Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3330

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5618

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 11 - Chương 1: Ma Vương và Dân Làng A (11) - Lễ Tốt Nghiệp Của Ma Vương và Chúng Ta -

[IMAGE: ../Images/001_001.jpg]

**1**

Việc công nhận Cá tính của Ryuugamine bị hủy bỏ – khi nghe tin đó, ta phản ứng quá đỗi thờ ơ, đến nỗi Tsubasa phải chau mày khó hiểu, trán in hằn những nếp nhăn sâu.

“...Cậu biết rồi à?”

“Không...”

Ta chỉ có thể thốt ra được mỗi thế.

Làm sao mà biết được. Lần cuối cùng ta gặp Ryuugamine là lúc xảy ra vụ lộn xộn ở công viên Tail Universe Park trong chuyến đi dã ngoại của trường.

Ta bị Tây Ma Vương đánh cho một trận tơi bời, phải nằm viện gần nửa tháng trời. Ryuugamine không đến thăm, thư điện tử cũng không thấy hồi âm.

Cứ nghĩ với cái tính của cô ta thì chắc đang cảm thấy có trách nhiệm một cách không cần thiết, nên mới bặt vô âm tín. Nhưng không ngờ lại có chuyện như thế này...

“Nếu không biết thì sao cậu có thể bình thản như vậy chứ?”

Trong lúc nói chuyện, có lẽ bản thân Tsubasa cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng không chút do dự, ngồi xếp bằng lên giường ta. Có lẽ vì thanh đại kiếm khổng lồ Envurio vắt trên lưng gây vướng víu, nàng tháo dây lưng ra rồi dựng kiếm vào tường.

“...Không phải là bình thản, mà là ta không hiểu cậu đang nói cái gì.”

Đó mới là sự thật.

“Gì vậy chứ? Bị Tây Ma Vương đánh cho đần độn luôn rồi sao?”

“Đâu có!”

Đúng là muốn ném gối vào mặt nàng ta mà.

“Ta nói là ta không hiểu cái việc Cá tính bị hủy bỏ nó nghĩa là sao. Cá tính đâu phải là thứ có thể biến mất dễ dàng như vậy chứ?”

Cá tính lẽ ra phải là một tố chất bẩm sinh. Dân làng thì không thể trở thành Cá tính giả, nên Cá tính giả cũng không thể trở lại làm dân làng được.

“Này nhé!”

Thế nhưng, Tsubasa lại thở dài thườn thượt.

“Chúng ta – những Cá tính giả, phải được quốc gia công nhận thì mới có thể hành xử như vậy. Đương nhiên là phải có một tiêu chuẩn nhất định chứ?”

“Có cái bài kiểm tra gì đó à?”

“Không phải bài kiểm tra, mà là kiểm tra năng lực. Ai cũng phải làm lúc còn nhỏ. Vì nó được tiến hành như một phần của khám sức khỏe định kỳ nên hầu hết mọi người đều không biết. Nếu không thì làm sao phân biệt được một kẻ lập dị bình thường với một Cá tính giả chứ?”

Hóa ra không phải kẻ lập dị nào cũng là Cá tính giả.

“Thế... ta cũng đã làm bài kiểm tra đó rồi à?”

“Đương nhiên rồi. Ngay cả những Cá tính giả có thể giao tiếp với dân làng như Ma Vương hay tôi cũng có, nên việc kiểm tra là bắt buộc.”

Ta chẳng nhớ gì cả.

“Bài kiểm tra đó có được tiến hành định kỳ không?”

“Nếu là Jirou, thì hình như chưa có trường hợp nào trở thành Cá tính giả sau khi trưởng thành cả, nên một khi đã được xác định không phải Cá tính giả trong lần phân loại ban đầu, thì sẽ không có lần sau nữa. Chúng tôi thì cũng không hẳn là kiểm tra, mà là phỏng vấn – kiểu như nói chuyện ấy. Còn những gì chúng tôi làm thường ngày thì chắc chắn các cơ quan chính phủ còn biết rõ hơn cả bản thân chúng tôi nữa.”

Ta có thể hiểu được việc bọn họ luôn bị theo dõi. Nếu không thì lũ Hắc phục đã không xuất hiện đúng lúc như thế. Dù cũng có những ngoại lệ như công viên Tail Universe Park hay sân trong khu nhà học cũ của trường trung học.

Dù vậy, thì...

“Tại sao lại có chuyện Ryuugamine không còn là Ma Vương nữa chứ? Chẳng phải cậu là người hiểu rõ nhất rằng không có Ma Vương nào giống Ma Vương hơn cô ta sao?”

Ta vừa nói xong, Tsubasa lại im lặng.

“Này, làm sao vậy... Đó không phải là điều cậu vẫn luôn nói sao? Rằng cậu và Ryuugamine như mặt trước và mặt sau của một tấm gương. Vì vậy, cậu mới có thể nhìn thấu những kế hoạch to lớn, quanh co của Ryuugamine chứ?”

“...Nếu cô ta có lập kế hoạch.”

Tsubasa nhăn mày khó chịu, trán hằn lên nếp nhăn.

“Muốn nhìn thấu cũng vô dụng thôi, nếu Ma Vương không chịu lập kế hoạch quan trọng nào cả.”

“Cô ta có lập mà?”

“Khi nào?”

“Khi nào á...”

Nghĩ một lát, ta thắc mắc vặn vẹo cổ.

Lần cuối cùng Ryuugamine hành xử ra dáng Ma Vương là khi nào nhỉ? Ngoài mấy kế hoạch mức độ nghịch ngợm không làm Tsubasa nhúc nhích ra... Lần cuối cùng là... Chẳng lẽ là vụ đại hội thể thao và bầu cử hội học sinh ấy sao? Nếu là thế thì đã qua một mùa rồi đấy chứ.

“Đúng thế. Cô ta đã hơn ba tháng rồi không làm gì ra dáng Ma Vương cả. Cứ tưởng cô ta sẽ giở trò trong chuyến đi dã ngoại nên tôi đã đề phòng lắm, nhưng mà...”

“Khoan đã! Thế còn vụ đó thì sao? Vụ đối đầu với Tây Ma Vương ấy. Đó cũng là một vụ lộn xộn lớn mà, chẳng phải đó là một sự bộc lộ Cá tính tuyệt vời sao?”

Tsubasa và những người khác cũng đều rất phấn khích. Mọi người hẳn đã tận hưởng triệt để việc phát huy Cá tính của mình trong cuộc quyết chiến vĩ đại như một cuộc chiến tranh cuối cùng vậy.

Tsukaya và Yaguruma, những người đến thăm ta, đã kể lại một cách vui vẻ về trận chiến hôm đó.

“Bọn tôi thì đại náo loạn thật đó.”

Tsubasa như đọc được suy nghĩ của ta, khịt mũi một tiếng.

“Nhưng Ma Vương chỉ bị bắt mà không làm gì đặc biệt cả phải không? Cũng chẳng có kế hoạch gì mà cố ý để bị bắt cả. Công viên TUP thuộc quyền quản lý khác, nên chắc chắn mấy người ở cơ quan chính phủ chưa xem được video thực tế đâu, nhưng Ma Vương không làm gì cả là chuyện ai hỏi cũng biết mà.”

“Thôi nào, đúng là suốt một thời gian dài như thế, theo như ta biết thì cô ta chưa từng cố gắng tiêu diệt loài người, nhưng chẳng phải cô ta cũng có thể mất vài tháng để lập kế hoạch sao? Hơn nữa, ngay từ đầu kế hoạch của cô ta đã vĩ đại và quanh co rồi mà.”

“Đúng là như vậy,” Tsubasa nói, rồi duỗi chân trên giường, tựa lưng vào tường.

“Nhưng tôi nghĩ chắc chắn cơ quan chính phủ đang xem xét vấn đề này rồi. Ngay cả những lời đồn thổi cũng đã lọt đến tai tôi mà.”

“Tin đồn thôi à!”

Cảm giác nhẹ nhõm đột nhiên dâng trào, khiến ta vô thức lớn tiếng. Tsubasa liền lộ vẻ bối rối, như thể đã lỡ lời.

“Nhưng mà, ngay cả việc có tin đồn như vậy, cậu không nghĩ đó là một tình huống bất thường sao? Điều đó cho thấy tình cảnh của cô ta đang rất tệ đấy!”

“Không không, trước hết, cậu nghe chuyện này từ ai vậy? Chắc không phải nhặt được trên mạng xã hội đâu nhỉ?”

“Đâu có! Đây là thông tin từ đội cận vệ của tôi mà! Họ là nhà cung cấp thường xuyên ra vào cơ quan chính phủ, nên chắc chắn đã nghe được tin đồn đó.”

Ngay cả ở đó cũng có đội cận vệ sao!

Nhà cung cấp tức là người đã đi làm, đã trưởng thành, nói cách khác là dân làng chứ không phải Cá tính giả. Nàng ta đã vươn tay xa đến mức nào vậy... Chẳng lẽ lại muốn có thêm Cá tính mới là gián điệp sao?

Nhưng nếu đó là sự thật, thì nghĩa là có chuyện đó đang được bàn tán trong cơ quan chính phủ rồi. Dù chưa phải là quyết định chính thức, nhưng liệu có phải việc tước bỏ Cá tính đang được xem xét không?

“Thấy chưa, Jirou cũng lo lắng phải không?”

Cũng... không hẳn là không.

“Không có lửa làm sao có khói, có tin đồn như vậy thì khả năng cao là Cá tính của Ma Vương đang thực sự bị coi là có vấn đề, cậu không nghĩ vậy sao?”

Chắc chắn, điều đó không thể phủ nhận được.

Ryuugamine không còn là Ma Vương nữa – nghe nói vậy mà ta chẳng thể hình dung được gì cả.

Khác với những Cá tính giả khác, Ryuugamine chẳng mấy khi mang theo món đồ đặc biệt nào tượng trưng cho "cá tính" của mình. Vì vậy, cho dù không còn là Ma Vương nữa thì bề ngoài chắc cũng chẳng thay đổi gì.

Thế nhưng, việc một Cá tính giả bị phủ nhận "cá tính" của mình là một áp lực cực kỳ lớn. Chuyện của Yaguruma vẫn còn rành rành ra đấy, nên tôi hiểu rõ điều đó. Nhẹ thì stress, nặng thì suy sụp tinh thần hoàn toàn.

Chỉ là, liệu cơ quan chức năng có làm thế không nhỉ? Nếu họ coi Cá tính giả là tài sản quốc gia thì hẳn phải tìm mọi cách để bảo vệ chứ.

"Có tin đồn nào về việc cơ quan chức năng đang có biện pháp gì không?"

"Không biết."

Tsubasa hơi bĩu môi, vẻ khó chịu.

"Bọn họ kín tiếng lắm. Những thông tin mật ở mức độ nhất định thì mình chẳng thể nào chạm tới được. Còn về "Cơ sở" thì nhờ vào việc nhiều lần liều mình thâm nhập mà tôi đã biết được kha khá chuyện rồi."

"Hả? Cô cố tình để bị bắt à?"

Tsubasa nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt xanh biếc to tròn.

"…Dĩ nhiên là nói cứng rồi, Jirou! Cậu lúc nào cũng tin sái cổ mấy lời đùa vậy."

Tsubasa nói vậy nhưng gương mặt cô bé chẳng hề cười chút nào.

"Thôi được rồi, nếu tin đồn là thật thì có lẽ lý do Ma Vương không đến thăm cậu là vì cô ấy đã bị gửi đến "Cơ sở". Có lẽ vì ở đó cô ấy không cải tạo được nên mới có tin đồn về việc tước bỏ "cá tính" đó."

Mặt Tsubasa hơi tái đi một chút. Tôi không biết "Cơ sở" là nơi nào, nhưng chắc hẳn đó là một nơi đáng sợ đến mức làm Tsubasa phải xanh mặt.

Nghĩ đến cảnh Ryuugamine có thể đã bị đưa đến đó, tôi thấy dạ dày mình quặn thắt.

"Dù sao thì, tôi sẽ cố gắng thu thập thêm thông tin."

Tsubasa đứng dậy trên giường.

"Jirou thì sao?"

"Sao là sao?"

"Nếu tin đồn là thật, cậu sẽ ngăn cản nó ư? Hay không?"

"Ngăn cản việc Ryuugamine không còn là Ma Vương nữa ấy à?"

Tsubasa im lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang trách móc câu hỏi ngớ ngẩn của tôi. Tôi cũng chẳng cần hỏi lại nữa làm gì.

…Nếu Ryuugamine trở thành Dân làng thì sao nhỉ?

Ngạc nhiên thay, tôi lại cảm thấy cô ấy có thể sống ổn thỏa. Vốn dĩ, ngoài việc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện hủy diệt nhân loại ra, thì đây là một cách nói mà bọn họ ghét, nhưng cô ấy thực sự là một cô gái "bình thường".

Cô ấy có tinh thần trách nhiệm cao và cũng rất năng động.

Hơn nữa, Ryuugamine cũng từng ghen tị với bọn tôi, những Dân làng. Cô ấy nói rằng khác với Cá tính giả, việc tương lai không bị định sẵn có nghĩa là có thể nắm bắt mọi tương lai.

Thế nhưng, cho dù đó là những lời thật lòng thì tôi cũng không biết cô ấy sẽ cảm thấy thế nào khi "cá tính" Ma Vương bị tước đoạt trên thực tế. Một tình huống như vậy lẽ ra không nên xảy ra.

Không, mà nói cho cùng thì…

"…Việc tôi nghĩ gì thì có liên quan gì không?"

Lông mày Tsubasa nhíu lại, cô ấy buột miệng "Gì vậy?".

"Thì đó, việc "cá tính" của Ryuugamine có bị tước bỏ hay không là do cơ quan chức năng quyết định mà? Tôi đâu phải là người phán xét đâu? Hơn nữa… nếu tôi nói là không muốn thì có thay đổi được gì không? "Cá tính" của mấy người đâu phải là thứ tầm thường như vậy đúng không? Đó là thứ không thể kiểm soát, là những xung động không thể ngăn lại, vì vậy mới được quốc gia công nhận mà? Nếu không phải thế, tôi sẽ không tha thứ đâu đấy."

Tôi trừng mắt nhìn Tsubasa.

Chúng tôi hiểu rằng những người như họ chỉ có thể sống chung với những xung động không thể kiểm soát của bản thân, nên chúng tôi chấp nhận những hành vi tùy tiện của họ như một điều "đành chịu".

Nếu cô ấy nói "cá tính" của họ có thể bị ảnh hưởng bởi những lời nói của tôi thì đó chẳng phải là "cá tính" gì cả, và ngay tại thời điểm đó, Ryuugamine đã kết thúc vai trò Ma Vương rồi.

Không cần tôi phải nói ra, Tsubasa cũng đã hiểu. Cô khẽ thở dài và lẩm bẩm "Đúng vậy".

"Dù xung quanh—dù Jirou có nói gì đi nữa, thì nếu cuối cùng cô ấy không thực sự muốn hủy diệt nhân loại từ tận đáy lòng, thì đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả."

Tsubasa mở cửa sổ.

"Xin lỗi vì đã hỏi cậu chuyện kỳ lạ. Tôi đã hơi nghĩ rằng Jirou có thể làm được gì đó, dù biết điều đó là không thể."

Đúng là như vậy.

"Cô muốn Ryuugamine tiếp tục là Ma Vương à?"

Tsubasa im lặng một lát rồi đáp, "Cũng đúng."

"… "Cá tính" của Dũng Giả dù sao cũng phát huy tác dụng tốt nhất khi đối phó với Ma Vương. Khi nghĩ về cách cô ấy sẽ hủy diệt nhân loại, tôi cảm thấy não bộ như tiết ra endorphin ào ào, sướng đến muốn phát điên luôn ấy."

Điên đến mức nào?

"Thật sự, mất đi cái cảm giác sung sướng đó thì đáng tiếc vô cùng."

Nói như thể muốn nhổ toẹt ra vậy, Tsubasa khéo léo trèo qua cái thang, rồi quay về phòng mình bên kia đường.

Hai ngày sau, được sự cho phép của bác sĩ, cuối cùng tôi cũng có thể đi học trở lại.

Ôi chao, thật là dài đằng đẵng.

Trong thời gian tôi nghỉ, Tsubasa đã rất chu đáo cho tôi mượn vở ghi chép, nên tôi nghĩ mình sẽ không bị chậm bài. Thỉnh thoảng cô ấy còn đóng vai gia sư cho tôi nữa chứ.

Tôi ra khỏi nhà như mọi ngày, bước vào lớp học như mọi ngày.

"Ồ!"

Kimura và Saitou nhận ra tôi, mỉm cười. Các bạn cùng lớp khác cũng chào tôi "Chào buổi sáng", hoặc "Khổ thân cậu quá".

Tôi đáp lại bằng những câu "Ừ", "Cũng tạm", rồi đi về chỗ của mình.

"Cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Kimura đi đến bên tôi, mái tóc cậu ấy gần như đã cắt trụi. Trong suốt mùa hè có nhiều trận đấu, cậu ấy thường cắt tóc khá ngắn, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ để dài ra một chút, nhưng có lẽ đây là cách thể hiện tinh thần quyết tâm của cậu ấy chăng.

Còn Saitou thì chẳng có gì thay đổi đặc biệt. Mà, hai người này tuần trước cũng đã đến thăm tôi rồi, nên cũng chẳng thay đổi gì nhiều đâu.

"Chậc, đúng là lâu thật đấy… Tao cứ tưởng mày đi học sớm hơn cơ."

"Tao cũng vậy."

Tôi treo cặp lên móc ở bàn và khẽ thở dài.

"Xương không gãy mà cứ xét nghiệm mãi nên phải nằm viện dài ngày, rồi xuất viện cũng mãi mới được phép ra khỏi nhà, bực cả mình."

"Chuyện đó có phải là có liên quan đến cái tin đồn kia không?"

Saitou hạ giọng hỏi.

Nghe đến "tin đồn", tôi chỉ nghĩ đến chuyện của Ryuugamine. Nhưng tôi không thể chủ động nhắc đến chuyện đó. Nếu không phải thì lại thành ra tiết lộ thêm chuyện không cần thiết.

"Tin đồn nào cơ?"

"…Là chuyện Lớp phó sẽ không còn là Cá tính giả nữa đấy."

Tôi cứng mặt lại, liếc nhìn Kimura.

Thấy cậu ấy khẽ gật đầu, có vẻ như Kimura cũng biết chuyện này rồi.

Saitou có vẻ gần gũi với đội cận vệ bí mật của Tsubasa nên việc cậu ấy biết cũng không có gì lạ. Nhưng mà, Tsubasa không dặn cậu ấy giữ mồm giữ miệng à? Chuyện tước bỏ "cá tính" đâu phải là chuyện có thể tùy tiện nói ra.

"Mọi người biết hết rồi mà?"

Kimura nói.

Mọi người? Tsubasa nói rằng cô ấy lấy thông tin từ mạng lưới riêng của mình mà—

"Cái tin đồn đó, từ bao giờ vậy?"

「Tớ biết chuyện này là từ hôm qua – à không, có lẽ phải từ hồi kia rồi。」

Saitou nghiêng đầu đáp.

「Cậu nghe Tsubasa nói à?」

「Không. Hikarigaoka-sama đâu có kể mấy chuyện ấy đâu. Tớ biết chuyện này trên mạng cơ. Có một cái diễn đàn chuyên đăng thông tin về Cá tính giả, mà thường thì những tin tiêu cực kiểu đấy sẽ bị xóa ngay, thế mà chẳng hiểu sao lần này lại không. Thế là lúc đến trường, tớ thấy ai nấy đều biết cả rồi.」

Saitou nhìn Kimura.

「Chuyện đến tai cả đám đội bóng chày thì chắc cả trường cũng biết rồi còn gì? Biết thì biết thế thôi, chứ có làm được gì đâu.」

Ể?

「Mày thân với nó nên mới bận tâm thế, chứ bọn tao thì chỉ thấy ‘à ừ’ là cùng. Còn đám Cá tính giả kia nghĩ sao thì tao cũng chịu.」

Nói rồi, Kimura nhìn các Cá tính giả trong lớp.

Yaguruma và Tsukaya vẫn chưa đến trường, nhưng những người khác thì đang ngồi ở bàn riêng, mỗi người một việc. Chẳng thấy ai có vẻ gì là lo lắng cho Ryuugamine cả.

Tất nhiên rồi.

Cơ bản là bọn họ gần như chẳng quan tâm ai ngoài bản thân mình. Vì mải mê tôi luyện Cá tính nên có lẽ họ chẳng có thời gian rảnh.

Nhưng tao – chúng tao thì khác.

「…Cậu thấy nên làm gì đây?」

Tôi hỏi thẳng, và nhận được một phản ứng bất ngờ.

Tôi cứ nghĩ cả hai sẽ vò đầu bứt tai mà đưa ra một lời khuyên nào đó. Nhưng thứ tôi nhận được lại là:

「Ể, sao lại thế?」

Cả người tôi khó chịu lạ. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của họ là biết họ thật sự nghĩ vậy.

「Sao, sao lại thế à… Cùng lớp với nhau mà?」

「Thì đúng là thế thật. Nhưng đây là chuyện về Cá tính của Cá tính giả mà? Chẳng liên quan gì đến bọn mình, lũ người bình thường không có Cá tính đâu.」

「Không, không phải là không liên quan đâu chứ? Là bạn cùng lớp mà!」

Tôi cố nở nụ cười, nhưng má lại giật giật.

Khốn kiếp. Không được. Đừng bực tức. Thái độ trách móc là không được.

「Nói thế hơi lạnh nhạt không?」

Saitou cười khổ. Nhưng mặt Kimura lại cứng đờ.

「Lạnh nhạt cái gì mà lạnh nhạt. Thế lúc bọn tao gặp khó khăn thì bọn nó có giúp không? Có giúp đâu? Bọn nó chỉ toàn gây rắc rối cho bên này thôi.」

「Cái đó thì…」

Không sai. Kẻ gây rắc rối và lôi kéo người khác vào luôn là bọn tôi, những người bình thường.

「Mày cũng thế còn gì. Ai là người khiến chuyến đi dã ngoại phải cắt ngắn? Ai là người khiến mày phải nhập viện? Chẳng phải tất cả đều là tại bọn nó à? Thế mà mày còn muốn bao che cho bọn nó nữa sao?」

Một ngón tay khẽ chạm vào vai tôi.

「Mày có hiểu không, Satou? Mày không phải Cá tính giả. Mày là Dân làng. Cho dù có bị gọi là A hay gì gì đi nữa thì mày vẫn thuộc phe bọn tao thôi.」

Tôi không có lời nào để đáp trả.

Cứ như thể họ đang nói rằng tôi đừng có mà tự mãn.

Quả thật là vậy.

Dân làng dù thế nào vẫn là Dân làng. Không bao giờ có thể trở thành Cá tính giả. Việc một người như tôi lại muốn giúp đỡ Ryuugamine, lẽ nào đó là điều quá tự phụ?

「Master.」

Nghe thấy giọng nói đã lâu không gặp, tôi mừng rỡ quay lại.

Yaguruma Kokoro và Tsukaya Mairi đang đi về phía này.

Yaguruma, đúng chất một Cá tính giả Robot, hôm nay vẫn đeo phụ kiện ăng-ten trên tai. Vì đây là mẫu người máy đời mới nhất nên thoạt nhìn rất khó nhận ra là robot, đó là một đặc tính kỹ thuật.

Tsukaya là Tử linh sư, nhưng không như những người khác, cô bé không treo xác động vật mới chết trên người. Nghe nói những Tử linh sư cấp thấp còn treo cả đồ khô nữa, nhưng Tsukaya thì lại là thú nhồi bông.

Không phải vì cấp thấp mà là sở thích, nhưng ngay cả thú nhồi bông của cô bé cũng là loại đặc biệt chỉ có thể mua ở các cửa hàng chuyên cho Cá tính giả, với nội tạng lòi cả ra ngoài.

Ba con mèo đen, Kuro, Sumi, Yami, đã lớn nên không còn bám víu nữa mà đi như vệ sĩ bên chân chủ.

Nhìn mặt hai đứa, tôi liền hiểu ra. Ánh mắt chúng hoàn toàn là ánh mắt của Cá tính giả. Đến mức có khi chúng còn chẳng thèm nhìn thấy tôi nữa là. Đương nhiên, Kimura và Saitou hẳn cũng không lọt vào mắt chúng.

「Bây giờ, một mình sao? Có chuyện muốn nói một chút.」

Nghe Tsukaya nói, Kimura lẩm bẩm: “Thấy chưa”.

「Xin lỗi.」

Tôi vội đứng dậy như thể chạy trốn.

Nếu Yaguruma và Tsukaya có thông tin gì về Ryuugamine mà Saitou và những người khác không biết, thì tôi không thể để họ nghe thấy được. Tôi tự bào chữa rằng hai đứa đang ở chế độ Cá tính giả toàn phần sẽ chẳng quan tâm đến Saitou và sẽ nói tuốt tuồn tuột.

Tôi đến chỗ hai đứa, không dừng lại mà nói:

「Đi ra sân trong quen thuộc thôi.」

Rồi chúng tôi rời khỏi lớp.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Dưới chân cầu thang của khu nhà học cũ, phía sau cánh cửa, nơi chồng chất những bàn ghế không sử dụng, là một sân trong nhỏ.

Ryuugamine từng nói rằng nơi đây được bao bọc kín mít, không thể nhìn thấy từ bên ngoài nên cơ quan chức năng không thể giám sát được.

Đây là nơi yêu thích của cô ấy, và chỉ vài người, bao gồm cả tôi, biết đến sự tồn tại của nó. Và kỳ diệu thay, Tsubasa lại không nằm trong số đó.

Vì phải nằm viện nên thể lực của tôi giảm sút rõ rệt. Dù bình thường cũng chẳng tập luyện gì, nhưng chỉ leo qua đống bàn ghế một chút mà đã thở hổn hển thế này… Thật đáng xấu hổ.

「Ngồi xuống đi, Master.」

Yaguruma chu đáo mời tôi ngồi lên chiếc ghế dài duy nhất.

「Cảm ơn.」

Không khách sáo, tôi ngồi xuống. Mặt ghế gỗ lạnh buốt. Dưới chân là lá cây rụng từ trên cao xuống, báo hiệu mùa đông sắp đến.

Ngẩng lên, những cành cây vươn dài che kín khoảng trời bị cắt xẻ bởi tòa nhà. Ryuugamine không ở đó. Tôi nheo mắt nhìn ánh nắng lọt qua tán lá, rồi Yaguruma gọi: “Master”.

Tôi quay lại, thấy hai đứa đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

「Nghe tin đồn chưa?」

「…Chuyện của Ryuugamine à?」

Yaguruma gật đầu.

「Nghe rồi. Tsubasa mặt cắt không còn giọt máu chạy đến nói cho. Nhưng… này, thật sự có chuyện mất Cá tính được sao?」

Hai đứa nhìn nhau, rồi nhíu mày lắc đầu.

「Không biết. Chưa từng nghe chuyện như vậy, nhưng có lẽ chỉ là tớ chưa biết thôi. Các Cá tính giả khác cũng vậy, bọn tớ bình thường không mấy quan tâm đến người khác.」

Yaguruma nói, bên cạnh Tsukaya cũng gật đầu lia lịa.

「Nếu không phải Ryuugamine-san, thì không quan tâm như vậy. Nên, đã tìm hiểu trên mạng, nhưng không thấy trường hợp như vậy.」

「Vậy thì, quả nhiên là tin đồn nhảm rồi.」

"Không hẳn thế đâu, Master. Cơ quan quản lý họ bí mật lắm. Thông tin không cần thiết thì không bao giờ để lộ, mà có lỡ thì họ cũng xử lý gọn gàng trước khi nó kịp lan truyền rộng rãi rồi."

Chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Một người bình thường sao có thể dễ dàng tiếp cận thông tin về các Cá tính giả được, khi mọi thứ đều do nhà nước quản lý chặt chẽ như vậy.

"Vậy có nghĩa là, cái tin Cá tính của Ryuugamine có thể bị thu hồi, lại là thông tin mà cơ quan quản lý thấy cần phải tung ra sao? Để làm gì chứ?"

"Cái đó... cháu cũng không biết ạ."

Yaguruma trông không giống đang giấu giếm, mà thực sự là không hiểu.

Nếu những tin đồn này có mục đích gì đó, vậy thì nó là gì đây? Tin đồn về việc Cá tính có thể bị thu hồi thì có lợi ích gì cơ chứ?

"...Này, hai đứa nghe được tin này, đã nghĩ gì?"

"Cháu thấy thật sự rất tệ luôn ạ!"

"Cháu cũng thế."

Đó là những gì một người bạn sẽ cảm nhận, phải không?

Với Tsubasa, nếu Ma Vương – đối thủ truyền kiếp của cậu ấy – biến mất, thì Dũng Giả cũng chẳng còn nơi để phát huy tối đa Cá tính của mình nữa. Nghĩ đến đó, cái cảnh cậu ấy hoảng loạn cũng dễ hiểu thôi.

"Vậy còn với tư cách một Cá tính giả thì sao?"

Không hiểu ý câu hỏi của tôi, hai đứa nhìn nhau rồi nghiêng đầu.

"Ý Master là, nếu đây không phải chuyện của Ryuugamine, mà là... ví dụ như, chuyện của Ma Vương phương Tây chẳng hạn, thì hai đứa sẽ nghĩ thế nào?"

Hai đứa khẽ "Ưm..." một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ.

"...Chắc là sợ lắm ạ," Yaguruma nói. "Nghĩ đến việc có thể mất đi Cá tính thôi cũng đủ rợn người rồi. Đặc biệt là cháu từng trải qua một lần rồi, nên không muốn thế lần thứ hai đâu."

Tsukaya cũng nói: "Cháu cũng thế ạ. Đồng cảm luôn. Dù sao thì, không thể không nghĩ, nếu là mình thì sẽ thế nào. ...À, ra vậy. Thảo nào mà các Cá tính giả khác cũng đang xôn xao cả lên."

"Vậy là tin đồn này cũng đang được bàn tán sôi nổi trong giới Cá tính giả à?"

Hai đứa gật đầu.

Có vẻ như Tsubasa đã nắm được tin này qua mạng lưới thông tin riêng của cậu ta, nhưng có lẽ sau đó thì thông tin mới được "giải mật" chăng?

Nếu đúng vậy, thì chắc chắn cơ quan quản lý đang có ý đồ gì đó. Tôi không nghĩ họ sẽ tung tin thất thiệt vô cớ. Vậy rốt cuộc là gì đây?

"Này. Hai đứa có biết phản ứng của các Cá tính giả khác không?"

"Chút ít thì có ạ," Tsukaya nói. "Trên diễn đàn trao đổi thông tin có một chủ đề về chuyện này, cháu cũng có đọc qua rồi."

"Thế nào?"

"Phản ứng nhiều nhất là mọi người muốn mài giũa Cá tính của mình hơn nữa. Vì việc Ryuugamine-san có nguy cơ bị thu hồi chứng nhận là do năng lực Ma Vương của cô ấy bị nghi ngờ. Thế nên, nhiều ý kiến cho rằng phải cố gắng phát huy Cá tính của mình hơn nữa để không rơi vào trường hợp như vậy."

Yaguruma cũng gật đầu lia lịa đồng tình.

"Đó là mục đích sao...?"

Tôi "Ưm..." một tiếng rồi tựa lưng vào ghế đá.

"Ý Master là sao ạ?"

"Không, tôi chỉ nghĩ, có khi nào họ lợi dụng Ryuugamine để siết chặt tinh thần của các Cá tính giả khác không. Cái vụ Ma Vương phương Tây gây rối, chẳng khác gì một cuộc đảo chính cả."

Thực tế thì tên đó đã định xây dựng vương quốc của riêng mình trong TUP, nên gọi đó là đảo chính cũng chẳng quá lời.

"Vâng, đúng là vậy... Dù sao thì chắc cũng bị dập tắt ngay thôi, nhưng mà, có thể lầm tưởng đến mức đó thì cũng kinh khủng thật ạ."

Yaguruma nói đúng.

Các Cá tính giả, trong thế giới thực, không thể phát huy sức mạnh siêu nhiên như Cá tính của họ thể hiện.

Dù có chiếm được cái lâu đài "giấy" đó đi chăng nữa, thì nếu người lớn ra tay nghiêm túc, nó cũng sẽ bị phá hủy dễ dàng mà không tốn chút sức lực nào.

"Cái vụ gây rối đó, trên mạng mà tụi bây dùng, được bàn tán đến mức nào?"

"Không lan rộng lắm đâu ạ? À, nhưng mà, hình như từ khi có tin đồn về việc xử lý Ma Vương-chan thì nó đột nhiên lan nhanh hơn ạ."

Quả nhiên là vậy.

"...Những vụ kiểu đảo chính như thế, từ trước đến giờ có bao giờ xảy ra không?"

[IMAGE: ../image/p033.jpg]

"Cũng không biết nữa... Dù sao thì, cháu chưa từng nghe nói ạ."

Tsukaya cũng gật đầu đồng ý.

"Master nghĩ chuyện Ma Vương-chan có khả năng không còn là Ma Vương nữa, và vụ gây rối kia có liên quan đến nhau ạ?"

"Chứ còn gì nữa?"

"Không không. Nhưng mà, Ma Vương-chan bị thu hồi chứng nhận là vì không phát huy Cá tính mà? Ngược hoàn toàn với Ma Vương phương Tây mà?"

Đúng vậy.

Cái vụ của Ma Vương phương Tây là kết quả của việc tự ý thức về bản thân là Ma Vương đã bành trướng quá mức. Hoàn toàn trái ngược với Ryuugamine, người bị nói là không làm những việc của một Ma Vương.

"Tôi không rõ hoàn toàn cơ quan quản lý nghĩ gì, nhưng có khi nào, bọn họ đã nghĩ rằng các cậu đang dần quên đi bổn phận phải trở thành một Cá tính giả xuất sắc không?"

Bản thân tôi thì không nghĩ vậy.

"Thế nên, họ lợi dụng Ryuugamine để siết chặt tinh thần của các Cá tính giả khác – hai đứa thấy khả năng này thế nào?"

"Ưm..." Yaguruma khoanh tay, vặn cổ suy nghĩ. Tsukaya cũng đang nhìn với vẻ mặt "Có chuyện như vậy sao?".

Chắc hẳn chúng nó không muốn nghĩ rằng mình đang quên đi bổn phận.

Quả thực đây là một chuyện hoang đường.

Nhưng mà, nếu đã nói thế, thì sự tồn tại của các Cá tính giả đã là điều hoang đường rồi, nên việc những kẻ quản lý họ bày ra những chuyện động trời cũng chẳng có gì lạ.

Thực tế, các Cá tính giả sau khi biết khả năng Ryuugamine bị thu hồi chứng nhận, hình như đã nỗ lực "tự mài giũa" bản thân. Nếu theo suy nghĩ của tôi, thì đây đúng là ý đồ của cơ quan quản lý.

"...Nếu lời Master nói là đúng, thì sao ạ?" Yaguruma giơ ngón tay đang khoanh trên cánh tay. "Họ lại nỡ hy sinh Ma Vương-chan như một con cờ thí để làm chuyện đó sao? Đằng nào thì vụ Ma Vương phương Tây cũng mới xảy ra, không biết có phục hồi được không, thế mà lại để mất một tài sản lớn như vậy sao?"

Cái đó... đúng là vậy.

Ma Vương là một Cá tính cực kỳ quý hiếm với số lượng ít ỏi so với các Cá tính khác. Nếu nói họ sẽ hy sinh nó chỉ để siết chặt tinh thần của các Cá tính giả khác, thì quả thực còn nhiều nghi vấn. Nhưng mà—

"Chính vì quý hiếm nên mới tạo ra tác động lớn, phải không?"

Nghe tôi nói vậy, Yaguruma và Tsukaya nhăn mặt, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

"Nếu ngay cả Ma Vương cũng có thể bị thu hồi chứng nhận nếu không mài giũa Cá tính của mình, thì chẳng phải các Cá tính giả khác sẽ phải nghiêm túc hơn sao? Biết đâu đó— việc Ryuugamine bị thu hồi chứng nhận lại là một trò đùa bất ngờ dành cho tất cả các Cá tính giả thì sao!"

Tôi không thực sự nghĩ vậy, chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra, nhưng thật kỳ lạ. Khi thốt ra lời, tôi lại cảm thấy có lẽ đó là sự thật.

Đúng rồi.

Thế nên Ryuugamine mới liên tục vắng mặt phải không?

Có lẽ cơ quan quản lý đã "giam lỏng" cô ấy để lời nói dối không bị lộ. Bởi vì nếu cô ấy bình thản đến trường, thì cái tin đồn khó khăn lắm mới tung ra cũng sẽ đổ sông đổ biển hết.

"Chính nó!"

Yaguruma đôi mắt sáng bừng, vỗ tay cái bốp.

“Đúng là Master có khác ạ! Nghe hợp lý ghê! Phải rồi ha… Ma Vương-chan của chúng ta, ‘cá tính’ của cô ấy khác hẳn mấy ‘cá tính giả’ tầm thường kia mà. Làm sao mà cơ quan chức năng lại dễ dàng buông tha được!”

Cô bé gật đầu lia lịa.

Thế nhưng, Tsukaya có vẻ chưa đồng tình. Dưới chân cô, mấy chú mèo cũng kêu rừ rừ trong cổ họng. Dù không hiểu tiếng người, nhưng dường như chúng cũng đang bày tỏ sự đồng ý với chủ nhân.

“Chưa hiểu lắm sao?”

“Chỉ một chút thôi.”

Tsukaya giơ một ngón tay lên, như thể đang nhặt hạt đậu.

“Chỗ nào cơ?”

“Chỗ nói rằng họ sẽ không hủy bỏ tư cách Phó ủy viên trưởng.”

“Ơ, tại sao chứ?”

Trước Yaguruma đang phồng má vì bất mãn, Tsukaya bình thản nói:

“Vì theo mắt tôi, dạo gần đây cô ấy không làm gì ra dáng Ma Vương cả.”

“Sao có thể—”

Chắc Yaguruma định nói là “không phải vậy”, nhưng giọng cô bé cứ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Vậy là, chính cô bé cũng đã cảm thấy điều đó ở đâu đó rồi sao?

“Trước chuyến đi dã ngoại của trường, cô ấy tuy vẫn vui vẻ, nhưng vẻ mặt toan tính kế hoạch tiêu diệt nhân loại đã giảm đi rất nhiều so với trước phải không? Thậm chí, hầu như không còn nữa.”

Gương mặt Yaguruma im lặng nghiêng sang một bên như ngầm khẳng định đó là sự thật.

Tôi cũng đã nghĩ là dạo gần đây cô ấy không gây ra vụ việc nào cả, nhưng tôi cho rằng đó là giai đoạn ‘tích lũy’ cho một kế hoạch lớn tiếp theo.

Vậy ra không phải thế sao?

Hay là mấy ‘cá tính giả’ như bọn họ đã nhận ra rằng Ryuugamine chỉ đơn thuần là không phát huy ‘cá tính’ của mình?

“Nếu vậy thì—”

“Không thể nói ra được đâu.”

Tsukaya cắt ngang lời tôi.

“Dù là bạn bè đi chăng nữa, thì làm sao có thể can thiệp vào ‘cá tính’ của người khác, trừ khi có chuyện cực kỳ nghiêm trọng chứ?”

Yaguruma cười khổ, hẳn là vì tôi và Ryuugamine đã làm đúng cái việc đó với cô bé. Nhưng đó là theo yêu cầu của nhà trường… hay đúng hơn là của cơ quan chức năng.

Thông thường, người ta sẽ không làm vậy.

“Những kẻ ở cơ quan chức năng đặt trật tự xã hội lên hàng đầu, họ không hề khoan nhượng với ‘cá tính giả’ đâu. Tôi nghĩ rằng việc họ muốn biến Ryuugamine-san thành vật tế để răn đe chúng ta là điều tự nhiên hơn cả.”

Dưới chân, lũ mèo kêu lên như thể đồng tình.

Tôi không thể bác bỏ điều đó. Yaguruma cũng vậy.

Tôi biết rằng khao khát muốn tin rằng tư cách của Ryuugamine sẽ không bị hủy bỏ đã khiến tôi lảng tránh thực tế… Dù không cần nói ra, tôi vẫn hiểu điều đó.

“Vậy, dựa trên điều đó, chúng ta sẽ làm gì đây?”

Nghe lời Tsukaya, Yaguruma đang cúi đầu liền ngẩng mặt lên.

“Làm gì á…”

Trước câu trả lời đó, lần này đến lượt Tsukaya tỏ vẻ khó hiểu.

“Hỏng rồi sao? Không lẽ định bỏ mặc à? Vậy thì hỏi Lớp trưởng để làm gì?”

“Ồ!”

Yaguruma vỗ tay cái bốp.

“Khoan, đợi đã. Hai cậu… định làm gì đó cho Ryuugamine ư?”

“Vì là bạn bè mà, hiển nhiên rồi còn gì.”

…Tôi thấy xúc động.

Không phải vì ân nhân hay gì cả, mà chỉ vì “bạn bè”, điều đó thật sự chạm đến tim tôi. Nhìn sang Yaguruma, cô bé cũng gật đầu lia lịa, như thể cùng chung cảm xúc.

Đúng vậy.

Cho dù là ‘cá tính giả’ hay ‘dân làng’, hơn cả những điều đó, tôi và cô ấy là—bạn bè.

Tôi không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng việc chúng tôi cùng là thành viên ban cán sự lớp, hay được giáo viên nhờ giúp đỡ, tất cả những điều đó chẳng quan trọng.

Nếu là bạn bè, thì muốn giúp đỡ nhau là lẽ thường tình.

“Đúng rồi ha.”

Tôi gật đầu để tự khẳng định suy nghĩ của mình.

“Đúng là lẽ thường tình.”

“Ưm.”

Yaguruma vỗ vai tôi, đáp lại bằng một kiểu chào của câu lạc bộ Karate mà chỉ thấy trong truyện tranh.

“Vậy thì… Murabito A-san, trước tiên anh định làm gì?”

Tsukaya nở nụ cười nhẹ trên đôi môi mỏng, hỏi.

“Để xem. Dù sao thì, cứ liên lạc với Ryuugamine đã. Phải xác nhận xem việc hủy bỏ tư cách đó chỉ là tin đồn, hay là sự thật trước đã.”

Cả hai gật đầu như đồng tình.

“Nhưng làm sao mà làm được ạ? Điện thoại và email của cô ấy đều không trả lời mà?”

“Cậu hiểu rõ ghê.”

“Nếu đã liên lạc được rồi thì đâu còn gọi là ‘tin đồn’ nữa, đúng không ạ?”

Đúng là vậy.

“Tôi sẽ thử đến thẳng nhà cô ấy. Có thể sẽ bị đuổi ngay từ cổng, nhưng đến lúc đó rồi tính.”

“Để tôi đi cùng nhé, Master? Dù ‘Hắc phục’ có đến, tôi cũng sẽ cố gắng cầm chân đủ thời gian để Master chạy thoát đấy?”

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Một tiếng ‘rắc’ vang lên, váy của Yaguruma bị vén lên, bên dưới lộ ra một khẩu súng gập. Đương nhiên không phải đạn thật. Hơn nữa, cô bé luôn mặc quần bó màu đen.

“Không sao đâu. Tôi sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy đâu.”

Thật đấy.

Nếu tôi bị ‘Hắc phục’ tóm, không biết Tsubasa sẽ làm gì nữa. Tôi không thể để tương lai của Dũng Giả bị hủy hoại vì chuyện đó.

“Chúng tôi sẽ làm gì đây?”

Tsukaya nghiêng đầu, lũ mèo nhảy lên vai và đầu cô bé, cũng nghiêng đầu theo.

“Nếu có tin đồn mới hay động thái nào trên mạng lưới của ‘cá tính giả’, hãy báo cho tôi biết. Tôi cũng sẽ gửi email ngay khi biết được tình hình của Ryuugamine.”

Hai ‘cá tính giả’ gật đầu quả quyết, với gương mặt của những nữ sinh cấp ba bình thường đang lo lắng cho bạn bè.