Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 07 - Chương 1

「Tập hợp thành viên mới nào!」

Trên nóc khu nhà học là một gác xép nhỏ.

Không cần giải thích thêm, đó chính là phòng hoạt động của “Câu lạc bộ Mayoi Neko” chúng tôi. Ừm, tới đây là đủ rồi.

Vậy thì, làm ơn ngẩng đầu lên một chút.

Trên nóc gác xép, hai bóng người đang cười rộ lên, quay lưng về phía ánh mặt trời… Mọi người thấy chứ?

「Nee-ha ha ha! Cuối cùng cũng thống nhất thiên hạ rồi, thuộc hạ của ta!」

Đó là một trong hai bóng người.

「Kukuku… Mọi thứ đều diễn ra đúng như kịch bản. Yahahahahaha!」

Đó là bóng người còn lại.

Umenomori và Ieyasu. Hội trưởng & Phó hội trưởng của Câu lạc bộ Mayoi Neko. …Chắc vậy.

「Nhìn xem! Cảnh tượng TUYỆT VỜI này!」

Umenomori “tách” một tiếng chỉ vào khoảng không rộng lớn trước mắt, ngửa người ra sau vẻ mặt rất vênh váo.

「Hàng đống các bạn tình nguyện viên xin gia nhập, như thể muốn lấp đầy cả nóc nhà! Một, hai, ba… Nói chung là rất nhiều! Rất nhiều người! Hơn nữa, TẤT CẢ đều là tân học sinh năm nhất!」

「Ưm… Trông khá ổn đấy chứ. Tuy còn hơi thô ráp, nhưng đều là những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống」

Ieyasu cũng tươi cười như một ông cụ hiền từ đang ngắm nhìn cháu nội mới sinh của mình.

Không biết họ mua ở đâu ra mà còn lôi được cả chiếc quạt có in chữ “Thống trị học viện” ra, vung vẩy nhiệt tình.

Hai người này đang bày trò gì thế không biết… Thôi kệ, chắc họ cũng sắp xuống rồi.

Giờ không phải lúc làm mấy chuyện này.

「Hừm hừm hừm… Số lượng tân học sinh năm nhất đông đảo như vậy, tất cả sẽ phải quy về dưới trướng của ta」

「Thưa ngài. Hội trưởng… không, các hạ! Giờ đây, chính là lúc dùng sự bá đạo của ngài để thống nhất đám dân ngu chỉ biết hưởng thụ cuộc sống an nhàn này!」

「Giờ chưa cần thống nhất tất cả đâu. Trước tiên cứ thế này đã… Một trăm triệu dân đều trở thành otaku!」

Không được rồi, nếu cứ để yên thì hai người này sẽ tiếp tục làm loạn.

「Umenomori——! Ieyasu——! Xuống đây giúp một tay đi——!」

Tôi thử vẫy mạnh tấm bảng quảng cáo có chữ “Cuối cùng” để phản đối họ.

Nhưng hình như họ không để ý thì phải.

「…Hửm? Dưới hạ giới hình như có ai đó đang ồn ào đấy, các hạ」

「Là Takumi đang vui mừng la hét đó. Ngài vẫy tay đáp lại cậu ta đi」

Nói rồi, Ieyasu thật sự vẫy tay với tôi.

「Không phải! Tôi đã bảo hai người xuống đây giúp một tay ngay đi mà!」

Chúng tôi hiện tại đang ở giữa một “chiến trường” đấy.

Từ nãy đến giờ, tôi đã cố gắng hết sức để hướng dẫn các tình nguyện viên năm nhất không ngừng đổ ra, cố gắng xếp họ thành hàng.

Trên nóc nhà nhỏ xíu mà mật độ dân số quá cao, tôi cứ cảm thấy ngay cả oxy cũng trở nên loãng hơn.

Giống hệt một hội chợ truyện tranh Comic Market (CM展) vào giữa mùa hè vậy. 『CM展, là hội chợ bán doujinshi lớn nhất Nhật Bản và toàn cầu do Ủy ban tổ chức Comic Market (Comiket) tổ chức, còn được gọi tắt là Comiket (コミケ)』

Bí quyết để sắp xếp hàng là nhìn vào mắt đối phương, như vậy đối phương sẽ cảm thấy mình đang được nói chuyện trực tiếp, và sẽ hợp tác làm theo chỉ dẫn. Trước đây, tôi có nghe một nhân viên tại hội chợ truyện tranh nói vậy.

Tuy tôi hiểu đạo lý đó, nhưng… tôi cứ có cảm giác bây giờ, mình thậm chí không biết giọng mình có thể truyền đi đâu nữa.

「Tại sao… lại thành ra thế này chứ…」

Tôi ngước nhìn bầu trời xanh vô tận, tự lẩm bẩm.

Tôi nhớ lại một vài cảnh tượng trước đây.

Chẳng hạn như, quảng cáo tại lễ khai giảng cách đây không lâu.

Bài diễn thuyết hùng hồn của Umenomori, cùng với màn trình chiếu PV quảng cáo trên màn hình khổng lồ.

Hơn nữa, nội dung của PV đó, lại là cảnh Fumino và những người khác bị quay lén khi đang tắm.

Kết quả là Câu lạc bộ Mayoi Neko đương nhiên trở nên cực kỳ nổi tiếng.

「Không hổ danh! Không hổ danh trí tuệ của Ieyasu Kikuchi bùng nổ! Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!」

Trên nóc nhà ồn ào như vậy, nên nói gã này là công thần, hay là đầu sỏ gây tội đây.

Nói ngoài lề một chút, 80% tình nguyện viên là nam sinh.

「Hãy đến đây, tất cả hãy đến đây! Hãy đến bên cạnh ta!」

「Yahoo! Đây là đại thắng của quân đoàn Mayoi Neko!」

Thấy có nhiều tình nguyện viên đến vậy, ngay cả tôi cũng thấy vui lây.

Nhưng nhìn hai gã kia, tôi càng thấy mình phải thật bình tĩnh, phải nghiêm túc giữ mình——suy nghĩ đó càng trở nên vững chắc.

Vì vậy,

「Tôi biết hai người rất vui, nhưng dù sao thì mau xuống đây đi!」

Giữ mình nghiêm túc, tôi tiếp tục hét vào mặt hai người đó.

「…Mệt ghê」

Fumino khẽ lẩm bẩm.

Dựa lưng vào máy bán hàng tự động trước cửa hàng của trường, cô ấy tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi để thư giãn.

Hộp trà chanh đá giấy, giờ đây sao mà ngon đến thế.

「Đơn xin nhập học cứ tới mãi không ngừng… hơi, hơi đáng sợ đấy」

「Meow… Tổng cộng 108 bản」

Thật đúng là nhiều như phiền não vậy. 『Trong Phật giáo có câu “Bách bát phiền não”, chỉ 108 loại phiền não của con người』Không, vì trong số đó cũng có khoảng hai phần mười là nữ sinh, nên nói vậy cũng không hẳn là chính xác.

「Hay thật đấy, quân đoàn tân học sinh năm nhất làm tôi tim đập thình thịch! Cậu xem, tim tôi đang đập thình thịch luôn đây này!」

Naruko vẫn tràn đầy năng lượng như thường lệ. Thật ngưỡng mộ thể lực đó.

「Fumino không vui meow? Nhưng có rất nhiều hậu bối mà?」

「K, không vui tí nào đâu. Cái gì cũng phải có giới hạn chứ, 108 người là cái tình huống gì chứ」

Ồ ồ, đã lâu lắm rồi, một câu trả lời đậm chất Fumino. Tức là thực ra bây giờ cô ấy rất vui phải không.

Dù sao thì ban đầu chỉ có 6 người, Câu lạc bộ Mayoi Neko của chúng tôi——.

Đã vượt qua con số trăm người một cách nhanh chóng.

「Mặc dù có vẻ hơi nhiều… Thôi, chắc không sao đâu. Nếu thật sự cần, tôi có thể chuẩn bị võ đường của nhà mình làm phòng hoạt động thứ ba」

Daigorō vừa xoa cằm vừa “ừm ừm” gật đầu.

Chẳng lẽ là, anh ta định thêm những kỹ thuật vật lộn và nhảy dây vào chương trình phụ của câu lạc bộ sao. 『“組手” (Kumite), “跳筋” (Tobi-suji) đều là các thuật ngữ trong võ thuật/sumo』

「Nhắc mới nhớ, Ieyasu và những người khác đang làm gì vậy? Từ nãy đến giờ không thấy bóng dáng đâu」

Hửm? Nói vậy mới để ý thật.

Chẳng lẽ, họ vẫn đang nhảy điệu nhảy đáng ngờ đó trên nóc nhà sao?

「Chise-chan và mọi người hình như đã đưa các bạn mới đến nhà thi đấu rồi」

「Nhà thi đấu? Đưa tất cả học sinh năm nhất? Để làm gì?」

「Mọi người đều la lớn rằng sẽ tổ chức lễ thành lập câu lạc bộ gì đó, rồi còn hô hào kiểu ‘Quần chúng là lũ heo ngu xuẩn!’, rồi ‘Giành lấy sự ủng hộ của tầng lớp trung lập, bước lên vũ đài chính trị!’ gì đó nữa」

Mục tiêu của họ đã được nâng cấp lên vài bậc một cách đẹp đẽ rồi.

「À, rồi còn nói là bảo chúng ta cũng mau đến đó」

「C, cái loại chuyện đó tại sao không nói trước chứ」

Nếu đến muộn chắc chắn lại bị mắng cho một trận.

「Hết cách rồi nhỉ… Ha. Xin lỗi Takumi, vứt luôn cái này hộ tớ nhé」

Fumino đưa hộp trà chanh giấy cho tôi.

Khoan, không phải còn lại một nửa sao, cái này.

「Này Fumino, lãng phí thế thì tiếc lắm, uống hết đi」

「Nhưng chúng ta không còn thời gian nhàn nhã nữa rồi mà?」

Cũng đúng thật.

「Được rồi—Takumi! Uống hết hộ Fumino luôn đi! Cái này gọi là “gián tiếp hôn” đó!」

「S, sao sao sao sao có thể thế được chứ! Cái chuyện đó!」

Vừa vội vàng phân trần, tôi lại vô thức nhìn về phía ống hút mà Fumino đã ngậm.

Đương nhiên tôi không có ý định liếm láp gì đâu, nhưng mà, mình thật sự đã gián tiếp hôn Fumino sao…?

Gián tiếp hôn Fumino…

「……………………」

Vô tình, tôi “ực” một tiếng nuốt nước bọt.

「Đ, đang nghĩ cái gì vớ vẩn vậy, đồ Takumi ngốc!!」

Với động tác nhanh như điện xẹt, Fumino giật lại hộp giấy từ tay tôi.

「Đừng lúc nào cũng suy nghĩ mấy chuyện ngốc nghếch mà chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ được chứ, đồ Takumi ngốc! Chết đi hai lần đi!」

Đầu tiên là một tràng “đồ ngốc” sảng khoái, sau đó còn thêm chiêu cuối độc quyền của cô ấy. Fumino như trút giận, “xùy xùy xùy” một hơi uống cạn chỗ đồ uống còn lại.

Dù vậy vẫn như chưa hết giận, cô ấy hung hăng ném hộp giấy vào thùng rác, rồi hùng hổ nhún vai tiến về phía nhà thi đấu.

「Giận rồi kìa. Ehe ☆」

Rồi còn liếc mắt nhìn Kanae đang cười đùa.

Uhm, Fumino này, và Fumino đã nói thích tôi, thật sự là cùng một người sao, trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ như vậy.

Tiện thể nói thêm, lúc đi cô ấy còn bất ngờ đạp vào chân tôi một cái.

Nhưng so với trước đây, chân bị đạp lại không cảm thấy đau nhiều như vậy nữa.

Tại địa điểm——nhà thi đấu, hơn một trăm tình nguyện viên nhập học đã tập trung.

Nhìn kỹ hơn, trên sân khấu còn có một biểu ngữ khổng lồ viết bằng chữ đẹp: 『Bài Diễn Thuyết Đặc Biệt của Hội trưởng Chise Umenomori ~ Câu lạc bộ Mayoi Neko và Tôi ~』.

Hơn nữa, các hầu gái nhà Umenomori, cô Suzuki và cô Satō cũng đang tất bật chuẩn bị thiết bị chiếu sáng.

「À—à——, thử âm thanh thử âm thanh. Một hai, một hai. Quần lót kẻ sọc xanh trắng là quần lót tốt, quần lót lồng đèn bí ngô là mũ tốt. Khắp trời bay lượn những cô bé đóng khố. Thử âm thanh thử âm thanh, à—à—」

Ai đó mau kéo gã đeo kính vô dụng đang đứng trên sân khấu cầm micro đó xuống đi.

Chúng tôi lúc này cũng đang ở khu vực chuẩn bị hai bên sân khấu, không ngừng nhìn đồng hồ, thầm nghĩ “Sao mãi chưa bắt đầu nhỉ”.

Cuối cùng, Umenomori bước những bước nhỏ về phía trung tâm sân khấu.

「Ieyasu, micro」

「Vâng lệnh…」

Ieyasu kính cẩn đưa micro.

「Ieyasu, bục giậm」

「Theo ý muốn của ngài, Hội trưởng của tôi」

Ieyasu bê một chiếc hộp gỗ lên——này, danh nghĩa là Hội trưởng nhưng thực ra chỉ là sai vặt thôi à, gã này.

Nhờ hộp gỗ mà bù đắp được khuyết điểm chiều cao, Umenomori nắm chặt micro, ưỡn bộ ngực phẳng lì của mình.

「Đã chờ lâu rồi, các em năm nhất!!」

Lời phát biểu của cô ấy bắt đầu, với âm lượng cực lớn đủ gây hiệu ứng chói tai.

「Tổng cộng một trăm lẻ tám người! Từ hôm nay, các em chính thức là thành viên của Câu lạc bộ Mayoi Neko!!」

Từ chiếc hộp cô ấy đã cố gắng trèo lên, Umenomori nhảy xuống, ung dung đi ra phía trước sân khấu, rồi chỉ vào một học sinh năm nhất nói:

「Cậu đằng kia!」

Học sinh bị chỉ vào chớp mắt, ngạc nhiên hỏi 「Ê? Tôi ạ?」.

「Đúng, là cậu đó. Cậu gia nhập Câu lạc bộ Mayoi Neko vì lý do gì?」

「À… ừm, tôi cảm thấy nó rất thú vị. Với lại cái PV tôi thấy ở lễ khai giảng nữa…」

Không không, không thể nói thẳng là vì cái PV đó mà gia nhập đâu, dù tôi hiểu cảm xúc của cậu lắm, tân binh-kun à.

「Vậy cậu bên cạnh! Cậu đầu đinh đó! Cậu nghĩ hoạt động câu lạc bộ của chúng tôi là gì?」

Cậu bé đầu đinh suy nghĩ một lúc,

「Kiểu như đi du lịch suối nước nóng… câu lạc bộ du lịch?」

Ừm, hóa ra là nghĩ vậy à, tuy nếu tôi ở cùng vị trí chắc cũng sẽ nghĩ vậy.

Không biết Umenomori có nghe được câu trả lời mà cô ấy mong muốn không, nhưng dù sao thì cô ấy lại đứng lên chiếc hộp gỗ đó, “ùmmm” một tiếng hít sâu một hơi,

「Khô——ng đúng~~~~!!」

Ối!? Tai tôi sắp điếc rồi!

「Chủ đề hoạt động của Câu lạc bộ Mayoi Neko, thứ nhất là giúp người! Thứ hai là hoạt động otaku!」

Tiếp đó, cô Suzuki và cô Satō xuất hiện từ hai bên sân khấu, giương cao hai biểu ngữ lớn viết chữ thư pháp “Giúp người” và “Hoạt động otaku” bên cạnh Umenomori.

Dưới khán đài, các học sinh năm nhất đều “ồ” lên kinh ngạc.

「…Mấy cái này cũng đâu cần phải đặc biệt giải thích chứ」

Fumino vừa ôm đầu vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

「Tôi biết dù vậy, với các em vẫn hơi khó hiểu, nên——chúng tôi đã chuẩn bị cái này!」

Umenomori “tách” một tiếng búng tay, Ieyasu lập tức thao tác siêu tốc trên chiếc laptop.

Khoảnh khắc tiếp theo, trên màn hình chiếu xuống từ sân khấu, xuất hiện tấm ảnh bikini cỡ lớn của Fumino và những người khác.

Ôi ôi ôi ôi ôi, tiếng reo hò của khán phòng (các nam sinh năm nhất) và của tôi lập tức vang lên.

「Này… Cái thứ gì đây!?」

Fumino hoảng hốt nhảy dựng lên thì ảnh trên màn hình lại chuyển.

Lần này là ảnh bikini của Nozomi——cuối cùng tôi cũng nhớ ra, là cái ảnh chụp trong cuộc thi bikini lễ hội mùa hè đó!

「…Meow, nhớ ghê」

「K, giờ không phải lúc để hoài niệm đâu!」

Nhiều ảnh chụp hơn cứ như slide tiếp tục chuyển đổi, cảnh tiệc tối thượng lưu, cảnh hát thánh ca Giáng Sinh, lần lượt được trình chiếu.

Lúc này, không khí trong hội trường cuộn trào như những con sóng dữ dội.

「Chính là như vậy! Giải quyết tất cả các vấn đề rắc rối trong thị trấn!」

Đó chính là Câu lạc bộ Mayoi Neko! Umenomori dừng lại một chút rồi thêm vào câu này. Sau đó, một tràng vỗ tay vang lên trong khán phòng.

「Chắc chắn phải mắng cô ta một trận ra trò. Mà tại sao lúc chiếu ảnh bikini lại không có Umenomori nhỉ, tôi không thể nào hiểu nổi」

Fumino đang giận điên người, trông hơi đáng sợ, không, khá đáng sợ đó.

Chắc là vì ngượng, Umenomori chỉ có thể mặc đồ bơi liền thân.

「Hôm nay, từ giờ phút này trở đi, tất cả các em chính thức trở thành thành viên của Câu lạc bộ Mayoi Neko! Nào, vì tập thể mới của chúng ta, hãy hô vang Vạn tuế, hãy hô vang tên Umenomori!」

『Từ “Vạn tuế” ở đây viết là “ハイル”, tức là từ tiếng Đức “Heil”, như chúng ta thấy trong phim “Heil Hitler!”』

Bài diễn thuyết của Umenomori sắp đạt đến cao trào——đúng lúc đó.

Một tiếng động lớn, cánh cửa nhà thi đấu bị đâm sầm.

「Học sinh năm hai lớp D, Chise Umenomori-kun! Chúng tôi phản đối phát ngôn của cậu!」

Một người, rồi một người nữa, từng nhóm người bí ẩn liên tục xông vào.

Đứng đầu là một người đàn ông tóc dài mặc áo cổ đứng màu trắng. 『詰襟 (tsume-eri) là một loại đồng phục nam sinh Nhật Bản điển hình giống như áo thủy thủ, rất giống áo cổ đứng, thường có màu đen』

「…Ôi? Người đó, không phải là Hội trưởng Hội học sinh mới sao?」

Kanae nheo mắt nhẹ giọng nói.

Nói vậy thì đúng thật, tôi cũng hình như có chút ấn tượng.

Hội trưởng Hội học sinh mới của năm nay, được bầu cách đây không lâu.

Thực ra, trong cuộc bầu cử Hội học sinh năm nay, mặc dù lúc đó vẫn còn là học sinh năm nhất, Umenomori cũng nghiễm nhiên tham gia, lạm dụng quyền hành sai vặt chúng tôi một cách tùy tiện, cuối cùng lại thất bại mà không cần giao tranh và vị tiền bối mà tôi quên cả tên này đã đắc cử.

…Thôi kệ, chuyện này cũng coi như là sinh hoạt thường ngày của câu lạc bộ chúng tôi. Nên mọi người gần như đã quên sạch rồi.

「Học sinh năm ba lớp A, Hội trưởng Hội học sinh, Renjirō Tokiwa! Xin gửi đơn khiếu nại tới Mayoi Neko!」

Hội trưởng Hội học sinh chỉ vào Umenomori đang đứng trên sân khấu nói.

「Không! Không chỉ có mình tôi! Chúng tôi cũng mong cậu lắng nghe ý kiến của các trưởng bộ nữa!」

Đó là một nhóm người trông hơi kỳ lạ vì thiếu sự thống nhất.

Đội trưởng đội bóng bầu dục đội mũ bảo hiểm.

Trưởng bộ thủ công ôm một tấm đệm.

Hội trưởng câu lạc bộ nghiên cứu điện ảnh không hiểu sao lại đang vung vẩy máy quay loạn xạ.

Và đại diện của các câu lạc bộ khác trong trường, một đống người tất cả đều đứng cùng nhau.

Trong thời tiết vẫn còn hơi se lạnh này, thậm chí có cả trưởng bộ bơi lội chỉ mặc độc bộ đồ bơi.

「Này! Các cậu đột nhiên làm cái quái gì vậy!? Nếu muốn gây rối thì ngay cả Hội trưởng Hội học sinh tôi cũng tuyệt đối không tha!」

Umenomori hét lớn trên sân khấu.

「Cái lễ nhập học khó khăn lắm mới có được này, nếu các cậu muốn phá đám——」

「Không không! Bị cậu chỉ trích như vậy chúng tôi cũng rất khó xử, Umenomori-kun!」

Hội trưởng Hội học sinh cũng nắm chặt một chiếc micro không biết lấy từ đâu ra, cuộc đối đầu của hai người bắt đầu.

「Tóm lại xin các cậu hãy lắng nghe, tiếng kêu than của họ! Khúc ai ca của linh hồn!」

Nói rồi, anh ta ném micro về phía đám đông phía sau.

Người bắt được micro là chủ tướng câu lạc bộ kiếm đạo mặc đồ bảo hộ.

「Ừm—… Chúng tôi là câu lạc bộ kiếm đạo. Thật sự rất khó xử, thành viên mới của chúng tôi, không có một ai cả」

…Cởi găng tay và mặt nạ ra nói chuyện có tiện hơn không nhỉ?

「Cứ thế này, sau khi các học sinh năm ba nghỉ hưu, chúng tôi sẽ không thể tham gia giải đấu nữa」

Mà nói thật, câu lạc bộ kiếm đạo của trường chúng tôi, học sinh năm hai đã ít đến mức đó rồi sao.

Chiếc micro đó, được chuyền đi chuyền lại giữa các trưởng bộ như một cây gậy tiếp sức.

「Chúng tôi là câu lạc bộ bóng bầu dục! Lòng vị tha của các cậu toàn là số không sao? Toàn là số không sao! Thật quá xảo quyệt! Lại còn phát tán những đoạn phim H lại còn Nice như vậy!」

Nên nói là xảo quyệt, hay là không xảo quyệt nhỉ? Quả nhiên vẫn là khá xảo quyệt.

Như đã nói trước đó, chỉ riêng việc tỷ lệ nam sinh đã vượt quá 80% là đủ chứng minh rồi.

Micro được chuyền hết một vòng, khi lời than vãn của các trưởng bộ kết thúc, Hội trưởng Hội học sinh lại cầm lấy micro.

「Tiện đây xin phép tôi bổ sung một câu, Hội học sinh chúng tôi cũng RẤT RẤT khó xử. Bởi vì tỷ lệ phân bổ kinh phí hoạt động câu lạc bộ, được quyết định dựa trên thành tích và số lượng thành viên của mỗi câu lạc bộ. Việc tân học sinh năm nhất độc chiếm quy mô lớn như vậy, chắc chắn sẽ gây ra sự mất cân bằng lớn trong phân bổ kinh phí」

「C, cái loại chuyện đó… tôi biết chứ. Nhưng, khó khăn lắm mới chọn chúng tôi——」

「Exactly! Đúng là vậy. Bây giờ, cậu cuối cùng cũng đã nhìn thấy cốt lõi của vấn đề rồi!」

Với giọng điệu khá kiểu cách, gã này nhìn là biết thuộc loại thanh niên nhiệt huyết.

Hơn nữa, bộ áo cổ đứng màu trắng đó, nhìn kiểu gì cũng không phải đồng phục của trường chúng tôi… Như vậy có ổn không?

Giống như các nhân vật xuất hiện trong bộ 『Otoko-gumi』 ban đầu, hoặc sau đó là 『Sakigake!! Otokojuku』, hoặc gần đây (?) là 『Yu-Gi-Oh!』.

『Chi tiết về hai bộ đầu tiên cần bổ sung, ai là nam chính áo trắng cổ đứng trong Yu-Gi-Oh cũng đang tìm kiếm』

「Họ đã tự do lựa chọn Câu lạc bộ Mayoi Neko. Vì vậy, đối với chúng tôi, chỉ có thể cầu xin các cậu thôi. …Thế nào? Cậu hiểu ý chúng tôi muốn nói không?」

Nói cách khác, Hội trưởng anh ta đã có ý định như vậy.

Thảo luận với chúng tôi, rồi hạn chế số lượng người nhập học…

Nếu không, sự cân bằng của các câu lạc bộ trong trường sẽ trở nên nguy cấp.

「Ưm——ưm——ưm」

Umenomori lấy hai tay ấn vào thái dương, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

「Quả nhiên câu trả lời này, không thể đưa ra ngay bây giờ sao…」

Nhìn Hội trưởng Hội học sinh với vẻ mặt áy náy, các trưởng bộ đều gật đầu.

Tôi cứ có cảm giác, bên chúng tôi cũng cần phải xin lỗi.

Chúng tôi quyết định tạm thời đình chỉ lễ nhập học, tổ chức họp khẩn cấp để thảo luận đối sách.

「…Phải làm sao đây?」

Khi mọi người nhìn nhau trong phòng hoạt động, không biết ai đó đã khẽ hỏi như vậy.

「Dù sao thì lời của Hội trưởng Hội học sinh đó cũng có lý. Chỉ có thể hạn chế số lượng người nhập học thôi」

Fumino dứt khoát đưa ra kết luận.

「Không không không! Tuyệt—đối—không! Khó khăn lắm mới tập hợp được nhiều người đến vậy mà—!」

Umenomori bắt đầu giẫm chân loạn xạ trên ghế. Vì là chiếc ghế tựa lưng khá rộng, còn Umenomori thì khá nhỏ con, nên cô ấy có quậy phá đến đâu cũng vẫn còn chỗ trống. Không lẽ lúc chọn chiếc ghế này, là vì lý do đó sao?

「Nhưng mà, như trưởng bộ bóng bầu dục đã nói, cái chiến dịch quảng bá sử dụng PV quay lén suối nước nóng đó, thực sự không thể coi là một phương tiện công bằng đâu」

Dù sao thì, việc chiếu liên tiếp các cảnh quay nóng bỏng sexy quả thật hơi quá đà.

Tự nhiên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Ieyasu.

「Hóa ra là lỗi của tôi sao!? Dù tôi thật sự là muốn câu kéo mấy em năm nhất biến thái đang trong thời kỳ dậy thì mà」

Quả nhiên, gã này nhất định có ý định đó.

「Lần nào cũng vậy, thiên tài luôn không được thấu hiểu. Khụt khịt」

Thậm chí còn bắt đầu khóc.

「Meow… Ieyasu, cố lên」

Ngoan~ ngoan~, Nozomi vuốt ve đầu Ieyasu.

Có lẽ bàn tay vàng có thể hóa giải mọi sự cố chấp đó, thực sự có thể tác động đến tâm hồn tội lỗi của Ieyasu chăng.

「Ôi. Cảm giác lương tâm cắn rứt này là gì vậy. Thành thật mà nói bây giờ trong lòng tôi tràn đầy hối lỗi, sau khi thành viên mới nhập học tôi nhất định phải đối xử tốt với họ. Càng được an ủi lồng ngực càng đau, nhưng, cái cảm giác này… tôi không ghét」

Quả nhiên là chiến binh tự hủy hoại bản thân M theo ý mình.

「Thôi nào, thôi nào, thôi nào, vấn đề bây giờ là chúng ta nên làm gì! Đúng không Chise-chan!」

Kanae rất khéo léo kéo lại chủ đề đã bị lệch hướng.

「Vậy nên đừng có gọi tôi là Chise-chan nữa. …Nhưng như Kanae nói, bây giờ phải làm gì mới là vấn đề」

Ư ư ư, khi Chise tiếp tục ôm đầu lăn lộn,

「Cái đó…」

Một cô bé năm nhất rụt rè gõ cửa bước vào, nói với chúng tôi:

「À, xin lỗi, chúng tôi đang họp, bạn có thể chờ một chút không?」

「Không phải, cái đó… Chúng em, định tham gia câu lạc bộ thủ công ạ」

Hả?

「Lúc đó chúng em nghĩ là ‘hình như rất thú vị’, rồi muốn gia nhập Câu lạc bộ Mayoi Neko… Nhưng, sau khi nghe các trưởng bộ khác phát biểu, cũng cảm thấy nơi đó cũng sẽ rất thú vị ạ」

「À, đương nhiên không sao… nhưng bạn có nghiêm túc không?」

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Fumino, cô bé đó gật đầu xác nhận rõ ràng.

「Vậy à, vậy thì, cố lên nhé」

Cô bé cúi chào chúng tôi rồi rời đi, còn chúng tôi chỉ có thể vẫy tay chào tạm biệt bóng lưng cô bé.

Chúng tôi cũng đã đến lúc phải đưa ra một kết luận rồi.

「Ừm—được rồi, tôi hiểu rồi, việc phá vỡ sự cân bằng thì quả thật có khả năng, và nếu gây rắc rối cho các câu lạc bộ khác thì cũng không hay」

Umenomori đứng dậy, vừa cười đắc ý vừa ưỡn ngực.

「Nhưng, chỉ có kẻ ngu mới để cơ hội này vuột mất! Dù số lượng người có giảm đi bao nhiêu, chúng ta vẫn có thể chọn ra những nhân tài siêu việt từ trong đó!」

「Sao, chẳng lẽ cậu định bắt họ thi à?」

Nghe lời tôi nói, Umenomori nở nụ cười 「Đúng vậy đó」.

「Kiến thức! Thể lực! Vận may! Để những siêu tân binh hội tụ cả ba yếu tố trở thành chiến lực của chúng ta, chúng ta sẽ tổ chức thi tuyển nhập câu lạc bộ!」

Umenomori vung tay, như thể nhấn mạnh 「Đây là chiến lược khả thi duy nhất」.

「Khoan đã, ở đâu tổ chức, ai chịu trách nhiệm, làm thế nào, thi cái gì, những vấn đề này cậu đã nghĩ tới chưa?」

Fumino với vẻ mặt 「Cái này không thể nào」 dội gáo nước lạnh.

「Tôi quyết định rồi, mỗi người trong chúng ta đều phải chịu trách nhiệm một phần nội dung thi」

Nào, mọi người đều hành động đi, Umenomori vừa nói vừa xắn tay áo lên.

「Đối với Câu lạc bộ Mayoi Neko! Kiến thức cần thiết, chính là kiến thức otaku!」

「Exactly. Đúng như ngài nói, Hội trưởng của tôi」

Ieyasu lập tức “tách tách tách” vỗ tay. …Gã này danh nghĩa là phó hội trưởng, nhưng nhìn kiểu gì cũng là tay sai chuyên đánh trống thôi.

Hơn nữa, tại sao lại nhiễm cách nói của Hội trưởng Hội học sinh đó chứ, Ieyasu. Bởi vì đặc tính đã trùng với người ta rồi nên cậu mau trở lại đi.

「Cái tôi cần, khác với Takumi đã “thoát otaku” hay Daigorō chỉ thích mô hình thành phố, là một người bạn có thể cùng tôi tâm sự, là một người bạn có thể cùng tôi thỏa sức khám phá bí mật trường sinh bất lão của Araki Hirohiko-sensei」

『Araki Hirohiko là tác giả nổi tiếng của bộ manga “JoJo no Kimyou na Bouken”, bí mật trường sinh bất lão của ông có thể xem trên Baidu Baike』

…Tôi đã “thoát otaku” rồi thật xin lỗi cậu nhé, Ieyasu.

「Vậy thì, nội dung kiểm tra kiến thức, sẽ do tôi và Ieyasu phụ trách…」

Sau đó, Hội trưởng Mayoi Neko lại dùng quyền độc đoán của mình chỉ định Daigorō và Kanae phụ trách kiểm tra thể lực.

Chà, sắp xếp như vậy cũng hợp lý.

「Và rồi, bài kiểm tra cuối cùng——bài thi đặt cược vào vận may, giao cho Serizawa làm」

「Cái, cái gì!? Khoan đã, tại sao lại là tôi chứ——」

「Vì không còn ai thích hợp hơn mà」

「Không phải còn Takumi và Nozomi sao!」

「Hai người đó không được, tôi còn có chuyện khác muốn nhờ họ làm」

Chuyện gì chứ?

Tôi nghiêng đầu vô thức nhìn về phía Nozomi.

Ngập ngừng một lúc, Nozomi cũng gãi đầu vẻ mặt 「?」.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy, không lẽ lại là bắt chúng tôi làm mấy việc lặt vặt sao?

「Về nhiệm vụ của Takumi và Nozomi, phải giữ bí mật cho đến khi bài kiểm tra chính thức bắt đầu vào ngày mai ♪ Serizawa, cậu cũng phải cố gắng lên~!」

Giải tán! Đối với lệnh của Umenomori như vậy, tôi và Nozomi, cùng với Fumino đến cuối cùng cũng không nói thêm được lời nào.

Chúng tôi quyết định tổ chức bài kiểm tra nhập học vào buổi chiều sau giờ học ngày hôm sau.

Khi tin tức này được thông báo cho các học sinh năm nhất, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt như bị cáo trêu ghẹo.

Có khá nhiều người đang suy nghĩ gì đó, nhưng thực tế, phải kiểm tra những thứ gì, ngay cả chính chúng tôi cũng chưa rõ.

Ôm một cảm giác bất an mơ hồ, tôi cũng cầm cặp sách chuẩn bị về nhà.

「…Chờ đã, Takumi」

Đột nhiên, Daigorō cất tiếng gọi tôi lại.

「Hửm? Chuyện gì vậy?」

「Ưm… Không có gì, cũng không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp」

Daigorō ngồi xổm xuống, xoa xoa bắp chân tôi, làm gì vậy tự nhiên thế.

「Nếu là gãy xương, đã sớm chữa lành rồi. Hoặc nói là chắc chắn hơn trước cũng không thành vấn đề」

「Không phải xương, là thịt」

Hả? Thịt?

Xoa xoa xoa, xoa mãi đến chân tôi.

Tuy tôi không sao cả… nhưng cảnh tượng này, nếu bị người không rõ sự thật nhìn thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm đến mức không thể cứu vãn được.

「…Luyện rất chắc chắn nhỉ. Thế nào?」

Daigorō ngẩng đầu nhìn mặt tôi.

「Cậu hiểu ý tôi không?」

「À à, cậu đang để ý đến cách đi của tôi, đúng không?」

Trên thế giới này, có học sinh cấp ba nào lại quan sát chuyện đó sao——tôi muốn mắng vậy, nhưng ở đây lại có một người thật.

Daigorō như đang suy nghĩ gì đó, lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.

「C, chuyện gì vậy?」

「…Không, thì ra là vậy, tôi hiểu rồi, hóa ra là như thế」

Nguyên nhân không rõ, tóm lại Daigorō một mình như đã hiểu ra điều gì đó.

Đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần rồi… anh ta đột nhiên mở miệng nói.

「Gần đây, tôi cũng tích cực ăn các món ăn phương Tây」

「…Hả?」

Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?

「Kanae nói, người đó, không chỉ giỏi món Nhật, mà món Tây cũng rất giỏi」

Người đó là ai——câu hỏi tầm thường này không cần phải hỏi.

Chắc chắn là tiền bối Tamao.

「Biết được tôi có ý định thử thách những món ăn đó, Tamao-san cô ấy rất vui, ‘Tối nay ăn bít tết nhé’… cô ấy đã nói với tôi như vậy」

Mặt Daigorō đỏ bừng. Đây là cái gì không khí vợ chồng mới cưới thế này, đồ người thắng cuộc ghê tởm nhà cậu.

「Thật không ngờ có thể khiến Daigorō theo chủ nghĩa ẩm thực Nhật Bản thượng đẳng này… Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại」

Vốn đang nhẹ nhàng nói về cuộc sống thường ngày của hai người, nhưng vẻ mặt của Daigorō bỗng trở nên nghiêm túc.

「Để người mình trân trọng mà không ngừng trau dồi bản thân, tôi nghĩ điều đó rất quan trọng」

Daigorō vỗ vai tôi một cái, nói 「Chúng ta hãy cùng nhau tiến bộ nhé」.

Rồi anh ta ngại ngùng rời đi.

…Là vậy sao.

Tôi, khao khát muốn trở thành một người xứng đáng với Fumino và mọi người… Daigorō anh ấy, đã nhận ra suy nghĩ của tôi rồi sao.

Tôi lại bị Daigorō, người bình thường chậm hiểu hơn ai hết, nhìn thấu rồi.

Có lẽ, từ khi quen biết tiền bối Tamao, Daigorō cũng đã thay đổi.

Daigorō như vậy, trông có vẻ trưởng thành hơn tôi bây giờ.

Một đêm trôi qua, buổi chiều sau giờ học ngày hôm sau.

Theo thông báo từ trước, các học sinh năm nhất tình nguyện nhập học tập trung tại nhà thi đấu.

Mặc dù số lượng người ít nhiều có giảm đi so với trước, nhưng vẫn còn không dưới tám mươi người tham gia.

「Mọi người, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa——?」

Umenomori ưỡn ngực đứng trên sân khấu, vẻ mặt vui mừng không kìm được.

「Không cố gắng hết sức là không được đâu!」

Kanae giơ ngón cái lên, như thể nói 「Cứ giao cho tôi」 vậy.

Ối ối, giờ không phải lúc làm mấy chuyện này đâu.

「Hai người không thể biết điều một chút sao? Mà rốt cuộc tôi và Nozomi phải làm gì vậy」

「…Làm bánh kẹo, gì đó?」

Đối với Nozomi khẽ nói, Umenomori lắc ngón tay.

「Quá, ngây, thơ! Nhiệm vụ của các cậu, là cùng các học sinh năm nhất tham gia bài kiểm tra!」

Ê…?

「Với tư cách là tiền bối, là thành viên ban chấp hành của Câu lạc bộ Mayoi Neko, nếu không thể dễ dàng vượt qua tất cả các bài kiểm tra, chẳng phải sẽ không thể chinh phục trái tim của những người trẻ tuổi đó sao?」

Khoan, khoan đã, chờ một chút!

「Siêu thiên tài Nozomi thì còn tạm được, tại sao tôi cũng phải tham gia chứ!?」

Về mặt kiến thức, Ieyasu mạnh áp đảo, so với thể lực, Daigorō chẳng phải cũng đã vượt quá trình độ học sinh cấp ba bình thường rồi sao?

「Chính vì vậy mới cần Takumi cân bằng nhất ra mặt chứ. Thể lực của Ieyasu hoàn toàn không thể trông cậy được, Kouya lại là một tên cuồng mô hình thành phố kỳ quặc, chắc chắn sẽ thua toàn tập về mặt kiến thức」

Ieyasu và Daigorō lại không hề có vẻ gì là bất mãn, mà còn đứng một bên “ừm ừm” gật đầu. Danh dự của hai người đâu rồi hả trời!

「Meow… cố lên」

Hơn nữa Nozomi không biết vì lý do gì lại bừng cháy, giờ đang tập thể dục mềm dẻo.

Fumino từ nãy đến giờ không nói một lời nào——nhắc mới nhớ.

「Quả nhiên dùng bài tây… không, chỉ đơn giản là bốc thăm thì tốt hơn nhỉ…」

Không biết cô ấy đang lẩm bẩm cái gì, tóm lại là không tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Hình như, cô ấy vẫn chưa quyết định nội dung bài kiểm tra.

「Tóm lại, cứ quyết định vậy đi——」

Rồi Umenomori túm lấy cổ áo tôi kéo lại gần.

「…Hãy cho tôi, thấy vẻ đẹp trai của cậu đi, Takumi」

Với giọng điệu cực kỳ quyến rũ, Umenomori thì thầm với tôi như vậy.

Khoan đã, nói với tôi như thế… không phải là dùng tôi làm vật thí nghiệm sao?!

Nhưng trái tim đập thình thịch lại mách bảo tôi, tuyệt đối không được làm xấu mặt, tuyệt đối không được làm xấu mặt trước ba người đã nói 「thích」 tôi này.

Tiếp đó, Umenomori “đốp” một tiếng đẩy tôi ra, lớn tiếng tuyên bố bắt đầu bài kiểm tra nhập học,

「Được rồi~~! Bây giờ, vòng tuyển chọn thành viên mới của Câu lạc bộ Mayoi Neko, chính thức bắt đầu!!」

Đầu tiên là bài kiểm tra thể lực.

Câu lạc bộ Mayoi Neko, từ bao giờ đã bắt đầu chạy đôn chạy đáo giúp đỡ mọi người, không ai còn nhớ rõ.

…Ban đầu có lẽ là vì bị cuốn vào rắc rối mà Otome-nee gây ra.

Khi được giải thích như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Có lẽ, mọi người càng ngày càng không hiểu rốt cuộc đây là câu lạc bộ hoạt động kiểu gì nữa.

「Tóm lại, người phụ trách kiểm tra thể lực là tôi, Kanae Naruko của năm hai lớp D」

「Và cả tôi, Daigorō Kouya cũng của năm hai lớp D. Chúng tôi sẽ đưa ra các câu hỏi kiểm tra, và đánh giá liệu quý vị có đạt hay không」

Hai người đứng hiên ngang như vị Hộ Pháp, ngọn lửa trong mắt đã bắt đầu bùng cháy.

『Tư thế của Hộ Pháp gần giống như dang hai chân, hai tay chống hông. Trong các tác phẩm Anime/Manga/Game thường gợi lên góc nhìn nhạy cảm』

「Câu lạc bộ Mayoi Neko, có muốn gia nhập không——!?」

Kanae hét lớn vào micro, rồi lại quay micro về phía chúng tôi.

『Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi!!』

Hơn một nửa số học sinh năm nhất (nam) đều giơ nắm đấm lên phát ra tiếng gầm hùng tráng.

「Ô—」

Không hiểu sao, Nozomi bên cạnh tôi cũng giơ nắm đấm.

「Bất kể thử thách có khó khăn đến đâu, cũng sẽ cố gắng chiến đấu sao——!?」

『Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi!!』

Tiếng gầm hùng tráng hơn trước đó làm rung chuyển nhà thi đấu.

「Tốt——, chính là khí thế này! Daigorō-kun! Hãy công bố nội dung kiểm tra một cách thẳng thừng đi!」

「Ưm…」

Daigorō gật đầu thật sâu, rồi từ trong túi áo lấy ra một cây nến.

Chuyện gì thế này, sao tôi lại có một linh cảm xấu mạnh mẽ đến vậy chứ.

Một linh cảm xấu không cách nào xua tan được.

「Bây giờ, xin phép tôi được biểu diễn cách chỉ cần dùng khí phách mà thổi tắt ngọn nến này từ khoảng cách mười mét!」

Gừ à à, Daigorō trợn tròn mắt gầm lên.

「………………」

Khán phòng, im lặng chết chóc.

NA GE REN ,GANG CAI ,ZUO LE SHEN ME?

『Phiên âm Hán Việt trên là “Người đó, vừa rồi, đã làm gì?”, nguyên văn viết bằng Katakana』

「Này… này——Daigorō-kun? Đêm qua, cậu đã nghiêm túc suy nghĩ với tiền bối Tamao rồi… cậu… hẳn đã nói vậy đúng không?」

Ngay cả Kanae cũng hiếm hoi rơi vào trạng thái sốt ruột.

「Đúng vậy. Tuy nhiên tôi đã được cho biết rằng do sự khác biệt về giới tính và thể trạng, sức vận động của mỗi người đều có sự chênh lệch」

Ừm ừm, đây quả thực là một ý kiến rất nghiêm túc.

「Vì vậy tôi nghĩ, chỉ có thể kiểm tra khí phách của từng người một」

Why. Tại sao lại đi đến kết luận như vậy chứ.

「Ừm——, thì ra là vậy~」

Này, tại sao ngay cả Kanae cũng gật đầu vẻ mặt như đã hiểu ra rồi vậy? Cậu đã hiểu ra cái gì vậy chứ?

「Cái đó—, tôi có câu hỏi~」

Dưới khán đài, một nam sinh năm nhất giơ tay lên.

「Cái chuyện đó, thật sự có thể làm được sao? Trong điều kiện hoàn toàn không có gió hay ngoại lực nào khác?」

「Hừm… Trăm nghe không bằng một thấy vậy, vậy thì, xin phép hạ thư sinh được biểu diễn một phen」

Daigorō lùi lại mười mét.

Hai chân dang rộng bằng vai, mắt nhìn chằm chằm vào cây nến, rồi vai cũng bắt đầu rung động.

Tôi và Nozomi, Kanae cùng nhóm tân học sinh năm nhất, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Daigorō.

「Gừ ô ô ô ô ô ô ô ô ô…」

Gân xanh trên trán cũng nổi lên, Daigorō nắm chặt nắm đấm.

「Ư ư ư ư á!!」

Toàn bộ cửa sổ của nhà thi đấu đều rung lắc kêu răng rắc.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh nến vừa sáng còn đó đã hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất.

「……Hù」

Daigorō vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm.

「Cơ bản thì là như thế. Bây giờ mời Takumi diễn lại một lần nữa」

「Làm sao mà được chứ á á á á!!」

Nếu có một cái bàn ở đây, chắc chắn tôi sẽ lật tung nó lên.

Cái sức mạnh ma quỷ đó, làm sao tôi làm được chứ!

Tôi thực sự muốn lôi cổ mình của ngày hôm qua, người đã nói 「Daigorō trông chững chạc hơn rồi」 ra mà đấm cho một trận.

「Không sao đâu, chỉ cần rèn luyện khí Đan điền, tự nhiên sẽ có thể bộc phát đấu khí. Dập tắt nến cũng là chuyện nhỏ」

「Ừm, cái đó, đây là nơi tập hợp của Hội Thích Mèo Lạc mà nhỉ? Tôi không có đi nhầm cửa vào chỗ hiệp hội siêu năng lực gia gì đó chứ?」

「……Thì ra là vậy. Đan điền. Dưới rốn」

Khoan đã! Thậm chí Nozomi cũng đang tin răm rắp như bị thôi miên vậy!

Rồi, mấy đứa học sinh năm nhất thì đứa nào đứa nấy đều đực mặt ra mà ngây người.

「Mà, khoan đã, tình huống này, Tamao cũng đã nghĩ đến rồi. Vậy nên dựa trên những gì tôi giải thích, cô ấy đã viết một cuốn sách hướng dẫn mà người mới bắt đầu cũng có thể nhanh chóng hiểu được」

Daigorō lại lấy ra một tờ giấy từ trong lòng.

「Chính là, lời giải thích như thế này」

■Daigorō-ryuu, Phương pháp kích hoạt Đấu khí ai cũng làm được (Tập nhập môn cho người mới)

Thứ nhất: Trước tiên hãy hít thở sâu, thả lỏng tâm trạng, nghĩ về những điều vui vẻ nhé ♪

Thứ hai: Mở hai chân rộng bằng vai, nhìn thẳng vào cây nến trước mắt.

Thứ ba: Cuối cùng, dồn tất cả sức mạnh vào dưới rốn, tim trong khoảnh khắc đạt đến tốc độ gấp 5 lần…

Đấy ~ thấy chưa! Đấu khí lấp lánh ☆

「Như vậy là dễ hiểu rồi nhỉ. Đây là lời giải thích tràn đầy yêu thương mà đàn chị Tamao, với tư cách là một OG, dành cho các thành viên mới sắp gia nhập!」

『OG, ở đây chỉ những nữ sinh đã giải nghệ khỏi câu lạc bộ』

…Tôi nhớ đàn chị Tamao, trong trường hình như là một đàn chị hoa khôi lạnh lùng, xa cách mà nhỉ?

Khi những học sinh năm nhất khác vẫn còn đang ngây người, ánh mắt tôi và Fumino chạm nhau.

Thay đổi rồi. Đàn chị Tamao đã hoàn toàn biến thành một người khác rồi nhỉ? Đúng là tình yêu thì mù quáng mà!?

…Có lẽ sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ cũng nên.

「Sau đó, sử dụng luồng đấu khí này để dập tắt cây nến —— Ể? Sao tôi cứ cảm thấy bị một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm thế nhỉ」

Có lẽ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều muốn tổng lực mắng vào cái 「Thứ ba」 đó.

Quả nhiên là cái bầu không khí có thể đóng băng cả Daigorō.

「À, ừm. Có lẽ bắt đầu từ mười mét có hơi vô lý. Trước tiên thử từ một mét xem sao…」

「Vấn đề không nằm ở chỗ đó đâu á ——!」

Với một cây quạt không biết lấy từ đâu ra, Naruko 「bốp」 một tiếng gõ vào đầu Daigorō.

Mà, đó là điều hiển nhiên.

Chỉ có Nozomi vẫn đặt tay lên ngực, rất tập trung như đang suy nghĩ điều gì đó… Khoan đã, cô không làm được đâu.

「Á ha ha ha, cái này… chỉ là tiết mục phụ thôi mà!」

Naruko, không chút do dự túm cổ áo Daigorō lôi anh ta ra góc hội trường.

Quyết định đúng đắn lắm Naruko. Cứ thế này để tên này không thể xuất hiện trong một thời gian thì tốt.

「Đề bài thật sự là cái này! Nói tóm lại, Đại Chiến Tìm Đồ Vật!」

Naruko lấy ra hàng chục tấm thẻ bài.

「Trên những tấm thẻ này có ghi tên một số đồ vật, người đầu tiên tìm được đồ vật tương ứng sẽ là người chiến thắng! Vì tất cả các đồ vật trên thẻ đều là đồ trong trường học, nên độ khó cũng không cao đâu. Chỉ là!! Thời gian giới hạn, hoàn thành trong mười phút!!」

Thì ra là vậy, đã suy nghĩ kỹ rồi nhỉ. Quả thực nếu là cuộc thi tìm đồ vật, bất kể sự khác biệt về thể chất, nam và nữ đều có thể cạnh tranh công bằng.

「Vậy thì —— Sẵn sàng………… BẮT ĐẦU!!」

Naruko tung hàng chục tấm thẻ xuống sân khấu.

Ngay lập tức, các học sinh năm nhất tranh nhau nhào tới những tấm thẻ rơi như tuyết.

Với tốc độ cực nhanh, 「vèo」 một cái chộp lấy một tấm thẻ, Nozomi cũng chạy ra ngoài nhà thể chất.

À, hình như chỉ có tôi là chậm một bước.

『…Hãy cho tôi thấy vẻ đẹp trai của cậu đi, Takumi』

Lời thì thầm của Umenomori ban nãy chợt lướt qua trong đầu.

Rồi, tôi nhảy lên với tay chộp lấy một tấm thẻ vẫn còn đang bay trên không, chưa kịp nhìn là gì đã vội vàng chạy đi.

Thắng chắc rồi —— ban đầu, tôi đã nghĩ như vậy.

Trên tấm thẻ ghi 『Cây thụt bồn cầu dùng để thông cống』.

Thế là, tôi chạy thẳng đến nhà vệ sinh nam gần nhất.

Nhưng, đồ vật mục tiêu thì tìm đâu cũng không thấy, ngay cả trong hộp dụng cụ vệ sinh cũng không có.

Vậy thì đi tìm ở nhà vệ sinh tiếp theo, nhưng dù đổi địa điểm thì kết quả vẫn như cũ.

Dù đã tìm khắp bao nhiêu chỗ, cái món đồ quyến rũ mềm mại, co dãn đó vẫn không thấy đâu.

「Tại sao cơ chứ á á á á á!」

Mặc dù có gào thét đến mấy, nó cũng sẽ không tự động nhảy ra.

Thời gian vô thường vẫn cứ từng chút từng chút một đến gần điểm kết thúc.

「Ể? Thẻ của tiền bối cũng là đồ dùng vệ sinh ạ?」

Một cậu học sinh năm nhất khác cũng cầm thẻ bài bước vào nhà vệ sinh.

Tên này trông khá bảnh đấy. Trước mặt đàn em không thể luống cuống được, nên tôi cũng cố nặn ra một nụ cười.

「À, ừ, cậu thì sao?」

「Em là cái này」

Tấm thẻ mà cậu ấy đưa cho tôi xem ghi 『30 cuộn giấy vệ sinh』.

Ước gì được đổi thẻ với cậu ta quá. Mặc dù không được.

「À, là cái này… Chắc là ở gần đây thôi, cố lên nhé」

Tôi chỉ vào chỗ giấy vệ sinh dự trữ trong hộp dụng cụ, rồi chuẩn bị chạy đi nơi khác.

「Tiền bối đã tìm thấy đồ cần tìm chưa ạ?」

「Á ha ha, chưa tìm thấy, tôi phải đi chỗ khác xem sao rồi」

Vừa cười khổ vừa đưa thẻ cho cậu bạn kia xem, cậu ta cũng bật cười.

「Mặc dù xen vào chuyện của tiền bối thì không hay lắm, nhưng em nghĩ nơi có thứ này chắc là nhà vệ sinh nữ. Bởi vì em đã đi mấy nhà vệ sinh nam liền rồi mà không thấy có thứ này」

「À… Thì ra là vậy, hiểu rồi. Chỗ đó đúng là điểm mù nhỉ」

Khoan đã. Nhà vệ sinh nữ!?

Đùa thôi mà… Cái nơi linh thiêng đó, không phải là vùng cấm vĩnh viễn không thể chạm tới sao.

「Vậy thì, em xin phép ạ」

Cười tươi vẫy tay, cậu tân binh kia rời đi.

Trông biểu cảm của cậu ấy cứ như đang nói 「Người này, xong đời rồi…」 vậy.

「Ư… ư oa oa oa」

Nhà vệ sinh nữ. Ở đó, có cái thụt bồn cầu mà tôi cần tìm.

Tôi là con trai. Vì thế, tuyệt đối không được bước vào đó.

Thử nhờ mấy cô gái đi ngang qua xem sao —— tôi cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ đã tan học rồi.

Không thể mong đợi may mắn gặp được một cô gái nào đó được.

Thời gian còn lại, khoảng bốn phút…

「A…!」

Tôi như từ bỏ tất cả, lao ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Khi chạy đến nhà thể chất, thời gian đã chỉ còn 10 giây.

「Khoan đã! Nhìn xem, tôi đã mang được đồ vật được chỉ định tới rồi!」

Tôi giơ cao đồ vật mục tiêu, chạy đến chỗ Naruko.

Đương nhiên, đó chính là cái thụt bồn cầu được yêu cầu trong thẻ nhiệm vụ.

「Oa! Ngàn cân treo sợi tóc đấy ——! 4, 3, 2, 1… Được rồi, HẾT GIỜ ——!」

Cuối cùng cũng kịp lúc.

Kết quả là, tôi vẫn là người hoàn thành cuối cùng.

「Meo… Lo quá đi」

Nozomi lập tức đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang phập phồng vì chạy của tôi.

Không hiểu sao, dưới cánh tay cô bé đang kẹp một cái khăn lau bảng bị quấn bởi dây điện.

「À… Là tiền bối lúc nãy…」

Cậu học sinh năm nhất ban nãy tôi gặp cũng đã nhìn thấy tôi.

Ánh mắt đó rõ ràng là đang nói 「Vào rồi kìa, vào nhà vệ sinh nữ rồi kìa…」.

Ánh mắt nửa buồn bã nửa khinh miệt.

Không, không phải như cậu nghĩ đâu! Lúc đó vừa đúng lúc có một cô giáo đi ngang qua mà!

Tôi đến tận cuối cùng vẫn không từ bỏ tiết tháo của một người đàn ông, vẫn đang nỗ lực mà! Thật sự là như vậy!

「Một mình lẻn vào nhà vệ sinh nữ… thật sự đã làm rồi sao…」

「Không, phải nói là nếu không có khí thế và nghị lực đó, chắc chắn sẽ không làm được」

「Thật sự mạnh mẽ quá, tiền bối…」

Những lời đồn về tôi cứ thế được lan truyền một cách nghiêm túc.

Tôi đã bảo không phải như thế mà! Sự thật không phải vậy đâu!! Tôi thật sự không hề vượt qua ranh giới đỏ cuối cùng đó!

「…Ngoan, ngoan」

Nozomi vẫn đang nhẹ nhàng xoa lưng tôi, còn nhẹ nhàng hơn cả lúc nãy.

Không giống tôi, người đội sổ, Nozomi hình như là người hoàn thành đầu tiên.

Nên nói cô bé tài giỏi hay là gì đây.

「Đúng là không hổ danh thành viên chính thức của Hội Thích Mèo Lạc chúng ta!」

Umenomori tỏ vẻ rất vui mừng mà hết lời khen ngợi Nozomi.

「Meo… Vì không xa lắm nên dễ lấy thôi ạ」

「Nozomi lúc nào cũng điềm tĩnh nhỉ, không như một số người, chẳng có tí vẻ tiền bối nào cả」

Ánh mắt ban nãy còn rất vui vẻ, lần này từ từ, quay về phía tôi.

「Takumi này………………」

Rè rè, không khí như có tia lửa điện tóe ra.

Cảm giác nhiệt độ xung quanh, bỗng nhiên giảm đi rất nhiều.

「Không những đội sổ mà còn hoàn thành vào mấy giây cuối cùng nữa chứ, thật là tệ hết sức luôn đó ——! Thiệt tình! Cậu rốt cuộc đang làm gì thế hả!」

Là tiết tháo cuối cùng của một con người, của một người đàn ông, tôi đã lưỡng lự không biết có nên từ bỏ hay không.

Hơn nữa cuối cùng tôi vẫn giữ vững tiết tháo mà thành công đó chứ.

「Trận tiếp theo, nếu bài kiểm tra tiếp theo mà vẫn tệ hại như thế này, tôi sẽ giận thật đấy!」

Nói vậy có nghĩa là bây giờ vẫn chưa phải giận thật à —— mặc dù trong đầu nghĩ thế, nhưng tôi không dám nói ra, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Bài kiểm tra đầu tiên, số lượng tân sinh viên năm nhất bị loại trong phần thể lực, quá nửa…

Mặc dù vậy, số người còn lại vẫn trên bốn mươi người, thế giới này đúng là có nhiều người rảnh rỗi quá nhỉ.

「Nếu cứ thế này, cuối cùng vẫn còn hơn hai mươi người… tất cả bọn họ, đều sẽ trở thành thành viên mới sao?」

Tôi thử bắt chuyện với Fumino.

Thế nhưng,

「Đừng có nói chuyện với tớ lúc này, tớ bây giờ, vẫn còn đang suy nghĩ về nội dung bài kiểm tra đây」

Úi chà, có vẻ đang rất không vui.

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, tôi cẩn thận lách qua bên cạnh Fumino.

「Cả nhà ——, xin chú ý~~~~!!」

Keng keng keng, tiếng chiêng vang lên trên sân khấu. Chuẩn bị từ khi nào vậy, cái thứ này.

「Các vị đã vượt qua thử thách đầu tiên, làm tốt lắm! Nhưng! Cuộc chiến thật sự, bây giờ mới bắt đầu!」

Umenomori tung micro lên không.

Ieyasu với động tác hoa mỹ đã đón lấy chiếc micro bay theo một đường parabol.

「Hù… Chờ lâu rồi. Các viên ngọc thô của thế giới otaku này…」

Kính mắt lóe lên ánh sáng sáng hơn bình thường 30%, Ieyasu chỉ vào màn hình hiển thị trên sân khấu nói:

「Tiếp theo, câu hỏi kiểm tra sẽ hiển thị trên màn hình lớn này, quý vị cần dùng cử chỉ tay để thể hiện câu hỏi là đúng hay sai. Tất cả các câu hỏi kiểm tra, đều do chính ta, Kikuchi Ieyasu, vắt óc suy nghĩ cẩn thận mà thành, tất cả đều là để khảo sát kiến thức otaku của quý vị」

Ieyasu nói một hơi xong, rồi nhấn phím Enter trên máy tính xách tay.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, câu hỏi kiểm tra xuất hiện trên màn hình.

Ư… ưm…?

■Hội Thích Mèo Lạc Bài kiểm tra nhập hội Phần kiến thức Câu hỏi số một

Chỉ cần là con trai, ai cũng sẽ phải lòng quần bó đen.

Khi được mỹ nữ quần bó đen giẫm đạp liên tục lên mặt, chúng ta hạnh phúc là những kẻ theo đuổi mơ ước.

Mà thôi, gác chuyện đó sang một bên, bây giờ là thời gian đặt câu hỏi.

Đơn vị dùng để biểu thị độ dày của quần bó là denier. Đúng hay sai.

『Denier, ký hiệu là d, biểu thị trọng lượng (gram) của sợi dài trên một đơn vị chiều dài (9000 mét), dùng để đo độ mảnh của sợi dài, còn được gọi là「độ mịn」』

Cơ bản thì hơn một nửa thông tin trong đề bài, chỉ là một lời thổ lộ biến thái của một kẻ s/m thôi nhỉ. Đã không còn gì để mà phàn nàn nữa rồi.

Rồi, đối với những cậu con trai không liên quan gì đến quần bó đen, câu hỏi này khá là bất lợi.

「Đây là câu hỏi được quyết định sau khi đã cân nhắc tỉ lệ nam nữ tham gia. Cố lên nhé các cậu con trai! Hãy cho tôi thấy tiềm năng vô hạn của các cậu đi!」

Chắc chắn đây là vấn đề mà chỉ có kiểu người như Ieyasu mới để ý nhỉ, là con trai, tôi hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện như thế này.

Mà khoan, đây còn là vấn đề về kiến thức otaku sao? Không phải là vấn đề về thời trang à?

「…Ừm — ừm」

Nắm bắt cơ hội xem Nozomi chọn gì, rồi tôi cũng đưa ra câu trả lời —— ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu.

Không được, không được. Phương án này Pass. Đây rõ ràng là gian lận mà. Nozomi chắc chắn biết câu trả lời đúng.

Sau một hồi do dự, tôi quyết định chọn 「Đúng」. Tỉ lệ đúng là một phần hai, đánh cược một phen vậy.

「Ồ ồ, tiền bối Takumi Tsuzuki hình như đã chọn 「Đúng」 đó? Kết quả rốt cuộc là như thế nào đây?」

Ieyasu đang nhìn tôi với nụ cười kỳ lạ, hơi muốn đấm hắn ta một chút, vì tôi sẽ nhẹ tay nên hãy cho tôi đấm hắn đi.

「Không đúng, độ dày gì đó phải là centimét hay nanomét gì đó chứ, chúng ta cược 「Sai」!」

Một nhóm học sinh năm nhất, khoanh tay ra hiệu là 「Sai」.

Nozomi… vẫn không động đậy.

「Thời gian còn lại, còn 5 giây! 4… 3… 2…」

Lúc này, Nozomi cuối cùng cũng dùng hai tay giơ lên đầu làm thành một dấu ○ to lớn.

Mặc dù đáp án đúng vẫn chưa được công bố, nhưng tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Giống đáp án của Nozomi, vậy thì chắc chắn không sao rồi.

「…1! Hết giờ! Đáp án đúng là———— 『Đúng』!!」

Ieyasu đã hoàn toàn biến thành người dẫn chương trình gameshow, không chút nương tay phân định thắng thua.

Chỉ mới câu hỏi đầu tiên, số lượng người tham gia lại giảm đi một nửa.

「Đơn vị biểu thị độ dày của quần bó là denier. Mọi người, đã nhớ chưa?」

Mặc dù cảm thấy đây là một đơn vị mà cả đời dài đằng đẵng cũng sẽ không dùng đến, nhưng tôi vẫn ghi nhớ nó.

「Khụ khụ khụ… Dù sao thì, câu hỏi đầu tiên chỉ là câu hỏi ưu đãi, câu hỏi vừa rồi là cấp Mera, bây giờ sẽ đến cấp Merazouma!」

『「Mera」、「Merazouma」 đều là các phép tấn công hệ lửa trong trò chơi 《Dragon Quest 3》, 「Merazouma」có sức mạnh mạnh nhất, 「Mera」đứng thứ nhì』

Ieyasu với nụ cười xấu xa cụng tay với Umenomori.

「Sau đây mới là bài kiểm tra kiến thức thật sự! Nguồn gốc đề bài đều đến từ anime, manga, light novel, game! Phạm vi tấn công sẽ được mở rộng hơn! Hơn nữa là chế độ giành quyền trả lời cá nhân, không thể làm theo đáp án của người khác!」

Oa, chơi thật rồi.

Bất lực nhìn Umenomori và Ieyasu đang hớn hở trên sân khấu, tôi thở dài một hơi.

Làm ơn đi, nhất định phải là vấn đề trong phạm vi hiểu biết của tôi —— tôi cầu nguyện như vậy.

—— Mà, thế giới này vĩnh viễn không đơn giản như thế.

Sau khi chiếu bản TV và bản DVD đã được chỉnh sửa hình ảnh, câu hỏi đưa ra lại là 「Xin hỏi ai là họa sĩ hoạt hình của bản chỉnh sửa?」. Phía sau gần như toàn là những câu hỏi khó trả lời như thế này.

Người có thể clear tất cả những câu hỏi siêu khó này trong một lần, rồi thẳng tiến đến đỉnh cao… chỉ có Nozomi.

Ngay cả khi đối mặt với những câu hỏi siêu khó do hai otaku nặng đô thiết kế, cô bé vẫn dũng cảm liên tục thách thức, cuối cùng đã đến trước câu hỏi cuối cùng —— tôi cuối cùng cũng miễn cưỡng trả lời đúng đáp án (mặc dù có một phần lớn vẫn còn nhiều may rủi).

Ngước lên nhìn, những người tham gia còn lại, chỉ còn mười người.

「Thật sự là… rất lợi hại, tiền bối. Em thua mà không hối hận」

「Dù không trả lời đúng nhưng vẫn có khí thế mạnh mẽ, những thứ như vậy… em không học được đâu」

Những học sinh năm nhất bị loại khỏi bài kiểm tra, không hiểu sao đều phát ra tiếng khen ngợi.

Rồi ——.

Tiếp theo, vẫn còn một bài kiểm tra nữa.

Một bài kiểm tra thử thách vận mệnh, do Fumino phụ trách.

Mà nói đến, chính Fumino, người quan trọng nhất… lại không thấy đâu từ nãy đến giờ.

「Có một thông báo quan trọng cần công bố, người phụ trách bài kiểm tra cuối cùng, Serizawa Fumino đang ở ngoài sân chuẩn bị các quẻ bói cho bài kiểm tra… nhưng, đó chỉ là lớp ngụy trang che đậy bài kiểm tra cuối cùng thực sự thôi」

Khoan, khoan đã, cái gì là diễn biến siêu cấp thế này. Cậu rốt cuộc định làm gì?

「Chúng tôi vừa nhẹ nhàng dán một mảnh giấy nhỏ có ghi thông tin nào đó lên lưng Serizawa-san. Các vị cần trả lời thông tin trên mảnh giấy đó. Đương nhiên, không được để Serizawa-san phát hiện」

Cái gì, đơn giản vậy thôi sao, mười tân sinh viên đều lộ vẻ xìu đi.

Đương nhiên không thể đơn giản như vậy. Chắc chắn còn có âm mưu gì đó. Bài kiểm tra này quá kỳ lạ.

Dự cảm biến thành sự thật, là khi mấy kẻ thách thức ra ngoài trước đó lần lượt thất bại trở về.

「Người đó… tuyệt đối không thể tiếp cận được」

Một cậu nam sinh bị tuyên bố trượt, mặt tái mét nói.

Không thể tiếp cận? Tại sao?

「Tôi quyết định đặt cuộc sống thanh xuân ngọt ngào, và cuộc đời mà tôi đã trải qua cho đến nay, lên bàn cân để cân nhắc lại…」

Thất bại giả thứ hai, để lại lời lầm bầm bí ẩn không rõ ý nghĩa rồi rời đi.

Rồi khi người thứ ba ném lại một câu 「Cái này không khoa học」, bỏ chạy khỏi hội trường, Umenomori cuối cùng cũng chỉ vào tôi ra lệnh nói 「Đi cho bọn chúng xem tiền bối làm như thế nào đi!」

Trong lòng ôm mối bất an mạnh mẽ, tôi đi về phía Fumino.

Ra khỏi nhà thể chất, tôi thấy Fumino đang ngồi ôm đầu gối trên một cái bàn.

Trên bàn còn có những tờ giấy để bốc thăm.

Dáng vẻ của cô ấy cũng không có gì kỳ lạ… nhưng, ngay khi tôi định lại gần hơn một chút,

Trong đầu tôi chợt lóe lên tín hiệu 「Nguy hiểm!」.

Cảm giác này, tôi quá quen thuộc rồi. Có lẽ trên thế giới không ai quen thuộc hơn tôi.

「Cái… con bé này, bây giờ tâm trạng đang siêu tệ…」

Có vẻ như, Fumino chỉ đang lặng lẽ ngồi ở đó, nhưng phía sau cô ấy lại không ngừng tỏa ra sát khí đáng sợ.

Hình như đang lẩm bẩm gì đó,

「…Chỉ có mình mình… tại sao cơ chứ… cơ bản Takumi chẳng phải cũng…」

Nghe, nghe thấy rồi, tiếng nguyền rủa đáng sợ, ở đây cũng có thể nghe thấy!

Trong bầu không khí như vậy, dù là mãnh thú hung hãn đến đâu, cũng sẽ ngay lập tức cảm nhận được sự chênh lệch to lớn giữa đối phương và bản thân.

Cảm giác này… cứ như một chú mèo con ở khúc cua đường gặp phải một con hổ Siberia hoang dã vậy.

Fumino như thế này, nhất định sẽ vượt qua bài kiểm tra của Daigorō thôi, khi tôi đang nghĩ những điều đó thì.

「!? Làm gì thế hả, Takumi! Cậu ở đây làm gì!?」

Úi chà, bị phát hiện rồi.

「À, yo, trông cậu có vẻ không vui lắm nhỉ」

「Không chỉ không vui mà còn tệ hại vô cùng ấy chứ. Tại sao lại cứ phải có mình tớ phụ trách bài kiểm tra may rủi? Hơn nữa, từ nãy đến giờ, mấy đứa tân binh cứ liên tục ‘nhìn chằm chằm’ tớ rồi lại đột nhiên bỏ chạy, đâu phải là bài kiểm tra! Rốt cuộc là chuyện gì thế hả! Đáng lẽ, Takumi mà ngăn Umenomori và mấy người kia lại thì đã không bị tình huống dở khóc dở cười như bây giờ rồi. Takumi cậu mau đi nói với họ đi. Trong lúc các cậu đang chơi trò đoán mò gì đó, tớ thì cứ mãi ở ngoài vạch các đường cho quẻ A Di Đà, lại còn mấy lần bị gió thổi bay nữa chứ, mệt thật sự luôn. Từ nãy đến giờ cứ đực ra đó có gì thì nói mau đi đồ Takumi ngốc nghếch」

Bây giờ thì chuyển sang chế độ than vãn rồi.

「Thật, thật sự là không dễ dàng gì…」

「Phiền phức」

…Rõ ràng là cậu bảo tôi nói mà ——.

「Thôi, mau viết tên lên đi. Dùng bút dạ màu gì cũng được」

À —— tôi gật đầu đi về phía Fumino thì,

Vì cơn gió thổi qua bất ngờ, mấy cây bút dầu lăn xuống đất.

Rồi, cây bút dưới chân biến thành bi lăn, tôi ngay lập tức mất thăng bằng ngã bổ nhào về phía trước.

「Này, oa oa oa oa!?」

Trong khoảnh khắc, tôi cố gắng hết sức muốn nắm lấy thứ gì đó, rồi vô ý ôm lấy cơ thể Fumino —— cứ thế đẩy cô bé ngã.

Khoảng cách mũi hai người chạm vào nhau.

Trong đôi mắt trong veo như có thể hút người vào của Fumino, đang phản chiếu khuôn mặt bơ phờ của tôi.

「Đi…」

Với biểu cảm hơi co giật, Fumino mở miệng nói. …Đi?

「Đi chết hai lần đi á á á á!!」

「Bịch」 một tiếng, khi phát hiện bị Fumino đá mạnh vào bụng, cả người tôi đã nổi lên không trung rồi.

Bị Fumino đá bay đi, giống như cú Tomoe Nage của judo vậy —— chưa đầy một giây sau khi nhận ra điều đó,

『Tomoe Nage là một trong những đòn vật của judo, yếu lĩnh là ngã ngửa trước đối thủ, chân đạp vào bụng dưới đối thủ, kéo đối phương lăn về phía sau rồi đạp ra. Tình huống hai người ôm nhau lăn tròn giống với gia huy song巴 nên được đặt tên như vậy』

Kèm theo bụi bặm cuộn lên khi ngã xuống đất, ý thức của tôi dần dần rời xa.

Takumi Tsuzuki —— bài kiểm tra cuối cùng, không đạt.

Có phải vì cú đá hùng vĩ đó không, tóm lại thử thách của tôi hình như đã mang lại hiệu quả bất ngờ.

「Cái… cái đó, em quyết định bỏ cuộc」

「Em, em cũng… em cũng bỏ cuộc」

Mấy tân sinh viên run rẩy bày tỏ muốn rút khỏi bài kiểm tra.

Số tình nguyện viên nhập hội còn lại, chỉ có hai người.

「Ưa ưa ưa ưa!? Chỉ còn hai người sao?!」

Sao lại thành ra thế này chứ ——, Umenomori tỏ vẻ không thể hiểu, không thể chấp nhận. Đây chính là cái gọi là tự làm tự chịu mà.

「Nếu sự chọn lọc này tiếp tục diễn ra, khả năng chủ tịch của tôi, số thành viên mới cuối cùng bằng không…」

Ieyasu ghé tai Umenomori nói.

「Nhưng, nhưng, đã vất vả đến bước này rồi mà」

「Mà, mà, đừng nói vậy, Chise bé bỏng. Ngược lại chúng ta nên cảm ơn vì vẫn còn hai người đó chứ」

Naruko lập tức chạy đến an ủi Umenomori đang buồn bã.

「Hừm hừm… Ít nhất có năm người cũng được mà」

「Đừng bi quan vậy, dù sao đây cũng là hai người có thực lực, đã vượt qua vô vàn thử thách đó」

Daigorō nhìn hai học sinh năm nhất đó với ánh mắt trông rất đáng tin cậy.

Một trong số đó, là một cậu con trai thân hình mảnh mai, trông khá bảnh.

…Chính là cậu bạn đã giúp tôi trong nhà vệ sinh nam trước đó.

Người còn lại là một cô bé tóc hai bím, cao gần bằng Umenomori.

Hai người lúc này đều có vẻ mặt 「Tôi phải làm sao đây?」, ngơ ngác đứng một bên.

Rồi rất đột ngột, Nozomi đi tới chỗ hai người,

「Đậu」、

Rồi 「pát」 một tiếng vỗ vai hai người mà nói.

Lời của Nozomi coi như là lời kết luận, mặc dù vẫn còn hơi không cam lòng, nhưng Umenomori cũng cuối cùng đã gật đầu.

「Cũng đúng nhỉ… Ừm, dù sao cũng có hai thành viên mới, vậy cũng không tệ」

Có cảm giác, hai bạn học này chỉ là chưa kịp bỏ cuộc thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, họ chính là nhờ vào 「may mắn」 của mình mà đưa ra lựa chọn đúng đắn, vậy nên điều này cũng coi như là vượt qua bài kiểm tra rồi.

Quay lại nhìn hai thành viên mới, Umenomori 「ừm hứm」 một tiếng hắng giọng.

「Vậy thì bạn nam tân binh bên này, hãy nói tên và lớp của em đi」

「Vâng, xin tự giới thiệu đơn giản, em là Shibata Jin, lớp 1A. Em rất vinh dự được gia nhập hội」

Với nụ cười hoàn hảo đến mức khiến các ca sĩ thần tượng nam cũng phải đổ mồ hôi, cậu con trai tên Jin Shibata nhẹ nhàng cúi chào.

Tên này… không khéo còn cao hơn cả tôi. Hơi bị đả kích một chút.

「Hề hề, bé Jin nhỉ. Jin… ừm, Jin…」

Đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho người khác như vậy chứ, Naruko-san.

「Rồi bạn nữ bên kia, cũng mời em tự giới thiệu」

Đến lượt cô bé tóc hai bím này rồi.

「……………………」

「Này ——, đến lượt em rồi đó —?」

「Lớp 1A, Towano Kokoro」

Towano Kokoro nói xong rất nhanh rồi lại im lặng, như muốn kết thúc cuộc đối thoại càng sớm càng tốt.

Cô bé này, là kiểu người hỏi gì đáp nấy nhỉ.

「Ô ồ, hai bạn đến từ cùng một lớp à ~. Lớp A thật xuất sắc! Lớp chúng ta hoàn toàn không thể sánh bằng, tỉ lệ Mèo Lạc 100% lận đó」

Lớp trưởng 「của lớp chúng ta」 nói vậy, mà khoan theo lý thuyết này, tỉ lệ Mèo Lạc của lớp chúng ta không phải là 350% sao?

「Ừm ừm, hai em có dự định gì khi gia nhập hội không…」

「Không có gì」

Lại một câu kết thúc.

「Mà, mà… việc tự giới thiệu gì đó có thể làm sau cũng được! Tóm lại —— hai em đã đậu, từ bây giờ, xin chào mừng trở thành thành viên của Hội Thích Mèo Lạc!」

Umenomori kéo tay Jin và Kokoro mà nhiệt tình bắt tay.

Cứ thế, Hội Thích Mèo Lạc của chúng ta, lại có thêm những người bạn mới.

…Mà nói đến.

Ngoài nhà thể chất, vẫn còn một người đang cô độc chờ đợi kẻ thách thức cuối cùng.

Đó chính là Serizawa Fumino —— người phụ trách bài kiểm tra cuối cùng.

Lúc này, cô ấy vẫn chưa biết rằng bài kiểm tra nhập hội đã kết thúc, đương nhiên cô ấy không thể biết được.

「Tại sao không có ai đến vậy…」

Cô ấy vẫn cứ đứng thảnh thơi, hình như cảm thấy hơi chán, nhẹ nhàng vươn vai.

Đột nhiên, cô ấy chú ý đến lưng mình, hình như có dán thứ gì đó.

「Đây là gì vậy…? 『Con quỷ đá lon』, nghĩa là gì…?」

Cô ấy vò nát tờ giấy, rồi ném về phía xa.

「À á —— cái gì vậy chứ… sao vẫn chưa có ai đến vậy ——」

Con quỷ đá lon vừa 「lộp bộp」 nhẹ nhàng đung đưa hai chân, vừa tiếp tục lầm bầm.