Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5619

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 11 - Chương 10

Con trai của người đầu bếp, Nagi, đang định lén cha lên đường phiêu lưu thì bất ngờ trượt chân rơi vào một cái hố khổng lồ. Ở đó, cậu gặp một cô bé tinh linh nhỏ nhắn mang trong mình ngọn lửa...

Nagi chợt nhớ lại chuyện không hay đó, thì ra là vì thế mà cậu đã rời nhà sớm hơn.

Nhưng sau đó thì sao?

Một cơn đau nhói chạy khắp cơ thể, Nagi khẽ rên lên. Cậu nhíu mày, cố mở đôi mi sưng húp nhưng lạ thay, chẳng thấy gì cả.

(Mình bị mù rồi sao?!)

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là nỗi sợ hãi đó.

Mồ hôi lạnh vã ra như tắm, cậu run rẩy đưa tay khẽ chạm lên mặt. Có cảm giác đau rát nhưng không ẩm ướt. Cậu nghĩ là không có máu chảy ra.

(Bình tĩnh nào… Chuyện gì đã xảy ra…?)

Nagi ghì chặt bàn tay lên ngực, cố gắng đè nén trái tim đang đập dồn dập như tiếng trống báo thú dữ tấn công, và vội vã lần mò lại ký ức.

Những gì cậu nhớ được là: khi đang lấy chiếc ba lô giấu trong kho để rời nhà, sàn nhà bỗng nảy lên dữ dội, và sau đó một cái miệng vực sâu hoắm xuất hiện.

“Mình đã rơi xuống sao…?”

Khi thốt thành lời, Nagi mới thực sự cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra với mình. Đồng thời, cậu cũng nhẹ nhõm đôi chút. Nếu đây chỉ là đáy vực sâu không có ánh sáng, vậy thì cậu chưa bị mù.

“Là động đất sao…?”

Khi cậu cố gắng xoay đầu tìm kiếm điều gì đó,

“—À, tỉnh rồi.”

Một giọng nữ vang lên ngay bên cạnh khiến Nagi giật thót mình.

Đó là một giọng nói lạ hoắc.

Cậu mò mẫm xung quanh bằng bàn tay không nhìn thấy gì, ngón tay chợt chạm vào một vật gì đó tựa như một cây gậy.

Khi nắm lấy, một sức nặng quen thuộc truyền đến tay.

Đây là con dao làm bếp. Một con dao đa năng nặng, vuông vức, có thể chặt đứt cả xương thú.

Với công cụ quen thuộc trong tay, nhịp tim của cậu cũng dần ổn định lại.

Thế rồi, đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên, ngay trong tầm tay với của cậu.

Nhưng đó không phải là ngọn lửa bình thường. Nó có kích thước bằng một cánh tay, và mang hình dáng của một con người—một cô gái!

“Này, cậu có sao không? Cậu cử động được chứ?”

Cô gái lửa cất tiếng nói như thể điều đó là lẽ đương nhiên, nhưng Nagi thì kinh ngạc đến nỗi nghẹn lời.

(T-tinh linh?!)

Sự tồn tại của ma thuật và tinh linh, cậu từng biết đến qua sách vở, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy.

Các pháp sư đến quán ăn chưa bao giờ chịu thể hiện ma thuật dù cậu có nài nỉ đến mấy, còn tinh linh thì chắc hẳn số người từng nhìn thấy còn ít hơn.

“Sao? Bị hỏng họng rồi à? Hay là bị đập trúng chỗ nào nên quên mất cách nói rồi?”

Cô gái nói, rồi vẫy tay “Ối này!”, cánh tay cô để lại những vệt sáng như bóng ma, và những đốm lửa nhỏ bắn tung tóe.

Toàn thân cô rực đỏ như lửa cháy, không mặc quần áo gì đáng kể, nhưng ngoài điều đó và chiều cao, cô trông như một cô gái bình thường.

Nagi siết chặt cán dao và nuốt nước bọt.

“N-này, ngươi là ai…?”

Cuối cùng, cậu cũng cất được tiếng.

“Ồ, nói được rồi đấy chứ.”

Cô gái lửa ngồi xuống mép của một vật thể đang đứng. Hình dáng toàn bộ của vật đó dần hiện rõ trong bóng tối mờ ảo, và Nagi nhận ra đó chính là chiếc xe bếp dã chiến quen thuộc trong kho.

“Ta là Enhi. Là tinh linh lửa ngụ trên chiếc xe bếp dã chiến này. Rất vui được gặp cậu, Nagi—à, bắt tay thì không được nhỉ. Cậu sẽ bị bỏng mất thôi.”

“Ể, tên tôi…?”

“Sao mà biết á? Đương nhiên thôi. Ta đã ở trong cái kho đó suốt mà. Cậu thường xuyên đến đó đúng không?”

Quả thật, cậu thường xuyên bị bắt phải lau chùi nó.

“…Thật đấy, so với cái tên Isamu kia thì…”

Enhi khoanh tay, bực tức gõ ngón tay vào cánh tay.

“Ta hiểu là Sunau ra đi đã gây sốc cho hắn, nhưng việc hắn hoàn toàn không đến thăm ta nữa thì có hơi quá đáng không? Ta không thể rời khỏi đây, vậy nên thỉnh thoảng hắn nên tự mình đến gặp ta chứ. Dù không thể hiện hình, ta vẫn ở đây mà.”

“Ô, ông già và mẹ tôi… cô biết họ sao?!”

Nagi kinh ngạc khi nghe tinh linh nhắc đến tên hai người, cậu chồm người về phía trước.

“À, nhưng mà… ông già là Isham cơ mà, chắc là nhầm người rồi—”

“Đó là cái tên đã được thay đổi để con người ở đây dễ phát âm thôi mà? Tên thật của hắn là Isamu đó.”

Nagi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Con người ở đây” nghĩa là sao? Không, ngay từ đầu, chuyện ngụ trên chiếc xe bếp dã chiến này là sao chứ?

“Ơ này. Cậu không nghe Isamu kể gì sao?”

Enhi buông tay, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung và đứng trước mặt cậu.

“Kể… kể cái gì?!”

Dù đó là ánh sáng mà cậu hằng khao khát, nhưng nó quá chói lóa khiến cậu không thể không nheo mắt lại.

“Giọng cậu to quá đấy… Khỏe mạnh thì tốt, nhưng nếu cậu la lớn quá, những con thú dữ quanh đây sẽ nghe thấy đấy?”

“Thú d—”

Nagi vội vàng dùng tay bịt miệng lại.

Khi cậu nhìn kỹ xung quanh, nơi đây tối tăm khủng khiếp và thoang thoảng mùi đất. Nhưng không có cảm giác như một hang động tự nhiên. Dù có những chỗ bị sụp đổ, nhưng rõ ràng đây là công trình nhân tạo.

“Đây là đâu vậy…?”

Chẳng lẽ sàn kho bị sập do động đất và cậu bị nuốt chửng vào đây? Chuyện có một thứ như thế này dưới lòng thành phố, cậu chưa từng nghe nói.

Nếu đúng là vậy, thì những nhà thám hiểm đâu thể nào giữ im lặng được.

Enhi vươn vai như đang hít thở sâu.

“Nghe này? Đây là “Đại Mê Cung Cuối Cùng”—ngoại thành của nó.”

“Hả?”

Nagi không tin vào tai mình.

“Đại Mê Cung Cuối Cùng” chính là nền móng của Lâu Đài Lật Ngược của Ma Vương.

Sau cuộc đại chiến kéo dài trăm năm, bốn vị anh hùng—Mistral Lưỡi Hái Tử Thần, Shalltear Huyễn Ma, Margo Sương Mù, và Calivier Kiếm Thánh—đã đánh bại Ma Vương Dargalian, và nơi đây chính là chiến trường cuối cùng.

(Đây chính là nơi đó sao…?)

Nagi lại nhìn quanh một lần nữa. Quả thật, nếu nói đây là mê cung thì cũng có vẻ đúng.

Cậu rùng mình.

Nếu lời cô gái vừa nói là thật, thì đây chính là hang ổ của quỷ vật!

“Không thể nào… nhưng sao một thứ như thế lại ở dưới kho nhà mình…”

Nagi lẩm bẩm, Enhi nhìn cậu với ánh mắt như thể cậu là kẻ ngốc.

“Hả? Thành phố này không phải được xây dựng trên Lâu Đài Lật Ngược của Ma Vương và mê cung nền móng đó sao? Ngay cả các anh hùng cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn Ma Vương… đành phải phong ấn hắn lại, rồi xây dựng thành phố lên trên đó để phong tỏa cả mê cung chứ? Việc phủ đệ của Tứ Anh Hùng nằm ở ngoại thành xa nhất là vì họ đã nối các phủ đệ lại bằng một đường thẳng, tạo ra một kết giới cực kỳ mạnh mẽ mà—thật sự là cậu không biết gì sao?”

“Biết gì mà biết! Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện đó đấy!”

“Này, giọng to quá!”

Bị quở trách, Nagi vội vàng ngậm miệng, đưa mắt nhìn quanh.

Cậu không cảm thấy—hay đúng hơn là không nghĩ rằng—có dấu hiệu của thú dữ.

“…Mấy cái chuyện bí mật thế giới như vậy, một thằng con trai của quán ăn tồi tàn như tôi làm sao mà biết được chứ? Sao lại phải bị ngạc nhiên đến thế chứ?”

Khi Nagi nói vậy, đôi mắt đen của Enhi mở to.

“Ngạc nhiên… Hắn ta thật sự không kể gì cho cậu sao.”

“Thì, kể cái gì chứ!”

Trước thái độ không che giấu sự bực bội của Nagi, Enhi giơ ngón tay lên và đốt lửa ở đầu ngón.

Nagi nín thở. Cậu có cảm giác như đầu mũi mình hơi bị cháy sém.

“Thật là… Được rồi, nghe kỹ đây. Cha cậu, Isamu ấy… là vị anh hùng thứ năm đã đánh bại Ma Vương đó?”

Lần này, đến lượt Nagi mở to mắt kinh ngạc.

Chuyện hoang đường gì thế này!

Cậu chưa từng nghe loáng thoáng về chiến công hiển hách nào như vậy của cha mình.

Vật ông cầm trong tay là dao làm bếp và nồi, chứ không phải kiếm; dù ông khỏe mạnh, nhưng cậu chỉ từng thấy ông đối phó với mấy tay mạo hiểm giả say xỉn mà thôi.

Hơn nữa, các câu chuyện phiêu lưu luôn chỉ nhắc đến bốn vị anh hùng. Chuyện có một vị anh hùng thứ năm, đến cả tin đồn cậu cũng chưa từng nghe.

“Đương nhiên rồi.”

Như thể đọc được suy nghĩ của Nagi, Enhi khịt mũi khẽ khàng. Những đốm lửa nhỏ bắn ra.

「À mà, Isamu đâu có tham gia chiến đấu đâu。」

「Ế…?」

「Vai trò của Isamu là… nói sao nhỉ, là chuẩn bị trước khi đánh nhau ấy. Anh ấy ví von như nấu ăn thì là khâu sơ chế, đại khái là vậy đó.」

「Tớ… tớ chẳng hiểu gì cả…」

「Tóm lại, anh ấy là một Đầᴜ Bếρ vĩ đại, người giúp các anh hùng no bụng bằng những món ăn ngon rồi tiễn họ ra chiến trường!」

Enhi dùng gót chân đá nhẹ vào thành chiếc xe nấu ăn dã chiến.

「Và tôi chính là bạn đồng hành của anh ấy! Là tinh linh của chiếc Bếρ Anh Hùng và ngọn lửa lò!」

Cô bé ưỡn ngực đầy tự hào.

「Hiểu chưa?」

Nagi bỗng thấy toàn thân như nhũn ra.

…Cái gì thế này.

Nói trắng ra, chẳng phải đó chỉ là người phụ trách bếp núc của đội thôi sao. Mà tự nhận mình là anh hùng chỉ vì thế thì… chẳng phải quá trơ trẽn rồi sao?

Không… có lẽ vì thế mà cha cô đã giữ im lặng. Đồng hành cùng các anh hùng mà vai trò chỉ là nấu cơm thì thật… mất mặt quá đi.

「…Vừa nãy, cô có phải đã khinh thường tôi không?」

Cô bé lườm Nagi một cái sắc lẻm. Trên hàng mi, những đốm lửa nhỏ tí tách bắn ra.

「Ế?」

「Nhìn mặt cô là biết ngay mà. Nhưng nghe đây, biết không? Dù là thời nào, nơi nào, lương thực quân nhu luôn là yếu tố tối quan trọng trong chiến tranh. Người sống mà không ăn thì chẳng làm được gì cả. Trong một mê cung rộng lớn thế này mà bị đói thì nói gì đến chuyện đánh bại Ma Vương chứ? Nghe nói trong thế giới của Isamu có câu tục ngữ thể hiện chân lý 'Bụng đói thì không đánh trận được', đúng y như vậy đó.」

「Có thể là thế thật nhưng…」

Người ta đồn rằng, từ khi bốn anh hùng tiến vào mê cung cho đến lúc trở về, phải mất đến cả năm trời. Chắc chắn một hành trình dài như vậy không thể nào chỉ dựa vào số lương thực mang theo mà đủ được.

「Với lại, đừng có nhầm tưởng món ăn của Isamu làm cũng như món của mấy ông đầu bếp tầm thường khác nhé? Nếu không thì làm sao anh ấy được gọi là anh hùng thứ năm chứ.」

Nagi nghiêng đầu.

Món ăn của cha mình khác gì so với món của những đầu bếp khác chứ?

Cô bé ăn từ nhỏ, đúng là thấy ngon thật, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Chẳng thể nào có bí mật đặc biệt nào được.

「Đúng là chẳng biết gì cả mà…」

Enhi thở dài một hơi kèm theo chút lửa, vẻ mặt ngán ngẩm.

「Nghe đây? Cha cô, Isamu Noguchi, là một người chuyển sinh, đến thế giới này từ dị giới Nichipon bằng thuật pháp Torasei đó.」

「…Hả?」

Hoàn toàn không hiểu Enhi đang nói gì, Nagi bật ra một tiếng ngớ ngẩn.

Dị giới là gì? Torasei? Người chuyển sinh?

………………

…………

……