Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 11 - Chương 4

**4**

Thứ Bảy.

“──Cậu rủ được rồi chứ? Tớ sẽ hoàn thiện kế hoạch, còn Satou thì cứ chuẩn bị tiền bạc đi nhé.”

Saitou nói vậy, và tôi liền móc hết tiền tiêu vặt mà mình có ra. Nhờ khoảng thời gian nằm viện mà chẳng có dịp tiêu xài gì, nên túi tiền của tôi bất ngờ lại khá rủng rỉnh.

Đương nhiên là không mặc đồng phục được rồi, nên tôi chọn trong số quần áo mình có một bộ trông có vẻ tươm tất. Đó là một chiếc quần jeans ống ôm, áo thun dài tay kẻ ngang, và một chiếc hoodie cotton có họa tiết nhỏ ở ngực trông hơi “ngầu” một chút. Giày là một đôi sneaker của hãng nước ngoài.

Tôi vuốt lại tóc sơ qua, nhét ví, điện thoại và vài vật dụng linh tinh vào túi đeo chéo, rồi rời khỏi nhà, cẩn thận không để cái tên Tsubasa kia nhìn thấy.

Mấy ngày nay tôi không thấy bóng dáng cậu ta đâu cả.

Chắc là Tsubasa đang cố gắng tìm cách nào đó để tránh việc Ryuugamine bị hủy bỏ tư cách, nhưng tôi vẫn không khỏi thắc mắc, liệu đây có phải là chuyện mà người khác có thể can thiệp được không?

Với vai trò Dũng Giả, tôi hiểu rằng cậu ta sẽ gặp rắc rối nếu Ma Vương biến mất.

Nhưng mục đích của Dũng Giả vốn dĩ là đánh bại Ma Vương mà, vậy thì chuyện lần này, chẳng lẽ cậu ta không thể hài lòng với kết quả đó sao?

Nếu xem xét rằng kết quả của việc liên tục phá vỡ vô số kế hoạch trước đây đã dẫn đến việc Ryuugamine bị hủy bỏ tư cách, thì đây hẳn phải là một thành quả không thể tốt hơn đối với một Dũng Giả.

…………

……Không phải.

Cái tên đó biết rõ nhất, lý do Ryuugamine bị hủy bỏ tư cách không phải vì công lao của Dũng Giả. Chắc chắn không thể nào cậu ta lại nghĩ đó là thành tích của mình được.

Vấn đề là, Ryuugamine thực sự nghĩ gì về chuyện lần này, điều đó vẫn chưa rõ ràng.

Dù cô ấy nói rằng “thế nào cũng được” nhưng gương mặt thì lại trông như sắp chết đến nơi, hoàn toàn không che giấu được sự sốc nặng.

Chính vì thế, tôi nghĩ trải nghiệm này có ý nghĩa.

Bản thân tôi, người đã đề xuất ý tưởng này, lúc đó hoàn toàn không nhận ra, cũng không ngờ nó lại biến thành một buổi hẹn hò, nhưng biết đâu đây lại là cơ hội để Ryuugamine nhìn nhận lại xem cô ấy thực sự muốn gì.

Nếu cô ấy nghĩ làm Dân làng thì nhàm chán, có thể cô ấy sẽ tìm cách nào đó để tránh bị hủy bỏ tư cách, còn nếu cô ấy nghĩ làm Dân làng cũng không tệ, thì điều đó cũng có thể giúp Ryuugamine đưa ra quyết định.

Khi tôi đến ga, Saitou và Suzuki đã ở đó rồi.

Cả hai đều mặc đồ thường, Saitou thì quần jeans đen, áo sơ mi xanh và áo khoác vải lanh, còn Suzuki thì quần trắng bó sát, áo cùng màu và khoác ngoài chiếc áo len rộng thùng thình.

Bình thường chỉ thấy hai người họ mặc đồng phục nên trông khá mới lạ.

“Yo.”

Tôi giơ tay lên, và Saitou cũng khẽ vẫy tay chào lại.

“Giờ chỉ còn Ryuugamine thôi nhỉ.”

Saitou vừa nói, Suzuki liền nghiêng đầu.

“Thật sự cô ấy sẽ đến sao? Mà nói thật, liệu cô ấy có nhận ra chúng ta không?”

“Cái đó… thì tớ không biết.”

Saitou cũng nghiêng đầu.

“Không sao đâu nhỉ? Vốn dĩ hình như cô ấy cũng nhận ra bọn mình giống như Tsubasa, và có vẻ như khá nhiều lần, cậu và Kimura cũng xuất hiện trong tầm mắt cô ấy.”

“Đó là vì có Satou đi cùng── À, vậy thì không sao rồi. Cậu đang ở đây mà.”

Đúng vậy.

“Nhưng mà,” Suzuki nói tiếp, “tớ có nghe tin đồn, nhưng cô ấy vẫn là Ma Vương đúng không? Hơn nữa, cô ấy có hiểu ý nghĩa của việc hẹn hò không nhỉ?”

“Cái đó… chắc là hiểu chứ.”

“Những người có năng lực đặc biệt chẳng phải kiểu người ‘ý thức cao’ sao? Tớ cứ nghĩ họ coi thường chuyện yêu đương ấy chứ.”

“Vậy à? Chắc là họ bận mài giũa năng lực nên không có thời gian cho mấy chuyện đó.”

“Đấy, cậu thấy chưa.” Suzuki chỉ vào tôi.

“Kiểu như ‘Chúng tôi khác với các cậu đấy’ ấy. Tớ thì thích may đồ cho Người có năng lực đặc biệt, và sẽ rất vui nếu họ mặc chúng, nhưng thành thật mà nói, nếu có chuyện như lần này xảy ra, tớ thấy hơi bị đe dọa đấy.”

“Cái gì mà đe dọa?”

“Nếu họ không còn cái ‘cá tính’ kỳ lạ đó nữa, chẳng phải họ chỉ là những nữ sinh cấp ba có thông số vượt trội thôi sao? Cả thể thao, học hành, rồi cả khuôn mặt hay vóc dáng nữa, không hiểu sao họ đều được ưu ái hết mức ấy chứ?”

Cái đó thì… tôi phải công nhận.

Có người dễ thương đến mức nhìn thôi cũng đủ làm người ta ngừng suy nghĩ, và cả Tsubasa với bộ ngực kia nữa. Chẳng nói quá khi bảo họ đang dốc toàn lực để “giết” thanh thiếu niên.

Vì biết rằng cô ấy là Người có năng lực đặc biệt và không màng đến chuyện yêu đương gì sất, nên Suzuki mới cho phép bạn trai mình là Saitou ngưỡng mộ Dũng Giả như vậy.

Giống như năng lực vận động, Người có năng lực đặc biệt đều sở hữu hai ba tài năng cùng lúc.

“Aya-chan không thích à? Vậy thì, tớ bỏ cuộc cũng được…”

Saitou vừa nói, Suzuki vội vàng vẫy tay.

Vẻ bối rối của cô ấy hoàn toàn khác với thường ngày. Có thể thấy rõ cô ấy đang làm nũng Saitou qua biểu cảm.

“Kh, không, không phải! Không phải Hajime không tốt! Chỉ cần được hẹn hò với Hajime thôi là tớ đã vui lắm rồi…”

Cô ấy liếc nhìn bạn trai với ánh mắt hờn dỗi.

“Chỉ là… nếu Dũng Giả mà cũng thành ra như vậy, tớ sẽ không thích Hajime ở bên cạnh cô ấy một chút nào…”

Chưa bao giờ tôi thấy một Suzuki ngọt ngào đến thế này!

“Không sao đâu. Nếu có chuyện đó xảy ra, tớ sẽ không gặp Hikarigaoka-sama nữa.”

“Hajime…”

Đừng có nhìn nhau đắm đuối thế chứ! Mấy chuyện đó thì đợi khi nào chỉ có hai người hãy làm!

Đúng là đồ ‘ria-juu’ có khác!

“──Xin lỗi đã để mọi người chờ.”

Giọng của Ryuugamine vang lên từ phía sau, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại.

Ối.

Tôi bất giác đứng hình, y như cái lần chạm mắt với Ishiwami, Medusa vậy.

Cô ấy không hề ăn mặc kỳ cục gì cả.

Đây cũng không phải lần đầu tôi thấy cô ấy mặc đồ thường, nhưng hôm nay, không hiểu sao lại khác hẳn mọi lần.

[IMAGE: ../image/p113.jpg]

Một chiếc váy liền thân trông không có gì đặc biệt… tôi nghĩ vậy.

Cổ áo rộng, để lộ xương quai xanh, có vẻ chỉ cần lơ là một chút là ống tay áo sẽ tuột khỏi vai. Cô ấy khoác một chiếc áo khoác lông mềm mại bên ngoài.

Kiểu tóc cũng hơi khác. Vẫn là tóc dài nhưng được kẹp nhẹ một bên ra phía sau.

Nhưng còn lại thì── À phải rồi, là đôi môi.

Màu đỏ không quá đậm, nhưng cô ấy có thoa son.

Có lẽ bình thường màu son đó không quá nổi bật, nhưng giờ đây, vì gương mặt cô ấy trắng bệch đến tái xanh, nên đôi môi càng trở nên quyến rũ và nổi bật một cách lạ thường.

Không chỉ tôi, mà hầu hết mọi người lọt vào tầm mắt của Ryuugamine lúc đó đều phải đổ dồn ánh nhìn vào cô ấy.

Ryuugamine của ngày hôm nay có một sức hút áp đảo đến vậy.

…Haizzz.

Trời ơi, dễ thương kinh khủng. Giờ thì chắc còn thắng được cả Ishiwami nữa.

“Ư…!”

Saitou phát ra một tiếng kêu lạ lùng. Chết tiệt. Cùi chỏ của Suzuki đang thọc thẳng vào mạng sườn cậu ta kìa. À, thì ra là vậy… Cái tên này, đúng là có khi đang sốt ruột thật.

“Y, yo.”

Thôi chết, giọng tôi tự nhiên cao vọt.

[IMAGE: ../Images/..]

À.

Là Hakurouza-san. Chắc là thầy ấy đưa Ryuugamine đến đây.

Phải rồi nhỉ. Nếu Ryuugamine tự đi một mình thì nguy to.

Ryuugamine, thoạt nhìn không mang theo món đồ nào cho thấy cô ấy là Cá tính giả, nên chắc chắn sẽ bị mấy gã tán tỉnh tới tấp cho mà xem.

Trong trường hợp đó, một Cá tính giả như cô ấy hầu như sẽ không nghe thấy gì, nên Ryuugamine sẽ phớt lờ mấy lời tán tỉnh, và rồi có khi mấy gã đó tức lên mà động tay động chân.

Mà, nếu vậy, đám Hắc phục đang theo dõi ở đâu đó chắc chắn sẽ ngăn lại, nhưng thế nào cũng gây ra náo loạn.

Nếu vậy thì buổi trải nghiệm này có lẽ đã bị hủy bỏ rồi.

Tuyệt vời, Hakurouza-san. Thầy không cần phải cúi đầu trịnh trọng thế đâu, cứ yên tâm đi ạ, chúng tôi sẽ hộ tống Ryuugamine cả ngày mà!

“Xin lỗi vì đã đến trễ.”

“Ơ? À, không không! Không sao cả! Nhỉ?”

Tôi quay sang hỏi Saitou và Suzuki, cả hai đều gật đầu với nụ cười gượng gạo, mỗi người một vẻ.

“Vậy ạ, may quá.”

Phải là tôi mới may chứ. Có vẻ Ryuugamine hôm nay đã nhận ra được Saitou và Suzuki. Cô ấy nhìn thẳng vào cả hai người.

“Hôm nay, chúng ta sẽ trải nghiệm một buổi hẹn hò mô phỏng theo kế hoạch mà hai cậu đã chuẩn bị.”

Saitou vừa xoa eo vừa gật đầu.

“Cậu Ryuugamine à, có lẽ kế hoạch của Satou nghĩ ra sẽ tốt hơn, nhưng đây là buổi hẹn hò mô phỏng mà. Kế hoạch quá sức cố gắng, thường thấy ở những người mới bắt đầu hẹn hò, hãy để dành cho lúc cậu thật sự hẹn hò với Satou nhé. Hôm nay, hãy chiều theo kế hoạch mà bọn mình đã nghĩ ra.”

Ryuugamine gật đầu lia lịa.

Saitou! Cậu nói vậy thì chẳng khác nào Ryuugamine kiểu gì cũng hẹn hò thật với tôi sau này à. Cô ấy chẳng hiểu gì nên chắc cứ gật bừa thôi, nhưng tôi thì căng thẳng và lo sốt vó lên đây, nên đừng có nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế nữa chứ!

“Vậy hôm nay chúng ta sẽ đi đâu ạ?”

Chuyện này tôi cũng muốn biết. Họ bảo cứ để họ lo nên tôi thật sự tin tưởng giao phó hoàn toàn. Mail cũng chỉ ghi mỗi khoản ngân sách ước chừng thôi.

Saitou và Suzuki trao đổi ánh mắt cười đùa như thể sự căng thẳng ban nãy là giả, rồi khoác vai nhau, giơ tay làm kí hiệu chữ V về phía chúng tôi.

“Điểm đến là── Shin-to Dragon Park!”

Cái tư thế gì thế kia! Đừng có nháy mắt chứ!

Đôi tình nhân ngớ ngẩn này!

Tôi chẳng thèm ghen tị đâu!

[IMAGE: ../Images/..]

Shin-to Dragon Park.

Đây là một *công viên giải trí* lớn nhất khu vực thủ đô.

Tuy cũng có chữ “Park” (công viên) giống với Công viên Tail Universe, nơi tôi bị Ma Vương phương Tây đánh cho bầm dập trong chuyến đi dã ngoại của trường đầy ám ảnh đó, nhưng hai nơi này hoàn toàn khác nhau.

Bên kia là công viên chủ đề, còn đây mới thực sự là công viên giải trí.

Dù có tên “Dragon” nhưng nó chẳng liên quan gì đến rồng cả. “Dragon” trong trường hợp này là tên của công ty mẹ.

Nghĩa là, thuộc Tập đoàn Ryuugamine.

“Cháu chưa bao giờ đến đây cả.”

Ryuugamine nói khi đang xếp hàng ở quầy bán vé không có khách.

“Hàng năm, cháu đều được tặng vé miễn phí, nhưng cháu nghĩ Ma Vương như cháu chẳng thể nào thỏa mãn Cá tính của mình ở đây, nên cháu cũng chẳng muốn đến. À── đáng lẽ cháu nên bảo Hakurouza lấy vé miễn phí cho thì tốt rồi.”

“Thôi nào, hôm nay là buổi hẹn hò mà.”

Saitou vừa bỏ tiền vào máy bán vé tự động vừa nói.

“Mua vé cũng là một kỷ niệm, với lại nếu nhận vé miễn phí từ cậu Ryuugamine, bọn mình sẽ thấy ngại lắm.”

“Là như vậy sao ạ?”

Ryuugamine lẩm bẩm, “Dân làng thật là phức tạp.”

Tôi thì… cảm thấy biết ơn nhưng có lẽ sẽ chẳng thấy ngại đâu.

Chuyện này chắc tùy người, nhưng nói ra lúc này lại khiến Ryuugamine bối rối thì không hay, nên tôi cứ im lặng vậy.

Chúng tôi cũng mua vé rồi đi qua cổng.

Các công viên giải trí hay công viên chủ đề gần đây chỉ có vé tự do, nên vào rồi cũng chẳng cần đeo gì ở cổ nữa.

Vào cửa không có hàng dài, nhưng cũng không phải là vắng vẻ tiêu điều. Một số trò chơi vẫn có người xếp hàng.

“Sao lại là công viên giải trí vậy?”

Tôi hỏi khi nhìn những gia đình có con nhỏ và các cặp đôi đang vui vẻ.

“Hẹn hò lần đầu thì sở thú hay thủy cung là an toàn hơn, nhưng gần đây không có cái nào lớn cả. Tự dưng đi xa thì nặng nề, mà đi karaoke thì chẳng biết Ma Vương có hát được không nhỉ?”

Đúng là thế thật.

Hơn nữa, karaoke ấy à, tôi ghét! Không phải tôi bị mù nhạc đâu, nhưng tôi không hợp cái không khí đó chút nào. Tsubasa thì cực kỳ thích.

“Điểm này thì công viên giải trí tốt hơn, mấy trò chơi tự nó sẽ mang lại niềm vui, và cũng dễ khiến không khí náo nhiệt lên nữa.”

“Còn xem phim thì sao?”

“Cũng không tệ, nhưng phải có điều kiện là muốn xem phim gì đó. Không thì chỉ là hai tiếng chịu đựng khổ sở. Mà tôi cũng chẳng biết Ma Vương thích thể loại phim gì.”

Tôi cũng chẳng biết.

Tôi cứ có cảm giác cô ấy chỉ xem mấy phim thể loại diệt vong thế giới thôi.

“Dù sao thì, hẹn hò lần đầu mà, không muốn thất bại chút nào. Tôi nghĩ kết quả của buổi hôm đó có thể quyết định mối quan hệ sau này nữa đấy.”

Ryuugamine gật đầu “À, ra vậy.”

Đừng có coi đó là thật quá nhé! Mặc dù tôi là người chưa từng hẹn hò nên lời nói chẳng có sức thuyết phục gì đâu!

“Vậy hai cậu hẹn hò lần đầu cũng ở đây à?”

Trước câu hỏi của tôi, Saitou và Suzuki nhìn nhau rồi lắc đầu.

“Không, ở rạp chiếu phim.”

“Vì đúng lúc có phim muốn xem.”

Ăn ý ghê.

“Thôi, lên cái gì đó đi. À── Ma Vương à, để tôi mách cậu bí quyết hẹn hò nhé.”

Ryuugamine nghiêng người về phía trước.

Chuyện đó tôi cũng muốn biết đấy, Saitou.

“Đại khái là, cứ tận hưởng hết mình! Đừng có cố gắng đạt được hay tìm kiếm cái gì cả, mà hãy cảm nhận bằng cả tâm hồn. Hãy cứ vui vẻ đi. Đó chính là bí quyết tối cao của việc hẹn hò với người mình thích!”

Không, đây là hẹn hò mô phỏng mà.

Tôi không phải là người mà Ryuugamine thích đâu.

“Mà, có thể đối tượng là Satou thì không đủ làm Ma Vương hài lòng đâu, nhưng hôm nay cậu cứ nghĩ cậu ta là hoàng tử của Ma giới nào đó đi, rồi tận hưởng nhé.”

Ryuugamine lắc đầu.

…Chà, đúng thế mà. Tôi đâu phải kiểu người như hoàng tử──

“Không, Sa── Dân làng A-san không hề không đủ. Ngược lại, nếu đối tượng là hoàng tử, tôi nghĩ mới là không đủ.”

“À, cảm ơn…”

Tôi buột miệng đáp lại.

Ryuugamine giật mình, cúi mặt xuống. Má cô ấy ửng hồng một chút.

“Hả? Không, nhưng… thật sao? Là thế ư?”

Suzuki nhìn Ryuugamine như đang quan sát.

“Ơ? Có khi nào là vì thế không?”

Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?

“Sao thế, Aya-chan?”

“…Ưm, không có gì đâu. Nào── đi thôi? Tớ cũng từng muốn đến một công viên giải trí mang cảm giác hoài niệm như thế này một lần!”

Vừa nói, Suzuki vừa nắm lấy tay Saitou kéo đi. Vừa bước đi, cô ấy vừa nháy mắt với tôi đầy ẩn ý.

Không đến nỗi đần độn mà không hiểu ý cô ấy muốn làm gì.

Tôi lặng lẽ đưa tay ra phía Ouko.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

“À, không phải bắt tay đâu nhé.”

Ôi trời, ngại quá đi mất.

“Dù chỉ là hẹn hò thử nghiệm thôi, nhưng ít nhiều cũng là một buổi hẹn hò mà. Em nghĩ mình nên học theo hai người kia. Hôm nay, họ chính là người hướng dẫn cho bọn mình đó.”

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Nếu không thích thì không cần phải cố đâu.”

Tôi cố tình nói bằng giọng cộc lốc, để cô ấy không cảm thấy tội lỗi khi từ chối.

“...Không ạ, đâu có chuyện đó.”

Ouko nắm lấy các ngón tay tôi. Bàn tay cô ấy lạnh ngắt đến giật mình.

“Nói đến trò chơi ở công viên giải trí, thì đương nhiên phải là tàu lượn siêu tốc rồi!”

[IMAGE: ../Images/00003.png]

Đứng trước đoàn tàu màu xanh lá cây trông như lấy cảm hứng từ hình tượng rồng đang chờ sẵn, Aya cất giọng như thể đang diễn thuyết.

“Sao lại vậy?”

Thay cho Ouko đang nghiêng đầu, tôi hỏi. Thú thật, tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa.

“Đây là hẹn hò mà, đúng không? Sao lại phải chịu đựng cảm giác sợ hãi chứ?”

“Hừ... Đúng là ngốc mà.”

Cái ánh mắt và giọng điệu đó hoàn toàn là đang coi thường người khác rồi!

“Anh nghĩ tại sao các cặp đôi lại đi nhà ma? Tại sao lại đi thử thách lòng dũng cảm? Chẳng phải vì nỗi sợ hãi sẽ rút ngắn khoảng cách giữa hai người sao. Con trai thì có cơ hội thể hiện sự dũng cảm, còn con gái thì có thể lấy nỗi sợ làm cớ để thân mật hơn mà.”

“Nhưng tàu lượn siêu tốc thì làm sao được? Có bị cố định hết rồi mà.”

“Đương nhiên. Nhưng mà, tự nhiên dẫn vào nhà ma thì cái ý đồ của con trai lộ liễu quá rồi còn gì? Con gái dù không hào hứng gì nhưng cũng ngại ôm chầm lấy người ta, lại sợ bị đánh giá là ‘dễ dãi’ nên có chút kháng cự.”

“Ồ, ra vậy.”

Đúng là học hỏi được nhiều điều thật. Saitou đang trưng ra vẻ mặt hơi khó xử. Chắc là cậu ấy đang nghĩ, không ngờ lại có cả tính toán như vậy sao. Kiểu như là nhìn thấy một khía cạnh mà trước đây chưa hề biết của bạn gái ấy mà?

“Về điểm này, tàu lượn siêu tốc thì muốn chạm cũng không chạm được, nhưng lại có thể thể hiện dáng vẻ đáng yêu khi sợ hãi, cũng có thể quan sát được sự dũng cảm của con trai trong lúc đó, và sau khi xuống thì còn có thể hào hứng kể lể ‘sợ thật đấy nhỉ!’, quả là tối ưu cho màn khởi đầu!”

“Cảm giác như… hẹn hò phải nghĩ nhiều thứ ghê.”

“Nếu muốn thân thiết hơn thì đương nhiên phải lên kế hoạch chu đáo rồi. Ryuugamine-san cũng đã chuẩn bị đủ thứ để tiêu diệt nhân loại đấy thôi, đúng không?”

À, cô nàng ngốc này!

Tôi vội vàng nhìn Ouko, lo lắng vì Aya lỡ lời nói ra chuyện tế nhị, nhưng cô ấy chỉ khẽ mỉm cười mà không có chút thay đổi nào.

“Nhưng nếu đối phương không thích thì đừng ép người ta chơi. Hai người cùng vui thì mới được, nên phải nghĩ cho đối phương nữa chứ.”

[IMAGE: ../Images/00004.png]

Bị Aya nhìn chằm chằm, Saitou gật đầu.

“Đúng vậy. Điều đó rất quan trọng. Hai người cùng vui vẻ đương nhiên là tốt nhất, nhưng đó là khi đối phương cũng cảm thấy vui thì mới có ý nghĩa.”

Thôi thôi, đủ rồi đấy.

Thiệt tình, cứ khoe khoang tình cảm như vậy. Các cặp đôi thật sự đúng là phiền phức hơn mình nghĩ. Dù không phải là không ghen tị đâu nhé.

Tôi quay sang Ouko.

“...Nghe vậy đó, em có muốn đi không? Cũng có những người không chịu nổi mấy cái này đâu.”

“Em nghĩ có lẽ ổn thôi ạ. Vậy – Murabito A-san thì sao ạ?”

“Tôi cũng nghĩ mình ổn, nhưng mà… từ hồi còn bé xíu đến giờ là chưa đi lần nào rồi.”

“Vậy thì mình đi thôi ạ.”

Ouko siết chặt hai tay trước ngực.

“Hôm nay là đến để trải nghiệm mà.”

Nếu Ouko đã muốn thì tôi đâu có lý do gì để từ chối.

“Được rồi, vậy thì chơi thôi.”

“Vậy thì hai người đi trước đi ạ. Ngồi ở phía trước sẽ vui hơn đó.”

Được Aya thúc giục, chúng tôi đi về phía lối vào trước. Không có hàng đợi, vừa vào khu vực lên tàu, nhân viên đã hướng dẫn chúng tôi đến toa đầu tiên.

Tôi lên trước, rồi Ouko ngồi xuống, nhân viên kéo thanh an toàn xuống. Nó hơi lung lay một chút, nhưng đến một mức nhất định thì không lên được nữa.

“Em hơi căng thẳng.”

Ouko thì thầm với khuôn mặt cứng đờ. Lời nói đó có thể hiểu là cô ấy căng thẳng vì tàu lượn, nhưng cũng có thể đơn thuần là cô ấy đang không được khỏe.

[IMAGE: ../Images/00005.png]

Hay là, tôi nên tránh xa mấy trò này thì hơn?

Hay là, ngay bây giờ vẫn còn –

Tiếng còi vang lên, đoàn tàu bắt đầu chuyển động. Ngay phía sau, tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Saitou và Aya. Hai người đó đã hào hứng đến thế rồi sao.

Tôi nắm chặt thanh chắn trước mặt.

Cảm nhận độ rung của đoàn tàu đang leo dốc như con rồng hướng lên trời, tôi nuốt nước bọt. Không sợ, nhưng lại thấy bồn chồn.

Chẳng mấy chốc, đoàn tàu đã lên đến đỉnh, rồi dừng lại trong chốc lát.

“Nhìn rõ cả ngọn núi đằng xa…” – ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy.

GIAAAAHHHHHHH!

Đoàn tàu gần như rơi tự do theo cảm giác, và tôi đã thét lên trong lòng.

Nguy hiểm quá! Sẽ đâm sầm xuống đất mất!

Nhưng ngay trước đó, nó đột ngột bẻ cua.

Thịt trên mặt tôi biến dạng vì lực ly tâm. Tóc như muốn đứt ra.

“Hyahhooo!”

“Kyaaah!”

Trong tình huống thế này mà hai người vẫn có thể hò hét vui vẻ vậy sao!

[IMAGE: ../Images/00006.png]

Thoáng nhìn qua khóe mắt, Ouko vẫn giữ nguyên khuôn mặt cứng đờ, đến nỗi tôi cứ tưởng cô ấy đã bị thay thế bằng một tấm biển quảng cáo kích thước thật vậy.

Đúng rồi!

Khủng khiếp thật đấy!

Xin lỗi!

Đang nghĩ vậy thì lại bị lắc ngược.

Ngay sau đó, chưa kịp rên rỉ, thì lần này, trời đất đảo lộn mấy lần với tốc độ kinh hoàng.

Vòng lặp!

Không thể tin nổi! Rốt cuộc, cái quái gì vui ở trò này chứ!

“Híc.”

Tôi cảm thấy như mình vừa nghe thấy tiếng Ouko khẽ kêu lên ở bên cạnh.

“—Cảm ơn quý khách đã trải nghiệm!”

Với tiếng "lộc cộc" nặng nề, đoàn tàu trở về điểm dừng.

Tiếng xì hơi thoát ra, thanh an toàn được nới lỏng, tôi dùng tay đẩy nó lên. Nhìn sang Ouko, cô ấy vẫn còn bất động. Tôi cũng nâng thanh an toàn của cô ấy lên rồi hỏi,

“Em ổn không?”

Ouko chỉ gật đầu mà không nhìn tôi.

Tôi đưa tay giúp, cả hai loạng choạng bước xuống tàu một cách khó khăn.

Không thể tin nổi. Cái quái gì thế này. Hoàn toàn khác xa so với tàu lượn siêu tốc trong ký ức của tôi. Từ bao giờ mà nó lại trở nên kinh khủng đến vậy!

[IMAGE: ../Images/00007.png]

“Chụp được đẹp không nhỉ?”

Aya hí hửng hỏi Saitou điều đó.

Gì cơ?

“Đi thôi.”

Không còn cách nào khác ngoài nghe theo. Tôi vẫn nắm tay Ouko, đi theo sau hai người họ.

Xuống cầu thang cạnh sân ga, có mấy cái màn hình xếp cạnh nhau, nhìn thấy chúng, tôi đã thốt lên tiếng “À!”

Trên màn hình là khuôn mặt đông cứng như tượng đá của tôi và Ouko. Ngay phía sau, Saitou và Aya đang vui vẻ giơ hai tay lên, tạo nên một sự tương phản đến khó chịu.

“Cái gì thế này…?”

“Là dịch vụ chụp ảnh đó. Anh có thể in ra làm kỷ niệm, hay là gửi dữ liệu vào điện thoại? Gửi dữ liệu thì rẻ hơn đó.”

Lại còn thu tiền nữa chứ! Mà tôi có dùng smartphone đâu!

“Em muốn lấy.”

Ryuugamine buông tay tôi ra, đoạn lấy chiếc điện thoại thông minh từ chiếc túi xách nhỏ đang đeo trên vai.

“Vì là kỷ niệm.”

“Chuẩn rồi đó!”

Suzuki vỗ vai tôi như thể tôi là một người bạn học bình thường, nhưng thật lòng tôi giật mình một phen. May mà Ryuugamine vẫn còn nhận thức rõ về cô nàng. Cô ấy hỏi liệu Suzuki có thể chỉ cách làm không, và Suzuki, miệng cười tươi, nói “Được thôi,” rồi cả hai cùng bước về phía quầy nhận ảnh chụp.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

“Satou không chụp sao?”

“Cậu ấy nói không có điện thoại.”

“Có ảnh in ra mà? Cỡ thẻ thì đâu có đắt lắm đâu?”

Rõ ràng là cậu ta muốn lôi tôi vào cái trò ngu ngốc này cho bằng được! Thật ra chính cậu cũng thấy ngại lắm đúng không!

“── Được rồi, được rồi.”

Tôi vẫy vẫy tay rồi bước đến quầy.

“Ủa, Satou cũng mua luôn à?”

Suzuki cười tủm tỉm.

“Kỷ niệm mà.”

Có phải tôi nhìn nhầm không, hay Ryuugamine có vẻ hơi vui lên một chút?

Tôi mua tấm ảnh nhỏ nhất rồi nhét ngay vào túi, còn nguyên trong bao. Cái ảnh hai đứa mặt cứng như đá đứng cạnh nhau thế này, chẳng thể nào cho ai xem được.

“Vậy thì, tiếp theo nào!”

Nói đoạn, Suzuki chỉ tay vào một con thuyền cướp biển khổng lồ đang lắc lư mạnh về phía trước và sau.

Thật hả trời...?

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

“Hẹn hò kiểu dân làng… vất vả ghê…”

Nhìn Ryuugamine nằm úp mặt vật vờ trên bàn, tôi cũng không thể không thầm nghĩ, đúng là thế thật.

Tôi thật sự không ngờ lại bị bắt đi ba trò chơi liên tục gây chấn động tiền đình như vậy…

Dù giữa chừng có nghỉ giải lao, nhưng thế này thì vẫn quá sức. Cơ thể tụi nó làm bằng gì vậy? Chắc chắn là loại không bao giờ say xe rồi.

“Nhưng mà… vui ạ.”

Ryuugamine hơi ngẩng mặt lên, khẽ "phì" cười.

“...Vậy à. Tốt rồi.”

Tôi đáp, Ryuugamine gật đầu, nhưng đúng lúc đó trán cô ấy đập “cộc” một tiếng vào bàn, rồi lại khẽ cười.

Đúng là trông cô ấy có vẻ vui thật.

Nhưng mà… sao lại có cái cảm giác kỳ lạ này nhỉ?

Cứ thấy như đang diễn kịch.

Có phải vì tôi muốn cô ấy vẫn là một Koseisha không? Nên tôi mới muốn nghĩ rằng cô ấy không thực sự tận hưởng?

Hay là vì cô ấy đang mệt rã rời vì say xe, nên trông mới vậy?

“── Đợi tụi tớ lâu không?”

Cùng với giọng nói tràn đầy năng lượng đối lập, Saitou và Suzuki đã quay lại. Trên tay họ là chiếc khay đựng đồ ăn cho cả bốn người.

“Bữa trưa được đề cử của quán này, combo hamburger Rồng!”

Chiếc khay được đặt "đôm" xuống bàn, trên đó là một chiếc hamburger to hơn bình thường hẳn một cỡ, khoai tây xoắn còn vỏ, và một ly nước uống.

“Thịt bò nhân được làm theo hình ảnh thịt rồng, bơ hình vảy rồng, kẹp với cà chua và sốt lửa. Khoai tây cắt xoắn ốc tượng trưng cho sự sống vĩnh hằng, và đồ uống là 100% thanh long đó. Cầu kỳ một cách kỳ quặc nhỉ.”

Đúng là vậy.

Chắc là lấy cảm hứng từ tên công viên giải trí, nhưng những thứ mang hình rồng thì chỉ có cái này và cái tàu lượn siêu tốc đầu tiên chúng tôi chơi thôi, tính đến giờ.

Mấy trò khác thì như công viên giải trí bình thường. Chẳng lẽ đừng nói là cái trang trí ở mũi thuyền cướp biển cũng là rồng luôn nha? Nếu thế thì chẳng khác gì trò tìm điểm khác biệt.

Nhờ được nghỉ một lát, khẩu vị của tôi… bình thường. Mùi hương thì khá hấp dẫn.

“Chúc ngon miệng nha!”

Không chút ngần ngại, Suzuki há miệng thật to rồi cắn ngập chiếc hamburger.

Không hiểu sao Saitou lại nhìn cô nàng đầy vẻ mãn nguyện.

Nhận ra ánh mắt đó, Suzuki hỏi "Gì vậy?" bằng cái giọng nũng nịu mà tôi chưa từng nghe thấy trong lớp học, rồi hình như đá vào chân Saitou dưới gầm bàn.

Cậu ta vừa kêu "Đau quá!" mà vẫn trông vui vẻ là sao chứ. Thói quen quái gở gì vậy?

“...Trông vui thật đấy.”

Khi Ryuugamine khẽ thì thầm, Suzuki cười, miệng còn dính sốt, rồi

“Ừm,”

gật đầu không chút ngượng ngùng.

“Vui chứ, dù là dân làng cũng vậy. Không có Kosei thì tương lai không được đảm bảo, làm giàu cũng vất vả, nhưng mà cứ như thế này, được hẹn hò với người mình thích, ăn bất cứ thứ gì mình muốn.”

“Chuyện đó… có lẽ là vậy.”

Không chạm vào đồ ăn, Ryuugamine lại nở nụ cười. Nhưng nụ cười đó lại phảng phất nét buồn.

“Thấy không? Vậy nên đừng sợ. Dù không có Kosei thì chúng tớ vẫn sống vui vẻ như thế này đây. Cậu thấy chúng tớ có vẻ bất hạnh không?”

Nói rồi, Suzuki ghé mặt sát vào Saitou. Saitou cũng hơi ngượng ngùng nép vào, hai má áp vào nhau.

Vẫn mỉm cười, Ryuugamine lắc đầu.

“Đúng không! À đúng rồi. Đã mất công trải nghiệm buổi hẹn hò rồi, Satou và cậu cũng thử gọi nhau bằng tên riêng đi? Dũng Giả cũng làm thế mà, đâu có quy tắc nào nói Koseisha không được làm thế đâu nhỉ?”

“...À, ừm…”

Tôi tránh ánh mắt cô ấy đầy vẻ khó xử.

Có thật là vậy không nhỉ?

Hình như ở TUP, Ma Vương phía Tây có nói gì đó… Là gì nhỉ? Tôi không thể nhớ rõ ngay được. Có phải vì bị đấm nhiều quá không?

“Nhưng hôm nay tôi xin phép thôi.”

“Ể, tại sao?”

Suzuki cứ thúc giục mãi.

“Tớ không biết Koseisha có yêu đương không, nhưng hai người trông hợp nhau lắm đó? Nhìn từ bên ngoài, nếu không biết Ryuugamine-san là Koseisha, tớ sẽ tự hỏi tại sao hai người này không hẹn hò với nhau chứ?”

“Này!”

Tôi định ngăn lại, nhưng Suzuki mặc kệ, chĩa chiếc khoai tây chiên hình lò xo vào Ryuugamine như một chiếc micro.

“Thẳng thắn mà nói, cậu nghĩ gì về Hội trưởng?”

Đôi mắt Ryuugamine lay động.

“Thôi đi chứ!”

Tôi đập vào chiếc khoai tây như muốn hất nó ra.

“Đây là trải nghiệm mô phỏng thôi, đừng hỏi mấy chuyện vớ vẩn chứ. Ryuugamine cũng khó xử rồi kìa.”

“Đúng đó, Aya-chan. Với lại Ryuugamine-san là Koseisha mà?”

Vẻ mặt của cô ấy như muốn nói: "Chuyện đó là không thể nào!"

Là ý gì vậy nhỉ?

Ý là tôi thích Ryuugamine ư? Hay là Ryuugamine thích tôi? Hay cả hai?

Chắc là cả hai rồi. Chuyện đó thì cần gì phải nghĩ ngợi.

“À, đúng vậy.”

Đôi mắt Suzuki nhìn quanh một cách kỳ lạ.

“Xin lỗi nha, tớ hỏi chuyện vớ vẩn rồi. ...Sao tớ lại nói mấy lời này nhỉ?”

“Chỉ là đùa thôi mà. Phải không?”

Saitou cười cầu hòa, tìm kiếm sự đồng tình từ chúng tôi.

Chắc là vậy rồi.

Chỉ là hơi quá đà một chút, và trong khoảnh khắc, họ đã quên mất Ryuugamine là Koseisha.

“Nào, ăn thôi!”

Saitou cười như thể muốn chuyển đề tài.

Suzuki cũng cười.

Ryuugamine không nói gì, chỉ đưa ống hút vào ly nước ép thanh long.

Tôi không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm khi cuộc nói chuyện này bị cắt ngang, bèn cầm chiếc burger Rồng lên, cố ý cắn một miếng thật to.

…Bơ hơi hăng hăng.

[IMAGE: ../Images/..]

Nhưng ngoài điều đó ra, mọi thứ đều bình thường. Cái bánh Dragon Burger kia cũng chỉ là một chiếc hamburger đơn thuần, chẳng có gì đặc sắc.

Ăn trưa xong, Suzuki nóng lòng kéo tay Saitou đi.

“Đại khái là cậu đã hiểu tình hình rồi phải không? Vậy thì, buổi chiều chúng ta tự do hành động nhé, rồi tối lại tập trung. Bốn giờ chiều, ngay trước chiếc đồng hồ lớn này!”

Con nhỏ này, chắc từ đầu đã định thế rồi!

Rốt cuộc, Ryuugamine chỉ ăn một chút khoai tây và uống nước trái cây. Thôi thì, bánh cũng chẳng ngon đến mức đó. Có lẽ vì không có khẩu vị, nhưng cũng có thể là không hợp khẩu vị cô ấy.

“Cậu xem sao nhé, Satou.”

Saitou vừa nói lời xin lỗi, tôi vừa liếc nhìn Ryuugamine rồi gật đầu.

“Không sao đâu.”

Nói vậy mà khuôn mặt Saitou vẫn có vẻ vui vẻ, cô ấy bị Suzuki kéo đi mất. Tôi thấy Suzuki ngoảnh lại, miệng không phát ra tiếng nhưng vẫn ra dấu "cảm ơn".

“…Giờ thì, làm gì đây?”

Tôi không quay lại mà nói.

“Là con gái, nếu được con trai dẫn đi hẹn hò thì sẽ rất vui ạ.”

Đúng, đúng là thế mà!

Khoan đã, sao cô ấy lại biết rõ những cái ‘luật bất thành văn’ của buổi hẹn hò vậy nhỉ?

“Dù sao thì, em cũng đã chuẩn bị trước rồi.”

Cô ấy lại nói cứ như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

“Nhưng mà, nếu được thì em không muốn đi những chỗ vận động mạnh cho lắm…”

Tôi quay lại, thấy vẻ mặt Ryuugamine hốc hác hẳn.

Ừm, tôi hiểu mà.

Giờ mà tôi đi mấy trò la hét kinh dị đó, chắc cái hamburger vừa nhét vào bụng sẽ vọt ra hết mất.

“Vậy thì—”

Tôi đảo mắt nhìn khắp công viên trong tầm mắt.

Nếu là trò không vận động mạnh, thì có vòng quay ngựa gỗ hoặc tách trà quay… nhưng vòng quay ngựa gỗ thì hơi ngại cho học sinh cấp ba, còn tách trà thì thật ra lại dễ gây chóng mặt.

Nếu đi bộ thì nhà ma có vẻ vẫn mở cửa, nhưng không biết người có “Cá tính” vào đó có thấy sợ không nhỉ? Ngoài kia còn đầy rẫy những thứ ghê rợn hơn nhiều mà.

Ngoài ra thì— à!

“Ryuugamine, cái đó thì sao?”

Tôi chỉ tay vào một trò chơi khổng lồ sừng sững phía sau con thuyền cướp biển.

Một vòng tròn khổng lồ vươn lên trời xanh— vòng đu quay.

Cái đó thì không rung lắc, có thể ngồi yên, lại là trò chơi kinh điển, chắc là được nhỉ?

“Vâng, chúng ta đi cái đó đi.”

Tôi nghĩ Ryuugamine cuối cùng cũng thực sự mỉm cười, và tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Được rồi, đi thôi.”

Tôi vẫy tay ra hiệu rồi bước đi. Ryuugamine sánh bước bên cạnh, nhưng không nắm lấy tay tôi.

Cô ấy cũng không nắm lấy tay tôi.

Đương nhiên là thế rồi, nhưng cứ nghĩ là đang hẹn hò, lòng tôi lại hơi chùng xuống. Nhưng rồi, lại nghĩ là đây chỉ là “trải nghiệm mô phỏng”, nên tôi lại ngần ngại không dám nắm tay cô ấy.

Đến nơi, khác với những trò khác, có một hàng người xếp khá dài. Nhưng mà các cabin đến liên tục nên hàng cũng di chuyển nhanh.

Khoan đã, đó chẳng phải là Saitou và đồng bọn sao?

Cách chúng tôi mấy đôi, tôi đã nhìn thấy hai người họ. Bên kia không để ý đến chúng tôi.

Lúc ở cạnh chúng tôi, họ có vẻ vẫn còn giữ ý. Giờ thì dính nhau sát rạt. Cứ như thể hai người họ là một sinh vật vậy.

“Thật là… thân thiết quá nhỉ.”

Ryuugamine khẽ nói, nhưng không phải vẻ ghen tị. Cô ấy chỉ đơn thuần nói ra sự thật. Thực ra, giờ cô ấy cũng chẳng có tâm trạng đó.

“Nếu trở thành dân làng rồi, thì— liệu em có thể đi dạo cùng Murabito A-san như thế không ạ?”

“Ồ. Nếu là tôi thì được thôi, lúc nào cũng sẵn sàng đi cùng cô.”

“…Theo nghĩa người yêu ạ?”

Tôi giật mình quay lại.

Trên mặt Ryuugamine không có nụ cười trêu chọc, tôi bất giác lảng mắt đi.

“K-không, là theo nghĩa lúc nào cũng có thể làm ‘vật thí nghiệm’ thôi mà! Người yêu gì chứ, một tên dân làng như tôi làm sao mà xứng với cô được?”

“…Nhưng em cũng sẽ trở thành dân làng mà.”

Ryuugamine nở một nụ cười có vẻ tự giễu, rồi quay mặt đi.

Chết tiệt… Buổi hẹn hò này là để cô ấy trải nghiệm cảm giác trở thành ‘dân làng’ giống như chúng ta, thế mà mình lại nói ra cái cảm giác khác biệt đó thì làm sao được!

“K-Không phải… Nếu Ryuugamine muốn thế, thì tôi cũng sẵn lòng thôi!”

Cái cảm giác ‘chữa cháy’ này thật là tệ hết sức!

Thế mà Ryuugamine lại…

“Cảm ơn anh.”

…Và mỉm cười với tôi.

Mình đang khiến cô ấy phải giữ ý và an ủi mình thế này thì làm sao được! Phải ngược lại chứ, ngược lại! Thật quá thảm hại!

“—Xin mời khách tiếp theo!”

Trong lúc tôi tự dằn vặt vì hối hận, hàng người đã di chuyển, và một cabin màu xanh lá trượt đến trước mặt chúng tôi.

Người phục vụ nhanh chóng mở cửa, cặp đôi bên trong bước xuống, và chúng tôi thay phiên bước vào.

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, và cabin rời khỏi sân ga. Chúng tôi không ngồi cạnh nhau mà ngồi đối diện.

“Ryuugamine, đây là lần đầu cô đi vòng đu quay sao?”

Tôi hỏi, cô ấy suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Chắc là lúc nhỏ em từng đi rồi. Trong album có ảnh. Nhưng em không nhớ gì cả.”

“Tôi cũng thế… Chắc hồi bé cũng đi mấy lần rồi.”

Tôi nhớ mình cũng từng đi với Tsubasa, nhưng lại xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng… thật lạ là tôi lại không nhớ gì cả.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cabin đã lên khá cao, có thể nhìn rõ cảnh thành phố. Xa xa thì mờ ảo không thấy rõ, nhưng hàng trăm tòa nhà cao tầng chọc trời trông thật ngoạn mục.

“A—”

Ryuugamine khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên, tôi quay mặt lại. Mắt cô ấy không nhìn tôi, mà nhìn thứ gì đó phía sau vai tôi.

Tôi vặn người ra sau để xem cô ấy đang nhìn gì, và bất giác suýt nữa kêu “Ối!”

Trong chiếc cabin cách đó ba chiếc, Saitou và Suzuki đang hôn nhau.

Này này này!

Dù sao thì đây cũng là nơi công cộng đấy! Hai người đang làm gì vậy hả?!

À mà, hình như trước đây cũng có lần rồi! Lúc tiệc Giáng sinh, hai người cũng hôn nhau dưới gốc cây thông phải không?!

Lần đó thì còn có phong tục đó nên tạm chấp nhận được, chứ hôn trong cabin vòng đu quay thì đâu có chuyện sẽ hạnh phúc đâu chứ!

Hơn nữa, khác với lần trước, lần này hôn thắm thiết kinh khủng! Cái mức độ dính nhau thật là không thể tả nổi… Hơn nữa, hình như… còn đẩy sát vào nhau hơn nữa, rồi vặn vẹo nữa chứ…!

Hả!

Cảm thấy có ánh mắt, tôi quay phắt lại, thấy Ryuugamine đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“K-không, cái này là…”

“…Anh muốn thử không?”

Hả?

“Lúc tiệc Giáng sinh không làm được, nhưng giờ cũng được mà? Nếu là trải nghiệm hẹn hò mô phỏng, thì chúng ta dù sao cũng là người yêu giả mà, nếu hai người kia làm gương, thì chúng ta làm cũng đâu có gì lạ đâu nhỉ?”

Đ-đúng là thế thật…

Khục.

Tôi bất giác nuốt nước bọt.

Lời Ryuugamine nói là đúng. Nếu tôi hôn Ryuugamine ngay đây, sẽ chẳng có gì bất thường cả.

Chẳng có gì… nhưng.

“…Không.”

Tôi nói ra lời đó, đau đớn như máu nhỏ từ tim.

“Tại sao ạ?”

「Mô phỏng thì vẫn là mô phỏng thôi, đúng không? Quân đội có dùng đạn thật khi huấn luyện chiến đấu không? Có giết người không? Đâu có, đúng không nào?」

「Anh không muốn làm điều đó với tôi sao?」

「Muốn chứ!」

Chết rồi, lỡ buột miệng nói thật!

...Nói thật ư?

「Không, ừm... nói sao nhỉ, cái vẻ bình tĩnh của em ấy. Bình thường em sẽ sốt sắng hơn, hoặc ngại ngùng hơn, rồi sẽ trêu chọc tôi bằng cái thái độ như thế chứ?」

Ryuugamine khẽ cười, một nụ cười có chút buồn.

「Tôi không có ý trêu chọc đâu」

「Tôi không hiểu em nói thế là có ý gì, nhưng bây giờ em nói cứ như thể đang chán nản, buông xuôi vậy. Với thái độ đó thì tôi không thể trao nụ hôn đầu của mình cho em được!」

Dù đã có vài lần "sự cố" với Tsubasa, nhưng những lần đó không tính.

「Tiếc thật」

Không biết cô ấy có thật sự nghĩ vậy không, nhưng Ryuugamine nhún vai, và tôi cảm thấy như cô ấy đã lấy lại được chút vẻ thường ngày.

「Tôi đã muốn có nó lắm. Nụ hôn đầu của── Murabito A-san」

Làm ơn đừng nói mấy lời khiến tôi khó trả lời như vậy chứ.

...Kiểu này thì chỉ muốn hiến dâng luôn thôi.

Mà thôi, tôi cũng đâu phải trẻ con mà tin lời nói đùa.

Sau đó, Ryuugamine chống cằm nhìn ra ngoài, không nói một lời nào. Lạ thay, tôi không hề cảm thấy ngột ngạt, và tôi cũng nhìn ra ngoài giống cô ấy.

Sự phồn thịnh bao la này, nhìn đâu cũng thấy, được nâng đỡ bởi chỉ một nhúm "Cá tính giả". Năng lượng thu được từ Tail Universe được cho là đã thay đổi hoàn toàn cán cân sức mạnh của thế giới. Bởi vậy, những "Cá tính giả" là chìa khóa này được ban cho rất nhiều đặc quyền. Dù chưa phải là quyết định cuối cùng, nhưng Ryuugamine lẽ ra đã là một trong số họ.

Cô ấy nói "Dân làng" cũng không tệ, nhưng không biết cô ấy thực sự nghĩ gì. Về việc phải từ bỏ thứ mà lẽ ra mình có thể đạt được.

Hơn nữa, đó lại chính là bản thân cô ấy.

Nếu là tôi── không, tôi không thể hiểu được.

Không thể nói là mình hiểu.

Nếu không thể trở thành thứ mình hằng mơ ước, tất nhiên sẽ sốc.

Nhưng bản thân tôi không bị phủ nhận. Dù không có tố chất, tài năng hay những thứ tương tự, thì sự tồn tại của tôi vẫn không bị bác bỏ.

Tuy nhiên, "Cá tính giả" thì khác. "Cá tính" chính là bản thân họ.

...Mời cô ấy đi "trải nghiệm làm dân làng" một cách vô tư như vậy, liệu có ổn không? Cô ấy vốn rất tốt bụng, nên có thể đã đến đây dù thực sự thấy phiền phức, hoặc là... cô ấy thực sự đang tuyệt vọng.

Không biết phải làm gì.

Cabin từ từ trở về sân ga.

Chúng tôi đợi nhân viên mở cửa, rồi lặng lẽ bước xuống. Không thấy Saitou và nhóm bạn đã xuống trước đó.

「Murabito A-san, kia là gì vậy?」

Ryuugamine vừa nói vừa chỉ tay vào một trò chơi có tên "Mê cung Gương".

「Đó là một mê cung với rất nhiều gương. Hồi bé tôi từng vào rồi, nhưng khó phân biệt lối đi với bức tường lắm, chạy lung tung dễ va phải. Hồi đó tôi đã đâm sầm vào mấy lần rồi. Mà thôi, nếu đi bộ thì cũng không nguy hiểm lắm đâu」

「Vậy thì, chúng ta thử cái đó xem sao?」

「Được thôi」

Nếu Ryuugamine muốn vào, thì không có lý do gì để từ chối. Cô ấy bước đi phía trước tôi, thoăn thoắt như thể đã quên hết cuộc nói chuyện trong cabin ban nãy.

Mê cung Gương có vẻ không được ưa chuộng lắm, không có hàng đợi để vào. Nhân viên cũng có vẻ rảnh rỗi, thấy chúng tôi thì vội vàng mở hàng rào ở lối vào.

「Kính chào quý khách. Mê cung Gương là một mê cung làm từ gương. Chúng tôi sử dụng vật liệu không dễ vỡ khi va chạm, nhưng vì nguy hiểm, quý khách tuyệt đối không được chạy bên trong. Ngoài ra, quý khách có trẻ nhỏ xin đừng buông tay con mình nhé」

Trông chúng tôi có vẻ như có trẻ nhỏ đi cùng không cơ chứ? Chắc là phải nói theo đúng cẩm nang hướng dẫn thôi.

「Vậy thì, xin mời quý khách」

Cánh cửa mê cung gương mở ra.

Chúng tôi thận trọng bước vào.

Không có cái cảm giác u ám như người ta vẫn tưởng tượng về một mê cung. Ngược lại, bên trong khá sáng để hình ảnh của chính mình có thể phản chiếu rõ ràng trong gương.

Chà... không tệ đâu.

Hình ảnh của mình phản chiếu khắp nơi, khiến tôi có chút choáng váng. Hồi nhỏ thì không sao, nhưng bây giờ trí tưởng tượng phong phú hơn nên thấy hơi đáng sợ.

「A, này, Ryuugamine!」

Có lẽ là do không nắm tay cô ấy, Ryuugamine đã rẽ vào góc trước. Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng người tôi thấy ở đó lại là chính mình.

Ơ kìa, mới tí đã lạc nhau rồi sao? Dù sao thì cứ đuổi theo đã. Đã là mê cung thì chắc chắn có lối ra, rồi sẽ đuổi kịp thôi.

Khuôn mặt hốt hoảng của tôi nhìn về phía này từ khắp mọi nơi.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Một "dân làng" bình thường như tôi còn thấy thế này, thì không biết Ryuugamine sẽ cảm thấy thế nào. Có lẽ nên tìm thấy cô ấy càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy, tôi vừa tăng tốc thì,

「──Ái chà!」

Tôi đâm sầm mặt vào tường.

Khỉ thật!

Không chỉ có gương mà còn có cả tường trong suốt nữa sao! Đúng là mê cung thật!

Tôi chống tay vào tường, cố gắng chỉ nhìn xuống chân, rồi lần theo vội vàng tiến lên. Tuy không phải là cách tận hưởng đúng nghĩa, nhưng đành chịu thôi.

Cứ thế tiến lên một lúc, cuối cùng tôi cũng tìm thấy Ryuugamine.

「May quá, em không sao chứ?」

Ryuugamine không nhìn tôi khi tôi nói vậy. Cô ấy không quay đầu lại.

Có lẽ đây là trung tâm của mê cung, khu vực này rộng hơn một chút, và Ryuugamine đang đứng giữa vô số tấm gương. Cô ấy bị bao quanh bởi vô số hình ảnh của chính mình.

Đứng ở lối vào đó, không hiểu sao tôi không muốn bước vào trong.

「Rất nhiều tôi...」

Cô ấy dang tay ra, và Ryuugamine trong gương cũng dang tay theo.

「...Cái này, giống như Dân làng vậy nhỉ?」

「Hả?」

「Anh không nghĩ "Cá tính giả" giống như ma cà rồng không phản chiếu trong gương sao? Không có bản thân khác. Chỉ có một tương lai duy nhất, chỉ có một khả năng duy nhất」

Cô ấy hạ tay xuống, và vô số Ryuugamine cũng làm theo.

「Nhưng Dân làng có vô số tương lai bằng số gương. Cái nào cũng là bản thân mình, nhưng tất cả đều là những bản thân khác biệt...」

「À, ừ, đúng vậy...」

Tôi tìm từ ngữ.

「Chúng ta có rất nhiều khả năng. Giống như em từng nói trước đây. Điều đó đúng là giống như những tấm gương này vậy」

「Đúng vậy」

Ryuugamine mỉm cười, nụ cười đó phản chiếu trong gương.

「Nhưng mà...」

Giọng cô ấy khẽ khàng rồi biến mất.

Nhưng tôi nhìn thấy vô số Ryuugamine trong gương thì thầm với một giọng nói không thành tiếng.

──Tôi đang ở đâu...?

[IMAGE: ../image/p148.jpg]