ tivi...
Tôi đưa tay vào trong mò mẫm, cả cánh tay bị đám dây điện quấn lấy, tìm kiếm thực sự rất mệt mỏi.
Cứ mò mẫm mãi... đây rồi, chắc là cái này nhỉ?
「Tìm thấy rồi!」
Tôi lập tức bật công tắc, chiếu sáng khắp phòng khách.
Ồ, thấy Nozomi rồi!
Đôi mắt của lũ mèo bên cạnh đều lấp lánh sáng ngời, trông hơi kỳ dị thật.
「Hy vọng điện sớm có lại... Anh đi xem cầu dao tổng đã.」
Ngay khi tôi vừa chào Nozomi, định rời phòng khách ra ngoài xem xét thì——
「Takumi... Takumi-Takumi... Takumi! Sao tự dưng lại tối om thế này——」
Xem ra Fumino vì cúp điện mà hoảng hốt, từ phòng tắm lao ra.
Tôi cầm đèn pin chiếu về phía cô ấy... Quả thật đây là một sai lầm lớn.
Bởi vì, Fumino đang đứng trước vòng sáng tròn kia, trên người trần như nhộng.
「Cúp... cúp... cúp điện! Cúp điện rồi!」
Cô ấy hoảng đến mức không hề nhận ra mình đang trong bộ dạng thế nào.
Còn tôi hình như cũng bị cô ấy làm cho sốc, vừa vô thức vẫy đèn pin sang trái phải——
「Không không không không, giờ không phải lúc nói chuyện này đâu nhỉ!?」
Tuy chỉ liếc mắt một cái, thân thể trần trụi của Fumino phản chiếu dưới ánh đèn, lại rõ ràng trấn áp lấy não bộ của tôi.
Làn da trắng ngần, những mảng tối đen, và màu hồng nhạt... Khoan đã khoan đã khoan đã khoan đã! Bình tĩnh lại nào, cô ấy chỉ là đứa bạn thân chí cốt lớn lên cùng tôi! Hồi bé chúng ta còn tắm chung nữa cơ mà!
Nên chuyện này không sao... không có gì to tát cả...! Ổn thôi!
「Chứ còn chuyện gì nghiêm trọng hơn việc cúp điện nữa chứ!? Với lại, cậu chiếu đèn pin chuẩn vào đi có được không hả!」
「Ngốc...」
Đùa à! Tôi chỉ vừa nhìn một cái, đã chóng mặt như bị ai đánh một gậy vào đầu rồi.
Hơn nữa dù không chiếu thẳng vào, làn da của Fumino vẫn ẩn hiện trước mắt tôi...
「Tr-Trước khi... trước khi tôi chiếu trúng cô... cô mau khoác cái gì đó vào đi!」
「Ế...?」
Nghe thấy câu nói trúng tim đen này, Fumino ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống mình——
「A-Á á á á á á!?」
Sau đó là một tiếng thét thảm thiết.
Cô ấy hoảng loạn đưa tay che thân thể, trừng mắt nhìn tôi đầy căm giận,
「Chết mười nghìn lần đi~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!」
Cuối cùng, cô ấy vớ lấy chiếc bình đun nước nóng bên cạnh, ném về phía tôi.
Đầu tôi đau quá.
Cũng phải thôi, dù sao tôi vừa bị cả chiếc bình đun nước nóng đập thẳng vào mặt.
Bị sưng một cục như thế này, thậm chí có thể nói là trong cái rủi có cái may.
「Tất cả là tại cậu cầm cái đèn pin ấy.」
Fumino cuối cùng cũng đã mặc quần áo vào, không ngừng lầm bầm trong bóng tối.
Vâng, đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Fumino vội vã chạy ra cả, như vậy được chưa?
Thậm chí cứ đổ lỗi cả việc cúp điện này lên đầu tôi cũng được.
Chắc những vĩ nhân ngày xưa đều giác ngộ theo cách này... Giờ tôi như có thể cảm nhận được điều đó.
Chỉ ước gì những hình ảnh đáng ghét in sâu trong đầu cũng có thể bốc hơi cùng với sự giác ngộ này...
「Cái... cái vụ cúp điện này... bao giờ thì mới hết đây?」
「Tôi đâu phải nhân viên công ty điện lực đâu mà trả lời được cô.」
Hiện tại, ánh đèn pin trước mắt là chỗ dựa duy nhất của mọi người.
「Fumino, hôm nay cô ở lại đi. Ngoài trời nguy hiểm lắm.」
「Hả? T-Tại sao tôi lại phải ở nhà Takumi chứ——A!」
Lúc này, lại vang lên tiếng sấm sét đáng sợ.
Fumino nắm chặt cánh tay tôi, chặt đến mức khiến tôi đau nhói.
Nozomi thì bịt tai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi hiểu cảm giác của các cô ấy. Dù sao trong lúc cúp điện mà sấm chớp liên tục thế này, ngay cả tôi cũng thấy hơi sợ.
「Ư... tôi chỉ ở lại đến khi có điện thôi đó!」
Câu trả lời này có nghĩa là: hôm nay cô ấy sẽ ở lại.
「Tôi đi lấy đài xem. Biết đâu có tin tức gì về việc cúp điện thì sao.」
Tôi cầm đèn pin, định quay về phòng mình.
Nhưng Fumino và Nozomi không hiểu sao, lại cùng nhau đi sát theo sau tôi.
「...Tôi về ngay thôi, các cô cứ ở đây đi.」
「T-Chúng tôi muốn đi đâu là quyền tự do của chúng tôi mà. Nozomi, em nói đúng không?」
「Ưm, quyền tự do của chúng tôi.」
Fumino như bị Nozomi đồng hóa, gật đầu lia lịa theo em ấy.
Thôi vậy... tôi cũng không bận tâm.
Sau khi tìm thấy chiếc đài một cách thuận lợi, chúng tôi quay trở lại phòng khách.
「Cứ chiếu sáng thế này cũng phí điện, tôi tắt đèn pin đi nhé?」
「Khoan đã, cậu tắt làm gì chứ! Takumi cậu không biết phát điện bằng sức người à!?」
Đừng nói người ta cứ như lươn điện vậy chứ.
Mỗi khi sét lóe lên, Fumino lại rụt người lại một cái. Mỗi khi tiếng sấm vang lên, Nozomi lại lộ vẻ mặt bất an.
Kết quả là, chỉ cần tôi cầm đèn pin đi đâu đó, hai người họ nhất định sẽ đi theo sau.
Tuy nhiên... bản thân tôi cũng chưa từng trải qua việc cúp điện lâu đến vậy, hai người họ sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Trong phòng khách, ba người chúng tôi chen chúc một chỗ.
Vì không có tivi để xem, hoàn toàn không biết phải làm gì mới tốt.
「Takumi, cậu mau kể chuyện gì thú vị đi nghe coi.」
「Ưm~~ Vậy tôi kể một câu chuyện ma mà tôi từng nghe nhé. Đó là một câu chuyện về chiếc hộp bị nguyền rủa, được truyền từ một diễn đàn lớn nào đó...」
Chưa dứt lời, Fumino "bốp" một tiếng đánh vào đầu tôi.
「Chết hai lần đi. Tình huống này mà còn dọa chúng tôi nữa!」
Nozomi ở bên cạnh lộ ánh mắt kinh ngạc, nhìn chúng tôi đối thoại như thường lệ.
Tâm trạng căng thẳng ban đầu, theo thời gian trôi qua, mọi người cũng dần trở nên mệt mỏi.
Không biết ai bắt đầu trước, ý thức của ba người chúng tôi dần trở nên mơ hồ.
Cũng phải thôi. Dù sao vì làm bánh, chúng tôi đều thức dậy rất sớm mỗi ngày.
「Nozomi, nếu mệt thì sao không ra ghế sofa ngủ đi? Dù sao chúng ta cũng ở ngay gần thôi.」
「Không sao đâu ạ.」
Trả lời ngắn gọn và dứt khoát, vậy tiếp theo đến Fumino.
「Để tôi trải chăn cho cô nhé? Chị Otome không có nhà, cô có thể ngủ trên giường của chị ấy.」
「Không! Tôi muốn ở đây.」
Tôi biết cái họ mong muốn chỉ là một cảm giác an toàn, chỉ là hai người này dù nhìn thế nào cũng đã đến giới hạn rồi.
Huống hồ bản thân tôi nếu cứ tiếp tục như thế này, việc nằm bẹp xuống chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng nếu ngủ chung với hai cô gái thì tệ quá, tôi đành chủ động né tránh.
「Vậy, tôi về phòng mình ngủ đây.」
『Bác bỏ.』
Hai người đồng thanh vang lên một bản song ca hoàn hảo.
Thấy tôi vẻ mặt khó xử, Fumino bắt đầu hành động.
Cô ấy quả nhiên là nhân viên làm thêm nắm rõ nhà tôi như lòng bàn tay, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị sẵn ba bộ chăn nệm.
「...Dù các cô không cho tôi về phòng ngủ, cũng không cần ba người ngủ chung thế này chứ...?」
Ba bộ chăn nệm, trải trên sàn phòng khách.
Và nằm ở chính giữa, chính là bộ cô ấy lôi từ phòng tôi ra.
「Tôi cũng không muốn đâu. Dù cảm thấy thật tồi tệ, nhưng mọi việc luôn phải nhìn thoáng ra một chút mới được.」
Fumino nói với vẻ mặt như thể từ tận đáy lòng không hề muốn. Nếu đã vậy, cô lại hà cớ gì phải tự ép mình...
「Đồng ý.」
Điều đáng sợ là Nozomi đã tự chui vào chăn trước rồi.
Điều này tôi thực sự không thể không kháng cự.
「Ờ, cái này... như vậy có được không? Có không phù hợp không nhỉ?」
「Tại sao?」
Fumino và Nozomi nhìn tôi, cả hai đều có vẻ mặt như không có vấn đề gì.
Ánh chớp và tiếng sấm ngoài trời, giống như cảnh tượng trong lòng tôi hiện tại đang xáo động không ngừng.
Ngủ chung phòng với hai cô gái xinh đẹp bằng tuổi.
Hơn nữa do vấn đề không gian, ba người xếp thành hình chữ "xuyên" (川) nằm sát bên nhau.
Đắm mình trong thiên đường này, ngay cả việc trở mình cũng có thể mang lại nguy hiểm.
Và điều tồi tệ nhất là... tôi thậm chí mới đây thôi đã thấy cả hai cô ấy trần trụi.
Khoan đã...
Chúng tôi đâu có ngủ chung một chăn, chỉ là nằm cạnh nhau thôi. Nghĩ vậy, căn bản không cần phải căng thẳng.
Không cần căng thẳng... tôi nói không căng thẳng là không căng thẳng.
Fumino bên cạnh liếc nhìn tôi đang lẩm bẩm một cách nghi ngờ, sau đó cũng chui vào chăn.
Chỉ còn trống một vị trí ở giữa. Tức là, tôi phải ngủ ở đó.
Ôi trời đất ơi.
Fumino phớt lờ tôi đang cứng đờ tại chỗ, lên tiếng nói:
「Chắc cậu không phải đang suy nghĩ lung tung gì đó chứ?」
Giọng điệu của cô ấy rõ ràng là đã xác định tôi đang suy nghĩ lung tung.
Đúng rồi. Cô nói đúng đấy.
「Không hề, hoàaaaaàn toàn không có chuyện đó.」
Tôi trả lời cô ấy bằng giọng điệu siêu tự nhiên.
「Nếu không thì nằm xuống đi chứ? Cậu như vậy, Nozomi sẽ không ngủ được đâu.」
Và tôi cũng sẽ không ngủ được——đây có lẽ mới là ý thật của Fumino.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi đành miễn cưỡng nằm vào chăn.
Từ phía Fumino truyền đến mùi hương ngọt ngào như thường lệ. Ngoài ra, còn có một mùi hương khác giống sữa, từ phía Nozomi truyền đến. À à... thơm thật. Thì ra mùi của mỗi cô gái đều khác nhau.
「Nghe cho rõ đây, các cô nhất định đừng trở mình nhé! Rồi cố gắng đừng quay sang đối mặt với tôi!」
Tôi lẩm bẩm đọc lên những điều cấm kỵ.
Nói chung, mùi hương này quả là quá phạm tội rồi.
Nói trước nhé, tôi hiện đang ở tuổi dậy thì, ngay cả sách giáo khoa trong trường cũng viết vậy.
Vĩ nhân ngày xưa từng nói: Thanh thiếu niên, là tính thiếu niên vậy.
Nếu bây giờ tôi giả vờ ngây ngô, lén lút trở mình, có tiếp xúc cơ thể, thì cũng chỉ có thể nói là bất khả kháng mà thôi.
Có lẽ Nozomi sẽ không phát hiện ra.
Còn về Fumino... chắc chắn sẽ đòi tôi chết mười vạn lần gì đó.
Thịch thịch thịch.
Tiếng tim đập ồn ào không chịu nổi, đầu óc cũng như muốn rối loạn theo.
Ư ồ ồ~~! Chakra trong người tôi, mau bình tĩnh lại!
Cứ thế này nữa, Thanh Đao Diệt Hồn ở háng tôi sắp sửa kích hoạt Bankai rồi!
...Tôi vừa cố gắng hết sức để không suy nghĩ lung tung mấy chuyện này, vừa đưa tay về phía cạnh gối.
Đèn pin bên cạnh dĩ nhiên vẫn đang bật.
「Tôi nghe đài nhé.」
Nằm trên giường, tôi bật công tắc radio, từ từ điều chỉnh nút xoay đến kênh AM của đài địa phương.
Thế là, từ chiếc đài đã được điều chỉnh, phát ra tiếng đài lẫn một chút nhiễu.
『...do mưa lớn cục bộ, một số khu vực xảy ra sạt lở đất. Ngoài ra vẫn còn một số khu vực đang trong tình trạng mất điện, hiện tại vẫn chưa thể khắc phục...』
——Lần cuối nghe đài, không biết là bao nhiêu năm trước rồi.
「Thật là hoài niệm quá.」
Tôi tự lẩm bẩm nói với trần nhà.
「Cũng bình thường thôi mà, tôi thấy không có gì đặc biệt.」
Fumino trả lời thờ ơ.
Nhưng tôi biết, thực ra cô ấy cũng thấy rất hoài niệm.
Trong lòng như có thứ gì đó "đong" một tiếng rơi xuống. Đây có lẽ giống như cảm giác ở bên gia đình vậy.
Tiếng mưa bên ngoài lúc mạnh lúc yếu, chênh lệch rất rõ ràng. Tưởng chừng mưa đã nhỏ đi, sau đó lại mưa như trút nước.
Trong đó còn kèm theo tiếng sét đánh lác đác, khiến Fumino và các cô ấy lo lắng thấp thỏm.
「Yên tâm đi, sẽ không đánh vào nhà chúng ta đâu.」
「...Không chắc đâu.」
Nghe thấy tiếng thì thầm của Nozomi, Fumino đột nhiên quay đầu lại,
「C-Có... có thể đánh vào nhà dân bình thường sao!?」
「Có thể ạ.」
Tuy giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, vẻ mặt của Nozomi trông có vẻ nghiêm túc.
「T-Thế nếu sét đánh vào nhà dân thì sao...?」
「Dòng điện sẽ xuyên qua tường chảy xuống đất, nhưng đôi khi sẽ xảy ra hỏa hoạn.」
「Nozomi... em đừng dọa Fumino nữa mà.」
「Ai... ai bị dọa chứ! Cậu nói gì ngốc nghếch vậy! Đây chỉ là sự tò mò về khoa học thôi!」
Thế~~ ư?
Không biết nên nói là trùng hợp hay không, đúng lúc này một tia sét chiếu sáng cửa sổ.
「!?」
Fumino dù cắn chặt răng nín không kêu, nhưng khóe miệng cuối cùng vẫn thoát ra tiếng thét thảm thiết không thành lời.
Cô ấy đúng là có khả năng một mình từ nhà thờ đến đây mà——tôi nghĩ bụng, trên mặt nở một nụ cười khổ.
Vài giây sau, từ xa vọng đến tiếng trầm đục nặng nề——
Đột nhiên, có cái gì đó không biết chạm vào tôi, nắm lấy tay phải của tôi.
Thì ra là tay của Nozomi.
Bàn tay nhỏ nhắn của em ấy bao lấy tay phải của tôi, nắm chặt.
Ngoài ra, tay trái cũng truyền đến cảm giác tương tự.
Bên này là tay của Fumino.
Nhưng cô ấy khác với Nozomi, véo rất mạnh, như thể vẫn còn giận chuyện vừa rồi.
「Ối giời ơi... Fumino, cô nắm mạnh quá rồi.」
「...Ai bảo cậu vừa rồi nhìn thấy bộ dạng tôi không mặc đồ, đây là trả thù.」
Trời ạ, thì ra sự trả thù của cô ấy còn chưa xong.
「……………」
Lúc này, Nozomi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi và Fumino.
Ánh mắt em ấy dừng lại trên tay tôi và Fumino, vẻ mặt như thể giật mình.
「Nozomi, có chuyện gì vậy?」
「...Không có gì.」
Nói xong, Nozomi lại nằm trở lại vị trí cũ.
Và đôi tay ban đầu nắm lấy tôi, lực dường như nhẹ hơn một chút so với vừa nãy.
Trên hai bàn tay, hai luồng nhiệt độ cơ thể khác nhau.
Một bên vừa nhẹ vừa mềm mại, một bên lại mạnh mẽ dứt khoát.
Tiếng đài phát ra, nghe như một khúc ruột bình an, khiến mi mắt càng thêm nặng trĩu.
Khi tỉnh dậy, mọi người lại cùng nhau làm bánh nhé.
Nhưng trước tiên phải dọn dẹp nguyên liệu bị hỏng do cúp điện, sắp xếp lại những nguyên liệu còn dùng được.
Còn về Nozomi, hãy để em ấy dựa trên công thức mà chị Otome để lại, thử thách một món bánh mới vậy.
Nghĩ đến đó, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Đôi tay, cảm nhận được hơi ấm của hai người...