Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 10 - Chương 5

[IMAGE: ../Images/..]

**5**

Đây rồi, Tail Universe Park – TUP đây rồi!

Vừa xuống xe buýt, chúng tôi đã ngây người nín thở trước khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt, như quên cả cách hít thở. Thoáng chốc thoát ra khỏi đường hầm dài hun hút, chúng tôi sững sờ trước một khung cảnh ngoạn mục đến mức phải tự hỏi đây có thực sự là thế giới mình đang sống hay không.

Bao quanh bãi đỗ xe là những bức tường thành cao vút. Nhìn qua đã thấy không phải loại làm bằng xốp rẻ tiền, mà thực sự được xây nên từ những khối đá thật, chồng từng viên một. Phía sau tường thành, hàng cây cao thẳng tắp vươn lên, và ẩn sâu bên trong, thấp thoáng bóng dáng những ngọn tháp lâu đài. Bên cạnh, trên một ngọn đồi nhỏ, có một tòa biệt thự cổ kính, và phía sau là dãy núi đen sẫm sừng sững.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến chúng tôi cảm nhận đây là một thế giới hoàn toàn khác, thế nhưng những gì chúng tôi thấy vẫn chỉ là một phần rất nhỏ. Theo sách hướng dẫn, công viên có hơn năm mươi khu vực giải trí, và ngay cả Lâu đài Ma Vương khổng lồ nhất trong số đó, từ đây cũng không thể thấy dù chỉ là một cái bóng.

"Thôi được rồi, từ giờ là thời gian tự do hoạt động cả ngày nhé!"

Cô Taira vừa vẫy cờ, vừa cất giọng nói vang vọng.

"Tám giờ tối chúng ta sẽ tập trung, nên mọi người nhớ đừng về muộn nhé! Bữa trưa và bữa tối thì mọi người tự do thưởng thức trong công viên nha!"

Tức là chúng tôi có thể thỏa sức vui chơi trong công viên suốt mười tiếng đồng hồ.

Đương nhiên, nhìn số lượng xe đậu ở bãi đỗ xe là biết không chỉ có trường chúng tôi. Hầu hết là xe buýt, nhưng cũng không ít xe cá nhân.

"Vậy thì, chúc mọi người có một ngày phiêu lưu tràn đầy niềm vui nhé!"

Dưới ánh mắt tiễn biệt của cô Taira đang vẫy cờ, chúng tôi bắt đầu di chuyển. Vừa đi vừa tự động tách thành từng nhóm.

Kimura và Saitou nhập nhóm với Suzuki và Nagamura. Kimura nhìn tôi giơ ngón tay cái lên, không biết ý là gì. Nagamura thì cười bối rối một chút, rồi nói chuyện gì đó với Suzuki.

Hôm nay hẳn là Nono và Ousaka cũng tham gia, nhưng có lẽ họ đã vào trong công viên rồi nên không thấy bóng dáng đâu.

À, Mizuhira đây rồi.

Từ khi chuyển sang lớp khác, tôi cũng ít khi gặp Mizuhira, nhưng đúng là ở đây, bộ kimono truyền thống như thế này thì nổi bật thật. Vì cậu ta là samurai, nên vẫn búi tóc theo kiểu tổng phát của các võ sĩ.

"Này, Murabito A-san."

"Ồ, cậu đến à…?"

Tôi quay lại khi nghe giọng của Ryuugamine, thấy ngoài cô ấy còn có Yaguruma và Tsukaya. Ủa? Mấy cậu không định đi chơi riêng cho thỏa thích sao?

"Gì vậy Master? Cái ánh mắt nhìn như thể tôi là kẻ phá đám vậy?"

Yaguruma bặm môi, phồng má lên.

Ơ, đâu có, tôi không có ý đó…

"Em đã bảo rồi mà."

Tsukaya khẽ thở dài.

"Trưởng ban chắc chắn muốn tận hưởng TUP chỉ có hai người với Ryuugamine-san thôi. Không phải ‘nhìn như’ mà là ‘chúng ta’ đúng là kẻ phá đám mà."

"Ế? Nhưng mà, Ma Vương-chan đã bảo là muốn đi cùng nhau mà? Vậy mà Master lại coi chúng tôi là kẻ phá đám sao? Thật không thể chấp nhận được!"

"Chính vì thế, Ryuugamine-san chỉ là khách khí, nói qua loa thôi, sao lại có thể tin là thật được chứ?"

"...Thật hả?"

Yaguruma nhìn Ryuugamine với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"K-Không phải!"

À, cô ấy phủ nhận kìa.

"T-Tôi nghĩ đi cùng nhau sẽ vui hơn nên mới mời mọi người! Hơn nữa, tôi cũng nghĩ Tsukaya-chan và Kokoro-chan sẽ trình diễn sôi nổi hơn nếu có khán giả nữa…"

Mà, đúng là nếu tự mình làm trò mà không có ai xem thì khi lấy lại bình tĩnh, cảm giác trống rỗng ghê gớm lắm. Nhưng tôi nghĩ mấy người này chắc chắn không bao giờ tỉnh lại đâu.

Nghe lời nói của Ryuugamine càng lúc càng nhỏ dần, Tsukaya và Yaguruma nhìn nhau.

"Đúng là cũng có lúc muốn được người khác xem…"

"Em muốn Master xem kìa! Ngắm nhìn dáng vẻ oai hùng mới của Kokoro! Là con gái nên phải là dáng vẻ雌 (cái) mới đúng!"

Mesu-shi hay gì đó, đừng tự ý tạo ra từ mới chứ.

"...Xin lỗi, Satou... Murabito A-san."

Ryuugamine khẽ khàng tiến lại gần và thì thầm.

"Sáng nay, khi bàn chuyện hôm nay sẽ làm gì, tự nhiên nghĩ đến việc sẽ chỉ có hai người với Satou-kun… Murabito A-san cả ngày, tôi bỗng thấy ngại quá…"

"À… Ra vậy."

Nếu vậy thì đành chịu thôi.

Sao tự nhiên tôi thấy mất hứng ghê vậy nhỉ, chắc chắn là do đâu đó trong lòng tôi đã nghĩ rằng cuối cùng cũng không cần phải lo cho mấy cái tên Cá tính giả này nữa.

Tuyệt nhiên không phải vì không được ở riêng với Ryuugamine đâu. Chẳng có lý do nào hết.

"Tôi không sao. Tôi cũng muốn xem mấy cậu này sẽ làm trò gì nữa."

"Cảm ơn cậu."

Ryuugamine xin lỗi, nhưng rồi cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi vai thả lỏng.

"Vậy thì."

Tôi nhìn Tsukaya và Yaguruma.

"Chúng ta cùng đi chơi thôi!"

Tôi nói to và đầy hào hứng, Yaguruma liền nắm chặt nắm đấm ở eo, "Được!" Tsukaya cũng, dù lẩm bẩm gì đó, nhưng vẻ mặt trông cũng nhẹ nhõm.

Gì vậy chứ, nếu ngay từ đầu mấy cậu muốn đi cùng thì nói toẹt ra đi. Hay là, dù không nói, mấy cậu cũng đã định vậy rồi?

Mà, cũng cùng một nhóm mà.

Thậm chí, có lẽ cái vật thể lạ phá đám chính là tôi thì phải. Nếu tối qua tôi không gặp Ryuugamine ở chỗ đó, thì đã không có chuyện hứa đi cùng nhau rồi.

"Được rồi, xuất phát!"

Yaguruma giơ nắm đấm lên trời, và chúng tôi hơi ngượng nghịu đi theo sau.

…Thôi được rồi.

TUP ơi, rốt cuộc ngươi là nơi như thế nào, để Satou Jirou này, với đôi mắt của một Dân làng này, sẽ khắc ghi hình bóng của ngươi!

***

[IMAGE: ../Images/..]

Vượt qua lối vào giống như một đường hầm dốc xuống mô phỏng cổng thành, bước vào bên trong, một thế giới Tail Universe đúng nghĩa mở ra.

Những bức tường thành cao ngất hoàn toàn ngăn cách bên trong với bên ngoài, và nhờ sự chênh lệch độ cao tinh tế cùng cách bố trí kiến trúc khéo léo, các khu vực có không khí khác biệt gần như không thể nhìn thấy rõ. Tail Universe là một thế giới đa câu chuyện, lẽ ra không chỉ có thế giới giả tưởng, nhưng hầu hết những gì đập vào mắt đều được xây dựng theo phong cách cổ điển của nước ngoài. Đối với đôi mắt đã quen nhìn những tòa nhà bê tông cốt thép hàng ngày, mọi thứ đều thật mới mẻ.

Và ở đây, những Cá tính giả trông thật tự nhiên.

Những bộ trang phục kỳ quặc ở bên ngoài, ở đây lại cảm thấy thật bình thường. Thậm chí, chính bộ đồng phục chẳng có gì đặc biệt của chúng tôi mới là thứ có vẻ lạc lõng.

Có lẽ, đó chính là ý nghĩa của việc trở thành một Dân làng.

"Master, Master, nhìn kìa, nhìn cái kia đi!"

Tôi bị vỗ mạnh vào vai, "Đau đấy!" vừa nói vừa nhìn theo hướng Yaguruma chỉ,

"Ối!"

Tôi không kìm được mà kêu lên.

Một con rồng khổng lồ đang thò đầu ra từ một tòa tháp đổ nát. Đương nhiên là đồ giả rồi, nhưng được làm cực kỳ chân thật. Dù không nhìn thấy toàn bộ cơ thể, nhưng đủ sức gây ấn tượng mạnh.

Một tiếng "Bùm!" vang lên, một quả cầu lửa bay ra từ sâu trong hàm rộng hoác, tôi không kìm được mà rụt cổ lại. Quả cầu lửa bay vút lên trời rồi biến mất giữa không trung, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sức nóng dù đứng từ xa.

Một tiếng hò reo như tiếng xung trận vang lên, những kẻ mặc trang phục kiếm sĩ, chiến binh xông lên thách đấu, nhưng tòa tháp nơi con rồng xuất hiện được đặt ở một vị trí khéo léo, có hàng rào và hào nước bao quanh nên không thể tiếp cận được.

"Tuyệt vời quá…"

Tôi bất giác lẩm bẩm,

"Đúng là vậy ạ."

Ryuugamine đứng cạnh tôi, khẽ thở dài như đang thán phục.

「Satou── à không, Dân làng A, anh nhìn lên bầu trời kia xem. Trần nhà đó, nó là một màn hình khổng lồ đấy. Có lẽ tùy theo từng khu vực mà họ có thể điều khiển cả thời tiết, thậm chí cả ngày và đêm để tạo hiệu ứng nữa cơ.」

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Tôi ngước nhìn, nheo mắt kỹ lại, quả nhiên thấy những thứ mang dáng dấp nhân tạo. Nhưng nếu không chú ý lắm thì thật khó mà nhận ra.

「Lúc nhìn từ bên ngoài, tôi chẳng hề biết ở đây có trần nhà đâu đấy.」

「Có khi họ cũng trình chiếu hình ảnh ra bên ngoài đó anh.」

Ồ, ra vậy.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

「...Mà này, Sa── Dân làng A.」

Ryuugamine bước lại gần tôi một bước. Mùi hương nhẹ nhàng thoảng ra từ mái tóc cô ấy khiến tôi bất giác nhớ lại chuyện tối qua. Mùi hương ấy cũng phảng phất từ gáy cô ấy đêm hôm trước.

Thế nhưng, giấc mộng ngọt ngào đó đã bị lời nói tiếp theo của Ryuugamine đánh thức.

「Dũng Giả đang làm gì ở đằng kia vậy nhỉ?」

[IMAGE: ../Images/00003.png]

Tôi dõi theo ánh mắt cô ấy thì thấy Tsubasa đang ở đó.

Hắn đang lấp sau một cây cột tròn gần lối vào, dán mắt nhìn chằm chằm về phía này. Cái trò rồng phun lửa ban nãy rõ ràng là thứ hắn cực kỳ thích, vậy mà hắn lại chẳng thèm xem chút nào sao?

À, hắn nhận ra rồi.

Tsubasa vội vàng nấp đi, nhưng cán kiếm Envurio của hắn lại lộ thiên rành rành. Tôi nhìn một lúc, Tsubasa chậm rãi dịch chuyển, quay về phía tôi, và khi nhận ra tôi vẫn đang nhìn, hắn lại cuống quýt nấp tiếp.

[IMAGE: ../Images/00004.png]

Ha ha.

Thằng nhóc đó chắc đang rình rập Ryuugamine đây mà. Đề phòng Kế hoạch tiêu diệt nhân loại có được thực hiện lúc nào thì hắn có thể ứng phó ngay lập tức. Có lẽ, đám cận vệ Dũng Giả thân cận của hắn cũng đang trà trộn khắp nơi.

Thôi thì, tôi cũng hiểu cho hắn.

Nếu không ra tay vào thời điểm này thì đúng là quá thận trọng. Hay là kế hoạch đã được tiến hành rồi nhỉ? Kế hoạch của cô ta khi nhận ra thì đã muộn rồi, chắc chắn không phải loại sơ sài để tôi có thể nhìn thấu đâu, nên khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

Thôi nào, chẳng lẽ chính cái công viên TUP này lại là một cái bẫy khổng lồ sao? Với tiềm lực tài chính của Tập đoàn Ryuugamine, điều đó cũng có vẻ khả thi...

「Thôi, đừng bận tâm làm gì.」

Tôi nói rồi bật cười.

Tsubasa làm vậy chắc cũng để thỏa mãn "Cá tính" của mình, nên mình cản trở thì cũng chẳng hay. Vả lại tôi cũng không làm được gì. Đó là quyền của hắn mà.

[IMAGE: ../Images/00005.png]

「Master, hướng này ạ!」

Với cuốn cẩm nang trên tay, Yaguruma vẫy gọi chúng tôi. Dường như điểm đến đầu tiên là một khu vực được thiết kế để thỏa mãn "Cá tính" robot của cô bé.

Trước mặt Yaguruma, có một chiếc xe đang đỗ. Nói là xe, nhưng là loại do động vật kéo.

Nếu là ngựa thì sẽ gọi là xe ngựa, nhưng con vật này trông kỳ cục chưa từng thấy, tôi không biết phải miêu tả thế nào cho đúng.

Nó có sáu chân nhưng không phải côn trùng, lông lá xù xì, có cánh dù đã thoái hóa, và bốn con mắt đỏ lòm ẩn dưới đám lông xoăn tít.

「Cái gì thế này?」

「Là linh vật của công viên, Tamutol-kun đó ạ.」

Tsukaya vừa nói vừa vuốt bộ lông cứng của nó. Con vật kêu gừ gừ trong họng, lắc cái cổ to như thân cây, toát ra mùi ẩm ướm như chó dính mưa.

「Giống như con rồng ban nãy, đây cũng là robot đó ạ. Khác hẳn với mấy bộ đồ hóa trang có người chui vào, độ hoàn thiện cao hơn nhiều.」

Tôi chỉ biết ừ hừ.

Thật không ngờ lại có những con robot thực tế và có kích thước thật đến vậy. Dù nói kích thước thật khi không có vật thật cũng hơi lạ lùng.

Hơn nữa, trong phim ảnh, chúng ta thường thấy những sinh vật hư cấu như thế này, nhưng đó là đồ họa máy tính, còn con rồng ban nãy thì có thể qua mắt được từ xa.

Tôi không nghĩ họ có thể tạo ra những thứ trông như thật đến mức dù chạm vào cũng không phân biệt được.

「Đi thôi ạ!」

Được Yaguruma thúc giục trong sự phấn khích, chúng tôi leo lên chiếc xe Tamutol. Yaguruma thuần thục điều khiển bảng điều khiển có vẻ lạc điệu với khoang khách bằng gỗ cũ kỹ.

Sau khi nhập điểm đến, chiếc xe bắt đầu di chuyển chậm rãi. Dù vậy, nó vẫn nhanh hơn đi bộ.

Chúng tôi cũng bắt gặp vài chiếc xe tương tự. Cảm giác đi xe tệ hơn taxi. Có lẽ vì đường lát đá.

Bỗng chốc tôi quay đầu lại và thấy Tsubasa vẫn lẽo đẽo theo sau. Ngay cả trong công viên, cây kiếm của hắn vẫn là một dấu hiệu nhận biết rõ ràng. Với người khác, đó chỉ là một cây kiếm thông thường, nhưng với người thường xuyên nhìn thấy thì có thể phân biệt được.

Răng rắc lộc cộc, chắc chúng tôi đã bị lắc lư khoảng hai mươi phút. Bất chợt, rung động truyền từ bánh xe thay đổi, trở nên êm ái hơn.

Cảnh vật xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn.

Tôi cảm thấy như mình vừa nhảy vọt nghìn năm từ thời Trung Cổ. Cảnh tượng cổ kính biến mất, thay vào đó chúng tôi đang ở trong một khung cảnh tương lai.

「Khoa học viễn tưởng đây mà.」

Tôi bất giác lẩm bẩm, Yaguruma hất mũi lên, ưỡn ngực. Cứ như thể đó là công lao của cô bé vậy. Chỉ cần đến đây thôi, "Cá tính" của cô bé đã được thỏa mãn rất nhiều rồi thì phải.

À thì, cô bé là robot mà. Bình thường cũng không mấy khi được tiếp xúc với những Người có năng lực đặc biệt mang thế giới quan tương lai, nên càng thêm hưng phấn.

Có lẽ cũng có những Người có năng lực đặc biệt là người nhân tạo, nhưng trong trường hợp đó, "Cá tính" của họ có lẽ sẽ nghiêng về hướng quái dị hơn là tương lai. Xung quanh hầu hết là cư dân của thế giới giả tưởng, nên việc hòa nhập sẽ dễ dàng hơn.

[IMAGE: ../Images/00006.png]

Cuối cùng, chiếc xe Tamutol dừng lại trước một tòa nhà mang phong cách tương lai nhưng lại có chút gì đó giống nhà máy.

「Đi thôi ạ, xuống xe thôi!」

Vừa nói, Yaguruma vừa bước xuống.

「À, hay là chúng ta đi chỗ khác trước? Nếu hẹn gặp nhau ở đâu đó cũng được ạ.」

「Không, tôi sẽ đi cùng. Tôi muốn xem các cậu sẽ làm gì.」

Ryuugamine cũng gật đầu. Ý là cô ấy cũng sẽ đi cùng.

「Em cũng vậy.」

Tsukaya cũng nhẹ nhàng giơ tay.

「Thế giới quan như thế này, bình thường em chẳng có duyên gì với nó cả, nên cũng là một dịp để học hỏi ạ.」

「Quyết định vậy nhé.」

「Vậy em sẽ đặt xe để họ đến đón lại vào cuối giờ nhé.」

Yaguruma nhập thông tin vào bảng điều khiển, và chiếc xe Tamutol tự động chạy đi.

Tôi liếc mắt nhìn ra phía sau, thấy Tsubasa đang ẩn mình sau một vật thể màu trắng trơn nhẵn. Hắn vẫn dán mắt nhìn về phía này, nhưng có vẻ không có ý định tham gia trải nghiệm cùng.

Quả nhiên, có ít Người có năng lực đặc biệt thích nghi với thế giới quan tương lai nên chẳng có hàng đợi. Hay nói đúng hơn, chỉ có mỗi nhóm chúng tôi.

Trong tòa nhà trông như một bệnh viện màu trắng hơn, cũng không có người. Ở quầy lễ tân, có một con robot. Không phải loại android làm bằng silicone, mà là một hình dáng người mang tính biểu tượng, không có mắt mũi rõ ràng.

「Ồ ô, đúng rồi, cái này đây!」

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người bước đi mà nhảy chân sáo. Cô bé vui mừng đến vậy sao?

Yaguruma, không hiểu sao, lại đứng nghiêm chào trước mặt con robot.

「Yaguruma Kokoro đã đặt chỗ ạ!」

「...Đã nhận được ạ.」

Sau một thoáng im lặng, con robot trả lời bằng giọng tổng hợp rõ rệt, rồi nhấc cánh tay máy móc chỉ vào cánh cửa phía sau. Cửa mở ra với tiếng rít như thoát khí.

「Quý vị có muốn làm gì ạ? Có thể chọn Trải nghiệm robot, hoặc làm hành khách trong tàu vũ trụ được Yaguruma-sama bảo vệ ạ.」

À, phải rồi. Vốn dĩ nơi này được tạo ra để những dân làng như tôi có thể trải nghiệm cảm giác làm Người có năng lực đặc biệt, nên cũng có những lựa chọn như vậy.

「Master, anh định thế nào ạ?」

「...Không, tôi thôi vậy. Có cô bé robot thật ở đây rồi, tôi mà tham gia thì cũng chẳng hay ho gì.」

「Thế ạ? Anh đừng bận tâm làm gì.」

「Còn trống mà, nếu thấy cô bé làm thú vị thì tôi sẽ thử sau.」

「Thế ạ...」

Yaguruma nhìn hai người kia như muốn xác nhận, "Ma Vương-chan và Dũng Giả-chan thì sao?", nhưng rồi cô bé nhận ra điều đó là không thể.

「Vậy em đi đây ạ!」

Dịch đoạn văn sang tiếng Việt:

Và thế là, cô bé giơ nắm đấm lên rồi khuất dạng vào sâu bên trong cánh cửa.

“Vậy thì thưa quý khách, quý khách chính là hành khách phải không ạ? Mời quý khách đi lối vào này ạ.”

Cánh cửa bên trái chợt hé mở, và chúng tôi bước vào bóng tối.

Ở đó có một chiếc xe mui trần đang đỗ.

Dù gọi là xe mui trần, nhưng nó không phải loại bình thường mà trông hầm hố như một chiếc xe bọc thép. Tuy nhiên, việc nó lại không có mui xe đã khiến nó trở thành một chiếc xe kỳ lạ.

Khi chúng tôi lên xe, thấy chỉ có mỗi nhóm mình là khách. Vừa ngồi ngay ngắn vào chỗ, giọng nói tổng hợp quen thuộc của con robot tiếp tân vang lên từ chiếc loa bên cạnh.

“──Hôm nay, rất cảm ơn quý khách đã đến Bảo Tàng Trải Nghiệm Cá Tính Tương Lai. Quý khách sẽ được chiêm ngưỡng những cá tính tương lai ngay trước mắt. Vậy thì, xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn. Chương trình sẽ sớm bắt đầu.”

Tôi vội vàng thắt chặt dây an toàn. Sau khi xác nhận đã được cố định chắc chắn, tôi tự hỏi liệu nó có rung lắc dữ dội lắm không. Chắc đây sẽ là một trò chơi mang đậm tính chất giải trí của công viên chủ đề. Liệu những màn hình xung quanh có chiếu hình ảnh con robot do Yaguruma điều khiển bay lượn tứ phía không nhỉ?

“──Vậy thì, xin phép bắt đầu. Xin quý khách chú ý vì có thể sẽ rung lắc.”

“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, và tôi cảm thấy một chấn động như thể có thứ gì đó đã nắm lấy chiếc xe bọc thép.

Xung quanh trở nên tối sầm.

Rồi, cùng với tiếng bass trầm vang vọng khắp lồng ngực, bức tường tôi tưởng là bức tường bên phải bỗng mở toang. Bên trong có thứ gì đó. Tôi vừa nghĩ “Là một bức Đại Phật sao?” thì ánh đèn bỗng đồng loạt bật sáng.

Cùng lúc đó, một âm thanh như hàng loạt động cơ xe cùng lúc gầm rú lên, và từ trong màn đêm, một khối thép hình người hiện ra.

“Robot khổng lồ ư?!”

Tôi bám chặt vào ghế xe, lấy tay che đi ánh sáng từ đèn pha quét, và nhìn chằm chằm vào nó.

Hiện ra trước mắt chúng tôi là một con robot khổng lồ hai chân, cao tương đương một ngôi nhà ba tầng. Toàn thân nó được sơn màu trắng mờ, và trên tay là một thứ vũ khí trông như nòng pháo xe tăng. So với kích thước con người, chắc nó tương đương với một khẩu súng trường hoặc súng máy.

“Chào buổi sáng, Master!”

Một cánh cửa nhỏ trên ngực con robot mở ra, và Yaguruma thò mặt ra. Dù cô bé đang đội chiếc mũ bảo hiểm với nhiều ống dây như vòi nước và chỉ để lộ phần miệng, nhưng tôi biết chắc đó là cô bé.

[IMAGE: ../image/p209.jpg]

“Nhìn này! Cuối cùng thì em cũng đã có được một cơ thể thép khổng lồ và thật sự rồi! Em không cần phải điều khiển nó đâu! Em có thể điều khiển bằng sóng não đó! Nè nè!”

Con robot của Yaguruma “ầm ầm” bước đi và nhảy múa.

Nguy hiểm quá! Nhỡ mà ngã thì sao?!

Nhưng nhìn kỹ, con robot khổng lồ không hoàn toàn tự chủ, mà được nối với trần nhà bằng những sợi cáp dày thông qua móc khóa ở lưng. Có lẽ đó là biện pháp an toàn để ngăn nó bị lật.

“Uýnh chà! Tuyệt vời thật! Zgagyagyagya! Bakkkyuuuun!”

Cô bé còn giơ súng lên và giả tiếng bắn nữa chứ.

Tốt quá rồi, Yaguruma.

“──Cảnh báo. Cảnh báo.”

Giọng nói tổng hợp vang lên, khung cảnh xung quanh thay đổi hoàn toàn. Hình ảnh một thành phố đổ nát hiện lên trên các bức tường xung quanh, và cả những sợi cáp dày đỡ robot cũng phản chiếu hình ảnh đó, khiến chúng biến mất khỏi tầm mắt.

“──Nhiều máy bay không người lái không rõ quốc tịch đang tiếp cận. Chúng tôi cho rằng chúng có vũ trang. Xin quý vị hãy tiêu diệt tất cả chúng trong khi bảo vệ xe bọc thép.”

“Úi chà chà chà!”

Yaguruma reo lên vui sướng rồi thụt vào trong. Con robot gầm gừ di chuyển ra phía trước xe bọc thép. Gì thế nhỉ? Dáng đứng hơi nữ tính có phải vì nó được điều khiển bằng sóng não không?

“Chúng ta chỉ đứng nhìn thôi sao?”

Ryuugamine ngẩng đầu nhìn lưng con robot rồi hỏi.

“Chắc là vậy. Chiếc xe bọc thép này hình như không có vũ khí gì đặc biệt, và mục đích chính là để làm hài lòng những người sở hữu cá tính robot mà.”

“──Tiếp cận, tiếp cận.”

Khi giọng nói tổng hợp lặp lại lần nữa, đột nhiên, một loạt máy bay không người lái xuất hiện. Không phải hình ảnh ảo, mà là thật!

“Cứ để em lo!”

Giọng của Yaguruma vang lên từ chiếc loa gắn ở đâu đó trên robot.

Cánh tay khổng lồ giơ lên, khẩu súng chĩa thẳng. Tia lửa hình chữ thập phụt ra từ nòng súng, và những chiếc máy bay không người lái nổ tung tan tành.

Thấy đồng bọn bị tiêu diệt, những chiếc máy bay còn lại tản ra. Nhưng Yaguruma đã truy kích chúng với những động tác cực kỳ chính xác, và chỉ trong chốc lát, đã bắn hạ toàn bộ.

“Ê, thế này là hết rồi sao?”

Tôi gần như có thể hình dung ra khuôn mặt nhăn nhó bĩu môi vì bất mãn của cô bé. Nhưng mà, điều khiển được thứ này đã là quá đủ rồi còn gì? Thật sự rất hoành tráng mà.

“──Cảnh báo, cảnh báo.”

Vẫn còn nữa sao?!

“──Vũ khí cơ động của địch đang tiếp cận. Xin hãy ngay lập tức vào tư thế nghênh chiến.”

Vũ khí cơ động?!

Cảnh vật phía cuối sân khấu biến mất, chìm vào bóng tối. Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, bức tường tách ra hai bên với tiếng cọt kẹt như thể đang mở tung cánh cửa của một kho chứa dụng cụ đã gỉ sét.

Không biết từ lúc nào, hình ảnh xung quanh cũng đã thay đổi, chúng tôi giờ đang ở trong một đường hầm cũ kỹ với những đường ống trần chạy dọc theo trần nhà.

Đèn pha quét của robot Yaguruma đều hướng về phía trước. Trong ánh sáng đó, một con robot màu đỏ hiện lên rõ nét.

Thiết kế của nó khác hẳn so với của Yaguruma. Nếu của Yaguruma có đường nét thẳng tắp thì con robot màu đỏ lại có thiết kế uốn lượn.

“Master và mọi người sẽ không bị giết đâu!”

Thấy nòng súng của robot địch nhô lên, Yaguruma liền lướt cơ thể khổng lồ của mình vào tầm bắn. Nòng súng tóe lửa, và bộ giáp của robot Yaguruma tóe ra những tia lửa! Thật sao! Là đạn thật ư?!

“Không, không phải thế đâu ạ.”

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Tsukaya lẩm bẩm và nhặt lên thứ gì đó.

Vỏ viên nang của gashapon ư?

“Đây là một loại pháo hoa tức thời ạ. Chắc là loại dung tích lớn của món đồ được bán rộng rãi dành cho người có cá tính ạ.”

“Rộng rãi cái gì… Để dùng vào việc gì chứ?!”

Tôi phải hét lớn mới mong tiếng nói mình được nghe thấy.

“Chủ yếu là để tạo hiệu ứng phép thuật ạ. Chẳng phải rất hoành tráng sao? Mặc dù vậy, vì có những hạn chế về nơi sử dụng, nên em chưa từng thấy nó được dùng ở trong thành phố cả.”

Vất vả lắm mới nghe rõ được, tôi nhìn Yaguruma và đồng đội. Đúng là cảnh tượng này rất ấn tượng, nhưng nếu những vụ nổ nhỏ thế này cứ xảy ra khắp nơi thì không thể chấp nhận được. Việc có quy định là điều đương nhiên.

“Cái lũ này!”

Hết đạn hay sao mà Yaguruma bỏ súng trường xuống. Khi khối thép đó rơi xuống sàn, đương nhiên sẽ tạo ra một cú va chạm kinh hoàng. Dây an toàn siết chặt vào hông tôi đau điếng. Nếu không thắt, chắc tôi đã bị hất văng khỏi chỗ ngồi rồi.

Robot Yaguruma nắm chặt nắm đấm. Ngay lập tức, bộ giáp ở cánh tay trên trượt ra che phủ các ngón tay. Giống hệt một chiếc găng tay thép.

Con robot màu đỏ cũng tương tự, che chắn nắm đấm bằng giáp.

Hai con nhanh chóng rút ngắn khoảng cách rồi giáng những cú đấm thép vào nhau. Một trận chiến giữa hai robot khổng lồ như thế này, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngoài những thước phim giả tạo trong điện ảnh!

“Uoa!”

Âm thanh và sức mạnh từ hai khối kim loại khổng lồ va chạm khiến tôi bất giác thốt lên. Lần này đúng là tia lửa thật bắn tung tóe. Nếu không biết chúng được cố định bằng dây cáp để không đổ thì chắc tôi đã sợ chết khiếp rồi.

“Ora ora ora!”

Cùng với giọng nói hào hứng, Yaguruma liên tục tung ra những cú đấm không ngừng nghỉ. Trên thực tế, có thể đó là một chương trình đã được cài đặt sẵn, nhưng nó lại có một sức hút khiến người ta không nhận ra điều đó.

Ryuugamine kêu lên một tiếng thất thanh, nhưng bị tiếng va đập dữ dội át đi mất.

Cứ thế, họ đấm đá túi bụi. Lần này, có lẽ là những đốm lửa điện thật sự tóe lên dữ dội, làm méo mó bức tường hầm giả, rồi len lỏi, nhòe cả vào bức tường thật phía sau.

『Hừm!』

Cú móc phải của Yaguruma Robo trúng thẳng vào nơi có vẻ là khuôn mặt của con robot đỏ. Nó xoay tròn, lắc lư như thể cũng là con người, rồi cuối cùng khuỵu gối xuống.

『Raah!』

Yaguruma ra đòn quyết định, tung cú đấm từ trên xuống truy kích. Nắm đấm trúng đích hoàn hảo vào mặt con robot đỏ. Một tiếng “Đoàng!” vang dội, con robot đỏ ngã vật xuống đất, rồi bất động.

『Chiến thắng rồiii!』

Yaguruma Robo vung hai cánh tay lên trời, cất tiếng reo hò chiến thắng.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Hình ảnh biến mất, trả lại căn phòng với những bức tường lạnh lẽo như cũ.

『──Kết thúc chiến đấu. Xin chúc mừng.』

Một giọng tổng hợp vang lên vô cảm, rồi bức tường cạnh chiếc xe bọc thép mở ra, Yaguruma Robo hiên ngang bước qua đó.

“Xem này, Master! Trận đấu vừa rồi được chỉnh sửa và làm thành đĩa cho em rồi này!”

Trên đường đến địa điểm tiếp theo, Yaguruma cứ thế huyên thuyên không ngừng. Cậu ta hết giơ lên, lại nhìn chằm chằm như muốn thủng cả cái hộp đĩa được thiết kế tỉ mỉ, rồi mở ra đóng vào liên tục để kiểm tra bên trong.

Xem ra cậu ta vui lắm.

Mà nói thật, nếu là trò đó thì tôi cũng muốn chơi.

Tôi nghĩ vậy nên đã hỏi con robot ở quầy tiếp tân, nhưng nó bảo nếu là người bình thường (Ippanjin) mà chưa có dữ liệu về sóng não và các chỉ số cơ thể khác được đăng ký vào ngân hàng dữ liệu thì phải bắt đầu từ việc đo đạc, và cần đặt lịch trước một tháng.

Thật là thất vọng.

Trước khi sao chép, tôi được phép xem qua nội dung đĩa một chút, và góc quay cũng khá phức xảo.

Chúng tôi chỉ nhìn thấy từ phía sau, nhưng còn có cả những cảnh quay từ ngang hông hay từ góc chéo, ghi lại trọn vẹn sự kịch tính của trận chiến cận chiến giữa những con robot khổng lồ, nên tôi cũng không kìm được mà mua nó.

Điều đó làm giảm số tiền có thể dùng để mua quà lưu niệm, nhưng dù sao tôi cũng định mua toàn những thứ ăn rồi sẽ hết, nên thế này cũng ổn thôi.

[IMAGE: ../Images/00009.jpg]

Khi tôi nhìn Yaguruma đang la lên những tiếng kỳ quặc bằng ánh mắt có chút miễn cưỡng, chiếc Tamtool Car có vẻ đã rời khỏi khu vực mang phong cách tương lai, khung cảnh lập tức thay đổi.

Trước đó, bầu trời có màu trắng đục, như thể được xếp đầy đèn huỳnh quang, nhưng giờ đột nhiên trở thành một thời tiết báo bão. Những tòa nhà biến mất, thay vào đó là những cây khô khốc xếp hàng dài như xương cốt của người chết đang rên rỉ, và phía xa, một kiến trúc đồ sộ giống nhà thờ hiện ra.

Không khí không giống thần thoại mà thiên về kinh dị nhiều hơn. Không một chút ánh sáng nào. Và cái mùi khó chịu nồng nặc này là gì vậy nhỉ? Giống như cá thối ở đâu đó.

Yaguruma hình như đang mải vui nên không để ý, nhưng Ryuugamine cũng nhíu mày.

Tuy nhiên, Tsukaya ngồi đối diện vẫn thản nhiên như không.

À, phải rồi.

Tôi hiểu rồi, đây chính là cái gọi là mùi tử thi đây mà.

Quả nhiên, một mùi khó tả. Tất nhiên, tôi chưa từng ngửi mùi của con người nên không biết độ chân thực ra sao.

Thế nhưng, Tsukaya đó, đúng là xứng đáng với năng lực “Cá tính” của một Tử linh sư (Nekuromansaa). Chắc là nhờ thành quả tu luyện hàng ngày, nhưng việc cô bé không đổi sắc mặt chút nào thật đáng nể.

Chiếc Tamtool Car leo lên một ngọn đồi và dừng lại trước nhà thờ đã hiện ra từ nãy.

Nó giống với những nhà thờ của các tôn giáo có sức ảnh hưởng lớn ở thế giới phương Tây. Có lẽ là do đa số các thế giới Tail Universe đều dựa trên nền tảng đó.

Sau khi xuống xe và đặt lịch hẹn để xe quay lại đón vào một thời gian cụ thể, chúng tôi bước lên những bậc thang đá. Tôi sợ nếu đặt chân lên rìa sẽ làm vỡ nó, nhưng chắc là người ta đã gia công để nó trông cũ kỹ.

Nhà thờ ở phía trên có một cánh cửa gỗ cổ kính, đồ sộ ở mặt tiền. Ngước lên cao hơn là một khung cửa sổ kính màu hình tròn, nhưng do bám đầy bụi than nên không nhìn rõ được hình vẽ bên trong. Thêm nữa, trên tháp chuông phía trên không phải là chuông, mà là hình nhân người treo lủng lẳng.

Tất nhiên đó là ma-nơ-canh, nhưng cách sắp đặt này làm người ta giật mình thật!

“Chúng ta vào thôi!”

Tsukaya nói với giọng có chút phấn khởi, rồi đẩy cánh cửa. Trong hoàn cảnh này mà vẫn lên tinh thần được thì cũng thật đáng kinh ngạc. Tôi thì thấy sợ đấy.

…Mấy người có thể không nhận ra, nhưng Tsubasa đang nấp sau cột cổng dưới cầu thang cũng đang lộ vẻ mặt ghê tởm đấy.

Ryuugamine thì… có vẻ bình thường. Thôi thì cô bé là Ma Vương (Maou) mà. Thậm chí, một môi trường như thế này còn rất hợp với “Cá tính” của cô ấy.

Cánh cửa mở ra rất trơn tru, trái ngược với vẻ ngoài của nó.

Vừa bước vào, khác hẳn với khu cơ sở hiện đại lúc nãy, ở đây có người. Không chỉ có người ở quầy tiếp tân, mà còn có nhiều Người có năng lực đặc biệt (Koseisha) cùng độ tuổi với chúng tôi.

“Master, nhìn kìa!”

Yaguruma huých tay tôi, tôi nhìn sang thì thấy một người thật kinh khủng. Một người đàn ông đứng đó, vai phải vắt một cái đầu bò bị cắt bỏ hàm dưới, vai trái vắt một cái đầu heo cũng bị cắt bỏ hàm dưới, và quanh cổ ông ta là một chiếc vòng cổ có lẽ được làm từ những con cá thu nướng xiên.

Có lẽ… đó là đồ thật.

Hoàn toàn khác hẳn với Tsukaya chỉ mang theo thú nhồi bông – à, mà tôi nghĩ Tsukaya vẫn tốt hơn.

Nếu đó là bạn cùng lớp thì tôi chịu đấy! Nhất là vào mùa hè thì không thể chịu nổi! Chắc chắn phải được xử lý chống thối rữa chứ nhỉ?! Sẽ có giòi bọ mất!

“…Thật ngưỡng mộ.”

Tsukaya siết chặt nắm đấm.

Là một Tử linh sư thì điều đó có lẽ rất tuyệt vời, và tôi hiểu cảm xúc của cô bé… nhưng nếu có thể, xin hãy tha cho tôi cái đó. Ít nhất cũng phải làm đông cứng bằng nhựa cây, hoặc ngâm trong lọ formalin gì đó đi!

“Vậy thì, em đi làm thủ tục đây ạ.”

Tsukaya quay gót, bước chân có vẻ nhẹ bẫng khi tiến về phía quầy tiếp tân trông như một bàn thờ.

“Này, ở đây có thể trải nghiệm những gì vậy?”

Tôi hỏi Ryuugamine,

“Đó là điều khiển tử thi, kỹ năng cơ bản của Tử linh sư.”

“Làm sao mà làm được điều đó? Đâu có sức mạnh thật sự, hay là dùng dây buộc vào động vật chết rồi điều khiển như rối Ma-ri-ô-nét à?”

“Anh nói gì ghê gớm thế, Sa──Murabito A-san.”

Tôi bị Ryuugamine khinh thường rồi!

“Không phải vậy đâu. À. Dân làng (Murabito) có thể tham gia vào vai trò người bị điều khiển, anh có muốn thử không?”

“Ê, không đâu.”

“Sao lại không chứ! Chắc chắn sẽ rất thú vị mà, Master!”

“Không không, chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu.”

Tôi vừa nói vừa xua tay, Yaguruma liền cười khẩy, tỏ vẻ đắc ý.

“Sợ không dám làm mà bỏ chạy sao? À mà, nếu là dân làng thì chắc cũng đành thôi… nhưng mà, hơi đáng tiếc nhỉ.”

Hừ.

Cái giọng đó, làm tôi nóng máu rồi đấy.

“Làm thì làm chứ sợ gì!”

“Khoan đã, Sa──Murabito A-san!”

“Đừng cản tôi, Ryuugamine. Bị nói đến mức này rồi, là một Dân làng, tôi không thể lùi bước được. Kẻ phàm phu cũng có lòng tự trọng của kẻ phàm phu!”

“Đúng là Master của em!”

Yaguruma cười khì khì,

“Anh ơi chị ơi! Người này muốn tham gia làm diễn viên phụ cho bạn vừa làm thủ tục đấy ạ!”

Cậu ta lớn tiếng hét lên.

Ngay lập tức, hai cánh cửa hai bên bàn thờ mở ra với tốc độ kinh người, và hai kẻ mặc áo choàng đen kịt, đội mũ trùm sâu che mặt, lê vạt áo đến gần.

“Hả?”

Hai cánh tay của tôi bị giữ chặt từ hai phía, tôi bị kéo đi mà không nói được lời nào!

Ô, này!

Yaguruma, cậu giơ ngón cái làm cái quái gì vậy! Ryuugamine, cái vẻ mặt "đành chịu" của cô là sao! Tsukaya, tại sao cô lại có vẻ mặt cảm động như vậy!

Đúng là tôi đã nói sẽ làm thật, nhưng mà!

「Xin mời vị khách tiếp theo... an nghỉ vĩnh hằng!」

Còn sống sờ sờ đây mà!

Cái người ở quầy tiếp tân kia, sao lại hét toáng lên thế chứ—Á!

Tôi bị ném thẳng vào cái quan tài dựng đứng cạnh tường một cách thô bạo! Cánh nắp bật đóng sập lại vì chấn động! Chẳng lẽ lại bị chôn sống ngay tại đây—Ối!

Lần này, tấm ván ở lưng bỗng xoay tròn, hất tôi văng ra đằng sau!

「A, là một vị dân làng mới đúng không ạ. Mời ngài đi lối này ạ—」

Một giọng nói chợt vang lên trên đầu tôi, khiến tôi bất giác khụy gối. Ngước lên, một khung cảnh ngoài sức tưởng tượng lại hiện ra trước mắt.

…Địa ngục ư?

Tôi nghĩ thế cũng chẳng có gì lạ.

Bởi vì ở đó, hàng chục con zombie đang tụm năm tụm ba trò chuyện rôm rả, hay tự soi mình trong gương, hoặc thản nhiên hút thuốc, thậm chí còn dùng ống hút mà uống nước ngọt!

「Sao vậy ạ? Anh là tình nguyện viên mà, phải không?」

May quá, là người bình thường—Không phải! Sao tay cô lại dính đầy máu thế kia!

「À, cái này ấy hả?」

Có lẽ vì tôi nhìn chằm chằm quá lâu, người phụ nữ đó bật cười. Không hiểu sao cô ấy lại mặc áo blouse trắng. Và không chỉ tay, mà cả chiếc váy blouse trắng ấy cũng lấm lem những vết bẩn giống như máu khắp nơi.

「Kiểu gì cũng bị vấy bẩn thôi ạ. Nhưng không sao đâu, anh sẽ được trang điểm thật tử tế—Dù nói zombie mà trang điểm tử tế nghe hơi lạ lùng, nhưng dù sao thì, tôi sẽ trang điểm cho anh thật đàng hoàng.」

「Tr, trang điểm?」

「Ừm? Để đóng vai zombie cho mấy bạn Cá tính giả Tử linh sư điều khiển, mà để nguyên như thế thì không giống đâu, phải không? Ơ? Anh chưa nghe giải thích à?」

Tôi gật đầu.

「Vậy sao? Vậy thì, trong lúc trang điểm tôi sẽ giải thích cho anh nhé.」

Thi thoảng lại có người như thế này, cô ấy vừa nói vừa đỡ tôi dậy, rồi kéo tôi ngồi xuống một chiếc ghế giống như ghế nha khoa gần đó.

「Nói tóm lại, bây giờ anh sẽ được trang điểm thành zombie, rồi sau khi xuất hiện từ nấm mồ, chỉ cần làm theo chỉ dẫn của vị Tử linh sư đang chờ sẵn là được.」

Chiếc tạp dề được khoác lên, đầu tôi bị cố định bằng dây đai. Hơi đáng sợ rồi đấy.

「Trước đó sẽ có một buổi hướng dẫn nhỏ về cử động của zombie, nhưng mà hoàn toàn không khó đâu ạ.」

Ối chà! Vừa rồi có thứ gì lạnh lạnh bôi lên mặt!

「Chỉ dẫn mà Tử linh sư có thể đưa ra cũng rất đơn giản thôi. Rẽ phải, rẽ trái, đi bộ. À, nhưng mà, cuối cùng thì sẽ có một chút, hơi nặng đô một xíu.」

Nặng, nặng đô là sao? Tôi định hỏi, nhưng

「À, đừng nói chuyện.」

Cô ấy ngắt lời. Nhưng có vẻ cô ấy đã hiểu tôi muốn hỏi gì. Chắc hẳn mọi người đều hỏi cùng một câu như thế.

「Đến đoạn cao trào ấy, sẽ có kẻ địch xuất hiện. Đương nhiên họ cũng là nhân viên thôi, nhưng Tử linh sư sẽ ra lệnh tấn công kẻ địch đó, nên tất cả mọi người sẽ đồng loạt lao vào—dù là zombie kiểu cũ nên cử động chậm thôi, nhưng nói chung là, cứ thế ‘woa’ một tiếng mà tấn công, rồi sàn nhà sẽ đổ sập, tất cả mọi người sẽ ‘Ầm!’ một tiếng mà rơi xuống, thế là xong.」

Nghe có vẻ… dễ bị thương nếu tiếp đất không khéo.

「Nhưng mà không sao đâu. Chỉ chìm xuống mười mấy centimet thôi. Ngay khoảnh khắc đó, bụi đất sẽ phun lên che khuất xung quanh, và trong lúc đó sàn sẽ từ từ hạ xuống. Khi ấy, mấy anh sẽ tẩy trang, nhận quà lưu niệm, rồi thế là hết.」

Cộp, một tiếng, vai tôi được vỗ nhẹ. Có vẻ việc trang điểm cũng đã xong.

Tôi giơ chiếc gương được đưa cho trước mặt,

「Ối chà!」

Giật mình trước chính khuôn mặt mình, tôi bất giác thốt ra một tiếng rên khẽ. Một con zombie đáng sợ không lẫn vào đâu được đang ở trong gương. Có lẽ vì lớp trang điểm, miệng tôi không mở được hết cỡ.

Cô ấy, khẽ ‘phụt’ một tiếng, mỉm cười hài lòng rồi đỡ tôi dậy, vỗ lưng tôi và đẩy tôi sang căn phòng tiếp theo.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Đó là một căn phòng rộng gấp đôi lớp học thường dùng, và mùi đất ẩm mốc thật khó chịu.

Trên sàn có rất nhiều bục tròn xếp thành hàng, và tôi được thúc giục đứng lên một cái bục.

Làm theo lời chỉ dẫn, từng người một được khoác lên vai một tấm vải tả tơi, mục nát như áo choàng. Những món đồ chơi hình nhện và giun đất trông thật kinh khủng dán chi chít lên đó!

『E hèm…』

Một người đàn ông mặc vest cầm micro xuất hiện, đưa mắt nhìn quanh chúng tôi.

『Hôm nay, xin chân thành cảm ơn quý vị đã tham gia vào trải nghiệm zombie của Tử linh sư. Sự hài lòng của các Cá tính giả phụ thuộc vào công sức của quý vị. Sự trưởng thành của họ cũng là sự trưởng thành của xã hội quý vị. Xin hãy cố gắng hết sức mình, coi như đó là sự trưởng thành của chính bản thân mình.』

Cách nói này nghe có vẻ vướng víu làm sao.

『E hèm… Tiếp theo, tôi sẽ hướng dẫn quý vị các chỉ dẫn mà Tử linh sư sẽ đưa ra, xin quý vị hãy ghi nhớ. Cơ bản chỉ có năm chỉ dẫn thôi, nên không sao đâu ạ.』

Trên đầu người đàn ông, năm hình ảnh hiện lên.

『Tiến về phía trước, tiến về bên trái, tiến về bên phải, lùi về phía sau, và hét lên. Đối với ‘tiến’ và ‘lùi’, mỗi lệnh là năm bước chân. Xin hãy tuân thủ điều này.』

Chừng đó thì quả thật có thể nhớ được.

『Tiếp theo là cử động… Cái này có hai loại thôi, nên tôi nghĩ sẽ đơn giản.』

Hình ảnh trên đầu người đàn ông chuyển sang video về zombie.

『Như quý vị đã thấy, vươn hai tay ra phía trước và bước đi uể oải. Chỉ có vậy thôi. Còn về phần la hét… Vâng, đây rồi. Vươn hai tay lên cao—』

—Ooooooooh!

Giật mình quá! Chẳng giống giọng người chút nào…

『…Cái đó là lý tưởng nhất, nhưng nếu ai không làm được thì cứ nói ‘ồ’ hay ‘ư’ tùy ý là được rồi ạ.』

Vậy cũng được ư.

『Tuy nhiên, có một điều này xin quý vị hãy tuân thủ. …Đó là tuyệt đối phải làm theo chỉ dẫn. Nếu cố tình làm sai, chỉ riêng dưới chân người đó, sàn nhà sẽ sập xuống và họ sẽ rơi từ trần nhà xuống đây đấy.』

Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà—và rùng mình.

Cao đến hơn ba mét! Nếu tiếp đất không khéo thì gãy xương mất!

『Chỉ cần không cố tình thì không sao đâu ạ.』

Người đàn ông cười một nụ cười không hề mang theo chút cảm xúc nào. Chắc chắn tất cả những người có mặt ở đó đều hiểu ông ta nói thật. Sự lạnh lùng này… Chắc chắn là người của chính quyền rồi, gã này.

『Vậy thì, đã đến giờ rồi. Kính chúc quý vị chiến đấu hết mình.』

Khi người đàn ông vẫy tay, cái bục dưới chân chúng tôi từ từ bắt đầu nâng lên. Trần nhà ngày càng gần. Có một lỗ hổng vừa đủ cho một người dễ dàng chui qua, và một tấm vải được phủ lên trên.

『Khi đi qua lỗ, xin quý vị hãy cúi mặt xuống. Nếu không đất trong nghĩa địa sẽ bay vào mắt và mũi đấy ạ.』

Sao không nói sớm hơn!

Tôi vội vàng cúi mặt xuống. Ngay sau đó, tôi cảm thấy một áp lực nhẹ ở sau gáy, nhưng chỉ là một lực cản nhẹ nhàng như xé một lớp màng mỏng. Đất mỏng bám trên vai tôi. Lát nữa chắc họ sẽ cho tắm rửa gì đó chứ. Tóc tôi dính đầy đất rồi.

Khi tiếng rung ngừng lại và tôi đã lên đến nơi,

『Vâng, xin hãy giơ tay lên phía trước.』

Tôi giật mình khi nghe thấy chỉ dẫn đó trong tai. Hình như có tai nghe được nhúng dưới lớp hóa trang đặc biệt. Tôi cố gắng chịu đựng, nhưng có vài người khẽ run lên.

Mặc dù vậy, tôi vẫn làm theo chỉ dẫn và ngẩng mặt lên, rồi thấy bóng dáng Tsukaya đứng trên bục giảng của nhà thờ.

Không phải bộ đồng phục thường ngày mà là trang phục giống phù thủy, trông thật ma mị.

Cái cô ấy đội trên đầu là hộp sọ trâu nước ư? Dù nhìn từ xa, tôi cũng thấy rõ cô ấy dán những chiếc móng giả đen dài, trông thật đáng sợ.

Và cô ấy đang giơ cánh tay của mình một cách dõng dạc, hướng về phía chúng tôi.

Tôi đảo mắt tìm Ryuugamine và những người khác—Họ đây rồi. Đang nhìn qua cửa sổ. Yaguruma chắc nhận ra tôi nên vẫy tay, nhưng tôi không thể vẫy lại được.

「…Ha!」

Tsukaya xoay người. Cánh tay cô ấy run lẩy bẩy.

…À, phải rồi!

Tôi vội vàng quay mặt về phía cánh tay cô ấy.

À, thì ra là đã bắt đầu rồi. Bọn tôi được Tsukaya triệu hồi từ dưới mộ lên – đó là kịch bản. Vậy nên mới bị đẩy lên cái bệ kia mà.

Tiến năm bước rồi dừng lại.

Ồ. Tsukaya giơ tay lên. Đây là lúc mình cũng giơ tay theo, rồi hét lên một tiếng rùng rợn đây mà.

“Ưoooooo!”

Thế nào?

Ôi, có vẻ Tsukaya đã mãn nguyện lắm rồi. Nụ cười tươi roi rói. Đúng là cái “Cá tính” của mấy Người có năng lực đặc biệt này lạ thật đấy.

Ấy, giờ thì sang trái. Sau đó đi thẳng. Rồi thụt xuống… Lại thụt xuống lần nữa à? Giờ thì lại sang trái… Rồi hét!

Kiểu này mình cũng thấy vui theo rồi đây.

Cái “chiêu” này tên là Zombie Scream thì phải. Nếu dùng thật trong Tail Universe thì không biết có tác dụng gì nhỉ? Bị tê liệt chăng?

“—Thưa Tử linh sư đại nhân! Kia là…!”

Đột nhiên, một giọng nói khẩn trương vang vọng khắp không gian qua loa phóng thanh.

“—Kia là… kẻ địch! Chắc chắn là thích khách mà vương quốc phái đến để ám sát Tử linh sư đại nhân!”

“…Không sao đâu. Nghĩ đến việc tấn công ta vào một đêm không trăng, đúng là số tận rồi đó.”

Tsukaya nhếch mép cười xấu xa, hăng hái hẳn lên!

“Hỡi lũ tôi tớ trung thành của ta! Hãy tuân lệnh ta, xé xác kẻ muốn đưa các ngươi trở về âm phủ đi! Không cần phải thu phục hắn làm tôi tớ của ta!”

Một tia chớp lóe lên, và tôi thấy Ryuugamine rụt cổ lại ở ngoài cửa sổ.

Móng tay đen dài của Tsukaya chỉ về phía sâu thẳm nghĩa địa.

Bọn tôi đồng loạt quay lại nhìn. Ở đó có… Tsubasa!? Mày làm cái quái gì ở đây vậy hả!?

“Hả?”

Đừng có bày cái mặt ngơ ngác như không hiểu chuyện gì thế chứ! Kiểu gì chẳng là tự tiện lẻn vào, rồi cướp mất vai của thích khách thật! Tôi không biết là mày cố ý hay không đâu đấy!

“Hãy xuống địa ngục đi!”

Tsukaya giang rộng lòng bàn tay như những chiếc móng vuốt, và một tiếng sấm lại vang lên. Cô bé dường như không nhận ra đối thủ là Tsubasa.

…Thôi kệ vậy!

Đám zombie, bao gồm cả tôi, bắt đầu di chuyển đồng loạt.

Tsubasa! Ê, đừng có rút Envurio ra chứ!? Mày là đứa phải bị bọn tao hạ gục mà!

Đi được mười bước, một tiếng “phụt” vang lên đầy kịch tính, khói bụi từ khắp nơi bốc lên mù mịt. Ngay lập tức, tầm nhìn bị che khuất.

“Cái, cái quái!”

Tiếng Tsubasa vang lên. Rồi tiếng “oái, á” của mấy đứa khác nữa. Xong đời rồi! Tôi từ bỏ động tác zombie và chạy về phía phát ra âm thanh.

Đột nhiên tôi thấy Tsubasa. Đúng là đang rút Envurio ra thật.

“Này!”

Tôi tóm lấy tay Tsubasa và lớn tiếng. Một tiếng “xoẹt” nghe rõ mồn một khi lớp hóa trang ở khóe miệng bị rách. Tôi cứ tưởng sẽ bị hất ra, nhưng Tsubasa chỉ mất một thoáng là nhận ra tôi.

“Ngoan ngoãn đi! Đây là màn trình diễn dành cho Người có năng lực đặc biệt của Tử linh sư mà!”

“Ách!” Tsubasa khẽ thốt lên, vẻ mặt tỏ ra hối lỗi.

Đám zombie đang tiến đến gần.

Mặc dù không có ý định gây hại, nhưng số lượng đông thế này thì đúng là rợn người. Ngay cả không phải Tsubasa cũng muốn phản công.

“Jirou! Ôm chặt vào!”

“Hả!?”

“Trước khi tớ nổi loạn, nhanh lên!”

À, à, phải rồi.

Thấy tay Tsubasa cầm Envurio đang run rẩy, và nhận ra Tsubasa đang cố gắng kiềm chế khao khát phản công, tôi vội vã ôm chầm lấy Tsubasa, che chắn để cậu ấy không phải nhìn đám zombie đang tiến đến.

Chuyện này chỉ là bất đắc dĩ vì Tsukaya thôi đấy nhé! – Tôi tự nhủ với bản thân, dù chẳng biết đang giải thích với ai.

[IMAGE: ../image/p230.jpg]

“Đã mãn nguyện lắm rồi…”

Ngay cả khi đang ăn trưa tại một nhà hàng mở trong công viên, Tsukaya vẫn mơ màng đỏ mặt khi hồi tưởng lại cảnh tượng điều khiển zombie vừa rồi.

“Hơn nữa, có thể đánh bại Dũng Giả, có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội nào nữa…”

Đúng là vậy thật.

Theo đúng kịch bản, đối thủ phải là một Thầy tu. Việc đổi thành Dũng Giả đúng là lời to.

Thế nhưng, chuyện đó vốn không nằm trong chương trình, nên ngay khi bọn tôi trở lại dưới mộ, đội an ninh đã lập tức có mặt.

Nhưng khi làn sương che giấu các thiết bị tan đi, Tsubasa đã biến mất rồi. Dũng Giả đã trốn thoát! Không bị bọn áo xanh vây bắt!

Đội an ninh của công viên mặc áo xanh. Hình như họ hoạt động riêng rẽ với bọn Hắc phục.

“Chuyện của tôi cũng ngầu lắm đúng không! Người máy đó, người máy! Có thể thay đổi bộ phận để biến thành một con robot khổng lồ như thế mà! Được trải nghiệm như vậy ở đây, đúng là một giấc mơ! Tôi cứ tưởng chỉ là VR thôi chứ. Ai dè có thể điều khiển được vật thể thật…”

Yaguruma cũng nói một cách đầy cảm thán.

Đó là lần thứ mấy rồi hả? Cậu ấy thích lắm thì phải… Thôi thì, tôi cũng bất ngờ mà.

Con robot đó hình như là đồ thanh lý từ một cái đã được quân đội sử dụng. Tôi đã tự hỏi làm sao họ có thể chuẩn bị một thứ như vậy, và vừa tra mạng thì thấy ghi là như thế.

Đúng là Cơ sở quốc gia có khác.

“Ryuugamine, cậu có muốn thử cái gì không?”

Ryuugamine đang mỉm cười nhấm nháp nước cam bằng ống hút, buông ống hút ra khỏi miệng và nghiêng đầu một cách đáng yêu.

“Ưm… Vẫn chưa, đặc biệt là chưa.”

“Lâu đài Ma Vương thì sao? Ở đó chắc cũng có thứ gì đó cậu thích chứ?”

Nhưng Ryuugamine lắc đầu.

“Nơi đó không phải để phát huy “Cá tính” của Ma Vương, mà là nơi để Người có năng lực đặc biệt phe Ma Vương và Người có năng lực đặc biệt phe Dũng Giả đấu thử, hoặc quay phim thôi. Ngồi trên ghế ở phòng yết kiến trên đỉnh lâu đài có thể cảm thấy thật oai, nhưng phải xếp hàng chờ đợi chỉ vì thế thì phiền phức lắm, mà ngồi trên ghế thôi thì cũng chẳng thể thỏa mãn được “Cá tính” của mình…”

“Tại Ma Vương ít người mà.”

Yaguruma gật đầu.

Ryuugamine hơi cười gượng gạo, rồi đứng dậy.

“À, cậu muốn mua gì à? Tớ đi cùng nhé?”

“Không, không sao đâu ạ.”

Ryuugamine vội vã vẫy tay.

…Đáng ngờ.

Từ chối thẳng thừng và nhanh chóng như thế không giống Ryuugamine chút nào. Chẳng lẽ đang âm mưu gì đó à. Nếu vậy thì không thể để cô ấy một mình được.

“Không, tớ đi cùng. Tớ cũng có thứ muốn mua mà.”

“À, vâng, vậy thì để tôi mua luôn cho. Sa—Dân làng A, anh cứ chờ ở đây. Anh muốn mua gì ạ?”

…Từ chối đến mức này, đúng là đáng ngờ thật. Chắc chắn là đang lên kế hoạch tiêu diệt nhân loại rồi!

Một kế hoạch lớn, dùng mấy cái dốc, cầu thang, miếu thờ gì đó để kết hợp lại, rồi cuốn cả cái TUP này vào luôn!

“Đừng ngại chứ. Chúng ta là ủy viên cùng lớp mà?”

Chẳng liên quan gì cả nhưng thôi kệ.

“Không, thật sự không cần đâu ạ!”

Không hiểu sao Ryuugamine mặt đỏ bừng, lắc đầu lia lịa. Sao lại ngượng ngùng thế chứ.

Cô bé này càng ngày càng—

“Ê!”

“Cốp”, một cú chặt của Yaguruma vào sau gáy làm tôi tưởng như mắt mình sắp lồi ra. À, ý là nó mạnh đến thế đó.

“Làm gì thế!”

“Master biến thái à?”

“Hả?”

“Hãy hiểu cho cậu ấy đi chứ. Ma Vương muốn đi hái hoa mà.”

“Khoan đã, Kokoro-chan!”

Ryuugamine càng đỏ mặt hơn.

Hái hoa? Ý là nhổ hết hoa trong vườn để tiêu diệt nhân loại à? Chẳng hiểu có liên quan gì… Tsubasa thì chắc hiểu được nhỉ.

…Sao vậy, Tsukaya. Sao lại thở dài như thế.

「Không được đâu. Đối với người này mà không nói thẳng ra thì có mà chịu chết thôi.」

Hừm. Hình như vừa bị bảo là đồ ngốc thì phải.

Tsukaya dùng chiếc dĩa nhựa đang cầm trên tay chỉ thẳng vào tôi.

「Nghe rõ chưa? 'Hái hoa' là tiếng lóng, nghĩa là đi vệ sinh đó. V.Ệ. S.I.N.H!」

「Tsuka-chaaaaannn!」

Ryuugamine kêu lên một tiếng thất thanh như tiếng khóc, lúc này tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra đúng là mình từng nghe nói về chuyện đó.

「Xin, xin lỗi, Ryuugamine—」

「Không biết đâu!」

Ryuugamine quay gót, lao thẳng về phía nhà hàng.

Tiêu rồi…

Yaguruma vỗ vỗ vai tôi đang rầu rĩ.

「Thôi nào, đừng bận tâm làm gì, Master. Ma Vương-chan cũng là người mà, nên đương nhiên cũng phải đi vệ sinh chứ. Đến tôi là robot còn phải đi đây này! Lọc lại thôi mà!」

Đó đâu phải vấn đề!

Koseisha hay không thì Ryuugamine vẫn là con gái, đáng lẽ mình nên để yên cho cô ấy đi một cách tự nhiên, đằng này lại nghi ngờ lung tung về kế hoạch tiêu diệt nhân loại, khiến cô ấy phải chịu những chuyện xấu hổ không đáng có, chính vì thế tôi mới đang suy sụp đây này!

Và Yaguruma nữa! Cô bớt vô tư lại đi! Dù là robot thì cũng là con gái chứ!

「—Nè.」

Một giọng nói hơi giận dỗi vang xuống. Tôi quay lại thì thấy Tsubasa đang đứng đó, ngạo nghễ khoanh tay, bộ ngực đồ sộ như muốn oằn xuống.

「Yo.」

Tôi khẽ giơ tay chào nhưng cô ấy lờ đi.

「Ma Vương đâu rồi?」

「À…」

Mình phải nói thế nào bây giờ? Hái hoa ư?

「Đi vệ sinh rồi ạ.」

Này! Sao lại phanh phui ra một cách trơn tru thế! …À hay là con gái với nhau thì không sao nhỉ?

「Hừm.」

Thấy cô ấy chẳng tỏ vẻ bận tâm gì, có vẻ như con gái với nhau thì đúng là ổn.

「À, đúng rồi. Necromancer! Vừa nãy chỉ là tình cờ thôi nhé, đó là kiểu thiết kế thôi, chứ tôi thật sự không thua cô đâu! Đừng có hiểu lầm đấy!」

Tsubasa vừa nói vừa chỉ tay về phía Tsukaya, nhưng Tsukaya chẳng hề phản bác, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Nụ cười ấy dường như đang nói rằng dù có nói gì đi nữa thì thắng vẫn là thắng, khiến thái dương Tsubasa giật giật.

Cô ấy đang khó chịu ra mặt… Có phải vì Ryuugamine mãi không chịu hành động không? À, tôi thì không khó chịu nhưng cũng thấy sốt ruột ghê.

Nhắc mới nhớ, sau đó cô ấy có đi tắm ở đâu không nhỉ? Tôi thì có thể gột rửa đất cát bụi bặm ở khu vệ sinh của cơ sở, nhưng Tsubasa cũng chẳng hề dơ bẩn chút nào.

—Kiiiiaaaa!

Xa xa, tôi hình như nghe thấy tiếng thét của con gái. Tôi nhìn về phía nhà hàng.

Không chỉ mình tôi nghe thấy, Tsubasa cũng ngừng lườm nguýt, vươn cổ ra nhìn, còn Tsukaya và Yaguruma cũng đồng loạt quay lại.

Cái gì vậy!?

Một người phụ nữ khổng lồ lao ra khỏi nhà hàng, hất đổ bàn ghế xếp ngoài trời. Thoạt nhìn, người phụ nữ ấy trần truồng, làn da nâu sẫm nứt nẻ như ruộng khô.

Và trên vai cô ta, đang cõng một nữ sinh.

「Học sinh của trường mình!」

Chỉ cần nhìn bộ đồng phục là biết.

Người phụ nữ khổng lồ nhận ra chúng tôi, nhe răng như thú dữ. Trông vừa như đe dọa, lại vừa như đang cười. Lớp da khô giòn tróc ra rơi xuống, cô ta quay gót, đẩy văng những vị khách khác, lao thẳng về phía ngược lại với chiếc bàn dài của chúng tôi, về phía tòa Ma Vương thành.

「Á!」

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra người phụ nữ khổng lồ đang cõng là ai. Chiếc kẹp tóc hình đầu lâu ngược lóe lên ánh sáng mờ đục!

「Kia, là Ryuugamine!」

「Hả? Cái bà khổng lồ kia đâu phải Ma Vương. Anh có bị hoa mắt không thế?」

「Không phải! Là con bé đang bị cõng ấy! Tôi thấy kẹp tóc của cô ấy mà! Đó là Ryuugamine!」

「Master, tôi đi xem nhà vệ sinh!」

Yaguruma đá đổ ghế, đứng phắt dậy và lao đi, Tsukaya cũng chạy theo sau.

Tôi định đuổi theo người phụ nữ khổng lồ, nhưng Tsubasa đã nắm lấy tay tôi.

「Khoan đã.」

「Buông ra! Đó chắc chắn là Ryuugamine!」

「Tôi đâu có nghi ngờ chuyện đó. Ý tôi là giờ có đuổi theo thì chân anh cũng không đuổi kịp đâu.」

「Cái đó thì…」

「Kẻ gây ra chuyện đã biết rồi, vậy thì phải có cách đối phó chứ?」

「…Vậy ra, là Kasuga sao?」

「Kasuga?」

Sao lại không biết chứ!

「Là Ma Vương phương Tây đó!」

「À, tên hắn là thế à. Jirou này, sao anh lại nhớ mấy chuyện vớ vẩn như thế nhỉ?」

「Vớ vẩn cái gì mà vớ vẩn—」

「Tôi chỉ có hứng thú với Cá tính thôi. Kiểu 《Sức mạnh》, 《Ma Vương》 là đủ rồi.」

Tsubasa lấy điện thoại ra, áp vào tai.

「…Đúng vậy, tôi đây. Hiện giờ, Ma Vương của chúng tôi bị bắt cóc rồi. Có thông tin gì không? …Ừ. Ừ. Đúng vậy. Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy phát thông báo về cuộc đại chiến phân tranh thiên hạ đi. Đối thủ tuy khác, nhưng việc cần làm thì y chang nhau cả.」

Nói xong, Tsubasa cất điện thoại vào túi.

「Này, này…」

「Đúng như Jirou nói, kẻ bắt cóc Ma Vương của chúng ta là Ma Vương phương Tây. Hắn ta hình như đang chiếm đóng Ma Vương thành, còn nói rằng sẽ trở thành Ma Vương trong đời thực nữa. Hình như hắn còn chọn Ma Vương của chúng ta làm nữ hoàng của hắn nữa chứ.」

「Hả!?」

Tôi bất giác thốt lên một tiếng lớn.

「Hắn ta bị điên à? Đúng là bọn họ ai nấy đều có thể chất siêu phàm như vận động viên Olympic, nhưng đâu phải ai cũng dùng được phép thuật, vẫn là người bình thường mà phải không!?」

Vừa nói xong, mắt Tsubasa trợn ngược, cô ấy túm lấy cổ áo tôi.

「…Đừng có nói là 'bình thường'.」

「X-xin lỗi.」

Khi tôi xin lỗi, Tsubasa đẩy nhẹ tôi ra rồi buông tay. Quả nhiên cô ấy cũng là Koseisha. Từ "bình thường" đúng là trái ngược hoàn toàn với "Cá tính".

「Nhưng đến đây thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Việc gã đàn ông đó cứ cố chấp với Ma Vương của chúng ta là vì cái này đây. Chắc hẳn hắn muốn đánh bại Ma Vương bằng sức mạnh rồi bắt phục tùng, nhưng vì mãi không có cơ hội nên mới kéo dài thời gian rồi hành động trực tiếp thế này.」

「Sẽ ổn thôi chứ? Chuyện này không thể chấp nhận được. Hắc phục sẽ đột kích vào và mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp thôi mà?」

Tôi vội vàng hỏi, nhưng Tsubasa chỉ khẽ nhún vai.

「Thế mà lại không đơn giản đâu anh ạ.」

「Tại sao!?」

「Vì đây là TUP. Nơi này thuộc thẩm quyền khác với bọn họ. Thanh phục không mạnh mẽ như Hắc phục đâu. Bằng chứng là tôi có lẻn vào Cơ sở của Necromancer thì vẫn còn ở đây đấy thôi. Bọn họ cực ghét việc Hắc phục can thiệp, nên sẽ cố gắng che đậy bằng mọi cách.」

「Là bắt cóc đó! Che đậy kiểu gì chứ!?」

「Đây là TUP mà? Là cơ sở để thỏa mãn Cá tính, nên họ sẽ viện cớ như là một nhiệm vụ đặc biệt dành cho Ma Vương hay gì đó để câu giờ, rồi trong thời gian đó tìm cách giải quyết thôi.」

Cái quái gì thế này…

Mặc cho sự tuyệt vọng của tôi, Tsubasa lại mỉm cười đầy ẩn ý một cách khó hiểu.

「Tôi sẽ tận dụng chuyện đó.」

「…Ơ, ý cô là—」

「Nếu bọn họ ở đây coi đây là một nhiệm vụ, thì mình cứ thuận theo là được. Ban đầu tôi định lên kế hoạch để giao chiến với Ma Vương của mình, nhưng đối thủ là Ma Vương phương Tây cũng được. Với tôi mà nói, chỉ cần Ma Vương ở trên đỉnh thành là đủ rồi.」

「Này, chẳng lẽ—」

Như để khẳng định lo lắng của tôi, Tsubasa ưỡn ngực, vỗ mạnh vào đó.

「Dũng Giả sẽ xông vào Ma Vương thành, đoạt lấy thủ cấp của Ma Vương! —Đây là trận chiến quyết định!」

Không biết từ lúc nào mà xung quanh đã tụ tập đông đúc các Koseisha, họ đồng thanh hô vang theo lời kích động của Tsubasa.

Dũng Giả Thân Vệ Đội!?

「Gì thế? Gì thế?」

「Chuyện gì thế này…」

[IMAGE: ../Images/..]

Yaguruma và Tsukaya hớt hải chạy về, ngạc nhiên trước bầu không khí sôi sục bất chợt mà hỏi, nhưng tôi chẳng thể đáp lời. Thật khó để giải thích cặn kẽ mọi chuyện.

Cái sự náo nhiệt này… mấy người này, hơi đáng sợ một chút.

[IMAGE: ../Images/..]

“Mấy người định làm gì đây?”

Trong chiếc xe Tamtole đang hướng về Ma Vương Thành, tôi hỏi Tsubasa.

Yaguruma và Tsukaya sẽ gặp chúng tôi ở cổng thành. Hình như họ còn phải chuẩn bị gì đó nữa.

“Vừa nãy tôi đã nói rồi mà? Đây là trận quyết chiến! Dũng Giả mà quyết chiến với Ma Vương thì chỉ có thể là đối đầu trực diện thôi!”

Cô nàng siết chặt nắm đấm một cách thích thú.

“Với lại, nhờ có Ma Vương phương Tây mà chúng ta có được lý do chính đáng rồi. Có thể quậy phá hết mình mà không cần lo bị tống vào “Cơ sở”!”

Tsubasa tủm tỉm cười đầy vui vẻ.

“Sao lại thành ra thế được?”

“Bởi vì tôi sẽ thay mặt mấy tên áo xanh kia, dẹp yên cuộc bạo loạn của Ma Vương phương Tây mà. Hơn nữa, đây là TUP, không gây hại cho người dân thường. Vừa nãy cũng đã có thông báo di tản người dân ra khỏi khu vực Ma Vương Thành và cấm tiếp cận rồi. Mà khoan, sao Jirou lại ở đây? Tôi đã nói cấm vào rồi mà?”

“Tôi là… Ủy viên trưởng mà.”

“Chẳng phải là lý do.”

Tôi biết. Tôi biết chứ… Nhưng dù vậy, việc giao phó việc giải cứu Ryuugamine cho Tsubasa thì thật sự có chút đáng lo ngại. Tsubasa, cô nàng ấy, có thể sẽ mê mải vào trận chiến với Kasuga mà chẳng màng đến việc Ryuugamine có bị vạ lây hay không.

Như thể đã phát ngán, Tsubasa thở dài.

“Thôi được. Nếu đã chuẩn bị tinh thần bị đưa vào “Cơ sở” thì cứ tùy ý.”

Tôi không đáp lời.

Tất nhiên, không phải là tôi không sợ “Cơ sở”. Tôi không biết nó là nơi thế nào, cũng chẳng biết sẽ ra sao nếu bị tống vào đó.

Nhưng hơn cả điều đó, tôi lo cho Ryuugamine hơn, không biết cô ấy đang thế nào, đã xảy ra chuyện gì. Đó không phải là nỗi sợ mơ hồ mà là một mối nguy hiểm đang thực sự hiện hữu.

Tsubasa đã nói là “Nữ hoàng”.

Điều đó có nghĩa là… cô ta muốn cưới Ryuugamine.

Theo một nghĩa nào đó, dự đoán của Yaguruma có lẽ đã đúng. Có thể không phải là tình yêu, nhưng về cái đích cuối cùng thì lại giống nhau.

Hơn nữa, việc lờ đi ý muốn của Ryuugamine, ngang nhiên bắt cóc và ép buộc cô ấy, bất kể là Người có năng lực đặc biệt hay không, đều là điều không thể chấp nhận được.

“Jirou, anh đi theo cũng được, nhưng đừng có quấy rối đó nhé? Cứ việc đóng vai người đứng ngoài cuộc thôi. Có thể anh quên rồi, nhưng anh chỉ là một Dân làng thôi mà.”

“…Tôi có quên đâu.”

“Thế thì tốt.”

Đúng là, có lẽ tôi chẳng thể làm được gì cả.

Nhưng ít nhất, tôi có thể ngăn cản những kẻ đang mất kiểm soát này lôi kéo Ryuugamine vào rắc rối. Ngay cả ở miếu thờ lần trước, chúng tôi cũng đã thoát ra bình an.

[IMAGE: ../Images/..]

Chiếc xe Tamtole dừng lại ở lối vào quảng trường trước Ma Vương Thành, và tôi chỉ biết nín thở trước cảnh tượng đang bày ra trước mắt.

Hàng chục, không, phải hàng trăm người chứ.

Những Người có năng lực đặc biệt với vẻ ngoài độc đáo, đặc trưng, chia thành hai phe, trước và sau, đang đối đầu nhau. Phía sau chắc là những kẻ đứng về Ma Vương, còn phía trước là đồng đội của Dũng Giả.

Người dân thường thì đứng từ xa quan sát, có lẽ là để tránh gây cản trở.

“Tụ họp đông đủ rồi nhỉ.”

Tsubasa đảo mắt nhìn quanh rồi cười.

“Chuyện này, xem ra sẽ thú vị đây.”

Thú vị? Tôi thì thấy đáng sợ chứ! Chiến đấu với ngần ấy người, chẳng khác nào một cuộc bạo loạn.

“Chúng tôi đã đến rồi ạ.”

“Tới nơi rồi ạ!”

Một chiếc xe Tamtole khác dừng lại, và Tsukaya cùng Yaguruma bước xuống.

Tsukaya nhẹ nhàng vác hai thùng giữ nhiệt khổng lồ, còn Yaguruma thì vác một vật trông như cái container cũng to không kém.

“Ghê thật đấy, cái đó.”

Tôi chỉ vào hành lý của hai người họ.

“Trong đó có gì thế?”

“Chỉ là một chút vũ khí thôi ạ.”

“Đại loại vậy ạ.”

Vũ khí, vũ khí à. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó. Mà thôi, dù có nghĩ đi nữa, tôi cũng chẳng biết dùng vũ khí gì sất.

“Được rồi! Vậy thì, bắt đầu thôi nào!”

Tsubasa xoay cánh tay một vòng. Cô nàng giật lấy chiếc loa phóng thanh từ tay lính cận vệ và trèo lên nóc xe Tamtole, rồi đưa loa lên miệng.

[IMAGE: ../Images/..]

“Á à… Được rồi, nghe đây! Mạng sống của lũ tụi bay, Dũng Giả này, Hikarigaoka Tsubasa, sẽ bảo vệ! Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt cái kẻ điên rồ dám muốn trở thành Ma Vương ở thế giới này! Đây là cơ hội ngàn năm có một đối với những kẻ như chúng ta, vốn chỉ biết sống nầm nì, nhìn sắc mặt đám quan lại! Hãy vùng vẫy hết mình đi!”

Một tiếng hoan hô vang lên như tiếng động đất.

Cái diễn văn gì thế không biết! Nghe xong cái này, cô nàng còn giống nhân vật phản diện hơn ấy chứ…

[IMAGE: ../Images/..]

Những Người có năng lực đặc biệt theo phe Dũng Giả bắt đầu đổ xô tiến về phía thành.

Tsubasa nhảy khỏi xe Tamtole, dúi chiếc loa phóng thanh cho lính cận vệ, rồi dùng cằm ra hiệu, ra lệnh cho anh ta cũng đi theo.

Phe Ma Vương Thành cũng bắt đầu tiến lên, và ngay lập tức hai bên chạm trán, mở ra một cuộc chiến. Chỉ trong chốc lát, trận chiến đã trở thành một mớ hỗn loạn, đến mức tôi chẳng thể nào phân biệt được đâu là phe Ma Vương phương Tây và đâu là phe Dũng Giả nữa.

“Nào, chúng ta cũng đi thôi. Chúng nó sẽ mở đường cho chúng ta.”

“Có ổn không ạ… Tự dưng thấy áy náy quá…”

“Không sao đâu. Như tôi đã nói, cơ hội như thế này, có lẽ ở đây cả đời cũng không có đâu. Với lại, chúng ta đâu có thật sự giết nhau, mấy chuyện đó chúng nó tự biết điều chỉnh thôi. Chà, có thể sẽ gãy xương một chút, hoặc nội tạng có thể vỡ một chút, nhưng nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì có sao đâu?”

Thật ư…

“Mấy tên tép riu thì cứ để bọn chúng lo, chúng ta sẽ xông thẳng vào thành và hướng tới Điện Tiếp Kiến. Bên trong chắc sẽ toàn là những con boss nhỏ rồi đến boss nhỏ nữa, chắc chắn sẽ rất đáng gờm đấy.”

Tsubasa “phụt phụt” cười.

“Hai anh chị, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Rồi ạ.”

“Tuyệt ạ.”

Tsukaya và Yaguruma đáp lời không một chút do dự.

“Còn anh thì sao?”, Tsubasa nhìn tôi như muốn hỏi. Tôi thì có gì mà chuẩn bị. Không giáp trụ, không vũ khí. Cái cần thiết duy nhất chính là sự chuẩn bị tinh thần.

Mà điều đó… đã sẵn sàng từ lâu rồi.

Tôi gật đầu.

“Được rồi! Lũ tụi bay, đừng có mà chậm chạp đó!”

Lại một lần nữa, giọng điệu của Tsubasa trở nên thô bạo. Cô rút Envurio ra khỏi lưng, rồi chạy nhanh xông thẳng vào giữa trận chiến.

Ánh mắt đáng sợ quá… Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tsubasa khác thường đến thế.

Không chỉ Tsubasa. Ai nấy đều mắt sáng rừng rực, vừa cười vừa đấm, đá, chém, và lao vào nhau.

Điên rồ thật. Sao họ lại có thể mất kiểm soát đến mức này chứ?

Cảm giác như một con chuột lạc vào bầy mèo, tôi bám sát lưng Tsubasa, cố gắng không để bị tụt lại phía sau.

“Tép riu tránh ra! Dũng Giả đại nhân đang đi qua!”

Chỉ cần Tsubasa vung Envurio vòng vòng, hàng người liền rẽ ra, mở lối. Có lẽ vì cho rằng việc khiêu chiến Dũng Giả không phải là “Cá tính” của mình, nên không ai dám xông lên tấn công.

──Slime đã bỏ chạy!

──Chimera đã bỏ chạy!

──Chiến binh trần trụi đã bỏ chạy!

──Hiệp sĩ lẹt đẹt đã bỏ chạy!

Ai nấy đều bỏ chạy!

[IMAGE: ../Images/..]

Cuối cùng, không phải trải qua bất kỳ trận chiến nào, chúng tôi cũng đến được cổng chính Ma Vương Thành. Tsubasa,

“Ơn giời!”

Cô nàng đạp thật mạnh vào cánh cửa dày cộp đó. Một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đổ sập vào trong. Dù sao thì, cái cổng này cũng quá ọp ẹp đi chứ.

[IMAGE: ../Images/..]

“Đâu cần phải đạp cửa mà vào thế chứ,” tôi thầm nghĩ.

Chẳng mảy may bận tâm, Tsubasa cứ thế sải bước vào trong lâu đài. Tsukaya và Yaguruma cũng chẳng hề nao núng, theo sau cô bé. Còn tôi, chần chừ mãi, cuối cùng cũng rón rén bước vào.

Chẳng thấy bóng người nào.

Tầng một là một đại sảnh rộng lớn, trên tường treo đầy những bức chân dung quỷ dị, vô số ngọn lửa điện lung linh nhấp nháy, vậy mà chẳng có một nhân viên tiếp tân hay người hướng dẫn nào cả.

“—Chào mừng đến với Thành Ma Vương. Nào, Dũng Giả nào có thể rút thanh kiếm thần thánh và đánh bại hóa thân của cái ác đây?”

Giọng nói dường như được ghi âm vang vọng từ trần nhà. Những bức chân dung cười một cách rợn người.

“Chuyện đó, dĩ nhiên là tôi rồi!”

Tsubasa hừ mũi như thể nói: “Chuyện hiển nhiên thế mà cũng phải hỏi à?”

“—Tốt lắm. Vậy thì hãy tiến sâu vào trong. Ta sẽ dẫn lối đến chiếc nôi của địa ngục.”

Chắc là nói về thang máy.

Tuy gọi là lâu đài, nhưng đây không phải là nơi thật, theo sách hướng dẫn thì nó được chia thành bốn khu vực. Tầng một là sảnh đón khách. Từ đó, đi thang máy lên trên, lại có những căn phòng khác, và khi hoàn thành các điều kiện, có thể tiến đến phòng tiếp theo. Và cuối cùng, Ma Vương đang chờ đợi ở gian yết kiến.

Theo lẽ thường, mỗi phòng đều có những tiết mục giải trí, ví dụ như chiến đấu và đánh bại tay sai của Ma Vương, những con trùm tầm trung. Dĩ nhiên, đó không phải là Cá tính giả mà là những diễn viên do công viên sắp đặt, nhưng giờ thì ai mà biết được.

Vì hiện tại, tòa lâu đài này đã bị Ma Vương thật sự chiếm đóng rồi.

Cả bọn cùng bước vào thang máy, chiếc hộp được trang trí đỏ rực đó liền bắt đầu đi lên. Trên trần nhà, hộp sọ bò tót được dùng làm đèn trang trí.

Gu thẩm mỹ tệ thật.

Chắc là để tạo cảm giác giống thành Ma Vương, nhưng tôi khó mà hình dung nhà của Ryuugamine lại như thế này.

…Không sao chứ?

Kẻ bắt cóc Ryuugamine là một Cá tính giả, nên tôi không nghĩ họ có những suy nghĩ hiểm độc như người bình thường. Việc biến cô ấy thành nữ hoàng có lẽ cũng chỉ để thỏa mãn Cá tính đang mất kiểm soát thôi.

Vua và Nữ hoàng – tức là vợ chồng, nhưng chắc chắn chỉ là hình thức thôi. Những kẻ như bọn họ làm gì có những ham muốn bình thường.

Vì đó là Cá tính mà, đúng không? Cái sự bất thường đó chính là bản sắc, là thứ khiến bọn họ trở thành chính họ.

Nhưng dù tự nhủ như vậy, lồng ngực tôi vẫn cứ thấp thỏm không yên. Cảm giác bồn chồn cứ thiêu đốt dạ dày tôi từng chút một. Nóng rực và nhức nhối.

[IMAGE: ../Images/..]

Cuối cùng, với một rung động nhẹ, thang máy dừng lại, rồi cánh cửa từ từ mở ra.

Một cảnh tượng hoang tàn trải rộng trước mắt, chỉ có những cột đá và nền lát đá chơ vơ.

Không có cửa sổ, chỉ có những ngọn đuốc điện mờ ảo chiếu sáng xung quanh. Nó trông giống một ngôi đền được xây dưới lòng đất, hoặc một hầm mộ khổng lồ, hay thậm chí là nhà xác – mặc dù đây là tầng trên của lâu đài.

“Chúc may mắn!”

Thang máy nói vậy, rồi đẩy chúng tôi ra và đóng sập cửa lại.

Khi mắt dần quen với bóng tối lờ mờ, tôi nhận ra căn phòng không quá rộng. Phía trong có một cầu thang. Cánh cửa vào cầu thang đã mở sẵn, nhưng có ai đó đang đứng chắn ở đó.

“Hoan nghênh các ngươi.”

Giọng nói trầm thấp vang vọng. Tiếng kim loại cọ xát, kéo lê thứ gì đó về phía chúng tôi.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo choàng đen tiến ra dưới ánh đuốc, và dưới ánh đèn, tôi nhận ra thứ hắn kéo lê là một chiếc quan tài.

Khi hắn buông sợi xích ra, nó kêu leng keng rồi cuộn lại thành từng vòng.

“Thế nào? Các ngươi có muốn tham gia vào cuộc xâm lược thế giới vĩ đại, cùng Ma Vương đại nhân hiện thực hóa Tail Universe trên cõi đời này không? Đó hẳn là giấc mơ của mọi Cá tính giả mà?”

Tsubasa cười khẩy.

“Nếu các ngươi thật sự nghĩ có thể làm được điều đó, thì các ngươi đúng là lũ ngốc.”

Dưới mũ trùm, khuôn mặt người đàn ông méo mó vì giận dữ.

“Có chút thể lực tốt thì sao chứ? Nếu bọn chúng mang vũ khí thật ra, thì chúng ta, những kẻ chỉ có đồ chơi, làm sao mà đấu lại được?”

“…Đồ hèn nhát. Bọn chúng suy cho cùng cũng chỉ là dân làng thôi mà!”

“Chúng ta tuyệt đối không thể thắng nổi những người dân làng đó đâu. Những kẻ như các ngươi, đến mức mất hết lí trí mà không hiểu điều đó, chúng ta không ngu đến mức phải đi theo đâu.”

“Không thể thắng ư? Các ngươi không thể thắng bọn ta ư?”

“Dũng Giả-san.”

Tsukaya bỗng nhiên tiến lên một bước.

“Người này trông giống một tăng binh phục vụ tà thần. Dù có tin vào tà thần, thì tăng binh cũng là những kẻ khiến người chết được an nghỉ. Nói cách khác… đó là kẻ thù của tôi.”

“…Ngươi, là Tử linh sư à?”

Người đàn ông bỏ mũ trùm ra sau. Trên cái đầu trọc của hắn đầy hình xăm như dao găm và gai nhọn. Không chỉ tóc, mà lông mày hắn cũng được cạo sạch, trông thật đáng sợ.

Tsukaya đặt hai chiếc hộp làm mát xuống từ hai vai. Nắp hộp bật mở do lực va chạm. Nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong, tôi đã phân vân không biết nên cười hay không.

Một con cá ngừ đông lạnh nguyên con, và một cái đùi heo muối nguyên cái sao?

“Thực tế thì tôi không thể điều khiển người chết, nên tôi đã dùng xác cá và thú làm vũ khí thay thế.”

Tsukaya đeo găng tay chịu lạnh vào, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

“Lực sát thương khá mạnh đó. Hơn nữa, nếu bị thứ này đấm, còn có thêm hiệu ứng phụ là tê cóng và nhục nhã nữa.”

Đúng là sẽ thấy lạnh, và có thể sẽ cảm thấy rất hối hận.

“Không cần tôi giúp sao?”

Tsubasa hỏi với vẻ thích thú, Tsukaya mỉm cười nhẹ nhàng.

“Đây là niềm vui riêng của tôi mà.”

Giờ thì tôi mới chắc chắn. Cô bé này cũng là một Cá tính giả.

“Vậy thì, giao lại cho cậu đấy.”

Tsubasa vẫy tay.

“Thế nhé, lát nữa gặp lại nha, Tsukki!”

Yaguruma cũng đương nhiên bước đi. Khi tôi còn đang loay hoay không biết phải làm gì, Tsukaya khẽ thúc giục, “Anh cứ đi đi.”

“Jirou! Đừng có gây trở ngại!”

Bị gọi là “gây trở ngại,” tôi cũng chẳng biết phải làm gì.

“Cẩn thận đấy nhé.”

Nói xong, tôi vội vã chạy theo Tsubasa và đồng bọn.

Vượt qua cánh cửa và đang leo lên cầu thang xoắn ốc, tôi nghe thấy tiếng va đập dữ dội từ phía sau nhưng không dừng lại. Nhưng âm thanh đó cũng nhanh chóng biến mất. Có lẽ cấu trúc của cầu thang đã khiến âm thanh từ tầng dưới không thể vọng tới.

[IMAGE: ../Images/..]

Cuối cùng, cầu thang dẫn đến một lối cụt, với một cánh cửa gỗ chắn lối đi. Nhưng Tsubasa chẳng chút do dự, cô bé liền đạp tung nó ra, và nó lại một lần nữa đổ rạp và vỡ tan tành.

Chuyện này… chắc là do đặc điểm thiết kế của chỗ này nhỉ?

“…Ôi?”

Trong căn phòng đáng sợ, nơi những chiếc bàn giải phẫu đầy máu và những lọ formol chứa xác chết xếp đầy trên kệ, những tờ giấy viết bằng chữ lạ chưa từng thấy dán trên tường, và một vòng tròn ma thuật được vẽ trên sàn nhà, một người phụ nữ đang chờ đợi quay lại. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô ta, tôi có cảm giác như máu trong người mình sôi lên.

Kẻ đã bắt cóc Ryuugamine đây rồi!

“Master, dừng lại.”

Tay Yaguruma đặt lên vai tôi, ngăn tôi bước vào căn phòng kỳ quái trông giống phòng thí nghiệm ma thuật.

“Đó là con mồi của tôi mà.”

“Ý cậu là sao—”

“Người phụ nữ đó là một Golem. Anh thấy không, toàn thân cô ta trang điểm như ruộng nước đã rút hết nước vậy? Chắc là loại đất sét. Cũng có thể là loại dung nham, nhưng dù sao đi nữa, nếu đối thủ là búp bê ma thuật, thì vai trò đó thuộc về búp bê máy móc là… tôi.”

Yaguruma mỉm cười ngây thơ, khiến tôi lại không thể nói được lời nào. Nếu một Cá tính giả đã kiên quyết làm như vậy, tôi, một người dân làng, không thể nói gì. Tôi không có quyền đó.

[IMAGE: ../Images/..]

Khi chúng tôi bước vào và nhường đường, Yaguruma đặt một chiếc thùng container khổng lồ xuống sàn nhà.

“Tuy không mạnh bằng cái tôi đã lắp buổi sáng, nhưng cái này cũng khá hữu dụng đấy ạ.”

Bên trong thùng là một thiết bị có vẻ ngoài rất phong cách. Khi bung ra, nó to đến ngạc nhiên, trông giống như một cỗ máy tập luyện. Yaguruma thực sự đã đeo nó vào tay, chân và cả eo. Trông cô bé như đang mặc một bộ khung người rỗng tuếch, và khi đã lắp xong, Yaguruma cao hơn tôi hẳn một cái đầu.

“Em đã đi làm thêm hồi hè và mua được bộ đồ hỗ trợ sức mạnh bán sẵn này, may quá đã mang theo đề phòng những trường hợp như thế này.”

Cô bé dự phòng cho cái gì vậy chứ!

“Dù sao thì, xin hãy giao phó nơi đây cho em. Với danh dự của một robot, em không thể thua thứ người bùn như thế được đâu ạ.”

“Nói hay đấy!”

Mụ Người Đất cười khẩy. Bùn đất dính ở khóe miệng bong ra rơi xuống.

“Thú vị đấy. Ta nói cho biết, ta là Rave Golem do chính tay Ma Vương Đại Nhân tạo ra. Không yếu ớt đến mức bị một con búp bê máy móc hạ gục đâu.”

“Chuyện đó, phải thử mới biết được ạ… Đang tải chương trình Quyền Pháp Máy Móc.”

Chậc chậc, Yaguruma tặc lưỡi, hạ thấp trọng tâm và thủ thế.

“…Hoàn tất.”

Cô bé khẽ cười, rồi ngoắc tay ra hiệu.

Lông mày của mụ Người Đất nhíu lại.

“Tao sẽ tháo tung mày ra đến từng con ốc vít, rồi vứt rải rác khắp căn phòng này!”

Gầm lên, mụ ta lao vào Yaguruma.

Cú đá bay vọt lên từ bàn mổ được mụ ta dùng làm bệ phóng đã bị Yaguruma chặn bằng khung tay. Cô bé hơi kéo tay kia về sau một chút, rồi ở khoảnh khắc tiếp theo, đẩy mạnh về phía trước. Một tiếng “Rầm” vang lên, phần bảo vệ tay cắm sâu vào bụng mụ Người Đất, hất tung mụ ta bay xa đến tận cái kệ đầy những chai phoóc-môn.

“Đi thôi!”

Giữa mùi hóa chất nồng nặc, tôi bị Tsubasa nắm tay kéo đi. Chúng tôi chạy ra khỏi phòng. “A ha ha ha!” Tiếng cười sảng khoái ấy cứ xa dần, vọng xuống từ cầu thang xoắn ốc.

“A, hay thật đấy!”

Tsubasa cũng phá ra cười. Cậu ta cười thật sự, trông rất hăng hái. Đôi mắt cậu ta sáng rực như thể đã quên tiệt chuyện của Ryuugamine.

Nhìn người bạn thuở nhỏ như vậy, tôi lại cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nặng nề. Tôi nghĩ thầm ở một góc tâm trí tê dại, rằng cảm giác này cứ như đang chạy trong một cơn ác mộng vậy.

“Khòe!”

Tsubasa đá tung cánh cửa cuối con đường cụt lần nữa. Lần này, nó cũng đổ sập vào trong.

Căn phòng lần này trông giống một phòng họp sang trọng.

Giữa phòng đặt một chiếc bàn dài miên man, phủ hai tấm khăn trải bàn đỏ và đen. Những cây nến được đặt đều đặn, chiếu sáng lờ mờ khắp xung quanh.

Và ở vị trí chủ tọa, một người đàn ông đang ngồi.

Tuổi tác của hắn ta chắc hẳn không khác chúng tôi là bao, nhưng vóc dáng và khí chất khiến hắn trông già dặn hơn nhiều. Hắn mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng. Một đai da bắt chéo qua vai, từ hai vai nhô ra chuôi kiếm. Giữa các ngón tay đặt trên bàn, hắn kẹp một điếu thuốc điện tử, như thể để ra vẻ.

“Jirou!”

Tôi bị kéo mạnh lại, một cánh tay siết chặt lấy vai. Dáng vẻ gần như bị ôm ghì khiến tôi vội vàng muốn đẩy ra, nhưng hắn ta không nhúc nhích.

“Cậu đi trước, đưa Ma Vương của bọn tôi trốn thoát đi.”

“Cô lo cho Ryuugamine à?”

“Cô đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Con nhỏ đó, dù có sức lực nhỉnh hơn cậu, nhưng so với Ma Vương phe võ thuật hay sự nghiêm túc của tôi, thì yếu đến mức không đáng nhắc đến đâu. Nếu cô ta cứ lang thang ở đây, thì làm sao tôi có thể dốc hết sức mà chiến đấu với Tây Ma Vương được chứ?”

Thì ra là vậy… thật sao?

“Cho nên, nhân lúc có cơ hội thì đưa cô ta ra ngoài. Chắc chắn có một lối thoát hiểm phía sau ngai vàng.”

“Nhưng, bằng cách nào? Nếu tôi một mình cứ thế đi vào, sẽ bị phát hiện ngay thôi.”

“Hả? Cậu quên mình là Dân làng A rồi à? Tên đó làm sao có thể nhận ra cậu được chứ. Không sao đâu.”

“Không, nhưng mà…”

“A, phiền phức quá đi mất.”

Tsubasa nói như phun ra, rồi gần như ôm chặt lấy đầu tôi.

“Thế thì, tôi sẽ tặng cậu một ‘cá tính’ đặc biệt.”

“Cá tính!?”

“Đúng vậy đó.”

Tsubasa hít một hơi thật sâu.

“…Nghe kỹ đây? Cậu có một cá tính đặc biệt, chỉ có tác dụng với riêng bọn tôi. Đó là ‘Tàng hình’. Không thể nhìn thấy. Không thể nhận ra. Đối với bọn tôi, nó giống như một phép thuật vậy. Việc bọn tôi dễ dàng bị những kẻ Hắc Phục bắt là do cá tính đó đấy. Thật ra, cho đến khi bị khống chế, bọn tôi không hề nhận thức được sự tồn tại của chúng đâu.”

“Ngay cả cô cũng vậy à?”

“Phải. Ngay cả tôi cũng vậy. Dù sao thì tôi cũng là một Người có năng lực đặc biệt mà. Tuy nhiên, nếu quá nổi bật thì hiệu quả sẽ mất đi nên cậu phải cẩn thận đấy. Khác với lũ Hắc Phục, tôi nhìn thấy cậu, và cũng có vài người khác có thể nhận ra cậu, nên cậu dễ bị nhận diện hơn những dân làng khác đấy.”

Tôi khẽ nuốt nước bọt.

“Tên Kasuga đó là một kẻ điên có thể làm đủ thứ chuyện như vậy đấy. Nếu bị phát hiện thì không biết sẽ bị làm gì đâu. Tuyệt đối đừng để bị nhận ra đấy nhé?”

“Làm thế nào mà làm được chuyện đó chứ!”

“Cứ làm bình thường thôi, không nổi bật, không sốt ruột là được. Nếu cứ bình thường thì các cậu sẽ không bị phát hiện đâu.”

Cứ bị nói là phải làm “bình thường” lại khiến tôi cảm thấy càng khó khăn hơn.

Một tiếng “Cộp” vang lên, người đàn ông đứng dậy và nhìn về phía chúng tôi. Tsubasa đẩy tôi bằng lòng bàn tay về phía lối ra, không nhìn lại,

“Đi đi!”

Và thì thầm, đoạn rút bảo kiếm Envurio trên lưng ra, nhảy vọt lên chiếc bàn.

“Lễ nghi kém quá, Dũng Giả.”

Người đàn ông mặc vest rút hai thanh kiếm từ sau lưng ra, thủ thế. Hắn ta không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.

“Mày đã dùng đồng đội làm quân thí để tiến lên đây, nhưng có vẻ như thiếu mất một người rồi. Mày sẽ kết thúc tại đây.”

“Hừ. Buồn cười thật. Dũng Giả tồn tại là để đánh bại Ma Vương. Làm sao có thể thua một Ma Kiếm Sĩ hèn mọn như ngươi được chứ?”

Giậm chân, Tsubasa xông thẳng về phía người đàn ông.

Cùng lúc đó, tôi cũng tiến lên, liếc nhìn Tsubasa vung bảo kiếm Envurio bổ xuống đầu người đàn ông rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, một mạch chạy vọt lên cầu thang xoắn ốc. Tiếng kim loại va vào nhau “Keng! Keng!” dữ dội vẫn còn vọng lại một lúc, nhưng cũng như ở các tầng khác, âm thanh ấy cũng dần biến mất.

Ở cuối cầu thang tĩnh mịch, tôi lấy lại hơi thở.

Trước mặt tôi là một cánh cửa gỗ có cấu tạo giống hệt những cánh cửa khác. Khi hơi thở đã đều đặn trở lại, tôi đẩy cửa. Cửa không khóa, kêu kẽo kẹt và từ từ mở ra.

“Chuyện gì thế này?”

Giọng một người đàn ông vang lên.

“…Chậc, gió à. Đúng là cái cửa rách nát.”

Hắn ta chửi rủa.

Tôi đứng ngay trước lối vào vừa mở, lắng nghe điều đó.

Quả thực không nhìn thấy. Không nhận ra.

Đó là điều hiển nhiên.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Bởi vì tôi là Dân làng A mà.

《Tây Ma Vương》—《Kẻ thống trị thế giới cũ》—Kasuga Ichiita, xoay gót quay về ngai vàng, tấm áo choàng đen tung bay. Qua vai hắn ta, tôi thấy bóng dáng Ryuugamine.

May quá.

Tạm thời, không thấy dấu hiệu gì bất thường cả. Quần áo vẫn là bộ đồng phục của trường tôi như khi bị bắt đi, cũng không có vẻ gì xộc xệch.

A, cô ấy đã nhận ra.

Tôi đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu cho cô ấy giả vờ như không biết. Dù lẽ ra cô ấy không thể nghe thấy giọng tôi, nhưng tôi không muốn mạo hiểm một cách vô ích.

Từ từ, tôi bước về phía ngai vàng.

「…Thế nào? Ngươi đã hiểu những lời ta nói chưa? Và có muốn làm người phụ nữ của ta không?"

Tôi đứng sững lại.

Gì vậy?

Không… hẳn là hắn muốn cô ấy làm Nữ hoàng thôi nhỉ? Chỉ thế thôi mà?

"Không phải ông ta nói sẽ đánh bại tôi để giành lấy vị trí đứng đầu sao?"

"Chuyện đó, dĩ nhiên chỉ là cái cớ thôi. Ở thế giới thực này, ta cũng sẽ xây dựng một quốc gia. Và khi ấy, người xứng đáng ở bên cạnh ta chính là ngươi. Từ trước đến nay ta đã gặp gỡ biết bao Ma Vương, nhưng chưa ai vĩ đại và bất ngờ như ngươi. Hơn nữa—ngươi còn, dễ thương nữa chứ."

Câu cuối cùng hắn lầm bầm, nhưng tôi nghe rõ mồn một.

Cái tên này!

Hắn nói cứ như thể coi Ryuugamine là một người phụ nữ vậy! Một Cá tính giả như hắn sao có thể nói như vậy chứ! Phải mài giũa cá tính trước chứ! Đó là đặc quyền để làm gì chứ!

Kasuga ho khan như muốn che giấu điều gì đó, rồi bất chợt quay đầu lại.

Tôi nín thở.

Vì hắn đã đứng ngay trước mặt tôi rồi! Tôi cũng thấy Ryuugamine cố nén tiếng kêu. May mà cô ấy đang quay về phía này. Nếu thấy biểu cảm của tôi, có lẽ cô ấy đã nhận ra điều gì đó rồi.

"Này, ồn ào quá đấy."

Nói đoạn, Kasuga đi thẳng về phía cánh cửa.

Tôi suýt nữa thì né không kịp.

Dù hắn không nhìn thấy tôi, nhưng nếu tôi va vào, hắn sẽ thắc mắc tại sao lại có một cột điện giữa Sảnh Yết kiến, và điều đó có thể dẫn đến việc hắn nhận ra tôi.

Tôi cố gắng không gây ra tiếng động, tiến gần đến ngai vàng, vừa nhanh chóng xác nhận tình hình vừa nói:

"Cô đừng lên tiếng. Tôi thì không sao vì họ không nghe thấy tôi, nhưng cô thì khác đấy."

Ryuugamine gật đầu.

Tay phải cô ấy bị còng, nối vào ngai vàng. Hắn đã làm cái trò gì thế này. Có vẻ như ngai vàng được gắn cố định xuống sàn.

"Ryuugamine, cô có biết chìa khóa ở đâu không? Nếu biết, hãy chỉ cho tôi."

Cô ấy gật đầu, rồi chỉ vào túi áo đồng phục của tôi.

Ở đây sao!?

Không, không phải. Hẳn là ở trong túi của Kasuga. Nhưng tôi có cảm giác áo của hắn không có túi. Bên dưới áo choàng là giáp trụ.

Tôi đảo mắt nhìn quanh một lần nữa.

…………

…Thấy rồi.

Phía sau một cây cột có một cái bàn và một cái ghế. Trên lưng ghế treo một chiếc áo khoác đồng phục. Có lẽ đó là thứ cô ấy muốn nói.

"Ở đó sao?"

Tôi chỉ tay, Ryuugamine gật đầu.

Được rồi.

Không sao đâu, một nhiệm vụ đơn giản thôi.

Vì đằng nào hắn cũng không nhìn thấy tôi, tôi chỉ cần bình tĩnh đi đến đó, lấy chìa khóa ra, mở còng cho Ryuugamine, rồi lén lút thoát ra qua cửa thoát hiểm là xong.

"Đợi một lát."

Nói ngắn gọn, tôi bước về phía cái bàn.

"…Mấy kẻ đó đang làm gì ở dưới kia vậy? Đừng có mà quấy rầy đấy."

Kasuga tặc lưỡi, rồi quay lại ngai vàng. Tôi vội vàng lục lọi túi áo đồng phục của hắn.

Thấy rồi.

Định quay lại, nhưng đã muộn. Kasuga đã đến ngai vàng rồi. Trong tình huống này, tôi không thể mở khóa được.

Đừng vội.

Chắc chắn sẽ có cơ hội. Lát nữa Tsubasa sẽ đánh bại tên kiếm sĩ kia và đến đây thôi. Khi đó, hắn sẽ lại chỉ nhìn thấy Tsubasa. Việc thoát ra trong tình hình đó có thể khá nguy hiểm, nhưng đó là lựa chọn duy nhất.

Kasuga quỳ gối trước Ryuugamine như một thuộc hạ.

"Này, xin hãy hiểu cho ta. Ta đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi. Từ hồi trung học, cứ thế đấy. Vì thế ta đã tăng cường đồng đội, lập kế hoạch có thể chiếm lấy lâu đài này bất cứ lúc nào. Kẻ nằm ngoài tính toán chính là tên Dũng Giả đáng ghét kia thôi. Đối đầu với ba người dưới đó, chắc chắn hắn không thể lành lặn được đâu."

"...Tôi nghĩ ông ta đánh giá thấp người đó quá rồi."

"Sao cơ? Nhưng dù cho hắn có đến đây, hắn cũng đâu phải đến để cứu ngươi phải không? Dù sao hắn là Dũng Giả còn ngươi là Ma Vương. Nếu ngươi chịu đối đầu tay đôi cho đến khi hắn thỏa mãn, hắn sẽ rút lui thôi. Này. Đằng nào cũng chẳng có ai đến cứu ngươi đâu. Ngoan ngoãn nói cho ta biết tên của ngươi đi."

Tên sao? Tên này, không biết tên Ryuugamine mà lại đòi cô ấy làm vợ sao! Chắc tại hắn chỉ giao tiếp dựa vào loại hình cá tính nên mới xảy ra chuyện khập khiễng thế này.

"Không."

Ryuugamine dứt khoát từ chối.

Kasuga đứng dậy. Thân hình to lớn của hắn đổ bóng lên Ryuugamine. Vừa nhìn xuống ngai vàng, hắn thở dài một tiếng, rồi bất ngờ giơ tay lên.

Khoảnh khắc tôi nhận ra hắn định làm gì, tôi đã lao vào giữa hai người trước khi kịp suy nghĩ.

*Bốp*, một tiếng động khô khốc vang lên trên vai tôi.

Bàn tay định giáng xuống Ryuugamine đã đánh trúng cánh tay tôi. Tôi loạng choạng. Đồng thời, một cơn giận dữ dâng trào. Hắn định dùng sức mạnh đó để tát Ryuugamine sao!

"Ngươi là ai?"

Bị nhận ra rồi sao!?

Ôi, sợ quá… Lần đầu tiên tôi thấy đầu gối mình run rẩy như thế này. Đây có phải là uy quyền của Ma Vương không…

Chết tiệt, sức mạnh khủng khiếp gì thế này… cánh tay tôi tê dại.

"Sa—Dân làng A-san!"

Aiza… ngay cả lúc này mà hai người vẫn không gọi tên tôi, thật là triệt để quá đi mà.

Kasuga khịt mũi cười.

"Dân làng A sao? Có phải các ngươi tránh gọi tên hắn để bản chất của hắn không bị lộ ra và chúng ta không nhận ra hắn không? Nhưng vô ích thôi. Ta đã tóm được hắn rồi!"

Gì—cái chuyện đó là sao… Việc không gọi tên tôi, lại có ý nghĩa sao…?

"Ta biết ngươi rồi. Ngươi là con rệp thối tha dám lẽo đẽo xuất hiện sau đó, thân phận chỉ là dân làng mà dám xen vào chuyện của người phụ nữ của ta. Ngươi còn cố tình nhảy vào trước mặt ta, đúng là tự bay vào lửa mà!"

Một cơn đau khủng khiếp xuyên từ cằm lên đến đỉnh đầu, trời đất quay cuồng mấy bận. *Keng*, một âm thanh kỳ lạ vang lên, và sau đó tôi không nghe thấy gì nữa.

Ơ? Cái gì thế này…?

Định đứng dậy, thì lần này cổ tôi vẹo sang một hướng kỳ lạ, và thế giới lại quay mòng mòng.

Tôi lăn lộn trong cơn đau, và ngai vàng lọt vào tầm mắt.

Ryuugamine đang la hét gì đó.

Ngốc nghếch, đừng khóc mà.

Cứ yên lặng đi. Cổ tay xinh đẹp của cô sẽ bị trầy xước đấy.

—Ôi trời ơi!

Tôi cứ ngỡ một thanh sắt đã đâm xuyên qua bụng mình.

Nó xuyên ra sau lưng, chắc chắn đã dính xương sống và nội tạng của tôi lên tường. Nhưng đúng hơn, chỉ có ngón chân của hắn lún sâu vào người tôi, và nội tạng vẫn còn nguyên.

Sau đó, tôi chẳng còn biết gì nữa.

Những cú va đập tuy chậm nhưng xuyên thấu cơ thể, liên tục tấn công tôi, khiến tôi dần cảm thấy mình như biến thành một đống rác thực sự. Một màn rung lắc. Rung lắc, rung lắc!

"—Dừng lại! Dừng lại đi!"

[IMAGE: ../image/p268.jpg]

Từ xa, tôi nghe thấy tiếng Ryuugamine, và những cú rung lắc dừng lại.

"Im đi. Sao ngươi lại phải sốt sắng vì tên rác rưởi này đến thế. Ngươi không có chút tự tôn nào của một Ma Vương sao. Thật thất vọng."

*Bốp*, một tiếng vang lên bên má.

Trong tôi, thời gian ngừng lại. Một thứ gì đó đóng băng.

"—Jirou!"

Tôi nhận ra cánh cửa Sảnh Yết kiến đổ sầm xuống với một tiếng động khủng khiếp.

"Hả?"

"Kẻ… ngươi! Ngươi đã làm gì Jirou của ta hả! Ta sẽ giết ngươi!"

"Im đi! Làm được thì thử đi, tên Dũng Giả khốn kiếp!"

Kasuga cười với giọng nói không thể nghi ngờ là của một Ma Vương, và ngay sau đó, những tiếng va đập dữ dội vang lên. Cứ như thể cả lâu đài đang rung chuyển.

Với đôi mắt gần như khép hờ, tôi dõi theo.

Tsubasa đang bị áp đảo. Tuy vẫn trụ được, nhưng cậu ấy buộc phải chuyển sang phòng thủ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tsubasa trong tình thế này.

Kẻ này, quả thật rất mạnh.

Thế nhưng…

Không biết mình có đi thẳng được không, nhưng tôi vẫn cố tin là mình đang đi đúng hướng, rướn người đến chỗ cái bàn. Bằng cách nào đó, tôi túm được một cái ghế. Chắc chắn là đã túm được.

Cứ thế, tôi lê lết nó quay lại.

Ài… tiếng ù tai lại càng dữ dội hơn. Tiếng “kinhhhh” thật ồn ào. Xung quanh chỉ còn là một mảng mờ mịt. Cứ như đang bước đi giữa màn sương dày đặc vậy.

Thế nhưng, tôi vẫn biết mình phải đi đâu. Chỉ có âm thanh của kẻ đang mải mê “chơi đùa” kia là vẫn lọt qua được tiếng ù tai mà vang đến.

Tôi đứng ngay phía sau Kasuga. Tsubasa trợn tròn mắt ngạc nhiên.

…Hắn ta không hề hay biết.

Tôi, đã giành lại được năng lực đặc biệt 《Vô hình》.

Chậm rãi, tôi giơ cao chiếc ghế.

“──Satou-kun, đừng mà!”

Đó là tiếng của ai nhỉ?

Cùng với ý thức đang dần vỡ vụn, đứt quãng như một chiếc radio nhiễu sóng, tôi dồn hết sức bình sinh vung chiếc ghế xuống, nhắm thẳng vào gáy của 《Tây Ma Vương》.