[IMAGE: ../Images/..]
3
Trong bãi đỗ xe, không chỉ có xe buýt của trường tôi mà còn đậu khá nhiều xe của các trường khác nữa. Thảo nào, bao nhiêu là học sinh cùng độ tuổi, mặc đồng phục lạ hoắc, đang đứng lố nhố.
Tôi cố nheo mắt tìm xem có Cá tính giả nào không, nhưng chẳng thấy ai có vẻ gì đặc biệt cả.
À mà phải rồi.
Ngoài TUP ra thì làm gì có Cá tính giả nào lại chịu đi tham quan những chỗ khác.
Trong lớp tôi, Ryuugamine, Tsukaya, Yaguruma đều có mặt, và tất nhiên là cả Tsubasa nữa. Còn những đứa khác thì không xuống xe, đi thẳng về khách sạn luôn.
Ừm, cũng tốt.
Càng ít người thì càng dễ đối phó nếu có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, những Cá tính này đều là người quen cả. Tôi đoán được phần nào xem họ định làm trò gì – ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
“Nào, các em ơi!”
Thầy Hirata vẫy cờ hiệu của lớp.
“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ lên đường đến Thiên Không Vũ Đài nhé. Nhớ đi theo hàng lối, đừng có lộn xộn đó nha. Ở đó có mấy cửa hàng bán đồ lưu niệm và cả mấy quán ăn vặt nữa, nhưng mà, nghe nói là cấm đi đường vòng hay mua đồ ăn vặt đấy, nên là các em nhớ tuân thủ nha!”
Tôi cũng thầm nghĩ, học sinh cấp ba rồi thì mua đồ ăn vặt một chút có sao đâu, nhưng mà thầy bảo nếu thế thì phía sau sẽ bị tắc lại, không đi tiếp được.
Con đường ở đây chắc là hẹp lắm.
Học sinh các trường khác đã bắt đầu di chuyển, còn lớp tôi thì hình như phải chờ sau. Họ cứ nhìn chằm chằm, có đứa thì chỉ trỏ, đứa thì chĩa điện thoại về phía chúng tôi – nhưng mà may là đều bị ngăn lại. Phải rồi, chụp ảnh người khác tùy tiện như thế thì thất lễ quá đi mất.
Mà thôi, tôi cũng hiểu cảm giác của họ. Cá tính giả và học sinh bình thường lại đứng chung một hàng như thế này đúng là cảnh tượng chưa từng thấy. Có khi còn lạ hơn cả Thiên Không Vũ Đài ấy chứ.
“Ừm, hình như vẫn còn chút thời gian nhỉ. Vậy thì, thầy có một điều muốn dặn dò đây.”
Thầy Hirata giơ ngón trỏ lên.
“Con đường dẫn đến Thiên Không Vũ Đài là một con dốc rất dài. Truyền thuyết kể rằng, một con rồng đã bị đánh bại và hóa thành con đường này. Bằng chứng là những viên đá lát đường có hình thoi như vảy rồng, và rất trơn trượt.”
Ồ, vậy à. Nếu Nonomie ở đây chắc cô ấy sẽ rất hứng thú với câu chuyện này. Hay là sẽ tức giận vì không thể chấp nhận việc giẫm đạp lên quyến thuộc của mình đây?
“Em, em!”
Cái tên Tsubasa hớn hở, túm lấy Saitou đang đứng gần đó mà nói.
“Là em đã đánh bại nó đấy!”
Xạo sự! Mày sống bao nhiêu ngàn năm rồi hả? Saitou cũng đang đứng hình không biết trả lời kiểu gì kìa.
“Nào! Ở đây, thầy có một điều muốn các em đặc biệt chú ý!”
Thầy Hirata tủm tỉm cười.
“Hãy cẩn thận kẻo ngã trên dốc nhé.”
Tôi giật mình nhìn thầy Hirata. Chẳng lẽ đây là chuyện mà Kimura đã nói sao? Tôi liếc nhìn Kimura, cậu ta giơ ngón cái lên như thể “đúng rồi đó” vậy.
“Thật ra… nếu ngã trên con dốc này, truyền thuyết kể rằng sẽ bị lời nguyền của rồng khiến tuổi thọ bị giảm đi 777 ngày đấy.”
777 ngày! …là bao nhiêu ấy nhỉ?
…………
À, khoảng hai năm và một chút.
Không phải là ngắn, nhưng cũng không đến mức ngạc nhiên khi tuổi thọ lại bị rút ngắn đến thế! Hơn nữa, con số 777 nghe có vẻ may mắn, và mọi thứ cứ thấy lôm côm kiểu gì ấy.
“Ở tuổi các em, có thể thấy 777 ngày không đáng kể gì, nhưng khi lớn tuổi hơn, hai năm và một chút đó sẽ trở nên rất quý giá. Thầy cũng chưa cảm nhận được điều đó, nhưng những ai lo lắng thì cứ yên tâm. Vẫn có cách để giải lời nguyền nhé.”
Chuẩn bị sẵn sàng thật đấy, hỡi ôi!
Mà thôi, đây là địa điểm du lịch, nếu để khách có trải nghiệm tồi tệ rồi về thì sẽ mất khách thôi.
“Cách đó là… hãy mua một chiếc bùa hộ mệnh được bán tại Thiên Không Vũ Đài trên đỉnh dốc!”
Chuẩn bị chu đáo quá đi! Tuy là chiêu trò cũ rích rồi!
“Và rồi, cầm chiếc bùa hộ mệnh đó, tìm một viên vảy rồng ngược – vảy nghịch trên con đường lát đá ở đâu đó trên dốc, xoa chiếc bùa vào đó, thì ôi chao kì diệu! 777 ngày bị rút ngắn sẽ được trả lại nguyên vẹn, thậm chí còn được tặng thêm 7 ngày tuổi thọ nữa đấy!”
Một phần một trăm mười một hay sao ấy, cân bằng với số ngày bị giảm tệ thật.
“À này, mỗi chiếc bùa hộ mệnh là 7 ngày nhé. Hai chiếc là 14 ngày. Mua 10 chiếc thì sẽ kéo dài tuổi thọ thêm khoảng hai tháng đấy.”
Thầy Hirata giơ hai ngón tay về phía chúng tôi như thể muốn nói “Tuyệt vời!”. Hai tháng ư? Đúng là quảng cáo trá hình một cách trắng trợn!
Nhưng mà… đúng là thông tin này khá nguy hiểm. Một con dốc mà chỉ cần ngã thôi là tuổi thọ bị rút ngắn, nghe có vẻ kích thích trái tim của Ma Vương lắm chứ.
Tuổi thọ của loài người! Bị rút ngắn! Hai năm liền!
Tôi lén nhìn Ryuugamine đang đứng xếp hàng cùng Tsukaya ở phía trước một chút. Chắc chắn cô ta đã nhìn thấy câu chuyện này trên máy tính bảng, không biết cô ta nghĩ gì nhỉ.
Giờ này, trong đầu cô ta chắc đang cuồn cuộn tính toán đủ cách để làm sao khiến toàn nhân loại ngã lăn quay trên con dốc đó. Một miếng mồi ngon thế này cô ta đời nào bỏ qua.
Tôi phải để mắt đến cô ta cẩn thận mới được – tất nhiên là theo nghĩa quan sát Ma Vương!
“À, sắp đến lúc rồi.”
Thấy các trường khác bắt đầu di chuyển, thầy Hirata giơ cờ lên.
“Vậy thì, các em ơi. Hãy theo sau thầy nhé. Nhớ cẩn thận đừng để bị ngã. Trừ những bạn nhất quyết muốn mua bùa hộ mệnh ra.”
Cả đoàn bắt đầu rục rịch chuyển động.
Nhưng mà, Ryuugamine và đám bạn ở phía trước lại không hiểu sao vẫn đứng yên tại chỗ. Tôi đang thắc mắc không biết họ định làm gì thì đến gần, Tsukaya liền như đọc được suy nghĩ của tôi mà nói:
“Đang đợi anh đấy ạ.”
Yaguruma cũng gật đầu. Tôi nhìn sang Ryuugamine bên cạnh, cô ta nhận ra ánh mắt của tôi liền mỉm cười.
“Đành chịu vậy. Để giảm bớt gánh nặng cho Satou… à nhầm, Dân làng A-san một chút thôi. Chúng ta cùng đi thôi.”
…Trông cô ta không có vẻ gì là đã nghĩ ra trò gì mới.
Không, không.
Có thể trong đầu Ryuugamine, kế hoạch đó vẫn chưa cụ thể hóa mà thôi. Dù sao thì kế hoạch của cô ta cũng luôn quanh co và vĩ đại mà. Dù có muốn bày trò gì thì cũng cần chuẩn bị chứ, có khi cô ta đang mô phỏng đủ thứ trong đầu ấy chứ.
Phải nhìn kỹ hơn nữa. Có khi cô ta đang che giấu điều gì đó.
…………
…Ủa?
Ryuugamine, sao cô lại quay mặt đi? Mặt còn đỏ nữa chứ.
…………
Hả? Sao vậy? Nhắm mắt rồi… Có phải bụi bay vào mắt không? Mà cái biểu cảm đó là sao? Sao lại hơi chu môi về phía tôi thế kia?
Chuyện không thể nào xảy ra, nhưng trông cứ như đang đòi hôn vậy?
“Oa. Ma Vương-chan táo bạo ghê cơ~”
Yaguruma che miệng bằng bàn tay xòe rộng, phát ra tiếng kêu “kya”, còn Tsukaya thì siết chặt nắm đấm:
“Chơi được đấy.”
Nghĩa là cái gì chứ!
Chẳng lẽ là… cái đó sao? Ngôn ngữ cơ thể bí ẩn chỉ những Cá tính giả mới hiểu? Nếu vậy thì tôi không thể hiểu được rồi. Tôi chỉ là một Dân làng bình thường thôi mà.
“Này! Mấy người đang làm cái gì thế hả!”
Bàn tay của Tsubasa nhanh như gió lao vào giữa, túm lấy cả mặt tôi và Ryuugamine, rồi đẩy mạnh ra!
Đau quá! Mũi tôi chắc biến dạng mất rồi!
“Cái tên Ma Vương dâm dê này!”
Móng tay! Móng tay cô ta cắm vào da tôi rồi! Cô ta bị làm sao vậy chứ!
“Buông… ra đi!”
Ryuugamine hình như đã giật tay Tsubasa ra, khiến Tsubasa loạng choạng và va vào tôi. Đúng lúc đó, bàn tay đang túm lấy mặt tôi cũng trượt ra, nhưng thanh kiếm sau lưng cô ta lại đập mạnh vào ngực tôi, khiến tôi nghẹt thở.
Đau quá…
“Cô làm cái quái gì thế hả!”
Tôi vừa xoa ngực vừa không khỏi gầm lên giận dữ. Chẳng hiểu gì sất! Vô lý thì lúc nào cũng vậy, nhưng chẳng có lý do gì để phải chịu đựng cả.
"Im mồm! Cả Jirou nữa, sao lại nhìn chằm chằm Ma Vương thế kia! Đồ biến thái!"
"Hả? Nói cái quái gì không đâu thế. Nhìn chằm chằm cái nỗi gì mà nhìn. Không phải thế, ta là đang..."
Tôi liếc nhìn Ryuugamine. Có gì đó không đúng, hình như cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ thì phải.
Ra là vậy! Khốn kiếp, cái con Dũng Giả ngốc này.
Không nhận ra ý đồ của Ryuugamine sao? Con bé đó định để tôi kể lại chuyện con dốc này, hòng đẩy mạnh Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại chứ gì?
Nhưng mà, không dễ đâu. Tsubasa hỏi tôi có nhìn chằm chằm Ryuugamine không, tôi đã trả lời là không rồi.
"Thôi, kết thúc!"
Trước khi bị hỏi thêm, tôi dứt khoát tuyên bố. Không ra tay trước thế này, lát nữa lại bị vặn vẹo đủ điều cho xem.
"Nhanh lên nào, đi thôi! Cứ lề mề ở đây, mấy đứa phía sau không đi được bây giờ!"
Thực tế là mấy lớp khác đang nhìn chằm chằm, không biết phải làm sao.
"Nhưng mà..."
Khi Tsubasa định mở miệng chỉ vào Ryuugamine, tôi ngắt lời:
"Không nhưng nhị gì hết!"
Đúng lúc đó, từ trên cao vọng xuống giọng nói bình thản của cô Hiratai.
"Mấy đứa làm gì đấy? Đi theo cô nhanh lên nhé. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
"Vâng!"
Tôi đáp lại thật to, rồi nói:
"Được rồi, xuất phát!"
Tôi vỗ vai Ryuugamine và Tsubasa, rồi bước đi. Yaguruma khúc khích cười đi theo, sau đó Tsukaya và Ryuugamine cũng tiếp bước. Tsubasa lầm bầm cằn nhằn "Này" nhưng rồi cũng theo sau.
"...Này, Jirou."
Bắt đầu leo lên con dốc quanh co, Tsubasa lên tiếng với giọng điệu đầy hoài nghi.
"Sao mấy đứa này lại đi cùng anh lên dốc thế? Đâu có chia ban đâu nhỉ?"
"Ơ? À, đúng là thế."
Tôi liếc nhìn Ryuugamine. Tạm thời thì có vẻ cô ta không còn định truy vấn về việc tôi nhìn chằm chằm nữa. Tốt quá.
"Thế thì mấy đứa đừng có lẽo đẽo theo Jirou nữa, đi trước đi chứ?"
"Việc đó, đâu đến lượt Dũng Giả lên tiếng"
Yaguruma khụt khịt mũi.
"Nói chung, nếu đã vậy, sao Dũng Giả không đi trước đi? Tôi ở đây là có lý do mà."
"Lý do gì?"
Tsubasa lườm Yaguruma. Lý do ư? Có gì đâu nhỉ... Hình như không có hẹn hò gì đặc biệt mà.
"Đương nhiên rồi! Là để bảo vệ Master khỏi mọi nguy hiểm!"
*Bốp*, cô bé vỗ vào hai bên hông, chiếc váy vén lên để lộ nòng súng airsoft bên dưới. Trúng thì đau đấy, nhưng tất nhiên là không có sát thương.
Tsubasa khẽ tặc lưỡi.
"Nếu thế thì trước tiên phải tránh xa cái Ma Vương này chứ. Đặt kẻ muốn tiêu diệt nhân loại ngay cạnh đối tượng của nó mới là nguy hiểm chứ!"
"Hà hà, nói gì thế không biết. Ma Vương-chan vô hại mà phải không? Kế hoạch của cô ấy sẽ được thực hiện trong một khoảng thời gian cực kỳ dài cơ mà."
Tsukaya gật đầu lia lịa.
"Mà ngược lại, người nguy hiểm phải là cô đấy, Dũng Giả!"
Yaguruma dí ngón tay vào Tsubasa.
"Để phá vỡ Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại của Ma Vương-chan, cô sẵn sàng diệt vong nhân loại để ngăn cản nó, đúng không?"
Nghe lời chỉ trích đó, Tsubasa hiển nhiên tỏ vẻ khó chịu, lườm Yaguruma.
"Nói đùa à. Làm gì có chuyện đó chứ? ...Dù có thể sẽ có một chút hy sinh, nhưng Jirou sẽ không nằm trong số đó!"
Thế à? Tôi thấy mình thường xuyên gặp chuyện chẳng lành vì cô đấy. Mặc dù đúng là chưa đến mức liên quan đến tính mạng.
"...Gì cơ?"
Bị lườm rồi! Tôi vội vàng lắc đầu.
"...Dù sao thì!"
Với ánh mắt tương tự, Tsubasa lườm Yaguruma, rồi đến hai người còn lại.
"Nhanh chóng đi trước đi. Jirou, tôi một mình là đủ để bảo vệ rồi. Mà đúng hơn, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy khỏi mấy người!"
"Tùy cô."
Yaguruma khiêu khích nhún vai. Cái cử chỉ đó trông thật đáng ghét.
Tất nhiên, trong lúc trò chuyện thế này, chúng tôi vẫn tiếp tục leo dốc, những phiến đá lát đường hình vảy cá trơn trượt và chắc chắn dễ ngã.
Con đường rộng khoảng hai mét.
Hai bên đường là những cửa hàng bán quà lưu niệm và đồ ăn nhẹ, mùi thơm hấp dẫn đã kích thích khứu giác tôi từ nãy đến giờ.
Trước cửa hàng, có những cô chị, anh anh mặc kimono kiểu cổ đứng đó, nhưng có lẽ vì biết rằng rủ rê học sinh thì chẳng làm ăn được gì, nên dù ánh mắt chạm nhau, họ cũng chỉ mỉm cười. Nụ cười là miễn phí.
"Cái đồ này!"
Lông mày Tsubasa nhíu lại. Và rồi—
"Có vẻ như cô đang hiểu lầm gì đó, Dũng Giả."
Đúng lúc đó, Ryuugamine chậm rãi lên tiếng.
"Chúng tôi không hề có ý định hành động cùng với Sato— à không, Murabito A-san đâu nhé? Vì đích đến giống nhau, mà chúng tôi lại di chuyển theo lớp, nên có ở gần nhau cũng đâu có gì lạ?"
"Hả? Cái cớ vớ vẩn gì thế. Nếu vậy thì gần quá rồi còn gì."
"Vậy ư? Nếu cả lớp cùng nhau di chuyển, thì đúng là bốn năm người sẽ ở trong khoảng cách trông như một nhóm, phải không? Hơn nữa, tôi là Phó Lớp trưởng của lớp, và Sa— à không, Murabito A-san lại được nhà trường yêu cầu chú ý đến những Cá tính giả, mà những người tham gia chuyến tham quan này chỉ có chúng tôi thôi, nên việc ở gần là hoàn toàn tự nhiên, tôi nghĩ vậy?"
Đúng vậy!
Hiểu chưa, Tsubasa. Bọn ta đâu có muốn ở cạnh nhau đâu?
Chẳng qua vì nhà trường yêu cầu, nên bất đắc dĩ phải ở gần thế này thôi!
Cảm giác sẽ có nhiều chuyện không hay xảy ra, nên tôi chỉ dám nghĩ trong bụng thôi, nhưng cô phải hiểu đấy!
Thắng rồi.
Con nhỏ Tsubasa đó, không có cách nào phản bác được nên đành câm nín. Ryuugamine vẫn giữ vẻ mặt như không có chuyện gì— nhưng khóe miệng hơi nhếch lên kìa!
"...À, vậy sao!"
Ối! Đột nhiên đừng có hét to thế, Tsubasa! Suýt nữa thì ngã rồi! Mạng sống mà giảm đi 777 ngày thì cô đền cho tôi à!
"Nếu vậy thì tôi cũng sẽ hành động cùng!"
Gì cơ!?
Chắc Ryuugamine cũng cùng cảm nghĩ, cô ta trợn tròn mắt.
"Nếu công việc của Jirou là giám sát chúng ta, và mấy người ở gần để tiện lợi hơn, vậy thì tôi cũng sẽ hợp tác giúp đỡ vậy."
"Việc đó..."
"Gì hả, Ma Vương? Chắc cô không có ý kiến gì đâu nhỉ. Tôi cũng là một Cá tính giả mà. Jirou cũng phải để mắt đến tôi nữa, đúng không?"
À thì, đúng là vậy... Bị kẹt giữa Ma Vương và Dũng Giả mà đi tham quan thế này, tôi chỉ nghĩ ra tương lai tệ hại thôi. Nhưng mà, cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Ryuugamine nhìn tôi như muốn cầu cứu.
...Xin lỗi nhé, Ryuugamine.
Lời con bé này nói là chính đáng.
Ngay khi cô lấy lý do giám sát Cá tính giả để hành động cùng tôi, thì cô đã thua rồi. Đúng là một sai lầm đơn giản không giống phong cách của cô chút nào.
"Được rồi."
Tôi giơ cờ trắng.
"Ryuugamine và Tsubasa đều được đảm bảo quyền tự do hành động, nên nếu muốn hành động cùng tôi thì cứ làm đi. Như vậy thì tôi cũng đỡ vất vả hơn thật."
Ryuugamine và Tsubasa lườm nhau tóe lửa một lúc, rồi ngay lập tức quay phắt mặt đi.
Chà chà.
Mà, tôi cũng lờ mờ đoán sẽ thành ra thế này. Tsubasa không phải lúc nào cũng kè kè bên tôi, nhưng cứ dính dáng đến Ryuugamine thì lại khác.
Có lẽ tên ấy không muốn tôi dính vào các kế hoạch của Ma Vương. Dù sao thì, tôi cũng là "nhiệm vụ" của tên ấy mà. Dĩ nhiên là tôi chẳng có quyền từ chối gì cả.
Tạm thời, có vẻ như cuộc đấu khẩu đã kết thúc, Ryuugamine và Tsubasa không tiếp tục tranh cãi nữa.
Thế nhưng, không đời nào họ lại vui vẻ đi tham quan cùng nhau. Cả hai người kẹp tôi ở giữa, cứ thế quay lưng vào nhau mà leo dốc.
Tsukaya và Yaguruma đi phía sau, cứ thế ngó nghiêng ngắm nhìn hai người họ. Chắc chắn là đang khoái chí lắm đây. Cứ khúc khích cười mãi.
Hay là cảnh tôi đang hoang mang lại là trò giải trí của họ? Thôi thì, tôi cũng đành chấp nhận mình giống như món đồ chơi vậy.
Nhưng mà... khi Ryuugamine im bặt thế này thì tôi lại thấy hơi bất an. Dù sao đây cũng là con dốc mà chỉ cần vấp ngã là tuổi thọ nhân loại sẽ giảm đi bảy trăm bảy mươi bảy ngày.
Chắc chắn đây là một "nguyên liệu" quá đủ để khơi mào "Cá tính" của Ma Vương rồi.
Rất có khả năng là cô ta giả vờ cãi nhau với Tsubasa, nhưng thực ra trong đầu đang nghĩ xem làm thế nào để lợi dụng con dốc này vào "Kế hoạch tiêu diệt nhân loại." Thậm chí, nếu không phải thế thì lại là chuyện lạ.
Phải thật cẩn thận mới được.
Nếu đang ấp ủ một kế hoạch lớn, cô ta sẽ không hành động ngay tại chỗ này. Nhưng có thể sau khi nhận phòng khách sạn, hoặc ngày mai, hoặc thậm chí sau khi về trường, cô ta sẽ thực hiện một kế hoạch nào đó liên quan đến sức khỏe hay vận may chăng.
Còn nếu làm ngay tại đây thì có lẽ chỉ là quy mô nhỏ thôi, kiểu như làm ai đó vấp ngã chẳng hạn, chắc cô ta cũng làm thế.
Ví dụ, làm tôi vấp ngã để làm bước đầu tiên trong việc rút ngắn tuổi thọ của toàn nhân loại, kiểu vậy.
...Cả cậu cũng nghĩ đến khả năng đó sao, Tsubasa.
Vẻ mặt cậu đã thay đổi rồi đó. Đôi mắt Dũng Giả đang nhìn chằm chằm, không muốn bỏ lỡ dù là một chút thay đổi nhỏ nhất của Ryuugamine.
Hay là, kiểu trực tiếp thế này lại không đủ hấp dẫn Ryuugamine nhỉ?
Cũng có khả năng đó.
Không, nhưng mà, mỗi lần chỉ rút ngắn bảy trăm bảy mươi bảy ngày thôi, nên muốn làm cạn kiệt tuổi thọ thì phải ngã rất nhiều lần, phiền phức lắm. Cũng có thể nói là đúng gu của Ryuugamine đấy chứ.
Là cái nào đây?
Tôi quan sát khuôn mặt nghiêng của Ryuugamine, lấp ló qua khóe mắt.
Hình như sự khó chịu ban nãy đã biến mất, giờ cô ta đang say sưa nhìn "Sân khấu Thiên Không" thỉnh thoảng hiện ra giữa những mái nhà hai bên con dốc quanh co.
...Chịu thôi. Mà, tôi làm sao hiểu được suy nghĩ của Ma Vương chứ. Đó là đặc quyền của Dũng Giả mà.
Dù sao thì, giờ cũng không thể hỏi Tsubasa nghĩ gì được. Thôi thì, nếu có bị vấp ngã, tôi sẽ mua bùa hộ mệnh ở phía trên vậy.
À, nói mới nhớ, hình như còn phải tìm vảy ngược nữa nhỉ. Tra trên mạng là ra ngay thôi mà. Cái gì cũng có trên mạng mà──Oái!
"Á!"
Chắc do mải nhìn chỗ khác mà vấp vào mép đường lát đá, Ryuugamine mất thăng bằng, lao chúi về phía trước.
Theo phản xạ, tôi đưa tay ra và nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ryuugamine, nhưng mà──
"Đau!"
Mắt tôi hoa cả lên.
Ôi, dân làng ơi, vấp ngã đập đầu thì thật đáng xấu hổ!
Đúng vậy.
Tôi và Ryuugamine cùng nhau, ngã sấp mặt một cách hoàn hảo. Điều an ủi duy nhất là tôi bị đè dưới, nhưng dù sao thì cũng là đã ngã rồi.
Ôi, thế là tuổi thọ của chúng tôi đã bị rút ngắn bảy trăm bảy mươi bảy ngày rồi! Không... có lẽ "Cá tính giả" thì khác, chỉ có mình tôi bị rút ngắn thôi thì sao.
Ngực hơi nặng và khó thở, không lẽ là vì lý do đó chứ. Hơn nữa, còn cảm thấy một sự mềm mại khó tả nữa.
"À, cảm ơn anh."
Ôi──Khoan đã! Oái!
Tôi đã biết nguyên nhân của sự nặng nề đó rồi. Là Ryuugamine! Cô ta đang úp sấp trên người tôi. Nhẹ quá nên tôi cứ tưởng không có ai! Và rồi, cái sự mềm mại đó chính là──
"Anh làm cái trò gì thế!"
[IMAGE: ../image/p105.jpg]
Tsubasa túm cổ áo Ryuugamine, lôi cô ta ra khỏi người tôi. Rồi đỡ cô ta dậy, ném ra phía sau. Ryuugamine loạng choạng được Tsukaya và Yaguruma đỡ lấy, ngăn không cho cô ta ngã lần nữa.
"Giữa đường giữa sá mà ôm ấp nhau lộ liễu thế à!"
Trước tiếng nói của Tsubasa, mọi người dừng lại xem có chuyện gì.
"Này nhé,"
Tôi tự mình đứng dậy, phủi bụi bám trên mông đang đau.
"Tôi chỉ giúp một cô gái suýt ngã thôi mà? Sao lại thành ra ôm ấp nhau thế?"
"Cô gái? Đó là 'Cá tính giả' mà?"
Cái quái gì vậy.
"'Cá tính giả' thì cũng là con gái chứ. Nói cái gì vậy chứ?"
Nghe tôi hỏi thế, Tsubasa chống hông, quay hẳn người lại.
Sức ép kinh khủng.
Không phải vì tên ấy đeo thanh kiếm to tướng sau lưng đâu. Đó là khí chất áp đảo.
"...Vậy thì, tôi cũng là con gái ư? Trông tôi giống vậy sao? Anh nhìn tôi bằng con mắt đó sao?"
Cái câu hỏi gì thế không biết. Nói mấy lời khó hiểu quá đi.
Tôi thở dài.
"Làm sao mà tôi thấy cậu là con trai được chứ?"
Đặc biệt là, cái bộ ngực kia nữa.
"...Hừm."
Cái vẻ mặt đó là sao chứ, có vẻ bất ngờ nhưng lại hơi mãn nguyện. Ngược lại, Ryuugamine lại có vẻ hơi bất mãn, tôi chịu không hiểu nổi.
"Anh thấy không, Ma Vương."
Có phải tôi cảm thấy tên ấy có vẻ đắc thắng không nhỉ? Ryuugamine thì đang lườm lại với ánh mắt ướt át, khó tả, đầy vẻ giận dỗi.
...Haizzz.
Làm ơn tha cho tôi đi.
Tôi không muốn trở thành trò mua vui cho những người lạ mặt vì mấy cái màn đối đáp khó hiểu này đâu. Khác với mấy người, tôi để ý đến ánh mắt người khác đấy.
Hơn nữa, sắp tới thầy cô và hướng dẫn viên cũng sẽ nổi giận đấy. Nhìn xem, dòng người đã tắc nghẽn hết cả ở đây rồi còn gì.
"Thôi nào, đi tiếp thôi."
Không giấu nổi sự bực bội, tôi lại định leo dốc.
Đúng lúc đó──
"Oái!"
Tiếng kêu đó vang lên, và rồi,
"Oa!"
"Á!"
Tiếng la hét dội xuống con dốc.
Tôi ngẩng mặt lên, thấy cảnh người ta ngã rạp xuống liên tục, theo phản xạ tôi túm lấy cánh tay Tsubasa, rồi lao thẳng về phía Ryuugamine và những người khác như thể muốn lao vào họ, ôm lấy cả Tsukaya và Yaguruma rồi đổ nhào vào trong một cửa hàng ngay cạnh đó.
Đổ như quân cờ!
Tiếng la hét lan đi.
Khi quay lại nhìn, những bạn học trốn không kịp thì đều ngồi bệt xuống đất hoặc quỳ gối, không có mấy người bị ngã hẳn.
Nói là đổ như quân cờ thì hơi quá lời một chút. Có lẽ do con dốc không thẳng mà uốn lượn hình rắn nên cũng may mắn.
"Ôi, giật cả mình."
Ryuugamine mắt tròn xoe nói. Tay cô ta vẫn nắm chặt lưng tôi, ngón tay hơi lún vào da thịt.
"Vừa rồi là cái gì vậy?"
Tay Tsubasa nói thế, cũng đang nắm chặt vai tôi đến đau nhói. Tsukaya và Yaguruma thì bị Ryuugamine ôm chặt, chứ không bám lấy tôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Tsubasa, Ryuugamine, hai người định nắm đến bao giờ đây?
Tôi ngại quá nên định gỡ ra, nhưng không hiểu sao cả hai lại chống cự. Cứ như mèo con bám víu vậy, không chịu buông tay.
Không lẽ hai người đang thi xem ai buông trước à! Giờ này mà còn đùa giỡn cái gì!
Bực mình, đúng lúc tôi định mạnh tay kéo họ ra thì.
"──Ra đây đi Ma Vương!"
Từ bên ngoài cửa hàng, một tiếng quát lớn vọng vào. Đó là giọng đàn ông trầm khàn, ồm ồm, phát ra qua loa phóng thanh.
“Ra đây, đấu với ta một trận!”
Cả bọn tôi đồng loạt nhìn về phía Ryuugamine, nhưng cô ấy lắc đầu lia lịa, vẻ mặt đầy bối rối như chẳng biết gì.
Không chỉ có tôi và Tsubasa, ngay cả Ryuugamine cũng nhận ra giọng nói đó, vậy nghĩa là kẻ đang khiêu chiến hẳn phải là một Người có năng lực đặc biệt?
Mà “đấu một trận” thì nghe chẳng êm tai chút nào.
“Này, Tsubasa.”
Tôi ghé sát mặt lại gần cô bạn tóc vàng từ thuở nhỏ.
“Không phải người quen của cậu đấy chứ?”
“Sao lại thế được hả?”
“Hắn ta đang khiêu chiến Ma Vương đấy. Ngoài Dũng Giả ra thì còn ai dám làm chuyện đó nữa chứ?”
“Ờ thì…” Tsubasa lẩm bẩm rồi im bặt.
Đúng là không thể có ai khác.
Kẻ duy nhất muốn đối đầu Ma Vương để thỏa mãn “cá tính” của mình thì chỉ có Dũng Giả mà thôi.
Có thể là Dũng Giả ở quanh đây, hoặc cũng có khi là một Dũng Giả nào đó tình cờ đi chung chuyến dã ngoại, nghe phong thanh về Ryuugamine rồi tìm đến.
“Này – Dân làng A-san! Gần quá rồi đấy!”
“A-da-da-da!”
Móng tay của Ryuugamine càng ghì chặt vào áo tôi, kéo tôi rời xa Tsubasa.
“Định hôn nhau sao mà gần gũi thế hả!?”
Sao lại nghĩ thế được chứ!
“À, vậy à? Thế thì lâu rồi không làm, làm một cái nhé – chụt!”
Này Tsubasa, đừng có nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ! Đừng có chu môi ra!
Bây giờ không phải lúc để làm mấy trò này!
“L-l-lâu rồi không làm!? Là sao hả!? Hai người làm từ khi nào vậy!?”
“Lúc… còn là lũ quỷ đói ấy!”
“Đúng rồi, đó là một nụ hôn nồng cháy, môi chạm môi luôn đấy nhé. Nhớ lại mà… Jirou còn như thăng thiên vì sung sướng luôn ấy chứ.”
“Ngốc à! Là do cậu cắn đến tận mũi khiến tôi không thở được rồi ngất đi chứ gì! Cái đó gọi gì là hôn!”
“U-u-ứ hừ! Môi chạm môi thì là hôn chứ còn gì!”
Tsubasa kéo mạnh tôi về phía mình.
“Hai người thực sự đã làm chuyện đó sao!?”
Không chịu thua, Ryuugamine cũng siết chặt tay, khiến cơ thể tôi đau nhói như bị thú dữ cào xé!
“…Cái kiểu tranh cãi gì thế này?”
Tôi nghe thấy Tsukaya Mairi thì thầm với vẻ mặt ngán ngẩm. Tôi cũng thấy vậy đấy! Rốt cuộc cái kiểu giằng co vô nghĩa này là sao chứ!
“Sợ rồi sao, Đông Chi Ma Vương!”
Giọng nói khàn đặc lại vang lên. Khoan đã… “Đông Chi”, ư? Chẳng lẽ, tên này là…
“Ta là ‘Ma Vương Cổ Xưa’! Còn được gọi là ‘Kẻ Thống Trị Thế Giới Cũ’! ‘Ma Vương Trí Mưu’ thống lĩnh phương Đông! Ngươi đến để quyết một trận sống mái đúng không?”
Không không không! Đây là chuyến dã ngoại mà!
“Được thôi, ta sẽ cho ngươi toại nguyện! Nào, hãy đấu xem ai có thể hủy diệt nhiều nhân loại hơn! Tạm thời thì ta đã rút ngắn sinh mệnh của khoảng năm mươi người mỗi kẻ bảy trăm bảy mươi bảy ngày rồi đấy! Khoảng một trăm năm đấy! Ngay cả ta cũng phải rùng mình vì sự đáng sợ của mình!”
Hắn ta đang tự tâng bốc mình…
“Hả!”
Tsubasa đẩy tôi ra cái “đốp” rồi phóng đi.
“Này, Tsubasa…”
“Dám tự xưng Ma Vương trước mặt ta ư, đúng là tên không biết sợ chết!”
Cô ấy đặt tay lên chuôi Bảo kiếm Envurio đeo trên lưng rồi xông ra ngoài cửa hàng. Bóng lưng đó… quả là trông rất ngầu. Đúng chuẩn một Dũng Giả.
Nhưng mà…
“Này Tsubasa! Đừng có làm quá đến mức gây rắc rối cho Hắc phục đấy nhé! Chuyến dã ngoại mới chỉ bắt đầu thôi!”
Nếu đằng nào cũng không cản được, thì ít nhất cô ấy cũng đừng quên điều đó. Tôi muốn cùng cô ấy hoàn thành chuyến dã ngoại này một cách trọn vẹn mà.
Như thể đã hiểu, Tsubasa giơ cánh tay đang nắm chặt lại lên ra hiệu.
☆
“Người ta nói rằng, khán đài Thiên Vũ này được xây dựng để trình diễn những vở kịch dâng lên thần linh.”
Cô Hira, người hướng dẫn viên, kể cho chúng tôi nghe câu chuyện mà có lẽ cô ấy đã kể đến mức không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu, nhưng vẫn với một niềm say mê như thể lần đầu tiên.
“Với mong muốn được gần gũi hơn với các vị thần, khán đài được xây dựng vươn xa ra đến tận con sông phía dưới. Con sông Thiên Nghịch cũng được cho là con đường dẫn lên thiên đàng, và ngày xưa, người ta thường ném những tấm thẻ gỗ hình người xuống đây, tin rằng nếu thẻ rơi xuống sông thì điều ước sẽ thành hiện thực.”
Ồ, ra là vậy.
“Tuy nhiên, vì có quá nhiều người ném thẻ gỗ, khiến cả con sông lẫn khu rừng phía trước đều bị ô nhiễm nặng nề, nên bây giờ việc này đã bị cấm. Mọi người tuyệt đối đừng ném thẻ nhé!”
Không hiểu sao cô Hira lại chỉ thẳng vào tôi.
Tôi ư? Không không, tôi sẽ không làm vậy đâu!
Tôi vội vàng lắc đầu, thì:
“Chẹp!”
Ngay phía sau, tôi nghe thấy giọng Yaguruma Kokoro. Nhìn lại, không biết từ lúc nào mà cô bé đã chuẩn bị sẵn mười tấm thẻ gỗ trong tay, chỉ chực ném xuống.
Ngay phía sau chúng tôi là lan can của khán đài. Nhìn từ đó xuống, phía dưới xa tít tắp là khu rừng đen kịt, và một dòng sông bạc lượn lờ chảy qua. Ném thẻ xuống đó thì e rằng khó mà trúng được.
Dù sao thì, Yaguruma chịu khó cất đi là tốt rồi. Nếu cô bé ném thật, có khi tôi lại phải chịu trách nhiệm đi nhặt về ấy chứ.
“Cô hướng dẫn ơi!”
Phía đầu hàng, Kimura Shouhei giơ tay lên.
“Sao lại là thẻ hình người vậy ạ? Em nghĩ thẻ hình vuông sẽ dễ ném hơn chứ ạ.”
“Cháu đã để ý một điểm rất hay đấy.”
Được cô Hira khen, Kimura có vẻ hơi tự hào.
“Thực ra, ngày xưa, những người có mong ước đã thực sự gieo mình từ đây xuống.”
Các học sinh bắt đầu xôn xao.
“Làm thế sẽ chết mất chứ ạ? Chết rồi thì dù ước nguyện có thành hiện thực cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.”
Lần này là Saitou Hajime. Cô Hira gật đầu.
“Đúng vậy. Vì thế, những ước nguyện đó không phải dành cho bản thân họ, mà là cho người khác, hoặc cho xã hội. Mong muốn con cái khỏi bệnh, kết thúc chiến tranh, tránh nạn đói, mùa màng bội thu, đánh bắt cá đầy thuyền… Những người muốn hy sinh thân mình để cứu vớt người khác, sau khi trình diễn điệu múa dâng thần tại sân khấu này, đã nhẹ nhàng nhảy qua lan can. Tuy nhiên, khi số lượng người gieo mình xuống để kết tội xã hội bằng cái chết ngày càng tăng, các nhà cai trị thời đó đã cấm việc nhảy lầu. Nếu vi phạm lệnh cấm, cả họ hàng, bạn bè của người nhảy lầu đều bị tra tấn rồi xử tử, vì vậy số người gieo mình đã giảm đi đáng kể.”
“Nói cách khác, là giết anh hùng.”
Không biết Tsubasa đã trở về từ lúc nào, và đã nghe được câu chuyện từ khi nào, nhưng cô ấy đã nói như vậy. Có vẻ đã chạy khắp nơi, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, nhưng không thấy có vẻ gì là bị thương.
“Thế nào rồi?”
Tôi lén hỏi, cố gắng không để Ryuugamine chú ý.
“Gì cơ?”
Giọng cậu lớn quá đấy.
“Cái tên quái dị lúc nãy ấy. Tự xưng là ‘Ma Vương Cổ Xưa’ đúng không? Hắn ta là thật ư? Hay là đồ giả mạo?”
“À.”
Tsubasa khẽ tặc lưỡi.
“Có vẻ là thật. Hắn kéo theo một lũ Người có năng lực đặc biệt cấp quái vật lặt vặt. Chắc là loại sức mạnh đúng như lời đồn. Hắn cầm một cây thương rất dài.”
“Là đàn ông thì nghe giọng biết rồi, nhưng trông hắn thế nào?”
“Ừm, chắc là học sinh cấp ba. Mặt mũi thì cũng không đến nỗi tệ lắm. Mắt hắn híp lại và rất sắc sảo. Nhìn từ xa đã thấy là một gã đàn ông to lớn.”
Nghe đến đó, tôi cứ tưởng đó là một học sinh bình thường cầm thương.
“À, hắn còn khoác một chiếc áo choàng đen bên ngoài đồng phục, trên đầu có hai cái sừng dài. Mấy cái răng nanh cũng mọc dài ra nữa.”
Cuối cùng thì cũng giống Người có năng lực đặc biệt rồi đấy.
“Thế, giao đấu với hắn thế nào?”
Đáng tiếc là không đi tới đâu cả. Một lũ lính quèn cứ xông tới như ong vỡ tổ, trong lúc tôi bận đối phó với chúng thì cái tên khốn đó đã chuồn mất rồi.
Ma Vương mà cũng bỏ chạy à?
Hắn ta nói mục đích là để chiến đấu với Ma Vương của chúng ta nên không thèm đối phó với tôi rồi chuồn đi mất đấy. Đồ khốn nạn! Ma Vương thì phải chiến đấu với Dũng Giả chứ!
Tsubasa khẽ gắt lên, nắm chặt tay lại.
Tôi cũng nghĩ thế.
Cứ chiến đấu với Ryuugamine là cá tính sẽ được thỏa mãn ư? Vì chỉ có một vị Vua nên phải phân thắng bại rõ ràng à? Thực ra thì Ma Vương hay Dũng Giả đều có nhiều người mà.
Vậy là, có thể hắn ta sẽ quay lại lần nữa à?
Chắc thế rồi.
Lần này đến lượt tôi thở dài.
Phiền phức thật. Cái chỗ hành chính của mình đang làm cái quái gì vậy? Không thể kiềm chế hành động của mấy kẻ kỳ lạ đó, chẳng phải là lơ là chức trách sao?
Thế còn Ma Vương của chúng ta thì sao?
Sao là sao?
Có tỏ ra hứng thú không?
Tôi nhớ lại những gì diễn ra trên đường rồi lắc đầu.
Chắc là không có tí nào. Cô ấy còn chẳng nhắc đến nữa là.
Cái cô ấy cũng đáng thương thật.
Tsubasa khẽ bật cười.
Là Ma Vương phương Tây sao?
Chà, vì loại hình quá khác biệt nên có lẽ cũng là điều đương nhiên. Nếu đụng độ trực tiếp thì Ma Vương của chúng ta không có cửa thắng rồi.
Quả thật Ryuugamine trông không có vẻ gì là giỏi đánh nhau. Cầu mong hai ngày tới cô ta đừng bao giờ đụng mặt tên đó nữa.
À mà, vừa nãy cô nói thế là có ý gì vậy?
Vừa nãy là cái nào?
Cô đã nói "sát hại anh hùng" gì đó mà?
À, cái đó à.
Tsubasa làm vẻ mặt như thể "cái đó mà cũng không biết sao", rồi ngay lập tức chuyển sang biểu cảm "thôi được, đành phải giảng giải cho tên dân làng vô tri này vậy".
À, dù đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi thôi.
Việc hy sinh mạng sống vì người khác được coi là hành động anh hùng nhất, phải không? Nếu điều đó lại trở thành sự chỉ trích đối với chính phủ, thì dư luận sẽ thay đổi, và sẽ có những đối thủ chính trị lợi dụng điều đó. Anh hùng được tạo nên bởi sự ủng hộ của mọi người, thế nên nếu cấm hành vi muốn trở thành anh hùng, thì điều đó gián tiếp sẽ là giết chết một anh hùng.
Hừm... mà này, cuộc nói chuyện vừa rồi có ổn không vậy? Toàn là những chuyện có thể chọc tức Ma Vương Ryuugamine đó.
Khoan đã, cô ấy đang nhìn từ lúc nào vậy!
R-Ryuugamine, vừa rồi là...
Đồ giả mạo!
Ryuugamine ngắt lời tôi. Lông mày Tsubasa giật nảy lên.
Gì vậy. Cô nói tôi nói dối à?
Bởi vì nếu những gì vừa nãy là sự thật, thì cô đáng lẽ đã mất cá tính từ lâu rồi chứ? Làm nhiều chuyện như vậy, lại bị mọi người ghét đến mức đó mà.
Ai ghét tôi hả!
Khi Tsubasa hét lớn, hầu hết những người trên sân khấu đều quay lại nhìn.
Mọi người, xin hãy lắng nghe một cách trật tự nhé!
Bị Hirara-san mắng rồi!
Tsubasa hơi cúi đầu, rồi khẽ nói,
Ai ghét tôi hả!
Cô ấy lặp lại bằng giọng thì thầm.
Không tự nhận thức được sao? Gây rắc rối hết lần này đến lần khác như thế. Thật đáng kinh ngạc.
Tôi có rất nhiều người ủng hộ đó nha!
À, đúng là có thật. Bất kể là người có cá tính hay không có cá tính, đều có rất nhiều kẻ tự xưng là đội cận vệ của cô ta.
Với lại, ý nghĩa khác nhau đấy. Tôi nói là anh hùng, chứ không phải Dũng Giả.
Ể? Nhưng anh hùng là Dũng Giả trở thành mà?
Tôi vừa nói, mặt Tsubasa đã méo mó khó chịu.
Anh này... tôi đã nói trước đây rồi mà? Anh hùng là một danh hiệu chứ không phải cá tính. Giống như việc người dân ca ngợi những người đã nhảy xuống từ đây và hy sinh mạng sống vì người khác là anh hùng vậy. Được mọi người gọi như vậy thì mới trở thành anh hùng.
À đúng rồi, hình như tôi cũng từng nghe nói thế.
Anh phải biết chứ!
Bị Tsubasa lườm, Ryuugamine tránh mắt đi.
S-Sao vậy ạ? Vâng, tôi cũng không hiểu rõ về con người lắm. Sự khác biệt giữa Dũng Giả và anh hùng gì đó, cũng chẳng quan trọng.
Nói cứng chứ gì. Ryuugamine, mắt cô ta đang đảo lia lịa kìa.
Thưa hướng dẫn viên!
Kimura lại giơ tay.
Vậy thì tại sao lại biến thành việc ném thẻ gỗ vậy ạ?
Một câu hỏi hay!
Được Hirara-san mỉm cười, Kimura đã cười toe toét.
Việc cấm tất cả mọi ước nguyện của mọi người thì sẽ gây ra sự bất mãn, nên thay vì cho phép nhảy xuống, họ đã cho phép ném những tấm thẻ hình người. Tất nhiên, những tấm thẻ đó phải mua ở văn phòng đền thờ trên sân khấu, nên sân khấu cũng có lợi nhuận, và vì không cần phải hy sinh mạng sống, nên lần này ngày càng có nhiều người tự do thực hiện ước nguyện của mình, đến mức con sông bị chặn lại bởi những tấm thẻ bị ném. Vì vậy, lần này họ lại cấm cả việc ném thẻ, thay vào đó là cúng dường những tấm thẻ ghi điều ước.
Ra vậy, họ đã xử lý khéo léo thật.
Tôi thán phục, rồi chợt nhận ra. Lần này, lẽ nào cô ấy lại chọc tức trái tim Ma Vương của Ryuugamine nữa rồi ư.
Tôi ghé sát mặt lại Tsubasa.
...Ai mà chẳng muốn, nếu điều ước có thể thành hiện thực chỉ bằng cách ước thì còn gì bằng.
Nếu như vậy, anh có muốn đi làm không?
Không.
Vậy thì, anh hiểu rồi chứ?
Tôi gật đầu, rồi nhìn Ryuugamine.
…………
...Ể? Sao vậy? Không phản ứng nhiều lắm à? Hay là, kiểu như "chuyện đó chẳng quan trọng" mà lại lườm tôi? Đang run lên vì tức giận à?
Hai người... đang định hôn nhau ở nơi này nữa sao!?
Hả!? Lại cái đó nữa à!? Lần thứ hai rồi đấy!
Trong lúc tôi ngơ ngác, đầu tôi bị túm chặt và bị vặn cổ mạnh một cái.
Á á á!
Vừa rồi có tiếng "rắc" của sự đổ vỡ! Một tiếng "cạch" rất khó chịu! Xương của tôi phát ra âm thanh kinh khủng!
Đối với Tsubasa mà nói, đây cũng là một câu trả lời bất ngờ, nên cô ấy không có phản ứng đắc thắng như mọi khi. Dường như cô ấy cũng không có thời gian để cứu tôi, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Này! Cô làm gì Jirou vậy!
Chẳng phải vì hai người định làm điều bậy bạ công khai sao!
Làm cái gì chứ!
Tôi không có làm! Mà dù có định làm đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cô chứ!
Có chứ! Tôi là lớp trưởng mà!
Đừng có nghĩ rằng cái gì cũng nói như thế là xong xuôi hết mọi chuyện nha!
Đau! Đau đau đau! Đừng có quay đầu người khác như thế! Nếu nó rụng ra thì sao hả! Tôi đâu phải robot như Yaguruma! Mà dù là Yaguruma thì cũng không được!
Kia kìa, xin hãy giữ trật tự ạ!
Thấy chưa, bị Hirara-san mắng rồi!
Nếu ồn ào quá, Hắc phục sẽ đến đó nha!
Ryuugamine và Tsubasa, cả hai đều cứng đờ như bị dính bùa bởi câu nói đó. Tất nhiên, tôi nghĩ một hướng dẫn viên bình thường không có quyền hạn đó... nhưng những Người có cá tính chỉ cần nghe đến Hắc phục là co rúm lại.
Bản thân điều đó vốn là vấn đề vì nó cản trở cá tính, nhưng vì Người có cá tính vốn không nhận thức được giọng nói của người bình thường nên không bị coi là vấn đề.
Nhưng hai người này thì khác. Dũng Giả có thể nghe rõ giọng nói của chúng tôi, và Ryuugamine cũng từng nhận thức được như vậy hồi xưa, gần đây dường như cô ấy đang dần trở lại trạng thái đó, nên chắc là đã nghe thấy.
Ồ, có hiệu quả à? Không thể nào đâu nhỉ!
Hirara-san cười, mọi người cũng cười, rồi cô ấy lại bắt đầu giải thích về sân khấu. Sự cứng đờ nhanh chóng tan biến, nhưng ít nhất thì sau đó chúng tôi đã nghiêm túc lắng nghe lời giải thích của cô ấy đến cuối cùng.
☆
「Vậy thì, quý khách nào muốn dâng các tấm thẻ cầu nguyện thì có thể mua và đăng ký tại văn phòng đền thờ nhé, xin mời ạ!」
Khi giải thích xong, cô Taira nói rồi chỉ tay về phía quầy bán hàng. Một người phụ nữ mặc kimono trắng vàng, với nụ cười tươi tắn như mặt nạ, đang khéo léo vẫy tay mời gọi.
Tiện thể, chúng tôi cũng quyết định dâng các tấm thẻ gỗ cầu nguyện.
Lời cầu nguyện có thể tự viết tùy ý hoặc chọn từ những câu có sẵn. Sau đó chỉ cần ghi địa chỉ và tên. Vì lý do bảo mật thông tin cá nhân, có vẻ như chỉ cần ghi tên viết tắt mà không cần địa chỉ hay tên đầy đủ cũng không sao.
À, mà thần linh thì chắc là nhìn thấu cả rồi.
Nhiều học sinh muốn dâng thẻ nên hàng chờ bất ngờ kéo dài.
Tsukaya và những người khác không nhận thức được hàng lối nên lẽ ra có thể đi thẳng lên, nhưng vì họ đi sau tôi và Ryuugamine nên vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Tsubasa đứng trước tôi, cũng đang chờ đến lượt, nhưng có vẻ không yên và cứ nhảy nhót luôn miệng để xem còn bao lâu nữa.
Ryuugamine vui vẻ trò chuyện với Tsukaya và mọi người.
Nội dung không có gì to tát – ý là không phải đang bàn về Kế hoạch tiêu diệt nhân loại. Chỉ là mua gì làm quà, hay tối nay sẽ được ăn món ngon ở cố đô không.
Việc lắng nghe trộm thì thật không hay chút nào, nhưng vì được giao nhiệm vụ giám sát nên cũng đành chịu.
「Sa— Dân làng A-san」
Ryuugamine mỉm cười quay lại. Tôi vội vàng nặn ra một nụ cười giả lả. Dù biết rõ, nhưng nếu để lộ dấu hiệu bị giám sát thì chắc chắn cô ấy sẽ chẳng thấy vui vẻ gì.
「Anh sẽ cầu nguyện điều gì vậy ạ?」
Đôi mắt cô ấy lấp lánh quá… Muốn biết đến thế cơ à.
「Bí mật」
「Ế!?」
「Không biết sao? Mấy lời cầu nguyện thế này, nói ra thì sẽ mất linh nghiệm đấy」
「Nhưng mà, tranh ngựa gỗ (Ema) thì người ta vẫn nhìn thấy mà? Thẻ gỗ thì chỉ cần liếc qua lúc viết là cũng thấy được rồi」
「Không, nhìn trộm mới là không được chứ. Đã nhìn trộm được rồi thì đòi người ta nói ra, vô lý hết sức」
Môi bĩu lại như thế cũng vô ích thôi. Thật ra, cô ấy dễ thương quá nên tôi cũng hơi xiêu lòng một chút, nhưng cái đó là việc riêng – mà, cũng chẳng phải bí mật gì to tát đâu.
Hàng người nhích lên. Một lúc đã giải quyết được khoảng mười người.
「Hơn nữa, nếu muốn biết lời cầu nguyện của tôi, thì lẽ thường tình là phải nói lời cầu nguyện của mình trước chứ──」
「Tiêu diệt nhân loại」
Hả?
「Đó, em đã nói rồi đó ạ? Vậy thì tiếp theo, đến lượt Sa— Dân làng A-san rồi nhé」
Bị gài bẫy rồi!
Đúng vậy. Lời cầu nguyện của mấy người này thì đã rõ như ban ngày rồi còn gì. Nhưng mà, người đưa ra điều kiện lại là tôi…
「Được rồi. Viết xong sẽ cho xem. Đổi lại, cậu cũng phải cho tôi xem đấy nhé」
「Được thôi」
Nụ cười của kẻ chiến thắng kìa, Ryuugamine. Nhưng mà, tôi nghĩ lời cầu nguyện của tôi thì cậu xem cũng chẳng có gì thú vị đâu. Một lời ước giản dị, nhàm chán, đúng chất Dân làng.
「Được rồi, viết đây!」
Tsubasa, người đến lượt trước, kéo tay áo lên lấy khí thế, đặt bút như gõ mạnh xuống tấm thẻ gỗ rồi nguệch ngoạc viết lời ước.
「Xong!」
Hài lòng gật đầu, cô ấy quay lại.
「Jirou viết gì thế? Tớ đây này, của tớ đây này」
Tấm thẻ gỗ đưa sát mũi tôi viết:
『Đánh đổ toàn bộ Ma Vương!』
Đương nhiên, lời này cũng lọt vào mắt Ryuugamine đứng bên cạnh, và thái dương cô ấy giật giật.
Quả là một ước nguyện vĩ đại. Toàn bộ Ma Vương cơ đấy. Không phải ước nguyện mà là hoài bão thì đúng hơn. Cả những điểm đó nữa, đúng là rất Tsubasa.
「Viết xong thì phải cho xem đấy nhé!」
Khi chúng tôi đổi chỗ, cô ấy vỗ vai tôi. Thôi đành vậy. Cho Tsubasa xem cũng được. Dù sao thì cũng chẳng phải ước nguyện gì cần giấu giếm.
Tôi bỏ tiền vào hộp có ghi chữ ‘Tấm lòng’, rồi lấy thẻ gỗ và bút. Lời ước viết ở những nơi như thế này thì từ xưa đến nay vẫn luôn cố định. Dù vẫn chưa thành hiện thực, nhưng tôi vẫn dốc hết tâm huyết, viết một mạch.
『Hòa bình』
Chỉ một từ này thôi.
Tôi trả lại thẻ gỗ, tên thật thì hơi ngại nên chỉ viết chữ cái đầu là J.S.
「Xong rồi ạ?」
Ryuugamine cũng đã viết xong. Phía bên kia, Tsukaya và Yaguruma cũng đang hớn hở. Tôi cũng hơi tò mò không biết họ đã gửi gắm ước nguyện gì.
「Ừ, đi dâng thôi」
Rời khỏi hàng, chúng tôi tiến về nơi dâng thẻ gỗ. Người ta nói rằng, nếu ném thẻ vào chiếc hộp gỗ giăng dây bốn phía, thì sẽ nhận được phúc lợi tương tự như khi nhảy từ sân khấu Thiên không vũ đài.
Đứng trước chiếc hộp gỗ đó, Ryuugamine chăm chú nhìn tấm thẻ gỗ trong tay tôi với vẻ mặt đầy tò mò.
「Đây này」
Tôi đưa ra đúng lời hứa. Quả nhiên, đôi mắt tràn đầy mong đợi của cô ấy chợt tối sầm lại, khuôn mặt trở nên hoài nghi,
「…Cái này là gì vậy ạ?」
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó hiểu. Qua vai tôi, Tsukaya và Yaguruma cũng ghé vào nhìn, rồi thốt lên "Ha!", "Cái gì thế Master?", v.v.
À, đúng là phản ứng như tôi dự đoán.
「Viết gì thế?」
Giọng Tsubasa vang lên từ phía sau, tôi lật tấm thẻ gỗ lại. Nhìn lời ước viết to đùng chữ ‘Hòa bình’, Tsubasa cười tủm tỉm vẻ chán nản.
「Đến tận cố đô rồi mà cuối cùng vẫn cái này hả?」
「Chính vì đến tận cố đô mới viết cái này」
Tôi khịt mũi, rồi ném tấm thẻ gỗ vào hộp. Nó va vào những tấm thẻ khác, phát ra tiếng kêu khô khốc vui tai rồi nằm gọn trong đó.
「Mà nói cho cùng, cậu cũng chẳng có tư cách nói người khác đâu nhỉ?」
Tôi khịt mũi nhìn vào những tấm thẻ của họ.
「Mấy cậu cũng toàn viết mấy cái suy nghĩ thường ngày của mình thôi mà」
Trên tấm thẻ gỗ của Ryuugamine viết đúng như cô ấy nói: ‘Tiêu diệt nhân loại’. Yaguruma là ‘Đế quốc máy móc’, còn Tsukaya là ‘Điều khiển người chết’.
…Đâu cần cố gắng gói gọn thành bốn chữ đâu nhỉ?
[IMAGE: ../image/p128.jpg]
Hoàn toàn gác chuyện của mình sang một bên, Tsubasa ném tấm thẻ của cô ấy vào. Tiếp đó, Yaguruma, Tsukaya, Ryuugamine cũng lần lượt ném vào. Không tấm thẻ nào trượt ra ngoài hộp, đều yên vị an toàn.
Hả?
Tôi nhìn tấm thẻ mà Ryuugamine vừa ném vào, rồi nghiêng đầu. Tấm thẻ đó nằm úp xuống, ở trên cùng của chồng thẻ khác, nhưng có một điểm hơi lạ.
Ryuugamine đã viết tên viết tắt thay vì tên đầy đủ, nhưng tôi cứ như thấy nó là ‘S.R’ vậy.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp kiểm tra kỹ thì những tấm thẻ khác đã va vào, đẩy tấm thẻ của Ryuugamine xuống sâu bên trong và biến mất.
…Chắc là nhìn nhầm rồi. Không thể nào lại nhầm tên của mình được. Có lẽ mực bị nhòe hay sao đó mà chữ ‘O’ trông giống chữ ‘S’ thôi, chắc vậy.
「À đúng rồi, Sa— Dân làng A-san!」
Vỗ tay nhỏ một cái, Ryuugamine mỉm cười tươi rói.
「Vừa nãy anh bị ngã ở con dốc mà, nên phải mua bùa hộ mệnh chứ. Em được anh ôm lại nên không sao, nhưng Sa— Dân làng A-san thì có lẽ đã bị rút ngắn tuổi thọ tới bảy trăm bảy mươi bảy ngày rồi đó. Phải tìm được vảy ngược để kéo dài tuổi thọ trở lại chứ」
Thôi thì, tôi nghĩ đó chỉ là mê tín thôi, nhưng nghe cũng không thoải mái lắm. Sống thọ bị giảm gần hai năm thì…
「…Không phải đang âm mưu gì đó đấy chứ?」
Trước sự nghi ngờ của Tsubasa, Ryuugamine đáp:
「Em chẳng âm mưu gì cả. Em chỉ muốn Sa— Dân làng A-san sống thật lâu thôi」
「Thật không đó. Không phải đang định lấy Jirou làm cớ để tìm ra vị trí vảy ngược rồi lợi dụng đó chứ」
「Chẳng hiểu gì cả. Mà dù sao thì lợi dụng kiểu gì cơ chứ?」
「Cái đó thì──」
Tsubasa vừa định nói gì đó thì vội vàng ngưng lại.
“Ôi, suýt nữa thì hỏng chuyện. Đúng là Ma Vương đầy mưu mẹo có khác. Cô định để tôi nói ra trước rồi lật ngược thế cờ phải không? Đâu có dễ ăn như vậy!”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Ryuugamine chỉ cười khổ, nhưng tôi lại thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Tsubasa có thể đoán được Ma Vương đang nghĩ gì. Và vì Ryuugamine luôn bị phá hỏng kế hoạch như vậy, nên việc cô ấy giăng bẫy để lật ngược tình thế cũng chẳng có gì lạ.
“Tôi chỉ muốn có một chuyến đi dã ngoại thật vui vẻ thôi. Suốt quãng thời gian đó, Ma Vương sẽ bị phong ấn.”
Nói dối! Mới nãy thôi cô còn cầu mong “tiêu diệt nhân loại” đấy thôi!
Hơn nữa, đối với những người này, việc bộc lộ cá tính cũng giống như trái tim đập vậy. Giống như việc con người không thể tự ý ngừng trái tim mình đập, Ryuugamine cũng không thể ngừng suy nghĩ như một Ma Vương.
Chắc hẳn Tsukaya và những người khác cũng thừa hiểu điều đó, nên mới bật cười thành tiếng.
“Lại nữa rồi... Ma Vương bé bỏng đúng là hài hước ghê.”
“Thật sự, vui vẻ ghê đó!”
Yaguruma huých nhẹ khuỷu tay vào Ryuugamine, còn Tsukaya thì cười khanh khách, dù trông chẳng có vẻ gì là thấy vui cả.
“Thôi được rồi, đi thôi.”
Tôi cũng không khỏi nghĩ rằng Ryuugamine có lẽ đang ủ mưu gì đó, nhưng vì dù sao cũng muốn có bùa hộ mệnh, nên tôi quyết định đi tới một gian hàng khác.
...Bùa hộ mệnh đã bán hết sạch rồi.