Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3330

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2511

Quyển 11 - Chương 3

3

Mình muốn gì ư? Suốt đêm qua, mình trằn trọc không sao chợp mắt được vì câu hỏi đó. Đến lúc bình minh ló rạng qua khe rèm cửa, suy nghĩ cuối cùng đúc kết lại thật hiển nhiên: Chẳng phải vấn đề là Ryuugamine muốn gì hay sao?

Cô ta muốn tiếp tục làm Ma Vương, hay không?

Theo lẽ thường, việc mất đi "cá tính" hẳn là điều khó chấp nhận, thế nhưng trước đây, cô ta từng nói rằng cô ta "ghen tị" với bọn Dân làng như chúng mình. Nếu đó là thật lòng, thì việc từ bỏ thân phận Người có "cá tính" cũng không phải là không thể. May mắn thay, hay nói đúng hơn, gia đình cô ta vốn giàu có chẳng liên quan gì đến "cá tính" cả, nên tương lai không có gì phải lo lắng. Mình nghĩ, cô ta cứ tự do mà sống một cuộc đời mình mong muốn thôi.

Mình dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, rửa mặt, đánh răng, thay đồng phục rồi ra khỏi nhà. Chẳng có hứng ăn sáng. Nếu giữa đường đói bụng thì sẽ mua tạm cái bánh mì ở cửa hàng tiện lợi.

Đi qua nhà Tsubasa, mình ngó vào từ ngoài đường, thấy cửa sổ vẫn còn kéo rèm. Chẳng biết cậu ta đã đi học hay vẫn còn đang ngủ nữa.

Cậu ta hỏi mình muốn gì, nhưng mình lại chưa kịp hỏi cậu ta muốn gì. Mình đã nghe nói rằng Tsubasa là Dũng Giả nên sẽ gặp rắc rối nếu Ma Vương biến mất. Điều mình muốn hỏi là, liệu cậu ta có định hành động cụ thể gì không. Chắc chắn không phải là chỉ đơn thuần lo lắng cho Ryuugamine và muốn biết tình hình của cô ta. Dù sao thì, khác với Tsukaya hay Yaguruma, bọn mình đâu phải bạn bè thân thiết.

Mình lững thững đi bộ, băng qua sảnh ga và đang trên đường đến trạm xe buýt thì…

"Satou."

Nghe tiếng gọi, mình quay đầu lại thì thấy Saitou đang vẫy tay nhẹ và chạy về phía mình. Mình giảm tốc độ chờ Saitou đuổi kịp, rồi lại tiếp tục đi.

"Chào."

Mình nói khẽ với Saitou, người đang hơi thở dốc, và cậu ta đáp lại bằng một giọng tươi tắn: "Chào buổi sáng." Hôm qua mình với Kimura có vẻ như đã cãi nhau một chút, nên mình cũng hơi bận tâm, nhưng có vẻ Saitou không để ý chuyện đó.

"Đi xe buýt à?"

Saitou hỏi, ngón cái chỉ lên, mình lắc đầu.

"Vẫn còn sớm, đi bộ thôi."

"Tớ đi cùng cậu nhé."

Nói rồi, Saitou mỉm cười.

Thật khó để từ chối lời đề nghị tốt bụng đó, nên mình ừ một tiếng rồi rẽ khỏi nhà ga, tiến về phía con phố thương mại có mái vòm.

"Càng ngày càng nhiều cửa hàng đóng cửa ở khu này nhỉ."

Saitou lẩm bẩm khi nhìn hàng loạt cửa tiệm đang đóng sập cửa. Hiện tại, vào khung giờ này, chuyện không có cửa hàng nào mở cửa là đương nhiên, nhưng đúng là số lượng các cửa hàng đóng cửa luôn cả vào ban ngày đã tăng lên. Cửa hàng hải sản mà Tsukaya từng làm thêm cũng có tin đồn là sẽ ngừng kinh doanh vào cuối năm nay. Tiệm cà phê hầu gái đối diện thì có vẻ không bị ảnh hưởng, nhưng các tiệm sách và văn phòng phẩm từng có ở đây đã biến mất chỉ trong vòng nửa năm qua.

"Chắc không phải tại siêu thị của nhà Ryuugamine đâu nhỉ?"

Cửa hàng của cô ta gần nhà ga, lúc nào cũng khá đông khách.

"Cửa hàng đó mở cách đây cũng chục năm rồi còn gì?"

"Tớ nghĩ không phải là không có ảnh hưởng đâu. Không phải cứ có cửa hàng lớn là các cửa hàng xung quanh sẽ đóng cửa ngay lập tức. Nhưng nếu lượng khách hàng cứ dần dần giảm đi, thì sớm muộn gì cũng phải đóng cửa thôi, nên chắc chắn là có liên quan."

Ra vậy...

"Nhưng dù vậy, tớ nghĩ đổ lỗi cho gia đình của Phó ủy viên thì không đúng. Khách hàng là người lựa chọn mà. À, mà trường hợp của tiệm sách chắc là có lý do khác nữa."

"Siêu thị của cô ta thì đâu có mấy thứ đó."

"Là một người đang muốn trở thành biên kịch, có lẽ tớ không nên nói điều này, nhưng mà… tớ cũng không còn đọc sách giấy nữa rồi."

"Nếu không phải sách giấy thì cậu có đọc không?"

"Thỉnh thoảng tớ vẫn đọc trên điện thoại. Bây giờ, rất nhiều nơi cung cấp tiểu thuyết và truyện tranh miễn phí mà. Rất tiện để giết thời gian."

"Hừm… tớ vẫn dùng điện thoại 'cục gạch' và cũng chẳng đọc truyện tranh nữa rồi… Nhưng nếu được đọc miễn phí thì đúng là hiệu sách phải đóng cửa thôi."

"Chắc còn nhiều lý do khác nữa," Saitou cười nói, nhưng với mình thì đó là chuyện không quan trọng. Hơn nữa, nếu muốn tìm gì đó, mình có mạng internet. Dù điện thoại không thể, nhưng về nhà mình có máy tính, tra cứu trên đó là có thể tìm được dễ dàng mà không tốn tiền.

Chỉ riêng những thứ liên quan đến Người có "cá tính" là không thể.

"À mà, cậu có biết gì về tin đồn của Phó ủy viên không?"

"Cậu tò mò à?"

Một cảm giác hơi ác ý trỗi dậy, mình cười nói. "Đó là chuyện chẳng liên quan gì đến bọn mình – những Người bình thường vô "cá tính" mà, đúng không?"

"Gắt gỏng quá đi." Saitou cười. "Nhưng tớ nghĩ Kimura không có ý xấu khi nói như vậy đâu. Tớ nghĩ đó là tiếng lòng của hầu hết các học sinh, và chính vì thật lòng lo lắng cho Satou nên cậu ấy mới nói thế. Thực tế thì Satou đúng là đã phải nhập viện vì Ma Vương phía Tây mà."

"…Tớ biết rồi."

Dù trông có vẻ thân thiết đến mấy, đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Giữa Người có "cá tính" và Dân làng luôn tồn tại một ranh giới vô hình, không thể vượt qua. Kể cả khi mình cố gắng tiến tới, họ cũng không nhận ra, nên mãi mãi không thể vượt qua, cũng giống như vậy thôi.

"Suy cho cùng, chỉ có mấy đứa Người có 'cá tính' cùng lớp năm nhất mới thật sự 'biết' đến tớ thôi. Nếu cả lớp cùng làm gì đó lần nữa, có lẽ mình sẽ thân thiết hơn với đám Người có 'cá tính' lớp mình hiện giờ. Nhưng mà, Lễ hội Văn hóa lớn năm nay thì bọn mình không diễn kịch mà."

"Nếu biết được sự vất vả của năm ngoái thì, ừ thì..." Saitou cười khổ.

Có vẻ cậu ta muốn viết kịch bản nhưng đáng tiếc không được. Thôi thì mình cũng nghĩ, hai năm liên tiếp thì quả thật là hơi quá sức.

Thật lòng mà nói, khác với năm ngoái, mình cũng không mấy mặn mà trong việc kết thân với những Người có "cá tính" mới cùng lớp từ năm hai. Một phần cũng vì Tsubasa lại học chung lớp, nên mình cũng không còn tâm trí mà quan tâm đến những chuyện khác.

"Thế rồi sao? Phó ủy viên thế nào rồi?"

À, cậu ta chưa quên ư.

Thôi được rồi. Dù sao mình cũng không bị cấm tiết lộ, với lại Saitou rất am hiểu chuyện của Người có "cá tính", nên nếu mình kể cho cậu ta nghe, biết đâu cậu ta lại tìm ra được thông tin gì đó khác.

"Tin đồn hình như là thật."

Mình nói vậy, Saitou trợn tròn mắt.

"Ơ, vậy là thật sự sẽ không còn là Ma Vương nữa sao?"

"Dường như là chưa có quyết định cuối cùng. Nhưng Ryuugamine được người phụ trách báo lại là cơ quan chức năng đang xem xét chuyện đó."

"Thật sao..."

Saitou chống tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

"Nếu điều đó thực sự xảy ra, có lẽ đó sẽ là trường hợp đầu tiên nhỉ. Không phải là thay đổi sang 'cá tính' khác đúng không?"

"Cô ta không nói vậy. Khoan đã… nhưng mà—"

Không còn là Ma Vương nghĩa là không trở thành Dân làng sao? Nhưng Ryuugamine đã nói gì đó như thể cô ta sẽ trở thành Dân làng mà. Hay mình chỉ tự cho là vậy thôi?

"—Làm gì có chuyện chúng ta có 'cá tính' khác chứ."

Có tiếng nói vang lên từ phía sau, mình bất giác kêu lên "Ối!" một tiếng.

Quay đầu lại, quả nhiên là vậy.

“Tsubasa, đừng có dọa người vậy chứ!”

Đứng sờ sờ ở đó là Dũng Giả Hikarigaoka Tsubasa.

Cô nàng khoác trên vai Bảo kiếm Envurio, trong bộ đồng phục quen thuộc. Tư thế chống nạnh đầy kiêu hãnh của cô ta, nghe đâu cũng là biểu hiện của "cá tính".

“Với lại, đừng có nghe lén!”

“Tại giọng mấy người lớn quá chứ bộ? Đừng có đổ thừa cho người khác!”

Tôi bị cô ta huých nhẹ một cái vào lưng.

“Chào buổi sáng, Hikarigaoka-sama.”

Saitou cúi đầu thật cung kính. Tên này đúng là đội quân cận vệ của Tsubasa rồi.

Tuy nhiên,

“Chào, Saitou.”

Dù Tsubasa cũng đáp lời, nhưng lại chẳng mấy hứng thú, thật tệ. Mà thôi, tên này suy cho cùng cũng là một Cá tính giả. Có thể là cô ta nhận ra đấy, nhưng lại không có hứng thú.

Saitou dường như cũng hiểu điều đó nên không có vẻ gì là bất mãn.

“Nhưng mà, Tsubasa. Không phải trước đây cô từng nói về ‘cá tính anh hùng’ gì đó à?”

Tsubasa khoanh tay, lườm chúng tôi.

“Đó là chuyện về danh hiệu chứ? Ma Vương thì có Đại Ma Vương. Dũng Giả thì có Anh hùng. Đó không phải là ‘cá tính’, mà là một danh dự mà những người đạt đến đỉnh cao của ‘cá tính’ mới có thể tự xưng. Với lại, cho dù ‘Đại Ma Vương’ là một ‘cá tính’ đi nữa, thì đó cũng là chuyện ở cấp cao hơn Ma Vương rồi, phải không? Ở cấp dưới thì làm gì có cách gọi nào khác đâu.”

“Vậy Ma Vương là sinh ra đã là Ma Vương rồi à?”

“Tôi đã nói là không chỉ riêng chúng tôi mà. Ai cũng chỉ có một ‘cá tính’ thôi. ‘Cá tính’ đó có thể có nhiều biến thể, nhưng bản chất thì không thay đổi.”

Điều cô ta nói thì tôi hiểu.

Ngày xưa, Yaguruma trông như một đứa trẻ mẫu giáo vẽ bậy, chỉ đội một cái hộp các-tông lên đầu. Giờ đây, cô bé tự nhận mình là một robot mỹ nữ gần như hoàn toàn giống con người, khác hẳn ngày xưa, nhưng cái cốt lõi là robot thì vẫn không thay đổi.

“Vậy thì quả nhiên, việc hủy bỏ xác nhận năng lực, đồng nghĩa với việc trở thành dân làng sao…?”

“Đúng vậy.”

Nói như vứt đi, Tsubasa buông tay và vượt qua chúng tôi. Gương mặt cô ta lúc này hiện rõ vẻ bực tức không thể kiềm chế.

“Nhưng mà, tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.”

“Không cho phép thì cô định làm gì?”

“Tôi sẽ thẳng thừng khiếu nại lên cơ quan chức năng. Việc cô ấy biến mất sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự bộc lộ ‘cá tính’ của tôi, đó là sự thật. Hủy bỏ xác nhận năng lực của cô ấy là cản trở ‘cá tính’ của tôi.”

Cơ quan chức năng đang định làm chuyện đó, mà cô ta lại định khiếu nại để họ dừng lại ư? Không hiểu là có mâu thuẫn hay không nữa.

Nhưng mà, quả nhiên là vậy.

Tsubasa coi như chuyện đã xong, cứ thế bước nhanh về phía trước như thể không còn nhận ra chúng tôi nữa, rồi rẽ qua góc khuất và biến mất.

Chúng tôi nhìn nhau, rồi lại tiếp tục bước đi.

“Hikarigaoka-sama đã quyết định sẽ bảo vệ Phó Ủy viên rồi nhỉ.”

“Chuyện đó có thể là kết quả thôi, nhưng thực chất là vì lợi ích của chính cô ta mà.”

Saitou dường như cũng hiểu điều đó, cậu ta khẽ ừ một tiếng.

Dù vậy, một điều rõ ràng là: sự không do dự dường như là một biệt tài của những Cá tính giả. Theo một nghĩa nào đó, thật đáng ghen tị.

“…Satou, cậu định làm gì?”

“…………”

Quả nhiên, cậu ta sẽ hỏi chuyện đó.

“Cậu nghĩ tôi nên làm gì đó sao?”

Tôi hỏi ngược lại.

Dù gần như thức trắng đêm, và cuối cùng đã đi đến kết luận rằng tất cả phụ thuộc vào việc Ryuugamine muốn gì, nhưng tôi lại dễ dàng lung lay.

“Ý cậu là sao?”

“Thì, tôi vẫn chưa hỏi kỹ xem Ryuugamine nghĩ thế nào… Bình thường mà nói, cô ấy chắc chắn sẽ muốn làm Ma Vương, nhưng hôm qua, cô ấy lại trêu chọc tôi rằng liệu có vui không nếu cô ấy trở thành dân làng.”

Saitou làm vẻ mặt như không hiểu tôi đang nói gì.

Đúng rồi.

Nhưng tôi không muốn kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện hôm qua. Cảm giác như vậy là không đúng.

“Vậy thì, sao cậu không thử hỏi xem sao?”

Cậu ta nói đơn giản vậy đó.

“Dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng đâu thể ngày nào cũng xông thẳng đến nhà cô ấy được. Bọn Hắc phục chắc cũng đang theo dõi ở đâu đó.”

“Tôi nghĩ không cần thiết đâu.”

“Sao cơ?”

“Vì, nhìn này.”

Saitou giơ ngón tay, chỉ qua vai tôi về phía con đường lớn bên kia công viên.

Tôi không kìm được khẽ thốt lên “À!”.

Trong hàng xe cộ đang tắc nghẽn, có một chiếc xe cỡ lớn màu đen quen thuộc.

Và ở ghế sau, Ryuugamine với khuôn mặt gầy hóp lại, trông vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Ma Vương-chan!”

Vừa thấy Ryuugamine xuất hiện trong lớp, Yaguruma đã xô đổ bàn ghế như xe tăng mà lao tới. Dĩ nhiên, cô bé hoàn toàn không để mắt đến những bạn học bình thường, chỉ né tránh những Cá tính giả.

Những kẻ đang lườm Yaguruma như muốn hỏi “Gì vậy?”, tôi thay mặt họ cúi đầu nói “Xin lỗi.”, rồi đi về phía Yaguruma đang ôm chặt Ryuugamine.

“Thật vất vả nhỉ.”

Tsukaya lầm lì nói khi theo sau.

Đúng là vậy.

Mà thôi, tôi là lớp trưởng mà. Giữ hòa khí cũng là một nhiệm vụ. Nếu có một người bạn thanh mai trúc mã như Tsubasa, tôi cũng sẽ luôn phải làm những chuyện tương tự, nên cũng quen rồi.

“Cậu nghỉ học lâu quá, lại không trả lời mail, nên bọn tớ lo lắm đó?”

Yaguruma vẫn giữ chặt tay Ryuugamine, nghiêng đầu hỏi. Dường như cô bé sợ nếu buông ra, Ryuugamine lại sẽ đi đâu đó mất.

“Xin lỗi, tớ hơi bị ốm. Nhưng giờ thì không sao rồi.”

Nói đoạn, Ryuugamine mỉm cười, nhưng gương mặt cô bé vẫn tái nhợt, hoàn toàn không giống như lời nói. Yaguruma cũng đáp “Vậy à.”, nhưng rõ ràng là không tin.

“Đi thôi!”

Vẫn nắm chặt tay Ryuugamine, Yaguruma kéo cô bé ra khỏi lớp.

“Này, thầy giáo sắp vào rồi…”

…Đi mất rồi.

Hoàn toàn không nghe gì cả. Mà thôi, tôi biết họ đi đâu rồi, nhưng cũng không thể cứ để mặc được…

Tôi thở dài, bước ra khỏi lớp.

Trong khóe mắt, tôi thấy Saitou với vẻ mặt như muốn nói “Vất vả cho cậu rồi.”

Dưới chân Tsukaya, người đang đương nhiên đi theo, những chú mèo nhồi bông treo trên đồng phục, rung rinh theo mỗi bước đi, bị những con mèo thật nhắm đến mà nhảy chồm lên. Cảnh tượng thật đáng yêu, nhưng có vẻ tôi sẽ đạp phải chúng mất.

Chúng tôi đi qua hành lang nối, tiến về khu nhà học cũ, vượt qua đống bàn ghế chất ở chân cầu thang, rồi ra đến sân trong quen thuộc. Quả nhiên, hai người họ đang ở đó.

Ryuugamine ngồi trên ghế đá, còn Yaguruma đứng bên cạnh, nhìn về phía chúng tôi như thể đang chờ đợi.

“Mấy người chậm quá đó!”

Cứ như thể họ mặc định chúng tôi sẽ đuổi theo vậy! Mặc dù đúng là vậy thật.

“Vậy thì, khi mọi người đã đông đủ—”

Yaguruma xoay cả người lại, đối mặt với Ryuugamine.

“Tin đồn đó, có thật không vậy?”

Trực diện thật đấy, này!

Ryuugamine liếc nhìn tôi một cái.

Tôi hiểu ý rồi. Nhưng chuyện này mới chỉ là hôm qua với hôm nay. Ngoại trừ Tsubasa đã chực sẵn trong phòng thì vừa đi học về, tôi còn chưa kịp nói gì với mấy đứa này cả.

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Có lẽ đã nhận ra sự tình qua vẻ mặt tôi, Ryuugamine khẽ thở dài rồi ngước nhìn Yaguruma.

“……Đúng vậy ạ.”

Vẻ mặt của Yaguruma và Tsukaya rõ ràng cứng đờ lại. Có lẽ họ đang nghĩ nếu chuyện đó xảy ra với mình thì sao. Nếu đó là chủ ý của chính quyền khi để tin đồn lan ra, thì xem ra nó thật sự có hiệu quả.

“Dù sao thì, cũng không có thông báo chính thức gì cả, chỉ là đang có kế hoạch thảo luận về việc đó thôi ạ.”

Ryuugamine khẽ mỉm cười, một nụ cười như thể có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Giờ này mà còn cười được ạ? Rốt cuộc, lý do là gì ạ?”

“Chắc chắn là như hai cậu đang nghĩ đấy. Tôi, với tư cách Ma Vương, tôi nghĩ tần suất phát huy cá tính của mình đang giảm đi trông thấy.”

“Không phải chỉ là một giai đoạn suy thoái nhất thời đó sao?”

Tsukaya nhíu mày hỏi.

“Việc lo lắng về cá tính của mình không có gì lạ đâu. Chúng ta cũng từng như thế mà. Ngay cả Medusa, chẳng phải đã từng muốn từ bỏ việc làm người sở hữu cá tính đặc biệt hay sao?”

Đúng là đã có chuyện đó.

Tôi và Ryuugamine đã cố gắng giúp Ishiwami Kagachi hồi phục. Chúng tôi đã giúp cô bé ấy lấy lại được những màu sắc cuộc sống, khi cô ấy từng cảm thấy việc bộc lộ cá tính chỉ là một thế giới xám xịt vô vị.

Cũng nhờ thế mà tôi bị cô ấy để mắt tới, và cứ hễ có dịp là lại bị biến thành đá.

“Tôi không biết nữa.”

Ryuugamine nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không phải là tôi chán ghét việc lên kế hoạch tiêu diệt nhân loại đâu. Nếu tôi nghĩ ‘hãy lên kế hoạch đi’, thì tôi vẫn có thể suy nghĩ được. Nhưng nếu cứ phải cố gắng suy nghĩ, thì đó chẳng còn là sự bộc lộ cá tính nữa rồi, đúng không?”

Không phải là bộc lộ sao?

Ể, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình tôi không hiểu? Tsukaya và Yaguruma đều gật gù ra vẻ “đúng là như vậy”.

“Trước đây, dù nhìn thấy gì hay nghe thấy gì, tôi cũng đều tự nhiên liên kết nó với Kế hoạch tiêu diệt nhân loại. Nhưng dạo gần đây, suy nghĩ của tôi lại thường liên kết với những chuyện khác.”

“Chuyện khác đó là gì ạ?”

Yaguruma lập tức nhổm người lên hỏi, nhưng Ryuugamine không trả lời. Vẻ mặt cô ấy cho thấy cô ấy không có ý định nói ra.

“……Cứ thế này, Ma Vương sẽ không làm gì sao?”

“Không phải tôi cố tình quyết định không làm gì, nhưng tôi cũng không nghĩ mình có thể làm được gì cả. Vì cái thôi thúc muốn hủy diệt nhân loại không còn trỗi dậy trong tôi nữa. Nếu cứ cố gắng thúc ép bản thân, thì liệu đó có còn là cá tính thật sự không?”

Tsukaya và Yaguruma im lặng.

Nói cách khác, nếu cứ cố gắng làm một điều mình không muốn, thì dù có làm được, đó cũng không phải điều mình thật sự muốn làm, phải không?

Nói chung, đối với một Dân làng bình thường như tôi, người không hề có cái thôi thúc mãnh liệt “tôi muốn làm cái này” ngay từ khi sinh ra, đây là một câu chuyện khó hiểu.

Tôi nghĩ rằng cứ cho là một sự ngộ nhận cũng được, nhưng có lẽ chính vì suy nghĩ như vậy nên tôi mới không thể trở thành người sở hữu cá tính đặc biệt chăng.

Thế nhưng mà.

Tôi huých khuỷu tay vào Yaguruma.

“Này, chưa kết thúc đâu phải không? Cứ nói thẳng ra điều gì đó thật mạnh mẽ, để cái thôi thúc muốn hủy diệt nhân loại của cô ấy trỗi dậy đi chứ!”

“Nếu được thì cháu cũng muốn lắm chứ ạ……”

“Tsukaya, cậu cũng thế. Hai đứa cũng là người sở hữu cá tính đặc biệt mà? Chẳng lẽ không có gì à? Chẳng lẽ không có cái cảm giác gì đó mà chỉ có hai đứa mới có thể chia sẻ được sao?”

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Nhưng lời tôi nói bị bật ngược lại bởi vẻ mặt lạnh lùng như mặt nạ kịch Noh của Tsukaya.

Không có gì sao.

Thì đúng là tôi biết mỗi đứa các cậu đều độc lập, tự cường, và việc những người sở hữu cá tính đặc biệt không can thiệp vào chuyện của nhau là điều bình thường… nhưng hai đứa là bạn bè mà?

“Chúng cháu cũng kém cỏi thật, nhưng Master, Master không nghĩ ra cách nào hay sao? Chẳng phải lời nói của Dân làng mới là thứ có thể lay động những người sở hữu cá tính đặc biệt sao?”

Yaguruma liếc nhìn tôi đầy trách móc, khiến tôi khựng lại.

Có lẽ là như vậy, nhưng mà—

“……Không sao đâu, Kokoro-chan.”

Ryuugamine mỉm cười.

“Chính tôi cũng ngạc nhiên nữa là, không đến mức sốc lắm đâu ạ.”

Này này này.

Đến cả tôi cũng khó chấp nhận chuyện đó đấy.

“Nói dối à? Mặt xanh xao thế kia, còn nghỉ học nữa, làm gì có chuyện đó!”

[IMAGE: ../Images/00003.png]

Ryuugamine nhìn tôi đang hăng hái nói với ánh mắt bình thản lạ thường.

“Chắc chắn là mức độ suy nghĩ khác nhau đấy ạ.”

“Mức độ?”

Ryuugamine gật đầu.

“Vì dù sao tôi vẫn giữ được sự tỉnh táo mà. Tức là, tôi chỉ sốc đến mức đó thôi.”

Cô ấy đang hình dung một cấp độ cao đến mức nào vậy!

Nhưng có lẽ chỉ vì tôi là Dân làng nên tôi mới nghĩ vậy. Tsukaya và Yaguruma cũng đều có vẻ mặt như thể nói “đúng là như vậy”.

“Mấy đứa……”

Tôi lạc lời, đành phải im lặng.

Cơn gió thu lảng vảng trong sân trong, lạnh lẽo bất thường, khiến da tôi nổi da gà dưới lớp áo sơ mi dài tay vừa mới mặc, tôi xoa xoa cánh tay.

Bên cạnh, Yaguruma thở dài một hơi.

“Nếu Ma Vương-chan đã nói vậy thì cháu sẽ không nói gì nữa đâu ạ… nhưng có ổn thật không ạ?”

Tôi mong Ryuugamine sẽ lắc đầu.

Nhưng cô ấy lại chậm rãi gật đầu.

“Vậy ạ… cháu hiểu rồi ạ.”

Yaguruma tiếc nuối nói vậy, nhưng không có vẻ thất vọng. Tsukaya cũng vậy. Cô bé dường như đã chấp nhận sự thật khi Ryuugamine đã nói như thế.

Vậy thì, tôi còn có thể nói gì? Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ có thể nghĩ rằng tôn trọng quyết định của Ryuugamine mới là tình bạn.

“Mà, cũng chưa chắc là bị thu hồi thật đâu ạ.”

Không biết là cố gắng tỏ ra bình thường hay nhanh chóng thay đổi tâm trạng, Yaguruma thản nhiên nói.

“Nhưng nếu Ma Vương-chan thật sự trở thành Cựu Ma Vương-chan thì sao nhỉ?”

“Sao là sao?”

Tôi hỏi, cảm thấy hơi bực bội và hoang mang.

“Liệu chúng cháu có còn nhận ra Ma Vương-chan không ạ?”

À—

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Đúng là có thể xảy ra. Mặc dù tôi vẫn được nhận ra nên tôi nghĩ cũng ổn thôi, nhưng tôi chỉ là một trường hợp ngoại lệ. Dân làng bình thường không được nhận ra mới là lẽ thường.

“Chúng cháu là bạn bè nên cháu nghĩ sẽ ổn thôi ạ, nhưng thực tế thì, nếu không xảy ra thì không thể nói trước được điều gì cả.”

Thật thà quá, Tsukaya…

“Hơn nữa, cháu còn lo lắng hơn về việc Phó Ủy viên, với tư cách Dân làng, có thể sống tốt được không. Bởi vì cháu chưa từng thấy tiền lệ nào cả.”

Đúng vậy.

Khác với những người sở hữu cá tính đặc biệt, chúng tôi không thể muốn làm gì thì làm. Chúng tôi có quy tắc rõ ràng và cần phải tuân thủ.

“……Có muốn trải nghiệm không? Dân làng—”

Chẳng hay tự lúc nào, tôi đã thốt ra câu đó. Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Ryuugamine và nhóm bạn, tôi tá hỏa.

“K-không, không phải tôi nghĩ mọi chuyện sẽ bị hủy bỏ đâu, mà chỉ là phòng hờ thôi, kiểu vậy đó, tôi nói vậy là có ý như thế thôi, thật đó!”

Tôi càng ra sức biện minh, lời nói nghe càng giống kiểu nói dối!

Nhưng Ryuugamine lại bật cười.

“Em hiểu mà. Sa… Dân làng A, anh đúng là người lúc nào cũng lo xa để khỏi hối tiếc mà.”

Thật ra thì tôi cũng không đến nỗi vậy đâu…

“Nhưng mà nghe thú vị đấy ạ. Anh có thể cho em trải nghiệm được không?”

Cô bé nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt mệt mỏi nhưng chân thành, tôi đành gật đầu một cách lúng túng.

…………

……Nhưng mà, trải nghiệm làm dân làng thì phải làm gì đây?

[IMAGE: ../Images/001_0007.jpg]

“Ồ, ra là vậy đó hả.”

Buổi trưa hôm đó.

Như mọi khi, chúng tôi kê bàn lại gần nhau để ăn trưa. Khi tôi tóm tắt câu chuyện ở sân trong cho Saitou nghe, cậu ấy tỏ vẻ thích thú và nói vậy.

Kimura thì trông có vẻ không mấy quan tâm.

Dù chúng tôi đã xin lỗi nhau về thái độ ngày hôm qua, nhưng có vẻ Kimura vẫn không thể chấp nhận được chuyện tôi bị Ma Vương phương Tây cho "ăn hành" hay sao đó, cứ hễ nhắc đến chuyện liên quan đến Cá tính giả là cậu ấy lại cau có khó chịu.

Được bạn bè quan tâm đến mức đó thì thật là may mắn, nhưng tôi cũng không thể vì thế mà cắt đứt quan hệ với Ryuugamine và nhóm bạn, nên chỉ còn cách cố gắng cân bằng mọi chuyện thôi.

Vả lại, đó vốn dĩ là vị trí của tôi từ trước đến nay rồi, giờ có bối rối cũng chẳng ích gì.

“Nhưng mà, trải nghiệm thì sẽ làm những gì?”

“Đúng rồi đó.”

Tôi lỡ tay dùng đôi đũa đang cầm để chỉ vào Saitou, rồi vội vàng hạ xuống.

“Nếu nghiêm túc mà nghĩ về một ngày bình thường của dân làng thì có gì to tát đâu nhỉ. Đến trường, học bài, ăn cơm, nói chuyện, rồi lúc về thì đi dạo loanh quanh… mấy đứa đó cũng làm y chang vậy mà?”

“Cá tính giả hay chúng ta thì đều là học sinh, bổn phận chính vẫn là học hành mà…”

Saitou gật đầu liên tục như thể nói rằng, thôi thì đành chịu vậy.

“Tôi còn phải đi câu lạc bộ nữa chứ.”

Cứ tưởng cậu ta không nghe thấy gì, ai dè Kimura lại nói vậy.

“À phải rồi.”

Saitou vỗ tay một cái.

“Hay là thử tham gia hoạt động câu lạc bộ thì sao? Cá tính giả thường không tham gia các câu lạc bộ, chắc sẽ thú vị lắm đấy?”

“Cứ đội bóng chày là tôi từ chối nha.”

“Biết rồi mà,” Saitou cười nói.

“À mà, cơ bản thì Ryuugamine có thể lực đẳng cấp Olympic rồi, chắc câu lạc bộ nào cũng ngại cô bé ấy quá.”

“Nếu không còn là Cá tính giả nữa thì thể chất cũng không thay đổi sao?”

Tôi hỏi, Saitou nghĩ một lát rồi đáp:

“Chắc là vậy. Ở đây thì họ đâu có dùng được năng lực đặc biệt gì đâu. Có một giả thuyết cho rằng, một phần giới hạn của cơ thể họ đã được giải phóng.”

“Giới hạn?”

Kimura làm mặt ngạc nhiên, kiểu như, đó là cái gì vậy.

“Người ta vốn dĩ tiềm ẩn rất nhiều tiềm năng phi thường, nhưng có một giả thuyết cho rằng cơ thể có cơ chế tự giới hạn để tránh bị tổn hại. Và người ta còn nói rằng, năng lực vận động tốt hay kém thực chất là do độ mạnh yếu của cơ chế giới hạn đó đấy.”

“Vậy là, cái đó quyết định ai là Cá tính giả à? Vô lý vậy.”

“Đó có thể là một yếu tố, nhưng tôi nghĩ không chỉ có thế đâu. Nếu giới hạn được gỡ bỏ mà tự dưng lại nghĩ mình là Ma Vương hay Dũng Giả thì cũng lạ nhỉ. Mà có lẽ là những người sở hữu cá tính đặc biệt thì giới hạn cơ thể của họ bị gỡ bỏ… Mà tóm lại, cái nào có trước thì chẳng ai biết được.”

Đúng là vậy.

À mà, hóa ra là vậy. Những người có năng lực vận động vượt trội hoặc thông minh hơn người thì ra là có lý do đó sao.

“Vậy là Ryuugamine, dù có thôi làm Cá tính giả, thì cũng đã xác định trước là kẻ thắng cuộc rồi sao.”

“Xì,” Kimura tặc lưỡi. “Đúng là đáng ghen tị mà.”

Không hiểu sao tôi cứ thấy suy nghĩ của Kimura lại quay về cái thời cậu ấy còn giữ khoảng cách với Cá tính giả. Saitou chắc cũng cảm thấy vậy, cậu ấy nhìn tôi cười khổ.

“Này, Ryuugamine vẫn chưa thôi làm Ma Vương mà, với lại cô bé ấy liệu có hòa hợp được với những bạn học không thân quen không? Nếu trải nghiệm làm dân làng mà khiến cô bé ấy khó chịu thì có khi lại phản tác dụng đó. Tôi nghĩ tốt nhất là nên vui vẻ cùng những người đã quen thân rồi ấy.”

“Cậu có ý tưởng gì sao?”

“Ừm.”

Saitou khẽ bật cười khúc khích.

“Satou này, chúng ta hẹn hò đôi đi.”

“H-Hẹn hò?!”

“Ừ. Tôi sẽ rủ Aya-chan, còn Satou thì rủ Ryuugamine, chúng ta cùng hẹn hò đôi.”

K-khoan đã!

Cậu với Suzuki Aya thì đang hẹn hò nên không sao, nhưng tôi với Ryuugamine thì có là gì đâu? Tự dưng lại là hẹn hò là sao?!

“Nghe có vẻ thú vị đó chứ.”

Kimura cười nham hiểm.

“Mà thôi, tôi có câu lạc bộ nên không tham gia được, cậu cố gắng lên nha.”

Cậu ta vỗ vào bắp tay tôi một cái.

Khoan đã chứ! Đừng có tự tiện quyết định như vậy!

“Ủa, không hài lòng sao?”

Saitou làm vẻ mặt ngạc nhiên.

“K-không, không phải là không hài lòng gì đâu… nhưng mà tự dưng hẹn hò các thứ thì kỳ cục quá. Tôi với Ryuugamine chỉ là bạn bè thôi mà? Sẽ bị người ta nghĩ linh tinh đấy.”

Tôi vừa khoa chân múa tay vừa cố gắng giải thích, nhưng Saitou lại bật cười.

“Không cần phải suy nghĩ sâu xa thế đâu. Cậu muốn cho cô bé ấy trải nghiệm cuộc sống của dân làng mà phải không? Ngoài các hoạt động ở trường và câu lạc bộ ra, nếu nói đến điều gì đó đặc biệt thì chắc chắn là tình yêu rồi. Cá tính giả thì lúc nào cũng dốc hết sức để rèn luyện cá tính của mình, tôi nghĩ họ không có thời gian để hẹn hò với ai đâu. Tôi cũng chưa từng nghe chuyện gì tương tự cả.”

Chuyện đó… có thể là vậy thật.

“Nếu là Satou thì Ryuugamine cũng đã quen thân rồi, và tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để cô bé ấy hiểu được sự khác biệt khi trở thành dân làng. Hay cậu có đề nghị nào khác không?”

…Không có.

“Nhưng mà, tôi phải rủ sao đây. Với lại, nói là ‘hẹn hò’ thì con bé có hiểu không chứ?”

“Cái đó… ừm. Chuyện đó thì tôi giao cho Satou đó.”

Cậu ta nói một cách bâng quơ, dễ dàng.

Ryuugamine chắc chắn cũng chưa từng hẹn hò bao giờ, nhưng tôi cũng vậy mà! Dù có nói là trải nghiệm dân làng đi chăng nữa thì cái "cửa" này cũng khó nhằn quá rồi!

…………

…Nhưng mà, Saitou nói cũng không sai.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi và các Cá tính giả chính là cách đối nhân xử thế.

Họ không xây dựng mối quan hệ với ai cả. Còn dân làng, dù không phải tất cả đều vậy, nhưng dù là bạn bè hay tình yêu, chúng tôi đều rất coi trọng các mối quan hệ.

Tình yêu chính là mối quan hệ đỉnh cao nhất giữa người với người. Có lẽ việc giả lập một mối quan hệ như vậy là phù hợp nhất cho trải nghiệm làm dân làng.

…………

…Thôi được.

Dù sao thì tôi cũng là người đưa ra ý tưởng này, và đây là vì Ryuugamine. Nào có ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này, đến trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới!

Nín thở mà làm đi, tôi ơi.

“…Được rồi, tôi sẽ thử rủ xem.”

“Ừ. Vậy thì tôi cũng sẽ nói với Aya-chan. Kế hoạch thì cứ để tôi lo. Tôi sẽ nghĩ ra một buổi hẹn hò dành cho những người mới bắt đầu yêu đương.”

“Ồ ồ, nói hay ghê nha…”

Kimura cười tủm tỉm.

“Mà thôi, nếu cứ theo trình độ của mấy cậu bây giờ, thì buổi hẹn hò đầu tiên thể nào cũng kết thúc ở khách sạn cho coi.”

Saitou không hề phủ nhận.

Đúng vậy.

こitsはすでに彼かの女じよの須す々ず木き彪あやと、そういう関係なのだ!

そんなプランはあり得ん!

Nó đã có bạn gái là Suzuki Aya rồi còn gì! Kế hoạch kiểu đó thì chịu thôi!

「À, phải rồi, Saitou này. Chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật với con bé Tsubasa đấy nhé! Nếu nó mà biết tớ hẹn hò với Ryuugamine là y như rằng sẽ mò đến phá đám cho xem!」

「Ừm, tớ biết rồi.」

…Dễ dàng đồng ý quá nhỉ. Mình tin tưởng nó với tư cách bạn bè, nhưng thằng này cứ như vệ đội thân tín của Tsubasa vậy, cứ thấy bất an kiểu gì ấy…

A, thôi bỏ đi, quan trọng hơn là mình phải rủ cậu ấy thế nào đây! Đó mới là vấn đề lớn!

Hẹn hò cơ đấy!

[IMAGE: ../Images/032_002_001.png]

『Đang ở đâu vậy?』

Tớ nhắn tin cho Ryuugamine, người vẫn chưa về lớp dù giờ nghỉ trưa đã hết, và nhận được hồi âm chỉ sau chưa đầy mười giây.

『Ở sân trong ạ.』

Tsukaya và Yaguruma vẫn đang ngồi ở chỗ của mình.

…Được rồi.

Tớ lặng lẽ đứng dậy. Chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là vào học, nhưng đành chịu thôi. Cứ chuồn ra vậy. Bỏ lỡ cơ hội này thì không biết đến bao giờ mới có lần sau.

「Master, thầy sắp vào rồi đấy ạ?」

Mắt tinh thật đấy, Yaguruma.

「Đi vệ sinh đây!」

「Hmm, đi đi ạ. Nếu không kịp thì cứ để em trả lời hộ cho nhé.」

Có mỗi vài người thế này thì trả lời hộ cũng có ý nghĩa gì đâu chứ!

Thế nhưng, tớ nuốt lại những lời ấy, nói "Nhờ cậu!" rồi bước ra khỏi lớp.

Trên đường đi, tớ có gặp vài giáo viên, nhưng may mắn là không phải giáo viên bộ môn nên không bị giữ lại, mà thầy chủ nhiệm Dekkaa Sensei cũng không có mặt ở đó.

Tình hình hiện tại của Ryuugamine đáng lẽ phải bị gọi ra chất vấn ngay lập tức, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng từ chuyện ở chuyến dã ngoại hay không mà đến giờ vẫn chưa có ai hỏi han gì.

Chắc họ nghĩ mình đã nhúng tay quá sâu vào rồi sao.

Đúng là như vậy thật, nhưng giờ thì muộn rồi. Thời gian không thể quay ngược lại được. Tuy nhiên, việc không bị ai phá đám cũng đỡ. Lúc này mà phải bận tâm đến chuyện của những Cá tính giả khác thì chịu thật.

Mở cửa bước vào sân trong, Ryuugamine vẫn ngồi một mình trên ghế đá, y như lúc gặp buổi sáng. Bên cạnh cô ấy là một gói đồ trông như hộp cơm, to bằng cái hộp nhiều tầng.

Tớ không biết cô ấy đã ăn tử tế chưa. Nếu là Ryuugamine thì có khi chỉ cần buộc lại như cũ thôi cũng dễ dàng như không.

Ngay cả trước khi tớ bước vào, Ryuugamine đã nhận ra rồi. Cũng có thể là cô ấy đã đợi sẵn sau khi nhận được tin nhắn kia.

「Không vào lớp à?」

「Tâm trạng không tốt lắm.」

Ryuugamine vừa nói vừa mỉm cười, nhưng sắc mặt cô ấy vẫn xanh xao như cũ.

Cô ấy mời tớ ngồi bên cạnh, nhưng tớ không ngồi mà đối mặt với Ryuugamine, người đang ngẩng lên nhìn tớ đầy khó hiểu.

Giờ thì… nên nói thế nào đây.

Đây là lần đầu tiên tớ rủ con gái đi hẹn hò, mà đối tượng lại là Ma Vương, chuyện này bình thường cả đời cũng chẳng bao giờ có được.

Dù chỉ là giả vờ thôi, nhưng biết vậy mà vẫn thấy căng thẳng.

…………

…………

Thôi nào, bỏ đi! Dù có nghĩ cũng chẳng ra đâu! Cứ liều một phen!

「Ừm… Ryuugamine?」

「Vâng?」

「Chuyện là… cái vụ trải nghiệm Dân làng mà sáng nay tớ có nói ấy…」

「Vâng.」

Cô ấy khẽ gật đầu.

「Tớ nghĩ là nên có nhiều ý tưởng xem thế nào là tốt, nên đã hỏi Saitou, và cậu ấy có đề nghị một kiểu thế này…」

Ryuugamine nghiêng đầu.

Dài dòng quá sao? Đúng vậy nhỉ. Dài dòng quá. Nếu là tớ mà bị nói kiểu này, tớ sẽ phát cáu lên mà hỏi muốn nói cái gì.

Tớ hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

「Ryuugamine!」

Cô ấy hơi giật mình, đôi mắt vốn đã to lại mở rộng hơn nữa.

「Hẹn hò với tớ không!」

…………

…………

Sự im lặng…

Chết tiệt. Lỡ lời rồi sao? Bị ghét rồi à?

Đương nhiên rồi.

Cô ấy vẫn là một Cá tính giả, mà một kẻ Dân làng như mình nói cái gì thế này, chắc cô ấy nghĩ vậy. Dù chỉ là trải nghiệm thôi, nhưng đúng là quá sức, đúng là như vậy mà.

「Hẹn, hẹn hò thì… đấy, hẹn hò đôi với Saitou và mấy người kia ấy, với lại, chỉ là trải nghiệm thôi mà, mô phỏng thôi! Đâu phải hẹn hò thật sự đâu──à, không, hẹn hò thì có hẹn hò thật, nhưng mà chỉ là mô phỏng thôi, với lại…」

Đúng, hỏng rồi.

Càng mở miệng thì càng tự đào mồ chôn mình!

「K--」

「Không, không được đâu nhỉ! Đúng vậy nhỉ! Xin lỗi, quên nó đi. Tớ nói vớ vẩn quá──」

「──Được thôi ạ?」

Hả?

「V-Vừa nãy, cậu nói được sao…?」

Ryuugamine khẽ gật đầu.

Chuyện gì vậy nhỉ.

Chẳng hiểu sao, hình như sắc mặt cô ấy đã tốt hơn một chút so với ban nãy. Hình như má cô ấy đã hồng hào trở lại.

「Là mô phỏng trải nghiệm Dân làng đúng không ạ? Đúng là hẹn hò hay những chuyện như vậy, với tư cách là một Cá tính giả sống đến giờ, tôi chưa từng làm bao giờ. Nghĩ lại thì, tôi cứ tưởng hầu hết cuộc sống cấp ba, dù là Cá tính giả thì cũng có thể trải nghiệm được hết. Nhưng mà, hẹn hò hay những thứ tương tự thì chưa có, đúng là không hổ danh là sa── là Murabito A-san.」

「K-Không… Người nghĩ ra là Saitou cơ mà.」

Bị khen thế này, tớ thấy tội lỗi hơn là ngượng.

「Nhưng đó là bởi vì Sato── Murabito A-san đã có ý muốn cho tôi trải nghiệm Dân làng, nên mới dẫn đến kết quả này. Nói là do anh nghĩ ra cũng không hề quá lời đâu.」

Không, quá lời đấy chứ!

Trong mắt cậu thì tớ được đánh giá cao đến mức nào vậy hả!

「Vậy thì, trải nghiệm hẹn hò đôi sẽ thực hiện vào khi nào ạ?」

「Chuyện đó──」

Chiếc điện thoại trong túi quần sau của tớ rung lên bần bật.

Tớ nói xin lỗi, rồi lấy ra mở lên, một tin nhắn đã đến. Là của Saitou, nói rằng đã nhận được sự đồng ý của Suzuki.

Đúng lúc ghê!

「──Ryuugamine, chiều ngày kia, tức thứ Bảy, cậu có rảnh không?」

「Vâng.」

Không cần kiểm tra lịch trình gì cả, Ryuugamine trả lời ngay lập tức.

「Được rồi, vậy cứ lấy ngày đó nhé. Sớm thì tốt hơn. Ai mà biết con bé Tsubasa sẽ nghe ngóng được từ đâu chứ. Vậy để tớ báo cho Saitou luôn.」

「Vâng, làm phiền anh.」

Ryuugamine nheo mắt, mỉm cười dịu dàng.

…May quá.

Lâu lắm rồi tớ mới thấy nụ cười thật sự của cô ấy, nên tớ thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy đã có ý chí tích cực hơn một chút để đối mặt với thực tế rằng có lẽ phải từ bỏ vai trò Cá tính giả rồi.

「Tôi rất mong chờ đó ạ.」

…………

…Tớ quyết định cứ nghĩ vậy đi.