Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 11 - Chương 5

[IMAGE: ../Images/..]

5

Trước khi trời tối, chúng tôi ai nấy về nhà.

Vừa bước ra khỏi cổng, đã thấy cô Hakurouza đợi sẵn. Cô Ryuugamine có vẻ mệt nhoài, gần như được cô Hakurouza đỡ lên xe.

Saitou và Suzuki thì như thể màn chính vừa mới bắt đầu, rủ nhau đi hát karaoke. Tuy có được mời nhưng tôi không đến mức vô duyên mà phá đám người ta.

Tôi một mình chuyển tàu về nhà.

—Tôi đang ở đâu?

Lời của Ryuugamine cứ văng vẳng trong đầu tôi. “Ở đâu”, nghĩa là Ryuugamine không nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong vô vàn tấm gương kia.

Tôi không biết liệu cô ấy thực sự không nhìn thấy, hay đó chỉ là một phép ẩn dụ.

Nhưng dù là cái nào cũng vậy thôi.

Bởi vì dù sao đi nữa, điều đó cũng có nghĩa là cô ấy không thể nhận thức, hoặc không thể chấp nhận, "cái tôi của một dân làng".

“Đó là sự thật ư…”

Có thể cô ấy chưa tự nhận ra. Nhưng dù có nhận ra, cô ấy vẫn sẽ chờ đợi phán quyết.

Ryuugamine là một "cô bé ngoan" đến mức có thể đảm nhiệm chức vụ ủy viên lớp. Việc một người cố gắng hết sức vì người khác nhưng lại trở nên thụ động khi nói đến chuyện của bản thân, thực ra chẳng hề hiếm lạ.

“Mừng cậu về, Jirou.”

Bước vào căn phòng đã lên đèn, Tsubasa đang đợi sẵn với vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên.

“Thế nào? Cậu ấy có trở thành dân làng được không?”

Tsubasa ngồi xếp bằng trên giường, mỉm cười đầy thách thức.

Đọc vị tôi rồi à.

Mà, tôi cũng nghĩ là thế. Nhưng việc cậu ấy không phá đám khiến tôi hơi ngờ rằng có lẽ cậu ấy có mục đích gì đó.

“Cậu để chính Ryuugamine tự xác nhận à?”

Liệu có phù hợp với vai trò dân làng hay không.

“Ừ thì. Nếu Jirou không chủ động đề nghị, tớ đã định chọc tức đủ kiểu để cậu ấy trải nghiệm cuộc sống dân làng rồi, nhưng ai dè lại là hẹn hò… Đúng là chuyện đó có tỷ lệ cậu ấy đồng ý cao nhất nhỉ. Trời ạ. Tớ đã phải cố gắng lắm mới kiềm được cái mong muốn đập nát cái buổi hẹn ấy đấy.”

Sao hẹn hò thì không được chứ? Chẳng hiểu gì sất.

“Vậy thì? Theo cậu thấy thì sao? Cậu ấy có thể sống như một dân làng được không?”

Tôi đặt cặp xuống sàn và ngồi vào ghế.

“Chuyện có sống được hay không không quan trọng. Nếu đã trở thành thì chỉ có cách sống tiếp thôi.”

“Ôi, cậu lạnh lùng thật đấy.”

Tsubasa mở to mắt.

“Ngạc nhiên ghê.”

“Không có đâu. …Nhưng, tôi đã hiểu rồi. Nếu hỏi bây giờ cậu ấy có muốn trở thành dân làng hay không, thì câu trả lời là không.”

“Ồ.”

Tsubasa nở nụ cười mãn nguyện.

“Cậu không nghi ngờ sao?”

“Sao lại nghi ngờ? Cậu là người đã ở bên cạnh và quan sát cậu ấy kỹ nhất, đã nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi. Cậu không phải loại người vì lợi ích bản thân mà bẻ cong sự thật.”

“Nói quá rồi đấy.”

“Không hề đâu. Người bạn từ thuở nhỏ của cậu nói đấy, hãy tự tin lên chứ.”

Khi Tsubasa nói với nụ cười rạng rỡ, không chút toan tính, tôi suýt nữa thì tin vào bản thân mình.

Đây cũng là một kỹ năng của Dũng Giả ư?

“Thế rồi sao nữa? Cậu ấy sẽ ngoan ngoãn chờ đợi phán quyết của chính quyền à? Hay sẽ tìm cách vùng vẫy?”

“Ryuugamine chắc sẽ ngoan ngoãn chờ đợi thôi.”

“Ừ, đúng thế. Cậu ấy dù là Ma Vương nhưng lại quá nghiêm túc, chắc sẽ không chống đối chính quyền đâu. Tớ tìm hiểu rồi, cậu ấy chưa bao giờ bị đưa vào ‘Cơ sở’ lần nào cả.”

“Thật sao?”

“Cậu nhớ lại kế hoạch của cậu ấy thì sẽ hiểu thôi mà? Trái với sự ‘bất ổn’ của kế hoạch tiêu diệt nhân loại mà không để ai hay biết, các phương pháp lại cực kỳ ‘ổn thỏa’ và chẳng hề gây phiền toái cho ai cả.”

“Mà kẻ gây phiền toái lại là cậu mà.”

Tsubasa khịt mũi.

“Cứu nhân loại thì không thể kén chọn phương tiện. Chờ đến khi quá muộn thì còn gì là kịp nữa.”

“Cậu quá khích đấy. Vì thế nên mới bị ghét đấy biết không?”

Tôi thở dài nói, Tsubasa liền gạt tay, tỏ vẻ khó chịu.

“Tớ đâu làm vì muốn được cảm ơn, nên sao cũng được. Miễn là cuối cùng có lợi cho nhân loại, bị ghét một chút cũng chẳng sao.”

Những lúc như thế này, tôi thực sự thành tâm ngưỡng mộ. Việc không làm vì danh tiếng chắc chắn là một đặc điểm của "cá tính" Dũng Giả.

Mà, cũng có thể đơn giản là nếu chỉ để thỏa mãn "cá tính" của mình thì dân làng nghĩ gì cũng chẳng quan tâm.

“Chỉ cần Jirou hiểu là đủ rồi.”

“Ừ, bạn thuở nhỏ mà.”

“Đúng đúng, chỉ cần Jirou là đủ.”

Tsubasa gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Mà nhắc mới nhớ… cậu ấy cứ gọi tôi bằng tên riêng một cách tự nhiên như thế. Những Người có năng lực đặc biệt khác đôi khi cũng gọi tôi bằng họ.

Có lẽ vì bị đánh nên tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi có cảm giác Ma Vương phương Tây đã từng nói rằng Ryuugamine không gọi tôi bằng tên riêng là có lý do.

“Gì thế?”

“Không, tôi đang nghĩ tại sao Ryuugamine không gọi tôi bằng tên riêng.”

“Cái đó thì đương nhiên rồi còn gì.”

Vậy sao?

“Gọi tên riêng mà không phải người yêu thì chỉ có đặc quyền của bạn thuở nhỏ thôi chứ!”

Không, ý tôi không phải vậy.

“Cậu ấy còn chẳng gọi tôi bằng họ nữa. Việc cậu ấy triệt để như vậy, tôi nghĩ có lẽ liên quan đến ‘cá tính’ của cô ấy. Tôi nhớ Ma Vương phương Tây cũng từng nói đại loại thế.”

“À, ra là vậy.”

Tsubasa khoanh tay, lắc đầu thật mạnh.

“…Có lẽ là cái đó đấy.”

“Cái đó?”

“Là cái chuyện mọi sinh vật đều có một cái tên thật sự ấy. Phép thuật là thứ chi phối quy luật của một thế giới chỉ cách thế giới này một lớp da mỏng, gây ra vô vàn hiện tượng. Để làm được điều đó, cần phải biết tên thật của đối tượng bị chi phối. Để dùng phép thuật lửa cần tên thật của lửa, để triệu hồi ác quỷ cần biết tên thật của chúng.”

“À, tôi nhớ rồi. Từng nghe qua rồi.”

Đúng thế.

Chỉ một lần duy nhất trước đây, Ryuugamine đã gọi tôi bằng họ, và lúc đó, tôi đã nghĩ điều đó một cách rất tự nhiên.

…Vậy là, dự đoán của tôi không sai lệch mấy.

“Đó là một câu chuyện được những kẻ sử dụng ma thuật triệu hồi ma thú hay tinh linh tin tưởng sâu sắc. Bọn họ cứ dùng đủ mọi cách để tìm hiểu tên thật của đối phương, của thế giới, nên hễ dính dáng vào là phiền phức lắm — trong khi thứ đó chẳng hề tồn tại.”

Không tồn tại ư.

Mà, ở Tail Universe thì có thể khác, nhưng ở đây thì làm gì có phép thuật.

“Nhưng tại sao Ma Vương lại bám vào chuyện đó?”

“Tại sao ư? Ma Vương là Vua của mọi phép thuật thì điều đó chẳng đương nhiên sao. Ma Vương có thể là Vua là bởi vì cậu ta biết tên của mọi bản chất trong thế giới. Ngoại lệ duy nhất chính là Dũng Giả. Tớ không bị biết tên thật, nên tớ là người duy nhất có thể đối kháng với Ma Vương.”

Tsubasa khịt mũi như thở dài.

“Mà thôi, tớ cũng chẳng biết tên thật của Ma Vương đâu.”

“Không, cậu biết mà đúng không?”

「Đúng là ngốc mà. Ouko Ryuugamine là tên giả mà? Tên mạng ấy à? Hay tên người chơi? Đại khái là vậy đó. Đối với Ma Vương, tên thật là bí mật quan trọng nhất. Tiết lộ nó cũng đồng nghĩa với việc dâng hiến cả bản thân rồi còn gì.”

Quan trọng vậy sao, cái tên...

“Khoan, khoan đã. Vậy chẳng lẽ cậu cũng không dùng tên thật Hikarigaoka Tsubasa à?”

Tsubasa bật cười.

“Trời ơi, chỉ là những người mang ‘cá tính’ của Ma Vương tin là như vậy thôi. Đằng này đến cả phép thuật còn chẳng dùng được, thì làm gì có chuyện chi phối hay gì đâu.”

À, ờm, đúng là thế thật...

Nhưng mà, cái kiểu quan tâm đến mấy chuyện đó, đúng là phong cách của mấy người mang “cá tính” mà.

…………

“...Việc cậu ấy chỉ gọi tôi là A, có lẽ cũng liên quan đến chuyện này à?”

“Nếu gọi tên thật, thì Jirou sẽ bị đặt dưới sự chi phối của Ma Vương theo ‘thiết lập’ đấy, nên cậu ấy không muốn làm thế thì phải?”

Tức là, quả nhiên, Ryuugamine, người vẫn chỉ gọi tôi là A, vẫn là một người mang “cá tính” thật sự.

Nhưng tôi nhớ năm nhất, cậu ấy đã từng một lần gọi tôi bằng họ, chẳng lẽ chuyện đó bị xem như chưa từng xảy ra sao? Hay là vì chỉ gọi họ thôi thì không sao?

Thôi thì, tiêu chuẩn là do Ryuugamine tự đặt ra, nên có lẽ cậu ấy cũng linh hoạt sử dụng đến một mức độ nào đó. Vô thức thôi.

“Thế rồi sao?”

Tsubasa nheo mắt thích thú, nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc ấy.

“Anh định làm gì cho Ma Vương đây?”

“Tôi thì...”

“Thà cứ vậy chờ anh trở thành dân làng luôn đi?”

Tôi nhíu mày.

Cái tên này lại nói năng linh tinh gì vậy?

“Nếu không còn là người mang ‘cá tính’ nữa, mấy cái tư tưởng cố chấp quái gở mà bọn họ gán ghép cho anh cũng sẽ biến mất, anh có thể hẹn hò thật sự mà? Vốn dĩ, thoạt nhìn cũng chẳng ai nhận ra anh là người mang ‘cá tính’, nên nếu đã thành dân làng thì chắc thích nghi cũng nhanh thôi.”

Cậu cười gian ghê đó nha...

“Này, hẹn hò thật sự là cái quái gì chứ. Với lại, một cô tiểu thư thượng lưu như cậu ấy, bằng mặt thật của mình, làm sao có thể để mắt đến một thường dân như tôi chứ? Ryuugamine để ý đến tôi là vì tôi là dân làng, và tôi có thể cho cậu ấy gợi ý về các ‘hành động cá tính’ thôi mà.”

Khỉ thật, nói xong thấy tủi thân quá.

“Thế á? Vậy thì, người khác cũng được mà?”

“Chắc là có cái gì đó gọi là ‘ăn ý’ ở đây chứ? Tôi ở cạnh cậu ấy lâu rồi, nên cũng không còn cảm thấy khó chịu với những người mang ‘cá tính’ nữa, với lại nói chuyện cũng dễ dàng hơn hay sao ấy.”

“Ừm, cái đó thì đúng.”

“Vì là bạn thuở nhỏ mà,” Tsubasa lại nói thêm, rồi hơi đắc ý mỉm cười.

Cái thứ “nghiệt duyên” ấy mà có gì đáng tự hào cơ chứ.

“Mà thôi, còn cậu thì sao? Ma Vương không còn nữa cũng được à?”

“...Sao mà được chứ.”

Đừng có đột nhiên nghiêm mặt thế chứ! Sợ chết khiếp!

“Tôi thì tôi vẫn đang tìm đủ mọi cách để ngăn chặn cái vụ chứng nhận đó đây. Nhưng đó là chuyện của tôi, khác với chuyện của anh mà, đúng không? Tôi đang hỏi là tôi làm đủ thứ như vậy, anh định cứ đứng nhìn à?”

“Vậy nên, tôi thì...”

Tôi ngập ngừng, khép miệng lại, thì bất chợt, trong đầu tôi vang lên giọng nói của Ryuugamine từ Mê Cung Gương hôm nọ:

──Tôi đang ở đâu đây...?

...À, đúng rồi.

Không thể chối cãi được.

Cậu ấy bây giờ đang lạc lối.

Vì sao thì tôi không biết. Nhưng nếu cậu ấy vẫn muốn làm một người mang “cá tính”, thì tôi muốn tìm cách giúp cậu ấy.

Đó mới là bạn bè.

Tuy nhiên, đây vốn dĩ không phải là chuyện tôi nên nhúng tay vào. Nếu cậu ấy nhờ vả thì khác, đằng này đâu có.

Và Ryuugamine, với tư cách là một người mang “cá tính”, sẽ không thay đổi những gì mình đã quyết định. Đã nói chờ thì sẽ chờ.

Vì vậy, nếu muốn ra tay, tôi cần một “lý do” chính đáng.

Kế sách ư – có rồi.

Là những gì tôi đã suy nghĩ mãi trên đường về nhà, lúc đi bộ, lúc ngồi trên xe điện.

“...Tsubasa.”

“Hửm?”

“Tôi vừa nghĩ ra một chuyện... cậu có thể giúp tôi một tay không?”

Người bạn thuở nhỏ của tôi, và cũng là Dũng Giả duy nhất có “cá tính” để đối đầu với Ma Vương, nở một nụ cười ngạo nghễ.

“Cái đó còn tùy vào nội dung đấy.”

Tôi im lặng một lát, cố gắng sắp xếp kế sách trong đầu mình một cách rành mạch nhất có thể, rồi gật đầu.

“Việc cần giúp ấy là...”

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Hôm sau, tôi hẹn Ryuugamine đến cái sân trong quen thuộc.

Tiết học ư? Đâu phải lúc để quan tâm chuyện đó.

Sau khi nhắn tin một lúc, Ryuugamine xuất hiện, đúng như lời tôi dặn, chỉ có một mình. Sắc mặt cậu ấy vẫn tệ như thường lệ. Rốt cuộc, trải nghiệm làm dân làng chẳng giúp tâm trạng Ryuugamine khá hơn chút nào.

“Xin lỗi nhé, Ryuugamine.”

Tôi xích mông qua một bên, nhường chỗ trên ghế đá, rồi phủi nhẹ lớp bụi.

Ryuugamine khẽ gật đầu chào, rồi ngồi xuống.

“Hôm qua cảm ơn anh. Tuy là hẹn hò giả, nhưng tôi thấy rất vui.”

“À, ờm, vậy sao.”

Dù là lời khách sáo, nhưng được nghe như vậy thì cũng thấy vui lòng.

“Vậy thì... thế nào rồi? Giả sử – giả sử thôi nhé? Cậu có nghĩ rằng mình sẽ sống ổn nếu trở thành dân làng không?”

“Không biết nữa. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, tôi cũng không còn con đường nào khác để sống, nên tôi nghĩ mình sẽ cố gắng.”

“Mong là sẽ không phải như vậy.”

Ryuugamine không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười đầy bối rối.

Đó chính là câu trả lời.

Rốt cuộc, Ryuugamine vẫn muốn làm Ma Vương. Dù nghĩ vậy, cậu ấy vẫn cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Có lẽ điều này xuất phát từ việc Ryuugamine vốn có thể nhận thức được sự tồn tại của chúng tôi. Vì sự khác biệt về khoảng cách với dân làng, cậu ấy có lẽ không quá “cuồng” như những người mang “cá tính” khác.

À, thì ra là vậy.

Cái kiểu phiền phức quá đáng của Tsubasa, có lẽ là vì nếu không cứ “cuồng” như vậy, cậu ấy sẽ bị kéo về phía chúng tôi chăng.

Đúng là cố chấp muốn làm người mang “cá tính” bằng mọi giá. Hai người các cậu đúng là giống nhau thật... dù mọi thứ đều hoàn toàn trái ngược.

“Hôm nay, tôi có chuyện muốn nhờ cậu đến đây.”

“Chuyện nhờ vả?”

“Chính xác thì không phải là tôi nhờ, mà là tôi được nhờ để nhờ cậu.”

“Phức tạp quá nhỉ.”

Cậu ấy lại mỉm cười bối rối.

“Vậy thì... rốt cuộc là ai nhờ anh vậy?”

“...Là Tsubasa.”

Nụ cười của Ryuugamine đông cứng lại, như thể bị co giật.

“Dũng Giả... ư?”

“Đúng vậy.”

Tôi gật đầu một cách cường điệu.

“Cái tên Tsubasa đó, muốn so tài với cậu một lần nữa trước khi quyết định của văn phòng được đưa ra. – ‘Dù ta thắng chắc rồi, nhưng cái kết cuối cùng lại là giải cứu ngươi khỏi Ma Vương phương Tây, cái kiểu kết thúc ghê tởm đó thì ta chịu thua!’ – Cậu ta nói vậy đó.”

Tôi bắt chước giọng Tsubasa, dù chẳng giống chút nào, để truyền đạt lại lời cậu ấy.

“...Tôi nghĩ người đó chưa bao giờ thắng tôi cả?”

Quả nhiên, cậu ấy nhận thức như vậy.

Đúng là lần nào Tsubasa cũng bị văn phòng bắt, còn Ryuugamine thì không sao... Chẳng thể nói là Dũng Giả đã thắng được.

Tôi cũng đã nói y vậy. Thế là nó bảo: “Mấy cái kế hoạch của cái tên đó, thứ duy nhất mà tôi phải bó tay chỉ có đúng một lần chơi tên lửa chai nhựa. Còn lại á, tôi đã nghiền nát tất cả!” Nó nói vậy đấy.

Thái dương của Ryuugamine khẽ giật giật.

Tốt, có vẻ ổn rồi.

Cứ tưởng cái giọng nhái vụng về của mình chẳng ăn thua, chẳng thể chọc tức được cô nàng, ai dè lại hiệu nghiệm phết. Chắc hẳn chính cái kiểu nói của Tsubasa đã chạm vào đúng dây thần kinh của Ma Vương.

Hôm qua, tôi đã gợi ý với Tsubasa:

“...Chiêu này á, là 'trận đấu cuối cùng' đấy.”

“Trận đấu?”

“Ừ. Gợi ý với Ryuugamine là trước khi có phán quyết, cậu muốn thử sức một lần cuối, xem liệu Ryuugamine có còn âm mưu tiêu diệt nhân loại và cậu có thể phá tan nó không. Nếu cậu nhìn thấu được mưu đồ của Ryuugamine một cách xuất sắc, cậu sẽ thắng. Một trận đấu quen thuộc như mọi khi thôi.”

“Cái đó... thì tôi mong muốn thật đấy, nhưng liệu cô ta có chịu chơi không?”

“...Để tôi lo.”

“Mà, Jirou là dân làng mà, mấy vụ đấy chắc cậu xoay xở được thôi, nhưng cái quan trọng là Ma Vương làm gì có tình trạng mà nghĩ kế hoạch được nữa? Nên mới bị xem xét tước quyền công nhận đó thôi.”

“Tôi biết. Thế nên kế hoạch đó... cậu phải nghĩ ra đấy.”

“Tôi á?!”

Tsubasa bất ngờ ngửa người ra sau, kêu lên một tiếng thất thanh.

“Khoan, khoan đã nào! Cậu biết mình đang nói gì không vậy? Chuyện đó, chẳng khác gì bảo thám tử đang điều tra tội ác hãy lên kế hoạch giết người cả!”

“Tôi biết.”

Tôi giữ Tsubasa lại, dù cô nàng đang định vồ lấy tôi.

“Nhưng Ryuugamine đang ở trong tình cảnh này vì không thể nghĩ ra kế hoạch mà. Tôi thì không thể hiểu được suy nghĩ của Ma Vương. Kẻ duy nhất có thể mô phỏng nó, chẳng phải chỉ có cậu, Dũng Giả thôi sao?”

“Chuyện đó thì...”

“Cậu chẳng phải vẫn thường nói sao? Dũng Giả và Ma Vương như hình với bóng trong gương vậy. Tuy cách làm ngược nhau, nhưng chỉ có bản thân mới hiểu được suy nghĩ của đối phương.”

“Thì đúng là vậy nhưng...”

Mặt Tsubasa đúng là như vừa nuốt phải một con giun đắng ngắt. Thực ra tôi chẳng biết giun đắng là cái quái gì, nhưng nhìn mặt cô nàng là đủ hiểu tâm trạng kinh khủng cỡ nào rồi.

“Kế hoạch do cậu nghĩ ra, tôi sẽ nói lại với Ryuugamine như thể đó là kế hoạch của tôi. Chỉ cần cô nàng chấp nhận là được, phần còn lại thì Ryuugamine tự làm được mà, đúng không?”

“Khoan đã, khoan đã!”

Tsubasa lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt như muốn nói: Đừng đùa chứ!

“Giả sử như cái miệng lưỡi của cậu lừa được Ma Vương đấy nhé? Nhưng cuối cùng thì sẽ được cái gì? Diễn một màn kịch rồi thôi thì có thay đổi được gì đâu?”

“Ít nhất thì cũng câu được thời gian, đúng không?”

Tôi ghé sát người về phía trước, đến mức cái ghế suýt đổ.

“Vấn đề tước quyền công nhận lần này là vì cục quản lý cho rằng Ryuugamine không thể phát huy cá tính của mình đúng không? Vậy nếu Ryuugamine lại muốn tiêu diệt nhân loại, thì lần này chẳng phải sẽ được cho qua sao?”

Tsubasa khoanh tay lại, “Ưm…” một tiếng trầm ngâm.

“...Lần này có thể là vậy. Nhưng nếu Ma Vương không thể tự mình phát huy cá tính thì tôi nghĩ sẽ không có lần thứ hai đâu. Cục quản lý cũng chẳng dễ dãi đến thế đâu.”

“Chuyện đó thì tính sau. Quan trọng là bây giờ làm thế nào để vượt qua đã, đúng không?”

“Thì cũng đúng.”

Tsubasa thở dài một hơi, duỗi thẳng lưng.

“Nhưng nhớ kỹ nhé. Nếu Ma Vương một lần nữa thể hiện cá tính, ai mà biết sẽ có phản ứng gì xảy ra? Có thể cô nàng sẽ hoàn toàn đắm chìm vào nó để bù đắp cho những gì đã mất. Cậu hiểu ý tôi không?”

“Ý cậu là, có thể cô ấy sẽ không còn nhận ra tôi nữa?”

Tsubasa gật đầu.

Nếu điều đó xảy ra—chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi muốn xé nát ngực mình vì tiếc nuối. Thật phí công khi chúng tôi đã thân thiết đến mức này.

Nhưng dù vậy, vẫn tốt hơn là Ryuugamine không còn là Ma Vương nữa.

Những kẻ này, họ sở hữu những thứ mà chúng tôi dù mong muốn cũng không thể có được. Nếu có thể không phải từ bỏ chúng, thì đó chắc chắn là điều tốt hơn.

“...Tôi, tôi đã nhìn thấy cậu—nhìn thấy mấy người, và tôi biết để phát huy tối đa cá tính khó khăn đến mức nào. Mấy người không chỉ đơn thuần sử dụng những gì được ban tặng, mà còn phải trăn trở, nỗ lực vì nó. Người ngoài nhìn vào có thể thấy phiền phức, hay chỉ nghĩ là mấy người đang chơi đùa, nhưng tôi biết không phải vậy.”

Tsukaya thì đau đáu vì là Tử linh sư nhưng không thể chạm vào xác chết, còn Yaguruma thì suýt nữa nhân cách sụp đổ vì nhầm lẫn phương hướng nỗ lực. Ishiwami thì lạc lối trong ý nghĩa của sự cố gắng, còn Tsuchinome thì là nhẫn giả mà lại khổ sở vì trang phục quá nổi bật.

Kể thêm những phiền muộn nhỏ nhặt khác thì kể cả ngày cũng chẳng hết.

Những người duy nhất có vẻ như chẳng có phiền muộn nào, chỉ có Dũng Giả Tsubasa và Ma Vương Ryuugamine. Tuy một người thì nỗ lực làm những nhiệm vụ không có thời gian để suy nghĩ, còn một người thì sống tự nhiên không hề thắc mắc – hai thái cực hoàn toàn đối lập.

“Thế nên, nếu Ryuugamine muốn từ bỏ thì cô nàng phải tự mình quyết định. Không ai khác có quyền ép buộc điều đó cả.”

“Cậu đúng là một nhân tài kiệt xuất mà,” Tsubasa vui vẻ vỗ đầu tôi.

“Được rồi, tôi sẽ nghĩ giúp. Tự mình nghĩ ra kế hoạch rồi tự mình vạch trần nó, dù ngượng đến muốn rụt hết cả người, nhưng mục đích cuối cùng thì giống nhau mà.”

“Mất bao lâu thì xong?”

“Chẳng phải không có thời gian sao? Tôi sẽ thức trắng đêm nay mà nghĩ cho bằng được. Khi nào xong tôi sẽ gửi mail. Còn lại thì nhờ vào kỹ năng thao túng thông tin của dân làng mà dẫn dắt Ma Vương cho khéo nhé.”

Nói rồi, Tsubasa về phòng mình.

Và quả thật, rạng sáng cô nàng đã gửi mail tới. Nhanh thật! Hơn nữa, nội dung kế hoạch tiêu diệt nhân loại được viết trong đó, đúng là rất “Ryuugamine”.

Giờ thì, đến lượt việc của tôi.

Và bước đầu tiên, việc khiến Ryuugamine “cắn câu”, dường như đã thành công.

Tốt, tiếp tục dồn ép thôi.

“...Tsubasa còn nói thế này. ‘...Nếu cô muốn dừng thì cứ thoải mái đi, nhưng phải kết thúc rõ ràng giữa chúng ta đã chứ!’ — Đấy.”

...Sao nào?

Khuôn mặt Ryuugamine không còn một chút biểu cảm nào, như một chiếc mặt nạ đá vậy. Đúng là một Cá tính giả. Tất nhiên cô nàng là Cá tính giả, nhưng cái biểu cảm kiểu này, đây là lần đầu tôi thấy ở Ryuugamine.

“...Thế thì sao?”

Với khuôn mặt đó, Ryuugamine khẽ nghiêng đầu.

“...Vậy—Dân làng A, anh đã trở thành tay sai của Dũng Giả sao?”

“Đâu có.”

Tôi khẽ nhún vai.

“Tôi tới đây để chuyển lời nó là vì tôi cũng không cam tâm. Tôi đã bị Ma Vương phương Tây đánh cho bầm dập phải nhập viện. Cái kỷ niệm tồi tệ đó, mà lại có thể là trận chiến cuối cùng của mấy người, tôi không chấp nhận được.”

“Ra là vậy.”

「À. Vậy nên đây chỉ là một mong muốn riêng tư, đơn phương của tôi và Tsubasa thôi. Nhưng còn cô thì sao? Nếu mọi chuyện kết thúc như thế, liệu cô có hối hận không?"

"Cách nói của anh cứ như thể quyết định tước bỏ năng lực của tôi đã được thông qua rồi vậy."

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Lớp mặt nạ đá nứt ra, lộ ra nụ cười tự giễu.

"Cô biết rõ là không phải như vậy mà? Vẫn chưa biết mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào. Tôi là một Dân làng A hèn nhát, chẳng có năng lực gì cả. Tôi chỉ đang dự trù cho tình huống xấu nhất và chuẩn bị thôi. Nhưng nếu năng lực không bị tước bỏ, thì mọi ngày vẫn sẽ tiếp diễn như cũ, trận chiến lần này chẳng qua cũng chỉ là một trong số vô vàn trận chiến đã và sẽ diễn ra mà thôi, phải không?"

Ryuugamine lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không thể nào đọc được suy nghĩ trong đôi mắt to lớn ấy. Dân làng A thì làm gì có tài năng đặc biệt như vậy.

"...Nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng lên kế hoạch tiêu diệt nhân loại, vậy anh định làm thế nào?"

"Tôi sẽ giúp cô một tay."

"Hả?"

"Dù sao thì tôi cũng đã ở bên cô suốt một năm rưỡi, chứng kiến bao nhiêu kế hoạch của cô rồi còn gì? Tôi nghĩ mình cũng có thể bắt chước Ma Vương đại nhân được chút đỉnh chứ."

Nụ cười mỉm của Ryuugamine hơi méo đi. Cảm giác như bị cô ấy bảo: 'Người như anh thì làm được gì', nhưng tôi lại thấy không tệ. Bởi vì điều đó chứng tỏ trong cô ấy vẫn còn sót lại niềm kiêu hãnh của một Ma Vương.

"Nếu không vừa ý thì cô cứ đưa ra phương án khác. Nhưng tôi nghĩ nó không đến nỗi tệ đâu nhé? Tôi cũng đã phân tích phương pháp luận của cô kha khá rồi."

"...Thật thú vị."

Lần này, lớp mặt nạ đá đã hoàn toàn được gỡ bỏ, Ryuugamine mỉm cười đầy thách thức.

"Anh có thể cho tôi biết anh đã phân tích tôi như thế nào không?"

Tôi gật đầu: "À."

"Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của cô có một kim chỉ nam rõ ràng. Đó là phải thực hiện mà không để chính loài người bị tiêu diệt nhận ra."

Ryuugamine gật đầu.

"Đó là điểm khác biệt của cô so với các Ma Vương khác. Bắt đầu từ Ma Vương phương Tây, các Ma Vương nói chung thường dựa vào ma lực của mình mà dùng vũ lực giày xéo thế giới. Nhưng cô thì lại ẩn giấu sự tồn tại của mình, âm thầm tiếp cận, rồi để chính loài người tự chọn con đường diệt vong, hoặc tự tay hủy hoại thế giới."

Ví dụ như mời học sinh ăn đồ ăn nhiều calo để họ nghiện rồi béo phì, hoặc dùng tên lửa chai nhựa để thay đổi quỹ đạo quay của hành tinh này.

"Điều đáng sợ hơn nữa là loài người vui vẻ thực hiện hành vi tự hủy diệt đó. Vì vậy, Dũng Giả dù làm vì loài người nhưng lại bị chính những người mình cứu rỗi căm ghét."

Chắc là nhớ ra điều gì đó, nụ cười thích thú nở rộng trên môi Ryuugamine.

Tốt. Dấu hiệu đáng mừng đấy.

"Dựa trên những điều đó, tôi đã thử lên một kế hoạch cho riêng mình."

"...Hãy cho tôi nghe."

"Chúng ta sẽ lợi dụng Halloween vào cuối tháng. Gần đây, nó đã trở thành một sự kiện lớn sánh ngang với Giáng sinh trong giới Dân làng A chúng ta rồi. Không tận dụng thì phí."

Tôi chờ đợi phản ứng từ Ryuugamine. Tôi đã nghĩ có lẽ sau khi nghe đến đây, cô ấy sẽ đưa ra một ý tưởng khác, ví dụ như...

...............

...Không được rồi sao. Đành chịu vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu, tạo một khoảng dừng rồi bắt đầu nói.

"──Và đây. Kế hoạch này thế nào? Vào ngày Halloween──"

Sau khi giải thích đại cương, tôi nói với Ryuugamine rằng tôi còn một đề xuất nữa.

"Có thể nhờ cậy những người khác giúp đỡ không?"

"Ý anh là sao?"

"Nếu cô không có động lực thì việc chuẩn bị có thể bị chậm trễ, đúng không? Hơn nữa, với tư cách là Dân làng A, tôi cũng có những việc không thể xoay xở hoặc không thể làm được. Tôi định nhờ Tsukaya và Yaguruma giúp một tay, cô thấy sao?"

Tôi nghĩ Ryuugamine sẽ không thích nhờ cậy những Cá tính giả khác để thể hiện năng lực của mình, nhưng cô ấy chỉ suy nghĩ một lát rồi dứt khoát nói:

"Được thôi."

"Miễn là không cản trở năng lực của hai người đó."

"Chuyện đó thì ổn mà, phải không? Hai người đó cũng là Cá tính giả. Khi cần, họ sẽ ưu tiên năng lực của bản thân thôi."

Tôi lại lo lắng cho Ryuugamine khi cô ấy chấp nhận quá dễ dàng. Cảm giác như cô ấy đang mất hứng thú với chính mình, nên mới để người khác can thiệp vào dễ dàng như vậy.

Dù sao thì, Ryuugamine đã đồng ý, nên tôi trước tiên hẹn Tsukaya.

Buổi chiều sau giờ học, tốt nhất là cô ấy đến đây, nhưng hôm nay cô ấy có ca làm thêm nên tôi quyết định lát nữa sẽ ghé qua chỗ cô ấy.

Tsukaya vẫn tiếp tục làm thêm ở cửa hàng hải sản tươi sống.

Vì vậy, chúng tôi hẹn cô ấy đến quán cà phê hầu gái ở tầng hai đối diện vào giờ nghỉ.

Quán này do Tập đoàn Ryuugamine điều hành nên rất linh hoạt. Hơn nữa, nó khá đông khách, ồn ào đến mức không ai có thể nghe lén được, cũng là một điểm cộng.

"Mừng quý cô, quý chủ nhân trở về ạ!"

Vừa bước vào quán, cô hầu gái xuất hiện. Vẫn là người tôi gặp lần trước. Hơn một năm rồi mà cô ấy chẳng thay đổi chút nào.

"Chỗ quen thuộc."

Ryuugamine nói một cách quen thuộc, cô hầu gái đáp:

"Vâng, đã rõ ạ!"

Cô ấy cúi chào, tay khẽ vén váy ngắn, rồi dẫn chúng tôi đến bàn cạnh cửa sổ.

Từ đó có thể nhìn rõ cửa hàng nơi Tsukaya đang làm thêm.

"Thật hoài niệm, nơi này."

Chính Ryuugamine là người đã giới thiệu công việc ở cửa hàng hải sản cho Tsukaya, khi cô ấy không thể chạm vào xác chết. Tôi đã đến đây quan sát theo lời nhờ của Dekkaa Sensei.

Sau đó thì thôi, nhưng không khí vẫn không thay đổi. Những nghi thức có phần hơi xấu hổ vẫn còn nguyên vẹn.

"Đã để quý khách chờ lâu ạ!"

Dù chưa gọi món gì, một bát cappuccino đã được đặt trước mặt chúng tôi. Trông nó giống một cái bát nhỏ, nhưng tất nhiên bên trong là cà phê cappuccino đang bốc khói.

À đúng rồi, hình như tên sản phẩm là "Cappuccino chào mừng trở về" thì phải. Ryuugamine đã là khách quen đến mức không cần gọi cũng được phục vụ rồi sao...

"Xin phép ạ."

Cô hầu gái rót sữa đã đánh bọt, rồi dùng kỹ thuật điêu luyện vẽ latte art – tuyệt thật! Khả năng vẽ của cô ấy đã tiến bộ vượt bậc!

"Xin quý khách cứ tự nhiên ạ."

Cô hầu gái mỉm cười tự hào rồi lùi xuống. Động tác dùng ngón tay nâng kính lên dường như thể hiện sự tự tin và niềm kiêu hãnh của cô ấy.

Thế nhưng, dù được bảo cứ tự nhiên, tôi vẫn không tìm thấy gì để nói, chỉ nhấp từng ngụm cappuccino nghệ thuật và nhìn Ryuugamine.

Thật tao nhã.

Uống cùng một thứ, nhưng tôi cảm thấy mình cứ như đang cố húp cạn bát canh mì ramen nhỏ vậy.

Chắc là do hơi nóng của cà phê sữa, má Ryuugamine hơi ửng hồng. Chỉ thế thôi cũng khiến tôi nhẹ nhõm. Khuôn mặt cô ấy cứ xanh xao như sắp ngã quỵ đến nơi vậy.

[IMAGE: ../image/p175.jpg]

Là Tsukaya.

À, thảo nào. Đúng là không trách được.

Nếu nhìn thấy một nữ sinh trung học đi ủng cao cổ, đeo tạp dề cao su vòng qua cổ, tay đeo găng cao su và cầm một con dao phay lớn, thì dù có la hét thất thanh cũng chẳng có gì lạ. Thậm chí, không làm thế đã là giỏi lắm rồi.

Tsukaya, người toàn thân như đang khẳng định: "Em vừa chạy vội đến đây từ chỗ làm thêm," đảo mắt nhìn quanh cửa hàng, rồi khi phát hiện ra chúng tôi, cô bé liền đi thẳng tới.

Đương nhiên, cô bé phớt lờ mọi khách hàng và nhân viên khác. Bởi vì cô bé không nhận thức được sự tồn tại của họ, điều đó là đương nhiên thôi.

"Em xin lỗi vì đã để mọi người chờ ạ."

Tsukaya đặt con dao phay "rầm" xuống bàn rồi ngồi xuống. Từ cơ thể mảnh mai của cô bé tỏa ra một mùi tanh đặc trưng. Đó chắc là bằng chứng cho việc cô bé đã làm việc cực kỳ chăm chỉ. Những vệt dính đây đó trên người cô bé hẳn là máu cá. Có vẻ cô bé đã thực sự quen với công việc này rồi.

"Trông em có vẻ chăm chỉ nhỉ."

Tôi nói thế để bắt đầu câu chuyện, và Tsukaya chỉ khẽ mỉm cười lặng lẽ.

"...Em nghĩ, cái ngày em có thể vừa đi vừa vác đầu cá ngừ treo lủng lẳng chắc cũng không còn xa đâu ạ."

Nếu được, thì đừng làm thế nhé.

Với lại, vác cái thứ đó đi, sẽ bị mấy con mèo đen ăn thịt mất đấy.

"Tuyệt vời quá, Tsukaya-chan!"

Nghe Ryuugamine vui vẻ nói, má Tsukaya khẽ ửng hồng.

"...Không, không có gì đâu ạ. Necromancer như em thì đáng lẽ ra những chuyện như thế này không cần phải nỗ lực để khắc phục đâu ạ."

"Không đâu. Chẳng có Cá tính giả nào hoàn hảo ngay từ đầu cả. Tớ thấy cậu rất giỏi đấy."

Có lẽ vì Ryuugamine là người đã giới thiệu công việc làm thêm này cho Tsukaya nên cô bé mới có cảm xúc sâu sắc như vậy.

Tsukaya có vẻ ngượng ngùng chấp nhận lời khen ngợi ấy.

"...Vậy, chuyện mọi người muốn nhờ em là gì ạ?"

Đúng rồi.

Cô bé đã phải bỏ dở công việc làm thêm để đến đây, nên kéo dài thêm nữa thì cũng không hay. Lát nữa tôi sẽ gọi món thay cho Tsukaya.

"Có một chuyện muốn nhờ em giúp."

Tôi tóm tắt sơ qua mục đích của trận đấu cuối cùng.

"Lễ hội Halloween có khía cạnh tôn vinh người chết đúng không? Thế nên, anh muốn Tsukaya nghĩ ra một điệu nhảy để mấy cái xác chết bò ra từ mộ có thể nhảy múa. ...Em thấy sao?"

"...Em ư?"

Tôi gật đầu.

"Anh nghĩ đây cũng là một chuyện có lợi cho Tsukaya đấy chứ? Việc hàng vạn người nhảy theo điệu nhảy do em nghĩ ra cũng giống như việc Tsukaya đang điều khiển tất cả bọn họ vậy. Chắc chắn chưa từng có Necromancer nào có thể điều khiển nhiều xác chết đến vậy ở thế giới này đâu, phải không?"

Tôi có thể thấy rõ sự phấn khích của Cá tính của Tsukaya qua biểu cảm của cô bé.

Trang phục hóa trang phổ biến nhất trong các lễ hội Halloween gần đây là zombie.

Mặc dù có thể hóa trang dễ dàng chỉ với một chút trang điểm, nhưng nếu biến tình huống "xác sống biết cử động" đó thành việc Tsukaya đang điều khiển chúng, thì hẳn là không trái với Cá tính của cô bé. Thực tế, ở TUP, mọi người cũng đã rất vui vẻ với tình huống đó.

Thế nào? Cá tính của Tsukaya đã được kích thích chưa?

"...Em hiểu rồi ạ."

Tuyệt!

Dưới bàn, tôi siết chặt nắm đấm.

Vậy là, đã vượt qua cửa ải đầu tiên.

"...Cá tính Necromancer của em thường xuất hiện với vai trò phe Ma Vương, nên việc em giúp Ryuugamine-san cũng không có gì lạ đâu ạ. Em sẽ giúp."

"Mừng quá, Tsukaya. Nếu không có sự hợp tác của em, kế hoạch này sẽ chẳng thể thành công được!"

"...Sẽ mất chút thời gian đấy ạ? Em không giỏi nhảy nhót cho lắm đâu ạ. Em cần phải học hỏi thêm."

"Chỉ cần xong trước ngày công bố là được rồi."

"...Tuy nhiên."

Tsukaya nhìn tôi với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

"Điệu nhảy mẫu để đăng lên mạng, em sẽ nhờ cậu nhảy."

"Ồ──Khoan đã, Hả!? Anh á!?"

"Đúng vậy đó ạ? Chẳng lẽ cậu định bắt em nhảy sao? Không thể nào được. Em là Necromancer đó ạ? Em có thể bắt xác chết nhảy múa, nhưng bản thân em thì không thể nào nhảy được. Nếu cậu không muốn, thì coi như chuyện này chưa từng có──"

"Được rồi!"

Khó khăn lắm mới thuyết phục được cô bé nhận lời, không thể để chuyện này đổ bể vì lý do vớ vẩn này được.

"Anh──chúng ta sẽ nhảy."

"Chúng ta?"

Ryuugamine nghiêng đầu.

"Chẳng lẽ không tính đến tớ chứ...? Ma Vương mà nhảy điệu nhảy của xác chết thì đúng là không thể nào nói là chấp nhận được──dù tớ có muốn, thì e rằng cơ quan chức năng cũng không cho phép đâu."

"Không sao đâu. Nếu làm thì anh sẽ nhờ dân làng."

Nhất định phải kéo Saitou vào. Nếu được thì cả Suzuki nữa. Clip mẫu mà có cả nữ thì mới dễ tăng số lượng người tham gia là nữ.

Nhưng mà, Ryuugamine rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm nhỉ.

Nhưng đây không phải là phản ứng xấu. Nếu Cá tính Ma Vương của cô bé từ chối nhảy, thì có nghĩa là những cảm xúc đó vẫn còn tồn tại.

...Đơn giản là do ngại thôi cũng nên.

"Cho tớ xin lỗi một chút."

Nói rồi, Ryuugamine đứng dậy.

Chắc là đi vệ sinh.

Tôi hiểu cảm giác đó. Vì tôi cũng vừa thở phào nhẹ nhõm mà.

"Thật sự cảm ơn em nhiều lắm, Tsukaya. Dù sao thì kế hoạch này quan trọng ở chỗ có thể lôi kéo được càng nhiều người càng tốt, nên nếu điệu nhảy zombie quan trọng này không đủ hấp dẫn thì mọi chuyện sẽ thất bại ngay từ đầu. Về điểm này, Tsukaya là chuyên gia trong việc khiến xác chết nhảy múa mà."

"...Chuyên môn của em không phải là khiến xác chết nhảy múa một cách vui nhộn đâu ạ?"

"Anh biết! Nhưng anh vẫn rất biết ơn!"

Tsukaya khẽ thở dài.

"...Em mang ơn Ryuugamine-san vì đã giới thiệu cho em chỗ làm thêm hiện tại. Em vẫn luôn muốn trả ơn cô ấy một cách đàng hoàng, nên đây là một cơ hội tốt ạ."

"Vậy à, cảm ơn em."

"Nhân tiện... việc mọi người đến nhờ em chuyện này, có vẻ như Ryuugamine-san vẫn chưa phát huy Cá tính Ma Vương của mình phải không ạ?"

Lời nhận xét của Tsukaya, người nheo mắt nhìn tôi, khiến tôi giật mình.

"Tại, tại sao──"

"...Nếu đây là hành động tự phát của Ryuugamine-san, thì cô ấy sẽ không dẫn cậu đến đâu ạ? Dân làng chỉ là người tạo ra cơ hội cho Cá tính giả thôi. Việc tham gia vào kế hoạch thì rất kỳ lạ."

Ư... quả nhiên là vậy sao...

"...Cậu định dùng chuyện này để lạt lừa cơ quan chức năng sao?"

Cô bé nhìn thấu đến vậy sao.

"...Không được sao?"

Tsukaya không trả lời. Có lẽ ý cô bé là không biết chăng.

"Nếu vậy thì, em sẽ không giúp sao?"

"...Em không nói thế ạ."

Tsukaya vuốt ve cán dao phay trên bàn.

"...Em mang ơn Ryuugamine-san nên cần phải trả. Nếu cô ấy không còn là Cá tính giả trước khi em kịp trả ơn, thì em cũng sẽ rất khó xử."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn em nhiều lắm."

[IMAGE: ../Images/..]

"…Nhưng, nếu Ryuugamine-san vẫn chưa lấy lại phong độ, vậy thì, ai đã nghĩ ra kế hoạch này ạ?"

"Dĩ nhiên rồi, đó là –"

"…Không thể nào là cậu được ạ."

Quá dứt khoát luôn! …Mà, đúng là vậy thật.

"…Chẳng lẽ – là Dũng Giả sao ạ?"

Quá chuẩn.

Chắc là Tsukaya đã nhìn mặt tôi mà đoán ra, cô bé lộ rõ vẻ mặt như thể muốn nói: "Đúng là bó tay."

"Dũng Giả thì đúng là có thể sao chép cách suy nghĩ của Ma Vương, nhưng cả người nhờ lẫn người nhận lời đều thật kỳ lạ."

Tôi biết mà.

Nếu tự nghĩ được thì tôi đã làm rồi. Nhưng tôi chỉ là một dân làng bình thường. Tôi chỉ có thể bị xoay vần, bị làm cho bất ngờ mà thôi.

"…Chắc hẳn là cô ấy đã nhận ra rồi?"

"Tôi biết."

Tôi không nghĩ suy nghĩ của Ryuugamine lại mờ mịt đến mức đó. Thế nhưng, việc cô ấy vẫn cố tình chấp nhận đề xuất của tôi khiến tôi nhen nhóm một tia hy vọng.

"…Cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ ạ?"

Tsukaya quệt máu cá dính trên ngón tay vào chiếc tạp dề cao su.

"…Những gì cậu định làm là hoàn toàn vượt ra khỏi vị trí của một dân làng. Nếu bị sở quản lý phát hiện, không biết sẽ ra sao đâu đấy ạ?"

"Nếu Ryuugamine có thể trở lại vị trí Ma Vương một cách xuất sắc, thì công lao đó sẽ bù đắp tất cả – tôi sẽ đặt cược vào khả năng đó."

"…Tại sao cậu lại –"

Tsukaya nói dở rồi dừng lại.

"…Không, thôi được rồi ạ. Chắc cậu cũng không hiểu đâu ạ."

Tsukaya, đừng nói mấy lời kỳ cục thế chứ. Chẳng phải rõ ràng là vì chúng ta là bạn bè sao? …Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác mình đang bị nhìn bằng ánh mắt như nhìn một con vật tội nghiệp nào đó, nhưng chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.

[IMAGE: ../Images/..]

"– Xin lỗi, đã để mọi người chờ."

Ryuugamine vừa lau tay bằng khăn mùi soa vừa quay lại, Tsukaya liền đứng dậy với con dao thái trong tay, như thể để nhường chỗ cho cô ấy.

"…Vậy thì, tôi xin phép quay lại làm việc đây ạ. Nếu vũ đạo hoàn thành, tôi sẽ liên lạc. À, mà thông tin sẽ được lan truyền thế nào ạ?"

Trước câu hỏi của Tsukaya, Ryuugamine nhìn tôi.

"Ừm, chuyện đó thì định nhờ Yaguruma. Dù sao thì cũng là robot mà. Chắc chắn cô ấy cũng thạo về mạng internet – có lẽ vậy."

"Đó là một ý hay ạ."

Tsukaya gật đầu thật mạnh rồi rời khỏi tiệm. Tiếng "Chúc quý khách thượng lộ bình an ạ" của cô hầu gái vọng lại trên tấm lưng đeo tạp dề cao su của cô bé.

"Vậy thì, gửi email cho Yaguruma thôi."

Ryuugamine gật đầu, giơ tay gọi cô hầu gái rồi gọi thêm cà phê sữa.

[IMAGE: ../Images/..]

Nghe tôi giải thích về Halloween, Hakurouza-san "hừm" một tiếng rồi xoa cằm.

Địa điểm là nhà của Ryuugamine, trong phòng của Hakurouza-san.

Căn phòng này cho thấy ông ấy là một quản gia được xem trọng. Tuy không thể so sánh với phòng của Ryuugamine, nhưng nó rất rộng rãi, và đồ đạc cũng có vẻ đắt tiền.

Hakurouza-san và vài người khác trong số những người được gọi là người hầu trong phủ của Ryuugamine, về cơ bản đều sống nội trú. Có vẻ như họ có một tòa nhà dành riêng. Nhưng tôi vừa nghe nói rằng Hakurouza-san và vài người nữa được cấp phòng ở cùng khu nhà chính với Ryuugamine.

"Ông ấy muốn chúng ta trao giải thưởng cho cuộc thi đèn lồng bí ngô, đúng không?"

Tôi gật đầu mạnh mẽ.

"Đó là ý của tiểu thư sao?"

Ryuugamine ngần ngừ một lát rồi mơ hồ gật đầu.

"Vậy thì chi bằng tiểu thư trực tiếp thỉnh cầu phụ thân, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Chuyện đó thì –"

Ryuugamine ấp úng.

Đó là một yêu cầu khó khăn. Vốn dĩ đây không phải là kế hoạch do cô ấy nghĩ ra. Nếu là kế hoạch xuất phát từ "Cá tính" của cô ấy thì chẳng cần nói cô ấy cũng sẽ tự đi nhờ vả, nhưng vì không phải vậy nên cô ấy không có động lực. Bởi vậy tôi mới hỗ trợ, nhờ Hakurouza-san.

"Không, số tiền khá lớn, nên ngay cả Ryuugamine cũng khó mà nhờ vả được."

"Ồ. Là bao nhiêu vậy?"

Tôi xòe bàn tay ra.

"Năm triệu sao?"

"Năm mươi triệu."

Mắt Hakurouza-san mở to.

Dĩ nhiên rồi.

Năm mươi triệu yên là một số tiền quá lớn, quá cao so với giải thưởng cho một cuộc thi đèn lồng bí ngô.

"Nếu không chi ra số tiền như thế, thì sẽ không thể tạo ra sự cuồng nhiệt xứng đáng cho một cuộc chơi lớn – Ryuugamine cũng nói vậy đấy ạ, vâng."

Thực ra cô ấy đâu có nói thế. Nhưng nếu lúc này lại keo kiệt mà không thành công, thì hối hận cũng chẳng kịp. Dù không thể chi toàn bộ số tiền, nhưng ít nhất cũng phải được mười triệu.

Ba chữ số và bốn chữ số thì độ ảnh hưởng khác hẳn.

Hakurouza-san nhìn chằm chằm vào Ryuugamine. Ánh mắt đáng sợ. Ông ấy đã nhìn Ryuugamine lâu hơn tôi rất nhiều, nên có cảm giác như mọi thứ đều có thể bị nhìn thấu.

Cuối cùng, Hakurouza-san thở dài một tiếng, lấy điện thoại ra và gọi đi đâu đó.

"– À, chủ tịch. Xin lỗi, thực ra tôi có chuyện muốn thỉnh giáo."

Bên cạnh tôi, mắt Ryuugamine mở to vì ngạc nhiên.

Có lẽ người nghe điện thoại của Hakurouza-san là cha của Ryuugamine, tức là người đứng đầu Tập đoàn Ryuugamine.

Hakurouza-san tóm tắt mục đích của kế hoạch này, vài lần trả lời "vâng" rồi kết thúc cuộc gọi, sau đó quay lại nhìn chúng tôi.

"Chủ nhân đã cho phép. Ngài ấy nói sẽ chi ra năm mươi triệu yên."

"Thật ạ!"

Dù là người nhờ vả, tôi vẫn không kìm được mà thốt lên. Không, bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có thể nhận được toàn bộ số tiền.

"Thật đó. Chủ nhân nói rằng nếu tiểu thư bắt đầu phát huy 'Cá tính' trở lại, thì với tư cách là một người cha, việc ủng hộ hết mình là điều đương nhiên. Ngài ấy còn bảo rằng nếu Tập đoàn có thể giúp đỡ được gì khác, thì cứ nói."

Tôi và Ryuugamine nhìn nhau. Thực sự rất biết ơn. Chúng tôi vẫn còn nhiều điều muốn nhờ vả. Nếu Tập đoàn Ryuugamine toàn lực hỗ trợ, thì thậm chí có thể mở rộng quy mô toàn cầu.

"Jirou –"

Khi tôi vừa định mở lời,

"Vậy thì, Hakurouza. Còn một vài chuyện khác nữa, ông có thể…"

Ryuugamine tự mình nói ra điều đó. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kế hoạch này được khởi động. Tôi vui vẻ im lặng. Nếu cô ấy đã có động lực, thì còn gì tốt hơn nữa.

"Thưa tiểu thư, người cứ tùy ý nói ra."

"Thực ra thì –"

Nhìn nghiêng khuôn mặt của Ryuugamine, người hơi nhoài người về phía trước, tôi nắm chặt tay trong lòng.

[IMAGE: ../Images/..]

"Thấy sao ạ? Tôi nghĩ là khá ổn đó chứ."

Trên màn hình máy tính bảng, Yaguruma ưỡn ngực, đến nỗi cánh mũi cũng phồng lên. Ăng-ten gắn trên tai cô bé cũng cử động theo cảm xúc.

Trên màn hình trong tay tôi là trang chủ do Yaguruma tạo ra. Dòng chữ "Cùng nhau nhảy múa trong Đêm Halloween!" được viết thật lớn, còn khung video phía dưới hiển thị "Đang chuẩn bị." Tại đây, video nhảy của tôi, Saitou và Suzuki sẽ được đăng tải. Hơn nữa, chữ và giọng nói sẽ thay đổi tùy theo quốc gia mà video được công chiếu.

Đúng lúc đó, con quái bí ngô cam lè với đôi mắt, mũi, miệng bị khoét rỗng bỗng cất lên tiếng cười rùng rợn: “ư ư ư…”.

[IMAGE: ../Images/../img_halloween_top.jpg]

Lướt màn hình xuống, tôi thấy một banner cuộc thi lồng đèn bí ngô – Jack-o'-lantern. Giải nhất, nghe đâu, tận năm mươi triệu yên!

[IMAGE: ../Images/../img_halloween_prize.jpg]

Số tiền này có được nhờ Tập đoàn Ryuugamine tài trợ. Bên dưới còn ghi rõ, tất cả các siêu thị thuộc hệ thống Tập đoàn Ryuugamine trên toàn quốc sẽ đồng loạt mở đợt sale bí ngô chuyên dùng làm lồng đèn, kèm theo cả banner quảng cáo cho kênh bán hàng trực tuyến nữa.

[IMAGE: ../Images/../img_halloween_pumpkinsale.jpg]

Ngoài ra, còn có một banner với dòng chữ: "Khẩu hiệu năm nay không phải là《Trick or Treat》mà là《Treat or Trick!》".

[IMAGE: ../Images/../img_halloween_treatortrick.jpg]

Tôi chạm vào, một bức tranh hiện ra, vẽ cảnh trẻ con đang tặng kẹo cho người lớn và được người lớn cảm ơn.

[IMAGE: ../Images/../img_halloween_treatortrick_illust.jpg]

Dòng chữ viết: "Nếu không nhận kẹo, tôi sẽ phá phách đấy nhé!". Tiếp đó là: "Hãy tặng kẹo để bày tỏ lòng biết ơn hằng ngày! Ngay cả người nhút nhát cũng sẽ phải nói: 'Nếu bị phá phách thì đành chịu, vậy thì tôi xin nhận kẹo nhé'!". Kết thúc bằng một từ đầy ý nghĩa: "Lòng tốt!".

[IMAGE: ../Images/../img_halloween_treatortrick_messa.jpg]

Ba thứ này chính là Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại mà cô ấy đã sắp đặt cho Halloween năm nay. Quả nhiên là Tsubasa, đúng là Dũng Giả của chúng ta. Năng lực tự xưng mình là Tấm gương của Ma Vương quả không phải nói suông. Tôi không biết liệu sau này cậu ta tự bộc lộ ý đồ thật sự, năng lực "Cá tính" của cậu ta có được thỏa mãn hay không, nhưng vì mục đích của tôi nằm ở chỗ khác nên đành phải nhẫn nhịn vậy.

Tuy nhiên, việc một kế hoạch lớn như thế này có thể được thực hiện là nhờ vào sức mạnh của Ryuugamine. Nói chính xác hơn là sức mạnh của Tập đoàn Ryuugamine. Lần này, do tình hình đặc biệt, Tập đoàn không chỉ ngầm đồng ý mà còn tích cực giúp đỡ nữa. Mọi khi Ryuugamine tự mình lo liệu mọi thứ, nhưng lần này Hakurouza đã gánh vác thay cô ấy. Có lẽ, người đó cũng hiểu rõ mục đích thật sự của tôi là gì.

“Thế nào ạ? Thế nào ạ?”

Cứ thúc giục tôi mãi thế này…

Với Yaguruma, chắc đây cũng là một phần để bộc lộ "Cá tính" của cô bé. Thời đại này, mạng internet và robot không thể tách rời nhau. Bởi vậy, cô bé mới cứ nôn nóng muốn biết kết quả như vậy.

“Được đấy chứ? Anh nghĩ đây là một trang web rất thú vị đấy. Này, Ryuugamine.”

“Vâng. Tôi cũng thấy rất tốt.”

Tôi có cảm giác sắc mặt của Ryuugamine, người vừa nói, đã tốt lên đôi chút.

Không phải là tôi tưởng tượng đâu nhỉ?

“Tuyệt vời!”

Yaguruma sung sướng siết chặt nắm đấm. Cô bé chống tay lên hông, ưỡn ngực ra.

“Hừm hừm. Robot thời nay không thể không nhắc đến internet đâu ạ. Em đã cố gắng học hành chăm chỉ đấy. Hơn hết là có thể giúp ích cho Master!”

“Không, là giúp Ryuugamine ấy.”

“À, đúng rồi nhỉ! Hơn hết là có thể giúp ích cho Ma Vương-chan và cả Master nữa!”

…Thôi kệ vậy.

Yaguruma không có vẻ gì là nhận ra ý đồ thật sự của tôi như Tsukaya. Chắc chắn cô bé không phải là biết mà cố tình im lặng đâu. Cô bé không phải loại người có thể diễn kịch giỏi đến thế.

Tuy nhiên, việc cô bé này, giống như Tsukaya, muốn báo đáp ân tình của Ryuugamine là sự thật. Với tư cách là một Người có năng lực đặc biệt và là một người bạn, việc có thể giúp ích chắc chắn khiến cô bé vui vẻ.

“Vậy thì, sau đó mình sẽ lan truyền cái này lên SNS và làm cho nó đứng đầu các trang tìm kiếm nhé!”

“Cậu làm được chuyện đó ư?”

“Chỉ là một chút mánh khóe thôi ạ. Nếu từ mạng chuyên dụng của "Người có năng lực đặc biệt" thì có thể làm được ạ. Bên này khác với mạng dùng cho người bình thường mà.”

Thật vậy sao. Đúng là mạng chuyên dụng đỉnh thật.

“Thế còn video nhảy thì khi nào xong ạ? Em nghĩ nếu đăng đồng thời thì sẽ tốt hơn. Ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng mà.”

Đúng vậy, lúc này không có lý do gì để tiếc nuối cả. Đăng cả ba kế hoạch cùng lúc chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều người tham gia.

“Cuối tuần này sẽ có tài liệu. Cuối cùng cũng hoàn thành rồi.”

Tsukaya vừa hoàn thành biên đạo ba ngày trước. Trước đó, tôi đã nói chuyện với Saitou và Suzuki, nên họ có thể bắt đầu tập luyện ngay. Kimura thì dù sao cũng không hợp tác, nhưng tôi không thể ép buộc cậu ta, với lại, cậu ta cũng lo lắng cho tôi mà.

Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Tsukaya bất ngờ nghiêm khắc đấy nhỉ… Tôi cứ bị quất lia lịa bằng một cái roi nhỏ, chỉ mỗi mình tôi thôi… Vì cô bé chỉ để mắt đến tôi nên cũng là chuyện đương nhiên.

Nhờ vậy mà người tôi đầy vết lằn roi sưng tấy. Khi tắm, cứ thấy rát bỏng.

Thế nhưng, đó lại là một tài năng bất ngờ.

Không phải tôi, mà là Tsukaya. Vũ đạo sau khi hoàn thành trông cực kỳ ngầu. Nếu chúng tôi nhảy đúng điệu, chắc mọi người sẽ muốn bắt chước theo.

Ba người cùng nhảy đã rất ấn tượng rồi, nhưng tôi nghĩ điệu nhảy đó càng nhiều người tham gia, sẽ càng ngầu hơn nữa.

Đặc biệt là bước nhảy ở đoạn cao trào.

Không phải chỉ là giậm chân tại chỗ, mà là dứt khoát đạp mạnh về phía sau như thể muốn xé toạc mặt đất. Kèm theo tiếng "xoẹt" là bụi đất tung lên, tạo nên một bước nhảy đầy mạnh mẽ.

Saitou sẽ chịu trách nhiệm chỉnh sửa video quay lại để kiểm tra điệu nhảy của chúng tôi, nhằm dùng làm tư liệu cho trang chủ.

Còn Suzuki thì hình như đang may trang phục cho buổi trình diễn chính thức. Thật ngại quá. Cá nhân tôi thì chỉ muốn mặc bộ đồ thể thao thôi, nhưng mà chúng tôi phải thu hút sự chú ý, hơn nữa lại còn là hình mẫu cho những người tham gia, nên không thể không chỉnh chu được.

“Em muốn xem sớm quá đi…”

Yaguruma mơ màng thì thầm, vẻ mặt chờ mong. Đừng đẩy kỳ vọng lên cao quá chứ. Rốt cuộc tôi cũng chỉ là dân làng, một kẻ nghiệp dư mà thôi.

Thế nhưng, đến đây thì mọi thứ đã gần như sẵn sàng.

Việc còn lại chỉ là quay video chính thức, công khai trang chủ này, và ráo riết lan truyền thông tin, sau đó thì chỉ việc chờ đến ngày Halloween mà thôi!

Tôi liếc nhìn Ryuugamine đang cúi đầu nhìn vào chiếc laptop.

Là "Cá tính" Ma Vương của cô ấy đang hơi rục rịch khó chịu sao? Hay cô ấy hoàn toàn không cảm thấy gì, coi đây chỉ là chuyện của người khác?

Từ khuôn mặt nghiêng xinh đẹp ấy, tôi không thể đoán được. Nhưng tôi cảm thấy Ryuugamine, trong lúc chuẩn bị mọi thứ, cũng khá vui vẻ, và nghĩ đến việc cô ấy đã tự mình nhờ Hakurouza giúp đỡ, tôi muốn tin rằng cô ấy đang có thái độ tích cực.

Để càng thúc đẩy điều đó – tôi phải cố gắng tập nhảy cho tốt thôi…

Nghe tiếng gõ cửa sổ, tôi quay lại thì thấy Tsubasa đang tự tiện bước vào như mọi khi.

Gió lùa vào lạnh buốt đến rợn người, nhắc nhở tôi rằng mùa đông đang đến gần.

“Cuối cùng thì cũng đến ngày rồi nhỉ.”

Tsubasa đóng cửa sổ lại, rồi ngồi xếp bằng trên giường, mỉm cười vui vẻ.

Hôm nay cậu ta mặc đồ ngủ. Mấy cái cúc áo trước ngực có vẻ sắp bung ra rồi. Lẽ ra nên mua cái nào rộng rãi hơn một chút chứ. Đâu phải truyện tranh đâu mà…

Gác chuyện đó sang một bên,

“Ừ, mai là đến rồi.”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Trên màn hình máy tính để bàn, trang chủ sự kiện “Halloween Dance Night” đang hiển thị, bộ đếm lượt truy cập đã nhảy vọt lên một con số không tưởng. Có lẽ vì khi tìm kiếm từ khóa Halloween, trang web này luôn hiện ở top đầu các công cụ tìm kiếm, nên lượng người xem đông đảo đến không thể tin nổi.

Mặc dù cuộc thi nhảy không có giải thưởng bằng tiền và cũng không có truyền hình trực tiếp chính thức, nhưng một trang web riêng cho phép người tham gia đăng tải video nhảy của mình đã được chuẩn bị sẵn. Ước tính từ số lượng người đăng ký trên đó, số lượng người tham gia có vẻ đã lên đến hàng triệu.

Việc đăng ký tham gia “Cuộc thi Lồng đèn Bí ngô Jack-o’-lantern” đã kết thúc, nhưng vì số lượng người tham gia quá đông, tình trạng thiếu bí ngô trên thị trường đã kéo dài hơn một tuần.

Trò “Trick or Treat” cũng dường như đã lan tỏa khá sâu rộng. Trước đây, trò này chỉ thành công khi có những đứa trẻ đến xin kẹo, nhưng lần này, chỉ cần niệm chú, bạn có thể tặng kẹo cho bất cứ ai mà bạn muốn. Có lẽ nhờ vậy, những gói kẹo Halloween do cha của Ryuugamine lên kế hoạch đã bán chạy như tôm tươi, vì mọi người có thể trao đổi với bạn bè.

Chỉ riêng doanh thu từ kẹo đã đủ để chi trả nhẹ nhàng cho giải thưởng của cuộc thi. Quả nhiên là bậc thầy kinh doanh! Nhờ đó mà không khí lại càng thêm sôi động, đúng là đôi bên cùng có lợi.

“Vậy thì, mình xác nhận lại một lần nữa nhé.”

Tsubasa nghiêm mặt, ưỡn thẳng lưng. Tôi vội tránh mắt khỏi bộ ngực “hung ác” như sắp làm bung cúc áo kia. Đây không phải lúc để nhìn ngắm lung tung.

“Ngày mai, sự kiện nhảy sẽ diễn ra tại Công viên Vận động Quốc gia, đúng chứ?”

Tôi gật đầu. Đó là địa điểm từng tổ chức các giải đấu thể thao quốc tế cuối cùng. Hiện tại, nơi đây chủ yếu được dùng cho các buổi hòa nhạc, sự kiện, và thỉnh thoảng là các buổi diễn thuyết cấp quốc gia.

“Bản thân sự kiện Halloween, bao gồm cả concert của các thần tượng, sẽ diễn ra từ sáng, nhưng sự kiện chính là Cuộc thi Nhảy Halloween Toàn cầu đồng thời sẽ bắt đầu từ bốn giờ chiều.”

Trước đó, cũng sẽ có phần công bố kết quả của “Cuộc thi Lồng đèn Bí ngô Jack-o’-lantern” với giải thưởng năm mươi triệu yên. Thế mà, năm mươi triệu yên! … Tôi cũng đã lén nộp đơn dự thi, nhưng ngay cả vòng loại cũng không qua. Tôi cứ tưởng mình đã làm được một cái đủ đáng sợ cơ đấy.

Đúng như dự tính, bí ngô đã biến mất khỏi khắp cả nước, thay vào đó là những chiếc lồng đèn Jack-o’-lantern xuất hiện đầy đường phố. Vì việc đăng ký là qua ảnh, nên điều đó hoàn toàn khả thi. Chỉ những tác phẩm vượt qua vòng loại mới được tập trung tại sân vận động.

Thế nên, chiếc “Jack” của tôi đang được trưng bày ở lối vào. Chó đi ngang qua thì sủa ầm ĩ, mèo thì nhảy vọt lên hai mét rồi chạy mất. … Đúng là một tác phẩm đẹp mà.

Mấy ngày nay, khắp nơi trong thành phố, những chiếc “Jack” bị loại từ vòng sơ khảo cũng được trưng bày tương tự, nhuộm cả con phố về đêm một màu cam rực rỡ và đáng sợ.

“Trên màn hình chính sẽ chiếu cảnh ở các địa điểm trên thế giới và những người phát sóng trực tiếp cá nhân, vậy nên chúng ta sẽ đột nhập vào giữa vòng thứ hai, đúng không?”

“Ừm.”

Tsubasa khẽ cười, vuốt ve Bảo kiếm Envurio đặt bên cạnh.

“Nhân tiện… Kế hoạch này là do tôi tự mình sắp đặt, Ma Vương chưa biết phải không?”

“…Không biết nữa.”

Thực ra thì Tsukaya đã nhìn thấu rồi, và con bé còn nói rằng Ryuugamine có vẻ cũng đã nhận ra. Nhưng cô ấy vẫn chưa thể hiện bất kỳ động thái nào chứng minh điều đó.

“Cô ấy chưa từng hỏi liệu kế hoạch này có phải thật sự do tôi nghĩ ra không, nhưng cũng chẳng hề khen ngợi, nên có thể là đang nghi ngờ.”

“Dù vậy mà vẫn làm, không biết là tốt hay xấu nữa…”

“Sao lại thế? Đây chẳng phải là tín hiệu tốt sao?”

“Không hẳn đâu. Có khi cô ấy đã thực sự từ bỏ, và đang làm cái màn giả vờ đối đầu cuối cùng để chiều theo mong muốn của tôi thì sao?”

Điều đó thì— đúng thật.

“Nhưng mà, hồi mới bắt đầu thì đúng là cô ấy làm theo lời tôi nói, nhưng gần đây tôi có cảm giác cô ấy đã chủ động hơn một chút rồi đấy.”

Khi thiết lập địa điểm, cô ấy đã đưa ra những ý kiến riêng về vị trí thiết bị, và khi Hakurouza-san hỏi ý kiến về việc đóng gói kẹo hay bố cục quầy bán bí ngô, cô ấy đã bỏ mặc tôi mà trao đổi ý kiến sôi nổi.

“Thôi, vậy cũng được.”

Tsubasa khoác lên mình vẻ mặt của Dũng Giả, khịt mũi một tiếng.

“Dù sao thì, cũng chỉ còn ngày mai thôi. Hơn nữa, mục tiêu trước mắt của chúng ta là khiến chính quyền ngừng hoặc trì hoãn việc hủy bỏ giấy phép mà.”

Tôi gật đầu. Nhìn Ryuugamine dạo gần đây, tôi có cảm giác nếu cô ấy dành thời gian để phục hồi chức năng, năng lực của cô ấy có thể sẽ lại được phát huy như trước.

“Nhưng mà, cậu cẩn thận đấy nhé.”

“Tôi ư?”

Tsubasa gật đầu.

“Nếu chính quyền biết một Dân làng như cậu lại can thiệp sâu đến mức này vào việc phát huy năng lực đặc biệt, không biết họ sẽ có thái độ thế nào đâu.”

“Sao lại thế? Nếu việc đó giúp cứu vãn năng lực của Ma Vương, chẳng phải nên được cảm ơn sao?”

“Cậu chẳng hiểu gì cả.”

Tsubasa nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu thế giới biết một Dân làng bình thường lại có tầm ảnh hưởng lớn đến mức có thể thao túng năng lực của một Người Cá tính, đó sẽ là một vấn đề lớn đấy. Nguyên tắc không can thiệp sẽ bị phá vỡ.”

“Tôi vẫn không hiểu lắm…”

“Jirou không chỉ được tôi và Ma Vương mà còn được những Người Cá tính khác nhận biết đúng không? Hiện tượng đó sẽ gây ra tác động gì đến Người Cá tính và những Dân làng khác, họ vẫn đang liên tục quan sát đấy.”

“Ơ, thật sao?!”

“Đương nhiên rồi. Chúng ta luôn bị theo dõi mà? Trừ căn phòng này ra. À, tôi cũng từng nghe nói ở trường cũng có những điểm như thế.”

Chính là cái sân trong đó…

“Nhưng mà, Dân làng vốn dĩ là người cung cấp manh mối cho Người Cá tính mà? Có phải quá lố không?”

“Nếu chỉ dừng lại ở đó thì đúng là không sao. Nhưng lần này chúng ta đang làm là cố ý dẫn dắt Ma Vương theo một mục đích nhất định, trông có vẻ giống nhưng lại hoàn toàn khác.”

“Kh-khoan đã, nhưng để làm được điều đó, trước hết phải được Người Cá tính nhận biết đã chứ. Ma Vương và Dũng Giả hầu như không có, nên có phải cậu đang lo lắng quá mức không?”

“Jirou cũng được những Người Cá tính khác nhận biết mà.”

“Điều đó thì—”

“Chúng ta, ngay cả là Dân làng, nếu nhận định thấy có lợi cho bản thân thì cũng sẽ nhận biết thôi, nên ai cũng có khả năng đó đúng không?”

Đúng vậy. Gia đình và giáo viên của tôi đều nhận biết, và Tsukaya cũng nhận biết cửa hàng trưởng và đồng nghiệp ở nơi làm thêm.

“Nhưng thông thường thì không ai nghĩ đến việc thao túng Người Cá tính. Việc liên quan đến họ rất hiếm hoi, lại còn được giáo dục và in sâu vào tâm trí nữa. Nhưng nếu biết rằng có thể làm được— nếu điều đó bị lộ ra, có thể sẽ xuất hiện những kẻ muốn làm điều tương tự. Có thể xuất hiện những Dân làng muốn lợi dụng đặc quyền của Người Cá tính cho bản thân.”

“Chuyện đó—”

Tôi không thể nói là không thể xảy ra. Không biết, chưa từng nghĩ đến, không khác gì việc biết rồi mà không làm.

「Vậy nên, nhất định đừng để ai hay biết. Tôi có chết cũng không hé răng nửa lời. Chắc chắn Ma Vương cũng vậy thôi. Còn Tử linh sư, cô ấy có đáng tin không?"

Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu.

"Cậu ấy... tôi tin là đáng tin. Có lẽ cả Hakurouza cũng mơ hồ nhận ra rồi, nhưng nếu Ryuugamine không bán đứng tôi, tôi nghĩ cô ấy sẽ không phản bội đâu."

Tsubasa nhìn tôi, ánh mắt như xuyên thấu mọi thứ, nhìn sâu vào tận linh hồn tôi.

"...Tôi sẽ tin."

Phù.

"Nhưng mà, đừng làm gì thêm nữa nhé? Đến nước này rồi, Jirou cũng chẳng còn gì để làm đâu nhỉ? Giờ thì... cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, rồi tận hưởng trận quyết đấu Halloween thôi."

Tsubasa nở một nụ cười gượng gạo, dùng nắm đấm đang nắm chặt vai tôi, khẽ thúc nhẹ một cái.

"...Tôi hiểu rồi."

Sức nóng truyền qua tay Tsubasa giúp tôi hiểu rằng kế hoạch giờ đây đã thoát khỏi vòng tay mình.

Không còn gì có thể làm được nữa.

Ngày mai, có lẽ cũng không nên nói chuyện với Ryuugamine. Bởi vì đám người của cục biết đâu lại đang theo dõi từng cử động của chúng tôi.

Tôi cũng nắm chặt tay, khẽ thúc nhẹ vào vai Tsubasa.

"...Phần còn lại, giao cho cậu đấy."