「Bài kiểm tra tuyển thành viên, nói thẳng ra đi!」
Thế là, giấc mộng xây dựng đế chế Otaku của Umenomori và Ieyasu tan thành mây khói chỉ sau một đêm.
Thế nhưng, Hội Mayoi Neko lại có thêm hai thành viên mới.
Shibata Jin và Towano Kokoro –
Một mỹ thiếu niên với thái độ hòa nhã, và một mỹ thiếu niên trông có vẻ hơi rụt rè.
Kể từ bây giờ, họ sẽ cùng chúng tôi tham gia các hoạt động.
「Hậu bối à…」
Nghĩ kỹ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi có được ‘hậu bối trong câu lạc bộ’ đấy.
Liên tục động viên đối phương, lúc nghiêm khắc, lúc dịu dàng…
Thật ra, tôi vẫn luôn khao khát một mối quan hệ như thế này. Chẳng hạn như, cái kiểu sà vào lòng tiền bối 'độp' một tiếng ấy.
A a, một ngày nào đó, liệu hậu bối của tôi cũng sẽ làm như vậy chăng—…
「Này, cậu đang cười ngây ngô cái gì thế? Đi quá nhà mình rồi đấy!」
Fumino nhìn tôi như thể nhìn một kẻ ngốc mà nói.
Ể?… Hoàn hồn lại thì tôi đã đi quá cửa tiệm Stray Cats một đoạn khá xa rồi.
Không được không được, mình hơi tự mãn quá rồi đấy.
「Cảm thấy rất cảm kích các tiền bối đã mở tiệc chào mừng ngay tại nhà mình」
Shibata nở một nụ cười thân thiện nói.
「Hơn nữa, tiệm bánh ngọt này thật sự rất đẹp nữa chứ」
「Tớ, tớ thấy vậy sao?」
「Kiến trúc mặt tiền tiệm mang đến cảm giác rất có lịch sử… Thật tuyệt vời」
Shibata nheo một mắt, đưa tay lên làm khung ngắm rồi đưa ra lời đánh giá.
Chết tiệt, đến cả tôi là nam giới nhìn còn thấy cậu ta có chút cuốn hút nữa là.
Thế nhưng, vì tiệm nhà mình được khen nên tôi chẳng thể giận được.
Đúng là người có thể hoàn thành bài kiểm tra Otaku của Ieyasu và đồng bọn, thế giới này quả thật khó tin.
Rồi, một thành viên mới khác—hình như tên là Towano Kokoro, và đương nhiên là một cô gái.
Cô ấy chẳng có biểu cảm đặc biệt nào trên mặt, cứ như đang căng thẳng vậy, và cũng chẳng nói một lời nào.
Trông thì rất dễ thương, nhưng lại toát ra một cảm giác khó tiếp cận.
「A—…, bánh của Towano đâu rồi?」
「Xin hỏi, ý tiền bối là sao ạ?」
「À, ý tớ là, cậu có thích hay ghét món nào không ấy」
「Không. Cứ bình thường là được」
Chà, lạnh nhạt ghê.
Trái ngược hoàn toàn với sự thân thiện của Shibata, cô ấy cứ giữ nguyên cảm giác như vậy.
Rõ ràng lúc nói chuyện, hai bím tóc đuôi ngựa nhấp nhô trông sẽ rất đáng yêu… nhưng cảm giác mà cô ấy mang lại thực sự có thể gọi là lạnh lùng, từ nãy đến giờ vẫn luôn duy trì trạng thái cười 0%.
Chắc là ngày đầu nên hơi căng thẳng thôi nhỉ… Tôi quyết định hiểu như vậy. Rồi sau này sẽ quen dần thôi, nhất định là thế.
「Đừng lo lắng, trước đây tôi cũng không giỏi mấy món bánh Tây đâu, nhưng sau khi đến tiệm của Takumi vài lần thì đã thay đổi suy nghĩ rồi. Stray Cats là phòng sinh hoạt thứ hai của hội chúng ta, nên đừng ngại ngùng nhé」
Daigorō vỗ vai hai tân binh, nói một cách rất dịu dàng.
Tuy tên này làm tốt đấy, nhưng cái vụ coi tiệm như nhà mình thì vẫn không thay đổi. Cơ mà cũng chẳng sao.
Bước vào tiệm, tôi thấy một chuyện hết sức đáng ngạc nhiên.
「Ái chà? Mừng em về nhà, Takumi~♪」
Một nhân vật ngoài dự đoán, một lời chào ngoài dự đoán.
「Oa, oa a a a a, chị Otome!?」
Vài ngày trước còn ‘vèo’ một cái biến mất đi đâu không rõ, giờ chị Otome lại bất ngờ trở về tiệm.
「Chị, chị về từ khi nào vậy!?」
「Trưa nay đó~. À, đây là trứng sô-cô-la quà cho em đó~」
Chị cầm một vật hình quả trứng lớn màu trắng ngà trong tay, thấy vậy tôi chỉ biết thở dài.
Nói chung là chị về bình an vô sự là tốt rồi…
Chắc là lại giúp việc ở đâu đó xong rồi mới về đây.
Nhìn nụ cười ấy, tôi cũng có chút hiểu rồi đấy, chị Otome.
Khuôn mặt đỏ ửng như ráng chiều, ánh lên vẻ thành tựu. Khiến tôi cảm thấy việc mình trông coi tiệm cũng đáng giá.
「Xin lỗi tiền bối, người này là ai vậy ạ?」
Shibata nghiêng đầu khẽ hỏi nhỏ vào tai Fumino.
「Đó là chị của Takumi—cũng là chủ tiệm này đó」
「Ồ, là chị của tiền bối à. Tuyệt quá, Takumi-senpai… A, xin lỗi em đã gọi thẳng tên tiền bối」
「Đừng bận tâm, cứ gọi tớ thế nào cũng được」
「Towano cũng vậy nhé」
「Rất cảm ơn, tiền bối」
A a, cái khoảng cách chẳng thể gọi là thân thiết cũng chẳng thể gọi là từ chối này là sao vậy…
Không đúng, bây giờ không phải lúc nên đau khổ vì mối quan hệ với hậu bối.
Vì cũng có những trường hợp như Nozomi, ngày đầu gặp mặt chẳng nói lời nào, nên tôi chẳng cần phải lo lắng quá.
Dù sao thì, việc cần làm trước mắt là phải nắm bắt tình huống đáng kinh ngạc này đã.
「Trong tủ kính hình như có nhiều bánh hơn, lẽ nào… chị lại nướng thêm rồi?」
「Y~e~s~♪ Lâu rồi không làm thợ bánh, thỉnh thoảng ôn lại cũng tốt mà~♪」
「Chị, chị…」
Tôi cảm động đến nỗi không nói nên lời.
Cái chị gái luôn vắng mặt, buộc tiệm bánh phải duy trì trạng thái ‘tiệm lương tâm’ mãi, rồi mỗi lần từ bên ngoài trở về lại tiện tay nhặt nhạnh đủ thứ linh tinh về, lần này lại chẳng nhặt gì về cả.
Hơn nữa lại còn nướng bánh!
Tôi nghĩ trước đây mình chưa từng gặp chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn thế này.
Lần này tạm bỏ qua chuyện chị tự tiện bỏ đi vậy.
「Ể——, hóa ra chị của Takumi-senpai là bếp trưởng của tiệm sao. Ghê thật…」
Ngoài Shibata và Towano, mọi người đều cười khổ, vì trước đây đã từng nếm thử tài nghệ của chị rồi. Nhưng trong khoảng thời gian này, chắc là có chút tiến bộ… đại khái vậy.
Mặc dù vậy thì vẫn còn kém xa Nozomi.
「No no, không phải bếp trưởng mà là thợ bánh. Nhanh lên nào, mọi người mau ngồi xuống uống trà đi~」
Dưới sự dẫn dắt của chị Otome đang rất vui vẻ, chúng tôi đều ngồi xuống ghế khách.
「Xin tự giới thiệu lại, tôi là hội trưởng kiêm người cai trị Hội Mayoi Neko! Umenomori Chise!」
Umenomori từ từ đứng dậy, ưỡn ngực khẳng định thân phận của mình.
Dù vậy thì chiều cao của cô ấy vẫn thấp hơn một chút so với Towano tân sinh viên năm nhất.
Sợi tóc ngố vàng óng ánh lay động, đôi mắt to màu xanh biếc cũng lấp lánh… không đúng, tuy đã là học sinh năm hai nhưng cô bé vẫn rất phù hợp với miêu tả ‘tiểu mỹ nữ học sinh lớp bốn’ à. Tóm lại, chẳng có chút khí chất tiền bối nào.
Không lẽ cô ấy phát hiện mình đang nghĩ gì nhỉ, tôi đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Umenomori sắc lẹm từ phía sau cổ, may mà lúc này câu hỏi của hai tân binh đã thu hút sự chú ý của cô ấy.
「Umenomori… quả nhiên là người đó nhỉ. Học viện của chúng ta…」
Tôi hiểu ý cậu rồi, Shibata, chỉ cần là học sinh của trường này, ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
「Umenomori là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị đấy」
Một lời phát biểu vừa tự cao tự đại vừa súc tích.
「Chính vậy, từ khi sinh ra đã là thượng lưu trong giới thượng lưu. Đó chính là Umenomori này」
Có thể khẳng định đến mức độ này, quả thật rất phong cách của Umenomori.
「Nói là làm, dũng mãnh quả cảm, bất khả chiến bại, một hội trưởng hoàn hảo, và—」
「—và thích Takumi」
Ieyasu đột nhiên xen vào một bên nói.
「Cái!? Cái gì cái gì cái gì!?」
Sự chen vào bất ngờ khiến Umenomori lập tức lùi lại vài bước.
Mặt cô ấy đã đỏ đến mang tai, chỉ biết ngước nhìn tôi.
Đương nhiên lúc này tôi cũng hoảng loạn không kém.
「Này, tên khốn Ieyasu này」
「Vốn dĩ là vậy mà」
A, ừ, tuy có thể đúng là như vậy thật!
「Các tiền bối, thực sự là mối quan hệ như vậy sao?」
Không biết vì sao lập tức nhíu mày, ánh mắt của Towano cũng dán chặt vào.
「Cái đó là vì, làm sao mà nói được chứ…」
「…Không phải vậy sao?」
「Tiếp tiếp tiếp tiếp tiếp theo! Giới thiệu bản thân tiếp theo! Đến lượt Serizawa!」
Umenomori cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái cứng đờ, mạnh mẽ kéo chủ đề đi, làm tốt lắm!
「Học sinh năm hai lớp D, Serizawa Fumino. Không hiểu sao mà lại thành đồng bọn với mấy tên này」
Fumino xua tay, cứ như đang nói “biết làm sao được” vậy.
「Nếu gặp chuyện gì phiền toái thì cứ đến nói với tớ, tớ có thể giúp các cậu nghĩ cách」
Thỉnh thoảng Fumino, người còn khó tính hơn bất kỳ ai, lại nói ra những lời như vậy.
「Serizawa-senpai, vì lý do gì mà lại tham gia Hội Mayoi Neko vậy ạ?」
「Chậc, tân binh thôi mà đã tấn công vội vàng thế. Lại còn là khuôn mặt mỹ thiếu niên… Những tên sống sượng đều biến thành tro hết đi」
Thôi, tạm gác Ieyasu đang càu nhàu với vẻ mặt ghen tỵ sang một bên đã.
「Cái này à… vì tớ là thanh mai trúc mã của tên này, nên tớ mới tham gia cùng cậu ta thôi」
Thật sao? Tuy trong đầu tôi nổi lên dấu hỏi, nhưng tôi không định nói móc.
「Thanh mai trúc mã…?」
Ồ ồ, lần này Towano lại bắt đầu bám riết không buông.
「Ừm, từ bé xíu đã là như vậy rồi」
「A a, thật là một đoạn nghiệt duyên mà… cái đó, giống như người đời vẫn thường nói vậy」
「Rồi, Serizawa cũng thích Takumi」
Đòn đâm ngang của Ieyasu lại xuất hiện.
「Oa!? Kiku, Kikuchi~~~!! Chết hai lần đi!」
Thế nhưng rất hiếm khi, cú đá của Fumino không trúng mục tiêu, bị Kikuchi né tránh một cách đẹp mắt.
「Cảm ơn rất nhiều vì đã phản ứng đúng như dự đoán, rồi hôm nay cũng là quần nhỏ xanh trắng nhỉ, cảm ơn vì đã chiêu đãi」
Fumino cũng lập tức đỏ bừng má, dùng hai tay giữ chặt váy của mình. Chúng tôi hoàn toàn bị Ieyasu dắt mũi rồi.
「…Không chỉ có mỗi hội trưởng thôi sao?」
「Kít——」 Ánh mắt của Towano lại bắn về phía tôi.
Phải, phải giải thích thì phiền phức lắm, nên lần sau nhất định sẽ nói rõ từ từ. Ừm.
「Tình yêu quả là phức tạp」
Ieyasu rất nghiêm túc gật đầu.
「Umenomori, chúng ta trói tên này lại rồi ném ra ngoài đi」
「Tán thành. Ném vào đống rác không cháy được ấy」
「Oa—Khoan đã! Chờ một chút! Cậu, cậu nhìn xem, không phải Kiriya vẫn chưa giới thiệu bản thân sao?!」
Ieyasu nấp sau Nozomi. Cảm giác cái dáng vẻ này đặc biệt hèn hạ.
「…Tôi giới thiệu bản thân ư?」
「Đúng, đúng vậy! Giới thiệu thông tin cá nhân của cậu! Ngay bây giờ!」
「Meo… Kiriya Nozomi. Học sinh năm hai lớp D」
Rồi rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai tân binh.
Shibata hơi bối rối xoa xoa má, còn Towano thì như đang ngại ngùng mà tránh ánh mắt.
「…Là thợ làm bánh của tiệm này」
「Ơ? Cái đó, không phải chị của Takumi-senpai sao?」
Nhìn sang chị Otome đang làm việc trong bếp, Shibata thắc mắc nghiêng đầu hỏi.
「Chị gái và Nozomi đều là thợ làm bánh. Nhưng từ một số khía cạnh thì Nozomi bây giờ là chính」
Tôi bổ sung thêm.
「…Meo」
Ừm, Nozomi nở nụ cười, trông khá đáng yêu.
「Rồi, Kiriya cũng dành cho Takumi—」
「…Thích」
Nozomi đã mở lời trước khi Ieyasu nói xong.
Mặt tôi lại bắt đầu nóng bừng.
Nhưng nói thẳng ra thì cái này cũng không tính là ngại ngùng.
「Ư ư, em hơi không phản ứng kịp, xin chờ một chút… Ể? Tức là đây, là mối quan hệ tay tư sao?」
Shibata như một bà nội trợ rỗi rãi cực thích buôn chuyện, lộ ra vẻ mặt muốn tìm hiểu sâu.
「Không, không phải… Oa, dù sao thì đừng tin… cái này!」
Umenomori đã hoảng loạn rồi.
「Tớ, tớ mới chẳng liên quan gì đến chuyện đó… nhưng!」
Ánh mắt của Fumino cũng bắt đầu lảng tránh.
「Meo… đối thủ nhiều quá」
Không hiểu sao, Nozomi đang lắc lư người như một cái máy đập nhịp.
「Ha ha, tức là đúng như vậy rồi. Đây là hậu cung của Takumi-senpai à」
Shibata ‘bụp’ một tiếng vỗ tay, như đã hiểu ra điều gì đó mà nói.
「Shi, Shibata-kun, nói là ‘hậu cung’ gì đó thì tha cho tớ đi…」
Cảm thấy không khí bất ổn bắt đầu bao trùm căn phòng, nên tôi quyết định nhắc nhở cậu ta một cách thích hợp.
「…Thật bẩn thỉu」
Towano thậm chí đã nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn vi khuẩn.
Không khí trong phòng đột nhiên xuống đến mức đóng băng. Lúc tôi đang định từ từ chuyển chủ đề thì—
「Hế… hế hế hế… Tuy làm phiền lúc không khí đang vui vẻ như thế này thật ngại, nhưng mọi người có phải đã quên ai đó rồi không?」
Một tiếng cười tự giễu đầy cay đắng vang lên từ một góc phòng.
Cứ như một võ sĩ vừa kết thúc trận đấu vậy, đống tro tàn đã lụi tàn ở góc tường… là Naruko.
Xin, xin lỗi nha Naruko, vì cậu không lên tiếng nên tớ hoàn toàn quên mất…
「Người ta đã chờ đợi lâu như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị màn tự giới thiệu đầy kịch tính rồi mà!」
Không biết Naruko định làm gì, cô ấy lấy ra một máy nghe nhạc cầm tay từ túi áo trước ngực.
‘Tách’, bấm nút công tắc, căn phòng vang lên ca khúc chủ đề của một bộ phim tình yêu tầm cỡ quốc gia nào đó.
「Ừm—Bản thân tôi, sinh ra ở thị trấn Suzune, lớn lên ở thị trấn Suzune. Sinh ra tại bệnh viện sản gần đó, họ Naruko, tên Kanae. Người ta thường gọi là Naruko Kanae đó」
Đại khái là như vậy, cô ấy kết thúc màn tự giới thiệu với một tư thế cực ngầu, cứ như đang nói “Cứ như vậy đấy”. Hai tân binh thì mắt đã biến thành dấu chấm bi, cứ thế nhìn Naruko. Gần đây, không lẽ chỉ có mình tôi nhận ra xu hướng ‘Ieyasu-hóa’ của Naruko sao.
「Thật ra người ta cũng mới gia nhập Hội Mayoi Neko thôi! Nên người ta cũng là tân binh! Xin chỉ giáo nha—Shiba-chan và Ten-chan!」
「Ten-chan…」
Towano day day thái dương, với vẻ mặt rất không vui.
Thôi, thôi, rồi sau này cũng sẽ quen thôi, cái tính hay bắt chuyện của Naruko ấy mà.
「Thôi thôi thôi nào~♪ Giờ tự giới thiệu tạm dừng~, chị lại nướng thêm bánh ngon nữa rồi nè~♪」
Chị gái vừa vui vẻ hát hò, vừa bưng khay đầy bánh từ bếp ra.
Tuy đã nhận ra mùi nguy hiểm tỏa ra từ những chiếc bánh đó, nhưng chúng tôi vẫn quyết định tạm dừng một lúc.
Về mùi vị của bánh… xin miễn bình luận.
Nên, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra câu “Với tư cách là em trai mà nói, nó có tính sát thương còn cao hơn trước”.
「Cái này ngon thật—, quả không hổ danh là chị của Takumi-senpai」
Shibata với vẻ mặt phong độ, nói ra lời khen phong độ. Tuy nhiên có phải là thật lòng hay không thì không ai biết được.
Ôi, chị Otome ơi… chị dùng nhầm lượng đường rồi đó, chiếc bánh này, ngọt khủng khiếp luôn.
「Ừm hờ hờ, cảm ơn em~. Nhưng bánh của Nozomi ấy, còn ngon hơn rất rất nhiều cơ」
Phải không~? Chị gái ôm cổ Nozomi, rồi bắt đầu cọ cọ má.
「…Meo」
Vẻ mặt của Nozomi trông cũng có vẻ đắc ý. …Hơi ghen tỵ chút xíu. Chỉ chút xíu thôi nhé.
Sau khi phần tự giới thiệu của phe nữ kết thúc, đến lượt đội nam chúng tôi.
Rồi chờ đến khi Ieyasu, tôi, và Daigorō cũng giới thiệu xong, hoạt động chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu.
「Xin giới thiệu lại, em là Shibata Jin lớp 1A. Từ cấp hai đi lên trực tiếp. Mọi người, xin chỉ giáo」
Lúc cậu ta cười, răng còn phát ra ánh sáng ‘Lấp lánh~’.
「Cấp hai của trường chúng ta? Ể… vậy ra cậu cũng lớn lên ở thị trấn này sao?」
Umenomori nghiêng người tới, mép vẫn còn dính sốt sô-cô-la.
「Vâng, tuy không giống tiền bối Naruko vừa nãy, nhưng em cũng lớn lên ở đây ạ」
Vì vậy xin hãy giúp đỡ, động tác vén tóc cứ như đang nói vậy, vẫn rất ngầu.
Hử? Khoan đã… Shibata…? Shibata của thị trấn Suzune… Shibata… Bệnh viện nha khoa Shibata…
「Chẳng lẽ, cậu là người của bệnh viện nha khoa cuối thị trấn sao…?」
Tôi còn chưa phản ứng hoàn toàn, Fumino đã mở lời.
「À ha, đúng đúng—-. Nếu răng có vấn đề gì thì xin mời đến tìm chúng em nhé」
Vừa nói vừa cắn một miếng bánh siêu ngọt của chị Otome. Thế này có được không đấy, con trai của bác sĩ nha khoa?
「Ngầu chết đi được lại còn là con của bác sĩ… mấy thằng sống sượng chết hết đi… tại sao đời lại bất công như vậy chứ」
Con trai của nhân viên văn phòng, cậu học sinh Otaku Ieyasu… tạm thời cứ phớt lờ đi vậy.
Sau khi hiểu thêm một chút về Shibata, tiếp theo đến lượt Towano.
「Trước đó đã nói rồi, em là Towano Kokoro lớp 1A」
Còn gì không hiểu nữa sao? Lời nói của cô ấy dường như ẩn chứa ý đó.
Kokoro à—một cái tên không thường gặp.
Towano Kokoro trông nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng thực chất lại rất khó gần.
「Kokoro-chan, tại sao lại chọn Hội Mayoi Neko chúng tớ vậy?」
Rõ ràng vừa nãy còn là “Ten-chan”, giờ lại thành “Kokoro-chan”.
「…………………………」
Bị đặt biệt danh kỳ quặc nên bây giờ rất không vui. Nếu dịch biểu cảm của Towano thành lời thì là như vậy.
「…Thật ra em không hề có ý định tham gia. Hoàn toàn không, một chút cũng không」
Hả?
Tất cả mọi người, trong khoảnh khắc, mắt đều biến thành chấm.
「Nhưng, nhưng mà, lúc làm bài kiểm tra tuyển thành viên, không phải ít nhiều trông cũng có vẻ hứng thú sao?」
「Chỉ là đi cùng bạn thôi」
Cắn một miếng bánh rồi bị độ ngọt kinh người của nó làm cho choáng váng, Towano lặng lẽ đặt chiếc nĩa xuống.
「Đi cùng bạn… là Shibata-kun sao?」
Người trả lời câu hỏi của Ieyasu, không phải Towano mà là Shibata.
「Không, không phải vậy ạ. Tuy chúng em cùng lớp, nhưng bình thường cũng ít khi nói chuyện. Thế nhưng, giờ đã là thành viên cùng một câu lạc bộ rồi, sau này chắc chắn sẽ liên lạc nhiều hơn, xin chỉ giáo, Towano-san」
Shibata cười tươi nói với Towano.
Với Shibata có thể nói ra những câu thoại như vậy một cách tự nhiên không hề ngại ngùng, tôi từ tận đáy lòng bày tỏ sự khâm phục.
…Vì đó là ‘kỹ năng độc quyền của kiểu thần tượng đẹp trai’ mà, bản thân mình thì có học cũng chẳng được.
「Ghê tởm」
Towano lập tức kéo giãn khoảng cách với Shibata.
「A ha ha, quả thật là nghiêm khắc nhỉ」
「Người bạn đó… vì trượt bài kiểm tra, nên đã tham gia câu lạc bộ khác rồi」
Uống một ngụm cà phê, rồi lại một lần nữa bị vị siêu đắng làm cho choáng váng, Towano có chút vội vàng đặt cốc xuống.
Ư… là vậy sao.
「Đó là điều đương nhiên. Dù sao thì đó là bài kiểm tra năng lực Otaku cực khó do tôi thiết kế mà. Nhưng hai cậu đều làm rất tốt. Dù là Otaku cuồng nhiệt ở mức độ cao, muốn vượt qua cũng phải mất một phen vất vả. Hai cậu, không gia nhập chúng tôi thì thật là lãng phí」
Towano quay lưng đi, phớt lờ Ieyasu đang ra vẻ đắc ý.
「Chỉ là đoán trúng thôi」
「Đừng khiêm tốn thế chứ, làm sao có thể là đoán trúng bừa được? Tên các đạo diễn anime gì đó, người bình thường không thể nào nhớ bừa được đâu nhỉ」
…Tôi nhớ những tên đạo diễn đó, hóa ra tôi không phải người bình thường à.
「Này—, quả nhiên cậu thích phong cách vẽ của Yoshinari nhỉ—, Towano?」
(Phong cách vẽ của Yoshinari, tức hai anh em Yoshinari Takeshi và Yoshinari You, được mệnh danh là “siêu họa sĩ” của G-Production, đã tham gia vào việc sản xuất nhiều tác phẩm, bao gồm cả “EVA”.)
「Xin hỏi đó là ai ạ?」
「Thích anh trai nhỉ? Hay thích em trai nhỉ? Tôi thì thích cả hai bên」
「Nên mới nói, đó là ai ạ. Xin đừng lôi em vào chủ đề không rõ nguyên nhân này」
Phản ứng từ chối cực mạnh.
「Em không thích mấy chủ đề Otaku」
「Không thể nào, rõ ràng đã vượt qua bài kiểm tra khó như vậy mà——!?」
Sao có thể! Ieyasu đứng ngây ra không thể tin vào tai mình.
「A, hiểu rồi. Cậu không thích mấy chủ đề Otaku đúng không! Nhưng… thật là đáng tiếc mà」
「Xin lỗi, em không hiểu tiền bối Kikuchi đang nói gì, xin hãy giải thích, đầu tiên ‘đáng tiếc’ là…」
「Xin lỗi, thật sự, rất xin lỗi. Vừa nãy tôi hơi mất bình tĩnh」
Ieyasu lập tức xin lỗi cô ấy.
「Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, rốt cuộc thì Towano đã trả lời những câu hỏi lộn xộn đó bằng cách nào vậy?」
「Nên mới nói, chỉ là ngẫu nhiên thôi. Đủ rồi đấy」
Không muốn nói nữa.
Ieyasu vô cùng thất vọng lúc này dường như đã ‘hồi sinh’, cậu ta lại quay sang một tân binh khác.
「Shi, Shibata! Cậu làm tốt lắm, tất cả các câu hỏi về diễn viên lồng tiếng đều trả lời đúng hết!」
「Cảm ơn lời khen. À à—thật ra một vài câu em cũng không chắc chắn lắm đâu ạ」
「Cậu thích giọng của Kugimiya nhỉ?」
「So với mấy vai tsundere gần đây, tôi thích hơn giọng loli-wife trước đây của cô ấy」
Này! Lập tức đã kết thân cùng sở thích rồi đó!
「He he, mọi người trông có vẻ nói chuyện vui vẻ nhỉ~♪」
Cầm khay chất đầy bánh tăng cường, chị Otome lại xuất hiện.
「Oa a! Cô bé này, trước đây chưa từng gặp nè! Phải không~?」
Vừa nhìn thấy mặt Towano, mắt chị gái bắt đầu sáng lên.
「Chào em~♪ Chị là Tsuzuki Otome, là chị của Takumi đó ♪」
「Vừa nãy tiền bối đã nói rồi ạ」
Vẫn là câu trả lời không chút cảm xúc.
「Ôi~ em đã nghe họ nói gì vậy~. À, đúng rồi, ăn trứng sô-cô-la không?」
「Không, không cần ạ」
「Không ư~? Vậy thì phải ăn nhiều bánh vào nha~♪ Được rồi~ đây là thêm vào đó~」
Cạnh chiếc bánh chỉ được ăn một miếng nhỏ rồi bị bỏ dở vì quá ngọt, lại được thêm vào ba chiếc bánh y hệt.
「À, đúng rồi, cũng phải giới thiệu tân binh cho Otome nữa chứ. Cậu bé bên này là Shibata Jin, rồi cô bé vừa nãy nói chuyện tên là Towano Kokoro. Hai người từ hôm nay chính thức gia nhập Hội Mayoi Neko đó」
Ư hứ, Umenomori ưỡn cái ngực lép kẹp của mình đầy tự hào.
「Ừm ừm~. Chị vừa nãy cũng đang nghĩ hai đứa bé này, có phải là tân binh mới gia nhập không~. Sau này, mọi người phải hòa thuận với nhau nhé~♪」
Ngoan~ ngoan~, chị Otome xoa đầu Towano.
Bản thân Towano thì có vẻ rất bối rối cố gắng thoát khỏi chị gái, rồi nói ra một chuyện khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc.
「Em, vẫn chưa nói là quyết định tham gia câu lạc bộ này」
Ể…?
Nhưng, nhưng mà, bây giờ không phải đã đến tham gia tiệc chào mừng rồi sao?
「Chỉ là đến xem rốt cuộc là như thế nào thôi」
「Towano, không muốn tham gia sao? Tuy không tham gia cũng chẳng sao đâu」
Fumino lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê, rồi hỏi cô ấy.
Đó mới là lựa chọn đúng đắn đấy, cứ như đang nói vậy.
Rõ ràng nhìn thấy có thành viên mới gia nhập không phải rất vui sao… cô nàng này vẫn không thành thật chút nào.
「Vừa nãy cũng đã nói, ban đầu chỉ là để đi cùng bạn nên mới tham gia bài kiểm tra đó…」
「Nên lúc đó chỉ là đi cùng thôi」
Shibata cắt ngang lời Towano.
「Đừng nói như vậy chứ, dù sao thì đông người sẽ vui hơn mà, chỉ còn mình tôi thì, cứ thấy hơi cô đơn ấy」
「Đó là chuyện của anh」
Ném lại một câu nói như vậy, Towano nhắm mắt lại.
Sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng.
Sau hơn mười giây im lặng, lần này là chị Otome mở lời:
「Thì ra là vậy à… Ừm, lại nhặt về được một bé mèo lạc nữa rồi, mọi người」
Ý này là sao? Towano nhìn chị gái với vẻ mặt khó hiểu.
Rồi, khoảnh khắc tiếp theo—,
「Ưm~~~~~♪ Nhất định phải hòa thuận với mọi người nha~, Kokoro-chan~♪」
Ôm~~! Chị gái ôm chặt lấy Toworo.
「Oa a!?」
Bị ôm đột ngột, Towano tỏ ra vô cùng hoảng hốt.
Chạy cũng không thoát được, chỉ một mực bị chị Otome cọ đi cọ lại…
「Xin… xin thả em ra!」
Đúng lúc Towano đang vật lộn với carbon dioxide trong lòng chị Otome thì,
「Ưm~, Ôm ôm~ ôm ôm~♪ Không sao không sao, không sợ một chút nào đâu nha~♪」
Vật lộn một hồi, Towano cuối cùng cũng thoát ra được khỏi vòng tay của chị gái.
「Xin hỏi chị rốt cuộc là, là muốn làm gì ạ!? Thật khó hiểu!」
Mặt đỏ bừng, trông rất tức giận…
Rồi chạy vụt ra khỏi cửa tiệm.
「Này, mau đuổi theo đi!」
Nhưng, Nozomi lại ngăn Umenomori đang chuẩn bị đuổi theo.
「…Meo, không sao đâu」
「Nhưng, nhưng mà—」
Umenomori nhìn cánh cửa tiệm nơi Towano vừa chạy trốn ra, với vẻ mặt rất không muốn từ bỏ.
「Ưm~… đúng là một bé mèo con nhát người thật」
Dùng ngón tay chạm vào má, chị Otome vừa nói vừa như đang suy nghĩ điều gì đó.
「Là tại Otome đột nhiên ôm người ta mới vậy đó!」
Umenomori phồng má.
「Ế hế hế, xin lỗi mà~. Tại em đáng yêu quá mà~」
Thế nhưng trên mặt chị Otome nói câu đó lại chẳng có chút ý xin lỗi nào.
Thật là… chị Otome cũng quá vô tư rồi.
「Thật là… Otome thực sự quá tùy tiện」
‘Bụp’ một tiếng vỗ trán mình, tù trưởng – Numeiri nói.
Đây là quốc gia có diện tích lớn nhất lục địa châu Phi, Sudan.
(Sau khi chia tách Nam Sudan và Bắc Sudan vào ngày 9 tháng 7 năm 2011, Algeria hiện là quốc gia lớn nhất châu Phi.)
Một phép màu đã ra đời tại một ngôi làng nhỏ ở phía nam.
Người phụ nữ Nhật Bản xuất hiện như một cơn lốc, rồi cũng biến mất như một cơn lốc…
Dưới khả năng lãnh đạo và hành động đáng kinh ngạc của cô ấy, chỉ trong vài ngày đã đào được một giếng nước cho làng.
Các khoản viện trợ được nhiều quốc gia ca tụng lên mây, vốn dĩ sẽ không bao giờ có thể đến được ngôi làng hẻo lánh này.
Thế nhưng những ngày tháng không thể dựa vào chính phủ, không có hỗ trợ kỹ thuật, chỉ còn lại sự khát khao nước mà sống lay lắt—
Đã được người phụ nữ tên Tsuzuki Otome chấm dứt.
「Tù trưởng, các trưởng lão đã thảo luận xong rồi」
Ông lão lưng còng nói vào tai Numeiri.
「Đã quyết định rồi sao」
「Mọi người đều nhất trí thông qua」
Vừa gật đầu thật sâu, ông lão dùng cây gậy chỉ vào giếng nước vừa mới đào xong.
「Để tưởng nhớ và cảm ơn người phụ nữ đó, chúng ta sẽ đặt tên giếng này là Giếng Otome」
Ừm, Numeiri dùng ánh mắt bày tỏ sự đồng tình.
「Còn một giếng nước khác, sẽ được đặt tên là Giếng Takumi」
「Quả nhiên là cái tên này mà」
Sờ bộ râu đã bắt đầu bạc trắng dưới cằm, Numeiri nhẹ giọng nói.
「Đây là tên của người em trai, người vẫn luôn chờ Otome trở về ở quê hương xa xôi của cô ấy đúng không」
「Otome mỗi lần ăn cơm đều nhắc đến, người em trai của cô ấy đáng yêu như thế nào…」
Nhớ lại cảnh tượng đó, ông lão khùng khục cười.
Rồi, Numeiri cũng mỉm cười theo.
Tuy nhiên, thay vì khoe khoang đứa em trai đáng yêu của mình, thì chỉ là đang lảm nhảm về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà thôi. Numeiri nghĩ.
「Ôi ôi, đúng rồi, còn một chuyện nữa cần báo cáo với ngài」
Ông lão với nụ cười tinh nghịch, chống gậy nói:
「Nước từ giếng mới đào dường như rất tốt cho sức khỏe, phu nhân của ngài dường như cũng đã mang thai rồi đấy」
「Cái, cái gì? Ta có con rồi ư?」
「Với tư cách là đại diện của bộ tộc, xin cho phép tôi chúc mừng ngài」
Ông lão còn chưa nói xong, tù trưởng Numeiri đã chạy vội ra ngoài.
Chính đứa trẻ này, sau này đã nhậm chức Tổng thư ký Liên Hợp Quốc, trở thành một nhân vật vĩ đại được mệnh danh là “Ngôi sao tái thiết châu Phi”… nhưng, đó là những chuyện sau này rồi.
Chuyện của Towano, ngày mai đến trường rồi nói với cô ấy vậy—tôi cuối cùng quyết định như thế.
Sau khi Naruko và những người khác về, giờ làm việc thường lệ của Stray Cats bắt đầu.
「Thế nên~, chị gái đã kỳ công chuẩn bị một phần pudding vô cùng l-ớ-n đó~♪」
Tuy không biết cái ‘thế nên’ đó là gì, tóm lại chị Otome bưng một phần pudding siêu lớn đi vào tiền sảnh tiệm bánh ngọt.
「Cái, cái pudding quái vật gì thế này…」
Umenomori vừa cảnh giác, lại không khỏi tò mò, cẩn thận tiến đến muốn nhìn cho rõ.
「Cái này được làm từ trứng đà điểu, nên chỉ dùng một quả trứng mà đã to đến nhường này. Chị nếm thử rồi, ngon lắm đó~♪」
Thật vậy à… nhưng trứng đà điểu có làm được pudding không nhỉ?
「Bây giờ không có khách nào, với lại vừa nãy cũng xảy ra nhiều chuyện, nên mọi người cùng ăn pudding đi thôi~」
Một trong số ‘nhiều chuyện’ đó, chính là do thói quen thích ôm người khác của chị Otome gây ra phải không—câu này bây giờ không thể nói ra được.
「Nào, a~♪」
Trước mắt tôi, là chị Otome múc đầy một thìa pudding định đút cho tôi ăn.
Rồi.
「「「!!」」」
Không biết vì sao, Fumino, Umenomori và Nozomi… mắt các cô ấy đột nhiên sáng bừng lên.
「Ta, Takumi quả nhiên nên nếm thử mùi vị trước nhỉ」
Ngay cả Fumino cũng bắt đầu giống chị Otome.
「Cái, cái này là tiết mục cố định trong tiết mục cố định đó, với tư cách là một vở hài lãng mạn mà nói」
「Meo… Takumi, a~」
Ư, Umenomori và Nozomi cũng vậy, mọi người đang làm gì thế?
Bốn chiếc thìa đang ở trước mặt tôi.
Đây chính là cái cảm giác căng thẳng được gọi là “rốt cuộc thì nên ăn ai trước đây” sao.
Tự tôi ăn cũng được mà—thế nhưng, câu này lại không thể nói ra.
「Pudding ngon lắm đó~♪」
「Nhanh lên đi, Takumi」
「Đã nói người đút Takumi ăn pudding chỉ có thể là tôi mà」
「…Tôi đã múc chỗ có nhiều đường phèn hơn」
Nhìn lướt qua bốn chiếc thìa đang không ngừng tiến đến—
「Ế, ế ế——!!」
Tôi ghé sát vào tay bốn người, rồi ăn hết tất cả pudding trong một hơi.
「Ừm…, ngon lắm」
Pudding có kết cấu đậm đà và mềm mịn. Mùi vị rất tuyệt.
Trên mặt chị Otome hiện lên một nụ cười khổ, còn Fumino thì bất lực nhìn tôi.
Umenomori khẽ thở dài, rồi Nozomi… vẫn là vẻ mặt không cảm xúc.
「Ưm hờ hờ… đúng là phong cách của Takumi nhỉ♪」
Trước lời nói đó của chị Otome, tôi chẳng thể nói được lời nào.
Fumino bây giờ đang giữ một kế sách bí mật.
Đáng lẽ Takumi phải sớm nhận ra, nhưng thực tế lại chậm hơn nhiều so với dự kiến.
「Cái đó, …Takumi, bây giờ không có khách, cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì đi dọn kho đi」
「Vừa nãy cậu đã nói rồi mà, vả lại kho không phải đã dọn xong rồi sao?」
Bên này rõ ràng đang cố gắng ám chỉ, nhưng Takumi lại không nhận ra.
Lượng đường trắng dự trữ không đủ! Vì vậy phải ra ngoài mua!
Và người ta muốn đi cùng Takumi! Nên cậu mau phát hiện ra đi!
…Thế nhưng dù có kêu gọi trong lòng lớn tiếng đến đâu, Takumi cũng sẽ không nghe thấy.
Kế sách bí mật bị mắc kẹt ở đây.
「Này, Takumi à, có một bộ anime tớ quên chưa ghi hình, bây giờ có thể đang chiếu lại đó. Phòng Takumi có máy tính đúng không? Cho tớ dùng một chút được không?」
Cứ như cố ý muốn bám dính lấy Takumi vậy, Chise cũng bắt chuyện với cậu ấy.
Nguy, nguy hiểm thật, hóa ra còn có cả chiêu này sao… Fumino cắn môi, trong lòng vừa phục vừa thấy Chise thật xảo quyệt.
「Sau giờ đóng cửa thì được. Fumino và Umenomori, hôm nay cũng ở lại ăn cơm đúng không?」
「À, đúng rồi, nói đến đây thì vẫn chưa quyết định tối nay ăn gì nhỉ」
Ăn, nhất định phải ở lại ăn, dù thế nào cũng phải ở lại ăn tối rồi mới về. Ý nghĩ của Chise đã viết rõ trên mặt cô ấy rồi.
「…Hôm nay là cà ri」
Nozomi ló đầu ra từ bếp nói.
「Là, là Nozomi làm sao? Vậy thì, tôi cũng ở lại ăn」
Để che giấu sự ngại ngùng, Fumino nhún vai, cứ như đang khẳng định “Vì là Nozomi nấu bữa tối nên tôi mới ở lại” vậy.
「…Takumi, hình như hết đường trắng rồi」
Rụt, rụt, Nozomi khẽ kéo tay áo Takumi.
「Ơ? Đã hết rồi sao? Trước đây, hình như mới mua về mà」
「ĐI, ĐI MUA CÙNG NHAU ĐI!」
Căng thẳng quá, kết quả lại cắn trúng lưỡi.
「Đi?」
「ỒN ÀO QUÁ! Chỉ là cắn trúng lưỡi thôi mà! Nếu cần ra ngoài mua thì tôi và Takumi đi mua cùng nha! Vì đường ở nhà thờ cũng hết rồi, nên tôi mới nghĩ đi cùng nhau sẽ tiện hơn mà!」
Đây là thật, đường trong bếp nhà thờ quả thật đã hết. Nên, cơ hội trước mắt này tuyệt đối sẽ không để tuột mất—đáng lẽ, phải là như vậy.
Thế nhưng, chị Otome ôm một túi đường đi ra từ sâu bên trong phòng.
「Vì làm pudding, nên đã chuẩn bị rất nhiều từ trước rồi~, chị gái giỏi giang chưa~」
A a, tại sao lại nảy sinh ra chuyện ngoài lề như thế này chứ, Fumino ôm đầu hối hận, tiếc là chuyện này đã không thể cứu vãn được rồi.
「À, cảm ơn chị. Nếu tiện thì Fumino cũng lấy một ít về đi. Dù sao thì trong bếp vẫn còn nhiều chai rỗng có thể dùng được」
Người ta đâu có nói cái này đâu!
Fumino trong lòng nghẹn lại không nói nên lời, chỉ biết ‘thùm thụp’ dùng ngón tay gõ lên bàn.
Đây tuyệt đối là kế hoạch tác chiến hoàn hảo mà… Chise nghĩ vậy.
Quên ghi hình anime! Lý do như vậy, không những phù hợp với phong cách của mình, mà còn là chuyện rất đỗi bình thường, nên sẽ không ai cảm thấy kỳ lạ…
Tuy nghĩ kỹ lại, cũng có thể sẽ biến thành một câu “Liên hệ với các cô hầu gái không phải được rồi sao” rồi xong chuyện, nhưng Chise vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu xa đến vậy.
Tình yêu là mù quáng. Tuy nhiên cuối cùng thì kế hoạch cũng thành công. Chise thành công một cách đẹp mắt khi được vào phòng của Takumi.
Rõ ràng đến đoạn này mọi thứ đều bình thường…
「Tại sao Serizawa và Kiriya đều đi cùng chứ…」
Chise phàn nàn với một giọng rất nhỏ mà không ai nghe thấy được.
Ngồi trên ghế của Takumi, và ngồi cùng Takumi—nếu có thể còn muốn ngồi trên đùi cậu ấy nữa, hai người cùng xem đủ thứ trên mạng.
“Trang web này, cậu biết không?” hoặc “Bộ anime này, Takumi đã xem chưa?” gì đó. Đáng lẽ phải là khoảng thời gian riêng tư rất vui vẻ của hai người chứ.
「Ưm~~」
「Gì, gì vậy chứ… Tớ chỉ là, muốn xem phòng Takumi có cần dọn dẹp không thôi mà?」
「…Máy tính cần được bảo trì định kỳ」
Chise nghiến răng, không cam lòng nhìn chằm chằm vào hai đối thủ cạnh tranh đang rõ ràng có chút chột dạ.
「Mà này, Chise-san là muốn tra lịch chiếu phim hoạt hình đúng không?」
「Ể? À, ừ, đúng thế đúng thế」
Dù thực tế không phải vậy, nhưng giờ đành phải tiếp tục thôi.
「Ừm... Lịch chiếu tháng này là...」
Cảm giác được hơi thở của Takumi từ phía sau, chỉ thế thôi mà nhịp tim cô đã tăng vọt.
「...Nếu trên màn hình nền có quá nhiều biểu tượng không cần thiết, hệ thống sẽ chạy chậm đi đấy」
Này, Nozomi luồn từ bên cạnh lại.
「Thế à? Nhắc mới nhớ, gần đây máy tính cũng hơi chậm thật...」
「Bảo trì hệ thống... Cần thiết bây giờ không?」
「Vậy thì nhờ cậu nhé. Quả nhiên về máy tính thì không ai bì được với Nozomi mà」
Nhìn khuôn mặt cười tươi roi rói của Takumi, trong lòng Chise càng khó chịu hơn.
Trong một ngày, có một khoảng thời gian mà Nozomi đặc biệt để tâm.
Đó là khoảng thời gian xem TV sau khi cả nhóm ăn tối xong, tạm biệt Fumino và Chise.
Cùng Takumi ngồi trên ghế sofa, xem tin tức bên cạnh mấy chú mèo con đang nằm cuộn tròn trên đùi.
Vì Otome luôn nói 「Chương trình tạp kỹ yêu thích sắp bắt đầu rồi~♩」 rồi xem TV nhỏ trong phòng riêng, nên khoảng thời gian này đối với Nozomi tương đương với thời gian cô đơn riêng với Takumi.
Và hôm nay, khoảng thời gian đó cũng sẽ đến như thường lệ. Tuy nhiên –
「Ui cha ui cha, cứ liếm mãi nhỉ, đúng là đứa bé dính người mà~☆」
Chiếm mất vị trí đáng lẽ của mình, ngồi cạnh Takumi lại là Chise đang đùa mèo con...
Còn ở phía bên kia của Takumi, kẹp anh giữa hai người họ, lại là Fumino...
Không còn cách nào khác, Nozomi đành ôm một cái đệm ngồi một mình ở phía đối diện.
「Chise và Fumino, không về thật sao? Đã 9 giờ rồi mà?」
「Cứ yên tâm đi~, hôm nay ông không có ở nhà, nên chỉ cần gọi điện là có người đến đón cháu bất cứ lúc nào thôi」
「Giáo đường cách đây cũng không xa mà...」
Nhưng, dù trong tình huống như vậy, Nozomi cũng không hề nảy ra ý nghĩ kiểu như 「Chẳng lẽ không thể về nhà sớm hơn sao?」.
Cô ấy đã bắt đầu nghĩ đến đối sách tiếp theo rồi.
Tuy nhiên, khi thấy hai người kia và Takumi tiếp xúc thân thể đã vượt quá mức cần thiết,
「...Hôm nay, Takumi nên đi tắm trước」
「Hửm? À—, đúng rồi! Xin lỗi, tớ suýt nữa thì quên mất!」
Nozomi vừa âm thầm nói 「Xin lỗi」 trong lòng, vừa nhìn theo Takumi đang vội vàng chạy vào phòng tắm.
「Này, Fumino, nếu cậu không về thì Sơ Serizawa sẽ không lo lắng sao?」
「Chise-san mới phải, chắc Suzuki-san và Satō-san đang sốt ruột lắm rồi đúng không?」
Không khí giữa hai người dường như tóe ra tia lửa điện.
「...............」
Nhìn cảnh tượng đó, Nozomi nhận ra một chút cảm giác kỳ lạ nho nhỏ trong lòng.
Tuy muốn ở riêng với anh, nhưng mãi vẫn không thành hiện thực.
Nếu nói thẳng với Takumi, thì cũng giống như lén lút vậy, nên cũng không được.
Cứ cảm thấy, mối quan hệ giữa mọi người dần trở nên cứng nhắc...
Cái cảm giác này, thật đáng ghét. Nozomi khẽ nhíu mày.
「Chúng ta... hãy nói chuyện khác đi. Chẳng hạn như – hai người mới kia」
Vừa vuốt ve mèo con trên đùi, Fumino nhẹ nhàng nói.
「Không phải đã quyết định là ngày mai đến trường rồi nói chuyện với họ sao. ...Theo tớ thì, nhân tài xuất sắc khó lắm mới tìm được, nhất định không thể để mất đi như thế. Fumino-san thì sao?」
「Tớ... Tớ thì không có ý kiến gì đâu. Chuyện như thế này, phải để hai đứa trẻ đó tự quyết định thôi」
「Biết ngay cậu sẽ nói vậy mà, khó lắm mới có hậu bối, giờ đang vui sướng lắm đây. Thực ra là nghĩ thế đúng không?」
「Cậu, cậu cái đồ này」
Hai người lại bắt đầu căng thẳng, nhưng nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phòng Otome, họ lại đều xìu xuống.
「Chuyện ngày mai thì cứ để ngày mai rồi nói đi. Hôm nay mọi người đã mệt rồi mà」
Đúng không – Chise nói với chú mèo con trong lòng, rồi vùi mặt vào cái bụng mềm mại của chú mèo.
「Thật đấy... Hôm nay thực sự rất mệt. Vừa kiểm tra vào câu lạc bộ lại còn đi làm thêm, đã kiệt sức rồi」
Fumino hiếm hoi đồng ý với Chise, ưỡn người duỗi chân tay.
「...Uống cà phê không?」
Nozomi lặng lẽ đứng dậy, nở một nụ cười như để an ủi hai người.
Sau khi Fumino và Chise về nhà, Nozomi bắt đầu kiểm tra việc chuẩn bị kinh doanh cho ngày mai. Còn tôi thì một mình ra khỏi cửa hàng.
Mang theo câu hỏi trong lòng, tôi thay áo sơ mi cũ và giày chạy bộ để tiếp tục luyện tập.
Rốt cuộc, làm thế nào để trở thành người xứng đôi với họ đây?
Về cơ bản, tiêu chuẩn này đối với ba người chắc hẳn là giống nhau.
Nói cách khác, tôi thực ra đang suy nghĩ nên trở thành người xứng đôi với ai.
Những nghi vấn bất an thúc đẩy cơ thể tôi không ngừng chạy.
Vừa rẽ qua góc đường thứ hai, tôi nhìn thấy một bóng người.
「Có nghị lực đấy, Takumi」
「Daigorō? Cậu, cậu vẫn luôn đợi tớ sao?」
Daigorō chỉ về một con đường ngược lại, nhìn sang đó, Ieyasu đang khó khăn đẩy một chiếc xe đạp đi tới. Rồi, cậu ấy rút điện thoại ra cho tôi xem tin nhắn Ieyasu gửi.
『Đã thấy xe đến đón Chise-san rồi』
「Vậy nên, Hội phó dự đoán cậu sẽ bắt đầu chạy vào khoảng thời gian này」
Sau khi dốc sức đẩy xe đạp đến, Ieyasu 「Chát」 một tiếng, dùng tay chỉ lên mặt trăng.
「Takumi, hãy chạy về phía mặt trăng!」
「...Dù không hiểu lắm, nhưng Ieyasu cũng sẽ chạy theo sao?」
「Không không, tớ cưỡi xe đạp hướng dẫn là được rồi, xin lỗi vì tớ không phải người quản lý xinh đẹp, cậu cứ từ bỏ ý nghĩ đó đi」
Ieyasu 「Nhehehe」 cười đáp tôi, còn Daigorō thì hiển nhiên bắt đầu khởi động.
「Sự sốt ruột trong lòng Takumi tớ có thể hiểu mà, vì Tamao vừa xinh đẹp vừa thông minh, vừa dịu dàng vừa cao quý. Để trở thành người xứng đôi với cô ấy, lòng tớ cũng không ngừng khổ sở cả ngày đêm đây」
...Dù tôi cảm thấy mục tiêu của cậu hơi cao quá rồi đấy.
「...Mà, vấn đề của tớ vẫn chưa đến mức đó đâu」
「Hừ, theo ý tớ mà nói, so với tình yêu hai chiều của bản đại gia đây, những thứ khác chẳng đáng là gì cả! Nhưng tại sao mấy bà vợ của tớ đều ở phía bên kia màn hình chứ! Dù có tâm ý tương thông thế nào, ngày được chạm vào nhau cũng không đến được! Đây là một mối tình bi thảm đến mức nào chứ!」
Xin đừng công khai phát biểu những lời lẽ biến thái như thế, ngoài đường phải giữ thể diện đấy nhé?
Nhưng, biết bạn bè đang lo lắng cho mình, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.
「Vậy thì, bắt đầu chạy thôi. Dù tiền đồ có tăm tối đến đâu cũng phải thử cố gắng, giờ chỉ có con đường này thôi đúng không?」
「Dù nỗ lực không nhất định được đền đáp, nhưng không nỗ lực thì sẽ chẳng bao giờ thành công cả!」
Chúng tôi gật đầu thật sâu với Ieyasu đang bắt chước Hội trưởng nào đó, rồi cất bước chạy về phía trước.
Dù chỉ chuyện của bản thân đã khiến tôi kiệt sức, không còn dư dả để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Nhưng, tôi, đã tiến lên được một bước nhỏ rồi đúng không?
Lúc này, trong một căn phòng nhỏ nào đó, một cô gái đang nằm sấp trên chiếc giường nhỏ của mình.
Cơ thể bé nhỏ, run rẩy không ngừng.
Mái tóc thắt hai bím đã được tháo ra, dài và đẹp.
Thế nhưng, không một ai có thể nghe thấy tiếng khóc của cô gái ấy.
「Quả nhiên... Nếu không đi... thì tốt rồi」
Nói xong câu đó, Kokoro Towano lại ôm chặt lấy chiếc gối trong lòng như muốn dồn hết mọi suy nghĩ về tim mình.