Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 181

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 11 - Chương 3

Tuyển Cử và Bí Mật

Nếu truy ngược dòng tổ tiên của gia tộc Umenomori, người ta nói rằng có thể tìm thấy dấu vết từ thời Heian xa xưa.

Vào giữa thời Edo, họ đã tích lũy được một lượng tài sản đáng kể, vượt qua được sự hỗn loạn của chiến tranh và cuộc giải thể zaibatsu sau đó, đồng thời mở rộng quy mô kinh doanh nhanh chóng trong thời kỳ tăng trưởng kinh tế cao độ.

Hiện tại, họ đã trở thành một tập đoàn siêu khổng lồ vươn ra hơn 80 quốc gia trên thế giới.

Đằng sau sự trỗi dậy vượt bậc của gia tộc luôn có sự hiện diện của một "nhà lãnh đạo lôi cuốn" mạnh mẽ. Thời Heian xa xưa, khi họ từ bỏ nhà Taira và liên minh với gia tộc Minamoto, trong trận chiến Sekigahara quyết định quyền bá chủ thời Chiến Quốc, khi họ quyết định viện trợ cho quân đội phía Đông, vào đầu thời Minh Trị, khi họ sớm bắt đầu giao thương với nước ngoài, trong nền kinh tế suy thoái sau chiến tranh, khi họ không bao giờ từ bỏ và cố gắng hết sức để phục hồi, khi cả Nhật Bản say sưa trong bong bóng kinh tế, họ đã thắt chặt kỷ luật của tập đoàn, tại nhiều thời điểm quan trọng, gia tộc Umenomori luôn có một nhà lãnh đạo dẫn dắt gia tộc.

Đương kim gia chủ Umenomori Kisaburō cũng là một trong những "nhà lãnh đạo lôi cuốn" đó.

Nếu không có ông, họ đã không thể vượt qua được sự hỗn loạn sau chiến tranh, và có lẽ họ đã phải thu hẹp đáng kể quy mô kinh doanh do bị cuốn vào làn sóng vỡ bong bóng kinh tế.

Giờ đây, tập đoàn Umenomori là yếu tố then chốt của nền kinh tế Nhật Bản, và nói một cách tiêu cực, nó là một tập đoàn lớn nắm giữ quyền lực chính trị và tài chính.

Mười bảy năm trước, một bé gái đã chào đời trong gia tộc Umenomori như vậy.

Cô bé được đặt tên là Chise, ghép từ chữ "千 (Sen)" trong tên của đương kim gia chủ đời đầu Umenomori Senzaburō và chữ "世 (Se)" mà Kisaburō thích phô trương với mong muốn "con bé sẽ nắm giữ thế giới". Ngay ngày đầu tiên nhập học mẫu giáo, cô bé đã trở thành nữ hoàng chinh phục tất cả các bạn học.

Khi còn là học sinh tiểu học, cô bắt đầu giao dịch cổ phiếu và thành lập một công ty bảo hiểm trực tuyến dựa trên tài sản thu được từ đó. Hơn nữa, trong khi còn học tiểu học, cô đã thành lập thêm khoảng ba công ty, chủ yếu tập trung vào các dịch vụ. Khi Chise tốt nghiệp tiểu học, mọi người trong gia tộc đều tin chắc rằng.

Một nhà lãnh đạo lôi cuốn mới đã ra đời ở Umenomori.

Cả tập đoàn đang háo hức chờ đợi sự ra đời của một nhà lãnh đạo mới gánh vác thế hệ tiếp theo.

Chúng tôi nhìn mặt trời màu cam đang lặn xuống phía tây qua khung cửa sổ.

Ánh hoàng hôn chói chang như xuyên thấu đôi mắt thật dễ chịu.

「Takumi……」

Một cốc cà phê bốc hơi nóng hổi được đưa ra từ bên cạnh.

「Uống cà phê chứ?」

Là Ieyasu. Anh nở một nụ cười lạnh lùng, tay kia cầm cốc cà phê của mình.

「Xin lỗi nhé, Ieyasu」

Tôi nhận lấy cốc cà phê từ Ieyasu và lập tức uống một ngụm.

Cà phê hòa tan có vị bột và đắng, nhưng giờ lại ngon như Blue Mountain thượng hạng.

「Cuối cùng thì chúng ta cũng đã đến được đây……」

Ieyasu nói với đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó.

「Ừ……」

Cảm giác thành tựu. Một cảm xúc không thể diễn tả hết bằng lời như vậy đang sưởi ấm trái tim tôi và Ieyasu.

Sau đó, Ieyasu nâng cốc cà phê của mình lên,

「Cạn ly nào. Cho…… tương lai của chúng ta」

「……Tương lai」

Cốc cà phê của cả hai chạm vào nhau, phát ra âm thanh "cốc".

Đó là một buổi ăn mừng nhỏ bé.

「Hai người đang làm cái quái gì thế hảaaaaaa!?」

Ngay khi một tiếng hét chói tai vang lên, một cái bát bay tới từ nhà bếp.

「Ối!?」

"Bốp!" Chiếc bát va vào thái dương của Ieyasu, tạo ra một âm thanh vui tai.

Khi tôi nhìn về phía chiếc bát bay tới, Chise đang trừng mắt nhìn chúng tôi với vẻ giận dữ.

「Hai người đang làm cái vẻ mặt như kiểu "chúng ta đã làm được rồi" là sao hả?」

「Đúng vậy. Tiền bối, hãy làm việc chăm chỉ đi」

Tôi và Ieyasu đồng loạt bị phàn nàn.

「Dù đã làm xong năm mươi set rồi, nhưng đợt giảm giá vẫn chưa kết thúc đâu! Không phải lúc để thảnh thơi uống cà phê đâu!」

「Vâng, tôi xin lỗi!」

「Chúng tôi đã hơi quá trớn rồi ạ!」

Tôi và Ieyasu tự nhiên ngồi ngay ngắn.

「Tiền bối Umenomori nói đúng. Vẫn còn rất nhiều việc phải làm như dọn dẹp và rửa bát」

Không biết từ lúc nào, Towano cũng nói năng giống như Chise.

「Tóm lại, Kikuchi đi dọn nhà vệ sinh đi」

「Sao lại chỉ có mình tôi!?」

「Sao? Có ý kiến gì à?」

「Không, không có gì ạ. Tôi sẽ lau bóng loáng đến mức muốn áp má vào luôn ạ!」

Ieyasu nhìn thấy con dao trang trí lấp lánh và đứng nghiêm chào rồi chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.

「Vậy tôi sẽ đi kiểm tra doanh thu……」

Ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi. Khi tôi quay lại, Nozomi đang đứng đó im lặng.

Cô đưa cho tôi những dụng cụ đã sử dụng.

「Dọn dẹp……nhờ cậu」

「Vâng……」

Đằng sau Nozomi là một nhà bếp tan hoang như thể kể về một ngày chiến đấu khốc liệt.

「Takumi, xin lỗi, cho tớ nghỉ một lát ở trong được không?」

「Hả?」

「Tớ hơi sốt」

「Hả!?」

Tôi giật mình suýt làm rơi những dụng cụ vừa được giao. Bất chấp sự bối rối của tôi, Nozomi khẽ lắc đầu.

「Không sao, tớ vẫn chưa sốt đâu. Nhưng nếu cố quá thì có cảm giác sẽ bị sốt ấy. Cột sống của tớ cứ rùng mình, nóng ran và mệt mỏi……Nya, chỉ cần nghỉ ngơi thôi」

「Tớ bắt cậu làm quá sức rồi à, xin lỗi」

「Takumi không cần phải xin lỗi đâu. Tớ đã nói rõ là tớ mệt rồi mà」

Nozomi nói một cách tự hào. Tôi nhận ra ý nghĩa trong lời nói đó.

「Takumi là gia đình mà. Tớ sẽ không cố gắng quá sức đâu. Tớ sẽ mè nheo」

「Cảm ơn cậu nhé. Tớ vui nhất khi Nozomi nói như vậy đấy」

「Người đã giúp tớ có thể nói như vậy là Takumi và Otome……cả Fumino hay Chise nữa」

Nozomi kể tên tất cả mọi người trong câu lạc bộ Mayoi Neko mà không bỏ sót ai.

「Nya, nhờ có mọi người」

「Vậy à」

Tôi vui mừng và vô thức xoa đầu Nozomi. Nozomi, người đã không thể xóa bỏ khoảng cách với chúng tôi, giờ đã trở nên yếu đuối đến mức cho chúng tôi thấy điều đó. Đó là bằng chứng cho thấy Nozomi thực sự đã chấp nhận chúng tôi. Khi tôi nói với mọi người về tình trạng của Nozomi, họ ngay lập tức bảo cô ấy nghỉ ngơi. Đáp lại lời nói đó, Nozomi đi về phía phòng khách, nằm xuống ghế sofa và tôi đắp cho cô ấy một chiếc khăn lông. Cô ấy trở nên dễ thương với vẻ ngoài chỉ để lộ phần trên mũi.

「Tớ ngủ một lát nhé. Xin lỗi vì không giúp được việc」

「Việc đó cứ để tớ lo. Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi」

「Ừm」

Tôi vui vì Nozomi ngoan ngoãn gật đầu và vô thức mỉm cười.

「Cậu có muốn tớ làm gì khác không?」

「Nya……Không sao đâu」

「Đừng ngại」

Tôi nói một cách bảnh bao, nhưng Nozomi khẽ kêu lên "a".

「Có chuyện gì vậy?」

「……Kẹo thủ công còn sót lại bị bỏ xó trong bếp」

「Á! Để lâu thì càng khó dọn……」

Không, chắc chắn là đã trở nên tồi tệ rồi.

「Nya, Takumi……Tớ trông cậy vào cậu đấy」

Cậu nói điều đó bây giờ sao, Nozomi-san?

「Cố lên」

Ngón tay chìa ra từ cổ là ngón tay cái giơ lên, ủng hộ tôi.

「……Tớ đi đây」

「Nya, nhờ cậu」

Đôi mắt liếc nhìn hơi cong thành hình lưỡi liềm.

Dù không nhìn thấy hình dạng của khóe miệng ẩn sau chiếc khăn lông, nhưng chắc chắn Nozomi đang cười ở dưới đó.

Tôi hoàn thành việc dọn dẹp cửa hàng, chuẩn bị cho ngày mai trong khi có thể, và đồng thời xoa bóp vai cho Chise và pha trà cho cô ấy. Thực tế, việc cửa hàng vượt qua được cơn khủng hoảng lớn phần lớn là nhờ các nhân viên nữ của chúng tôi, đứng đầu là Chise.

「Này, cậu không dồn sức chút nào cả, Takumi. Phải thế này này, mạnh vào, mạnh vào」

「Vâng, tôi hiểu rồi」

「Tôi cũng muốn nữa」

「Vâng vâng~, tôi đang phục vụ theo thứ tự ạ!」

「A, a……Tiền bối Takumi, tôi……tôi cũng được chứ ạ?」

「Tất nhiên rồi. Với tư cách là người đại diện chủ sở hữu Stray Cats, tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ ở đây vì tôi không thể cố gắng hết mình trong công việc trả lương!」

Bây giờ tôi hoàn toàn không thể ngẩng mặt lên nhìn họ. Đó là một câu chuyện đáng xấu hổ. Tất nhiên, tôi vô cùng biết ơn họ. Vì vậy, tôi sẵn lòng làm những việc như xoa bóp.

「A, xong rồi~」

Ieyasu hoàn thành việc dọn dẹp nhà vệ sinh xuất hiện với đôi ủng, găng tay cao su và cái thụt bồn cầu trên tay.

「Vậy, tiếp theo là nhà vệ sinh phía trong nhé」

「Cậu lại bắt tôi dọn nhà vệ sinh à!?」

「Sau đó là nhà vệ sinh của thẩm mỹ viện đối diện. Sau khi xong việc đó, thì đến nhà vệ sinh của nhà hàng Trung Quốc và nhà vệ sinh của cửa hàng điện máy ở đằng kia. À, còn nhà vệ sinh của quán mì soba nữa nhé」

「Toàn là nhà vệ sinh thôi à! Hơn nữa, nó hoàn toàn không liên quan gì đến cửa hàng này cả!」

「Chúng ta đã nhận được sự hợp tác quảng bá. Đây là để cảm ơn họ」

「Nếu là để cảm ơn thì không nhất thiết phải là nhà vệ sinh chứ!? Cậu đang cố tình làm khó tôi đấy à!? Cậu đang thích thú khi bắt nạt tôi đấy à!? Nếu vậy thì hãy nói thẳng ra đi! Tôi sẽ khóc cho cậu xem!」

「Cậu sao vậy, cậu có ý kiến gì à?」

「Ư……」

Ieyasu ngay lập tức trở nên ủ rũ khi bị Chise trừng mắt.

「Không còn cách nào khác nhỉ. Vậy thì tớ sẽ tặng cho cậu chất tẩy rửa đa năng Mighty Cleaner Evolution mà tớ đã mua trên mạng mua sắm lúc nửa đêm này, cùng với bàn chải chuyên dụng đi kèm」

「Uwa, cái gì mà đáng ngờ vậy……」

「Cứ yên tâm đi. Nếu cậu không cảm nhận được hiệu quả, cậu có thể trả lại trong vòng hai tuần và được hoàn tiền đầy đủ đấy」

「Không yên tâm được gì cả!?」

「Nhanh đi đi! Nếu cậu còn phàn nàn nữa thì tớ sẽ bắt cậu dọn dẹp tất cả các nhà vệ sinh trong thị trấn đấy!」

「Waa! Tôi đã có được một món đồ tuyệt vời rồi! Tôi không còn sợ gì nữa!」

Nói một cách tuyệt vọng, Ieyasu vừa nhảy chân sáo vừa đi ra ngoài.

Không còn cách nào khác ngoài việc không thể chống lại Chise. Bây giờ, người đang điều hành Stray Cats này là chính Umenomori Chise. Trong khi tôi đang làm những việc như vậy, tôi nghe thấy tiếng "xin chào" từ phía lối vào cửa hàng và Shibata ló đầu vào. Trong vài ngày gần đây, việc anh ấy đến cửa hàng vào cuối ngày và báo cáo về các hoạt động tranh cử cho Chise đã trở thành một thói quen.

「Đây là báo cáo ngày hôm nay」

「Ừm, vất vả rồi」

Chise nhận lấy báo cáo được in ra cẩn thận và đọc lướt qua.

「Tình hình hiện tại vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng sự quan tâm của học sinh đang dần giảm đi đáng kể. Có thể nói là một trạng thái ổn định」

「Nhanh hơn tớ nghĩ đấy」

「Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên tung ra chiến lược tiếp theo」

Chise "ừm" một lúc rồi suy nghĩ.

「Tớ hiểu rồi. Vậy thì, hãy chuyển sang kế hoạch B mà tớ đã đưa cho cậu ngày hôm qua sớm hơn dự kiến」

「Tôi hiểu rồi」

「Có lẽ chúng ta nên nghĩ thêm một hoặc hai kế hoạch nữa thì hơn……」

Chise lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào báo cáo. Chise đang dồn sức vào cả cửa hàng và các hoạt động tranh cử cùng một lúc như thế này. So với việc chúng tôi đang bận rộn với Stray Cats, cô ấy có một sức sống phi thường. Thành thật mà nói, dù đã quen nhau lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Chise lao đi như vậy.

「Vậy thì, tôi xin phép về trước……」

「A, Shibata!」

Tôi gọi Shibata đang định về lại. Vì có một điều tôi muốn hỏi anh ấy.

「À……Fumino, cô ấy thế nào rồi?」

Tôi là người đã nói rằng không cần phải giúp đỡ vì bên này ổn, nhưng Fumino sẽ không ngoan ngoãn nghe theo như vậy đâu. Tôi đã nói chuyện với cô ấy về việc bổ sung thêm năm mươi set bánh, nhưng tôi lại lo lắng hơn khi cô ấy không hề xuất hiện dù chỉ một lần.

「Tiền bối Serizawa đã về trước rồi」

「Hả, vậy sao……」

「Có vẻ như người nhà của cô ấy bị ốm nên cô ấy đã vội vàng về」

「Người nhà……Sơ?」

Cô ấy bị ốm, có chuyện gì vậy?

「Có vẻ như cô ấy bị cảm」

Shibata nói thêm để trấn an tôi, có lẽ vì anh ấy đã đọc được vẻ mặt của tôi.

「A, chỉ là cảm thôi à」

Sơ tự hào rằng kể từ khi sinh ra, cô ấy chưa từng mắc bệnh nào cả, nhưng dù có khỏe mạnh đến đâu thì ít nhất cũng phải bị cảm chứ nhỉ.

「Vì cô ấy là một người khỏe mạnh hàng ngày, nên cô ấy không chịu ngoan ngoãn nằm yên」

「Đúng là……Sơ mà」

Tôi lo lắng, nhưng bây giờ tôi nên tập trung vào việc làm tốt ở đây hơn là làm Fumino lo lắng.

Tôi lấy lại tinh thần và tiếp tục làm việc để hướng tới thành công của đợt giảm giá.

Fumino đang nấu cháo trong bếp và lẩm bẩm.

「Ừm, cam kết tranh cử à……Có nên tăng số lượng mặt hàng mua không nhỉ? Có vẻ như sẽ thu hút được sự ủng hộ, nhưng vấn đề là có thực sự làm được hay không. Cần xác nhận……Vậy thì. Việc thêm thực đơn cho căng tin cũng được giữ lại vì lý do tương tự」

Trong khi cố tình nói ra, Fumino viết vào tờ giấy đặt trên bàn bếp.

Fumino đang tạo ra một bản tuyên ngôn cho bài phát biểu tranh cử sắp tới dựa trên các cuộc khảo sát mà cô ấy đã thực hiện với các học sinh. Cô đã đánh dấu gần hai mươi danh sách bằng dấu "không thể" hoặc "giữ lại".

Đáng tiếc là vẫn chỉ có một thứ nhận được dấu "có thể".

「Tuyển cử khó hơn mình nghĩ đấy. Không biết Stray Cats của Takumi thế nào rồi」

Trong khi thở dài, cô nhận thấy chiếc nồi đất đang sôi lục bục trên bếp.

「Xong rồi xong rồi. À, sau đó là dưa muối và……đúng rồi, mình phải nhớ mang thuốc nữa」

Cô nhanh chóng đặt chúng lên khay và đi thẳng đến phòng ngủ của Sơ.

「Sơ, con mang bữa tối đến rồi đây」

Sau khi gõ cửa, cô nghe thấy một giọng khàn khàn từ bên trong nói "vào đi". Phòng ngủ của Sơ vẫn như cũ, hầu như không có đồ đạc gì. Chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn trang điểm nhỏ.

Chiếc bàn trang điểm đó cũng đã không được sử dụng trong hàng chục năm và phủ đầy bụi. Điều đó có nghĩa là Sơ đã dành cả cuộc đời cho nhà thờ và những đứa trẻ mồ côi hơn là cho bản thân.

「Hôm nay có cháo và dưa muối ạ」

「Cái gì thế này, đồ ăn cho người bệnh à」

「Sơ nói gì vậy. Sơ là người bệnh nên đương nhiên rồi. Hơn nữa, nếu Sơ không ăn đầy đủ thì uống thuốc cũng vô ích thôi」

「Thật là phóng đại……khụ, ho! Ho!」

「Con đã bảo rồi mà」

Nói xong, Fumino xoa lưng Sơ.

「Mau ăn, uống thuốc, giữ ấm và đi ngủ đi」

Dù lẩm bẩm phàn nàn, Sơ vẫn từ từ đưa cháo vào miệng.

「Cái con bé mít ướt đó, giờ cũng ra dáng người lớn rồi nhỉ」

「Mít ướt là gì chứ」

「Con bé lúc nào cũng khóc nhè và bám lấy Takumi mà」

「Đ, đó là chuyện hồi còn bé mà! Hơn nữa, con đâu có khóc nhiều đến thế」

Fumino đỏ bừng mặt và phản đối. Có lẽ vì Fumino cũng đã bắt đầu cãi lại một cách tương xứng so với ngày xưa, nên gần đây Sơ thường xuyên mang những câu chuyện xấu hổ thời thơ ấu ra để trêu chọc cô.

Thật là một người hiếu thắng. Dù Sơ có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, thì Sơ vẫn đang già đi và cơ thể yếu đi. Thực tế đó đè nặng lên Fumino.

「Nhân tiện, Takumi thế nào rồi?」

「Thế nào là sao ạ?」

「Dạo này nó không hay đến nhà mình nữa」

「Chuyện đó……thì……」

Fumino ấp úng. Cô chưa nói với Sơ về việc tạm thời nghỉ làm thêm ở Stray Cats. Chính xác hơn là cô không có thời gian để nói.

「Có vẻ như em ấy bận ôn thi và bận việc ở cửa hàng ạ」

「Vậy à, Takumi quyết định học lên đại học à?」

Giọng của Sơ cao hơn một chút.

「Cửa hàng bánh không phải là cả cuộc đời. Nó nên nhìn nhiều thứ khác nhau trước khi quyết định tương lai của mình. Vậy à vậy à. Thế thì tốt quá. Cuối cùng nó cũng nhận ra tình cảm của Otome rồi」

Sơ có vẻ vui mừng.

「Nhưng Takumi thật thà và chăm chỉ, nhưng nó lại có một vài điểm vụng về nên tôi lo lắng lắm. Fumino, con phải để mắt đến nó đấy nhé」

「V, vâng……」

Fumino gật đầu một cách mơ hồ. Fumino đi ra khỏi phòng ngủ và lấy điện thoại di động ra khỏi túi.

Nhìn vào tên của người bạn thời thơ ấu được đăng ký đầu tiên trong danh bạ, cô thở dài sâu sắc.

Sơ bảo cô giúp Takumi. Fumino thực sự cũng muốn làm như vậy.

Nhưng giờ đây, không cần thiết phải là Fumino nữa. Bên cạnh Takumi có Chise, có Nozomi, có Otome và có cả Kokoro nữa. Stray Cats có rất nhiều đồng đội và Fumino không phải là người đặc biệt.

Việc Takumi không liên lạc với cô để "giúp đỡ" đã nói lên điều đó.

「Nếu là ngày xưa……mình đã……là người đầu tiên……được nói với……」

Fumino nhìn chằm chằm vào con búp bê mèo treo lủng lẳng trên điện thoại di động một lúc.

Chuông báo thức reo lên và tôi tỉnh giấc. Tôi vươn vai thật lớn để xua tan cơn buồn ngủ. Tôi đã dọn dẹp xong khá muộn ngày hôm qua, nhưng tôi phải dậy nếu không việc chuẩn bị cho cửa hàng sẽ không kịp.

「Dậy thôi……Nào!」

Khi tôi cố gắng ngồi dậy tự động viên mình, cánh cửa phòng tôi bị gõ.

「Ể……? Không lẽ chị hai về rồi sao?」

Tôi đứng hình vì ngạc nhiên thì một giọng nói nhỏ vang lên từ bên kia cánh cửa.

『……Nya, Takumi, cậu dậy chưa?』

「Thì ra là Nozomi」

『Tớ nghĩ là cậu ngủ quên……』

Giữa chừng câu nói đó, Nozomi xuất hiện và mở cửa ra. Cô đã mặc đồng phục Stray Cats. Khi chúng tôi còn sống chung, cô thường mặc đồ riêng hoặc đồ ngủ ở nhà, nên việc cô mặc đồng phục Stray Cats trong phòng tôi thật kỳ lạ.

「Nya……Chào buổi sáng, Takumi」

「Chào buổi sáng, Nozomi」

Và tôi hơi giật mình khi cô ấy đỏ mặt và chào tôi.

「Ư……」

Nguy rồi. Tôi bắt đầu ý thức rằng Nozomi đang ở đó. Trước đây, chúng tôi sống chung nên đó là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ chúng tôi đã chuyển ra ở riêng, nên việc Nozomi ở trong phòng tôi là một điều bất thường.

Nozomi là gia đình, nhưng cô ấy là một cô gái.

「Nya, Takumi……Cậu sao vậy?」

「Hả? Waa!?」

Từ lúc nào, mặt Nozomi đã ở ngay trước mặt tôi. Eeeh?

「No, Nozomi~?」

「Takumi, cậu buồn ngủ……?」

Nozomi ngồi gọn gàng trên futon của tôi và nhìn lên. Khi nhìn lên, hàng mi vốn đã dài lại càng được nhấn mạnh hơn. Hơn nữa, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, và nó rất tối. Trong một không gian như vậy, làm sao người ta có thể không giật mình khi bị một cô gái xinh đẹp nhìn bằng đôi mắt ướt át chứ. Do nhiệt độ tăng lên gần đây, mồ hôi đang từ từ xuất hiện trên lưng tôi.

Nozomi không nhận ra sự bối rối của tôi và mỉm cười ngây thơ.

「Phù……Takumi, tớ vẫn còn hơi buồn ngủ」

Cô ấy còn ngáp dễ thương nữa.

「No, Nozomi. Nếu cậu buồn ngủ thì có thể ngủ một lát ở đây cũng được! Hôm qua cậu đã rất cố gắng mà. Việc cậu mệt mỏi là đương nhiên thôi. Việc chuẩn bị cứ để tớ lo」

Tôi nhảy khỏi giường và vội vàng chạy xuống phòng khách.

「Nya……Tớ chỉ muốn nói chuyện với Takumi thôi mà……」

Tất nhiên, tôi không biết rằng Nozomi, người bị bỏ lại phía sau, đang chu môi một cách hơi hờn dỗi, một biểu cảm rất hiếm thấy.

Sau khi chuẩn bị xong cho Stray Cats và ăn sáng cùng với Nozomi, chúng tôi cùng nhau đến trường.

Việc đi học chỉ có hai người chúng tôi thật kỳ lạ.

Tôi nhận ra rằng mình đã đến trường với Fumino như một lẽ đương nhiên mỗi ngày.

「A, Takumi……」

Tôi vô tình gặp Fumino ở trước cổng trường. Fumino đang ở cùng với Shibata.

「Vậy, vậy thì, chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề đó sau giờ học nhé」

「Vâng, xin vui lòng」

Họ có vẻ như vừa bàn bạc một điều gì đó quan trọng cho đến tận khi đó, nhưng khi nhìn thấy mặt tôi, hai người đã dừng cuộc trò chuyện lại vì họ lo lắng cho tôi.

「O, chào buổi sáng, Takumi」

「Chào buổi sáng, Fumino. Hôm nay là ngày diễn thuyết tranh cử nhỉ?」

「Ừm……」

「V, vậy à……」

Không hiểu sao, tôi có cảm giác như mình đang trò chuyện sau một thời gian dài.

「Cửa hàng ổn chứ?」

「Ừ, chúng ta đã vượt qua được cơn khủng hoảng, và giờ chỉ còn việc lao hết mình cho đến khi kết thúc đợt giảm giá thôi」

「Vậy à……」

Ơ? Sao Fumino có vẻ thất vọng vậy?

「À phải rồi, Sơ bị ốm đúng không?」

「Ừm. Nhưng, không sao đâu. Chỉ là cảm thôi mà」

「Dù chỉ là cảm thôi, nhưng cô ấy cũng lớn tuổi rồi nên phải cẩn thận. Cậu phải bảo cô ấy đừng cố quá sức nhé」

「Con đã nói rồi ạ. Sau đó cô bảo "đừng có đối xử với tôi như người bệnh" và ngược lại dạy dỗ con đấy」

Tôi có thể hình dung ra cảnh đó. Theo lời của Fumino, Sơ có vẻ khỏe mạnh. May quá.

「Sau này, tớ sẽ mua trái cây gì đó đến thăm」

「Nếu vậy thì cậu hãy đến gặp cô ấy đi. Cô ấy sẽ vui hơn đấy」

「Có phải cậu chỉ muốn thuyết giảng tớ thôi không……Mà thôi kệ đi, lần này tớ chỉ mang đồ đến thôi. Khi nào Sơ khỏi bệnh thì tớ sẽ đến gặp cô ấy, nên bảo cô ấy cứ ngoan ngoãn ở nhà đi」

「Ừm, con biết rồi」

「Tiền bối Serizawa, sắp đến giờ……」

Shibata nói trong khi nhìn đồng hồ.

「A, xin lỗi. Vậy thì, bọn mình phải đi họp bây giờ」

「Ừ, bên đó cũng cố gắng nhé」

Tôi tiễn Fumino và Shibata đi.

「Nya……Takumi, cậu có vẻ vui」

「Hả? Tớ á?」

「Ừm. Takumi, lúc nói chuyện với Fumino, cậu lúc nào cũng có vẻ vui」

「V, vậy sao……?」

「Nya……Tớ có cảm giác như vậy」

Tôi có vẻ vui khi nói chuyện với Fumino……à. Chắc chắn là có một sự thoải mái đặc biệt vì chúng tôi đã quen nhau lâu, nhưng có phải Nozomi đã nhìn thấy điều đó như vậy không? Nhưng chắc chắn, thực tế là tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp lại cô ấy sau một thời gian dài. Nhưng……Tôi có cảm giác kỳ lạ khi cô ấy không ở bên cạnh tôi.

Nozomi liếc nhìn Takumi đang đi bên cạnh.

Không biết anh ấy đang suy nghĩ gì mà thỉnh thoảng lại hơi nghiêng đầu. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đó ở cự ly gần như vậy thôi, không hiểu sao tim Nozomi lại đập thình thịch. Cảm giác rung động kỳ lạ này là một hiện tượng mới bắt đầu gần đây. Và cảm xúc ngọt ngào chua xót này đi kèm với một cảm giác hơi đau khổ.

Ví dụ như khi cô ấy nhận ra rằng Takumi có một chút khác biệt đối với Fumino, giống như bây giờ. Hơn nữa, khi Takumi không nhận ra điều đó về mình…….

Tim cô lại nhói đau, và Nozomi nhìn Takumi.

Người ở phía trước vẫn đang nghiêng đầu một mình và có vẻ như không để ý đến Nozomi.

Vì vậy, Nozomi cũng quyết định lặng lẽ chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

「Nya……Fumino vẫn luôn thích Takumi」

Cô ấy là một cô bé sói, và cô ấy sẽ không dễ dàng gật đầu trước những điều như vậy, nhưng cô ấy biết rằng sức mạnh của tình cảm đó không khác gì mình hay Chise.

「Nya……Tớ cũng muốn được nhặt được gần Takumi……」

Vì không thể quay ngược thời gian, nên đó là một mong muốn vô ích, nhưng cô ấy hơi ghen tị với Fumino, người đã ở bên cạnh Takumi từ khi còn nhỏ.

Không phải là cô ấy nghĩ rằng mình không đủ mạnh mẽ, nhưng chỉ có thời gian là không thể thay đổi được.

「Nếu tớ và Fumino cùng nhau ở bên Takumi……Liệu chúng ta có ngủ cùng nhau không?」

Cô nhớ lại những ngày đầu tiên đến Stray Cats. Vào một đêm mưa bão kinh khủng, cô nhớ lại việc mình đã ngủ cạnh nhau với Takumi ở giữa. Giờ đây, đó là một kỷ niệm rất vui vẻ. Đồng thời, chỉ cần tưởng tượng đến việc ngủ chung futon với Takumi bây giờ, cô lại cảm thấy vui sướng đi kèm với sự xấu hổ dâng trào.

「Đây, có lẽ là yêu……chăng?」

Cô đã luôn thích Takumi rất nhiều từ trước đến nay.

Tuy nhiên, khoảng cách sinh ra khi cô rời khỏi ngôi nhà nơi cô sống cùng với những người tốt bụng đó, không làm thay đổi khoảng cách trong trái tim cô với tư cách là một gia đình, mà chỉ thay đổi trái tim của Nozomi với tư cách là một cô gái một chút.

「Tớ buồn vì không thể gặp Takumi dễ dàng.……Nhưng, Fumino và Chise cũng vậy. Nya……Hơn nữa, niềm vui khi gặp được Takumi còn lớn hơn nữa」

Tình yêu thật kỳ lạ. Nó có thể đau khổ, có thể cô đơn. Nhưng cùng với đó, nó cũng có thể vui vẻ.

「Hơn nữa……Tớ cũng ghen tị nữa……」

Cô tự hỏi, hai người kia ngoại trừ Nozomi từ trước đến nay đã ôm ấp những cảm xúc bối rối như thế này và vẫn nở những nụ cười tuyệt vời đến vậy, cô thậm chí còn cảm thấy ngưỡng mộ họ.

「Nya……Nhưng nè, tớ sẽ cố gắng mà」

Nozomi, người đã bước lên một bậc thang với tư cách là một cô gái đang yêu, nhẹ nhàng đưa mắt về phía Takumi.

Khi cô nhìn anh ấy chằm chằm như vậy, cuối cùng Takumi cũng nhận ra ánh mắt của Nozomi.

「A, xin lỗi. Tớ hơi đang suy nghĩ một chút」

「Nya……Tớ sẽ cố gắng để được cậu chọn mà」

「Ể? G, gì, đột nhiên vậy!?」

Takumi hơi bối rối trước lời tuyên bố đột ngột của Nozomi. Nhìn thấy điều đó, Nozomi khẽ cười trong lòng.

Quả nhiên, tớ thích cậu rất nhiều.

Trong khi nghĩ như vậy, Nozomi nhẹ nhàng giữ chặt trái tim đang cảm thấy đau đớn vì tình yêu và mỉm cười đáng yêu.

Hôm nay là ngày diễn thuyết chính thức đầu tiên trong chiến dịch tranh cử. Mỗi ứng cử viên sẽ có mười phút để trình bày cam kết tranh cử và quyết tâm của mình trước toàn thể học sinh đã tập trung tại hội trường. Ngoài ra còn có bài phát biểu ủng hộ của người giới thiệu.

Cho đến nay, mức độ quan tâm của học sinh nói thẳng ra là rất thấp. Tuy nhiên, năm nay tình hình đã khác.

「Shibata-kun♪」」

Trên bục giảng, khi Shibata xuất hiện, những tiếng reo hò vang dội từ khắp nơi vọng đến.

Trong đám nữ sinh, có người giương cao biểu ngữ in tên Shibata, có người lại giơ những chiếc quạt giấy, trên mỗi chiếc quạt viết một chữ 'Sài', 'Điền', 'Nhân', tạo nên một cảnh tượng chẳng khác nào buổi hòa nhạc của một thần tượng.

「Nyhoho, coi như thắng rồi nhỉ. Shibata, còn lại là nhờ vào bài diễn thuyết của cậu thôi đấy」

「Tôi biết rồi. Bản nháp diễn thuyết đã được cùng Serizawa-senpai trau chuốt kỹ lưỡng」

「Tớ rất mong chờ đấy. Nhưng không được lơ là――」

Ngay lúc Chise định nói gì đó.

「Fufu, các cậu nghĩ là mình đã thắng được hội phó của chúng tôi rồi sao?」

Không biết từ lúc nào, hội trưởng Bushū Daigenji đã đứng cạnh chúng tôi.

「Nyowa! Cô làm gì ở đây thế! Đừng bảo là cô định làm gián điệp đấy nhé!」

「Không đâu. Hội trưởng đương nhiệm luôn giữ thái độ trung lập mà. Chỉ là, để hội phó của chúng tôi có thể đối đầu với những thế lực phi lý, tôi đã giúp đỡ một chút thôi, chỉ vậy thôi」

「Kiii, cái gì mà phi lý!」

…Chắc là mấy cái sân khấu kiểu idol hay đội quân hầu gái gì đó chứ gì.

Bỏ ngoài tai cơn giận của Chise, hội trưởng Bushū Daigenji chỉ tay lên bục giảng.

「Ứng cử viên của các cậu cũng đang cố gắng hết mình đấy chứ」

Chết rồi, mình không nghe gì cả! Shibata đã bắt đầu diễn thuyết rồi.

Quả nhiên là đã cùng Fumino trau chuốt kỹ lưỡng, nội dung diễn thuyết cực kỳ đơn giản, dễ hiểu và mạch lạc. Thêm vào đó, giọng điệu trôi chảy, nhẹ nhàng của Shibata càng làm tăng thêm hiệu quả, cậu ấy đã kết thúc bài diễn thuyết trong tiếng reo hò vang dội.

Shibata trở lại trong tiếng cổ vũ nhiệt tình của các cô gái và những dải ruy băng giấy bay lượn.

「Làm được rồi! Sao hả! Nghe thấy tiếng reo hò này không! Nghe thấy tiếng vỗ tay này không!」

Trước Chise đang đắc thắng, hội trưởng Bushū Daigenji vẫn không hề nao núng.

Và khi ứng cử viên còn lại, vị hội phó, bước lên trước micro, sự cố đã xảy ra.

「「Uooooooo!」」

Khoảnh khắc đó, giảng đường rung chuyển. Ngay cả những fan của Shibata cũng phải im lặng trước sức ép đó.

Vị hội phó, giữa tiếng reo hò áp đảo như vậy, vẫn bình tĩnh chờ đợi nó lắng xuống, rồi bằng giọng điệu nghiêm túc như mọi khi, anh bắt đầu nói về hội học sinh mà anh hướng tới.

「C, cái này là…」

Chise kinh ngạc. Không ngờ anh ta lại được mọi người yêu mến đến vậy… Vị hội phó kia…

「Cậu ấy đấy, nhìn vậy thôi chứ là thành viên của câu lạc bộ boxing đấy. Trước đây cậu ấy từng bị bắt nạt, nhưng khi đến ngôi trường này, cậu ấy đã tham gia câu lạc bộ boxing và tham gia giải Inter-high đấy. Người ta gọi cậu ấy là 'Ippo của Umenomori'. Cậu ấy là một người hùng trong giới thể thao đấy」

Hội trưởng Bushū Daigenji nở một nụ cười tự tin trên khuôn mặt điềm tĩnh.

「Trên đây là tất cả! Tôi sẽ cố gắng hết mình! Rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người!」

Vị hội phó với mái tóc chia ngôi giữa và cặp kính, mặt đỏ bừng, cúi đầu.

Một câu chuyện thật hay. Và là một quân át chủ bài đáng kinh ngạc.

「Khụ… Không ngờ lại có người như vậy trong hội học sinh…」

Ở phía sau cánh gà, Chise hiếm khi cắn môi một cách cay đắng. Daigorō lo lắng hỏi.

「Có vẻ như bên kia đang náo nhiệt hơn hẳn, có ổn không đấy?」

「Ưm…」

Naruko cau có nhìn Chise đang suy nghĩ.

「Không ổn NE! Hoàn toàn bị cuốn theo bên kia mất rồi YO!」

「Hơn nữa, mức độ trung thành này đúng là đến cả vương quốc Yu○ri cũng phải kinh ngạc ấy」

So sánh kiểu gì vậy không biết, nhưng ngay cả Ieyasu cũng phải ngạc nhiên.

「…Hả!? Chết rồi!」

Đột nhiên, sắc mặt Chise thay đổi.

「Chise, có chuyện gì vậy?」

「Tớ đã phạm một sai lầm khủng khiếp rồi」

「Sai lầm?」

「Bài diễn thuyết ủng hộ! Với tình hình này thì việc tớ diễn thuyết là hoàn toàn phản tác dụng!」

「Vậy sao?」

「Với hình tượng của tớ thì ở đây sẽ phản tác dụng thôi! Tớ thuộc kiểu tiểu thư cái gì cũng làm được, cái gì cũng có ấy! Sự kết hợp này là tệ nhất!」

「Không, tớ chẳng hiểu gì cả…」

「Tóm lại là thiếu cái chất bùn đất mà mấy cậu con trai thuộc giới thể thao thích ấy」

「Ra là vậy. Tớ hiểu ý cậu rồi, nhưng sao Ieyasu lại hiểu được nhỉ」

「Hừ… Đây chính là não galge」

Ôi trời, đừng có tự hào như thế chứ.

「Nhưng mà, phải làm sao đây? Dù sao thì cũng có vẻ như có thể thay người diễn thuyết ủng hộ mà…」

Bỏ mặc chúng tôi đang hoang mang, hội trưởng Bushū Daigenji bước lên sân khấu.

「Vậy thì, tôi xin phép đi trước」

「Ế? K, không lẽ cô…」

「Đúng vậy, bài diễn thuyết ủng hộ sẽ do tôi đảm nhận. Hội trưởng đương nhiệm thì phải trung lập, nhưng Bushū Daigenji với tư cách cá nhân thì có thể ủng hộ bất cứ ai mà. Trong quy tắc bầu cử cũng không có điều khoản nào cấm hội trưởng đương nhiệm diễn thuyết ủng hộ cả」

「K, k, k, k, k, k, k」

Bỏ lại Chise đang run rẩy, hội trưởng Bushū Daigenji bước lên sân khấu.

Và sự xuất hiện của cô ấy khiến cả giảng đường căng thẳng. Cô ấy là người được mọi người kiêng nể.

Bằng giọng điệu rõ ràng, cô ấy ca ngợi những thành tích của hội phó với tư cách là ban chấp hành hội học sinh cho đến nay.

Và câu thoại cuối cùng là như thế này.

「Phương châm của học viện Umenomori là tình bạn, nỗ lực, chiến thắng. Dù là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị đi chăng nữa, thì trong ngôi trường này, điều kiện là năm ăn năm thua. Mong các bạn học sinh đưa ra những đánh giá công bằng」

Điều dấy lên không phải là tiếng reo hò mà là tiếng vỗ tay. Cảm giác như một sự tán đồng thầm lặng và vững chắc.

――Nhưng mà, từng câu từng chữ đều đúng quá. Hay là, hóa ra bên này là kẻ phản diện nhỉー.

Tôi và Shibata cười gượng. Chise thì run lẩy bẩy nhưng không làm gì được.

Nhưng rồi, có một bóng người chặn đường hội trưởng hội học sinh đang trở về.

「…Tôi không thích điều này」

Đó là Fumino. Một người mà không ai ngờ tới. Bởi vì, người kém nhiệt tình nhất chính là Fumino mà. Cô ấy, trừng mắt nhìn hội trưởng hội học sinh bằng đôi mắt rực lửa.

「Umenomori ấy à, ngốc nghếch, ích kỷ, cẩu thả, dở tệ, nhỏ con lại còn ngực lép nữa, nhưng mà, điều đó có liên quan gì đến chuyện ngày hôm nay hả?」

「Việc Umenomori-san là người gây ra chuyện này là sự thật đúng không?」

「…Cô không hiểu gì cả. Rất rất rất là không muốn đâu… Không không không muốn đâu, nhưng mà, tôi sẽ đi!」

Hả!? Chưa kịp hỏi lại, Fumino đã lao lên sân khấu.

「N, n, chuyện gì thế này Kō!」

Chise bối rối, nhưng người đã ra đi thì không thể làm gì được… Fumino đã thông báo với ban quản lý bầu cử rằng cô ấy sẽ diễn thuyết ủng hộ… và bắt đầu nói.

「Đầu tiên, xin hãy nhớ lại. Ứng cử viên là Shibata Jin-kun. Không phải Umenomori Chise」

Bài diễn thuyết ủng hộ của Fumino bắt đầu bằng những lời đó, và nó là một điều khiến ai cũng phải ngạc nhiên.

Shibata đã làm việc chăm chỉ và nghiêm túc như thế nào đối với cuộc bầu cử và hội học sinh.

Fumino đã thuộc lòng kết quả khảo sát thu thập được từ toàn trường, không cần nhìn giấy, và kể về cách Shibata giải quyết những vấn đề đó.

Fumino―Cô ấy có thể nói chuyện như thế này sao. Cách nói chuyện có chút ngược đời vẫn ra dáng Fumino, nhưng cô ấy, người chỉ có thể nói ngược lại với những gì mình nghĩ trong lòng, lại có thể nói nhiều đến như vậy. Tôi có cảm giác như mình vừa tìm thấy một người mà mình không biết, và không hiểu sao ngực tôi lại đau nhói.

「Tất cả những điều này là do Shibata-kun tự mình làm. Tự mình suy nghĩ. Khởi đầu có thể là Umenomori. Nhưng, mọi người chắc là đã coi đó là chuyện đương nhiên và quên mất rồi, kể từ khi đến ngôi trường đặc biệt này, người đã cho chúng ta cơ hội chính là Umenomori, dù có ích kỷ và phiền phức, nhưng dù vậy, ở đây không có học sinh nào không liên quan đến Umenomori Chise cả! Shibata-kun và mọi người là như nhau mà!」

Fumino hít một hơi thật sâu. Và Chise thì… không hiểu sao lại cụp mắt xuống.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, khi chỉ còn lại việc kết thúc câu chuyện… Fumino nghẹn lời.

Phải rồi… Nếu là Fumino như mọi khi, thì chắc chắn sẽ không làm điều này. Không thể làm được.

Với khuôn mặt đỏ bừng, như thể xấu hổ vì những gì mình đã làm, Fumino vẫn cố gắng thốt ra những lời.

「À, tôi là kiểu người như thế này, không thể diễn đạt tốt được… nhưng dù vậy, tôi nghĩ là Shibata-kun đã cố gắng hết mình. Ngôi trường Umenomori này… kể cả sau này, khi chúng ta… sau khi Umenomori biến mất, có lẽ cậu ấy sẽ khiến mọi người vui vẻ hơn… ư ưn, tôi không biết đó có phải là một điều tốt hay không nữa… nhưng mà, nhưng mà! Bởi vì vậy!」

「Fumino, bình tĩnh lại! Cậu chỉ cần chào thôi là được rồi!」

Tôi cố gắng hét lên từ phía sau cánh gà, nhưng hoàn toàn không đến được. Fumino đã đến giới hạn rồi.

「Tớ, tớ đi ngăn lại có được KHÔNG!?」

Naruko sắp sửa lao ra rồi. Nhưng, cô ấy đã cố gắng đến đây rồi mà…

Vào lúc đó.

Ở phía sau hội trường, một bóng người đứng dậy.

Không mặc đồng phục nên không phải là học sinh. Người đó xen lẫn giữa các giáo viên, toát ra một khí chất áp đảo xung quanh. Mái tóc dài đen nhánh bay nhẹ.

*Pa-ching*

Cô ấy vỗ tay. Fumino giật mình. Và cứ thế, cô ấy bắt đầu vỗ tay.

Như thể đó là một mồi lửa, toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Fumino đang hoảng loạn cúi đầu như thể bị thúc đẩy bởi tiếng vỗ tay đó.

Naruko ôm chầm lấy Fumino đang loạng choạng bước xuống sân khấu.

「Senpai, cảm ơn chị」

Shibata, hiếm khi thấy mặt đỏ bừng.

「…Chà, làm tốt lắm. Ngạc nhiên đấy, không ngờ cậu lại nói những điều như vậy」

「Vì đàn em của tớ thôi. Tớ muốn cho cậu thấy cậu đã cố gắng thế nào kể từ khi bị cậu bỏ rơi」

Chise và Fumino trao đổi lời nói mà không hề nhìn mặt nhau. Tôi đặt tay lên vai Fumino.

「Nhe, Fumino, tuyệt vời」

「Vất vả rồi, Fumino. Tớ… cảm động lắm」

「Cái gì chứ, đồ ngốc. Cậu mà nói điều gì kỳ lạ là tôi sẽ cho cậu ăn đậu phộng bằng mắt đấy」

Fumino đỏ mặt. Và lẩm bẩm như thể lấy lại tinh thần.

「Phải nói lời cảm ơn… với Kaho-san」

Đúng vậy. Người đã vỗ tay cứu Fumino khỏi tình thế khó khăn chính là Chikumaen Kaho-san.

Chúng tôi nhanh chóng chạy về phía sau giảng đường.

「Kaho-san, cảm ơn chị」

「Không có gì đâu, Fumino-san. Bài diễn thuyết rất tuyệt vời. Tôi muốn tuyển chị vào bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi đấy」

Đáp lại Fumino đang cúi đầu, Kaho-san nở một nụ cười tao nhã như mọi khi.

Kaho-san, người đáng lẽ phải đang du học ở Đức, là con gái của một tập đoàn tài chính lớn ngang ngửa với tập đoàn Umenomori, và cũng là phó hội trưởng đời đầu của câu lạc bộ Stray Cats. Cô ấy thỉnh thoảng liên lạc với chúng tôi, nhưng không ai biết hôm nay cô ấy sẽ đến.

「Kaho-san! Chị về Nhật Bản từ khi nào vậy?」

「Tôi vừa mới đến lúc nãy thôi. Thực ra, tôi định ngày mai sẽ đến thăm Stray Cats, nhưng khi đến Nhật Bản thì tôi không thể kìm lòng được nữa」

「Nếu chị báo trước thì chúng em đã chuẩn bị một buổi tiệc chào mừng rồi…」

「Ể…? Vậy sao ạ?」

Trong giây lát, Kaho-san nhìn Chise một cách khó hiểu. Chise, lại cụp mắt xuống.

Như thể không có chuyện gì xảy ra, Kaho-san mỉm cười rạng rỡ. Một nụ cười tao nhã và tràn đầy phẩm giá.

「Ufufu, tôi định làm mọi người ngạc nhiên mà… Thật thất lễ」

「Gahozamāaaaa!」

Và một giọng nói phá tan bầu không khí ôn hòa.

「Ara, Tabata. Lâu rồi không gặp」

「Kaho-sama cũng vậy, trông ngài vẫn khỏe mạnh, Tabata thì… Tabata thì… Ueeeeee!」

Nói mới nhớ, Tabata-san vốn là hầu gái của gia tộc Chikumaen.

「Tabata vẫn không thay đổi nhỉ. Tôi đã để cô ở lại Nhật Bản vì mục đích gì vậy?」

「Hiu!? X, x, xin lỗi!」

「Có vẻ như cần phải yêu cầu nhà Umenomori hướng dẫn nghiêm khắc hơn thì phải」

「Hiii! X, xin tha cho tôi! Kaho-sama~」

Và Chise im lặng nãy giờ, mở miệng.

「Thôi được rồi. Hôm nay nhờ có Serizawa mà mọi chuyện mới suôn sẻ, như vậy thì học viện và câu lạc bộ Mayoi Neko cũng yên ổn rồi. Stray Cats cũng đang thuận buồm xuôi gió, đúng là đang đi trên con đường trải đầy hoa hồng nhỉ」

Vừa nói vậy, Chise bỗng nhiên tụt mood một cách rõ rệt.

Fumino và Nozomi nhìn nhau. Cả hai có vẻ như đã nhận ra điều gì đó.

「A, ừm… Umenomori-senpai?」

「Towano, lát nữa thu thập phiếu điều tra sau buổi diễn thuyết của Shibata đi」

「A, ừm…」

Mọi người đều nhận thấy rằng Chise đang có vẻ kỳ lạ. Nhưng, Chise không nói gì cả.

「Vậy thì, hôm nay tớ về đây. Nếu không mời Kaho về nhà, không biết Sebastian sẽ nói gì với tớ nữa」

「Ê… Cậu không ghé qua cửa hàng sao? Chị Otome không có ở đây, nhưng mọi người đều có chuyện muốn kể mà…」

「Kō-sama, tôi sẽ đến thăm ngài vào một ngày khác. Chise-sama, vậy chúng ta đi thôi」

「Ừm… Shibata, mọi người, vất vả rồi. Hẹn gặp lại… ngày mai」

Chise nói vậy rồi cùng Kaho-san rời khỏi giảng đường.

「…Chuyện gì xảy ra vậy?」

「Chà… Chẳng hiểu gì cả」

Ieyasu và Daigorō cùng nhau lắc đầu. Mọi người đều có chung một cảm xúc.

Rời khỏi giảng đường, Kaho và Chise lên chiếc limousine lớn đang chờ sẵn.

「Chise-sama… Ngài có ổn không vậy?」

「Ừm. Cảm ơn cậu vì đã đến. Hôm nay ba và mẹ tớ đến, dù sao thì tớ cũng muốn về sớm」

Chise gục người xuống chiếc ghế sofa trong xe.

「…Chise-sama, có lẽ nào」

「Hả?」

Trước khuôn mặt lo lắng của Kaho, Chise cố tình nở một nụ cười thoải mái.

「Không sao đâu. Tớ biết sẽ có ngày này từ khi sinh ra rồi mà」

「Nhưng… Chise không thông báo cho Kō-sama và những người khác về việc tôi đến, điều đó có nghĩa là…」

「Tớ không nói. Nói ra thì có ích gì đâu… chẳng phải sao」

Chise hoàn toàn hiểu Kaho muốn hỏi gì.

Nhưng, Chise không nói gì thêm mà im lặng.

Ở dinh thự, tất cả mọi người đều chuẩn bị chào đón cô chủ nhỏ trở về.

Đó không phải là điều mà ai đó đã nói ra, mà là hành động bắt đầu một cách tự phát của những người làm công.

Hầu hết những người làm việc trong dinh thự này đều đã phục vụ gia đình Umenomori trong nhiều năm, có thể nói là những người kỳ cựu, hoặc nói một cách tệ hơn là những người sắp nghỉ hưu.

Ví dụ, người trổ tài nấu nướng trong dinh thự này là một người đàn ông đã từng hoạt động với tư cách là đầu bếp riêng của gia chủ. Anh ta lẽ ra đã có thể nhường vị trí đó cho người kế nhiệm và tận hưởng một cuộc sống an nhàn, nhưng anh ta tự mình bày tỏ mong muốn được làm việc trong dinh thự này.

Tương tự như vậy, người đàn ông giữ chức trưởng ban an ninh, đã từ bỏ vị trí trưởng ban an ninh của dinh thự chính nơi đương kim gia chủ đang sống để cống hiến đỉnh cao thể chất của mình cho việc bảo vệ cô.

Ngoài ra, quản gia trưởng đã từng nghỉ hưu vài năm trước, nhưng khi nghe tin cô sẽ sống trong dinh thự này, bà đã lập tức bày tỏ mong muốn được trở lại làm việc.

Lý do mà những chuyên gia trong các lĩnh vực khác nhau đã tự nguyện tập trung về dinh thự này, mặc dù đã rút lui khỏi vị trí hàng đầu.

Không gì khác hơn là do chủ nhân của dinh thự này là Umenomori Chise.

Dinh thự này được giao cho Chise cùng lúc cô mong muốn được vào học viện Umenomori, nhưng không hiểu sao, những người làm công tụ tập lại đều là những người kỳ cựu của Umenomori.

Đầu bếp trưởng tích cực thêm những món ăn mà cô ghét vào thực đơn, quản gia trưởng luôn cằn nhằn đủ điều, trưởng ban an ninh thì quá cứng nhắc nên không hiểu chuyện đùa, nhưng điều phiền phức nhất là Sebastian, tức Tanaka, quản gia.

Tanaka từng dốc sức vào việc quản lý tập đoàn Umenomori với tư cách là cánh tay phải của ông nội cô, là một người vô cùng sắc bén. Người duy nhất trên thế giới này có thể phản đối ý kiến của gia chủ, người có sức hút đặc biệt của tập đoàn, có lẽ chỉ có mình anh ta thôi. Anh ta là một người tài giỏi đến mức đó, và đồng thời là một người được gia chủ tin tưởng sâu sắc. Nói một cách cụ thể, anh ta là một người mà ngay cả Chise cũng không dám cãi lời. Nói một cách cụ thể hơn, anh ta cực kỳ đáng sợ khi tức giận.

Anh ta giờ đã có vẻ ngoài hiền lành như một ông lão, nhưng biệt danh được thì thầm trong giới chính trị và kinh tế khi anh ta còn đang hoạt động là "Ác quỷ đeo kính", thật không khó để tưởng tượng.

Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với những người được sinh ra và lớn lên trong tập đoàn Umenomori.

Nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu trong ngày hôm nay chỉ có một. Không làm phiền chủ nhân.

「「Chào mừng Chise tiểu thư trở về」」

Tiếng hát đồng thanh của những cô hầu gái trẻ tuổi vang vọng trong sảnh vào của dinh thự.

Chise gật đầu với họ và bước tiếp. Khuôn mặt pha trộn giữa niềm vui và sự căng thẳng.

Bởi vì, ở phía trước, có một người đặc biệt hơn bất kỳ ai đối với Chise đang chờ đợi.

「Mẹ!」

Khi mở cánh cửa phòng ăn, người mà Chise yêu quý đã ở đó.

Nếu là bình thường, chỉ cần được gặp mẹ thôi là đã vui không tả xiết rồi. Một người quan trọng mà cô không thể gặp được nhiều lần trong năm.

「Chise, lâu rồi không gặp. Đến đây」

Khi được ôm ấp dịu dàng, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô ngửi thấy mùi hương của mẹ.

「Con… con không còn là trẻ con nữa mà」

Vừa nói vậy, Chise vừa dụi mặt vào ngực mẹ một cách nũng nịu.

Đó là khuôn mặt mà Chise sẽ không bao giờ thể hiện trước mặt người khác.

Có cảm giác như Chise đã trở lại thành một đứa trẻ hoàn toàn, thay vì đúng với lứa tuổi của mình, mẹ ôm cô dịu dàng.

「Uehon!」

Thế rồi, một người khác bị lãng quên hoàn toàn hắng giọng một cách phô trương.

「À, con gái yêu quý của ta. Ta cũng ở đây mà…」

Nhìn người cha đang bồn chồn, đảo mắt như muốn nói điều gì đó, Chise và mẹ cùng khúc khích cười.

「Nói mới nhớ, dạo gần đây con có vẻ bận rộn nhỉ」

「Đối với con thì chuyện này chẳng là gì cả. Chính cha mới là người già đi đấy」

Chise lè lưỡi trêu cha.

Nhưng, Kaho không bỏ qua cái bóng căng thẳng trong biểu cảm đó.

「Chise, chúng ta dùng bữa tối thôi. Ta đã đưa người đầu bếp mà con thích cùng về đấy」

「Mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi. Nào, chúng ta đi thôi」

Được cha mẹ mời, Chise gật đầu.

「Kaho cũng ăn cùng chứ? Cha đã chuẩn bị một loại rượu vang đặc biệt đấy」

「Không, tôi xin phép từ chối ạ. Sẽ thật bất lịch sự nếu tôi làm phiền đến buổi đoàn tụ gia đình hiếm hoi này. …Chắc hẳn mọi người có chuyện quan trọng cần nói」

Kaho cúi chào.

「A, Kaho!」

「Vâng?」

「…Ngày mai, nếu có thời gian thì ghé qua Stray Cats nhé」

Kaho đáp lại bằng một câu「Vâng, nhất định」rồi rời khỏi dinh thự.

「Vậy thì, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm gia đình sau một thời gian dài nhé」

Nụ cười của cha mẹ và, bữa cơm gia đình trong dinh thự này sau vài năm.

「Ông đâu ạ?」

「Hôm nay, ông vẫn chưa đến được. Vì ông bận mà. Chắc chắn ông sẽ đến vào dịp tới」

Nói rồi, cha cười một cách vui vẻ.

Khi ngồi vào bàn ăn, các món ăn lần lượt được mang ra, và câu chuyện về cuộc sống học đường của Chise nở rộ.

Và khi sắp kết thúc, cha cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.

「Chise… Con cũng sắp mười tám rồi. Đã đến lúc con phải thực hiện vai trò của một người nhà Umenomori」

Chise nhắm chặt mắt trước những lời nói như dự đoán.

Khi biết Kaho được mời đến dự tiệc sinh nhật của mình, Chise đã có một dự cảm.

Một trong những trách nhiệm chắc chắn sẽ được giao cho những người nắm giữ tài sản và trách nhiệm lớn.

「Sắp đến sinh nhật con rồi nhỉ, Chise. Chúc mừng con. Lần này, mẹ sẽ ở bên con đến tận ngày sinh nhật đấy」

Người mẹ lớn lên trong nhung lụa, luôn nghĩ cho hạnh phúc của Chise, nở một nụ cười rạng rỡ.

――A, quả nhiên là đến rồi.

Cô đã hy vọng rằng họ sẽ đợi cô thêm vài năm nữa, rằng mọi thứ sẽ không phải như vậy.

Tuy nhiên, Umenomori Chise đã không thể nói gì với cha mẹ mình tại chỗ.

Gần sáng. Tôi có cảm giác như đã nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, và tôi giật mình tỉnh giấc.

Tôi không nghĩ rằng có thể có chuyện trộm cướp, và tôi nghĩ rằng có lẽ chị Otome đã lén về, và tôi rón rén bước về phía cửa hàng. Chắc chắn rồi. Có vẻ như ai đó đang di chuyển trong bếp tối om. Tôi vào bếp và bật đèn để không bị phát hiện.

「Kya!?」

Người kêu lên và đứng dậy là Fumino.

「Fumino…? Cậu đang làm gì vậy?」

「K, không phải đâu, cái này là…」

Fumino vội vàng giấu thứ gì đó sau lưng.

「Cái đó… đồng phục của tôi?」

「C, cái này thì…」

Fumino bối rối đảo mắt.

「T, tớ chỉ định giặt đồng phục của mình nên đến lấy thôi! À thì, nhân tiện, tớ định giặt luôn cả của cậu nữa… B, bởi vì nếu để cậu thì cậu sẽ mặc mãi một bộ thôi mà…」

Nhìn kỹ lại, bếp đã được lau chùi sạch bóng.

「Cậu đã dọn dẹp cho tôi à?」

「Cái này cũng là nhân tiện thôi!」

Ra vậy, có lẽ cậu ấy lo lắng vì không thể giúp đỡ Stray Cats.

Lén lút đến dọn dẹp, đúng là Fumino mà.

「Cảm ơn cậu, Fumino」

「C, cái gì chứ… đồ ngốc…」

Fumino đỏ mặt và cúi gằm xuống. Cũng lâu rồi chúng tôi mới có dịp ở riêng trong cửa hàng như thế này.

Cho đến tận gần đây thì chỉ có tôi và Fumino thôi mà….

「Bài diễn thuyết hôm nay, tuyệt lắm đấy. Hãy cố gắng hết mình đến phút cuối trong cuộc bầu cử nhé…」

「Hừ, không cần cậu nói tôi cũng sẽ cố gắng」

Khuôn mặt nghiêng sang một bên khi nói vậy, là Serizawa Fumino mà tôi biết rõ.

Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ lạ vào khoảng giờ nghỉ trưa.

Mặc dù cuộc diễn thuyết đã thành công và cửa hàng cũng rất đông khách, nhưng Chise lại có vẻ chán nản.

Cảm giác như cái sự hưng phấn cao độ đến bất thường gần đây đã biến mất đâu mất rồi.

Khi tôi bắt chuyện, cô ấy chỉ đáp lại bằng những câu trả lời lơ đễnh như「Àー」,「Ừm」hoặc「Ờ thì」.

Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì buồn không, thì cô ấy đột nhiên hoảng hốt,

「K, không có gì cả! Không có gì hết! Làm sao mà cái người này lại có chuyện buồn được chứ! Ahaha, ahahahaha!」

Và hoàn toàn lộ vẻ bối rối.

Thật sự là, ai cũng biết cô ấy đang nói dối.

Và, tự mình nói ra thì cũng hơi kỳ, nhưng bản thân tôi cũng kỳ lạ.

「Serizawa-senpai, cho em xin phép một chút」

Giờ nghỉ trưa. Trong khi mọi người đang ăn trưa, Shibata xuất hiện trong lớp. Có vẻ như cậu ấy đã trở nên khá nổi tiếng nhờ các hoạt động tranh cử liên tục trong những ngày gần đây, và một tiếng reo hò nhỏ vang lên từ đám nữ sinh ngay khi cậu ấy xuất hiện.

「Shibata-kun, có chuyện gì vậy?」

「Em muốn bàn bạc về phương hướng hoạt động trong tương lai. Sau giờ học, chị có rảnh không ạ?」

「Ừm, nếu là trong giờ nghỉ trưa thì tôi không sao cả」

「Vậy thì, xin chị giúp đỡ」

Nói rồi, cả hai cùng nhau rời khỏi lớp.

「Ônya? Kō-chi, không vui sao?」

「…Sao thế, Naruko. Tớ đâu có không vui」

「Không không, giữa hai lông mày của cậu nhăn tít hết cả rồi kìa」

Nghe vậy, tôi vội vàng sờ thử. Nếp nhăn… chắc chắn là có thể có.

「Chà, tớ hiểu cảm giác của cậu mà. Gần đây, Fumino toàn phớt lờ bọn tớ thôi. Trước đây tớ còn nghe được câu thoại nổi tiếng『Đi chết hai lần đi!』nhiều hơn ấy chứ…」

Naruko nhìn xa xăm.

Nếu để ý thì dạo gần đây tôi không nghe thấy câu thoại đó nhiều lắm thì phải.

Không, tôi không chủ động muốn chọc giận cậu ấy đâu.

「Nhưng mà, trai xinh gái đẹp đi cạnh nhau thì đúng là thành một bức tranh nhỉ」

「Ưm…」

Tôi có cảm giác như một thứ gì đó đen tối và nặng nề vừa rơi xuống tận đáy lòng.

「Kō… cậu lại có vẻ mặt đáng sợ rồi」

Ngay cả Nozomi đứng cạnh tôi cũng chỉ ra điều tương tự. Tại sao nhỉ? Tôi chẳng hiểu lý do gì cả.

「Hôm nay Chii-pon cũng có vẻ không vui, Fumino thì chẳng hòa đồng gì cả… Cảm giác hơi chánー」

Lời nói của Naruko như một gánh nặng đè lên trái tim tôi.

Fumino nhận ra rằng mình đang vô cùng bất an.

Thời gian đầu cô đã rất tức giận với Kō. Tại sao cậu không phản đối yêu cầu của Shibata.

Thật không thể tin được khi loại bỏ cô khỏi công việc của Stray Cats.

Nhưng, Nozomi là thiên tài làm bánh, và không ai có thể sánh được với Chise trong việc kinh doanh. Cô cũng biết rằng mình không thể thắng được hai người họ. Tuy nhiên, cô tự hào rằng mình đã điều hành cửa hàng cùng với Kō trong nhiều năm.

Cô tự cho rằng bản thân là người hiểu rõ Kō nhất, và Kō cũng dựa vào cô. Cô đã chờ đợi Kō nói rằng cậu sẽ gặp rắc rối nếu không có Fumino. Nhưng, ngay cả khi không có Serizawa Fumino, Stray Cats vẫn tiếp tục hoạt động trôi chảy.

Cô khó chịu. Nhưng ngay lập tức, nỗi bất an ập đến.

Ngay cả khi không có cô, mọi thứ vẫn không thay đổi. Cả bây giờ và cả sau này….

「Serizawa-senpai, có chuyện gì vậy ạ?」

Nhận ra, Shibata Jin ngồi đối diện nhìn vào mặt Fumino.

「A, xin lỗi. Cậu đang nói gì ấy nhỉ」

「Về văn bản, chị thấy cái này có vấn đề gì không ạ?」

「…Ừm, theo tôi đọc thì không có chỗ nào đáng lo ngại cả」

「Cái gì cũng được. Nếu có bất kỳ điểm nào khiến chị hơi khó chịu, xin hãy nói với em」

「Ưm, dù cậu nói vậy…」

Fumino hướng mắt xuống tờ giấy A4 trên tay.

Kịch bản mà Shibata viết cho bài diễn thuyết tiếp theo được viết rất chi tiết và tỉ mỉ. Ngay cả dưới mắt Fumino, đó cũng là một tác phẩm khiến người ta không khỏi thán phục.

Đó thực sự là bản thảo thể hiện tính cách của một con người tên là Shibata Jin.

「Nếu phải nói, có lẽ là nó quá chỉn chu và cứng nhắc thì phải? Chắc mọi người cũng không chăm chú nghe đến vậy đâu, nên có lẽ nên dùng văn phong đời thường hơn một chút, ngắn gọn và dễ hiểu hơn thì tốt hơn.」

「Ra vậy, đúng như lời chị nói thật.」

Sau khi nghe Fumino chỉ ra, Shibata liền bắt tay vào chỉnh sửa bản nháp.

*Ở đây mình có ích.*

Một suy nghĩ thoáng qua tâm trí Fumino.

「Này, Shibata-kun, tại sao cậu lại chọn mình?」

「Tại sao, ý chị là sao ạ?」

「Bởi vì, Nozomi hay Kanae hay Kikuchi-san… còn nhiều người tài giỏi khác nữa mà. Tại sao lại là mình chứ…」

Shibata ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc.

「Phải rồi, cậu nghĩ mình rời khỏi Stray Cats cũng không sao à?」

「Không, em không hề nghĩ như vậy. Chỉ là, em muốn nhờ Serizawa-senpai giúp đỡ mà thôi.」

「Ể… vậy sao?」

「Vâng. Em thực sự cảm thấy may mắn vì đã có Serizawa-senpai giúp đỡ trong buổi diễn thuyết đó.」

Fumino hơi ngơ ngác. Cô cứ nghĩ mình được chọn theo kiểu loại trừ chứ.

「Đã được nói đến vậy thì phải cố gắng thôi!」

「Rất mong được chị giúp đỡ.」

Fumino, giờ đã có chút tinh thần lạc quan hơn, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ mông lung ban nãy để tập trung vào công việc. Lúc này, cô không muốn nghĩ đến Stray Cats – đến Takumi.

Sau giờ học, một vị khách hiếm hoi ghé thăm Stray Cats. Đó là Kaho-san.

「Chào mừng, Kaho-san. Bọn mình đang hơi bận chút, nhưng cậu cứ tự nhiên nhé.」

「Xin đừng bận tâm. Chise-sama đã kể với tôi rồi. Nghe nói cửa tiệm đang gặp một trận đại nguy hiểm phải không?」

「À thì… ha ha ha…」

「May mắn là đã vượt qua an toàn, thật đáng mừng quá đi. Tôi cũng muốn được giúp một tay lắm.」

「Kaho, đừng có chiều Takumi quá như vậy chứ. Chuyện lần này phải để nó tự mình kiểm điểm thật nhiều mới được. Lơ là kiểm tra như vậy là không được đâu.」

「Rồi rồi, chị xin lỗi Chise.」

Mình cũng đã kiểm điểm kỹ rồi mà. Tiện thể, Chise vẫn cứ có vẻ u ám.

「Mà, Serizawa-san không có ở đây sao?」

「À… à, bây giờ thì Fumino đang giúp bên hội học sinh chuẩn bị bầu cử.」

Tên Fumino đột ngột xuất hiện khiến mình hơi hoảng một chút.

「Vậy sao… thật đáng tiếc quá. Hôm qua tôi cũng chưa nói chuyện được mấy với cô ấy.」

Kaho-san trông thật sự tiếc nuối. Nhắc mới nhớ, không biết từ bao giờ Fumino đã nói rằng…

Cô ấy và Kaho-san vẫn chưa phân thắng bại gì đó.

Hỏi ra thì đó là chuyện đánh tennis và bóng bàn ở căn biệt thự ngày nọ, hai người hình như đã thề sẽ tái đấu. Hai người họ hoàn toàn khác biệt, nhưng lại có một sự đồng cảm kỳ lạ.

「Gì? Hai người vẫn chưa phân thắng bại à?」

Khi Chise hỏi, Kaho-san mỉm cười dịu dàng,

「Vâng, thật ra năm ngoái, nếu tôi có thể về Nhật thì đã định mời cô ấy đấu một trận rồi… nhưng tôi lại dùng kỳ nghỉ vào một việc khác… ưm ưm.」

Không thể về Nhật ư… À.

Lần trước gặp Kaho-san là ở Vương quốc Aslan.

Khoảnh khắc đó mình và Chise đã gây ra rắc rối, và mọi người đã đến giúp đỡ…

Kaho-san đã hủy bỏ kỳ nghỉ quý báu của mình để đến Vương quốc Aslan giúp bọn mình.

Tức là, vì thế mà cô ấy không còn thời gian về Nhật, và trận quyết đấu với Fumino cũng bị hoãn lại…

Mình và Chise nhìn nhau, Kaho-san khúc khích nhìn hai đứa.

「Lúc đó thật sự rất khó khăn nhỉ. May mắn là không có chuyện gì.」

「Vâng, nhân dịp này, chúng cháu thật sự rất cảm ơn…」

「Ối dào, Kaho ơi. Đương nhiên là tụi này cảm ơn rồi! Thật đó.」

「Không sao đâu. Mấy đứa đừng bận tâm. Tôi chỉ cần hai đứa bình an là đủ rồi.」

Dù được nói như vậy… nhưng bọn mình lại nhớ đến chuyện và nụ hôn ngày đó, mặt liền đỏ bừng.

「Mà Chise-sama, hôm nay cô không sao chứ? Không phải đến chỗ phụ huynh sao?」

「Hả? Ưm, ừm… nếu mà về bình thường thì…」

Bị hỏi đột ngột, Chise có vẻ bối rối, nhưng bọn mình thì lại bất ngờ.

Gia đình Chise là chủ của một tập đoàn lớn nên rất bận rộn, nghe nói việc cùng ăn một bữa thôi cũng đã rất khó khăn. Vào một dịp quý giá như thế này, làm sao có thể để cô ấy giúp đỡ quán bọn mình được chứ.

「Ơ? Bố mẹ Chise về Nhật à?」

「Vâng, về cùng tôi ạ.」

Sao lại không nói sớm cho mình biết chứ.

「Nếu vậy thì Chise về luôn đi chứ?」

「Này, cậu nói gì thế! Nếu không có mình thì cái quán này sẽ sập trong chốc lát thôi!」

Dù gì thì cũng không đến mức sập đột ngột như vậy đâu.

「Nhưng mà, bố mẹ cậu về Nhật có phải là chuyện thường xuyên đâu?」

「Đúng vậy, nhưng mà…」

Không hiểu sao, Chise lại ngập ngừng.

「Vậy thì, thế này nhé.」

Kaho-san lại vỗ tay một cái.

「Để thay Chise-sama, tôi sẽ giúp một tay.」

「K-Kaho-san à?」

「Takumi-sama, anh không hài lòng với tôi sao?」

「Không, không phải là không hài lòng nhưng…」

Không hiểu sao, mình cứ thấy Kaho-san và việc "làm việc" không hợp nhau.

Trong tưởng tượng của mình, cô ấy luôn thanh lịch nhâm nhi trà trong khi bọn mình đang tất bật làm việc.

「Nếu Kaho đã nói vậy thì…」

Tuy nhiên, Chise thì không nghĩ vậy. Hay nói đúng hơn, cô ấy dường như nghĩ rằng nếu Kaho đã nói mình nên về thì mình nên về thật. Cảm giác thật kỳ lạ.

「Không sao đâu. Tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình thay cho Umenomori-senpai.」

「Hừm, cậu nói thế đấy nhé Kokoro Towano. Vậy thì Nozomi, cái thứ đó.」

「Meo, hiểu rồi.」

「Chờ, cái thứ đó là cái gì vậy?!」

「Đương nhiên là trang phục hôm nay rồi. Đợt giảm giá đang vào giai đoạn cuối nên muốn có thêm một cú hích nữa. Vậy nên, nhân viên phục vụ sẽ phải mặc đồ cosplay khác nhau mỗi ngày khi ra tiệm.」

「Khônggg! Cứuuu tôiii!」

Kokoro bị Nozomi lôi đi. Xin lỗi Kokoro. Vì cửa tiệm, cố chịu đựng một chút nhé.

「Vậy thì, mình… thật sự về được sao?」

「Lâu rồi cậu không gặp bố mẹ đúng không? Cứ yên tâm về đi.」

「Ưm… cảm ơn, Takumi.」

Chise về trước, thay vào đó, Kaho-san trong bộ đồng phục dự phòng xuất hiện.

「Vậy hôm nay tôi sẽ làm chủ tiệm một ngày thay cho Chise-sama phải không. Mọi người, xin hãy chiếu cố.」

「Ể… chủ tiệm?」

「Vâng. Có vấn đề gì sao?」

「Không… không có gì… vâng.」

Không hiểu sao, mình không có cảm giác có thể chống lại nụ cười của Kaho-san. Mà nói đúng ra, mình mới là đại diện chủ tiệm mà… Và cứ thế, bọn mình cố gắng làm việc trong khi bị Kaho-san, người luôn theo ý mình, dẫn dắt.

Không hề nhận ra tâm tư của Chise và Kaho-san…

Kaho đề nghị mình nên về và nhắc đến bố mẹ mình ngay tại đó, có lẽ mọi chuyện đã tiến triển hơn mình nghĩ. Chise đã thầm cảm ơn Kaho.

Không phải là mình không muốn hoàn thành nghĩa vụ. Nhưng mà… chỉ một chút thôi. Liệu bố mẹ có hiểu cho mình không. Khi trở về dinh thự, Chise đi thẳng đến chỗ bố mẹ.

「Con về rồi, bố, mẹ.」

Không ngờ có ngày mình lại căng thẳng đến vậy khi đối mặt với bố mẹ, những người mà mình luôn muốn gặp. Nhưng ngay khoảnh khắc Chise đứng trước bố mẹ với nụ cười hiền hậu, cô cảm thấy lòng mình co rúm lại. Điều sắp xảy ra là chuyện hiển nhiên đối với một người sẽ trở thành người đứng đầu tập đoàn.

「Mừng con về, Chise.」

「Con sao vậy? Cứ tưởng hôm nay con về muộn cơ mà?」

「…Vì bố mẹ ở đây nên Takumi đã cho con về trước.」

「Ôi, vậy sao… con phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng đấy nhé.」

「…Cái tên Takumi đó, thường ngày thì chẳng đáng tin cậy gì, vậy mà mấy chuyện như này lại tinh ý.」

Chise nói hết chuyện trường lớp, chuyện ở Stray Cats không ngừng nghỉ, như thể không muốn bố mẹ nói điều gì. Hầu hết trong số đó đều là chuyện về Takumi… nhưng bản thân cô thì dường như không nhận ra. Bố mẹ cô vẫn mỉm cười hiền hậu, lắng nghe câu chuyện của Chise.

「――Thế rồi, bọn con đã cùng nhau làm phim hoạt hình, còn làm cả doujinshi nữa. Mà, khâu chỉnh sửa này nọ là Takumi làm hết đó. Đúng như vẻ ngoài của cậu ta, cậu ta khá giỏi mấy công việc đơn điệu và không nổi bật.」

「Thật sự là… Chise, con thích cái cậu Takumi đó lắm nhỉ.」

「Ếch, à, không, k-không phải vậy! Cậu ta chỉ là tên đầy tớ hay là cấp dưới thôi…」

Chise vội vã nói, có vẻ khó khăn. Khi đó, bố cô, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, lên tiếng.

「Chise, có một chuyện bố muốn xác nhận.」

「Gì ạ? Không phải con và Takumi có quan hệ như thế đâu nhé? …Chưa đâu.」

Khi đó, bố cô khẽ lắc đầu.

「Không phải chuyện đó… mà là chuyện sau khi tốt nghiệp.」

「À…」

Đúng là vậy rồi… Chise đã chuẩn bị tâm lý.

Chise, năm ba, chỉ còn một năm nữa để sống ở Nhật.

Sau khi tốt nghiệp Học viện Umenomori, cô sẽ phải đi học đại học ở nước ngoài, đồng thời giúp đỡ công việc của bố.

Chỉ còn một năm nữa. Chính xác thì đã chưa đầy một năm rồi nhưng—

「Đương nhiên, không phải là ngay bây giờ. Nhưng Chise, với tư cách là người kế thừa gia tộc Umenomori, bố muốn con chuẩn bị tâm lý từ bây giờ.」

「…Con biết rồi mà.」

「Ừm, bố cũng nghĩ con sẽ nói vậy. À mà, bố có cái này muốn cho con xem.」

「…Con không, không muốn xem… lắm đâu.」

Chise cúi gằm mặt. Bố mẹ cô không hề nhận ra lời nói hay ánh mắt đó.

Khi đó, đèn phòng ăn tắt, và một đoạn video bắt đầu chiếu trên màn hình lớn.

Đầu tiên là cảnh những cánh đồng xanh tươi, rộng lớn.

Máy quay tiến về phía những ngọn đồi thoai thoải, rồi một lâu đài lớn dần hiện ra.

Nhìn qua thì có vẻ là ở đâu đó châu Âu.

「Bố ạ?」

Hơi khác với dự đoán, Chise có chút hụt hẫng. Đây có phải là cảnh về nơi cô sẽ đi du học không?

「Cứ xem đi đã.」

Bố cô vẫn mỉm cười mà không giải thích gì thêm.

Trong lúc đó, máy quay tiếp tục tiến sâu vào trong lâu đài. Bên trong lâu đài được bao bọc bởi tường thành lại khá rộng rãi, với một đài phun nước lớn và thảm cỏ xanh mướt trải rộng trong sân.

Cuối cùng, màn hình hiện lên hình ảnh một người đang chăm sóc ngựa ở một góc sân.

Từ phía sau, có thể thấy đó là một chàng trai trẻ.

Tuổi tác có lẽ không khác Chise là bao.

Máy quay từ từ tiến gần đến cậu bé đó…

Cậu bé quay đầu lại.

「À…!」

Chise bất giác kêu lên.

「Bố đã làm hơi lòng vòng, nhưng… cho phép bố giới thiệu, tên cậu ấy là Edward Peresford. Là hôn phu của con. Vào ngày sinh nhật, bố sẽ giới thiệu người thật cho con.」

Bố mẹ cô mỉm cười rạng rỡ. Đối với Chise… thành thật mà nói, dù bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự đoán. Nỗi lo lắng chiếm lấy tâm trí Chise suốt thời gian qua chính là điều này.

Người đứng đầu gia tộc đính hôn vào ngày sinh nhật tuổi mười tám. Tức là, đảm bảo sự liên tục của tổ chức, tuy không được ghi rõ trong văn bản của gia tộc Umenomori, nhưng đã trở thành một truyền thống như một quy định bất thành văn.

Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, nên cô vẫn hy vọng bố mẹ sẽ đợi thêm một chút. Ít nhất là cho đến khi cô tốt nghiệp cấp ba, và Takumi quyết định sẽ chọn ai… Nhưng.

Sự sốc đó không chỉ có vậy. Mắt Chise dán chặt vào màn hình.

「Đúng là vậy… nhưng, sao lại…」

Chàng trai mỉm cười dịu dàng trên màn hình khổng lồ.

Nụ cười đó—rất giống Takumi.