2
“Nào, các em ơi! Chúng ta bắt đầu lên tàu đây, các em nhớ giữ trật tự, xếp hàng ngay ngắn, không chen lấn xô đẩy, không làm ồn ào quá mức nhé!”
Thầy Dekkaa cầm chiếc loa phóng thanh, loại dùng để cổ vũ trong các trận đấu thể thao, rồi hô toáng lên như thế. Nhưng ở quảng trường ga, hầu như chẳng học sinh nào trong số những đứa đang tụ tập ở đó chịu lắng nghe.
Đứa nào đứa nấy đều đang phấn khích tột độ.
Những người còn giữ được bình tĩnh có lẽ chỉ có các Cá tính giả… à mà, cũng có ngoại lệ.
“Master Master!”
Ví dụ như cô bé Yaguruma này. Đau quá đấy, đừng có vỗ lưng người ta như thế chứ!
“Tàu đệm từ đấy, tàu đệm từ! Em là lần đầu tiên được đi đấy! Tuyệt vời quá đi mất… Tàu hỏa mà lại lơ lửng giữa không trung, đúng là tương lai thật! Cứ đà này thì chẳng mấy chốc mà ô tô cũng biết bay thôi!”
Đúng là quá đỗi phấn khích.
“Nghe nói ngày xưa người ta cũng từng hình dung ra một tương lai như vậy đấy ạ.”
Tsukaya Mairi, một Tử linh sư, người lúc nào cũng đeo những con thú nhồi bông hình nội tạng động vật lòi ra ngoài trên bộ đồng phục mùa đông của mình, thản nhiên nói.
Đúng là không thể mang mèo đi chuyến dã ngoại được, nên ba con mèo đen là Kuro, Yami và Sumi, vốn luôn quấn quýt bên cô bé, nay đều không có mặt. Thay vào đó, Tsukaya đeo một chiếc cài tóc có ba con thú nhồi bông mèo xếp hàng ngang, trông cứ như đang đội mấy con mèo con trên đầu vậy.
May mà lần này nội tạng không bị lòi ra.
“Theo như hình dung về tương lai của ông nội em hồi còn bé, thì giờ đây nhân loại đã di cư lên vũ trụ rồi ạ. Thực tế thì đến Mặt Trăng còn chưa sống được nữa là.”
“À! Chuyện đó, hôm nọ em cũng xem trên ti vi rồi!”
Ryuugamine vỗ tay “bốp” một cái.
“Là chương trình so sánh cuộc sống tương lai từng được dự đoán với hiện tại đúng không ạ. Họ có giới thiệu cả cỗ máy tự động nấu ăn theo yêu cầu nữa.”
Thật ra tôi cũng đã xem rồi.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu di chuyển nhé!”
Hàng người bắt đầu nhích đi, chúng tôi xách hành lý chờ đến lượt mình. Thằng Tsubasa thì ra vẻ không muốn dây dưa với Ryuugamine và bọn họ, nên đã đi đâu mất dạng. Mà thôi, dù sao lên tàu cũng chung một toa, nên tôi cũng không lo lắng gì.
“Đúng là máy nấu ăn tự động thì không thành hiện thực, nhưng cũng có cái đã được hiện thực hóa nhỉ?”
Tôi vừa nói vừa bước đi, Yaguruma vui vẻ đáp:
“Là đồng đội của em đúng không ạ!”
Đúng là thế thật. Robot với đủ mọi loại hình đã trở thành một phần của cuộc sống.
Điển hình nhất chắc là máy hút bụi. Tự động dọn dẹp phòng, khi hết pin thì tự động về lại chỗ sạc, đúng là robot rồi.
Số lượng robot làm lễ tân, hướng dẫn viên ở các công ty cũng tăng lên, và những robot mặc được như bộ đồ trợ lực cũng đã trở nên phổ biến, ví dụ như ở các công trường xây dựng.
Vậy mà Yaguruma lại chỉ hình dung được tương lai của mình là những robot kiểu cũ như trong truyện tranh thời xưa, quả là sự “nhồi nhét” đáng sợ. Mặc dù hiện giờ, cô bé lại có hiệu suất cao hơn bất kỳ con robot nào đã thành hiện thực.
“Với lại, nếu đúng như dự đoán thì nhân loại không chỉ di cư lên vũ trụ, mà còn phải xây dựng những thành phố lớn dưới biển để sinh sống nữa chứ ạ?”
Ryuugamine vừa đi vừa nói, rồi “ưfufu” cười khúc khích.
Đúng là thế.
Thế nhưng sự thật là con người vẫn chưa thể rời xa mặt đất.
Mặc dù vậy, các kế hoạch xây dựng thành phố dưới biển cũng đang được xúc tiến, dù hơi chậm trễ. Xét cho cùng, bảy mươi phần trăm hành tinh là biển, nên nếu tính đến việc làm thế nào để giải quyết dân số tăng lên, thì có vẻ thực tế hơn là di cư lên vũ trụ. Mà hình như cái đang tiến triển là kế hoạch thành phố trên biển chứ không phải dưới biển.
“Nhưng mà, có những cái tương lai mà trước đây hoàn toàn không ai dự đoán được, giờ lại đang thành hiện thực nhỉ?”
“Là điện thoại thông minh ạ?”
“Cũng đúng, nhưng mà không phải là cái gì đó còn điên rồ hơn sao?”
Tôi cứ nghĩ họ sẽ hiểu ngay, nhưng Ryuugamine và mấy cô bạn lại nhìn nhau rồi nghiêng đầu. Không tự biết sao! Rõ ràng là đang nói về mấy người mà!
“Tail Universe đấy!”
Nghe vậy, Ryuugamine và những người khác “À” một tiếng, rồi gật đầu.
Cuối cùng cũng hiểu ra rồi à.
Chính các cậu mới là hiện thân của một tương lai mà ngày xưa chẳng ai từng dự đoán được. Sự tồn tại của đa vũ trụ, hay thế giới truyện song song, đúng là chỉ có trong truyện viễn tưởng mà thôi.
Chính nhờ việc chứng minh sự tồn tại của nó, thiết lập và độc quyền công nghệ khai thác nó mà các quốc gia đã nắm giữ bá quyền thế giới, một tương lai như vậy chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được.
“Đúng là, chúng ta là tương lai mà không ai có thể dự đoán được nhỉ.”
Ryuugamine nói với vẻ hơi tự hào, rồi bước lên tàu đệm từ. Tsukaya và những người khác cũng nối bước theo sau.
“Mà này,”
Yaguruma nghiêng đầu.
“Là do có Cá tính giả xuất hiện nên Tail Universe mới được tìm ra phải không ạ? Hay là ngược lại ạ?”
“Cá tính giả xuất hiện trước ạ.”
Tsukaya vừa nhét hành lý vào ngăn tủ có thể đóng mở phía trên chỗ ngồi, vừa nói.
“Các Cá tính của Cá tính giả, ban đầu được cho là bệnh tâm thần ạ, nhưng sau khi có thể truy tìm các tâm trí bị phân ly, sự tồn tại của Tail Universe đã được làm sáng tỏ ạ.”
“Hóa ra là vậy!”
Saitou có lẽ đã biết chuyện này, nhưng với tôi thì đây là lần đầu tiên nghe thấy. Có thể tôi đã được học trong giờ, nhưng dù sao thì tôi cũng không nhớ.
Ryuugamine và hai người bạn của cô bé quyết định xoay ghế lại tạo thành kiểu ghế hộp để ngồi.
“Ưm!”
Tôi giúp Ryuugamine đang chật vật đẩy hành lý lên, nhét vào ngăn tủ.
Sao con gái lại mang nhiều hành lý thế nhỉ? Ba ngày bốn đêm mà, tôi không nghĩ lại nhiều đến thế, nhưng mà thằng Tsubasa cũng kéo theo một cái vali to, nên có lẽ đây là đặc điểm của Cá tính giả hơn là của con gái. Yaguruma và Tsukaya cũng mang rất nhiều.
“Cảm ơn anh.”
Ryuugamine ngượng ngùng nói, tôi đáp “Không có gì đâu,” rồi định rời đi thì bị cô bé nắm lấy tay áo.
“Ơ, anh định đi đâu ạ?”
“Đi đâu à, thì về chỗ ngồi của mình chứ.”
Tôi giơ ngón cái chỉ về phía trước. Kimura đang tựa lưng vào ghế, vẫy tay chào.
“Ở, ở đây không được sao ạ? Này, còn một chỗ trống đấy ạ?”
Đúng là thế thật, Tsukaya vỗ vỗ vào mặt ghế.
“Đúng rồi đấy, Master. Cùng nhau tận hưởng chuyến tàu đệm từ này đi ạ. Khoảnh khắc tàu lơ lửng, hay cảm giác tăng tốc, chúng ta cùng nhau nói cảm nhận đi ạ!”
Xin lỗi, nhưng tôi không có sở thích kỳ cục như vậy.
“Không được.”
Chỗ này phải nói cho dứt khoát.
…Ryuugamine. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như con chó con sắp bị bỏ rơi như thế chứ! Tôi sắp mềm lòng rồi đây này!
“Không được thì là không được. Nếu Lớp trưởng không giữ chỗ ngồi của mình, thì làm sao mà làm gương cho người khác được. Lúc sắp xếp chỗ ngồi chúng ta đã thống nhất rõ ràng rồi, phải tuân theo chứ.”
“Chậc…”
Ryuugamine cũng tỏ vẻ bất mãn, tiếc nuối, hơi bĩu môi một chút.
Tôi khẽ thở dài, cúi người xuống, hạ giọng:
“Với lại, nếu ngồi ở đây thì thằng Tsubasa nó sẽ không để yên đâu. Nhìn kìa. Giờ này nó còn đang lườm đấy.”
Ryuugamine và những người bạn của cô bé nhìn ra từ sau lưng ghế.
Tsubasa, với thanh kiếm khổng lồ vác trên lưng, đang đứng thẳng ở chỗ ngồi của mình, nhìn chằm chằm về phía này. Bây giờ thì nó còn đang im lặng, nhưng nếu thái độ của tôi không đúng thì chắc chắn nó sẽ không chịu ngồi yên.
“Đằng nào đến nơi cũng sẽ đi cùng nhau thôi, nên chịu khó đi.”
Có lẽ tôi vẫn chưa nói với Tsubasa về chuyện sẽ đi cùng nhau. Tôi sợ phản ứng của nó khi biết, nhưng ngoài việc cứ tùy cơ ứng biến thì không còn cách nào khác.
“...Vâng ạ.”
Yaguruma miễn cưỡng nghe lời. Ryuugamine cũng đã chịu từ bỏ hay sao đó, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình. Tsukaya thì, à, cô bé có vẻ sao cũng được.
“Vậy nhé, lát nữa gặp lại.”
Tôi khẽ vẫy tay rồi đi về chỗ ngồi của mình. Dọc đường,
“Đừng có đứng trên ghế.”
“Biết rồi mà.”
[IMAGE: ../Images/..]
Sau một hồi qua lại với Tsubasa, tôi nhét chiếc túi căng phồng lên ngăn hành lý phía trên chỗ ngồi dạng hộp, giống hệt chỗ của nhóm Ryuugamine.
“Mệt chưa?”
Tôi nói đùa với nụ cười, rồi hơi mạnh tay ngồi phịch xuống bên cạnh Kimura. Đối diện là Saitou.
Dù là ghế dành cho bốn người, nhưng cũng như chỗ của nhóm Ryuugamine, một ghế trống là do mỗi lớp được sắp xếp một toa xe riêng nên có nhiều chỗ trống.
Trên chiếc bàn đã được kéo ra, dù chưa khởi hành, những gói snack đã bày la liệt, báo hiệu tâm trạng du lịch đã ngập tràn.
“Không đi với Suzuki à?”
Tôi trêu chọc hỏi, Saitou khẽ nhún vai, nở nụ cười đầy tự tin.
“Bọn tôi hẹn sẽ dành thời gian cùng nhau ở đó mà. Với lại, giao thiệp với con gái cũng quan trọng lắm chứ. Mấy cô bạn đã có bạn trai rồi ấy, phải tinh tế hơn người bình thường đó.”
“Oai quá ha!”
Kimura phá lên cười. Đúng vậy đó. Đây đúng là cái vẻ tự mãn của đứa có cuộc sống xán lạn đây mà. Chia tay đi! Chia tay đi cho rồi!
“Satou, cậu đang nguyền rủa đấy à?”
Bị nhìn bằng ánh mắt hằn học, tôi vội vàng buông hai tay đang bắt ấn. Suýt nữa thì quên mất. Lại vô thức bắt chước ninja rồi.
Chắc là tại Tsubasa bắt tôi học về TUP đây mà. Tôi sẽ không hóa trang (uniform + cosplay) đâu!
“Vâng, xin mời quý vị!”
Dekkaa Sensei vừa vỗ tay thu hút sự chú ý, vừa cất cao giọng.
“Cuối cùng, chúng ta sẽ khởi hành! Trên chuyến tàu này còn có những người không thuộc trường chúng ta, nên xin đừng đi quá toa số năm nhé! À, với lại, những hành vi có ý định tiêu diệt nhân loại, hoặc giúp sức, hoặc cản trở điều đó, xin hãy kiềm chế nhé!”
Tsubasa run run đôi môi, khẽ "bùuu" một tiếng.
Thông thường, những người sở hữu cá tính không bị hạn chế bộc lộ năng lực của mình, và lời Dekkaa Sensei vừa nói cũng chỉ là yêu cầu chứ không phải ép buộc. Cả lũ đó đã muốn làm thì sẽ làm bất kể thầy nói gì, và Hắc phục được cử ra là để ngăn chặn chuyện đó.
Nhưng mà, chắc Tsubasa cũng hiểu. Nếu gây rối ở đây, chuyến đi dã ngoại của trường của cậu ta sẽ chấm dứt ngay lập tức. Tôi cũng đã nói đi nói lại chuyện đó với cậu ta rồi.
“Vậy thì, xin mời mọi người. Hãy tận hưởng một cách có chừng mực nhé.”
Cứ như thể lời thầy kết thúc là tín hiệu, giai điệu báo hiệu tàu khởi hành vang lên trong toa. Khi tiếng nhạc dứt, tôi cảm nhận được một thứ cảm giác lơ lửng chưa từng có, và tiếng "ồ" vang lên đây đó. Có một cảm giác như bị kéo nhẹ về phía sau, và tàu đệm từ bắt đầu chuyển động.
“Tiến về Tây đô nào!”
Cứ như thể đang chuẩn bị tấn công vậy, Tsubasa dứt khoát chỉ vào cánh cửa phía trước theo hướng tàu chạy, và một vài học sinh giơ tay lên, hô vang “Ôi!”
Không phải thầy giáo đâu… nhưng mà, làm ơn đừng gây rắc rối nữa nhé, mấy đứa!
☆
“Đến cố đô mà chỉ mất có chín mươi phút thôi, thật là đáng kinh ngạc!”
Saitou vừa nói, vừa gõ gõ lên bàn như thể đang giữ nhịp, sau khi kết nối bàn phím chiếu mini với điện thoại. Trong số chín mươi phút đó, đã một phần ba thời gian trôi qua rồi.
“Chỉ mới năm năm trước thôi, mất hơn gấp đôi thời gian đó. Tuy không giống với tương lai mà người xưa từng hình dung, nhưng đúng là cảm nhận được sự tiến bộ.”
Quả thật.
Nhà tôi không hay đi du lịch, mà nhà bà cũng không quá xa nên đây là lần đầu tôi dùng tàu siêu tốc như tàu đệm từ, và tốc độ này khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
Cảnh vật bên ngoài còn chẳng nhìn rõ nữa là!
Thế nhưng tàu lại hầu như không rung lắc. Cũng chẳng có tiếng động cơ. Khi vào đường hầm, thậm chí còn không biết tàu đang chạy hay đã dừng lại nữa.
“Hô hỏa à?”
Kimura vừa bốc vốc snack nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói chuyện, nên có lẽ định nói “Vậy sao?” nhưng lại phát ra tiếng kỳ quặc. Nó nhai hai ba miếng rồi nuốt chửng, thở ra hơi thở thoang thoảng mùi phô mai.
“Dù nói là bay, nhưng đâu có bay trên trời, tàu thì vẫn là tàu thôi mà? Chẳng lẽ sau này, cuộc sống cũng không thay đổi nhiều đến vậy sao?”
“Có lẽ vậy ư… Chẳng phải rồi sẽ có ngày mình sống được cả ở vũ trụ, cả ở biển sao?”
“Nhà trên núi còn xây được thì nhà dưới biển cũng xây được thôi. Dù sống ở đâu, thì cũng dậy, ngủ, ăn cơm. Cười, giận, chơi bóng chày. Chẳng phải vẫn vậy sao?”
“Không, phần lớn người ta không chơi bóng chày đâu.”
Tôi không thể không ngắt lời. Nhưng Kimura nghiêm mặt nói: “Tôi thì sẽ chơi!”
“Vì tôi sống là để chơi bóng chày mà!”
“Đến mức đó sao?”
Saitou mắt tròn xoe, còn Kimura thì đáp lại:
“Đúng vậy. Dù văn phòng chính phủ không công nhận, nhưng bóng chày là cá tính của tôi đấy. Cũng như bọn chúng, đó là tất cả của tôi. Đã quyết định như vậy rồi thì sẽ làm!”
Nó cười nhếch mép, rồi đấm "thịch" một cái vào ngực mình.
À phải rồi, hình như nó đặt mục tiêu trở thành cầu thủ chuyên nghiệp thì phải?
...Tuyệt thật.
Nó lại tin tưởng đến mức đó. Đội bóng chày của trường chúng tôi không đủ mạnh để đi tới giải toàn quốc, có lẽ nó nghĩ nếu không thúc ép bản thân đến thế thì sẽ không thể thành công.
Và Saitou cũng đã xác định được nơi mình muốn đến rồi. Là biên kịch hay nhà viết kịch.
...
Còn tôi... sẽ làm gì đây?
Ngay khi ý nghĩ đó vừa chợt lóe lên, sống lưng tôi bỗng ớn lạnh dần.
Và trái lại, cơ thể tôi bỗng nóng ran, mồ hôi thấm qua áo sơ mi, cảm giác như có một cái hố mở ra dưới chân và tôi sắp rơi xuống, khiến mông tôi co chặt lại.
“Cái tàu điện từ thì thôi đi,”
Giọng tôi hơi lạc.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi đó chứ. Tôi chỉ muốn đổi chủ đề thôi mà.
“Bên đó cũng có những người sở hữu cá tính đúng không? Liệu có người sở hữu cá tính hiếm như Dũng Giả hay Ma Vương giống trường mình không?”
“Ừ, có chứ.”
May quá, Saitou đã vào cuộc. Kimura không mấy hứng thú với người sở hữu cá tính, nên thấy chủ đề thay đổi, lại tiếp tục nhồm nhoàm snack.
“Theo như tôi biết, có khoảng bốn người sở hữu cá tính hệ Dũng Giả. Tuy nhiên, đó chỉ là ‘hệ’ thôi, Dũng Giả thuần khiết như Hikarigaoka-sama thì phải đi xa hơn về phía Tây mới có.”
Tsubasa lại hiếm đến thế sao!
“Vậy còn Ma Vương?”
“Có một người đấy. Hình như tự xưng là ‘Ma Vương Cổ Xưa’ hay ‘Kẻ Thống Trị Thế Giới Cũ’ gì đó, vì có liên quan đến cố đô.”
Không phải người ta gọi mà tự xưng à. Cái tính thích thể hiện bản thân đúng là mạnh hơn cả Tsubasa rồi. Ngay cả cậu ta cũng chưa tự đặt biệt danh cho mình đâu.
“Người đó như thế nào?”
“Tôi không biết rõ lắm, nhưng hình như là thuộc phái võ thuật thì phải. Vì để thỏa mãn cá tính mà thật sự dùng bạo lực nên số lần bị Hắc phục bắt giữ chắc là đứng đầu toàn quốc. Hình như còn lập một đội gì đó và gọi là ‘Quân’ nữa.”
Đúng là kẻ thích gây chuyện mà… Hoàn toàn trái ngược với Ryuugamine, kẻ dùng trí tuệ để lặng lẽ tiêu diệt nhân loại.
“—Nhưng số phận kẻ đó cũng đã tận rồi.”
Không biết từ lúc nào mà Tsubasa đã lén lút tiếp cận, rồi bất chợt thò đầu ra từ phía sau ghế trống.
Này Tsubasa. Nghe lén đâu phải là việc Dũng Giả nên làm chứ.
...Sợ quá, nên tôi chỉ nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.
“Một khi Dũng Giả Rực Rỡ Hikarigaoka Tsubasa-sama này đã tiến vào cố đô, thì Ma Vương dưa muối đó, chỉ còn nước bị ta dập tắt hơi thở thôi!”
Đừng có mà chặn miệng! Với lại, đừng có bắt chước rồi tự đặt biệt danh như thế! Xấu hổ chết đi được!
Và đừng có vừa chỉ tay vào mình bằng ngón cái dựng đứng vừa ưỡn ngực ra thế! Cậu mà ưỡn người mạnh hay vặn hông thì mấy thanh niên như bọn tôi khổ lắm đấy!
Cái tên Dũng Giả ngực bự này!
...
...Dù tự nghĩ thế này có hơi quá đáng, nhưng đúng là mình tệ thật. Thôi vậy, xin lỗi, Tsubasa.
Nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đã!
"Này, cậu không định làm thật đấy chứ?"
Phải dò hỏi cho chắc chắn mới được.
"Cậu hiểu rồi chứ? Nếu làm ồn ào gì đó, coi như chuyến đi của cậu chấm dứt tại chỗ đấy nhé!"
"Vâ... vâng, tôi biết rồi mà."
Có lẽ nhận ra mình đang nói thật, Tsubasa hơi chùn lại, đôi môi trề ra.
"Nhưng nếu bên kia kiếm chuyện trước, tôi phản công lại thì đâu có sao, phải không?"
"Sao mà được!"
Suýt nữa thì mình cốc cho một cái rồi. May mà không có chuyện dùng nắm đấm mà gõ đầu con gái, nên mình cố nhịn lại.
"Lúc nào chả thế, kế hoạch của Ryuugamine có trước, rồi cậu lại nhúng tay vào để bị tóm. Dù ai ra tay trước thì kiểu gì cũng làm quá đà rồi bị tống vào 'Cơ sở' thôi. Tính cậu là vậy rồi. Mắt tôi không có lầm đâu. Cậu nghĩ chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi hả?"
"Mừ..."
Tsubasa phồng má lên, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
Đúng lúc đó—
"—Quen biết sao?"
Một giọng nói lạnh buốt như chạm vào gáy vang lên, khiến mình giật mình quay phắt lại như sắp đứt cả cổ. Cũng giống như Tsubasa, Ryuugamine chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở hành lang, nhìn xuống mình.
Đây là... ánh mắt của Ma Vương! Chắc vậy.
"Hai người đã quen biết nhau sao?"
Mình không hiểu ý cô ta là gì. Saitou và Kimura cũng có vẻ ngơ ngác y như mình. Nhưng không hiểu sao, miệng mình lại tự động bật ra.
"Kh... không! Vừa nãy chỉ là lời nói lỡ miệng thôi, cái 'quen biết' đó ý là bạn thuở nhỏ, nói tóm lại là kiểu 'duyên nợ' ấy mà—"
"Đúng thế đấy!"
Tsubasa chen ngang, như thể giật lấy lời từ miệng mình!
"Tôi và Jirou đã quen biết từ trước khi thức tỉnh Cá tính cơ. Chúng tôi là 'đối tượng đầu tiên' của nhau đấy!"
"Cái gì mà 'của cái gì' chứ!"
Cái gì mà 'đầu tiên' hả, nói cho rõ ra xem nào!
"Chuyện trước khi thức tỉnh Cá tính, chẳng tính là gì đâu."
Ryuugamine lạnh lùng nói, giọng điệu rất đỗi bình tĩnh.
Các bạn học khác đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có vẻ cũng chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện như mình. Nét bối rối hiện rõ trên từng khuôn mặt.
"Chuyện đó thì chẳng khác nào chuyện từ trong trứng nước. Có thể coi là chuyện từ kiếp trước cũng được. Mang chuyện từ cái thời xa lắc xa lơ ấy ra thì tôi cũng chẳng thấy hối tiếc gì cả."
Không, rõ ràng là cô ta đang rất hối tiếc đấy chứ. Tay nắm thành nắm đấm run lẩy bẩy luôn kìa.
...Không hiểu lý do là gì.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, rồi Tsubasa đột nhiên bật cười khe khẽ, vẫy tay như xua một con côn trùng.
"...Tôi biết mà, chuyện đó. Chỉ là tôi nghĩ nếu cô ta hối tiếc thì sẽ rất thú vị thôi. Đang tiến triển tốt đến thế, vậy mà lại làm quá đà trong Đại hội Thể thao, khiến cả động lực lẫn mọi thứ của các cô lại bị đẩy về vạch xuất phát rồi còn gì."
Chuyện gì vậy?
"...Thế sao ạ?"
Ryuugamine không tán đồng, chỉ chăm chú nhìn Tsubasa.
"Rõ ràng là khác với hồi mới nhập học. Vì cô lúc nào cũng ở cùng nên ngược lại mới không nhận ra. Không phải cứ lâu là tốt đâu... cũng có những chuyện như vậy đấy."
Ryuugamine cười đầy ẩn ý.
Nhìn thấy nụ cười ấy, vẻ mặt của Tsubasa biến dạng vì giận dữ đến mức mình hiếm khi nào thấy trong suốt quãng thời gian quen biết dài đằng đẵng của họ, hai bên má trắng bóc bỗng đỏ bừng như lửa cháy.
Chuyện này, thực sự là nguy rồi.
"Dừng lạiiii!"
Mình đứng phắt dậy, che chắn tầm nhìn của cả hai.
"Dừng ngay! Có gì đâu mà cứ gây sự lộn xộn với nhau thế? Mấy cậu muốn khi đến ga Koto thì quay đầu về luôn à? Tôi thì không đâu nhé! Tôi đã mong chờ chuyến đi này lắm đấy!"
Hả?
Vẻ mặt cả hai đột nhiên dịu lại.
Lúc nãy mình chỉ có ý là không muốn bị cuốn vào rắc rối thôi... Ờ, không lẽ cách nói của mình lại khiến họ hiểu theo nghĩa khác sao?
Đúng vậy.
Cứ như thể mình không muốn mất đi niềm vui chuyến đi dã ngoại cùng hai người vậy. Kh... không, nói thế cũng không phải là dối trá, nhưng chỉ là cảm xúc đó cũng có, ở mức độ nào đó thôi...
"Th... thôi được rồi."
Tsubasa ơi, sao cậu lại ngượng ngùng thế? Có vẻ như cô ta đỏ mặt vì một ý nghĩa khác so với lúc nãy, là sao chứ? Khóe miệng cô ta hơi giãn ra như sắp cười.
"Mà thôi, Jirou dù sao cũng sẽ đi Công viên Tail Universe cùng tôi. Ở đây đành nhịn vậy—"
"Khoan đã. Satou—Murabito A-san sẽ đi cùng tôi—chúng tôi mà? Chúng ta còn phải để mắt đến những Cá tính giả khác nữa chứ."
"Hả? Làm gì có chuyện đó. Bên này, này!"
Tsubasa không biết cất ở đâu, lôi ra quyển sổ tay du lịch chi chít giấy ghi chú quen thuộc rồi "bốp" một tiếng, vỗ mạnh vào nó.
"Tôi và Jirou đã cẩn thận kiểm tra mọi thứ rồi đấy nhé!"
Chỉ có cậu là tự ý đánh dấu chỗ này chỗ kia thôi chứ gì.
[IMAGE: ../image/p069.jpg]
"Không được đâu! Độc chiếm như vậy, đó là việc mà một Dũng Giả tự xưng là chính nghĩa nên làm sao?!"
"Im đi! Cô nữa, Ma Vương thì làm ơn đừng có bám riết lấy Jirou nữa!"
"Tôi đâu có bám riết! Đó là sự bộc lộ Cá tính một cách chính đáng! Sa—Murabito A-san là túi khôn mang đến những gợi ý không thể thiếu cho kế hoạch tiêu diệt nhân loại đấy!"
"Nói dối! Làm gì có chuyện Jirou có cái đặc kỹ ấy!"
"Không phải nói dối! Chính cô mới là người đánh giá thấp quá đấy chứ?!"
Aaa, thôi đi!
Cứ thế mà cãi nhau chí chóe trên đầu người khác như thế, ngay cả mình cũng vượt quá giới hạn chịu đựng rồi!
"IMMMMM LẶNGGGGGGGG!"
Giọng mình phát ra to hơn mình tưởng tượng. Cả Tsubasa và Ryuugamine đều đứng hình ngay lập tức, chắc chắn là mình đã quát rất to.
Nhưng miệng đã mở ra thì không thể đóng lại được.
"Hai cậu làm ơn, quay về chỗ ngồi của mình, rồi ngoan ngoãn cho đến khi đến Koto đi! Làm ơn đó!"
Mình chỉ thẳng vào chỗ ngồi của Tsubasa và Ryuugamine.
Nhưng không hiểu sao, đầu mình chợt nguội lạnh, rồi mình nhận ra mình vừa làm gì một cách khách quan, máu trong người như đông lại.
Quát tháo con gái một cách nghiêm túc như thế, mình đang làm cái quái gì vậy!
"X... xin lỗi."
Đừng xin lỗi tôi, Tsubasa!
"X... xin lỗi..."
Ryuugamine cũng vậy!
Làm ơn, đừng có lủi thủi bỏ đi như thế chứ! Đồ ngốc nghếch nhà mình!
…………。
Nhưng hối hận thì đã muộn.
Đó là lý do người ta gọi là hối hận.
Mình, không phải Yaguruma nhưng lại gượng gạo như một con robot, khuỵu khuỷu tay xuống, vẫn giữ nguyên ngón tay đang chỉ lên trời, rồi "bộp" một tiếng, ngồi phịch xuống.
"Cậu đã cố gắng nhiều rồi."
"Ừ... ừm. Đúng vậy."
Mình biết cả Kimura và Saitou đều đang cố an ủi mình, nhưng làm ơn đi.
Càng làm mình thảm hại hơn.
Gục đầu xuống, như sắp bị đè bẹp bởi sự tự ghét bỏ, mình chỉ biết không ngừng cầu nguyện cho nhanh chóng đến được Koto.
Chỉ biết không ngừng cầu nguyện!
☆
"Đáng ghét thật đấy. Master đáng ghét thật đấy."
Để chịu đựng những lời than vãn nghe rõ mồn một của Yaguruma và sự ngượng ngùng ấy, mình quyết định giả vờ ngủ suốt quãng đường còn lại, nhắm chặt mắt.
Cố chịu, cố chịu. Đây cũng là tự làm tự chịu.
À, chắc khoảng ba mươi phút là ổn thôi—mình nghĩ vậy, nhưng không ngờ, trước cả lúc đó, thông báo đã vang lên, báo hiệu đã đến Koto.
Đúng là tàu đệm từ! Nhanh thật!
Tàu dừng lại hầu như không rung động gì, nên mình không hề biết là nó đã dừng cho đến khi tiếng thông báo lại vang lên lần nữa.
「Rồi, các em!」
Thầy Dekkaa vỗ tay, cất giọng gọi lớn.
「Hãy theo thứ tự, đừng chen lấn khi xuống nhé! …Jirou Satou này, nhờ em dẫn đường nhé.」
「Vâng ạ…」
Tôi đứng dậy, nhìn sang Ryuugamine.
…May quá. Coi bộ cô nàng đã hết giận rồi. Ryuugamine gật đầu như ngầm hiểu ý tôi. Tôi thì có thể dẫn dắt các bạn học sinh bình thường, chứ hơn nửa số Người có Cá tính thì có gọi cũng chẳng ăn thua.
「Vậy thì, mời các bạn xuống theo thứ tự từ phía trước ra sau nhé. Chắc các bạn cũng hiểu rồi, nhưng xin ưu tiên cho Người có Cá tính trước nha.」
Với mấy tay kia, chúng tôi cũng chẳng khác gì khúc gỗ hòn đá, nên họ đối xử cũng y như vậy. Dù bây giờ đã thân thiết hơn chút đỉnh, nhưng chúng tôi vẫn phải nhường đường thôi. Hôm nay hành lý khá nhiều, nên càng phải cẩn thận hơn nữa. Lỡ để ai bị thương thì phiền phức lắm.
「Tiến lên nào! Đến vùng đất của cơn ác mộng kinh hoàng thôi!」
Tsubasa vớ lấy hành lý, lao thẳng ra lối đi.
Ôi dào.
Đã thế này thì không cản nổi nữa. Kiếm của cậu ta "cốp" một tiếng va vào đâu đó, nhưng Tsubasa chẳng thèm để ý, cứ thế đi ra ngoài. …Thôi, ít ra còn hơn là cứ đứng đó định giúp tôi.
Tiếp đó, khi những Người có Cá tính khác bắt đầu di chuyển, đám bạn học sinh bình thường cũng tự hiểu ý, vui vẻ nhường đường cho họ mà không tỏ vẻ khó chịu.
Bình thường thì đôi khi cũng có đứa bỗng dưng nổi máu phản kháng, cố tình dùng Cá tính để gây sự, nhưng may mắn là lớp tôi toàn những học sinh hiểu chuyện.
Nhiều đứa học cùng lớp từ năm nhất nên cũng biết cách đối xử với Người có Cá tính, nhờ vậy mà Lễ hội Văn hóa cũng thành công tốt đẹp, điều đó càng giúp tăng cường sự thấu hiểu của cả lớp đối với họ.
「Rồi, lát nữa gặp nhé.」
Khi Saitou và Kimura đi trước, còn lại tôi, Ryuugamine, Tsukaya, Yaguruma, và cả —
「Này, Tsuchinome. Tới nơi rồi đấy.」
Tôi dùng tay từ phía sau chọc vào vai Tsuchinome Shinobu – cô nàng Nhẫn giả đang treo ngược người trên trần nhà. Ngay lập tức –
「Ối!」
Cơ thể Tsuchinome, vốn được bao bọc trong bộ Nhẫn phục, bắt đầu phì ra!
Cái quái gì đây!
Chẳng biết được làm từ sợi vải gì, bộ Nhẫn phục cũng phình tròn theo cơ thể của cô nàng, chèn chặt cả lối đi.
Tôi định quay lại bảo Ryuugamine và những người khác lùi lại thì họ đã biến mất tự lúc nào, núp sau lối vào toa xe và nhìn chằm chằm về phía tôi.
Vừa nghĩ "Đồ khốn!" thì "BÙM!", cơ thể Tsuchinome nổ tung!
Thịt văng tung tóe, nội tạng bắn ra, máu nhuộm đỏ lòm cửa sổ, và mùi sắt gỉ lan tỏa khắp nơi – không đời nào có chuyện đó!
Tôi giật phăng thứ đang dính trên mặt mình ra. Mùi cao su. Là bóng bay.
「…Nhẫn pháp, Thuật Hoán Đổi Bong Bóng.」
Tsuchinome nấp sau ghế, khẽ bật cười khẩy.
「Này em kia!」
Khi tôi định quát mắng như với một đứa trẻ con thì Tsuchinome "kêu" một tiếng rồi biến mất, chạy tót đi trong chớp mắt.
Nhanh quá! Đúng là Nhẫn giả!
Và nữa, đừng có mà dùng Cá tính trong toa xe chứ! Thầy đã dặn rồi mà!
Mấy cái đứa Người có Cá tính này thật là!
「Chắc là cô bé cũng đã cố gắng hết sức mình rồi… nhưng đúng là phiền phức thật.」
Ryuugamine không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, thở dài nói.
…………
…Đúng là vậy.
Suốt chuyến đi, Tsuchinome cứ treo lủng lẳng như thế, ai cũng thấy nhưng vì là chuyện thường ngày nên chẳng ai thèm để ý. Cô nàng cũng không cản trở lối đi.
Vì vậy, nếu có ai gọi thì chắc cô nàng cũng nghĩ là lúc xuống tàu. Thực tế, chỉ có tôi gọi cô bé, và ngay lập tức, nhẫn pháp được thi triển.
Thật là.
Nào là Tsubasa, nào là Tsuchinome, tôi đâu phải đồ chơi của mấy đứa đâu nhé. Tôi là Lớp trưởng, nên ở mức độ nào đó thì cũng đành chịu.
Tôi và Ryuugamine kiểm tra toàn bộ các ngăn để đồ xem có ai quên gì không. Tàu siêu tốc đâu có dừng lại ở đây, nếu quên thì hành lý sẽ tiếp tục bị đưa về phía tây.
「Tối qua, cậu không ngủ được nhiều à?」
Ryuugamine quay lưng về phía tôi, bất ngờ hỏi.
「Không, sao vậy?」
「Thấy cậu vừa nãy ngủ ngon lành lắm, nên tôi nghĩ có khi là vậy.」
「À…」
Không thể nào nói là vì ngượng ngùng được.
「Không, không phải. Tại hôm qua tôi dọn hành lý hơi muộn, nên thời gian ngủ có bị cắt bớt chút, nhưng cũng ngủ kha khá rồi.」
「Vậy à. Còn tôi thì… không ngủ được nhiều lắm.」
「Sao vậy?」
Tôi chờ đợi câu trả lời, nhưng Ryuugamine im lặng.
Hửm? Sao thế?
Lại dẫm phải "địa lôi" nào rồi ư – không… không lẽ, chỉ một câu vừa rồi mà cô nàng lại nảy ra ý tưởng gì đó à? Cái gì đó kiểu Kế hoạch Tiêu diệt Nhân loại ấy!
「À, ờm… À! Hay là thế này? Kiểu như là, vì chuyến đi dã ngoại vui quá nên không ngủ được, lý do như vậy đúng không? Đúng rồi, đúng rồi, ngày xưa cũng có những chuyện như thế mà.」
Ryuugamine khẽ "khúc khích" cười.
「Đúng vậy. Có lẽ là cảm giác như vậy. Bởi vì… đây là chuyến đi đầu tiên mà. Với Sato— với Murabito A-san ấy.」
Ếch!?
Tôi bất giác quay lại, thoáng thấy khuôn mặt nghiêng của Ryuugamine. Trên môi cô nàng có một nụ cười mờ nhạt, và không hiểu sao, đôi má trắng nõn lại ửng hồng.
Chết tiệt, khốn kiếp.
Sao mà cô nàng lại chơi đòn bất ngờ thế này chứ! Dù biết là không có ý nghĩa sâu xa gì, nhưng tôi vẫn giật mình đấy!
「À, còn rất nhiều người khác nữa mà. Ha ha, ha ha ha.」
「Ừm… Đúng là vậy, nhưng nếu bỏ qua sự nhận thức đó đi, thì lúc nào cũng chỉ có hai chúng ta thôi. …Giống như bây giờ này.」
Ực.
Cái, cái quái gì thế này? Cái cuộc đối thoại này là sao chứ!? Cô nàng định làm gì tôi khi cứ khiến tôi hoang mang như vậy chứ?
…………
Hứ!
Ra là vậy, tôi hiểu rồi! Gần đây tôi cứ thận trọng trong việc chọn lời, không để lỡ ra bất kỳ manh mối nào về việc tiêu diệt nhân loại, nên cô nàng muốn làm tôi hoang mang đây mà? Đúng không?
Khốn kiếp, đúng là một tay mưu lược! Dám đùa giỡn với cảm xúc của một nam sinh trung học ngây thơ như tôi! Quả nhiên cô ta là Ma Vương mà! Không đời nào tôi chịu thua!
「…Thôi được rồi, không quên gì cả!」
Tôi cố ý gây tiếng động lớn khi đóng nắp hành lý.
「Đi thôi, nhanh lên. Cứ thế này thì hành lý sẽ bị bỏ lại, còn chúng ta thì bị đưa thêm về phía tây đấy.」
Tôi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể.
「…Tôi thì, thế nào cũng được.」
Khụ! Cô nàng vừa nói ra một câu kinh khủng mà nhỏ xíu! Không nghe thấy gì đâu! Cứ giả vờ như không nghe thấy!
Tôi đi trước, nhưng hai tay hai chân cứ cùng lúc đưa ra, rồi còn đập vai vào khung cửa nữa chứ.
Đau quá.
Ryuugamine đằng sau thì cười khúc khích, nhưng có vẻ cô nàng không nhận ra việc tôi giả vờ không nghe thấy câu nói kinh khủng của mình.
…Chắc là không nhận ra đâu nhỉ?
Chỉ nhìn vào vẻ mặt mỉm cười của Ryuugamine thì chẳng thể biết được gì cả.
[IMAGE: ../Images/000030.jpg]
Khi chúng tôi xuống tàu, tiếng nhạc khởi hành vang lên ngay lập tức, và sau một lúc thì cửa đóng lại. Chúng tôi được thầy Dekkaa thúc giục, xếp hàng vào tốp các bạn cùng lớp.
「Mệt không?」
Tôi đáp "Ừ" với lời hỏi thăm của Saitou. Từ giờ chúng tôi sẽ lên xe buýt di chuyển, và lịch trình ngày đầu tiên là tham quan các công trình tôn giáo cổ đại.
Nơi đây, từng là thủ đô từ xa xưa, vẫn còn lưu giữ nhiều công trình tôn giáo. Dù cùng chung mục đích, nhưng tùy theo tôn giáo mà có tên gọi khác nhau như đền thờ, chùa chiền, nhà thờ, v.v., và đặc điểm nổi bật là nhiều nơi có đặt những bức tượng khổng lồ.
[IMAGE: ../Images/000031.jpg]
「—Chào các em.」
Trước hàng của lớp tôi, một nữ hướng dẫn viên mặc đồng phục màu xanh da trời đứng đó, mỉm cười thân thiện chào đón.
Kimura dùng khuỷu tay chọc chọc vào tôi như muốn nói "Này, này".
À, tôi hiểu ý cậu ta muốn nói gì. Xinh thật đấy. Nếu có người như vậy đồng hành cùng chúng tôi thì tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
「Chào các bạn, tôi là Taira Miyako, hướng dẫn viên du lịch cố đô. Trong ba ngày tới đây, tôi sẽ đồng hành cùng mọi người. Rất mong được sự giúp đỡ ạ!」
Những người có năng lực đặc biệt rút từ trong túi ra một thiết bị mỏng như máy tính bảng. Tò mò không biết là thứ gì, tôi ghé mắt nhìn màn hình của đứa ngồi cạnh thì thấy những lời cô Taira vừa nói được hiển thị y nguyên.
À, ra thế.
Chắc là để đề phòng trường hợp không thể nhận biết được lời nói, nên mới có cái máy tính bảng này. Khoan đã, chẳng lẽ thứ này chỉ phát cho bọn họ thôi sao? Tôi cũng muốn có một cái!
「Cô bao nhiêu tuổi ạ—!」
Ai đó cất tiếng hỏi. Không phải Kimura, và dĩ nhiên cũng chẳng phải tôi. Không biết là do ai đó gõ hay tự động nhập liệu, nhưng câu hỏi vừa rồi cũng được hiển thị trên màn hình.
「Tôi hai mươi tuổi. Dù mới làm hướng dẫn viên được hai năm thôi, nhưng tôi đã sống ở thành phố này từ rất lâu rồi, nên nếu có bất cứ điều gì thắc mắc, các bạn cứ hỏi thoải mái nhé. Trừ những chuyện riêng tư thôi!」
Vừa nói, cô Taira vừa nháy mắt. Giọng điệu của cô cho thấy cô đã quá quen với những màn đối đáp như thế này rồi.
「Vậy thì, trước khi xe lăn bánh, chúng ta còn một chút thời gian, tôi sẽ nói sơ qua về nhà ga này nhé.」
Cô Taira đảo mắt nhìn quanh nhà ga.
「Có lẽ nhiều bạn đang nghĩ rằng ga cố đô này trông cũ kỹ quá, không hợp với một ga tàu điện Maglev cho lắm.」
Ừm, tôi cũng nghĩ thế.
「Có lẽ các bạn cũng biết, ngày xưa ga cố đô này cũng từng là một nhà ga hiện đại với tòa nhà cao tầng. Nhưng sau sự cố năm năm trước, nhà ga bị phá hủy một nửa, và nhân cơ hội đó, một phong trào khôi phục lại kiến trúc cổ kính của cố đô đã bùng nổ, và nhờ vậy mà nhà ga hiện tại đã được tái sinh.」
Hồi đó có vụ nổ đúng không nhỉ.
Người ta đồn thổi đủ thứ, nào là khủng bố, nào là những người có năng lực đặc biệt mất kiểm soát, nhưng rốt cuộc sự thật vẫn chẳng được làm rõ. Cũng có thể là họ không công bố rộng rãi mà thôi.
「Cố tình làm cho nó cũ đi, không hiểu nổi!」
Có lẽ cô Taira không nghe thấy tiếng Kimura thì thầm, nhưng cô nói:
「Dĩ nhiên bên trong, hệ thống được trang bị tối tân, phù hợp với một nhà ga tàu điện Maglev hiện đại. Các bạn sẽ thấy nhiều điều thú vị, độc đáo mà vẫn đậm chất cố đô như thang cuốn được làm theo kiểu gỗ, hay robot tiếp tân hình rối cơ khí nữa đó.」
Ồ.
Bây giờ nhìn kỹ lại, sàn nhà cũng làm bằng gỗ thật. Khung bảng thông báo giờ tàu cũng bằng gỗ, đúng là họ tỉ mỉ đến từng chi tiết. Tuy nhiên, việc nhân viên nhà ga mặc kimono thì có vẻ hơi quá đà.
「À, đến lượt chúng ta rồi. Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển, mọi người đi theo tôi nhé. Chúng ta xuất phát thôi—!」
Cô Taira rút ra một lá cờ ghi tên lớp của chúng tôi, phất lên và bắt đầu đi chậm rãi. Ngay lập tức, Ryuugamine thúc giục những người có năng lực đặc biệt trong lớp nhanh chóng di chuyển. Thấy vậy, cô Taira thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm cười và tăng tốc độ một chút.
「Xinh đẹp ghê」
Vừa đứng dậy, Kimura vừa vui vẻ nói. Tôi xác nhận không bị Ryuugamine và những người khác nhìn thấy, rồi khẽ gật đầu.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
「Bây giờ, hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan các danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử của cố đô. Thời gian tham quan mỗi địa điểm không nhiều, nên mong mọi người đừng đi chơi riêng nhé.」
Ngồi trên xe buýt đang di chuyển mà không hề nhúc nhích, cô Taira mỉm cười nói. Đúng là dân chuyên nghiệp có khác.
À mà những lời cô ấy vừa nói cũng được hiển thị trên máy tính bảng của những người có năng lực đặc biệt, chỉ chậm hơn một chút thôi. Nói chung là gần như thời gian thực.
「Bù lại, ngày mai ở TUP các bạn sẽ có nguyên một ngày tự do, nên cứ tha hồ mà vui chơi nhé. Tôi biết là các bạn không muốn đi thăm những di tích cổ kính của các tôn giáo xưa cũ đâu, nhưng hãy coi như đó là món rau cải trước khi ăn cốt lết, hay cà rốt trước khi ăn bánh băm, ráng chịu đựng một chút nhé!」
Tiếng cười vang lên.
Tóm lại, hôm nay là món ăn kèm cho ngày mai sao. Mà, tôi thì thích cả rau cải lẫn cà rốt trộn bơ đường.
「Lộ trình hôm nay của chúng ta sẽ là Thiên Không Vũ Đài, Thần Thú Đại Xã rồi sau đó đến khách sạn. Ngày mai, các bạn sẽ được đi TUP như mong muốn, còn ngày cuối cùng là Đại Tượng Cố Đô và Hoàng Kim Thành. Chúng ta còn một chút thời gian trước khi đến Thiên Không Vũ Đài, vậy các bạn có muốn chơi gì không?」
Không ai phản ứng.
Hồi đi trại hè trong rừng thì mọi người hò reo ca hát ầm ĩ, nhưng chuyến đi dã ngoại của trường thì lại có không khí khác hẳn.
Không phải là tôi nghĩ mình không còn ở cái tuổi mà có thể hò reo ồn ào như thế, nhưng chẳng hiểu sao, ở những nơi như thế này, mọi người cùng nhau sôi nổi lại thấy ngượng ngùng.
À, cũng có thể là do chúng tôi đã chơi đã đời trên tàu điện Maglev rồi. Giờ thì không còn sức mà làm ồn trên xe buýt nữa. Hơn nữa, chúng tôi còn phải đi thăm quan các địa điểm nữa chứ.
Có lẽ hiểu được tâm trạng của chúng tôi, cô Taira không hề ép buộc.
「Vậy thì, có lẽ mọi người cũng mệt sau chuyến tàu điện Maglev, vậy chúng ta cứ tự do cho đến khi đến nơi nhé.」
Cô Taira liếc nhìn thầy Dekkaa. Khi thầy gật đầu, cô vẫn giữ nụ cười tươi tắn, ngồi xuống ghế hướng dẫn viên ở phía trước và quay lưng về phía chúng tôi.
Tôi nhìn xem Ryuugamine đang làm gì thì thấy cô ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi hơi ngượng, đành cười trừ rồi quay đi.
Những người có năng lực đặc biệt khác thì đang làm những việc mình thích. Hầu hết là chăm sóc các vật phẩm biểu trưng cho năng lực của họ. Cứ hễ rảnh rỗi là bọn họ lại làm vậy, như mèo liếm lông vậy.
Tsubasa cũng không ngoại lệ, cậu ta hạ thanh kiếm khổng lồ từ sau lưng xuống, rồi thoa bột, lau chùi, và kiểm tra độ sáng.
「Này, Satou」
Giọng Kimura từ ghế sau vọng xuống đầu tôi.
「Mày thật sự không đi cùng bọn tao à?」
「Ừ」
Tôi trả lời mà không ngẩng lên.
「Tao phải để mắt đến mấy người có năng lực đặc biệt. Không sao đâu. Tao cũng không đặc biệt hứng thú với mấy kiến trúc cổ. Hơn nữa, tao còn lo Ryuugamine lại bị kích động mà nảy ra ý tưởng gì đó còn hơn.」
「Đúng vậy nhỉ」
Ghế tựa kêu cót két. Ghế bên cạnh tôi trống do số lượng người. Ryuugamine và Tsubasa đều muốn ngồi, nhưng chỉ có một chỗ nên tôi từ chối cả hai.
Đặt Ma Vương lên thì Dũng Giả sẽ không chịu, mà đặt Dũng Giả lên thì Ma Vương sẽ không chịu.
Để tránh rắc rối, tôi đã học được rằng cách tốt nhất là từ chối cả hai yêu cầu một cách công khai.
Dĩ nhiên, nếu không công khai thì không cần phải thế. Mọi chuyện đều phải tùy cơ ứng biến.
「Cái nguồn gốc con dốc gì đó, chắc chắn sẽ kích thích tâm hồn Ma Vương dữ lắm.」
Hả? Con dốc?
Không hiểu Kimura đang nói gì, tôi ngẩng lên nhìn cậu ta.
Kimura lộ vẻ ngạc nhiên.
「Gì chứ, mày không biết à?… Mà thôi, không biết thì tốt hơn. Không biết thì có bị hỏi cũng chẳng biết trả lời sao mà.」
「Chuyện đó ghê gớm lắm à?」
「Đâu có gì to tát đâu. Nhưng đó là cảm nhận của bọn mình thôi, còn đối với Ma Vương thì sao thì không biết được đâu.」
Đúng vậy.
「Vậy nên, không biết thì cứ để không biết là tốt nhất.」
Vừa cười đầy ẩn ý, Kimura vừa biến mất sang phía ghế của mình.
Ừm, tò mò ghê.
Thôi được rồi, xem sổ tay du lịch đã. Tôi lôi cuốn sổ tay tự làm trông đã cũ nát từ trong cặp ra, vội vàng lật.
Nếu có ghi trong đây, thì chắc Ryuugamine và những người khác cũng đã biết rồi. Vậy thì tôi cũng nên biết để đối phó.
Còn nếu không có, thì chẳng cần tự rước họa vào thân làm gì, không cần tìm hiểu thêm nữa.
…Không có ghi.
Cuốn sách có nhắc đến cái tên Vũ Đài Thiên Không như một địa điểm tham quan, nhưng lại không ghi rõ đó là nơi nào hay có gì đặc biệt.
[IMAGE: ../Images/..]
Cuốn sách này đâu phải tôi làm ra đâu. Trường học đã thuê người ngoài làm đấy chứ. Thậm chí còn đóng dấu "Đã Xong" của văn phòng hành chính vào nữa. Mà tôi cũng chịu, chẳng biết cái gì là "đã xong" nữa.
Tôi đã lướt qua một lượt, nhưng quả thật tôi cũng chưa đọc kỹ, cứ tưởng mình có khi nào bỏ sót không, nhưng xem ra không phải.
…Bực mình thật đấy!
Tên Kimura khốn kiếp đó, tự dưng lại nhồi vào đầu tôi cái thứ kiến thức thừa thãi! Khó chịu chết đi được! Dân làng tuy chẳng có cái "Cá tính" gì ra hồn, nhưng một khi đã dính đến tri thức thì lại ham hố lắm đấy nhé!
…Tra cứu một chút nhỉ? Có điện thoại đây mà.
Không, phải kìm lại!
Nếu đã biết rồi, sẽ muốn nói ra. Đó là bản chất của dân làng!
Nếu nói ra, có khi lại cho Ryuugamine một gợi ý thì sao. Cô ta mà tự ý nghĩ ra kế hoạch từ những chuyện không thể đoán trước thì tôi không chịu trách nhiệm đâu, nhưng nếu tôi biết trước kiến thức có khả năng gây nguy hiểm mà vẫn nói ra, thì khác nào tiếp tay cho kế hoạch của cô ta.
Cố nhịn… Phải nhịn thôi.
Tôi kiên quyết gạt bàn tay đang định với tới chiếc cặp sách. Phải chiến đấu hết mình với cám dỗ của tri thức, một mình, lặng lẽ, cho đến khi xe buýt đến điểm dừng đầu tiên!
"Master, cậu đang làm gì thế? Tự dưng cứ ngồi đó mà nhăn nhó vậy?"
"Cậu ấy có vấn đề gì đấy à?"
Nghe giọng Yaguruma và Tsukaya từ hàng ghế xa xa vọng tới, tôi chỉ biết nắm chặt tay một mình.
Có đấy! Đương nhiên là có rồi!