Maou na Ano Ko to Murabito A

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3331

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 27

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 60

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 57

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5619

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2512

Quyển 10 - Chương 4

4

"Thôi nào, vui lên đi chứ."

Trên chuyến xe buýt đến Đền Thần Thú, tôi được Tsubasa an ủi bằng câu nói ấy, khiến tâm trạng vốn đã tệ lại càng tệ hơn. Nó vừa cười nhăn nhở vừa vỗ vai tôi. Cái quái gì mà "ổn cả" chứ.

Chuyện đó, dĩ nhiên tôi cũng biết mà! Làm gì có chuyện tuổi thọ thật sự bị rút ngắn hai năm cơ chứ. Đây đâu phải là Tail Universe.

...Khốn kiếp.

Tất nhiên không chỉ Tsubasa, mà Ryuugamine và Tsukaya cũng nói những lời tương tự, nhưng cái cảm giác khi được Tsubasa an ủi thì khác hẳn.

Quả là một sự sỉ nhục. Với số lượng người ngã như quân cờ như vậy, việc bùa hộ mệnh hết sạch là điều hoàn toàn có thể dự đoán được.

Chắc họ cũng không chuẩn bị số lượng lớn đến thế, vì không nghĩ sẽ có nhiều người ngã đến vậy. Nhìn vẻ mặt khó xử của nhân viên nhà đền là tôi hiểu ngay.

Mặc dù không có ai buông lời chửi bới, nhưng dù biết đó chỉ là mê tín, sâu thẳm trong tâm trí tôi vẫn không thể xua tan cái suy nghĩ "liệu có thật không", thế là tâm trạng cứ thế mà tệ đi.

Trong xe buýt, có rất nhiều học sinh khác cũng bị ngã và không mua được bùa hộ mệnh giống tôi, thế nên không khí trong xe cứ như đám tang vậy.

"...Thôi, đành chịu vậy."

Vừa lúc xe sắp đến nơi, cô Hirata Yoi đã khẽ thở dài như để thấu hiểu bầu không khí.

"Vậy thì, tôi sẽ bật mí cho mọi người một tuyệt chiêu bí mật để lấy lại tuổi thọ đã mất nhé?"

Gì cơ?!

Mắt những kẻ bị ngã sáng rực lên. Đương nhiên, cả tôi nữa.

"Tại Đền Thần Thú chúng ta sắp đến, có một ngôi miếu thờ thanh kiếm đã đánh bại con rồng biến thành con dốc dẫn lên Sân Khấu Thiên Không. Nếu leo đủ 777 bậc thang và thành tâm khấn vái tại ngôi miếu ấy, mọi người sẽ lấy lại được tuổi thọ đã mất. Phí tham quan đặc biệt là từ 1000 yên trở lên tùy lòng hảo tâm, nên ai thấy bận lòng thì có thể đến đó mà khấn vái nhé."

Giá tiền hơi lạ nhỉ.

Nhưng nghĩ là mua hai năm tuổi thọ thì cũng coi như rẻ. Cơ mà, nếu vốn dĩ không bận tâm thì đâu cần tiêu số tiền đó.

Dù vậy, câu chuyện của cô Hirata Yoi đã khiến không khí trong xe sáng sủa hơn đôi chút.

Cái tên Tsubasa có vẻ muốn nói "thật là thừa thãi".

Thật đấy. Đáng lẽ phải ngoan ngoãn,

"May quá nhỉ, Sa—Dân làng A-san!"

Và vui vẻ như Ryuugamine mới phải!

Sau đó, không khí trong xe buýt cũng trở nên tươi sáng hơn một chút, và khoảng một giờ sau, xe buýt đã đến bãi đỗ xe của Đền Thần Thú. Cũng giống như Sân Khấu Thiên Không, có cả xe buýt của các trường khác đang đỗ ở đó.

...Chắc không có tên Ma Vương nào ở đây đâu nhỉ.

Bước xuống xe buýt, chúng tôi xếp hàng ngay ngắn. Chắc là đã quen rồi nên lần này không mất nhiều thời gian như trước.

Nơi đây cũng giống Sân Khấu Thiên Không, mang vẻ đẹp hoang sơ của một ngọn đồi nhỏ. Trong màu xanh thẳm tựa như đen của những hàng cây rậm rạp, điểm xuyết đây đó là những mái ngói đỏ của ngôi đền cổ kính.

Con đường dẫn vào bên trong thì từ đây không thể nhìn rõ.

"Vậy thì tôi sẽ giải thích nhé!"

Cô Hirata Yoi lên tiếng.

"Ở đây, mọi người có thể tự do tham quan. Ai muốn viếng điện thờ chính thì hãy đi theo con đường từ cổng vòm lớn bên trái. Ai muốn viếng thanh kiếm diệt rồng thì hãy đi theo con đường từ cổng vòm nhỏ ở phía bên phải nhé. Trên đường có cả các cửa hàng lưu niệm nữa, nên mọi người cứ thoải mái mua sắm ở đây."

Nghe vậy, tôi thấy tinh thần của các bạn cùng lớp phấn chấn hẳn lên. Ừ thì, tìm quà lưu niệm bao giờ cũng vui hơn là ngắm nhìn các công trình tôn giáo cổ kính.

"Sa—Dân làng A-san, anh định đến miếu thờ đúng không?"

"Ừ. Phải lấy lại tuổi thọ đã bị rút ngắn chứ."

"Chúng tôi cũng sẽ đi cùng. Như vậy tốt hơn đúng không?"

Các cậu đi cùng thì tôi đỡ lo. Dù sao thì tôi cũng có trách nhiệm trông chừng các cậu mà.

"Cứ giao cho chúng tôi đi mà!"

Yaguruma vỗ vai tôi. Đau quá đi mất.

"Có Master đi cùng thì chắc chắn sẽ có chuyện thú vị xảy ra!"

Không, có chuyện xảy ra mới phiền chứ. Tôi đã ước nguyện ở Sân Khấu Thiên Không rồi mà!

"Tôi muốn xem thanh kiếm được cho là đã diệt rồng đó."

Tôi hiểu cảm giác của Tsukaya một chút. Dù biết không phải hàng thật, nhưng cũng đủ khiến tôi tò mò.

Lúc nãy tôi còn nghĩ nếu Nomeme ở đây thì sao, nhưng giờ nghĩ lại thì tốt nhất là nó không ở đây. Dù gì thì nó cũng là Cá tính giả "Rồng" mà. Nếu nghe chuyện về nguồn gốc thanh kiếm, có khi nó lại nói đó là vũ khí giết chết Cá tính của mình rồi cố gắng phá hoại cũng nên.

"Đương nhiên, tôi cũng sẽ đi."

Tsubasa khẽ cười "hừm" một tiếng, ưỡn ngực rồi tiến lên phía trước.

"Thanh kiếm giết rồng nghe ngầu ghê chứ nhỉ? Nếu thấy hay hay, có khi tôi sẽ cho nó thành của mình luôn đó."

Không, làm vậy thì không được rồi. Chắc đó là di sản văn hóa đấy.

Nếu nó thật sự định ăn trộm, chắc chắn Hắc phục sẽ đến, nên tôi sẽ dùng hết sức để ngăn nó lại trước khi chuyện đó xảy ra. Nếu không, chuyến du ngoạn của con bé này sẽ chấm dứt mất.

Không cần tôi nói gì, Ryuugamine cũng hiểu ý, khẽ gật đầu.

"—Satou, cậu đi hướng đó à?"

Quay lại theo tiếng gọi của Kimura, tôi thấy Saitou, bạn gái của cậu ta là Suzuki, và cả Nakamura nữa đang định đi về phía điện thờ chính.

"Ừ, tôi bị ngã mà. Dù không tin là tuổi thọ bị rút ngắn thật... nhưng mà, vẫn thấy hơi khó chịu trong người."

"Vậy à. Vậy cẩn thận nhé."

"Cậu cũng vậy."

Chúng tôi khẽ giơ tay chào nhau rồi rẽ về hai hướng khác nhau.

Tôi nhìn cô Hirata Yoi thì thấy cô ấy đang nói chuyện gì đó với các hướng dẫn viên khác, không có vẻ gì là sẽ đi viếng cả. Chắc là cô ấy đã đến đây nhiều lần rồi.

"Master ơi, hình như phí tham quan phải trả ở đây nè."

Yaguruma chỉ vào một căn nhà nhỏ dựng cạnh cổng vòm màu vàng xám.

Chỉ có máy bán vé tự động, không có người. Tôi lấy tiền trong ví ra nhét vào, nhấn nút, một tiếng "cạch" vang lên rồi một tấm thẻ gỗ trượt ra.

Không có cổng kiểm soát gì cả, nhưng có vẻ muốn xem thanh kiếm ở sâu bên trong miếu thờ thì cần tấm thẻ này. Leo lên thôi thì miễn phí.

"Ha... mỗi bậc thang này là một ngày tuổi thọ sao."

Yaguruma trầm trồ khi đọc bản giải thích về ngôi miếu treo trong căn nhà nhỏ. Chúng tôi cũng đứng cạnh cậu ta ngẩng đầu lên nhìn.

"...Khi Yarumaat đã đánh bại rồng, leo ngọn núi này để trả kiếm về cho thần, cứ mỗi bậc thang leo lên là vết thương lại lành lại, và khi đến đỉnh thì hoàn toàn khỏe mạnh. Vì thế, những ai bị ngã trên dốc có thể lấy lại tuổi thọ bị rồng cướp đi, còn những người khác thì có thể có được tuổi thọ và sức khỏe dồi dào, à?"

"Vậy thì bùa hộ mệnh và vảy rồng là cái gì chứ?"

Tsubasa nghiêng đầu hỏi.

"A. Có viết ở đây này."

Ryuugamine chỉ vào một đoạn, trên đó viết:

『Vì những người có chân tay yếu ớt, nhà đền đã thay thế bằng cách cho các nhà sư khổ hạnh leo bậc thang, sau đó tháo chiếc guốc rơm của họ ra làm bùa hộ mệnh và dùng vảy rồng để thay thế.』

"Nghe có vẻ hôi thối quá."

"Đừng có nói những lời phạm thượng như thế chứ!"

Tôi khẽ gõ đầu Tsubasa bằng mu bàn tay. Đúng như dự đoán, gần như cùng lúc một cú đấm vào bụng tôi khiến tôi "ôi" lên một tiếng.

"Sa—! Anh làm gì vậy, Dũng Giả!"

Ryuugamine trợn tròn mắt, trừng Tsubasa bằng ánh mắt tương tự.

"À, xin lỗi."

Tsubasa gãi đầu, vẻ mặt không hề hối lỗi chút nào.

"Không sao đâu mà," tôi trấn an Ryuugamine bằng một nụ cười. Ừ thì, lần này tôi cũng có lỗi. Thật ra, hành động vừa rồi của Tsubasa cũng chỉ là một đòn "phản công" tự động thôi mà. Đâu có đau lắm đâu, chẳng qua là giật mình quá nên lỡ la lên thôi.

"Thôi được rồi, dù sao thì cứ leo lên đây là tôi lấy lại được tuổi thọ của mình phải không?"

"Cho dù anh có chết, tôi cũng sẽ điều khiển anh thật oai phong, cứ yên tâm đi ạ. Nếu là Ủy viên trưởng, anh có thể trở thành một thủ lĩnh oai hùng của đội Tử Nhân đấy!"

Tsukaya sau một thời gian dài mới lại phát ngôn đậm chất Tử linh sư, rồi cười tủm tỉm.

Không, tôi đây không muốn trở thành cái đó!

"Được rồi, xuất phát thôi!"

Tôi hô lớn rồi dẫn đầu, chui qua mái vòm đầu tiên.

Bỗng cảm giác như không khí chợt thay đổi.

Cái mát lạnh bao trùm lấy cơ thể, không phải vì đã vào bóng cây mà lạnh đến rợn người.

Tiếng lá xào xạc trước đó không hề có, giờ bỗng vang lên lớn một cách kỳ lạ, như không cho phép bất cứ ai leo lên nói chuyện.

Có lẽ do mỗi bậc đều có một mái vòm, nên chiều rộng của bậc thang rất lớn, không thể leo lên một cách nhịp nhàng như cầu thang thông thường. Nó trông như một hành lang vàng kéo dài lên tận trời.

Thế nhưng, đây cũng là một địa điểm du lịch. Tôi không hiểu sao họ có cái gan làm được chuyện đó, nhưng nếu nhìn kỹ, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy vài vết vẽ bậy trên cột.

Chúng tôi cứ thế lặng lẽ leo lên, cơ thể dần dần nóng bừng. Cái nóng ấy bị gió thổi tan đi một phần, nhưng dần dà không theo kịp nữa, mồ hôi bắt đầu vã ra.

Chết thật.

Đáng lẽ ra phải đếm số bậc mới phải. Tôi chẳng biết mình đã leo được bao nhiêu. Hình như có chỗ nào đó ghi rằng giữa đường có một khoảng sân trống như điểm dừng chân, nhưng phía trước hoàn toàn không thấy gì cả.

Tôi thoáng nhìn lại phía sau… Mọi người vẫn còn sung sức lắm.

Quả nhiên, cơ địa của họ khác mình mà. Mấy đứa này đứa nào cũng như vận động viên vậy. Tuy kém hơn vận động viên chuyên nghiệp, nhưng nếu chúng nó tham gia các giải đấu thể thao một cách nghiêm túc, thì việc độc chiếm các vị trí dẫn đầu là điều chắc chắn.

Ryuugamine trông vẫn bình thường như một học sinh phổ thông, nhưng những thứ mà Tsubasa hay Yaguruma mang theo chắc hẳn phải khá nặng, vậy mà chúng nó chẳng hề bận tâm.

Khi tôi quay mặt lại, cảnh tượng vẫn là những mái vòm y hệt nhau, và tôi thực sự có cảm giác như mình đang leo lên một cầu thang vĩnh cửu.

Đầu óc quay cuồng.

Nếu cứ tiếp tục leo thế này, e rằng không phải tuổi thọ được kéo dài mà là lên thiên đường mất thôi. Dù tôi không biết có nơi như vậy hay không.

Đang nghĩ vẩn vơ mấy chuyện tào lao đó, bỗng nhiên mái vòm biến mất, và một mái nhà bằng lá kim, xanh thẫm chồng chất lên nhau, đập vào mắt tôi.

Cuối cùng cũng đến điểm nghỉ chân.

Thế nhưng, thứ chào đón chúng tôi không chỉ có cảnh vật ấy.

"──Ta đã chờ các ngươi!"

Một người đàn ông gầm lên, đứng chắn ngang đường như muốn chặn lối đi. Hơn nữa, những kẻ trông có vẻ là Cá tính giả, với đủ mọi loại trang phục, xếp hàng dài vây quanh khoảng sân tròn, cũng đang chắn ngang.

Do tôi dừng lại ngay trước khi leo hết cầu thang, Ryuugamine và những người khác suýt nữa thì đâm vào tôi, nhưng tôi không thể bận tâm đến chuyện đó được.

"Gì đây?!"

Chỉ mình Tsubasa giận dữ lên tiếng, nhưng ngay lập tức, dường như cô ấy đã nhận ra điều bất thường.

"──Tin đồn về ngươi, Đông Ma Vương, ta đã nghe rồi!"

Tsubasa nhìn về phía chiếu nghỉ qua vai tôi, rồi "A!" lên một tiếng.

"Hắn ta!"

À, tôi biết rồi. Tên này là *Tây Ma Vương* – kẻ đã tàn nhẫn rút ngắn tuổi thọ của năm mươi người, bao gồm cả tôi, ở con dốc dẫn đến sân khấu trên không.

Đúng như Tsubasa đã nói, hắn mặc một chiếc áo khoác blazer có phù hiệu của trường, khoác thêm một chiếc áo choàng đen, và tay đang nắm một cây giáo có cán đỏ thẫm.

Hơn nữa… mặt hắn đẹp trai vãi chưởng! Còn ra vẻ mọc sừng các thứ nữa chứ… Đúng là một tên khó ưa.

Mỗi lần hắn vung áo choàng cũng đều rất cố ý.

"Ta là Kasuga Kaita! Ở đây, người ta gọi ta là *Ma Vương Cổ Đại*! Ngươi chính là Đông Ma Vương nổi tiếng với sự mưu trí đúng không!"

Người đàn ông tự xưng là Kasuga chĩa mũi giáo trong tay thẳng về phía Ryuugamine không sai một ly.

Không đáp lời, Ryuugamine chỉ im lặng nhìn lại hắn.

"Hãy đấu với ta! Để xem ai mới xứng đáng là Ma Vương thật sự chứ!"

"Tôi từ chối."

Cô ấy đáp lời ngay lập tức.

Được lắm, Ryuugamine. Ha ha ha! Nhìn Kasuga kìa, hắn ta đang ngớ người ra vì câu trả lời của cô đấy.

"Ch, chờ một chút."

Kasuga khẽ lắc đầu.

"Vừa nãy ta nghe nhầm à? Nghe cứ như ngươi nói từ chối vậy."

"Vâng, tôi đã nói là từ chối."

Lần này thì hắn đã hiểu ra chăng, Kasuga trợn tròn mắt. Dù làm cái vẻ mặt đó, hắn vẫn đẹp trai như thường, đúng là đáng ghét mà.

[IMAGE: ../image/p143.jpg]

"Tại sao chứ!"

"Không có lý do gì cả. Tại sao chúng ta lại phải quyết định ai là số một? Tôi nghĩ việc chúng ta quyết định ai trên ai dưới ở thế giới này cũng chẳng liên quan gì đến công việc của chúng ta ở Tail Universe cả."

Đúng vậy, đúng vậy!

Cá tính giả là để nâng cao bản thân chứ. Cứ cho là quan hệ giữa Dũng Giả và Ma Vương đi, chứ hai Cá tính giống nhau lại cứ ganh đua nhau thì có ý nghĩa gì chứ.

"Ngươi đang nói cái quái gì vậy! Kẻ là Vương chỉ có một mà thôi! Chuyện đó dù ở đây hay ở Tail Universe cũng không thay đổi! Ngươi đã đến Tây, tức là xâm lược! Nếu ta không nghênh chiến, đánh bại ngươi, thì mặt mũi của ta biết để đâu!"

"Đó chỉ là cái lý lẽ riêng của anh thôi. Chuyến dã ngoại này được tiến hành với sự cho phép của văn phòng cơ mà, việc anh nói là xâm lược chỉ là vu khống. Hơn nữa, ở thế giới này, chúng tôi chỉ là Vương của chính mình, chứ chẳng có lãnh thổ nào cả."

"Có chứ! Ta đã thống trị những kẻ này rồi! Ta đã được chúng thừa nhận là Vương! Ta đếch cần biết mấy cái chuyện của văn phòng! Hãy chiến đấu với ta! Và bị đánh bại đi!"

Ryuugamine thở dài thườn thượt.

"Không thể nói chuyện được nữa."

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt như muốn hỏi "Giờ phải làm sao đây?".

Không, quay sang tôi cũng khó xử lắm. Hơn nữa, hắn ta có nhận ra tôi đâu.

──Cơ mà, cũng không thể cứ thế mà bỏ chạy được. Lo lắng cho lũ này là trách nhiệm của tôi với tư cách là Ủy viên trưởng.

"Này, Ryuugamine. Nếu mục đích của hắn ta là được mọi người công nhận là Ma Vương, thì chẳng phải có đối thủ phù hợp hơn để chiến đấu với cô sao?"

"Chuyện đó, lẽ nào…"

"──Này! Ngươi đang nói chuyện với ai đó!"

Kasuga gầm lên, nheo mắt lại.

"…Ngươi là ai?"

Hắn nhận ra tôi sao?! Sao tôi lại dễ bị Cá tính giả nhận ra thế này? Có lẽ là do tôi đã thường xuyên tiếp xúc với mấy đứa này chăng.

Còn Ryuugamine nữa, sao cô lại nở nụ cười tự hào như vậy chứ?

"Nếu anh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh nghe. Vị này là Sato… Dân làng A-san đấy ạ."

"Hả? Dân làng à?"

Tên khốn này, rõ ràng là hắn đang coi thường tôi. Đương nhiên, Ryuugamine cũng nhận ra điều đó. Cô ấy nhíu mày lại vẻ khó chịu.

"Không phải là dân làng bình thường đâu. Anh ấy là dân làng trong số các dân làng, người mang đến những gợi ý quan trọng trong cuộc đời. Là Át chủ bài của dân làng. Là Dân làng A-san đấy ạ."

Đừng có khen tôi nhiều thế chứ. Tôi ngại đấy.

Có lẽ Kasuga không hiểu được điều đó.

"Dù là A hay B, dân làng thì vẫn là dân làng, rác rưởi vẫn là rác rưởi thôi mà! Này, đồ rác rưởi! Đừng có để ta nhận ra ngươi chứ! Mắt ta sẽ thối rữa mất!"

Quá đáng thật!

Đám tùy tùng của Haruhi cũng bắt đầu cười khẩy. Thôi thì, thân phận dân làng như tôi bị đối xử như vậy cũng biết rồi!

"Này! Vô lễ với Chủ nhân là tôi không bỏ qua đâu nhé!"

Váy của Yaguruma vén lên, nòng súng airsoft từ bên dưới vươn ra với tiếng "xoẹt".

Thấy vậy, đám tùy tùng của Haruhi cũng nhao nhao thủ thế với vũ khí của mình.

...Gay go rồi đây.

Một trận ẩu đả lớn ở đây thì không hay chút nào. Cơ bản, Ma Vương đấu với Ma Vương thì nghe vô lý hết sức. Mà chuyện vô lý thì chính quyền sẽ không chấp nhận, và thế là đám Hắc phục sẽ mò đến ngay lậpệt.

Nhưng nếu giải thích hợp tình hợp lý thì lại khác.

Trừ phi mọi chuyện quá tệ, còn không thì đám kia cũng sẽ không nhúng tay. Vậy thì, chỉ có cách này thôi.

"──Tsubasa."

"Chậm."

Tsubasa gắt gỏng nói rồi bước lên trước. Nhưng trái với giọng điệu, gương mặt cô lại nở nụ cười.

Sắc mặt của Haruhi khẽ biến đổi. Đám tùy tùng của hắn cũng căng thẳng. Chắc là nỗi sợ hãi bản năng đối với Dũng Giả chăng? Hay vì đã bị đuổi cho chạy trối chết trên sân khấu giữa không trung?

"Vừa nãy để ngươi chạy thoát, nhưng lần này thì không dễ thế đâu!"

"Mày, sao lại nghe lời cái thằng dân làng kia?"

"Ngươi nói gì vậy? Ta là Dũng Giả mà? Dù ai không nói thì cứ thấy Ma Vương là đương nhiên phải đối đầu rồi còn gì."

"Vậy thì, tại sao ngươi lại hòa thuận với cái ả Ma Vương kia chứ──"

Haruhi nuốt chửng lời định nói.

Không khí quanh Tsubasa đã thay đổi. Ngay cả tôi cũng phải bất giác lùi lại.

"Đừng có nói mấy lời vớ vẩn!"

Cô ấy rút Bảo kiếm Envurio ra khỏi lưng, vung một tay đỡ lấy như thể vác vai.

"Cách chiến đấu với tên này khác biệt. Còn loại đầu óc chỉ biết đánh đấm như ngươi thì ta thấy dễ chơi hơn nhiều. Vì kết quả trận đấu quá là dễ đoán mà."

Haruhi "chậc" một tiếng thật khẽ.

Hắn ta đã không còn nhìn tôi──không còn nhìn chúng tôi nữa. Có lẽ lúc này, kẻ hắn ta nhận ra chỉ có một mình Tsubasa, Dũng Giả mà thôi.

Bởi Tsubasa không phải đối thủ dễ xơi đến mức có thể vừa lơ là vừa chiến đấu được đâu.

"Giao cho cậu đấy."

Tôi thì thầm với Tsubasa như vậy, rồi dùng mắt ra hiệu cho Ryuugamine và những người khác: "Đi thôi," rồi bắt đầu chạy. Các Cá tính giả khác ngoài Haruhi cũng không còn để mắt đến chúng tôi nữa, nên chúng tôi dễ dàng luồn lách qua bọn họ và một lần nữa đến được cầu thang dẫn lên trên.

"Yaguruma?"

Cô bé đột nhiên dừng lại và quay lưng về phía chúng tôi.

"Mọi người cứ đi trước đi. Dù tôi không giúp Dũng Giả, nhưng đây là vấn đề liên quan đến tuổi thọ của Chủ nhân mà."

Tiếng "cạch" vang lên, nòng súng airsoft dưới váy lại vươn dài ra, và động cơ nhỏ gắn ở eo bắt đầu rít lên.

"Chỗ này không ai được qua đâu nhé!"

Cô bé đang cười.

"Cảm ơn cậu nhé."

Nói rồi tôi quay gót.

Nếu Yaguruma đã quyết định vậy thì nói gì cũng vô ích. Cô bé hẳn đã nhận định đây là cơ hội để phát huy khía cạnh vũ khí của Cá tính Người máy của mình.

Việc tôi có thể làm là phải đến được miếu thờ và khôi phục tuổi thọ an toàn, để không phụ lòng họ!

Tuy nhiên, việc phải leo hết bảy trăm bảy mươi bảy bậc thang như vậy là một công việc nặng nhọc. Càng đi, tôi càng mất hết cả sức lực để nói chuyện, chỉ còn biết lầm lũi bước chân về phía trước.

Bên cạnh, Ryuugamine và Tsukaya vẫn leo thoăn thoắt mà không chút khó khăn, nên tôi cũng không tiện bảo dừng lại nghỉ ngơi. Hơn nữa, Tsubasa và Yaguruma cũng đang cố gắng hết sức vì chúng tôi.

Dần dà, tôi có cảm giác như mình cứ dậm chân tại chỗ.

Vì cảnh vật chẳng hề thay đổi. Những mái vòm cùng hình dạng, cùng màu sắc, cùng kích thước cứ kéo dài vô tận, và xung quanh thì chỉ có độc một hàng cây san sát.

Nhưng cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy ánh sáng.

Khi đầu óc bắt đầu quay cuồng, chân cẳng rã rời, một tấm biển bất ngờ xuất hiện.

"MIẾU THỜ CÒN 100 BẬC NỮA"

Dù nghĩ "vẫn còn nhiều thế sao", nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy điểm kết thúc, tâm trạng tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều.

"Còn một chút nữa thôi, cố gắng lên nào."

Đến cả Ryuugamine cũng nói vậy thì sao mà không cố gắng được chứ. "Được rồi," tôi siết chặt đầu gối, lấy lại tinh thần và bước tiếp những bậc thang còn lại.

Khi còn năm bậc, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mái vòm cuối cùng.

Phía trước không còn khu rừng rậm rạp mà chỉ có ánh sáng chói chang rọi vào, hệt như cánh cửa dẫn đến một thế giới khác.

Nếu có ai bảo rằng từ đó có thể đến Tail Universe, có lẽ tôi cũng sẽ tin.

Tất nhiên không phải vậy, sau khi leo hết các bậc thang, chỉ có một khuôn viên đền thờ rộng bằng chiếu nghỉ giữa chừng mà thôi.

Dù vậy, nơi đây vẫn có một bầu không khí khác biệt so với những đền thờ khác, khiến người ta cảm thấy có điều gì đó đặc biệt. Nhiệt độ có vẻ thấp hơn, chắc là do ở trên núi chăng?

Dưới chân là một bãi sỏi trắng trải dài. Phía sâu bên trong có một mái vòm lớn nổi bật, và phía sau đó là miếu thờ. Bên phải, một cửa hàng bán bùa hộ mệnh và quà lưu niệm đang mở cửa, đông đúc những người đã leo lên trước.

Nhìn cảnh tượng bình yên và quen thuộc ấy, tôi bất chợt cảm thấy xấu hổ. Một cảm giác tủi hổ dâng trào.

(Chết tiệt thật)

Tôi đi thẳng đến cửa hàng quà lưu niệm, nhìn quanh bên trong.

Thấy rồi.

Tôi tìm thấy món đồ mình cần, cầm lên và đi đến quầy tính tiền.

"...Giá đã bao gồm thuế là 1000 yên. Dán tem có được không ạ?"

"Vâng."

Trả tiền xong và bước ra khỏi cửa hàng, Ryuugamine bất ngờ chạy đến, vẻ mặt kinh ngạc.

"Sa──Dân làng A-san! Anh mua cái thứ đó làm gì vậy ạ?!"

Trong tay tôi là một cây mộc đao mới mua. Đó là món đồ lưu niệm quen thuộc ở các địa điểm du lịch. Có cả dấu khắc "Long Phong Đao" và "Thần Thú Đại Xã".

"...Tôi định đi tiếp ứng cho Tsubasa và Yaguruma. Tôi cứ nghĩ chỉ có một mình Ma Vương tên Haruhi kia thì Tsubasa một mình cũng ổn, nhưng lần này thì khác. Đúng là không thể nào mình lại bỏ mặc hai người họ mà đi trước được."

"Bây giờ thì muộn rồi ạ."

Tsukaya nói thẳng thừng, và tôi cười gượng.

"Không biết nói gì nữa."

"Sa──Dân làng A-san không hề sai! Hai người đó đã ở lại vì muốn thế, vì phù hợp với Cá tính của họ. Thậm chí nếu anh gây cản trở thì họ còn giận đấy! Quyết định đó là đúng mà!"

"Đúng là như vậy nhỉ."

Tôi giương mộc đao lên và ngắm nhìn nó.

"Vì mình là dân làng mà, nên chắc chắn lúc đó làm vậy là đúng. Lúc đó tôi cũng không hề nghi ngờ. Nhưng mà, khi đến được đây, nhìn thấy mình đang hành lễ như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đột nhiên tôi thấy áy náy quá."

"Kokoro-chan và Dũng Giả thì sẽ ổn thôi! Dù có bị đánh bại đi nữa, đó cũng là sự thỏa mãn của Cá tính mà!"

"Dù vậy đi nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy người bạn gái của mình bị bầm dập đâu. Với lại, dù sao thì tôi cũng là Lớp trưởng mà."

Ryuugamine định nói gì đó, nhưng lại im lặng.

Chắc tôi đang làm họ khó xử. Nhưng nếu cứ bỏ mặc như vậy thì tôi sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu lắm. Xin lỗi, nhưng cứ để tôi đi.

Tôi định tránh sang một bên để tiến lên──nhưng lần này, Tsukaya lại chặn đường.

"Gì vậy, cả em cũng──"

"Giống như Cá tính của chúng tôi, những điểm như thế của anh rất quý giá và thú vị, nên tôi muốn tôn trọng."

Tsukaya nói chen vào rồi ngước nhìn tôi.

「Thế nhưng, cậu định làm gì với cái khúc gậy đó vậy? Đối thủ là Cá tính giả đấy. Sức mạnh khác xa một trời một vực, cậu không những vô dụng mà còn thành vật cản vướng chân người khác thì sao?」

Đúng là chí lí.

Khả năng vận động vượt trội của bọn họ đã được chứng kiến rõ mồn một trong Đại hội thể thao. Tôi chưa từng thắng Tsubasa dù chỉ một lần trong một trận ẩu đả. Chưa một lần nào từ thuở còn bé tí.

Vốn dĩ, tôi chưa từng nghe nói có người bình thường nào dám gây sự với Cá tính giả mà thắng được cả.

À, mà cũng có thể là do đám Hắc phục sẽ ngăn chặn trước rồi, nhưng cho dù không có họ, có lẽ người bình thường cũng chẳng thể nào thắng được.

「Không những thế, chắc chắn Yaguruma và cả Dũng Giả cũng sẽ tìm cách bảo vệ cậu. Rốt cuộc, cậu không những không giúp được gì mà còn chỉ làm vướng chân thôi phải không? Nói như vậy thì hơi quá đáng nhưng… cậu đâu phải là Cá tính giả, nên việc cậu cố chấp làm theo ý mình như thế là sai rồi đấy? Các cậu phải là những người có thể kiềm chế những khao khát như vậy chứ?」

Điều đó… chắc là đúng rồi.

「T-Tsukaya-chan. Dù đúng là có thể như vậy, nhưng Satou… Murabito A-san, cũng là Lớp trưởng mà, nên tớ nghĩ cậu ấy cũng có trách nhiệm của mình. Vì vậy, việc hạn chế hành động chỉ vì có hay không có cá tính thì hơi độc đoán rồi phải không?」

Ryuugamine bênh tôi sao. Tự dưng thấy cảm động rớt nước mắt luôn.

Nhưng Tsukaya lại nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng, ít nhất thì tôi không nghĩ đó là ánh mắt nhìn một người bạn.

「…Rốt cuộc là thế nào đây? Khi thì ngăn cản, khi thì không ngăn cản?」

「Chuyện đó… à thì… lời của Satou… Murabito A-san cũng có chỗ tớ cảm thấy có lí, nhưng mà tớ cũng nghĩ việc cản trở việc phát huy Cá tính là không tốt…」

Tsukaya nhíu mày vẻ nghi hoặc.

Quả thật, một Ryuugamine do dự đến mức này thật hiếm thấy.

Cá tính giả thường không dao động nhiều. Họ có thể thay đổi ý kiến nếu được thuyết phục, nhưng hiếm khi nào lúng túng, bấp bênh như vậy.

Tsukaya khẽ thở dài một tiếng.

「Thế, lí do thật sự là gì?」

「Tớ không muốn Satou… Murabito A-san bị thương!」

Vừa nói ra, Ryuugamine liền lộ ra vẻ mặt như thể "chết rồi!"

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Ô, ồ… không ngờ, cô ấy lại lo lắng cho tôi đến mức phải ngăn cản… Tuyệt nhiên tôi không hề nghĩ đến điều đó chút nào.

Nhưng mà, Ryuugamine này. Sao mặt cô lại đỏ bừng lên thế kia? Chẳng lẽ cô ấy đang tức giận vì tôi quá đáng thương sao?

Khi tôi cứ nhìn chằm chằm, Ryuugamine liền lắc đầu lia lịa.

「K-Không phải đâu ạ!? Không phải vì lo lắng gì đâu! Nếu Satou… Murabito A-san bị thương, thì sẽ không thể thu thập được thông tin cần thiết cho Kế hoạch tiêu diệt nhân loại nữa! Chỉ có thế thôi!」

Đúng là thế thật… tôi hiểu mà.

Khoan đã, Ryuugamine, sao cô lại buồn bã thế kia?

…Có phải là đang buồn không?

Không, tôi nghĩ lí do vừa rồi hoàn toàn đúng đắn mà. Đó là một lí lẽ chí lí.

Vậy mà lại buồn… thật là kì lạ.

Mà tôi cũng không hiểu sao mình lại hơi thất vọng nữa.

Nhưng dù sao thì.

「…Thôi, tôi vẫn sẽ đi xem tình hình thôi. Nếu bọn họ đang đánh nhau vui vẻ, mà tôi lại trở thành vật cản, thì tôi sẽ chẳng làm gì cả.」

「Thế thì đành chịu vậy.」

Tsukaya thở dài một tiếng, rồi nhường đường cho tôi.

「Cảm ơn nhé.」

Nói rồi, tôi bắt đầu đi về phía cái cổng vòm mà tôi vừa chui qua.

Nhưng mà—

「Thật là, cái thứ gì thế kia!」

Trước khi tôi kịp đến nơi, Tsubasa đã chui qua cổng vòm và xuất hiện.

「Lại chạy trốn nữa rồi! Hắn ta đúng là Ma Vương thật sao!」

「Thôi mà, kệ đi Dũng Giả bé bỏng.」

Từ phía sau Tsubasa đang giận dữ, Yaguruma bất ngờ xuất hiện.

[IMAGE: ../Images/00002.png]

「Dù sao thì cũng đã được chiến đấu một chút rồi mà. Bắn đạn vào lưng kẻ cứ vừa kêu đau vừa chạy trốn cũng khá là sảng khoái đấy chứ? Dũng Giả bé bỏng cũng đã làm cho khoảng mười người ngất xỉu rồi mà.」

「Hoàn toàn không đủ đâu.」

Vừa nói những lời đầy sát khí như thế, bọn họ vừa giẫm lên sỏi trắng mà đi.

Yaguruma ấy à, khi nói chuyện với tôi hay những người khác thì giọng điệu của cô ấy hơi khác một chút so với khi nói chuyện với Tsubasa, đôi khi là vậy.

Hình như cô ấy không bị thương. Quần áo không bị rách, mặt cũng không có vết bầm nào. Tóc hơi rối một chút, nhưng chỉ có thế thôi.

Mà nhìn hai người cười nói với nhau… trông cứ như những người đồng đội cùng vượt qua thử thách vậy? Mà Cá tính của Robot cũng có thể hợp với bên Dũng Giả nữa mà.

「Tsubasa! Yaguruma!」

Tôi lỡ gọi lớn một tiếng, và cuối cùng bọn họ cũng nhận ra tôi.

「A, Master!」

Yaguruma vẫy tay lia lịa. Tsubasa thì "hừ" một tiếng qua mũi, rồi dậm chân lên sỏi đá lạch bạch đi đến bên cạnh tôi với những bước chân dài.

「Cái gì thế kia?」

Mắt cô ấy chỉ vào thanh kiếm gỗ trong tay tôi, cười đầy vẻ thích thú. Chắc là cô ấy đã nhìn thấu tôi định làm gì rồi.

Còn Yaguruma thì có vẻ không hiểu, đang được Tsukaya thì thầm giải thích vào tai.

「Cái gì cơ!」

Mắt Yaguruma mở to quá mức rồi.

「Thật là cảm động! Master tự mình cầm vũ khí như thế này đến để cứu tôi sao! Dù yếu xìu!」

Thừa một chữ rồi đấy! Mặc dù là sự thật!

「Thôi mà, thằng bé đó mà, phải vậy thôi.」

Tsubasa à. Sao cô lại ra vẻ hiểu biết mà nói những điều hiển nhiên như thế chứ. Làm gì có chuyện tôi trông giống con gái được.

「K-Không phải đâu ạ! Tôi cũng biết điều đó mà!」

Đương nhiên rồi. Sao Ryuugamine lại phải lồng lộn lên thế.

「Chỉ vì là bạn thanh mai trúc mã mà vênh váo là sao!」

「Vênh váo gì chứ. Nhưng mà, tôi biết đủ thứ chuyện về Jirou mà cô không biết đấy nhé!」

「T-Tôi cũng biết mà! Đừng có xem thường mạng lưới thông tin và khả năng thu thập thông tin của Tập đoàn Ryuugamine chứ!」

Này, cô biết cái gì hả!

Ôi trời, hai người đó! Đừng có vì những chuyện chẳng đâu vào đâu mà cứ tí lại tóe lửa thế chứ!

「Hứ! Làm sao mà cô sánh được với quãng thời gian tôi đã trải qua chứ!」

Vừa cười, Tsubasa vừa bước về phía điện thờ. Thấy lưng cô ấy,

「Định chạy trốn sao! Cuộc nói chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!」

Ryuugamine đuổi theo.

Chà chà.

Không biết bọn họ là ghét nhau hay là tốt với nhau nữa. …Mà, chắc không phải là tốt đâu nhỉ.

Tôi cũng bước theo sau hai người, vừa đi vừa hỏi:

「Vậy, chuyện ra sao rồi, Yaguruma!?」

Tôi hỏi Tsubasa cũng được thôi, nhưng cô ấy sẽ thấy thú vị mà cố tình trêu chọc, nên phải đợi cô ấy trả lời thì phiền phức lắm.

Hơn nữa bây giờ cô ấy đang bận đối phó với Ryuugamine.

「À thì… nói chung là đúng như Dũng Giả bé bỏng nói đấy ạ. Bên này thì đầy khí thế, nhưng tên Ma Vương phía Tây đó lại viện đủ lí do kiểu như vẫn còn quá sớm để chiến đấu với Dũng Giả bé bỏng rồi bỏ chạy trước tiên ấy ạ.」

「Vậy là không có chiến đấu hả?」

「Mấy tên thuộc hạ của hắn ta đã tấn công Dũng Giả bé bỏng để câu giờ, nhưng cũng chẳng đáng kể gì. Tôi cũng không bắn được nhiều lắm, nên hơi bị ức chế đấy ạ.」

Nói rồi, Yaguruma vỗ nhẹ vào hông mình.

「Mục đích của hắn ta vẫn là Ma Vương bé bỏng thôi ạ. Đúng là dai dẳng mà.」

Đúng thế thật.

「Này, Master… có khi nào tên đó là kẻ theo dõi không ạ?」

Yaguruma thì thầm, chỉ đủ cho tôi nghe thấy.

「Kẻ theo dõi?」

「Đúng vậy ạ. Hắn ta cứ nói là muốn phân định thắng thua, nhưng có phải là hắn ta đã biết Ma Vương bé bỏng từ trước, rồi nhân cơ hội chuyến đi dã ngoại này để nhắm vào cô ấy không ạ?」

「Chà, cứ thế mà muốn trở thành Ma Vương độc nhất vô nhị à?」

Thôi thì, mỗi người một kiểu để phát triển cái "cá tính" của mình, mà dân làng như tôi thì biết quái gì mấy chuyện đó đâu chứ.

…Này, Yaguruma. Nhìn chằm chằm mặt tôi làm gì thế?

「Cậu vẫn ngơ ngơ như thường lệ… Mà thôi, cũng đành chịu thôi ạ」

Nói thế là quá đáng đó!

「Không phải thế đâu ạ. Cái máy tính sinh học siêu việt của tôi đang lẩm bẩm rằng lời lão ta nói chỉ là cái cớ thôi」

「Cớ? Cớ gì cơ?」

Yaguruma ghé sát môi vào tai tôi, gần như chạm vào.

Nhột quá.

「Là gặp gỡ ạ」

「Gặp gỡ gì?」

「Thì là… chuyện tình…」

「Tì──!?」

Tôi suýt nữa hét toáng lên nhưng bị Yaguruma bịt miệng lại.

「Suỵt! Không được la lớn đâu ạ. Ma Vương-chan có vẻ chẳng hề nhận ra chút nào đâu」

Bàn tay cô bé buông ra, tôi hít một hơi thật sâu.

「…Không phải mày hiểu lầm đấy chứ?」

「Nhưng mà, Ma Vương lại đi đánh nhau với Ma Vương thì lạ lắm. Dũng Giả có bao giờ đánh nhau với Dũng Giả để xem ai mạnh nhất đâu? Nhất định là có dụng ý khác đấy ạ!」

Yaguruma tự tin nắm chặt tay.

Khó mà tin nổi… Nói chung, giữa bọn họ có chuyện yêu đương vớ vẩn gì sao? Bây giờ đầu óc chúng nó chẳng phải đang mải miết rèn luyện cá tính à? Ít nhất thì tôi chưa bao giờ nghe bọn họ kể về mấy chuyện tình cảm hay rắc rối kiểu đó.

Cho dù Kasuga thật sự có dụng ý khác đi chăng nữa, thì việc đó liên quan đến tình yêu có phải quá vội vàng không?

…Con bé này, có khi nào nó nạp phải thông tin gì lạ không nhỉ? Chẳng hạn như đọc tiểu thuyết tình cảm, truyện tranh tình cảm, hay xem phim tình cảm gì đó.

…………。

…Ma Vương phương Tây thích Ryuugamine ư?

Hả! Vớ vẩn, vớ vẩn hết sức.

Làm gì có chuyện đó chứ. Bọn họ, những Cá tính giả này, sao có thể làm cái việc tốn thời gian như yêu đương được.

Những kẻ còn không giao tiếp được với người khác thì yêu đương kiểu gì chứ?

Vô lý!

Mấy chuyện đó, là việc của bọn 《Dân làng》 chúng tôi mới phải.

──Chắc chắn là vậy.

[IMAGE: ../Images/00000.jpg]

「Làm cái gì thế hả, Jirou!」

Trước cái miếu thờ, Tsubasa chống tay ngang hông, mặt giận dữ lườm tôi. Ryuugamine thì đứng bên cạnh, mỉm cười dịu dàng.

Sao thế nhỉ? Cái cảm giác này… ngực cứ là lạ, khó chịu ghê.

Chắc tại đột nhiên leo liền một mạch 777 bậc thang mà không nghỉ chăng? Ngày thường tôi đâu có vận động nhiều đâu.

「Nếu không vào miếu thờ thắp hương thì tuổi thọ sẽ không trở lại đâu, coi như leo phí công đó!」

「À, tôi đến ngay!」

Tôi đáp lời, rồi ghé mặt lại gần Yaguruma.

「…Nghe này? Chuyện vừa rồi, tuyệt đối không được nói cho ai đâu đấy. Đặc biệt là con Tsubasa, nhất định phải giữ bí mật. Ai mà biết nó hứng thú lên thì sẽ làm cái trò gì chứ」

「Rõ ạ!」

Yaguruma làm động tác chào nghiêm chỉnh, nhưng tôi nghi ngờ không biết cô bé có thật sự hiểu không. Dù sao thì, tôi cảm thấy ánh mắt cô bé đang cười thầm.

「…Tôi đã nghe thấy rồi đó」

Ối! C-có cả Tsukaya nữa sao…

Có vẻ vui vì làm tôi giật mình, Tsukaya nở một nụ cười nhạt trên đôi môi mỏng của mình.

「Cô cũng vậy, làm ơn giữ im lặng giúp tôi nhé. Tôi chỉ muốn kết thúc chuyến dã ngoại này một cách yên bình, vô sự cùng với mấy người thôi」

「Thôi thì, cũng đành vậy thôi. Dù sao tôi cũng không muốn gây rối để cho vui. Chuyện đó cũng đâu có giúp ích gì cho cái "cá tính" của tôi đâu」

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Phải rồi. Về cơ bản, bọn họ chẳng mấy khi nhiệt tình với những chuyện không liên quan đến cá tính của mình.

「Để thay đổi cái tình cảnh cứng đơ như người chết này, câu chuyện của Yaguruma-san có lẽ sẽ thú vị đó, nhưng tôi không biết Ryuugamine-san có muốn điều đó không」

Đúng đúng!

…Mà khoan, chuyện gì cơ? Thôi được rồi. Dù sao thì, tuyệt đối đừng dùng mấy chuyện chưa xác thực như vừa nãy để làm rối tung tình hình lên đấy nhé!

「Mọi người, việc tham quan có vui vẻ không ạ?」

Sau hai giờ tự do, khi chúng tôi trở lại xe buýt, cô Taira tươi cười hớn hở chào đón. Còn bọn tôi thì hầu hết học sinh đều đã mệt rã rời, đổ vật xuống ghế.

Những học sinh đi lên miếu thờ, kể cả tôi, đều chân tay rũ rời, còn đám đi về phía đền thờ lớn cũng có vẻ leo khá vất vả, chỉ có một vài người của câu lạc bộ thể thao, cùng với Tsubasa, Ryuugamine, Tsukaya và Yaguruma là có vẻ còn sung sức.

「Vậy thì, bây giờ chúng ta sẽ đi đến khách sạn. Chuyến tham quan hôm nay đến đây là hết rồi. Ngày mai là một ngày tự do hoàn toàn tại TUP, mọi người hãy vui vẻ nhé! Ngày thứ ba, tôi sẽ lại tiếp tục hướng dẫn mọi người tham quan Tượng Thần Cổ Đô và Hoàng Kim Thành, mong mọi người giúp đỡ ạ」

Khi cô Taira cúi đầu chào,

「Xin nhờ cô ạ!」

Kimura liền lớn tiếng đáp lời. Thằng đó sao mà hăng hái thế không biết.

Nhưng mà, ngay cả Kimura cũng ngủ gật ngay khi xe buýt lăn bánh. Các học sinh khác cũng hầu hết đã ngủ hoặc chỉ nói chuyện nhỏ với người bên cạnh, không gian trong xe buýt khá yên tĩnh.

Có lẽ Tsubasa cũng đã quậy hai lần rồi nên đang ôm chặt Bảo kiếm Envurio mà ngủ. Yaguruma thì có vẻ bận rộn tháo khẩu súng hơi ở hông ra để bảo dưỡng, còn Tsukaya thì đang cặm cụi khâu vá con thú nhồi bông có vẻ bị sứt chỉ.

Ryuugamine thì… quả nhiên cũng ngủ rồi. Ngủ giả vờ… không phải đâu nhỉ? Ít nhất thì ngực cô bé cũng phập phồng như đang thở.

Khi ở trong trạng thái đó, cô bé trông thực sự giống một học sinh bình thường.

Tuy nhiên, chính vì sự yên lặng đó mà tôi lại thấy lo. Hiện tại, cô bé không có vẻ gì muốn cướp xe buýt như hồi trại hè cả.

Nhưng mà, vẫn phải cẩn thận.

Chỉ riêng hôm nay đã có hai "nguyên liệu" mà Ma Vương có vẻ thích rồi. Chuyện ngã thôi mà tuổi thọ lại rút ngắn 777 ngày, rồi cầu thang để lấy lại tuổi thọ, rồi miếu thờ… có vẻ cô bé rất thích những thứ đó… Dù giả vờ ngủ – không, có khi thực sự đang ngủ nhưng vẫn đang âm thầm lên kế hoạch mới để tiêu diệt nhân loại cũng nên.

Có vẻ như cô bé đang dồn nén, không phí phạm mấy kế hoạch nhỏ nhặt mà đang ấp ủ một kế hoạch lớn. Khi đó, các biện pháp đối phó của Tsubasa cũng sẽ hoành tráng và phi lý tương ứng.

Về cơ bản, tôi không thể ngăn cản được, nên ít nhất cũng phải dự đoán kế hoạch của Ryuugamine, rồi nghĩ xem Tsubasa sẽ làm gì trong trường hợp đó, và làm những gì có thể để hạn chế thiệt hại.

…Mà, nói thế thôi chứ cuối cùng thì cũng phải đến lúc đó mới biết được, nhưng mà, không nghĩ trước thì cũng không được.

Kế hoạch tiêu diệt nhân loại của Ryuugamine thường là kiểu âm thầm sâu sắc, đến khi nhận ra thì đã muộn rồi.

Cô bé sẽ không làm những chuyện trực tiếp như Ma Vương phương Tây đã làm là đẩy người khác lăn xuống dốc. Thay vào đó, có lẽ cô bé sẽ giở trò gì đó liên quan đến việc kéo dài tuổi thọ sau đó.

Hoặc là cả hai cùng lúc.

…………。

…Thôi rồi, chẳng nghĩ ra được gì cụ thể cả.

Tsubasa có lẽ sẽ nghĩ ra vài cách, và có thể đã tính toán đối sách rồi, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không nói cho tôi biết đâu.

Tôi, một dân làng, nếu bị Ryuugamine hỏi gì thì sẽ trả lời tuốt tuồn tuột mất.

「Thôi thì, đến đâu hay đến đó vậy…」

Tôi lẩm bẩm điều hiển nhiên rồi thở dài, cũng kéo lê thân thể mệt mỏi chìm sâu vào ghế, rồi nhắm mắt lại khi mí mắt đã nặng trĩu.

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Khách sạn không quá lớn nhưng có suối nước nóng tự nhiên và được trường tôi bao trọn gói, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi thư thái được đôi chút.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy mấy Cá tính giả đến trước hình như không gây náo loạn gì. Cơ bản là họ cứ ru rú trong phòng thôi.

Mà nói đến thì, riêng Tsuchinome cứ treo lủng lẳng từ trần nhà, làm mấy anh chị nhân viên giật mình mấy bận, nhưng nghe nói sau khi được giải thích thì họ cũng quen ngay rồi.

Đúng như Yaguruma dự đoán, Osaka và Nome được anh chàng Tominari chăm sóc chu đáo, đúng theo danh dự của một hiệp sĩ. Chắc có lẽ là do lời dặn của thầy Dekkaa đã có tác dụng, rằng trong chuyến đi này, mọi người hãy cứ coi như đang lập đội và cùng nhau hành động.

Bữa ăn thì ngon tuyệt.

Món chính là đồ chiên rán và tempura, ngoài ra còn có cả món bít tết nhỏ nữa, đủ sức làm thỏa mãn cái dạ dày của đám học sinh cấp Ba chúng tôi.

Cơm thì được gọi thoải mái. Công nhận món cơm trộn hôm đó ngon thật. Có nhiều thịt gà với rễ cây ngưu bàng, được cả bọn khoái lắm.

Việc chia phòng thì cơ bản là bốn người một đội, nhưng nói chung, chỉ cần tuân thủ hai quy tắc: không đi lang thang ngoài hành lang lúc nửa đêm và không tự tiện vào phòng của người khác giới, thì việc di chuyển giữa các phòng sẽ được ngầm chấp thuận.

Vì tôi không thuộc đội nào, nên được xếp chung với một phòng khác. Thầy giáo có nói tôi có thể ở phòng đơn đặc biệt, nhưng tôi đã từ chối vì sợ thằng Tsubasa lại xông vào.

Chứ ở trong phòng có mấy đứa con trai khác thì chắc nó cũng chẳng dám lẻn vào đâu.

Sau khi báo cáo lại tình hình cho thầy Dekkaa, tôi quay về phòng mình ở tầng ba.

“Mệt à?”

Kimura và Saitou, trong bộ đồ thể thao, chào đón tôi. Đương nhiên là không được uống rượu, nên chắc tụi nó mua nước ngọt ở máy bán hàng tự động. Mấy lon nước ngọt 500ml

[IMAGE: ../image/u3396-m-v.png]

xếp hàng trên giường. Ngoài ra còn có mấy gói bim bim nữa.

“Đừng có làm vụn bánh rơi vãi lung tung đấy nhé?”

Tôi nói vậy thì Kimura nghiêng đầu.

“Sao thế? Thơm mà?”

Đâu phải vấn đề mùi hương.

À, ra là nó thuộc kiểu không bận tâm mấy chuyện này sao. Lúc đi cắm trại trong rừng tôi không để ý. Hay là nếu đi trại huấn luyện bóng chày thì chuyện này là bình thường nhỉ?

Giường là kiểu ngủ chung, hai chiếc giường Queen size kê sát vào nhau, nên ngăn cách gần như không có. Thôi thì cố gắng chọn chỗ sạch sẽ mà ngủ.

Dù vậy, tôi cũng không phải là không ăn.

Tôi cởi giày, trèo lên giường và nhập hội. Kimura đưa cho tôi một lon nước ngọt chưa mở. Vẫn còn lạnh.

“À này, cậu nghe chuyện này đi… Satou.”

Kimura, tự nhiên làm gì mà giọng điệu nũng nịu thế? Ghê quá. Saitou cũng đang làm cái mặt quái dị kìa.

“Thằng Saitou, nó tự ý đi trước một mình!”

“Đi trước?”

“Khoan đã— dừng lại đi chứ!”

Saitou cố gắng bịt miệng Kimura bằng sức lực, nhưng không được. Đối thủ là một thành viên đội thể thao đang hoạt động. Đáng tiếc là Saitou hay tôi, những kẻ thuộc ban văn hóa, chẳng thể địch lại được.

Ôi thôi, bị nó đè bẹp rồi. Giỏi thật, Kimura. Đè chặt cứng luôn rồi còn gì.

Mà sao lại hốt hoảng thế?

“Có gì mà không được, chuyện đáng mừng mà.”

“À, lẽ nào… đã giành được giải thưởng nào đó?”

Ước mơ của Saitou là biên kịch. Có lẽ những gì cậu ấy viết với sự góp ý của Tsubasa đã đơm hoa kết trái. Nếu vậy thì đúng là đáng mừng.

Nhưng mà—

“Sai bét! Thế thì đâu gọi là đi trước một mình. Chẳng phải chỉ là đáng mừng thôi sao.”

À, đúng là thế thật.

“Không phải chuyện đó đâu mà…”

“Phì phò!”

Saitou cố gắng hất Kimura ra nhưng không lay chuyển nổi.

“Thằng này, nó đã ‘làm chuyện đó’ với Suzuki rồi!”

‘Làm chuyện đó’? …Khoan,

“Không lẽ nào!?”

“Đúng, chính là ‘không lẽ nào’ đấy! Thằng này không còn là ‘DT’ nữa rồi!”

“Cái gì!”

Có lẽ đã bỏ cuộc, sự kháng cự của Saitou ngừng lại, như không khí thoát ra từ phao bơi.

Chà, Suzuki chẳng đời nào nói chuyện này với Kimura, nên chắc Saitou tự mình lỡ miệng nói ra với Kimura lúc nào đó.

Thấy Saitou đã chấp nhận, Kimura rời khỏi người cậu ấy. Tôi cứ nghĩ Saitou sẽ lao đi mất, nhưng cậu ấy không làm vậy.

Dù thở dài một hơi thật sâu, nhưng sau đó Saitou chỉ ngồi xếp bằng, xoa bóp và xoay vai bị Kimura đè chặt.

Có lẽ, cậu ấy cũng muốn kể lể một chút. Dù muốn khoe khoang, nhưng đây không phải là chuyện dễ dàng mà ai cũng có thể tùy tiện nói ra.

Nhưng đêm đi dã ngoại thì lại rất hợp. Tôi không biết hai đứa đã nói chuyện gì khi tôi vắng mặt, nhưng Saitou có lẽ cũng đã lỡ miệng vì quá thoải mái.

“Saitou, thật không?”

Tôi hỏi, sau một thoáng do dự, Saitou gật đầu.

Thật sao…

Đó là một thế giới mà tôi vẫn còn xa lạ lắm. Tôi biết là có những người đã ‘làm chuyện đó’, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có người như vậy lại ở gần mình đến thế.

Nhưng mà, cũng là lẽ thường thôi.

Saitou đang hẹn hò với Suzuki Aya mà. Đâu còn là con nít nữa, chuyện như vậy xảy ra là điều tự nhiên thôi.

…Nhưng mà, thật sự là đỉnh thật.

“Kể chi tiết đi!”

Kimura nhích đầu gối tới.

Mắt nó hơi đỏ ngầu rồi kìa. Ghen tị đến thế sao? Chắc chắn, trong số bọn tôi, nếu có ai đó có ngày này đầu tiên, thì tôi vẫn nghĩ đó là cậu.

“Làm sao mà ra nông nỗi đó?”

“Thì… chuyện tự nhiên nó đến thôi.”

Nghe câu trả lời của Saitou, Kimura lắc đầu vẻ khó chịu.

“Không phải! …À, tôi hỏi sai rồi — hai đứa làm ở đâu?”

Hỏi thẳng thừng quá rồi đấy!

“Khách sạn hay nhà riêng?”

“Chuyện đó thì—”

“Khách sạn hay nhà riêng?”

Khi câu hỏi thứ hai được lặp lại, mắt Saitou đảo lia lịa, rõ ràng đến mức tôi cũng nhận ra. Cứ như thể nghe thấy tiếng nước "rào rào" vậy.

“Nhà riêng à!”

“Suỵt!”

Saitou vội vàng đặt ngón tay lên môi mình. Cậu ấy hẳn muốn bịt miệng Kimura. Nhưng đã biết rõ rồi mà, không địch lại được đâu.

“À, phải rồi. Khách sạn thì đối với học sinh là ngưỡng cửa cao quá. Lại dễ dính quy định nữa chứ.”

“…Đương nhiên rồi. Với lại, tôi đâu có đủ can đảm rủ đến mấy chỗ đó. Bị từ chối thì tệ nhất còn gì. Lại còn trông như kẻ háo hức nữa chứ.”

“Cậu đang nói gì vậy, Saitou!”

Kimura siết chặt nắm đấm.

Tính đánh Saitou sao!?

Saitou cũng nghĩ vậy kìa!

“Đám con trai cấp Ba thì làm gì có chuyện không háo hức! Chúng ta là cả một khối dục vọng mà!”

Đừng có đánh đồng! Chuyện đó thì tùy mỗi người chứ!

…………

…Thì, tôi không phủ nhận đâu… về dục vọng.

“Thôi được rồi.”

Không hề vung nắm đấm sắt thép, Kimura hạ tay xuống.

“Đã làm chuyện cần làm rồi thì Saitou cứ coi như là một tên ma nhân dục vọng đi.”

“Đừng có nói người khác như một Cá tính giả kì quặc như thế chứ…”

Không, cái cách nói đó, nói thật thì lại là thiếu tôn trọng mấy Cá tính giả đấy.

“Vậy thì? Diễn biến thế nào mà cậu lại đẩy ngã Suzuki được?”

“Thì tôi đã bảo đừng dùng từ ngữ thô thiển như thế rồi mà.”

Saitou nhíu mày, rõ ràng là rất khó chịu.

Đúng là vậy.

Chắc chắn ngày mai còn phải gặp mặt Suzuki nữa. Lúc đó không biết phải làm mặt mũi thế nào đây. Thôi thì, chắc chỉ có cách giả vờ không biết gì thôi.

“Đơn thuần là chuyện tự nhiên thôi.”

Thế mà cũng kể à?

“Tự nhiên là sao? Kể rõ ràng chỗ đó đi!”

[IMAGE: ../Images/..]

"Thôi đi mà. Chuyện tình cảm thì nó phải tự nhiên chứ. Kimura mày cũng từng trải qua rồi còn gì? Đã ở riêng với người mình thích thì chả muốn ôm ấp, quấn quýt vào nhau à?"

Saitou này. Đúng là mày cố tình không nhắc đến tên tao, nhưng đúng là tao làm gì có kinh nghiệm đó! Mày nói vậy là có ý gì hả! Nhiều lắm thì chỉ có Tsubasa đùa giỡn rồi đẩy tao ngã thôi!

"Rồi từ đó là hôn luôn hả? Sâu đấy, sâu đấy. Eo ôi, ghê thật chứ, hôn sâu như muốn cắn nuốt, lưỡi quấn lấy lưỡi... Đã thật, cảm giác nổi da gà luôn ấy nhỉ!"

"Không biết đâu!"

Saitou, mặt mày đỏ bừng kìa... Đúng là đã làm rồi mà.

Nhưng mà, ghê gớm đến vậy sao? Tao chưa từng hôn bao giờ nên chả hiểu gì sất.

"Thế rồi sao nữa?"

"Thế nên tao mới bảo là không nói nữa! Thật sự không thể nói thêm một lời nào nữa đâu!"

Lần này thì ý chí của Saitou có vẻ kiên định thật rồi, nhìn vào mắt cậu ta là biết không thể moi móc thêm được gì nữa.

"Rồi rồi, hiểu rồi."

Kimura thất vọng thở dài.

Haizz.

May mà cậu ta chịu bỏ cuộc. Nếu bạn gái của Saitou là một cô gái xa lạ nào đó thì không nói làm gì, đằng này lại là bạn cùng lớp. Nghe kể chi tiết thì kiểu gì cũng sẽ tự động tưởng tượng ra thôi.

"Thế thì, một câu thôi nhé!"

Ối giời!

"Thực tế thì, làm chuyện đó, cái gì là tuyệt vời nhất hả? Chỉ cần thế thôi! Còn chuyện làm gì, bị làm gì, mấy cái chi tiết đó thì thôi khỏi!"

Saitou "Ừm..." rồi rên lên.

Còn phải đắn đo cơ à.

Chắc là trong lòng ít nhiều vẫn muốn kể ra nhỉ? Chuyện tình cảm là vậy sao. Với tao thì đúng là một thế giới xa lạ.

"Tuyệt vời thì không hẳn, nhưng cái khiến tao xúc động nhất là... được ôm nhau trong lúc trần truồng."

Kimura, đừng có làm mặt thất vọng thế chứ.

"Cảm giác đó ấy à, hoàn toàn là một trải nghiệm mới. Cảm nhận hơi ấm của một người bằng cả cơ thể mình, tuyệt vời lắm. Chắc là phải thử thực tế thì mới biết được cái cảm giác đó như thế nào."

Saitou bỗng nhiên làm cái mặt như đang ngây ngất.

Đừng có mà hồi tưởng lại nữa chứ.

Khỉ thật.

Nhìn cái vẻ mặt đó là biết nó tuyệt vời đến mức nào rồi.

"Đừng có mà khoe tình yêu nữa!"

Kimura túm lấy cái gối, hết sức đập tới tấp. Tự mình hỏi rồi lại trách người khác, đúng là đồ tệ bạc!

"Mày làm cái gì thế!"

Saitou cũng phản công.

Tao cũng bị vạ lây, để trả đũa, đương nhiên là cũng vung gối loạn xạ. Tất nhiên, cũng có một chút ghen tị trong đó.

Kimura cười. Saitou cũng cười. Và đương nhiên, tao cũng cười.

Trên giường, những chiếc gối bay lên, nhảy múa, và snack thì vương vãi khắp nơi.

Cái sự ồn ào điên rồ này chính là chất của chuyến đi dã ngoại!

Chúng tao cười như những thằng dở hơi, tiếp tục cái điệu nhảy kỳ quặc này cho đến khi thầy giáo gầm lên.

[IMAGE: ../Images/..]

Khi tỉnh dậy, mùi snack vẫn vương vấn khắp nơi. Đèn ngủ màu cam treo trên đầu, sáng lờ mờ, chiếu một quầng sáng mơ hồ xung quanh.

Thầy giáo gầm lên không phải là thầy Dekkaa mà là thầy phụ trách hướng nghiệp, nhưng cũng chỉ bảo chúng tao giữ im lặng chứ không bắt ngồi quỳ.

Sau đó, chúng tao nói chuyện về những nơi đã đi trong ngày, về cái vụ ồn ào ở con dốc dẫn đến sân khấu Thiên Không Vũ Đài, rồi vừa xem TV vớ vẩn vừa ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

... Khát nước quá.

Tao nhặt những chai nhựa nằm lăn lóc xung quanh, nhưng tất cả đều rỗng tuếch.

Hết cách rồi.

Tao cố sức nhấc cái mông nặng trịch như dính chặt vào giường, đứng dậy.

"…Đi vệ sinh à?"

Kimura hỏi bằng giọng ngái ngủ.

"Không, đi mua nước ở máy bán hàng tự động."

"Ừm..."

Tao nhét ví vào túi quần sau của bộ đồ thể thao, lê bước mệt mỏi ra cửa, nhưng bỗng nhiên dừng lại.

"…Này, mày có nghĩ là Người có năng lực đặc biệt có thể yêu nhau không?"

Tao không mong đợi câu trả lời, nhưng…

"Không có đâu."

Ngạc nhiên chưa, một giọng nói rành rọt đáp lại. Tao quay lại, thấy Kimura đang ngồi xếp bằng, dụi mắt ngái ngủ.

"Thật sao?"

"Tụi nó chỉ quan tâm đến bản thân thôi chứ gì?"

"Tsubasa thì cứ thích gây sự với Ryuugamine đấy thôi."

"Dũng Giả thì khác chứ? Cậu ấy coi chúng ta là người bình thường mà. Nhưng mà dù vậy, tao nghĩ Tsubasa không phải là có hứng thú với Ryuugamine, mà chỉ là có hứng thú với cái năng lực Ma Vương thôi."

Cũng có thể.

"Mà thôi, bỏ qua mấy chuyện đó đi, một đứa lúc nào cũng bận rộn với bản thân thì làm gì có thời gian mà yêu đương. Giống như mày với tao thôi."

Nói đoạn, Kimura khẽ cười khổ.

Với Kimura thì bóng chày là số một, còn tao thì chả có cái gì như thế. Nếu phải nói thì có lẽ là quá bận rộn đối phó với những Người có năng lực đặc biệt.

"Để tao mua gì về cho nhé?"

"Nước khoáng. Vị vải."

Nói rồi, Kimura ngả lưng ra sau. Tiếng thở đều đều của cậu ta vang lên ngay lập tức. ... Chẳng lẽ, cái đoạn đối thoại vừa rồi là cậu ta nói trong lúc ngái ngủ sao?

"Rồi."

Dù cậu ta có nghe thấy hay không, tao vẫn nói một tiếng rồi rời khỏi phòng.

Thế rồi, trên hành lang vắng lặng, chỉ nghe tiếng dép lê "lẹt quẹt" của chính mình, tao suy nghĩ về lời Kimura nói.

Tao cũng chưa từng nghe chuyện yêu đương của Người có năng lực đặc biệt bao giờ.

Tất nhiên, sau khi có thể đến được Tail Universe, trên TV có chiếu những câu chuyện về những người đẹp trai, xinh gái kết hôn và sống hạnh phúc, nhưng nói chung, trước khi lên cấp ba thì tao chưa từng nghe chuyện như vậy.

Không cần Kimura nói thì tao cũng nghĩ rằng tụi nó quá bận rộn với bản thân, không có thời gian để quan tâm đến người khác.

Ngay cả Tsubasa cũng hoạt động như một Dũng Giả quanh năm suốt tháng.

Ryuugamine thì không phải lúc nào cũng thực hiện kế hoạch tiêu diệt nhân loại. Những lúc như thế, Tsubasa bận rộn với các nhiệm vụ đối phó với tao, rèn luyện kiếm thuật, hay làm tình nguyện viên dọn dẹp thị trấn, nhìn chẳng có vẻ gì là có thời gian hẹn hò với đàn ông cả.

Có lẽ những Người có năng lực đặc biệt khác cũng vậy. Hơn nữa, số lượng Người có năng lực đặc biệt cũng ít, nên dù có ý định đi chăng nữa, liệu có mấy khi thành công được?

…Không.

Chính vì thế mà cũng có thể nghĩ khác.

Nếu bỏ lỡ cơ hội Ryuugamine đến phía Tây lần này, mà nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nữa, thì việc hành động hơi quá đáng một chút cũng không có gì lạ.

Tao từng nghe nói rằng những Người có năng lực đặc biệt là báu vật của quốc gia, nên việc đi xa cần có những thủ tục rườm rà. Hơn nữa còn cần có lý do liên quan đến năng lực đặc biệt nữa.

Việc Kasuga Itta, Ma Vương phía Tây, vốn không phải là đối thủ của Ryuugamine lại gây sự, nếu nghĩ đó là hành động của một đứa trẻ thích trêu chọc người mình thích, thì cũng không phải là không hợp lý.

…………

…Chắc là mình nghĩ quá rồi.

Là do cái thằng Yaguruma nói mấy chuyện kỳ quặc. Chắc chắn nó đã nạp thông tin về tình yêu vào đầu mình.

Thế nên mới nghĩ ra mấy cái ảo tưởng như vậy. Đúng là phiền phức quá đi mất.

Tao thở dài, ngẩng mặt lên, thấy cái máy bán hàng tự động đặt cạnh cầu thang. Nó phát ra ánh sáng trắng mờ ảo, tạo nên một sự hiện diện kỳ lạ độc đáo trên chiếu nghỉ tối mờ.

Tao nhét tiền xu vào, ấn nút chai nước ngọt, một tiếng "cộp" lớn vang lên khi chai nước rơi xuống. Tiếp theo là một chai nữa.

Cho tay vào khe lấy hàng, một luồng khí lạnh lướt qua da. Bề mặt chai nước hơi lấm tấm mồ hôi.

"…Sa— Murabito A-san?"

Một giọng nói đột ngột vang lên từ trong bóng tối khiến tao suýt làm rơi chai nước.

"Ry-Ryuugamine?"

Đúng là cô ấy.

[IMAGE: ../Images/..]

Cô ấy có vẻ vừa từ cầu thang đi xuống, tay khẽ đặt lên lan can, nhìn tôi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Ryuugamine không mặc bộ đồ thể thao mà khoác lên mình bộ yukata. Cô ấy khoác thêm một chiếc haori và ôm theo một chiếc túi nhựa nhỏ. Mái tóc búi gọn gàng trông mượt mà như vừa được làm ướt, còn đôi má thì ửng hồng như quả đào chín.

“Tắm, à?”

“Vâng.”

Không hiểu sao, cô ấy lại mỉm cười e thẹn.

“Em bị tỉnh ngủ, nên nghĩ tắm nước nóng thì sẽ dễ ngủ hơn. Nhưng mà, có vẻ em đã ngâm mình hơi lâu rồi.”

Tôi cúi nhìn chai nước khoáng mình đang cầm, rồi hỏi:

“Uống không?”

“Được không ạ?”

“Ừm. Anh bấm liên tục, thế là ra liền hai chai. Nếu là vị cam thì được.”

“Em xin.”

Thế là, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc ghế sofa đặt ở sảnh thang máy:

“Uống ở kia đi.”

“Vâng.”

Nếu để giáo viên bắt gặp thì chắc sẽ bị cằn nhằn gì đó, nhưng dù sao cũng tốt hơn là lôi cô ấy vào phòng. Dù giữa tôi và một Cá tính giả như Ryuugamine không thể xảy ra bất cứ chuyện mờ ám nào, nhưng nếu Tsubasa biết thì chắc lại làm ầm lên cho xem.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa bằng giả da được làm đơn giản, không có lưng tựa, Ryuugamine cũng ngồi xuống cạnh bên.

“Đây,” tôi nói và đưa cho cô ấy một chai nước trái cây.

Quả thật, Ryuugamine có vẻ đã ngâm nước hơi lâu thật. Dù chưa chạm vào, tôi vẫn cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ cô ấy. Và cả một mùi hương thơm ngát khó tả nữa.

Chắc là vì nóng, phần sau cổ áo cô ấy nới rộng, để lộ gáy. Cũng giống như đôi má, vùng gáy ấy cũng ửng màu hồng đào, và khi nhìn những sợi tóc con mềm mại vương vấn, không hiểu sao tôi lại cảm thấy bồn chồn khó tả, đành phải cố ép mình rời mắt khỏi đó và nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy màu đỏ sẫm.

“Ngon quá.”

Nghe Ryuugamine khẽ thở dài, tôi cũng uống nước trái cây của mình. Chắc vì là nước ép 100% trái cây nên không quá ngọt, vừa đủ.

“Cạch” – có tiếng lưng cô ấy tựa vào tường.

“Thật tiếc vì chúng ta không được ăn cơm cùng nhau.”

“Đúng vậy.”

Học sinh bình thường như chúng tôi thì ăn tối cùng nhau ở sảnh tiệc tầng một, còn các Cá tính giả như Ryuugamine thì dùng bữa tại phòng riêng của họ.

“Nghe nói thực đơn khác nhau thật à?”

Saitou đã hỏi Tsubasa về trận chiến hôm nay để lấy ý tưởng cho kịch bản, và nghe được như vậy.

“Vâng. Em không rõ là người của khách sạn đã cố tình làm vậy, hay là họ có sự hiểu lầm nào đó về chúng em, nhưng hình như đúng là thực đơn khác nhau ạ.”

“Nội dung là gì?”

“Món chính có thể chọn giữa bít tết burger kèm gan ngỗng hoặc cá thịt trắng áp chảo, ngoài ra còn có súp bí đỏ, patê đồng quê, rau củ nướng sốt nấm truffle, bánh mì…”

…Kinh thật. Nhà hàng cao cấp nào thế này?

“Satou… Murabito A-san và mọi người thì ăn món gì?”

“Bọn anh thì món chính là đồ chiên. Tôm chiên, măng tây chiên, gà cốt lết, rau thì bắp cải thái sợi, với cơm ăn thỏa thích!”

Đồ ăn bình dân ấy à! Chẳng có món chính nào ra hồn cả!

…Nói ra rồi, tôi thấy hơi buồn. Sao lại có sự khác biệt lớn thế này chứ? Có phải là sự khác biệt về kỳ vọng cho tương lai không? Hay là đặc quyền VIP?

“Ôi, nghe có vẻ ngon quá ạ! Oa, em muốn được ăn thử quá!”

Đừng có mà khách sáo như thế chứ.

“Không sao. Nhưng mà, đúng là riêng biệt thì tốt hơn. Mấy đứa không có lỗi, nhưng nếu để lộ sự khác biệt rõ ràng như thế, bọn anh sẽ tự dưng ganh tị hoặc ghét mấy đứa mất.”

“Đến mức phải ghét sao?”

“Thù vì miếng ăn thì dai lắm đấy. Hơn nữa, bị phô bày sự khác biệt trắng trợn thì chẳng vui tí nào. Lớp chúng ta đang ổn như vậy, nếu vì chuyện này mà lại có rạn nứt thì cũng chẳng hay ho gì, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Với vẻ mặt hơi buồn bã, Ryuugamine uống một ngụm nước trái cây. Tôi thấy cổ họng trắng muốt của cô ấy khẽ động “khục” một tiếng, rồi dòng nước cam đậm vị chua trôi xuống.

Tôi suýt chút nữa đã nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Nhưng mà, bên đó cũng ăn chung với mọi người chứ?”

Tôi lại nhìn về phía cửa thang máy và hỏi.

“Vâng. Em ăn cùng Tsukachan, Kokoro-chan và Tsuchinome-san. Em cũng có gọi Nomen-san nhưng cô ấy cứ theo ý mình thôi.”

“Còn Tsubasa?”

Tôi hỏi không có ý đồ gì đặc biệt, nhưng Ryuugamine lại không trả lời ngay. Khi tôi quay lại, không hiểu sao cô ấy lại có vẻ không vui, má hơi phồng lên.

Xem ra, Ma Vương và Dũng Giả vĩnh viễn không thể hòa hợp được sao. Với những Cá tính giả khác thì cả hai đều khá hòa thuận, vậy nên Cá tính chỉ là Cá tính, không phải không thể đối xử với nhau như bạn học.

Tạm thời, đừng nhắc đến Tsubasa nữa. Việc cô ấy không xuất hiện ở sảnh tiệc có lẽ là vì đang thực hiện hoạt động Dũng Giả nào đó ở đây chăng?

…Chẳng hạn như điều tra Ma Vương phương Tây.

“À này, mai cậu tính làm gì?”

Để đổi chủ đề, tôi hỏi về TUP.

Ngày mai là ngày tự do hoàn toàn, nên tôi cũng không cần phải ở cạnh Ryuugamine và nhóm của cô ấy. Nghe nói ở đó, dù Cá tính giả có làm gì trong công viên thì cũng đều có cách xử lý phù hợp.

Khác với bên ngoài, ở đó họ có vẻ khoan dung hơn nhiều với việc sử dụng Cá tính.

Đối với người bình thường, đó cũng là một dạng điểm tham quan, nên trước khi khởi hành chuyến đi, chúng tôi đã được ký vào giấy tờ chấp nhận rằng nếu bị cuốn vào hành động của Cá tính giả thì đó là tự chịu trách nhiệm.

“Tsukachan và mọi người có vẻ sẽ hóa thân hết mình. Hình như ở đó có khu vui chơi mà các diễn viên chuyên nghiệp đóng vai zombie, hay thiết bị mô phỏng điều khiển robot khổng lồ. Em cũng rủ họ đi tắm rồi, nhưng họ mải mê với quyển hướng dẫn du lịch đến nỗi không nghe thấy gì cả.”

Chắc là họ háo hức lắm đây.

“Còn Ryuugamine thì sao? Cậu đã quyết định sẽ đi đâu chưa?”

“Em cũng muốn đến Lâu đài Ma Vương… nhưng đến đó thì Cá tính của em cũng không được thỏa mãn, nên thế nào cũng được ạ.”

Cô ấy vẫn bình tĩnh quá.

Ryuugamine, người không cần vật phẩm để thể hiện Cá tính, không quan tâm đến hình thức.

Chính vì thế, tôi có chút lo lắng. Nếu không thể thỏa mãn bằng hình thức, thì ắt phải tập trung vào nội dung. TUP khoan dung hơn bên ngoài trong việc thể hiện Cá tính, nên Ryuugamine có khả năng sẽ lập ra một Kế hoạch tiêu diệt nhân loại vĩ đại hơn bình thường.

Việc đến TUP đã được quyết định từ trước, chẳng lẽ sự im ắng gần đây của cô ấy là để chuẩn bị cho một đợt bùng nổ Cá tính dồn dập ở đây sao?

…………

“Chẳng lẽ sao”, cái quái gì chứ!

Chuyện đó đương nhiên là có thể chứ. Hơn nữa, tôi còn có được những ý tưởng như “Con dốc Đoạt Mệnh” dẫn đến Sân khấu Thiên Không, và cả tổ hợp “Cầu thang và Am thờ phục hồi tuổi thọ bị hao mòn” nữa chứ.

Chắc chắn cô ấy đang ấp ủ điều gì đó.

“Thế thì… Sa… Murabito A-san.”

Cô ấy đang ấp ủ kế sách gì đây? Chắc chắn đó là một cuộc náo loạn lớn bao trùm toàn bộ công viên, một kế hoạch mà Tsubasa xuất hiện thì chắc chắn sẽ gây ra một vụ cháy lớn.

Ngày mai, thử hỏi Tsubasa một cách khéo léo xem sao. Kẻ có thể nhìn thấu kế hoạch của Ryuugamine một cách chính xác nhất chính là Dũng Giả ấy mà.

Liệu có phải việc cô ấy không lộ mặt không phải vì làm tình nguyện, mà là bận rộn chuẩn bị để phá hoại kế hoạch không? Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

“—Murabito A-san!!”

Ối, giật cả mình!

Chết thật. Tôi mải suy nghĩ quá, mà lại cả gan làm bộ dạng giống như một Cá tính giả, lờ đi Ryuugamine.

Ôi chao... cái này thì... hơi quá rồi đấy...

Vừa quay phắt lại, tôi đã bất giác nuốt khan một tiếng.

Bởi lẽ, Ryuugamine đang quay về phía tôi và hơi cúi người xuống, chiếc yukata trên ngực nàng hơi lỏng, để lộ ra khe ngực sâu hút như thung lũng, ẩn hiện trong bóng tối!

[IMAGE: ../image/p188.jpg]

"Anh sao thế ạ?"

Sao ư... sao bây giờ?

Thấy rõ mồn một thế này, có nên chỉ ra không nhỉ? Nhưng mà, nếu làm vậy, chẳng phải là tự thú rằng mình đang nhìn chằm chằm sao? Lỡ bị coi là kẻ biến thái thì sao?

Không, không!

Ryuugamine là một Cá tính giả cơ mà. Chắc chắn nàng sẽ chẳng thèm để ý đến ánh mắt của tôi đâu. Đúng vậy. Cho nên chẳng có gì phải lo lắng cả. Nhưng mà, cứ im lặng mà nhìn chằm chằm thì cũng không đàn ông chút nào.

Thế nên, tôi sẽ đánh lạc hướng ánh mắt của mình — bằng cách giả vờ ngáp một cái.

"Ngáp... À, không có gì đâu. Chỉ là cơn buồn ngủ bất chợt ập đến thôi."

"Đã khuya lắm rồi mà."

Ryuugamine khẽ "ưfufu" bật cười.

Ơ kìa, rung rinh... Chẳng phải mình vừa quyết định đánh lạc hướng ánh mắt sao, Jirou ơi là Jirou!

............

............

...Lần này, chắc chắn rồi.

"Thế thì, như này ạ..."

Ryuugamine nói như còn chút ngập ngừng, hai tay chụm các ngón vào nhau rồi xoa nhẹ.

"Nếu anh không ngại, ngày mai chúng ta cùng đi dạo quanh TUP nhé?"

Hả?

Tôi bất giác quay phắt lại lần nữa.

"Anh với em sao?"

Ryuugamine khẽ gật đầu, má nàng vẫn ửng hồng phơn phớt, chắc là hơi nóng của nước tắm vẫn còn vương lại.

Tôi nghe nói Kimura và Saitou sẽ đi với Suzuki và Nagamura. Hai cặp đôi. Tội nghiệp Kimura và Nagamura, rõ ràng chưa hẹn hò gì cả. Hay là họ có ý đồ gì đó nhỉ?

"À, ừm, được chứ? Anh cũng chẳng có kế hoạch gì cả."

Ngại quá! Giọng mình tự nhiên lại the thé lên một chút!

"May quá!"

Thế nhưng, Ryuugamine lại nở một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt.

Tôi thực sự cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt.

Ngay cả khi đây là một phần trong kế hoạch của Ryuugamine, một mảnh ghép trong âm mưu tiêu diệt nhân loại đầy vĩ đại của nàng, tôi cũng chẳng còn bận tâm nữa.

Vì đã được nhìn thấy gương mặt đáng yêu này của Ryuugamine mà.

............

............

Khoan đã? Sao tự nhiên có gương mặt nào đó... đang rất gần tôi thế nhỉ?

Cái gì đây?

"...Khụ khụ."

Ối!

Tôi và Ryuugamine đồng loạt ưỡn lưng về phía sau, rồi cùng lúc, với tốc độ kinh hoàng, quay phắt lại phía phát ra tiếng ho khan.

Thầy Dekkaa!

Thầy cũng mặc yukata khoác haori giống Ryuugamine, hai tay khoanh lại, đặt lên bộ ngực đồ sộ, và đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt hơi bối rối.

"Dạ, dạ em xin lỗi, chúng em sẽ về phòng ngay ạ!"

Tôi đứng dậy, Ryuugamine cũng làm theo.

"Ừm, đúng thế. Thầy biết giữa hai đứa sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu... Nhưng dù sao thì, cũng là nam và nữ, mà, phải không?"

...Gì thế nhỉ?

Chẳng hiểu sao, cái cách nói ấy của thầy khiến tôi hơi khó chịu.

Dù đúng là sự thật.

"Dạ vâng. ...Về thôi, Ryuugamine."

"Vâng."

Chúng tôi lách qua thầy Dekkaa, nàng lên tầng hai còn tôi thì đi sâu vào trong để trở về phòng mình.

Khoảnh khắc chia tay đó, Ryuugamine đã khẽ siết chặt ngón út của tôi, thật nhẹ nhàng như chẳng muốn ai biết, và thì thầm:

"Ngày mai."

Khó khăn lắm tôi mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh, vì tim tôi đã đập thình thịch và chân tay thì cứ loạn xạ cả lên.

Nhưng thầy Dekkaa không nói gì. Có lẽ là thầy không phát hiện ra.

Dù sao thì, cũng may là Ryuugamine đã nhận ra tiếng ho khan của thầy. Nếu không, có lẽ mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn một chút rồi.